1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản - Thanh Đình (196c và 20PN)*ĐÃ HOÀN*

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 41: Người kia
      Editor: Mèo mỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Sau lưng đột nhiên có tiếng bước chân, đợi nàng quay đầu, thanh trường kiếm đặt cổ nàng, cánh tay mạnh mẽ có lực bắt lấy vạt áo của nàng, lôi nàng đứng lên.


      “Dám lên tiếng ta giết ngươi!” Giọng dồn dập mà lại sắc bén phát ra từ sau lưng, mơ mơ hồ hồ, hình như là che mặt .


      Cầu Mộ Quân hoảng sợ, cả người chấn động, lâu mới mở miệng hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”


      Người phía sau : “Chỉ cần ngươi lên tiếng, ta giết ngươi.”


      “Được, ta lên tiếng, ta nhất định lên tiếng.” Cầu Mộ Quân .


      Người phía sau thả lỏng nàng, bỏ thanh kiếm cổ nàng. Nàng từ từ xoay người lại thấy người mặc đồ đen che mặt.


      chỉ che nửa khuôn mặt, nhìn cái trán cùng thân hình có thể thấy đó là nam nhân hơn hai mươi tuổi


      Người mặc đồ đen lại đem kiếm nhích gần cổ nàng, làm cho nàng có thể cảm nhận được lưỡi kiếm sắc bén, lớn tiếng :“ cần giả vờ, kiếm của ta trước lúc ngươi hành động cắt vỡ yết hầu của ngươi!”


      “Ta có…… Ngươi…… Ngươi muốn làm gì?” Cho tới bây giờ chưa từng gặp qua tình huống này, nàng cũng bị dọa, Đoàn Chính Trung, khi nào trở về ……


      “Phu nhân, canh hạt sen của người nấu xong.” Bên ngoài vang lên tiếng của nha hoàn.


      cần.” đợi người mặc đồ đen nàng liền lập tức trả lời:“Ta…… Ta muốn uống.”


      “Dạ, phu nhân, để nô tỳ dọn .”


      Nguy hiểm ! Nghe tiếng bước chân xa, Cầu Mộ Quân mới quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt khiếp sợ của người mặc đồ đen.


      Ánh mắt vốn là hận thù cùng cương quyết, lúc này lại kinh ngạc nhìn nàng, trong thể tin, lại lộ ra chút đau đớn. Chậm rãi buông kiếm cổ nàng ra, run run hỏi: “Ngươi……

      Ngươi là phu nhân của Đoàn Chính Trung…… Cầu……”


      gian nan tên của nàng: “…… Cầu Mộ Quân ?”


      Cầu Mộ Quân đột nhiên cảm thấy hình như mình nổi tiếng, đại nương bán hoa biết nàng, mà ngay cả người mặc đồ đen này cũng biết tên của nàng. Nàng ngoài ý muốn nhìn phản ứng của người mặc đồ đen, gật gật đầu.


      “Ngươi……” kiếm của người mặc đồ đen từ người nàng buông xuống, tay nắm chuôi kiếm tăng thêm lực, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, lảo đảo lui ra sau vài bước.


      “Ngươi làm sao vậy? Ngươi biết ta sao?” Cầu Mộ Quân càng thêm kỳ lạ, lúc này nhìn ánh mắt lại cảm thấy quen thuộc, chẳng lẽ trước kia bọn họ từng gặp nhau sao?


      Người mặc đồ đen đáp lời, trầm mặc lúc mới run giọng hỏi: “Ngươi…… Có khỏe ?”


      “Chúng ta có quen biết hay , ngươi có thể tháo khăn che mặt xuống được ?” Cầu Mộ Quân hỏi.


      Người mặc đồ đen nghiêng đầu , :“, chúng ta quen.”


      Cầu Mộ Quân đột nhiên tiến lên, kéo khăn che mặt của .


      khuôn mặt xa lạ.


      Nhưng lại có cảm giác quen thuộc.


      Nhìn đến ánh mắt ngoài ý muốn của nàng, người mặc đồ đen đơn cúi đầu : “Ngươi quả nhiên quên.” Sau đó cười khổ : “Mười năm trước, ngươi mới tám tuổi, quên cũng đúng.”


      Mười năm trước?


      Cầu Mộ Quân đột nhiên lặng lẽ mở to mắt, kinh ngạc bưng kín miệng.


      khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, phải là người kia sao?
      “Cố công tử……”
      mal thích bài này.

    2. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 42: Con trai Cố gia
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt quật cường mà cương nghị, khí thế nắm trong tay hết thảy, phải là người kia sao?


      “Cố công tử……”


      Người kia… từ nàng chôn hình bóng ở trong lòng, người làm cho nàng cảm thấy hứng thú với tất cả vương tôn công tử, cũng từng là vị hôn phu của nàng — Cố Dật Lâu.


      chết…… vẫn còn sống……


      “Ngươi…… Mấy năm nay, ngươi vẫn còn sống?” Hơi thở Cầu Mộ Quân có chút dồn dập, thể tin nhìn hỏi.


      Cố Dật Lâu gật gật đầu, :“Còn sống, sống ở trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù.”


      Nàng biết bây giờ tâm tình mình là gì.


      Nàng từng vô cùng đau khổ.


      Tám tuổi đính hôn ước, mười tuổi từ hôn, sau đó là tin cả nhà Cố gia bị tịch thu tài sản, chém đầu.


      Lúc nàng rầu rĩ vui, ràng việc bi thảm đó liên quan đến mình, mình lại bị đả kích, vô cùng đau đớn…


      Sau đó, nàng biết chuyện năm đó nhà nàng từ hôn vì muốn bị liên lụy, liền thầm oán hận cha.


      Sau này, trong nhà tìm nhà chống cho nàng, nàng chê này chê nọ, đều từ chối. Nàng biết vì sao, chỉ là trong lòng luôn nghĩ đến bé trai mười hai tuổi từng chỉ vào nàng “Ta muốn lấy nàng”, luôn nghĩ, nếu chết, bây giờ trông như thế nào, có phải vẫn bá đạo như trước hay .


      Đến tận lúc trước khi gả đến Đoàn phủ, nàng đều nằm mơ, mơ mình nhìn thấy lưng người nam nhân, người kia là , nhưng khi nàng đến phía sau lại tỉnh.


      Nhưng mấy năm nay, còn sống.


      Sống trong thù hận, sống trong ý nghĩ báo thù, trong sinh mệnh của có bóng dáng của nàng.


      “Sao ngươi có thể vào đây?” Nàng hỏi.


      “Ta ám sát thành công, bị người đuổi giết đến gần Đoàn phủ, trốn vào được.” Cố Dật Lâu trả lời, nhìn nàng chăm chú.


      Nhớ tới hôm nay Đoàn Chính Trung lùng sục khắp nơi đường, nàng giật mình hỏi:“Ngươi ám sát Tam hoàng tử ?”


      .” Cố Dật Lâu lắc đầu :“Ta ám sát Thích Tĩnh.”


      Thích Tĩnh, kẻ năm đó tạo ra “Phản loạn Thiếu Dương”, kẻ thù lớn nhất của Cố gia. đương nhiên muốn ám sát.


      Lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, hai người kinh ngạc xoay mình nhìn về phía ngoài cửa, chỉ nghe giọng của nha hoàn:“Phu nhân, lão gia về.”


      Cầu Mộ Quân lập tức nhìn về phía Cố Dật Lâu, Cố Dật Lâu nhìn nàng cái, sau đó ra cửa sổ.


      “Đừng!” Cầu Mộ Quân chạy lên giữ chặt :“ Thị vệ bên người người người võ nghệ cao cường, bây giờ ngươi ra ngoài chắc chắn bị phát .”


      để bọn họ nghĩ nhiều, lại nghe được tiếng bước chân ngoài cửa, đúng là Đoàn Chính Trung .
      Trong lúc kinh hoảng, Cầu Mộ Quân đứng trước mặt , cầm kiếm tay đặt lên cổ mình.


      “Ngươi……”


      “Kèm ta ra ngoài!”


      Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa bị mở ra, bốn thị vệ đồng thời rút đao.
      mal thích bài này.

    3. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 43: Người vô tình
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)



      Cố Dật Lâu chưa mở miệng, cửa bị mở ra, bốn thị vệ đồng thời rút đao.

      Đoàn Chính Trung trước nhìn Cố Dật Lâu, sau đó lại nhìn nàng, mở miệng : “Tội của ngươi, càng phạm càng lớn.”


      Cố Dật Lâu cùng Cầu Mộ Quân đồng thời chấn động.


      Cầu Mộ Quân lập tức hiểu ra.


      Đúng rồi, bây giờ Cố Dật Lâu tháo khăn che mặt xuống.


      thích khách làm sao có thể để cho người ta nhìn thấy mặt, trừ phi bọn họ có quen biết. Đoàn Chính Trung lợi hại như vậy, sao có thể đoán ra?


      Kiếm của Cố Dật Lâu chậm rãi từ người nàng thả xuống, ra phía sau nàng, giằng co cùng thị vệ ngoài cửa.


      Đoàn Chính Trung lạnh lùng cười, nâng tay lên, chuẩ bị ra tay, Cầu Mộ Quân chắn trước người Cố Dật Lâu.


      “Ta xin ngươi thả !”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười : “Là lòng đồng tình của ngươi lại dâng trào, hay nam nhân này vốn dĩ tới tìm ngươi?”


      ! phải, ……” Cầu Mộ Quân hết sức che chở Cố Dật Lâu, lại cầu xin : “Ta chỉ xin ngươi thả , từ nay về sau ta bao giờ cầu xin ngươi bất cứ chuyện gì nữa, ta làm theo quy củ, cái gì cũng nghe lời ngươi, cũng phạm vào sai lầm nữa.”


      Đoàn Chính Trung nhìn nàng chằm chằm, ánh mắt dần dần lạnh lùng, lưu tình : “Bắt sống.”


      Cố Dật Lâu đẩy Cầu Mộ Quân ra, chờ khi nàng quay đầu, trong phòng là cảnh đánh chém khốc liệt.


      Nước mắt từng giọt rơi xuống, mười năm chờ đợi, biết còn sống, nhưng dường như lập tức mất . Nàng quay đầu nhìn về phía Đoàn Chính Trung, bộ dáng của cũng đáng sợ.


      So với dĩ vãng còn đáng sợ hơn, ánh mắt kia, giống như băng, giống như sương, mang theo chút độ ấm, dường như nén giận, lại giống như tức giận, mà là lệ khí.


      Nàng biết, tha cho Cố Dật Lâu, tuyệt đối .


      Nhưng mà, sao nàng có thể nhìn chết?


      Bộ dáng Đoàn Chính Trung đáng sợ như vậy, dường như lưu tình, nhưng nàng vẫn đến, quỳ xuống trước mặt . Nàng luôn luôn kiêu ngạo, lần thứ hai quỳ gối trước mặt , vẫn thèm nhìn.


      Nàng quỳ gối trước mặt ngừng khóc, nhìn thẳng phía trước, giống như nhìn thấy nàng.


      Cầu Mộ Quân quay đầu nhìn những người đánh nhau phía sau, Cố Dật Lâu bị dồn vào góc, người bị trúng vài đao, nhìn ra được lập tức trụ được nữa.


      Nàng quay đầu, khóc : “Nếu ta dùng tính mạng uy hiếp ngươi, ngươi có thả ?”


      cần giữ mạng, giết .” Đoàn Chính Trung .


      Nước mắt Cầu Mộ Quân ngừng chảy ra, dù là ở trước mặt Cố Dật Lâu, hay là ở trước mặt Đoàn Chính Trung, nàng đều đáng thương hại.


      người, mười năm chưa từng nhớ tới nàng, người, thèm quan tâm đến sống chết của nàng.


      “Cầu tiểu thư, cần cầu xin tên hoạn cẩu này, chịu bố thí của đối với ta chính là sỉ nhục.” Cố Dật Lâu nhìn thấy tình hình bên này, lớn tiếng .


      Nghe câu đó, Đoàn Chính Trung nâng tay lên, Cầu Mộ Quân ràng thấy giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của mang theo mấy cây ngân châm.
      mal thích bài này.

    4. PHUONGLINH87^^

      PHUONGLINH87^^ Well-Known Member

      Bài viết:
      4,455
      Được thích:
      6,078
      Chương 44: Bị thương
      Editor: mèomỡ
      (http://bjchjpxjnh.wordpress.com/)


      Nghe câu đó, Đoàn Chính Trung nâng tay lên, Cầu Mộ Quân ràng thấy giữa ngón trỏ cùng ngón giữa của mang theo mấy cây ngân châm.


      tốt!


      “Cố công tử cẩn thận!”


      Nàng chút suy nghĩ đứng lên, lui về phía đánh nhau, ngân châm tay Đoàn Chính Trung sớm bắn ra.


      ngực lạnh lẽo, trong cái chớp mắt kia, hai mắt đẫm lệ mơ hồ chỉ nhìn thấy khuôn mặt trước mắt tràn đầy khiếp sợ cùng phẫn hận.


      “Mộ Quân!” Nhìn Cầu Mộ Quân ngã xuống, Cố Dật Lâu thất thanh hét to tiếng, chỉ hoảng hốt trong chớp mắt, liền bị thị vệ dùng đao chắn trước ngực.


      “Ngươi họ Cố?” Đoàn Chính Trung coi như thấy Cầu Mộ Quân nằm mặt đất, thản nhiên hỏi.


      Cố Dật Lâu lạnh lùng : “Đúng vậy, ta chính là Cố Dật Lâu con trai của người bị oan năm đó – Cố Thiệu Chương!”


      Đoàn Chính Trung khẽ hừ tiếng, lên phía trước điểm mấy chỗ người Cầu Mộ Quân, nhàng ôm lấy nàng, đứng lên :“Dẫn .” Sau đó xoay người, ôm Cầu Mộ Quân ra khỏi phòng.


      Đến phòng ngủ, Đoàn Chính Trung ôm Cầu Mộ Quân đặt lên giường, cởi quần áo của nàng, để cho nàng ngồi xếp bằng đưa lưng về phía mình, sau đó dùng nội công bức độc châm ra khỏi người nàng.


      Sau nửa canh giờ, độc châm bị bức ra, thu tay, nàng liền ngã vào trong lòng .


      Lúc Cầu Mộ Quân tỉnh lại, Đoàn Chính Trung ngồi bên giường đùa nghịch bình sứ bàn, lúc này cảm giác lạnh như băng mặt còn, biết là còn, hay là bị ánh sáng ấm áp mờ nhạt của ngọn nến che mất.


      quay đầu nhìn nàng tỉnh, lấy cái bình sứ bàn, đổ ít vào trong chén, sau đó lại rót non nửa chén nước, đưa cho nàng.


      “Giải độc, muốn chết uống .”


      Cầu Mộ Quân nhìn , ánh mắt đột nhiên liền ươn ướt, nghiêng đầu, nước mắt theo khóe mắt chảy xuống.


      chết.” Thấy bộ dáng của nàng, Đoàn Chính Trung .


      “Vì sao phải phí sức như vậy, ta chết cũng là do ta gieo gió gặt bảo, còn về phần cha ta, ngươi hoàn toàn có thể chối sạch trách nhiệm.”


      Đoàn Chính Trung buông cốc nước :“ ai có thể dùng cái chết để uy hiếp ta, nếu ta muốn ai chết, chắc chắn phải chết, nếu ta muốn để chết, cũng có cách nào chết trước mặt ta.”


      như vậy ngươi muốn tra tấn ta, thả ta, cũng để cho ta chết.”


      “Ý của ngươi là, sống mà nhìn thấy ta, là tra tấn với ngươi sao?”


      “Phải nhìn thấy ta, mới là tra tấn đối với ngươi.”


      “Ta chịu tra tấn, cũng muốn tra tấn ngươi.” nhìn nàng trả lời.


      Cầu Mộ Quân nghiêng đầu cười khổ.


      Nàng muốn cho , bị chính người mình đối xử vô tình, đó cũng là loại tra tấn.


      Từng nghĩ rằng mình dám dám hận, người dám ra, nhưng nhìn đến lạnh nhạt mặt , nàng lại dám mở miệng “Ta ngươi.”


      Nàng chỉ đắm chìm trong tình của mình, lại nghĩ rằng tình cũng phải do người. Nàng có khả năng có thể phóng khoáng “Dù ngươi có hay ta, chỉ cần ta ngươi là đủ rồi”, nàng để ý, người nàng có tình cảm giống như nàng hay .


      Nhưng …… chuyện đương với , có phải rất buồn cười hay ?
      mal thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tks nàng ^^. Hình như truyện ngược khúc đầu, sau chắc sủng =D.
      PHUONGLINH87^^ thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :