1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 60:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Kỷ Dao biểu ra kinh sợ làm nàng càng trở nên điềm đạm đáng , Tống Thụy thực cảm thấy tiểu nương này đúng là gió chiều nào theo chiều ấy. Khi đối mặt với Tống Vân, vì biết Tống Vân ôn hòa nhã nhặn, nên khi dối mà thái độ vẫn thản nhiên, lúc gặp Du nương kia lại độc miệng gay gắt.

      nay đối mặt với ta, lại bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ, để bản thân ta bỏ qua nàng?

      Thú vị!

      " bằng Nhị nương lời thực lòng ," thân hình ta hơi hơi nghiêng về phía trước, rất có hứng thú hỏi thăm, "Nhị nương rốt cuộc muốn cái gì, bản Vương thực rất hiếu kì."

      Vừa rồi nàng cự tuyệt hai người đàn ông, người là Sở vương Điện hạ được Phụ hoàng vô cùng quý, người là Đại đô đốc tay nắm binh quyền, nhưng Kỷ Dao cư nhiên đều cự tuyệt, nàng rốt cuộc muốn cái gì? Ngay cả Tống Vân và Dương Thiệu đều thể thỏa mãn?

      " biết Tam điện hạ có ý gì?" Kỷ Dao ta hỏi cái gì, yên lành hỏi nàng làm cái gì, thực là chẳng hiểu ra làm sao cả, "đợi lát nữa Thọ Xuân trưởng công chúa liền ra ngoài rồi, mong Tam điện hạ buông tay, nếu như Trưởng công chúa hỏi tới, sợ rằng dễ đáp lời."

      "Vậy ta trả lời thay ngươi, liền ở cùng chỗ với bản Vương ."

      Sau lưng Kỷ Dao xuất ra tầng mồ hôi lạnh.

      Nàng biết mục đích của Thọ Xuân trưởng công chúa, bà muốn tuyển phi cho hai đứa cháu trai, nếu Tống Thụy như vậy, sợ rằng nàng gặp tai ương!

      muốn vòng vo với Tống Thụy phía sau truyền tới giọng nghiêm khắc của nam tử: "Tam đệ, buông nàng ra."

      Tống Diệm tới.

      "Đại hoàng huynh?" Tống Thụy ngờ bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở sau, Tống Thụy hơi cười: "Đại hoàng huynh, đây là chuyện giữa đệ và Nhị nương, mong Đại hoàng huynh nhúng tay vào."

      Giữa bọn họ có chuyện gì cơ chứ?

      Kỷ Dao là thê tử tương lai của Dương đô đốc, Tống Diệm cho phép Tống Thụy hồ nháo như vậy, vội bước lên trước, trách mắng: "Kỷ nương là khách mời tới, đệ làm vậy sợ chọc giận hay sao?"

      "Chọc giận? Đại hoàng huynh, hôm nay chính bảo đệ tới tuyển chọn Vương phi,"khóe miệng Tống Thụy nhếch lên, "đệ đương nhiên phải nhìn cho kĩ càng rồi."

      cứ như là chọn rau ở chợ bằng ấy.

      Tống Diệm thấy ta vô lý, nghiêm giọng quát: "Tam đệ, Kỷ nương là thiên kim của Tri phủ phủ Thuận Thiên, ca ca nàng nhận lệnh tới Kiến Châu trấn an nạn dân. Phụ tử Kỷ gia vì nước vì dân, hết lòng hết sức, đệ thân là Hoàng tử, cư nhiên lại đối xử với nữ nhi của triều thần như vậy hay sao!"

      Lời này rất chính nghĩa, Tống Thụy khỏi nhướng mày.

      Lần trước ở trong cung, ta tận mắt chứng kiến Tống Diệm dẫn Dương Thiệu nhập cung, lại cùng Dương Thiệu tìm Kỷ Dao. Nếu Tống Diệm thích Kỷ Dao, điều này thể xảy ra, nếu thích, vậy Tống Diệm tại sao lại đối tốt với Dương Thiệu như vậy? Dương Thiệu là người như thế nào, cho dù có thể làm cánh tay đắc lực, cũng đủ để Trữ quân phải làm tới mức độ này.

      Tống Thụy buông tay: "Chỉ là đùa chút với Kỷ nương thôi, Đại hoàng huynh cần căng thẳng. Huynh hỏi thử Kỷ nương, có phải vừa rồi đệ cứu nàng hay ?"

      Kỷ Dao khó mà phản bác.

      Xác thực thể phủ nhận rằng Tống Thụy giúp đỡ chút nào.

      Du Tố Hoa kia biết kiềm chế kích động, vừa rồi nàng chỉ là thù cũ thêm hận mới nên mới nhanh mồm nhanh miệng như vậy, ngờ tới Du Tố Hoa lại vứt bỏ lễ nghi của nữ tử, cư nhiên muốn động tay động chân, giống như bà điên vậy!

      Kỷ Dao : "Tam điện hạ giúp ta việc ."

      Việc ....

      Tống Thụy liếc nàng cái, cái đó là việc sao.

      Tống Diệm vẫn dám thả lỏng: "Kỷ nương, nương theo ta thôi."

      "Vâng, Thái tử điện hạ."

      Kỷ Dao biết Tống Diệm qua lại với Dương Thiệu, lần này tới giúp đỡ nhất định là vì nể mặt Dương Thiệu, vậy , theo Thái tử dù sao cũng an toàn hơn theo Tống Thụy nhiều.

      Nàng theo sau.

      Bị Tống Diệm quấy rầy, vấn đề của ta còn chưa nhận được câu trả lời, Tống Thụy rất thất vọng, nhưng thể vội vàng được, chỉ có thể tạm thời từ bỏ.

      "Kỷ nương, nương bị dọa sợ chứ?" Giọng Tống Diệm ôn hòa, "Tam đệ này của ta có chút vô liêm sỉ."

      "May mà Điện hạ tới kịp thời, đa tạ."

      " cần, ta chịu ơn của Hầu gia, nên làm vậy."

      Nghe thấy lời này, Kỷ Dao cắn cắn môi, thực biết nên đáp lại như thế nào, chỉ có thể trầm mặc.

      Cảm thấy nàng giống như ngượng ngùng, Tống Diệm giọng nhắc nhở: "Kỷ nương, hôm nay nương nhất định phải đề phòng Nhị đệ và Tam đệ, nếu như bọn họ bảo người truyền tin, nương tuyệt đối nên gặp mặt. Vạn nhất bọn họ muốn cưới nương, vậy rất phiền phức, nhưng nương yên tâm, ta giải thích trước mặt Phụ hoàng, dù sao cũng phải có thứ tự trước sau chứ."

      Ý trong lời , nàng quen biết Dương Thiệu trước, khẳng định là gả cho Dương Thiệu.

      Khóe miệng Kỷ Dao nhếch lên, đột nhiên cảm thấy cảm tình của Tống Diệm và Dương Thiệu cũng sâu sắc lắm, nếu tại sao Thái tử lại biết tâm tư của Dương Thiệu cơ chứ?

      căn bản muốn gặp nàng nữa, làm sao còn nhắc tới việc cưới nàng. Nhưng có câu này của Tống Diệm, cũng coi như là chuyện tốt, dù sao nàng cũng muốn trở thành Vương phi.

      "Vậy ta xin đa tạ Thái tử điện hạ." Nàng mỉm cười, nhún gối hành lễ.

      Tiểu nương hiểu biết lễ nghĩa, lớn lên xinh đẹp, chẳng trách Dương Thiệu thích, Tống Diệm chắp tay ra sau: "Kỷ nương cần khách khí." Dừng chút lại , " nương cùng ta cũng tiện lắm, vạn nhất bị hiểu lầm... tại nương tới nơi tụ hội ."

      Kỷ Dao đáp ứng, về mặt trước của hồ nước.

      Tống Diệm ở sau dõi mắt nhìn theo, thấy nàng an toàn tới chỗ đám đông rồi, ta mới rời .

      Đúng lúc Thọ Xuân trưởng công chúa ra, liếc nhìn đám nương : "Các ngươi cần câu nệ, chỗ ta chỉ có phòng ốc sơ sài, mọi người cứ tự nhiên."

      Bà làm người ôn hòa, như vậy khiến cho các nương đều bật cười.

      Thọ Xuân trưởng công chúa sai nha hoàn bưng điểm tâm, đồ ăn lên, còn có rượu hoa quả.

      "Phật ' ngày ăn bữa, quá trưa ăn', mặc dù ta tin phật, nhưng lại ngăn được cái miệng, cho nên những đồ ăn này ngon như vậy, các ngươi cùng thưởng thức xem sao."Thọ Xuân trưởng công chúa đùa, "ta cũng chỉ mang ra được mấy món này thôi."

      Các nương lại được phen cười vui vẻ, ai ai cũng cúi đầu ăn thử.

      "Rượu hoa quả này, là quỳnh tương ngọc lộ cũng quá." giọng kiều mị cất lên, "thần nữ đoán, đây có lẽ là rượu táo đỏ, táo đỏ được hái từ hậu viện của Trưởng công chúa, Thần nữ đoán có đúng hay ?"

      Hậu viện của Trưởng công chúa trồng vườn, đợi đến ngày thu đông, táo đỏ liền chín thơm giòn ngon miệng, bà bảo sư phụ chưng cất rượu trong cung ngâm thành rượu táo đỏ cho bà. Trưởng công chúa hơi mỉm cười: " thông minh, ngươi đoán đúng rồi, ta thưởng cho ngươi bình."

      "Tạ Trưởng công chúa."

      Mọi người đều hâm mộ nhìn người được thưởng rượu.

      Kỷ Dao quay đầu, bởi vì vừa nghe liền biết đó là nữ nhi Diên An Hầu Hứa Linh Nhi, quý nữ hung hăng càn quấy. Kiếp trước ả ta gả cho Thái tử, kiếp này thành công, nên muốn kiếm chức Vương phi đây mà.

      Nhưng chẳng liên quan gì tới nàng, Kỷ Dao nhìn rượu táo đỏ trước mặt, màu rượu đỏ tươi, câu dẫn người khác uống nó, nàng muốn uống thử ngụm, nhưng lại dám, sợ rằng lát nữa bị say, lúc phân vân nghe thấy tiếng của Trưởng công chúa: "Đợt trước ta nghe thấy có rất nhiều nương phát cháo, đều tới đây cho ta nhìn xem."

      Nàng là được hưởng ké chút ánh sáng từ Chu Lương , rốt cuộc có tính hay ?

      Nhưng ma ma bên người Trưởng công chúa lại đọc tên từng người, Kỷ Dao chỉ có thể qua, đồng thời cùng nàng còn có Chu Lương , Trần Viện, Khương Chỉ... tổng cộng có năm vị nương.

      Bọn họ vây quanh Trưởng công chúa.

      Trưởng công chúa liếc mắt nhìn, thấy các nương đều tệ thầm gật đầu, bà vẫn là thích người thiện tâm.

      Hứa Linh Nhi ở bên cạnh xem, đột nhiên phát ra Chu Lương và Kỷ Dao, hai người đó từng làm mất mặt ả ta ở Ngọc Mãn Đường, ả ta cho rằng Chu Lương bị giáo huấn rồi, kết quả nàng ta vẫn dám phát cháo trong Kinh thành, giả mù mưa sa làm việc thiện cái gì cơ chứ!

      Tay ả ta bắt lấy roi ngựa bên eo.

      Trưởng công chúa là tỷ tỷ duy nhất của Hoàng thượng, mặc dù bà màng danh lợi, nhưng có ai dám đắc tội Trưởng công chúa cả, có cơ hội này, người ta cũng chỉ nghĩ tới lấy lòng bà mà thôi.

      Trần Viện nhìn thấy mèo của Trưởng công chúa, cười : "Mèo của ngài đẹp, cũng hiếm có, từ trước tới nay tiểu nữ chưa từng nhìn thấy loài mèo này trong Kinh thành."

      Đó là sủng vật của bà, được khen đương nhiên là vui vẻ, Trưởng công chúa vuốt ve bộ lông dài mượt của mèo: "Loại mèo sư tử này cực hiếm thấy, Bảo Tự Quốc tiến cống cho tiền triều, tổng cộng mười hai con, sau đó sinh sản nhiều thêm mấy con, có những con sống sót được bao lâu, đến nay tính trong cả nước Đại Yến cũng chỉ có khoảng mấy chục con mà thôi."

      Kỷ Dao kinh ngạc, ra mèo này quý giá như vậy!

      Nàng đột nhiên có chút lo lắng, giọng : "Trưởng công chúa, thần nữ có câu hỏi muốn thỉnh giáo ngài."

      "Ngươi ."

      "Nếu như trong nhà chỉ có con mèo sử tử, vậy phải làm sao? Nghe nó lớn lên rồi ...." Kỷ Dao cảm thấy có chút nóng mặt, "nên tới chỗ nào để mua thêm con nữa?"

      Trưởng công chúa cười, còn cho rằng nàng hỏi vấn đề gì, kết quả lại quan tâm tới chuyện sinh sản của mèo, vị nương này rất đáng .

      "Ngươi nuôi con mèo sư tử?"

      "Vâng."Kỷ Dao gật gật đầu.

      Trưởng công chúa trầm ngâm: "Con mèo cái này của ta năm ngoái có sinh hai con mèo con, con tặng cho Vĩnh Gia Hầu lão phu nhân, con bị Hoài Viễn Hầu cầm kinh phật tới đổi... nếu , ngươi hỏi bọn họ xem, chắc là chúng đều lớn rồi."

      Kỷ Dao sửng sốt.

      chẳng nhắc tới chút nào.

      Thấy tiểu nương biểu tình phức tạp, trong lòng Trần Viện hơi động, thăm dò : "Nếu loại mèo này hiếm có như vậy, Kỷ nương, con mèo sử tử của nương từ đâu mà có?"

      Lúc ở Hoài Viễn Hầu Phủ, Trần Viện từng châm chọc nàng, Kỷ Dao nhàn nhạt : " vị bằng hữu tặng ta, tiện tiết lộ danh tính."

      Cảm nhận được kiêu căng trong lời của nàng, Trần Viện cắn răng, trực giác mách bảo người tặng chính là Dương Thiệu, nhất thời cảm thấy tức giận.

      Sau lần đó Thái phu nhân cũng tổ chức tiệc cua gì hết, cũng biết chọn được người hay chưa? đến nỗi chọn Kỷ Dao ? Gia thế của nàng làm sao có thể so sánh với mình cơ chứ, phụ thân mình là Tả thị lang, Trần Viện cảm thấy bất bình. Chỉ có điều gia giáo của ả tốt, mặt vẫn duy trì nụ cười.

      Đợi đến giờ Thân, cảm thấy các cháu trai của mình nên nhìn đều nhìn hết rồi, Trưởng công chúa liền giải tán tiệc, trở về phòng chính hỏi thăm bọn họ.

      "Có vừa ý ai ?"

      " có."

      " hề."

      Hai đứa cháu đồng thanh trả lời, lời ít ý nhiều.

      Cảm thấy có chút tức giận, Trưởng công chúa hít thở sâu: "Nhiều nương như vậy cũng chọn được người, chẳng trách Hoàng thượng tức giận như vậy!"

      "Cũng phải là có," Tống Thụy , "cháu cảm thấy...."

      Tống Diệm nghiêm giọng : "Đệ cảm thấy cái gì, đệ câm miệng cho ta!"

      Quả thực là tức tới mức giơ chân, Tống Thụy mỉm cười, Đại ca thú vị, bảo hộ Dương Thiệu như vậy, lẽ nào Dương Thiệu là cha.... , , là ân sư? ta tin, việc Tống Diệm khiến Phụ hoàng hồi tâm chuyển ý, cũng thể là công lao của người được.

      ta : "Đệ chỉ muốn là đệ gấp, đợi Nhị ca chọn trước ."

      Tống Vân lời nào.

      Trưởng công chúa : "Ta xem ngược lại có vài nhân tuyển, như Chu Lương Chu nương, Khương Chỉ Khương nương, còn có Kỷ Dao Kỷ nương, Từ Uyển Ngọc Từ nương, mấy nương này đều tệ, các ngươi tự mình nghĩ xem."

      Chu Lương ? Tống Vân cau mày, Lương ... hình như từng nghe thấy ở đâu đó.

      Nhưng tại sao nghĩ như thế nào cũng ra cơ chứ, lại thêm hôm nay Kỷ Dao cự tuyệt ta, khiến tâm trạng Tống Vân rất hậm hực, cáo từ rồi rời .

      Kỷ Dao ngồi kiệu trở về phủ.

      ngờ Du Tố Hoa vẫn luôn kiềm chế bụng tức giận, suốt vài canh giờ đều tính toán làm sao để báo thù, cư nhiên chặn Kỷ Dao ở cuối đường Tập Hiền.

      Mộc Hương chắn ở phía trước, trách mắng: "Du nương, ngươi làm cái gì vậy?"

      Du Tố Hoa : "Kêu nương nhà các ngươi ra, lời vừa rồi chúng ta còn chưa xong đâu."

      Đúng là bà điên, Kỷ Dao cũng lộ mặt, chỉ cảnh cáo: "Du Tố Hoa, nếu ngươi vẫn chịu rời , ta liền bảo kiệu phu đuổi ngươi . Ngươi tốt xấu gì cũng xuất thân từ thư hương môn đệ, vẫn nên giữ lại chút mặt mũi cho bản thân ."

      Du Tố Hoa đảo mắt, đột nhiên đổi sang giọng ôn nhu: "Ta cãi nhau với nương, Kỷ nương, ta chỉ muốn chuyện ràng với nương, nương ra ."

      Bọn họ chuyện gì? Nàng quá hiểu Du Tố Hoa rồi, chắc chắn chẳng có chuyện gì tốt đẹp cả! Kỷ Dao mới trúng kế đâu, nàng với kiệu phu: " Nếu Du nương vẫn tiếp tục ngăn chặn, các ngươi liền kéo nàng ta ra."

      Đúng là tiện nhân!

      Có điều nàng ta lập tức phải hối hận, Du Tố Hoa liếc mắt nhìn phía trước, nhìn thấy thân ảnh cao lớn về phía này, trong lòng đại hỉ, di chuyển tới gần cửa sổ của kiệu: "Kỷ nương, những lời nương với ta lúc trước, có còn nhớ hay ?"

      Kỷ Dao gì.

      " nương vừa với ta, bảo ta chuyển lời tới biểu ca, cần tới tìm nương nữa, lời này có đúng ? chỉ như vậy, nương còn hẹn gặp mặt riêng Tĩnh Vương nữa! nương bảo Tĩnh Vương làm ta bị thương, Kỷ nương..." Du Tố Hoa , dường như lúc này mới phát ra Dương Thiệu, vội bịt miệng, "biểu ca, sao huynh lại ở đây?"

      Tiếng xưng hô này khiến Kỷ Dao trong lòng co rút.

      Đường Tập Hiền rất gần Hoài Viễn Hầu phủ, chẳng trách Du Tố Hoa chặn đường ở đây, ả thích Dương Thiệu nên khẳng định là hiểu lộ trình trở về nhà của , vừa rồi những lời kia chủ yếu cũng là để Dương Thiệu nghe thấy mà thôi.

      "Biểu ca..." Du Tố Hoa nhìn kiệu, “Kỷ nương ở bên trong, hôm nay bọn muội tới phủ của Thọ Xuân trưởng công chúa làm khách, những lời đó là nàng ta đích thân mở miệng , muội tuyệt đối lừa huynh, nếu như sai , muội nguyện ý bị ngũ lôi đánh trúng!"

      Ai bảo Kỷ Dao kiêu căng ngạo mạn, ra những lời này, đến nay bị Dương Thiệu nghe thấy rồi!

      Nhưng Dương Thiệu cũng tức giận, chỉ phân phó Trần Tố: "Tiễn nàng ta về Du phủ, với Du phu nhân, nếu sau này còn xuất trước mặt bản Hầu, đừng trách ta lưu tình."

      Cái gì....

      Kỷ Dao ra lời như vậy, vậy mà có phản ứng gì, ngược lại quay lại đối phó ả? xuất trước mặt , vậy là vĩnh viễn được xuất hay sao? Là bảo Mẫu thân đưa ả rời khỏi Kinh thành sao?

      Sắc mặt Du Tố Hoa trắng bệnh dọa người, thét lên: "Biểu ca, Kỷ Dao thực với muội như vậy, nàng ta muốn gả cho biểu ca, muốn gặp lại huynh nữa, muội dối! Biểu ca, muội chỉ muốn tốt cho huynh, để huynh nhìn bộ mặt của nàng ta mà thôi!"

      "Mang ." Dương Thiệu nhàn nhạt , chút hỉ nộ cũng lộ ra ngoài.

      Trần Tố ở bên cạnh đột nhiên lại cảm thấy trận khủng hoảng, vội vàng kêu Trần Liệt cùng nhau kéo Du Tố Hoa rời .

      Bên ngoài đột nhiên trở nên vô cùng yên tĩnh, tiếng thét to, tiếng rao bán đều biến mất, nàng chỉ nghe thấy tiếng bước chân của , từ bên cửa sổ của kiệu tới phía trước, sau đó chắn trước rèm kiệu.

      Cách tầng vải màu xanh đậm, nàng có thể tưởng tượng ra dáng đứng của .

      Nhất định là thẳng tắp.

      Cách rèm vải, nàng thậm chí có thể cảm nhận được ánh mắt của , hình như có sức mạnh vô hình, đè ép trái tim nàng.

      Nhất thời nàng cảm thấy hô hấp khó khăn, nhưng nàng từ từ nâng cằm lên.

      Nếu như lúc này Dương Thiệu vén rèm lên chất vấn, nàng có thể với như thế này, nàng muốn tiếp tục gặp mặt nữa, từ nay về sau, bọn họ đường riêng của mình.

      phải hi vọng như vậy hay sao?

      Những ngày này, phải chưa từng nghĩ tới nàng, nhớ tới nàng hay sao?

      Nàng nắm chặt tay, nhìn chằm chằm tấm rèm che.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      xóa
      Last edited: 4/9/20

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 61:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Nhưng, hề có chút động tĩnh nào cả.

      Nàng đều biết nam nhân đó còn đứng ở bên ngoài hay nữa, cho đến khi nghe thấy Mộc Hương hỏi: " nương, có phải là nên bảo kiệu phu nâng kiệu trở về hay ?"

      Kỷ Dao sửng sốt.

      cư nhiên gặp nàng, chỉ như vậy liền rời rồi, còn thèm hỏi xem những lời đó có phải hay , thậm chí, ngay cả từ cũng với nàng. hoàn toàn để tâm... bản thân nàng nghĩ như thế nào.

      Thôi, có những lời nhất thiết phải ra miệng.

      Nàng hơi hơi buông lỏng tay, lúc này mới phát ra biết từ lúc nào, móng tay cư nhiên để lại vài vết hằn mu bàn tay, cảm giác hơi đau nhói như kim châm.

      Ngón tay vuốt lên, vết hằn đó giống như hình trăng non.

      Nàng giọng : " thôi."

      Mộc Hương kêu kiệu phu nâng kiệu, đồng thời thở dài hơi.

      Vừa rồi Mộc Hương thấy Hầu gia đứng trước rèm kiệu, nhưng ngài chỉ đứng lát rồi rời ngay, vốn dĩ còn cho rằng ngài vài câu với nương đấy.

      Xem ra nương và Hầu gia thực có khả năng, nàng ta cau mày, cũng biết rốt cuộc là nguyên do gì, mà nương muốn gả, Hầu gia cũng tới nữa.

      Tiểu nha đầu hoàn toàn nghĩ ra.

      Lại Du Tố Hoa bị Trần Tố áp giải về Du phủ.

      Du phu nhân nhìn thấy dáng vẻ nhếch nhác của nữ nhi, cực kỳ khiếp sợ, quát hỏi: "Xảy ra chuyện gì, Tố Hoa?"

      Du Tố Hoa khóc nức nở: "Nương, biểu ca ức hiếp con, xem lòng tốt của con thành lòng lang dạ thú."

      Đúng là đồ ngu xuẩn, Trần Tố thầm nghĩ, Kỷ nhị nương ở trong lòng Hầu gia quan trọng tới mức nào ả ta nhìn ra hay sao, phạm lỗi hết lần này tới lần khác, Hầu gia làm sao có thể dung thứ? ta đem chuyện vừa phát sinh kể lại lần, chuyển lời : "Hầu gia , nếu Du nương còn lộ mặt trong Kinh thành nữa, đừng trách Hầu gia hạ thủ lưu tình."

      "Ngươi cái gì?" Du phu nhân dám tin, "nó là nữ nhi của Du gia ta, Thiệu nhi khỏi quản rộng quá rồi!"

      Trần Tố đáp: "Du phu nhân nguyện ý, vậy có thể thử xem sao."

      Du phu nhân sắc mặt trắng bệch.

      tên tùy tùng cư nhiên dám lời như vậy, bà ta thực là tức chịu được, lập tức tới Hoài Viễn Hầu phủ gặp Thái phu nhân.

      "...giữa đường giữa chợ liền sai Trần Tố và Trần Liệt áp giải Tố Hoa về nhà, còn cho Tố Hoa xuất trong Kinh thành nữa, cả Kinh thành này đều là của hay sao? Người xem xem, sao lại bá đạo như vậy." Du phu nhân khóc kể, "Tố Hoa từ lớn lên ở đây, hai người là thanh mai trúc mã, sao có thể tuyệt tình như vậy?"

      Thái phu nhân nghe mà người cứ như mây, nghi hoặc hỏi: "là vì chuyện gì?"

      "Còn phải là vì Kỷ nhị nương đó hay sao," Du phu nhân nghiêng người về phía Thái phu nhân, giọng , "Tố Hoa thề độc, ta tin nó dám dối. Hôm nay nó tới phủ Thọ Xuân trưởng công chúa làm khách, có nhắc tới Thiệu nhi với Kỷ nhị nương, nương kia cư nhiên dám muốn gả cho Thiệu nhi, còn bảo Tố Hoa chuyển lời, bảo chuyển lời tới Thiệu nhi là vĩnh viễn đừng tới gặp nàng ta. Tố Hoa tức giận nhịn được, liền với Thiệu nhi, ai ngờ Thiệu nhi lại đối xử với nó như vậy cơ chứ."

      mà, nhi tử khẳng định là cãi nhau với vị nương kia!

      Thái phu nhân suy nghĩ chốc lát, liền : "Thiệu nhi thực có chút quá đáng, có điều chuyện giữa Thiệu nhi và Kỷ nương, Tố Hoa thực nên nhúng tay vào."

      "Biểu thẩm," Du phu nhân khỏi tức giận, "Tố Hoa cũng là vì muốn tốt cho Thiệu nhi mà thôi."

      Nếu thực muốn tốt cho , sao lại chuyển lời kiểu đó? Còn cố tình chặn lại đường nhi tử về nhà, mục đích còn phải là khích bác li gián hay sao?Thái phu nhân đối với Du Tố Hoa thất vọng hết lần này tới lần khác, bụng dạ ả ta chứa quá nhiều ý nghĩ xấu xa, bà nghiêm mặt : "Thiệu như hành có chút kích động, ta xin lỗi thay nó, nhưng để tránh vết xe đổ, ngươi vẫn là gả Tố Hoa ra ngoài sớm chút tốt hơn, hai đứa chúng nó nên gặp mặt nhau lần nào nữa."

      "Biểu thẩm," Du phu nhân trong lòng trầm xuống, "người thực coi loại người như Kỷ nương kia là con dâu của mình đấy chứ?"

      "Ta tự có chủ kiến, ngươi cần quản." Thái phu nhân phất phất tay, "lời hôm nay ta , ngươi đừng có nghe tai này ra tai kia, tốt nhất nên để trong lòng. Chỗ ta dễ chuyện, nhưng chỗ Thiệu nhi dễ như vậy đâu, nếu nó thực muốn làm chuyện gì, ngay cả ta cũng ngăn cản nổi."

      Du gia bọn họ dựa thế Dương gia, kể từ sau khi Dương Thiệu trở thành Đại đô đốc, địa vị của Du lão gia ở trong triều cũng được nâng cao hơn, bao nhiêu người muốn kết giao. Nếu như ngày nào đó Dương Thiệu rút kiếm chặt đứt tình nghĩa, vậy Du gia nhất định là tổn thất trầm trọng.

      Lời của Thái phu nhân chính là ủng hộ nhi tử, Du phu nhân miệng đắng chát: "Nếu ngài như vậy, ta suy nghĩ cẩn thận."

      "Vậy tốt, trở về trấn an Tố Hoa chút, bảo nó ở trong nhà tránh thời gian."

      Ý là cần tới Hầu phủ thỉnh an nữa, Du phu nhân thở dài, đứng dậy cáo từ.

      Thái phu nhân kêu nha hoàn rót ly trà nóng, bưng lên uống ngụm.

      "Vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, ngươi cảm thấy Kỷ nương đó thế nào?" Bà hỏi Đường ma ma ở bên cạnh.

      Đường ma ma cười cười: "Nô tì cảm thấy Kỷ nương này gan lớn lắm đấy ạ, tính tình dường như cũng rất cương quyết."

      "Vậy sao? Tính khí Thiệu nhi như vậy, làm gì có nương nào dám chuyện với nó như vậy? Kỷ nương này..." Thái phu nhân nghĩ tới đôi mắt câu nhân của Kỷ Dao, nhịn được lắc lắc đầu, xem người đúng là nên xem diện mạo bên ngoài. Vốn cho rằng nàng ta bám lấy nhi tử, kết quả ngược lại phải như vậy, mà là nhi tử cả ngày giống như ăn phải đạn pháo, ai chọc nó người đó gặp họa.

      Du Tố Hoa chính là đụng phải họng súng, còn là họng súng nhét đầy thuốc nổ!

      Thái phu nhân thầm nghĩ, có nên mời Kỷ nương tới ăn bữa cơm hay ?

      .............

      Bởi vì mèo sư tử khó tìm, Kỷ Dao sợ rằng con mèo của nàng thực bỏ chạy mất, nên kêu Chu ma ma nghe ngóng xem nhà nào có mèo sư tử, nàng muốn mua thêm con nữa. Chỗ lão phu nhân phủ Vĩnh Gia Hầu khẳng định là được, tới việc biết nó là đực hay cái, chỉ riêng điều có thể khẳng định con mèo đó chính là huynh đệ tỷ muội của miêu miêu nhà nàng, nên tiện ghép thành đôi.

      Chu ma ma tìm kiếm vài ngày nhưng có kết quả: " nương à, có thể mua được loại mèo này khẳng định là quyền quý vọng tộc, tin tức nhà bọn họ dễ nghe ngóng, bằng nhờ gia giúp đỡ."

      Xem ra cũng chỉ có thể tìm Tạ Minh Kha.

      Đúng lúc Kỷ Nguyệt sắp lâm bồn, mấy ngày trước Liêu thị liền tới Tạ gia để chăm sóc đại nữ nhi, cũng mời cả bà đỡ, Kỷ Dao : " bằng ta cũng dọn tới đó ở."

      " linh tinh cái gì, nương!" Chu ma ma ngăn cản, "thân phận của phu nhân khác biệt, có thể , người là nương gia làm sao có thể tới ở nhà tỷ phu được cơ chứ? được được, vạn nhất bị kẻ nào lưỡi dài lắm lời ra ngoài ảnh hưởng tới danh tiết của nương mất."

      Ài, vậy chỉ có thể đợi đến ngày tỷ tỷ sinh con ra mới được đến, Kỷ Dao lại hỏi: "Ca ca có gửi thư về hay , rốt cuộc tới khi nào mới hồi Kinh?"

      "Chắc là hai ngày tới." Chu ma ma bấm đốt ngón tay tính toán, "gần đây trời trong xanh mưa, xe ngựa lại cũng thuận lợi."

      Quả nhiên, sau hai ngày Kỷ Đình Nguyên trở về nhà.

      phụ Kỷ Dao, ta mang nửa xe măng khô Kiến Châu trở về, Kỷ Dao đại khái có thể ăn trong vòng nửa năm!

      "Đại muội vẫn chưa sinh đấy chứ?" ta rất quan tâm chuyện này, "có điều sinh rồi cũng tốt, như vậy ta liền cần phải lo lắng nữa, trở về liền có thể ôm cháu ngoại."

      "Còn chưa sinh, phải đợi mấy ngày nữa." Kỷ Dao lấy khóa vàng đặt từ trước ở Ngọc Mãn Đường ra, "đến lúc đó mang tặng."

      "Đặt tên hay chưa?"

      "Gọi là Tiềm ca nhi."

      "Nương đâu?" Kỷ Đình Nguyên lấy đồ ở bên ngoài vào, "ta mua vật liệu may mặc của Kiến Châu, có sáu cuộn, các ngươi cầm may y phục. Còn có hộp trân châu hồng, muội cầm lấy chơi, mua cho phụ thân hai thỏi mực, mực thơm Kiến Châu...."

      Ca ca nhìn vô tâm vô phế, nhưng ra ngoài chuyến lại mang đầy đồ về, cũng bỏ sót bất cứ ai trong nhà cả.

      Kỷ Dao cười híp mắt ôm lất cánh tay ca ca: "Cảm ơn ca ca!"

      "Đúng rồi, còn có hai vò rượu ngon," Kỷ Đình Nguyên liếc muội muội cái, "mang cho Hầu gia."

      "Ai?" Kỷ Dao thân hình cứng ngắc.

      "Ai, còn có ai vào đây nữa, Dương đô đốc đấy," Kỷ Đình Nguyên chêu trọc nhìn muội muội, "muội cho rằng ta biết hay sao?"

      Kỷ Dao đề phòng: "Huynh biết cái gì?"

      "Được rồi, còn che che dấu dấu làm gì." Kỷ Đình Nguyên nhéo mặt muội muội, giọng : "huynh nhìn thấy dây kết trường thọ của Hầu gia, phải do muội tặng hay sao?"

      Vậy chính là Nhị muội phu tương lai rồi, đương nhiên phải mua quà tặng.

      Kỷ Dao xụ mặt: " phải muội tặng."

      "Muội coi ta là kẻ mù hay sao?" Kỷ Đình Nguyên lộ ra sợi kết trường thọ cổ tay, "giống như đúc, muội lừa ai chứ? Hơn nữa, hạt châu này phải hạt châu bình thường!"

      Kỷ Dao cắn môi.

      mặt nàng cũng chút xấu hổ nào, ngược lại vô cùng phức tạp, Kỷ Đình Nguyên nhìn thấy vậy cảm thấy kì quái, ta buông đồ trong tay xuống hỏi: "Làm sao, muội và Hầu gia...."

      "Bọn muội có gì," nàng , "huynh hiểu nhầm rồi."

      Nàng càng phủ nhận, Kỷ Đình Nguyên càng hoài nghi.

      "Hả, có gì mà tặng cái này? Ta còn hiểu muội hay sao? Loại đồ vật như thế này, ngoài huynh ra, muội chỉ tặng cho ý trung nhân thôi!" Kỷ Đình Nguyên đột nhiên bắt lấy cánh tay muội muội, "muội trốn tránh hết lần này tới lần khác, chịu thừa nhận, lẽ nào là Dương Thiệu phụ muội?"

      Trong phút chốc, nàng nhìn thấy trong mắt ca ca lướt qua chút hàn ý, đột nhiên nàng nghĩ tới kiếp trước, ca ca vì nàng mà đối đầu với Tống Vân.

      Nhưng ca ca phải đối thủ của Tống Vân.

      Dương Thiệu của kiếp này, cũng phải là người dễ chọc!

      Kỷ Dao ngốc luôn, cũng biết nên trả lời như thế nào, lẽ nào , là bản thân nàng phụ Dương Thiệu hay sao?

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 62:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Thấy nàng gì, Kỷ Đình Nguyên kéo nàng vào trong nhà, ấn nàng ngồi xuống ghế.

      " , là chuyện gì? Nếu thực ức hiếp muội, ca ca có biện pháp báo thù thay muội!"

      Ca ca có cái biện pháp khỉ gió gì, tà môn ngoại đạo à? Dương Thiệu là Đô đốc ngũ quân đấy, ca ca có thể làm gì? Kỷ Dao ổn định tâm trạng: "Ca ca, Hầu gia ức hiếp muội, là muội suy nghĩ tường tận, cảm thấy hai người bọn muội hợp nhau."

      "Sao lại hợp nhau?" Kỷ Đình Nguyên rất là thưởng thức Dương Thiệu, dũng thiện chiến, ngăn cơn sóng dữ ở Vân Châu, đánh bại Tần Vương, còn có thể uống rượu rất giỏi, ngàn chén say. Đương nhiên, quan trọng nhất là, Dương Thiệu đối xử với muội muội tệ, phải là từng cứu muội ấy vài lần rồi hay sao, cho nên ta cảm thấy rất nghi hoặc, "nếu ngài ấy ức hiếp muội, làm sao lại thích hợp đây?"

      ra rất dài.

      Kỷ Dao thở dài: "Rất nhiều điểm hợp nhau, muội thích uống rượu, thích đánh giặc, thích ngày ngày thao binh luyện mã. Thái phu nhân cũng thích muội, biểu muội của muội cũng thích, cái gì muội cũng thích...."

      Khóe miệng Kỷ Đình Nguyên co rút.

      ta cảm thấy bảm thân mình có lẽ đảo ngược rồi, xem ra phải Dương Thiệu phụ muội muội, mà là muội muội ta thay lòng đổi dạ.

      "Muội dối ta đấy chứ?" xác nhận lần cuối.

      "Đương nhiên có, ca ca huynh cũng nghĩ thử xem, nếu như Hầu gia phụ muội, muội che dấu hay sao? Cho dù ca ca báo thù thay cho muội, muội cũng để trôi qua tốt đẹp!"

      Cái này cũng đúng, Kỷ Đình Nguyên suy nghĩ trong chốc lát, muội muội nhà mình tính cách ra sao, sao có thể bị thiệt thòi? Muội ấy chính là trái ớt ! Nếu như Dương Thiệu phụ muội ấy, muội ấy thể tốt bụng bảo hộ như thế này được.

      Nhưng nếu như vậy, Dương Thiệu phải rất đáng thương hay sao? Nghĩ nghĩ lại lắc đầu, là Hầu gia cơ mà, lẽ nào có thể chỉ vì muội muội mà thành thân hay sao, trong Kinh thành biết còn có bao nhiêu nương nguyện ý liên hôn với Hầu phủ đâu, hoàn toàn cần lo lắng.

      Nhưng rượu này vẫn là nên tặng, liền coi như quà bồi thường.

      ...............

      Kỷ Đình Nguyên trấn an nạn dân cách ổn thỏa, các Tri phủ lần lượt dâng tấu khen ngợi, Hoàng thượng vung bút, thăng chức cho ta trở thành Tả thiêm đô Ngự sử của Đô sát viện, quan chính tứ phẩm.

      Kỷ Chương đêm đó liền uống nửa vò rượu, suýt nữa nôn đến chết, Liêu thị nghe tin liền sẵng giọng: " có ta trông trừng là xong, làm bừa! Cũng xem lại bản thân mình bao nhiêu tuổi rồi, còn uống rượu cùng nhi tử cơ đấy."

      "Phụ thân cũng là quá vui mà thôi, khó có dịp." Kỷ Nguyệt cười, "nương, người chẳng qua là ở đây thôi, nếu người ở nhà, con tin nương lại uống cùng đâu."

      Liêu thị cũng bật cười, vuốt vuốt mái tóc: "Ôi, ta vẫn luôn lo lắng cho Đình Nguyên, ngờ đứa trẻ này cũng rất có tiền đồ, lúc trước nương sợ nó ở bên ngoài xảy ra chuyện, kết quả ngờ tới mọi chuyện lại ổn thỏa như vậy."

      “Vậy nương sau này cần phải lo lắng cho huynh ấy nữa."

      "Sao có thể lo lắng, còn phải nhìn chằm chằm nó thành thân nữa!" Nhắc tới chuyện này, lại nghĩ tới Kỷ Dao, bà với Kỷ Nguyệt, "Dao Dao cập kê rồi, Nguyệt nhi, có phải là con nên với gia câu, xem xem bên người y có công tử nào thích hợp hay ?"

      Tạ Minh Kha nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, đồng liêu của y đều xuất thân cát sỹ, tài trí hơn người, chức vụ cũng thanh quý, sau này tiến nhập nội các có thể quyết định chuyện quốc gia đại .

      Kỷ Nguyệt sửng sốt, thầm nghĩ mẫu thân biết chuyện của muội muội với Hầu gia hay sao?

      Vậy thể kéo dài thêm nữa, nàng ấy nghĩ lát rồi thăm dò: "Nương, con thấy Hầu gia làm người tệ."

      "Đừng nhắc tới nữa!" Liêu thị phất tay liên tục, "Dao Dao có gặp qua Thái phu nhân, bà ấy vừa ý, sau đó Hầu gia tới nhà chúng ta nữa, làm sao còn thành đôi được?"

      Kỷ Nguyệt đột nhiên nghĩ tới lời ngày đó của Tạ Minh Kha, Dương Thiệu muốn gặp muội muội, xem ra thực thể thành. Nàng ấy tiếc nuối thở dài hơi: "Con với tướng công, chàng ấy nhất định có thể giới thiệu vài người."

      "Vậy tốt." Ánh mắt của gia khẳng định tệ, Liệu thị lại trở nên vui vẻ.

      Kỷ Nguyệt lúc này đột nhiên cau mày lại.

      "Sao vậy? thoải mái?" Liêu thị đỡ nàng ấy, "có phải là đau chỗ nào hay , hay là làm sao...."

      "Con cũng biết, cảm thấy có chút đau."

      "Ôi chao, đau kiểu gì?" Mấy hôm trước có xuất chút tơ máu, chính là tượng trước khi lâm bồn, bây giờ bắt đầu đau rồi, phải là sắp sinh đấy chứ? Liêu thị vội , "mau mời bà đỡ tới!"

      canh giờ sau, xác thực là sắp sinh rồi, Kỷ Dao vội vàng ngồi kiệu tới Tạ phủ.

      Kỷ Nguyệt lúc này đau chảy mồ hôi, Kỷ Dao tiến tới nắm lấy tay tỷ tỷ: "Sao sớm chút, sắp sinh rồi sao?"

      "Còn phải sợ mọi người lo lắng, bảo ta được làm phiền mọi người sớm như vậy." Đại nữ nhi từ trước tới nay đều hiểu chuyện, Liêu thị , "Nguyệt nhi, con nhất định bình an, đừng sợ, nương ở bên cạnh con."

      "Tỷ phu đâu?" Kỷ Dao nhìn quanh bốn phía, "lẽ nào tỷ tỷ cho tỷ phu biết?"

      " cho người thông báo rồi, chắc là lập tức liền trở về...."

      Lời vừa dứt, liền nghe thấy chuỗi tiếng bước chân chạy nhanh, Kỷ Dao ngẩng đầu lên xem, chỉ thấy Tạ Minh Kha chạy từ bên ngoài vào, mặt đều là mồ hôi, cái này tính là gì, mũ quan đầu y cư nhiên bị lệch xiêu vẹo!

      Từ trước tới này nàng chưa từng thấy Tạ Minh Kha lôi thôi như vậy.

      Khóe môi nàng nhếch lên.

      Liền ngay cả Kỷ Nguyệt cũng cười: "Tướng công, chàng mau chỉnh lại mũ áo."

      "Chỉnh cái gì, nàng đều sắp sinh rồi!" Tạ Minh Kha hề để ý hình tượng của bản thân mình, bàn tay đặt lên đầu vai nàng, "nàng sao rồi, đau ? Có phải là rất khó chịu hay ?" Y lấy ra khăn tay lau mồ hôi cho nàng ấy, "ta nên sớm trở về mới phải...."

      "Chàng cũng biết là hôm nay sinh, trở về làm cái gì?" Kỷ Nguyệt , " cần lo lắng, thiếp sao."

      Tạ Minh Kha chuyện, chỉ là đem tay nàng ấy đặt vào lòng bàn tay mình, nắm chặt.

      Bà đỡ : "Tạ đại nhân, Kỷ nương, các người đều ra ngoài ."

      Lúc này phụ tử Kỷ Chương cũng tới nơi, giờ là buổi chiều tối rồi. Bọn họ vây quanh bên cạnh Kỷ Nguyệt.

      Liêu thị hiểu tâm trạng của nữ nhi, lúc bà sinh con cũng như vậy, phất phất tay: "Đều ra ngoài đợi , để Nguyệt nhi và gia với nhau mấy câu."

      Sinh con phải chuyện dễ dàng.

      Tạ Minh Kha nghe thấy vậy, trong lòng trầm xuống, tay nắm càng chặt.

      "Chàng làm đau thiếp rồi." Kỷ Nguyệt sẵng giọng.

      Y vội vàng buông lỏng chút, nhìn vào mắt thê tử: "Nguyệt nhi, nàng nhất định phải bình an, nàng được..." mặc dù bụng đầy kinh luân, nhưng đến giờ khắc này, y cư nhiên nổi lời, chỉ có thể đặt tay nàng ấy lên môi hôn, "ta ở bên ngoài đợi nàng."

      Nàng ấy cười: "Có thể phải đợi lâu đấy."

      "Sao có thể? Nàng sinh con rất nhanh, ta bảo nhà bếp nấu sẵn canh cho nàng, nàng muốn ăn cái gì?"

      "Cháo trắng."

      "Hay là ăn cháo cá , hoặc là canh gà, tổ phụ tặng gà, còn mấy con liền."

      " được, nương ăn nổi, thiếp liền muốn ăn cháo trắng."

      "Được được được, cháo trắng." Tạ Minh Kha trong lòng trầm trọng, nhưng dám biểu lộ ra ngoài, y biết Kỷ Nguyệt cũng sợ hãi giống mình, chỉ có điều sợ hãi cũng có tác dụng gì, bọn họ cùng nhau vượt qua, y nhàng ôm Kỷ Nguyệt vào lòng, "ta luôn nghĩ Tiềm nhi sinh ra có bộ dáng như thế nào, đợi lát nữa liền có thể nhìn thấy rồi."

      Kỷ Nguyệt dựa vào y: "Vâng."

      Hai người vẫn chưa tách nhau ra, bà đỡ có chút gấp gáp: "Tạ đại nhân, làm lỡ thời gian tốt, mau ra ."

      Kỷ Nguyệt rất đau rồi, Tạ Minh Kha cúi đầu hôn cái lên gò má nàng ấy: "Ta đợi nàng và hài tử."

      Y ra ngoài.

      Cánh cửa đóng lại, chỉ có từng chậu từng chậu nước nóng ngừng được mang vào.

      Kiếp trước khi tỷ tỷ sinh con nàng ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy bị giày vò khổ sở như thế này.

      Nàng quý tỷ tỷ, sợ chuyện xấu xảy ra, mặc dù trong lòng biết trước tỷ tỷ sao.

      Nhưng thấy dáng vẻ lo sợ bất an của Tạ Minh Kha, nàng lại cảm thấy vui mừng thay cho tỷ tỷ. Chỉ cần tỷ tỷ bình an sinh xong, đời của tỷ tỷ nhất định là viên mãn. Có tướng công thương , có đứa con đáng , có tương lai đầy mong đợi.

      Đây là tất cả những gì nàng ngưỡng mộ.

      Kiếp trước, nàng chỉ có tướng công như vậy, những cái khác đều có, Kỷ Dao vuốt ve bụng, hài tử cũng có.

      Nàng thở dài hơi.

      Cũng biết qua bao lâu, bên trong truyền ra tiếng trẻ con khóc, Tạ Minh Kha lập tức nâng cao tinh thần, vội vàng xông tới cửa.

      nhà Kỷ gia cũng vây quanh, kiễng chân mong đợi.

      Bà đỡ ôm đứa trẻ ra, cười : "Chúc mừng Tạ đại nhân sinh được quý tử! Là công tử!"

      Kỷ Chương ôm lấy, đứa trẻ mập mạp bụ bẫm, mặt đỏ hồng.

      Đây là cháu ngoại của ông!

      "Tỷ tỷ sao rồi?" Kỷ Dao hỏi.

      "Phu nhân rất lợi hại, sinh con ra rất nhanh." Bà đỡ đáp.

      Tạ Minh Kha xông vào phòng sinh rồi.

      Kỷ Đình Nguyên cười rộ lên: "Muội phu coi như thở phào nhõm được rồi, vừa rồi y cứ như bị điên ấy, đập đá ngừng."

      "Đập đá gì?"

      "Đá ở mặt đất."

      Quả nhiên là đợi đến phát điên rồi.

      Kỷ Dao và ca ca cùng nhau vào trong, Kỷ Chương ôm cháu ngoại ở phía sau.

      Tỷ tỷ giống như là vớt ra từ trong nước vậy, cả người ướt đẫm, Kỷ Dao nhìn thấy thế mắt liền đỏ ửng, giọng : "Tỷ tỷ, tỷ sao rồi? Tiềm ca nhi rất tốt."

      "Tỷ cũng rất tốt, chỉ là có chút mệt." Cổ họng Kỷ Nguyệt có chút khô.

      Liêu thị lau mắt: "Nghỉ ngơi vài ngày liền tốt... Nguyệt nhi tại thích hợp chuyện, chúng ta đều ra ngoài , để nó nghỉ ngơi." Bà đuổi người ra ngoài.

      Mọi người đều rất biết điều, hiểu được hai phu thê cần bày tỏ nỗi lòng, Kỷ Dao đứng lên, liếc nhìn cháu ngoại , thấy cháu ngoại nhắm mắt ngủ, liền ra ngoài.

      Kỷ Đình Nguyên cũng nhìn cái, với Kỷ Dao: "Tiểu hài tử cư nhiên có bộ dáng như vậy, chẳng giống ai cả."

      "Bây giờ huynh mới biết?"

      "Là sao? Muội sớm biết rồi?"

      "Muội đọc sách nhiều hơn huynh, đương nhiên là biết."

      Kỷ Đình Nguyên đá hòn đá bay lên: " bậy!"

      Kỷ Chương ở phía sau cười, thấy thê tử cũng ra ngoài rồi, liền nắm lấy tay bà, cảm khái : "Hôm nay đúng là ngày tốt." Ông đặc biệt cảm thấy mãn nguyện, mấy đứa trẻ đều tốt, lúc còn ông ở trong nhà đọc sách, cứ cảm thấy mình có đọc cũng chẳng làm nên chuyện gì, từ trước tới giờ chưa dám nghĩ tới có ngày hạnh phúc như hôm nay.

      Liêu thị gì, chứng kiến giây phút nữ nhi sinh con ra, bà cũng cảm thấy, hôm nay chuyện gì bà cũng so đo tính toán nữa.

      Trong phòng, Tạ Minh Kha bưng cháo trắng bón cho Kỷ Nguyệt.

      "Thực ăn nổi," Kỷ Nguyệt , "liền ăn trước bấy nhiêu thôi."

      "Được." Tạ Minh Kha đặt bát xuống, bây giờ mới có thời gian tỉ mỉ quan sát thê tử, "vất vả cho nàng rồi, cư nhiên nặng những ba cân."

      "Như vậy mới tốt, nếu như gầy quá lại phải lo lắng." Mặc dù lúc sinh Kỷ Nguyệt cũng sợ hãi, nhưng tại thả lỏng, chỉ cảm thấy trong lòng tràn đầy ấm áp, đó là nhi tử của nàng ấy và Tạ Minh Kha, bất luận thế nào cũng phải sinh ra, "Tiềm ca nhi giống tướng công mới tốt."

      "Vì sao, giống nàng cũng vậy mà." Tạ Minh Kha nhàng vuốt má nàng ấy, "giống nàng, dễ nhìn biết bao."

      Kỷ Nguyệt hơi đỏ mặt, bộ dáng tại của nàng ấy khẳng định là vô cùng khó coi, nàng ấy giọng : "chính là giống chàng... thiếp thích bộ dáng của chàng."

      Kỷ Nguyệt từ trước tới nay đều nội liễm, lần đầu tiên ra lời kiểu này, Tạ Minh Kha cảm thấy trong lòng ngọt ngào, khẽ cười: "Chỉ vì bộ dáng? có lí do nào khác nữa sao?"

      "Sao chàng tham lam như vậy?"

      " phải tham lam, ta thích tất cả của nàng, nàng chỉ thích mỗi vẻ ngoài của ta, ta cam tâm."

      Kỷ Nguyệt cắn môi cười, nhắm mắt lại: "Thiếp mệt lắm, muốn nghỉ ngơi."

      Thực ra y cũng biết, Tạ Minh Kha cúi đầu hôn lên môi nàng ấy: "Ừ, ngủ , ta ở bên cạnh nàng."

      Y ghé đầu xuống bên cạnh tay nàng ấy.

      Trong phòng yên tĩnh, ánh trăng bên ngoài len lỏi chiếu vào, vô cùng ấm áp.

      ...........

      Tỷ tỷ sinh con xong, tự nhiên là có bà vú chăm sóc, nhưng vì chưa qua thời gian ở cữ, Liêu thị vẫn cảm thấy lo lắng, cho nên vẫn chưa rời khỏi Tạ phủ.

      ở nhà, liền lưu lại Chu ma ma lo liệu mọi chuyện, chỉ huy đám hạ nhân chăm sóc cuộc sống hàng ngày của chủ tử.

      Nhưng có hôm, Hoài Viễn Hầu phủ bất ngờ gửi thiếp mời tới, là mời Kỷ Dao tới ngắm hoa.

      Chu ma ma ấn tượng sâu sắc đối với Dương Thiệu, vẻ ngoài mày kiếm mắt sáng đường đường chính chính, giơ tay nhấc chân đều uy nghi mười phần, lại thêm danh vọng của Hầu phủ, Chu ma ma thực dám từ chối, liền đáp ứng, sau đó mới cho người bẩm báo Liêu thị.

      Liêu thị cảm thấy kì quái: "Đột nhiên lại mời Dao Dao, lẽ nào Thái phu nhân thay đổi ý kiến rồi? Vậy rốt cuộc có phải hay ...ôi chao, vẫn là nên , Hầu gia phải là giao hảo với gia hay sao, dù sao cũng phải nể mặt, để Dao Dao tới đó chuyến."

      Bà cau mày: "Xem như là tìm hiểu chiều gió, được liền được, được thôi, dù sao phải gia chọn được mấy người rồi sao?"

      Kỷ Nguyệt ôm con, nàng ấy : "Đều đáp ứng rồi còn có thể hay sao? Bậc tài giỏi như Hầu gia, Thái phu nhân có thể dạy dỗ ra Hầu gia như vậy ắt cũng là người có chừng mực, con nghĩ bà ấy làm khó Dao Dao."

      Liêu thị liền sai người truyền lời tới Chu ma ma.

      danh nghĩa thiếp mời do Thái phu nhân phái người đưa tới, Kỷ Dao cảm thấy rất kinh ngạc, trong trí nhớ, Thái phu nhân chưa từng chủ động mời nàng, lần này là chuyện gì đây.

      "Trang điểm tỉ mỉ cho nương." Chu ma ma phân phó.

      Mộc Hương chải tóc cho Kỷ Dao.

      Kỷ Dao hoài nghi rằng Thái phu nhân có phải bảo nàng tới để cảnh cáo nàng cách xa Dương Thiệu hay , chuyện lần trước ở đường Tập Hiền, chuyện của Du Tố Hoa, Thái phu nhân khẳng định là biết , có thể là bà cảm thấy do nàng xuất ra quỷ kế gì đó cũng nên.

      Thôi, dù sao cũng phải !

      Nàng muốn để Thái phu nhân cảm thấy rằng, bản thân nàng dường như nghĩ mọi biện pháp để gả cho Dương Thiệu.

      Mộc Hương tâm trạng lại đầy mong đợi, nàng ta nghĩ tới ngày hôm đó, cảnh tượng nương và Hầu gia cùng nhau xem rùa, cứ cảm thấy hai người rất đẹp đôi, nếu như có cơ hội xoay chuyển tốt!

      Mở hộp nữ trang ra, Mộc Hương lựa chọn trâm thoa cách tỉ mỉ.

      Bị tiếng va vào nhau thanh thúy của ngọc thạch hấp dẫn, Kỷ Dao cúi đầu nhìn xem, đột nhiên phát ra cây trâm trước đây Dương Thiệu tặng.

      Nàng nhân lúc Mộc Hương cài trâm lên tóc, liền cầm lấy nó ra để trong tay áo. Nếu ngay cả mặt cũng muốn nhìn thấy nhau, hà tất gì phải lưu lại thứ đồ này? Nếu có cơ hội gặp được, nàng liền trả nó lại cho .

      Đợi trang điểm xong, nàng ngồi kiệu tới Hoài Viễn Hầu phủ.

      Thái phu nhân vì muốn che đậy mục đích của mình, nên mời thêm mấy nương khác nữa, dù sao bà hiểu tâm tư của nhi tử, hôm nay chỉ là thăm dò thôi.

      Kỷ Dao ngồi trong phòng khách, cũng nhìn thấy Trần Viện.

      Trần Viện kia phải là người Thái phu nhân vừa ý hay sao, sao lại mời ả, cái này có chút kì quái.

      "Tuổi tác lớn rồi càng ngày càng cảm thấy tĩnh lặng đơn, nên muốn chuyện với mấy tiểu nương các ngươi chút." Thái phu nhân nhìn Kỷ Dao.

      So với năm ngoái, nương này thực trưởng thành rồi, giữa lông mày sáng sủa rực rỡ, khi con ngươi chuyển động giống như có ánh sáng nở rộ, làm người khác phải chú ý nàng. Nhan sắc này thực thể chê bai, chính là quá mức bắt mắt, qua vài năm nữa biết còn diễm lệ tới mức nào.

      Thái phu nhân thích loại tướng mạo này, nhưng nếu như nhi tử thích, con người lại lương thiện có ý kiến gì.

      Nhi tử đều bao nhiêu tuổi rồi? Bà cũng nghiêm khắc như vậy.

      "Kỷ nương, nghe lần trước nương phát cháo cùng Chu nương, đúng ?"

      "Đều là công lao của Chu nương." Kỷ Dao cười cười, "tiểu nữ chỉ là đúng lúc gặp được Chu nương, nhìn thấy nạn dân đáng thương, mới có ý nghĩ đó."

      Cũng có ý nghĩ muốn độc chiếm công lao, Thái phu nhân nghe vậy gật đầu: "Ta chính là nghe nề nếp gia phong của Kỷ gia tệ."

      Cư nhiên còn khen nàng? Kỷ Dao suýt chút nữa há to miệng.

      Nhưng nay thái độ của Thái phu nhân đối với nàng thế nào có quan trọng ? Lúc nàng suy nghĩ, Dương Thiệu ra quyết định rồi. Lúc đầu cho nàng mười ngày suy nghĩ, sau đó qua loa với nàng, cái gì mà cần miễn cưỡng.

      Nhưng thực tế, muốn đợi nàng nữa rồi.

      căn bản muốn cưới nàng.

      "Thái phu nhân tán thưởng, tổ tiên ông cha đều là nông dân, nếu tới gia phong nề nếp cũng chỉ được mỗi thuần phác thôi." Kỷ Dao nhìn sang bên cạnh, "so với các nương ngồi ở đây còn kém xa."

      Ánh mắt Thái phu nhân chớp động, cảm thấy Kỷ Dao rất có cốt khí.

      Các nương ở trong Kinh thành, có ai là muốn lấy gia thế làm vinh, nàng cư nhiên lại chủ động đề cập tới mặt yếu của mình, nếu là người khác chỉ tránh né thôi.

      Thái phu nhân cười lên, đồng thời ra hiệu bằng ánh mắt cho Đường ma ma.

      Bà rất nhanh liền mời các nương ngắm hoa.

      Kết quả trong quá trình ngắm hoa, Kỷ Dao phát các nương khác càng ngày càng nhanh, khi nàng muốn đuổi kịp, lại bị nha hoàn kéo chân sau.

      Nha hoàn đó tay chân vụng về, đem bát canh gì đó đổ lên tay nàng, bàn tay nàng đột nhiên bị dinh dính, may mà bỏng, chỉ bị bẩn thôi.

      Nha hoàn quỳ xuống nhận tội, xin Kỷ Dao tha thứ.

      Loại kịch này kiếp trước Kỷ Dao chứng kiến nhiều, thầm nghĩ ắt hẳn do Thái phu nhân sai sử, có điều mục đích có chút kì quái. Bởi vì mặc dù Thái phu nhân thích nàng, nhưng từ trước tới nay chưa từng giở thủ đoạn chiêu trò gì. Bà chỉ lạnh nhạt nàng thôi, hoặc là khi nàng làm sai, Thái phu nhân nghiêm khắc trách cứ vài câu, những cái khác có.

      Kỷ Dao kì quái, chẳng lẽ Thái phu nhân muốn nàng gặp Dương Thiệu?

      Nhưng mà vì sao?

      Nàng cảm thấy vô cùng khó hiểu, lấy khăn tay ra lau tay.

      Chính vào lúc này, phía sau truyền tới tiếng bước chân vội vàng, "đát đát đát, đát đát đát", đường trải đá xanh, vang lên điệu rất nhịp nhàng.

      Ngón tay Kỷ Dao ngừng lại, rồi tiếp tục lau, cho đến khi thân ảnh đó lướt qua bên người nàng, muốn tiếp về phía trước, nàng đột nhiên gọi: "Hầu gia."

      Dương Thiệu kịp đề phòng.

      hề biết mẫu thân mời Kỷ Dao tới, vừa rồi mẫu thân có việc gấp, thúc giục nhiều lần, mới trở về.

      Ai ngờ tới, Kỷ Dao lại ở đây.

      Giọng ngọt ngào của tiểu nương vang lên bên tai, làm nghĩ tới ngày đó đứng trước rèm kiệu, nghĩ tới thời khắc chỉ cách nàng bức rèm.

      từng nghĩ, Kỷ Dao gì.

      Nhưng từ đầu tới cuối nàng đều đụng vào bức rèm đó.

      Rốt cuộc vẫn là thể tránh khỏi, dừng lại bước chân.

      thực thể hoảng loạn bỏ chạy trước mặt Kỷ Dao.

      Dương Thiệu quay đầu lại, nhìn về phía tiểu nương đứng trong rừng hoa đào, nàng mặc chiếc áo màu xanh nhạt, chiếc váy thêu nụ hoa màu hồng nền vải trắng, cả người đều toát ra tươi đẹp trong ngày xuân.

      nhàn nhạt : " biết Kỷ nương có chuyện gì?"

      Vẻ mặt nam nhân lãnh đạm, bày ra chút xa cách, chỉ là khuôn mặt vẫn vô cùng tuấn, đôi lông mày dài phấn chấn, đôi mắt đen láy, cánh mũi cao thẳng, còn có đôi môi mang hình dáng tuyệt đẹp... trong đầu Kỷ Dao cảnh tượng hôn nàng trong xe ngựa.

      Đúng vậy, chuyện đó, có phải cũng quên rồi hay ? Từng hôn nàng, ôm nàng, chỉ vì nàng muốn suy nghĩ, liền vứt nàng ra sau đầu hay sao.

      Nàng nhìn bốn phía, trừ nha hoàn của mình, tất cả những người khác đều thấy đâu.

      Rất tốt.

      Bất kể kế sách của Thái phu nhân là gì, đều hợp ý nàng.

      Kỷ Dao thu lại khăn tay bị bẩn, lấy chiếc trâm vàng từ trong tay áo ra.

      Dưới ánh nắng mặt trời, cánh bướm hơi hơi lay động, dường như muốn bay lên vậy, nàng tới gần Dương Thiệu.

      Trái tim dần dần co thắt lại.

      Kỷ Dao dừng cách khoảng mấy bước chân, đem chiếc trâm đưa cho : "Những lời dư thừa ta nữa, nghĩ ắt hẳn Hầu gia rất ràng, chiếc trâm này trả lại cho ngài."

      Đầu nhọn chiếc trâm giống như đâm thẳng vào trái tim , Dương Thiệu giơ tay ra nhận lấy: "Ta đều quên có vật này rồi, cũng phải đồ gì đáng tiền, sao ngươi phải trả lại? cần có thể vứt ."

      "Dù sao cũng đáng giá mấy chục lượng bạc, mặc dù Hầu gia phú khả địch quốc, cũng nên lãng phí như vậy ?"

      Ha, Dương Thiệu cười khẽ, đem châm vàng cất vào trong tay áo.

      "Kỷ nương rất đúng, bản Hầu ghi nhớ trong lòng." quay người rời .

      Thấy muốn rời , Kỷ Dao : "Hầu gia, nếu vật trả về chủ cũ, vậy xin Hầu gia trả lại sợi kết trường thọ cho ta."

      Dương Thiệu sửng sốt.

      "Lẽ nào Hầu gia cũng quên chuyện này rồi?" Kỷ Dao nắm chặt tay, ca ca phải nhìn thấy đeo hay sao, lẽ nào gỡ ra rồi?

      Đáng tiếc tại buông tay xuống, ống tay áo rộng che mất, cái gì nàng cũng nhìn thấy. Nhưng nàng cảm thấy, Dương Thiệu đến nỗi vứt nó .

      Đó xem như là vật may mắn, có thể bảo vệ thân thể an khang.

      Kỷ Dao : "Nếu như Hầu gia để trong thư phòng, xin Hầu gia lấy ra trả lại ta."

      trầm mặc lên tiếng.

      có thói quen cất đồ trong thư phòng, chỉ là sợi kết trường thọ....

      Đó là đồ vật duy nhất mà cả hai kiếp nàng tỉ mỉ làm ra tặng , nàng cư nhiên muốn đòi lại sao? Kỷ Dao so với nghĩ còn vô tình hơn!

      quay người trở lại.

      Giấy phút đó, ánh mắt lạnh hơn bất cứ lúc nào.

      Kỷ Dao trong lòng giật thót, vô thức lùi ra sau bước.

      "Hôm nay ngươi tới chính là để tính toán sổ sách với ta hay sao?" Nam nhân bức tới, nắm chặt cánh tay nàng, món nợ giữa và nàng, vĩnh viễn đều thể tính ràng được!

      Cả người nam nhân giống như cất chứa gió bão, có loại cảm giác muốn hủy diệt nàng, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy hối hận.

      Sớm biết vậy liền đòi dây trường thọ gì đó nữa....

      "Hầu gia." Nàng giọng , "ta cần nữa."

      " cần nữa?" Dương Thiệu kéo nàng tới gần, gần như dán lên ngực , " phải muốn tính toán ràng hay sao, vật quy chủ cũ?"

      Kỷ Dao : ", ta cũng có thể cần lấy lại."

      Tại sao đột nhiên trở nên dọa người như vậy?

      phải muốn cắt đứt quan hệ giữa hai người bọn họ hay sao, nàng chỉ là muốn quan hệ của hai người cắt đứt triệt để hơn mà thôi.

      cười lạnh: "Ta chỉ tặng ngươi chiếc trâm vàng hay sao?"

      "Hả!" Trong lòng Kỷ Dao đột nhiên nhảy dựng, lẽ nào muốn nàng trả lại rùa và miêu miêu sao?

      A, được đâu!
      Phuongphuong57500Chris_Luu thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 63:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Rùa là đôi, còn có rùa cái của nàng nữa, cho nên nếu trả lại có nghĩa là chia cắt gia đình của hai con rùa. Miêu Miêu, nàng nuôi nó từ hai tháng tuổi tới mười tháng tuổi, càng thể bỏ được!

      Nàng thể trả.

      Kỷ Dao cò kè mặc cả: "Rùa và mèo con, lúc trước Hầu gia mua mất bao nhiêu bạc, ta trở về liền cho người mang tới trả." Thậm chí nàng có thể trả nhiều hơn chút, tuyệt đối để Dương Thiệu bị thiệt.

      Nhưng lời vừa dứt liền cảm thấy cánh tay đau đớn, hình như nam nhân nắm càng chặt hơn. Nàng đột nhiên nghĩ tới lời Thọ Xuân trưởng công chúa từng , Dương Thiệu dùng kinh phật để đổi mèo, hay là muốn lấy lại kinh phật? Độ khó của việc này rất cao đấy, nàng làm sao dám hỏi kinh phật của Thọ Xuân trưởng công chúa cơ chứ.

      Kỷ Dao suy nghĩ, nên biết sắc mặt của Dương Thiệu thay đổi mấy lần.

      Kiếp trước tặng Kỷ Dao bao nhiêu đồ vật, đem tất cả những thứ mình có thể tặng đều tặng cho nàng, bao gồm cả trái tim , kiếp này cũng giống vậy, nhưng nàng nghĩ tới những cái gì? Rùa, mèo?

      Trong lòng nàng, bản thân chẳng là cái gì hết!

      Rùa, mèo, nàng đều muốn từ bỏ, còn sao, nàng cố ý mang trâm vàng tới, muốn cùng nhất đao lưỡng đoạn. Muốn cắt đứt hết mọi quan hệ cách sạch , ngay cả sợi kết trường thọ cũng lưu lại cho .

      Đúng là... rất tốt.

      Giọng của trầm: "Những thứ đó đều có thể mua, nhưng ngươi nợ ta nhân tình, làm sao trả lại?" Ngón tay niết thịt cánh tay nàng, nhả ra từng chữ từng chữ, "lấy mạng để trả sao?"

      Cảm giác dường như muốn xẻ thịt của nàng ra vậy, Kỷ Dao cảm thấy sợ hãi, cảm thấy quyết định ngày hôm nay sai hoàn toàn rồi, nàng nên nghĩ ra chủ ý ôi thiu như vậy.

      Nàng nên mang trâm vàng tới trả ...

      Nhưng mà, bọn họ cái gì cũng ràng, nếu phải ngày hôm đó ở sau núi giả nghe thấy cuộc chuyện giữa Dương Thiệu và Tạ Minh Kha, có lẽ nàng vẫn còn chẳng hay biết gì. Nàng vẫn cho rằng Dương Thiệu cho nàng thời gian suy nghĩ, quan tâm săn sóc biết bao, kiên trì nhẫn nại biết bao!

      Hoặc là bởi vì, trong lòng nàng luôn có suy nghĩ, nên mặt đối mặt cắt đứt hơn, giống như lúc ở trong kiệu nàng nghĩ ra nên như thế nào, nhưng vẫn luôn có cơ hội ra miệng.

      Nhưng u ám của Dương Thiệu bức tất cả suy nghĩ của Kỷ Dao quay về, nàng nào dám nhắc tới chuyện cắt đứt triệt để sạch cơ chứ, nàng giọng : "Hầu gia, chuyện này là ta đúng, ta nên nhắc tới, sợi kết trường thọ ngài cứ giữ lại ."

      Nàng co rút cánh tay của mình, sỡ hãi khuôn mặt lộ ra sót chút gì.

      chẳng hề động đậy, nhìn nàng giãy dụa trong lòng bàn tay , giống như đóa hoa yếu ớt. từng nghĩ mình bảo vệ đóa hoa này trưởng thành, nở rộ, rồi ngắt lấy, đem về nhà, vĩnh viễn đều ở bên cạnh , cho đến giờ khắc cuối cùng của sinh mệnh.

      Nhưng, nghĩ sai rồi.

      Chỉ là, hôm nay Kỷ Dao lại cố tình tới trêu chọc....

      Nam nhân chăm chú nhìn nàng, ánh mắt như kim châm nhọn hoắt, Kỷ Dao phát bản thân mình căn bản giãy ra được, đột nhiên dừng cựa quậy.

      "Hầu gia, rốt cuộc ngài muốn thế nào?" Nàng nâng cao dũng khí , "ngài muốn trả sợi kết trường thọ, ta đồng ý rồi. Còn về rùa và mèo, bởi vì ta nuôi rất lâu, tâm huyết bỏ ra phải thứ vàng bạc có thể bù đắp."

      Chỉ có tâm huyết của nàng là thể dùng vàng bạc để bù đắp?

      sao?

      Dương Thiệu gì, vẫn chỉ nhìn nàng.

      Kỷ Dao trong lòng hoảng sợ, nàng sợ nhất loại biểu cảm này của Dương Thiệu, làm thế nào cũng nhìn thấu, nàng cụp mắt né tránh, ngờ lại nhìn thấy cổ tay của .

      Bởi vì bắt nàng, tay áo trượt lên đến khuỷu tay, cổ tay mang sợi kết trường thọ.

      Đúng là sợi kết mà nàng tặng, hề cất trong thư phòng.

      Kỷ Dao sững sờ.

      phải là thích nàng hay sao, tại sao trôi qua lâu như vậy mà vẫn còn đeo sợi kết này? Nhưng mà, nếu như thích nàng, tại sao bao nhiêu tháng qua xuất , cho dù là ngày đó chỉ cách nhau bức rèm kiệu, cũng nguyện ý gặp mặt nàng.

      nghi hoặc Dương Thiệu đột nhiên buông tay.

      Ánh mắt vừa rồi của tiểu nương giống như ánh sáng nóng rực, đốt thương tích đầy mình.

      Tay áo trượt xuống, quay lưng lại: "Ngươi , lần sau đừng tới Hầu phủ nữa, cho dù là mẫu thân có mời... ngươi tới cũng có ai trách ngươi."

      cho rằng nàng muốn tới đây hay sao? Kỷ Dao suýt nữa đáp trả cách mỉa mai, nhưng nghĩ tới chuyện khó khăn lắm mới bảo vệ được rùa và Miêu Miêu, nên nàng nhẫn nhịn, hành lễ : "Hầu gia yên tâm, ta tới nữa, cáo từ."

      Nàng quay người rời .

      Dương Thiệu nghe thấy tiếng bước chân ngày càng xa, đột nhiên nắm chặt sợi kết trường thọ cổ tay, phát giật xuống.

      Dường như muốn giật bỏ trói buộc của Kỷ Dao đối với vậy.

      Trần Tố bị dọa nhảy dựng.

      Đồ vật này Hầu gia đeo lâu, lẽ nào muốn vứt hay sao? Đến lúc đó, ta có nên nhặt về hay ?

      Nhưng mà, ta nhìn thấy Dương Thiệu vứt mà nhét vào trong tay áo.

      Ở chỗ xa, bóng người vội vội vàng vàng chạy tới chỗ Thái phu nhân, đem mọi chuyện bẩm báo năm mười.

      Mặc dù biết mọi chuyện từ đầu tới cuối, nhưng đại khái cũng biết được quan hệ của hai người như thế nào.

      Nếu như nhi tử thích nương đó, làm sao có thể dừng lại giữa chừng để chuyện với nàng ta, nếu chỉ là nghe nàng ta chuyện, tại sao lại bắt lấy cánh tay của nương nhà người ta cơ chứ?

      Thái phu nhân lắc lắc đầu, nhi tử này!

      Bà phải tìm cơ hội để hỏi cho ràng.

      ..............

      Kỷ Dao trở về nhà, răn đe nha hoàn được đem chuyện kia tiết lộ, Mộc Hương Bạch Quả gật đầu liên tục.

      Hẹn gặp mặt riêng ảnh hưởng tới danh tiết của nương, mặc dù chỉ là trả đồ nhưng cũng thể để người khác biết được, chính là Mộc Hương thực cảm thấy rất thất vọng, vốn cho rằng có thể xoay chuyển tình thế, kết quả nương cư nhiên khiến Hầu gia tức giận như vậy.

      là dọa người ta sợ chết khiếp!

      May mà Hầu gia làm gì, liền tha cho nương.

      Mộc Hương vỗ vỗ ngực.

      Đầu tháng tư, trong cung truyền ra tin tức tốt, Thái tử phi sinh được nhi tử mập mạp, Hoàng thượng vô cùng thích, thưởng hậu hĩnh cho Thái tử phi Kiều An, Hoàng Thái Hậu vì có được chắt trai, cho nên ghét Kiều An như trước nữa.

      Đây là cháu trai đầu tiên, Hoàng thượng rất coi trọng, lễ tắm ba ngày mời rất nhiều trọng thần tới tham dự, ăn mừng việc vui.

      Dương Thiệu cũng ở trong số đó, mà Tạ Minh Kha thân là thầy giảng bài của Thái tử, đương nhiên bị bỏ sót.

      Nghe Dương Thiệu tới cửa Đông Cung, Tống Diệm đích thân ra đón.

      "Dương đô đốc." ta tươi cười đầy mặt, "biệt lai vô dạng."

      "Vi thần vẫn khỏe, Điện hạ sao?"

      "Tốt đến thể tốt hơn." Tống Diệm cảm thấy có được nhi tử này, địa vị của ta càng thêm ổn định, Phụ hoàng rất thích, hai ngày nay hỏi thăm cháu trai rất nhiều lần.

      Người có tuổi đều thích con cháu đầy đàn, cho dù là chân mệnh thiên tử cũng ngoại lệ, Dương Thiệu : " Điện hạ nên sinh thêm vài đứa nữa."

      "A, được." Tống Diệm lắc đầu, "An An sinh đứa chịu biết bao nhiêu khổ cực, ta nỡ để nàng chịu khổ, đợi qua thời gian nữa lại ."

      Xem ra ta thực động chân tình rồi, Dương Thiệu mỉm cười: "Chuyện này gấp nhất thời, vẫn phải xem tâm ý của Điện hạ như thế nào."

      nay Tống Diệm ngồi vững vị trí Thái tử, nếu đến gấp, cũng là vị kia gấp mới đúng. Nhưng ra cũng kì quái, bệnh tình của Hoàng thượng hơn kiếp trước nhiều, trong trí nhớ của , vốn dĩ vào thời điểm này Hoàng thượng giao chính vụ cho Tống Vân xử lí rồi.

      Nhưng tại, Hoàng thượng vẫn có thể xem tấu chương, ra quyết sách.

      nghĩ, liền nghe thấy tiếng Tống Diệm : "Dương đô đốc khi nào thành thân? Lần trước ở phủ Trưởng công chúa, ta có gặp Kỷ nhị nương."

      Dương Thiệu đáp: "Vi thần vẫn chưa nghĩ kĩ."

      "Ôi, Dương đô đốc, ngươi nên nghĩ nhanh chút!" Tống Diệm nhìn trái nhìn phải hồi, giọng , "nếu phải là ta ra mặt giúp, chừng Tam đệ làm gì Kỷ nương rồi cũng nên, ta văn nhã như Nhị đệ!"

      Du Tố Hoa là Kỷ Dao hẹn gặp mặt riêng Tĩnh Vương.

      tin rằng Kỷ Dao muốn gặp , nhưng câu của Du Tố Hoa, cũng tin.

      Lúc ở hồ Chân Châu, Kỷ Dao thể thích của mình đối với Tống Thụy, nàng là người trùng sinh, bởi vì đoán được kết cục của Tống Thụy, cho nên làm sao có thể làm loại chuyện hẹn gặp mặt riêng ngu ngốc đó được?

      Nhưng bất kể Kỷ Dao như thế nào, Tống Thụy này xác thực... Dương Thiệu nghĩ nghĩ liền cau mày, có liên quan gì tới ? Loại nữ nhân vô tình vô nghĩa như Kỷ Dao, nếu phải vì rùa và mèo, ngay cả sợi kết trường thọ tặng cũng muốn đoạt , còn lo cho nàng làm cái gì?

      Tống Diệm : "Nếu như ngươi muốn cưới Kỷ nương, với ta là được, đến lúc đó ta xin Phụ hoàng ban hôn." xong gặp Tạ Minh Kha.

      Tạ Minh Kha tiến tới chúc mừng: "Chúc mừng Điện hạ sinh được quý tử!"

      "Cũng chúc mừng Tạ đại nhân." Tống Diệm cười , "lệnh lang sắp đầy tháng rồi đúng ?"

      "Đúng vậy, còn có chín ngày nữa thôi." Nghĩ tới nhi tử, khuôn mặt Tạ Minh Kha đầy ý cười và ôn nhu, vô cùng mãn nguyện.

      Bởi vì lễ tắm ba ngày vẫn chưa bắt đầu.

      Tống Diệm liền bảo hai người tới Thiên điện uống trà trong thời gian chờ đợi.

      Hương trà nồng đậm, màu sắc trong suốt, hơi hơi có màu xanh nhạt.

      Dương Thiệu : "Dục Thiện, ngươi giảng bài cho Điện hạ lâu, cảm thấy Điện hạ rốt cuộc là người như thế nào?"

      "Tương lai tiến xa." Vốn dĩ Tạ Minh Kha ôm hi vọng gì đối với Tống Diệm, nhưng Tống Diệm ngày càng chịu khó, những vậy, hình như ý chí cũng khác trước, dần dần lấy lại được phong thái nên có của Trữ quân.

      Cả người đều trở nên ôn hòa.

      "Như vậy tốt." Thực ra Dương Thiệu nhất định muốn Tạ Minh Kha đầu quân cho Tống Diệm, chỉ cần y giúp đỡ Tống Vân là được.

      tới ngày hôm nay, thể quay đầu nữa rồi, cho nên Tống Vân tuyệt đối thể làm Thái tử được.

      Tạ Minh Kha thông mình cỡ nào cơ chứ, y sớm nhìn ra manh mối, nhưng toạc ra, loại chuyện này đôi bên trong lòng hiểu là được. nay y có thê tử có nhi tử, cuộc sống đầm ấm, nên muốn bị cuốn vào bất kỳ vòng tranh đấu nào.

      Đương nhiên, nếu là trường hợp bất đắc dĩ, vậy lại là chuyện khác.

      Nhưng hôm nay gặp được Dương Thiệu, y cũng có vấn đề muốn hỏi.

      "Ta nhận ủy thác của nhạc mẫu và nội tử (thê tử), mấy ngày nay tuyển vị hôn phu giúp Nhị nương, nếu Hầu gia có nhân tuyển thích hợp, có thể giới thiệu cho ta biết hay ."

      Dương Thiệu uống trà, nghe vậy liền bị sặc.

      Ho vài tiếng, nhìn Tạ Minh Kha: "Ngươi còn làm loại chuyện này?"

      "Ta cũng còn cách nào khác," Tạ Minh Kha mỉm cười, "Hầu gia chắc cũng biết Nhị nương cập kê rồi, với tính cách vội lo của nhạc mẫu, bà hi vọng việc hôn nhân của Nhị nương sớm ngày định xuống, đương nhiên ta cũng phải xuất ra phần sức lực."

      Ánh mắt Dương Thiệu lóe lên, nhàn nhạt : "Kỷ nhị nương cũng nghĩ như vậy sao?"

      Nghe thê tử , Kỷ Dao và Dương Thiệu còn khả năng rồi, cho dù lần trước có tới Hầu phủ làm khách, cũng thay đổi gì, y bưng ly trà lên kề môi: "Tại sao Hầu gia lại muốn biết suy nghĩ của Nhị nương? Lệnh của cha mẹ lời của bà mối, Nhị nương lẽ nào có thể làm chủ hay sao?"

      "Chỉ là tùy tiện hỏi chút thôi." Dương Thiệu , "dựa vào bản lĩnh của ngươi, còn lo chọn được người thích hợp hay sao?"

      "Xác thực là có người." Tạ Minh Kha đặt ly trà xuống, "bằng tuổi ta, tại nhậm chức trong Hàn Lâm Viện... Từ Lang, ngươi nhất định cũng quen ta."

      Từ gia giống Tạ gia, đều là danh môn thế gia, Từ Lang đó mười bảy tuổi vào Hàn Lâm Viện, so với Tạ Minh Kha còn sớm hơn năm, nếu nhớ nhầm, Từ Lang rất nhanh được thăng chức phụ trách tế rượu tại Quốc Tử Giám, về phần dung mạo như trăng thanh gió mát.

      Dương Thiệu nhướng mày: " tệ."

      Nhưng gia thế Từ gia và Kỷ gia có phải là được môn đăng hộ đối lắm hay ? Từ Lang nhìn trúng Kỷ Dao sao?

      Tạ Minh Kha nghe thấy hai chữ bình luận của , trầm ngâm chốc lát: "Hầu gia có lời gì muốn hay sao? Thực có ai để giới thiệu?"

      "Đúng." Dương Thiệu cầm chặt ly trà, "so với nhân tuyển xuất sắc của ngươi, bản Hầu còn có thể đề cử được người nào khác sao?"

      Lẽ nào thực thành? Tạ Minh Kha hơi hơi lắc đầu.

      Đợi đến khi các quan viên đều tới, chuẩn bị bắt đầu lễ tắm gội ba ngày, hai người liền đứng lên ra ngoài.

      tới cửa Thiên điện, ly trà bàn đột nhiên nứt ra vết nứt , nước trà chảy ra ngoài, rớt xuống đất. lúc sau, chỉ nghe thấy tiếng giòn tan, cả ly trà bị chia năm xẻ bảy.
      Phuongphuong57500, Alice HuynhChris_Luu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :