1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Mình biết cách xóa bài đăng, ai biết chỉ mình với
      Last edited: 28/11/19
      Cloudy DonnaMengotinh_Ranluoi thích bài này.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      đăng trùng rồi nàng ơi
      Phiêu Phiêu Trong Gió thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 14:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Mọi người trong đình Thanh Ấm đều lộ diện, tiếp đón Tống Vân.

      Kỷ Dao cảm thấy lạnh, kéo kéo bọc lại trang phục của gã sai vặt, theo sau Dương Thiệu.

      E sợ có người nhận ra, nên căn bản là nàng nhìn Tống Vân.

      Thấy nàng nấp phía sau, Dương Thiệu liền túm lấy cánh tay nàng, nhướng mày : "Lén lén lút lút, càng làm người khác hoài nghi, ai thèm nhìn ngươi chứ? Ngươi ra đứng cùng bọn họ."

      Hôm nay mang theo bốn tùy tùng, Trần Tố lớn tuổi nhất, tuổi sấp sỉ , đứng thứ hai là Hứa Như Nam, hai đứa còn lại càng tuổi, người tên Trần Liệt, người tên Chu Dung, chỉ lớn hơn Kỷ Dao hai ba tuổi, chiều cao nhỉnh hơn nàng chút.

      "Vâng." Kỷ Dao đáp lời, đứng bên cạnh Trần Liệt.

      Xem dáng vẻ giống như thiếu niên chưa thành niên, quả nhiên ai chú ý tới.

      Sau khi Dương Thiệu hành lễ với Tống Vân nhìn chằm chằm Kỷ Dao.

      Phát nàng liếc Tống Vân cái, sau đó rời ánh mắt, cuối cùng nhìn thêm cái nào nữa, cho dù nàng cách Tống Vân rất gần.

      Kỳ quái.

      Dương Thiệu có chút nghi hoặc.

      Xem xem các nương trong đình Thanh Ấm, có ai là tâm niệm Tống Vân, trong lòng hận thể vây quanh ta, chỉ là phải duy trì dáng vẻ dè dặt của nương, cho nên chỉ dám đỏ mặt, trộm ngắm ta thôi.

      qua, thấp giọng : "Ngươi quen ta ?"

      Kỷ Dao quen quá ấy chứ, nhưng khẳng định là nàng biểu điều đó ra ngoài, cho nên lắc lắc đầu.

      "Đây là Sở vương điện hạ, con trai thứ hai của Hoàng thượng." Dương Thiệu làm như vì an toàn của nàng nên mới nhắc nhở, "người trong hoàng tộc, ngươi nhớ cách xa chút."

      Kiếp này nàng nhất định tránh xa, Kỷ Dao dùng sức gật đầu: "Vâng ạ."

      Ngoan như vậy à.......

      Dương Thiệu vô cùng kinh ngạc, hồ nghi nhìn Kỷ Dao cái: "Coi như ngươi còn biết nghe lời của bổn hầu."

      Trong đình Thanh Ấm, từ đầu tới cuối nàng đều tiện hành động, còn phải dựa vào Dương Thiệu tới bảo hộ tỷ tỷ, Kỷ Dao cười với : "Đương nhiên, Hầu gia là người tốt, hại ta."

      Đôi mắt cong cong, rất là vui vẻ ngọt ngào.

      Dương Thiệu cảm thấy nếu còn nhìn nữa, liền hận thể ôm nàng vào trong lòng, nên nghiêng đầu sang bên cạnh: "Ngươi biết là tốt rồi."

      Ngữ khí lạnh nóng, nhưng tâm trạng của tốt chưa từng có, có lẽ là Kỷ Dao quen biết từ sớm, cho nên mới thích Tông Vân.

      Khóe miệng vểnh lên, nỗi lo trong lòng được quét sạch .

      Kỷ Dao phát ra, nàng chỉ lo lắng cho tỷ tỷ.

      "Hầu gia, tỷ tỷ ta tại thế nào?"

      Vừa rồi Trần Tố có đến bẩm báo, Dương Thiệu có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng là chuyện tốt, : "Tỷ tỷ ngươi suýt nữa trúng kế, nhưng được Tạ Minh Kha cứu, tại có vấn đề gì."

      Cái gì!

      Kỷ Dao cả kinh, ngẩng đầu nhìn bốn phía.

      Khi nhìn tới hướng Tây, nàng nhìn thấy tỷ tỷ ở cùng Phúc Gia công chúa, bên cạnh còn có Tạ Minh Châu và các quý nữ, đúng là tỷ tỷ vẫn hoàn hảo có chuyện gì xảy ra, chỉ là đầu hơi cúi, dường như muốn người khác chú ý tới.

      Tạ Minh Kha vậy mà ra tay cứu tỷ tỷ?

      Lẽ nào......

      Bên tai đột nhiên nghe thấy giọng của Tống Vân.

      "Hầu gia, vào lầu gác uống ly rượu ."

      Tống Vân cất tiếng mời Dương Thiệu.

      Kỷ Dao vội vàng cúi đầu.

      Dương Thiệu bước lên trước bước, ngăn trở nàng ở phía sau, cười : "Điện hạ có nhã hứng như vậy, vi thần đương nhiên phụng bồi."

      Trong đình nhiều người như vậy, Tống Vân cũng phát ra Kỷ Dao, sau khi mời Dương Thiệu liền cùng các quan viên khác vào lầu gác.

      Dương Thiệu quay người dặn dò Kỷ Dao: "Ngươi lưu lại cùng Trần Liệt, đợi ta uống rượu xong, lại mang ngươi ra ngoài."

      Kỷ Dao cầu còn được, dù sao trước đây nàng có gặp qua Tống Vân, mặc dù chưa chắc được ta nhớ tới, nhưng cũng muốn mạo hiểm như vậy.

      Nàng gật gật đầu, đưa mắt tiễn Dương Thiệu lên lầu.

      Đình Thanh Ấm là nơi cao nhất sông Bạch, gồm có ba tầng lầu, đứng ở cửa sổ lầu ba, có thể nhìn bao quát cả con sông Bạch, tự nhiên cũng có thể nhìn được toàn cảnh cuộc đua thuyền rồng.

      Cùng vào, còn có hai vị Thượng thư đại nhân, Hạc Khánh Hầu, Hưng An Bá, Tạ Minh Kha và những người khác.

      Mọi người trò chuyện, yến tiệc linh đình.

      lát sau, Thái tử và Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử cũng tới, trong bốn vị hoàng tử chỉ có Tống Vân đủ hai mươi tuổi, được phong làm Sở vương, rời hoàng cung tự xây phủ đệ, Tam hoàng tử Tứ hoàng tử chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, vẫn ở trong cung.

      Gặp Thái tử, các quan viên đều phải bái kiến.

      Thái tử Tống Diệm phất phất tay, cho mọi người ngồi, mặt cũng có chút tươi cười nào.

      Các quan viên thấy Tống Vân đắc thế, người người vội vàng nịnh hót, còn Thái tử như ta cũng chỉ có hư danh, nhìn Tống Vân, trong lòng Thái tử đều là oán hận. May mà Hoàng tổ mẫu thương ta, còn có chút hi vọng, tại liền để Nhị đệ đắc ý thời gian, sớm muộn gì ta cũng để Tống Vân nếm thử chút mùi vị của thất bại là như thế nào!

      Thái tử được lòng Thánh thượng, lại liên tiếp phạm sai lầm, đợi đến sang năm liền bị phế, Dương Thiệu bưng ly rượu uống ngụm, trong lòng nghĩ, thực ra Thái tử cũng phạm sai lầm to lớn gì, cũng chỉ là đứa trẻ đáng thương mất tình thương của phụ thân mà thôi.

      Thái tử thấy tình thế, ta biết rằng, chỉ cần làm đúng hai việc, đảm bảo vị trí Thái tử bao giờ bị lật đổ.

      kính Tống Diệm ly rượu.

      Trong lầu gác, Thái tử, Tống Vân đều là người hoàng tộc, các quan viên lần lượt chúc rượu.

      Tống Diệm cảm thấy Dương Thiệu kính rượu có gì đặc biệt, nhưng Hoài Viễn Hầu cũng phải là người phe Tống Vân, hôm nay Tống Vân mời , nhất định là muốn lôi kéo vị Hầu gia này, thế tại sao ta chủ động chút cơ chứ?

      Thời điểm tại cũng phải là lúc có thể tự cao tự đại, thủ hạ bên cạnh ta rời rất nhiều người, nếu như Mẫu hậu trời có linh, cũng biết khổ sở như thế nào.

      Tống Diệm cười cười, uống cạn ly rượu này.

      Dương Thiệu nhìn ra tâm tư của ta, thần sắc chợt lóe.

      chỉ trợ giúp Thái tử, còn là trợ giúp chính bản thân nữa.

      Sau khi Kỷ Dao chết, bị đạo thánh chỉ điều biên cương, nếu như đoán sai, đó chính là chủ ý của Tống Vân, muốn điều rời khỏi Kinh thành để dễ đối phó Tam hoàng tử. Lúc đó, Tống Vân trong thế như mặt trời giữa ban trưa, Hoàng Thượng bệnh nặng khỏi, Hoàng thái hậu muốn nâng đỡ Hoàng tử của Kỷ Thục phi, mà Dương gia lại là thông gia với Kỷ gia, thế cho nên bị điều đến biên cương, lâm vào trận chiến ác liệt, nhưng lại có viện binh......

      Dương Thiệu cầm ly rượu uống cạn.

      Đương nhiên, còn có biện pháp khác, đó là đầu quân cho Tống Vân, nhưng đó là điều mà thể khoan nhượng.



      Đôi lời của editor:

      Sau này mình edit khi nhắc đến Dương Thiệu gọi tên hoặc gọi “”, Kỷ Dao gọi là “nàng”, Tạ Minh Kha gọi là “y”, Kỷ Nguyệt gọi là “nàng ấy”, còn các nhân vật nam khác gọi “ ta, ông, ông ta, lão, gã....”, các nhận vật nữ khác gọi “nàng ta, ả ta, ả, bà, bà ta....” nhé.

      Tác giả viết truyện cổ đại nhưng giọng văn cũng khá đại,hoặc là truyện cổ đại nhưng thuộc thời đại mọi người bình đẳng với nhau :) , đa số dùng danh xưng nǐ wǒ chứ ít khi (rất hiếm) gọi chức danh, gọi ngài, xưng tiểu nữ, thiếp, vi thần, nô tài, nô tì .... các nhân vật chuyện với nhau cũng trống . Nên mọi người đừng thắc mắc sao mình edit truyện cổ đại như đại nhé, mà thực tế là mình cũng edit theo giọng văn cổ đại được :)
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt14 others thích bài này.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 14: Tiếp

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Cuộc đua thuyền rồng lúc này bắt đầu.

      Tiếng chiêng trống vang vọng mặt sông, Kỷ Dao nghe thấy tiếng hoan hô của bách tính, nhưng lầu cao, nàng cũng thấy được bao nhiêu, chỉ đứng ở trong đình, xa xa liếc nhìn chút. May mà kiếp trước có thấy vài lần, nên cũng cảm thấy mất mác.

      bao lâu sau, Dương Thiệu xuống lầu gác.

      " thôi." .

      Kỷ Dao còn chưa muốn rời : "Ta sợ lát nữa tỷ tỷ lại gặp chuyện may."

      "Bổn Hầu cho người giám sát rồi."

      "Hầu gia có thể đảm bảo tỷ tỷ được an toàn?"

      "Ừ, đảm bảo sợi tóc của tỷ tỷ ngươi cũng bị thiếu." phải là có Tạ Minh Kha hay sao?

      Ngữ khí chắc chắn, xem ra rất thích tỷ tỷ, luôn luôn bảo hộ tỷ ấy, Kỷ Dao hiểu năng lực của Dương Thiệu, trong lòng nghĩ vậy chắc là có chuyện gì đâu, liền rời khỏi cùng .

      hồi như vậy, cũng giày vò mất nhiều sức lực, buổi sáng Kỷ Dao cũng chỉ ăn chiếc bánh ú, dự định vừa xem đua thuyền vừa ăn ở ven sông, mẫu thân cũng mang rất nhiều đồ ăn, nàng tới chỗ đậu xe ngựa, bụng đột nhiên vang lên tiếng kêu òng ọc.

      Dương Thiệu liếc nhìn nàng cái.

      Kỷ Dao mặt hơi đỏ lên.

      "Đói rồi?"

      "Vâng," Kỷ Dao vào trong xe ngựa, "ta thay y phục xong liền trở về."

      Dương Thiệu với Trần Tố: " kiếm chút đồ ăn về đây."

      " cần." Kỷ Dao vội .

      "Cho ngươi ăn ngươi ăn, nhiều lời," Dương Thiệu nhướng mày, "vào trong thay y phục ."

      Đợi Kỷ Dao thay xong, Trần Tố cũng mang đồ ăn tới.

      Mùi thơm nức mũi.

      Kỷ Dao ngồi trong xe nhìn thấy, chỉ cảm thấy càng đói hơn.

      thực lòng, tay nghề của đầu bếp Kỷ phủ đúng là ra gì, cũng biết phụ thân mời từ đâu đến nữa, so với đầu bếp trước đây trong Hầu phủ đúng là cách biệt trời vực, mấy đĩa đồ ăn này, nhìn thôi cũng biết là mỹ vị cực ngon rồi. nay Kỷ Dao cũng có gì phải dè chừng Dương Thiệu cả, dù sao cũng chiếm được chỗ tốt gì từ nàng, ăn quá lãng phí.

      "Vậy ta khách sáo nữa."

      Nàng cười tít mắt hạ thủ với đồ ăn.

      Dưới ánh mặt trời, con ngươi của tiểu nương cực nhạt, giống như khối ngọc màu vàng óng ánh.

      Khi ăn rất hưởng thụ, nụ cười của nàng làm lại nghĩ tới Kỷ Dao của kiếp trước.

      Còn nàng của tại, mặc dù là nàng, nhưng cũng phải là nàng.

      cái gì trừng phạt, cuối cùng cũng vượt qua cái chết của nàng. Nàng vừa mất, nỗi hận gì cũng tiêu tan rồi, còn lại chỉ có hoài niệm, nhưng nếu nàng còn tại thế, lại chịu được phản bội của nàng.

      Kỷ Dao của tại có lẽ là tốt nhất, trắng tinh khôi như tuyết đầu mùa.

      ngồi xuống nhìn Kỷ Dao ăn.

      Phát ra Trần Tố vậy mà lại mang món gà ướp rượu tới, cười có chút ranh mãnh. Trong ấn tượng của , Kỷ Dao tửu lượng kém, uống chút rượu cũng có thể say, nhưng khi nàng say lại có chút đáng nên lời, cho nên vẫn đút cho nàng ăn, để gia tăng thú vui giường chiếu.

      Hôm nay, nàng ăn món này......

      Nếu đoán sai Trần Tố mua món này từ Vân Dương Lầu ở bên cạnh, món gà ướp rượu của tửu lầu này đều dùng rượu mạnh để ướp, có sức ngấm đâu.

      Quả nhiên, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu óc.

      Cảm giác giống như là say rượu.

      Nhưng mà đúng, nàng đâu có uống rượu, chỉ ăn có mấy miếng gà ướp rượu, đến nỗi chứ?

      Ngón tay Kỷ Dao dần dần buông ra, buông tựa ghế dựa trong xe.

      Dương Thiệu sai Trần Tố dọn thức ăn .

      Kỷ Dao say hoàn toàn rồi, gương mặt xuất hai vầng ửng đỏ, giống như giáng chiều phía chân trời.

      nhàng cúi người xuống, ôm nàng vào lòng.

      Mặc dù khuôn mặt còn có chút non nớt, nhưng khi ôm nàng vào lòng lại có cảm giác vô cùng quen thuộc, có thể là vì đôi mày ngài cong cong sớm có đường nét, có thể là vì chiếc mũi quỳnh duyên dáng, hoặc có thể là vì mùi hương thơm nhàn nhạt cơ thể nàng.

      Ngón tay nhàng mơn trớn gò má nàng.

      Vô cùng mềm mại.

      Kỷ Dao mười ba tuổi là đáng , nếu như kiếp trước gặp nàng sớm hơn hai năm, cũng biết có kết quả như thế nào? Có thể tránh khỏi kết cục cuối cùng hay ?

      Có lẽ cũng thể tránh khỏi.

      Tất cả đều được định trước.

      Nhưng tin là thể thay đổi vận mệnh của mình, còn có vận mệnh của Kỷ Dao.

      Dương Thiệu nhàng cúi đầu.

      Lúc này nhịn được muốn hôn nàng.

      Hôn cái là được rồi.

      ...........................

      Lúc Kỷ Dao tỉnh rượu, thời gian trôi qua nửa canh giờ, cuộc đua thuyền rồng sớm kết thúc, bên tai cũng còn nghe thấy thanh ồn ào huyên náo nữa, nàng giật thót, vội vàng ngồi dậy.

      Nàng vẫn ở trong xe ngựa, kéo mành lên thấy bốn phía bên ngoài có chút mờ tối.

      Nam nhân ngồi bên cạnh tựa hồ nghỉ ngơi.

      "Hầu gia." Nàng giọng gọi .

      Dương Thiệu mở mắt ra.

      "Chúng ta tại ở đâu?" Nàng rất lo lắng.

      " đường trở về Kinh Thành."

      Cái gì!

      "Phụ thân và nương ta vẫn còn ở sông Bạch."

      "Ta phái người thông truyền cho họ rồi."

      "Ngài như thế nào?"

      " , rằng bản hầu giúp ngươi đưa ngươi tới đình Thanh Ấm, sau đó ngươi ăn gà ướp rượu, bị say rượu, nên ta đưa ngươi trở về Kỷ gia."

      Lời dối hoàn mỹ nhất thế giới cũng thể sánh bằng lời , Kỷ Dao thầm nghĩ, như vậy cũng được, nếu như mẫu thân hỏi nàng làm sao quen biết Dương Thiệu, liền chuyện lần trước ở Tạ phủ, là nhờ có Dương Thiệu giúp đỡ, giải thích như vậy liền trót lọt.

      Nàng gật gật đầu.

      Đến cửa lớn Kỷ gia, xe ngựa dừng lại.

      Nàng : "Hôm nay đa tạ giúp đỡ của Hầu gia."

      "Ngươi ghi nhớ là được," tinh mâu (con ngươi sáng như sao) hẹp dài của nhìn nàng, "đừng quên đấy."

      đến cuối câu, dường như có thể nghe ra ôn nhu trong giọng của , Kỷ Dao ngơ ngác, đột nhiên hiểu tại sao lại nghĩ tới Dương Thiệu của kiếp trước, nhưng người này rốt cục cũng hoàn toàn là , nàng quay người bước xuống xe ngựa.

      Bước đến đình viện, mới phát ra môi nàng có chút khác thường, giơ tay lên sờ, cảm thấy có chút đau.

      Lẽ nào là bị muỗi cắn?

      Tháng năm, cũng là thời điểm có muỗi rồi.

      Tác giả có lời muốn :

      Tác giả: Có con muỗi hầu gia.

      Kỷ Dao: Là loài muỗi mới sao?

      Dương Thiệu: ............
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt16 others thích bài này.

    5. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Cuối cùng truyện cũng đc edit tiếp, ta đợi mãi.
      Ủng hộ nàng nhé !!!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :