1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 50: Hai người
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      mặt Đoàn Chính Trung có biểu tình gì, trong đáy mắt cũng có chút cảm xúc.

      Bọn họ cứ đối diện như vậy, sau đó khóe mắt nàng lại chảy xuống hàng lệ, đơn cúi đầu xuống, giọt nước mắt rơi ở mặt Cố Dật Lâu hôn mê.

      Đoàn Chính Trung chậm rãi đến gần, trong lúc Cầu Mộ Quân vui vẻ mà lại giật mình, ngồi xổm xuống, đưa tay đặt ở cổ tay Cố Dật Lâu.

      Xem mạch tượng của , Đoàn Chính Trung hỏi:“Ngươi muốn cứu ?”

      Cầu Mộ Quân nặng nề mà gật gật đầu.

      “Nếu là Cố Dật Lâu giả?”

      , phải, ta thấy , nhớ bộ dáng, vẻ mặt , cùng năm đó giống nhau như đúc!” Cầu Mộ Quân khẳng định .

      “Người đâu –” Đoàn Chính Trung hướng ra phía ngoài .

      Người bên ngoài tiến vào thản nhiên :“Nâng ra ngoài.”

      Cầu Mộ Quân đem Cố Dật Lâu trong lòng giao cho hạ nhân, lo lắng nhìn bị nâng ra ngoài, sau đó nhìn về phía Đoàn Chính Trung.

      Nàng chỉ thấy được sườn mặt , sau đó…… là bóng dáng .

      nhìn nàng, lập tức ra cửa lao.

      Nàng nghĩ, trong lòng vui .

      Dường như, là bởi vì nàng cứu Cố Dật Lâu. Nàng muốn giải thích với , lại biết nên giải thích như thế nào, thậm chí ngay cả chính nàng đều ràng lắm, hai nam nhân này…… Trong lòng nàng chiếm vị trí nào.

      Nàng dường như Đoàn Chính Trung, lại bỏ được Cố Dật Lâu…… Có lẽ, mười năm trước, nàng Cố Dật Lâu, bây giờ, nàng lại Đoàn Chính Trung. Khi hai người đồng thời xuất , nàng liền lòng mình.

      Vì sao nàng lại như vậy? người cả đời sao có thể hai người, thậm chí còn là đồng thời ?

      Có lẽ, người nàng là Đoàn Chính Trung, Cố Dật Lâu…… chỉ là vướng bận mà thôi.

      Hạ nhân nâng Cố Dật Lâu vào căn phòng bình thường đơn sơ, lát sau Đoàn Chính Trung vào, nàng chờ ở bên ngoài. bao lâu sau, ra, nàng muốn vào nhìn Cố Dật Lâu, còn chưa xoay người liền dừng bước. Sau đó nhìn sang Đoàn Chính Trung, nghẹn hồi lâu, mới :“…… làm sao vậy?”

      “Trúng độc.” Giọng Đoàn Chính Trung bình thường.

      Cầu Mộ Quân cúi thấp đầu, lại hỏi: “Có thể giải được ?”

      Đoàn Chính Trung nhìn về phía nàng, :“Có thể, nhưng phải dùng máu của ngươi làm thuốc dẫn, ngươi đồng ý ?”

      “Ta đồng ý! Chỉ cần có thể cứu , cái gì ta cũng đồng ý!” Cầu Mộ Quân lập tức .

      “Vậy sao? Cái gì cũng đồng ý.” Đoàn Chính Trung cười lạnh lùng, nhìn nàng chằm chằm sau liếc mắt cái, xoay người rời .

      “Ngươi –” Cầu Mộ Quân biết những lời này là cố ý hỏi. Từ trong ánh mắt là có thể nhìn ra.
      Muốn gọi , lại thể kêu ra tiếng.

      Nàng thể nào giải thích chuyện này.

      Xoay người vào phòng, thấy Cố Dật Lâu ngủ ở giường.

      Sắc mặt vẫn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng giãn ra.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 51: Lạnh nhạt
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Sắc mặt vẫn tái nhợt, lông mày nhíu chặt, ngay cả trong lúc ngủ mơ cũng giãn ra.


      Mấy năm nay, quá vất vả rồi.


      Nàng lẳng lặng nhìn , áy náy vì mình nghi ngờ .


      Đoàn Chính Trung chỉ mấy câu, nàng nghi ngờ .


      phải Cố Dật Lâu giả, cũng phải rất ngốc, mà do trúng độc. Độc này nhất định rất khó giải. sợ mình kịp báo thù trước khi độc phát, cho nên mạo hiểm Thích phủ, thậm chí, cho nàng thân phận của , nhất định là như vậy.


      hỏi nàng có khỏe , bảo nàng đừng động vào , nàng trúng độc châm, khắc tỉnh táo cuối cùng cũng nghe được giọng lo lắng của ….. Ít nhất có chút quan tâm đến nàng, ít ra còn hơn Đoàn Chính Trung vô tình.


      Nàng vươn tay, muốn chạm vào mặt , tay lại dừng ở giữa trung, thể có động tác vô cùng thân thiết như vậy, cuối cùng, chỉ thay dịch dịch chăn.


      Đúng lúc này, có người gọi phu nhân, nàng quay lại nhìn, là Cận Nhi.


      lâu thấy nàng, nàng gầy hơn chút, nhưng vẫn xinh đẹp đáng như cũ.


      “Cận Nhi, vết thương khỏi rồi chứ?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      “Dạ, tốt lắm, sao rồi.” Cận Nhi cười, mặt lại lộ ra hai lúm đồng tiền. Sau đó nàng còn thêm:“Phu nhân, là quản gia bảo em tới, Văn Thái Sư đến, hơn nữa lát nữa còn có thể có rất nhiều đại nhân tới quý phủ chúc mừng lão gia, hỏi người có muốn ra ngoài tiếp đón .”


      “Chúc mừng?” Cầu Mộ Quân sửng sốt,“Chúc mừng cái gì?”


      Cận Nhi ngạc nhiên :“Phu nhân, người còn biết sao?”


      Cầu Mộ Quân càng kỳ lạ, hỏi:“Ta nghe , xảy ra chuyện gì?”


      Cận Nhi lập tức :“Ngày hôm qua lão gia được Hoàng Thượng đặc biệt phong làm chính quan tam phẩm, đây chính là đánh vỡ tổ chế!”


      Quan tam phẩm? Nàng biết theo quy củ thái giám chỉ có thể làm được tứ phẩm, cho dù là đại thái giám tổng quản giống Đoàn Chính Trung, phong tứ phẩm là đến đỉnh, giờ lại được lên tam phẩm!


      Cầu Mộ Quân ngạc nhiên, đại như vậy nàng lại biết. Đoàn Chính Trung cũng gì, có người đến nàng đương nhiên phải ra ngoài chiêu đãi, thế nhưng lại phải để cho quản gia tới hỏi……


      Trong lòng có chút áy náy, nàng quay đầu nhìn Cố Dật Lâu giường, với Cận Nhi:“Ta ra ngoài, em chiếu cố chút .”


      “Dạ, phu nhân, người cứ yên tâm .” Cận Nhi .


      Cầu Mộ Quân lại quay đầu nhìn lần nữa mới ra cửa.


      Hương trà bốn phía, Đoàn Chính Trung cùng Mã đại nhân đồng thời quay đầu, thấy Cầu Mộ Quân chậm rãi tới.


      Nàng bưng khay trà, từng bước đến bên cạnh bàn, tươi cười dâng trà.


      “Mã đại nhân, mời dùng trà.”


      Sau đó nàng lại đến bên cạnh Đoàn Chính Trung, đưa trà cho , gọi tiếng:“Lão gia.”


      Đoàn Chính Trung đưa tay nhận chén trà, Cầu Mộ Quân vừa buông tay, chén trà liền rơi xuống, nước trà hắt lên người Đoàn Chính Trung.


      “Lão gia –” Cầu Mộ Quân rút khăn tay ra lau cho , Đoàn Chính Trung lạnh lùng nghiêm mặt, nắm lấy cổ tay nàng, hất ra.


      Cầu Mộ Quân lảo đảo lui ra sau vài bước, cuối cùng vẫn ngã xuống đất.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 52: Chịu nhục
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân lảo đảo lui ra sau vài bước, cuối cùng vẫn bị ngã xuống đất.


      Chật vật trước mặt người ngoài như vậy, khiến mặt nàng đỏ bừng, vội vàng kéo váy đứng lên, cúi đầu đứng tại chỗ.


      Lúc này Đoàn Chính Trung với Mã đại nhân:“Thực xin lỗi, Mã đại nhân, Đoàn mỗ trước thất bồi chút.”


      sao, sao.” Mã đại nhân nhìn cảnh tượng như vậy có chút xấu hổ, cười .


      Đoàn Chính Trung rồi, Cầu Mộ Quân lên phía trước, ngồi xổm xuống nhặt mảnh chén trà mặt đất, để cho hạ nhân dọn dẹp sạch , lại bưng ly trà khác tới đặt lên bàn, sau đó đứng sang bên.


      lát sau Đoàn Chính Trung trở lại, thay áo bào trắng, cả người ngọc thụ lâm phong.


      để Mã đại nhân đợi lâu.” Đoàn Chính Trung xong, ngồi xuống.


      Mã đại nhân cười :“ sao, Đoàn tổng quản sao là tốt rồi.”


      Đoàn Chính Trung nâng chung trà lên nhấp ngụm, nhíu nhíu mày, sau đó gọi nha hoàn tới.


      “Đổi trà.” còn mang theo chút giận dữ.


      “Vâng, lão gia.” Nha hoàn xong, nghe lời đổi cả hai chén trà.


      Mã đại nhân hơi hơi nghiêng đầu nhìn Cầu Mộ Quân, cũng gì về chuyện đổi trà, sau đó quay đầu nhìn Đoàn Chính Trung cười gượng.


      Cầu Mộ Quân đứng ở bên, cắn môi, túm chặt tay áo.


      Mã đại nhân còn chưa , lại có hai vị đại nhân tới. Đoàn Chính Trung vẫn cho Cầu Mộ Quân ngồi xuống, nàng vẫn đứng ở bên cạnh. Người tới đảo qua liếc mắt nhìn nàng cái, chúc mừng Đoàn Chính Trung xong liền rời .


      lát sau, Cầu Vĩ cũng đến.


      Cầu Mộ Quân ở phòng trong nhìn thấy ông, liếc nhìn Đoàn Chính Trung cái, ra cửa nghênh đón ông.


      Cầu Mộ Quân tươi cười vui vẻ gọi tiếng “Cha”, vội vàng dìu ông vào nhà.


      “Tiểu thư –”


      Nghe được tiếng gọi, Cầu Mộ Quân nhìn lại, thấy đằng sau cha là Tiểu Nhụy.


      “Em…… Tiểu Nhụy, sao em lại tới đây?” Cầu Mộ Quân bất ngờ hỏi.


      Tiểu Nhụy cười :“Là nô tỳ xin lão gia mang nô tỳ đến, lâu gặp tiểu thư!”


      Cầu Mộ Quân vui sướng nhìn Cầu Vĩ cười, lại thấy tia đau lòng ở trong ánh mắt ông.


      Nàng biết, cho dù thế nào hôn của mình cũng thành tâm bệnh cả đời của cha mẹ. Nàng còn cách nào khác, chỉ có thể cố gắng làm cho mình sống vui vẻ.


      Buổi chiều ăn xong cơm, các vị đại nhân đều lục tục ra về, chỉ có Cầu Vĩ ở lại.


      Đoàn Chính Trung :“Mộ Quân, theo nhạc phụ đại nhân đến hoa viên dạo .”


      Nghe những lời này, tim Cầu Mộ Quân bỗng chốc đập nhanh.


      “Mộ Quân……”


      Dường như đây là lần đầu tiên gọi tên nàng.


      Mà vừa rồi, lại đẩy nàng, nhục nhã nàng trước mặt người khác.


      Cho dù là trước mặt phụ thân Hầu gia của nàng, cũng cho nàng chút mặt mũi, cả ngày đều lạnh lùng thản nhiên .


      Mệt còn giả vờ trước mặt cha nàng.


      Nàng che dấu cảm xúc trong lòng, cười cười, ôm cánh tay Cầu Cầu Vĩ :“Cha, chúng ta dạo .”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 53: Nguyên do
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nàng che dấu cảm xúc trong lòng, cười cười, ôm cánh tay Cầu Cầu Vĩ :“Cha, chúng ta dạo .”


      Hai cha con đến hoa viên, Cầu Vĩ hỏi:“Gần đây có khỏe ?”


      Cầu Mộ Quân cười tự nhiên, sau đó “Rất tốt.”


      Tiếp theo nàng lại hỏi:“Mẹ đâu, thân thể mẹ có gì thoải mái sao, vẫn còn hay khóc sao?”


      Cầu Vĩ thở dài, :“Vẫn thế.”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân chua xót, lại chỉ có thể giấu trong lòng, làm được gì.


      “Ta thấy các con dường như có điểm khác thường, sao vậy? Cãi nhau với , thoải mái sao?” Cầu Vĩ hỏi.


      “Bọn con……” Cầu Mộ Quân cười :“ sao, là ngày hôm qua con chọc mất hứng, cho nên thái độ của hôm nay tốt lắm.”


      “Xảy ra chuyện gì?” Cầu Vĩ hỏi.


      Có nên cho cha chuyện về Cố Dật Lâu ? Cầu Mộ Quân nghĩ.


      Năm đó cha giữ quan hệ với Cố bá bá vì biết trước kết quả, vậy mấy năm nay trong lòng cha hẳn cũng rất khó chịu, nếu biết Cố gia còn lưu huyết mạch, nhất định ông rất vui vẻ …… Nên sao?


      Chần chờ chút, Cầu Mộ Quân mới cười :“ có việc gì.”


      Cầu Vĩ gật gật đầu, ngừng trong chốc lát :“ ra thái độ hôm nay của đối với con, con cần quá để ý.”


      Cầu Mộ Quân khó hiểu nhìn về phía .


      Cầu Vĩ :“ Lúc trước đối với con hẳn là đến mức tốt như vậy đúng ?”


      Cầu Mộ Quân cúi đầu, nhàng gật gật đầu.


      Cầu Vĩ dừng bước, nhìn nàng :“ ra cố ý làm như vậy, Hoàng Thượng muốn nhục nhã con mới cho gả con cho , là muốn cho con cả đời hối hận vì lúc trước muốn tiến cung làm phi. Nếu để cho người biết, con gả cho Đoàn Chính Trung vẫn sống tốt, Đoàn Chính Trung lại che chở con, vậy phải mặt rồng giận dữ sao? Như vậy người chỉ có ý kiến với Đoàn Chính Trung, còn nghĩ cách khác tiếp tục trừng phạt con.”


      sao?” Cầu Mộ Quân hỏi. Nàng ngờ nội tình bên trong lại phức tạp như vậy


      Cầu Vĩ gật đầu :“Hôm nay mọi người đến đây đều biết con sống ở Đoàn phủ bằng cả nha hoàn, việc này ngày mai lan truyền, tiếp theo đến tai Hoàng Thượng, Hoàng Thượng thầm đắc ý, có lẽ còn có thể với Đoàn Chính Trung cần quá bạc đãi con. Cho nên, thà rằng Đoàn Chính Trung ở trước mặt mọi người đối với con tốt, bằng để cho tất cả mọi người biết chưa đem con để vào mắt dù chỉ chút.”


      như vậy…… ra là muốn tốt cho con?” Cầu Mộ Quân thể tin được .


      “Cũng nhất định.” Cầu Vĩ .


      có thể thăm dò tâm tư Hoàng Thượng, Hoàng Thượng muốn làm thế nào, liền làm như thế. Làm hợp ý Hoàng Thượng, cho nên Hoàng Thượng mới thích , mới muốn thưởng . làm như vậy là giúp con, càng giúp chính , về phần bên nào lợi hơn, cha cũng biết.”


      Cầu Mộ Quân gật gật đầu, phiền muộn trong lòng cả ngày hôm nay bỗng chốc tiêu tan hơn nửa.


      dạo trong chốc lát, Cầu Vĩ còn thêm:“Ta nghĩ, vẫn nên để Tiểu Nhụy theo con, như vậy ở Đoàn phủ còn có người nhà, cha và mẹ con vẫn có thể yên tâm chút.”


      Cầu Mộ Quân nghĩ đến thái độ của Đoàn Chính Trung mấy ngày nay, nếu chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, vậy đối với nàng vẫn có chút lưu tình. Dù là nể mặt cha hay có nguyên nhân nào khác, có lẽ nàng vẫn có năng lực bảo vệ Tiểu Nhụy.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 54: Độc khó giải
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cầu Mộ Quân nghĩ đến thái độ của Đoàn Chính Trung mấy ngày nay, nếu chuyện hôm nay chỉ là diễn trò, vậy đối với nàng vẫn có chút lưu tình. Dù là nể mặt cha hay có nguyên nhân nào khác, có lẽ nàng vẫn có năng lực bảo vệ Tiểu Nhụy.


      Huống hồ lúc này nàng muốn có tỷ muội bên người.


      Nghĩ vậy, nàng liền gật đầu.


      Sắc trời dần tối, Cầu Vĩ rời , Tiểu Nhụy lưu lại Đoàn phủ.


      Thừa dịp Đoàn Chính Trung tắm Cầu Mộ Quân nhanh chóng tới phòng Cố Dật Lâu nằm. Còn chưa vào cửa, nghe được tiếng Cận Nhi chuyện trong phòng.


      Cầu Mộ Quân cùng Tiểu Nhụy lập tức đẩy cửa vào, thấy Cố Dật Lâu ôm ngực muốn xuống giường, Cận Nhi ra sức ngăn . Thấy nàng tiến vào, Cận Nhi lập tức :“Phu nhân, rốt cục người đến, vị công tử này vừa tỉnh muốn , nô tỳ ngăn thế nào cũng được.”


      “Cận Nhi, em lui xuống trước .” Cầu Mộ Quân .


      “Dạ, phu nhân.”


      Thấy Cận Nhi ra ngoài, Tiểu Nhụy cũng theo, trong phòng chỉ còn hai người.


      “Là ngươi cầu xin Đoàn Chính Trung cứu ta sao?” Cố Dật Lâu hỏi.


      “Nếu muốn giết ngươi, ai cầu xin cũng vô dụng.” Cầu Mộ Quân .


      Cố Dật Lâu nhìn nàng, đáy mắt xuất đau lòng, sau đó :“ ra cho dù muốn cứu ta cũng cứu được, ai cứu được ta.”


      Cầu Mộ Quân giật mình :“Ngươi làm sao vậy? Vì sao cứu được?”


      Cố Dật Lâu chậm rãi :“Ta trúng độc, là dùng bốn mươi chín loại độc trùng luyện thành. Ngoại trừ người chế độc, ai biết cách giải bốn mươi chín loại độc trùng này. Đoàn Chính Trung chỉ dùng thuốc quý kéo dài mạng của ta, lâu nữa, ta vẫn chết.”


      “Cái gì?” Sắc mặt Cầu Mộ Quân trắng nhợt, gấp đến độ giữ chặt cánh tay :“Vậy…… Vậy người chế độc đâu? Sao ngươi lại trúng độc, tìm người chế độc được ?”


      Cố Dật Lâu lắc đầu.


      Cầu Mộ Quân nhìn :“ được sao? giải được sao? có cách nào khác sao?”


      Cố Dật Lâu khẽ cười chút:“Nếu có cách khác, ta sao có thể ăn cả ngã về , đến phủ Tư ám sát”?


      Môi Cầu Mộ Quân run run, tay cũng run run, túm chặt áo khóc.


      “Cầu tiểu thư……”


      Cố Dật Lâu chỉ gọi tiếng, cũng gì.


      “Ta muốn ngươi chết…… Ngươi được chết……” Mắt Cầu Mộ Quân bắt đầu ươn ướt.


      Cố Dật Lâu nhắm mắt lại, trong chốc lát mới :“Cầu tiểu thư, ngươi bảo trọng.” Sau đó chậm rãi dường như dùng hết sức lực toàn thân đẩy tay nàng ra, từ giường xuống


      “Cố công tử……”


      Cầu Mộ Quân biết có thể cái gì, chỉ túm chặt lấy .


      “Ngươi yên tâm, được.”


      Cửa bị đẩy ra, tiếng nhanh chậm, lại có chút lạnh lẽo truyền đến. Hai người nghiêng đầu nhìn lại, thấy Đoàn Chính Trung mang theo người đến.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :