1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 35: Sư Tử Thị Huyết

      Edit: Bất Niệm

      Bùi Cẩn muốn để Nhan Thế Ninh biết mấy chuyện kia, nhưng trời lại chiều lòng người.

      Hôm nay, Bùi Cẩn ra ngoài cùng Bắc Đẩu, Nhan Thế Ninh nhìn hai tiểu nha hoàn chơi nhảy dây trong sân ngứa tay ngứa chân, nhưng nhớ đến thân phận của mình, nàng chỉ có thể ngồi chỗ xem mà thôi.

      Ngực có chút căng tức, Nhan Thế Ninh nhớ tối qua khi tắm rửa, nàng nhìn qua chút, hình như đúng là lớn hơn trước..

      Lúc này, gia đinh chạy tới , “Vương phi, Thập Tam điện hạ đến phủ!”

      Sao đột nhiên Tiểu Thập Tam lại đến phủ Hiền Vương? Chính là vì câu trong lúc vô tình của Nhan Thế Ninh.

      Ngày đó ở trong cung, Nhan Thế Ninh nhéo mặt của nó, cười , “Có rảnh đến chơi nha!”

      Tiểu Thập Tam từ khi sinh ra đến giờ đều ở trong cung, có việc gì đều do thái giám bên người lo liệu, cuộc sống trôi qua rất vô vị, buồn chán, vì thế nghe được lời này của Nhan Thế Ninh rất kích động, thầm nghĩ sau này phải ra ngoài tìm Cửu ca, Cửu tẩu chơi!

      La phi thấy ánh mắt chờ mong của Tiểu Thập Tam cũng động tâm. Mặc dù ngày đó Nhan Thế Ninh trả lời nhưng lại nhiều chút cũng tốt. Cho nên, La phi liền nhân dịp Hoàng Thượng vui vẻ vì Thất Vương dần hồi phục mà ra việc này.

      Diên Đế nghe xong, cảm thấy cũng có gì to tát liền đồng ý.

      Sau đó, Tiểu Thập Tam vui vẻ lên xe ngựa với thị vệ, tới phủ Hiền Vương.

      Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Thập Tam đứng ở cửa mừng rỡ, Tiểu Thập Tam còn lưu loát bò lên cánh tay của nàng khiến lòng nàng mềm nhũn.

      “Ca, ca?” Tiểu Thập Tam nhìn thấy Bùi Cẩn buồn bực.

      Nhan Thế Ninh ôm nó vào trong sân, , “Cửu ca của đệ ra ngoài rồi.” xong liền bảo nha hoàn bưng bánh kẹo tới.

      Tiểu Thập Tam hơi buồn chút, nhưng rất nhanh lại nhếch miệng cười vui vẻ, Cửu ca có nhà, chơi với Cửu tẩu cũng được!

      Nhan Thế Ninh cảm thấy hết sức nhàm chán, Tiểu Thập Tam đến rất đúng lúc, nàng có thể chơi cùng với nó, nhưng phải chơi cái gì bây giờ? Nhan Thế Ninh bỗng dưng nhớ ra đợt trước Bùi Cẩn có mang về quả tú cầu, vì thế liền , “Tiểu Thập Tam, chúng ta chơi đá cầu !”

      Khi còn ở Tuyên Thành, nàng cũng thường chơi đá cầu như vậy.

      Tiểu Thập Tam hình như rất hứng thú với tú cầu, đá vài quả liền bắt đầu có cảm giác, dùng chân ra sức đá, có lúc đá ra quá xa lập tức dùng hai chân ngắn đuổi theo tiếp tục đá, cho người nào đến giúp hết. Mọi người thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tiểu Thập Tam đều bị chọc cười đến lăn lộn.

      Tiểu Thập Tam càng đá càng hăng say, càng đá càng xa, sau đó “Vèo” phát, tú cầu bay thẳng xuống ao.

      Lúc được vớt lên tú cầu ướt sũng, thể chơi được nữa. Tiểu Thập Tam thấy thế uể oải, nó vẫn còn muốn chơi tiếp đấy!! Nhan Thế Ninh thấy thế lập tức , “Tiểu Thập Tam, Cửu tẩu làm tú cầu mới cho đệ được ?

      Nhan Thế Ninh nghĩ tại khâu bằng vải kịp, nhưng làm bằng giấy cũng sao, chỉ cần làm cẩn thận chút là có thể chơi được.

      Nhưng phải tìm giấy ở đâu đây?

      Nhan Thế Ninh lập tức nghĩ tới thư phòng của Bùi Cẩn.

      Dắt Tiểu Thập Tam vào thư phòng, Nhan Thế Ninh thấy bàn có rất nhiều giấy vô dụng muốn lấy hết, vô tình nhìn thấy trong sọt rác bên cạnh có rất nhiều giấy lộn bị vo thành cục, nàng lập tức ngồi xổm xuống.

      Thấy Nhan Thế Ninh vo giấy lộn thành từng cục tròn, Tiểu Thập Tam cũng hào hứng ngồi xuống làm theo. Mở giấy ra, bọc lại, vo tròn, quá đơn giản!

      Bỗng dưng, Nhan Thế Ninh vô tình nhìn thấy tờ giấy trong tay Tiểu Thập Tam có hai chữ:

      Nhan Chính.

      Tim Nhan Thế Ninh đập mạnh, sau đó cầm tờ giấy kia nhìn lại, nhìn rồi lập tức kinh hãi, cuống quýt giở tờ giấy trong tay mình ra.

      Sau khi vào cửa, Bùi Cẩn lập tức nhìn thấy Tiểu Thập Tam ngồi xổm mặt đất vui vẻ vo giấy thành hình tròn, còn Nhan Thế Ninh chống tay lên cạnh bàn, sắc mặt tái nhợt. Thấy tờ giấy trong tay nàng, Bùi Cẩn thầm mắng bản thân mình sơ sót.

      mặt giấy lộn đều là chữ do Bùi Cẩn chép lại bức thư của Khang Hoa quận chúa. Sau vô số lần luyện tập, rốt cuộc cũng bắt chước được nét chữ, mà những bản chép hỏng lúc trước đều bị ném vào trong thùng rác.

      Hăn nghĩ Nhan Thế Ninh đến thư phòng, càng nghĩ tới chuyện nàng lục giấy trong thùng rác.

      Sau khi đưa Tiểu Thập Tam ra ngoài, Bùi Cẩn đóng cửa lại, thấp thỏm nhìn Nhan Thế Ninh.

      “Chuyện này là sao?” Tuy đoán được vài phần nhưng Nhan Thế Ninh vẫn cảm thấy thể tin được.

      Bùi Cẩn tiến lên ôm lấy nàng, trấn an, “Thế Ninh, nàng nghe ta .”

      Nhan Thế Ninh tránh thoát, , “Vì sao chàng lại phải bắt chước nét chữ của cha ta? Vì sao phải bắt chước Khang Hoa quận chúa? Vì sao? Hả?”

      Bùi Cẩn im lặng.

      “Bà ta cho cái gì vào trong canh của nương, rốt cuộc là cái gì?” Nhan Thế Ninh nghĩ tới khả năng khống chế được nữa, nước mắt thi nhau chảy xuống, thấy Bùi Cẩm im lặng càng thêm dùng sức xé nát mấy tờ giấy trong tay mình, nhưng như vậy cũng khiến nội tâm của nàng vơi nỗi khổ sở, “Sao chàng gì hả? Vì sao lại cho thiếp biết?”

      Bùi Cẩn muốn ôm nàng nhưng Nhan Thế Ninh lại liên tục lùi về sau, để cho đến gần, “Cái gì chàng cũng biết, nhưng lại hề cho thiếp! Vì sao chứ? Chàng mau cho thiếp biết, rốt cuộc bà ta bỏ thuốc gì cho nương?”

      Bùi Cẩn thấy nàng rơi lệ đầy mặt cực kỳ đau lòng.

      “Là độc dược, độc dược mãn tính, độc dược trí mạng.” lúc lâu sau, mới gian nan mở miệng.

      Suy đoán trong lòng được chứng thực, Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người, nàng ngơ ngác đứng đó, để mặc cho nước mắt thấm ướt hai gò má.

      Vẻ ngoài bình an bị đạp nát, tất cả xấu xí, hắc ám phía sau bị vạch trần, Nhan Thế Ninh nhớ lại bộ dạng của mẫu thân lúc chết kìm nén nổi nữa, gào khóc, “Nương…!!”

      Bùi Cẩn thấy nàng phản ứng như vậy lo lắng tới cực điểm, lúc trước dám cho nàng biết chuyện chính là vì sợ nàng giống như bây giờ. Thấy nàng xụi lơ xuống thảm, bất chấp tất cả tiến lên ôm nàng vào lòng chặt, “Thế Ninh, bình tĩnh chút! Nàng bình tĩnh chút!”

      Nhan Thế Ninh lập tức nắm lấy vạt áo của , khóc lóc, “Vì sao bà ta lại phải hại chết nương của thiếp? Vì sao chứ? Nương làm gì bà ta, ngay cả cãi nhau cũng cãi nhau với bà ta, sao bà ta còn muốn hại chết nương? Bùi Cẩn! Thiếp muốn giết bà ta! Thiếp muốn giết chết bà ta!”

      Nhan Thế Ninh khóc thành tiếng, lòng Bùi Cẩn cũng đau như cắt, cuối cùng thấy nếu cứ để nàng tiếp tục như vậy kiệt sức, đành phải nhẫn tâm đánh nàng quyền hôn mê bất tỉnh.

      Ác mộng ngừng kéo đến. Nhan Thế Ninh nhìn thấy phụ thân và Khang Hoa quận chúa hại chết mẫu thân của nàng, mẫu thân nhìn nàng cầu cứu nhưng nàng lại bị trói bằng dây thừng, thể cử động, thể trốn thoát, chỉ có thể trơ mắt nhìn mẫu thân chết trước mặt mình.

      “Nương..! Nương..!” Nàng ngừng la hét nhưng vẫn làm được gì.

      Nước mắt kìm được lại tràn ra khỏi hốc mắt.

      Cảm giác lạnh như băng đánh thức Nhan Thế Ninh khỏi cơn ác mộng, nhìn vẻ mặt lo lắng của Bùi Cẩn, nàng nhất thời biết bây giờ là lúc nào, ở đâu.

      “Thế Ninh, nàng làm sao vậy?” Bùi Cẩn thấy ánh mắt của nàng trở nên trống rỗng lo lắng hỏi.

      Nhan Thế Ninh nhìn chằm chằm vào khoảng , lâu sau mới ra những lời thị huyết, “Bùi Cẩn! Thiếp muốn giết bà ta! Thiếp muốn khiến bọn họ chết được tử tế!”

      Bùi Cẩn thấy lãnh ý trong mắt nàng thở dài, “Ta giúp nàng báo thù.”

      Nhan Thế Ninh nghe vậy lại khóc lên.



      Tiệm thuốc.

      Bắc Đẩu quan sát thần sắc của Bùi Cẩn, , “ xảy ra chuyện rồi à?”

      “Ừ. Nàng biết rồi.”

      Bắc Đẩu dừng chút, , “Rất tốt!”

      Bùi Cẩn nhìn cái, nhíu mày, “Sao ta lại thấy ngươi có vẻ rất cao hứng vậy?”

      Bắc Đẩu thản nhiên , “Vương Phi mạnh mẽ có lợi cho ngươi hơn.”

      Chân mày của Bùi Cẩn càng nhíu chặt hơn.

      Bắc Đẩu lại tiếp, “Nàng kém, chỉ là do ngươi bảo hộ nàng quá mức mà thôi.”

      Bùi Cẩn thở dài, “Đúng là nàng kém, thậm chí còn hung tàn hơn so với tưởng tượng của ta.”

      “Sư tử vốn dĩ là loài khát máu.”

      Bùi Cẩn xoay nhẫn ngọc tay, hồi lâu lên tiếng.

      Hình như quên mất chuyện ngày trước có tên ăn chơi muốn đùa giỡn Dung thị, Nhan Thế Ninh lập tức cầm dao phay xông lên định chém người kia.

      “Nàng biết hết rồi sao?” lát sau, Bắc Đẩu lại hỏi.

      “Chưa. tại, tâm tình của nàng rất loạn, nhất thời thể nghĩ được quá nhiều. Nhưng ta nghĩ rất nhanh nàng hồi phục lại, chỉ sợ đến lúc đó ta phải ra những chuyện còn lại.”

      Khang Hoa quận chúa chỉ muốn giết mình mẫu thân của nàng, mà còn muốn giết luôn cả nàng!

      “Ta nghĩ ra Thế Ninh dùng cách gì để báo thù, nhưng người nào chọc giận nàng, nàng nhất định báo thù lại ác độc gấp trăm lần!”

      “Đến lúc đó, ta rất vui vẻ thấy các ngươi quần tụ hội.” Bắc Đẩu nhàn rỗi ra câu.



      Sau khi trải qua cú sốc ban đầu, Nhan Thế Ninh rơi vào thời kỳ trầm mặc. Bùi Cẩn thấy nàng ngồi ghế, cười thở dài bất đắc dĩ. Nàng ngồi như vậy ngày rồi.

      Điều sợ nhất là nàng bị thù hận che mất lý trí, còn như trước nữa.

      Bây giờ, phải làm sao đây?

      Bùi Cẩn do dự lát liền hạ quyết tâm.

      tới, ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Thế Ninh, gối đầu lên đầu gối của nàng, mở to mắt, đáng thương , “Nương tử, cả ngày nay nàng đều để ý đến người ta, người ta rất tịch mịch.”

      Nhan Thế Ninh thấy như vậy ngây ngẩn cả người, sau đó nhịn được nữa liền thả lỏng đôi môi mím chặt ra.

      Bùi Cẩn chưa từng như thế này bao giờ, đây là lo lắng cho nàng, muốn dỗ nàng vui vẻ đúng ? Cảm giác lạnh lẽo trong lòng nàng liền tan ít.

      “Nương tử, người ta rất ngoan nha, sao nàng còn để ý đến người ta?” Bùi Cẩn tiếp tục giả vờ đáng thương.

      “Nương tử, nàng còn có ta, nàng để ý đến ta, ta rất thương tâm.”

      “Nương tử, nàng với ta câu ~~” Bùi Cẩn nũng nịu.

      Hai mắt Nhan Thế Ninh vụt sáng, đột nhiên nàng vươn tay ra sờ lỗ tai của , sau đó nâng mặt của lên, hôn lên môi .

      Nụ hôn này của nàng, là cảm kích, là động tâm, là ánh sáng sau khi chìm trong bóng đêm.

      Bùi Cẩn ngây người, tiểu nha hoàn bên cạnh cũng ngây người, sau đó mặt đổi sắc lui ra ngoài, tất nhiên là quên đóng cửa lại.

      Nhan Thế Ninh vươn lưỡi ra liếm môi Bùi Cẩn, học theo vào. Bùi Cẩn rất tự nhiên phối hợp mở miệng ra, hai phiến môi lập tức giao triền cùng chỗ.

      “Bùi Cẩn.”

      “Ừm?”

      “Muốn thiếp.”

      !!! Bùi Cẩn hiểu ra, lập tức đứng dậy, sau đó bế Nhan Thế Ninh lên thẳng vào phòng ngủ.
      tart_trung, mal, trạch nữ3 others thích bài này.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 36

      Edit: Bất Niệm

      đường đến giường, hai cánh môi vẫn dính vào chỗ, Nhan Thế Ninh giống như người khát nước sa mạc, liều mạng, nhiệt tình mút vào buông tha. Bùi Cẩn bị chủ động của nàng khơi lên lửa nóng, đặt nàng xuống giường nhưng lại đành lòng xa nhau, vừa hôn đáp lại nàng, vừa cởi quần áo của nàng ra. Nhan Thế Ninh cũng vươn tay cởi thắt lưng của Bùi Cẩn, trút sạch quần áo người xuống.

      Từng món quần áo bị ném xuống đất, trong nháy mắt người cả hai đều trống trơn.

      Bùi Cẩn nhấc chân của nàng lên, muốn rút súng ra trận lại bị Nhan Thế Ninh ngăn lại. Nàng đẩy lồng ngực của , , “Để thiếp.”

      xong liền đẩy ngã Bùi Cẩn nằm xuống giường, sau đó khẽ cắn môi, xoay người ngồi lên.

      Kiếm sắc đâm vào, Nhan Thế Ninh cau chặt lông mày, mà lúc này Bùi Cẩn lại thẳng thắt lưng cái, đem kiếm sắc hoàn toàn tiến vào. Nơi sâu nhất bị va chạm, đôi môi mím chặt của Nhan Thế Ninh bật ra tiếng than , vừa thống khổ lại vừa mất hồn. Bùi Cẩn ngồi dậy, ngậm lấy đôi môi của nàng, tay ôm eo của nàng, tay di chuyển xuống xoa nắn nơi mềm mại phía dưới của nàng.

      nhìn ra được quyết tuyệt của Nhan Thế Ninh, nếu là trước kia, đường mòn của nàng chưa ướt đẫm, dám tùy tiện tiến vào bởi vì Nhan Thế Ninh cực kỳ sợ đau. Mà lần này, nàng chờ bất kỳ dạo đầu nào đè xuống, hơn nữa lại dùng tư thế như vậy.. Nàng làm thế, chẳng qua là muốn dùng đau nhức giảm trừ đau nhức, dùng điên cuồng ngăn chặn điên cuồng.

      Dưới trêu chọc của Bùi Cẩn, nơi đường mòn cũng dần dần tràn ra nước, cảm giác đau nhức của Nhan Thế Ninh cũng được giảm bớt, vì thế nàng bắt đầu dịch chuyển eo .

      Tư thế này khiến Bùi Cẩn vào rất sâu, mỗi lần cử động, Nhan Thế Ninh đều có thể cảm giác được Bùi Cẩn chạm tới nơi sâu nhất, mẫn cảm nhất trong cơ thể mình. chỉ có thể, cảm giác tê ngứa ở ngực càng khiến nàng thêm tê dại.

      Đôi môi đỏ mọng mím lại chặt, lông mày nhíu lại, thân thể tuyết trắng, mềm mại rung động, vòng eo lên xuống liên tục, mỗi lần đều giống như dùng hết sức lực toàn thân.

      Bùi Cẩn chưa từng thấy qua dáng vẻ này của Nhan Thế Ninh, dục niệm vì nàng thiêu đốt ngăn chặn được. đỡ eo của nàng, khiến động tác của nàng càng thêm mãnh liệt, hai người quên hết tất cả mọi việc, lâm vào khoái ý cực hạn.

      Sau đó, thủy triều bị đẩy lên mức cao nhất, hai người đồng thời phát ra tiếng than thỏa mãn, thủy triều lênh láng nhấn chìm tất cả…

      Kích tình qua lâu mà choáng váng và kích động để lại vẫn chưa vơi bớt, hai người ôm nhau chặt, giống như sinh tử gắn bó, mãi mãi rời.

      Ngày hôm sau tỉnh lại, Bùi Cẩn thấy Nhan Thế Ninh tỉnh, hai tròng mắt còn trống rỗng vô hồn nữa nhưng nàng lại nhìn chằm chằm lên nóc giường.

      Bùi Cẩn cọ cọ lên người nàng, , “Ái phi tối hôm qua là mãnh nha! Người ta bị ái phi lăn qua lăn lại đến mức eo mỏi lưng đau rồi. Nhưng mà… chậc chậc.. cảm giác tệ, ái phi có muốn tiếp lần nữa ?”

      Nhan Thế Ninh thấy cười trêu tức mình đỏ mặt, sau đó mới , “Bùi Cẩn, chàng còn giấu diếm ta chuyện gì nữa ?”

      Tâm Bùi Cẩn lộp lộp nhảy dựng lên, cuối cùng cũng đến lúc này.

      Bất quá, chuẩn bị từ trước rồi, cho nên sau khi trầm ngâm lát, liền ra mọi chuyện mà điều tra được, xong còn cẩn thận quan sát phản ứng của Nhan Thế Ninh.

      Nhan Thế Ninh nghe Khang Hoa quận chúa chỉ muốn hại mẫu thân của nàng mà còn muốn hại cả nàng sát ý lại lên trong mắt, bỗng dưng nghĩ tới chuyện, lập tức quay đầu hỏi Bùi Cẩn, “Cho nên, ngay từ đầu chàng động vào ta là vì ta trúng độc?”

      Bùi Cẩn nhếch miệng, “Nàng phản ứng nhanh như vậy làm gì?”

      Nhan Thế Ninh trợn mắt, sau đó nâng chân lên, đạp cho Bùi Cẩn phát.

      Khốn kiếp! Uổng công ta lúc ấy còn nghĩ chàng là chính nhân quân tử! Vô sỉ!

      Bùi Cẩn ôm chân của nàng vòng quanh thắt lưng của mình, cợt nhả , “Ái phi, hay là chúng ta chuyện khác đứng đắn hơn !!”

      Nhan Thế Ninh cúi đầu hung hăng cắn lên cánh tay cái mới hả giận.

      “Bây giờ nàng có kế hoạch gì?” Bùi Cẩn xoa cánh tay hỏi.

      Nhan Thế Ninh nhìn cái, , “Chàng những việc chàng làm rồi trước ..?” Nàng tin sau khi biết những chuyện này rồi mà Bùi Cẩn lại ngồi im.

      “Được, ta cho nàng nghe.” Bùi Cẩn hít sâu hơi, sau đó kể hết chuyện đối phối phó với Khang Hoa quận chúa như thế nào cho nàng nghe.

      Nhan Thế Ninh nghe xong, lắc đầu, “Như vậy quá dễ dàng với với bà ta, thiếp muốn ác hơn!”

      “Nàng muốn làm như thế nào?”

      Nhan Thế Ninh híp mắt, , “Chẳng phải bà ta muốn con của mình làm Thái Tử Phi sao, thiếp muốn khiến bà ta thành công! Lúc đại hôn, thiếp muốn vạch trần chuyện Nhan Thế Tĩnh giả mang thai, thiếp muốn long nhan giận dữ, để bọn họ đều được chết tử tế.”

      Bùi Cẩn gật đầu, “Rất giống ý của ta. Nhưng phải vạch trần như thế nào mới thích hợp, ta để Bắc Đẩu đến Phúc Khánh Lâu truyền tin ra ngoài. Đúng rồi, nàng biết đâu, ông chủ phía sau của Phúc Khánh Lâu có thể chính là Thất ca của ta đấy!”

      “Thất Vương?”

      “Đúng thế. Ta từng tự hỏi biết vì sao mấy năm này thế lực của lại lớn nhanh như vậy, ra là ảo diệu ở đấy! Tìm được bí mật của người khác xong lợi dụng, ta thấy Thất ca vì ngôi vị hoàng đế kia mà hao tổn ít tâm cơ rồi!”

      “Cho nên chàng muốn mượn đao giết người?”

      Bùi Cẩn khẽ vuốt cằm, “Thái Tử kết thân với Tướng phủ vốn phải việc Thất ca quan tâm. Nhưng hôm nay biết được chân tướng rồi, làm sao có thể làm gì chứ? Ta nghĩ cũng chờ đến ngày đại hôn vạch trần trước mặt Phụ Hoàng, đến lúc đó, long nhan giận dữ, ai biết có kết quả gì. Tướng phủ nhất định bị giáng cho đòn nghiêm trọng, mà Hoàng Hậu và Thái Tử cũng thất thế, như vậy, Thất ca nhất định nắm chặt phần thắng.”

      Nhan Thế Ninh nghe xong trầm ngâm hồi lâu, sau đó mới , “ như vậy chúng ta giúp đỡ Thất Vương sao?”

      Ánh mắt Bùi Cẩn thâm thúy, “Cũng nhất định.”

      Nhan Thế Ninh im lặng nhìn lâu mới mở miệng hỏi, “Bùi Cẩn, chàng muốn làm hoàng đế à?”

      Nàng sớm muốn hỏi câu này, nhưng Bùi Cẩn lại luôn trả lời hư hư thực thực, khiến người ta rất khó phân biệt, nhưng lúc này, nàng lại rất muốn biết.

      Trong lòng nàng luôn tồn tại suy nghĩ, so với đám người kia, Bùi Cẩn mới là người thích hợp nhất để ngồi lên chiếc ghế kia!

      Bị hỏi khó, Bùi Cẩn thấy vẻ mặt Nhan Thế Ninh rất muốn biết câu trả lời nhàng cười tiếng, sau đó ghé sát vào tai nàng câu.

      Nhan Thế Ninh nghe xong, nở nụ cười.

      lát sau, Nhan Thế Ninh đảo con ngươi, , “Chàng và Hoàng Hậu có cừu oán, thiếp và Khang Hoa có cừu oán, như vậy chúng ta thanh trừ cả hai người bọn họ ! Dùng máu trả máu! Dùng mạng đền mạng!”

      “Vậy còn Nhan Chính sao?” Bùi Cẩn cầm tay của nàng, hỏi.

      Nhan Thế Ninh ngẩn ra, sau đó thấp giọng , “Ông ấy mặc dù là cha của thiếp, nhưng nếu phải là do ông ấy mẫu thân của thiếp cũng bị người ta hại chết! phải là ông ta ham luyến quyền thế sao? Thiếp cần ông ta phải chết, chỉ cần ông ta thân bại danh liệt là đủ rồi!”

      Thanh lạnh lùng của nàng truyền đến lỗ tai, Bùi Cẩn khẽ gật đầu. Nếu như thiên tử nổi cơn thịnh nộ, có lẽ tính mạng của Nhan Chính cũng khó bảo toàn, nếu đúng như vậy đến lúc đó, cầu xin chút cũng được đúng ?

      muốn ngươi chết, chỉ cần ngươi mất thứ ngươi coi trọng nhất, khiến ngươi hai bàn tay trắng.. Quả nhiên là hung ác!

      “Ta vẫn thắc mắc vì sao Nhan Chính lại hoài nghi Nhan Thế Tĩnh phải là con ruột của mình? Nếu có hoài nghi tại sao lại làm gì? Thế lý mà chắc chắn Nhan Chính để im khi bản thân bị cắm sừng mới phải. Ta cho người điều tra chuyện này, chỉ tiếc là tra ra được gì.” Bùi Cẩn lại .

      Nhan Thế Ninh suy nghĩ chút, trả lời, “Có hai khả năng, là ông ấy hiểu lầm, hai là hoài nghi của ông ấy là chính xác, nhưng Khang Hoa lại rằng ông hoài nghi sai.. Nhưng, nghe chàng phản ứng của Khang Hoa khi nhận được hai phong thư kia, thiếp nghĩ chân tướng phải là khả năng thứ hai! Nhan Thế Tĩnh phải là con ruột của cha thiếp!”

      đến đây, Nhan Thế Ninh ngồi dậy, , “Bùi Cẩn, đưa thư chàng viết cho thiếp, thiếp mang đến Tướng phủ cho phụ thân xem! Thiếp muốn xem ông ta phản ứng như thế nào khi biết được tiểu nữ nhi mình thương từ lại phải là ruột thịt của mình…”

      “Mặt khác, mượn đao của Thất Vương để đối phó với bọn họ tuy tốt nhưng cũng phải hết sức cẩn thận. Bùi Cẩn, hôm đại hôn, thiếp bàng quan đứng nhìn đâu!”

      Bùi Cẩn nằm giường, nhìn vẻ mặt nghiêm nghị của Nhan Thế Ninh gào lên tiếng, “Nhan Thế Ninh! Mau trả tiểu sư tử hoạt bát đáng lại cho ta!”

      Nhan Thế Ninh quay đầu lại cười , “Bùi Cẩn, chàng yên tâm, thiếp vẫn là thiếp, thay đổi!”

      ….

      Nhan Chính cảm thấy gần đây mọi chuyện đều được như ý, đầu tiên là nữ nhi chưa thành thân có thai khiến ông cảm thấy rất mất mặt, sau đó là Diên Đế vì chuyện này mà vô duyên vô cớ bắt bẻ ông nhiều lần, thêm nữa là thân thể Khang Hoa đột nhiên tốt, ngày hôm qua là ông chủ Tô của Tô y phường cầm sổ sách đến phủ tính tiền.

      Vốn định thuận tay thanh toán, nhưng vừa nhìn thấy số lượng Nhan Chính sợ run, lập tức bảo ông chủ Tô tìm Khang Hoa, ai ngờ lại đau khổ , “ tìm rồi, nhưng Quận chúa đau đầu, muốn khất đến lần sau. Thực ra khất lại cũng sao cả, nhưng gần đây tiệm làm ăn tốt, thiếu bạc để quay vòng..”

      vất vả mới đuổi được ông chủ Tô , Nhan Chính liền tìm Khang Hoa quận chúa hỏi chuyện tiền bạc. Khang Hoa có bao nhiêu bạc ông biết, cũng chưa bao giờ hỏi đến, nhưng ông cũng biết là số lượng , vậy làm sao lại đột nhiên lại có bạc đây?

      Ai ngờ vừa mới mở miệng, Khang Hoa lại lạnh lùng , “Bạc của tôi ông cần quan tâm!”

      là quá uất ức!

      Nhan Chính đứng trước cửa sổ thư phòng nhìn lá rụng, cảm thấy rất bực bội. Hít sâu hơi, tự với mình nhẫn nhịn cũng tốt.

      Lúc này, có người đến gần, Nhan Chính quay đầu lại, hóa ra là đại nữ nhi Nhan Thế Ninh đến.

      “Thế Ninh, con…”

      Nhan Thế Ninh cười đến nhu nhược, lẫn vào tia sầu lo mờ nhạt, “Phụ thân, con tới tặng Thế Tĩnh bộ vòng tay, Thế Tĩnh đeo vào nhìn rất đẹp!”

      Nhan Chính thấy đại nữ nhi của mình nhu thuận hiểu chuyện như thế trong lòng càng cảm khái vạn phần, “Vẫn là con tốt!” Cảm thấy sầu lo trong mắt Nhan Thế Ninh, lại hỏi tiếp, “Thế Ninh, có phải là có chuyện gì hay ?”

      Nhan Thế Ninh ngập ngừng cắn môi, lúc lâu sau mới khó khăn ra, “Phụ thân, con.. Cái kia… Lẽ ra con định chuyện này với người, nhưng Thế Ninh nhịn được, kính xin phụ thân thứ lỗi.”

      Chưa từng thấy Nhan Thế Ninh khó xử trước mặt mình như vậy bao giờ, thấy nàng muốn lại thôi, Nhan Chính cũng căng thẳng, “Thế Ninh, có chuyện gì con cứ , phụ thân làm chủ cho con!”

      Nhan Thế Ninh thầm cười lạnh, lấy phong thư từ trong tay áo ra, “Phụ thân, tối hôm qua có người đưa thư này tới cho con, sau khi xem xong, con thấy rất kinh ngạc nên muốn hỏi người chút xem rốt cuộc chuyện này là như thế nào…”

      Nhan Chính mở thư ra đọc xong ngây ngẩn cả người, thư này, ràng là năm đó ông viết cho Dung thị!

      Chữ viết này, giấy này, đều là của ông!

      Nhan Thế Ninh thấy Nhan Chính kinh ngạc mím môi, dè dặt hỏi, “Phụ thân, sao người lại Thế Tĩnh có khả năng phải là cốt nhục của người?”
      hamaxink, tart_trung, mal4 others thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 37

      Edit: Bất Niệm

      Nhan Thế Ninh rồi, Nhan Chính ngồi yên nổi. Ông chắp tay sau lưng, lại lại trong phòng, sau đó liền phất tay áo ra cửa.

      Nhan Thế Tĩnh ngồi trong phòng xem vòng ngọc mà Nhan Thế Ninh vừa mang tới, mặc dù lúc ấy mặt là vẻ miễn cưỡng nhận lấy, nhưng thực tế nội tâm tung tăng như chim sẻ, đây là vòng ngọc thượng đẳng nha!

      Tại lúc nàng ta vui mừng nhất nha hoàn bẩm báo, “Tiểu thư, lão gia đến!”

      Quay đầu nhìn lại thấy cha của mình sắc mặt trầm đứng đằng sau.

      “Cha, người làm sao vậy?" Nhan Thế Tĩnh đứng lên, buồn bực hỏi.

      Nhan Chính bất động thanh sắc ngồi xuống, nha hoàn muốn châm trà lại bị Nhan Chính ngăn lại, “Rót cho ta chén nước trắng là được rồi.”

      “Cha, sao người lại muốn uống nước trắng chứ? Đây là trà ngon thượng đẳng lần trước dì cho con.” Nhan Thế Tĩnh cũng ngồi xuống.

      Nhan Chính gì, đến khi nha hoàn bưng nước lên, ông mới kéo tay Nhan Thế Tĩnh, cười như cười , “Thế Tĩnh trưởng thành rồi, phải lập gia đình rồi!”

      Nhan Thế Tĩnh vừa muốn chuyện, bỗng nhiên cảm thấy đầu ngón tay đau nhói, theo bản năng lập tức rút tay ra kiểm tra, ai ngờ lại bị Nhan Chính kéo lại.

      “Cha, sao thế?” Nhan Thế Tĩnh nhíu mày .

      Nhan Chính thấy giọt máu rơi vào trong chén nước, mới buông tay Nhan Thế Tĩnh ra, “A, vừa rồi ta mải suy nghĩ. Nước này bẩn rồi, để cha mang đổ.”

      xong đợi Nhan Thế Tĩnh kịp phản ứng liền bưng chén nước ra ngoài.

      Ra đến ngoài viện, Nhan Chính đặt chén nước xuống thềm đá, tay phải cầm cây châm bạc , sau hồi trầm mặc mới vươn tay trái ra, sau đó dùng sức đâm châm bạc xuống.

      Máu, xuống.

      Máu, hòa quyện.

      “Bốp”, ly trà vỡ nát.

      Nhan Thế Tĩnh nghe thấy tiếng vỡ giật mình, trong lòng dâng lên cỗ dự cảm bất thường…

      Nhan Chính ra khỏi viện của Nhan Thế Tĩnh như thế nào, chính bản thân ông ta cũng biết. Hai chân nặng nề giống như đeo chì, toàn thân lại lạnh như băng, hai tay run rẩy, phụ từ nữ hiếu nhiều năm đều là gạt người!

      “Hoa muội muội, Thế Tĩnh có phải là cốt nhục của ta hay ? Muội !”

      “Nhan Chính, ngươi đừng có đắc ý! Lão tử cho ngươi đội mũ xanh! Ha ha ha!”

      ………

      “Huynh tin muội muội chết cho huynh xem, Khang Hoa muội sao có thể làm ra chuyện như vậy!”

      “Huynh tự nhìn , xem Thế Tĩnh có giống huynh hay ?”

      “Máu tan vào nhau rồi, huynh còn muốn cái gì nữa?”



      Nhan Chính hồn bay phách lạc, lòng đau như cắt. Đường đường là Thừa tướng của nước mà lại bị vợ và con lừa gạt, mười sáu năm phải đội nón xanh!

      Quá hoang đường!

      Quá buồn cười!

      “Phanh” tiếng, cửa viện bị Nhan Chính đẩy ra.

      “Lão gia, ngài làm sao vậy?” Lưu ma ma bị vẻ mặt của Nhan Chính dọa sợ hết hồn, vội vàng tiến lên hỏi thăm.

      “Cút hết ra ngoài cho ta!” Nhan Chính lạnh lùng , ánh mắt nhìn chằm chằm vào Khang Hoa quận chúa.

      Khang Hoa quận chúa cũng kinh hãi, làm phu thê nhiều năm, bà biết chắc chắn là xảy ra chuyện lớn, hơn nữa còn là chuyện xấu hổ, muốn cho người ngoài biết, như vậy… Khang Hoa quận chúa nghĩ tới hai phong thư kia trắng bệch cả mặt.

      ra ngoài, các ngươi đều ra ngoài hết !” Khang Hoa với nha hoàn.

      Người hầu nhìn nhau, nhưng vẫn bỏ công việc làm xuống, ra ngoài.

      Trong phòng cuối cùng cũng an tĩnh.

      Khang Hoa mở miệng, chưa đến giây cuối cùng, bà tuyệt đối mở miệng trước.

      Nhan Chính nhìn khuôn mặt xinh đẹp chưa từng thay đổi của Khang Hoa, nở nụ cười còn khó coi hơn cả khóc, “Khang Hoa, ta đối đãi với ngươi tệ, vì sao ngươi phải gạt ta? Sao ngươi phải gạt ta đến mức này!”

      “Tôi.. Tôi lừa ông cái gì?” Khang Hoa hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh.

      Nhan Chính bị lời này làm đau nhói, “Đến bây giờ ngươi còn muốn gạt ta sao? Ngươi , Nhan Thế Tĩnh có phải là con của ngươi và biểu ca ngươi hay ? , nó phải họ Nhan! Dã chủng này xứng mang họ Nhan!”

      Khang Hoa đứng vững, bí mật bà ta muốn mang theo xuống quan tài cuối cùng cũng bị phát !

      Giấy gói được lửa!

      “Ngươi cần phải gạt ta nữa! Ta biết hết rồi! Vừa rồi, ta cùng dã chủng kia trích máu nhận thân! Ngươi có muốn lừa ta cũng được nữa rồi! Khang Hoa a Khang Hoa, ta muốn giết ngươi! Nhiều năm như vậy, ta vì ngươi mà bỏ vợ bỏ con, thế mà ngươi lại đối xử với ta như vậy! Ngươi đúng là tiện nhân! Tiện nhân!”

      Nhan Chính xưa nay đều văn nhã, hai chữ “Tiện nhân” là những lời thô tục đến cực hạn, ông ta hết mắng lại khóc, hết khóc lại mắng, xấu xí đến cực điểm.

      Nghe những lời này, Khang Hoa khảm móng tay sâu vào lòng bàn tay, mím môi chặt, nhìn người nam nhân cực kì phẫn nộ trước mặt có suy nghĩ, hết thảy đều kết thúc!

      Đúng vậy, hoảng sợ, lo lắng nhiều ngày đều kết thúc.

      Khang Hoa ưỡn cao sống lưng, ngẩng đầu lên, mặt lại lộ ra vẻ cao ngạo đối với thế nhân, mỉm cười khinh thường , “Vậy làm sao?”

      Đúng vậy, vậy làm sao, cho dù ngươi biết, vậy làm sao?

      “Ông dám giết ta sao? Ông dám cho mọi người biết Thế Tĩnh phải là con ruột của ông mà là do thê tử của ông gian díu với người khác rồi sinh ra sao? Nhan Chính, ta hiểu ông rất , trọng mặt mũi, ham hư vinh, đường đường là Thừa tướng, ông để mình bị mất thể diện, cho dù trong lòng ông tất cả đều là bùn nhão xấu xa, trước mặt người khác ông cũng làm ra vẻ thanh cao! Nhan Thừa tướng được người khác tôn kính? Hừ, ông có được vị trí này chẳng qua cũng là nhờ nữ nhân! A, ông ta tiện, hai người chúng ta, biết là ai tiện hơn ai đây!”

      Lời lẽ mạnh mẽ như sấm sét, sắc mặt Nhan Chính xanh mét, nộ hỏa công tâm nhưng lại được nửa câu phản bác.

      Khang Hoa quận chúa thấy Nhan Chính như vậy càng thêm khinh miệt, nở nụ cười, “Cho dù Thế Tĩnh là dã chủng, cho dù con bé phải họ Nhan, cho dù có buồn nôn ông cũng chỉ có thể nhận! Đừng quên, ba ngày sau là đại hôn! Nhan Chính, năm đó ngươi vì tiền tài danh vọng mà vứt bỏ vợ con, hôm nay chẳng lẽ ngươi vì khuất nhục mười sáu năm mà vứt bỏ phú quý mấy chục năm hay sao? Quốc trượng tương lai, quyền khuynh thiên hạ! Ngươi cam lòng bỏ qua sao?”

      Nhan Chính phản đối, tức giận nhìn vẻ mặt vênh váo hung hăng của Khang Hoa quận chúa mà bầm gan tím ruột.

      Bà ta đúng, ông giết bà ta, cũng ra thân thế của Nhan Thế Tĩnh, ông chỉ có thể đem tất cả khuất nhục nuốt vào nếu bị người khác nhân cơ hội chế trụ!

      Nhan Chính chưa bao giờ cảm thấy thất bại như lúc này, lúc lâu sau ông ta mới mở hai mắt đỏ như máu ra nhìn Khang Hoa quận chúa, lạnh lùng , “Đúng! Ta tham mộ quyền quý, cho nên bây giờ đều là báo ứng của ta! Khang Hoa, tình cảm phu thê của ta và người đến hôm nay là hết, ta muốn nhìn thấy ngươi nữa!”

      xong liền phất tay áo bỏ .

      Khang Hoa quận chúa nhìn nam nhân mà mình say đắm bỏ hề quay đầu lại chán nản ngồi xuống, lệ trong khóe mắt lập tức tràn ra ngoài.

      Nhớ năm đó, bà hãy còn trẻ tuổi, vừa thấy Nhan Chính cưỡi ngựa đường thương. Sau đó gặp lại ở trong phủ, chuyện với nhau vài lần liền quyết định, đời này, ngoài ra gả. Ai ngờ đến lúc bà bỏ xuống dè dặt, đến trước mặt biểu lộ cõi lòng lại biết được sớm có thê thất.

      Về sau, bà bỏ thuốc vào rượu, nhân lúc thần hồn điên đảo mà làm chuyện tốt, vốn cho là chịu trách nhiệm, ai ngờ chỉ lấy được câu xin lỗi.

      là quá buồn cười! Bà đường đường là Quận chúa, vinh sủng phi phàm, lại cam chịu thương nhung nhớ , thế mà lại cần! Kể từ lúc đó, bà liền thầm hận trong lòng, tiếc dùng thủ đoạn để giữ lại nam nhân này!

      Cho nên, bà mới dối, “Muội mang thai, nếu huynh cưới muội, muội với người khắp thiên hạ, để mọi người đều biết chuyện huynh làm.”

      Vì vậy, rút lui!

      Bà lại Quận chúa chắc chắn làm thiếp, bắt phải viết hưu thư cho người vợ kia!

      Vốn cho là đáp ứng, ai ngờ lại sống chết đồng ý. còn cách nào khác, bà chỉ có thể chấp nhận làm bình thê. Nhưng tuy là tiếp nhận, trong lòng lại khó chịu như vừa nuốt phải ruồi.

      Bà giả mang thai để gạt cưới, cứ nghĩ rằng sau khi thành thân chạm vào bà, ai ngờ chỉ , “Ngươi có thai, cần gấp!”

      cần gấp, vậy làm sao mà có hài tử được? Nhìn thời gian trôi qua từng ngày, bà luống cuống, sau đó mới nghĩ ra hạ sách.

      Đêm đó điên loan đảo phượng là khoái hoạt, nhưng phải là cùng với người trong lòng, vì thế mà mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy rất đau lòng.

      ……….

      chiếc lá rụng xuống, rơi đúng vào mặt của Khang Hoa quận chúa. Bà ta đưa tay nhặt lá lên, lá cây khô vàng, giống hệt tâm cảnh của bà vào lúc này.

      Mười sáu năm phu thê, tương kính như tân, cùng kính như băng, tới hôm nay khối băng mười sáu năm này hoàn toàn bị đập nát.

      Xé toang mặt nạ, chặt đứt tất cả tình cảm!

      Khang Hoa quận chúa nở nụ cười, cười đến kiêu ngạo, đàng hoàng.

      “Ta còn có Thế Tĩnh! Ta còn có nữ nhi phải làm Hoàng Hậu! Như thế là đủ rồi! Đủ rồi!”

      “Ta sai! Tất cả là do các người ép ta!”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 38: Thuốc Xổ Cũng Là Đồ Tốt

      Edit: Bất Niệm

      Mùng sáu tháng mười, ngày đại cát, rất hợp để thành thân.

      Trong cung giăng đèn kết hoa, khí trong Tướng phủ cũng náo nhiệt vui mừng. Nhan Thế Tĩnh thức dậy từ sáng sớm, trang phục sặc sỡ, lóa mắt, nhưng lúc này nàng ta lại nhíu mày chặt.

      “Mẫu thân, mấy ngày nay phụ thân rất lạ, lúc chuyện với con cũng rất hờ hững.”

      Khang Hoa quận chúa nghe hỏi chỉ cười nhạt tiếng, “Có lẽ là ông ấy có việc bận.”

      “Vâng.” Nhan Thế Tĩnh bưng trà lên uống, mặc dù trong lòng vẫn cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng hỏi nữa.

      Phủ Hiền Vương, Nhan Thế Ninh chuẩn bị đầy đủ để ra ngoài.

      Bùi Cẩn kéo nàng lại, ôm vào trong ngực , “Nàng phải cẩn thận.”

      Nhan Thế Ninh hôn lên miệng của , cười , “ nắm chắc, thiếp hành động.”

      Bùi Cẩn gật đầu, “Ta nghĩ đám người Thất ca cũng nghĩ kỹ đối sách rồi, nếu như có thể, cứ để cho bọn họ ra tay vạch trần, chúng ta chỉ cần ngồi xem kịch vui là được. Thất ca ra tay, chắc chắn là nương tay.”

      Nhan Thế Ninh nhìn dặn dò cả đêm, bây giờ lại muốn bắt đầu dặn dò buồn cười, “Bùi Cẩn, lúc nào chàng lại giống nữ nhân như vậy rồi hả?”

      Bùi Cẩn cọ cọ vào cần cổ của nàng, , “Ta sợ tiểu sư tử nhà ta thấy máu tanh lại sợ hãi chứ sao nữa.”

      Nhan Thế Ninh thấy càng ngày càng quấn quýt, hô hấp cũng thay đổi vội vàng đẩy ra, “Được rồi! Thiếp biết rồi! A, đừng có cởi nút áo của thiếp, vất vả lắm thiếp mới cài xong mà..”

      Bùi Cẩn chiếm được tiện nghi mà còn bị đánh, vẻ mặt bi thương, “Nàng được lắm, sờ cũng cho sờ..”

      Nhan Thế Ninh muốn ói máu, “Muốn sờ chàng nạp thiếp ..”

      Bùi Cẩn sờ sờ cằm, gật đầu, “Ý kiến hay!”

      Chưa hết bị Nhan Thế Ninh đạp cho đạp, “Chàng dám!”

      Bùi Cẩn cười hắc hắc, thấy đến giờ quấn người nữa, vừa chỉnh lại châm cài cho nàng, vừa , “Vào trong cung phải cẩn thận, đến Tướng phủ cũng thế, chỉ sợ Khang Hoa quận chúa phát được gì rồi cũng nên..”

      Nhan Thế Ninh nghe vậy gật đầu.

      “Vậy hôm nay vào cung, chúng ta phải diễn màn kịch này tốt mới được.”

      Nhan Thế Ninh nhéo lỗ tai của , liếc trắng mắt, “Biết rồi!”

      Đợi Nhan Thế Ninh lên xe ngựa xong, Bùi Cẩn gọi Tiểu Giáp và Tiểu Ất đến, “Hai ngươi theo bảo vệ Vương Phi, nhớ coi chừng Quận chúa!”

      “Tuân mệnh!”

      Bùi Cẩn là người nhà trai, tất nhiên là phải vào cung trước, Nhan Thế Ninh là người nhà , tất nhiên là phải đến Tướng phủ trước. Đến giờ, Bùi Cẩn theo Thái Tử lên đường đón dâu, còn Nhan Thế Ninh theo Nhan Thế Tĩnh tiến cung.

      Vừa đến Tướng phủ, Nhan Thế Ninh lập tức nhìn thấy Nhan Chính đứng ngoài cổng nghênh đón khách khứa. Mặc dù mặt Nhan Chính luôn vui vẻ nhưng Nhan Thế Ninh lại nhìn ra được nụ cười kia vô cùng gượng gạo.

      Ngày đó, nàng mang thư đến “nhắc nhở”, sau khi về phủ lại bảo Bùi Cẩn lệnh cho Tiểu Ất tới nghe lén. Bùi Cẩn tai của Tiểu Ất rất thính, có sở trường nghe lén, ban đầu nàng tin, nhưng khi Tiểu Ất kể lại sót chữ nào đoạn đối thoại của Nhan Chính và Khang Hoa quận chúa nàng thể tin được. Hơn nữa, tiểu Ất chỉ đơn thuần là kể lại, mà còn bắt chước y đúc từng vẻ mặt, từng giọng của bọn họ.

      Nhan Chính cũng nhìn thấy Nhan Thế Ninh, khuôn mặt già nua mang theo vẻ cảm kích nhìn nữ nhi, lúng túng cười tiếng liền để nàng về phòng.

      Sau khi dặn dò “Phụ thân chú ý nghỉ ngơi” xong, Nhan Thế Ninh thản nhiên xoay người vào trong nội viện.

      Vừa vào đến sân , Nhan Thế Ninh liền nhìn thấy Khang Hoa quận chúa ra. Nhan Thế Ninh khẽ mỉm cười, nụ cười ung dung, màng danh lợi nhưng lại mang theo vẻ bí hiểm .

      Khang Hoa quận chúa biến sắc, sống lưng khỏi ưỡn cao lên, ánh mắt mang theo cảnh giác. Ngày trước gặp nhau, Nhan Thế Ninh đều là bộ dáng cúi đầu, kính cẩn mềm mại, sao hôm nay lại dám ngẩng đầu nhìn thẳng, hơn nữa còn dám cười giống như thợ săn nhìn con mồi vị vây khốn như vậy?

      Loại cảm giác này khiến hai tròng mắt của Khang Hoa quận chúa trầm xuống, bởi vì bà ta nhớ tới mấy đứa trẻ ăn mày kia, nhớ tới hai phong thư kia, nhớ tới chuyển biến của Nhan Chính, cũng nhớ tới chủ nhân đứng sau tất cả mọi chuyện.

      “Lão gia gặp ai? Sao lại đột nhiên nhớ tới chuyện này?”

      “Nô tỳ vừa nghe được là Đại tiểu thư đến thư phòng tìm lão gia.”

      Ngày đó, sau khi lấy lại tinh thần, Khang Hoa quận chúa mới nghĩ vì sao bao năm trôi qua mà giờ Nhan Chính lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, nên mới sai Lưu ma ma điều tra.

      Nghĩ tới đây, Khang Hoa quận chúa cảm thấy lạnh sống lưng, vẻ mặt dửng dưng của Nhan Thế Ninh khiến bà ta cảm thấy khó thở, bà ta thể để bị áp chế, thể thua khí thế được! Vì thế, Khang Hoa quận chúa nâng cằm lên, khinh miệt nhìn Nhan Thế Ninh cái liền phất tay áo bỏ .

      Cho dù là ngươi chỉ điểm! Cho dù là ngươi biết hết sao? Ta sợ ngươi! sợ ngươi!!

      Nhan Thế Ninh thấy Khang Hoa vênh váo hung hăng chỉ khẽ mỉm cười.

      Nhan Thế Tĩnh thấy Nhan Thế Ninh đến nhíu mày lại theo thói quen, đây chính là biểu vui mỗi lần nhìn thấy vị tỷ tỷ này, đến khi liếc mắt thấy vòng tay cổ tay mình, Nhan Thế Tĩnh mới miễn cưỡng nặn ra nụ cười, “Tỷ đến rồi à?”

      “Muội muội xuất giá, ta đây làm tỷ tỷ đương nhiên là phải đến rồi.” Nhan Thế Ninh ra vẻ trưởng tỷ, đánh giá Nhan Thế Tĩnh phen, nhịn được mà tán dương, “Hôm nay muội muội quả là cực kỳ xinh đẹp, Thái Tử điện hạ nhìn thấy muội nhất định thần hồn điên đảo cho xem.!!”

      Nghe được nửa câu đầu, khóe miệng của Nhan Thế Tĩnh nhếch lên, cười đắc ý, sau khi nghe nốt nửa câu sau khóe miệng nhếch lên lại trầm xuống. biết vì sao, mấy lần trước thư gửi đều nhận được hồi .

      Lúc này, Nhan Thế Ninh đến cạnh bàn, rót hai ly trà, thừa dịp người khác để ý, nàng nhanh tay lấy viên thuốc trong thắt lưng ra, bóp nát rồi mới cho vào ly trà.

      “Muội muội, uống trà , đến lát nữa có muốn uống cũng được đâu.”

      Nhan Thế Tĩnh cũng khát, vừa rồi muốn uống nhưng lại bị Khang Hoa quận chúa ngăn lại, là uống nhiều lát nữa vào cung tiện, nhìn ly trà trước mặt suy nghĩ lát mới cầm lấy.

      Nhan Thế Ninh thấy nàng ta hơi uống hết nửa chén khẽ nở nụ cười, sau đó bưng nửa chén còn thừa đổ vào trong chậu hoa.



      Hai ngày trước, Nhan Thế Ninh đến hiệu thuốc với Bắc Đẩu, “Huynh có loại độc nào khiến người ăn vào mà chỉ bị đau bụng dữ dội ?”

      Bắc Đẩu , “Có.”

      “Thuốc này chỉ cần bóp nát là được sao?”

      “Đúng vậy.”

      “Vậy huynh cho ta được ?”

      “Được.”

      Nhan Thế Ninh lấy được thuốc liền uống thử, quả nhiên, nửa canh giờ sau, bụng của nàng bắt đầu đau kịch liệt, sau đó chính là gấp gáp chạy đến nhà xí..

      Đến khi hai chân mềm nhũn rồi, nàng mới chạy tìm Bắc Đẩu, hỏi, “Huynh vừa cho ta thuốc gì?”

      Bắc Đẩu mặt biến sắc trả lời, “Thuốc xổ.”

      Nhan Thế Ninh còn gì để .

      Bắc Đẩu buồn bực: Vương Phi muốn thuốc xổ để làm gì?



      Cuối cùng đội ngũ đón dâu cũng đến, bên ngoài rộn rã tiếng chiêng tiếng trống, tiếng pháo nổ vang dội.

      Thái Tử mặc hỉ phục đỏ thẫm, nhưng nụ cười lại qua loa, gượng gạo. Bùi Cẩn lại ngược lại, cười vui vẻ y như hôm nay là ngày đại hôn của mình.

      Đến giờ lành, Nhan Thế Ninh đỡ Nhan Thế Tĩnh ra. Hai tháng trước, Bùi Cẩn cũng đứng trước cửa phủ chờ nàng như vậy.

      Đám người càng thêm náo nhiệt. Lúc tân lang tân nương bái biệt phụ mẫu, Bùi Cẩn len lén đến trước mặt Nhan Thế Ninh, , “Đêm nay chúng ta cũng động phòng !”

      Nhan Thế Ninh híp mắt cười, sau đó cước nhẫm lên chân của .

      Đến lúc khởi kiệu, Nhan Thế Ninh cũng bị đỡ lên xe ngựa, trong nháy mắt, nàng quay đầu lại nhìn Khang Hoa quận chúa, ôn nhu cười tiếng.

      Khang Hoa quận chúa lập tức cảm thấy sau lưng run lên.



      Người trong cung sớm đứng chờ, mặt tất cả mọi người đều vui vẻ, nhưng vui vẻ kia là hay giả lại khó ra.

      Diên Đế và Hoàng Hậu ngồi ở vị trí cao nhất, người vui buồn, người lại cười đến mị con mắt.

      Bùi Chấn vốn dưỡng thương, nhưng hôm nay là đại hôn của Thái Tử nên cũng giả bộ yếu ớt đến chúc mừng. Lúc này, mặc hoa phục ngồi bên cạnh Mục quý phi, thấy tân lang, tân nương tiến đến liếc mắt nhìn Mục quý phi cái, hai người đồng thời nở nụ cười.

      Sau đó Mục quý phi cúi đầu nhìn cháu Bùi Vân Tuệ ngồi trong lòng mình, “Vân Tuệ, mấy lời lúc nãy cháu nhớ kỹ chưa?”

      Bùi Vân Tuệ bận rộn trừng mắt với Tiểu Thập Tam ngồi đối diện, nghe hỏi lung tung đáp, “Nhớ ạ!”

      Tiểu Thập Tam thấy Nhan Thế Ninh thèm để ý đến Bùi Vân Tuệ nữa, duỗi bàn tay mập mạp ra chào hỏi với Nhan Thế Ninh, sau đó vỗ vỗ xuống ghế ngồi bên cạnh, ra hiệu để nàng ngồi bên này.

      Mọi chuyện vẫn diễn ra rất bình thường, ánh mắt của mọi người có mặt đều tập trung hết lên người Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh.

      “Giờ lành đến, tân lang tân nương hành lễ..”

      “Nhất bái thiên địa!”

      “Nhị bái…”

      Lễ quan hô lớn, nhưng càng ngày Nhan Thế Tĩnh càng nghe . Lúc mới bị ôm vào kiệu cưới, nàng cảm thấy đau bụng, mà bây giờ, đau càng kịch liệt hơn, lục phủ ngũ tạng dường như thắt lại với nhau. được, đứng cũng vững, sau lưng ướt đẫm mồ hôi, cả người đều đau nhức. Nhan Thế Tĩnh nắm chặt quả đấm, cố gắng nhịn xuống, lúc này tuyệt đối thể xảy ra sai lầm, nhưng là rất đau a!!

      Khi lễ quan hô lên “Phu thê giao bái”, bụng Nhan Thế Ninh quặn lên, dưới chân lảo đảo cái, rốt cuộc nàng ta kêu lên tiếng liền ngã xuống đất.

      trường lập tức hỗn loạn.

      Mục quý phi trao đổi ánh mắt với Thất Vương, trong mắt đều là kinh nghi (kinh ngạc + nghi hoặc)… kế hoạch của bọn họ là để Tiểu Vân Tuệ đụng ngã Nhan Thế Ninh, Mục quý phi nhân lúc đó cầm túi máu giấu trong tay áo đổ lên váy của Nhan Thế Tĩnh, giả tạo thành biểu sảy thai, sau đó truyền thái y tới bắt mạch. Thái y kia là người của bọn họ, đến lúc đó báo lên chuyện Nhan Thế Tĩnh có thai, như thế là giải quyết xong chuyện này!

      Nhưng bọn họ còn chưa hành động mà, sao Nhan Thế Tĩnh lại tự mình ngã chứ?

      Nhưng Nhan Thế Tĩnh cách chỗ Mục quý phi tương đối gần, cho nên Mục quý phi nghĩ nhiều, có cơ hội mà làm sau này chỉ có hối hận, vì thế bà ta lập tức bước lên đỡ Nhan Thế Tĩnh, sau đó vén váy của nàng ta lên, cấu rách túi máu trong tay đổ xuống. Đến khi những người khác chạy đến, Mục quý phi kết thúc tất cả mờ ám.

      “Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Diên Đến nổi giận nhìn mảnh hỗn loạn phía dưới.

      Lúc này, Hoàng Hậu cũng hoảng hốt, “Này, này, này…”

      “Máu! Máu!” Tiểu Thập Tam đột nhiên hô lên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào vệt máu dưới đất.

      Vì thế, ánh mắt của mọi người cũng bị hấp dẫn theo.

      Nhan Thế Tĩnh được đỡ dậy, khăn voan đỏ cũng bị lấy xuống, cố nhịn đau đớn dưới bụng, nghe thấy đám người kinh hô lập tức quay đầu nhìn lại, cũng ngây người.

      Kia, đúng là nơi vừa rồi nàng ta ngã xuống.

      Chẳng lẽ nguyệt lại đến? Nhan Thế Tĩnh theo bản năng liền sờ ra sau váy, mỗi lần đến tháng nàng ta cũng hay bị dây bẩn ra quần áo như vậy. Đến khi sờ thấy làn vải ướt át sau váy, Nhan Thế Tĩnh lập tức bị hù dọa.

      Mục quý phi thấy những người khác chưa phát ra vết máu váy của Nhan Thế Ninh nóng nảy, liền bất chấp mọi chuyện, ra vẻ hoảng sợ, hô lên, “A, váy của tân nương hình như cũng có máu a! Thái y! Thái y đâu?”

      Nghe vậy, sắc mặt của Diên Đế lập tức thay đổi, chẳng lẽ hoàng tôn của ông lại còn nữa?

      “Mau! Mau truyền Thái y!”

      Lời này vừa thốt ra, Hoàng Hậu, Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh đều biến sắc.

      ______Bổ sung thêm______

      Câu chuyện số 1: Trích máu nhận thân

      ngày, khí trời rất mát mẻ, Bùi Cẩn ngồi trong đình hóng mát, ngắm Tiểu Phi Phi nằm trong nôi. Tiểu Phi Phi ngủ rất vui vẻ, thỉnh thoảng còn bĩu môi giống như bú sữa.

      Lúc này, Bùi Cẩn bỗng dưng nhớ tới chuyện.

      “Thế Ninh, nàng thấy chuyện trích máu nhận thân có thể tin được ?” nhìn Nhan Thế Ninh nằm xích đu ăn đào, hỏi.

      “Tin được, trong kịch phải đều diễn như vậy sao?”

      Bùi Cẩn gật đầu, sau đó lại nhếch miệng cười, “Tiểu sư tử, nếu chúng ta thử chút .”

      “Chàng muốn làm gì?” Nhan Thế Ninh lập tức cảnh giác.

      lúc sau, Tiểu Phi Phi lớn tiếng gào khóc.

      Nhan Thế Ninh đau lòng ôm nhi tử, mắng, “Chàng là tên khốn khiếp, thế mà xuống tay được!”

      Bùi Cẩn nhìn giọt máu trong chén, sau đó dùng châm đâm vào đầu ngón tay mình.

      Máu, xuống.

      Hai người nhìn chằm chằm biến hoá trong chén.

      Kết quá.. Máu, tan vào nhau.

      Bùi Cẩn: “! ! !”

      Nhan Thế Ninh: “? ? ?”

      Bùi Cẩn: “Nhan Thế Ninh! Nàng thành thực khai báo cho ta! Chuyện này là sao?”

      “Bốp!!” Nhan Thế Ninh nhặt nắp chén lên ném tới, “Bùi Cẩn! Ngươi là tên khốn khiếp! Ngươi có ý gì hả?”

      “Hắc hắc, nương tử bớt giận, ta đùa với nàng thôi!” Bùi Cẩn cười nịnh bợ.

      Nhan Thế Ninh giận!

      Sau đó, Bùi Cẩn phải ngủ nửa tháng trong thư phòng, đói bụng đến mức hai hốc mắt đen sì, cuối cùng giận dữ viết lên tường mấy chữ như sau:

      chứng minh, trích máu nhận thân là chuyện thể tin tưởng!

      *******

      Tô cặn bã (Tác giả) giọng: Chẳng lẽ ngươi hoài nghi Tiểu Ninh Ninh?

      Bùi Cẩn nghiêm nghị: Ta tin tưởng Thế Ninh phải người như thế!

      Tô cặn bã mài đao: Ngươi bảo đảm sao?

      Bùi Cẩn nhếch miệng: Nàng cả ngày bị ta quấn quýt, làm sao có thời gian mà cho ta đội mũ xanh chứ, hắc hắc hắc!

      Tô cặn bã: …
      tart_trung, mal, người qua đường2 others thích bài này.

    5. trangtrongnuoc

      trangtrongnuoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      18
      Thanks bạn, mong sớm có chương mới

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :