1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Editor đáng

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 46:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Kỷ Dao thay trang phục mã mãi vẫn chưa trở lại.

      Kỷ Nguyệt sớm rửa xong mặt, nhịn được tiến lên hỏi Hoàng Thái hậu: "Thái hậu nương nương, xin hỏi tại muội muội ở đâu?"

      Hoàng Thái hậu trận đau đầu.

      Loại ngu xuẩn kia biết làm việc kiểu gì, ngay cả tiểu nương cũng trông coi được, bà : "Kỷ nương uống say rồi, yên giấc, đợi lát nữa ngươi vẽ xong có lẽ cũng tỉnh rồi."

      Muội muội uống được rượu, lẽ nào đúng là ngủ rồi sao? Kỷ Nguyệt hoài nghi, nhưng nàng ấy giám trái ý Thái hậu, muội muội ở trong tay Thái hậu, thể hành động thiếu suy nghĩ.

      Nàng ấy trở lại bàn vẽ, giọng với Phúc Gia công chúa: " biết muội muội lần này uống say như thế nào, ta rất lo lắng."

      " sao, ta thay ngươi xem xem!" Phúc Gia công chúa lập tức bám lấy Thái hậu.

      Hoàng thái hậu qua loa có lệ với nàng ta.

      dễ gì mới lừa được Công chúa rời , bà giọng với Thái giám: "Còn chưa tìm thấy hay sao?"

      "Vâng."

      "Hỗn trướng, nàng ta đều say rồi còn có thể đâu, nhất định là ở trong cung...." Thái hậu cau mày, phải là tôn tử nào cứu nàng ta rời đấy chứ? Vừa rồi người hai người đều cáo lui, toàn bộ đều ở bên cạnh bà, là ai đây? Bà thực .

      Cố tình lại thể khua chiêng gõ trống, chuyện nào thể náo lớn được.

      " tìm tiếp."

      Thái giám lĩnh mệnh.

      Lúc này Tống Diệm cũng sốt ruột, ta cảm thấy Tổ mẫu nảy sinh tâm tư xấu, nếu yên lành sao lại chuốc say tiểu nương làm gì? Nhưng ta lại tìm thấy Kỷ Dao, ta đến chậm bước, Kỷ Dao đột nhiên mất tích rồi, cung nữ bên cạnh Hoàng Tổ mẫu hình như cũng loạn như ruồi đầu.

      Nghĩ tới Dương Thiệu, trán Tống Diệm toát ra mồ hôi, giọng với Khương Xuân: "Ngươi nhanh cho Dương Đô đốc biết, để tiến cung, Kỷ nương say rượu ở trong cung...nếu cấm quân ngăn cản, liền bản cung cho mời, có chuyện thỉnh giáo Dương Đô đốc."

      "Vâng." Khương Xuân bước nhanh rời .

      "Chạy cho ta!" Tống Diệm ở sau quát lớn tiếng, Kỷ Dao tuyệt đối được xảy ra chuyện gì, Dương Thiệu có ân với ta, tuyệt thể phụ.

      Khương Xuân lập tức chạy nhanh như bay, nhanh như chớp chạy ra khỏi cung.

      Trong Phù Ngọc Điện.

      Kỷ Dao được bón canh giải rượu, dần dần thanh tỉnh.

      Mở mắt ra, nàng thấy xà nhà cao cao, đó khắc đồ án phức tạp nhiều màu, chỉ là rất cũ, phủ đầy bụi bặm.

      Giống như nơi bỏ hoang.

      định xem tỉ mỉ đây là chỗ nào, bên tai liền nghe thấy giọng của Tống Vân: "Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi."

      Bởi vì đột nhiên, Kỷ Dao hơi hơi run rẩy: "Điện hạ?" lúc say, nàng liền : "Đây là chỗ nào?"

      Lúc trước nàng bị Hoàng Thái hậu ép uống rượu, say tới mức hồ đồ, vốn muốn chạy trốn nhưng chút sức lực cũng có, sau đó triệt để làm được gì.

      "Đây là Phù Ngọc Điện."

      Vốn là nơi ở của sủng phi Tiền triều, sau đó phát sinh huyết án, chỗ này liền bị bỏ trống. Tống Vân nhìn Kỷ Dao, đột nhiên hỏi: "Sao lúc trước ngươi cố ý đâm vào bàn án, làm cho cả người nhiễm mực?" Có lẽ Phụ hoàng để ý tới những việc nhặt này, nhưng ta có phát giác ra chút khác thường.

      Ánh mắt nam nhân sắc bén.

      Kỷ Dao biết thể giấu diếm được, thành : "Trước đây Thái hậu nương nương muốn tỷ tỷ tiến cung làm phi, sau đó tỷ phu tương cứu mới có thể tránh khỏi, hôm nay vào cung lại gặp phải Hoàng thượng...."

      "Lẽ nào ngươi cảm thấy Phụ hoàng cường đoạt thê tử của Triều thần?" Tống Vân nhịn được cười lạnh, phụ thân của ta phải người như vậy.

      "Là ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng lúc đó thực dám mạo hiểm." Kỷ Dao thấy Tống Vân tức giận, có chút hoảng sợ, nhưng nếu ta mang bản thân tới đây, chắc là do ta cứu nàng? Nàng hơi định thần lại, "ta cũng biết Hoàng thượng là minh quân, nhưng Thái hậu.... khó rồi."

      thể xấu Hoàng thượng, Hoàng Thái hậu lại khác biệt.

      Bởi vì ở kiếp trước, Hoàng Thái hậu chính là địch nhân của Tống Vân, khi Tiên hoàng băng hà, Thái tử tự vẫn, Hoàng Thái hậu vẫn luôn đối đầu với Tống Vân, lợi dụng tỷ tỷ đối phó Tống Vân.

      Đến nay xem ra, Thái hậu đúng là phải đồ tốt lành gì, kiếp này cư nhiên dám lợi dụng nàng!

      Nàng mới bao nhiêu tuổi?

      Kỷ Dao tức giận vô cùng.

      Tiểu nương cắn môi, trong lòng phẫn nộ thể nào ra, Tống Vân an ủi: "Ngươi cần sợ, bà ấy tìm đến đây được."

      Từ khi ta sinh ra Hoàng Thái hậu thích, sau đó làm việc xuất sắc hơn Thái tử, càng chịu đả kích khắp nơi, cho nên Tống Vân sớm tích lũy bất mãn đối với Hoàng Thái hậu, chỉ là trước mặt phụ thân vẫn bày ra bộ dáng cung kính, chưa từng đối nghịch với bà.

      "Đợi lát nữa ngươi lộ diện chuyện, biết nên như thế nào rồi chứ?"

      Chuyện này bất kể là Thái hậu, hay là Kỷ Dao, khi gặp mặt lại chỉ có thể giả bộ biết, ánh mắt Kỷ Dao hơi chuyển động: "Liền sau khi ta say, tự mình chạy loạn, cẩn thận chạy nhầm chỗ, may mà gặp được cung nhân...."

      "Ừ?" Tống Vân nhướng mày, " gặp được ta hay sao?"

      Gặp ta, vậy e rằng người khác nghĩ nhiều.

      Kỷ Dao vội : " dám liên lụy tới Điện hạ, ân cứu giúp ngày hôm nay của Điện hạ có gì báo đáp, ta tuyệt đối khai Điện hạ ra."

      Tống Vân cười rộ lên.

      "Có khai ra hay quan trọng, chỉ sợ Thái hậu sớm muộn gì cũng nghĩ ra là do bản vương... Ngươi cũng sớm nợ ân tình này rồi."

      Trong lòng Kỷ Dao lộp bộp.

      Lời này có chút ý vị thâm trường, nàng chậm rãi : "Ân tình của Điện hạ, sau này nếu có cơ hội, ta nhất định báo đáp."

      Ý là, tại báo đáp.

      Tống Vân dương cao khóe miệng: "Cái gọi là báo đáp của Kỷ nương, thực có bao nhiêu thành ý."

      Vậy cần thành ý như thế nào, lẽ nào lấy thân báo đáp hay sao? Kỷ Dao trầm mặc, dám nhiều, cho dù Thái tử là trùng sinh, cũng nhất định có thể thắng được Tống Vân, cho nên thể đắc tội người này, cả đời này nàng chỉ muốn trôi qua những ngày lành của mình.

      Những cái khác, hoàn toàn nghĩ tới, cũng muốn so đo những ân oán của kiếp trước, chuyện kiếp trước làm sao có thể tính toán ràng được? Có khi lại bồi thêm đời này của mình vào ấy chứ.

      Thấy nàng chuyện, liền biết nàng muốn tránh né.

      Người có bề ngoài ôn hòa nhưng thực tế bên trong rất kiêu ngạo như Tống Vân khỏi cảm thấy có chút thất bại, thực ra ta muốn có được Kỷ Dao rất dễ dàng, để Phụ hoàng ban hôn là được, nhưng ta muốn ép buộc.

      "Có thể đứng dậy ?" ta hỏi.

      Kỷ Dao vẫn luôn ngồi, nghe thấy lời này vội vàng đứng lên, nhưng rất ràng men rượu chưa tan , vẫn chưa hoàn toàn thanh tỉnh, cả người lảo đảo cái.

      ta giơ tay ra đỡ nàng.

      Cánh tay bị nắm lấy, cánh mũi Kỷ Dao ngửi thấy mùi mặc hương, cảm thấy hai người cách nhau quá gần, liền : "Ta sao."

      "Chỉ dựa vào bộ dáng của ngươi muốn tự mình tới Ngự hoa viên căn bản là điều thể, còn cần Bản vương đỡ ngươi."

      Nam nhân nhắc tới danh hào của mình, quá nửa là vì gia tăng mức độ uy nghiêm, để người khác nghe lời, Kỷ Dao hỏi: "Ngài mang theo cung nữ hay sao?"

      "Ừm."

      "A?" Cả người Kỷ Dao cứng ngắc, vậy làm sao mang nàng tới đây được?

      Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Tống Vân.

      Tiểu nương hơi đỏ mặt, hiển nhiên nghĩ tới chuyện khác rồi, Tống Vân đột nhiên có chút do dự, cư nhiên có làm .

      Nhất thời bầu khí trở nên vi diệu.

      Chính vào lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền tới vài tiếng gọi "Thái tử điện hạ", đánh vỡ yên tĩnh ở trong Điện.

      Thái tử này cũng là vô cùng kì quặc, hôm nay vẫn luôn bảo hộ nàng, Kỷ Dao nhìn ra bên ngoài, nhưng ngờ tới, người đến chỉ có Tống Diệm, còn có Dương Thiệu nữa.

      Nhìn thấy nam nhân đột nhiên tới gần, con mắt Kỷ Dao trừng to.

      Sao có thể tiến cung? Sao ở cùng chỗ với Thái tử? Sao tìm được tới đây? loạt câu hỏi lướt qua trong đầu nàng.

      chú ý của Dương Thiệu đều đặt lên người nàng.

      Bởi vì theo như nhìn thấy, nửa người Kỷ Dao đều dựa vào trong lòng Tống Vân.

      Ha, say rượu say tới tận đây!

      "Nhị đệ, ra thực là đệ mang Kỷ nương rời ." Tống Diệm nhướng mày, "Ta mà, còn có ai có thể xuất quỷ nhập thần như vậy." ta vẫn luôn tìm thấy, nhưng khi Dương Thiệu tiến cung, ở phương xa bắn tới mũi tên, bên viết ba chữ "Phù Ngọc Điện."

      Cũng biết là ai cố ý để lộ tin tức, nhưng có thể khẳng định rằng, tuyệt đối phải người của Thái hậu.

      Hai bên giằng co, Kỷ Dao về phía trước.

      Nhưng Tống Vân lại nắm rất chặt, nàng quay đầu lại nhìn.

      "Là ta cứu ngươi ra ngoài." Giọng của Tống Vân nhàn nhạt, trách cứ Kỷ Dao có lương tâm.

      Kỷ Dao sửng sốt.

      Thấy nàng do dự, ánh mắt Dương Thiệu híp lại, cung kính : "Sở vương điện hạ, ngài từ trước tới nay kính hiền lễ sĩ, lòng dạ ngay thẳng, đến nay lại muốn tổn hại trong sạch của nương gia hay sao? Hôm nay nàng bị Thái hậu bức ép, Điện hạ lẽ nào cũng muốn miễn cưỡng nàng hay sao?"

      Những lời chỉ trích này thực là chối tai, Tống Vân dù sao cũng là người coi trọng danh dự, chậm rãi buông tay ra.

      Dương Thiệu nhìn Kỷ Dao, ánh mắt muốn nàng qua đây.

      Kỷ Dao tới bên cạnh , giọng : "Hầu gia sao lại ở trong cung? Là Thái tử điện hạ cho ngài hay sao?"

      So với lúc ở bên cạnh ta hoàn toàn khác biệt.

      Tiểu nương hoàn toàn thả lỏng.

      Tống Vân nhìn thấy ràng, trong lòng đột nhiên đau nhói.

      Loại cảm giác này rất nhạt, nhưng là lần đầu tiên trong đời ta cảm giác được.

      Tống Diệm thấy Dương Thiệu cuối cùng cũng gặp mặt Kỷ Dao, cảm thấy bản thân làm được chuyện đại công đức, trong lòng vui vẻ, vỗ vỗ bả vai Tống Vân: "Nhị đệ, lần này may mà có đệ, nếu e rằng Kỷ nương bị Hoàng tổ mẫu tính kế hãm hại."

      Cái này có gì mà vui vẻ?

      Tống Vân hơi sửng sốt, Hoàng thái hậu phải là núi dựa của Tống Diệm hay sao, Tống Diệm vẫn luôn nghe theo Hoàng thái hậu, nhưng sau khi Tống Diệm cưới Kiều An, tính cách cũng trở nên ôn hòa hơn, Phụ hoàng mới có thể chần chừ cân nhắc.

      Lẽ nào là do Dương Thiệu chỉ giáo.

      Tống Vân cười cười: " ngờ quan hệ giữa Đại ca và Dương Đô đốc lại gần gũi thân thiết như vậy."

      Tống Diệm nhất thời cứng đơ: " Nào có nào có, ta vừa đúng lúc có chuyện cần thỉnh giao Dương đô đốc."

      Vậy sao! cũng chỉ có bản thân Tống Diệm tin tưởng thôi.

      Tống Vân ngẩng đầu nhìn Dương Thiệu, Dương Thiệu cũng nhìn Tống Vân cái.

      Kể từ hôm nay trở , thể tàng nữa, cuối cùng cũng đến lúc chính diện giao phong, Dương Thiệu kéo tay Kỷ Dao: ", gặp Hoàng thái hậu."

      Lòng bàn tay của nam nhân có chút nóng, hình như chảy mồ hôi, nhất định là gấp rút như lửa chạy từ quân doanh tới.

      Nàng biết mà, nhất định tới cứu nàng.

      Kỷ Dao ừm tiếng.

      Hai người từ Phù Ngọc Điện ra.

      Kết quả vừa rời khỏi Phù Ngọc Điện Dương Thiệu liền dừng lại: "Thực là Tống Vân cứu ngươi mang tới Phù Ngọc Điện hay sao, có người khác?"

      Kỷ Dao : "Ta biết, ta bị say."

      " Vô tri vô giác?"

      "Ừm."

      Thấy nàng ngây thơ gật đầu, trong lòng Dương Thiệu giống như bị kim đâm.

      Đánh giá tiểu nương, mặc dù váy áo bị nhiễm mực, tóc tai cũng rối loạn, nhưng khuôn mặt lộ ra diễm lệ động lòng, khó tránh khỏi Tống Vân làm cái gì đó. Nhưng cũng thể trách Kỷ Dao, bộ dáng say rượu của nàng như thế nào, là người nhất.

      So với ngày thường còn câu hồn hơn!

      ngăn chặn cơn tức trong lòng, hỏi: "Ngươi cảm thấy Sở vương điện hạ thế nào?"

      Cái này có chút khó trả lời, nếu nhắc tới ân oán kiếp trước, kiếp này Tống Vân đối xử rất tốt với nàng, cũng thể Tống Vân tốt ? Dương Thiệu cũng phải người mù, Kỷ Dao : "Tàm tạm."

      Tàm tạm?

      Dương Thiệu : "Vậy ngươi thích ta ?"

      "Chuyện này sao có thể!" Kỷ Dao thầm nghĩ, chuyện nàng sợ nhất chính là lại thích Tống Vân, khẳng định có kết cục tốt đẹp.

      Ngược lại rất dứt khoát đấy.

      Dương Thiệu : "Ngươi thích ta ?"

      "Cái gì...."

      Kỷ Dao mặt đỏ bừng, sao lại trực tiếp như vậy.

      Nàng cúi đầu xuống.

      Dương Thiệu tiến lên bức ép: "Có thích hay ?"

      Kỷ Dao lùi ra sau: "Cái này...."

      Trong lòng nàng như đánh trống thùng thùng.

      nhàng ép tới tường: "Câu hỏi đơn giản như vậy, vừa rồi trả lời nhanh như vậy, sao lần này lại trả lời được?"

      Kỷ Dao cảm thấy ngay cả tai cũng đỏ rồi, dù sao cũng từng là phu thê, nàng có khả năng có cảm giác với Dương Thiệu, nhưng bị trêu chọc như thế này, nàng muốn nhận thua, lúc muốn " thích", nam nhân nâng cằm nàng lên, hôn xuống.

      Thực là quá đột ngột, nàng hoàn toàn chuẩn bị.

      Đợi đến khi hồi thần, ngẩng đầu lên rồi, chiếc hôn nhàng, lướt qua nhanh như cánh bướm.

      Trong đầu nàng hoàn toàn trống rỗng.

      Mặc dù bọn họ từng hôn qua vô số lần, nhưng sau khi trải qua cái chết, liền cách nhau kiếp người, nhưng cái hôn của vẫn giống như kiếp trước, nhiệt độ đó...Kỷ Dao ngơ ngác nhìn , biết tại sao, khóe mắt đột nhiên nóng lên.

      Phản ứng này có chút kì quái, lẽ nào phải là nên xấu hổ hay sao, Dương Thiệu : "Có phải là cảm thấy đủ?"

      Khóe miệng nam nhân nhếch lên, mang tới cảm giác tùy ý.

      Kỷ Dao cắn môi: "Cái gì đủ, ngài dám tiếp tục...."

      lại cúi đầu xuống.

      Dưới ánh tà dương, chỉ thấy tiểu nương bị che lấp hoàn toàn trong lòng nam nhân cao lớn.

      Đầu tường nhô ra cành hoa Hải đường, gió thổi qua, cánh hoa xoay tròn rơi xuống, rơi xuống y bào màu xanh đậm của nam nhân.

      thực kìm nổi lòng mình.
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, dhtt10 others thích bài này.

    3. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Hôn rồi. Hôn rồi. Thiệu ca ca, thỉnh tự trọng. Ở đâu ra bá vương ngạnh thượng cung vậy hả? :yoyo60:

      Thanks editor nhìu.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 47:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Tống Diệm đến tìm Dương Thiệu, bắt gặp màn này, liền vội vàng phất tay kêu thái giám trốn , ta cũng tự giác nhàng xa chút.

      Nam nhân hôn ngày càng sâu, Kỷ Dao dù sao cũng là nương gia, dám làm càn như , vẫn còn trong cung đấy, nàng hung hăng véo cái.

      Dương Thiệu bị đau, hơi buông lỏng ra.

      Kỷ Dao trách mắng: "Xin Hầu gia tự trọng!"

      Vừa rồi môi lưỡi giao triền, nàng ràng là có phản ứng, tại lại bảo tự trọng...Dương Thiệu cười tiếng, giơ ngón cái lau khóe môi nàng: "Bản Hầu hơi đường đột, sau này chú ý."

      lau cái gì, nàng đương nhiên ràng, Kỷ Dao càng đỏ mặt, hận thể giậm chân.

      Nam nhân này thực quá liều lĩnh, còn chưa cưới nàng hôn nàng, nhưng cảm giác đó lại cực giống với kiếp trước, nàng hơi hoảng hốt bị chiếm hết tiện nghi. Nhưng nàng hề nghĩ rằng Dương Thiệu trùng sinh, bởi rất khác biệt so với trước, bất kể là thái độ đối với nàng, hay là có những lúc nhìn nàng bằng ánh mắt....

      Kỷ Dao tránh tay của : "Ta phải gặp Thái hậu."

      nương rụt rè có thể hiểu được, dù sao vẫn chưa thành thân, Dương Thiệu tiện cưỡng cầu, dù sao thái độ của Kỷ Dao lên tất cả.

      Nàng thích hôn nàng, tư vị của nàng vẫn ngọt ngào như vậy, Dương Thiệu nghĩ nghĩ ánh mắt cũng sáng lên, dù Kỷ Dao có thay đổi tới mức nào, điểm này vẫn hoàn toàn giống kiếp trước.

      Khi suy nghĩ, ánh mắt cũng rời xuống dưới.

      Kỷ Dao sợ lại muốn hôn, liền bịt chặt miệng, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng lấp lánh.

      Bộ dáng đó vô cùng đáng , vứt bỏ ý niệm vừa mới ra trong đầu, cúi đầu hôn lên mu bàn tay nàng.

      Hơi ấm khiến nàng tê dại, nàng muốn thu tay lại nhưng lại sợ để lộ môi, chỉ có thể bất đắc dĩ trừng .

      cười khẽ ra tiếng, tiếp tục trêu chọc nàng nữa.

      "Đợi lát nữa gặp Thái hậu, biết nên như thế nào hay chưa?"

      Y hệt câu hỏi của Tống Diệm, bọn họ đều coi nàng như tiểu nương hiểu thế hay sao, trong lòng Kỷ Dao thầm nghĩ, tại nàng càng thêm hiểu biết về Thái hậu, muốn ứng phó khó.

      Hai người chuyện, Tống Diệm từ nơi xa tới.

      "Đương Đô đốc, chuyện phía sau giao cho ta , ngươi tiện ra mặt."

      Dù sao Dương Thiệu vào cung gấp, đột nhiên tới Ngự hoa viên, Hoàng Thái hậu khẳng định nghi ngờ, trong lòng Dương Thiệu cũng biết điểm này, gật đầu : "Hôm nay đa tạ Điện hạ."

      "Giữa ta và ngươi gì tới cảm ơn, xin Dương Đô đốc yên tâm, ta nhất định chiếu cố Kỷ nương."

      Dương Thiệu nghĩ nghĩ, rồi mời Tống Diệm rời bước tới chỗ xa chuyện riêng.

      "Nếu như Hoàng Thái hậu khiển trách, đừng ngại náo lớn, dù sao cũng là Điện hạ ngài cứu Kỷ nương, Hoàng thượng nhất định có thể phân biệt đúng sai....Đương nhiên, đó là vạn bất đắc dĩ mới làm vậy."

      "Dù sao Thái hậu có ơn dìu dắt Điện hạ, phải chọn lựa như thế nào, còn phải xem Điện hạ ngài."

      Kiếp trước, chính vì Hoàng Thái hậu, Thái tử mới lầm đường lạc lối, ta muốn đăng vị bắt buộc phải dứt khoát với Hoàng Thái hậu. Nhưng Dương Thiệu cũng tiện , hai bà cháu có hơn hai mươi năm tình cảm, vạn nhất ép buộc quá, mọi chuyện lại thành ra phản tác dụng.

      Tống Diệm có chút hiểu ra, nhưng lên tiếng.

      Dương Thiệu tiện lưu lại trong cung, với Kỷ Dao tiếng: "Nếu lại có chuyện, cầu cứu Thái tử điện hạ là được."

      Kỷ Dao rốt cuộc cũng hiểu được tại sao Tống Diệm bảo vệ nàng, ra là vì Dương Thiệu. Kiếp này, Dương Thiệu vậy mà lại bị Thái tử lôi kéo!

      Xem ra quả nhiên Thái tử là trùng sinh, để đối kháng với Tống Vân, gấp gáp chiêu binh mãi mã, thu nạp Dương Thiệu gia thế hiển hách, chiến công lừng lẫy về dưới trướng. Nhưng rốt cuộc thủ đoạn của ta là gì? Dương Thiệu cũng phải kẻ dễ nghe lời người khác như vậy.

      Thấy tiểu nương phát ngốc, Dương Thiệu khẽ vuốt tóc nàng: "Nghe thấy hay chưa?"

      Giống như vuốt ve mèo vậy, mặt của Kỷ Dao kéo căng: "Nghe thấy rồi, Hầu gia có thể rồi!"

      Dương Thiệu cười, quay người rời .

      Đúng là được tấc lại tiến lên thước, cư nhiên dám xoa đầu nàng, Kỷ Dào hừ tiếng, ngẩng đầu lên lại đối diện ánh mắt của Tống Diệm. Nam nhân bày ra bộ mặt hiểu , nàng liền nhịn được mà đỏ mặt, hoài nghi nụ hôn vừa rồi bị Tống Diệm nhìn thấy.

      Tống Diệm ho : "Kỷ nương, mời."

      Hai người tới Ngự hoa viên.

      Thái giám và cung nữ vẫn tìm Kỷ Dao, kết quả nàng cư nhiên xuất cùng với Tống Diệm.

      Hoàng Thái hậu vô cùng kinh ngạc: "Các ngươi sao lại...."

      "Sau khi Kỷ nương say rượu, thần trí thanh tỉnh, xông vào nơi khác, đúng lúc bị tôn nhi bắt gặp," Tống Diệm cười cười với Thái hậu, "Kỷ nương bị kinh sợ, váy áo này thôi cần đổi nữa, xin Hoàng tổ mẫu cho phép nàng trở về nghỉ ngơi."

      Đứa trẻ này!

      Vậy mà lại bị ta phá hủy kế hoạch, Hoàng Thái hậu tức tới mức sắc mặt xanh mét, hận thể cầm ly rượu đập tới.

      Những năm này, rốt cuộc là ai ủng hộ ta? Hoàng đế thích nhi tử là ta, triều thần tôn trọng vị trữ quân như ta, đều là bà ở bên trong duy trì quan hệ, kết quả ta niệm ân tình, nhiều lần thèm đếm xỉa đến Tổ mẫu, những cưới Kiều An, còn nhúng tay vào chuyện của bà.

      Hoàng Thái hậu cũng còn tâm trạng để tính kế tiếp nữa, : "Các ngươi đều lui ra ."

      Giọng băng lãnh, dọa Phúc Gia công chúa trận.

      Thấy tâm trạng Hoàng tổ mẫu tốt, hôm nay thực thuận lợi, Phúc Gia công chúa liền ra lệnh đưa hai tỷ muội Kỷ gia xuất cung.

      Lần này Kỷ Nguyệt cũng về Tạ gia, mà cùng Kỷ Dao về Kỷ gia.

      Hai người dừng lại trước cổng nhà, Kỷ Nguyệt : "Vừa rồi tiện hỏi muội, sau khi muội tỉnh rượu rốt cuộc phát sinh truyện gì? Thực là Thái tử điện hạ gặp được muội hay sao?"

      Chuyện này quá mức phức tạp, liên lụy tới ba người Tống Vân, Dương Thiệu, Tống Diệm, Kỷ Dao biết nên giải thích như thế nào, e rằng càng tỷ tỷ càng mơ hồ. Nàng lựa chọn giấu diếm, Thái tử điện hạ thành thân rồi, gây ra hiểu lầm: "Hoàng Thái hậu mưu đồ bất chính, là Thái tử điện hạ xuất thủ tương trợ."

      Kỷ Nguyệt kinh ngạc.

      Trong ấn tượng, Thái tử phải trữ quân hiểu lí lẽ, nhưng ta lại cứu muội muội.

      "May mà như vậy, coi như thoát được kiếp." Kỷ Nguyệt nắm tay muội muội, "lần sau ngàn vạn lần được hành lỗ mãng, tỷ tự có biện pháp, muội cần gánh chịu thay tỷ."

      Tỷ tỷ rất thông minh, đáng tiếc tỷ ấy biết chuyện kiếp trước, Kỷ Dao chỉ hi vọng đời này tỷ tỷ có thể bình bình an an, nàng cười cười, "Được, muội nghe lời tỷ."

      Kỷ Nguyệt liếc nhìn nàng cái: "Cái bộ dáng này của muội, mẫu thân nhìn thấy lại hỏi han phen....."

      " cẩn thận đụng đổ nghiên mực, những cái khác chỉ có muội biết tỷ biết."

      Loại chuyện này cho dù cho mẫu thân biết, bà cũng có biện pháp nào, chỉ càng thêm phiền não thôi, Kỷ Nguyệt giơ tay xoa đầu muội muội: " ngoan, nhưng chuyện này tỷ nhất định phải với tướng công, cũng thể để Hoàng Thái hậu tiếp tục hồ náo như vậy!" Ánh mắt Kỷ Nguyệt chuyển lạnh, thực là vô cùng căm tức.

      Nếu như là Tạ Minh Kha, có lẽ có thể nghĩ ra biện pháp ngăn chặn tận gốc, cũng nên chủ động xuất kích, thể để Hoàng Thái hậu tiếp tục dùng mưu kế, như vậy quá bị động, Kỷ Dao suy nghĩ, bên tai đột nhiên nghe thấy câu hỏi của tỷ tỷ: "Muội và Hầu gia...."

      Trong lòng nàng có quỷ, nghe vậy giật thót: "Cái gì? Cái gì Hầu gia?"

      Kỷ Nguyệt mỉm cười.

      Kỷ Dao hơi đỏ mặt: "Vừa rồi tỷ tỷ muốn hỏi gì vậy?"

      "Chuyện của muội và Hầu gia, tỷ vẫn luôn giấu mẫu thân, bản thân muội phải tự có tính toán, đừng có lơ mơ . Nếu như nghĩ kỹ rồi, vẫn là nên sớm bẩm báo cho trưởng bối mới phải."

      "Ừm, muội biết rồi." Kỷ Dao gật đầu.

      Kỷ Nguyệt hỏi thêm, cùng Kỷ Dao vào gặp Liêu thị.

      Kỷ Dao thầm nghĩ, nay e rằng cũng dễ mà hồ đồ cho qua, đều hôn nàng rồi, còn có chuyện gì dám làm nữa, kiếp này Dương Thiệu quá càn rỡ.

      Lại sau khi hai tỷ muội rời , Tống Diệm muốn bồi Hoàng thái hậu về Từ Tâm Điện.

      Nhưng Hoàng thái hậu lạnh giọng cự tuyệt: "Lão bà như ta dám làm phiền ngươi đại giá? Tự ta trở về, ngươi muốn làm cái gì liền làm !"

      "Hoàng tổ mẫu." Tống Diệm biết bà trách mình, giọng , "Kỷ nương là muội muội của Tạ phu nhân, Tạ đại nhân giảng bài cho tôn nhi...."

      "Vâng, Tạ đại nhân giảng bài cho ngươi, nhưng sau lưng sao? Y gặp mặt Tống Vân ở Vân Hòa Cư, chỉ có ngươi chẳng hay biết gì!" Hoàng thái hậu chỉ vào ta, ngón tay đều có chút run rẩy, "trong cung này, chỉ có ta thực tâm đối đãi với ngươi, kết quả.... tốt, ta liền coi như có đứa cháu như ngươi!"

      "Hoàng tổ mẫu,"Tống Diệm nghe thấy bà lời tức giận như vậy, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng tổ mẫu, tôn nhi biết sai."

      "Ngươi biết sai cái gì, trong mắt ngươi sớm có Tổ mẫu là ta rồi, ngươi biến cho ta!" Hoàng Thái hậu bụm ngực, toàn thân phát run.

      Tống Diệm thấy bà quá mức tức giận, cũng dám thêm, chỉ có thể hành lễ cáo lui.

      Trở về Đông cung, khỏi có chút rầu rĩ vui.

      Thấy ta giống trước đây tiến lên ôm lấy mình, Kiều An thầm suy nghĩ, có lẽ ở Ngự hoa viên phát sinh truyện gì, nhưng nàng ta cũng hỏi han, chỉ bưng ly trà thơm mát tới: "Là đồ tiến cống, hôm qua Phụ hoàng lệnh cho người mang tới, thiếp thử qua, đặc biêt thơm mát."

      Giọng thê tử ôn nhu, làm tiêu tan phân nửa buồn bực trong lòng ta, Tống Diệm quay đầu nhìn, tiếp nhận ly trà: "Ngửi mùi thực tệ."

      "Đúng vậy, nghe lá trà sinh trưởng núi Vụ Sơn, buổi sáng sương trắng mịt mù, lá đọng lại những hạt sương." Cánh tay nàng ta chạm vào mu bàn tay , "Điện hạ mau uống thử xem."

      Tống Diệm liền uốn ngụm.

      "Thế nào?"

      "Ừm, tệ." mùi hương thơm ngát thấm vào miệng, lại có chút vị đắng rất đặc biệt, ta uống hết đặt ly trà xuống, đem thê tử ôm vào trong lòng, "còn phải ăn chút đồ ngọt nữa."

      Kiều An đỏ mặt, cụp mắt xuống.

      Nàng ta luôn luôn yên tĩnh dịu ngoan như nai con, Tống Diệm cúi đầu hôn cái, đụng vào cánh môi mềm mại, chỉ cảm thấy tâm trạng ngày càng bình thản, chuyện mới phát sinh với nàng ta.

      "Tổ mẫu đối xử với ta rất tốt, nhưng ta lại ba lần bốn lượt làm bà thất vọng." Tống Diệm nhàng vuốt mái tóc dài của Kiều An, đầu đặt đỉnh đầu nàng ta, "trước đây ta phạm sai lầm, người khác thèm để ý tới ta, chỉ có Hoàng tổ mẫu rời bỏ, nghĩ mọi biện pháp thay ta...."

      Kiều An biết chuyện trước đây của ta, Thái tử luôn bị người khác chỉ trích, bị người khinh thường, nhưng khi nàng ta gặp Thái tử, vẫn luôn cảm thấy ta xấu xa như vậy, tại gả cho ta, càng khẳng định suy đoán của mình hề sai. Nàng ta ôn nhu : "Điện hạ là cảm thấy mình bất hiếu?"

      "Lẽ nào phải?"

      "Nếu bất hiếu, vậy hôm nay biết Hoàng tổ mẫu muốn xem cò trắng, Điện hạ lại bảo thiếp thân giả bộ thân thể khỏe, hầu hạ, vậy phải cũng xem như bất hiếu sao?"

      Tống Diệm ngơ ngẩn.

      "Điện hạ biết Hoàng tổ mẫu thích thiếp thân, nhưng vẫn luôn bệnh vực thiếp thân, Điện hạ sớm bất hiếu rồi. Nhưng thiếp thân biết, đó phải thực. Trong "Chú giải của thập tam kinh" có giải thích, bất hiếu có ba điều, trong đó có ‘thấy phụ mẫu phạm sai nhưng khuyên nhủ, khiến họ phạm vào bất nghĩa’, trong lòng Điện hạ thực ra là cảm thấy Hoàng tổ mẫu đúng, cho nên mới ngăn cản, đó mới thực là hiếu thuận, cho dù để cho Phụ hoàng đánh giá, người cũng ủng hộ Điện hạ."

      Nàng ta ngẩng đầu, trong mắt đầy nhu tình, từng chữ từng chữ tiến vào lòng , lời cực kỳ tri kỷ.

      Tống Diệm : "Nàng thực cảm thấy ta sai?"

      "Ừm, nhưng Thái hậu từ đầu tới cuối là Tổ mẫu của Điện hạ, tuyệt đối thể quyên, đợi Thái hậu hết giận, thiếp thân cùng Điện hạ thăm Tổ mẫu, cầu xin bà tha thứ, có được ?"

      Hoàng tổ mẫu vẫn luôn cảm thấy Kiều An xứng với ta, nhưng có được thê tử như nàng, ta còn cầu mong gì nữa!

      Cho dù chỉ vì Kiều An, ta cũng phải phấn chấn lại, thể khiến Thái tử phi là nàng trở thành trò cười được.

      *** biết là do mạng wifi nhà mình hay vì lí do gì, mình đăng nhập vào trang web của cungquanghang thường xuyên bị lỗi vào được:-(
      Phuongphuong57500, dhtt, nhoxbina9 others thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 48:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Tạ Minh Kha biết chuyện buổi sáng thê tử phát sinh xung đột với Tổ mẫu và Nhị thẩm từ lời bẩm báo của hộ vệ, từ Hàn Lâm Viện ra, liền tìm Kỷ Nguyệt.

      Kỷ Nguyệt cũng là vừa mới về nhà, vừa rồi mẫu thân lôi kéo tay nàng ấy hỏi đông hỏi tây, nhắc tới chuyện con nối dõi, bảo nàng ấy chú ý ăn uống, lại lặng lẽ nhắc nhở các loại phương pháp dễ có con, tới mức nàng ấy đỏ mặt tai hồng, cho nên khi gặp Tạ Minh Kha, nàng ấy có chút ngượng ngùng.

      "Có phải là mệt rồi hay ?" Tạ Minh Kha săn sóc đỡ nàng ấy tới nhuyễn tháp để ngồi, "hôm nay vất vả cho nàng rồi."

      Những chuyện vụn vặt trong nhà đủ phiền phức rồi, còn bị Phúc Gia công chúa mời vào cung.

      Y để Kỷ Nguyệt nằm ở trong lòng mình: "Nếu ngủ chút ."

      "Thế này ngủ được."

      "Vậy dựa vào."

      Khí tức người nam nhân rất nhàng, giống như trúc núi, Kỷ Nguyệt nhắm mắt dưỡng thần rồi : "Hôm nay thiếp đắc tội Tổ mẫu và Nhị thẩm rồi."

      "Ta biết, nàng vốn dĩ cũng cần nhường họ, đợi qua tết Đoan Ngọ ta ràng với Tổ mẫu chuyện phân nhà." Tạ Minh Thiều ngồi tù, y và nhị phòng thể tiếp tục chung sống hòa bình được, ban ngày y ở nha môn, tránh khỏi lo lắng cho Kỷ Nguyệt, "nếu như Tổ mẫu chịu đồng ý, ta mời Đường Tổ phụ ra mặt."

      Đó chính là thân đệ đệ của Tạ lão gia tử.

      Sau khi Tạ lão gia tử qua đời, trong tông tộc ông ấy là người có uy tín nhất, ông cũng rất quý đứa cháu Tạ Minh Kha này. Chuyện này coi như thành công nửa, nhưng Kỷ Nguyệt vẫn nhắc nhở: " cần quá miễn cưỡng, vạn nhất truyền ra tin đồn gì ảnh hưởng tới tiền đồ của chàng."

      "Hai phòng chúng ta hợp, nàng cho rằng người khác biết hay sao? cần lo lắng." Tạ Minh Kha vỗ vỗ tay nàng ấy, "hôm nay vào cung như thế nào?"

      mặt Kỷ Nguyệt ra thần sắc lo âu, đem chuyện từ đầu tới cuối cho Tạ Minh Kha nghe: "Sau này công chúa lại cho mời, e rằng phải viện cớ thôi."

      "Nào có đạo lý đó," Tạ Minh Kha đứng phắt dậy, lạnh lùng , "Thái hậu thực là ức hiếp người quá đáng!"

      "Tướng công," Kỷ Nguyệt bị y dọa nhảy dựng, vội kéo ống tay áo y, "Chàng đừng kích động, chuyện này ắt có biện pháp giải quyết."

      cứ như là y vào cung tìm Thái hậu tính sổ bằng, Tạ Minh Kha quay người: "Ta ngốc tới mức tiến cung va chạm bà ta, có điều muốn tránh thoát cũng dễ, tránh được nhất thời chứ tránh được cả đời hay sao? Nếu Thái hậu muốn Hoàng thượng gặp nàng, vậy như ý nguyện của bà ta!"

      ........................

      Sắp tới tết Đoan Ngọ

      Năm ngoái cả nhà xem thuyền, kết quả tỷ tỷ bị mời tới Đình Thanh Ấm, nàng cũng được trôi qua cái tết Đoan Ngọ vui vẻ, còn vì say rượu mà bị Dương Thiệu đưa về nhà.

      Lần này, chắc là bình bình an an!

      Kỷ Dao lấy dây ngũ sắc kết sợi dây trường thọ cho ca ca, so với túi hương tỷ tỷ làm, nàng thể so sánh được, còn bằng làm cái món quà mới lạ.

      "Lại lấy thêm chút hạt châu tới."Nàng .

      Mộc Hương tới khố phòng lấy hộp to tới, trong đó có các loại hạt châu nhiều màu, trân châu, ngọc châu, bảo châu, màu gì cũng có, đụng vào nhau phát ra tiếng kêu thanh thúy.

      Những thứ này năm ngoái có nghĩ cũng dám nghĩ tới, Kỷ Dao : " đẹp!"

      "Trong khố phòng còn có nữa, lúc trước gia tặng lễ đếm cũng hết, cho dù đưa cho nãi nãi (Kỷ Nguyệt) mang bớt vẫn còn rất nhiều. Phu nhân sợ chuột cắn hỏng, còn thương lượng với Chu ma ma bảo nuôi con mèo."

      Tỷ tỷ hiếu thuận, thấy phụ mẫu sắm đồ cưới cho tỷ ấy tới mức đào rỗng cả nhà, liền lưu lại rất nhiều lễ vật trong nhà, Kỷ Dao thầm nghĩ, nuôi con mèo để trông khố phòng ngược lại rất tốt, nuôi cái loại toàn thân tuyết trắng, đôi mắt xanh xanh, nàng chọn hạt châu từ trong hộp, giống như màu hạt châu này, màu sắc lam thẫm, lóng lánh ngọt ngào, giống như nước biển mênh mông ... nàng chưa từng nhìn thấy biển, nhưng Dương Thiệu từng tới Vân Châu, có nhắc tới biển ở nơi đó.

      Hạt châu này ngược lại rất thích hợp dùng cho .

      nghĩ ngợi, bên ngoài truyền tới tiếng kêu của Bạch Quả: "Ai nha, nương, đẻ trứng rồi!"

      Kỷ Dao ngơ ngẩn: "Cái gì? Đẻ trứng?"

      Bạch Quả : "Rùa đẻ trứng rồi!"

      "Hả?" Kỷ Dao vô cùng kinh ngạc, nhanh chóng chạy xem, lần đầu tiên nàng nghe rùa đẻ trứng, bọn chúng cũng phải gà vịt ngỗng nha.

      Kết quả, trong đám cát mà hai con rùa ngủ đông thực có hai quả trứng tuyết trắng, độ lớn bằng ngón tay, dài dài.

      Kỷ Dao trợn mắt há hốc mồm.

      Đợi đến khi Kỷ Đình Nguyên về nhà, liền nhìn thấy bóng người chạy ra khỏi thư phòng của ta.

      Kỷ Đình Nguyên bị dọa nhảy dựng, phát ra là muội muội mới thở phào hơi.

      "Muội ở đây làm cái gì?"

      "Đợi huynh đó, ca ca, rùa đẻ trứng rồi." Kỷ Dao nắm lấy tay áo ta lôi kéo ra ngoài, "huynh mau cùng muội xem xem, chuyện này phải làm sao mới tốt!"

      "Cái gì mà phải làm sao? Ta cũng phải rùa, ta làm sao mà biết được?" Kỷ Đình Nguyên đau đầu, nhưng vẫn xem cùng Kỷ Dao.

      Hai huynh muội ngồi xổm bên cạnh vại sứ, Kỷ Đình Nguyên xem đủ nửa canh giờ: "Vẫn là để chúng nó tự nghĩ biện pháp , dù sao cũng là trứng của chúng nó, lẽ nào còn có thể ăn mất hay sao? À, muội nhớ để nha hoàn bón cho chúng chút tôm cá, chừng đói lên hạ khẩu đấy."

      Kỷ Dao chấn kinh: "..........được."

      Sau đó chăm sóc rất chăm chỉ, đôi rùa ăn tới mức ngày càng béo, Kỷ Đình Nguyên sợ muội muội bón cho chúng ăn quá nhiều, lại đến nhắc nhở "có chừng có mực thôi."

      Vài ngày sau, rốt cuộc cũng tới tết Đoan Ngọ.

      Khác với năm trước, năm nay Hoàng thượng cũng xuất hành, cho nên phụ tử Kỷ Chương phải tới bên ngoài cung đợi từ sớm, đến lúc đó bách quan cùng Hoàng thượng cùng nhau khởi hành tới sông Bạch.

      Hậu cung Phượng vị bỏ trống nhiều năm, Hoàng Quý Phi vẫn luôn đắc sủng nhưng chưa từng được ngồi lên vị trí đó, các cung nhân trong điện cảm thấy ủy khuất Hoàng Quý Phi, nhưng Hoàng thượng chưa từng có ý nghĩ lập bà ta làm Hậu. Hôm nay gặp Hoàng thượng, bà ta vẫn giống như trước đây, giống như chim nép vào người ông.

      Hoàng thượng nắm tay Hoàng Quý Phi, đánh giá chút : "Tú Sơ, nhìn kỹ mới thấy, nàng vẫn là nàng của mười mấy năm trước."

      Hoàng Quý Phi khẽ cáu: "Hoàng thượng chỉ biết trêu đùa thần thiếp, tối qua thiếp còn nhổ được sợi tóc trắng...."

      Hoàng thượng che miệng bà ta.

      Từ cổ mỹ nhân như danh tướng, Tú Sơ của ông vĩnh viễn cũng già. Nhưng bản thân ông lại già rồi, lần này nhiễm bệnh, cũng biết tới khi nào mới khỏe, e rằng ngày tháng ông bồi bên cạnh bà còn lâu nữa, cho nên đột nhiên nghĩ tới muốn mang bà cũng nhau xem thuyền rồng.

      Hoàng Quý Phi cảm thấy tay Hoàng thượng có chút lạnh, nhàng nắm lấy: "Hoàng thượng, e rằng người mặc đồ có chút mỏng."

      "Vậy nàng sưởi ấm cho trẫm." Hoàng thượng đem bà ta ôm vào lòng.

      Hoàng Quý Phi xấu hổ tới mức đỏ mặt.

      Ngón tay của Hoàng thượng nhàng sờ khuôn mặt xinh đẹp của Hoàng Quý Phi, trong lòng cảm thấy thương tiếc, hoặc là ông nên để bà trở thành Hoàng hậu của ông, đường đường chính chính trở thành thê tử của ông. Nhiều năm trôi qua, ông vẫn luôn có suy nghĩ này, nhưng bởi vì Thái hậu, vì Thái tử, vẫn luôn gác lại bên, muốn rằng ông phụ lòng ai, duy nhất chỉ có nữ tử trước mặt này.

      Hoàng Quý Phi biết suy nghĩ của Hoàng thượng, giọng : "Các thần tử đợi ở bên ngoài, các Hoàng tử có lẽ cũng tới rồi."

      Hoàng thượng buông tay, kéo bà ta ra khỏi cung điện.

      tới cổng cung cấm, đám người Tống Diệm, Tống Vân đều cao giọng gọi Phụ hoàng, cùng nhau cúi đầu hành lễ.

      Phúc Gia công chúa xà tới bên người mẫu thân:" Mẫu phi, chúng ta rốt cuộc có thể cùng nhau xem thuyền rồng rồi."

      " Đứa trẻ ngốc, xem con vui chưa này."

      "Còn phải do mẫu phi chẳng bao giờ xuất cung hay sao?" Phúc Gia công chúa cong môi.

      "Được rồi, được rồi," Hoàng thượng vỗ trán nữ nhi, "sau này mỗi dịp tết Đoan Ngọ, Trẫm đều ân chuẩn cho mẫu phi của con xuất cung."

      Tống Diệm ở bên cạnh nghe vậy trong lòng lộp bộp trận, Hoàng Quý Phi cho dù có được sủng tới mức nào cũng chỉ là phi tần, sao có được vinh quang bậc này? Lẽ nào Phụ hoàng muốn để Hoàng Quý Phi làm Hoàng hậu hay sao? Vậy đem Thái tử như ta đặt ở đâu? ta hơi cau mày, có chút vui.

      cánh tay bé giơ ra nắm lấy tay ta, Kiều An giọng : "Quý phi nương nương rất đáng thương, nhiều năm như vậy chưa từng xuất cung, dễ dàng."

      Đáng thương, có thể đáng thương hơn mẫu thân của ta hay sao? Mẫu thân của ta từ trước tới nay chưa từng chiếm được trái tim của Phụ hoàng.

      Tống Diệm mím môi.

      Kiều An biết ta thoải mái, lắc lắc tay ta.

      Tống Vân nhìn thấy, nghĩ tới lần trước ta cứu Kỷ Dao, vốn nghĩ Hoàng Thái hậu tìm ta tính sổ, kết quả Tống Diệm lại tự mình gánh chịu hết, Hoàng Thái hậu vô cùng tức giận, bao nhiêu ngày qua đều gặp mặt Tống Diệm.

      Đại hoàng huynh này thực khác trước, trong lòng Tống Vân nhất thời cũng thể là cảm giác gì.

      Bởi vì thời gian còn sớm, Hoàng thượng cũng Hoàng Quý Phi ngồi xe rồng, phất tay lệnh cho mọi người xuất phát.

      Mười hai lá cờ lớn dẫn đầu, theo sau là đội ngũ thanh du (mình hiểu chữ này, để hán việt nha), các binh sĩ tay cầm cung tên và trường thương, ngay sau mười hai người cầm cờ, lại thêm đội ngũ đánh nhạc cụ, bách quan cùng đồng hành, có thể đường cờ bay phấp phới, thanh thế rung trời.

      Bách tính theo sau, cao giọng hô vạn tuế.

      Từ xa nghe thấy tiếng chiêng trống truyền tới, Kỷ Nguyệt quay đầu, nghĩ tới lời dặn của Tạ Minh Kha khỏi có chút căng thẳng.

      Nhưng dù sao cũng phải đối mặt, nếu mãi lo lắng như chim sợ cành cong.

      Lần này cũng giống như trước đây, Phúc Gia công chúa lại mời rất nhiều nương tới Đình Thanh Ấm, nhưng Kỷ Nguyệt ở trong đó, bởi vì Hoàng Quý Phi khó khăn lắm mới ra ngoài, nhiều vị phu nhân nhận được lời mời tới lầu gác tương bồi.

      Kỷ Nguyệt tới trong đình, giữa đường gặp được Kỷ Dao.

      Kỷ Dao tránh khỏi tỳ nữ, với tỷ tỷ: "Tỷ tỷ, hôm nay Hoàng thượng cũng tới."

      "Tỷ biết," thần sắc Kỷ Nguyệt bình tĩnh, "muội cần lo lắng."

      tới gần đình đài lầu gác, Kỷ Nguyệt : "Tỷ phải lên rồi."

      Kỷ Dao thất kinh: " Tỷ phải gặp Công chúa hay sao?"

      lầu, có Hoàng thượng đó a!

      Kỷ Nguyệt thấy nàng thần sắc lo lắng, ôn nhu : "Tỷ là bồi Quý Phi nương nương, muội nhanh gặp Công chúa , đừng có nghĩ ngợi lung tung."

      Trong khi Kỷ Dao ngây người, Kỷ Nguyệt quay người lên lầu gác rồi.

      Trái tim trong ngực đột nhiên đập nhanh, sợ tỷ tỷ gặp chuyện, quanh quẩn mãi bên dưới, do dự xem có nên cùng lên hay .

      lúc định bước lên, cảm thấy bên eo bị buộc chặt, cả người bị kéo , sau lưng dựa vào chỗ ấm áp mà rắn chắc.

      Nàng suýt nữa hét lên.

      Nam nhân thấp giọng : "Là ta."

      "Hầu gia!" Kỷ Dao thở phào hơi, "dọa chết ta rồi, ngài sao lại...." , phát bản thân mình làm ổ trong lòng , vội vàng tránh thoát.

      buông tay, nàng giống như con thỏ nhảy ra.

      Có đáng sợ như vậy sao, đều hôn qua rồi.

      Dương Thiệu nhướng mày: "Ngươi ở đây đợi ai?"

      " Tỷ tỷ." Kỷ Dao chỉ chỉ bên , "tỷ ấy ở lầu gác."

      "Nàng ấy làm cái gì?"

      " thương lượng tốt với tỷ phu, ta cũng biết." Kỷ Dao gấp gáp, "đáng tiếc ta nhìn thấy."

      Cũng biết là gấp cái gì nữa, chuyện Tạ Minh Kha còn giải quyết được nàng có thể giải quyết được chắc. Dương Thiệu buồn cười, trầm ngân lát: "Thực ra muốn nhìn khó, ngươi cùng ta tới chỗ."

      quay người .

      Kỷ Dao vội vàng theo.

      tới chỗ khuất, chỉ thấy bốn phía đều là cây cối cao to, cành lá sum sê, Dương Thiệu đột nhiên ôm chặt eo nàng, giọng : "Đừng kêu."

      Nàng còn chưa kịp phản ứng.

      Hai chân nam nhân đạp đất, cũng biết lấy cái gì ta khỏi ống tay áo, ánh bạc lấp lánh, hai ba nhát liền mang nàng lên ngọn cây, giống như cưỡi mây đạp gió vậy.

      Đừng kêu lên, Kỷ Dao kinh hoảng tới mức căn bản phát ra được tiếng nào, lúc ngồi cây, hay cánh tay ôm chặt.

      dám buông ra, nàng sợ ngã chết!

      Dương Thiệu cong khóe miệng, rất tốt.

      Sớm biết như vậy, sớm mang nàng như thế này.

      Kỷ Dao kinh hồn chưa định, dễ gì mới lấy lại được tinh thần, rướn người hỏi: "Lầu gác ở chỗ nào?"

      "Phía Đông," Dương Thiệu , "ngươi nhìn thấy ?"

      chỗ hình như là lầu gác, nhưng cách quá xa, căn bản nhìn người bên trong làm gì, càng tới chuyện nhận ra ai là tỷ tỷ.

      Kỷ Dao tức giận.

      "Kẻ lừa đảo!"

      Tiểu nương lớn lên như vậy, tức giận tới mức nào vẫn dễ nhìn.

      Dương Thiệu : "Bản hầu bảo đảm tỷ tỷ ngươi sao."

      Kỷ Dao : "Làm sao bảo đảm?"

      "Ngươi muốn bản Hầu bảo đảm như thế nào?"

      "Cái này...." Kỷ Dao chuyện động con ngươi, "Ngài có thể lấy Hầu phủ ra bảo đảm? Nếu như tỷ tỷ xảy ra chuyện gì, tiếc dùng tới tất cả các biện pháp để cứu tỷ ấy."

      "Có thể."

      Bởi vì tin Tạ Minh Kha, cũng tin Hoàng thượng, Hoàng thượng đăng cơ hơn hai mươi năm, khiêm tốn có thừa, cần chính dân, tiến lùi có độ, những việc này cũng phải dựa vào đầu óc thông minh là có thể làm được, đức hạnh của ông cũng khiến người khác tôn kính.

      Mặc dù có ai là hoàn hảo, Hoàng thượng cũng từng phạm sai lầm, nhưng tuyệt đối đoạt thê của người khác.

      Kỷ Dao thấy ngay lập tức đồng ý, hơi ngẩn người.

      Dương Thiệu cũng phải người ăn lung tung, như vậy, nhất định là .

      Vậy tỷ tỷ thực có chuyện gì?

      Thần kinh vừa thả lỏng, nàng rất nhanh chú ý tới động tác của mình, mặt nhất thời đỏ rực, run giọng : "Ngài mang ta xuống dưới, ta xem lầu gác nữa."

      "Vẫn chưa xem tỉ mỉ, sao lại xem nữa?" Nam nhân nhàn nhạt , "ngươi buông tay ra cũng rơi xuống dưới."

      Làm chuyện lừa gạt người khác còn trấn định như vậy, Kỷ Dao phát da mặt Dương Thiệu dày siêu cấp, uổng công trước đây nàng còn cảm thấy là quân tử.

      Đúng rồi, trước đây thích nàng.

      Kỷ Dao vẫn dám buông tay, cảm thấy dưới chân trống , tùy thời đều có thể rơi xuống.

      Nhưng cứ ôm như thế này.... tư thái tại của nàng cũng đủ xấu hổ, cả người dán lên người , mông còn ngồi đùi . Mặt nàng càng ngày càng đỏ, mặc dù, kỳ thực bọn họ trước đây từng là phu thê. Nhưng bởi vì Dương Thiệu phải trùng sinh, đối với nàng mà , chính là nam nhân hoàn toàn mới, nàng nhịn được cảm thấy xấu hổ.

      "Hầu gia," cuối cùng nàng cũng phải cầu xin , "ta sợ, ngài mang ta xuống dưới."

      "Vậy ngươi ôm chặt chút."

      "Ngài...." Kỷ Dao cắn môi, tên trứng thối.

      Bộ dáng của nàng vừa kiều vừa xấu hổ, làm cho Dương Thiệu nóng đầu.

      Trong trí nhớ, Kỷ Dao của kiếp trước cũng từng như vậy, nhưng cũng chỉ là gặp dịp chơi, căn bản thực thích .

      Lần này giống, tận mắt chứng kiến nàng dần dần thay đổi, từ bắt đầu là sợ hãi cho tới tín nhiệm sau này, tới thích, từng bước từng bước chân thực như vậy.

      giơ tay dài ra, đem nàng ôm chặt vào lòng: "Hôm nay là ngày tết Đoan ngọ, ngươi có đồ gì tặng cho bản Hầu?"

      Tặng cái quỷ!

      Kỷ Dao thầm nghĩ, trong hà bao của nàng ngược lạ có sợi kết trường mệnh, nhưng hôm nay ức hiếp nàng như vậy, mới muốn tặng cho đâu. Ừm, vốn dĩ cũng nghĩ tới tặng , giữ lại mình xem.

      "Tặng cái gì?"Kỷ Dao ngây thơ chớp chớp mắt, "có muốn ăn bánh trưng , mang mấy cái liền đó, ở chỗ nương."

      Giả ngốc với .

      Dương Thiệu đột nhiên cúi đầu hôn.

      Kỷ Dao dám động đậy lung tung, cũng trốn được, chỉ có thể ngửa đầu ra sau, nhưng lại bị giữ lấy.

      ràng là ở cây, nhưng giống như mặt đất bằng phẳng vậy.

      Kỷ Dao mím chặt môi, quá nguyện ý.

      Dương Thiệu cũng dám hôn nhiều, e sợ thực chọc giận nàng, ăn chút ngọt cũng đủ rồi, ôm lấy nàng, từ cây nhảy xuống.

      "Ta phải gặp công chúa, nếu e rằng công chúa lại cho người tìm."

      Dương Thiệu cũng ngăn cản, chỉ là đột nhiên lấy ra thứ từ trong tay áo, cắm lên đầu nàng: " ."

      Nam nhân quay người rời .

      Kỷ Dao đem đồ vật rút ra, tỉ mỉ xem xét, cư nhiên là chiếc châm hồ điệp bằng vàng, cánh bướm mỏng như cánh ve, gia công tinh xảo, chắc hẳn là đồ của Ngọc Mãn Đường.

      Chẳng trách vừa rồi muốn hỏi lễ vật, là muốn tráo đổi....

      Nhưng tặng cách qua loa như này, cắm lên là xong chuyện? phải sợ bị cự tuyệt đấy chứ, sĩ diện?

      Kỷ Dao cười khúc khích.
      Phuongphuong57500, Alice Huynh, dhtt10 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :