1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 43

      Edit: Bất Niệm

      Sau khi trở lại Tướng phủ, Nhan Chính lập tức hành động, mà tự giam mình trong phòng, suy nghĩ xem phải làm như thế nào mới bị ai phát ra.

      Ngày mười bốn tháng mười, Nhan Chính thần sắc khắc nghiệt mở cửa phòng ra, tay cầm hộp gỗ đựng ba thước lụa trắng.

      Gia đinh trong phủ thấy Nhan Chính đến chếch viện nhanh chóng chạy đến phủ Hiền Vương báo tin.

      Khang Hoa quận chúa ngồi bên cửa sổ, để mặc cho ánh nắng chiếu xuống đầu mình, khiến cả đầu mang theo ánh sáng nhàn nhạt, che giấu mấy sợi tóc bạc bên trong. Trước kia, chỉ cần thấy tóc bạc, Khang Hoa lập tức nhổ bỏ, mà nay, bà ta lại còn tâm tư để ý đến điều này nữa.

      Nghe được thanh cửa bị đẩy ra, Khang Hoa đờ đẫn ngẩng đầu lên, thấy Nhan Chính đến lại đờ đẫn mở to mắt. Ngoài cửa sổ có vô số hoa nở, nhưng hiểu nổi vì sao chúng lại nở vào thời tiết như thế này.

      Trong nội viện có mấy người, hay chính xác mà là người trong Tướng phủ còn bao nhiêu, nhận thấy tình huống bất lợi, những người kia sớm thu thập hành lý bỏ chạy lúc nửa đêm rồi, còn lại vài người dám trốn cũng bị Nhan Chính phân phó hết. Trong phòng lúc này chỉ có mình Khang Hoa quận chúa.

      Trong mắt cả hai đều mang theo đau thương.

      Nhan Chính ném hộp gỗ lên bàn, hờ hững , “Bệ hạ có chỉ, ngươi tự động thủ !”

      Hộp gỗ bị va đập mà mở ra, lộ ra lụa trắng ở bên trong. Khang Hoa quận chúa liếc qua, , “Sao? Hẳn là Hoàng thượng sai ngươi động thủ đúng ?”

      Nhan Chính đáp, chỉ , “Ngươi nên sớm tự sát!”

      Khang Hoa quận chúa trào phúng, “Chưa thấy ngươi chết, tại sao ta có thể chết trước được?”

      Nhan Chính mặc dù biết mình cách cái chết bao nhiêu nữa, nhưng ở trước mặt Khang Hoa vẫn thẳng sống lưng, phẫn hận , “Ta rồi, ta chết cùng ngươi!”

      Khang Hoa quận chúa cười lạnh tiếng, gì.

      Nhan Chính thấy từ lúc xảy ra chuyện đến giờ, Khang Hoa vẫn dạng ngạo nghễ như vậy vô cùng tức giận, chỉ trách ông ta là thư sinh văn nhược, thể ra tay giết người, cho nên Nhan Chính giận tái mặt, , “Khang thị, nếu ngươi tự sát, ta thay ngươi chiếu cố dã chủng kia!”

      Khang Hoa quận chúa nghe vậy vẻ mặt có chút buông lỏng. Bình độc dược kia được đưa tới lâu, cách khác, buổi tối ngày mùng sáu tháng mười ấy, bà ta phải là người chết rồi mới đúng. Bà ta liên tục uống độc là bởi vì yên lòng về Nhan Thế Tĩnh.

      Nếu bà chết rồi, Nhan Thế Tĩnh phải làm sao bây giờ?

      Chuyện cho tới bây giờ còn ai nguyện ý thu lưu bà nữa!

      Khang Hoa quận chúa chưa kịp đáp lại Nhan Chính, ngoài cửa vang lên tiếng bẩm báo, “Lão gia, Hiền Vương phi đến.”

      Hai người trong phòng nghe vậy lập tức biến sắc, đặc biệt là Khang Hoa quận chúa, mặc dù hai mắt chứa đầy nước nhưng vẫn toát lên vẻ oán hận nồng đậm.

      Nhan Chính rảnh để ý đến bà ta, lập tức xoay người ra cửa, quên , “Chính ngươi tự quyết định .”

      Nhan Thế Ninh xuống xe ngựa, thấy hai con sư tử đá trước cửa phủ bám đầy tro bụi hơi nhíu mày, đến khi tiến vào trong phủ, chứng kiến cảnh hoang vắng bên trong, tự nhiên nàng lại nhớ đến lần đầu tiên nàng đến đây vào hai năm trước.

      Khi đó, nàng rời khỏi nơi đơn sơ ở Tuyên Thành chuyển tới Tướng phủ ở kinh thành, nhìn thấy sân tráng lệ trong phủ mặc dù ngoài mặt ra vẻ trấn đinh nhưng nội tâm lại rung động thôi. Nàng nhớ , khi đó Khang Hoa quận chúa và Nhan Thế Tĩnh đứng ở chỗ hai con sư tử đá kia, cao cao tại thượng nhìn nàng. Kể từ ngày đó, nàng bắt đầu cuộc sống ăn nhờ ở đậu suốt hai năm liền.

      Bị dẫn vào phòng khách, Nhan Thế Ninh tùy tiện ngồi xuống cái ghế. Người hầu dâng trà lên, nàng nhấp ngụm, mùi vị cũng ngon bằng nửa tháng trước nữa rồi.

      Thấy Nhan Chính nhảy qua cửa mà vào, nàng lập tức đứng lên, theo thói quen nở nụ cười mềm mại, “Phụ thân!”

      Nhan Chính nhếch khóe miệng mỉm cười, ngồi xuống ghế.

      “Lúc này con nên về phủ.” Sau hồi trầm mặc, Nhan Chính thở dài . Mùng sáu tháng mười, Tướng phủ suy bại, thân bằng hảo hữu tránh xa như tránh rắn rết, vốn là nơi đông như trẩy hội, mà nay lại hoàn toàn vắng vẻ. Nhan Thế Ninh đến phủ, quả khiến Nhan Chính cảm thấy ngoài ý muốn.

      Nhan Thế Ninh cười nhạt, “Mấy ngày trước, thân thể có chút khó chịu cho nên con mới tới.”

      Nhan Chính thấy dung nhan của nàng quá giống Dung thị bùi ngùi thở dài, sau đó , “Thế Ninh, nhiều năm như vậy rồi, con có từng oán hận cha ?”

      Nhan Thế Ninh bất ngờ, nhưng nghĩ tới dối trá từ trước đến nay gì, chỉ im lặng mỉm cười.

      Nhưng chính là thừa nhận, ánh mắt Nhan Chính trở nên lạc lõng, giọng càng thêm vẻ tang thương, “Con oán hận ta cũng đúng. Kết quả hôm nay là ta tự làm tự chịu!”

      Nhan Thế Ninh muốn tiếp tục đề tài này, liền hỏi, “Bệ hạ… có hạ ý chỉ nào ?”

      Lời này của nàng chính là biết còn cố hỏi.

      Nhan Chính muốn giữ lại chút mặt mũi trước mặt nữ nhi, liền , “Bệ hạ có ý gì cha phỏng đoán được, bất quá trải qua chuyện lần này, cha chết tâm với triều chính, cáo quan về quê, bệ hạ cũng ân chuẩn rồi.”

      Nhan Thế Ninh thấy Nhan Chính cả người già yếu, thất bại sinh ra chút đành lòng, nàng nhếch khóe miệng, thản nhiên , “Như thế cũng tốt. Lúc nữ nhi gả cho Vương gia, người từng , bình an là tốt, nay phụ thân cách xa triều đình chắc cũng được bình an. Quyền thế mặc dù tốt, nhưng lại khó tránh khỏi vất vả lo lắng.”

      Nhan Chính ngờ nàng có thể ứng đối như vậy, nhất thời biết nên đáp lại như thế nào, đành phải cúi đầu uống trà để che giấu lúng túng.

      Nhan Thế Ninh đặt ly trà xuống, đứng lên , “Nghe sức khỏe của muội muội được tốt, con muốn đến thăm muội ấy.”

      Nhan Chính nhướn mày, vẻ mặt kiên nhẫn, “Có cái gì tốt mà xem.”

      Nhan Thế Ninh cười tiếng, “Dù sao chúng con cũng là tỷ muội.”

      Nhan Thế Tĩnh ngồi dưới dàn hoa trong hậu viện, ngây ngốc nhìn trời cười vui vẻ, nước miếng chảy xuống cũng biết đường mà lau sạch. Thấy Nhan Thế Ninh tới trong mắt lộ ra hung quang, nhào tới, nắm chặt lấy tà áo của nàng.

      “Ngươi hại ta! Ngươi hại ta!”

      Khuôn mặt vốn xinh đẹp, nay lại vặn vẹo dữ tợn, Nhan Thế Tĩnh cao giọng la hét, thanh thê lương oán hận. Nhan Thế Ninh vốn cũng có chút áy náy với nàng ta, bây giờ nghe được câu này kinh hãi thôi, bối rối liên tục lui về sau.

      “Thế Tĩnh! Thế Tĩnh! Mau buông tay” Nhưng thể lực của kẻ điên rất lớn, nàng lui, Nhan Thế Tĩnh cũng lui theo, hề buông tay.

      Lúc này, vạt áo của nàng mắc vào nhánh cây nên bị xé rách đoạn. Bộ váy này là do Tô y phường mới may, giá cả xa xỉ, nhưng Nhan Thế Ninh còn chưa kịp đau lòng, Nhan Thế Tĩnh nghe thấy tiếng vải bị xé rách lập tức chuyển ánh mắt xuống váy áo người Nhan Thế Ninh.

      Nhan Thế Tĩnh giống như vừa phát ra bảo bối, hai mắt sáng lên, vươn tay cẩn thận sờ lên y phục của Nhan Thế Ninh, “A.. Bộ váy này là đẹp mắt.”

      Nhan Thế Ninh thấy nàng ta di chuyển chú ý đến nơi khác thở phào nhõm, nhưng cơn tức này vẫn chưa hoàn toàn lắng xuống. Nhan Thế Tĩnh đột nhiên dùng sức nắm lấy váy của nàng, hô lên, “Y phục này là của ta! Ngươi cởi ra cho ta! Ngươi là người xấu! Ngươi trộm y phục của ta!!”

      Nhan Thế Ninh quá sợ hãi, vội vàng đẩy nàng ta ra, ôm ngực chạy về sau.

      Nhan Thế Tĩnh bị đẩy ngã xuống đất, đau đớn khóc lên, “Ngươi là người xấu! Ngươi muốn hại ta! Tại sao ngươi lại phải hại ta? Ô ô, tại sao lại hại ta? Ta là Thái Tử phi! Ta là Thái Tử phi! Ha ha ha.!!”

      Nhan Thế Ninh thấy nàng ta vừa cười vừa khóc liên tục tâm khẽ động. Nàng sớm nghe Nhan Thế Tĩnh điên khùng kỳ cục, nhưng đó chỉ là nghe mà thôi, hôm nay tận mắt nhìn thấy, nàng mới hiểu “điên khùng kỳ cục” là có ý gì.

      Nhan Thế Ninh đứng từ xa nhìn lại, thấy Nhan Thế Tĩnh lại khóc nức nở tâm loạn như ma, hồi lâu sau, nàng mới , “Thế Tĩnh, thực xin lỗi, ta ngờ hại ngươi thành như vậy! Nhưng ngươi yên tâm, đợi sau khi bà ta chết, ta chiếu cố ngươi tốt.”

      Nhìn Nhan Thế Tĩnh sâu cái, Nhan Thế Ninh nhấc váy, xoay người rời bước.

      Bây giờ, nàng nên tìm kẻ thù giết mẫu thân của nàng rồi!

      Sau khi Nhan Thế Ninh biến mất sau cổng vòm, nam tử bước ra từ trong hon non bộ.

      nheo mắt nhìn Nhan Thế Tĩnh ngồi dưới đất nhặt hoa rơi, lá khô.

      “Thái Tử ca ca, muội thích huynh, huynh có thích muội ?”

      “Ừ.”

      “Vậy sau này muội gả cho huynh có được ?”

      “Ừ.”

      Ký ức xa xôi thoáng lên khiến nam tử biến sắc mặt, khuôn mặt tuấn mỹ có chút hoảng hốt, nhìn chằm chằm vào người điên kia, như thế nào cũng thể gộp nàng với tiểu nương có đôi mắt trong sáng trong trí nhớ.

      Khi đó, tất cả đều rất tốt đẹp! nghĩ.

      Lúc này, dường như Nhan Thế Tĩnh cảm giác được có người lạ, đột nhiên quay đầu lại, thấy người đứng ở hòn non bộ cười vui sáng lạn, nàng đứng lên, chạy nhào tới, “Thái Tử ca ca, huynh đến rồi! Muội biết là huynh đến mà!”

      Thái Tử chậm rãi ra, thấy Nhan Thế Ninh lao vào trong ngực của mình cũng né tránh, thậm chí còn mặc cho nàng ôm chặt cổ của mình, mặt xẹt qua nụ cười hờ hững.

      Nhan Thế Tĩnh như xưa rất vui vẻ, “Thái Tử ca ca, huynh có biết muội đợi huynh bao lâu rồi ? Muội còn tưởng rằng huynh tới. Thái Tử ca ca, sao huynh chuyện? Có phải huynh thích Thế Tĩnh ? Thái Tử ca ca, huynh thể thích Thế Tĩnh được, Thế Tĩnh phải làm Thái Tử phi, nhất định phải làm Thái Tử phi!”

      đến đây, Nhan Thế Tĩnh đột nhiên nhớ ra chuyện, bắt đầu cởi váy áo của mình ra, vừa cởi vừa giải thích, “Thái Tử ca ca, hôm nay váy rất dễ cởi, huynh tới , từ phía sau đến, muôi biết huynh thích nhất như vậy mà..”

      đến đây Nhan Thế Tĩnh nổi nữa, tay của nàng vẫn cởi thắt lưng mà ánh mắt lại dán vào hai bàn tay đặt cổ mình.

      “Khụ…” Ánh mắt của nàng từ nghi hoặc chuyển sang hoảng sợ, bắt đầu cạy mở hai bàn tay kia ra khỏi cổ mình, nhưng lực đạo hai bàn tay kia càng lúc càng lớn, cổ của nàng càng ngày càng đau, hô hấp của nàng cũng càng ngày càng khó khăn.

      “Khụ…Khụ!”

      Tất cả nghi hoặc được giải đáp, tất cả tốt đẹp bị bóp chết, Nhan Thế Tĩnh thấy khuôn mặt gần trong gang tấc rơi lệ đầy mặt giãy giụa nữa.

      Tại sao phải khóc?

      Nhan Thế Tĩnh vươn tay muốn lau nước mắt cho , nhưng lực bất tòng tâm.

      Hai tay rủ xuống, nước mắt, im lặng rơi xuống.

      “Chết ! Đối với ngươi mà , chết so với sống còn tốt hơn! Chết, ngươi liền được giải thoát!”

      Sau đó, bọt nước trắng xóa văng lên khỏi miệng giếng. nương từng khiến cả Kinh thành phải kinh diễm, từ từ chìm xuống làn nước lạnh như băng, có điều đôi mắt của nàng vẫn luôn mở to, ánh mắt cũng thuỷ chung nhìn về phía miệng giếng.

      Tại sao Thái Tử ca ca lại phải giết nàng?

      Đến chết, nàng cũng hiểu được.

      Nam tử nhìn mặt nước dần dần phẳng lặng lại ngừng rơi nước mắt, khóe miệng lộ ra tia vui vẻ nhàn nhạt, sau đó móc phong thư ra khỏi tay áo, xé nát.

      … Thái Tử ca ca, muội mở cánh cửa ở phía Tây Tướng phủ, nếu huynh muốn muội, huynh lập tức có thể tới tìm muội. Trông mong quân đến…
      tart_trung, mal, trạch nữ3 others thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 44

      Edit: Bất Niệm

      Sau khi rời khỏi hậu viện, tâm tình Nhan Thế Ninh có chút xao động, nàng thong thả đường mòn lúc mới đến chếch viện.

      Vừa nãy trước khi rời , Nhan Chính điều động tất cả người hầu ra chỗ khác, bởi Nhan Chính nghĩ Khang Hoa nhất định tự sát, về phần Lưu ma ma bị đuổi ra khỏi phủ từ lâu rồi. Cho nên, tại Nhan Thế Ninh đẩy cửa viện ra, cảm giác đầu tiên chính là bên trong vô cùng yên tĩnh.

      Nhưng nàng biết, Khang Hoa quận chúa nhất định ở bên trong.

      “Két” tiếng, cửa bị đẩy ra, ánh mặt trời chiếu vào gian phòng u ám, bụi bặm bay loạn trong khí. Nhan Thế Ninh liếc mắt liền thấy Khang Hoa quận chúa đờ đẫn ngồi trước cửa sổ.

      Khang Hoa vừa thấy Nhan Thế Ninh vẻ cao ngạo lại lên, bà ta ngẩng đầu, cười lạnh, sau đó chán ghét nghiêng đầu sang phía khác, giống như chỉ cần liếc nhìn nàng lâu chút cũng là loại nhục nhã.

      Nhan Thế Ninh thấy bà ta sắp chết đến nơi mà vẫn còn như vậy nắm chặt quả đấm.

      “Ngươi tới làm gì?” Khang Hoa quận chúa lạnh lùng .

      Ánh mắt Nhan Thế Ninh lạnh như băng, “Tới xem bà chết như thế nào.”

      Ánh mắt Khang Hoa quận chúa chợt lóe, mím chặt môi được lời nào.

      Thấy lụa trắng bàn, Nhan Thế Ninh buồn bã , “Ta nghĩ, mấy ngày nay bà có cảm giác gì? Có phải cảm thấy mất hết can đảm hay ?”

      Tinh quang ra trong mắt Khang Hoa, bà ta thấy Nhan Thế Ninh còn làm ra vẻ dịu dàng như trước nữa mà dám đứng từ cao nhìn xuống, cười ôn hòa nhưng lại lãnh khốc, trong lòng khỏi dâng lên cảm giác ớn lạnh, hôm thành hôn của Nhan Thế Tĩnh, Nhan Thế Ninh cũng cười như vậy với bà ta.

      Khang Hoa đứng bật dậy, lạnh lùng , “Là ngươi làm? Là ngươi làm đúng ?”

      Nhan Thế Ninh thấy bà ta cố làm ra vẻ trấn định buồn cười, “Bà thử xem?”

      Khang Hoa quận chúa giống như vừa bị người ta giáng cho đòn trí mạng, biến sắc, lui về sau nửa bước nhưng lại lập tức bước lên trước, “Tại sao ngươi phải làm như vậy? Vì cái gì?”

      Nhan Thế Ninh nhìn khuôn mặt vặn vẹo của người đối diện, hít sâu hơi cố gắng kiềm chế nội tâm run rẩy của mình, “Vì cái gì ư? A, ngược lại ta muốn hỏi bà, bà là vì cái gì?”

      Khang Hoa quận chúa trừng to mắt.

      Nhan Thế Ninh nhìn thẳng vào mắt của bà ta, “Vì sao bà muốn hạ độc hại chết mẫu thân của ta? Mẫu thân tranh với bà, vậy vì sao bà còn muốn giết người?”

      Mặc dù hết sức khống chế, nhưng nguyên nhân cái chết thê thảm của mẫu thân vẫn khác gì đao sắc đâm sâu vào ngực Nhan Thế Ninh, vừa động liền đau, đau đến tận tâm can, đau đến muốn giết người! Cho nên khi ra những lời này trước mặt kẻ thù giết mẫu thân, nàng thể ngăn cho nước mắt chảy xuống.

      Sau vài giây sững sờ, Khang Hoa lập tức hiểu được, đáy mắt lập tức tràn đầy oán độc, “Bà ta đáng chết! Hừ, bà ta dựa vào cái gì mà dám tranh cùng ta! Bà ta chẳng qua cũng chỉ là nữ nhân hạ tiện, dựa vào cái gì mà đòi tranh với ta?”

      “Ngươi mới hạ tiện! Ngươi đoạt trượng phu của người khác, lại tư thông với người khác, ngươi là đồ điếm biết xấu hổ!!!” Nghe được người khác nhục mạ mẫu thân của mình, Nhan Thế Ninh tức giận đến toàn thân phát run.

      Vết sẹo che giấu nhiều năm bị vạch trần, cả người Khang Hoa lập tức luống cuống, bà ta quan tâm đến lời của Nhan Thế Ninh nữa, mình đắm chìm trong ký ức về nỗi nhục năm xưa, “Bà ta đáng chết! Bà ta đê tiện như vậy, dựa vào cái gì mà đòi có được ? Ta đường đường là quận chúa, tại sao chỉ vì người thấp kém như vậy mà phải làm bình thê? Đây chẳng khác nào làm nhục ta! Bà ta đáng chết, bà ta là đồ tiện nhân đáng chết! Ta nên giết bà ta từ sớm mới phải! Bà ta còn sống ngày là ta phải chịu nhục nhã thêm ngày! Ngươi cũng nên chết mới đúng! Mẹ con các ngươi đều là đồ đê tiện, các ngươi đều đáng chết!”

      Nhan Thế Ninh nhịn nổi nữa, vung tay lên tát phát lên mặt của Khang Hoa, “Ngươi mới đáng chết! Ngươi là đồ nữ nhân lòng dạ hiểm, ác độc như rắn rết!”

      Khang Hoa ngờ Nhan Thế Ninh dám đánh mình, đứng ngây người tại chỗ.

      Nhan Thế Ninh đánh xong vẫn cảm thấy chưa hả giận, thấy Khang Hoa cả người chật vật cười lạnh, “A, tại chính là báo ứng của ngươi đấy, bị tỷ tỷ ruột bán đứng, nữ nhi duy nhất bị bức điên, phu quân giành được từ tay người khác lại tự tay đưa lụa trắng cho ngươi! Cả đời tranh giành, cả đời liều mạng, cuối cùng vẫn thua cả ván bài! Hai bàn tay trắng! Khang Hoa, ngươi có biết lúc ta biết ngươi là người hại mẫu thân ta muốn giết ngươi như thế nào ? phải là ngươi muốn cho con mình làm Thái Tử phi sao? Ta liền khiến nàng ta làm nổi! phải là ngươi muốn tranh phụ thân từ tay nương ta sao? Ta liền khiến phu thê các ngươi trở mặt! phải là ngươi luôn ra vẻ cao cao tại thượng sao? Ta liền đạp ngươi ngã xuống bùn! Ta để cho ngươi chết tử tế, ta muốn ngươi nhìn những thứ ngươi quan tâm mất , ta muốn ngươi tuyệt vọng đến chết! Ha ha ha, ta muốn ngươi đền mạng cho mẫu thân của ta, ta muốn tất cả các ngươi phải đền mạng cho mẫu thân của ta!”

      “Ngươi nằm mơ! Ta…”

      Khang Hoa vừa muốn phản bác ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng kinh hô, “ xong rồi! Nhị tiểu thư rơi xuống giếng chết rồi! Phu thân! Nhị tiểu thư chết rồi!”

      Khang Hoa nghe những lời này giật bắn cả người, bà ta đẩy Nhan Thế Ninh ra, chạy thẳng ra cửa, lạnh lùng , “Ngươi gì?”

      “Phu nhân! xong rồi! Nhị tiểu thư chết rồi!”

      “Tiểu thư ở đâu?” Khang Hoa trắng bệch cả mặt, run giọng hỏi.

      Tiểu nha hoàn bị dọa, “Tiểu thư, tiểu thư… ở hậu viện…”

      Nha hoàn còn chưa xong, Khang Hoa vội vàng rời bước chạy .

      Nhan Thế Ninh nghe Nhan Thế Tĩnh chết cũng cảm thấy kinh hoàng, vội vàng theo.

      Lúc tới nơi, đám người hầu vây quanh miệng giếng tìm cách vớt Nhan Thế Tĩnh lên, Nhan Chính cũng tới nhưng ông ta chỉ đứng bên cạnh, vẻ mặt khó phân biệt là vui hay buồn.

      Khang Hoa quận chúa thấy tình cảnh như vậy liền biết đây là , đẩy tất cả mọi người tránh ra, thấy Nhan Thế Tĩnh nằm dưới giếng chết nhắm mắt mềm nhũn cả người. Sau đó là tiếng kêu khóc thê lương tuyệt vọng vang lên.

      “Thế Tĩnh!!”

      “Con của ta!!!”

      “Là ai làm? Ai làm!!”

      Khang Hoa căng thẳng, căm thù nhìn tất cả mọi người có mặt ở đây.

      Nha hoàn chăm sóc Nhan Thế Tĩnh sớm khóc nức nở sợ hãi, thấy Phu nhân như vậy cả người run cầm cập, “Nô tỳ, nô tỳ cũng biết. Vừa rồi, vừa rồi Đại tiểu thư đến, , muốn thăm Nhị tiểu thư, nô tỳ thấy đến giờ uống thuốc của Nhị tiểu thư nên mới đến phòng bếp. Ai ngờ, ai ngờ vừa về đến nơi thấy Nhị tiểu thư đâu! Sau đó, sau đó, sau đó nô tỳ tìm vòng quanh viện, mới phát ra Nhị tiểu thư ở dưới giếng, nô tỳ biết xảy ra chuyện gì!! Nô tỳ hại chết Nhị tiểu thư!!”

      Tiểu nha hoàn vội vã thanh minh cho bản thân, Khang Hoa nghe thế mãnh liệt xoay người lại nhìn Nhan Thế Ninh, trong mắt dày đặc oán độc cừu hận, giống như muốn đem Nhan Thế Ninh thiên đao vạn quả bầm thây vạn đoạn!!

      Nhan Thế Ninh bị Khang Hoa nhìn mà kinh hãi, nàng lui về sau giải thích, “ phải ta! Ta làm!!”

      Khang Hoa quận chúa hề tin tưởng lời nàng , dồn sức tuyệt vọng quát to, “Nó thành ra như vậy rồi mà ngươi còn chịu buông tha! Ta muốn giết ngươi! Giết ngươi!”

      xong liền lập tức lao tới, mà biết từ khi nào trong tay của Khang Hoa lại nhiều hơn thanh chủy thủ sáng như tuyết.

      Dao sắc cắt vào da thịt, máu lập tức chảy ra. Đúng lúc này, bóng người ở cách đó xa lập tức phi thân tới, đẩy ngã Khang Hoa quận chúa.

      “Thế Ninh!” Nhan Chính thấy Nhan Thế Ninh bị đâm trúng biến sắc kinh hô.

      Bên kia, Khang Hoa quận chúa lập tức đứng lên sau khi bị đẩy ngã, quát um lên giống như bị tâm thần, “Ta đâm chết ngươi! Ta sớm nên đâm chết ngươi mới phải! Năm đó, lúc giết nương của ngươi, lẽ ra ta phải giết luôn cả ngươi mới đúng! Ngươi là đồ độc ác! Ta muốn giết ngươi!”

      Nhan Chính nghe được lời này càng thêm kinh dị. Năm đó giết nương của ngươi? Nghĩa là sao?

      Nhan Thế Ninh đau đến trắng bệch cả mặt, nàng bám vào rào chắn, , “Ngươi giết ta sao? A, ngươi hạ quỳ người ta phải là muốn ta chết sao?”

      quỳ?" Nghe được cái tên xa lạ, Khang Hoa quận chúa lập tức hỏi lại theo bản năng.

      Nhan Thế Ninh thấy thế cũng nhăn mi lại.

      Lúc này, Nhan Chính nhịn được, lên tiếng, “Thế Ninh, rốt cuộc là thế nào? Nương của con làm sao mà chết?”

      Bị kích thích, Nhan Thế Ninh cũng nghĩ nhiều nữa, oán hận , “Nương chết như thế nào ư? Chính bà ta sai Lý tẩu hạ độc hại chết nương!”

      “Lý tẩu?” Nhan Chính ngơ ngác chút, sau khi nhớ ra có người gọi như vậy mới lẩm bẩm , “Làm sao có thể?”

      Nhan Thế Ninh cười lạnh, “Chẳng lẽ nhiều năm như vậy mà phụ thân biết bà ta là người ác độc sao? Chẳng lẽ tới bây giờ người còn thấy mình cưới nữ nhân lòng dạ hẹp hòi, tâm hồn vặn vẹo, vô sỉ sao?”

      Nhan Chính sợ ngây người, phần là vì lời của Nhan Thế Ninh, phần là vì biểu tình chán ghét hề che giấu mặt nàng.

      Nhan Thế Ninh nhớ lại chuyện xưa, chua xót khóc, “Ta có người cha tốt a, chỉ tội nương của ta phải chết thảm! Nương là bị các người hại chết a!!”

      “Cho nên ngươi muốn trả thù! Ngươi muốn trả thù ta, cũng muốn trả thù cha ngươi đúng ? Ha ha ha, Nhan Chính, ngươi có nghe thấy ? Ngươi có nghe thấy con ruột của ngươi thù hận ngươi ? Ha ha ha, ngươi có biết hay , ngươi rơi vào tình cảnh hôm nay đều là do nữ nhi tốt của ngươi ban tặng! Hết thảy đều là do nó làm! Là nó gửi thư đến, là nó phá hư tình cảm phu thê của chúng ta, là nó phá hủy Thế Tĩnh! Nhan Chính, ngươi mở to mắt của ngươi ra mà nhìn, đây chính là nữ nhi tốt của ngươi! Tất cả của ngươi đều là bị nó phá hủy!!”

      Nhan Chính càng nghe càng kinh hãi, càng nghe lại càng cảm thấy lạnh toát cả người, khó tin nhìn Nhan Thế Ninh, mà mặt Nhan Thế Ninh chỉ có quyết tuyệt và tàn khốc, tựa như chứng thực những lời của Khang Hoa.

      Giữa ban ngày, gió lạnh run rẩy, Nhan Chính đột nhiên cảm thấy cả cuộc đời của mình quá mức hoang đường!

      Báo ứng!

      là báo ứng!

      lâu sau, Nhan Chính mới nhìn Nhan Thế Ninh, gian nan mở miệng, “Con về trước .”

      Giờ phút này, Nhan Thế Ninh suy yếu tới cực điểm, máu chảy quá nhiều, khí lực hao tổn quá lớn, nàng sắp chống đỡ nổi nữa, lúc nàng muốn tiếp câu cảm giác mê muội đột nhiên kéo tới, nàng chỉ cảm thấy trời đất xoay chuyển, sau đó liền ngã gục.

      Tiểu Ất thấy thế cuống quýt chạy tới đỡ lấy nàng, “Vương phi! Vương phi!”

      Xong rồi, Vương phi xảy ra chuyện, trở về thế nào cũng bị lột da. Ôm Nhan Thế Ninh lên xe ngựa, tiểu Ất nghẹn ngào, vô hạn bi thương nghĩ.

      Sau khi xe ngựa của phủ Hiền vương rời xa Tướng phủ, Nhan Chính sai người kéo Khang Hoa quận chúa về lại chếch viện. Buổi tối, Nhan Chính gọi toàn bộ người trong phủ đến uống rượu. Đến khi thấy cả đám người đều gục xuống, Nhan Chính mới đứng lên, tới chếch viện.

      Ba thước lụa trắng vắt ngang xà nhà. Khang Hoa quận chúa kinh hoảng giãy giụa, lại bị đâm đao trúng tim, sau đó ôm ngực mà chết.

      Khói bốc lên dày đặc, lửa đỏ thiêu đốt, Nhan Chính ngồi trước bàn nhìn bình trong tay, sau khi thở dài hơi ngửa cổ lên uống cạn..

      Nhớ lúc trước, mười năm gian khổ học tập nhưng có hiền thê làm bạn bên người, cơm rau dưa cũng cảm thấy có vô vạn tư vị. muốn cho nàng vinh hoa phú quý, muốn cho nàng cẩm y ngọc thực, muốn nàng được người khác ca ngợi. khêu đèn học tập ngày đêm, vô cùng khát vọng, cuối cùng, kim bảng đề danh, tiền đồ rực rỡ. Thế nhưng chính từ lúc đó, số mệnh bắt đầu nghịch chuyển…

      Nhan Chính nhìn lửa cháy thiêu đốt tất cả, thảm đạm cười tiếng: Tất cả chuyện cũ trước kia đều như mộng, thế , hãy để tất cả cố gắng hoang đường đều trở thành vô ích !!!
      hamaxink, tart_trung, fujjko2 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 45

      Edit: Bất Niệm

      Lúc nhìn thấy Tiểu Ất ôm Nhan Thế Ninh hôn mê bất tỉnh chạy vào phủ, Bắc Đẩu sợ hết hồn. Sau khi hỏi nguyên nhân, Bắc Đẩu vội vàng bảo Tiểu Ất ôm Nhan Thế Ninh đặt xuống giường, đồng thời cho người chạy vào cung báo cho Bùi Cẩn. biết khi biết tin, Bùi Cẩn phản ứng như thế nào đây!

      Có điều, lúc Bắc Đẩu rửa tay chuẩn bị xử lý vết thương cho Nhan Thế Ninh lại cảm thấy luống cuống tay chân.

      Vì sao ư?

      Bở vì vị trí vết thương của Nhan Thế Ninh là khiến cho người ta dám xuống tay.

      Bắc Đẩy cúi đầu nhìn ngực Nhan Thế Ninh, sau đó lại ngẩng đầu nhìn trời, cuối cùng nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, ánh mắt rơi vào người tiểu nha hoàn.

      “Ngươi đến!”

      có chút ấn tượng với nha hoàn này, thường thường có thể nhìn thấy nàng ở trong vườn, tính tình có chút thầm, lạnh nhạt. Thấy nàng nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa thấy vẻ mặt nàng có chút biến hóa nào. Ngay cả vừa rồi nàng đỡ Nhan Thế Ninh thân đầy máu cũng rất bình tĩnh tỉnh táo, mặt đổi sắc, như vậy, lát nữa liền để nàng giúp đỡ những việc tiện làm .

      Tiểu nha hoàn nghe vậy cũng có phản ứng gì quá mức, chỉ nghe lời bước lên.

      “Ách, ngươi vào trong trướng, đợi lát nữa ta như thế nào người liền làm như thế đó, hiểu ?”

      “Vâng.”

      “Rửa tay trước !”

      “Vâng.”

      sẵn sàng chưa?”

      “Vâng.”

      “Trước tiên, cởi áo ra. Dính vào rồi? Vậy dùng kéo cắt bỏ . Sau đó dùng nước trong rửa sạch miệng vết thương, nhìn xem miệng vết thương là màu gì.. Ừ, vậy có độc, băng lại…”

      Bắc Đẩu đưa lưng về phía giường, phát ra hiệu lệnh, giải đáp nghi hoặc, đến khi nghe thấy tiểu nha hoàn ở bên trong tiếng “ xong”, mới xoay người lại.

      Tiểu nha hoàn từ trong trướng ra, khuôn mặt vẫn trầm tĩnh như xưa. Bắc Đẩu dò xét nàng xong khỏi thầm tán thưởng, miệng vết thương của Vương phi khá sâu, chưa gì đến việc chảy nhiều máu như vậy, chỉ cần xé y phục ra nhìn thấy máu thịt mơ hồ đều khiến cho người ta run rẩy, nhưng ai ngờ nha hoàn mới mười mấy tuổi đầu lại có thể tỉnh táo như thế chứ.

      Bắc Đẩu hơi động tâm, có lẽ có thể kéo nàng tới làm trợ thủ của mình. Ngay khi ý nghĩ này vừa kết thúc, Bắc Đẩu thấy tiểu nha hoàn kia từng bước đến gần mình, con mắt nhìn thẳng vào rời.

      xảy ra chuyện gì? Bắc Đẩu bị nhìn chằm chằm mà phát sợ.

      Tiểu nha hoàn cách càng ngày càng gần, lúc chỉ còn cách bước ngừng lại, sau đó “Oa” tiếng phun ra,

      “Bắc Đẩu tiên sinh, nô tỳ thấy máu là choáng.” xong, con mắt đảo vòng, thân thể ngã thẳng về phía trước.

      Hôn mê.

      “…” Bắc Đẩu nhìn vết bẩn quần áo, lại nhìn nha hoàn “tỉnh táo” dựa vào người mình, hóa đá!!!

      Bên ngoài, Tiểu Ất siết chặt quần áo của Tiểu Giáp, rơi lệ, “Xong rồi, xong rồi, vương gia trở lại nhất định lột da ta, làm sao bây giờ, làm sao bây giờ??”

      Tiểu Giáp thấy Tiểu Ất bôi hết nước mắt nước mũi lên người mình cố gắng chịu đựng, , “Ngươi yên tâm !!”

      “Ngươi cầu tình giúp ta sao?” Tiểu Ất ngẩng đầu lên, hai mắt đẫm lệ.

      . Mồng , mười lăm, ta nhất định nhớ thắp hương cho hương.”

      “…” Trong khoảnh khắc, Tiểu Ất biến sắc, oán giận nhìn Tiểu Giáp, “Cám ơn, ngài giữ lại tự mình dùng !”



      Sáng sớm, Bùi Cẩn bị tuyên vào cung, đồng thời tiến cung còn có cả Thất vương Bùi Chương. Sau hai canh giờ giả vờ ôn lương kính cẩn, rốt cuộc cũng được ra khỏi cung, đương nhiên đoạn đường xuất cung còn phải diễn thêm đoạn tình cảm huynh đệ nữa.

      Bởi vì Bùi Chương theo tiễn đoạn.

      Gần đây, khí sắc của Bùi Chương quả tệ, người ta người gặp chuyện vui tinh thần sảng khoái quả sai chút nào. Thái Tử bị phế, mặc dù vị trí kia vẫn bỏ trống, nhưng Bùi Chương lại có loại tự tin “ chọn ta chọn ai”. khuôn mặt lãnh ngạo của Bùi Chương dâng lên chút vui vẻ, nghiêng đầu liếc mắt sang bên cạnh, thấy Bùi Cẩn mực sau mình nửa bước càng thêm vui vẻ.

      Đây phải là có ý thần phục sao?

      Mặc dù ngươi bo bo giữ mình, nhưng thời điểm thắng thua định, e là ngươi cũng phải chủ động cúi đầu!

      “Cửu đệ, ngờ Thập đệ có ngày hôm nay..” Bùi Chương hẳn là có ý biểu đạt chút tiếc hận, chỉ tiếc rằng công phu dối trá của bằng Bùi Cẩn, thanh tiếc hận này chẳng khác nào cười nỗi đau của người khác.

      Bùi Cẩn cười nhạt, có ý kiến.

      Bùi Chương lời kia, mục đích là muốn cho Bùi Cẩn cơ hội để nịnh nọt mình, ai ngờ Bùi Cẩn lại trả lời, điều này khiến có cảm giác bị hạ nhục, vì vậy, lời ra tiếp theo cũng trở nên trực tiếp hơn, “Nhớ dạo trước ta tìm Cửu đệ uống rượu dùng trà, Cửu đệ ngươi lại mực từ chối, biết tại đệ có rảnh hay ?”

      Bùi Cẩn nghe vậy lại làm ra bộ dáng khiêm nhường, “Đệ tất nhiên là rảnh rỗi, nhưng lại sợ làm phiền đến thời gian rảnh rỗi của Thất ca!”

      Bùi Chương nhướng mày. Ý tứ vẫn là cự tuyệt, có điều so với trước kia càng uyển chuyển hơn.

      Bùi Chương có chút hiểu, nhìn như khiêm tốn nhưng lại hạ thấp bản thân, được cưng chiều, lại chọn đứng về phe phái nào, rốt cuộc Bùi Cẩn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn làm Hiền vương vô dục vô cầu sao?

      Rất nhanh, Bùi Chương liền nở nụ cười, mặc dù ngươi nhất định bảo trì vị trí trung lập, nhưng có lẽ ngươi biết rằng bởi vì thủ hạ của ngươi vô tình tiết lộ bí mật của Nhan Thế Tĩnh nên ta mới có cơ hội đạp ngã Hoàng Hậu và Tướng phủ. Nghĩ tới đây, Bùi Chương nhìn Bùi Cẩn, tươi cười mang thêm chút ít thành tâm ý, “Cửu đệ, cho cùng, ta vẫn phải cảm tạ đệ.”

      Bùi Cẩn ngẩng đầu lên, vẻ mặt mê man, nghi hoặc thoáng lên trong mắt, “Ý của Thất ca là?”

      Bùi Chương thấy vẻ mặt biết gì của cười càng thêm sung sướng, nhưng cũng đáp lời, chắp tay sau lưng xoay người rời … Xem ra, phải lợi dụng Phúc Khánh Lâu nhiều hơn mới được!

      Bùi Cẩn thấy bóng dáng cao ngất xa lắc đầu cười cười.

      Lúc hai người đến cửa cung, xe ngựa sớm chờ sẵn.

      Hạ nhân của phủ Hiền vương vừa thấy Vương gia nhà mình ra kích động muốn khóc, “Vương gia, cuối cùng người cũng ra..”

      “Có chuyện gì?” Bùi Cẩn nhíu mày, có tia dự cảm xấu.

      “Vương phi bị thương.”

      Ầm ầm, ung dung ôn hòa của Bùi Cẩn bị quét sạch, mấp máy môi muốn hỏi ràng, nhưng nhớ đến Bùi Chương vẫn ở bên cạnh lại nuốt lời ra đến cổ họng xuống. xoay người qua loa làm lễ với Bùi Chương, sau đó mới vội vàng chui lên xe ngựa nhà mình. Đến khi xe ngựa xa khỏi cửa cung, mới vội hỏi, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Tại cửa cung, Bùi Chương nhớ lại vẻ mặt kinh hoàng trong nháy mắt vừa rồi của Bùi Cẩn, nheo hai mắt lại… Chậc chậc, nhiều năm như vậy, đây là lần thứ hai thấy vị Cửu đệ ung dung này rối loạn..

      Lần trước là vào lúc nào nhỉ? Hình như vào thời điểm Trân quý phi chết phải!

      Hắc, Cửu đệ, hóa ra ngươi cũng để ý đến nữ nhân!

      Nhớ tới nữ nhân dịu dàng phong tình kia, ánh mắt Bùi Chương càng thêm thâm thúy, xoay người ra hiệu với tùy tùng, chậm rãi phân phó, “Phái người thăm dò xem Cửu vương phi xảy ra chuyện gì.”



      Bùi Cẩn gấp gáp chạy về phủ, thấy Bắc Đẩu từ trong phòng ra túm lại hỏi, “Nàng như thế nào rồi?”

      Bắc Đẩu giật tay của ra, , “ chết được.”

      “…”

      Vì cái gì mà Bắc Đẩu luôn có thể kiếm chặn họng người khác đây?

      Bùi Cẩn thấy như vậy biết là Nhan Thế Ninh có gì đáng ngại nữa, chạy đến bên giường, nhìn xuống, nhưng vẫn lo lắng thôi.

      “Bị thương ở đâu?”

      “…”

      hỏi ngươi đấy?”

      “Ngực”

      “…” Bùi Cẩn bừng tỉnh, phát túm được quần áo của Bắc Đâu, “Ngươi băng bó?”

      Bắc Đẩu đỏ tai, “ phải ta!”

      Bùi Cẩn buông tay, “Ta cũng biết ngươi có can đảm làm vậy.”

      “…”

      “Có nghiêm trọng ?” Bùi Cẩn sờ trán của Nhan Thế Ninh, hỏi.

      Bắc Đẩu thấy đau lòng bĩu môi, “Nếu vết thương thấp hơn nửa thước nữa xảy ra chuyện lớn rồi.”

      Nửa thước? Bùi Cẩn dùng mắt đo lường, dưới ngực nửa thước, phải là bụng sao? Bụng?

      Nhưng vì sao bụng bị thương lại nghiêm trọng hơn so với bị thương ở ngực?

      Bắc Đẩu đón ánh mắt phức tạp của Bùi Cẩn, khẽ gật đầu, “Ngươi đoán sai.”

      Hai mắt Bùi Cẩn lập tức sáng lên.



      Nhan Thế Ninh mơ giấc mơ, trong mơ nàng được trở lại năm mình sáu tuổi.

      Trong hậu viện có rất nhiều cây nữ nhi, mười năm mới nở hoa, mười hai năm mới kết trái. Hàng xóm trồng cây nữ nhi đều là để cầu cát tường, Nhan Thế Ninh thấy thích liền xin gốc về trồng.

      Hàng xóm còn : cháu phải chăm sóc cây tốt bởi vì cây nữ nhi lớn lên theo chủ nhân, đại biểu cho cuộc sống của chủ nhân. Nhan Thế Ninh nghe vậy coi lời dặn dò đó như khuôn vàng thước ngọc mà làm theo, mỗi ngày đều chạy chạy lại vài lần. Cho đến ngày, Nhan Thế Ninh bỗng dưng phát thấy cây đâu nữa, nàng cẩn thận tìm chút mới biết ra là con dê do Bùi Cẩn nuôi ngấu nghiến nhai gốc cây bảo bối của nàng trong nàng!!

      Phi!! Người này!!

      Nhan Thế Ninh lập tức nổi đóa tại chỗ!

      Về sau, Nhan Thế Ninh cũng quên mất việc này, nhưng đúng mười hai năm sau, gốc cây nữ nhi sớm bị dê ăn hết lại xuất trong giấc mộng của nàng, hơn nữa, nữ nhi lại cao lớn, cường tráng, lấp ánh quả ánh vàng rực rỡ. Nhan Thế Ninh rất vui mừng, nhếch miệng cười to, sau đó nện bước chân xuống đất như xưa muốn trèo lên hái quả xuống. Đúng lúc đó, mặt đất dưới chân nàng liền biến mất, cả người nàng tức khắc rơi xuống…

      Trong lúc mê man, Nhan Thế Ninh thống khổ nghĩ: Bùi Cẩn, chàng là tên khốn khiếp, lại đào hầm loạn lên nữa rồi!!!

      Đáy hầm có tảng đá sắc nhọn đâm thẳng vào ngực nàng, vì thế Nhan Thế Ninh liền đau tỉnh. Ngực rất đau, nàng theo bản năng đưa tay lên sờ ngực.

      “Đừng sờ!” giọng vang lên ngăn cản nàng.

      Nhan Thế Ninh quay đầu lại liền thấy Bùi Cẩn ngồi ở mép giường. Mặt trời chiếu vào phòng sáng rỡ mà ấm áp, nhưng mặt nam nhân này lại có chút tình bất định.

      Nhan Thế Ninh nhớ lại chuyện mình bị thương tê dại cả đầu.

      “Ta sắp xếp người ở Tướng phủ, chỉ cần Nhan Chính có hành động báo về, đến lúc đó hai chúng ta cùng nhau đến đó. Nàng thể mình được, tính tình của Khang Hoa vốn lãnh, Nhan Thế Tĩnh lại điên khùng, ai biết xảy ra chuyện gì, nàng muốn cũng phải cùng ta, biết chưa?’

      … Khi đó, Bùi Cẩn dặn nàng như vậy.

      Khi đó, Nhan Thế Ninh cũng gật đầu đáp ứng, nhưng hôm nay nhận được tin Nhan Chính mang lụa trắng đến chếch viện nàng chờ đợi nổi nữa.

      Bùi Cẩn vào cung biết khi nào mới trở lại. Chờ đến khi trở lại, chừng Khang Hoa chết rồi cũng nên. Vì thế Nhan Thế Ninh mới cắn răng định mình mang theo hai hắc y nhân đến Tướng phủ, trùng hợp chính là hôm nay Tiểu Giáp có việc phải ra ngoài, nên chỉ còn lại có mình Tiểu Ất theo nàng.

      “Nàng xem, ta nên phạt nàng như thế nào bây giờ?’ Bùi Cẩn buồn cười, hỏi.

      Nhan Thế Ninh mếu máo, “Thiếp bị thương đấy!”

      Bùi Cẩn thương tiếc chút nào, “Nếu nàng chịu nghe lời ta có bị thương ?”

      Nhan Thế Ninh thấy nghiêm túc trở nên nhút nhát, yên lặng kéo cao chăn lên, ai ngờ lại bị Bùi Cẩn chặn lại.

      “Chàng muốn làm gì?” Nhan Thế Ninh khẩn trương.

      Bùi Cẩn liếc nàng cái, , “Cho ta xem miệng vết thương.”

      Miệng vết thương đúng ngay ngực của nàng, như Bắc Đẩu chỉ cần chủy thủ chệch nửa tấc đâm trúng tim của nàng rồi. Khang Hoa quận chúa chắc hẳn dùng toàn lực vào dao kia, cho nên mặc dù bị Tiểu Ất đẩy ra, mất hơn nửa lực nhưng vẫn đâm vào rất sâu. Khi Bùi Cẩn nhìn thấy vết rách dài ngực nàng lập tức hít sâu hơi, hề che giấu đau lòng của mình.

      “Đau ?" Bùi Cẩn run giọng hỏi nàng, muốn đưa tay chạm lên miệng vết thương nhưng lại sợ làm đau nàng.

      “Đau, đau chết được!” Kỳ sau khi thoa thuốc của Bắc Đẩu nàng cũng còn quá đau đớn nữa, nhưng thấy vừa rồi Bùi Cẩn muốn khởi binh vấn tội, Nhan Thế Ninh cảm thấy nàng cần phải giả bộ đáng thương mới khiến đồng tình.

      Bùi Cẩn nghe vậy lại tưởng , lập tức nghiêng đầu kêu lên với người ngoài cửa, “Bắc Đẩu! phải ngươi bôi thuốc rồi đau nữa sao?”

      Bắc Đẩu đứng bên ngoài, tràn đầy nghi hoặc.

      Nhan Thế Ninh vội vàng đổi giọng, “Này… thực ra cũng đau lắm..”

      Bùi Cẩn vừa nghe liền biết ngay là mình bị gạt, quay đầu lại nhếch miệng cười với Nhan Thế Ninh, hí mắt, “Ái phi càng ngày càng có tiền đồ, chỉ nghe lời mà còn học dối lừa gạt, rất tốt, rất tốt!” xong trầm mặt xuống, “Hừ hừ, nàng chờ đấy, xem sau này ta thu thập nàng như thế nào!!”

      Nụ cười của Nhan Thế Ninh lập tức cứng lại.

      Mà lúc nàng còn nghĩ xem nên làm gì bây giờ, Bùi Cẩn lại đột nhiên cúi người xuống ôm lấy nàng.

      Đồng thời, vui sướng, trịnh trọng bên tai nàng, “Thế Ninh, chúng ta có hài tử!”
      tart_trung, lazyangeltrangtrongnuoc thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 46

      Nhan Thế Ninh lập tức ngốc, nàng kinh ngạc sờ sờ bụng mình, giống như thể tin được, “Thiếp, có?”

      Bùi Cẩn cười đắc ý, “Bảo sao gần đây nàng luôn kêu mệt mỏi như vậy.”

      Nhan Thế Ninh vẫn có chút phản ứng kịp, nàng luôn cảm thấy thời điểm nàng mang thai còn cách bây giờ rất xa, nhưng ngờ đột nhiên lại có thế này. Đây chính là hài tử của nàng và Bùi Cẩn sao?

      Bụng cũng có gì thay đổi, nhưng bây giờ Nhan Thế Ninh lại có cảm giác rất lạ lùng. Đột nhiên, nàng ngẩng đầu lên, bất an nhìn Bùi Cẩn, “Bùi Cẩn, có nên sinh đứa bé này hay ?”

      “Sao?” Bùi Cẩn bị hỏi khó.

      Nhan Thế Ninh , “Khang Hoa quận chúa và Hoàng Hậu hạ quỳ cho thiếp phải là vì khiến thiếp mang bầu rồi chết sao… Đợi , đúng, Bùi Cẩn, thiếp nhớ tới việc!”

      “Bùi Cẩn, lúc ở Tướng phủ, lúc thiếp hỏi Khang Hoa quận chúa chuyện này, phản ứng của bà ta rất lạ..”

      Nghe Nhan Thế Ninh xong, Bùi Cẩn khẽ nhíu mày, “Ý của nàng là người hạ quỳ là người khác?”

      Nhan Thế Ninh nghiêm trọng gật đầu.

      “Vậy là ai chứ?”

      Nhan Thế Ninh suy nghĩ chút, , “Lúc ấy người mang lư hương đến cho thiếp chọn là Thế Tĩnh, là do Hoàng Hậu nương nương ban thưởng. Chẳng lẽ là do Hoàng Hậu làm? Nhưng cũng đúng, Hoàng Hậu và Khang Hoa là cá mè lứa, nếu như muốn hại thiếp nhất định giấu diếm.”

      Càng nghĩ, Nhan Thế Ninh càng cảm thấy kỳ lạ, càng nghĩ càng kinh hãi, nàng vốn tưởng rằng người muốn hại mình chỉ có tỷ muội nhà Khang Hoa, nghĩ tới còn có người khác đứng phía sau hạ độc thủ!

      Bùi Cẩn cầm tay của nàng trấn an, nhưng hai tròng mắt trầm lại tiết lộ nội tâm náo loạn của , bởi vì vừa nghĩ tới khả năng.

      Nếu như Khang Hoa phải là người hại Nhan Thế Ninh, thế kết luận cho rằng Hoàng Hậu hại chết Trân quý phi cũng có khả năng đúng!

      Nhưng Bắc Đẩu rằng quỳ là cực kỳ quý hiếm, điều chế quỳ cũng rất phức tạp, cho nên phải ai cũng có được!

      Theo dõi kẻ thù lâu như vậy, đến nay lại phát ra đây phải là kẻ thù chân chính, tim Bùi Cẩn đột nhiên gia tốc trong ngực. Là ai mà lòng dạ lại sâu như vậy, thủ đoạn độc ác như vậy, có thể đùa bỡn bằng đấy năm?

      Bỗng dưng, Bùi Cẩn chợt nhớ đến nam nhân cao cao tại thượng.

      Sau lưng lạnh toát, nếu quả là Phụ hoàng, là quá đáng sợ!

      Nhan Thế Ninh thấy Bùi Cẩn xuất thần có chút bất an, nàng khẽ nhéo tay của , , “Bùi Cẩn, chàng nghĩ gì vậy?”

      Bùi Cẩn hoàn hồn, thấy vẻ mặt lo lắng của Nhan Thế Ninh, chậm rãi thở ra hơi, thấp giọng , “Ta nghĩ, người hạ quỳ cho nàng và Trân quý phi có khi nào là Phụ hoàng hay .”

      Khẩu khí trầm ổn nhưng lại tràn ngập bi thương, Nhan Thế Ninh thấy như thế trong lòng mềm nhũn.. Cho tới bây giờ, đều là dạng bất cần đời, cợt nhả, hoặc là ôn hòa kính cẩn, bất kể là như thế nào cũng chưa bao giờ thấy bi thương như bây giờ.

      Lời của Bùi Cẩn cũng khiến nàng kinh hoảng, nàng sớm biết Diên Đế lạnh nhạt với Bùi Cẩn, nhưng nếu như Diên Đế là người hạ quỳ phải chỉ đơn giản là lạnh nhạt! Đây chẳng khác gì giết hại con nối dõi của Bùi Cẩn, khiến đoạn tử tuyệt tôn!!

      Phải là cừu hận lớn đến nhường nào mới khiến Diên Đế tàn nhẫn đến vậy đây!!

      Bùi Cẩn tranh, cầu xin, màng danh lợi, nếu như hồi báo lại là như thế chẳng khác nào dùng dao cắt từng miếng thịt người xuống! Nhan Thế Ninh run sợ, đau lòng, thấy Bùi Cẩn mím chặt môi cũng hiểu rất thống khổ… Nàng đứng dậy, bất chấp đau đớn trước ngực, ôm lấy cổ của , sau đó ngẩng đầu lên, dán môi mình vào môi của .

      “Bùi Cẩn, sao hết, sao hết. cần suy nghĩ nữa, chàng còn có tiểu sư tử, còn có tiểu tiểu sư tử ở đây nữa!!”

      Bùi Cẩn có cảm giác như rơi xuống vực sâu tuyệt vọng, được Nhan Thế ôm như vậy, liền có cảm giác như mình được kéo lên khỏi miệng vực. ôm nàng chặt, vùi đầu vào cổ của nàng, tham lam chút hơn ấm duy nhất còn sót lại của bản thân.

      Đúng thế, là chút hơi ấm duy nhất còn sót lại!

      Từ bị Diên Đế lạnh nhạt, cả hoàng cung to lớn cũng chỉ có Trân quý phi mới khiến cảm nhận được chút ấm áp. Năm mười hai tuổi, Trân quý phi chết thảm càng khiến cảm thấy thế gian rất đen tối. Về sau, bị ân sư mang ra khỏi hoàng cung, chuyển đến Tuyên Thành, là tu dưỡng tâm tình, nhưng ra là thê lương bỏ mạng nơi đất khách. Chính thời điểm cuộc đời đen tối nhất, tiểu nha đầu nhảy vào trong đường hầm của , sau đó hoàn toàn bước vào trong thế giới của .

      Bùi Cẩn vĩnh viễn nhớ lần đầu tiên gặp Nhan Thế Ninh, khi ấy tóc nàng rối bù, đôi mắt đen bóng loáng long lanh, y phục xộc xệch lộ ra cánh tay trắng trẻo mập mạp, ràng là khờ ngốc vô cùng nhưng lại luôn giả bộ mình là người tinh ranh. Sau khi biết được mình bị khi dễ lập tức xù lông, nhe răng trợn mắt giống như muốn nhào lên cắn . Khi đó, Bùi Cẩn cảm thấy nha đầu này rất giống con sư tử hoang dã.

      Tiểu sư tử.. Về sau luôn gọi nàng như vậy. Bất kể là tại viện ở Tuyên Thành hay thâm cung đại viện nơi Kinh thành, mặc kệ nàng là dã nha đầu hay nương hiền thục, nàng vẫn là tiểu sư tử của .

      Bùi Cẩn nhìn chằm chằm màn gấm, đột nhiên rất buồn bực, ai bảo lại thích nàng chứ?

      Ngay từ đầu chẳng qua chỉ là cảm thấy chơi rất thú vị, cảm thấy nha đầu kia ngây ngốc tim phổi cho nên mới muốn khi dễ nàng, dù sao trong thế giới của , có quá ít người cười liền cười, trở mặt liền trở mặt. Nhưng sau này tại sao lại thay đổi?

      Bùi Cẩn cẩn thận suy nghĩ nhưng vẫn nghĩ ra. chỉ nhớ lúc Diên Đế tứ hôn Doanh tiểu thư cho mình, cũng có cảm giác gì, nhưng đến khi Doanh tiểu thư mất, lại thở phào nhõm, sau đó tự nhiên nhớ tới tiểu sư tử ở Tuyên Thành. Bùi Cẩn nhớ lúc ấy suy nghĩ trong lòng là: Tiểu sư tử kia chắc cũng trưởng thành rồi!!

      Về sau Tuyên Thành bị lũ lụt, chủ động trước cứu lũ, ngoại trừ việc né tránh triều đình, có phải cũng là vì muốn tới thăm nàng hay ?

      ràng là có thể ở tại đại viện nhà cao cửa rộng nhưng lại chạy tới nhà ân sư, sau đó gõ cửa nhà cách vách bắt nàng khi đó ngủ trưa phải dậy bưng trà rót nước cho ..

      Nhìn nàng trừng mắt nhe răng với mình, lại cảm thấy sau này cứ như vậy cũng tồi. Đợi nàng lớn thêm chút nữa, lấy nàng về nhà cũng rất được.

      Sáu năm trước, ý nghĩ ấy lần đầu tiên lên trong đầu , nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất, bởi vì lúc ấy chính cũng cảm thấy ý nghĩ này rất hoang đường.

      Dù gì cũng là Hoàng tử, Phụ hoàng tuyệt đối cho phép cưới nàng. Mà nàng sao có thể chấp nhận làm trắc phi hoặc thị thiếp chứ?

      Huống chi, tính tình nàng như vậy, sao có thể thích hợp với hoàng cung được.

      Vì thế, liền chôn ý nghĩ này xuống.

      Nhưng lúc quay lại Nam Cương, mới biết rằng Dung thị qua đời, còn nàng bị người nhà đón tới kinh thành, lúc đấy chợt phát ra mọi chuyện thay đổi. Vì vậy, mới cho người đến Tướng phủ thu thập tin tức, biết được nàng bởi vì có trở ngại về thân phận mà khó lòng xuất giá rất hiền hậu mà nở nụ cười, đồng thời cũng thầm tính toán thời gian, định chờ qua thêm năm nữa, đợi giải quyết xong chuyện ở Nam Cương, lập tức trở về Kinh thành lấy nàng về nhà. Nhưng thời hạn năm còn chưa hết, lại nhận được tin báo về chuyện của Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh, do đó cũng tiện ở lại Nam Cương nữa, lập tức chạy như bay về kinh… Thái Tử cưới Nhan Thế Tĩnh, chắc chắn Thất ca ra tay với tiểu sư tử!!

      Như vậy làm sao được chứ!!

      Từ sáu tuổi đến mười tám tuổi, từ tiểu nha đầu biến thành thục nữ, mặc kệ nàng làm bộ làm tịch trước mặt người khác ra sao, ở trước mặt , nàng vẫn chỉ có bộ dáng giương nanh múa vuốt mà thôi. Giống như , mặc kệ trước mặt người khác giả nhân giả nghĩ như thế nào, trước mặt nàng lại luôn tháo mặt nạ xuống, lộ ra vẻ mặt gian trá vô sỉ.

      Luôn luôn có vài người có thể khiến ngươi nguyện ý móc tim móc phổi, thẳng thắn với họ, mà với Bùi Cẩn lại bất hạnh hơn người khác, bởi vì chỉ có người khiến nguyện ý làm như vậy.

      Nghĩ đến đây, Bùi Cẩn buông lỏng mi tâm nhíu chặt ra, sau đó cắn lên lỗ tai của Nhan Thế Ninh, vô sỉ , “ giữa ban ngày mà ái phi lại thương nhung nhớ bổn vương như vậy sao? Hay là nàng muốn làm cái gì khác nữa? Phu quân hiểu nha!!”

      Nhan Thế Ninh mải nghĩ xem nên an ủi Bùi Cẩn như thế nào, đột nhiên nghe được câu như vậy cứng đờ cả người, lập tức đẩy ra sau, thấy vẻ mặt dâm tà của theo bản năng nâng chân phải lên đá tới, “Chàng là tên khốn khiếp!!”

      Lại bị chơi xỏ!!

      Bất quá lần này Nhan Thế Ninh quên mất vết thương ngực, nàng vừa cử động chút, ngực lập tức bị căng đau, sắc mặt của nàng ngay lập tức trở nên trắng bệch.

      Bùi Cẩn thấy thế hoảng sợ, “Nàng có sao ?”

      “Ô ô, ngực thiếp đau. Bụng cũng đau. Ô ô, toàn thân đều đau!!” Nhan Thế Ninh ra sức kêu rên.

      Bùi Cẩn vội vàng chạy ra gọi Bắc Đẩu.

      Sau khi bôi thêm thuốc cho Nhan Thế Ninh xong, Bùi Cẩn theo Bắc Đẩu ra ngoài, bởi vì vừa nhớ tới chuyện đặc biệt trọng đại.

      , vết thương kia phải bao lâu mới lành?”

      “Hai tháng.”

      , có thai có phải nên “gì kia” ?”

      Bắc Đẩu liếc cái, gật đầu.

      Bùi Cẩn cắn răng, “Vậy lúc nào mới có thể?”

      Bắc Đẩu đảo mắt, đỏ tai, sau đó ánh mắt trở nên kỳ lạ… Vì sao Vương gia lại trở thành tên tinh trùng lên óc rồi? Suy nghĩ chút, Bắc Đẩu mới lên tiếng nhắc nhở, “Phúc Khánh lâu là địa điểm tốt.”

      “?”

      “Mười tháng hoài thai, sau đó còn cần hai tháng tĩnh dưỡng, cho nên trong vòng năm, ngươi hoặc là cố gắng chịu đựng, hoặc là…”

      Nhìn Bùi Cẩn giận dữ bỏ , khóe miệng Bắc Đẩu khẽ nhếch lên… Quân tử báo thù, mười năm muộn.

      Mang thai ba tháng là có thể sinh hoạt vợ chồng bình thường, ta biết đấy làm sao??

      Biết rồi cũng cho ngươi!

      Hừ!!

      Bắc Đẩu thu thập đồ xong, muốn xoay người rời nhìn thấy nha hoàn “Tỉnh táo” đứng ở bên.

      “Bắc Đẩu tiên sinh, tiên sinh từng đến Phúc Khánh lâu rồi sao?” Tiểu Tư chớp chớp mắt hỏi.

      Bắc Đẩu ưỡn thẳng sống lưng, “ có!!”

      Tiểu Tư nhíu mày, “Vậy vì sao ngài lại Phúc Khánh lâu là địa điểm tốt?”

      “Nghe !” Bắc Đẩu hơi chần chừ rồi mới ra.

      Tiểu Tư gật đầu, “Nô tỳ biết mà, người như Bắc Đẩu tiên sinh sao có thể đến loại địa phương đó được.”

      “Ừ.” Bắc Đẩu lấy được khẳng định của Tiểu Tư trong lòng rất thoải mái, nếu phải bị Bùi Cẩn bức hiếp, còn lâu mới đến chỗ đó!!

      Ai ngờ, Tiểu Tư lại nhanh chóng sâu kín ra câu, “Nghe thức ăn ở đó rất đắt tiền, nô tỳ thấy Bắc Đẩu tiên sinh keo kiệt như vậy, làm sao có thể cam lòng đến đó dùng cơm được.”

      “… Ta keo kiệt ở chỗ nào?” Bắc Đẩu buồn bực.

      Tiểu Tư chỉ vào y phục của , “Chẳng phải năm bốn mùa ngài đều chỉ mặc bộ xiêm y màu đen này sao?"

      Bắc Đẩu thấy Tiểu Tư rất bình tĩnh ra nghi vấn, đột nhiên có cảm giác nên lời.

      Ai bảo năm bốn mùa chỉ mặc bộ xiêm y? Chẳng qua là tất cả y phục của đều chung kiểu dáng, màu sắc mà thôi!

      Mà thôi!!! Mà thôi!!! Có được hả trời!!!

      - - - - - Bổ sung thêm - - - - -

      Câu chuyện về Bắc Đẩu

      Ông chủ Tô: Ấy, đây phải là Bắc Đẩu sao? Sao hôm nay lại có thời gian rảnh đến đây thế?

      Bắc Đẩu nhìn trời.

      Ông chủ Tô: Tới mua y phục hả? Vẫn lấy kiểu dáng và màu sắc giống trước kia đúng ?

      Bắc Đẩu: … Này… Đổi cái khác !!
      trạch nữ, trangtrongnuocfujjko thích bài này.

    5. fujjko

      fujjko Well-Known Member

      Bài viết:
      378
      Được thích:
      489
      đây chắc là lí giải cho việc tại sao trong phim cổ trang thấy các nhân vật suốt ngày chỉ mặc bộ quần áo

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :