1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phu quân, kiềm chế chút - Tô Hành Nhạc(Full 81c+2phiên ngoại)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 68: Nhan Thế Ninh Vô Ý Trúng Kế

      Edit: Bất Niệm

      Thọ thần của Diên Đế rơi vào cuối cuối tháng năm, đúng dịp thời tiết vô cùng ấm áp.

      Mới sáng sớm, Nhan Thế Ninh có cảm giác khiếp sợ yên, nàng với Bùi Cẩn, “Thiếp luôn cảm thấy hôm nay có chuyện xảy ra.”

      Bùi Cẩn nhìn thần sắc lo lắng của nàng, trấn an, “Đừng lo lắng, chúng ta cũng bố trí xong rồi. Thận ẩm thực, tránh hương thơm, xa tiểu nhân. Còn nữa, mặc dù ta thể luôn luôn ở cạnh nàng, nhưng còn có Tiểu Tư. Tiểu Tư theo Bắc Đẩu lâu như vậy, y độc cũng học được hơn phân nửa rồi, ngay cả võ công cũng học được chút ít, có Tiểu Tư ở cạnh, nàng cũng có thể yên tâm .”

      Mặc dù an ủi Nhan Thế Ninh như vậy, nhưng trong lòng, Bùi Cẩn cũng có cảm giác bất an tương tự. Dù sao, lần trước bảo vệ Nhan Thế Ninh và Tiểu Thập Tam quá tốt, phủ Thất vương có cơ hội ra tay, nếu như bọn họ lòng muốn đối phó với thai nhi trong bụng nàng và Tiểu Thập Tam hôm nay chính là cơ hội cuối cùng!

      Bùi Chương làm những gì? Mục quý phi làm những gì? Hết thảy đều là bí mật.

      Bùi Cẩn và Nhan Thế Ninh lo lắng, trong phòng thuốc, Bắc Đẩu cũng lo lắng, nhìn thoáng qua Tiểu Tư thu xếp đồ đạc, sau đó thản nhiên , “Hôm nay nhớ cẩn thận.”

      “Vâng. Có thể đeo đao ?” Tiểu Tư đáp lời, sau đó cầm lấy cây đao, quay đầu hỏi.

      Bắc Đẩu nhìn trường đao trong tay nàng, xấu hổ.

      Tiểu Tư cười tiếng, , “Đùa với chàng thôi. Thiếp mang theo ít thuốc bổ sung nguyên khí, an thai, phòng ngừa vạn nhất!”

      Bắc Đẩu thấy nàng suy nghĩ chu đáo, nhịn được liền gật đầu tán dương.

      Trong sân, Tiểu Ất vẫn tiếp tục dụ dỗ Tiểu Thập Tam mở miệng chuyện, sau khi trải qua trị liệu, Bắc Đẩu phát Tiểu Thập Tam chuyện phải là bệnh, mà là vấn đề tâm lý, chỉ cần khai thông được tâm lý, chắc chắn Tiểu Thập Tam chuyện trở lại, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tiểu Ất nghe xong liền xung phong gánh vác công việc khai thông, đương nhiên, kết quả phấn đấu đến nay vẫn là thất bại.

      “Thập Tam gia, tốt xấu gì ngài cũng câu , hai chữ thôi được ? Tại hạ và Tiểu Giáp đánh cuộc đấy.. Kính nhờ lão nhân gia ngài! Chỉ hai chữ thôi! cần nhiều hơn, đúng hai chữ thôi!” Tiểu Ất thấy Tiểu Thập Tam dạng sống chết hé miệng có chút muốn khóc.

      Thấy Tiểu Ất mặt mày ủ dột, Tiểu Thập Tam có chút do dự, suy nghĩ chút, liền sờ sờ đầu của Tiểu Ất, , “Ngoan ngoãn.”

      xong, thấy Bùi Cẩn đỡ Nhan Thế Ninh ra, liền nhảy xuống ghế đuổi theo.

      Tiểu Ất sững sờ tại chỗ, hồi lâu sau, mới sờ sờ đầu của mình, “Ngoan ngoãn? Sao lại giống như ông nội của ta vậy!!”

      Tiểu Giáp thấy thế liền nhàng đưa tay sờ đầu Tiểu Ất chút, sau khi “Ngoan ngoãn” xong lập tức tung người bay .

      “…Ngươi, vương bát giáp! Dám chiếm tiện nghi của lão tử!” Lấy lại tinh thần, Tiểu Ất lập tức giương nanh múa vuốt đuổi theo!

      Sau khi chuẩn bị xong, đoàn người liền ngồi xe ngựa tiến thắng vào nội cung. Khi bọn họ đến cửa cung, liền gặp xe ngựa của phủ Thất vương ở phía đối diện. Xuống xe ngựa, sau hồi hàn huyên bằng mặt bằng lòng, hai bên đều tự vào.

      Thấy đám người Bùi Chương xa, Nhan Thế Ninh liền kéo tay Bùi Cẩn, , “Điền thị hình như có chút bình thường.”

      Bùi Cẩn cũng nhìn thấy, Điền thị trang điểm tinh xảo, ăn mặc hoa lệ, mặt cũng mang theo ngọt ngào ung dung vui vẻ, nhưng nhìn thế nào cũng khiến người ta cảm thấy rất mất tinh thần, bởi vì, hai con ngươi của nàng ta ảm đạm như tro tàn.

      Hôm nay, Mục quý phi ăn mặc vô cùng đẹp đẽ sang trọng, mơ hồ có chút khí khái của nhất quốc chi mẫu, thấy Bùi Chương mang theo Chu thị và Điền thị tiến đến khẽ chau mày, ánh mắt rơi người Điền thị vô cùng chán ghét, bất quá rất nhanh lại bị thu liễm còn mảnh.

      Mục quý phi tháo vòng ngọc tay xuống, sau đó chậm rãi , “Đừng có bày ra bộ dạng người chết như vậy, nếu hôm nay lộ ra chuyện gì… người tự biết kết cục của mình rồi đấy!”

      “Biểu di mẫu!” Điền thị nghe vậy, mở to hai mắt, run giọng .

      Nghe được xưng hô kia, Mục quý phi cười lạnh tiếng, , “Chính vì tiếng biểu di mẫu, hơn nữa bản cung và nương của ngươi tình thân như tỷ muội, cho nên bản cung mới tha cho ngươi mạng! Nhưng ngươi lại biết tốt xấu, nếu hôm nay làm hỏng chuyện tốt của bản cung.. Hừ!”

      “Nhưng.. nhưng cũng chín tháng! Cứ như vậy lấy , con…”

      “Yên tâm , bản cung bảo vệ tính mạng của ngươi!” Mục quý phi bực mình cắt lời.

      Điền thị còn cách nào phản đối nữa, hai tay túm chặt lấy váy.

      Thoáng nhìn thấy vết sẹo cổ tay Điền thị, Mục quý phi nhướn mày, sau đó liền cầm vòng ngọc bàn đeo lên tay Điền thị, quay đầu lại, lại cho Bùi Chương ánh mắt vui.

      Bùi Chương thấy thế liền cúi đầu. Kể từ sau việc kia, chỉ cần nhìn thấy tiện nhân này, phát khí, chỉ hận thể đao giết chết ả, vì vậy chỉ có thể thầm chà đạp. ràng kiểm tra cẩn thận xong rồi mới đến đây.. À, có thể là do mấy ngày trước nhất thời nổi giận, chú ý mới để lại dấu vết cánh tay của ả.

      “Được rồi, còn sớm nữa, cùng đến Nghi Thọ điện !” Mục quý phi xong, đứng lên, đám người lập tức theo đuôi sau đó.

      Mà khi đám người Mục quý phi xa, cái đầu từ sau cửa sổ ra, vẻ mặt cực kỳ vui mừng.

      Tiểu Như vui sướng cầm khuyên tai ngọc thạch, đây là do đại cung nữ Thanh Hồng bắt nàng tìm, còn nếu tìm được cho nàng ăn cơm. Tiểu Như biết chính mình bị xa lánh, còn cách nào khác, chỉ có thể chạy tìm.

      Phía sau viện của Mục quý phi trồng ít hoa cỏ, có việc gì ai được phép đến đây. Tiểu Như tìm từ sáng sớm nhưng vẫn tìm được khuyên tai, sau lại có cung nữ tốt bụng cho nàng biết buổi sáng Thanh Hồng tới hậu viện, nàng mới có gan đến đây tìm. Vừa rồi đám người Mục quý phi mật đàm, Tiểu Như lại đứng sau cửa sổ, cho nên liền nghe đầy đủ, sót câu nào.

      Bọn họ có ý gì? Tiểu Như cau mày suy nghĩ, cuối cùng nghĩ ra liền quyết định mặc kệ, vẫn là mau đưa khuyên tai cho Thanh Hồng thôi, nàng sắp chết đói rồi!

      Ha ha, rốt cuộc cũng tìm được!

      Thanh Hồng thấy Tiểu Như cư nhiên tìm được khuyên tai do mình cố ý ném ở hậu viện có chút cam lòng, sau đó lại bắt đầu suy nghĩ phương pháp mới để chỉnh người.

      Khi trò khôi hài diễn ra trong góc cung điện, trong đại điện cũng bắt đầu trình diễn tuồng kịch.

      Thọ thần Diên Đế, khắp chốn vui mừng, hoàng thân quốc thích, văn võ bá quan tung hô vạn tuế, sau đó bắt đầu ăn uống linh đình. Rượu ngon mỹ thực ngừng, tiếng ca vũ vang lên khắp chốn, ai cũng vui mừng mỹ mãn. Có lẽ do mải mê thưởng thức mỹ tửu, hoặc có lẽ là do bị biểu giả dối tạm thời che mắt nên vẻ mặt băng lạnh thường ngày cũng bị quét sạch, Diên Đế bắt đầu mỉm cười, nhưng thỉnh thoảng ánh mắt vẫn luân phiên quét qua người hai vị Vương gia trong điện.. đoan trang cao quý, kính cẩn thong dong.

      Bùi Cẩn tất nhiên là cảm nhận được ánh mắt ghế rồng, có điều quan tâm, bởi vì nam nữ phân chia, thể ngồi cùng Nhan Thế Ninh, cho nên chỉ có thể thường xuyên liếc mắt nhìn về phía nàng. Tuy rằng mặt trò chuyện vui vẻ, bình tĩnh tự nhiên, nhưng trong lòng lại cực kỳ khẩn trương.. Đến giờ Ngọ vẫn bình an vô , nhưng dám buông lỏng, bởi vì thấy được Bùi Chương và Mục quý phi bắt đầu ném ánh mắt về phía Nhan Thế Ninh, ánh mắt này cực kỳ tốt! Nếu buổi sáng là có cơ hội, như vậy, tại cung yến kết thúc, chính là thời điểm tuyệt hảo để xuống tay!

      Nhan Thế Ninh bất an nên cũng dám làm gì quá xúc động, đầy bàn mỹ vị nhưng nàng lại hề động đũa, tuy rằng Mục quý phi to gan đến mức dám hạ độc vào đồ ăn, nhưng để an toàn, nàng vẫn cẩn thận hơn, ai biết bà ta có động tay động chân lên đôi đũa hay ly rượu của nàng hay !

      Nhan Thế Ninh sốt ruột, có chút đứng ngồi yên!

      Điều khiến nàng kinh ngạc chính là Chu thị lại ngồi ngay bên cạnh nàng. Ánh mắt Chu thị nhìn nàng giống hệt như rắn độc, khóe miệng hàm chứa nụ cười, ánh mắt lại u oán hận!

      Nhan Thế Ninh thầm nhắc nhở chính mình phải bình tĩnh, nhưng khuôn mặt tươi cười cuối cùng cũng lên vẻ được tự nhiên. Cuối cùng nàng ngồi yên nổi nữa, linh cơ vừa động, nhân lúc uống rượu liền cố ý để rượu đổ xuống váy, sau đó có lỗi đứng lên với nữ quyến, “Ta đến thiên điện trước.”

      Được Tiểu Tư đỡ vào Thiên điện, phải ngồi cùng bàn với rắn độc nữa, Nhan Thế Ninh thở ra hơi sâu.

      Thấy thế, Tiểu Tư liền , “Vương phi, bình tĩnh.”

      Nhan Thế Ninh thấy Tiểu Tư thần sắc lạnh nhạt chỉnh trang lại quần áo cho mình, cười , “Chờ sau này muội có hài tử, muội hiểu tâm tình của ta bây giờ.”

      Tiểu Tư suy nghĩ chút, cảm thấy cũng có đạo lý liền gật đầu.

      Nhan Thế Ninh đứng ưỡn bụng hơi mệt, nàng liền đến gần cửa sổ ngồi xuống, thở dài , “Ta ở nơi này ngây ngô , quay lại kia nữa.”

      Tiểu Tư cười tiếng, sau đó lấy ra cái hộp , dùng ngân châm thử qua chút rồi mới đưa cho Nhan Thế Ninh. Vừa nhìn, hai mắt Nhan Thế Ninh lập tức sáng lên, trong hộp là đủ loại thức ăn hương sắc đẹp mắt.

      “Vương gia , Vương phi chắc dám dùng bữa, nên để nô tỳ lén mang đến.” Tiểu Tư nhàng .

      Nghe vậy, Nhan Thế Ninh mím môi cười, nghĩ thầm Bùi Cẩn đúng là càng ngày càng tinh tế!

      Ngay lúc chủ tớ hai người sung sướng thưởng thức đồ ăn, tiếng cười ngọt ngào đột nhiên vang lên ngoài cửa Thiên điện.

      “Các ngươi làm gì đấy?”

      Nhan Thế Ninh cả kinh, ngẩng đầu lên nhìn, liền thấy hai nha hoàn đỡ Điền thị vào.

      Điền thị mang thai chín tháng, hành động có chút bất tiện, sau khi được đỡ vào, liền ngồi xuống bên cạnh Nhan Thế Ninh, tuy nhìn thấy hộp cơm của Tiểu Tư nhưng lại dùng cái này dùng đề tài chuyện tiếp, chỉ thở dài , “Thân thể càng ngày càng nặng, ngồi lâu chút cảm thấy mỏi, Cửu vương phi chắc cũng hiểu cảm giác này đúng ?”

      “Đúng thế.” Có lẽ do cùng là phụ nữ có thai, nên thấy Điền thị mang bộ mặt sầu thảm, Nhan Thế Ninh mặc dù vẫn còn cảnh giác nhưng cũng căng thẳng như lúc trước nữa.

      “Ta thấy sắc mặt của tỷ được tốt lắm, hay là thân thể có chỗ nào thoải mái? Có cần gọi ngự y đến ?” Suy nghĩ chút, Nhan Thế Ninh cẩn thận .

      Đuôi lông mày của Điền thị khẽ nhếch lên, sau đó cười khan . “ sao, có lẽ là vì sắp lâm bồn nên khẩn trương thôi.” xong, lại quay đầu với nha hoàn, “Ngươi lấy ít cao bạc hà đến cho ta, ta cảm thấy hơi khó chịu.”

      Nha hoàn nghe lệnh lui ra.

      Trong phòng chỉ còn lại ba người.

      Nhan Thế Ninh nhìn ánh mắt lóe lên của Điền thị, trong lòng càng thêm bất an, suy nghĩ chút, nàng , “Ta nghỉ ngơi đủ rồi, cáo từ trước.”

      “Đợi .” Điền thị vội vàng gọi nàng lại, sau đó nhếch khóe miệng lên, cười , “Có thể rót giúp ta ly trà được , vừa rồi ăn chút đồ mặn, miệng hơi khô.”

      Nhan Thế Ninh do dự, sau đó liền bảo Tiểu Tư rót trà cho Điền thị. Ấm trà kia vừa rồi nàng kiểm tra qua, rất khô sạch.

      Điền thị nhận trà, cúi đầu gẩy gẩy bã trà, thổi thổi, sau đó biết là hạ quyết định gì, ánh mắt trầm xuống, khẽ cắn môi, tràn đầy quyết tâm.

      Nhan Thế Ninh đứng bên cạnh nhìn, trong lòng khẽ động, phát có điểm thích hợp. Trà vốn lạnh, sao nàng ta lại phải thổi? Hơn nữa, bộ dạng uống trà của Điền thị sao lại có cảm giác đập nồi dìm thuyền? Còn có…

      Đến khi nhìn thấy Điền thị nhúng đầu ngón tay vào ly trà, tâm Nhan Thế Ninh liền chìm xuống.

      Nàng đột nhiên nhớ tới ván cờ! Ván cờ mà nàng và Bùi Cẩn dùng để đối phó vào đêm Trung thu!

      Đến lúc thanh thê lương của Điền thị vang lên, Nhan Thế Ninh mới hoàn hồn, thấy Điền thị ngã mặt đất, máu nhuộm đầy váy.

      “Ngươi.. Ngươi cho gì vào trong trà? Có ai ? Có ai ?!!” Điền thị thất kinh hô lớn.

      Nha hoàn ở ngoài cửa nghe được liền vội vàng chạy vào, thấy cảnh tượng trong phòng hoa dung thất sắc, ngừng kêu thét.

      Nhan Thế Ninh im lặng nhìn tất cả, cảm thấy đầu óc tối sầm lại, lòng bàn chân mềm nhũn, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.

      Nàng trúng kế!

      Mục quý phi phải là muốn mạng của con nàng!

      Mà là muốn… Hãm hại nàng!

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 69: Trúng Kế Hiểm, Nhan Thế Ninh Sinh Con

      Edit: Bất Niệm

      Trong phòng bắt đầu trở nên hỗn loạn, có người vội vã đỡ Điền thị lên, có người thể đỡ, có người chạy báo cho Bùi Chương, có người chạy tìm Bùi Cẩn, còn có người, hoang mang rối loạn chạy bẩm báo với Đại tổng quản Vương Phúc Niên.

      Điền thị nằm mặt đất, máu chảy ngừng, sắc mặt tái nhợt, đau đớn, nước mắt rơi đầy mặt. Đau đớn trong bụng ngừng dâng lên. Nhưng mặc kệ, đau đau, nàng ta vẫn kiên quyết cắn móng tay của ngón út xuống, nuốt vào trong bụng!

      Đối với cục diện lộn xộn trong phòng, trong đầu Nhan Thế Ninh hoàn toàn trống rỗng. Đến khi nhìn thấy Mục quý phi và Chu thị vội vàng đến, tâm tình rối loạn của nàng mới thoáng chút bình tĩnh lại!

      Bọn họ tới nhanh như vậy, hiển nhiên là có chuẩn bị!

      Chứng cớ vô cùng xác thực, có miệng khó cãi, hẳn là bọn họ mưu đồ từ lâu! Nhìn bộ dạng của Điền thị, đứa này chắc chắn là giữ được, nhưng tại sao nàng ta lại phải giết con của mình để hãm hại nàng? Nhan Thế Ninh nghĩ ra, nàng cũng nghĩ nữa, tại, cái nàng muốn biết là hậu quả!

      Nàng hạ độc vào trà, mưu hại hoàng tự, Bùi Cẩn dù có vất vả đối phó thế nào nữa cũng khó tránh được việc Diên Đế giận dữ, bọn họ khổ tâm bày bố tất cả, quả là chu toàn!

      Xong rồi! Xong rồi! Nên làm thế nào mới được đây?

      Nàng siết chặt quả đấm, đầu óc bắt đầu xoay chuyển nhanh chóng.

      Lúc này, Tiểu Tư kiểm tra xong ly trà của Điền thị, tới trước mặt Nhan Thế Ninh, , “Là thuốc trợ sản cực mạnh!”

      Thuốc trợ sản? Nghe vậy, Nhan Thế Ninh rùng mình, trong đầu lên ý niệm to gan, đúng là quá nguy hiểm, cẩn thận … Nhan Thế Ninh run sợ, nhìn thấy đám người Mục quý phi sắp tới cửa, nàng cắn răng cái, xoay người đến cạnh bàn, bưng ly trà mà Điền thị vừa uống lên, uống ngụm.

      Tiểu Tư thấy thế, kinh hô, “Vương phi!”

      Nhan Thế Ninh nhìn thấy đám người Mục quý phi nhảy qua cửa mà vào, liền kéo tay Tiểu Tư, trầm giọng , “Ta chỉ uống chút thôi, có chuyện gì! Chuyện muội phải làm bây giờ chính là chuẩn bị để ta lâm bồn.”

      “Lâm bồn!” Khuôn mặt luôn lạnh nhạt của Tiểu Tư rốt cuộc cũng lên vẻ kinh hoảng.

      Dược lực của thuốc chắc chắn là rất mạnh, mặc dù chỉ uống có chút nhưng Nhan Thế Ninh bắt đầu cảm thấy đau đớn, nàng khom người xuống ôm bụng, hốc mắt đỏ bừng, mắt lộ ra hung ý, “Đứa hơn tám tháng! Có thể!”

      Sau đó lại nhìn Tiểu Tư, tiếng động ra, “Cầu xin muội!”

      Lời còn chưa dứt, lệ khóe mắt cũng nhịn được nữa mà chảy xuống.

      Tiểu Tư thấy thế, trong nháy mắt liền lĩnh ngộ. Vương phi bị hãm hại, hậu quả khó có thể tưởng tượng, tại điều cần làm nhất chính là rửa sạch tội danh. Nhưng chứng cứ lại vô cùng xác thực, phải làm sao để rửa sạch? Đương nhiên chính là cùng nhau bị hại!

      người sinh non! người khác cũng sinh non! Đều là bị người hãm hại!!

      Trước đây, lúc nhàm chán nàng và Vương phi liền cùng nhau nghiên cứu y dược, trong đó có cả thuốc trợ sản, Vương phi chắc chắn là nghĩ đến chuyện này cho nên mới uống ngụm trà kia!

      Thai nhi tám tháng! Cơ bản là đủ khỏe mạnh! Nhưng chưa đến thời điểm mà lại dùng thuốc trợ sản, thế nào cũng có nguy hiểm!

      Nhưng nếu làm như vậy, còn cách nào để hóa giải nguy hiểm!

      Hung ác trùng trùng, khó lòng phòng bị, trong nháy mắt, Tiểu Tư phân tích tất cả lần, sau đó trễ khóe miệng xuống, trầm mặt, quét sạch tất cả hoảng sợ, thay thế bằng vẻ trấn định, thừa dịp náo loạn còn chưa bắt đầu, vội vàng đỡ Nhan Thế Ninh dậy, đồng thời nhanh chóng rút cây châm tóc xuống, đâm chảy máu tay của mình rồi bôi lên váy của Nhan Thế Ninh.

      “A! Vương phi chảy máu!” Tiểu Tư lớn tiếng hô, ngón tay nhanh nhẹn điểm lên vài huyệt đạo người Nhan Thế Ninh, hơn nữa, còn lấy ra vài viên thuốc nhét vào trong miệng nàng.

      Hai vị Vương phi liên tiếp ngã xuống đất, tất cả mọi người có mặt trong phòng vô cùng hoảng loạn, Mục quý phi và Chu thị bất ngờ, trong mắt cũng nổi lên kinh nghi.

      Tiểu Tư đặt hết tâm tư lên người Nhan Thế Ninh, vừa bắt mạch, vừa bôi máu lên váy nàng, thấy tạm ổn mới cao giọng, “ xong rồi! Vương phi nhà ta muốn sinh!”



      Trong phòng, Tiểu Tư hết sức chăm chú đỡ đẻ cho Nhan Thế Ninh, bà đỡ trong cung tự nhận có kinh nghiệm phong phú, nhưng khi nhìn thấy tiểu nương tỉnh táo thuần thục như vậy lại có chút xen tay vào được, cho nên chỉ có thể ở bên cạnh với Nhan Thế Ninh, “Cửu Vương phi, người dùng thêm sức! Lại dùng thêm chút sức nữa!”

      Đến khi thấy Nhan Thế Ninh bắt đầu chảy máu, bà đỡ khỏi bắt đầu kinh hoảng. Tiểu cung nữ ở bên cạnh thấy thế cũng bị dọa sợ, chậu nhôm trong tay rơi xuống, “A! Vương phi chảy máu! Chảy máu!”

      Nhan Thế Ninh vốn là sinh non, tâm tình mọi người đều căng như dây cung, nghe tiếng thét kinh hãi này sắc mặt lập tức hoảng hốt!

      Tiểu Tư thấy các nàng hoảng loạn, cả giận , “Các ngươi còn ầm ĩ nữa mau cút ra ngoài cho ta!” xong liền cầm khăn lau mồ hôi cho Nhan Thế Ninh, “Vương phi! Người dùng thêm sức! có việc gì! có việc gì!”

      Thấy ánh mắt kiên định của Tiểu Tư, Nhan Thế Ninh gật đầu, nước mắt cuồn cuộn chảy xuống, đến khi cảm giác đau đớn như bị cạo xương cắt da truyền tới, hàm răng của nàng cắn mạnh lên khăn vải, hai đấm nắm lại chặt. Bởi vì dùng sức quá mức, móng tay khảm vào lòng bàn tay, rách ra, chảy máu, nhưng lại hề cảm thấy chút đau đớn nào.

      Nàng mở to hai mắt nhìn nóc giường, lệ rơi đầy mặt, “Hài tử! Con nhất định phải chịu đựng!”



      Lại thêm chậu máu được bưng ra ngoài, Bùi Cẩn nhìn thấy mà giật mình. Cuối cùng nhịn được nữa, phát bắt lại cung nữ vừa ra, quát lên, “Bên trong rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Vương phi có nặng lắm ?”

      Cung nữ ngẩng đầu lên, thấy Cửu vương luôn luôn ôn hòa lại làm ra vẻ mặt hung thần ác sát run rẩy , “Nô tỳ cũng biết…”

      Bùi Cẩn hỏi được gì, tức giận đến toàn thân phát run, chỉ hận thể lập tức xông vào bên trong.

      Vừa rồi bị người khác lôi kéo chuyện, quay đầu lại thấy Nhan Thế Ninh đâu, vất vả mới thoát khỏi đám người kia, sau đó lại nghe được cung nữ chạy đến bẩm báo, Vương phi xảy ra chuyện! kinh hãi, vội vàng chạy đến nơi thấy Diên Đế và Bùi Chương cũng chạy đến. Chính vì thế, Bùi Cẩn càng thêm lo lắng!

      Thời điểm chạy tới Thiên điện, thấy mặt đất đầy máu, chỉ cảm giác cả người muốn điên lên, nghe máu kia là của Thất Trắc phi, mới thoáng yên tâm lại, nhưng đến khi nghe Nhan Thế Ninh muốn sinh non, tâm tình vừa mới ổn định lại chút lập tức vọt lên tới cổ họng!

      Mang thai hơn tám tháng, bình thường đều tốt, làm sao lại đột nhiên sinh non được?

      Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?



      Nhan Thế Ninh sinh ở phòng này, Điền thị nằm ở phòng bên cạnh, có điều Điền thị sinh ra cái thai

      chết.

      Lúc nhìn thấy khuôn mặt nhắn bầm đen của con mình, Điền thị tan nát cả cõi lòng, tuyệt vọng gào khóc.

      Tiếng khóc thê lương quấy nhiễu đến Diên Đế đứng đợi bên ngoài, Diên Đế đứng lên, lạnh lùng với bà đỡ bước ra ngoài, “Xảy ra chuyện gì? Đứa như thế nào rồi?”

      Bà đỡ lập tức quỳ xuống, khóc rống. “Xin Bệ hạ nén bi thương!”

      Ầm ầm, tiếng sấm vang lên giữa ngày xuân, đánh thẳng xuống đỉnh đầu của Diên Đế, tựa hồ như thể tin được, lẩm bẩm , “Chết?”

      Chết? Làm sao có thể chết được? chín tháng rồi mà? Chẳng phải lập tức sinh ra sao! Làm sao lại chết? Tại sao lại còn nữa?

      Những người còn lại nghe lời này đều tự làm ra phản ứng. Bùi Chương chán nản ngã ngồi xuống ghế, che mặt nức nở; Mục quý phi sắc mặt trắng bệch, ngừng rơi lệ; Chu thị giống như mất hồn, liên tục lẩm bẩm, “Đứa tốt đẹp, sao có thể mất là mất được?”

      Trong lúc mọi người “tan nát cõi lòng”, trong phòng sinh của Nhan Thế Ninh lại đột nhiên truyền ra tiếng khóc nỉ non của trẻ con, vang dội, nhưng cũng hư nhược.

      Bùi Cẩn vừa nghe, cả người đều phấn chấn lên.

      Bà đỡ ôm đứa ra, mặt mũi tràn đầy vui mừng , “Chúc mừng Bệ hạ, chúc mừng Vương gia, là tiểu tử.”

      Bùi Cẩn có tâm tư trông nom đứa là nam hay nữ, nhìn cũng nhìn, chỉ vội vã hỏi, “Vương phi như thế nào rồi? Nàng có nặng lắm ?”

      Bà đỡ gấp rút trả lời. “Vương phi chỉ là mất máu, hơi suy yếu chút.”

      Bùi Cẩn vừa nghe, tâm lại quýnh lên, thấy màn che bị vén lên, lập tức đẩy bà đỡ ra, vọt vào trong.

      Nhan Thế Ninh nằm giường, toàn thân đều ướt đẫm, tóc đen dài tán loạn gối, thấy Bùi Cẩn đến, nàng muốn cười nhưng nước mắt lại chảy xuống trước, “Bùi Cẩn…”

      Bùi Cẩn vội vàng nắm lấy tay nàng, hốc mắt cũng đỏ lên, “Thế Ninh.”

      Hai vợ chồng còn chưa kịp thêm câu nào, bên ngoài vang lên tiếng la thê lương của Điền thị. “Nhan Thế Ninh! Ngươi mau trả lại con trai cho ta! Mau trả lại con trai cho ta! Trả lại con cho ta! Ta muốn giết ngươi!”

      Nhan Thế Ninh vừa nghe, cả người đều bất an, nàng nắm chặt tay Bùi Cẩn, . “Đây là bọn họ hãm hại! Phải cẩn thận!”

      Bùi Cẩn biết ràng, nhưng thấy Nhan Thế Ninh khẩn trương, trong lòng cũng cảm thấy ổn.

      Ngoài phòng, Diên Đế biết được đứa cháu chết non bi thống thôi, lại nghe đứa cháu khác thuận lợi ra đời, thầm than ông trời phù hộ trong lúc buồn vui lẫn lộn, nghe Điền thị kêu la như vậy liền nghiêm nghị hỏi. “Rốt cuộc là thế nào?”

      Nha hoàn của Điền thị vội vàng quỳ xuống, khóc ròng. “Nô tỳ cũng biết, nô tỳ nghe lệnh lấy cao bạc hà, khi trở về thấy chủ tử nằm mặt đất, chảy rất nhiều máu. Nghe… Nghe , hình như là Cửu Vương phi hạ độc trong trà.”

      Nên nha hoàn hoàn toàn biết chuyện, lời ra cũng phải là mắt thấy tai nghe.

      “Thuốc? Thuốc gì?” Diên Đế nghe vậy sợ hãi, sau đó sai người nhanh chóng điều tra.

      Điều tra xong, thị vệ hồi báo lại. “Trong chén trà của Cửu Vương phi và Thất Trắc phi đều có thuốc trợ sản!”

      Diên Đế hoảng sợ, “Ai hạ thuốc! Tra cho trẫm! Hung hăng tra! Lúc ấy ai ở trong điện này? Là ai pha trà?”

      Cung nữ, thái giám lập tức quỳ đầy đất, khóc ròng. “Nô tài oan uổng!”

      Thị vệ vội . “Bẩm Bệ hạ, thuốc này chỉ có ở trong chén trà của hai người này, mà có ở những chỗ khác… Có thể thấy được, lúc ấy là có người hạ độc tại chỗ, nếu , trùng hợp như thế!”

      Lời này vừa thốt ra, tất cả hiềm nghi lập tức tập trung lên ba người. Mà trong ba người, hai người gặp chuyện, chỉ duy nhất người việc gì, vì vậy, Tiểu Tư bị hoài nghi lớn nhất!

      Nghe thấy bên ngoài ép hỏi Tiểu Tư, Nhan Thế Ninh nằm yên được nữa, giãy giụa đứng lên, ra bên ngoài, quỳ gối bên cạnh Tiểu Tư . “Phụ hoàng! Tiểu Tư và thần tức tình như tỷ muội, vừa rồi nàng còn liều mạng đỡ đẻ cho thần tức! Nếu như nàng muốn hại con, vừa rồi có thể chiêu hai mạng, giết chết mẹ con thần tức!”

      Vừa rồi thẩm tra, Bùi Cẩn tiện ở trong phòng, đành phải ra bên ngoài, lúc này thấy Nhan Thế Ninh vừa sinh xong lại chạy đến quỳ rạp xuống đất đau lòng dứt! Nhưng giờ khắc này cũng có cách nào khác, chỉ có thể quỳ xuống cùng nàng!

      Lời của Nhan Thế Ninh cũng rất có lý. Diên Đế nhíu mày, phải là Tiểu Tư, vậy là ai?

      Mục Quý phi thấy tình thế bất lợi có chút nóng nảy, bất chấp có đúng mực hay , gạt lệ . “ phải là nàng là ai! Trong phòng lúc ấy chỉ có ba người các ngươi!”

      Bùi Chương thấy Mẫu phi mở miệng, cũng đứng lên, lạnh lùng . “Trà loa là ngươi bưng cho Tú Chân, phải là nha hoàn chính là ngươi! Vì sao ngươi phải hại con của ta?”

      xong liền hướng Diên Đế quỳ xuống, khóc to. “Phụ hoàng, người nhất định phải làm chủ cho nhi thần!”
      Last edited by a moderator: 6/12/14
      tart_trung, mal, Pham Trang4 others thích bài này.

    3. Nguyễn Thị Luyện

      Nguyễn Thị Luyện Well-Known Member

      Bài viết:
      206
      Được thích:
      286
      hieur thế nào là ngậm máu phun ngươi

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 70: Hóa Hiểm Thành Thắng

      Edit: Bất Niệm

      Vì sao Nhan Thế Ninh phải hại con của , trong lòng mọi người đều ràng, cho nên Bùi Chương vừa thốt ra lời này, ánh mắt của mọi người liền tập trung về phía Nhan Thế Ninh và Bùi Cẩn.

      Nhan Thế Ninh sớm ngờ tới bọn họ hỏi như vậy, cho nên sau khi nghe xong, nàng cũng hoảng loạn, con mắt ửng hồng, nước mắt lăn xuống, sau đó dập đầu, với Diên Đế, “Xin Phụ hoàng minh xét! Trà kia đúng là do thần tức bảo Tiểu Tư bưng cho Điền phi, nhưng trong đó có bỏ thuốc hay thần tức biết! Huống chi, thần tức cũng uống trà, còn vì thế mà bị hại!.. Vừa rồi, vừa rồi, nếu sơ sẩy cái, hài nhi của thần tức cũng khó mà bảo toàn tính mạng…” xong, Nhan Thế Ninh lại lớn tiếng khóc rống.

      Thấy nàng nhanh mồm nhanh miệng, Bùi Chương hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau đó cả giận , “Ai biết có phải ngươi dùng khổ nhục kế hay ! Mặc dù ngươi cũng uống trà, nhưng cuối cùng ngươi lại vô ! Ngươi thuận lợi sinh hạ hài tử, còn con của ta…!!! là mưu kế hay! là lòng dạ rắn rết!”

      Nhan Thế Ninh thấy ngậm máu phun người, hắt nước bẩn lên người mình tức giận đến toàn thân phát run, bất quá rất nhanh nàng liền tỉnh táo lại, mặt tràn đầy hận ý, nhìn , “Lời này của Thất ca là có ý gì? Chẳng lẽ ta vì muốn sát hại thai nhi trong bụng Điền phi mà nhẫn tâm bất chấp an nguy của con mình hay sao?”

      “Vì đạt được mục đích, ngươi chắc chắn từ thủ đoạn nào!” Bùi Chương trả lời.

      Biết nhảy vào bẫy, Nhan Thế Ninh cười lạnh, “Theo như ý của huynh có phải ta cũng nên hoài nghi huynh là muốn vu oan hãm hại cho ta hay ?”

      Ánh mắt Nhan Thế Ninh sắc như đao, Bùi Chương nhất thời nghẹn lời. là bị kinh hãi, cũng là chột dạ, cho nên lời ra tiếp theo liền có chút hàm hồ, “Cái gì mà vu oan hãm hại! Chẳng lẽ bản vương lại bảo Điền phi đích thân giết hài tử để giá họa cho ngươi sao?”

      Nhan Thế Ninh cười lạnh tiếng, , “ ca có thể hoài nghi ta lòng dạ rắn rết, bất chấp an nguy của cốt nhục để hạ độc kế, vậy sao ta lại thể hoài nghi Điền phi chứ?”

      Mục quý phi thấy tốt, liền vội vàng xen vào, “Đều ít câu , cái gì mà khổ nhục kế, cái gì mà vu oan hãm hại, mau thu lại hết cho ta!”

      Nhan Thế Ninh thấy bà ta cố gắng hòa giải cũng dây dưa nữa, chỉ , “Nương nương cũng là mẫu thân, tất nhiên cũng hiểu hài tử chính là thịt người mình, chỉ cần có lương tri, chắc chắn bao giờ mạo hiểm an nguy của con mình! Thế Ninh làm, cũng tin tưởng Điền phi làm! Mặc dù tạm thời biết là ai hạ độc, nhưng Thế Ninh chưa bao giờ hoài nghi Điền phi! Nhưng biết vì sao Thất ca lại mực chắc chắn là ta gây nên?”

      đến đây, Nhan Thế Ninh cố ý ngừng lại chút. Lời này của nàng chính là mắng Bùi Chương quân tử! Nhưng nàng cũng chỉ có thể như vậy mà thôi, bởi vì nàng cũng có chứng cớ chứng minh mọi chuyện là do Điền thị gây nên, chính mình giết con của mình để vu oan hãm hại, đây là chuyện hoang đường cỡ nào chứ! Ngay cả chính nàng còn tin, chứ đừng đến là Diên Đế.. mặc dù tất cả đều là !

      Cỡ nào điên cuồng hãm hại a!!!

      Hơn nữa, chứng cứ duy nhất cũng bị Điền thị nuốt mất rồi!

      Nghĩ tới đây, Nhan Thế Ninh hít vào hơi, sau đó trầm giọng , “Đương nhiên, Thế Ninh cũng có thể hiểu được tâm tình của Thất ca, nếu như Thế Ninh mất hài tử, chỉ sợ còn điên cuồng hơn cả Thất ca và Điền phi! Nhưng thế, Thế Ninh cũng muốn bị dội nước đục lên người!”

      đến đây, Nhan Thế Ninh thở dốc hơi, lảo đảo thân thể.

      Bùi Cẩn thấy thế, quay đầu lại phát sắc mặt nàng tái nhợt, mồ hôi lạnh đầy trán, cả kinh.

      Nhan Thế Ninh nhìn cái, gian nan kéo ra nụ cười, sau đó lại với Diên Đế, “Thần tức làm người như thế nào, Phụ hoàng là người ràng nhất. Chuyện hôm nay, thần tức đều … Kính xin Phụ hoàng minh…”

      Chưa kịp hết chữ cuối cùng, Nhan Thế Ninh trợn mắt lên, cả người đổ sang hướng bên cạnh. Bùi Cẩn vội vàng ôm lấy nàng, nhìn thấy bãi máu dưới đất kinh hoảng, kêu ra tiếng:

      .. “Thế Ninh!!”



      Nhan Thế Ninh lần nữa mất máu ngất xỉu, chứng minh nàng bị tổn thương rất lớn, cũng lên nàng thể nào là người hạ độc, dù sao, lưỡng bại câu thương, ai cũng có lợi!

      Nhưng Bùi Chương làm sao có thể cam tâm, thấy vẻ mặt tình bất định của Diên Đế, lại , “Phụ hoàng, cho dù nàng hạ độc, nhưng trà kia cùng trong chén, vì sao người uống trước lại trúng độc sâu hơn người uống sau?”

      Diên Đế nghe hỏi thế liền nhướn mày.

      Tiểu Tư đứng bên cạnh, thấy thế liền mấp máy môi dưới, sau đó trả lời, “Đó là bởi vì thân thể của Vương phi nhà nô tỳ khỏe mạnh, còn thân thể của Điền phi suy yếu..”

      Trong thời gian ở tại Ngọc Tuyền sơn trang, mỗi ngày Nhan Thế Ninh đều ăn uống no đủ, hoạt động gân cốt, tinh thần phấn chấn; mà Điền thị đúng là gần đây thân thể được tốt, thời gian trước còn bệnh nằm liệt giường.. Đối với hai người con dâu có thai, Diên Đế tất nhiên cũng có quan tâm, bây giờ nghe Tiểu Tư giải thích phen, nghi hoặc trong lòng cũng được cởi bỏ.

      Chỉ là…

      Diên Đế nhìn Bùi Cẩn lo lắng đứng cạnh Thái y, lại nhìn Bùi Chương đau lòng rơi lệ, bên tai lại vang lên tiếng khóc thê lương của Điền thị, tâm niệm vừa động, Diên Đế chậm rãi , “Mẹ con Cửu vương phi còn yếu, ở lại trong cung tĩnh dưỡng .”

      Lời này vừa thốt ra, sau lưng Bùi Cẩn lập tức cứng lại!

      Diên Đế… Đây là muốn giam lỏng mẹ con Nhan Thế Ninh trong cung!

      Tại sao phải giam lỏng?

      Chính là hoài nghi !



      Yến tiệc vui vẻ lần nữa chấm dứt trong hỗn loạn.

      Nhan Thế Ninh được an trí cho tẩm điện tinh xảo, lúc này nàng được thay quần áo sạch , an ổn ngủ giường, nghe được bên cạnh có động tĩnh, tròng mắt giật giật, tỉnh lại. Thấy Bùi Cẩn canh giữ bên giường, nàng nhếch miệng cười tiếng, muốn chuyện nhưng đau đớn truyền đến, nàng lập tức hít vào hơi.

      Bùi Cẩn phát ra, vội vàng cầm tay của nàng, “Nàng còn đau ?”

      Nhan Thế Ninh chớp chớp mắt nhìn , sau đó ủy khuất , “Đau quá.”

      Bùi Cẩn vừa nghe, nhớ tới cái gì, liền biến sắc mặt, quát lên, “Nàng còn biết đau!”

      “Hả??” Nhan Thế Ninh có chút mờ mịt, mới vừa rồi còn vẻ mặt lo lắng nhu tình, sao lại trở mặt rồi?

      Bùi Cẩn thấy nàng như vậy có cảm giác như đánh vào khí, muốn hung hăng đánh nàng trận nhưng lại nỡ, cuối cùng chỉ có thể cầm ngón tay của nàng lên cắn chút, cả giận , “Trở về ta tính sổ với nàng sau!”

      Nhan Thế Ninh vừa nghĩ, liền biết là Bùi Cẩn biết chân tướng nên mới nổi giận, dù sao mặc dù là nàng thắng, nhưng tiền đặt cược lần này quá lớn, bây giờ nghĩ lại mà vẫn thấy sợ! Muốn giải thích, nhưng bên cạnh đều là người trong cung, liền cắn môi dưới nữa, chỉ nháy mắt cầu xin tha thứ.

      Bùi Cẩn oán hận nhìn nàng lát, nhớ đến lời của Diên Đế, lại thở dài, sau đó tựa đầu lên vai Nhan Thế Ninh, giọng , “Thế Ninh, nàng và con phải ở lại trong cung..”

      Nhan Thế Ninh trợn to hai mắt.

      Bùi Cẩn nhàng cười tiếng, hôn lên trán của nàng, tiếp, “Nàng yên tâm, ta nhất định đón nàng ra ngoài. Rất nhanh.”

      Nhan Thế Ninh nhìn , hốc mắt lại hồng lên, sau đó nàng từ từ gật đầu. Nàng cũng biết, Diên Đế giữ hai mẹ con nàng trong cung là có ý gì.

      ..Nàng làm nhiều như vậy, nhưng cuối cùng vẫn hóa giải được hiềm nghi của Diên Đế!

      Bùi Cẩn biết nàng nghĩ cái gì, lắc đầu , “Nàng làm rất tốt!”

      Nếu như nàng làm những thứ kia, chỉ sợ tại Mục quý phi càng thêm kiêu căng, mà hai người bọn họ lại thể giải thích ràng được, chỉ sợ kết cục còn thảm hại hơn bây giờ!

      Kiếm củi ba năm thiêu giờ, như thế vẫn còn !

      “Mấy ngày tới đây, chỉ sợ ta khó lòng gặp được nàng.” Trầm mặc lúc, Bùi Cẩn lại thương xót .

      Nhan Thế Ninh hơi nhếch môi, sau đó , “Thiếp chăm sóc con tốt.”

      Bùi Cẩn lắc đầu, bình tĩnh , “Mặc kệ thế nào, trước hết nàng phải bảo vệ mình tốt!”

      Nhan Thế Ninh ngẩn ra.

      Bùi Cẩn cúi xuống bên tai nàng, buồn bã , “Đứa mất có thể sinh lại, nàng mất.. còn nữa…”

      Nhan Thế Ninh nghe mà đau xót cả chóp mũi, nàng gật đầu , “Thiếp chăm sóc bản thân tốt.”

      Suy nghĩ chút, nàng lại , “ cho chàng biết bí mật.”

      “Ừ?”

      “Thực ra lúc trước là thiếp giả vờ bất tỉnh.”

      “…”

      “Khi đó ngất chút, hiệu quả cao hơn.” Nhan Thế Ninh nháy mắt, giọng .

      Bùi Cẩn hồi tưởng lại, liền phát ra manh mối. Lúc trước Nhan Thế Ninh vẫn bình thường, về sau đột nhiên nàng lại yếu dần , giống như là kiệt lực.

      Nhan Thế Ninh cười giảo hoạt, “Hồ ly tinh, nên quên lão bổn hành nha!”

      Vừa nghĩ đến chuyện nàng giả bộ lừa gạt mọi người, Bùi Cẩn nhịn được lắc đầu bật cười.

      “Vậy sao nàng lại hôn mê đến tận bây giờ?” Bùi Cẩn nghi hoặc.

      Nhan Thế Ninh cắn môi , “Về sau chàng ôm thiếp, thiếp cảm thấy hơi mệt, liền ngủ mất…”

      “…”



      Lúc đến hai người, khi trở về lại chỉ có người, Bùi Cẩn nghiêm nghị ngồi trong xe ngựa trống rỗng, ánh mắt thâm thúy, quanh thân mơ hồ lộ ra chút sát ý.

      Rắn độc phát động công kích, hơn nữa lại dùng loại phương thức ngờ tới! Mặc dù cũng bị tổn thất , nhưng cái giá bọn họ phải trả cũng quá lớn rồi!

      Tại sao bọn họ phải làm như vậy?

      Lưỡng bại câu thương? Vì cái gì?

      Trong Vương phủ, đèn đuốc sáng trưng. mặt mỗi người đều mang biểu tình phức tạp, vừa vui mừng vừa trầm trọng. Vui mừng là vì Vương phi sinh quý tử, còn trầm trọng là vì Vương phi và tiểu vương gia thể trở về.

      .. Bùi Cẩn sớm nhanh chóng kể lại tất cả mọi chuyện phát sinh trong cung.

      Trong phòng thuốc, Bùi Cẩn an vị ngồi ghế mây, vân vê mi tâm, thầm suy nghĩ.

      Bắc Đẩu ngồi bên cạnh nhìn Bùi Cẩn lúc, cuối cùng nuốt phẫn nộ trong lòng xuống.. Hai ngày trước, muốn mượn Tiểu Tư ngày, kết quả lần mượn liền xảy ra chuyện!

      Suy nghĩ chút, Bắc Đẩu , “Ngươi cưới được tốt. Hôm nay nếu nàng phản ứng nhanh chóng, hậu quả là khôn lường.” Trong lúc chuyện, ánh mắt của Bắc Đẩu tràn đầy vẻ thưởng thức… Nhan Thế Ninh rất hung ác, bức nàng tới cực điểm, nàng thậm chí còn hung ác hơn cả Bùi Cẩn! Nữ nhân như vậy, thể tốt hơn! Đương nhiên, Tiểu Tư vẫn là tốt nhất!

      Nghĩ đến Tiểu Tư, ánh mắt Bắc Đẩu trở nên nóng rực.. Nàng là quá ưu tú, thời gian trước vừa mới để nàng đỡ đẻ cho nữ đầu bếp, hôm nay có thể thuần thục đỡ đẻ cho Vương phi!

      Nhận ra bản thân thất thần, Bắc Đẩu ho tiếng, sau đó nghiêm mặt , “Tiếp theo ngươi định làm gì?”

      Bùi Cẩn thâm trầm, “ tại ta cần phải biết nguyên nhân vì sao Bùi Chương lại phải giết chết con của mình !”

      Bắc Đẩu gật đầu, “Đúng là rất khả nghi. Làm như vậy bọn họ hoàn toàn có lợi gì cả.”

      Bùi Cẩn chán nản gật đầu, trầm ngâm lát mới tiếp, “Thất ca trù hoạch ván cờ này, lấy cái chết của con mình để đả kích ta, nếu như về sau Thế Ninh quấy rối ván cờ của bọn họ, sợ là ta sụp bẫy! Nhưng bây giờ Thế Ninh phá vỡ thế cục, tầm mắt của Phụ hoàng lại mơ hồ, cho nên mặc dù vẫn còn hoài nghi, nhưng cuối cùng Phụ hoàng vẫn hạ quyết định, chỉ giữ Thế Ninh ở lại trong cung để nhắc nhở ta, đề phòng ta! Từ điểm này mà , Thất ca thắng, nhưng bọn họ thắng toàn toàn mà thôi! Như vậy, tại muốn chuyển bại thành thắng, chúng ta nhất định phải tìm ra nguyên nhân Thất ca thiết kế ván cờ này làm gì! Hổ dữ ăn thịt con, huống chi lại là quả cân ảnh hưởng đến việc ngồi lên vị trí kia! Ta tin, vì đối phó ta mà Thất ca có thể điên cuồng đến vậy!”

      “Ý của ngươi là, thai nhi trong bụng Điền thị có vấn đề?” Bắc Đẩu nhíu mày hỏi.

      Bùi Cẩn híp mắt, “Ta nghĩ, cái thai trong bụng Điền thị có phải là thai chết hay .”

      Bắc Đẩu nghĩ nghĩ, liền vuốt cằm , “Có khả năng! Ta lập tức hạ lệnh cho người đến phủ Thất vương điều tra, nếu như là thai chết, nhất định để lại dấu vết, ít nhất mặt y dược có manh mối.”

      Bùi Cẩn gật đầu, “Chúng ta phải dốc hết sức, sớm ngày đón hai người các nàng trở lại! Nếu , ngươi nhất định phải chịu khổ cùng ta.”

      Thấy Bùi Cẩn lại trêu ghẹo mình, Bắc Đẩu thèm gì, nghĩ đến cái gì, lại ngẩng đầu lên , “Hai người? Phải là ba người mới đúng.”

      “Ba?” Sau khi sững sờ, Bùi Cẩn lập tức hoàn hồn, sau đó ảo não thôi, “Ta quên mất con trai của mình!”

      Mà khi nhớ tới bản thân chưa nhìn thấy mặt con trai, lại càng ôm đầu kêu rên ảo não.

      Trong cung, giường gấm, trong cái tã lót, có bé trai khẽ nhếch khóe miệng của mình lên, dường như bày tỏ bất mãn trong lòng…
      tart_trung, mal, trạch nữ4 others thích bài này.

    5. Miken Ha

      Miken Ha Member

      Bài viết:
      61
      Được thích:
      31
      thuong vo ma quen con cua m luon:yoyo67:

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :