1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Cá mậpmập

      Cá mậpmập Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      18
      Tết rồi mà vẫn có chương mơi!!! Cảm ơn nàng nhé
      Chúc nàng năm mới nhiều mai mắn!

    2. Chalychanh

      Chalychanh Active Member

      Bài viết:
      128
      Được thích:
      142
      Chúc mừng năm mới. Luôn vui vẻ, mạnh khỏe và gặp nhiều may mắn trong cuộc sống nhé.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chúc mọi người năm mới vui vẻ, an khang thịnh vượng, gặp nhiều may mắn :)

      Chương 39:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Đại nam nhân tiện nhìn chằm chằm nương.

      Tống Vân thu hồi ánh mắt, hỏi thăm Dương Thiệu: "Dương đô đốc cũng có nhã hứng tới xem thủy điểu?"

      "Đúng vậy, vi thần ngẫu nhiên tới, chỉ ngờ năm nay lại náo nhiệt như vậy, Công chúa bắt được cò trắng chưa?" Lúc thu lưới ở gần đây, đại khái đoán được chuyện gì xảy ra.

      Tống Thụy vẫn luôn xem kịch hay, trong lòng thầm nghĩ nhất định là Dương Thiệu tới đây vì Kỷ Dao, trong lòng ta đương nhiên có tính toán.

      Mấy năm gần đây, Tống Vân ngoại trừ được Hoàng thượng thích, còn nhận được ủng hộ trong triều, hiển nhiên là đối thủ vô cùng mạnh. Mà Dương Thiệu là người trẻ tuổi nổi bật xuất sắc trong đám đại thần, giả sử hai người này kết oán, nhất định là phen tranh đấu, bản thân mình lại có thể ngư ông đắc lợi.

      ta cười chỉ vào hộ vệ trước mặt: "Bọn họ dùng lưới bắt được hai con, lần này Yên Yên có đồ chơi thú vị rồi."

      "Vậy sao? Có hai con à!" Phúc Gia công chúa vô cùng vui vẻ, nhảy cẫng lên, "ta phải xem xem", lại dặn dò Kỷ Dao, "Kỷ nương, ngươi bị thương rồi phải nghỉ ngơi cho tốt, cần phải bồi ta, lần sau ta mời ngươi tiến cung xem cò trắng."

      Loại cò trắng này bay trời, làm sao để nuôi dưỡng, trừ khi buộc nó lại? Kỷ Dao cảm thấy căn bản thể nuôi được, đương nhiên nàng cũng nhiều lời, chỉ đáp ứng tiếng.

      Phúc Gia công chúa nhanh bước về phía trước.

      Lúc này bên hồ chỉ còn lại Kỷ Dao, Tống Thụy đánh giá chút, phát tiểu nương này có vài phần tư sắc, đứng gần bờ hồ, gió thổi váy áo bay bay, có thể nhìn thấy eo thon, hai chân thon dài, nếu như qua hai năm nữa, nhất định là kiều diễm động lòng người.

      ta tiến lên hai bước: "Kỷ nương, thương thế của ngươi thế nào?"

      Cử động này liền hấp dẫn chú ý của hai người khác.

      Dương Thiệu sắc mặt trầm, thầm nghĩ Tống Vân còn chưa đủ, lẽ nào Tống Thụy cũng muốn đạp chân hay sao? Sao trước đây hề phát ra Kỷ Dao có thể trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!

      " sao." Kỷ Dao đương nhiên thèm để ý tới Tống Thụy, kiếp trước ca ca bắt tay với Tống Thụy đối phó Tống Vân, kết quả thất bại thảm hại, kiếp này đương nhiên phải cách càng xa càng tốt.

      "Ta thấy vẫn nên chú ý chút, hơi chút sơ ý...." Tống Thụy cố ý làm ra bộ dáng của kẻ ăn chơi đàn đúm mà tiến lên, cách gần như vậy, mùi thơm người tiểu nương lập tức truyền tới, hình như là mùi hoa quế, có chút ngọt.

      Các Hoàng tử đều chảy dòng máu Tống gia, tổ tiên chính là mỹ nam tử nhàng, Tống Thụy này cũng lớn lên vô cùng tuấn, nhưng cử chỉ như vậy đúng là dọa Kỷ Dao sợ chết khiếp, vội vàng lùi ra phía sau.

      Bên hồ nguy hiểm, rất có khả năng bị trượt ngã, Tống Thụy vốn dĩ chỉ muốn kích thích mẫu thuẫn giữa Tống Vân và Dương Thiệu trở nên gay gắt mà thôi, nhưng thấy Kỷ Dao tránh né, hình như rất thích ta, trong lòng khỏi sinh ra mấy phần tức giận, thầm nghĩ Kỷ Dao này cũng giống như các nương khác, đều chỉ ái mộ Tống Vân?

      ta kém Tống Vân ở điểm nào? Tống Vân chỉ là chiếm trước tiên cơ, lại có mẫu thân Hoàng Quý phi trợ giúp, ta sao, mẫu phi của ta sớm tạ thế, giống Thái tử điện hạ còn có Thái hậu thương.

      ta giơ tay giữ chặt Kỷ Dao: "Kỷ nương cẩn thận, đừng để rớt xuống hồ, nếu thành lỗi của ta rồi."

      Trong mắt nam nhân như có ánh lửa vụt qua, giống như độc xà nấp, trước đây Kỷ Dao chưa từng tiếp xúc với Tống Thụy, lúc này lại cảm thấy cả người lạnh buốt, bật thốt ra: "Ngài buông tay..." lại sợ làm ta tức giận, giọng , "Điện hạ, ta đứng rất vững, rơi xuống nước, xin hãy buông tay."

      Cánh tay trong tay ta tinh tế tới mức dường như chỉ cần bẻ liền gãy, cách lớp áo có thể cảm nhận được làn da mượt mà ở bên dưới, ta vẫn buông tay ra, mà đợi cá cắn câu.

      Dương Thiệu và Tống Vân gần như là tiến tới cùng lúc.

      Tống Vân : "Tam đệ, ngươi làm gì vậy? Còn buông Kỷ nương ra!"

      Tiếng gào thét đó, mười phần uy nghiêm, hiển nhiên là vô cùng tức giận, Dương Thiệu thầm nghĩ, rốt cuộc là vì hành động hoang đường của Tống Thụy, hay là vì Kỷ Dao bị nam nhân khác đụng vào? Nhưng có thời gian suy nghĩ, bước lớn tiến lên, phát tách tay của Tống Thụy ra: "Tam điện hạ ức hiếp kẻ yếu như vậy, truyền tới tai Hoàng thượng, biết ngài giải thích thế nào?"

      Hay cho Đô đốc, ngông cuồng hơn cả những gì ta nghĩ, nhưng Tống Thụy nhẫn nhịn, nhướng mày : "ngạc nhiên như vậy làm chi, ta chỉ là lo lắng cho Kỷ nương, còn có thể làm gì nàng sao?" Nhìn Tống Vân cái, "Nhị ca, nếu phía trước có nương ngã ra đất, huynh đều mắt điếc tai ngơ, sao hôm nay lại khác thường như vậy?"

      Vì muốn trở thành Sở vương phi, vài nương chính là giở trăm loại thủ đoạn, Tống Thụy nhìn thấy cũng được đại khai nhãn giới.

      Sắc mặt Tống Vân hơi đỏ: "Ta là sợ đệ hành vi đoan chính, rước lấy chê trách, bình thường Phụ hoàng dạy bảo đệ như thế nào, đệ đều quên rồi hay sao?"

      Che dấu cũng có tác dụng gì, Tống Thụy cười cười, xin lỗi Kỷ Dao: "Kỷ nương, xin thứ lỗi ta mạo phạm."

      Chẳng có chút chân thành nào, Kỷ Dao nghĩ tới thần sắc vừa rồi của ta, có chút bất an, biết Tam hoàng tử có chủ ý gì, định đáp lại vài lời khách sáo, lại nghe thấy Dương Thiệu : "Ắt hẳn hai vị Điện hạ có chuyện nhà muốn , vi thần xin cáo lui trước."

      Kỷ Dao ngơ ngác, lại thấy Dương Thiệu nhìn về phía nàng: "trước khi tới đây có gặp Kỷ phu nhân, đợi Kỷ nương qua đó, hãy rời cùng ta thôi."

      "Vâng." Kỷ Dao đương nhiên là cầu còn được, vội vàng cáo từ hai vị Điện hạ.

      Hai bóng dáng dần dần xa, Tống Thụy tấm tắc hai tiếng: "Dương đô đốc dường như đối xử rất khác biệt với Kỷ nương này."

      Lẽ nào bản thân Tống Vân còn nhìn ra sao?

      Tống Vân trầm mặc .

      Dương Thiệu chân dài bước rộng, rất nhanh Kỷ Dao bị bỏ lại phía sau, nam nhân đứng đợi lát, đột nhiên quay người nắm lấy cánh tay nàng.

      Kỷ Dao kinh ngạc: "Hầu gia...."

      Giọng ấy mềm mại lại ngọt ngào, nghe được liền cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng Dương Thiệu lại có tâm trạng thưởng thức, chỉ muốn hung hăng trừng phạt Kỷ Dao trận.

      Sắc mặt của nam nhân khó coi, trong lòng Kỷ Dao thùng thùng như trống đánh, nghĩ tới bộ dáng đáng sợ lần trước của , nàng hoàn toàn dám về phía trước.

      "Sao vậy? Luyến tiếc?" nhướng mày.

      "Cái gì?" Kỷ Dao cảm thấy ù ù cạc cạc, nàng luyến tiếc cái gì, "là ngài, ngài làm đau ta rồi." Nàng giả vờ như thoải mái, "Hầu gia, bằng ngài trước ."

      Tiểu nương vừa kêu đau, hỏa khí của Dương Thiệu liền bị áp chế xuống, cũng thể thực trừng phạt Kỷ Dao được, như vậy sau này Kỷ Dao nhìn thấy chỉ có nước chạy xa thôi, còn thích , gả cho được nữa sao? Ngoài nhẫn nhịn, cũng có biện pháp nào khác.

      kéo Kỷ Dao vào chỗ yên tĩnh, mở bàn tay nàng ra xem.

      vết thương như vậy, đối với được coi là vết thương, nhưng nàng lại yểu điệu nũng nịu như vậy, chút cũng chịu nổi, Dương Thiệu : "Ngươi nhịn chút."

      lấy từ trong tay áo ra bình ngọc.

      Nam nhân trẻ tuổi chinh chiến bốn phương, lại thường xuyên thao luyện binh mã, loại thuốc này là thể thiếu, lúc nào cũng tùy thân mang theo.

      Kỷ Dao ngửi thấy mùi hương gay mũi, trong lòng nghĩ nàng vốn dĩ cảm thấy quá đau, nếu như bôi cái này ngược lại lại cảm thấy đau làm sao? Vậy còn phải là tự mình chịu khổ hay sao?

      Nàng rụt tay: "Ta cảm thấy đau."

      Dương Thiệu nhướng mày, có loại cảm giác như Kỷ Dao đùa bỡn .

      Bị nam nhân nhìn chằm chằm, Kỷ Dao buông mi mắt xuống: "Có lẽ là vừa rồi Hầu gia niết chặt, cho nên mới cảm thấy đau."

      Dương Thiệu hơi buông tay ra.

      Loại hùng hoàng bạch ngọc cao này bôi lên vết thương có cảm giác đau nhói như kim đâm, đánh giá Kỷ Dao chút, cất thuốc trở về.

      Kỷ Dao thu tay lại: "Mẫu thân thực đợi ta sao?"

      " có, ta vậy đương nhiên vì giúp ngươi thoát thân."

      "Đa tạ Hầu gia." Kỷ Dao cong khóe miệng, nếu như tình hình vừa rồi mà có Dương Thiệu, nàng thực có chút biết phải làm sao, cũng biết Tống Thụy bị làm sao, cư nhiên động tay động chân với nàng, giả sử vì chuyện đó, Tống Vân và cùng xông lên, nàng bị kẹp ở giữa xấu hổ biết nhường nào.

      Nhưng có lẽ Dương Thiệu vì nàng, đắc tội Tống Thụy.

      "Về sau Hầu gia nên cẩn thận Tam điện hạ." May mà phải là đắc tội Tống Vân, nếu sau này ta làm Hoàng đế, Dương Thiệu ắt gặp tai ương, bởi vì kiếp trước những người đối đầu với Tống Vân đều đầu lìa khỏi cổ, càng thảm hơn chính là chu di cửu tộc, Tống Vân cũng chỉ đối xử ôn nhu với mình Chu Lương mà thôi.

      Cho dù là Hoàng Thái hậu, có thể có kết quả tốt đẹp hay sao?

      Thấy nàng quan tâm mình, Dương Thiệu : "Ta có chuyện gì, ngược lại là ngươi," ánh mắt nặng nề, "ngươi tốt nhất nên cách xa bọn họ chút, bất kể là Sở vương điện hạ hay là Tam hoàng tử."

      Tống Vân kiếp này cũng biết là bị làm sao, vậy mà lại nhìn trúng Kỷ Dao, nếu cứ như vậy, càng thể để Tống Vân đăng vị được!

      Kỷ Dao ngoan ngoãn gật đầu, bản thân nàng cũng cảm thấy nên như vậy.

      Lúc này Dương Thiệu ra hiệu cho Trần Tố, Trần Tố vội vàng bưng hộp đồ ăn tới.

      "Đây là cái gì?" Kỷ Dao hiếu kỳ.

      Dương Thiệu mở nắp hộp ra, mùi hương nồng đậm phiêu tán ra, trộn lẫn chút mùi vị chua ngọt.

      Kỷ Dao kinh ngạc: "Là súp gừng sợi vàng kim à."

      "Lần trước phải là chưa được ăn sao? Ngày đó bản Hầu hứa với ngươi, muốn cái gì có cái đó, nếu thiếu ngươi lần, đương nhiên phải bồi thường rồi." đưa đôi đũa bạc cho nàng, "nếm thử xem, nếu như bị nguội, có thể đun nóng lên chút ."

      Đây được xem như quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy hay sao?

      bát súp gừng, đến bây giờ vẫn nhớ?

      Kỷ Dao dù cảm thấy tâm tư Dương Thiệu khó đoán tới mức nào, cũng quá tin lời này của .

      Nếu như phải bởi vì thích, có nam nhân tốt như vậy hay sao, đặc biệt ngồi xe ngựa tới chỉ vì đưa đồ ăn? Còn là nam nhân quyền cao chức trọng như vậy!

      Cho nên, thực thích nàng?
      Last edited: 30/1/20
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt11 others thích bài này.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 40:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Từ lúc nào mà thích nàng?

      ràng vừa mới bắt đầu đối xử với nàng rất lạnh lùng, đâm hỏng ngọc bội còn bắt nàng đền, sau đó thái độ cũng nóng lạnh, cho dù có trợ giúp nàng, cũng là vì nể mặt Tạ Minh Kha.

      Nhưng ngày đó nàng tới quân doanh tìm , trước cửa Hầu phủ trừng phạt Du Tố Hoa.

      Là từ lúc đó hay sao? Lúc đó nàng vẫn còn rất đấy, Kỷ Dao nghĩ tới nghĩ lui, cũng biết Dương Thiệu bắt đầu sinh ra tâm tư từ lúc nào.

      Tiểu nương lại phát ngốc rồi, Dương Thiệu thấy đũa bạc trong tay nàng dần dần trượt xuống, trong lòng thầm nghĩ có lẽ ăn thế này bất tiện, liền lệnh cho Trần Tố xung quanh tìm chiếc bàn lùn tới, lại trải lên tấm đệm bằng gấm.

      "Ngồi xuống ."

      "Đa tạ Hầu gia." Thế này thoải mái hơn nhiều, Kỷ Dao thưởng thức vài miếng, nở ra nụ cười, loại đồ ăn này có thể làm tới mức có chút mùi tanh nào thực rất khó, hơn nữa lại có thể tươi ngon thơm ngọt như vậy, liên tiếp khen ngợi, "Chẳng trách Mai gia trang sinh ý tốt như vậy."

      "Nếu ngươi thích, lần sau ta mang ngươi ăn cái khác, thịt chưng ướp rượu, cua hoàng đế, canh cá cháy thường....nhà bọn họ đều làm tệ."

      Kỷ Dao ngơ ngẩn: "Sao ngài lại biết?"

      "Lời này có ý gì?" Dương Thiệu biết nhưng cố ý hỏi.

      "Những món này, ta đều rất thích ăn."

      "Vậy chỉ có thể ta và Kỷ nương có chung sở thích," nam nhân nhìn nàng, "lần sau có muốn cùng ta ?"

      Ý cười trong mắt sáng như sao, lấp lánh lấp lánh.

      So với ở kiếp trước thân thiện trực tiếp, lại có thêm loại phong vị đặc biệt khác, Kỷ Dao cảm thấy mặt mình rất nóng, cúi đầu xuống: "Sợ rằng thỏa đáng, nương cũng đồng ý, ta hôm nay...ăn cái này, nên rồi."

      Nàng chống được tham lam, lại đường đường chính chính như vậy, cái gì mà bồi thường vân vân và mây mây.

      Kỷ Dao buông đũa bạc xuống: "Ta phải rồi, Hầu gia."

      nương gia rụt rè là điều đương nhiên, Dương Thiệu : "Ta đưa ngươi ." Như vậy tương đối an toàn, vạn nhất đường lại gặp phải Tống Vân và Tống Thụy sao, nàng phải đối phó như thế nào?

      Kỷ Dao cũng nghĩ như vậy, nên cự tuyệt.

      Hai người sóng vai mà .

      Nam nhân nhiều lời, nhưng ràng thả chậm bước chân hơn so với ngày thường, vì vốn dĩ nàng theo kịp.

      Nếu như ở kiếp trước, nhất định nắm tay nàng mà , lòng bàn tay dày rộng mà khô ráo, nàng có thể hồi tưởng được loại cảm giác ấm áp đó cách ràng, trong lòng nhất thời biết là tư vị gì. Hai người bọn họ, kết cục đều tốt, kiếp này, có nên ở bên nhau ?

      Nghĩ tới các chuyện trước đây, Kỷ Dao đột nhiên có chút mê mang.

      đôi bóng người thu vào đáy mắt, Du Tố Hoa hận tới mức nghiến răng nghiến lợi.

      Vì muốn làm Thái phu nhân vui vẻ, ả từ bị người ôm tới Hoài Viễn Hầu phủ, bởi vì Du gia phú quý bằng Hầu phủ, các trưởng bối đều hi vọng ả có thể gả cho Dương Thiệu. Nhưng những năm này trôi qua, người nam nhân kia chưa từng nhìn ả, vì nữ nhi Kỷ gia, nhục nhã ả trước mặt Thái phu nhân.

      Thái phu nhân vậy mà lại giúp đỡ nhi tử, đem ả đuổi ra khỏi nhà.

      Mẫu thân quở mắng ả, ả quá ngu xuẩn.

      Phụ thân cũng ghét bỏ ả, ả vô dụng.

      Du Tố Hoa nắm chặt ngón tay, chỉ cảm thấy trận đau nhức, giơ lên nhìn, cư nhiên phát có máu chảy ra.

      Mấy ngày trước, vì muốn thêu "Diệu pháp liên hoa kinh" lên tơ lụa mà cảm thấy mệt mỏi, ả cẩn thận đâm rách da vài chỗ, nhưng nhất định là đáng giá, biểu di mẫu nhìn thấy nhất định thích, cũng vì tâm huyết của ả mà tha thứ.

      Du Tố Hoa lại cười.

      Thấy Kỷ Dao tới, Liêu thị tiến lên đón: "Dao Dao, phải con bầu bạn bên người Công chúa hay sao, có chuyện gì vậy?

      " Công chúa bắt được cò trắng vội chơi với chúng, cho nên con trở về." Kỷ Dao cũng ra chuyện vừa rồi, nhìn Dương Thiệu cái, "giữa đường gặp được Hầu gia, Hầu gia đưa con đoạn."

      "Làm phiền Hầu gia." Liêu thị có chút hiểu ý đồ của Dương Thiệu, nhưng cũng chọc thủng, dù sao cũng chưa tới bước đó, lại đợi thêm thời gian xem sao. Nhưng bà rất vừa lòng rồi, thử hỏi trong Kinh Thành này có ai xửng làm rể hiền hơn so với Dương Thiệu hay sao? Dù sao với gia thế nhà mình, thể trèo cao.

      Dương Thiệu cười nhàng: "Chỉ là thuận đường."

      "Nhanh tạ ơn Hầu gia." Liêu thị thúc giục nữ nhi.

      "Đa tạ Hầu gia," Kỷ Dao liếc Dương Thiệu cái, "Hầu gia thong thả."

      Ăn đồ ăn của , vậy mà lại thúc dục rời ? Dương Thiệu nhướng mày, có loại xúc động muốn bắt Kỷ Dao thương cho tốt.

      Ánh mắt nam nhân u tối, hiển nhiên là có bất mãn.

      Kỷ Dao giả bộ phát ra, nàng còn chưa nghĩ xong đâu.

      Dương Thiệu đương nhiên chỉ có thể rời , chẳng lẽ trước mặt Liêu thị còn dám quấn quýt si mê hay sao?

      Đợi đến khi rời , Kỷ Dao mới nâng mắt nhìn theo.

      Bóng lưng nam nhân cao ngất thẳng tắp, lại như gió, thân cẩm bào mặc người cực kỳ dễ nhìn.

      Từ xa Kỷ Đình Nguyên tới, cao giọng : "Ngươi cuối cùng cũng trở lại rồi, , ca ca câu cá cho ngươi ăn!"

      từ trước rồi, kết quả Kỷ Dao phải bồi Công chúa gì đó, Kỷ Đình Nguyên suýt nữa đợi nổi.

      "Vâng, ca ca!" Kỷ Dao đáp ứng tiếng, lại nghĩ nghĩ, Tống Vân và Tống Thụy có lẽ vẫn còn ở bên hồ Chân Châu, vội : "Chúng ta tới hồ bên cạnh câu cá, có được hay ? Hồ Chân Châu đều xem đến ngán rồi."

      Kỷ Đình Nguyên cảm thấy kì quái, nhưng cũng phản đối: " chỗ nào ta cũng có thể câu được cá."

      Liêu thị thấy vậy dặn dò: "Đừng câu muộn quá."

      Kỷ Đình Nguyên đáp ứng, kéo muội muội, kêu gã sai vặt chuẩn bị dụng cụ tới bên hồ.

      Gần núi Ngọc Sơn, hồ Chân Châu là đẹp nhất, nhưng bên cạnh cũng có vài hồ rải rác, có số hồ thích hợp câu cá, mọc đầy cỏ và bèo, số hồ lại có thể câu.

      Kỷ Đình Nguyên vừa mới tìm được chỗ ngồi xuống, liền nghe thấy trận tiếng cười thanh thúy: "Dao Dao, muội đến rồi, hôm nay ta vẫn luôn đợi muội, kết quả muội trở thành người bận rộn rồi.

      Là Thẩm Nghiên, Kỷ Dao nhìn về phía ca ca, cười : "Ta cũng muốn mình bận như vậy, thực là mệt chết, tại rốt cuộc có thể nghỉ ngơi chút rồi." Đánh giá Thẩm Nghiên chút, phát nàng ta ăn mặc vô cùng giản dị, giống như trước đây trang điểm lộng lẫy, trang sức, váy áo đều điểm xuyết chân châu bảo ngọc.

      Hôm nay thực ăn mặc quá đơn giản.

      Kỷ Dao kì quái: "Tỷ làm gì mà ăn mặc trang điểm như thế này?"

      Muốn gặp ca ca, lẽ nào nên làm đẹp chút hay sao?

      Thẩm Nghiên giọng : "Thay đổi phong cách, chừng thích."

      Kỷ Dao co rút khóe miệng.

      "Nếu như được, lần sau ta lại đổi phong cách khác."

      "Ò." Kỷ Dao có chút biết nên phản ứng như thế nào, thầm nghĩ quản bọ họ lăn lộn qua lại như thế nào, dù sao cho dù có tệ đến đâu chăng nữa, cũng thể tệ hơn kiếp trước được.

      Kỷ Đình Nguyên mắc mồi vào câu thả xuống hồ, ngồi xuống câu cá.

      Kỷ Dao đợi ăn, cho nên kêu gã sai vặt nhóm lửa.

      "Dao Dao, sao Nguyệt Nhi tỷ và Tạ đại nhân tới?" Thẩm Nghiên cảm thấy kì lạ.

      Nhưng Kỷ Dao chút cũng cảm thấy kì lạ, tỷ tỷ từ trước tới nay đều an tĩnh, còn tỷ phu, cũng giống vậy, đến là bình thường, hai ngươi ở trong nhà đánh đàn đối thơ, cũng có gì là tốt.

      Thẩm Nghiên gật gật đầu: "Ngược lại cũng đúng, cho nên cưới thê tử lập gia đình cần có sở thích giống nhau, như vậy mới thoải mái."

      "Đúng vậy," Kỷ Dao nhân cơ hội khuyên bảo hai câu, "nếu tỷ hiểu được đạo lí này, nên...."

      "Nên cái gì? Ta và ca ca muội cũng có chung sở thích, thích câu cá, ta cũng thích, thích uống rượu, ta, ta cũng thích."

      Kỷ Dao than tiếng.

      Thẩm Nghiên tìm chỗ tốt nhất, nhìn trộm Kỷ Đình Nguyên.

      Công tử bên hồ mặc áo xanh giày đen, thần sắc thanh nhàn, càng nhìn càng thấy tuấn, hai tay nàng ta tự chủ được đưa lên nâng má phấn.

      người to như vậy, cho rằng cỏ lau có thể che khuất hay sao? Kỷ Đình Nguyên liếc ngang thấy nương kia, trong lòng dâng lên ngọn lửa tên, suýt nữa đem cần câu vứt vào trong nước.

      Nhưng như vậy câu được cá, Kỷ Đình Nguyên rời tầm mắt, xem như nhìn thấy.

      Thế nhưng bóng dáng tiểu nương phản chiếu xuống mặt nước, áo trắng quần trắng, theo từng làn nước dập dờn, cư nhiên có thể nhìn thấy cách ràng, ta rốt cuộc thể nhịn nổi nữa, quát : " xa chút, ở đây làm cái gì?"

      Thẩm Nghiên bị dọa giật mình.

      ta sao có thể phát ra mình?

      Nàng ta vội vàng đứng lên, tới chỗ Kỷ Dao.

      Vậy mà lại đấu khẩu với ta, Kỷ Đình Nguyên ngơ ngác, quay đầu lại nhìn, tiểu nương ngồi xuống rồi, yên yên tĩnh tĩnh, dường như vô cùng nghe lời.

      ta cau mày.

      Thẩm Nghiên đương nhiên là nhẫn nhịn, lần trước Kỷ Dao bảo nàng ta mềm chút, nàng ta trở về liền nghĩ nên đối nghịch với Kỷ Đình Nguyên. phải là nàng ta thích Kỷ Đình Nguyên hay sao, đương nhiên phải thuận theo ta chút, nếu như như vậy mà Kỷ Đình Nguyên vẫn thích nàng ta, nàng ta liền có biện pháp nào khác.

      Nhưng trước đó, nàng ta khẳng định phải thử xem sao.

      Sau đó Kỷ Đình Nguyên câu được rất nhiều cá, thắng lợi trở về.

      ................

      Vừa mới lập hạ.

      Kỷ Nguyệt thấy bắt đầu có muỗi, sai nha hoàn đổi sang rèm cửa sổ mỏng, đệm chăn dày nặng cũng bị đổi thành loại mỏng.

      Thấy trong phòng bận rộn, Tạ Minh Kha cười cười vào: "Đừng làm mình mệt quá."

      " mệt," Kỷ Nguyệt đưa cho y danh sách, "muốn mang tặng cho phụ thân, chàng xem xem, có thích hợp ?"

      Rất nhiều đồ dùng hàng ngày, còn có điểm tâm đặc sản trong Kinh Thành, còn có lá trà, linh chi, nhân sâm trăm năm, Tạ Minh Kha cười, trong lòng cảm thấy ấm áp: "Phụ thân biết được nàng quan tâm như vậy, nhất định thích, vậy liền cho người đưa , mặc dù có lẽ phụ thân dùng tới."

      Kỷ Nguyệt liền phân phó xuống, lại nhìn Tạ Minh Kha cái: "Có chuyện gì sao?" Mặc dù là ngày hưu mộc, nhưng Tạ Minh Kha rất bận, vào thời điểm này thường về phòng.

      " thông minh, Sở vương điện hạ mời ta tới Vân Hòa Cư uống trà."

      "Vân Hòa Cư?" Kỷ Nguyệt nghe thấy cái tên này, "hình như là nơi rất thú vị, thiếp ngược lại chưa từng tới đó."

      "Nàng chưa từng tới?" Tạ Minh Kha ngơ ngẩn, nhưng lát sau liền hiểu , năm trước Kỷ gia mới chuyển tới Kinh Thành, Kỷ Nguyệt rất nhanh liền gả cho y, chưa từng tới cũng là bình thường, y nắm lấy tay nàng ấy, "nếu nàng cùng ta? Trà của Vân Hòa Cư uống rất ngon, có quán trà nào có thể so sánh, cho nên trà sư ở đó còn được phái vào cung."

      "Nhưng thiếp nghe , hình như chỉ có nam nhân mới có thể tới."

      "Mới đầu là như vậy, nhưng danh tiếng càng ngày càng lớn, các vị phu nhân và nương cũng ngưỡng mộ mà tới, cũng thể thực ngăn cản được? Chỉ cần nữ giả nam trang, Vân Hòa Cư liền quản, cứ lâu dài như vậy, còn chuyên môn ngăn cách dành chỗ cho khách nữ, các nương cũng xem như lạc thú khác lạ."

      "Vậy sao?" Kỷ Nguyệt có chút động tâm, "nhưng phải là chàng phải cùng Sở vương điện hạ...."

      "Vậy bằng mời Dao Dao cùng , nàng cũng có bạn?" Tạ Minh Kha , "chỗ đó những có trà ngon, cũng có danh họa xuất sắc để thưởng thức." Thê tử của y thích tao nhã, những nơi thanh u.

      Kỷ Nguyệt rốt cuộc cũng bị thuyết phục: "Thiếp cũng lâu rồi chưa gặp Dao Dao, nó lại ham chơi, khẳng định còn muốn tới đó hơn thiếp."

      Tạ Minh Kha liền ra lệnh cho người kiếm hai bộ y bào thích hợp với hai tỷ muội Kỷ Nguyệt.

      Khi đưa trang phục tới Kỷ gia, Liêu thị cảm thấy đầu đầy mơ hồ, ngược lại Kỷ Dao nghe thấy có thể đến Vân Hòa Cư, vô cùng hưng phấn, lập tức liền thay trang phục.

      "Đứa trẻ này." Liêu thị dở khóc dở cười, " rồi đừng có gây thêm phiền phức cho gia và Nguyệt Nhi đấy."

      "Đương nhiên , chỉ là uống trà, sao con có thể gây phiền phức được?" Kỷ Dao cũng rất nhớ tỷ tỷ, lại có chỗ chơi vui như vậy, đúng là vô cùng hợp ý.

      Nàng lập tức ngồi kiệu tới Tạ phủ.

      Ai nghĩ tới, vừa mới cùng Tạ Minh Kha và Kỷ Nguyệt tới Vân Hòa Cư, liền đối diện trực tiếp với Tống Vân.

      Kỷ Dao suýt nữa trốn ra sau lưng tỷ tỷ.

      phải là uống trà cùng tỷ tỷ hay sao, sao lại đụng mặt Tống Vân vậy?

      Bên tai nghe thấy giọng trong trẻo của Tống Vân: "Tạ đại nhân, ngươi đến sớm, ta suýt nữa thất lễ...." xong ánh mắt rơi xuống người Kỷ Dao, mâu quang hơi động.

      Vừa mới nhìn còn nghĩ Tạ Minh Kha mang theo hai người bạn, muốn giới thiệu với ta, nhưng thiếu niên thanh tú như mỹ ngọc thế này hiển nhiên là tiểu nương!

      Bởi vì nàng có đôi lông mày, đôi mắt phảng phất như chứa đầy cảnh xuân.

      Tống Vân cong khóe môi.

      Nhân sinh nơi nào cũng có thể tương phùng.

      Nhưng ta cũng nhìn nhiều, nếu đoán sai, vị công tử thanh tú còn lại chính là Kỷ Nguyệt thê tử của Tạ Minh Kha, ta hơi gật đầu.

      Kỷ Nguyệt cắt ngang cuộc chuyện của hai người, kéo Kỷ Dao sang bên.

      Kỷ Dao giọng : "Tỷ tỷ, sao tỷ với muội là Sở vương điện hạ mời tỷ phu?"

      Kỷ Nguyệt sửng sốt: "Sao vậy, muội quen biết ngài ấy sao?"

      "Dạ, xem như vậy ." Kỷ Dao có chút ảo não, bởi vì khó mà giải thích, cũng thể Tống Vân có ý nghĩ với nàng, mà nàng có ý gì với ta ?

      "Muội là cảm thấy loại người trong Hoàng tộc, chúng ta tiếp xúc ít tốt hơn."

      Muội muội này, sao nhiều ý nghĩ như vậy, Kỷ Nguyệt cười : "Tướng công là quyền thần, tránh được, còn về phần chúng ta, vốn dĩ cũng chỉ là gặp mặt lần mà thôi."

      Thực thể .

      Kỷ Dao thầm nghĩ, hôm nay Tống Vân mời Tạ Minh Kha, khẳng định là muốn lôi kéo y, đến nay Thái tử vẫn mãi mà chưa bị phế, ắt hẳn trong lòng Tống Vân gấp gáp, có thể rất nhanh có hành động.

      Thái tử e rằng bị xui xẻo rồi.....

      đúng, Thái tử có khả năng là trùng sinh, Kỷ Dao đột nhiên cảm thấy hoang mang, nếu như là vậy, vậy Tống Vân chưa chắc thắng, vậy tỷ phu tham dự vào....

      Kỷ Dao nhịn được quay đầu nhìn cái, ngờ đối diện trực tiếp với ánh mắt của Tống Vân.

      Bốn mắt nhìn nhau, dường như có cái gì đó từ trong mắt nam nhân phóng ra, nóng rực sáng ngời, Kỷ Dao trong lòng giật thót, lập tức quay đầu .
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 41:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Chuyện ở hồ Chân Châu, Tạ Minh Châu mất mặt trước các vị nương, thời gian sau dám ra ngoài, nghĩ tới vô tình của Tống Vân, ả ta biết đập vỡ bao nhiêu đồ nữa.

      Nha hoàn bên người cũng phải chịu tội, mấy ngày nay dám lại gần ả ta.

      Tạ Minh Thiều nhìn bọn nha hoàn đều trốn ở dưới hiên nhà, liền biết muội muội lại tức giận rồi, ta bước nhanh vào sương phòng.

      "Minh Châu, muội lại nhốt bản thân ở trong phòng rồi?"

      Nếu còn có thể làm gì?

      Ngày đó chỉ Tống Vân, ngay cả Phúc Gia công chúa cũng giúp ả ta, mấy nương kia biết ở sau lưng chê cười ả ta như thế nào, ả ta thực muốn gặp người nữa.

      "Sở vương điện hạ ở Vân Hòa Cư," Tạ Minh Thiều , "từ trước ta đáp ứng muội...."

      Nhắc tới người này, Tạ Minh Châu hận đan xen, cắn răng : " ở Vân Hòa Cư làm sao? Ca ca còn chuyện ngày đó hay sao, đến nay ai biết, cho dù muội có gặp, có thể thích muội sao?"

      "Cho nên muội muốn từ bỏ rồi?" Tạ Minh Thiều lạnh lùng , "ta cho muội biết, chỉ Sở vương điện hạ, phu thê Tạ Minh Kha cũng có mặt ở đó, còn có Kỷ Dao kia...."

      "Cái gì? Tiện nhân kia cư nhiên cũng ở Vân Hòa Cư?" tròng mắt Tạ Minh Châu bỗng chốc mở lớn, lạnh lùng , "sao nàng ta lại ở đó? Lẽ nào là gặp mặt riêng với Tống Vân?" nhất định là vậy, nếu sao có thể trùng hợp như vậy? ngờ Tống Vân lại thích tiện nhân kia như vậy.

      "Ca ca," Tạ Minh Châu kéo tay áo Tạ Minh Thiều, "huynh nhất định phải giúp ta báo thù!"

      "Đương nhiên, nếu sao ta phải với muội làm gì? Muội liền đợi tin tức tốt ." Tạ Minh Thiều cong khóe miệng, lộ ra nụ cười độc.

      Lúc này Tạ Minh Kha uống trà với Tống Vân.

      Đối với Sở vương điện hạ này, Tạ Minh Kha vẫn luôn có hảo cảm, nếu hôm nay cũng tới đây gặp mặt, trong lòng y, vẫn luôn cảm thấy Sở vương điện hạ thích hợp với Đông cung, càng thích hợp trở thành vị trữ quân.

      Tống Vân tao nhã lịch , đầy bụng kinh luân, chuyện với Tạ Minh Kha rất hợp nhau.

      Mặc dù hai bên đều thể , nhưng Tạ Minh Kha biết ý tứ của Sở vương điện hạ, hi vọng y có thể dốc sức cho ta, phụ tá ta đăng lên Hoàng vị. Nhưng Tạ Minh Kha cũng đồng ý ngay lập tức, với tình thế nay, thái độ của Hoàng thượng ràng, mà Thái tử cũng buồn nản như trước, nếu như bị cuốn vào vòng tranh đấu này, bản thân y thất bại cũng thôi, nhưng Kỷ Nguyệt nên làm thế nào?

      Cho dù thưởng thức Tống Vân, nhưng Tạ Minh Kha có thê tử, cho nên càng cẩn thận hơn trước đây, chỉ phải suy nghĩ cho người nữa rồi.

      Khi hai người kia trò chuyện, Kỷ Nguyệt và Kỷ Dao cũng nhàn nhã thích ý uống trà.

      Hải Đường viên trong Vân Hòa Cư, là Tạ Minh Kha đặc biệt chọn lựa cho họ.

      Xung quanh nhà trúc thanh tịnh đẹp đẽ, hoa hải đường nở rộ, giống hệt những đám mây hồng theo từng đóa từng đóa, vị trí dưới cây hải đường cách nhà trúc gần nhất có bày bộ bàn ghế gỗ, còn có hai con cừu tuyết trắng, cổ có đeo chuông lục lạc nho , khi lại liền kêu đinh đinh . Ở phía sau nữa, là bãi cỏ xanh mướt, nở đầy trăm loại hoa dại, hấp dẫn bươm bướm bay tới.

      Kỷ Dao ngồi ghế mềm, xem mấy bức tranh của Triệu Chân treo tường trúc, cảm khái : "Muội ở đây mấy ngày cũng thấy buồn chán."

      Kỷ Nguyệt cũng rất vừa lòng, cầm bút lông ở bàn lên, vẽ hai con cừu kia: "Chẳng trách Vân Hòa Cư nổi tiếng trong Kinh Thành như vậy, chủ nhân phía sau xác thực là phải bỏ ra ít tâm tư.

      "Là tiêu tốn đống tiền ." Kỷ Dao nhướng mày, đem non xanh nước biếc, phong cảnh điền viên chuyển tới Kinh Thành, đó là quy mô tầm cỡ nào cơ chứ?

      Nàng xán lại xem tỷ tỷ vẽ tranh: "Có điều tỷ phu đúng là hiểu tỷ tỷ, phải tỷ tỷ thích tác phẩm của Triệu Chân hay sao?" Nàng chọc chọc Kỷ Nguyệt, "tỷ tỷ, dịp trước thấy tỷ đạp thanh, tỷ và tỷ phu ở trong nhà ra ngoài sao?"

      Kỷ Nguyệt đỏ mặt, sẵng giọng: "Muội hỏi làm gì?"

      "Muội hiếu kì mà!"

      Kỷ Nguyệt thèm để ý nàng: "Lại náo, ta đều vẽ nổi nữa rồi."

      Thấy mặt nàng ấy càng ngày càng đỏ, Kỷ Dao dừng lại, trong lòng trộm cười.

      Mặc dù hai tỷ muội ăn mặc giống công tử, nhưng dung mạo thanh lệ, làm sao có thể che dấu được chứ.

      Nữ trà sư rót trà cho hai người đứng ở bên cạnh, vô cùng hâm mộ.

      Gia cảnh nhà nàng ta bần hàn, từ bị đưa tới đây học tay nghề để nuôi cả nhà, giống các nương kim chi ngọc diệp này, từ cẩm y ngọc thực, đến Vân Hòa Cư, lại là phong hoa tuyết nguyệt, biết cái khổ của nhân gian. Nhưng rất nhanh nàng ta có thể thoát khỏi địa phương này, bao giờ phục vụ những người này nữa.

      Trong đầu nữ trà sư ra bộ dáng tuấn của nam nhân, ta thường xuyên tới Vân Hòa Cư, mỗi lần đều gọi nàng ta vào phục vụ rót trà. ta mặc y phục hoa lệ, phong lưu phóng khoáng, phẩm vị trà hương mạch lạc ràng đâu ra đấy, nàng ta sớm thầm thích người đó rồi.

      Sau đó có ngày, người đó ôm nàng ta vào lòng.

      Sắc mặt nữ trà sư hơi đỏ, nghĩ tới đôi tay đỡ thân thể của nàng ta, cả người nhịn được run rẩy.

      Nếu như nàng ta làm tốt chuyện này, có thể trở thành thiếp thất của người đó, có thể ngày ngày ở bên ta, cũng có nha hoàn của chính mình, đình viện của chính mình, từ đó về sau cần phải nhìn sắc mặt của người khác nữa.

      Nàng ta hít sâu hơi, ôn nhu hỏi Kỷ Dao: " nương, còn muốn trà nữa ?"

      Kỷ Dao : "Lại rót thêm chút nữa."

      Trà này đúng là tuyệt diệu, cũng biết làm sao chế thành, uống ngụm đều lưu lại mùi hương.

      Nhưng nàng thích trà hoa hơn, bởi vì chủng loại đa dạng, hoa quế, hoa nhài, hoa cúc, muốn loại nào có loại đó, nàng : "Đợi lát nữa pha cho ta bình trà hoa quế."

      "Vâng." Nữ trà sư ôn nhu đáp lại.

      Lúc này bên ngoài đột nhiên truyền tới tiếng huyên náo, Kỷ Nguyệt dừng bút giữa chừng, nghiêng tai lắng nghe, hình như có người hô hào lấy nước.

      Sắc mặt nàng ấy đột nhiên thay đổi.

      Kỷ Dao cũng nghe thấy, kinh ngạc : "Sao lại lấy nước? Tỷ tỷ, chúng ta xem sao, vạn nhất đốt cháy tới đây nguy."

      Tỷ muội hai người vội vàng ra ngoài, quả nhiên ở phía xa bốc lên khói đen, nhưng nhìn thấy lửa, Kỷ Dao : "Có thể là phòng bếp đốt cháy đồ." Kiếp trước nàng từng tới Vân Hòa Cư, biết phương hướng đó, nếu như bốc cháy khói thể như vậy được.

      Cũng biết là ai sợ hãi này nọ, náo ra động tĩnh, làm hỏng hứng thú.

      Kỷ Nguyệt động, hơi hơi cau mày: "Có thể nào có cái gì đó..." nàng ấy cũng thể , chỉ cảm thấy chuyện này kì quái.

      Tỷ tỷ từ trước tới nay đều cẩn thận, Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ cảm thấy là chuyện gì?"

      "Ta cũng biết." Kỷ Nguyệt nắm chặt tay Kỷ Dao, "chúng ta nên cẩn thận hành ," phân phó Trầm Hương, " với tướng công câu, vừa rồi có người hô bị cháy, biết chàng có nghe thấy ," lại dặn dò thêm, "nếu như vẫn chuyện với Sở vương điện hạ, cần làm phiền." Bản thân nàng ấy cũng có thể ứng phó tình huống.

      Kỷ Dao nhìn tỷ tỷ, cảm thấy tỷ ấy đúng là hiền thê lương mẫu, chẳng trách kiếp trước Hoàng thượng thích tỷ ấy.

      Hai tỷ muội ra ngoài, trong Hải Đường viên yên tĩnh.

      Nữ trà sư chỉ cảm thấy trái tim nhảy bùm bùm.

      Nàng ta nhìn ra ngoài cái, lấy đồ từ trong tay áo ra, vụng trộm đổ vào trong trà.

      Nghe dược tính của loại thuốc này chậm, cũng lập tức phát tác, vậy cho dù Kỷ Dao có uống phải, cũng có quan hệ gì tới Hải Đường viên, như vậy nàng ta bị liên lụy.

      Nữ trà sư làm xong việc, vội vàng chạy ra ngoài, muốn tranh công, ai ngờ vừa mới nhìn thấy khuôn mặt của nam nhân, phía sau liền bị người ta dùng khăn bịt miệng, nàng ta chưa kịp gì, liền bị ngất .

      Ánh mắt nhắm nghiền, có động tĩnh gì nữa, nam tử nhìn nàng ta cái, trong lòng chán ghét.

      Loại bộ dáng này còn muốn trèo cao? Cũng soi gương xem, nếu như nàng ta phải là trà sư, ta mới lười để ý tới!

      Cho dù chỉ là thiếp thất của ta, cũng thể là loại mặt hàng như thế này được, dù sao cũng phải là....nghĩ tới bộ dáng thanh lệ của nữ nhân nào đó, thần sắc trở nên mê đắm, nhưng rất nhanh trở thành vặn vẹo, đá nữ trà sư phát: " Tìm chỗ, đợi đến khi xảy ra chuyện ném nàng ta xuống hồ." Lại cúi người nhét khối ngọc bội vào trong tay áo nàng ta, "cái thứ tham tài, gia thiện tâm, khi chết cho ngươi vật kỉ niệm."

      Đến lúc đó nếu chuyện bị phát , cũng chỉ có thể là nữ trà sư trộm đồ của khách, loại người này, có chuyện gì mà thể làm ra? Đừng chỉ là chuyện hạ dược.

      Có lẽ là vì đố kị gia thế của khách nữ.

      Gã sai vặt lĩnh mệnh, đem nữ trà sư lôi , giấu ở chỗ vắng vẻ.

      Trong Hải Đường viên.

      Lúc này hai tỷ muội trở về.

      Hải Đường viên cũng có gì thay đổi, ngược lại là bức họa Kỷ Nguyệt vẽ, bị gió thổi bay rơi xuống đất.

      Kỷ Dao nhặt lên, nhìn quanh bốn phía, phát thấy nữ trà sư đâu, thầm nghĩ có phải là chuẩn bị trà hoa quế cho nàng rồi ?

      E rằng là như vậy.

      Nàng ngồi xuống, bưng ly trà vừa uống dở.

      Chính vào lúc này, đột nhiên nhìn thấy nam nhân từ cửa tới, đường vân hoa sen thêu bằng chỉ vàng ở góc áo bào như như , phảng phất như lúc nào cũng có thể nở rộ. Nàng ngơ ngẩn, vẫn chưa mở miệng, lại thấy đoạt chung trà trong tay nàng.

      Kỷ Dao ngây ra như phỗng.

      Chuyện gì xảy ra vậy?

      yên lành sao lại đoạt trà của nàng, có khát đến mức độ đó sao?

      đúng, còn thiếu trà để uống sao, trừ khi.... trong trà này có độc?
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :