1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Chôm chôm

      Chôm chôm Well-Known Member

      Bài viết:
      570
      Được thích:
      4,610
      @Phiêu Phiêu Trong Gió t thấy bạn edit cũng dừng lâu, bạn có thể nhắn hỏi admin xem có thể edit tiếp nhé. Truyện hay quá mà ai làm tiếp, tiếc quá.

    2. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Truyện này ngừng rồi hả bạn edit ơi? Huhu

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Đêm khuya mò lên post truyện cho mọi người, mình nhận edit tiếp bộ này nhé.
      Chắc là mình cũng sửa chữa hay có ý tưởng gì mới mẻ, cứ post tiếp vào đây cho mọi người đọc thôi. Yên tâm tốc độ edit của mình rùa bò lắm, mọi người cẩn thận lọt hố nhé :))

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Chương 13:

      Sắp đến cửa đình Thanh Ấm, Dương Thiệu dừng lại, liếc nhìn Kỷ Dao cái.

      Tiểu nương dáng người bằng phẳng (là chưa phát dục đó), đầu đội khăn trùm, mặc trang phục của gã sai vặt hề bắt mắt, chỉ có khuôn mặt có chút trắng mịn quá mức, đặc biệt là đôi mắt ngừng chuyển động, làm cho người ta cảm thấy vừa kiều diễm vừa mềm mại đáng , nhưng tin rằng sau khi vào đình Thanh Ấm, cũng có ai nhìn chằm chằm gã sai vặt làm gì.

      "Đợi lát nữa vào, đừng lên tiếng" nhắc nhở.

      Cái giọng ngọt ngào của nàng ấy, ra lập tức bị người khác phát ra là nương ngay.

      Kỷ Dao gật gật đầu.

      Dương Thiệu dẫn nàng vào đình.

      Đối với Kỷ Dao mà , nơi này cũng lạ lẫm gì.

      Trước đây, sau khi hai người thành thân, nàng cùng Dương Thiệu từng đến đây.

      Mắt thấy bốn phía người, nàng giọng : "Hầu gia, hôm nay Hoàng thượng có đến hay ?"

      ""

      Nghe vậy Kỷ Dao yên tâm rồi, nhưng rất nhanh nàng lại nghĩ đến việc Phúc Gia công chúa nên mời tỷ tỷ nàng mới đúng, sao công chúa lại biết tên của tỷ tỷ nàng cơ chứ? Mới đến kinh thành mấy tháng, cho dù tỷ tỷ tài mạo song toàn, nhưng còn chưa biểu lộ ra mà, làm sao truyền đến tai của công chúa rồi?

      "Phúc Gia công chúa ở đâu?"

      "Ngươi muốn làm gì?"

      "Ta muốn xem xem, ta sợ tỷ tỷ gặp chuyện hay, cái Phúc Gia công chúa kia hiểu tại sao lại mời tỷ tỷ, lại mời ta, lẽ nào cảm thấy kỳ lạ sao?"

      Kỷ Dao vẫn luôn thích Kỷ Nguyệt, kiếp trước Kỷ Nguyệt nhập cung làm phi tần, nàng thường xuyên lo lắng, sợ tỷ tỷ bị người bắt nạt.

      Dương Thiệu trầm ngâm: "Ta có thể cho người nhìn giúp ngươi."

      Nhắc đến tỷ tỷ liền lập tức đồng ý, nàng biết ngay mình đoán sai mà, nhưng trong lòng biết là cảm giác gì, nàng thực muốn gọi tỷ phu đâu!

      "Đa tạ Hầu gia" Nàng có chút rầu rĩ.

      Dương Thiệu thấp giọng phân phó Trần Tố.


      Kỷ Nguyệt ở phía Đông trong đình Thanh Ấm.

      Được Phúc Gia công chúa mời đến, nàng cũng rất buồn bực, nhưng khi nhìn thấy Tạ Minh Châu nàng liền hiểu , e rằng là ả ta đề cử mình trước mặt công chúa.

      "Nghe ngươi vẽ rất đẹp, có thể vẽ bức cho ta xem ?" Phúc Gia công chúa ngây thơ lãng mạn, mới mười hai tuổi, "Ta rất thích xem tranh, nhưng họa sĩ trong cung vẽ quá cứng nhắc, ta thích, ta thích xem tranh của các nương vẽ."

      "Công chúa thích xem, đó là vinh hạnh của thần nữ." Kỷ Nguyệt đương nhiên ngốc đến mức cự tuyệt công chúa.

      Phúc Gia công chua ra lệnh cho người mang giấy và bút mực tới.

      Kỷ Nguyệt hơi suy nghĩ chút, liền bắt đầu vẽ. Vẽ bức tranh Gà con mổ thóc, mặc dù đơn giản, nhưng vô cùng sinh động, đàn gà con, dáng vẻ ngây thơ đáng , hoặc là vội vàng mổ thóc, hoặc là vẫy vẫy đôi cánh cụt ngủn, làm Phúc Gia công chúa xem đến vô cùng thích, liên thanh khen Kỷ Nguyệt vẽ trang đẹp, ban thưởng chiếc trâm thoa.

      ngờ Kỷ Nguyệt được người ta thích như vậy, Tạ Minh Châu cười cười: "Công chúa, xem ta sai chứ, tài năng vẽ tranh của Kỷ nương đúng là nhất đẳng, xem xem chỉ là mấy con gà con cũng có thể vẽ tới xuất sắc như vậy."

      Các quý nữ có mặt trong đình cũng lên tiếng khen theo.

      Phúc Gia công chúa hỏi: "Sao lại nghĩ tới vẽ bức tranh này? Đây là lần đầu tiên ta được xem gà con đấy!"

      "Trước đây còn ở trong Huyện, nhà bên cạnh có nuôi đàn gà con, muội muội của ta rất thích, ngày ngày bên tai, ta bèn vẽ lại để tặng cho muội ấy."

      " ra ngươi còn có muội muội, bộ dáng nhất định là cũng xinh đẹp như ngươi." Phúc Gia công chúa cười, mời mọi người ngồi xuống, vỗ vỗ tay, liền có cung nhân mang từng đĩa điểm tâm vào, có đồ ăn, còn có trà.

      "Ta đặc biệt mang từ trong cung ra, các ngươi cùng nếm thử xem."

      Mọi người đều cầm lên ăn. Chỉ có Kỷ Nguyệt rất cảnh giác.

      Bởi vì biết mục đích của Tạ Minh Châu là gì, êm đẹp, tiến cử mình làm gì chứ? Nghĩ đến Tạ Minh Thiều đưa những đồ vật kia qua, nàng liền có chút đứng ngồi yên.

      Kỷ Nguyệt miếng cũng ăn.

      "Kỷ đại nương, hợp khẩu vị của ngươi sao?" Có vị quý nữ cất câu hỏi, "Ngươi cũng đừng câu nệ quá, như vậy công chúa thích đâu."

      Phúc Gia công chúa cũng nhìn qua.

      "Sao có thể như vậy, chỉ là nhìn đẹp quá, nỡ ăn" Kỷ Nguyệt cầm điểm tâm lên cắn miếng, phát giác ra ánh mắt với ý đồ xấu xa của Tạ Minh Châu, nàng dám nuốt xuống.

      Nhưng cố tình, vị quý nữ kia vẫn khuyên bảo, lại là tấm lòng của Phúc Gia công chúa, Kỷ Nguyệt chỉ có thể nuốt xuống, lại uống ngụm trà.

      dễ gì mới tìm được cơ hội, Kỷ Nguyệt liền tới chỗ yên tĩnh, cầm khăn tay che miệng, vừa mới nôn ra chút, liền nghe thấy giọng nam vang lên ở phía sau: "Ngươi nên rời khỏi đình."

      Kỷ Nguyệt giật mình, suýt nữa bị sặc, quay đầu lại nhìn thấy là người đàn ông trẻ tuổi, dưới ánh mặt trời, đôi mắt trong veo, cũng vô cùng bình tĩnh, rất giống tuyết trắng tinh đỉnh núi.

      Chương 13 còn tiếp nhé
      Last edited: 28/11/19
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt13 others thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      Alice Huynh thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 13 (Tiếp)

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Đó là Tạ Minh Kha, Kỷ Nguyệt rất ngạc nhiên.

      "Tạ công tử.........."

      "Ngươi làm cái gì?" Lúc này mới chú ý tới chiếc khăn trong tay Kỷ Nguyệt.

      Dù sao cũng là hành vi bất nhã, Kỷ Nguyệt thoáng đỏ mặt: "Vừa rồi ta có ăn chút đồ, cảm thấy có thể được sạch lắm."

      Xem ra nàng vẫn rất cẩn thận, nhưng có điều thông minh quá bị thông minh hại, hai huynh muội kia chính là muốn nàng ra ngoài đình, như vậy Tạ Minh Thiều mới có cơ hội dễ dàng hạ thủ.

      "Lát nữa ngươi đừng tự mình rời khỏi" Tạ Minh Kha nhắc nhở, "Cứ ở bên cạnh công chúa tốt hơn."

      Nghe ra được ý trong lời của , Kỷ Nguyệt đáp: "Nhị công tử muốn đối phó ta?" Tạ Minh Châu ở trong đình, còn lại chính là Tạ Minh Thiều rồi.

      "Đúng vậy." Tạ Minh Kha nhàn nhạt đáp, "Nhưng ngươi cũng cần quá lo lắng, hai người kia cũng giám động vào đồ ăn, dù sao công chúa cũng có mặt, vạn nhất bị điều tra ra, chính là tội rơi đầu."

      Vậy phải là nàng làm điều thừa thãi hay sao?

      Kỷ Nguyệt nghĩ, nàng còn chưa có nôn hết ra đâu, làm sao bây giờ? nôn, trong miệng khó chịu, nếu nôn ra, Tạ Minh Kha còn giục nàng quay trở lại trong đình đây này.

      Ánh mắt mâu thuẫn đó có chút đáng , khóe miệng Tạ Minh Kha vểnh lên, quay lưng lại: "Ngươi nôn sạch trước , dù sao bây giờ cũng thể nuốt trở lại ." Nghĩ nghĩ, lại gọi gã sai vặt bưng chén trà cho nàng, "như vậy có thể nhanh hơn chút."

      Xác thực là như vậy, Kỷ Dao uống ngụm nước, từ từ nôn ra, phát ra chút thanh nào.

      "Xong rồi." Nàng lau khóe miệng.

      Tạ Minh Kha quay người lại.

      "Hôm nay đa tạ Tạ công tử nhắc nhở." Kỷ Dao thành tâm lời cảm tạ, nàng cảm thấy lần này nhờ có Tạ Minh Kha cứu nàng, dù sao Tạ Minh Châu dám lợi dụng cả công chúa, khẳng định là nắm chắc mười mươi.

      "Đừng khách sáo, vốn dĩ là ta thiếu nợ ngươi ân huệ."

      chuyện lần trước ở chùa Bạch Mã sao? Kỷ Dao cũng biết gì mới tốt, chuyện này vốn dĩ nên phát sinh, hai con người vốn dĩ hề có chút giao thoa nào........

      "Vậy ta trở lại trong đình đây." Kỷ Nguyệt hành lễ với .

      "Nếu công chúa có hỏi đến, ngươi có thể là gặp ta, ta có việc muốn ngươi chuyển lời cho Kỷ đại nhân nên chuyện vài câu. Dù sao ngươi ra ngoài thời gian, có thể dẫn tới hoài nghi của người khác."

      suy nghĩ cũng chu đáo, chẳng trách tuổi trẻ làm Học sĩ rồi, còn có thể giảng bài cho Thái tử, người như vậy, làm sao lại bị ám sát cơ chứ? Ngày đó thương thế rất nghiêm trọng, cũng biết khỏi hẳn hay chưa.

      Kỷ Nguyệt đột nhiên phát bản thân quan tâm , cau mày lại, thầm nghĩ đâu có liên quan gì tới nàng, giữa nàng và Tạ Minh Kha, cũng coi như là huề nhau rồi.

      Nàng quay lưng rời .

      Gió thổi bay tà váy, lộ ra vòng eo mềm mại như dương liễu, Tạ Minh Kha nhìn thấy, trong mắt đầy ấm áp, nhưng dần dần lại biến lạnh, với Lý Ngọc: " Nếu tra ra thuốc mê ở người Từ Lộc, người lập tức cho người bắt lại, ném đến trước mặt Nhị thúc, xem xem con trai của ông ta làm chuyện tốt gì!"

      "Nếu như cần có chứng cứ sao ạ?"

      "Chứng cứ? Ngươi cho rằng Nhị thúc biết bản tính của Tạ Minh Thiều hay sao, tại dám tùy ý làm bậy trong đình Thanh Ấm, Nhị thúc hẳn là người tức giận nhất , ông ta vẫn còn muốn giữ chiếc mũ ô sa đầu đấy."

      Mặc dù Nhị thúc cũng thích (Tạ Minh Kha), nhưng còn biết lấy đại cục làm trọng, giống Tạ Minh Thiệu, làm việc gì cũng mang theo não, chỉ có mỗi sắc tâm.

      "Vâng." Lý Ngọc lập tức hành động.

      Thấy Kỷ Nguyệt xuất trở lại, Tạ Minh Châu vô cùng kinh ngạc, ả ta híp mắt lại, trong lòng nghĩ, tên ca ca vô dụng, tạo điều kiện tốt như vậy cho mà cũng thành công.

      "Kỷ nương, sao ngươi ra ngoài lâu vậy?" mặt ả ta lại bày ra vẻ quan tâm, "Còn cho rằng ngươi cảm thấy thoải mái ở đâu đấy."

      Quả nhiên là đợi nàng, Tạ Minh Châu này đề cử nàng, vốn dĩ có mưu đồ khác, nay thấy Tạ Minh Thiều đắc thủ, khẳng định là ả ta lại muốn xấu nàng trước mặt công chúa, khó khăn lắm công chúa mới thích nàng được chút.

      Kỷ Nguyệt cười: "Ta gặp Tạ công tử, có lời muốn với ca ca của ta, cho nên có vài câu."

      Tạ Minh Kha là tài tử nổi tiếng Kinh Thành, được Hoàng thượng vô cùng thích, cho nên mới được chọn làm thầy của Thái tử, mấy vị quý nữ nghe vậy, đều tỏ ra vô cùng để ý.

      Xem ra là Tạ Minh Kha cứu nàng ta! Tạ Minh Châu tức tới mức đâm véo lòng bàn tay, biết việc ca ca bị thất bại có liên lụy tới ả ta hay , đến lúc đó lại đưa ả ta đến Vân Hòa Cư nữa.

      Phúc Gia công chúa : "Đó phải là ca ca của ngươi sao? ra hai nhà các ngươi có qua lại với nhau, chẳng trách ngươi chuyện về Kỷ nương với ta." Vừa vừa thân thiết nắm lấy tay Kỷ Nguyệt, " Tranh ngươi vẽ ta càng xem càng thích, đợi ta hồi cung, ta có thể thường xuyên mời ngươi vào cung hay ? Ngươi vẽ những cái khác cho ta xem, có được ?"

      Vào trong cung?

      Kỷ Nguyệt sửng sốt, nhưng vẫn cười : "Đương nhiên là được, chỉ cần công chúa thích là được."

      "Ngoài gà con ra, ngươi có biết vẽ vịt con ? Ta cũng chưa được xem vịt con thực bao giờ, lần tới ta phải bảo Phụ hoàng đưa ta đến nông trang xem xem!"

      "Biết vẽ chút." Kỷ Dao họa vài nét bút, liền vẽ ra chú vịt con đáng , giống như quả cầu nhung, chọc cho Phúc Gia công chúa cười liên tục.

      Thấy hai người chuyện hòa hợp, Tạ Minh Châu tức đến tái cả mặt.

      Nếu như Phúc Gia công chúa thực thích Kỷ Nguyệt, vậy phải là Kỷ Nguyệt chỗ dựa vững chắc hay sao, muốn tiếp tục đối phó nàng, cũng dễ như vậy nữa.

      nghĩ ngợi liền nghe thấy cung nhân vào bẩm báo: "Công chúa, Sở vương điện hạ tới rồi!"

      Ca ca đến rồi, Phúc Gia công chúa vô cùng vui vẻ, vội ra ngoài đón, mà Tạ Minh Châu ở phía sau mặt đỏ ửng lên rồi, chỉ cảm thấy trái tim ả ta kích động tới mức muốn nhảy ra ngoài, ả ta vội vàng kiểm tra lại dung nhan của mình, thấy bản thân mình hoàn mỹ rồi mới bước ra khỏi đình.

      Dương Thiệu cũng biết được tin tức, cúi đầu nhìn Kỷ Dao cái.

      Cái gì phải đến rốt cục cũng đến, có cách nào trốn tránh.

      Mặc dù mong rằng Kỷ Dao vĩnh viễn bao giờ gặp người kia, nhưng, đây là chuyện thể ngăn cản được.

      Bởi vì rất nhanh thôi, phải bình loạn Vân Châu, đến lúc đó ở trong Kinh Thành, chuyện gì cũng có thể xảy ra, còn bằng tận mắt chứng kiến, như vậy càng chắc chắn hơn.

      dẫn Kỷ Dao tới chỗ Tống Vân.

      muốn xem phản ứng của Kỷ Dao như thế nào, có phải vẫn giống như kiếp trước, lòng dạ với Tống Vân...... Nếu như phải, đương nhiên là tốt nhất, nếu như vẫn như vậy, cũng có biện pháp thu thập nàng.

      Đột nhiên, Kỷ Dao cảm thấy có khí lạnh, từ bốn phương tám hướng bủa vây nàng.


      Tác giả có lời muốn :

      Kỷ Dao: Sợ quá

      Dương Thiệu: Vậy đừng thích , biết chưa?

      Kỷ Dao: Cái này cũng khó lắm!

      Dương Thiệu: ......hēhē*

      *Nghĩa tiếng Việt là ha ha, nhưng mình thích cách đọc hưa hưa hơn, nghe có cảm giác châm biếm hoặc khinh thường ấy, sau này cứ ai có điệu cười kiểu này mình đều để hēhē nhé :))
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt14 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :