1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 55: Cử chỉ kinh người
      Editor :mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cửa bị đẩy ra, tiếng nhanh chậm, lại có chút lạnh lẽo truyền đến. Hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.


      Cầu Mộ Quân lập tức đứng lên, chắn trước mặt Cố Dật Lâu.


      “Ngươi còn buông tha ?”


      Đoàn Chính Trung cười cười giả tạo, :“Cho tới bây giờ ta chưa từng thả .”


      “Vậy cũng tốt, ta thà rằng dựa vào sức mình ra ngoài cũng muốn để tên hoạn cẩu thả ta ra ngoài.” Cố Dật Lâu xong, nhảy ra khỏi phòng.


      Bốn thị vệ cũng lập tức bay vào trong sân, Cầu Mộ Quân chạy theo, bên ngoài sớm là kiếm hoa đầy trời.


      Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, thản nhiên cười nhìn mọi chuyện, dường như sợ Cố Dật Lâu có thể chạy thoát.


      Cầu Mộ Quân biết võ công nên thể nhìn bọn họ đánh nhau mà thấy được bên nào chiếm thượng phong. Nhưng xem tình huống đêm qua, Cố Dật Lâu cũng phải có hi vọng. Nếu vì nàng mà phân tâm, chỉ sợ đêm qua ra khỏi đây.


      đúng…… Đêm qua, Đoàn Chính Trung chỉ bắn độc châm, cũng chưa thực ra tay.
      Trước kia, nàng biết có võ công.


      Nhưng võ công của đến mức nào? Nếu Cố Dật Lâu đánh bại bốn thủ hạ cao thủ của , có thể đánh bại được ?


      Lúc này, Cố Dật Lâu đột nhiên sử dụng chiêu khinh công, Cầu Mộ Quân chỉ nghe thị vệ trong đó sợ hãi hô tiếng “Phi Thiên Cửu Cung cước!”, thấy bóng dáng Cố Dật Lâu đâu nữa, chỉ có thể nhìn thấy bóng đen lên.


      Ngay lúc đó thị vệ lập tức bị trúng kiếm.


      Lúc này Đoàn Chính Trung đột nhiên chuyển hướng sang Cầu Mộ Quân, đánh chưởng về phía nàng.


      Ngoại trừ mở to hai mắt nhìn Cầu Mộ Quân có thời gian làm ra động tác khác, thậm chí chưa kịp lộ ra cái giật mình hoặc biểu tình phẫn nộ tuyệt vọng.


      Đúng lúc chưởng phong của Đoàn Chính Trung gần đánh về phía nàng, Cầu Mộ Quân cảm thấy Cố Dật Lâu phi thân lên tiếp được chưởng này.


      mặt Đoàn Chính Trung lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi thu tay. Cố Dật Lâu lui về phía sau vài bước, nôn ra ngụm máu tươi, đao thị của vệ sớm để cổ .


      Đến lúc này, Cầu Mộ Quân mới kịp phản ứng, vừa rồi Đoàn Chính Trung dùng phương pháp gì bắt được Cố Dật Lâu.


      Đây là nguyên nhân sớm nắm chắc phần thắng.


      Có lẽ chuyện ngày hôm qua cho linh cảm, cho biết Cố Dật Lâu để ý đến sống chết của nàng. Cho nên lợi dụng nàng.


      Nhưng, nếu…… Nếu Cố Dật Lâu quan tâm nàng như tưởng, thay nàng đỡ chưởng kia, phải tự tay đánh chết nàng sao?


      chưởng kia đánh lên người Cố Dật Lâu nội lực thâm hậu còn khiến bị thương, vậy nàng sao? Chỉ sợ nàng bị đánh cho dập nát.


      Đoàn Chính Trung độc ác hơn nàng tưởng tượng nhiều.


      Cầu Mộ Quân cắn chặt răng, lặng lẽ rút trâm cài đầu giấu ở trong tay áo, nhìn Cố Dật Lâu cái, khóc chạy đến chỗ Đoàn Chính Trung.


      “Vì sao ngài chịu buông tha ?” Cầu Mộ Quân kéo ống tay áo Đoàn Chính Trung khóc :“Bắt có lợi gì với ngài, chẳng lẽ ngài muốn đưa đến chỗ Thích Tĩnh sao? Ta van cầu ngài, lão gia……”


      Tiếng gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên cổ .
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 56: Thủ hạ bại tướng
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Tiếng gào khóc đột nhiên dừng lại, Cầu Mộ Quân đứng ở sau lưng Đoàn Chính Trung, dùng trâm kề lên cổ .


      “Thả ra!”


      Trong mắt nước mắt chưa khô, Cầu Mộ Quân hung hăng .


      “Cầu tiểu thư……” Cố Dật Lâu kinh ngạc mà lại đau lòng nhìn cảnh tượng trước mắt, biết nên cái gì.


      Nàng cứu còn uy hiếp Đoàn Chính Trung như vậy có hậu quả gì? Huống chi, tay nàng nhanh bằng Đoàn Chính Trung sao?


      Thị vệ nhìn Đoàn Chính Trung, cùng đợi mệnh lệnh của .


      Vẻ mặt Đoàn Chính Trung chút thay đổi, chậm rãi :“Thả .”


      Thị vệ buông đao kề cổ Cố Dật Lâu xuống. Cố Dật Lâu đứng im ở tại chỗ, nhìn nàng chuyển mắt.


      mau!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng thúc giục.


      “Cầu tiểu thư……”


      Cố Dật Lâu nhìn nàng :“Mộ Quân, Cố Dật Lâu này phụ ngươi lần, nguyện trả lại gấp ba!”

      xong, bóng đen chợt lóe, thấy bóng dáng .


      Cầu Mộ Quân buông trâm cài cổ Đoàn Chính Trung ra, che miệng khóc òa lên.


      Nàng cần báo đáp nàng, cần chờ nàng giống nàng lúc trước chờ , chỉ cần bình an chỉ cần có thể tiếp tục sống.


      “Ngươi cho rằng có thể thoát được sao?” Giọng của Đoàn Chính Trung nhanh chậm nhàn nhã vang lên bên tai nàng


      Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, vừa khéo thấy lấy ra cái ống trúc từ cổ tay áo. Mở ống trúc , con ong mật từ bên trong bay ra, vòng vo vài vòng trong sân sau đó bay thẳng ra đầu tường, ra Đoàn phủ.


      Lúc nhìn thấy thả ra ong mật Cầu Mộ Quân còn biết đó là cái gì, nhưng khi ong mật bay ra khỏi sân sắc mặt nàng lập tức thay đổi.


      Hướng ong mật bay ra đúng là hướng Cố Dật Lâu vừa , đường ong mật này bay là giống Cố Dật Lâu, cách khác nó có thể theo dõi Cố Dật Lâu!


      Cầu Mộ Quân nhìn về phía Đoàn Chính Trung, nhìn phương hướng ong mật bay , thản nhiên cười vẫn là tư thái coi thường mọi chuyện như trước.


      Ở trước mặt nàng vĩnh viễn là người thắng.


      xoay người rời , khi lướt qua người nàng liền ngừng lại, lấy trâm cài tay nàng, nắm ở trong tay. Chỉ nghe thấy trong lòng bàn tay “rắc” tiếng, trâm cài gãy thành hai đoạn từ trong tay rơi xuống. Đụng tới tảng đá, phát ra tiếng vang trong trẻo.


      Giây phút đó lòng nàng đóng băng ba thước.


      Giây phút đó lần đầu tiên nàng muốn thừa nhận tình của mình.


      Giây phút đó, trong lòng nàng thầm nhủ, Đoàn Chính Trung, ngày ngươi cũng ta, ta đây nhất định phải cho ngươi nếm thử mùi vị đau khổ.


      Đêm đó, nha hoàn phụng mệnh Đoàn Chính Trung đem quần áo Cầu Mộ Quân từ phòng ở của nàng lúc trước đặt ở phòng Cố Dật Lâu từng nằm.


      Nha hoàn còn cúi đầu chuyển lời của Đoàn Chính Trung:“Lão gia , người ở nơi này chắc rất vui vẻ .”


      Cầu Mộ Quân cười sáng lạn, :“Thay ta cám ơn lão gia, ta rất vui vẻ! Tối thiểu ở đây cũng từng có chân chính ……”


      Nàng dừng lại , sửa lời :“Tốt lắm, các ngươi ra ngoài .”


      Có câu, chửi ngừơi thẳng chỗ yếu.


      Nàng biết Đoàn Chính Trung khi nghe người khác gọi “Hoạn cẩu” trong lòng nghĩ thế nào, nhưng trong lòng nàng có chút đau lòng .


      Nhưng vừa rồi, nàng suýt chút nữa :“Tối thiểu nơi này cũng từng có nam nhân chân chính ngủ qua.”


      Nàng giận coi thường cảm tình của nàng, lưu tình với nàng.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 57: Bừng tỉnh đại ngộ
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng giận coi thường cảm tình của nàng, lưu tình với nàng.


      ra nàng có lý do trách , ai thiếp có ý lang nhất định phải có tình?


      Nhưng sớm biết rằng vô tình như vậy, bằng vẫn nghĩ đến Cố Dật Lâu.


      “Tiểu thư, mau ngủ.” Tiểu Nhụy trải xong đệm chăn .


      Đoàn Chính Trung cho tất cả nha hoàn rời , bây giờ bên người nàng chỉ còn Tiểu Nhụy.


      Cầu Mộ Quân nghĩ, cha đúng là phòng ngừa chu đáo, vừa mang Tiểu Nhụy đến đây bên người nàng còn ai.


      Nàng đến bên giường, ngẩng đầu hỏi:“Tiểu Nhụy em ngủ ở đâu?”


      “A?” Tiểu Nhụy nhìn phòng, :“Nô tỳ nằm úp sấp bàn là được. Tiểu thư yên tâm, bây giờ trời lạnh, có chăn cũng sao.”


      Cầu Mộ Quân thở dài, :“Em ngủ cùng ta .”


      , tiểu thư, như vậy sao được, nô tỳ ngủ bàn là được ……”


      Cầu Mộ Quân nàng kéo đến bên giường :“Quên , đừng cãi lời ta, đến nước này rồi còn so đo cái gì?”


      Tiểu Nhụy thấy nàng kiên quyết, hai người ở bên nhau nhiều năm, cũng gì nữa, cùng Cầu Mộ Quân ngủ ở giường.


      Hai người ở giường nằm nửa canh giờ, Tiểu Nhụy thấy Cầu Mộ Quân còn chưa ngủ, liền hỏi:“Tiểu thư, vẫn luôn đối xử với người tệ như vậy sao?”


      “Cũng…… phải.”


      phải sao? ra đối xử với nàng vốn tốt. Bởi vì hai lần ngẫu nhiên nguyên nhân đối tốt với nàng, nàng liền cảm thấy xấu. Nhưng nàng chẳng là gì trong lòng cả.


      “Tiểu thư, người thích sao?”


      Cầu Mộ Quân kinh ngạc, lại bình tĩnh hỏi:“Em…… sao có thể hỏi như vậy?”


      Tiểu Nhụy :“Nô tỳ đoán, ánh mắt tiểu thư nhìn rất khác, đôi khi làm ra vẻ để ý, đôi khi lại giống như đau lòng. Nhưng mà rất nhiều lúc trong mắt của người giống như chỉ có mình …… Nô tỳ cũng biết, chính là đoán thôi.”


      Nhưng lại đoán đúng rồi.


      Cầu Mộ Quân nghĩ.


      Nàng đột nhiên nghĩ ra.


      Tiểu Nhụy còn hơn nàng tuổi, mới mười tám tuổi, có rất nhiều việc còn chưa hiểu, nhưng Tiểu Nhụy lại nhìn ra nàng thích , vậy sao?


      mười lăm tuổi tiến cung, xem thị phi trong cung. Lấy thông minh của , tâm cơ của , biết cao hơn Tiểu Nhụy bao nhiêu lần. Nam nhân khác khó mà , nhưng là đại tổng quản – là kẻ có thể nghe lời mà đoán lòng người, sao có thể nhìn ra nàng thích !


      Có lẽ, lúc chính nàng còn chưa nhận ra tình cảm của mình nhìn ra rồi, cũng nhìn thấu lòng nàng!


      Nhưng …… Nhưng mà lại hoàn toàn chẳng để ở trong lòng!
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 58: Kiếm gãy
      Editor: Mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhưng mà…… Nhưng mà lại hoàn toàn chẳng để ở trong lòng!


      Trong bóng đêm, Cầu Mộ Quân đưa lưng về phía Tiểu Nhụy nắm chặt tấm đệm trải giường trong tay, thế nhưng có xúc động muốn khóc.


      Vì sao nàng lại thích người như vậy, vì sao nàng lại thích Đoàn Chính Trung!


      Tiểu Nhụy còn thêm:“Tiểu thư, nô tỳ bừa, người đừng để ý. Còn có…… Buổi chiều, nô tỳ nghe thấy công tử kia mình là Cố công tử, nhưng phải Cố công tử chết rồi sao?”


      Cầu Mộ Quân :“Việc này ta cũng biết. Tiểu Nhụy em coi như nghe thấy là được, cũng được với bất kì kẻ nào, việc này biết nhiều có nguy hiểm.”


      “Dạ.” Tiểu Nhụy nghe lời lập tức gật đầu, nữa hỏi.


      Ngày hôm sau Cầu Mộ Quân bị ho, Tiểu Nhụy muốn gọi đại phu, nhưng bị nàng ngăn lại.


      ngờ buổi chiều đồ ăn đưa tới vẫn lạnh ngắt.


      Tiểu Nhụy tức giận :“Thế này cũng quá đáng, tiểu thư vốn ho, ăn thức ăn lạnh phải càng ho nghiêm trọng sao!”


      Cầu Mộ Quân thở dài :“Quên , chúng ta tự hâm nóng .”


      Tiểu Nhụy :“Tiểu thư người ở trong phòng chờ, nô tỳ hâm lại rồi bưng tới.”


      “Ta và em cùng , dù sao ở trong phòng cũng có việc gì làm.” Cầu Mộ Quân xong, tự bưng đồ ăn về phía phòng bếp.


      Tiểu Nhụy lại đuổi theo, đỡ lấy khay đồ ăn trong tay nàng.


      Trong phòng bếp, Tiểu Nhụy nhóm lửa, Cầu Mộ Quân hâm nóng đồ ăn. Tiểu Nhụy nhìn bộ dáng nàng kéo cao cổ tay áo làm việc, mắt đỏ hồng :“Tiểu thư, vì sao lại quan tâm người? Người cho tới bây giờ chưa bao giờ phải chịu khổ thế này.”


      Cầu Mộ Quân nhìn nàng, cười :“Thế này có gì khổ, phải chỉ là tự nấu cho mình thôi sao?”
      Mắt Tiểu Nhụy ướt át :“Nếu biết người bị bệnh, đối với người đỡ hơn sao?”


      “Được rồi được rồi, sao lại khóc? nóng rồi, mau mang vào phòng .” Cầu Mộ Quân giống có việc gì.


      Từ phòng bếp ra, lúc qua hoa viên, Cầu Mộ Quân thấy người từ ngoài cửa tiến vào.
      Quần áo màu xám, đấu lạp màu xám, là người nàng chưa từng gặp qua.


      *đấu lạp: mũ trùm cả đầu


      Tay phải cầm bả đao, tay trái lại cầm đoản kiếm.


      Có người đồng thời dùng hai loại vũ khí sao? Cầu Mộ Quân nghĩ.


      Người nọ hình như đến thư phòng Đoàn Chính Trung. Khi tiến lại gần nàng mới nhìn thanh đoản kiếm tay — đó căn bản phải đoản kiếm, mà là thanh kiếm bị gãy.


      thanh kiếm rất quen thuộc, nàng từng nhìn thấy, nàng từng nhìn thấy!


      Cầu Mộ Quân nhanh chóng nhớ ra mình thấy được thanh kiếm này ở đâu bởi vì nàng vốn chưa gặp nhiều người dùng vũ khí, dùng kiếm lại càng ít. Mấy ngày nay phải chỉ có mình Cố Dật Lâu sao?


      Thanh kiếm này chính là của Cố Dật Lâu! Kiếm của gãy, vậy sao?


      Cầu Mộ Quân lập tức đưa hết đồ tay cho Tiểu Nhụy, chạy tới trước mặt người áo xám.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 59: Tin người chết
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân lập tức đưa hết đồ cho Tiểu Nhụy, chạy tới trước mặt người áo xám.


      “Chủ nhân thanh kiếm này đâu?” Cầu Mộ Quân trực tiếp hỏi.


      Người áo xám lên tiếng, thậm chí ngẩng đầu, lập tức qua bên cạnh nàng.


      “Ngươi đứng lại, là Đoàn Chính Trung phái ngươi ra ngoài đúng ? Ngươi làm gì Cố công tử?” Cầu Mộ Quân lại đuổi theo .


      Người áo xám muốn bị nàng tiếp tục dây dưa, chân đạp cái dùng khinh công xẹt qua trước mắt nàng.


      Cầu Mộ Quân cũng muốn hỏi nữa, trực tiếp đến thư phòng Đoàn Chính Trung.


      Chờ nàng vào thư phòng, thấy người áo xám kia đâu nữa. thư án của Đoàn Chính Trung có thanh kiếm gãy.


      “Ngươi giết ?” Cầu Mộ Quân vọt tới trước mặt hỏi.


      “Ta có cho phép ngươi tiến vào sao?” Đoàn Chính Trung nhìn hồ sơ bàn .


      “Giết có lợi gì với ngươi? Có chỗ nào tốt! Ngươi bị điên sao, gặp người liền giết?” Giọng của Cầu Mộ Quân run run, dồn dập, lại sợ Cố Dật Lâu chết, vội vàng muốn biết kết quả, hơn hết là vì Đoàn Chính Trung vô tình mà đau lòng.


      “Cứu có lợi gì với ta?” Đoàn Chính Trung ngẩng đầu hỏi ngược lại.


      “Nếu có lợi, vì sao ta thể giết ?”


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân nhìn , nên lời.


      Đoàn Chính Trung lại cúi đầu, :“Thừa dịp ta còn chưa trừng phạt ngươi tự ý vào thư phòng, mau ra .”


      “Vì sao, vì sao ngươi lại như vậy? Vì sao!” Cầu Mộ Quân nắm chặt mặt bàn gỗ đàn, bởi vì dùng rất nhiều sức mà làm gãy móng tay mình, tơ máu từ móng tay chậm rãi chảy ra, nàng cũng cảm thấy gì.


      “Người đâu, đưa phu nhân ra ngoài.” Đoàn Chính Trung bình tĩnh .


      Lập tức có nha hoàn vào thư phòng, đầu là Tiểu Nhụy, giữ chặt Cầu Mộ Quân kéo ra ngoài.
      “Tiểu thư, nhanh thôi.” Tiểu Nhụy sợ Đoàn Chính Trung trở mặt, vội vã muốn kéo nàng .


      Cầu Mộ Quân vẫn nhúc nhích nhìn , dường như cố gắng muốn nhìn thấu lòng , nhìn xem suy nghĩ cái gì, nhưng kết quả thấy được gì cả.


      “Tiểu thư, nô tỳ cầu người, nhanh !” Tiểu Nhụy kéo nàng, hai nha hoàn khác cũng kéo nàng ra cửa trước. Nàng cũng chưa mất hết lý trí biết nên ở đây chất vấn Đoàn Chính Trung nên liền ra khỏi thư phòng.


      Thất thần về phía phòng , nước mắt Cầu Mộ Quân cuối cùng cũng trào ra.


      Lần thứ hai nghe được tin Cố Dật Lâu chết, nàng những quen mà còn đau lòng hơn tám năm trước.


      Mười năm, ba năm là hôn phu hôn thê, hai mặt chi duyên, câu đồng ý.


      Đó là tất cả những gì bọn họ có.


      Ông trời nếu chỉ cho bọn họ duyên phận nửa đời, vì sao lại muốn bọn họ gặp nhau?


      Là để làm cho nàng vướng bận, cho nàng đau khổ sao?


      Ông trời còn độc ác hơn Đoàn Chính Trung.


      Về phòng, nàng ăn cơm mà nằm luôn lên giường, ngủ mà thầm rơi lệ, mình đau lòng.


      Bây giờ nàng mới bắt đầu hối hận, hối hận lúc trước tùy hứng tự cho mình là thông minh giả bệnh trước mặt quan tuyển tú.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :