1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 5
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Cây hoa quý hiếm, đình tinh tế như vậy, phủ Hầu gia hoàn toàn có khả năng sánh bằng. Vậy xem ra Đoàn Chính Trung giàu có hơn cha nàng rất nhiều.

      Tiếng chim hót êm tai truyền đến, Cầu Mộ Quân theo thanh kia, quả nhiên ở dưới tàng cây treo cái lồng chim. Cây kia ở bên bờ hồ cá, dưới tán cây đặt chiếc bàn đá. Vừa đúng lúc nàng mệt, liền ngồi xuống. Bên cạnh bàn trồng Thược Dược, Mẫu Đơn, lại gần có mùi hoa thơm bay đến.

      Con chim trong lồng cực kì xinh đẹp, tiếng kêu cũng rất êm tai, đúng là loài chim quý báu dưới cổ có lông xanh đậm chỉ có trong cung đình mới nuôi nổi. Nếu phải từng nhìn thấy trong sách, nàng cũng biết.

      Nha hoàn thấy nàng ngồi xuống, lát vội bưng ly trà tới.

      Ngắm hoa, thưởng ngư, nghe chim hót, phẩm trà…… Cầu Mộ Quân thể thừa nhận Đoàn Chính Trung rất biết hưởng thụ .

      Ngồi trong chốc lát, Cầu Mộ Quân nghĩ nếu có hai quyển sách tốt. Ở trong phủ có việc gì làm, đọc sách rất nhàm chán. Người như Đoàn Chính Trung hẳn là có sách. Nhớ đến người buổi sáng từng thỉnh an nàng – Đoàn Tử Thông, Cầu Mộ Quân liền hỏi nha hoàn bên cạnh:“Bình thường Thiếu gia hay làm gì?”

      Nha hoàn đáp lại:“Thưa phu nhân, bình thường thiếu gia hay đọc sách, lúc này hẳn ở trong phòng đọc sách.”

      Cầu Mộ Quân đứng dậy :“Vậy dẫn ta qua đó .”

      Đoàn Tử Thông ở trong viện riêng, Cầu Mộ Quân chỉ đến bên ngoài cửa, sai nha hoàn vào mượn mấy quyển sách.

      , Đoàn Tử Thông lại từ phía sau đến, gọi tiếng “Mẫu thân.”

      Cầu Mộ Quân quay đầu lại, đoán mới từ bên ngoài về.

      “Mẫu thân có việc tìm con sao?” Đoàn Tử Thông hỏi.

      Cầu Mộ Quân gật gật đầu :“Ta muốn đến mượn ngươi mấy quyển sách giết thời gian, sao vậy, vừa rồi ngươi ở quý phủ sao?”

      Đoàn Tử Thông cung kính :“Bẩm mẫu thân, buổi sáng con cùng các bằng hữu tụ hội, đây là thơ hôm nay mọi người làm.”

      Cầu Mộ Quân nhìn trang giấy tay , gật đầu.

      “Mẫu thân, người muốn loại sách gì? Con cho người lấy.” Đoàn Tử Thông .

      Cầu Mộ Quân cười :“Tùy tiện lấy hai quyển là được .”

      Đoàn Tử Thông gật đầu vào, Cầu Mộ Quân cố gắng tiêu hóa chuyện mình có “Con trai” lớn như vậy lần nữa.

      Chỉ trong chốc lát Đoàn Tử Thông ra, đưa sách cho Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân để cho nha hoàn bên cạnh nhận lấy .

      “Mẫu thân, nơi này có nhiều sách chỉ có thể chọn tạm hai quyển này. Thư phòng của nghĩa phụ có rất nhiều sách nhưng người bên ngoài thể vào. Về sau mẫu thân có thể với nghĩa phụ tiếng, muốn loại sách gì thư phòng tìm chắc chắn có.” Đoàn Tử Thông .

      Thư phòng? Cầu Mộ Quân sửng sốt. Nàng ngờ Đoàn Chính Trung cũng có thư phòng. Nhưng nghĩ đến hoa viên của nàng lập tức hiểu ra. Càng là người có học thức càng thích học đòi văn vẻ, giả bộ học vấn. Vườn hoa Đoàn phủ cũng như vậy, tuy mất nhiều tiền, nhưng thấy vẻ mạ vàng khảm bạc, mà khắp nơi đều là tình thơ ý hoạ.

      “Ừm, ngươi ta biết. Được rồi, quấy rầy ngươi nữa, ngươi đọc sách . Sách ta trả lại ngươi sau.” Cầu Mộ Quân .

      “Mẫu thân đại nhân quá lời.” Đoàn Tử Thông xong cúi đầu cung kính tiễn Cầu Mộ Quân rời .

      Buổi chiều, Cầu Mộ Quân dùng hai quyển sách cùng mấy chén trà giết thời gian. Đến chạng vạng, nha hoàn với nàng:“Phu nhân, Lão gia sắp về.”

      Cầu Mộ Quân nghe xong, buông sách ra cửa lớn. Vừa đến nơi mới phát Đoàn Tử Thông sớm đứng ở cửa.
      Last edited: 5/8/14
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 6: Trừng phạt
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân nghe xong, buông sách ra cửa lớn. Vừa đến nơi mới phát Đoàn Tử Thông sớm đứng ở cửa.

      Chỉ chốc lát sau, có chiếc xe ngựa lớn về phía phủ, cuối cùng đứng ở trước cửa Đoàn phủ.
      người quỳ gối trước xe ngựa, hai tay chống xuống đất.

      Màn xe ngựa được nâng lên, Đoàn Chính Trung được đỡ xuống xe ngựa, sau đó dẫm lên lưng người kia xuống đất


      Quản gia Đoàn phủ, thiếu gia, vài mama đều ra nghênh đón.


      “Nghĩa phụ.” Đoàn Tử Thông cung kính gọi.


      Đoàn Chính Trung nhìn nhìn :“Hôm nay đọc sách thế nào?”


      Đoàn Tử Thông đáp lại:“Buổi sáng gặp vài vị thi hữu (bạn làm thơ), buổi chiều viết hai bài thơ.”


      “Thi hữu? Lại là mấy kẻ tú tài nghèo kiết hủ lậu kia?”


      “Nghĩa phụ……”


      Đoàn Chính Trung gì, lập tức vào cửa.


      Cơm chiều có Đoàn Tử Thông, bàn chỉ có nàng cùng Đoàn Chính Trung.


      Từ lúc theo vào cửa nàng gì, đến bây giờ cũng biết gì, thậm chí dám nhìn .


      Nàng thầm đếm thức ăn bàn, có đến bốn mươi món. Sau khi ngồi xuống, nha hoàn lại bưng đĩa đồ ăn đặt ở trước mặt Đoàn Chính Trung.


      Ý là đĩa đồ ăn này chỉ làm cho mình ăn.


      Cầu Mộ Quân thầm nhìn đĩa đồ ăn kia. Chỉ là đĩa thịt được cắt , cũng có gì đặc biệt. Nhưng Đoàn Chính Trung có vẻ rất chú ý món này, đồ ăn khác chỉ ăn hai miếng, riêng món này lại ăn hết.


      Cơm nước xong, ngồi bao lâu Đoàn Chính Trung liền muốn tắm rửa. Cầu Mộ Quân do dự chút cuối cùng vẫn theo phía sau . Mặc dù hơi sợ bắt nàng hầu hạ tắm rửa, nhưng nghĩ nếu mình biểu ra dáng vẻ cung kính với giống những người khác trong phủ chỉ sợ xử phạt nàng.


      Đoàn Chính Trung trước, đằng sau là bốn thị vệ cầm đao. Cầu Mộ Quân ở đằng sau thị vệ, sau đó là nha hoàn. ngang qua hoa viên Đoàn Chính Trung bỗng ngừng lại. Cầu Mộ Quân cùng mấy người phía sau cũng cuống quýt dừng lại.


      Là hai nha hoàn chuyện.


      Bên đường là hoa nở rộ che khuất tầm mắt, tuy nghe thấy tiếng người bên kia chuyện nhưng nhìn thấy người. Cầu Mộ Quân đứng nghe xong, trong lòng khỏi hoảng sợ.


      “Tử Đằng tỷ, tỷ quyết định sao?”


      “Đúng vậy, mấy tháng trước với quản gia, ngày mai có thể rồi, đến tửu lâu nhà Hoàng lão gia mới mở giúp việc bếp núc.”


      “Tiền công bên kia có cao như nơi này sao? Ta nghe Hoàng lão gia rất keo kiệt.”


      “Hừ, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc hầu hạ tên hoạn quan tình bất định. Ngày nào ta cũng phải thái ngưu tiên lư tiên (1), ta thấy ăn nhiều tiên như vậy sao có thể phải thái giám chứ!”

      “Tử Đằng tỷ, lời này sao có thể !”

      “Ta thèm sợ , dù sao ta ngày mai rồi. Hắc hắc, muội xem người khác động phòng ngày hôm sau đều nghiệm hồng (2), nhưng cưới vợ ……”

      Cầu Mộ Quân quát câu:“Ai chuyện ở bên kia?” Đánh gãy lời các nàng.

      Bên cạnh lập tức im bặt, nha hoàn phía sau bọn họ vòng sang bên kia.

      Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Cầu Mộ Quân. Nàng cố ý giúp nha hoàn kia nên giờ chột dạ cúi đầu.

      Hai nha hoàn vừa chuyện bị dẫn đến. Vừa thấy , hai người cuống quít quỳ gối, người trong đó sợ tới mức mặt như màu đất .

      “Gọi quản gia dắt Lôi Càng đến.” Đoàn Chính Trung .

      bao lâu, quản gia đến. Cầu Mộ Quân mới biết Lôi Càng là con chó to.

      Lúc này Đoàn Chính Trung với nha hoàn quỳ trước mặt : “Ngươi cắt nhiều ngưu tiên lư tiên như vậy, chắc hẳn có chút nhớ nhung. Hôm nay ta để cho ngươi nếm thử cẩu tiên là mùi vị gì.”


      Nha hoàn tên Tử Đằng bị dọa trắng mặt, khóc :“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tỳ dám nữa!”


      “Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung để ý đến cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên .


      (1) Ngưu tiên, lư tiên là dương vật và tinh hoàn của giống trâu và lừa
      (2) Nghiệm hồng: trong đêm động phòng phải có tấm vải trắng lót giường, để xem dâu có còn trong trắng hay .
      KhaiDoanh_347mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 7: Hành động kinh người
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Cởi quần áo của nàng ra.” Đoàn Chính Trung để ý đến cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên .

      Ban đầu Cầu Mộ Quân còn suy nghĩ ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’ là gì, ngoại trừ làm chín thịt còn có ý nào khác sao. Đến khi nghe thấy cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới người.

      Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp (1) thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.

      Bây giờ chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn…… để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân khỏi đổ mồ hôi lạnh.

      Những người được quản gia gọi đến bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia. Nha hoàn khóc lóc cầu xin nhưng Đoàn Chính Trung vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.

      “Lão gia……” Cầu Mộ Quân nhịn được. Nàng định cầu xin nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung lập tức ra lời. gì, thậm chí cũng có biểu tình đáng sợ, nhưng nàng đọc được suy nghĩ của : Ngươi cho rằng ngươi có tư cách cầu xin sao?

      “Lão gia, đừng mà…… Nô tỳ dám nữa ……”

      “Van cầu ngài, lão gia……”

      Nha hoàn khóc lóc dập đầu mặt đất, nhưng dù đập đầu đến chảy máu cũng nhận được ánh mắt đành lòng của Đoàn Chính Trung.

      Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn áo trong mà Đoàn Chính Trung vẫn có ý dừng tay, khóe mắt còn mang theo ý cười hoảng sợ đến nỗi biết phải làm thế nào. Nàng đành lòng xem tiếp, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng tiếng gào khóc của nha hoàn lại truyền vào trong lỗ tai nàng rất ràng.

      Nha hoàn đột nhiên gào lên, Cầu Mộ Quân mở mắt ra phát nha hoàn bị cởi toàn bộ quần áo trước mặt mọi người. Có hạ nhân ấn nàng quỳ xuống đất, sau đó quản gia đưa dây xích cho hạ nhân khác cầm.

      Cầu Mộ Quân liếc mắt thấy giữa hai chân con chó kia lộ ra đoạn màu đỏ, sợ tới mức bưng kín miệng.

      Nha hoàn tên Tử Đằng khóc, tiểu nha hoàn chuyện cùng nàng cũng khóc. Cầu Mộ Quân nhìn con chó, liều lĩnh đứng chắn trước mặt nha hoàn, quỳ xuống trước mặt Đoàn Chính Trung.

      “Trục xuất nàng khỏi phủ thôi, được ?”

      Hạ nhân dừng động tác chờ Đoàn Chính Trung quyết định.

      Đoàn Chính Trung nhìn nàng hồi, với nha hoàn đứng bên:“Nâng phu nhân đứng dậy.”

      “Lão gia, ngài là đại tổng quản tội gì so đo với tiểu nha đầu?” Cầu Mộ tiếp tục cầu xin, hai nha hoàn kéo nàng đứng lên.

      Lúc này, Tử Đằng đẩy người giữ nàng muốn đứng dậy chạy nhưng lại bị bắt được. Hai hạ nhân khác cũng tiến lại ấn chặt nàng xuống đất, để cho nàng nằm úp sấp giống tư thế của chó.

      “Đoàn Chính Trung, nàng chẳng qua chỉ ngươi vài câu, ngươi đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, sao có thể làm ra việc có nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngươi có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân nhịn được bất kính với , nhưng như thế nào cũng phản ứng. Bọn người hầu biết tình thay đổi, liền đè chặt nha hoàn lại, dắt con chó đến phía sau nàng.

      Con chó lập tức đặt hai móng vuốt lên lưng nha hoàn, chậm rãi đè lên lưng nàng.

      Tiếng khóc của nha hoàn càng thêm thê thảm, muốn cắn lưỡi tự sát lại bị hạ nhân phát , nắm cằm của nàng, lấy khăn nhét vào miệng nàng.

      mặt nha hoàn toàn là nước mắt, phát ra tiếng rên “Ô ô”.

      Cầu Mộ Quân cũng mất hết lý trí, đột nhiên đẩy nha hoàn đỡ nàng ra, rút bội đao của thị vệ bên cạnh, chạy đến bên cạnh nha hoàn giơ đao lên lập tức chém xuống con chó.

      Máu đen văng khắp nơi, thân mình con chó bị nàng chém thành hai đoạn, phần sau đổ xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra.

      **********************************************************
      (1) Lưu Tống Tiền Phế Đế (劉宋前廢帝) (449–465), tên húy là Lưu Tử Nghiệp (Trung văn giản thể: 刘子业; phồn thể: 劉子業; bính : Liú Ziyè), biệt danh là Pháp Sư (法師), là hoàng đế của triều Lưu Tống trong lịch sử Trung Quốc. Ông lên ngôi khi còn ở độ tuổi thiếu niên và chỉ trị vì trong thời gian ngắn ngủi, song ông có các hành động bạo lực và bốc đồng, bao gồm cả việc thảm sát nhiều đại thần cấp cao. Ngoài ra, Tiền Phế Đế còn là người hoang dâm vô đạo. Tiền Phế Đế bị ám sát chỉ khoảng năm sau khi trở thành hoàng đế.
      tart_trungmal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 8: Phu nhân, chúng ta động phòng
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Máu đen văng khắp nơi, thân mình con chó bị nàng chém thành hai đoạn, phần sau đổ xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra.


      lưng nha hoàn, váy của nàng toàn là máu.


      Cầu Mộ Quân vô lực ngồi phịch xuống đất.


      Hình ảnh này khiến tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả quản gia đều cúi đầu lén liếc nhìn biểu tình mặt Đoàn Chính Trung.


      Ngoại trừ tiếng nức nở của nha hoàn, bốn phía im phăng phắc. Sau đó nàng nghe thấy Đoàn Chính Trung :“Dìu phu nhân vào trong phòng, nha hoàn này trước mắt giam lại.”


      Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nhớ đến hình ảnh thân mình con chó bị cắt thành hai đoạn, hốt hoảng hồi lâu mới ý thức được mình vừa làm gì.


      Quan trọng phải nàng giết con chó mà là nàng đắc tội Đoàn Chính Trung. có thể để cho con chó đến ô nhục nha hoàn đắc tội , sao có thể dễ dàng buông tha nàng?


      Sau khi tất cả nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn mình nàng, Cầu Mộ Quân ngồi ở giường nhìn cửa sổ mở, thậm chí có xúc động muốn nhảy ra từ cửa sổ.


      Nhưng trốn cũng phải con đường ông trời cho nàng, nàng cũng trốn thoát, cho nên chỉ có thể đối mặt.


      Trong lúc nàng lo lắng đến độ nghe được tiếng tim đập của chính mình, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân trầm ổn giống như tối hôm qua nàng nghe được ở dưới khăn voan.


      Đoàn Chính Trung vào, sau đó bị đóng cửa, ai theo phía sau .


      Cầu Mộ Quân vội lùi vào góc.


      chậm rãi đến gần nhìn nàng chằm chằm, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. bàn tay trắng nõn thon dài xoa mặt nàng, từ cái trán đến hai má, giống như người lâu ngày xa cách.


      Đột nhiên “Bốp” tiếng, thanh thanh thúy vang lên, Cầu Mộ Quân ngã xuống giường, đầu óc ông ông. Lâu sau nàng mới biết được mình trúng cái tát, cái tát rất mạnh, làm cho nửa bên mặt cũng mất cảm giác.


      Mu bàn tay nhàng lau qua khóe miệng, dính vào giọt máu tươi.


      “Bây giờ ngươi cảm thấy nên trừng phạt nha hoàn kia thế nào?” Đoàn Chính Trung từ cao nhìn xuống nàng hỏi.


      “Ngươi cởi quần áo của nàng trước mặt mọi người, trừng phạt vậy là đủ rồi.” Cầu Mộ Quân .


      Nàng vừa xong, tóc bị túm lấy tiếp theo bên tai lại truyền đến tiếng “Bốp”.


      Nàng lại lần nữa ngã xuống giường.


      Nàng nằm giường quay sang nhìn :“Ngươi dựa vào cái gì mà đánh ta, ta là phu nhân của ngươi, là Hoàng Thượng ban hôn. Nha hoàn trong phủ phạm vào sai lầm, chẳng lẽ ta ra ý kiến của mình cũng được sao?”


      Đoàn Chính Trung cười hai tiếng, nâng cằm nàng lên :“Phu nhân? Ngươi ngươi là phu nhân của ta? Ta quên. Ngươi là phu nhân của ta vậy cũng phải làm việc phu nhân nên làm chứ.”


      Đoàn Chính Trung quay đầu lại gọi:“Người đâu.”


      Sau khi nha hoàn vào cửa :“ lấy dây thừng đến.”


      Nha hoàn dám ngẩng đầu, chỉ “dạ” tiếng rồi rời .


      Dây thừng lập tức được đưa tới tay Đoàn Chính Trung, nha hoàn lại rời khỏi phòng.


      Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng tay , sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười :“Phu nhân, chúng ta động phòng, được ?”
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chính văn Chương 9: Tra tấn
      Editor: mèomỡ

      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng tay , sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười :“Phu nhân, chúng ta động phòng, được ?”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh đến tận xương.


      Đoàn Chính Trung kéo nàng từ giường đến, sau đó dùng dây vòng qua gáy nàng.


      Chỉ cần Cầu Mộ Quân hơi chống cự trong mắt Đoàn Chính Trung lập tức lộ ra ánh sáng hung ác, khiến nàng lập tức dám ngọ nguậy.


      chậm rãi điều chỉnh tư thế dùng dây thừng trói nửa người của nàng lại, sau đó ném nàng lên giường.


      Cầu Mộ Quân sợ hãi, nàng biết muốn làm gì. Nếu là nam nhân, ít ra nàng biết được tệ nhất là bị cường bạo. Nếu nàng thành thân cùng , cam chịu cũng tốt, thể phản kháng cũng thế, nàng có thể chấp nhận. Nhưng…… Nàng biết thái giám như đối phó với nàng như thế nào.


      Đoàn Chính Trung lấy cái kéo đến, nhắm đến cổ của nàng.


      Cầu Mộ Quân ngừng thở, tưởng tượng cảnh cái kéo kia đâm vào cổ mình. Cảm thấy kéo sắt lạnh như băng để sát vào cổ nàng, chậm rãi di chuyển, lướt qua gáy nàng, mặt nàng, sau đó từ tóc mai sau tai trượt vào mái tóc, xoẹt xoẹt tiếng cắt lọn tóc của nàng.


      Tim Cầu Mộ Quân vẫn đập rất nhanh, biết chỉ cắt chút tóc của nàng liền thở phào nhõm.
      cười rộ lên.


      Sau đó ngồi chân của nàng, hoàn toàn cố định nàng giường, bắt đầu cắt từ bên váy của nàng ngược lên . Ngực Cầu Mộ Quân kịch liệt phập phồng, nhìn váy của mình bị chậm rãi cắt.


      Dây thừng người chặn đường kéo, liền cắt váy thành từng miếng, sau đó cầm từng mảnh giơ trước mặt nàng rồi buông tay để cho nó rơi giường.


      Cách cái yếm Cầu Mộ Quân vẫn cảm thấy kéo lạnh như băng, tuy nhìn lại thấy ràng nụ cười mặt .


      Cuối cùng người nàng chỉ còn váy lụa phía dưới cùng cái yếm màu đỏ ngực.


      bàn tay Đoàn Chính Trung đưa vào trong yếm, xoa bụng của nàng.


      Bụng Cầu Mộ Quân lập tức co rút run rẩy.


      Đoàn Chính Trung có vẻ rất vừa lòng với phản ứng của nàng, lộ ra nụ cười sung sướng. Tay ở bụng nàng sờ lúc, sau đó bắt đầu cắt cái yếm của nàng.


      cắt lên giống như lúc cắt váy, mà bên này nhát bên kia nhát, khiến bụng nàng toàn là vải vụn .


      Cầu Mộ Quân dám phản kháng dám lên tiếng. Nàng chỉ cảm thấy bây giờ là kẻ điên, dám chọc giận sợ dùng kéo đâm nàng.


      Đoàn Chính Trung buông kéo, vuốt ve xương quai xanh của nàng, sau đó hôn xuống dưới. Ban đầu là mút vào, sau đó dùng răng nanh khẽ cắn, khiến cho hô hấp của Cầu Mộ Quân ngày càng dồn dập.


      từ người nàng đứng lên, lấy nến đỏ bàn đến bên giường, lại ngồi xuống.


      Cầu Mộ Quân nhìn ánh lửa đỏ, trong mắt lộ ra sợ hãi trước nay chưa từng có.


      Đoàn Chính Trung phải muốn đốt nàng mà đem nến đỏ để phía thân thể nàng, hơi hơi nghiêng làm cho giọt sáp nến từng giọt từng giọt rơi xương quai xanh của nàng.
      KhaiDoanh_347, tart_trungmal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :