1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Chương 5:

      Editor: Tầm Nhiên

      Dưới thúc giục của Liêu thị, Kỷ Chương nhanh chóng an bài cho con lớn của mình và Lục công tử gặp nhau.

      Từ gia bên ấy hình như cũng rất hài lòng về Kỷ Nguyệt.

      Trong sân, Từ tam phu nhân vô cùng quan tâm kéo tay Kỷ Nguyệt, hỏi han ân cần. Liễu thị ngược lại, sốt sắng trong lòng bà từ từ biến mất.

      Kỷ Dao biết vì sao, nàng thấy Lục công tử cũng tệ lắm, tính cách khá ôn hòa, hẳn là người trượng phu biết quan tâm.

      "Mẹ, Lục công tử tốt ạ?" Nàng thử thăm dò.

      Liêu thị thấp giọng trả lời: "Tiểu nương hỏi chuyện này làm gì?"

      "Con cũng lo cho tỷ tỷ mà." Kỷ Dao chớp chớp mắt: "Hôm nay đến phải vì để xem mắt Lục công tử ư? Mẹ nghĩ con biết hả?"

      "Lục công tử..." Liêu thị kiềm lại tiếp. Bà vừa bảo Chu ma ma dùng bạc hối lộ cho ma ma của Từ gia để hỏi thăm. Té ra, Lục công tử có thông phòng, mười bảy tuổi bắt đầu ngủ bên ngoài. Liêu thị thích, trượng phu của bà rất biết tự ràng buộc mình, có thói quen này, bà muốn gia nhà mình cũng được có.

      Chuyện này mà bắt đầu, ai biết sau này y có nạp thiếp hay ?

      Nhà bọn họ có kiểu "truyền thống" này!

      thể để con mình chịu uất ức.

      Kỷ Chương chẳng hay biết gì, còn tưởng thê tử hài lòng. Sau khi về nhà, ông cười híp mắt : "Chỉ thiếu việc chọn ngày lành nữa thôi."

      "Chọn ngày lành cái quái gì?" Liêu thị liếc xéo ông: "Quên chuyện này , Nguyệt nhi của chúng ta thể gả đến nhà bọn họ. Lần sau xem mắt Tưởng công tử lại thử xem. , thiếp cho người thăm dò trước rồi tiếp, đỡ phải phí thời gian."

      "Sao thế?" Kỷ chương hiểu thế nào, hỏi.

      "Lục công tử có thông phòng!"

      "Thông phòng." Kỷ Chương hiểu ý, gãi đầu : "Rất nhiều công tử của những đại gia tộc ấy đều có thông phòng, hình như đây là chuyện bình thường..."

      Câu này chọc phải tổ ong vò vẽ, Liêu thị cất cao giọng: "Gì chứ, chuyện bình thường? Này gọi là chuyện bình thường à? cẩn thận con thị thiếp có thể được sinh ra! Chàng muốn để Nguyệt nhi làm mẹ cả của người ta đúng ? Đến lúc ấy, nhà có đến vài thứ tử thứ nữ, đúng là cực kì náo nhiệt..." rồi, bà lại nhìn Kỷ Chương chằm chằm, hỏi tiếp: "Có phải trong lòng chàng cũng muốn có thông phòng ?"

      Kỷ Chương vội vàng giải thích: " có, có mà. Tú nhi, ta chưa từng có ý nghĩ như thế..."

      "Ai biết chàng có nghĩ thế , thiếp cũng chẳng phải sâu trong bụng chàng." Liêu thị rất thất vọng với thái độ vừa rồi của Kỷ Chương, sao ông có thể dễ dàng khoan nhượng cho việc gia có thông phòng thế chứ?

      Thấy Liêu thị tức giận, Kỷ Chương rất bối rối, cũng rất uất ức.

      Cho đến giờ, trong lòng ông chỉ có mỗi mình Lưu Tú. Những khác, đến cái liếc mắt ông cũng thèm nhìn. Chẳng qua là ông hơi sơ ý, nghĩ thấu đáo như thế.

      Kết quả lại bị Liêu thị quy chụp lung tung.

      "Tú Nhi, ta những người đó có thông phòng là chuyện bình thường, nhưng gả Nguyệt nhi cho . Việc này là do ta sơ sót! Ta thăm hỏi ràng!" Ông kéo tay của Liễu thị: "Nương tử, ta có thể thề với trời, nếu lòng ta có nửa suy nghĩ phản bội nương tử, ta tình nguyện bị..."

      Liêu thị vươn tay che miệng ông lại: " xàm gì đấy? Ai cho chàng thề?"

      Giận giận, nhưng trượng phu của bà đúng là người thành . Bà thấy ông gấp gáp như thế sớm tha thứ, sao còn bắt ông thề nữa chứ?

      "Nếu chàng biết mình sơ sót, việc hôn này đừng nhắc lại nữa." Liêu thị thở dài: "Vốn nghĩ là có thể định được chuyện chung thân đại của Nguyệt nhi rồi chứ."

      "Ta chú ý thay Nguyệt nhi." Kỷ Chương trấn an, cam đoan với bà: "Lần này nhất định có thông phòng."

      Có thể thấy, ông vẫn rất để tâm đế ý kiến của bà, Liêu thị nở nụ cười.

      Nụ cười này làm cho bà cực kì quyến rũ.

      Thực ra, Liêu thị cũng là mỹ nhân hiếm có. Lẽ ra Liêu gia muốn để bà làm thị thiếp của nhà quyền quý hoặc thương nhân giàu có, nhưng Liêu thị cứ khăng khăng chọn ông, cùng nhau vượt qua cuộc sống gian khổ.

      Tình nghĩa này, cả đời ông cũng quên.

      Kỷ Chương ôm bà chặt vào lòng.

      Mối hôn này xong đời rồi.

      Thấy thái độ của mẫu thân, Kỷ Dao xác định.

      Vì rằng, tuy cha nàng là người đứng đầu gia đình, nhưng lại là người sợ vợ. Tất nhiên, đánh giá này phải lời sỉ nhục gì cả. Chẳng qua là, rất nhiều lúc do mẫu thân quyết định.

      Cũng biết Lục công tử tốt ở chỗ nào?

      Kỷ Dao ngồi xích đu đong đưa, ném quả mận vào miệng.

      Kỷ Nguyệt cúi đầu vẽ tranh.

      Ngón tay xinh cầm bút vẽ, động tác tựa nước chảy mây trôi.

      Người tỷ tỷ này, trước đây nàng chưa bao giờ quan sát cẩn thận, lúc nào cũng nghĩ tỷ tỷ rất thùy mị, chưa bao giờ tranh chấp với người ta, chưa bao giờ gây rắc rối, cũng chưa bao giờ mắc sai lầm.

      Hôm nay nghĩ lại, người như thế này há có thể dùng hai chữ "thùy mị" để miêu tả hết?

      ra, trước giờ nàng vẫn biết tỷ tỷ nghĩ gì. Tỷ tỷ cứ mãi quan tâm đến người khác, nhưng xưa nay hề tiết lộ mình cần gì. giống nàng, Kỷ Dao thầm nghĩ, ham muốn của nàng luôn bày mặt bàn, người ta chỉ cần liếc mắt là nhìn thấu.

      Kỷ Dao thở dài: là khờ mà!

      Nàng lại giải quyết tiếp quả mận.

      biết, lần này tỷ tỷ gả cho ai. Lục công tử ổn, vậy mẫu thân phải nghĩ cách khác rồi?

      Đúng lúc này, Chu ma ma sai Hồng Hạnh tới truyền lời, bảo hai tỷ muội lên phòng.

      Cả nhà Kỷ gia ở chung trong viện , gian phòng bên sườn nhà chính là của Kỷ Chương và Liêu thị, hai phòng cạnh bên cạnh là của Chu ma ma và năm nha hoàn. Kỷ Đình Nguyên ở gian phía đông, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao ở gian phía tây. Sau lưng viện là dãy nhà, dựng bếp lò, trái phải hai bên là nơi ở của đầu bếp và ba gã sai vặt.

      Trông rất chật chội, nhưng gia tộc phú quí, hay quan lại bình thường đều có điều kiện như thế.

      Lúc đến nơi, Liêu thị dặn dò nha hoàn: "Hôm nay trời đẹp, phơi đệm chăn , mấy ngày nữa trời dễ mưa lắm." Thấy hai con của mình đến, bà cười cười: ", dẫn hai đứa mua vài tấm vải, rồi chọn thêm đồ trang sức."

      Bà muốn gả Kỷ Nguyệt ra ngoài thuận lợi đồ đạc người thể cẩu thả. Nghĩ lại cũng năm mua thêm quần áo mới, sắp còn gì để mặc nữa rồi.

      Kỷ Nguyệt : "Chỗ đồ ấy của con đủ mặc rồi. Mẹ, mua cho muội muội là được rồi."

      "Mua cho tỷ tỷ , con còn !"

      Thấy tỷ muội tình thâm, Liêu thị mừng trong lòng, mỗi tay kéo người: "Hai đứa đừng quan tâm đến tiền bạc. Nếu đủ, mẹ dắt bọn con mua, thôi."

      Trông bà đầy phấn khởi, hai tỷ muội tiện làm trái ý bà, bèn đáp ứng theo.

      Ba người ngồi kiệu ra ngoài.

      Đến đầu hẻm, người kéo mũ rơm đầu xuống, rồi bám theo.

      Cửa hàng trang sức lớn nhất kinh thành tên là Ngọc Mãn Đường, chưởng quĩ rất có bản lĩnh. Trước giờ, đồ của nhà bọn họ vừa quí vừa tốt, còn có rất nhiều món hiếm lạ. Trước đây, Kỷ Dao rất thích tới đây, thấy món nào vừa ý lưu luyến quên đường về, chỉ tiếc là túi tiền của mình nhiều, được như những người giàu có.

      Nhưng lúc này gặp lại, nàng lại cảm thấy những món bảo ngọc chói mắt này thể lọt vào mắt nàng. Liêu thị ngược lại, ánh mắt của bà dừng chiếc vòng ngọc bích hồi lâu, rồi mới gắng gượng dời mắt .

      Kỷ Dao có phần xót xa.

      "Nguyệt Nhi, cây trâm khảm đá màu đỏ này tệ, con cài lên thử xem." Liêu thị cài lên búi tóc cho nàng ấy.

      Bảo thạch lóe lên ánh sáng nhè , làm cho gương mặt của Kỷ Nguyệt càng thêm sáng lạn và nổi bật, rất động lòng người.

      "Thế mua cái này nhé." (Truyện được chuyển ngữ bởi diễn đàn Cung Quảng Hằng.)

      Liêu thị vừa liếc mắt chọn xong, đưa tay sờ sờ tìm hà bao*.

      Hà bao: Túi tiền thời xưa.

      "Mẹ, nhìn cái này ." Kỷ Nguyệt cầm cây trâm ngọc màu vàng nhạt lên: "Con thấy cái này cũng tệ."

      "Như hàm răng vàng ý, trông ô uế quá, được." Liêu thị : "Mua cái này." Rồi bà lại cầm cây trâm màu hồng nhạt đưa cho Kỷ Dao xem: "Dao Dao cài cái món dễ thương này lên! Lại đây, thử xem!"

      Bà hoàn toàn chọn cho bản thận mình món nào.

      Kỷ Dao nặn ra nụ cười, : "Xinh quá, mẹ mua cho con ."

      Nếu bảo "" làm mẹ buồn. Chẳng phải tổ phụ mới chuyển đến năm mươi lượng sao? Nếu bà mua, chắc là nhờ có khoản bạc này.

      Kỷ Nguyệt cũng từ chối, nhưng lúc Liêu thị định trả tiền, nàng ấy lấy cho Liêu thị đôi bông tai làm bằng ngọc trại, đắt nhưng rất hợp.

      Liêu thị khen mắt nhìn của nàng tốt, định đeo lên nghe thấy thanh õng ẹo từ ngoài cửa vọng vào: "Biểu ca, nếu , huynh mua cho biểu di mẫu* bộ vòng tay ngọc bích , bà đeo cái này là hợp nhất, muội chẳng cần gì đâu. Nếu phải biểu di mẫu bảo muội theo biểu ca, muội cũng làm phiền biểu ca."

      Biểu di mẫu: Dì họ

      Cái giọng điệu cố làm ra vẻ kia, Kỷ Dao vừa nghe biết là ai.

      Biểu muội của Dương Thiệu, cháu họ của thái phu nhân - Du Tố Hoa. Thái phu nhân có ý định để thị làm thiếp của Dương Thiệu.

      vậy, hai người từ ngoài bước vào, Du Tố Hoa vẫn giống trước, thích dùng phấn hồng, mặc chiếc váy xuân* thêu hoa văn hình cây kim ngân uốn lượn, kết hợp với cái áo sát người, để lộ vòng eo thon thả của thị.

      Váy xuân: Ý chỉ váy do người trẻ tuổi mặc.

      Người sóng vai cùng thị bước vào, là Dương Thiệu.

      Đó là Dương Thiệu mười chín tuổi, trước giờ Kỷ Dao chưa từng gặp. Lúc nàng quen biết Dương Thiệu, hai mươi mốt tuổi. Sau khi dẹp loạn ở Vân Châu, mới về kinh, là thanh niên tràn đầy sức sống. Hồi ấy, bọn họ cũng gặp nhau ở Ngọc Mãn Đường. Thái phu nhân rất thích cửa hàng này, Dương Thiệu lại hiếu thuận, nên thường xuyên chung với nàng.

      Kỷ Dao nhớ lại chuyện xưa, lòng hơi xúc động, nhưng lại nhanh chóng quay đầu sang chỗ khác.

      Gặp lại nhau, nhưng quen biết, cớ gì phải nhìn, dù sao kiếp nãy chẳng có qua lại gì với nhau. Vì vốn dĩ, nàng thích Dương Thiệu, cũng muốn bị hạ độc chết. Kỷ Dao giục mẫu thân: "Mẹ, mẹ đeo chiếc khuyên tai này thử xem."

      Giọng chứa chút ngọt ngào, nhưng lại ngấy, bên trong thanh trong veo như nước ấy rải thêm chút đường.

      Dương Thiệu nghiêng đầu.

      Thấy Kỷ Dao chải tóc hình nụ hoa, da dẻ trắng mịn, khuôn mặt tròn như quả táo hồng, dụ người tới cắn. Đôi mắt vẫn như thế, mắt hạnh dài, đuôi mắt xếch lúc nào cũng mê hoặc người ta.

      Tựa như con hồ ly tinh .

      dời ánh mắt.

      Thân hình của chàng trai như ngọc, thắt lưng đeo bảo kiếm, quí khí khắp người, có cả mấy phần uy nghi. Liêu thị xuất thân từ nhà thương gia, gặp người phú quí thế này, bà có chút gò bó. Muốn trả lời cũng biết từ đâu, thử khuyên tai, vội vàng trả tiền, rồi dắt hai đứa con ra ngoài.

      Tới cửa, Kỷ Dao kiềm được, dừng chân.

      Nàng trông thấy Du Tố Hoa cầm cặp ly uống rượu bằng ngọc ấm đưa cho Dương Thiệu xem: "Biểu ca, sinh thần của biểu cữu phụ*, có thể tặng cái này ? Biểu cữu phụ thích uống rượu, vào đông mà dùng cái này chắc chắn rất vừa ý."

      Biểu cữu phụ: Cậu họ

      Thị dán người sát vào . Mới mười bốn tuổi, nhưng thân thể rất đầy đặn. Kỷ Dao thu tầm mắt về, nhanh chóng bước .

      Trước kia, Du Tố Hoa là bại tướng dưới tay nàng. Thấy nàng gả cho Dương Thiệu, thị hận thể ăn tươi nuốt sống nàng. Nhưng giờ, cứ để cho Du Tố Hoa đắc ý , dù sao nàng cũng gả cho Dương Thiệu nữa.

      nhắn rời khỏi cửa hàng, hình bóng xanh nhạt dần xa.

      "Biểu ca?" Du Tố Hoa gọi khẽ.

      Dương Thiệu ngửi thấy mùi thơm nồng nặc, xoay người bỏ , lạnh lùng : "Hôm nay mua nữa."

      "Cái gì?" Du Tố Hoa nhíu mày. ràng, muốn tới đây chọn quà sinh thần cho cữu phụ. Biểu di mẫu biết tin, bảo thị theo chọn phụ, kết quả lại...

      Thị đương nhiên biết.

      Dương Thiệu nhếch mày, đến là để ngắm Kỷ Dao.

      Kỷ Dao mười ba tuổi, lần đầu tiên nhìn thấy, trông non nớt và đáng hơn trưởng thành đầu óc hư hỏng kia nhiều. Nàng còn nhìn lén mình hai lần, Dương Thiệu cong khóe môi, mắt nhìn của Kỷ Dao bản con nít cũng tệ lắm, giống sau này...

      Nhớ tới Tống Vân, sắc mặt của bỗng trở nên vô cùng đáng sợ.

      Kiếp này, để Kỷ Dao dẫm lên vết xe đỗ lần nữa!

      Tác giả phát biểu ý kiến:

      Kỷ Dao: "Tự nhiên thấy lạnh quá..."

      Mai nam chính tiếp tục lên sân khấu, xin ít hoa tươi lót đường...
      Last edited: 3/3/19
      Phuongphuong57500, inbeibe, nhoxbina28 others thích bài này.

    2. Tầm Nhiên

      Tầm Nhiên Active Member

      Bài viết:
      19
      Được thích:
      136
      Chương 6:

      Editor: Tầm Nhiên

      Ở cửa hàng vải vóc, Liêu thị tốn thêm kha khá bạc.

      Thấy đứa con hơi lơ đãng, bà hỏi: "Dao Dao, con thích những loại vải này hả?"

      "Dạ thích, con chỉ cảm thấy mẹ tiêu tiền như nước thôi."

      Nghe thế, Liêu thị nhịn được, cười rộ lên, véo má nàng: "Con bé này, dám vậy với mẹ hả. Nhà mình, có ai tiêu tiền như nước giống con? Lần trước vì chuỗi hạt châu đen mà lại lấy tiền mừng tuổi của ta và cha con dùng hết. Con thử xem, con dư tiền có phải hả."

      Kỷ Dao đỏ mặt, vội vàng xin tha.

      Trước đây nàng đúng là đứa con phá của!

      Kỷ Nguyệt cũng cười theo: "Mẹ, muội muội hiểu chuyện rồi đó, biết phải tiết kiệm rồi."

      Lần thay đổi này của muội muội, Kỷ Nguyệt trông thấy hết.

      " à?" Liêu thị hỏi.

      "Dạ!" Kỷ Dao gật đầu mạnh, sau này con tiêu tiền lung tung nữa."

      Con cái vâng lời, bậc làm cha mẹ vui mừng. Liêu thị càng thích đứa con này thêm, bà xoa đầu của nàng, : " thôi, mẹ cắt quần áo mới cho con!"

      Các nàng rời khỏi cửa hàng vải vóc.

      Rất nhanh đến tiết thanh minh.

      Vì mộ phần tổ tiên của Kỷ gia có ở kinh thành, Liêu thị còn qua lại với nhà mẹ đẻ nữa, nên bọn họ cần cúng tế ở đâu cả, chỉ cần đốt ít vàng mã vào thau đồng cho tổ tiên.

      Vài ngày sau, đến khi trời hết mưa phùn, trời trong mây trắng, nhà nhà đều ra ngoài du xuân.

      Liêu gia cũng ngoại lệ.

      Đây là lần đầu tiên kể từ lúc Kỷ Dao sống lại, cả nhà nàng ra ngoài du ngoạn* .

      Du ngoạn: Du lịch, thăm thú.

      Nàng rất hưng phấn, theo phía sau Kỷ Đình Nguyên : "Mang theo vài cái cần câu, chúng ta câu cá, mang thêm chút gỗ than để nướng cá ăn! Muội còn muốn chơi diều nữa!"

      biết mùi vị của cái chết, nên nàng cực kỳ quí trọng cuộc sống.

      Kỷ Dao muốn ra ngoài chơi vui vẻ.

      Trước đến giờ, Kỷ Nguyệt nghịch ngợm. Nàng ấy lặng lẽ quan sát bên cạnh, nếu có chuyện gì sai, nàng ấy nhất định nhắc nhở. Ví dụ như phải mang theo dù, áo choàng, vân vân và mây mây…

      Những việc khác Liêu thị quan tâm, chỉ quan tâm chuyện ăn mặc của hai đứa con , nhất là con lớn. Dù sao, con vẫn còn bé, những bình thường cũng phải đến mười lăm, mười sáu tuổi mới đính hôn; mười bảy, mười tám tuổi mới xuất giá.

      Nàng nhìn chằm chằm Kỷ Nguyệt mặc quần áo mới, cài bảo trâm mới mua.

      "Tỷ tỷ giống tiên nữ ghê!" Kỷ Dao kéo tay Kỷ Nguyệt, ngẩng đầu nhìn.

      Thiếu nữ mười sáu tuổi da trắng nõn nà, lông mày như liễu, mắt sáng hẹp dài, dưới màu xanh nhạt non mềm càng làm nổi bật vẻ đẹp trong sáng. Thảo nào khi đó nàng bị hoàng đế nhìn trúng, giữ lại trong cung. Kỷ Dao nghĩ thầm, hôm nay du xuân, mẫu thân nhất định để mắt giúp đại tỷ, gả tỷ ấy sớm hơn tí!

      Cả nhà thuê hai chiếc xe ngựa đến núi Ngọc vùng ngoại ô.

      Bên ngoài núi Ngọc, cây cối ôm lấy thôn làng; nước chảy đầy bên bờ sườn núi; hoa đào đỏ, hoa lên trắng, hoa cải vàng khoác những chiếc áo sắc xuân rực rỡ; làm cho khách lữ hành* kéo đến đây đông như trẩy hội.

      Khách lữ hành: Khách du lịch

      Lúc bọn họ đến, nơi này vô cùng náo nhiệt.

      Liêu thị lập tức kéo hai đứa con của mình đến thỉnh an những vị phu nhân có quen biết.

      Dưới lớp trang phục, Kỷ Nguyệt xinh đẹp đến lóa mắt; Kỷ Dao trắng trẻo đáng . Có cặp nữ nhi thế này, Liêu thị cực kỳ tự hào. Nhưng nghĩ đến tình trạng trong nhà, khí lại được sung túc như vậy.

      Trông thấy Kỷ Dao, Thẩm Nghiên nhanh chóng bước tới.

      "Dao Dao, lâu gặp nhau, ta rất nhớ ngươi, ta ở nhà rất đơn."

      Hừ, rốt cuộc là nhớ ai đây, còn tới lừa nàng? Sắc mặt Kỷ Dao nhàn nhạt, nàng mở miệng: "Thẩm phu nhân mở nhiều tiệc gặp mặt cho ngươi như thế, ngươi đơn gì nào? Kết giao thêm vài người bằng hữu nữa ."

      Quả nhiên còn giống ngày xưa nữa, Thẩm Nghiên kéo ống tay áo nàng: "Dao Dao, sao ngươi lại giận ta? Ta biết ta đắc tội với ngươi ở đâu. Ngươi , ta có thể thay đổi! Ngươi thế này, ta rất buồn."

      Kỷ Dao lên tiếng: "Ngươi đừng lừa ta nữa, ngươi để ý ca ca ta phải ?"

      Sắc mặt Thẩm Nghiên đỏ bừng: "Ngươi, ngươi cái gì?"

      "Chẳng lẽ ngươi nghe được à?" Kỷ Dao đưa mắt nhìn ca ca ở phía xa xa, thấp giọng : "Ngươi thích huynh ấy tự với huynh ấy, ta giúp ngươi đâu."

      Dù gì Thẩm Nghiên cũng chỉ là , tâm tư bị xuyên thấu hoàn toàn, làm nàng ấy nhất thời biết trả lời ra sao.

      Nhìn những giọt nước mắt đảo quanh hốc mắt của nàng ấy, Kỷ Dao quyết định thèm quan tâm. Từ đến lớn nàng đều bị người ta đánh giá bằng hai chữ "tùy hứng*". Hôm nay, có cái danh này, nàng ăn hiếp Thẩm Nghiên thế nào? Cùng lắm bị mẫu thân mắng vài câu, nàng chỉ cần mình thích Thẩm Nghiên nữa, mẫu thân cũng phạt nàng. Vậy , Thẩm Nghiên và ca ca bao giờ ở chung với nhau.

      Tùy hứng: làm việc bừa bãi, tùy tiện.

      Kỷ Dao phất ống tay áo bỏ !

      Thẩm Nghiên nhìn bóng lưng của nàng, òa khóc.

      Thẩm phu nhân nghe thấy, vội vàng hỏi: "Nghiên nhi, con làm sao thế? Tự dưng khóc gì vậy?" Bà dắt nàng ấy đến chỗ khác. Nhiều vị phu nhân có ở đây, lớn thế này mất mặt.

      Liêu thị cũng rất lo lắng, đến đây an ủi.

      Thẩm Nghiên chỉ chảy nước mắt, lời nào.

      Nàng ấy thể với Liêu thị, Liêu thị trở về trách mắng Kỷ Dao, Kỷ Dao biết được càng ghét nàng ấy. Nàng ấy nhất định phải gả cho Kỷ Đình Nguyên, Kỷ Dao lại là em chồng tương lại, bây giờ mà đắc tội với nàng, sau này sao ở chung được? Về phần mẫu thân, bà biết nàng ấy thích Kỷ Đình Nguyên, nên lần trước mới có chuyện mời nữ quyến của Kỷ gia đến, định làm bà mối, mang đến mối hôn cho Kỷ Nguyệt.

      Kỷ phu nhân cũng nhận tình cảm này.

      Thẩm phu nhân hiểu được ít nhiều, với Liêu thị: "Con bé cáu kỉnh ấy, đừng để ý đến nó! Để nó tự suy nghĩ lúc là ổn thôi."

      Là thế này phải ? Liêu thị nghĩ thầm, ràng bà mới vừa trông thấy Thẩm Nghiên ở chung chỗ với Kỷ Dao.

      Chẳng lẽ con bé này lại gì à?

      Liêu thị nhiều, an ủi Thẩm Nghiên vài câu.

      Kỷ Dao đến chỗ Kỷ Đình Nguyên, lấy cần câu để ở chỗ Mộc Hương: "Ca ca, chúng ta ra bờ sông câu cá ."

      Kỷ Đình Nguyên lớn lên bên bờ sông từ tấm bé, vốn chính là cao thủ câu cá, thấy muội muội thúc giục, y lập tức cầm lấy giỏ câu, bảo người hầu mang theo mồi câu, theo nàng đến bên hồ Trân Châu cạnh núi Ngọc.

      Hồ như tên, giữa trời đất trông giống như hạt trân châu lớn khảm giữa vùng ngoại ô, ánh mặt trời chiếu rọi, tỏa sáng long lanh.

      Phía tây của hồ có đồng lau sậy lớn. Vào mùa thu, cỏ lau nở hoa, cả vùng trắng xóa như hoa tuyết bay lượn. Bây giờ, chỗ ấy nhuộm màu xanh biếc, đong đưa bồng bềnh trong gió.

      Trông thấy cảnh đẹp, Kỷ Dao thoải mái vui vẻ, với Kỷ Đình Nguyên: "Ca ca, lát nữa chúng ta thuê cái thuyền, ở đó nướng cá ăn!"

      "Chỉ có muội là lắm trò." Kỷ Đình Nguyên nhếch mi: " biết bơi, mà còn sợ rớt xuống sông."

      " phải ca ca biết bơi hả? Tới đó ca ca cứu muội, chừng huynh còn có thể tiện tay tóm con cá từ dưới hồ lên."

      Kỷ Đình Nguyên gì.

      Y gắn mồi câu vào lưỡi câu, quăng ra giữa hồ.

      "Còn nữa, muội vẫn chưa nhìn thấy con rùa lớn nào cả."

      "Cụ rùa trăm tuổi, muội tưởng dễ kiếm lắm hả?"

      Vẫn còn tưởng là , Kỷ Dao khẽ cười: "Muội chỉ cần con rùa là được rồi."

      Kỷ Đình Nguyên trừng mắt: "Có cách, lát nữa muội chơi với ta. Ta sai người tìm cụ rùa."

      Hình như y giận rồi, Kỷ Dao dám làm bậy. Nếu , rùa lớn hay rùa gì cũng đừng mong chờ.

      Thấy nàng rũ mắt nhúc nhích, Kỷ Đình Nguyên nghĩ có phải thanh ban nãy quá lớn, dọa nàng sợ hay ? Haiz! Ai bảo nàng nhây như thế, mới cho chút màu mà muốn mở phường nhuộm!

      Kỷ Đình Nguyên bình chân như vại câu cá.

      Kỷ Dao là người có tính kiên trì cao. Tuy muốn ăn cá, nhưng nàng đợi xem kết quả. Trông thấy Kỷ Đình Nguyên câu được ba con cá, nàng đứng dậy, định dạo quanh hồ.

      Nàng nhớ, thường có thủy điểu* bay tới hồ này, chừng nàng gặp được.

      Thủy điểu: các loài chim sống dưới nước: cò, vịt trời,...

      Ai ngờ đâu, vừa tới gần bụi lau sậy, đột nhiên có người chui ra từ bên trong. Nàng rất nhanh, kịp thắng lại, đâm sầm vào lòng người nọ. Nơi ấy vô cùng cứng rắn, làm cho trán nàng đau nhói. Ngay sau đó, nàng nghe thấy tiếng "rắc", giống như tiếng có thứ gì rơi vỡ.

      " nương, người sao chứ?" Mộc Hương định tiến lên đỡ nàng. Kết quả, khi đối diện với ánh mắt của người kia, thị sợ đến mức lạnh cả người, dám động đậy.

      Kỷ Dao vuốt trán, ngẩng đầu.

      Đầu tiên, nàng trông thấy bộ áo bào màu xanh đậm; thêu mây, hạc bằng chỉ bạc; phối hợp với kim tuyến dệt thành viền hoa văn, vô cùng tôn quý. Dời mắt lên phía , là cái cổ màu nâu nhạt, hầu kết nhấp nhô, trông hơi quen quen. Lòng nàng đánh trống thùng thùng, thầm nghĩ, phải là chàng ấy chứ? Đến khi ánh mắt dời lên thêm chút nữa, Kỷ Dao đơ người.

      Là Dương Thiệu !

      Nam nhân ấy nhíu mày: "Nhìn đủ chưa?"

      Giọng ấy rất lạnh, Kỷ Dao giật mình.

      Người hầu bên cạnh - Trần Tố nhặt vật lên, bẩm báo: "Ngọc bội nát rồi ạ."

      Lẽ nào chính là cái tiếng nàng vừa nghe thấy? Kỷ Dao lén nhìn sang, nàng phát đấy là miếng ngọc bội khắc tỳ hưu* hình vuông, to bằng bàn tay, vỡ thành ba miếng.

      Tỳ hưu: Là loài dã thú được nhắc đến trong sách cổ.

      "Đưa cho nàng ấy xem." Dương Thiệu trầm giọng : "Nàng định bồi thường thế nào đây?"

      Nàng bồi thường? (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

      Kỷ Dao mở to đôi mắt: "Công tử, ta cố ý, là công tử..."

      "Ý của ngươi, đây là lỗi của ta à?" với giọng thong thả nhưng lại dọa người, từng chữ ra bốc lên khí lạnh.

      Lòng Kỷ Dao cảm thấy khó chịu.

      Kiếp trước ở Ngọc Mãn Đường, lần đầu thấy nàng, Dương Thiệu thích, muốn mua cây trâm quý nàng nhìn trúng để tặng nàng, nhưng bị nàng từ chối; nàng nghĩ, thể để cho Dương Thiệu coi thường mình. Sau đó, Dương Thiệu nhớ thương nàng mãi quên, nghĩ hết cách để kết thân với nàng. Khi ấy, Chu Lương gả cho Tống Quân, còn người nào tốt hơn Dương Thiệu, nên nàng ỡm ờ đồng ý.

      Thế mà bây giờ, lại dữ với nàng như thế!

      Chẳng lẽ là vì nàng chưa lớn, trông đủ xinh ư?

      Kỷ Dao cúi đầu nhìn trang phục của mình, đúng là quá trau chuốt, hơn nữa cũng có... Nhớ tới dáng người đầy đặn của Du Tố Hoa, bây giờ đúng là nàng lọt được vào mắt của Dương Thiệu.

      Kỷ Dao cúi đầu : "Lúc nãy công tử bước ra, ta quan sát kỹ nên mới tông trúng, mong công tử thứ lỗi." (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

      "Thứ lỗi, nhưng ngọc bội lại trở lại như lúc đầu." Dương Thiệu ngạo mạn : "Nàng có biết ngọc bội ấy trị giá bao nhiêu bạc ?"

      Hoài Viễn Hầu là công danh cha truyền con nối, phủ đệ xa hoa thế nào, tất nhiên Kỷ Dao biết. Nàng cũng hưởng thụ hết hai năm, trong lòng biết là mình chắc chắn bồi thường nổi miếng ngọc bội kia. Thấy Dương Thiệu chèn ép gắt gao, nàng vờ lau nước mắt, nức nở : "Công tử, nhà chúng ta rất nghèo, e là bồi thường nổi, xin công tử đại nhân đại lượng... Nếu cứ cố chấp bắt ta đến nha môn cũng lãng phí thời gian của công tử thôi."

      thản nhiên : "Chuyện nha môn xử án, chẳng qua cũng chỉ là câu của ta, ta thậm chí còn cần bước vào nha môn nửa bước."

      Trái tim Kỷ Dao rơi xuống đáy cốc.

      Nàng ngờ, Dương Thiệu tuổi mười chín chẳng thương hoa tiếc ngọc chút nào. Tuy trông tuấn tú ai sánh bằng, khí phách thiếu niên tung bay, nhưng lại rất lạnh lùng!

      Trước đây, đối xử với nàng tốt lắm mà.

      Thế mà hôm nay vừa mở miệng, còn là người nàng quen biết kia, Kỷ Dao rất sợ! Kiếp trước, nàng ỷ vào chuyện Dương Thiệu thích nàng, nên mới có thể nũng nịu khoe mẽ. Bây giờ... hề có tình cảm gì với nàng, là Hầu gia cao cao tại thượng, còn nàng chỉ là con của lang trung*. Nếu ầm ỷ đến nha môn , chắc chắn xử nhà bọn họ phải bồi thường tiền.

      Lang trung: Danh từ chỉ thầy thuốc ngày xưa.

      Phủ Hoài Viễn Hầu, trừ hoàng tộc trong cung, còn ai dám đắc tội? Dù đó cũng phải lỗi của mình nàng. (Truyện được chuyển ngữ tại diễn đàn Cung Quảng Hằng)

      Kỷ Dao muốn nhà mình bị liên lụy, nàng run giọng : " biết, phải như thế nào công tử mới có thể tha lỗi cho ta? Hay là, ta mang miếng ngọc kia đến cửa hàng trang sức khảm bạc sửa chữa, đẹp như ban đầu..."

      Hàng mi dày rũ xuống, trong đôi mắt nàng dâng lên ánh nước trong veo, trông rất điềm đạm, đáng .

      Dương Thiệu trầm ngâm: "Thấy nàng thành tâm như vậy, cũng phải là ta thể tha thứ."

      cũng muốn Kỷ Dao phải làm gì, chẳng qua muốn tìm cớ để làm quen với nàng, thực tốt dự định trong tương lai.

      Sắc mặt của dịu hơn đôi chút: "Nếu hôm nay nàng có thể câu giúp ta hai con cá, chuyện này coi như xong."

      Kỷ Dao nghe thế, trong lòng đầy hứng khởi.

      Nàng thấy ca ca câu cá từ tấm bé, tuy phải là cao thủ, nhưng câu mấy con cá thành vấn đề. Có điều, nàng sợ Dương Thiệu nhận ra, nên phải giả vờ đắn đo: "Ta cũng biết có thể câu được hay , nhưng nếu công tử muốn ăn cá, ta cố hết sức, chỉ mong công tử có thể nhất ngôn cửu đỉnh."

      Dương Thiệu chớp mắt.

      Trần Tố mang mồi câu và cần câu tới để trước mặt Kỷ Dao.

      Kỷ Dao gọi Mộc Hương, bảo Mộc Hương gắn mồi cho nàng.

      Mồi câu toàn là sâu, uốn tới ẹo lui, nàng thấy rất khó chịu, chưa bao giờ dám động vào.

      Dương Thiệu cho phép: "Mượn tay của người khác, con cá được câu lên lần này được tính."

      Cực kỳ xấu tính!

      Kỷ Dao đột nhiên nhớ đến lúc nàng sắp chết, Dương Thiệu thương nàng, phẫn nộ vì nàng trúng độc... ngờ, kiếp này này chàng ấy đối xử với nàng hoàn toàn khác trước.

      Kỷ Dao giận đến mức chẳng thèm xin xỏ, nàng lấy dũng khí, vươn tay cho vào túi đựng mồi bắt cá.

      Ai ngờ, lúc vừa mở ra, nàng chỉ thấy những con sâu màu xanh ở bên trong nhúc đầy lên các ngón tay. Sắc mặt nàng trắng bệch, hồn cũng bay mất, liên tục lui về sau. Va vào người của chàng trai ấy, ngửi được hơi thở mát lạnh quen thuộc, làm lòng người yên tâm, nàng nhất thời hồ đồ, tay ôm eo , rúc mặt vào trong ngực.

      Dương Thiệu đờ người.

      Dựa theo tính toán ban đầu của , Kỷ Dao phải cầu xin , có thể gắn thay nàng, ngờ nàng lại... Động tác này cực kỳ giống Kỷ Dao kiếp trước, lúc nào cũng nhoi làm người ta thương. chỉ nghe trong ngực mình có tiếng đập thình thịch.

      Lúc ấy, hi vọng Kỷ Dao có thể sống lại đến nhường nào.

      Nhưng nếu nàng sống lại, chỉ sợ trong lòng nàng chỉ có người là Tống Quân.

      Lòng vừa lạnh vừa nóng lúc, Dương Thiệu đột nhiên ngăn tay này, mắng: "Nàng làm gì vậy?"

      Tác giả phát biểu ý kiến:

      ra lòng Hầu gia là: Hôm nay vợ ta ôm ta đó... đó đó đó! A... được, ta muốn giữ tôn nghiêm của Hầu gia!

      Tác giả: Hầu gia, trước sau gì ngài cũng phải uống thuốc.

      Hôm nay hai chương ngày, mua mua , trợ cấp tiền thưởng mọi người...
      Phuongphuong57500, inbeibe, nhoxbina29 others thích bài này.

    3. dehanmingukmanse

      dehanmingukmanse Active Member

      Bài viết:
      106
      Được thích:
      129
      hầu gia dễ thương thế. :031:

    4. bellchuong

      bellchuong Active Member

      Bài viết:
      119
      Được thích:
      98
      T vẫn chưa hiểu lắm, Kỷ Dao là thk Tống Vân hay Tống Quân?

    5. Hằng Lê

      Hằng Lê Năm tháng dễ tan, thỉnh người trân trọng Administrative

      Bài viết:
      3,879
      Được thích:
      67,271
      Tống Quân và Tống Vân là 1, để Hằng góp ý team edit
      bellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :