1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 80: Tin tức của
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân lập tức chạy đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Bên ngoài vẫn yên lặng như cũ, nhìn ra từng có người đến.


      Tiếng bước chân Tiểu Nhụy truyền tới, Cầu Mộ Quân giấu tờ giấy vào trong lòng.


      Tiểu Nhụy phải người ngoài, nhưng việc này càng ít người biết càng tốt, vì an toàn của Cố Dật Lâu, cũng vì an toàn của Tiểu Nhụy.


      Tối nay, Cầu Mộ Quân lại lần ngủ được.


      Ngày mai nàng nhất định phải ra ngoài, nhưng lại nghĩ ra cách.


      có Đoàn Chính Trung mở miệng nàng thể , nhưng nàng phải làm như thế nào mới có thể khiến cho phép?


      Nàng chưa từng cầu cho nàng ra ngoài, có lẽ ngày mai có thể thử lần, nếu thành, nghĩ cách khác.


      Ý kiến hay, sáng sớm hôm sau, ăn qua điểm tâm mặt trời cũng lên cao, Cầu Mộ Quân liền tìm Đoàn Chính Trung.


      Hạ nhân , ở thư phòng.


      Vì thế Cầu Mộ Quân lập tức đến thư phòng.


      Kết quả bị ngăn lại ở ngoài cửa, thủ vệ :“Lão gia vừa mới phân phó, bất luận kẻ nào cũng thể tự tiện vào, ngay cả phu nhân cũng được.”


      Được lắm, ngay cả quyền lợi được vào thư phòng cũng tước mất của nàng.


      “Vậy các ngươi vào thông báo, ta muốn gặp .” Cầu Mộ Quân .


      Thủ vệ coi như cho nàng mặt mũi, vào thông báo. Chẳng bao lâu, Đoàn Chính Trung cũng cho nàng mặt mũi, cho phép nàng vào. Khi Cầu Mộ Quân tiến vào thư phòng, trong lòng còn có chút khẩn trương. có thể cùng nàng thân mật giống vợ chồng, bình thường ở chung lại giống người xa lạ, nàng làm được. Quả nhiên, lúc nàng vào thư phòng, đứng ở trước mặt chuyện, vẫn cúi đầu làm việc của .


      Hôm nay mặc bộ quần áo màu trắng viền xanh, bộ dáng thực sạch nhàng khoan khoái, giống thái giám, giống công tử tài hoa hơn người hơn. Cảm thấy mình lại lần nữa bị thân xác thối tha của mê hoặc, Cầu Mộ Quân lần thứ vô số thầm mắng mình có chí khí. Nàng hít hơi sâu, :“Lão gia, ta muốn ra ngoài lát.”


      Đoàn Chính Trung vẫn cúi đầu, hỏi:“Làm gì?”


      “Mua đồ.”


      “Mua cái gì? Trong phủ có sao?” tiếp tục cúi đầu.


      “Vốn có, bây giờ có.” Nàng có chút tức giận.


      “Cái gì vậy?”


      “Trâm gài tóc.” Nàng


      ngừng tay, ngẩng đầu lên.


      Cầu Mộ Quân nữa, :“Để quản gia gọi ông chủ tiệm trang sức trong thành vào trong phủ là được .”


      Nàng trả lời:“Ngươi có thể gọi ông chủ toàn kinh thành tới sao? Ngươi có thể đem cửa hàng toàn kinh thành đến sao? Ngươi có thể đem hàng hóa toàn kinh thành mang đến Đoàn phủ của ngươi sao? Nếu có thể, nếu ngươi muốn làm như vậy, cho dù có chi ta cũng thèm.”
      Đoàn Chính Trung nhìn nàng nửa ngày, đứng dậy.


      Cầu Mộ Quân buồn bực, thấy mang theo mùi hoa nhài lướt qua mũi nàng, ra ngoài cửa. Sững sờ chút, chợt nhớ tới lời thủ vệ nàng mới phản ứng lại, theo . Tới cửa, Đoàn Chính Trung quay đầu với nàng:“Chỉ có mình ngươi?”


      Cầu Mộ Quân chột dạ, lại cố làm ra bộ dáng hợp tình hợp lý :“Sao nào, mình ta thể ra ngoài sao?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt kia làm cho nàng muốn chạy trốn. Nhưng nàng lại kiên trì nhìn thẳng .


      Nàng muốn khiến cảm thấy đền được cây trâm cho nàng mà đuối lý, sau đó thả nàng ra ngoài. biết Đoàn Chính Trung cảm thấy đuối lý hay là thèm quản nàng, xoay người đến thư phòng. Ngay cả nàng cũng dám tin lại tốt như vậy, cho nàng ra ngoài, còn cho nàng mình ra ngoài. Giải thích duy nhất là, lần kia làm cho cảm thấy áy náy. nghĩ mấy chuyện đó nữa, Cầu Mộ Quân vừa ra khỏi Đoàn phủ, liền đến thúy hồ.


      đến bên hồ, vào rừng trúc, chậm rãi sâu vào trong rừng trúc, nàng đột nhiên có cảm giác lén lút gặp tình lang. Tình lang…… Cố Dật Lâu? Cầu Mộ Quân dừng bước.


      Nàng dám , nàng có tư tưởng thích Cố Dật Lâu, cũng có ý tưởng phát sinh ‘chuyện xưa’ gì gì đó với , nhưng nàng cũng dám nàng tới gặp Cố Dật Lâu quang minh lỗi lạc, sợ để cho bất luận kẻ nào biết.


      Nàng muốn cho Đoàn Chính Trung biết, thậm chí sợ giết Cố Dật Lâu.


      dám để cho người khác biết, phải chứng tỏ chột dạ sao?


      Cầu Mộ Quân đứng tại chỗ phân vân trong chốc lát, quyết định ‘nghĩa vô phản cố’¹ về phía trước.


      (1) nghĩa vô phản cố: làm việc nghĩa được chùn bước

      Là có do dự hay cảm thấy làm chuyện tốt sau lưng Đoàn Chính Trung, nhưng…… Nàng thể . Nàng hiểu được lòng mình, dù thế nào cũng bỏ được Cố Dật Lâu.


      thanh múa kiếm truyền đến, nàng về phía trước, liền thấy bóng hình màu đen bay vút trong sắc xanh biếc của rừng trúc.


      Lá trúc bay đầy trời, xoay tròn rồi nhàng rơi xuống, như khiêu vũ xung quanh .


      Trong khung cảnh rừng trúc xanh biếc, trường kiếm trong tay như khiêu vũ, có khi vẽ ra vòng tròn lấp lánh trong gian, có khi lại điểm ra rất nhiều điểm trắng, như thể hoa lê nở rộ sau đêm mưa.


      Dáng người khi nhàng phiêu dật khi vút lên cao như Ưng, như Yến, làm cho nàng lần đầu tiên phát ra võ thuật cũng tiêu sái đẹp đẽ như vậy.


      mảnh lá trúc bị chia làm hai nửa bay tới trước mặt nàng, rơi người nàng. Cầu Mộ Quân nhàng cầm lấy nửa phiến lá, đặt vào trong lòng bàn tay.


      Lúc này Cố Dật Lâu đột nhiên từ giữa trung rơi xuống, quỳ gối xuống mặt đất, ôm ngực phun ra ngụm máu.


      “Cố công tử!” Cầu Mộ Quân chấn động, cuống quít chạy đến.


      Cố Dật Lâu lau vết máu bên khóe môi, nhàng cười, :“ sao.”


      Cầu Mộ Quân giương mắt nhìn , phát mặt có thêm vết thương, làm cho khuôn mặt vốn tuấn dật của trở nên đáng sợ.


      Cố Dật Lâu nhìn ánh mắt của nàng, :“Sao vậy? Khiến nàng sợ sao?”


      phải……” Cầu Mộ Quân lắc lắc đầu . “Sao lại bị thương ?”


      “Trước lúc rơi xuống vách núi đen. nghĩ luyện võ nhiều năm như vậy vẫn gặp đối thủ khắp nơi.” Cố Dật Lâu cười có chút khổ.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 81: Trung cuộc
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      “Trước lúc rơi xuống vách núi đen. ngờ luyện võ nhiều năm như vậy, vẫn nơi nơi gặp phải đối thủ.” Cố Dật Lâu cười khổ.


      phải lỗi của ngươi.” Cầu Mộ Quân an ủi .“Người giết ngươi chưa bao giờ xuất ở Đoàn phủ, chỉ có tình huống đặc biệt Đoàn Chính Trung mới có thể gặp . Cho nên chuyện phái làm, nhất định là chuyện rất khó làm. Đoàn Chính Trung biết ngươi võ công cao cường, cho nên mới phái đến.”


      Cầu Mộ Quân dìu đứng lên, theo về phía trước, rất xa, ra khỏi rừng trúc, tới trước cái nhà gỗ .


      Cố Dật Lâu tự mình đứng vững, nhìn nàng :“Từ năm ngày trước, ta về tới nơi này.”


      “Vậy vì sao ngươi tìm ta?” Cầu Mộ Quân lập tức hỏi.


      Cố Dật Lâu :“Đây cũng là vấn đề ta nghĩ năm ngày nay.”


      “Ta vì sao tìm nàng? Gặp ta, đối với nàng có trăm hại mà lợi, ta muốn hại nàng…… Nhưng vẫn muốn cho nàng, ta còn sống. Tuy rằng lâu nữa, ta vẫn phải chết.”

      Cố Dật Lâu nhìn sâu trong rừng trúc .


      Lúc này nàng mới nhớ ra.


      trúng kịch độc. Cho dù rơi xuống vách núi đen chết, vẫn trúng độc. Cắn môi dưới, nàng muốn chấp nhận này.


      “Đừng như vậy.” Cố Dật Lâu :“Cuộc đời này vốn ta và nàng chỉ được gặp lần, nhưng bây giờ lại được gặp ba lần, đây phải chuyện may mắn sao?”


      Cầu Mộ Quân định lên tiếng, kéo cổ tay nàng :“Nơi này phong cảnh rất đẹp, nàng cùng ta chút .”


      Giữa trưa, Cầu Mộ Quân về tới Đoàn phủ.


      Thế nhưng, nhưng lại ngoài ý muốn gặp được Đoàn Chính Trung.


      ngồi ở bàn uống trà trong phòng, Tiểu Nhụy cúi đầu cũng dám thở mạnh, đứng ở bên. Còn người nữa đứng ở bên cạnh, người này nàng biết .


      Trong lòng có chút kỳ lạ, lại có chút yên, Cầu Mộ Quân tiến lên hỏi:“Lão gia có chuyện gì?”


      Đoàn Chính Trung nhàng cười, phất tay cái, ý cho người kia .


      Người nọ đến phía trước Đoàn Chính Trung, :“Phu nhân cùng Cố Dật Lâu dạo bên hồ nửa canh giờ, Cố Dật Lâu hái cho phu nhân hai đóa hoa dại. Sau nửa canh giờ, Cố Dật Lâu tiễn phu nhân ra rừng trúc.”


      Sắc mặt Cầu Mộ Quân đại biến, tức giận :“Ngươi cho người theo dõi ta?”


      Đoàn Chính Trung lại là cười, :“Bằng , ngươi nghĩ rằng vì sao ta lại cho ngươi ra ngoài?”


      Cầu Mộ Quân thể phản bác, chỉ cảm thấy ngực đau giống như bị đâm dao, bi thống :“Ngươi lợi dụng ta? ra ngươi chỉ muốn biết nơi ở của Cố Dật Lâu!”


      .” Đoàn Chính Trung :“Ta chỉ muốn biết ngươi làm cái gì, ngờ rằng lại thu được tin tức tốt ngoài ý như vậy, ra tên họ Cố kia còn chưa chết.”


      “Ngươi giết !” Cầu Mộ Quân lập tức .


      “Ta cũng , chỉ cần phạm ta.” Đoàn Chính Trung nhìn mặt của nàng :“Nhưng lại hẹn phu nhân của ta ra ngoài, hai người tình chàng ý thiếp, nếu ta giết phải rất bất công với chính mình hay sao?”


      Đoàn Chính Trung , lại lấy ống trúc từ cổ tay áo ra, muốn thả ong mật.


      Cầu Mộ Quân lập tức tiến lên muốn cướp ống trúc tay , lại bị tát cái đánh ngã đất.


      mặt lên dấu tay, gần như lập tức liền sưng lên.


      Sàn nhà lạnh lẽo.


      Thân thể của nàng nằm mặt đất, người lạnh, tâm cũng lạnh .


      Hai tháng trước, khi vừa mới vào Đoàn phủ, đánh nàng, nàng cũng coi là người tốt.


      Bây giờ, nàng , nàng tưởng trong lòng ít nhiều có vài phần giống nàng, lại vẫn đánh nàng.


      Vì sao nàng thể giống người bình thường?


      Tình đơn phương của nàng từ trước đến giờ là trò cười của .


      Nàng , nàng liền biến thành kẻ ngu ngốc.


      Sai lầm, coi người vô tình thành tình lang, coi lạnh lùng thành dịu dàng.


      Từ đất, cử động nửa người , nàng :“Ta lấy điều kiện cùng ngươi giao dịch, ngươi tha cho Cố Dật Lâu, dù sao ngươi giết , cũng chết .”


      Đoàn Chính Trung tươi cười vụt tắt, :“Ngươi dựa vào cái gì giao dịch cùng ta?”


      “Bằng việc ta biết bí mật về oanh Thanh Trì.” Cầu Mộ Quân .


      “Nếu để cho người bên ngoài biết oanh Thanh Trì là kho vàng, nếu để cho người bên ngoài biết ngươi có rất nhiều tiền, bọn họ nhất định lũ lượt kéo đến quý phủ ngươi thử vận may, đến lúc đó nhất định ngươi có ngày nào ngủ yên.”


      “Hừ!” Đoàn Chính Trung hừ lạnh :“Ta khuyên ngươi, đừng nên đùa với lửa. Ta tạm thời còn chưa muốn xử phạt ngươi.”


      “Cho dù ngươi nhốt ta, ngươi nhưng có thể khiến cho ta cả đời gặp người sao? Cho dù ngươi làm cho ta cả đời gặp người, hoặc là giết ta, làm cho ta vĩnh viễn câm miệng, ngươi có thể chắc chắn ta đem chuyện này cho Cố Dật Lâu sao?” Cầu Mộ Quân nắm chắc thắng lợi .


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng, đáp lời, nàng tiếp tục :“Hoặc ngươi cùng ta giao dịch, buông tha , để cho sống thêm vài ngày; Còn , ngươi liền chuẩn bị cho tốt, đột nhiên có ngày, giang hồ, triều đình, đều biết chỗ này là kho vàng. Đến lúc đó để xem ngươi làm thế nào.”


      Hai người lại lần nữa giằng co.


      Lặng im hồi lâu, Đoàn Chính Trung :“Tốt, ta để sống lâu vài ngày.”


      đứng lên, đến trước mặt nàng, nâng cằm nàng :“Nếu phải bộ dáng tự cho là đúng của ngươi rất thú vị, ta cũng muốn nghe ngươi nhiều lời vô nghĩa như vậy. Ta biết chắc ngươi cho Cố Dật Lâu, cũng có cả ngàn cách để cho người khác cảm thấy ngươi điên rồi, ăn đều là những lời khùng điên. Ta lại càng sợ người khác biết chuyện về oanh Thanh Trì, nếu ngươi cảm thấy mới mẻ, có thể thoải mái.”


      Vạt áo lướt qua mặt nàng, nhàn nhã qua bên người nàng, khi tới cửa :“Họ Cố ta có thời gian để ý, ta cũng phải quá nhàn rỗi. Huống hồ vẫn chỉ là phế vật trước sau gì cũng phải chết.”


      Phế vật……


      Tiếng bước chân xa, thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt đều là phế vật, bao gồm cả nàng.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 82: Làm thế nào ra ngoài?
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tiếng bước chân xa, thanh lại quanh quẩn ở bên tai nàng lâu. Có lẽ mọi người ở trong mắt đều là phế vật, bao gồm cả nàng.


      “Tiểu thư……” Tiểu Nhụy tới, đỡ nàng từ dưới đất đứng lên. Nàng lên tiếng, nhàng đẩy Tiểu Nhụy ra, mình vào buồng trong. Vừa đóng cửa lại, nước mắt trào ra như đê vỡ. Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, dựa vào cửa, cắn chặt tay khóc lớn. Nàng dễ dàng chấp nhận như nàng tưởng, cái tát kia hoàn toàn đánh nát giấc mộng của nàng. Giờ phút này, nàng muốn quên , rời khỏi , rời khỏi Đoàn phủ. Giờ phút này, lòng của nàng, chết.


      Nàng bao giờ muốn ngốc như vậy nữa, si mê như vậy nữa, cả ngày vì mà đau lòng, vì mà bi thương, giống như oán phụ, dựa vào cái gì?


      phải chỉ là thích thôi sao, cũng phải thể sống, vì sao lại tra tấn bản thân mình thành như vậy?


      Nghĩ vậy, nàng lau khô nước mắt, lại chảy ra, nàng lại lau khô, lại chảy, lại lau, chẳng sợ hai mắt đỏ bừng, nàng cũng muốn khóc vì nữa!


      Buổi chiều, mắt Cầu Mộ Quân tuy rằng vẫn hồng, tinh thần lại tốt hơn nhiều, uống xong thuốc, còn ăn chén cơm, cuối cùng còn bảo Cận Nhi phân phó phòng bếp, ngày mai nàng muốn ăn gà hầm.


      Tâm tình nàng chuyển biến nhanh như vậy khiến Tiểu Nhụy bất ngờ, hỏi nàng, nàng còn có việc gì.


      Nàng dường như có việc gì, bởi vì ngày hôm sau, nàng lại muốn nghĩ cách ra ngoài.


      Đoàn Chính Trung tiến cung, thủ vệ vừa thấy nàng tới gần liền khẩn trương, đề phòng nàng lại làm ra việc động trời khác.


      ra nàng cũng biết chỉ cửa lớn, tất cả các cửa đều có người gác, sớm ôm hi vọng, nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, muốn dạo mà thôi. Nhìn dáng vẻ thủ vệ khẩn trương cũng buồn cười, nàng cũng rỗi việc nên cứ lượn vài vòng gần cửa.


      Nghĩ ra cách khác, nàng đành phải đợi cho buổi chiều Đoàn Chính Trung trở về, lại tìm .


      Dù sao, bình thường tâm tình luôn ổn định, chừng lại đổi ý?


      Ăn xong cơm chiều nàng liền tìm . Nhìn thấy nàng, dường như có chút giật mình.


      Nàng quy củ lên phía trước, nhún người, :“Lão gia, ngày mai ta có thể ra ngoài sao?”


      “Làm cái gì?” hỏi.


      “Dâng hương, ngày mai là mười lăm.” Nàng trả lời.


      “Trước kia, ngày mười lăm cũng đâu thấy ngươi dâng hương .” .


      “Đó là bởi vì, người cho ta ra ngoài.” Nàng đem trách nhiệm đẩy cho .


      “Có thể.” Đoàn Chính Trung . Lúc Cầu Mộ Quân còn vừa sợ vừa mừng như điên lại bổ sung thêm:“Để quản gia cùng Cận Nhi cùng ngươi.”


      “Ta cần.” Nàng lập tức .


      Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, trả lời cũng mau:“Vậy quên .”


      “Được rồi, vậy để cho bọn họ cùng.” Đành chịu, có thể ra ngoài vẫn hơn thể ra. ra ngoài còn có cách, Cầu Mộ Quân nghĩ


      Nàng xong, cũng cúi người, cũng cáo lui, xoay người thẳng ra ngoài cửa. Đoàn Chính Trung nhìn bóng dáng của nàng, có chút đăm chiêu.


      Nàng sớm biết quản gia phải người đơn giản, nhưng vẫn hối hận tại sao mình lại cho cùng


      Bởi vì dù nàng biết quản gia rất lợi hại, nhưng nàng vẫn ôm tia hi vọng, hi vọng có thể nhân cơ hội rời . Đến khi ra ngoài, nàng mới biết được ở trước mặt quản gia, tia hi vọng cũng bị dập tắt.


      Cả ngày, nàng ngoan ngoãn đến chùa miếu, dâng hương, bái Phật, sau đó ngoan ngoãn trở về. Uống nước, mua đồ linh tinh, vệ sinh…… Lý do có thể dùng đều dùng nàng cũng có thể thoát ra nổi nửa bước.


      Từ chùa trở về, suy nghĩ hơn nửa đêm. Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân lại ra ngoài loanh quanh, lần này nàng đến chỗ tường xung quanh Đoàn phủ.


      vòng, kết quả vẫn như thế. Tường cao gần gấp đôi người, có điểm tựa. Hi vọng duy nhất là phía sau phòng ở, có cây đại thụ, cành cây cách tường viện khá gần.


      Cầu Mộ Quân đứng dưới tàng cây nhìn hồi lâu, rốt cục hạ quyết tâm thử lần.


      Trở về phòng thay đổi quần áo nhàng, lại đến dưới tàng cây.


      Nơi này hẻo lánh, ít người, bị nhìn thấy.


      Nàng là tiểu thư khuê các, sau khi vào Đoàn phủ, lần thứ hai trèo cây.


      Nhánh cây tươi tốt, coi như ổn. Nàng trèo lên, nhưng chân còn đủ với đến tường. Chỉ còn chút, trong lòng nàng phát hoảng, lại dịch dịch chút. Nhánh cây bị nàng ép xuống thấp, làm cho nàng càng thêm sợ hãi, cả người nóng lên. Chân vẫn với đến, còn thiếu chút xíu nữa.


      Càng về phía trước, nhánh cây càng , nàng thể đảm bảo mình ngã xuống. Nhưng tường viện ở ngay trước mắt.


      Chậm rãi, nàng lại dịch về phía trước, cũng dám thở mạnh, ổn định cơ thể, nhánh cây cũng có dấu hiệu gãy. Sau đó…… đến đầu nhánh cây, nàng cũng ngã xuống.


      Thở dài nhõm hơi, nàng vươn chân, quả nhiên đủ đến tường viện.


      Trong lòng cao hứng, nàng chậm rãi dời trọng tâm về phía tường viện.


      Bình ổn hô hấp, nàng rốt cục rời khỏi nhánh cây, tránh cho mình ép gãy nhánh cây.


      Mới vừa thả lỏng, dưới chân lại hụt cái, từ tường viện té xuống, tay còn nắm nhánh cây, nhánh cây bị nàng kéo “rắc” tiếng cũng gẫy, cùng nàng rơi xuống dưới.


      Chân run rẩy.


      Nghe được tiếng nhánh cây gãy, hạ nhân vội vàng chạy tới, kinh ngạc nhìn Cầu Mộ Quân ngồi dưới đất, tay vẫn cầm đoạn nhánh cây.


      Lần này cũng trọng thương, nhưng chân bị thương. Quản gia tìm đại phu đến, thay nàng bốc thuốc, nghỉ ngơi hai ngày ổn.


      Cầu Mộ Quân ngồi ghế, yên lặng lên tiếng. Đoàn Chính Trung ở đây, quản gia cũng hỏi nàng bất cứ chuyện gì, nàng biết, muốn truy cứu cũng phải đợi Đoàn Chính Trung từ trong cung trở về.


      Hôm đó, đến khuya Đoàn Chính Trung mới trở về, cũng gì tới việc này, nhưng ngày hôm sau, lại tới phòng nàng.


      Chân Cầu Mộ Quân nghỉ ngơi đêm, có thể nhàng vài bước, thấy đến, từ ghế đứng lên.


      Đoàn Chính Trung đến trước mặt nàng, trầm mặc lát, lấy ra cái trâm gài tóc : “Cây trâm gài tóc này, giá trị ngàn lượng, ta nghĩ hẳn là tốt hơn cây trâm kia của ngươi.”


      Cầu Mộ Quân có chút kinh ngạc vì hành động này của .


      Nàng nhìn trâm gài tóc, cũng là hình con bướm, nhưng phía hơi khác chút. Trang trí tinh xảo hơn cây trâm của nàng, trông rất sống động. “Coi như là ta trả lại ngươi.” đưa trâm gài tóc tới trước mặt nàng.


      Nếu là vài ngày trước, đưa nàng trâm gài tóc, cho dù chuyện khó nghe đến mức nào, nàng cũng vui vẻ nhận. Dù sao đối với chuyện này quả thực vô cùng đáng quý.


      Nhưng bây giờ, nàng muốn cười.


      Cầu Mộ Quân cầm lấy trâm gài tóc tay , ngón tay sượt qua tay . Nàng nhìn nhìn trâm gài tóc, :“Lão gia nếu cho ta, trâm gài tóc này chính là của ta phải ?”


      “Đương nhiên.” Đoàn Chính Trung .


      Cầu Mộ Quân đột nhiên dùng sức ném trâm gài tóc ra ngoài cửa sổ, sau đó chậm rãi nghiêng đầu nhìn.


      “Lão gia có tiền, tùy tiện lấy cây trâm gài tóc trị giá đến ngàn lượng, ta giống vậy, sơ ý đánh mất cây trâm giá trị ngàn lượng kia rồi.” Cầu Mộ Quân mỉm cười nhìn Đoàn Chính Trung :“Thế nào? Lão gia, ta ra tay làm cho ngươi hoảng sợ chứ?”


      Đoàn Chính Trung nhìn ngoài cửa sổ rồi lại nhìn về phía nàng, nhìn ra biểu tình.


      “Cây trâm của ngươi, thực ở trong tay Công chúa.” Đoàn Chính Trung . Nghe ngữ khí của , thế nhưng lại chứa tức giận, phẫn nộ


      Cầu Mộ Quân trả lời:“Vậy sao? thôi. Lão gia nhớ sao, vừa rồi ngươi còn đưa cho ta cây trâm giá trị ngàn vàng cơ mà, chuyện trâm gài tóc cho qua .”


      Cầu Mộ Quân đứng lên, xoay người hai bước, tay chống vào góc bàn.


      Đoàn Chính Trung nhìn chân của nàng, :“Nghe quản gia , ngươi trèo tường bị ngã?”


      “Sao nào? Lão gia muốn dùng gia pháp sao?” Cầu Mộ Quân cũng quay đầu lại .


      Đoàn Chính Trung nhìn sau gáy nàng, trong mắt là thâm thúy khó dò, :“Ngươi muốn gặp đến vậy?” Giọng nặng nề .


      “Chuyện của ta cần ngươi quản.” Nàng lạnh lùng , vẫn quay đầu. Phía sau có tiếng động, hai người đều im lặng.


      Sau đó nàng nghe được tiếng xoay người, sau đó lại là tiếng bước chân ra ngoài cửa. rồi.


      Đến khi tiếng bước chân kia xa, nàng quay đầu nhìn ngoài cửa. Cây xanh, hoa hồng, tảng đá, nhưng còn bóng dáng .


      Trong mắt dường như lại có nước mắt chảy ra, nàng nhắm mắt lau , quay đầu lại nhìn thấy khối lục sắc bàn. Là ngọc bội.


      Cầu Mộ Quân qua cầm lấy khối ngọc bội kia, suy nghĩ trong chốc lát mới nhận ra, nàng thấy qua ngọc bội này. Vào ngày hôm đó, đến cảng Tây đón nàng trở về, đến Đoàn phủ, với thủ vệ, trừ phi nhìn thấy ngọc bội này hoặc là chính , bằng nàng thể ra khỏi phủ.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 83: Chịu trách nhiệm với người ta
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Ngọc bội này chính là “Lệnh bài” cho phép nàng tự do ra vào Đoàn phủ.


      Nay lại cho nàng. Vì sao?


      Cầu Mộ Quân nắm ngọc bội, lại quay đầu nhìn về phía ngoài cửa, vẫn là cây xanh, hoa hồng, tảng đá, có bóng dáng . Cố gắng nghĩ đến Cố Dật Lâu, cố ý để cho người khác đến thay thế hình ảnh của trong đầu nàng.


      Khó khăn lắm mới từ vũng bùn ra, nàng muốn lại rơi vào lần nữa. Nàng tình nguyện thuyết phục bản thân Đoàn Chính Trung trời sinh là kẻ đáng ghét, là người thể , cũng muốn mình hết lần này đến lần khác đoán tâm tư của , hi vọng để rồi cuối cùng lại bị tổn thương.


      Ngày hôm sau nàng liền cầm ngọc bội ra Đoàn phủ.


      Đối với Cố Dật Lâu, nàng biết mình có thể vì làm cái gì, nhìn , ở cùng , là điều duy nhất nàng có thể làm.


      vào rừng trúc, vẫn nghe được tiếng múa kiếm, sau đó lại nhìn đến bóng bay vút. Nhưng lần này dáng người nhàng, chậm rãi tuyệt đẹp giống lúc trước mà có thêm khí lạnh thấu xương, có chút cuồng dã, có chút nóng nảy, khiến cây trúc bốn phía thương tích đầy mình.

      Giống như phát tiết, lại dường như chứa rất nhiều tâm .


      Nàng mới tới gần bao lâu, liền ngừng lại, quay đầu nhìn về phía nàng, ánh mắt có chút nóng cháy.


      Nàng cười khẽ,“Thực xin lỗi, để ngươi đợi lâu.”


      cũng cười, ánh mắt trở nên bình thản, :“ có việc gì, nàng có thể đến ta rất cao hứng rồi.”


      “Ngươi mệt sao?” Nàng hỏi. Cố Dật Lâu ngẩn người,lắc lắc đầu :“.”


      Nàng :“Vậy ngươi luyện kiếm lát nữa , luyện ngay tại đây, ta thích nhìn ngươi luyện kiếm.”


      Cố Dật Lâu cười cười, nâng kiếm lên nhìn, :“Ta dù thế nào cũng là võ lâm cao thủ, cũng phải là biểu diễn xiếc ảo thuật, muốn xem ta luyện kiếm cũng đơn giản như vậy.”


      Nàng nhíu mày :“Vậy ngươi muốn điều kiện gì?”


      Cố Dật Lâu :“Chờ ta luyện kiếm xong, nàng tại đây múa điệu.”


      Cầu Mộ Quân mặt hơi hơi đỏ, :“Ta múa, hủy cảnh đẹp rừng trúc này.”


      Cố Dật Lâu cường ngạnh :“Vậy cũng phải múa. Nếu múa quá kém, khó coi cùng lắm ta cố gắng hết sức mà nhìn vậy.”


      Cầu Mộ Quân che miệng cười khẽ, :“Được, là ngươi , đến lúc đó, nếu khó coi ngươi cũng phải nhìn hết, được nhắm mắt lại hoặc trốn .”


      “Được, quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy!” xong, liền cầm kiếm, phát ra chiêu kiếm.


      Lúc này, chiêu kiếm của cuồng liệt hơn cả lúc nãy, dáng người so với lần đầu tiên đến lại mạnh mẽ hơn chút, chỉ đẹp đẽ, còn kích động lòng người.


      Cuối cùng, thu kiếm, nhàng từ trung hạ xuống, cười nhìn nàng :“Đến nàng.”


      Cầu Mộ Quân có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu, tựa như đóa sen xinh đẹp tuyệt trần động lòng người, làm cho Cố Dật Lâu thất thần trong chốc lát. Sau đó nàng chậm rãi nâng lên hai tay, bắt đầu múa. Thúy trúc như mây, bóng hình xinh đẹp như họa.


      Dáng người thướt tha đẹp như vậy, lại là có chút hư ảo, Cố Dật Lâu rốt cục quên tất cả đột nhiên có chút xúc động.


      “A –” Dưới chân Mộ Quân trượt cái, cả người lảo đảo, ngã xuống. Cố Dật Lâu phi thân tiến lên đỡ nàng.


      “Làm sao vậy?”


      Cầu Mộ Quân nhíu mày nhìn chân, thể đứng lên, Cố Dật Lâu lập tức hiểu được, nâng nàng dậy tiến đến nhà gỗ . Đỡ nàng ngồi tảng đá ngoài cửa, Cố Dật Lâu cầm chân của nàng, cởi hài của nàng.


      “A –” Cầu Mộ Quân rụt chân lại, lại buông tay.


      Nàng nhìn , cùng bốn mắt nhìn nhau, thấy trong mắt kiên định cùng giữ lấy. Đó là ánh mắt làm cho trái tim nữ nhân vừa hoảng vừa vui, là ánh mắt nàng chưa bao giờ thấy ở Đoàn Chính Trung??


      cúi đầu, cởi giày thêu của nàng ra, đặt ở dưới đất. Lại cởi tất trắng, sau đó lộ ra bàn chân nhắn trắng noãn của nàng.


      Cầu Mộ Quân biết mình bây giờ nên làm gì.


      Nàng xấu hổ, khó chịu, bởi vì để cho nam nhân phải trượng phu nhìn thấy chân mình. Nhưng nàng lại mơ hồ có khoái cảm trả thù được Đoàn Chính Trung, bởi vì dám khinh thường nàng.


      Khoái cảm mơ hồ này làm cho nàng có chút nghi ngờ chính mình, chán ghét chính mình. Đọc nhiều sách như vậy, nàng là loại người xấu xa như vậy sao? Cố Dật Lâu nắm lấy chân của nàng, thấy chân nàng có mảng hồng hồng lớn, còn có chút mùi thuốc. “Chân của nàng bị thương, vì sao còn múa?” hỏi, trong giọng mang theo tự trách cùng đau lòng.


      có gì đáng ngại, khỏi rồi.” Nàng .


      Cố Dật Lâu ngẩng đầu nhìn nàng:“Vì sao lại biết chăm sóc bản thân như vậy?” nàng đáp lời, cúi đầu.


      Cố Dật Lâu buông chân của nàng ra, vào nhà cầm hộp thuốc đến, nhàng bôi thuốc cho nàng. Bôi xong, lại tất hài vào cho nàng, :“Mấy ngày nữa được lộn xộn , nếu lại bị thương.” Cầu Mộ Quân gật đầu.


      “Mộ Quân……” ngẩng đầu lên nhìn nàng. “Ta muốn nàng cả đời ở lại Đoàn phủ.”


      “Cố….”


      cần gọi ta Cố công tử.” lập tức . “Gọi ta Lâu.”


      Cầu Mộ Quân nhìn , hiểu được tình cảm của . Thế này…… Cũng giống như nàng hi vọng.


      Hai người bọn họ, là dây dưa ngừng, là vận mệnh vận trêu cợt hai người. Bọn họ phải vị hôn phu – hôn thê như năm đó, cũng phải thiếu nam thiếu nữ nam chưa lấy nữ chưa gả, lại càng đôi tình lữ tình chàng ý thiếp…… Thậm chí, trong lòng nàng còn .


      Nhưng sắp chết, nàng thể những lời này cho , thể những lời phụ lòng này cho . “Lâu, nghe cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta xem được ?” Nàng .
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 84: Gặp lại Tử Thông
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhưng sắp chết, nàng thể những lời này cho , thể những lời phụ lòng này cho . “Lâu, nghe cảnh mặt trời lặn rất đẹp bên thúy hồ, ngươi dẫn ta xem được ?” Nàng .


      Cố Dật Lâu nhàng cười, gật gật đầu.


      “Ta cõng nàng.” nhìn nàng .


      Do dự lát, Cầu Mộ Quân gật đầu.


      Cố Dật Lâu cõng nàng đến bên thúy hồ, hai người sóng vai ngồi ở bên hồ. “Nơi này có nhiều hoa dại.” Cầu Mộ Quân cao hứng .


      “Nàng muốn bông nào, ta hái giúp nàng.” Cố Dật Lâu cười .


      Cầu Mộ Quân mỉm cười cái còn đẹp hơn hoa, chỉ chỉ bông hoa màu vàng phía trước. Cố Dật Lâu nhìn, :“ như vậy, còn mọc rải rác như vậy, nàng cố ý .”


      phải ngươi hái giúp ta sao? Bây giờ lại sợ mệt mỏi?” Cầu Mộ Quân chu môi


      Cố Dật Lâu cười hai tiếng, lên phía trước, nằm úp sấp đất. Bàn tay to, bông hoa còn bằng đầu ngón tay cái, hái nổi, chọc Cầu Mộ Quân vui cười ngừng.


      ngày này, đến tối nàng mới về Đoàn phủ.


      khuya, nha hoàn, hạ nhân bên ngoài rất ít, có phòng tắt đèn.


      Nàng chân, nhàng qua vườn hoa.


      “Ta nghĩ ngươi làm việc dù hoang đường, ít nhất vẫn tuân thủ nữ tắc.” Giọng đột nhiên vang lên. Trong lòng Cầu Mộ Quân run lên, quay đầu lại, thấy được người mặc quần áo trắng đứng sau bụi hoa.


      Đúng là Đoàn Chính Trung.


      “Chân ta bị thương, đường chậm, nên mới trở về trễ như vậy.” Nàng .


      “Vậy sao?” Đoàn Chính Trung lên, đứng trước mặt nàng.


      “Ta có nên cho người đến nghiệm thân ngươi hay ?” Trong giọng của mang theo tức giận.


      “Ngươi đừng vũ nhục ta!” Bởi vì kích động, tiếng của Cầu Mộ Quân có chút lớn.


      “Vũ nhục? Có phải vũ nhục hay trong lòng ngươi biết !” lại gần nàng.


      Nàng lùi về sau, yên lặng trong chốc lát rồi xoay người ra chỗ khác.


      đột nhiên giữ chặt tay nàng, kéo giật lại, khiến nàng ngã mạnh vào lòng , ngay sau đó, liền hôn lên môi nàng.


      Nụ hôn cực nóng lại cuồng dã, ôm chặt như vậy. Nàng bị ép đến thể thở nổi, bị hôn đến tâm trí mờ mịt.


      Trống rỗng, trầm luân, đến khi cảm giác ngạt thở truyền đến nàng mới giật mình tỉnh lại, nhớ tới lạnh lùng của , nhớ rằng mình hạ quyết tâm.


      Nhưng mà cánh tay cứng như sắt thép, ôm nàng vào trong ngực, khiến nàng thể động đậy. Nàng muốn dời môi , lại bị dùng bàn tay đè lại sau gáy, dính sát vào .


      Nàng dùng sức giãy dụa, lại giống chọc giận . dùng tay, kéo áo vai của nàng xuống, đưa tay vào nắm nơi mềm mại của nàng.


      Nàng muốn như vậy, muốn khi cao hứng thân thiết chút, mất hứng cho cái tát, làm cho nàng hoàn toàn còn chút tôn nghiêm chút kiêu ngạo nào trước mặt . Nhưng nàng giãy dụa, lại chỉ càng khiến thân thể hai người thêm ma sát.


      Nàng lại giãy dụa, đột nhiên đưa tay vào giữa hai chân nàng, cách lớp quần áo xoa nắn.


      Nàng run lên, liều mạng vặn vẹo, muốn chạy thoát khỏi .


      Nhưng nàng càng phản kháng, lại càng tiến thêm bước giữ lấy nàng, tay di động giữa hai chân nàng, kéo váy dài của nàng lên . Bởi vì ôm chặt, hơi buông nàng ra chút, kéo váy của nàng lên. Cầu Mộ Quân nhân cơ hội dùng hết toàn lực đẩy ra, quay đầu bỏ chạy.


      Đoàn Chính Trung định đuổi theo, vừa được bước liền ngừng lại, đứng tại chỗ nhìn nàng. Cầu Mộ Quân vừa kéo quần áo vừa chạy, thiếu chút nữa đụng phải Tiểu Nhụy ở cửa.


      Thấy bộ dạng hoảng hốt của nàng, Tiểu Nhụy đỡ lấy nàng hỏi:“Tiểu thư người làm sao vậy, sao trễ như vậy mới trở về?”


      “Có việc.” Cầu Mộ Quân nhanh chóng hai chữ, giãy khỏi nàng sau đó chạy vào trong phòng đóng cửa lại. Môi vẫn nóng rát, dây cái yếm cũng bị kéo đứt, thậm chí…… giữa hai chân còn lưu lại cảm giác xâm nhập. bị làm sao vậy?


      dịu dàng, tàn khốc, còn có vừa rồi đáng sợ. Rốt cuộc người nào mới là ? Nếu…… Nếu nàng bỏ chạy, tiếp theo làm cái gì? Vì sao, rốt cuộc tất cả là vì sao?


      Cầu Mộ Quân để ý Tiểu Nhụy ở bên ngoài ngừng gọi, mình ở trong phòng ngây người hơn nửa canh giờ mới ra tắm rửa, thay quần áo, sau đó ngủ.


      Lăn qua lộn lại trong đầu vẫn là bóng hình .


      ôm chặt, hôn sâu, cuồng liệt như vậy dường như có dục vọng giữ lấy nàng, làm cho tim nàng vẫn đập thình thịch, lâu cũng thể bình tĩnh.


      canh giờ lại canh giờ, đến khuya nàng vẫn ngủ được, cuối cùng len lén đứng dậy, lặng lẽ ra cửa phòng.


      Nghĩ về cả nửa đêm, cuối cùng lại nghĩ tới cây trâm gài tóc kia. Là vật duy nhất tặng nàng.


      Mỗi lần ra cửa nhìn đến khóm hoa ngoài cửa sổ, nàng đều nghĩ cây trâm kia bây giờ thế nào.


      Là dính đầy bùn đất, hay bị hạ nhân nhặt được mang rồi.


      Mười lăm vừa qua, trăng vẫn tròn, chiếu sáng mặt đất.


      Trốn Cận Nhi, Tiểu Nhụy, nàng vào bụi hoa, bắt đầu tìm cây trâm gài tóc “Giá trị ngàn lượng” kia.


      Tiếng lá xào xạc, gió lẳng lặng thổi, Cầu Mộ Quân tìm từng bụi hoa, nhưng vẫn thấy được bóng dáng trâm gài tóc.


      Chẳng lẽ bị người ta nhặt được rồi?


      Nơi này khó tìm như vậy, cây trâm gài tóc nho , lẽ ra có ai phát mới đúng.

      Nhưng nàng ngồi ở trong bụi hoa tìm nửa ngày cũng tìm được.


      Lại sang bụi cây khác tìm, tay chạm vào cái gì dài dài, có chút ráp, có cảm giác gì khác thường. biết là cái gì, nàng lấy ra, ánh trăng chiếu lên người nó. Nàng nhìn sau đó sợ tới mức thiếu chút nữa hét lên.


      Là con rết!


      Trời ạ, tay nàng là con rết to!


      Nàng cuống quít đứng lên khỏi bụi cây, chạy vài bước, nhảy ra ngoài.


      Rất dọa người, nếu như bị nó cắn biết đau đến mức nào.


      tìm được cây trâm, nhưng cũng dám vào tìm tiếp, Cầu Mộ Quân đành phải trở về phòng.


      Dùng nước ấm thấm vào khăn lau tay cùng người rồi lại nằm xuống.


      Gặp việc hoảng sợ như vậy, trong đầu tuy rằng vẫn còn nghĩ đến Đoàn Chính Trung, cuối cùng vẫn ngủ được.


      Ngày hôm sau Đoàn Chính Trung ở quý phủ, ngại lại nổi điên, Cầu Mộ Quân ra ngoài, bình tĩnh ở trong phòng đợi ngày, ngẫu nhiên ra bên ngoài dạo chút, cố ý vô tình nhìn bụi hoa ngoài cửa sổ, nhưng cũng may mắn nhìn thấy bóng dáng cây trâm.


      Ngày thứ ba Đoàn Chính Trung ở quý phủ, nàng lại ra ngoài.


      đến bên hồ, lại tiến vào rừng trúc, nhưng ra đến tận đầu kia rừng trúc cũng thấy Cố Dật Lâu. Chẳng lẽ hôm nay nhàn hạ, đổi chỗ luyện kiếm? Hay là……


      Trong lòng sốt ruột, nàng lập tức vào nhà gỗ , muốn xem có bình an vô hay , lại nhìn thấy người khác làm cho nàng chấn động.


      Đoàn Tử Thông!


      chống gậy, nhìn nàng hơi hơi cười.


      “Tử…… Thông…… Ngươi sao…… sao lại ở đây?” Quá mức ngoài ý muốn, ngay cả chuyện cũng liền mạch. Đoàn Tử Thông chống gậy tiến lên vài bước, :“Mẫu thân đại nhân, người đoán xem?”


      Cầu Mộ Quân tự giác lùi ra phía sau vài bước. Tuy rằng lúc trước ấn tượng đối với Đoàn Tử Thông khá tốt, cũng vẫn hổ thẹn với , nhưng khi ở trong phòng Cố Dật Lâu nhìn thấy , nhìn biểu tình của như vậy, cười như vậy, làm cho lòng nàng khiếp đảm, đột nhiên cảm thấy cảnh giác.


      Cầu Mộ Quân hít sâu vài cái, :“Tử Thông, ta thực xin lỗi ngươi, đều là ta hại ngươi thành như vậy, ngươi…… bây giờ có tốt ?”


      “Ha ha ha!” Đoàn Tử Thông cười :“, phải ngươi làm hại ta, ngươi cần tự trách mình. Cho dù ngày đó ngươi chạy vào trong phòng ta, cởi sạch quần áo ở trong phòng ta, Đoàn Chính Trung cũng vẫn tìm cơ hội trừ khử ta, bởi vì hình như sớm biết ta nằm vùng, loại trừ ta là chuyện sớm hay muộn thôi.”


      “Nằm…… Nằm vùng?” từ này tới rất bất ngờ, Cầu Mộ Quân nhất thời tiếp thu được.


      “Đúng vậy, nằm vùng.” Đoàn Tử Thông mỉm cười :“Ta là do Thích Tĩnh phái tới, nằm vùng bên người Đoàn Chính Trung, nhưng chúng ta đều đánh giá quá thấp, thông minh khôn khéo hơn chúng ta tưởng nhiều.”


      “Thích Tĩnh?”


      Nghe cái tên đó, Cầu Mộ Quân đột nhiên phản ứng lại, lập tức hỏi:“Cố Dật Lâu đâu? Ngươi làm gì ?”


      Đoàn Tử Thông cười càng đắc ý, :“Cái này còn phải cảm tạ người đó, mẫu thân đại nhân. Vốn ta phế nhân, còn được Thích đại nhân trọng dụng, nhưng mấy hôm trước, ta vô tình nhìn thấy người lẻ loi mình đến vùng hoang vu dã ngoại, ta nhất thời tò mò, liền theo. Kết quả ngoài ý muốn, phát thích khách ám sát Thích đại nhân, chân ta tuy rằng bị phế, nhưng ít nhất cũng là công thần .”
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :