1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 85: Chịu nhục
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Các ngươi bắt ?” Cầu Mộ Quân kinh hãi .


      “Ha ha, cái này ta thể .” Đoàn Tử Thông cười, lại lên hai bước.


      Nụ cười của tựa như có ý đồ, Cầu Mộ Quân lập tức lo lắng cho an nguy của mình bây giờ, xoay người muốn ra cửa, lại phát cơ thể mềm yếu vô lực .


      xảy ra chuyện gì?


      Trong khí, tràn ngập mùi hương nhè . Lúc trước quá mức chuyên tâm chuyện Cố Dật Lâu mà chú ý, bây giờ ngửi được, mới cảm thấy là lạ, nhà gỗ này trước nay chưa từng có loại mùi này.


      Nàng đỡ lấy khung cửa chống đỡ thân thể, hỏi:“Ngươi hạ thuốc ở trong phòng?”


      Đoàn Tử Thông ha ha cười :“Bây giờ mới biết, mẫu thân đại nhân phản ứng hơi chậm rồi.”


      Cầu Mộ Quân muốn rời khỏi cửa, nhưng cố thế nào cũng đứng vững, chỉ có thể đỡ lấy khung cửa. Trong lòng bối rối, nàng hỏi:“Ngươi muốn làm gì? Ta là con Hầu gia, phu nhân của Đoàn Chính Trung, ngay cả mạng ta Thích Tĩnh cũng muốn sao?”


      , , –” Đoàn Tử Thông cười có chút dương quái khí¹ :“Thích đại nhân còn biết ngươi có quan hệ với thích khách này, nhưng mấy ngày nay ta vẫn quên được ngày ấy, mẫu thân xinh đẹp của ta cởi quần áo ở sau bình phong sau, bóng dáng xinh đẹp đó, ta chỉ muốn nhìn chút thôi.”

      (1) dương quái khí: [阴阳怪气] : Chỉ lời lẽ, cử chỉ vân vân quái đản, kỳ lạ, hoặc lời , thái độ chân thành, khiến người ta đoán ra.


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân phát ý thức cũng bắt đầu mơ hồ, liều mạng muốn chạy trốn, vừa rời khung cửa lập tức ngã xuống đất.


      Đoàn Tử Thông chậm rãi đến gần nàng, cười :“Vô dụng, ngươi chỉ thể trốn, hồi nữa, ngay cả trốn ngươi cũng muốn chỉ nghĩ tìm nam nhân đến cứu ngươi, an ủi thân thể nóng bỏng của ngươi, tâm linh tràn ngập tình dục của ngươi.”


      “Ngươi…… Ngươi……” nàng thể tin, bởi vì ngay tại lúc chuyện, nàng cũng cảm thấy thân thể bắt đầu nóng lên, trong người có ngọn lửa lan ra, dường như đốt cháy nàng.


      “Ngươi…… Làm gì ta……?” chuyện có chút đứt quãng, Cầu Mộ Quân dùng hết sức lực lùi về phía sau, khuôn mặt Đoàn Tử Thông trước mắt có chút mơ hồ, hai ba cái bóng gộp lại.


      “Ta làm gì với ngươi cả, chỉ là cẩn thận, mở bình thuốc người ra thôi.”


      Cầu Mộ Quân thấy lấy ra bình sứ từ trong tay.


      Giọng có chút nghẹn, :“Nghe thuốc này ngửi qua liền có thể làm cho nữ tử thanh cao kiêu ngạo nhất lập tức dâm đãng giống như kỹ nữ, cho dù là lão ni ăn chay niệm Phật nhiều năm, cũng có thể thoáng chốc trở nên phong tình vạn chủng! Ha ha ha!”


      “Đoàn Chính Trung…… Nếu…… biết, nhất định…… Nhất định làm…… Cho ngươi…… thể chết tử tế được.” Cầu Mộ Quân xong, tiếp tục liều mạng lùi về sau, lại chỉ có thể di chuyển khoảng ngắn như con kiến.


      Đoàn Tử Thông đến trước mặt nàng, ngồi xổm xuống mà :“Ta còn muốn cho biết, cho biết kẻ bị đánh gãy chân làm thế nào chơi đùa thê tử của , làm việc mà làm được. Còn nữa, lúc trước cũng là ngươi cầu đừng hoạn ta, có phải sớm nghĩ đến có ngày cùng ta hưởng đến mùi vị sung sướng hay ?”


      “Ha ha ha –” Đoạn Tử Thông cười lớn, ôm lấy Cầu Mộ Quân xụi lơ như nước, đến bên giường.


      …… Buông…… Buông ra……” Cầu Mộ Quân vậy, nhưng trong lòng, người, cảm giác tên kia làm cho nàng sợ hãi, chỉ hy vọng giờ phút này Đoàn Chính Trung có thể đến, hoặc là vẫn phái người theo dõi nàng lúc nàng biết, giám sát nhất cử nhất động của nàng, biết bây giờ nàng gặp nguy hiểm.


      Đoàn Tử Thông thả nàng lên giường, sờ soạng hai má của nàng, cởi vạt áo của nàng.


      Cầu Mộ Quân há mồm thở gấp, ánh mắt cũng nhìn , thân mình cũng hoàn toàn mềm yếu vô lực, chỉ có ý thức còn sót lại, liều mạng tránh .


      Đoàn Tử Thông cởi áo ngoài của nàng, sau đó…… tay liền dừng lại. chậm rãi quay đầu, còn chưa kịp quay đầu lại, ngã xuống đất. Trước mắt xuất cái bóng đen, nhìn lại, là người mặc đồ đen che mặt.


      Mặt Cầu Mộ Quân đỏ bừng bừng, cổ chảy ra mồ hôi, mắt mở to, sợ hãi mà lại mang theo hi vọng nhìn người mặc đồ đen, biết đến cứu nàng hay là tai họa lớn hơn.


      Ý thức còn lại tiếp tục mơ hồ, theo như lời Đoàn Tử Thông, tình dục ngày càng lớn, dần dần cắn nuốt lý trí còn sót lại của nàng.


      Bóng đen chậm rãi tới gần, đứng tại chỗ nhìn nàng trong chốc lát, sau đó tiếp tục động tác của Đoàn Tử Thông.


      Nàng nên lời, lại tránh được, cảm thấy quần áo của mình từng món từng món bị cởi ra, đến khi nàng hoàn toàn trần truồng còn ý thức.


      Khi ý thức hoàn toàn mất , sức lực của nàng lại bắt đầu chậm rãi khôi phục, ôm chặt lấy người mặc đồ đen.


      Người mặc đồ đen đẩy nàng ra, nhàng đặt nàng ở giường, tách chân của nàng ra, cởi quần của mình xuống.


      Khi cơn đau đớn truyền đến, trong chớp mắt nàng dường như khôi phục ý thức, nhìn ràng người phía , sau đó lại tiếp tục trầm luân.


      tiếng than từ trong miệng phát ra, nàng cầm chặt lấy tấm trải giường, cảm thụ từng đợt từng đợt sóng triều.


      Ban đầu, người mặc đồ đen nâng chân của nàng, lần lượt va chạm trong cơ thể nàng. Sau đó, có lẽ biết nàng hoàn toàn bị dược tính khống chế hoặc có lẽ động tình, kéo che mặt xuống, cúi người hôn lên cổ nàng, sau đó chậm rãi lướt xuống, ngậm lấy đóa đào trước ngực, mút vào.


      Nàng ôm lấy , hai chân kẹp chặt eo .
      .
      .
      .
      lần nữa mở mắt ra, nàng trần như nhộng nằm ở giường, thậm chí…… hai chân đau nhức vẫn còn tách ra rất lớn. phải nhớ , nhưng nghĩ đến, tất cả giống như giấc mộng xuân.


      Nhưng vết tụ máu người cho nàng đây phải mộng, vết máu trăn trải giường cho nàng đây phải mộng, chất lỏng xa lạ giữa hai chân cho nàng, tất cả phải mộng.


      Nước mắt trào ra.


      Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.


      Rốt cuộc, trong sạch của nàng…… cũng giữ được ……
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 86: Bi thương
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng vẫn duy trì tư thế nằm vô sỉ ở giường, nhìn ánh mặt trời bên ngoài vẫn rực rỡ như thế, ánh nắng khiến nước mắt chảy ra.


      Nước mắt vẫn rơi, ánh mặt trời cũng thể hong khô hết được, trong đầu nàng vẫn trống rỗng.
      Có thể nhớ được bóng đen lờ mờ kia cùng kích tình khó quên, nhưng đây cũng là điều nàng mong muốn nhất.


      Con đường phía trước, nàng biết nên thế nào.


      Theo như trong sách, theo lời dạy của thánh nhân xưa, hẳn nàng nên lấy cái chết tẩy rửa nhục nhã, nhưng…… nàng muốn sống .


      Nàng muốn cười chính mình, muốn chết, ngươi còn muốn làm cái gì đây? Đứng dậy, trở lại Đoàn phủ, coi như phát sinh chuyện gì sao? Nước mắt lại chảy ra.


      Nàng chống người ngồi dậy, lấy quần áo từng món từng món tự mình mặc vào. Thi thể Đoàn Tử Thông vẫn nằm mặt đất, nàng qua chưa từng liếc mắt cái.


      Chim vẫn hót, rừng trúc vẫn xinh đẹp như trước, mặt trời cũng vẫn sáng lạn. Nhưng những thứ xinh đẹp này lại càng khiến nàng đau lòng.


      Nàng lê thân mình bủn rủn, chống vào cây trúc xanh biếc về phía trước, gió thổi vết thương cùng nước mắt. Thất thần trở lại Đoàn phủ, Tiểu Nhụy thân thiết gọi, nàng khẽ hỏi:“Đoàn Chính Trung đâu?”


      “Tiểu thư người quên rồi sao? Lão gia từ sáng sớm tiến cung rồi.” Tiểu Nhụy .


      Cầu Mộ Quân hỏi lại, chậm rãi vào phòng, chống lên bàn quay đầu lại :“Tiểu Nhụy, ta muốn tắm rửa.”


      “A? Sớm như vậy……” Tiểu Nhụy hơi ngạc nhiên, nhìn thấy mồ hôi đầu nàng, lập tức cười :“Tiểu thư hẳn là mệt rồi, cả người chảy đầy mồ hôi, nô tỳ lập tức chuẩn bị nước.” xong, liền ra ngoài.


      Lát sau, Tiểu Nhụy đổ nước đầy thùng gỗ, cầm đến cho Cầu Mộ Quân bộ quần áo sạch , đến bên cạnh nàng :“Tiểu thư, nước được rồi, nô tỳ giúp người thay quần áo.”


      cần!” Cầu Mộ Quân kinh hoảng lùi ra sau vài bước, giống như bị sợ hãi.


      Tiểu Nhụy kỳ lạ :“Tiểu thư, làm sao vậy?”


      Cầu Mộ Quân thở hổn hển mấy hơi, sau đó lại chậm rãi bình tĩnh lại, :“Em ra ngoài trước, ta…… tự ta mình làm.”


      “Tiểu thư……”


      “Em ra ngoài!” Cầu Mộ Quân sốt ruột .


      Tiểu Nhụy cúi thấp đầu, trả lời:“Dạ, nô tỳ ra ngoài trước.” Sau đó đóng cửa phòng lại.


      Cầu Mộ Quân lại lần rơi lệ đầy mặt. Cởi quần áo, người đều là dấu vết hoan ái. Cho dù rửa mấy lần, cũng rửa sạch được dấu vết đầy người, cả người dơ bẩn. canh giờ trôi qua, nàng vẫn ngồi ở trong thùng gỗ.


      Tiểu Nhụy ở ngoài cửa gọi:“Tiểu thư, người sao chứ?”


      Nàng phục hồi lại tinh thần, hồi lâu, trả lời:“ sao.”


      “Vậy người có cần thêm nước ấm ?” Tiểu Nhụy hỏi.


      …… cần.” Nàng đáp lại.


      Nếu có thể nàng hy vọng có thể vĩnh viễn ngâm mình ở trong nước.


      Mặt trời dần dần lặn, nước lạnh như băng, Tiểu Nhụy ở ngoài cửa hỏi vài lần, nàng mới đứng lên, chậm rãi mặc quần áo. ra cửa, mặt trời còn chói mắt như trước, chỉ còn chút độ ấm cuối cùng.


      trở về chưa?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      “Ai, lão gia sao? Hình như vừa trở về, có người dẫn ngựa.” Tiểu Nhụy . Cầu Mộ Quân run lên, lập tức chạy ra cửa trước.


      “Aizz, tiểu thư, quần áo người còn chưa chỉnh!” Tiểu Nhụy ở phía sau gọi được, cũng đuổi theo.


      Cầu Mộ Quân chạy đến trong vườn hoa, chắn phía trước đám người Đoàn Chính Trung. Tiểu Nhụy từ phía sau đuổi theo, phủ thêm áo ngoài cho nàng. Nàng đỏ mắt, hoa lê đái vũ¹ nhìn Đoàn Chính Trung.


      Cho dù tóc nàng vẫn ẩm ướt, quần áo cũng chỉnh, nhưng lại điềm đạm đáng xinh đẹp động lòng người, xinh đẹp làm cho người ta mất hồn.


      Bọn hạ nhân bên người Đoàn Chính Trung muốn nhìn lại dám nhìn, hơi hơi cúi đầu đoán phu nhân bị làm sao vậy. Đoàn Chính Trung đánh giá nàng, trong mắt xuất tia vui.

      “Còn ra thể thống gì nữa?” lớn tiếng hỏi.


      “Ngươi……” Môi Cầu Mộ Quân run run vài cái, cúi đầu giọt nước mắt rơi xuống, khi mọi người trước mặt còn chờ nàng chuyện, nàng lại đột nhiên chạy .


      Tiểu Nhụy lại đuổi theo.


      Đoàn Chính Trung hừ tiếng, tiếp tục về phía trước.


      Cầu Mộ Quân trở lại trong phòng liền ngồi ngơ ngác, rên tiếng. Tiểu Nhụy bưng đồ ăn tới, khuyên thế nào nàng cũng ăn.


      Đến buổi tối, Tiểu Nhụy lại dìu nàng nằm giường, chính mình trông coi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn nàng cái, lại phát nàng vẫn luôn mở mắt, giống như trúng phải tà.


      Cứ như vậy nàng ngủ Tiểu Nhụy vẫn trông coi bên cạnh, đến nửa đêm, nàng bỗng nhiên ngồi dậy. Tiểu Nhụy bước lên phía trước hỏi:“Tiểu thư……” Nàng đáp, vạch chăn, xuống giường khoác thêm ngoại bào. Tiểu Nhụy lại cuống quít đuổi theo nàng. Nàng lại chạy đến phòng Đoàn Chính Trung.


      Đến cửa, gì liền xông vào, thủ vệ ngoài cửa vào thông báo cho Đoàn Chính Trung vốn ngủ. Đoàn Chính Trung từ giường đứng lên, :“Để cho nàng vào .”


      Thủ vệ vâng lời, Cầu Mộ Quân chạy vào, nhìn Đoàn Chính Trung đứng ở trong phòng, đột nhiên xông lên ôm lấy . Đoàn Chính Trung sửng sốt.


      Nàng ôm , áp mặt sát vào gáy , ánh mắt đột nhiên trầm tĩnh lại.


      “Lão gia, đêm nay cho ta ngủ ở đây được ?” Nàng . Giọng khiến người ta thương tiếc, làm cho người ta đành lòng cự tuyệt. Đoàn Chính Trung vẫy tay cho thị vệ lui ra ngoài.
      “Ngươi làm sao vậy?” hỏi.


      Cầu Mộ Quân buông ra, đôi mắt ướt át, đơn :“Người muốn sao?” xong, nàng cúi đầu, từ từ lùi về phía sau mấy bước, rơi nước mắt :“Ta biết…… Thực xin lỗi, lão gia, quấy rầy người nghỉ ngơi.” Nàng tiếp tục lùi về phía sau, chuẩn bị xoay người ra cửa
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 87: Xảy ra chuyện
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân buông ra, đôi mắt ướt át, đơn :“Người muốn sao?” xong, nàng cúi đầu, từ từ lùi về phía sau mấy bước, rơi nước mắt :“Ta biết…… Thực xin lỗi, lão gia, quấy rầy người nghỉ ngơi.” Nàng tiếp tục lùi về phía sau, chuẩn bị xoay người ra cửa


      “Được rồi.” Đoàn Chính Trung :“Chỉ lần này, về sau được làm loạn.”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      Nằm giường, nàng lại tiến vào trong lòng Đoàn Chính Trung, ôm lấy , nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, làm ướt phần áo trước ngực . Đoàn Chính Trung cúi đầu nhìn nàng, chậm rãi nâng tay, nhàng ôm nàng.


      đêm này, cho dù nằm ở trong lòng nàng cũng ngủ được, đến tận khi qua canh ba, cơ thể cùng tinh thần mới thả lỏng


      Mới chợp mắt, lại hoảng hoảng hốt tỉnh lại.


      ngờ vừa ngủ lát, nàng gặp ác mộng. Đoàn Chính Trung tỉnh lại, chỉ thấy Cầu Mộ Quân đầu đầy mồ hôi, thống khổ nức nở, môi run rẩy, dường như muốn kêu lên nhưng lại phát ra được thanh nào.


      đánh thức nàng.


      “Đừng mà –” Cầu Mộ Quân hét to tiếng, mở mắt, đẩy Đoàn Chính Trung ra, kinh hoàng lui đến mép giường.


      “Ngươi làm sao vậy?” mặt tuy có biểu tình, nhưng trong giọng lại mang theo chút thân thiết. Thấy người trước mắt, nàng cúi đầu, nắm chặt chăn khóc, câu. Đoàn Chính Trung hơi hơi nghiêng người, hỏi:“Ngươi ban ngày ra ngoài sao?”


      “Đừng , đừng ! Ta van cầu người……” Cầu Mộ Quân đột nhiên kích động, lại dùng sức rụt về góc giường, thân thể run rẩy kịch liệt.


      Đoàn Chính Trung đưa tay chạm vào nàng, lại giống như dọa đến nàng, nàng lại càng thêm sợ hãi. Đoàn Chính Trung dừng lại, vẫn kéo nàng từ mép giường ôm vào trong lòng. Cầu Mộ Quân đẩy vài lần, vẫn buông tay, nàng khóc, lại ôm chặt lấy .


      Khóc hồi lâu, đến khi phần áo trước ngực Đoàn Chính Trung hoàn toàn ướt đẫm Cầu Mộ Quân mới khá lên ít, khóc lớn biến thành nức nở, sau đó từ từ , cuối cùng bình tĩnh trở lại, yếu ớt nằm trong lòng .


      “Lão gia.” Bên ngoài có tiếng thị vệ.


      Đoàn Chính Trung nghiêng đầu, hỏi:“Chuyện gì?”


      Thị vệ :“Có người đột nhập vào phủ, bị bắt. Bây giờ lão gia muốn thẩm vấn ạ?”


      “Trước giải đến đây.” Đoàn Chính Trung .


      Bên ngoài còn tiếng động, Đoàn Chính Trung với Cầu Mộ Quân trong lòng:“Ngươi nằm xuống trước .” xong chuẩn bị buông nàng ra, nhưng nàng lại giữ chặt buông.


      Cuối cùng hai người đều mặc quần áo, ra cửa phòng.


      Gian ngoài, quản gia, thủ vệ đều chờ ở bên ngoài, quỳ gối trong phòng là người trẻ tuổi, nhìn quần áo khí chất, giống như người có thân phận, cũng giống có võ công cao cường như Cố Dật Lâu.


      Đoàn Chính Trung ngồi xuống ghế trước, Cầu Mộ Quân ngồi ở bên cạnh , thần sắc dại ra rúc vào bên cạnh .


      Phía sau, quản gia :“Lão gia, người này biết võ công, có vẻ là ban ngày nhân cơ hội trà trộn vào đám hạ nhân, trốn đến buổi tối, nửa đêm mới ra, bị thủ vệ phát gần phòng ở của hạ nhân.”


      Đoàn Chính Trung lấy chén trà bên cạnh uống ngụm, hỏi người trẻ tuổi quỳ đối diện:“Tiến vào làm gì?”


      Hỏi lúc lâu cũng có hồi .


      Đoàn Chính Trung mỉm cười, gì.


      Thủ vệ đứng bên lên, túm lấy tóc giật lên, tát liền hai phát


      lời nào, thủ vệ đá vào ngực cước, đá ngã xuống đất.


      Vẻ mặt Cầu Mộ Quân vẫn dại ra như cũ, ngẫu nhiên cũng nhìn qua bên này, nhưng cũng giống như Đoàn Chính Trung nhìn mà có cảm xúc gì.


      Lại thủ vệ khác tới, cùng thủ vệ vừa rồi đá mấy đá, sau đó đạp cước lên mắt cá chân của . “ mở miệng, trước hết ta đánh gãy chân ngươi!” xong, muốn hạ thủ.


      “Ta !” Người trẻ tuổi dường như là chống đỡ nổi nữa, mở miệng :“Ta đến ăn trộm!”
      Đoàn Chính Trung lạnh lùng cười, :“Trộm? Trộm cái gì vậy?”


      Người trẻ tuổi :“Ta thua bạc, ngày mai là kỳ hạn cuối cùng, Lâm lão đại nếu còn trả, chém đứt tay chân của ta. Ta cũng cùng đường, cầu tổng quản đại nhân tha mạng!” chuyện thực lưu loát, có khiếp đảm, cũng có sợ hãi, thậm chí ngay cả lúc câu “Tổng quản đại nhân tha mạng” cũng có cảm xúc dao động quá lớn.


      Đoàn Chính Trung chậm rì rì :“Tốt, ngươi là muốn ăn trộm là ăn trộm, ta tin ngươi.”

      xong, với quản gia:“Mấy con chó trong phủ hẳn là mấy ngày được ăn thịt sống, ngày mai để cho chúng nó ăn .”


      “Vâng, lão gia.” Quản gia bình tĩnh trả lời.


      Cả người Cầu Mộ Quân chấn động, nhìn người trẻ tuổi nhưng gì, lại dựa sát vào Đoàn Chính Trung thêm chút.


      “Đừng mà!” giọng nữ truyền đến, Cận Nhi từ ngoài cửa xông vào,“Cộp” tiếng quỳ gối trước mặt Đoàn Chính Trung.


      “Lão gia khai ân, ném nô tỳ , ném nô tỳ cho chó ăn, phải người trong phủ, cũng phải đến ăn trộm, đến tìm nô tỳ, là…… là nô tỳ để cho vào, nô tỳ xin người thả !”


      “Thu Nam!” Người trẻ tuổi hét lớn tiếng, bi phẫn :“Ai cho nàng đến!”


      Nước mắt trong mắt Cận Nhi lập tức liền chảy ra, khóc :“Thực xin lỗi…… Dương đại ca…… Ta, ta muốn huynh chết……”


      “Aiz, lại là đôi nam nữ si tình, Xuân Mãn viện nhận vài nha hoàn từ Đoàn phủ ta rồi.” Đoàn Chính Trung , lại cười lên.


      Người trẻ tuổi nắm chặt tay, đánh mạnh xuống, đau lòng :“Vì sao! Vì sao nàng lại tới!” Cận Nhi nhìn , lời nào, chỉ khóc.


      Đoàn Chính Trung nhìn Cầu Mộ Quân, phát nàng vẫn bình tĩnh như cũ, mặt khỏi lộ ra nghi hoặc.


      Tiếp theo :“Trước giam nam nhân này trong phủ, cho nhịn đói vài ngày. Hôm động thủ để cho nha hoàn này ở bên cạnh nhìn, đến lúc đó, đưa cả hai người bọn họ .”


      “Động thủ” tức là hoạn người trẻ tuổi, “Đưa hai người bọn họ ” là đem nam nhân thân tàn ném ra ngoài cửa, đưa Cận Nhi đến thanh lâu.


      Quản gia đáp “Vâng”, sai hạ nhân mang hai người . Cận Nhi cùng người trẻ tuổi nhìn nhau, rơi lệ .


      Đoàn Chính Trung trở về phòng, Cầu Mộ Quân cùng , nhưng lúc này, kéo cánh tay , mà rúc vào người . đến bên giường, :“Ta nghĩ ngươi lại cầu xin thay bọn họ.”

      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu sợ hãi nhìn cái, lại cúi đầu gì. Đoàn Chính Trung nhìn dáng vẻ của nàng lại càng nghi hoặc. Nàng giống như thấy, yên lặng nằm giường.
      Sáng sớm hôm sau, trời u như muốn mưa. Đoàn Chính Trung sai người đưa Cầu Mộ Quân trở về, cũng ăn điểm tâm cùng nàng.


      Cầu Mộ Quân còn chưa đến cửa phòng mình, trời bắt đầu mưa. Mưa mùa hè, đến rất nhanh, chỉ trong chốc lát liền mưa mù mịt che cả trời đất, chẳng phân biệt được trời đất, sấm sét đầy trời.


      Tiểu Nhụy miễn cưỡng che cho Cầu Mộ Quân giúp nàng vào phòng, lập tức có người mang điểm tâm lên .


      Cầu Mộ Quân xoay người nhìn cảnh tượng bên ngoài, đột nhiên lao ra ngoài cửa, đứng dưới trời mưa.


      Tiểu Nhụy quá sợ hãi, cuống quít cầm ô ra ngoài.


      “Tiểu thư, người làm gì vậy, bên ngoài mưa lớn như vậy, cảm lạnh đó.” Tiểu Nhụy đem ô che đỉnh đầu nàng, nàng lại đẩy ra về phía trước hai bước, lại đứng dưới mưa, để nước mưa ngừng xối người nàng.


      tia sét xé qua bầu trời, ngay sau đó đó là tiếng sấm“Ù ù”.


      Tiểu Nhụy vội vàng chạy lên, kéo nàng về phía phòng :“Tiểu thư, mau vào phòng , bên ngoài sét lớn như vậy, rất nguy hiểm !”


      “Em buông, buông ra. Ta muốn tắm mưa, mưa là sạch nhất, ta muốn tắm mưa!” Cầu Mộ Quân lại đẩy ô của nàng ra, chạy đến dưới mưa.


      Nha hoàn bưng điểm tâm nhìn tình hình như vậy, vội gọi Đoàn Chính Trung.


      Lúc Đoàn Chính Trung đến, chỉ thấy ngoài hành lang hơi nước mù mịt, mưa rơi xuống đất cũng theo dòng chảy vào hồ. Bóng dáng mơ hồ của Cầu Mộ Quân đứng trong mưa làm cho người ta nhìn thấy, lại giống như tấm thân đơn bạc của nàng ngay lập tức bị mưa hòa tan.


      lập tức vào trong mưa, ôm lấy nàng, trở lại trong phòng.


      người nàng đẫm nước mưa, cả người lạnh như băng, cho dù là mùa hè, cũng bắt đầu run cầm cập


      Nha hoàn lập tức lấy khăn mặt đến, giúp nàng thay quần áo lau người, sau đó Đoàn Chính Trung ôm nàng lên giường.


      Lát sau, nha hoàn bưng nước đường nóng tới, đặt ở bên cạnh Đoàn Chính Trung.


      Mùa hè tiết trời nhanh chóng ấm lại, Cầu Mộ Quân ở trong chăn còn run nữa, nhưng khuôn mặt vẫn tái nhợt như cũ, vẻ mặt dại ra .


      Đoàn Chính Trung nâng nàng dậy, bón chén đường nóng cho nàng, nàng cũng nghe lời há miệng uống hết. Bộ dáng của nàng giống rối gỗ, giống như hình nhân.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 88: Sơn Vô Lăng*
      (* Núi chưa mòn)
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)

      Đoàn Chính Trung nâng nàng dậy, bón chén đường nóng cho nàng, nàng cũng nghe lời há miệng uống hết. Bộ dáng của nàng giống rối gỗ, hình nhân.


      Uống xong nước đường, Đoàn Chính Trung xoay người buông bát, nàng lập tức giữ chặt tay .
      “Đừng , van cầu ngươi.” Giọng nàng hơi run run.


      Đoàn Chính Trung giọng :“Được, ta .”


      Cầu Mộ Quân dường như an lòng chút, vẫn kéo tay , lẳng lặng nhìn .


      “Muốn uống chút cháo ?” lại hỏi.


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu.


      lại dịu dàng bón cháo cho nàng, giống như lúc nàng sinh bệnh lần trước. Mỗi lần nàng nằm ở giường, đều là lúc đối tốt với nàng nhất.


      Uống xong cháo, lấy khăn tay lau khóe miệng cho nàng, sau đó buông khăn tay, nhìn nàng.
      “Muốn nằm xuống hay là ngồi?” hỏi.


      Cầu Mộ Quân lại giữ chặt tay , nhàng :“Ngồi.”


      nhìn nàng, hỏi:“Vừa rồi, hình như ta thấy người ngươi có thương tích.”


      Cầu Mộ Quân chấn động, cả người hơi run lên, cúi đầu, tự giác buông lỏng tay ra, rụt lùi vào bên trong giường.


      “Sao lại có vết thâm này?” thản nhiên hỏi, hai mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm, giống như thân thiết lại giống như mang theo nghi ngờ thẩm vấn.


      Cầu Mộ Quân chậm rãi lùi vào bên trong giường, cuộn người lại, cúi đầu sâu, run giọng :“Là…… cẩn thận, bị thương .”


      “Vậy sao?” hỏi.


      Nàng gật đầu, nữa.


      Nhưng lại bỏ qua. Giống như tin nàng, dùng ngữ khí quan tâm :“Đợi lát nữa bôi thuốc, nhanh khỏi. Về sau được tùy hứng như vậy, gặp mưa như vậy sinh bệnh.”
      Nàng vẫn lên tiếng, ôm chặt chính mình cuộn thành đống.


      Đoàn Chính Trung ở bên giường chăm sóc nàng hai canh giờ, đến giữa trưa mới rời . Bên ngoài vẫn mưa tuy hơn so với buổi sáng chút.


      Cầu Mộ Quân nhìn bóng dáng rời , lâu mới thu hồi ánh mắt, ngơ ngác nhìn đầu giường.
      Tiểu Nhụy bê thuốc vào, đến bên giường, giúp nàng cởi quần áo, bôi thuốc.


      Cầu Mộ Quân nhìn nàng đột nhiên hỏi:“Tiểu Nhụy, em có biết Trác Văn Quân ?”


      Tiểu Nhụy lắc đầu.


      Cầu Mộ Quân :“Trác Văn Quân là tiểu thư nhà có tiền, có lần có tài tử tên Tư Mã Tương Như đến nhà nàng, Tư Mã Tương Như ở bên ngoài gảy khúc “Phượng cầu hoàng”, Trác Văn Quân ở sau mành nghe được, nàng vốn ngưỡng mộ tài hoa của , lại từ khúc cầm kia biết Tư Mã Tương Như cũng có ý với mình, liền trốn nhà, cùng Tư Mã Tương Như kết thành vợ chồng.”


      “Tiểu thư, chuyện xưa này đẹp quá, Trác Văn Quân đúng là nữ tử quyết đoán!” Tiểu Nhụy .


      Cầu Mộ Quân lộ vẻ bi ai :“Nhưng Trác Văn Quân từng gả lần, khi đó trượng phu nàng vừa mới chết. Em xem, nàng là tài nữ, còn Tư Mã Tương Như lúc ấy có công danh nghiệp, vì sao nàng có thể to gan như vậy, dám bỏ trốn cùng , nàng sợ Tư Mã Tương Như ghét bỏ nàng là góa phụ sao?”


      “Cái này……” Tiểu Nhụy nghĩ nghĩ, :“Nếu Tư Mã Tương Như thực như vậy nô tỳ ghét .

      Hơn nữa nếu Trác Văn Quân e ngại mấy thứ đó, vậy nàng thể thành thân với người nàng , mà sống suốt quãng đời còn lại trong nhà. Vậy đáng tiếc .”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, gì.


      Tiểu Nhụy hỏi:“Tiểu thư, hai ngày nay người sao vậy? Là Cố công tử xảy ra chuyện gì sao?”


      “Đừng nữa!” Cầu Mộ Quân lập tức . Tiếp theo nàng hoảng hốt, :“Tiểu Nhụy, ta muốn nằm mình, em ra ngoài trước .”


      Tiểu Nhụy nhìn nàng, :“Được, vậy người nằm xuống trước .” xong, đỡ nàng nằm xuống, còn mình ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân nằm ở giường, mắt nhìn chằm chằm góc giường.


      Nàng cứ nằm như vậy đến buổi chiều mới đứng dậy ăn cơm, sau đó cũng câu, ngồi ở trong phòng đến đêm khuya mới lên giường. Hôm sau cả ngày cũng vẫn như vậy.


      Buổi chiều, ngoài ý muốn Cận Nhi lại đến đây, cầm tờ giấy tay.


      Cầu Mộ Quân thấy nàng, có chút đau lòng, có chút áy náy.


      Cận Nhi cầm giấy đứng ở trước mặt nàng, :“Phu nhân, nô tỳ có thể xin người việc ?”


      Cầu Mộ Quân gật đầu, :“Em .”


      Cận Nhi lại vẫn nở nụ cười, lộ ra hai cái núm đồng tiền, :“Phu nhân, trước kia nô tỳ nghe bài thờ, là thơ tình, ý thơ hình như là , cho dù thế nào cũng cùng người mình chia xa, có rất nhiều ‘mưa’, ‘tuyết’ , là bài thơ nào, người biết ?”


      “Mưa? Tuyết?” Cầu Mộ Quân suy nghĩ chút, thầm:
      “ Sơn vô lăng,
      Giang thuỷ vị kiệt,
      Đông lôi chấn chấn,
      Hạ vũ tuyết,
      Thiên địa hợp,
      Nãi cảm dữ quân tuyệt…….”(1)


      “Đúng đúng, phu nhân lợi hại, chính là bài này, chính là bài này! Phu nhân, người giúp nô tỳ viết tờ giấy này được ?” Cận Nhi vui mừng .


      Cầu Mộ Quân gật đầu, gọi người lấy bút đến, viết bài thơ lên tờ giấy của Cận Nhi. Cận Nhi cầm lấy tờ giấy còn chưa khô mực, cao hứng :“Phu nhân, cám ơn người!”


      Cầu Mộ Quân thấy kỳ lạ, lúc này sao nàng còn có thể cười vui vẻ như vậy? Lại nhìn bài thơ tay nàng, hỏi:“Cận nhi, em cần bài thơ này làm gì?”


      Vẻ mặt Cận Nhi có chút bi thương, :“Dương đại ca bị nhốt, nghe ngày kia bị phạt, nô tỳ được gặp huynh ấy. Vừa rồi nô tỳ xin quản gia, quản gia đáp ứng rồi, có thể giúp nô tỳ chuyển lời. Nô tỳ nhớ lâu trước kia có nghe được bài thơ này. Nô tỳ nghĩ, chờ về sau đến Xuân Mãn Viện, nô tỳ cố gắng kiếm tiền, Dương đại ca cũng cố gắng kiếm tiền, đến lúc đó dồn tiền lại cùng nhau, có lẽ đợi cho nô tỳ hai sáu tuổi, hoặc là ba sáu tuổi, hoặc là bốn sáu tuổi có thể chuộc thân, chờ chuộc thân rồi, nô tỳ thành thân cùng Dương đại ca!”


      Cầu Mộ Quân ngây dại.


      Là Cận Nhi tuổi nên hiểu nam nhân bị thiến là cái gì, hay là hiểu thanh lâu là nơi nào? Hay…… Nàng dù biết nhưng quan tâm, chỉ cần nàng cùng Dương đại ca của nàng còn có cơ hội có thể ở cùng nhau là mãn nguyện rồi?


      (1) Đây là bài thơ “Thượng da” (上邪)
      Thượng da,
      Ngã dục dữ quân tương tri,
      Trường mệnh vô tuyệt suy.
      Sơn vô lăng,
      Giang thuỷ vị kiệt,
      Đông lôi chấn chấn,
      Hạ vũ tuyết,
      Thiên địa hợp,
      Nãi cảm dữ quân tuyệt.


      Dịch:
      Hỡi trời,
      Ta nguyện với chàng tương tri,
      Mãi mãi chẳng phân ly.
      Núi chưa mòn,
      Sông chưa cạn kiệt,
      Đông vang sấm dậy,
      Hè mưa tuyết,
      Trời đất hợp,
      Mới cùng chàng ly biệt.

      Nguồn: thivien.net
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 89: Hớn hở
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Là Cận Nhi tuổi nên hiểu nam nhân bị thiến là cái gì, hay là hiểu thanh lâu là nơi nào? Hay…… Nàng dù biết nhưng quan tâm, chỉ cần nàng cùng Dương đại ca của nàng còn có cơ hội có thể ở cùng nhau là mãn nguyện rồi?


      “Sơn vô lăng, Giang thuỷ vị kiệt, Đông lôi chấn chấn, Hạ vũ tuyết, Thiên địa hợp, Nãi cảm dữ quân tuyệt……” Nàng nhẩm bài thơ lại lần, đột nhiên cười :“Đúng rồi,Cận nhi! Bây giờ em mang bài thơ này đến cho , nhất định rất vui vẻ!”


      “Dạ!” Cận Nhi cười, chạy ra ngoài.


      Cầu Mộ Quân cũng cười, sau đó đột nhiên nhớ tới cái gì, lại nhíu mày.


      Khi quản gia vào thông báo Cầu Mộ Quân đến, hơn nữa tinh thần còn rất tốt, Đoàn Chính hơi ngạc nhiên.


      Cầu Mộ Quân bưng chén canh hạt sen đến, :“Lão gia, người uống rồi hãy làm việc.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, hỏi:“Ngươi làm sao vậy?”


      “Ta làm sao?” Cầu Mộ Quân vô tội , giống như Đoàn Chính Trung vừa hỏi vấn đề kỳ lạ.

      Đoàn Chính Trung có chút sững sờ nhìn nàng, nàng thúc giục :“Mau uống , uống xong mới có tinh thần làm việc!” Đoàn Chính Trung lại nhìn nàng lúc, cúi đầu uống canh.


      Cầu Mộ Quân vuốt chồng giấy tờ thư án, :“Lão gia, người đúng là ham việc, trong cung còn phải hầu hạ Hoàng Thượng chu đáo. Người phải quản nhiều người như vậy, trở lại trong phủ cũng phải quản mọi người, có cả thời gian nghỉ ngơi.”


      Đoàn Chính Trung buông bát, nhìn về phía nàng.


      Cầu Mộ Quân :“Lão gia, người uống tiếp , mới uống có mấy ngụm!”


      Đoàn Chính Trung :“Ngươi có chuyện gì?”


      Cầu Mộ Quân kỳ lạ :“Ta sao.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng cái, để ý tới nàng, tiếp tục uống canh.


      “Lão gia, so với người, cha ta rất lười. Sau khi hồi phủ cũng quản bất cứ chuyện gì, nếu uống trà, chơi cờ cùng bằng hữu, cũng mình làm thơ, cho tới bây giờ chưa bao giờ thấy ông ấy tham việc như người……” Nàng quay đầu, thấy Đoàn Chính Trung uống xong canh, đặt bát xuống nhìn nàng.


      “Có chuyện gì mau , nếu , ta thời gian.” Đoàn Chính Trung .


      Cầu Mộ Quân “ha ha” cười hai tiếng, chậm rãi lên phía trước giữ chặt tay áo :“Lão gia, người bận rộn như vậy nhưng ta lại rất nhàn hạ, bằng người giao chuyện trong phủ cho ta quản ?”


      Mặt Đoàn Chính Trung chút thay đổi nhìn nàng, lời nào.


      Cầu Mộ Quân còn thêm:“Cha ta có thời gian như vậy là bởi vì ông bao giờ quản chuyện trong nhà, đều giao cho mẹ ta quản. Trước kia ta ở nhà cũng từng giúp mẹ số việc. Nếu người lo lắng, có thể trước cho ta quản bộ phận thôi. cần quản sổ sách, cho ta chút chuyện làm là được rồi.”


      Đoàn Chính Trung :“Vậy cho ngươi quản hạ nhân trong phủ.”


      “Được!” Cầu Mộ Quân lập tức đáp ứng, đến khi thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung nhìn nàng, tươi cười mặt chậm rãi biến mất, nghiêm túc :“Lão gia người thế nào là thế đó, ta đáp ứng tất, chỉ cần có việc để làm là được.”


      “Vậy ta sai người đem cho ngươi chút kim chỉ, có việc gì thêu hoa , chuyện trong phủ có quản gia là được rồi rồi.” Đoàn Chính Trung thản nhiên ……


      Đoàn Chính Trung chết tiệt!


      Cầu Mộ Quân cắn răng, sau đó lại lộ vẻ mặt bi ai :“Về sau có phải người muốn nạp thiếp đúng ?” Đoàn Chính Trung ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn nàng.


      đúng, người muốn lấy vợ khác phải ?” Cầu Mộ Quân tiếp:“Trước biếm ta làm thiếp, lại lấy người khác làm vợ!”


      Đoàn Chính Trung cúi đầu làm việc, hồi lâu mới trả lời:“ .”


      “Vậy vì sao người coi ta là phu nhân?” Cầu Mộ Quân .


      “Nếu ta là Đoàn phu nhân, chuyện trong phủ hẳn là do ta quản, lời của ta ít ra còn có chút phân lượng? Nhưng cho đến bây giờ người cũng cho ta quyền lợi gì, khiến ta giống như tiểu thiếp vậy. Cho nên nhất định là về sau người muốn lấy nữ nhân khác, để cho nàng ta trèo lên đầu ta, làm phu nhân kiêu ngạo, sau đó quản chuyện trong phủ.”


      Đoàn Chính Trung ngẩng đầu nhìn nàng nửa ngày, hỏi:“Vậy ngươi muốn quản cái gì?”


      “Ta ……” Cầu Mộ Quân vuốt vuốt tóc, cười :“ ra quản hạ nhân cũng tốt, đến bây giờ người khác cũng hiểu được ta làm phu nhân có địa vị thế nào, ra người cũng muốn để mọi người trong phủ cảm thấy ta dễ bắt nạt đúng ? Quản hạ nhân đúng là rất hợp.”


      Đoàn Chính Trung hừ tiếng, lộ ra biểu tình khinh bỉ, lại cúi đầu.


      “Lão gia……” Cầu Mộ Quân lại gọi tiếng, giống như nghe thấy, tiếp tục làm việc.


      Cầu Mộ Quân muốn từ bỏ, lại dám làm phiền , khiến tức giận càng tốt, vì thế đứng bên cạnh cũng , đứng chán giúp sửa sang lại mấy thứ bàn.


      Đứng lâu, nàng nhìn nhìn Đoàn Chính Trung, đến bên bê cái ghế đến ngồi bên cạnh .


      Gần đến giờ cơm chiều, trời đột nhiên hửng nắng, mặt trời lặn về phía Tây, lấp ló nửa sau đám mây.


      Nha hoàn đến thỉnh Đoàn Chính Trung dùng bữa, Cầu Mộ Quân theo đứng lên, vừa định chuyện, chỉ nghe hờ hững :“Ngươi muốn quản cứ quản, thông báo qua với quản gia là được.” xong, liền ra cửa.


      Cầu Mộ Quân mừng rỡ, hận thể lập tức hoan hô tiếng, lại nhịn xuống, đợi xa, liền cuống quít chạy tới phòng quản gia.


      nhiều như vậy, đơn giản chỉ muốn giúp Cận Nhi và Dương đại ca của nàng lần. Cũng may nàng chờ nửa ngày cũng tốn công vô ích, Đoàn Chính Trung đồng ý rồi. biết là tâm huyết dâng trào hay có dự tính khác.


      Mấy thứ đó nàng cũng muốn nghĩ, trước tiên phải với quản gia, chỉ thả nam nhân kia ra ngoài, còn chuộc khế bán mình thay Cận Nhi, để cho bọn họ . Miễn cho Đoàn Chính Trung ăn cơm xong, nằm giường, nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy quá dễ dàng cho nàng, lại đổi ý.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :