1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 45: Tim đập
      Edit: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nhưng …… chuyện đương với , có phải rất buồn cười hay ?


      giải độc toàn thân thối rữa mà chết, ngươi muốn chết sao?” Đoàn Chính Trung lại hỏi.


      Cầu Mộ Quân cắn cắn môi, chuẩn bị chống người ngồi dậy, khi chăn rơi xuống khỏi bả vai, nàng lại thấy ngực mình lộ ra bên ngoài.


      Cuống quít nằm xuống, nàng đỏ mặt, sững sờ nhìn .


      “Bức độc châm phải cởi quần áo.” Đoàn Chính Trung lạnh nhạt .


      Lúc này Cầu Mộ Quân mới cảm thấy hình như cả người mảnh vải che thân, để xác định nàng sờ xuống thắt lưng, có quần áo, lại sờ xuống chân — cũng có.


      Mà ngay cả đùi cũng có quần áo!


      Bây giờ mảnh vải nào người sao!


      cởi?


      nhìn?


      Hẳn là cởi, chắc chắn cũng nhìn.


      Mặt càng ngày càng nóng, nàng cúi mắt xuống dám nhìn , tay tự chủ được quấn chặt chăn.


      cúi người, hai tay đặt ở vai nàng, ôm cả chăn lẫn nàng bế xuống giường.


      “Mau uống, bằng toàn thân thối rữa mà chết.”


      Nàng nghe mà run lên, lập tức nhìn về phía cái chén chứa thuốc.


      bưng cái chén lên, đưa tới bên môi nàng. Tay nàng dùng sức ôm chăn, buông được, chỉ có thể đưa môi tới gần miệng chén, để bón.


      chậm rãi nghiêng cái chén, thuốc giải trong chén đổ vào miệng nàng.


      Nhớ tới hôm bọn họ động phòng, ép nàng uống ba chén rượu, làm cho nàng uống đến chết khiếp. Nàng lại nam nhân như vậy.


      Uống xong thuốc giải, nàng lập tức muốn nằm lại giường, lại bị dùng tay giữ lại.


      “Đợi chút, còn có.”


      Tay dời khỏi tấm lưng trần của nàng, làm cho nàng cúi thấp đầu.


      lại lấy ra cái bình sứ, đổ chút thuốc vào chén, sau đó lại thả viên thuốc màu đỏ, lắc lắc chút, mới đưa tới bên miệng nàng.


      Nước trong chén có màu đỏ như máu, sủi lên giống như thuốc độc.


      Cầu Mộ Quân gian nan uống xong chén thuốc giải lại giống thuốc độc kia.


      Cảm giác lạnh lẽo từ trong miệng, qua yết hầu vào trong bụng, nàng muốn cảm thán sao thuốc này lại lạnh như vậy, lại lập tức cảm thấy càng ngày càng khó chịu rét lạnh đến tận xương.


      “A……” Rét lạnh khiến nàng chịu nổi, nàng cảm thấy ràng nó lan ra toàn thân, cả người căng lên, thống khổ rên rỉ.


      buông chén, ôm nàng vào trong lòng, kéo chăn trước ngực nàng ra.


      “Ngươi……” Cầu Mộ Quân phản xạ có điều kiện ngăn tay lại.


      giúp ngươi vận khí, ngươi chịu nổi.” xong, kéo chăn trước ngực nàng ra tạo thành chỗ trống, đưa tay vào, dán sát vào ngực nàng.


      Chuyện xấu hổ nhất thế giới này phải mình xấu hổ, tim đập nhanh vì ai đó; mà là tay người kia đặt ngực mình, cảm nhận ràng được nhịp tim của mình.
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 46: Hôn sâu
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Chuyện xấu hổ nhất thế giới này phải mình xấu hổ, tim đập nhanh vì ai đó; mà là tay người kia đặt ngực mình, cảm nhận ràng được nhịp tim của mình.


      Cảm thấy tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặt nóng như bị thiêu cháy, mà càng nghĩ như vậy tim lại càng đập kịch liệt, mặt lại càng nóng.


      lúc nàng khó chịu sống bằng chết, dòng khí ấm áp từ trong lòng bàn tay truyền tới, sau đó chảy về toàn thân giống như hàn khí kia, thân thể dần dần ấm lên.


      Biến hóa như vậy làm lực chú ý của nàng thoáng dời đôi chút, nhưng phần lớn đều đặt ở bàn tay chạm ngực nàng.


      Đến khi nhiệt độ cơ thể của nàng bình thường lại, tay rời khỏi ngực nàng, nàng đỏ mặt đem chăn kéo lên lần nữa.


      lấy khăn tay, ra nhàng lau trán cho nàng. Bởi vì khẩn trương, trán nàng đầy mồ hôi.


      Ngay cả khăn tay của cũng có mùi hoa nhài nhàn nhạt.


      Cúi đầu, nàng nghe tiếng hít thở dồn dập của mình.


      lau hết mồ hôi đầu nàng, tay chậm rãi từ trán nàng trượt xuống.


      Lướt qua mặt nàng, qua xương quai xanh, chăn trước ngực nàng, sau đó ôm nàng.


      Nàng còn chưa kịp thở thấy mặt dần dần phóng đại.


      khắc cuối cùng nàng nhắm mắt lại, sau đó cảm nhận được độ ấm của môi .


      Bắt đầu là bốn cánh môi tiếp xúc, sau đó lưỡi liếm môi của nàng, môi nàng đều là nước bọt của . Đầu tiên nhàng liếm, sau đó là dần dần hút sâu, tay cũng ôm nàng càng chặt, làm cho nàng hoàn toàn áp sát vào người .


      Tay nàng từ trong chăn vươn ra, nắm lấy quần áo .


      Cuối cùng lưỡi chui vào miệng nàng, quấn lấy cái lưỡi của nàng, cuối cùng tiến thẳng vào sâu trong yết hầu nàng.


      Hôn mạnh mẽ như vậy làm cho nàng có chút chịu nổi, hô hấp dần dần khó khăn, ngay lúc nàng cảm thấy mình sắp hít thở thông, buông nàng ra, rút lưỡi khỏi miệng nàng.


      Giống như mới bị lôi từ trong nước sâu lên, nàng khó khăn hít từng ngụm từng ngụm khí.

      Nàng vẫn cúi đầu, chậm rãi mở mắt ra, sau đó thấy mình nửa thân trần. Tay nàng nắm lấy quần áo , cho nên chăn nàng cầm trượt xuống đến thắt lưng, khiến cảnh xuân phía đều lộ ra trước mắt .


      Nàng vội kéo chăn lên che khuất cơ thể mình, nàng lại đỏ mặt.


      Đoàn Chính Trung ôm cả người nàng, nhàng để nàng nằm ở giường.


      Nàng nghiêng đầu nhìn trải giường màu đỏ, bên tai truyền đến tiếng cởi quần áo.


      Cởi xong quần áo, vạch chăn nằm bên cạnh nàng, sau đó ôm nàng.


      Nàng xoay người lại, tựa vào trong lòng .


      “Còn lạnh ?” hỏi.


      lạnh.” Nàng giọng đáp. Bây giờ nàng hiểu vì sao lúc ngủ hết lần này đến lần khác nàng lại ôm , ra ấm áp như vậy. Nhất định là lúc ngủ nàng hướng về chỗ ấm nên mới ôm lấy .


      Nàng mặc gì. Tuy rằng nằm ở trong lòng , cũng dám dựa vào quá gần , đưa tay để ngực tạo khoảng cách với cơ thể chưa mặc gì của mình.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 47: Chuyện cũ
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      cách khác, hạ quyết tâm muốn đẩy Cố Dật Lâu vào chỗ chết. Nếu phải nàng cản độc châm, Cố Dật Lâu chắc chắn mất mạng.


      “Ngươi tình nguyện chết vì ?” hỏi.


      Nàng nằm ở trong ngực cứng đờ, : “Ta…… .” ra lúc ấy có chút khống chế được cảm xúc, bởi vì tuyệt tình của khi đó.


      “Ngươi ?” lại hỏi.


      “Ta……” Nàng im lặng lúc, : “Ta biết.”


      gì, nàng chủ động cho tất cả về nàng cùng Cố Dật Lâu.


      “Lúc ta tám tuổi, vị bằng hữu của cha ta mang theo con trai đến nhà ta, cha bảo ta gọi người đó là Cố bá bá. Con trai ông ấy tên Cố Dật Lâu, khi đó mười hai tuổi, bộ dáng quý khí mà lại cao ngạo, khiến cho ta cũng dám nhìn thẳng. Khi bọn họ chuyện, ta cùng mẹ ta đều đứng ở bên cạnh, bởi vì khi đó mẹ của Tư Huyên còn chưa chết, vẫn là chính phu nhân, mẹ ta chỉ là thiếp, ta là thứ nữ vốn có tư cách chuyện. Ngày đó, Cố bá bá, cha, đại nương, cùng chuyện phiếm. Cố công tử ngồi ở bên cạnh Cố bá bá, Tư Huyên ngồi ở trong lòng đại nương. Ta và mẹ cùng hạ nhân đứng bên.


      Cố bá bá , bằng kết thông gia, để cho Cố Dật Lâu sau này trưởng thành lấy Tư Huyên.

      Cha ta rất cao hứng mà đồng ý. ngờ lúc này Cố công tử :‘Nếu nhất định phải lấy, con muốn lấy nàng.’ Tta ngẩng đầu, phát chỉ vào ta.


      Khi đó mọi người đều sững sờ, sắc mặt đại nương rất tốt, Cố bá bá , tiểu hài tử đừng gây chuyện. lại , ‘vậy con cưới ai hết’ . Cha dường như rất muốn thúc đẩy hôn này, liền lập tức : ‘Như vậy cũng tốt, dù sao Mộ Quân là tỷ tỷ, theo lý phải gả trước.’


      Cứ như vậy, ta đính hôn với , bọn nha hoàn đều cười ta là phu nhân do chính Cố công tử chọn. Về sau ta cũng dám nhìn , xa xa thấy liền trốn nhưng trong lòng lại lén nghĩ về .


      Trước đây Tư Huyên thường tìm ta gây chuyện. Bởi vì nàng là tiểu thư con vợ cả, ta dám chọc nàng, cho nên luôn là nàng đánh ta trốn. Ngày đó, nàng lại đánh ta, ta liền chạy. Ngay lúc nàng sắp đuổi kịp ta, Cố công tử đột nhiên kéo ta ra phía sau , : ‘Thê tử của ta, ai dám đánh?’


      Tư Huyên bị dọa khóc, chạy tìm đại nương. quay đầu lại nhìn ta, ta cũng chạy. Đến ngày hôm sau, cùng Cố bá bá rời khỏi kinh thành.


      Từ sau đó, trong lòng ta luôn nhớ đến . Đến khi đại nương bệnh mà mất, mẹ ta trở thành chính thất, ta trở thành đại tiểu thư con vợ cả, đến khi cha ta cho ta biết, hôn của ta cùng công tử Cố gia bị hủy, sau đó…… Ta biết tin tức cả nhà Cố gia bị trảm.


      Tối hôm đó, ta lén khóc.


      Ngày hôm sau ta cùng mẹ đến miếu thắp hương, ta quỳ gối trước mặt Bồ Tát lén lút xin Bồ Tát có thể cho Cố công tử cùng người nhà của kiếp sau sống mạnh khỏe.


      Sau này ta lớn, cha mẹ muốn ta thành thân, ta luôn lấy đủ loại lý do từ chối. Ta cũng biết vì sao, chính là trong lòng luôn nhớ , còn luôn nghĩ rằng mới là phu quân tương lai của ta.


      Ta biết ta có thích hay , nhưng ta muốn chết, ta thể tưởng tượng nếu phải nghe tin chết lần nữa ta như thế nào nữa.”
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 48: Chuyển biến
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Ta biết ta có thích hay , nhưng ta muốn chết, ta thể tưởng tượng nếu phải nghe tin chết lần nữa ta như thế nào nữa.”


      Nàng xong, lại đáp lời.


      Nàng suy nghĩ có nên với , nàng biết mình có thích Cố Dật Lâu hay , nhưng nàng biết nàng thích ?


      Trong lòng do dự hồi, vẫn chưa ra.


      im lặng lâu, lâu đến nỗi trong lòng nàng vốn lo lắng cũng dần dần bình tĩnh, lâu đến nỗi nàng ở trong vòng tay ấm áp yên bình của dần dần chống đỡ được nhắm mắt lại.


      Đêm hôm đó, nàng ngủ ở trong lòng , cũng tỉnh lại trong lòng .


      Lúc nàng mở mắt ra, ngẩng đầu nhìn thấy vẫn ngủ, lại có loại ảo giác, cảm thấy đêm qua, bọn họ động phòng, nàng thành người của .


      mở mắt ra, nhìn , nàng có chút e lệ cúi đầu xuống lại tựa đầu vùi vào trước ngực .


      Cảm thấy chăm chú nhìn mình trong chốc lát, sau đó buông tay ôm nàng ra, dời chút khoảng cách sau đó ngồi dậy, xuống giường.


      Trong lòng có chút mất mát nho , Cầu Mộ Quân vừa định rời giường tự mình hầu hạ mặc quần áo, lại nghe gọi tiếng: “Người đâu.”


      Nha hoàn chờ ở bên ngoài bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, thay mặc quần áo, chải đầu.


      Nàng nhìn mọi việc trước mắt, đột nhiên có cảm giác khó có thể tiếp cận .


      Sửa sang lại xong, đến bên cạnh bàn, đổ số thuốc còn lại ra.


      “Đây là thuốc giải còn lại.” Chỉ thản nhiên câu, sau đó ra cửa, liếc mắt nhìn nàng cái.


      Ngày hôm qua, tất cả tựa như giấc mộng của nàng mà thôi.


      Ăn xong bữa sáng, với quản gia: “Mang ta gặp kẻ hôm qua bắt được”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân kinh sợ, đột ngột ngẩng đầu, sau đó thấy nhìn về phía nàng, biết cho phép mình cùng , vội đứng dậy tới bên cạnh .


      Quản gia dẫn đến nơi giam giữ Cố Dật Lâu, Cầu Mộ Quân theo phía sau .


      Nàng nghĩ, ngày hôm qua có lẽ nghe lời cầu xin của nàng, nhưng hôm nay dường như .


      Vì sao, vì sao thái độ của đối với nàng lại đột nhiên lạnh lùng như vậy? Bởi vì nàng chuyện có liên quan đến Cố Dật Lâu sao? Có phải nàng vốn nên cho những chuyện này hay ?


      Nàng vẫn lén lút nhìn bên sườn mặt của , trong lòng vẫn yên, vì mải nghĩ đến Cố Dật Lâu, biết từ lúc nào tới trước cái cửa đá.


      Nàng ở Đoàn phủ lâu như vậy, nơi này nàng chưa từng tới. Bởi vì từ xa có người gác, ngoại trừ cùng người được đặc biệt cho phép, ai được phép tiến vào.


      Quản gia ấn vào viên Hồng bảo thạch trong Tinh trận đồ bên cạnh cửa, cửa đá liền mở ra, nàng và Đoàn Chính Trung cùng nhau vào.


      Ánh sáng bên trong thực mỏng manh, cho dù thạch bích hai bên có đốt đuốc nhưng vẫn có chút tối. bao lâu, nàng thấy Cố Dật Lâu ngồi ở giữa địa lao.


      Trong lòng căng thẳng, bước chân tự giác nhanh thêm chút.


      Quản gia mở cửa ra, Đoàn Chính Trung cùng Cầu Mộ Quân vào.


      Cố Dật Lâu đầu tiên là lo lắng nhìn Cầu Mộ Quân, sau đó mới chuyển tầm mắt đến Đoàn Chính Trung.
      mal thích bài này.

    5. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 49: Thân phận giả
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Cố Dật Lâu đầu tiên là lo lắng nhìn Cầu Mộ Quân, sau đó mới chuyển tầm mắt đến Đoàn Chính Trung.


      “Ngươi ám sát Thích Tĩnh?” Đoàn Chính Trung hỏi.


      Cố Dật Lâu “Hừ” tiếng, trả lời.


      Đoàn Chính Trung đến gần , đánh giá chút : “Ngươi ngươi là con trai Cố Thiệu Chương?”


      Cố Dật Lâu dường như khinh thường , mắt cũng thèm liếc cái, vẫn đáp lời.


      Đoàn Chính Trung khẽ cười : “Cố Thiệu Chương phạm thượng tác loạn, tám năm trước bị tịch thu tài sản, trảm cả nhà, theo lý có người nào lọt lưới, nhưng lại giữ được tia huyết mạch. Nếu ta là huyết mạch còn lại đó, là con trai của Cố Thiệu Chương, ta mai danh tích sống an bình cả đời, kéo dài huyết mạch Cố gia. Hoặc ta thề báo thù cho người thân, cũng mai danh tích chờ đợi thời cơ. Nhưng ngươi –”


      Ánh mắt Đoàn Chính Trung càng thêm sắc bén, nhìn : “Ngươi mình tám năm, luyện võ nghệ, vì muốn Thích phủ chịu chết sao? Ngươi biết là kẻ thù của ngươi, vậy ngươi thể biết có bao nhiêu người từng ám sát , lại có bao nhiêu người có thể sống sót rời . kẻ chịu mọi khổ cực sống tám năm, trong lòng chỉ có hận thù thể nào tùy tiện với mạng sống của mình như vậy, bởi vì sống được dễ, cũng bởi vì trọng trách vai. Nhưng ngươi lại ám sát Thích Tĩnh, còn ra thân phận của mình với nữ nhân chỉ gặp mặt lần, vì sao?”


      Mặt Cố Dật Lâu lập tức trắng bệch, trán lại chảy ra mồ hôi.


      Đoàn Chính Trung tiếp: “Bởi vì ngươi căn bản phải Cố Dật Lâu! Ngươi quả ám sát Thích Tĩnh, nhưng ám sát phải mục đích của ngươi, mục đích của ngươi có lẽ là con của Cầu Vĩ – Cầu Mộ Quân, có lẽ là — Đoàn Chính Trung ta!”


      Trong lòng Cầu Mộ Quân chấn động, nhìn sắc mặt Cố Dật Lâu tái nhợt dị thường, cũng dao động.


      Đoàn Chính Trung đúng, kẻ gặp đại nạn chết, giấu giếm mọi người chuyện mình còn sống lâu như vậy, làm sao có thể ngốc đến nỗi trực tiếp chạy đến quý phủ canh phòng nghiêm ngặt của kẻ thù để ám sát? Sao có thể tin tưởng nàng như thế, lập tức cho nàng thân phận , phải biết rằng Cố Dật Lâu là người lẽ ra phải chết từ tám năm trước.


      Nàng nhìn Cố Dật Lâu, vừa khéo chạm đến ánh mắt , nhìn thấy nghi ngờ trong mắt nàng, vẻ mặt cực kì bi thương, sau đó ngã xuống.


      “Cố công tử –” Cầu Mộ Quân kêu tiếng sợ hãi, vội vàng chạy qua.


      Cố Dật Lâu ấn ngực, vẻ mặt cực kỳ thống khổ, nhìn nàng gian nan :“Ta lừa nàng……”

      xong câu đó phát ra tiếng nào nữa, chỉ cố sức mở to mắt, khuôn mặt tuấn trở nên vặn vẹo, cả người cũng run rẩy .


      “Cố công tử, ngươi làm sao vậy, Cố Dật Lâu……” Cầu Mộ Quân lập tức khóc, ôm vào trong lòng, bất lực nhìn về phía Đoàn Chính Trung.


      Đoàn Chính Trung hờ hững nhìn Cố Dật Lâu nằm đất, đến lúc gặp phải ánh mắt của nàng.
      Cầu Mộ Quân mở miệng xin , chỉ ngừng rơi nước mắt, bất lực mà lại chờ mong nhìn .


      mặt Đoàn Chính Trung có biểu cảm gì, trong đáy mắt cũng có chút cảm xúc.
      mal thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :