1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 30

      Edit: Bất Niệm

      Bắc Đẩu nhíu mày nhìn ba tòa lâu tráng lệ trước mặt, phân vân xem nên vào lâu bên trái hay bên phải. Sau hồi liền quyết định vào lâu bên phải.

      Nam nhân, chắc quấn loạn lên người ta đúng ? Bắc Đẩu thầm nghĩ như vậy.

      lại chứng minh suy nghĩ của Bắc Đẩu là cực kỳ ngây thơ.

      Nam tử tên Mạn Phong kia uốn éo y hệt rắn nước, Bắc Đẩu bỗng dưng hoài nghi mình có phải là nhầm nơi rồi ?

      “Ngươi là nam nhân?”

      Mạn Phong lưu chuyển sóng mắt, cắn đôi môi trả lời, “Chán ghét, người ta phải là nam nhân là nữ nhân chắc..” xong liền thướt tha tới, quỳ gối xuống bên cạnh Bắc Đẩu

      Mạn Phong là người lão luyện trong chốn phong nguyệt, vừa nhìn biết Bắc Đẩu chẳng qua chỉ là đứa con nít, cho nên mới phá lệ mà thân thiện như vậy, ai bảo lại thích nhất loại hình bên ngoài lạnh lùng mà bên trong lại non nớt như thế này chứ.

      “Gia, người ta rót rượu cho ngài.”

      Bắc Đẩu ngửi thấy mùi hương người Mạn Phong trở nên căng thẳng, sau đó dấu vết dịch người ngồi ra xa.

      Mạn Phong bưng ly rượu lại gần, , “Gia, người ta đút cho ngài..”

      Da gà của Bắc Đẩu rớt đầy đất, cầm lấy ly rượu, “Ta có tay.”

      Uống xong rượu, Bắc Đẩu nhíu mày lại. Lúc mới bước vào phòng, lập tức ngửi thấy mùi hương, nhưng lúc ấy cũng thấy có gì kỳ lạ hết, bây giờ uống xong rượu rồi mới sáng tỏ mọi việc.

      Hương kia vô hại, rượu này cũng vô hại, nhưng hai thứ này trộn chung với nhau lại chính là thuốc kích dục cực mạnh.

      Mà loại phối thuốc này, nếu phải là cao thủ thể làm được!

      là thông minh! Giai nhân theo bên người, lại có rượu ngon trợ hứng, cho dù có động tình cũng có lý do chính đáng. Điều này đơn giản chỉ là vì muốn lôi kéo khách nhân, hay là còn có mưu nào khác nữa?

      Đầu óc Bắc Đẩu chuyển cái liền có quyết định. Nếu người ta mất công hạ độc, vậy liền phối hợp chút vậy!

      Có điều bởi vì thể chất mà Bắc Đẩu bị ảnh hưởng bởi mấy loại độc bình thường này, thế phải phối hợp như thế nào mới được đây? Rốt cuộc, khi động tình phải làm những gì chứ?

      Nhất thời, Bắc Đẩu biết phải làm sao, đành cầm bình rượu lên rót vào trong chén, cuối cùng linh cơ chợt lóe, , “A… Đầu ta choáng váng!” xong liền nghẹo đầu sang bên.

      Mạn Phong nhu tình cười tiếng, , “Gia uống nhanh quá nên mới thế, từ từ chút được sao? Hay là tâm tình của gia được tốt? Có thể Mạn Phong nghe chút được ?”

      Cảm giác được Mạn Phong dựa vào người mình, Bắc Đẩu rợn tóc gáy, nhưng vì muốn xem rốt cuộc nơi này giở trò quỷ gì nên đành phải cố nén… Trở về rồi, nhất định phải tắm rửa sạch !

      “Sao gia lại mất hứng vậy?” Mạn Phong lại hỏi.

      “Bị chủ tử bắt làm chuyện ta muốn.” Bắc Đẩu ăn ngay .

      “Chủ tử của gia là ai, lại chán ghét như vậy!!” Mạn Phong bất bình.

      “Ừ.” Bắc Đẩu nghiêm túc gật đầu.

      “Gia cho Mạn Phong biết chủ tử đáng ghét kia là ai , lại bắt gia phải làm chuyện gia muốn như vậy?”

      Sóng mắt của Mạn Phong rất nhu tình, giọng cũng rất thân mật, nếu là người bình thường, dưới thế công của mỹ tửu và mỹ nhân như vậy, chỉ sợ sớm hết ra rồi, nhưng Bắc Đẩu lại phải là người bình thường. Man Phong càng gặng hỏi, càng chắc chắn Mạn Phong gài lời để ra.

      Nhưng vì sao lại phải làm thế?

      Vì để biết được nhiều bí mật hơn!

      Khách đến Phúc Khánh Lâu phú quý, chỉ cần moi ra được vài ba câu cũng có thể biết được bí mật kinh thiên động địa!

      Đầu óc Bắc Đẩu xoay chuyển nhanh, sau đó ném ra miếng mồi, “Chủ tử của ta là Hiền Vương, sai ta, sai ta..”

      Vừa nghe thấy hai chữ “Hiền Vương”, Mạn Phong liền sáng mắt lên, thấy Bắc Đẩu nữa nhàng hỏi, “Vương gia sai ngài làm việc gì?”

      sai ta, sai ta… Haizz.. thể !”

      Phốc! Mạn Phong mong đợi nửa ngày, cuối cùng nghe được ba chữ này muốn hộc máu!

      Bắc Đẩu lảo đảo đứng lên, “ còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu Hiền Vương hoài nghi.”

      Bước chân của mặc dù lảo đảo nhưng lại gặp bất cứ cản trở nào, Mạn Phong thấy mở cửa ra ngoài thầm hận, con vịt đến miệng rồi còn để nó bay mất!

      Rất nhanh sau đó, Mạn Phong tìm Bạch quản , mà sau khi biết được người khách kia là thuộc hạ của Hiền Vương Bạch quản cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Trong đại viện xa hoa, nam tử đè nữ nhân diễm lệ xuống giường, mà Bạch quản lại im lặng đứng chờ ngoài cửa.

      “Ngươi là người của Hiền Vương tới lâu sao?”

      “Vâng ạ.”

      Nam tử kia cười lạnh tiếng, , “Hiền Vương bảo vệ phủ của như cái thùng sắt, để lộ bất kỳ thông tin gì ra ngoài, ngờ lại có người tự chạy đến cửa, là quá tốt! phái người theo dõi chưa?”

      “Rồi ạ!”

      “Làm rất tốt! Trông coi con cá này cẩn thận cho ta! Ta muốn xem, rốt cuộc muốn làm cái gì.”

      Sau khi cắt đuôi được kẻ theo dõi, trở về phủ, việc đầu tiên Bắc Đẩu làm chính là dùng nước nóng tắm gội ba lần, sau đó mới lên giường ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Bắc Đẩu bị tiếng đập cửa đánh thức.

      Thấy Bùi Cẩn đứng ngoài cười như gió xuân lập tức đóng cửa lại.

      “Đợi ” Bùi Cẩn vội vàng giữ cửa, chui vào, sau đó lấy ra hai quả trứng gà, , “Ăn , bồi bổ thân thể!”

      Bắc Đẩu biết cái “Bồi bổ thân thể" là có ý gì, vì vậy mà càng thêm buồn bực.

      “Ta nghe , hôm qua rất khuya ngươi mới về phủ, hơn nửa đêm, ngươi còn đâu vậy?" Bùi Cẩn cười, nháy mắt ra hiệu.

      Bắc Đẩu gì… Biết còn cố hỏi!

      chứ có gì đâu. Haizzz… Ngươi phải nhìn ta như vậy, đều là nam nhân, ta hiểu mà! Về sau ngươi muốn , cần phải tìm cách che dấu. Cho dù nửa đêm mới về cũng cần phải trèo tường vào, cửa chính cũng có ai biết mà cười ngươi cả!”

      “Bộp!” cái chén bị bóp nát.

      “Bùi Cẩn, ngươi còn muốn biết ta phát ra chuyện gì hay ?” Bắc Đẩu xù lông/

      Bùi Cẩn nghiêm nghị, gật đầu, “Nhưng trước hết ngươi cho ta biết, ngươi vào lâu nào, bên trái hay bên phải? Ta đánh cược với tiểu sư tử, nàng ngươi là người đứng đắn nên vào lâu bên trái, ta lại cho rằng ngươi rất đứng đắn nên tới lâu bên phải. Rốt cuộc ngươi có đứng đắn hay , mau cho ta biết ?”

      “Bộp!” Cái bàn bị đập nát. Hai mắt Bắc Đẩu dường như sắp phun ra lửa.

      ngờ lại có đôi phu thê khi dễ người như vậy!

      Bùi Cẩn thấy Bắc Đẩu nổi giận vội vàng thu miệng lại, “Ha ha, giỡn, giỡn thôi! Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì!”

      Bắc Đẩu nghẹn khí.

      Sau khi đùa giỡn trận, Bùi Cẩn vội vàng hỏi chuyện chính. Khi nghe xong tất cả hết sức kinh ngạc.

      “Vậy tức là tối qua ngươi làm gì cả, đến nay vẫn là thân hoàn bích?”

      thân hoàn bích… Bắc Đẩu quẫn..

      Bùi Cẩn xoa cằm, tiếp, “Theo như những gì ngươi Phúc Khánh lâu quả đơn giản! Ai có thể có thế lực lớn như vậy đây?.. Việc này, nhất định phải điều tra kỹ càng.”

      xong lại thở dài hơi, “Gần đây là nhiều chuyện cần phải điều tra.”

      Bùi Cẩn còn chưa điều tra xong trong cung truyền đến tin vui.

      Mùng sáu tháng sau, Thái Tử thành thân cùng Nhị tiểu thư của Nhan gia.

      Nghe được tin, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh bốn mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày trước, Hoàng Hậu mới chỉ nhắc đến chuyện đính hôn thôi mà bệ hạ có ý định bàn tiếp rồi, sao bây giờ là thành hôn rồi? thế nào cũng nên đính hôn trước mới đúng!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Sau khi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều có đáp án.

      Sau đó, ánh mắt của Bùi Cẩn trở nên rất thâm thuý.

      ……………

      Phượng Tê cung.

      đám nha hoàn sớm lui ra ngoài, cả cung điện lớn như vậy chỉ còn có Diên Đế sắc mặt xanh mét cùng Hoàng Hậu và Thái Tử quỳ mặt đất.

      “Tốt! Tốt lắm! Dám làm ra chuyện này! Bình thường là trẫm quá coi thường ngươi! Ngươi muốn làm mất hết mặt mũi của Hoàng gia đúng ? Chưa lập gia đình có thai.. đáng chê cười!!”

      “Hoàng Thượng bớt giận. Tuổi trẻ khí thịnh, kìm lòng được cũng là điều bình thường!” Hoàng Hậu vội vàng giải vây cho con trai của mình.

      “Tuổi trẻ khí thịnh? kìm lòng được?” Sắc mặt của Diên Đế càng trở nên khó coi, “Nha hoàn cung nữ bên cạnh nó đều là người chết hay sao? Sao lại thấy nó kìm lòng được? Hồng thị, đừng tưởng rằng trẫm biết ngươi có chủ ý gì. Ngươi thân là mẫu nghi thiên hạ mà lại biết liêm sỉ, hồ đồ như vậy, là uổng công làm Hoàng Hậu.”

      Lời này vừa ra, Hoàng Hậu lập tức biến sắc, “Hoàng Thượng, thần thiếp…”

      “Câm miệng!” Diên Đế muốn nghe Hoàng Hậu chuyện, thấy Thái Tử vẫn cúi đầu lên tiếng tát cái, “Sao trẫm lại sinh ra tên hỗn trướng như ngươi chứ?”

      Tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng của Thái Tử nhưng dường như hề cảm giác được, chỉ đờ đẫn nghiêm mặt , “Nhi thần đáng chết!”

      quyền đánh vào bông, tức giận trút được, Diên Đến càng thêm tức giận đến bể phổi!

      lúc lâu sau, Diên Đế mới ổn định lại tâm tình, , “Thừa dịp còn chưa lộ bụng, mau chóng làm xong chuyện !”

      Hoàng Hậu nghe vậy thở phào nhõm, bà biết rằng cho dù Hoàng Thượng có tức giận nhưng vì hoàng tôn cũng phải chịu thỏa hiệp.

      Mà Thái Tử nghe lời này lại lộ ra nụ cười khổ, có số việc, muốn trốn cũng thoát được!

      Diên Đế muốn nhìn hai mẹ con Hoàng Hậu nữa, liền cho hai người lui xuống.

      Rất lâu sau, cảm giác được cả cung điện chỉ còn lại mình mình, Diên Đế mới buông lỏng sống lưng thẳng tắp xuống, trong nháy mắt, cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân.

      Rốt cuộc ông cũng già rồi, thể nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay được nữa!

      ……………

      Phủ Tướng quân.

      Nhan Thế Tĩnh vuốt bụng, hai hàng lông mày nhíu lại đầy bất an.

      “Mẫu thân, như vậy quá nguy hiểm. Đây chính là tội khi quân đó!”

      Khang Hoa quận chúa thản nhiên uống trà, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ nhìn ra là gần bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn con của mình xong mới chậm rãi , “Con chỉ cần nhớ diễn cho tốt là được. tại có, có nghĩa là về sau có!”

      “Vậy nhỡ sau khi thành thân với Thái Tử ca ca rồi mà con vẫn có thai sao?” Nhan Thế Tĩnh vẫn yên lòng. Nàng và Thái Tử cũng thân mật mấy lần, nhưng vì sợ mang thai nên mỗi lẫn làm xong nàng đều uống thuốc, là thiên ý trêu người!

      Khang Hoa quận chúa đặt chén trà xuống, , “Ta với với dì của con rồi, nếu quả thực như vậy trước tiên tìm đứa bé để con nuôi tạm trước.”

      tại, Nhan Thế Tĩnh giả vờ mang thai, thành thân với Thái Tử rồi tốt nhất là lập tức mang thai, đến lúc đó có thể uống thuốc trợ sản. Nếu như Nhan Thế Tĩnh chậm chạp mang thai, mười tháng sau phải tìm được đứa trẻ khác thế vào.

      như vậy trưởng tử của con có khả năng là con của người khác sao?” Nhan Thế Tĩnh trợn to hai mắt hỏi.

      Khang Hoa quận chúa cười lạnh, “Làm sao có thể để cho con của người khác kế thừa ngai vàng chứ! Chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi, chờ con sinh con xong con cờ này có thể bỏ !”

      Khang Hoa quận chúa những lời này có chút do dự nào, mà mang theo ngoan độc, Nhan Thế Tĩnh cho dù có tùy hứng điêu ngoa đến mức nào nữa nhưng cũng chưa trải qua bao nhiêu chuyện hắc ám xấu xa, vì thế nghe mẫu thân mình tàn nhẫn quyết định giết đứa trẻ sơ sinh trong lòng có điểm thoải mái.

      Khang Hoa quận chúa thấy ánh mắt của con nhìn mình lạnh lùng , “Con phải nhớ kỹ câu , muốn đạt được mục đích phải từ thủ đoạn nào. Tương lai con chính là Hoàng Hậu!”

      Nhan Thế Tĩnh tuy có thấp thỏm trong lòng nhưng vì mẫu thân ở ngay bên cạnh nên đành phải gật đầu.
      hamaxink, tart_trung, mal3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 31

      Edit: Bất Niệm

      Bắc Đẩu nhíu mày nhìn ba tòa lâu tráng lệ trước mặt, phân vân xem nên vào lâu bên trái hay bên phải. Sau hồi liền quyết định vào lâu bên phải.

      Nam nhân, chắc quấn loạn lên người ta đúng ? Bắc Đẩu thầm nghĩ như vậy.

      lại chứng minh suy nghĩ của Bắc Đẩu là cực kỳ ngây thơ.

      Nam tử tên Mạn Phong kia uốn éo y hệt rắn nước, Bắc Đẩu bỗng dưng hoài nghi mình có phải là nhầm nơi rồi ?

      “Ngươi là nam nhân?”

      Mạn Phong lưu chuyển sóng mắt, cắn đôi môi trả lời, “Chán ghét, người ta phải là nam nhân là nữ nhân chắc..” xong liền thướt tha tới, quỳ gối xuống bên cạnh Bắc Đẩu

      Mạn Phong là người lão luyện trong chốn phong nguyệt, vừa nhìn biết Bắc Đẩu chẳng qua chỉ là đứa con nít, cho nên mới phá lệ mà thân thiện như vậy, ai bảo lại thích nhất loại hình bên ngoài lạnh lùng mà bên trong lại non nớt như thế này chứ.

      “Gia, người ta rót rượu cho ngài.”

      Bắc Đẩu ngửi thấy mùi hương người Mạn Phong trở nên căng thẳng, sau đó dấu vết dịch người ngồi ra xa.

      Mạn Phong bưng ly rượu lại gần, , “Gia, người ta đút cho ngài..”

      Da gà của Bắc Đẩu rớt đầy đất, cầm lấy ly rượu, “Ta có tay.”

      Uống xong rượu, Bắc Đẩu nhíu mày lại. Lúc mới bước vào phòng, lập tức ngửi thấy mùi hương, nhưng lúc ấy cũng thấy có gì kỳ lạ hết, bây giờ uống xong rượu rồi mới sáng tỏ mọi việc.

      Hương kia vô hại, rượu này cũng vô hại, nhưng hai thứ này trộn chung với nhau lại chính là thuốc kích dục cực mạnh.

      Mà loại phối thuốc này, nếu phải là cao thủ thể làm được!

      là thông minh! Giai nhân theo bên người, lại có rượu ngon trợ hứng, cho dù có động tình cũng có lý do chính đáng. Điều này đơn giản chỉ là vì muốn lôi kéo khách nhân, hay là còn có mưu nào khác nữa?

      Đầu óc Bắc Đẩu chuyển cái liền có quyết định. Nếu người ta mất công hạ độc, vậy liền phối hợp chút vậy!

      Có điều bởi vì thể chất mà Bắc Đẩu bị ảnh hưởng bởi mấy loại độc bình thường này, thế phải phối hợp như thế nào mới được đây? Rốt cuộc, khi động tình phải làm những gì chứ?

      Nhất thời, Bắc Đẩu biết phải làm sao, đành cầm bình rượu lên rót vào trong chén, cuối cùng linh cơ chợt lóe, , “A… Đầu ta choáng váng!” xong liền nghẹo đầu sang bên.

      Mạn Phong nhu tình cười tiếng, , “Gia uống nhanh quá nên mới thế, từ từ chút được sao? Hay là tâm tình của gia được tốt? Có thể Mạn Phong nghe chút được ?”

      Cảm giác được Mạn Phong dựa vào người mình, Bắc Đẩu rợn tóc gáy, nhưng vì muốn xem rốt cuộc nơi này giở trò quỷ gì nên đành phải cố nén… Trở về rồi, nhất định phải tắm rửa sạch !

      “Sao gia lại mất hứng vậy?” Mạn Phong lại hỏi.

      “Bị chủ tử bắt làm chuyện ta muốn.” Bắc Đẩu ăn ngay .

      “Chủ tử của gia là ai, lại chán ghét như vậy!!” Mạn Phong bất bình.

      “Ừ.” Bắc Đẩu nghiêm túc gật đầu.

      “Gia cho Mạn Phong biết chủ tử đáng ghét kia là ai , lại bắt gia phải làm chuyện gia muốn như vậy?”

      Sóng mắt của Mạn Phong rất nhu tình, giọng cũng rất thân mật, nếu là người bình thường, dưới thế công của mỹ tửu và mỹ nhân như vậy, chỉ sợ sớm hết ra rồi, nhưng Bắc Đẩu lại phải là người bình thường. Man Phong càng gặng hỏi, càng chắc chắn Mạn Phong gài lời để ra.

      Nhưng vì sao lại phải làm thế?

      Vì để biết được nhiều bí mật hơn!

      Khách đến Phúc Khánh Lâu phú quý, chỉ cần moi ra được vài ba câu cũng có thể biết được bí mật kinh thiên động địa!

      Đầu óc Bắc Đẩu xoay chuyển nhanh, sau đó ném ra miếng mồi, “Chủ tử của ta là Hiền Vương, sai ta, sai ta..”

      Vừa nghe thấy hai chữ “Hiền Vương”, Mạn Phong liền sáng mắt lên, thấy Bắc Đẩu nữa nhàng hỏi, “Vương gia sai ngài làm việc gì?”

      sai ta, sai ta… Haizz.. thể !”

      Phốc! Mạn Phong mong đợi nửa ngày, cuối cùng nghe được ba chữ này muốn hộc máu!

      Bắc Đẩu lảo đảo đứng lên, “ còn sớm nữa, ta phải trở về, nếu Hiền Vương hoài nghi.”

      Bước chân của mặc dù lảo đảo nhưng lại gặp bất cứ cản trở nào, Mạn Phong thấy mở cửa ra ngoài thầm hận, con vịt đến miệng rồi còn để nó bay mất!

      Rất nhanh sau đó, Mạn Phong tìm Bạch quản , mà sau khi biết được người khách kia là thuộc hạ của Hiền Vương Bạch quản cũng nhanh chóng chạy ra ngoài.

      Trong đại viện xa hoa, nam tử đè nữ nhân diễm lệ xuống giường, mà Bạch quản lại im lặng đứng chờ ngoài cửa.

      “Ngươi là người của Hiền Vương tới lâu sao?”

      “Vâng ạ.”

      Nam tử kia cười lạnh tiếng, , “Hiền Vương bảo vệ phủ của như cái thùng sắt, để lộ bất kỳ thông tin gì ra ngoài, ngờ lại có người tự chạy đến cửa, là quá tốt! phái người theo dõi chưa?”

      “Rồi ạ!”

      “Làm rất tốt! Trông coi con cá này cẩn thận cho ta! Ta muốn xem, rốt cuộc muốn làm cái gì.”

      Sau khi cắt đuôi được kẻ theo dõi, trở về phủ, việc đầu tiên Bắc Đẩu làm chính là dùng nước nóng tắm gội ba lần, sau đó mới lên giường ngủ.

      Sáng sớm hôm sau, Bắc Đẩu bị tiếng đập cửa đánh thức.

      Thấy Bùi Cẩn đứng ngoài cười như gió xuân lập tức đóng cửa lại.

      “Đợi ” Bùi Cẩn vội vàng giữ cửa, chui vào, sau đó lấy ra hai quả trứng gà, , “Ăn , bồi bổ thân thể!”

      Bắc Đẩu biết cái “Bồi bổ thân thể" là có ý gì, vì vậy mà càng thêm buồn bực.

      “Ta nghe , hôm qua rất khuya ngươi mới về phủ, hơn nửa đêm, ngươi còn đâu vậy?" Bùi Cẩn cười, nháy mắt ra hiệu.

      Bắc Đẩu gì… Biết còn cố hỏi!

      chứ có gì đâu. Haizzz… Ngươi phải nhìn ta như vậy, đều là nam nhân, ta hiểu mà! Về sau ngươi muốn , cần phải tìm cách che dấu. Cho dù nửa đêm mới về cũng cần phải trèo tường vào, cửa chính cũng có ai biết mà cười ngươi cả!”

      “Bộp!” cái chén bị bóp nát.

      “Bùi Cẩn, ngươi còn muốn biết ta phát ra chuyện gì hay ?” Bắc Đẩu xù lông/

      Bùi Cẩn nghiêm nghị, gật đầu, “Nhưng trước hết ngươi cho ta biết, ngươi vào lâu nào, bên trái hay bên phải? Ta đánh cược với tiểu sư tử, nàng ngươi là người đứng đắn nên vào lâu bên trái, ta lại cho rằng ngươi rất đứng đắn nên tới lâu bên phải. Rốt cuộc ngươi có đứng đắn hay , mau cho ta biết ?”

      “Bộp!” Cái bàn bị đập nát. Hai mắt Bắc Đẩu dường như sắp phun ra lửa.

      ngờ lại có đôi phu thê khi dễ người như vậy!

      Bùi Cẩn thấy Bắc Đẩu nổi giận vội vàng thu miệng lại, “Ha ha, giỡn, giỡn thôi! Ngươi nghiêm túc như vậy làm gì!”

      Bắc Đẩu nghẹn khí.

      Sau khi đùa giỡn trận, Bùi Cẩn vội vàng hỏi chuyện chính. Khi nghe xong tất cả hết sức kinh ngạc.

      “Vậy tức là tối qua ngươi làm gì cả, đến nay vẫn là thân hoàn bích?”

      thân hoàn bích… Bắc Đẩu quẫn..

      Bùi Cẩn xoa cằm, tiếp, “Theo như những gì ngươi Phúc Khánh lâu quả đơn giản! Ai có thểcó thế lực lớn như vậy đây?... Việc này, nhất định phải điều tra kỹ càng.”

      xong, lại thở dài hơi, “Gần đây là nhiều chuyện cần phải điều tra.”

      Bùi Cẩn còn chưa điều tra xong trong cung truyền đến tin vui.

      Mùng sáu tháng sau, Thái Tử thành thân cùng Nhị tiểu thư của Nhan gia.

      Nghe được tin, Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh bốn mắt nhìn nhau, vô cùng kinh ngạc. Mấy ngày trước, Hoàng Hậu mới chỉ nhắc đến chuyện đính hôn thôi mà bệ hạ có ý định bàn tiếp rồi, sao bây giờ là thành hôn rồi? thế nào cũng nên đính hôn trước mới đúng!

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Sau khi nhìn vào mắt nhau, cả hai đều có đáp án.

      Sau đó, ánh mắt của Bùi Cẩn trở nên rất thâm thúy.

      ***

      Phượng Tê cung.

      đám nha hoàn sớm lui ra ngoài, cả cung điện lớn như vậy chỉ còn có Diên Đế sắc mặt xanh mét cùng Hoàng Hậu và Thái Tử quỳ mặt đất.

      “Tốt! Tốt lắm! Dám làm ra chuyện này! Bình thường là trẫm quá coi thường ngươi! Ngươi muốn làm mất hết mặt mũi của Hoàng gia đúng ? Chưa lập gia đình có thai. đáng chê cười!!!”

      “Hoàng Thượng bớt giận. Tuổi trẻ khí thịnh, kìm lòng được cũng là điều bình thường!” Hoàng Hậu vội vàng giải vây cho con trai của mình.

      “Tuổi trẻ khí thịnh? kìm lòng được?” Sắc mặt của Diên Đế càng trở nên khó coi. “Nha hoàn cung nữ bên cạnh nó đều là người chết hay sao? Sao lại thấy nó kìm lòng được? Hồng thị, đừng tưởng rằng trẫm biết ngươi có chủ ý gì. Ngươi thân là mẫu nghi thiên hạ mà lại biết liêm sĩ, hồ đồ như vậy, là uổng công làm Hoàng Hậu.”

      Lời này vừa ra, Hoàng Hậu lập tức biến sắc, “Hoàng thượng, thần thiếp…”

      “Câm miệng!” Diên Đế muốn nghe Hoàng Hậu chuyện, thấy Thái Tử vẫn cúi đầu lên tiếng tát cái, “Sao trẫm lại sinh ra tên hỗn trướng như ngươi chứ?”

      Tơ máu tràn ra khỏi khóe miệng của Thái Tử nhưng dường như hề cảm giác được, chỉ đờ đẫn nghiêm mặt , “Nhi thần đáng chết!”

      quyền đánh vào bông, tức giận trút được, Diên Đế càng thêm tức giận đến bể phổi!

      lúc lâu sau, Diên Đế mới ổng định lại tâm tình, , “Thừa dịp còn chưa lộ bụng, mau chóng làm xong chuyện !”

      Hoàng Hậu nghe vậy, thở phào nhõm, bà biết rằng cho dù Hoàng Thượng có tức giận nhưng vì hoàng tôn cũng phải chịu thỏa hiệp.

      Mà Thái Tử nghe lời lại lộ ra nụ cười khổ, có số việc, muốn trốn cũng thoát được!

      Diên Đế muốn nhìn hai mẹ con Hoàng Hậu nữa, liền cho hai người lui xuống.

      Rất lâu sau, cảm giác được cả cung điện chỉ còn lại mình mình, Diên Đế mới buông lỏng sống lưng thẳng tắp xuống, trong nháy mắt, cảm giác vô lực lan tràn khắp toàn thân.

      Rốt cuộc ông cũng già rồi, thể nắm hết mọi chuyện trong lòng bàn tay được nữa!

      ***

      Phủ Tướng quân.

      Nhan Thế Tĩnh vuốt bụng, hai hàng lông mày nhíu lại đầy bất an.

      “Mẫu thân, như vậy quá nguy hiểm. Đây chính là tội khi quân đó!”

      Khang Hoa quận chúa thảnh nhiên uống trà, khuôn mặt được bảo dưỡng tỉ mỉ nhìn ra là gần bốn mươi tuổi, liếc mắt nhìn con của mình xong mới chậm rãi , “Con chỉ cần nhớ diễn cho tốt là được. tại có, có nghĩa là về sau có!”

      “Vậy nhỡ sau khi thành thân với Thái Tử ca ca rồi mà con vẫn có thai sao?” Nhan Thế Tĩnh vẫn yên lòng. Nàng và Thái Tử cũng thân mật mấy lần, nhưng vì sợ mang thai nên mỗi lần làm xong nàng đều uống thuốc, là thiên ý trêu người!

      Khang Hoa quận chúa đặt chén trà xuống, , “Ta với dì của con rồi, nếu quả thực như vậy trước tiên tìm đứa bé để con nuôi tạm trước.”

      tại, Nhan Thế Tĩnh giả vờ mang thai, thành thân với Thái Tử rồi tốt nhất là lập tức mang thai, đến lúc đó có thể uống thuốc trợ sản. Nếu như Nhan Thế Tĩnh chậm chạp mang thai, mười tháng sau phải tìm đứa trẻ khác thế vào.

      như vậy trưởng tử của con có khả năng là con của người khác sao?” Nhan Thế Tĩnh trợn to hai mắt hỏi.

      Khang Hoa quận chúa cười lạnh, “Làm sao có thể để cho con của người khác kế thừa ngai vàng chứ! Chẳng qua chỉ là con cờ mà thôi, chờ con sinh con xong con cờ này có thể bỏ !”

      Khang Hoa quận chúa những lời này có chút do dự nào, mà mang theo ngoan độc. Nhan Thế Tĩnh cho dù có tùy hứng điêu ngoa đến mức nào nữa cũng chưa trải qua bao nhiêu chuyện hắc ám xấu xa, vì thế nghe mẫu thân mình tàn nhẫn quyết định giết đứa trẻ sơ sinh trong lòng có điểm thoải mái.

      Khang Hoa quận chúa thấy ánh mắt của con nhìn mình lạnh lùng , “Con phải nhớ kỹ câu , muốn đạt được mục đích phải từ thủ đoạn nào. Tương lai con chính là Hoàng Hậu!”

      Nhan Thế Tĩnh tuy có thấp thỏm trong lòng nhưng vì mẫu thân ở ngay bên cạnh nên đành phải gật đầu.



      Chương 32

      Edit: Bất Niệm
      Trong tiểu viện ở phía Tây Hoàng thành, nữ nhân chừng ba mươi tuổi bưng khay thức ăn vào phòng.

      “Biểu ca, ăn cơm !”

      Nam nhân nằm giường, quần áo có chút mất trật tự, râu ria đầy mặt, sắc mặt vô cùng tiều tụy nhưng vẫn toát lên vẻ hung ác, quét mắt thấy món ăn trong mâm lập tức gạt đổ tất cả xuống đất, “Lão tử ốm như vậy mà ngươi còn để ta ăn mấy thứ này sao?”

      Nữ nhân kia bị kinh hãi, vội vàng cúi người xuống thu dọn, rơi nước mắt , “Mấy ngày nay dược liệu đều tăng giá, sắp tiêu hết bạc rồi…”

      “Hết rồi biết đòi thêm à?” Nam nhân bực mình mắng, có lẽ là do động tác quá mạnh nên chạm đến miệng vết thương, khiến đau đến mức phải hút khí.

      Nữ nhân giọng , “Lần trước đưa bạc đó là lần cuối cùng.”

      “Bà ta lần cuối cùng là lần cuối cùng sao?” Nam nhân giận lên, cầm chén trà cạnh giường ném tới, "Ngươi! Cái đồ ngu xuẩn này, cái đuôi của quận chúa ở trong tay ngươi mà ngươi còn để bà ta uy hiếp lại, ngươi chết .”

      Nữ nhân kia bị ném đau, nước mắt rơi càng lợi hại hơn.

      “Khóc, khóc, khóc! Chỉ biết khóc! Lão tử chết rồi ngươi mới hài lòng phải ? Lúc trước nuôi ngươi là uổng công!”

      phải vậy, phải vậy!” Bị chỉ trích, nữ nhân muốn giải thích nhưng lại giải thích được.

      phải vậy mau đến phủ Thừa tướng đòi bạc ! Ngươi yên tâm , Quận chúa thể đưa được, nếu bà ta đưa, ngươi lập tức uy hiếp bà ta rằng kể chuyện bà ta làm cho Nhan Thừa tướng và Đại tiểu thư biết! Hừ, nếu phải do lão tử đứng bất tiện ta đích thân rồi, cầm được vạn lượng bạc, ta tuyệt đối bỏ qua cho bà ta! Ngươi còn đứng ngây ra đó làm gì, mau ! Buổi trưa nhớ mua chân giò hầm tương về cho lão tử… Đồ vô dụng!”

      Trong tiếng quát hùng hổ của nam nhân, nữ nhân thu dọn xong mảnh vỡ dưới đất, gạt lệ, thay quần áo sạch rồi ra ngoài.

      Thấy nữ nhân xa, người áo đen chui ra khỏi đống cỏ khô ở góc tường. ở nơi này mấy ngày rồi, Vương gia có lệnh, tra được nguồn gốc của số bạc kia được trở về, ngờ lại có thể phát ra được bí mật kinh thiên như vậy!

      Ha ha ha, đám người kia dám cười nhạo ta luôn về sau cùng mỗi lần có nhiệm vụ nữa!

      Hắc y nhân phủi rơm rạ dính người xuống, sửa sang lại đầu tóc mới ra ngoài. Lúc tới cổng lại quay đầu nhìn về phía phòng kia, nhổ bãi nước miếng, mắng,

      “Đồ cặn bã!”

      Lý tẩu tới phủ Thừa tướng, nếu như có thể thực Lý tẩu muốn quay lại đây chút này. Chuyện cũ thường quấn lấy nàng trong giấc mơ, mỗi lần nhớ lại bộ dạng của đại tỷ, nàng càng cảm thấy bất an hơn. Nàng nên bị quỷ mê tâm mà làm ra chuyện tán tận lương tâm kia mới phải, lại càng nên cho biểu ca biết bí mật này.

      Khi đó ở phương Nam tốt, mặc dù biểu ca sống có chút phóng túng, nhưng tính tình cũng ác liệt như bây giờ, ít nhất cũng mắng nàng, càng đánh nàng. Nàng chịu khó làm lụng nên cũng có chút của để dành, cuộc sống trôi qua cũng hòa thuận tốt đẹp.

      Nhưng ai bảo nàng phạm vào tội nghiệt đó chưa, mỗi năm vào ngày giỗ của đại tỷ, nàng liên tục gặp ác mộng, sau đó biểu ca hỏi thăm nàng mới vội vàng, hấp tấp mà ra.

      Sau đó, tất cả liền thay đổi.

      Biểu ca lôi kéo nàng lên kinh thành, mắng nàng là người ngu xuẩn, người ta đưa có ngàn lượng bạc mà đuổi được nàng . Nàng bị đẩy đến cổng của phủ thừa tướng, nghe lời biểu ca xúi giục mà bắt đầu đòi bạc lần đầu tiên.

      Lần đầu tiên, Quận chúa đưa cho nàng hai ngàn lượng.

      Biểu ca có bạc trong tay bắt đầu ăn chơi đàng điếm.

      Sau mấy tháng tiêu sạch số bạc đó, biểu ca lại bắt nàng đến phủ Thừa tướng lần nữa, lần này nàng đòi được ngàn lượng.

      Sau đó, giống như là gặp báo ứng, biểu ca ngã ngựa, gãy chân, nội tạng cũng bị tổn thương, vì bảo vệ tính mạng mà phải dùng những loại thuốc đắt tiền, vì vậy Lý tẩu càng đến phủ Thừa tướng nhiều lần hơn.

      là nàng muốn gặp Quận chúa lần nào nữa, nàng muốn lại giao thiệp với nữ nhân đáng sợ đó!

      Lý tẩu nhìn phủ Thừa tướng hoa lệ, nắm chặt quả đấm, ánh mắt vừa tuyệt vọng vừa chua xót, cuối cùng hạ quyết tâm tới gõ cửa.

      Lần này, nàng cầu vạn lượng, về sau bao giờ đến đây nữa, biểu ca sống hay chết, liền xem vận mệnh của huynh ấy !

      Dù sao nàng là quả phụ rồi, để ý chuyện đó lần nữa làm gì!

      ……………..

      Nửa canh giờ sau, Lý tẩu nhận được ngân phiếu.

      ………

      Trong phủ, Khang Hoa quận chúa thần sắc trầm ngồi ghế,

      Lưu ma ma đứng ở bên cạnh, giận dữ , “Lý quả phụ này càng ngày càng kỳ quái, lại còn dám uy hiếp người! Lần trước là lần cuối cùng rồi, mà còn dám đến đây lần nữa. Tiểu thư, chúng ta thể ngồi im chờ chết như vậy được, nàng ta chính là cái hang đáy!!” Nghĩ tới năm nay bị Lý tẩu đòi bạc, Lưu ma ma liền đau lòng.

      Khang Hoa quận chúa cũng đau như bị dao cắt, ngân phiếu từng xấp ném qua cửa sổ mà dám kêu ca tiếng, đây đều là bạc để danh của bà a!

      “Ta biết .” lúc lâu sau, Khang Hoa quận chúa trầm giọng giao phó, “Lưu ma ma, diệt khẩu !”

      Xem còn ai có thể uy hiếp được nữa ?

      ………..

      Phủ Hiền Vương.

      Bùi Cẩn chau mày nhìn hắc y nhân, “Ngươi nghe nhầm chứ?”

      Hắc y nhân nhăn mặt, , “Vương gia, ngài biết tiểu nhân có thể thông thạo những thứ khác nhưng thính giác rất tốt, nếu cũng bị ngài phái nghe lén rồi!”

      Bùi Cẩn cười, “Vậy sao ngươi đến phủ Thừa tướng nghe lén?”

      Hắc y nhân đáng thương , “Tiểu nhân cũng muốn đến nhưng tường ở Tướng phủ quá cao, tiểu nhân trèo vào được. Tiểu nhân còn suy nghĩ xem có nên học leo tường hay đây..”

      “Lắm mồm, nhanh theo dõi tiếp , lần này nhất định phải cẩn thận!”

      Hắc y nhân rời rồi, sắc mặt của Bùi Cẩn lập tức trầm xuống.

      “Ngươi xem, Quận chúa có bí mật gì mà lại sợ Vương phi biết?” Bắc Đẩu mở miệng hỏi.

      Bùi Cẩn hít vào hơi, trầm giọng , “Chỉ sợ cái chết của mẫu thân Thế Ninh có kỳ quặc!”

      Bắc Đẩu biến sắc.

      được, ta phải phái thêm người theo dõi. Quận chúa phải là người có thể bị người khác uy hiếp, phải bảo vệ người để cho bà ta có cơ hội giết người diệt khẩu! Mặt khác, chuyện này thể cho Thế Ninh biết!”

      Thế Ninh và mẫu thân của nàng sống nương tựa lẫn nhau, tình cảm thể giống với người bình thường được!

      ………

      Ban đêm cùng ngày, nguyệt hắc phong cao. Trong phòng, Trần Lương ngủ ngon lành, Lý tẩu do buổi tối uống nước lạnh nên có chút đau bụng, liền rời giường chạy ra nhà xí.

      Trần Lương bị đánh thức, bực bội trở mình, lầm bầm mắng hai ba câu.

      Lý tẩu lạnh tâm, cũng nhiều lời mà khoác thêm áo lập tức ra ngoài.

      Lúc này, hai bóng đen leo tường vào nhà, đẩy cửa ra, vào phòng.

      Che miệng lại, xuống tay.

      Trần Lương chỉ cảm thấy cổ đột nhiên đau nhói, hai mắt trợn to lên, nhưng chưa kịp nhìn người đến là ai đời nhà ma.

      Hai bóng đen nhìn nhau, tự nhủ ràng là có hai người, sao giường lại chỉ có ?

      “Á!!!!!” Lúc này, Lý tẩu trở lại, thấy có người đứng ở đầu giường bị giật mình, lập tức thét chói tai.

      Trong đống cỏ khô, hai hắc y nhân tựa đầu vào nhau ngủ ngon lành, nghe được tiếng thét lập tức tỉnh lại, sau đó nhanh chóng chui ra khỏi đống cỏ, chạy vào trong phòng.

      Trong phòng, Lý tẩu thấy Trần Lương nằm im giường nhúc nhích, lại thấy đao lớn tay hai người kia lập tức hiểu ra, nhanh chóng xoay người chạy ra ngoài.

      Nhất định là Quận chúa phái người tới giết người diệt khẩu! là nữ nhân độc ác!

      “Phanh!”

      Lý tẩu tông cửa chạy ra, hắc y nhân lại đạp cửa xông vào, vì thế mà hai bên đâm vào nhau.

      “Aaa… eo của ta!”

      hắc y nhân khác dìu đứng lên, thấy hai thanh đao chém tới vội vàng nghiêng người cản trở…

      Nửa canh giờ sau, hắc y nhân nhìn hai thi thể nằm mặt đất, nhếch miệng khóc ròng, “Xong rồi, ta giết người!”

      hắc y nhân khác bĩu môi, thu hồi kiếm, “Đừng nhảm, mau đem người trở về!”

      “…”

      Lý tẩu sợ choáng váng, vừa rồi mọi chuyện phát sinh quá đột nhiên. Đến khi bị mang tới căn phòng khác, Lý tẩu mới lấy lại được tinh thần, kinh hoảng , “Các người là ai?”

      Hắc y nhân kéo lại khăn mặt, , “Chúng ta phải là người xấu. Ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở đây, giờ này chắc chủ nhân của chúng ta ôm nữ chủ nhân ngủ, gặp ngươi được, ngươi đợi đến ngày mai !”

      “Chủ nhân của các ngươi là ai?” Lý tẩu nghiêm nghị hỏi. Những người này lai lịch, ai biết được bọn họ muốn làm gì.

      Hắc y nhân nhìn chút mới trả lời, “Vấn đề này ta thể cho ngươi biết. Nhưng ngươi cũng cần phải lo lắng, cái gì nên biết ngươi biết, cái gì nên biết, cho dù ngươi có hỏi nát họng cũng có người cho ngươi. Ha ha..”

      Hắc y nhân xong liền đóng cửa lại, sau đó lập tức thay đổi sắc mặt, ôm cánh tay của hắc y nhân khác, vừa khóc vừa , “Ô ô, ta giết người, sợ hãi nha!”

      Hắc y nhân kia gì, phất tay áo, “Ngươi chết !”

      ………

      Nhan Thế Ninh mơ thấy mẫu thân ôm nàng hát đồng dao, ấm áp, tốt đẹp biết bao nhiêu bỗng dưng hình ảnh chuyển cái, đến ngày mẫu thân khạc ra máu, sau đó bà kéo tay của nàng, , “Thế Ninh, con nhất định phải sống tốt, nương chỉ mong con cả đời được bình an, đừng có giống như nương..” xong liền nhắm mắt, tỉnh lại nữa.

      Nhan Thế Ninh cảm thấy nhiệt độ người mẫu thân từ từ lạnh dần, nước mắt rào rào chảy xuống, “Nương, nương, nương đừng ! Đừng bỏ Thế Ninh lại mình! Ô ô ô….”

      “Thế Ninh, Thế Ninh, tỉnh!” Nghe thấy tiếng khóc trong ngực mình, Bùi Cẩn bừng tỉnh, thấy Nhan Thế Ninh nhắm mắt rơi lệ biết ngay là nàng gặp ác mộng, vì thế mới vội vàng đánh thức nàng.

      Nhan Thế Ninh mở mắt ra, thấy vẻ mặt lo lắng của Bùi Cẩn càng khóc to hơn, “Bùi Cẩn, nương của thiếp…”

      khóc, khóc, nàng còn có ta, còn có ta!” Bùi Cẩn ôm nàng chặt, an ủi.

      Nhan Thế Ninh ôm chặt cổ , “Sao chàng Nam Cương rồi lại trở lại thăm thiếp nữa… Chỉ có mình thiếp chăm sóc nương.. Ô ô..”

      Bởi vì thân phận của mình nên ở lúc ở Tuyên Thành, Nhan Thế Ninh có bằng hữu nào, Bùi Cẩn mặc dù hay khi dễ nàng, nhưng nàng biết chỉ có người này là lòng với nàng, là người nàng có thể dựa vào. Nhưng lúc nàng cần nhất, lại Nam Cương, hoàn toàn có tin tức nào.

      “Sau này ta để nàng lại mình nữa, vĩnh viễn !” Bùi Cẩn hôn tóc của nàng, gằn từng chữ.
      Last edited: 9/10/14
      hamaxink, tart_trung, mal4 others thích bài này.

    3. Tieu Nghien

      Tieu Nghien New Member

      Bài viết:
      10
      Được thích:
      19
      ủa, chừng nào có chương mới thế ợ??

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 33

      Edit: Bất Niệm

      Trấn an Nhan Thế Ninh xong, Bùi Cẩn rời giường, thấy hai gã sai vặt nháy mắt ra hiệu biết có chuyện xảy ra, xoay người , “Ta ra ngoài lát, đợi lát nữa chúng ta cùng nhau đến Tướng phủ.”

      Hôm qua, Nhan Chính cho người đến chuyển lời mời phu thê Nhan Thế Ninh hôm nay hồi phủ gặp mặt.

      Sau khi bình tâm lại, Nhan Thế Ninh lại bắt đầu vì chuỗi dấu đỏ trước ngực mà lo lắng, thấy Bùi Cẩn phải liền gấp rút phất tay, “ , !”

      Tốt nhất là trở lại.

      Bùi Cẩn ngồi xe ngựa ra ngoài, hai hắc y nhân ngồi bên cạnh ăn mì sợi.

      Thấy Vương gia nhìn chằm chằm bát mì trong tay mình, hắc y nhân cười híp mắt, nịnh nọt , “Vương gia, ngài chưa ăn điểm tâm đúng ? Mì này là do Tiểu Giáp làm, mùi vị tệ.”

      biết xấu hổ! Nếu phải ngươi nhổ nước miếng vào trong chén ta có thể cho ngươi ăn sao!” hắc y nhân khác buồn bực .

      Bùi Cẩn hiểu, vỗ bả vai Tiểu Giáp, “Lần sau nhổ nước miếng, ngươi liền ói ra, xem còn dám ăn !”

      Tiểu Giáp, “…” Ý kiến hay!

      Thấy Vương gia vào phòng, hắc y nhân Tiểu Ất cười với Tiểu Giáp, “Kỳ , ta ghét bỏ nước miếng của ngươi đâu.”

      “… Ngươi chết !”

      Lý tẩu bị trói, miệng bị nhét vải, nghe thấy tiếng cửa bị đẩy ra bừng tỉnh, ánh mặt trời chiếu vào phòng khiến Lý tẩu cảm thấy chói mắt, đợi đến khi thích ứng được rồi, nhìn người trước mắt vô cùng kinh ngạc. Đến khi miếng vải trong miệng được lấy ra, Lý tẩu chịu đựng đau đớn ở quai hàm và cổ họng khô sáp, , “Tiểu Vương gia!”

      Tiểu Vương gia, lúc ở Tuyên Thành, Lý tẩu vẫn thường gọi Bùi Cẩn như vậy.

      Bùi Cẩn cởi trói cho Lý tẩu, lại rót cho nàng ta chén trà, sau đó ngồi xuống ghế, thản nhiên mà lạnh lùng , “Lý tẩu, nhạc mẫu của ta chết như thế nào?”

      Nếu lúc trước Lý tẩu vẫn còn cảm thấy may mắn vì tưởng rằng Bùi Cẩn chưa biết chuyện sau khi nghe hỏi như thế, trong lòng nàng biết chắc mình chỉ còn đường chết.

      biết rồi!

      biết rồi!

      Khủng hoảng vì nghĩ rằng mình sắp phải chết, toàn thân Lý tẩu run lên bần bật, cố gắng tỉnh táo lại mới run giọng hỏi, “Tiểu vương gia, tất cả là do Khang Hoa quận chúa chỉ điểm! Đều do bà ta chỉ điểm!”

      Bùi Cẩn cười khẽ, “Lý tẩu, cần khẩn trương, cứ từ từ .”

      Bùi Cẩn là người mà chỉ cần mỉm cười ôn hòa thôi cũng có thể khiến cho người ta cảm thấy an tâm, Lý tẩu thấy cười còn hoảng loạn như trước nữa, sau đó cẩn thận kể lại cặn kẽ chuyện xảy ra năm đó.

      Lý tẩu chưa đến ba mươi tuổi, tuy là quả phụ nhưng lại an phận thủ tiết, mà lại có tư tình với hán tử có gia đình cùng quê. Hán tử kia lại là con rể của Lưu ma ma bên cạnh Quận chúa, lúc Lưu ma ma về thăm quê bắt được hai người gian díu, Lưu ma ma nổi giận muốn báo quan bắt Lý tẩu dìm lồng heo. Lý tẩu sợ hãi, hồn phi phách tán quỳ xin tha thứ, nguyện ý làm trâu làm ngựa, chỉ cần Lưu ma ma bỏ qua cho mình là được. Lưu ma ma suy tư hồi xong liền đồng ý. Lý tẩu tưởng chuyện này cứ thế mà bỏ qua, ai ngờ vài ngày sau, Lưu ma ma lại tìm tới tận cửa muốn nàng chuyển đến Tuyên Thành… Vì thế, sau loạt tình huống trùng hợp, Lý tẩu vào tiệm tạp hóa Dung thị.

      là giúp đỡ, thực chất ra là giám thị mọi hoạt động của mẹ con Dung thị, mỗi lần Nhan Chính gửi thư đến phải lập tức gửi trả lại. Hai năm đầu, Lý tẩu ngoan ngoãn làm những việc này, bởi nàng cũng cảm thấy có vấn đề gì, dù sao cũng chỉ là giám thị mà thôi. Cuộc sống trong tiệm tạp hóa cũng rất thoải mái, Dung thị lại hào phóng sảng khoái, đối xử với nàng như tỷ muội, hề bạc đãi, Tiểu Thế Ninh mặc dù hơi nghịch ngợm chút nhưng cũng mở miệng gọi nàng là ‘thím’ khiến nàng có cảm giác mọi người như người nhà.

      Nhưng vào ba năm trước, khi nàng gửi trả lại bức thư của Nhan Chính tất cả liền thay đổi.

      Khang Hoa quận chúa sai người chuyển tới bức mật thư cùng chai thuốc, trong thư , “Mỗi ngày giọt vào canh, mang cho nữ nhân kia uống.”

      Lý tẩu biết trong chai chứa thuốc gì, nhưng cũng có thể đoán được đây là thuốc độc, nhưng nàng lại thể làm, vì thế mỗi ngày đều bỏ thuốc vào canh của Dung thị. Mà Dung thị trải qua từng ngày càng cảm thấy mất sức, tinh thần được tập trung, giống như đèn dần cạn dầu.

      Sau năm, chai thuốc cũng hết, Dung thị cũng bước xuống hoàng tuyền..

      Càng nghe, sắc mặt của Bùi Cẩn càng khó coi, đến khi Lý tẩu xong, vẻ mặt của chuyển sang khắc nghiệt, “ phong thư kia viết cái gì?”

      Lý tẩu suy nghĩ chút, quay lưng lấy từ trong áo ra phong thư cũ.

      Bùi Cẩn nhận thư, vừa đọc xong lập tức khiếp sợ.

      Trong phong thư kia viết: "Dung Dung, quay đầu lại chỉ cảm thấy nghiệp chướng nặng nề, hôm nay lại giống như gặp phải báo ứng, khi đó bởi vì cốt nhục mà phụ nàng, lại nghĩ rằng cốt nhục – giả khó phân biệt, ta quá mức hổ thẹn! cầu nàng tha thứ, chỉ mong suốt quãng đời còn lại có thể bù đắp tổn thất, trông mong trở về!”

      Cốt nhục – giả khó phân biệt? Có ý gì? Chẳng lẽ Nhan Thế Tĩnh phải con ruột của Nhan Chính!

      Trấn định lại tinh thần, Bùi Cẩn hí mắt nhìn Lý tẩu, cười , “Lý tẩu, nhiều năm như vậy rồi, tẩu còn giữ lại bức thư này là có ý gì?”

      Lý tẩu thấy nét mặt Bùi Cẩn còn ôn hoà nữa lập tức hoảng hốt, mím môi biết phải trả lời như thế nào.

      Bùi Cẩn tiếp tục cười lạnh, “Nếu bản vương đoán sai Lý tẩu chỉ giấu bức thư này đúng ?”

      Ánh mắt Bùi Cẩn như có thực khiến Lý tẩu lui về sau nửa bước né tránh, lúc lâu sau mới móc ra phong thư Khang Hoa quận chúa hạ lệnh bỏ thuốc.

      Bùi Cẩn đọc lướt qua, cười lạnh, “Bản vương đúng là xem thường Lý tẩu rồi, sớm chuẩn bị đường lui cho bản thân! Đây là vì đề phòng mọi chuyện vỡ lở có cái chứng minh bản thân trong sạch, hay là giữ lại chứng cớ để uy hiếp Quận chúa?”

      Lý tẩu tái mặt, muốn kéo ra nụ cười tươi tắn nhưng lại thể nào cười nổi. Khang Hoa quận chúa là đáng sợ, ai biết nàng có bị bà ta vu oan hãm hại hay , vì thế nàng mới giữ lại chứng cớ, ngờ lại nhiều năm như vậy rồi! Nhưng rốt cuộc nàng vẫn quá khinh thường trình độ đáng sợ của Quận chúa, bà ta vu oan hãm hại mà trực tiếp giết người diệt khẩu!

      “Hai người kia là do Quận chúa phái tới đúng ?” Lý tẩu yên tâm hỏi.

      Bùi Cẩn cất thư , , “Nếu ngươi cảm thấy ai lại lãng phí sức lực giết ngươi đây?”

      Lý tẩu chán nản, sau đó lại ngẩng đầu hỏi, “Tiểu thư… Tiểu thư có biết hay ?”

      Lý tẩu rất có cảm tình với Nhan Thế Ninh. Lúc Dung thị chết, Nhan Thế Ninh khóc đến gọi trời kêu đất khiến nàng cũng rơi nước mắt.

      Bùi Cẩn trả lời mà hỏi ngược lại, “Ngươi có muốn để nàng biết ?”

      Lý tẩu nghĩ tới đôi mắt trong suốt kia thất thần, sau đó mờ mịt lắc đầu.

      ……..

      Lúc Bùi Cẩn hồi phủ, Nhan Thế Ninh chờ sẵn để xuất phát.

      “Chàng đâu vậy? Sắp giữa trưa rồi đấy!” Nhan Thế Ninh hỏi.

      Bùi Cẩn lấy ra xâu kẹo đường hồ lô, cười , “Mua mứt quả cho nàng, hì hì.”

      “…” Nhan Thế Ninh liếc mắt.

      Đến phủ Thừa tướng, ăn cơm trưa xong, Nhan Chính kéo Bùi Cẩn đến thư phòng chuyện, Khang Hoa quận chúa biết đâu, Nhan Thế Tĩnh tìm thấy ai để khoe đồ cưới, đành phải kéo Nhan Thế Ninh vào phòng.

      “Như thế nào, đẹp ?” Nhan Thế Tĩnh cầm đồ cưới đỏ thẫm, hếch cằm .

      Nhan Thế Ninh cười thân thiết, “Cực kỳ đẹp, muội muội mặc vào nhất định là khuynh quốc khuynh thành.”

      Tâm tình Nhan Thế Tĩnh rất tốt, cũng so đo lời của nàng là chân hay dối trá, cười , “Có muốn ta mặc thử cho tỷ xem ?”

      Nhan Thế Ninh gật đầu, “Được!”

      Nhan Thế Tĩnh chạy ra sau bình phong thay quần áo, nhưng hỷ phục quá mức rườm rà, bất tiện, nên đành gọi nha hoàn vào giúp.

      Nhan Thế Ninh thấy nha hoàn muốn lên, vội , “Để ta .”

      Nàng rất tò mò, rất muốn biết bộ dạng mang thai của Nhan Thế Tĩnh, nên muốn mượn cơ hội này nhìn chút. Mang thai tháng, biết bụng nổi lên hay chưa. tại, nàng rất khó có thể tưởng tượng ra bộ dạng làm mẫu thân của Nhan Thế Tĩnh.

      Sau tấm bình phong, Nhan Thế Tĩnh chỉ mặc mỗi quần áo lót màu trắng, đứng quay lưng lại với Nhan Thế Ninh.

      Nhan Thế Ninh vừa nhìn liền ngây ngẩn cả người, sao quần lót của Nhan Thế Tĩnh lại có chấm đỏ?

      “Sao lại là tỷ?” Nhan Thế Tĩnh quay đầu lại, thấy Nhan Thế Ninh vào kinh ngạc.

      Nhan Thế Ninh nhanh chóng khôi phục thần sắc, cười, “Muội muội xuất giá, tỷ tỷ dĩ nhiên là phải giúp rồi!” xong còn liếc xuống bụng của nàng ta cái, nhưng lại nhìn ra được điều gì khả nghi.

      Vì sao Thái Tử và Nhan Thế Tĩnh lại vội vàng thành thân như vậy? Lúc mới nghe tin, nàng và Bùi Cẩn cùng đoán có thể là do Nhan Thế Tĩnh có bầu, sau đó Bùi Cẩn cho người thăm dò tin tức cũng thu được kết quả như vậy, nhưng nàng cũng chỉ có thể giả vờ như biết, dù sao đây cũng là bí mật, ra bị mọi người gièm pha.

      Nhưng nếu đúng là có bầu vội vàng thành thân là hợp lý, nhưng chấm đỏ quần kia là như thế nào?

      Chẳng lẽ….

      Nhan Thế Ninh hít sâu hơi.

      Rời khỏi phòng Nhan Thế Tĩnh, Nhan Thế Ninh vội vàng chạy tìm Bùi Cẩn.

      Bùi Cẩn thấy nàng chạy đến buồn cười, , “Nàng cao hứng cái gì vậy?”

      Nhan Thế Ninh , “Thiếp vừa phát ra bí mật!” Quét mắt nhìn bốn phía, thấy có ai để ý, nàng gấp rút ghé vào tai Bùi Cẩn, ra phát vừa rồi.

      Hai mắt Bùi Cẩn sáng rực lên, sau đó cũng học nàng, lấm la lấm lét quét mắt vòng xung quanh, xong rồi mới ghé vào tai nàng , “Vậy chúng ta có nên cho phụ hoàng biết ?”

      Nhan Thế Ninh trừng to mắt, sau đó đảo con ngươi, , “Bùi Cẩn, chuyện hiền hậu như vậy thiếp làm được!”

      “Tết trung thu nàng ta có hiền hậu với nàng ?”

      Nhan Thế Ninh nghĩ tới chuyện suýt chết lần trước tâm liền lạnh xuống.

      Bùi Cẩn thấy ánh mắt của nàng trầm xuống khẽ vuốt đầu nàng, cười tiếng, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía Khang Hoa quận chúa ở bên hành lang bên kia.

      Vẻ mặt Khang Hoa quận chúa rất nghiêm túc, sống lưng thẳng tắp, trước sau đều vẻ cao ngạo, nhưng đôi môi mím chặt kia lại tiết lộ nội tâm hoảng loạn của bà ta.

      Vừa nhận được tin tức ở phía tây Kinh thành phát sinh án mạng, nam nhân tên là Trần Lương bị giết chết trong nhà, hung thủ là hai gã sát thủ, nhưng hai gã sát thủ này cũng chết mặt đất, mà nữ chủ nhân của ngôi nhà lại tung tích.

      Lý tẩu đâu? Là nàng ta giết chết hai tên thích khách kia sao? thể nào! Vậy là ai giúp nàng ta?

      Khang Hoa quận chúa chưa hồi tỉnh lại phải nhận thêm đòn đả kích nữa.

      đứa bé ăn mày mang tới hai phong thư, bên ngoài rất mới nhưng nội dung lại rất cũ… Đó chính là thư năm xưa bà viết cho Lý thị và thư Nhan Chính viết cho nữ nhân kia!

      Khang Hoa quận chúa luống cuống, bà cảm thấy mình bị người khác nắm được thóp, nhưng là ai lại biết được, rốt cuộc người đó muốn làm cái gì?

      đưa tới hai phong thư là có mục đích gì?

      Mà bí mật và thân thế của Nhan Thế Tĩnh… Chỉ cần nghĩ đến thôi mà Khang Hoa quận chúa cảm thấy mồ hôi lạnh chảy khắp người.

      Khang Hoa quận chúa hồn bay phách lạc tới, nhưng lại hề cảm thấy được nụ cười nhàn nhã của Bùi Cẩn.
      hamaxink, tart_trung, mal5 others thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 34

      Edit: Bất Niệm

      Khang Hoa quận chúa sắp hỏng mất, mỗi sáng đều có tên ăn mày cầm hai phong thư kia đến tìm, , “Lý tẩu bảo ta tới lấy tiền!”

      Nửa tháng liền, mỗi ngày, gián đoạn chút nào.

      Lý tẩu bảo ta tới lấy tiền, Lý tẩu bảo ta tới lấy tiền, những lời này giống như thần chú sít sao trói bà lại. Khang Hoa quận chúa cảm thấy rất tức giận, rất hoảng sợ, nhưng lại vô lực. Chủ nhân sau màn này rất giảo hoạt, để bà sa chân vào bẫy, giãy giụa trong đó nhưng lại chậm chạp, chịu hạ đao cuối cùng.

      Mỗi ngày bà đều sống trong kinh sợ, chỉ sợ có ngày chẳng may Nhan Chính nhìn thấy tên ăn mày kia, sợ ngày tất cả mọi chuyện bị vạch trần, sau đó tất cả chờ mong của bà đổ nát, càng đến ngày thành hôn của Nhan Thế Tĩnh bà càng cảm thấy thời gian trôi chậm hơn, ngày còn dài hơn cả năm.

      Lần đầu tiên nữ nhân kiêu ngạo và độc ác như vậy cảm thấy khủng hoảng vì cục diện mất khống chế.

      Bà cũng muốn tìm ra chủ nhân đứng phía sau và tung tích của Lý tẩu, cũng phái người theo dõi mấy đứa ăn mày kia, nhưng chỉ cần lũ ăn mày kia chui vào đường lớn là lập tức giống như cá về biển, thấy tăm hơi đâu nữa. Đến ngày hôm sau, tên khác đến phủ, cầm thư với bà:

      … Lý tẩu bảo ta tới lấy tiền.

      Tâm tư của Khang Hoa quận chúa bị chuyện này chiếm hết, Lý tẩu cái hang đáy rồi, bây giờ lại xuất thêm cái hang khác đáng sợ hơn, chẳng mấy chốc mà cắn nuốt sạch bạc của bà.

      Cuối cùng, Khang Hoa quận chúa ngã bệnh, chính xác là bà ta nghĩ nhiều nên ngã bệnh. Mấy ngày liên tiếp, tinh thần suy sụp khiến cả người bà trở nên yếu ớt, chống đỡ nổi nữa. Bà ta chỉ sợ nếu lại nhìn thấy tên ăn mày cầm thư đến nữa nhịn được mà làm ra chuyện mất lý trí. Bà

      Ta cần tĩnh tâm, cẩn thận suy nghĩ bước kế tiếp phải ứng phó với người đứng sau kia như thế nào.

      Người kia là ai?

      muốn làm gì?

      Chỉ là vơ vét tài sản sao?

      Đương nhiên, phần cũng là vì bà ta muốn tránh Nhan Chính, mấy ngày nay, dường như Nhan Chính phát ra được chuyện bà làm, nếu như liên tục thực tiếp, dù có bảo vệ tốt cũng có khả năng bị phát !

      Khang Hoa quận chúa xé nát lá thư được đưa tới vào lúc sáng, khó khăn thở dốc.

      Nhan Thế Tĩnh cảm thấy rất kinh ngạc khi mẫu thân đột nhiên bị bệnh, bởi vì thân thể của Khang Hoa quận chúa vốn rất tốt, hàng năm đều rất khỏe mạnh, sao lại đột nhiên ngã bệnh chứ? Hay là do sắp tới ngày đại hôn? Có điều Nhan Thế Tĩnh cũng suy nghĩ nhiều, vừa rồi Tô y phường đưa mẫu vải mới tới, là quá đẹp, nàng phải nhanh chóng bảo mẫu thân đưa bạc để mua.

      Hơn nữa, vừa rồi ông chủ Tô còn , “Đây là mẫu vải mới, nghĩ tới sắp đến đại hôn của tiểu thư nên cửa hàng đưa đến cho tiểu thư xem trước, ngay cả phủ Hiền Vương cũng chưa được xem đâu!”

      Ông chủ Tô nịnh bợ khiến Nhan Thế Tĩnh rất thoải mái, trời mới biết dạo trước cửa hàng bọn họ đều đưa vải đến phủ Hiền Vương trước rồi mới cho người mang tới phủ Thừa tướng, là tức chết nàng! Hừ, nàng đường đường là Thái Tử phi, sao có thể thua kém Vương Phi nho chứ! Vì thế lần này nàng nhất định phải chặn vải may quần áo của Nhan Thế Ninh lại!

      Nhan Thế Tĩnh mang theo tức giận, giải thích ràng với Khang Hoa quận chúa.

      Khang Hoa quận chúa uống thuốc an thần, nghe nữ nhi xong cảm thấy rất phiền lòng, “Thế Tĩnh, của hồi môn của con rất phong phú rồi, cần thiết phải mua thêm những thứ này!”

      Nhan Thế Tĩnh chịu, “Như vậy sao được! Mẫu thân, con rất thích mấy tấm vải kia, làm thành xiêm y nhất định rất đẹp!”

      Khang Hoa quận chúa mất rất nhiều bạc, nhưng lại thể với nữ nhi, vì vậy chỉ có thể , “Thế Tĩnh, con hiểu chuyện chút !”

      Cho tới bây giờ, Nhan Thế Tĩnh đều tuỳ tâm sở dục, muốn cái gì là nhất định phải có cho bằng được, hôm nay nghe lời này cảm thấy rất chói tai, “Nương, chỉ là tấm vải mà thôi, sao người lại con hiểu chuyện! Mấy ngày này nương bị làm sao vậy? Lần trước tiệm kim khí đưa vòng ngọc tới, nương cũng có ý kiến! Mấy thứ đó đáng bao nhiêu tiền chứ? Người giữ lại nhiều bạc như bạc vậy, để cho con dùng muốn để cho ai dùng?”

      “Bốp!” Đầu óc của Khang Hoa quận chúa rất hỗn loạn, thấy Nhan Thế Tĩnh dám chỉ trích mình nhịn được nữa, quăng ra bạt tai, “Con câm miệng cho ta!”

      Trong khoảnh khắc bị đánh, Nhan Thế Tĩnh lập tức tỉnh mộng, nàng lớn như vậy rồi, cho tới bây giờ còn chưa bị đánh lần nào. Nàng bụm mặt lại, hai tròng mắt xinh đẹp chứa đầy nước mắt, “Nương đánh con!”

      Đau nhức nơi lòng bàn tay khiến Khang Hoa quận chúa hoàn hồn lại, nhận ra bản thân vừa luống cuống trong lòng cảm thấy rất khổ sở, thể chịu đựng được nữa. Bà ta vịn lấy cạnh bàn, cố gắng ổn định lại thân thể run rẩy của mình, nhưng vẫn thể bình tĩnh được.

      Nhan Thế Tĩnh thấy mẫu thân hồn bay phách lạc hét lên tiếng, sau đó ôm mặt chạy .

      “Tiểu thư, tiểu thư, người sao chứ?” Lưu ma ma đứng bên cạnh cũng bị màn vừa xong hù dọa, thấy Nhan Thế Tĩnh khóc chạy vội vàng đỡ Khang Hoa quận chúa.

      Khang Hoa quận chúa giống như người chết đuối túm được bè gỗ, túm chặt lấy cánh tay của Lưu ma ma, run rẩy , “Lưu ma ma, ta phải làm cái gì bây giờ?”

      Từ tới bây giờ, Lưu ma ma chưa từng thấy Quận chúa yếu ớt như vậy, vì thế lập tức rơi nước mắt, “Tiểu thư, người mau tỉnh táo lại ! Người thể sụp đổ như vậy được!”

      thể sụp đổ… thể bị đánh bại… Đúng vậy! Khang Hoa ta thể bị đánh bại như vậy được! Ta sai! Ta sai! Tất cả là do bọn họ ép ta! Ta sợ bọn họ!”

      “Đúng vậy! sợ, sợ!”

      Khang Hoa giống như tìm thấy được đức tin, lập tức khôi phục lại vẻ trấn tĩnh thường ngày, nhưng trong con ngươi lại lóe lên vẻ tàn ác vô cùng quyết liệt.

      Ông chủ Tô của Tô y phường biết Nhan Nhị tiểu thư mua vải do mình mang tới vô cùng thất vọng rời khỏi Tướng phủ, nhưng trong lúc xoay người lại lộ ra nụ cười khôn khéo, giảo hoạt.

      Phủ Hiền Vương.

      Bùi Cẩn chuyện với ông chủ Tô, Bắc Đẩu ngồi bên cạnh nghiên cứu thuốc.

      Nhấp ngụm trà thơm, ông chủ Tô mở miệng, “Xem ra hầu bao của Quận chúa hết rồi, tinh thần cũng sắp hỏng đến nơi nữa. Hồi nãy ta nhìn thấy Nhan Nhị tiểu thư ôm mặt khóc chạy . Chậc chậc… lão Bùi, ngươi dùng dao từ từ cắt thịt của người ta.. đúng là muốn mạng người ta a!”

      Bùi Cẩn cười vô tội, “Ta làm gì hết!”

      “Đúng, ngươi làm, ngươi chỉ tìm mấy tên ăn mày làm thôi, mỗi ngày đều đưa cho bọn họ phong thư đến đòi tiền Quận chúa! Ha ha, ngươi có biết , hai ngày nay có thằng nhóc hỏi ta rằng, ngày nào cũng làm, sao làm ba lần ngày luôn , sáng, trưa, chiều, haha”

      Bùi Cẩn sờ cằm cười, “Mỗi ngày lần là vừa đủ, nhiều hơn chỉ sợ bà ta chịu nổi, như vậy sao được chứ, dù thế nào cũng phải đợi đến ngày đại hôn của Thái Tử! Lăng trì xử tử, phải từ từ mới có tư vị.”

      Ông chủ Tô hít vào hơi, nhìn dưới khắp người Bùi Cẩn vài lần mới , “ may là ta chưa từng đắc tội với ngươi, nếu có thể chết thế nào cũng biết.”

      Bùi Cẩn tiếp tục cười ý tứ, “Làm sao ngươi có tội chứ, mỗi lần ngươi sai người đưa xiêm y tới đều nâng giá là sao?”

      “Hắc hắc, dù sao tiền của ta cũng là tiền của ngươi, cái này coi như là ta bảo quản giúp ngươi ! Ngươi xem, mấy năm nay ta đưa cho ngươi bao nhiêu tiền lãi, ngươi còn chưa có cám ơn ta đâu đấy! Đương nhiên, ta là người cũng để ý mấy thứ này, chờ ngươi làm nên đại rồi, nhớ để ta làm Hộ Bộ Thượng Thư, đến lúc đó, trong quốc khố có bao nhiêu tiền, ta nhất định giúp ngươi kiếm về gấp bội.”

      “Phốc!” Bùi Cẩn phun ra ngụm trà, nhìn ông chủ Tô, cười mắng, “Ngươi cho rằng muốn làm Hộ Bộ Thượng Thư rất dễ dàng sao?”

      “Rất khó sao? Ta thấy nhạc phụ đại nhân của ngươi cũng là người có đầu óc, tiếp theo ta phải làm những gì nữa? Hay là ta thử đến phủ Thừa tướng tặng y phục và trang sức, ngươi thấy được ?” Ông chủ Tô trở về vấn đề chính.

      Bùi Cẩn híp mắt, , “ tại, cần phải để nhạc phụ đại nhân của ta nhìn ra được ít đầu mối.”

      Ông chủ Tô gật đầu, cười gian, “Hiểu, vậy ta chọn ngày tốt đưa sổ sách mà Tướng phủ đặt mua năm nay đến. Chỗ đó cũng phải là số lượng , Nhan Chính chắc chắn là có nhiều bạc như vậy, cho nên nhất định ông ta bảo ta tìm Quận chúa, đến lúc đó ta bảo Quận chúa bà ta có bạc, bảo ta tìm Thừa tướng… Ha ha, như thế Nhan Chính biết Quận chúa có bạc, tại sao lại đột nhiên có bạc đây? Nhan Chính nhất định muốn hỏi han phen… A ha ha ha!”

      Ông chủ Tô đập chân vui vẻ nửa này, vừa cười vừa hỏi tiếp, “Còn chuyện Nhan Nhị tiểu thư khi quân, giả mang thai làm sao?”

      Bùi Cẩn nhíu mày trầm ngâm, “Việc này ta vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết vẹn toàn. Chuyện giả mang thai phải bị vạch trần trước mặt phụ hoàng ta của ta mới được! Mà muốn vạch trần trước mặt phụ hoàng nhất định phải chờ đến ngày đại hôn, nhưng phải làm như thế nào mà để lại dấu vết đây?”

      “Ngươi có thể mượn đao giết người.” Bắc Đẩu đột nhiên mở miệng .

      “Mượn đao giết người?” Bùi Cẩn cùng ông chủ Tô nhìn nhau, nhoẻn miệng cười.

      “Đúng thế, nhưng phải làm sao để truyền tin tức này cho Thất Vương chứ?” Ông chủ Tô lại hỏi.

      Lúc này, người bên ngoài cầu kiến.

      “Vương gia, tiểu nhân tra ra được ông chủ đứng sau Phúc Khánh lâu là ai!” Hắc y nhân Tiểu Bính .

      “Là ai?” Bắc Đẩu căng thẳng.

      “Là Thất Vương gia ạ!”

      Bùi Cẩn nghe được câu trả lời, đầu tiên là sững sờ, sau đó liền cười to, nhìn Bắc Đẩu, nhàng , “Xem ra, đêm nay ngươi lại phải trèo tường rồi!”

      Trong nháy mắt, tóc gáy của Bắc Đẩu dựng hết lên.

      Tại sao lại là ta??!!

      ………

      Nhan Thế Ninh hề hay biết những việc Bùi Cẩn làm. Trước mặt nàng, Bùi Cẩn vẫn là tên vô sỉ khốn khiếp, mỗi lần lên giường đều quấn lấy nàng đến tận sáng hôm sau mới buông tha.

      Mỗi buổi sáng tỉnh dậy, Nhan Thế Ninh đều rơi vào tình trạng eo mỏi lưng đau, nhưng từ từ nàng cũng dần thích ứng với việc Bùi Cẩn ôm mình lăn qua lăn lại như thế, thế nhưng cái lăn qua lăn lại kia mà được bình thường sáng hôm sau nhất định nàng phải ngủ bù. Vì thế nàng rất tức giận, bởi vì biết vì sao mà bên ngoài lại lan truyền tin đồn Hiền Vương phi là người rất thích ngủ nướng.

      Nàng đường đường là thục nữ, tại sao có thể ngủ nướng chứ? Ngay sau khi nghe được tin đồn buổi tối hôm đó Nhan Thế Ninh lập tức ôm chăn sang phòng khác ngủ, nhưng sáng hôm sau tỉnh lại, tên hỗn đản kia vẫn nằm bên cạnh nàng, sau đó lại bắt đầu quấn lấy nàng! Mà phải là loại quấn bình thường!!!

      Rốt cuộc chịu nổi nữa, Nhan Thế Ninh đặt ra ba điều kiện với Bùi Cẩn.

      “Mỗi ngày lần?” Bùi Cẩn khiêu mi, hỏi.

      “Ừm!”

      “Mỗi lần được quá nửa canh giờ?”

      “Ừm!” Nhan Thế Ninh gật đầu lần nữa.

      Bùi Cẩn vươn tay ôm lấy nàng, , “Nương tử, mau tỉnh lại, đừng nằm mơ nữa!”

      “…”

      Ban đêm cùng ngày, Nhan Thế Ninh bị lăn qua lộn lại hết lần này đến lần khác, sau đó mang theo đỏ ửng khắp người chìm vào giấc ngủ.

      Bùi Cẩn ngắm bộ dáng ngủ say của Nhan Thế Ninh, trong mắt tràn đầy nhu tình.

      ..Nàng muốn cả đời an bình, ta cho nàng cả đời an bình. Những chuyện xấu xa trong bóng tối, cứ để ta giải quyết giúp nàng!
      hamaxink, tart_trung, mal6 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :