1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 36:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Kỷ Dao bị dọa đến ngây người.

      Nàng chưa từng nhìn thấy Dương Thiệu u lạnh lẽo như vậy, trừ lần ở kiếp trước, sau khi nàng sinh bệnh, lúc thanh tỉnh đối mặt với Dương Thiệu, thần sắc của chính là như thế này. Nàng vẫn luôn biết bản thân mình làm sai cái gì để Dương Thiệu phải đối xử lạnh lùng như vậy, nhưng sau đó lại mang bánh tới dỗ nàng, nên hồi phục lại như lúc ban đầu.

      Con mắt tiểu nương trừng to, như dòng suối trong xanh, bên trong hàm chứa kinh hoảng sợ hãi.

      Dương Thiệu lúc này mới phát mình thất thố.

      Nàng phải Kỷ Dao của kiếp trước, nàng sai, nếu có sai là Tống Vân sai, ràng ta hề để ý tới Kỷ Dao, sao đột nhiên lại nảy sinh hứng thú với nàng cơ chứ.

      Rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu?

      Sợ dọa hỏng Kỷ Dao, Dương Thiệu buông tay ra: "Ta là sợ ngươi biết lợi hại trong đó, đặc tội hoàng tộc, đầu thân nơi, nặng liên lụy cửu tộc, Sở vương điện hạ này từ trước tới nay thích nữ nhân bám lấy làm phiền, ngươi hôm nay...."

      "Ai bám lấy ta?" Kỷ Dao nghe thấy lời này như bị dẫm phải chân, suýt nữa nhảy dựng lên, "ta xem hoa đăng, là ta tự tìm tới, muốn tặng đèn hoa đăng cho ta!"

      Lòng tự trọng còn rất cao, Dương Thiệu nhếch khóe miệng, xem ra nàng thích Tống Vân, vậy Tống Vân tại sao... ánh mắt híp lại: "Ngươi rốt cuộc gặp ta mấy lần?"

      Giọng điệu có chút chất vấn.

      Kỷ Dao nghĩ, nàng vì sao phải cho Dương Thiệu biết? Miệng muốn " ngươi quản làm gì", nhưng đó là Đô đốc, tiểu nữ nhi như nàng đắc tội nổi.

      "Hai ba lần," Kỷ Dao buồn bực trả lời, nàng quay người muốn , "nếu Hầu gia còn chuyện gì nữa, ta nên trở về rồi."

      vì muốn đuổi kịp nàng, vội vàng với Tống Vân vài câu, nhảy từ lầu hai xuống nóc nhà mà xuống, thể để nàng rời dễ dàng được . Dương Thiệu giơ tay ra ngăn cản: "Vừa rồi dọa đến ngươi, ta là sợ ngươi gây họa nguy hiểm cho Kỷ gia, đến nay mới biết là do hiểu lầm, xin Kỷ nương đừng trách."

      Thái độ lại trở nên tốt rồi, Kỷ Dao cảm thấy thoải mái chút.

      "Muốn ta bồi thường thế nào cho ngươi?" Nam nhân , " năm có mỗi cái tết Nguyên Tiêu, nếu ta tặng ngươi chiếc đèn hoa đăng?"

      Hầu gia chính là Hầu gia, đánh gậy xong liền cho quả táo, nhưng nếu cho ăn lãng phí, hôm nay bị vô cớ, dựa vào cái gì mà cần bồi thường?

      Thấy tiểu nương mở miệng, Dương Thiệu dụ dỗ : " tiệm đèn hoa đăng mới mở, có rất nhiều hoa đăng, chế tác tinh xảo có thể so sánh với đèn hoa đăng trong cung đình."

      Kỷ Dao đảo mắt: "Được!"

      Hai người tới tiệm hoa đăng gần đó.

      Bên cạnh cửa sổ của Minh Nguyệt Lâu, Tam hoàng tử Tống Thụy nhìn thấy bóng lưng dần xa của hai người, nghĩ tới tình cảnh nhìn lén ở lầu ba vừa rồi, thầm nghĩ nương này đơn giản, cư nhiên đồng thời có thể câu dẫn Tống Vân và Dương Thiệu, người buồn bã thất vọng, người vội vàng đuổi theo.

      Đúng là cực kỳ thú vị.

      ta rót ly rượu ,chậm rãi thưởng thức.

      Tiệm hoa đăng liền ở gần đó, vào trong, chỉ thấy hoa đăng ở bên trong mỗi chiếc kiểu, so sánh với những hoa đăng bình thường treo ở bên ngoài, bất kể là chất liệu giấy hay màu sắc, đều thể cao nhã quý phái.

      Kỷ Dao nhìn khắp bốn phía, chỉ vào chiếc hoa đăng vô cùng bắt mắt: "Ta muốn chiếc này."

      Chiếc hoa đăng đó gồm có bốn mặt, trong đó có hai mặt giấy vàng, hai mặt còn lại vẽ Hằng nga bay lên cung trăng, phải biết rằng hoa đăng cũng chỉ cao hơn thước, muốn vẽ lên đó vô cùng khó khăn, mà Hằng nga lại được vẽ sinh động như , mái tóc lông mi từng đường nét đều nhìn thấy , dường như sắp bay lên vậy.

      Đương nhiên, cũng rất đắt đỏ.

      Dương Thiệu chẳng thèm chớp mắt lấy cái liền mua, tặng cho Kỷ Dao.

      Quả nhiên xa xỉ.

      Kỷ Dao đảo mắt, thăm dò: "Ta còn muốn cái kia."

      Nàng lại chỉ chiếc đèn treo cao, so với chiếc đèn Hằng nga bay lên cung trăng, càng thêm tinh xảo, ngoại trừ màu sắc đa dạng phức tạp, đỉnh đèn còn treo bảo ngọc.

      Dương Thiệu lại mua, hề có chút do dự nào.

      Kỷ Dao có chút ngơ ngác, bồi thường này của đúng là đủ thành ý.

      "Còn muốn cái khác ?" phía sau nàng.

      Kỷ Dao ngoái đầu liếc Dương Thiệu cái, thanh thanh giọng : "Có phải là ta thích cái gì, Hầu gia liền mua cái đó?"

      "Đúng, hôm nay mạo phạm ngươi, đương nhiên phải bồi thường cho tốt." Ngay từ khi bắt đầu Dương Thiệu trăm phương ngàn kế hi vọng khiến Kỷ Dao thích , đương nhiên thể thất bại trong gang tấc được.

      Thực quá tốt , Kỷ Dao đánh giá , dưới ánh đèn ban đêm, ngũ quan của nam nhân càng thêm thâm thúy, so với ban ngày còn tuấn hơn, nàng hơi hoảng thần.

      Dương Thiệu buông mi mắt: "Nhìn cái gì?"

      Kỷ Dao : " nhìn cái gì, chỉ cảm thấy Hầu gia hào phóng, làm ta có chút được sủng mà sợ."

      Cái này liền sợ rồi, nếu như thích nàng, còn phải dọa nàng phát ngất hay sao? Dương Thiệu hơi cười cười: "Vậy ngươi tha thứ cho ta chưa?"

      "Ừm..." Kỷ Dao kéo dài , "có thể tha thứ cho ngài, nhưng nếu sao này Hầu gia còn dọa người như vậy, vậy khó lắm."

      Vậy còn phải xem biểu trong tương lai của nàng, nếu như vẫn qua lại với Tống Vân, biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu. Nhưng Kỷ Dao của tại xem ra rất ngoan, gương mặt ngẩng lên trắng noãn như tuyết, có loại cảm giác muốn đụng vào nhưng sợ đụng hỏng, Dương Thiệu nhìn chằm chằm nàng, nhẫn nhịn có chút khổ cực.

      nghiêng đầu , nay chuyện gì cũng thể làm.

      Đúng vào lúc này, giọng của Kỷ Nguyệt từ phía sau truyền tới: "Dao Dao, sao muội lại ở đây? bầu bạn bên người Phúc Gia công chúa sao?"

      "Công chúa xem múa sư tử, muội mới từ Minh Nguyệt Lâu xuống," Kỷ Dao đột nhiên nghĩ tới trong tay còn cầm hoa đăng, "sau khi xuống lầu gặp Hầu gia, Hầu gia tốt, tặng hoa đăng cho muội!"

      Nhìn hoa đăng liền biết rất đắt, Kỷ Nguyệt vội : "Hầu gia, sao có thể biết ngại mà nhận được?"

      " sao, đúng lúc gặp phải, xem như lễ vật của ngày hôm nay ."

      Tạ Minh Kha nghe vậy, nhìn Dương Thiệu cái.

      Hoài Viễn Hầu lúc tiếng tăm lừng lẫy, hôm nay có bao nhiêu người muốn mời uống rượu, cư nhiên lại xem đèn hoa đăng với tiểu nương. Y là bởi vì thích Kỷ Nguyệt, còn Dương Thiệu sao? Bất kỳ nam nhân nào, đều nguyện ý bỏ thời gian vào người phụ nữ quan trọng, hơn nữa Dương Thiệu còn bỏ ra hề ít, y nhớ năm ngoái, trước khi Dương Thiệu xuất chinh, còn đơn độc gặp mặt tiểu nương ở Kỷ gia.

      Ánh mắt của Tạ Minh Kha trở nên có chút cổ quái.

      Kỷ Dao hỏi: "Tỷ tỷ, tỷ và tỷ phu sao lại tới chỗ này?"

      "Đến ăn đồ ăn...." Kỷ Nguyệt cười, "muội luôn luôn tham ăn, có đói hay ?"

      Vừa như vậy, Kỷ Dao thực ngửi thấy mùi thơm.

      Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu, ngoại trừ việc khắp nơi đều treo đèn hoa đăng, bốn phía cùng bày đủ sạp hàng. Từ cổ dân dĩ thực vi thiên, càng là ngày tết, càng nhiều đồ ăn ngon, bên đường bán cá viên, bán bánh tiêu, súp gừng, bánh bách quả, muốn gì có nấy, trong ngày tháng chạp mùa đông lạnh lẽo khắc nghiệt, món ăn bốc hơi nóng nghi ngút, làm người ta bịn rịn muốn bỏ qua.

      "Bị tỷ tỷ tới mức đói bụng luôn rồi," Kỷ Dao tới trước sạp bán bánh tiêu, "muội muốn ăn cái này."

      Kỷ Nguyệt nhìn muội muội giống như đứa trẻ, vuốt vuốt tóc nàng: "vậy mua cái này," nàng ấy lấy ra ngân lượng, "bán cho ta bốn chiếc."

      Tạ Minh Kha sợ Kỷ Nguyệt bị bỏng, chiếc của y y cũng ăn, mà cầm giúp nàng ấy, hận thể bón từng miếng cho Kỷ Nguyệt ăn, thân mật như vậy làm cho Kỷ Dao vô cùng giật mình. Nàng ngờ sau khi cưới thê tử Tạ Minh Kha có bộ dáng như thế này, Tạ đại ngân nguyên bản ngồi xe lăn có bao nhiêu đáng sợ, ngay cả cười cũng chưa từng nhìn thấy y cười.

      Còn tại, biến thành tướng công tốt.

      Kỷ Dao hơi quay lưng, sợ tỷ tỷ cảm thấy ngại ngùng, làm phiền đến hai người bọn họ, tự mình từng miếng ăn bánh tiêu.

      Vừa rồi ở Minh Nguyệt Lâu, mọi người liên tiếp mời rượu, Dương Thiệu cũng đói, cho nên cũng ăn mà giao cho Lý Ngọc. Quay đầu nhìn Kỷ Dao, nàng giống như con mèo hơi cúi đầu, bởi vì sợ bỏng, thỉnh thoảng chu môi thổi cái, lại há miệng ra, chầm chậm cắn hai miếng bánh, đầu lưỡi màu hồng phấn như như .

      đột nhiên nghĩ tới ngày đó hôn trộm nàng, nàng chút cũng phát ra, có khi còn hồi đáp lại chút theo bản năng....

      Loại tư vị tuyệt vời đó, cứ dày vò .

      Dương Thiệu nghiêng người nhìn Kỷ Dao nữa.

      Nhưng tiểu nương ăn được nửa, lại vừa ý, lắc đầu : "Bánh tiêu này khô tới mức cho chút nghẹn, nếu như có thêm bát súp gừng làm ấm bụng tốt rồi!"

      ngờ lúc nàng có thể ăn nhiều như vậy, chẳng trách sau này cao vút, Dương Thiệu thầm cười cái: "Muốn ăn súp gừng, Mai gia trang là chính tông nhất, sợi mảnh mềm mại, hương vị mứt táo thơm ngọt, dưới đáy bát canh là nước gà hầm, bào ngư, sườn heo, hầm trong ba canh giờ, lại rắc thêm sợi gừng, mơ, quất vàng...."

      Giọng của nam nhân chậm rãi, trầm như tiếng cổ cầm, Kỷ Dao bị tới mức có chút thèm, súp gừng của Mai gia trang thực là nhất tuyệt, trước đây Dương Thiệu cũng có đưa nàng tới đó.

      Nhưng, muộn như thế này rồi, còn có sao?

      Nàng nhìn Dương Thiệu, hỏi bằng ánh mắt.

      Khóe miệng tiểu nương có chút vụn bánh, bản thân nàng còn chưa phát , nhìn có chút ngốc, nhưng là ngốc kiểu đáng , Dương Thiệu lấy ra chiếc khăn tay trắng xoa lên, nhàng lau .

      Kỷ Dao cứng đờ người.

      Đầu ngón tay nam nhân ấm áp, gò má nàng có chút lạnh, loại ấm áp đó giống như lửa nóng, đột nhiên đốt cháy lên.

      "Ngài...." Nàng cảm thấy cổ họng có chút khàn khàn mất hơi.

      Dương Thiệu thu tay lại, giống như chuyện bình thường, cụp mắt nhìn nàng: " tại sạch rồi."

      Mặt nàng đột nhiên rất nóng.
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    2. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Hầu gia thả thính tiểu nương. Hầu gia, thỉnh tự trọng nhiều hơn! :))))
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 37:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Bởi vì trong ánh mắt phảng phất như chứa đựng cưng chiều, giống y như kiếp trước, chỉ là lúc đó nàng làm ngơ, chưa từng để ý tới, Kỷ Dao sờ mặt mình, nghiêng đầu nhìn .

      Tiểu nương xấu hổ rồi, Dương Thiệu cong khóe miệng.

      Động tác vừa rồi bị thân hình cao to của che , phu thê Tạ Minh Kha lại bận ân ái, cho nên ai phát ra, chỉ nghe thấy muội muội muốn ăn súp gừng, Kỷ Nguyệt ngăn cản : "Ăn bánh tiêu là được rồi, cẩn thận ăn nhiều quá tối lại ngủ được." Trước đây muội muội cũng từng bị như vậy, Kỷ Nguyệt sợ nàng thoải mái.

      Kỷ Dao nghe lời tỷ tỷ, ăn nữa.

      Sắc trời ngày càng tối, Kỷ Nguyệt : "Dao Dao, tỷ đưa muội về, tránh cho cha nương lo lắng."

      " cần, cũng xa, muội ngồi kiệu lát là về đến nơi rồi." Kỷ Dao khoát tay, "tỷ tỷ và tỷ phu trở về nhà thôi, cẩn thận trời lạnh."

      Kỷ Nguyệt vẫn còn muốn tiếp, Dương Thiệu mở lời: "Ta thuận đường, để ta đưa Kỷ nương trở về."

      Nghe thấy lời này, ánh mắt Kỷ Dao lập tức nhìn mặt Dương Thiệu, thực rất hoài nghi có phải có ý đồ gì với nàng hay , nếu sao lại kì lạ như vậy, tự nhiên hung dữ với nàng, lại mua hoa đăng bồi thường, còn lau miệng cho nàng, tại muốn đưa nàng về....

      Bởi vì Dương Thiệu tới nhà mình hai lần, là bạn tốt của Tạ Minh Kha, Kỷ Nguyệt liền : "Làm phiền Hầu gia."

      Dương Thiệu gật đầu.

      Kỷ Nguyệt và Tạ Minh Kha cũng ngồi xe, hai người tay nắm tay từ từ mà trở về.

      Kỷ Dao ngồi kiệu, lại nhìn Dương Thiệu cái.

      Từ sau khi chạm vào môi nàng, tiểu nương liền cứ trộm đánh giá mãi, Dương Thiệu tự nhiên cũng có chú ý tới điểm này, nghiêng mắt nhìn Kỷ Dao: "Kỷ nương có lời muốn sao?"

      Cho dù nàng nghi hoặc, nhưng dám hỏi, vạn nhất là sai mất mặt biết bao? Kỷ Dao để ý tới , trốn ở sau mành kiệu.

      tới trước cửa Kỷ gia, giọng nhàn nhạt của tiểu nương truyền ra: "Đa tạ Hầu gia đưa tiễn."

      Dương Thiệu đáp: "đừng khách sáo."

      Kiệu liền được nâng vào trong.

      Vừa rồi đường trở về, Kỷ Dao vẫn luôn chuyện, có lẽ là cảm thấy ngại ngùng, cảm giác được nàng ở trong kiệu vẫn luôn quan sát , khóe miệng Dương Thiệu nhếch lên, theo tình hình tiếp diễn sớm muộn gì cũng chiếm được trái tim của Kỷ Dao, đợi khi nàng vừa cập kê, liền tới Kỷ gia cầu thân.

      quay người rời .

      Liêu thị thấy nha hoàn xách hai chiếc hoa đăng vô cùng đẹp đẽ, ôi chao tiếng: "Cái này mua ở đâu vậy, chắc là tốn ít ngân lượng phải ?" Tiểu quỷ tinh nghịch này, lại phá sản rồi.

      Mộc Hương : "Là Hầu gia tặng cho nương ạ."

      "Hoài Viễn Hầu sao?" Liêu thị kinh ngạc, "sao ngài phải tặng hoa đăng?"

      Mộc Hương ngơ ngác, nghĩ tới bộ dáng nương bị Dương Thiệu áp lên tường, nhất thời biết trả lời như thế nào, ấp a ấp úng, bởi vì Nhị nương tùy hứng nên nàng ta dám đắc tội.

      Kỷ Dao thấy thế vội vàng bước từ kiệu xuống: " đường gặp được Hầu gia, ngài tặng cho con chơi." thể để mẫu thân biết chuyện đó được.

      có lí do gì mà tặng hoa đăng đắt như vậy, Liêu thị nhịn được có chút suy nghĩ lệch lạc, nhìn nữ nhi cái.

      So với năm ngoái, dáng người của nữ nhi hình như uyển chuyển cao hơn chút, khuôn mặt cũng càng ngày càng xinh đẹp, trừ phi Dương Thiệu có ý với nó? Con người đều tham lam, có con rể tốt, liền muốn có người thứ hai, bà cười híp mắt : "Hầu gia và con thực có duyên, hôm nay có bao nhiêu người đường, đều có thể gặp được nhau."

      Nghe liền biết bà nghĩ tới cái gì.

      Kiếp trước khi Dương Thiệu tới cầu hôn, biết mẫu thân vui mừng đến nhường nào, bà rất vừa lòng đối với Dương Thiệu, đương nhiên, đến nay người vừa lòng với Dương Thiệu ít lại càng ít.

      Chỉ là, có phải mẫu thân nghĩ hơi xa rồi hay , chỉ là hai chiếc hoa đăng mà thôi, đối với Dương Thiệu cũng chẳng là gì, có thể xem nàng như tiểu hài tử, hoặc là tiểu muội muội... Kỷ Dao cắn cắn môi, nàng thực muốn tự mình đa tình, dù sao Dương Thiệu cũng rất khác so với kiếp trước, nàng còn hiểu con người ấy nữa.

      Kỷ Dao chuyển chủ đề : "Nương, ca ca về chưa?"

      "Chưa, cả cái bóng cũng thấy đâu, biết lại uống rượu với ai rồi, con cứ xem , nhất định là nửa đêm mới về." Liêu thị thở dài, "ta quản được nữa rồi, phụ thân con lại dung túng cho nó, liền truyền ra danh tiếng tham rượu ham chơi, có nương nhà nào nguyện ý gả tới chứ?"

      "Cái này ngược lại khó lắm, ca ca sinh ra thông minh, còn viết chữ rất đẹp."

      "Được rồi, con phải an ủi ta, ta chính là muốn xem nó có thể trải qua như vậy tới khi nào, đợi đến khi mấy đứa bạn thịt rượu của nó đều thành thân, xem nó có thể uống rượu với ai!"

      Kỷ Dao thầm nghĩ, vậy nương thực nghĩ sai rồi, đợi thêm ba năm năm nữa, ca ca vẫn tiêu dao trong thiên địa như vậy, huynh ấy muốn kết bạn, bạn bè đều đếm hết, nếu sao kiếp trước còn có thể mắc nối với Tam hoàng tử được?

      Nàng lắc lắc đầu.

      Sau Tết Nguyên Tiêu, thời tiết vẫn cực lạnh, mãi đến tháng hai mới có chút ấm áp, Kỷ Dao ở trong nhà bận tới mức bất diệc nhạc hồ, sai gã sai vặt trồng cây trồng hoa ở trong viện, lại sai Chu ma ma mua rất nhiều bồn hoa nở hoa về, bày ở dưới mái hiên nhà.

      Sợ bên muội muội còn chưa đủ náo nhiệt, Kỷ Đình Nguyên còn mang tới cho nàng hai chú chim hoàng oanh, cả ngày đều kêu hót véo von dễ nghe.

      Đầy vẻ vui sướng phồn thịnh.

      Đợi đến đầu tháng ba Thái tử thành thân, Kinh Thành lại được dịp náo nhiệt, Kiều gia vì sinh ra vị Thái tử phi nên được mọi người cực kỳ hâm mộ, chỉ có Kỷ Dao là trăm mối có cách giải. Tống Diệm này vốn cưới nữ nhi Hầu phủ, từ đó đường xuống, đợi đến giữa năm liền bị phế, kết quả kiếp này ta cưới Kiều An vốn dĩ chỉ là thiếp thất, nàng đều có chút hoài nghi Tống Diệm cũng giống nàng, đều là trùng sinh!

      Nếu sao lại thay đổi lớn tới như vậy? Nhưng cũng có liên quan gì tới nàng, dù sao Kỷ gia tuyệt đối bị cuốn vào vòng tranh đấu này.

      .....................

      Kiều An nữ nhi gia đình , bởi vì gặp mặt Thái tử mấy lần, chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể được ban hôn trở thành Thái tử phi, nàng ta cũng có chút lơ ngơ hiểu, nhưng Thái tử vô cùng tuấn, lần đầu tiên gặp mặt nàng ta liền thầm động tâm, chỉ là lúc đó dám nghĩ tới trèo cao, đến nay vẫn có cảm giác như nằm mơ.

      Thấy nàng ta cúi đầu, dịu ngoan như con nai , Tống Diệm nắm lấy tay nàng ta : "Đừng sợ, cứ giống như trong nhà là được."

      Giọng của Thái tử ôn hòa, khuôn mặt Kiều An hơi đỏ: "Thiếp sợ Thái Hậu nương nương thích...."

      "Nên gọi là Hoàng Tổ mẫu rồi."

      "Vâng, Hoàng Tổ mẫu."

      Nàng ta vô cùng ngoan ngãn, làm người ta sinh ra dục vọng muốn bảo vệ, nghĩ tới vẻ nhu thuận yểu điệu vào buổi tối của tiểu nương, Tống Diệm : "Nàng rất tốt, nên tự coi mình, Hoàng Tổ mẫu nhìn thấy nàng nhất định thích."

      Trước khi tới, phụ mẫu dặn nàng ta phải đề phòng Hoàng Thái hậu, bởi vì nghe Hoàng Thái hậu vui đối với việc Thái tử cưới mình làm thê, trong lòng Kiều An thấp thỏm bất an, nhưng lời của Thái tử làm nàng ta cảm thấy rất an tâm, nàng ta tiếp thêm dũng khí gật gật đầu: "Thiếp thân ."

      Hai người nắm tay nhau gặp Thái Hậu.

      Tiểu nương nhắn yếu ớt đơn thuần, bề ngoài cũng làm người khác chán ghét, nhưng nghĩ tới xuất thân Thái Hậu liền thích, cho nên sắc mặt cũng ôn hòa, chỉ lệnh cung nữ đưa chiếc hộp coi như là quà gặp mặt.

      Kiều An quỳ xuống tạ ơn.

      Tống Diệm nắm lấy cánh tay nàng ta, cổ vũ nàng ta cần sợ hãi.

      Kiều An hơi hơi gật đầu, lại tiếp tục tươi cười.

      Ngày tân hôn đầu tiên của Thái tử, đám người Tống Vân đều vào cung chúc mừng, ăn bữa cơm đoàn viên, thấy Tống Diệm quan tâm chăm sóc cho tiểu thê tử, Tống Thụy cười cười, nhìn về Tống Vân: "Đại hoàng huynh thành thân rồi, tiếp đến, là đến lượt Nhị hoàng huynh rồi?"

      Tống Vân đáp: "Ta và đệ tuổi tác hơn kém nhau bao nhiêu, Tam đệ hỏi, trừ khi Tam đệ cũng có ý này?"

      Tống Thụy cười ha ha: "Đệ phải đợi huynh thành thân xong, tửu lượng của đệ tốt, đợi cản rượu cho huynh đấy. Đại Hoàng huynh thành thân, cũng có đất dụng võ của đệ, đệ phải cúc cung tận tùy với huynh."

      Mọi người nghe thấy như vậy liền cười to trận.

      Hoàng thượng : " tửu quỷ cũng dám mở miệng tự khoe khoang? Ngươi ấy à, phải học tập Đại ca, Nhị ca ngươi nhiều vào, đừng có suốt ngày ăn ngồi rồi."

      "Vậy Phụ hoàng giao việc cho Nhi thần mới được!"

      Hoàng thượng nhìn Tam hoàng tử, trầm ngâm: "Năm nay Khánh Châu lại có nạn hạn hán, phải trợ cứu lương thực, Ngươi và Diệm nhi giám sát tốt cho Trẫm, nếu như có kẻ to gan dám nuốt vào bụng, giết cần hỏi!"

      Hai vị Hoàng tử lĩnh mệnh.

      Xem Hoàng thượng khó có khi phân việc cho Thái tử, trong lòng Hoàng Thái hậu khỏi vui mừng, liếc xéo Tống Vân cái, nhưng thấy ta mặt mày hàm chứa ý cười, dường như vui thay cho hai vị Hoàng tử, sắc mặc của bà ta lại trở nên lạnh lùng. Trong lòng nghĩ đứa trẻ này thực đáng sợ, chẳng trách Hoàng thượng thương ta, thực là tìm ra khuyết điểm nào của Tống Vân, nếu như có, vậy có lẽ là ta đối xử với người khác quá mức ôn hòa.

      thực tế, ai biết được trong lòng ta nghĩ như thế nào!

      Ăn sáng xong, mọi người rời .

      Tống Vân và Phúc Gia công chúa gặp Hoàng Quý phi.

      đường, Phúc Gia công chúa : "Hoàng tẩu đáng , động chút liền đỏ mặt, chẳng trách Đại ca thích như vậy, cuối cùng cũng xem như có người chơi với muội!"

      Muội muội ngây thơ đơn thuần, từ trước đến nay hề biết lòng người hiểm ác, nhưng Kiều An thực tệ, Tống Vân khuyên bảo: "Muội cũng đừng cả ngày từ sáng đến tối quấy rầy, chọc cho Đại ca vui."

      "Đại ca sao lại vui?" Phúc Gia công chúa cảm thấy kì quái, "ba người cùng nhau phải càng náo nhiệt hay sao?"

      Ba người cùng nhau?

      Tống Vân ho cái, ta có chú ý tới ánh mắt Tống Diệm nhìn Kiều An, hai người ở trong cung điện nhất định là keo sơn gắn bó, nếu muội muội thường tới đó, sợ là khiến Tống Diệm tức giận, ta vuốt vuốt đầu của Phúc Gia công chúa: "Chín quá hóa nẫu, cũng giống như việc đối nhân xử thế vậy, nếu như có người thường xuyên tới làm phiền muội, muội cũng tức giận, phải sao?"

      "Muội ," Phúc Gia công chúa lắc đầu, "tốt nhất là có người ngày ngày bầu bạn với muội, đáng tiếc ca ca xuất cung rồi, chỗ Mẫu phi, Phụ hoàng lại thường xuyên tới, suốt ngày đuổi muội ra ngoài."

      Tống Vân câm nín.

      "Ca ca, nếu huynh cũng sớm lấy thê tử, như vậy muội có thể đón tẩu tử vào cung rồi." So với Thái tử phi, quan hệ giữa nàng ta và Sở vương phi đương nhiên là càng thân mật hơn.

      Cái này....

      Tống Vân đau đầu.

      Phúc Gia công chúa lôi kéo tay áo ta: "Vừa rồi phải Tam ca rồi sao, đợi ca ca thành thân đó, ca ca, huynh nương mà mình thích chưa? Dù sao chúng ta cũng gặp Mẫu phi, ca ca có thể với Mẫu phi, Mẫu phi cầu Phụ hoàng ban hôn."

      nương mà mình thích?

      Trong đầu Tống Vân xẹt qua bóng người, khuôn mặt trắng nộn, mắt mũi lông mày.... ta biết mình thích nương nào, nhưng làm ta cứ luôn nhớ đến người, lần trước sau khi thân phận ta bị bại lộ, vẫn luôn muốn gặp Kỷ Dao, nhưng mãi chưa có cơ hội.

      Loại ý nghĩ này càng ngày càng mãnh liệt.

      ..............

      Lại tới thời tiết đạp thanh.

      Tâm tình tại của Liêu thị hoàn toàn khác so với năm ngoái.

      Trượng phu thăng quan, nữ nhi lại gả vào vọng tộc, gần đây đến dự tiệc ở các nhà còn lo lắng thấp thỏm như trước nữa, đến nay chỉ có hai chuyện làm bà lo âu, là nhi tử nghe lời, chuyện khác chính là tiểu nữ nhi. Kỷ Đình Nguyên kiệt ngạo bất tuân, bà có biện pháp quản thúc, cho nên tất cả tinh lực đều đặt lên người Kỷ Dao.

      Sáng sớm, Liêu thị sai Chu ma ma trang điểm từ đầu tới chân cho Kỷ Dao, cho dù là Kỷ Dao thích cái đẹp, trong lòng lại có chút mâu thuẫn, dưới cực lực phản đối của nàng, rút những trang sức phức tạp.

      Kỷ Đình Nguyên liếc nhìn muội muội: "Mới mười bốn tuổi, làm thành con bướm hoa hoét, nương làm cái gì vậy?"

      Liêu thị liếc xéo ta: "Ta ôm được cháu nội, có thể có biện pháp gì, chỉ có thể nghĩ tới chuyện khác."

      Kỷ Chương :"Đúng đấy, Đình Nguyên, hôm nay núi Ngọc Sơn có nhiều nương như vậy, con nhìn nhiều chút, nếu có người vừa ý sớm cưới về nhà, cũng tránh cho nương con suốt ngày than ngắn thở dài."

      Kỷ Đình Nguyên để ý, chỉ coi như gió thoảng bên tai.

      Liêu thị tức giận, hất tay mà , Kỷ Chương vội theo an ủi.

      Kỷ Đình Nguyên cúi đầu, nhìn muội muội gì, liền hỏi: "Muội ngược lại giục ta?"

      Thúc giục có tác dụng gì đâu, hơn nữa, vạn nhất giục gấp, miễn cưỡng cưới thê tử về cãi nhau tới nghiêng trời lệch đất, còn bằng để ca ca sống mình, nàng tin huynh ấy có thể cả đời lấy thê tử, sớm muộn gì ngày đó cũng tới.

      "Muội giục huynh," Kỷ Dao nháy mắt, "ca ca, xem muội thương huynh chưa này?"

      Kỷ Đình Nguyên nhu nhu mặt nàng: " ngoan, hôm nay ca ca câu thêm mấy con cá cho muội ăn!"

      "Được."

      Hai huynh muội vui vui vẻ vẻ ngồi lên xe ngựa.

      Liêu thị thấy hai huynh muội hòa thuận vui vẻ, vừa tức vừa buồn cười, lúc ngồi lên xe với Kỷ Dao: "Con với Đình Nguyên quan hệ tốt như vậy, nên giúp vi nương khuyên nó mới phải!"

      "Nương, thuận theo tự nhiên thôi." Kỷ Dao , "tính tình của ca ca ra sao người còn biết hay sao? Đợi qua hai năm liền đổi ý thôi, phải nương tự mình , đợi bạn bè của ca ca đều thành thân rồi ca ca liền có chỗ nào để hay sao."

      Cũng chỉ có thể như vậy, Liêu thị thở dài hơi, may mà có hai đứa con tốt.

      Đợi đến núi Ngọc Sơn, bà hãnh diện mang theo Kỷ Dao gặp mặt các vị phu nhân, hôm nay giống trước đây, các phu nhân nhìn thấy Kỷ Dao, đều khen ngợi, cho dù nể mặt mũi Liêu thị, cũng phải nể mặt mũi Tạ phủ.

      Cho nên mới , trước mặt các phu nhân, lớn lên xinh đẹp có ích gì? Còn phải xem xuất thân phía sau, trong lòng Kỷ Dao vô cùng ràng, nếu như tỷ tỷ gả cho Tạ Minh Kha, tình hình thay đổi nhiều như vậy. Dù sao thiên tư của phụ thân còn bày ra đó, làm đến chức Tri phủ Thuận Thiên phủ e rằng là điểm cuối rồi, ca ca còn trẻ, nay cũng phải lúc thể .

      Kỷ Dao xã giao với mọi người lát, đột nhiên Mộc Hương ở sau lưng nàng khẽ: " nương, vừa rồi có nha hoàn tới, chuyển lời cho nương."

      Chuyển lời? Kỷ Dao tìm cớ cáo từ các phu nhân, xa vài bước liền hỏi: "Lời gì?"

      Mộc Hương lại gần câu.

      Kỷ Dao ngẩn người, ngẩng đầu lên xem.

      Chỉ thấy cách đó xa, dưới gốc cây bạch quả, Tống Vân đứng ở đó, ta mặc cẩm bào màu nguyệt bạch thêu hoa lan bằng chỉ bạc, đầu đội ngọc quan, nhàng như tiên.

      Nghĩ tới lúc ta đưa đèn hoa đăng tới trước mặt mình : "Nếu thích, đương nhiên có thể tặng cho ngươi."

      Hôm nay, Sở vương điện hạ cư nhiên tư hẹn gặp mặt nàng, trong lòng Kỷ Dao hỗn loạn phức tạp.
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt10 others thích bài này.

    4. jennytruong

      jennytruong Well-Known Member

      Bài viết:
      202
      Được thích:
      318
      Bớ Dương Thiệu ca ca nhanh ra đây mà bắt gian nè. :yoyo67:
      Phuongphuong57500 thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 38:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Cũng biết nàng có tới hay ?

      Tống Vân đối với mọi chuyện đều nắm chắc, khó có khi sinh ra dao động chắc chắn như thế này, ta qua lại vài bước.

      Mộc Hương nhìn chủ tử ngưng định bất động, giọng : " nương, có ?"

      Kỷ Dao trầm ngâm: ", nhưng ngươi phải nhớ, chuyện này được cho ai biết."

      Mộc Hương gật đầu.

      Nàng ta là nha hoàn tốt, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, khó có người trung thành với nàng như vậy, Kỷ Dao quay đầu nhìn mẫu thân cười với các phu nhân, lén lút theo ven, dọc theo rừng cây tới chỗ cây bạch quả kia.

      Nếu Tống Vân muốn gặp, tránh được lần này tránh được lần sau, hơn nữa nàng cũng rất nghi hoặc biết Tống Vân chuyện gì.

      Tiểu nương tới, mặc chiếc áo xuân màu đỏ của quả vải, quần tố trắng tinh như tuyết, tươi mát như sáng sớm đầu xuân.

      Tống Vân trong lòng vui mừng: "Kỷ nương."

      "Gặp qua Điện hạ." Kỷ Dao đương nhiên giả bộ nữa, bất kể là ai nếu gặp phải chuyện hôm đó đều thể quên, đó là Hoàng tử tôn quý, nàng cong lưng hành lễ, nhìn vào Tống Vân: " biết Điện hạ gặp ta, là có chuyện gì muốn hỏi?"

      Biểu tình của nàng hoảng hốt, cũng chút kinh hỉ nào, thực ra vẫn giống như trước đây, có thể thấy thân phận của ta, đối với nàng chẳng quan trọng chút nào. Thời khắc này, Tống Vân biết mình nên vui vẻ, hay là thất lạc nữa, tinh tế suy ngẫm chút, hình như vui vẻ chiếm phần nhiều hơn.

      Nếu thái độ hôm nay cuả Kỷ Dao hoàn toàn thay đổi, ta có thể thất vọng.

      "Chuyện lần trước, kịp lời xin lỗi, cho nên muốn gặp mặt ngươi." Tống Vân nhìn chằm chằm Kỷ Dao, "còn mong Kỷ nương lượng thứ."

      Xin lỗi? Kỷ Dao có chút kinh ngạc: " biết Điện hạ xin lỗi về chuyện gì?"

      "Tết Trùng cửu năm ngoái, khi ngươi hỏi ta nên thân phận, như vậy nương cũng đến nỗi biết gì."

      Là vì chuyện ta đùa bỡn nàng.

      Thực ra Kỷ Dao quá hiểu tại sao Tống Vân lại như vậy, đúng là có chút nghịch ngợm của tiểu hài tử, nhưng đùa cũng đùa rồi, nương gia như nàng có thể làm sao, còn dám tức giận đối với Hoàng đế tương lai hay sao?

      Kết quả đường đường là Sở vương điện hạ lại tự mình xin lỗi.

      ta thực đối với nàng.....

      Kỷ Dao dám nghĩ.

      Nàng cũng nghĩ thông, kiếp trước thôi đến nữa, là do nàng mặt dày vô sỉ, nhưng kiếp này nàng chẳng làm chuyện gì mà!

      Kỷ Dao thực là cảm thấy kì quái đến tột cùng.

      Thấy nàng đột nhiên trầm mặc, Tống Vân : "Kỷ nương...."

      Kỷ Dao hồi thần, vội : "Thực ra là do tiểu nữ ánh mắt vụng về, căn bản thể trách Điện hạ được, ngài cũng thể gặp người nào, liền bộc lộ thân phận của mình được? Chuyện này sao có thể xảy ra được? Cho nên Điện hạ cần để ý, còn đặc biệt làm sáng tỏ thực là lãng phí thời gian của Điện hạ."

      "Ngươi trách ta?"

      "Đúng!" Nàng cũng có lá gan trách cứ, Kỷ Dao : "nếu Điện hạ còn chuyện gì khác, xin cho tiểu nữ được cáo lui."

      Tống Vân thấy nàng vội vàng muốn rời , hoàn toàn lưu luyến, nghĩ tới lần nào nàng cũng giống như thỏ, gặp ta liền trốn rất nhanh, bỗng nhiên ta có suy nghĩ, nhướng mày : "Kỷ nương, mấy lần trước đây, ngươi thực nhớ ra ta?"

      Kỷ Dao trong lòng lộp bộp tiếng, thân hình hơi cương cứng, miễn cưỡng cười : "Tiểu nữ biết ý của Điện hạ là gì."

      Lẽ nào thực nhớ?

      Ánh mắt Tống Vân lướt qua người nàng, có chút sắc bén.

      Quả nhiên là người thông minh, cư nhiên hoài nghi bản thân nàng cố ý giả vờ, trán Kỷ Dao chảy mồ hôi, muốn lập tức rời khỏi đây.

      Nhưng cố tình vào lúc này có mấy người cùng tới đây, dẫn đầu là hai người, nữ là Phúc Gia công chúa, nam vậy mà lại là Tam hoàng tử Tống Thụy , ta cười tiếng: " Nhị ca, đệ còn cho rằng đệ nhìn nhầm rồi, ngờ tới huynh thực chuyện với nương."

      "Đây là Kỷ nương," Tống Vân hề bối rối, "nàng quen biết với Yên Yên, gặp được liền mấy câu."

      Phúc Gia công chúa tới bên cạnh Kỷ Dao: "Kỷ nương, ngươi vậy mà cũng tới đây, cùng ta xem cò trắng ! Chính là ở chỗ hồ Chân Châu, ta cho người mai phục ở đó rồi, chuẩn bị bắt vài con mang về cung nuôi dưỡng."

      Phiền toái lại tới rồi, Kỷ Dao : "Công chúa, gia mẫu ở bên kia, e rằng...."

      " sao, ta cho người câu." Phúc Gia công chúa kéo tay nàng, " thôi, thôi, mau," lại gọi mấy nương ở phía sau, "các ngươi cũng nhanh lên!"

      Kỷ Dao: ....

      Nhìn thấy Kỷ Dao có chút đau đầu, Tống Vân nhịn được cong khóe miệng, ngược lại là chuyện tốt, ít nhất Kỷ Dao thể lập tức rời .

      Tươi cười của nam nhân rất nhạt, nhưng lại động lòng người, Tạ Minh Châu nhìn thấy, vô cùng chấn kinh. Vừa rồi ả ta phát Tống Vân chuyện với Kỷ Dao, có chút dám tin rồi, nghĩ tới------tỷ muội Kỷ gia này đúng là hồ ly tinh, kẻ câu mất hồn ca ca, kẻ khác cư nhiên câu được Tống Vân, số tuổi còn như vậy!

      Tạ Minh Châu ngẩng đầu nhìn bóng lưng của Kỷ Dao, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.

      Kỷ Dao vẫn hề biết gì, bị Phúc Gia công chúa kéo tay, đường tới hồ Chân Châu.

      Quả nhiên nhìn thấy công chúa ra lệnh cho người mai phục ở đó.

      Sợ làm kinh động tới cò trắng, Phúc Gia công chúa giọng : "Chúng ta trốn ở đây, đừng để bị phát ."

      Tiểu nương này ngoại trừ việc có chút phiền ra, cũng rất đáng , Kỷ Dao gật gật đầu.

      Các nương khác cũng như vậy, ai ai cũng nín thở tập trung, nhưng vì có Sở vương điện hạ và Tam hoàng tử ở phía sau, cho nên tất cả các nương đều rất chú ý đến tư thái, sợ mình lộ ra cái xấu, cho nên tư thái đều rất ưu mỹ, Tạ Minh Châu đương nhiên cũng ngoại lệ, chỉ là nhìn thấy Kỷ Dao, khó tránh khỏi có chút nóng nảy phập phồng.

      Tiểu nương đứng sau người Phúc Gia công chúa, dáng người cao hơn nhiều sơ với năm ngoái, nàng nghiêng đầu, có thể nhìn thấy lông mày đen nhánh, sống mũi, còn có đôi môi hơi đầy đặn, có loại cảm giác mềm mại của cánh hoa đào, Tạ Minh Châu thầm nghĩ, nếu như Tống Vân nhìn trúng nàng, có thể là vì nhìn trúng khuôn mặt mịn màng kia, ngoài cái này ra, Kỷ Dao còn có cái gì khác sao?

      Muốn gia thế có gia thế, tài hoa cũng thấy đâu, cũng chỉ có dựa vào danh vọng của tỷ phu nàng Tạ Minh Kha! Nhưng nếu như nàng có khuôn mặt này, Tống Vân còn có thể bị nàng câu dẫn hay sao? Cũng quá kì lạ, ả ta ràng vô cùng xinh đẹp, so với Kỷ Dao chưa thành niên biết xuất sắc hơn bao nhiêu lần, tại sao Tống Vân nhìn ả ta chút nào?

      Tạ Minh Châu thực cảm thấy vô cùng khó hiểu.

      trời đột nhiên xà xuống vài bóng dáng, mọi người ngẩng đầu, chỉ thấy hàng cò trắng bay tới, Phúc Gia công chúa làm thủ thế, muốn mọi người im lặng.

      Người mai phục sẵn từ trước cũng vận sức chờ phát động.

      Lúc này Dương Thiệu vừa mới tới núi Ngọc Sơn, khi bước từ xe ngựa xuống, dặn dò Trần Tố: "Xách cho tốt, đừng làm đổ."

      Theo tính cách thích chơi đùa của Kỷ Dao ở kiếp này, biết được cả nhà bọn họ tới đây đạp thanh, tối hôm qua Dương Thiệu phận phó Trần Tố hôm nay tới Mai gia trang mua súp gừng, đợi nấu xong liền mang tới, lúc ở xe dùng vải bông bọc lại, vẫn còn tản ra khí nóng.

      Ai ngờ xung quanh đều nhìn thấy Kỷ Dao đâu, ngượi lại phu thê Liêu thị lại có mặt, tiến lên hỏi thăm.

      Liêu thị nhìn thấy Dương Thiệu, mặt mày hớn hở, quả nhiên Hầu gia đối xử đặc biệt với nữ nhi, nếu sao lại quan tâm như vậy? Bà : "Dao Dao được Phúc Gia công chúa mời tới hồ Chân Châu rồi, muốn xem thủy điểu. Công chúa rất thích Dao Dao, rất hay mời nó."

      Tống Yên sao?

      Kiếp trước Công chúa này căn bản thèm để ý tới Kỷ Dao, sao kiếp này lại nhìn nàng với cặp mắt khác rồi? Nhưng Kỷ Dao của tại thực rất tốt, vừa tham mộ hư vinh, vừa khiến người khác thích, cho dù có chút tính tình cũng rất đáng , Dương Thiệu : "Đa tạ phu nhân cho biết."

      thêm những lời khác nữa, chỉ hàn huyên vài câu liền rời .

      Nhín bóng lưng rời của vị Hầu gia trẻ tuổi, Liêu thị đẩy đẩy Kỷ Chương: "Tướng công, ông xem có phải ngài thích Dao Dao nhà chúng ta hay ?"

      Kỷ Chương ngơ ngẩn, lập tức : "Nàng ấy à, thấy Nguyệt Nhi gả tốt, liền hồ đồ rồi? Đó là Đô đốc đại nhân, còn là Hầu gia, làm sao có thể nhìn trúng Dao Dao? Nó mới bao lớn!"

      "Mười bốn tuổi làm sao?" Liêu thị liếc xéo ông cái, "khi ông nhìn trúng ta, ta cũng mười bốn tuổi, ta xem ông đến đường cũng cất nổi bước."

      Kỷ Chương mặt già đỏ lên, bị chặn tới mức có cách nào phản bác.

      Bên hồ, cò trắng xà xuống, đậu ở chỗ nước nông, tìm kiếm cá tôm để ăn.

      Vì muốn làm Công chúa vui vẻ, các hộ vệ chuẩn bị tùy thời tập kích.

      Mắt thấy cò trắng dần dần buông lỏng cảnh giác, hộ vệ dẫn đầu phất tay, bọn họ lập tức khởi động bẫy rập chuẩn bị từ trước, hoặc là dùng ám khí công kích cò trắng, nhưng phải khống chế sức lực tốt, tuyệt thể ra tay quá nặng, khiến cò trắng thể bay lên là được.

      Bầy cò trắng bị kinh sợ, lần lượt bay lên.

      Chỉ nghe thấy thanh "phần phật phần phật" vang lên ở bên hồ, còn có các loại thủy điểu khác cũng bị ảnh hưởng bay lên theo, phát ra tiếng kêu sắc nhọn, thậm chí chúng còn đấu đá lung tung.

      Chính vào lúc này, mùi thơm tập kích cánh mũi Kỷ Dao, mùi hương sâu kín, hơi chứa thanh lịch, kiếp trước nàng từng ngửi qua, gia tộc đỉnh như Tạ gia, các vật phẩm sử dụng đều rất xa xỉ, huân hương cũng phải loại thường, Kỷ Dao vẫn nhớ mùi hương này, là Tạ Minh Châu sử dụng. Nàng lập tức đề phòng, trong lúc mọi người đều bị thủy điểu thu hút chú ý, cánh tay kia đẩy tới rồi.

      Bên cạnh chính là hồ Chân Châu, nếu như ngã về phía bên trái, chừng liền rơi xuống hồ, xung quanh đều là hộ vệ, ngày xuân trang phục mỏng manh, sợ rằng tổn hại thanh danh, chừng người khác còn đoán rằng nàng vì muốn câu dẫn Tống Vân hoặc Tống Thụy, cho nên cố ý làm vậy.

      Kỷ Dao trong lòng lạnh lẽo, xuất phát từ bản năng mà đẩy cánh tay kia , kẻ xấu vốn dĩ muốn đẩy ngã về phía bên trái, tất cả sức lực đều dùng vào đó, nhưng người kia bị nàng kéo cái, đột nhiên nghiêng về phía trước, mà Kỷ Dao thể khống chế nổi ngồi bệt đất.

      Chính vào giờ phút này, Tạ Minh Châu kêu lên, trừng mắt nhìn Kỷ Dao: "Kỷ nương, ta với ngươi thù oán, sao ngươi lại hại ta?"

      ràng là ả ta đánh lén, Kỷ Dao nhướng mày: "Trong lòng ngươi hiểu , nếu phải ngươi đẩy ta...."

      "Ngậm máu phun người," Tạ Minh Châu lời chính nghĩa, "ai đẩy ngươi cơ chứ? Là ngươi muốn nhân dịp hỗn loạn muốn làm ta xấu mặt, kết quả bản thân ngươi cẩn thận ngã cái, đến nay còn dám thay đổi trắng đen, thực đúng là ác độc,"ả ta nhìn vào vị nương trong đám người, "Văn Huệ, ngươi khẳng định là nhìn thấy, là nàng đẩy ta đúng ?"

      Người tên Văn Huệ kia sắc mặt đỏ bừng, lúng ta lúng túng : "Hình như, hình như là vậy."

      Dựa vào xuất thân của Tạ Minh Châu, rất nhiều nương ở đây đều dám đắc tội, Kỷ Dao cũng biết điểm này, nhưng nàng có điều , sao Tạ Minh Châu đột nhiên làm khó, nàng cũng tranh Tống Vân với ả ta mà!

      "Ngươi còn muốn giảo biện?" Tạ Minh Châu nhìn Kỷ Dao cái, mặt lộ ra vẻ thương tiếc, "khó có khi Công chúa thích ngươi như vậy, ngươi cư nhiên làm ra loại chuyện như thế này...."

      "Câm miệng," lúc này Tống Vân lên, "Kỷ nương làm gì sai, bổn vương nhìn thấy ràng."

      "Điện hạ," Tạ Minh Châu sắc mặt trắng bệch, ngờ ta giúp trước mặt bao nhiêu người như vậy, "Điện hạ, ràng là nàng hại ta...." ả ta để lộ ra ống tay áo bị rách, "mời Điện hạ xem, ta bị oan uổng."

      Cánh tay trắng nõn nà lộ ra, giống như mỡ đặc.

      Vậy mà dám nhân cơ hội này để câu dẫn, Tống Vân lạnh giọng: "Ngươi đừng ép bản vương phải ra , nhanh , giữ lại chút mặt mũi cho Tạ phủ của ngươi!"

      Lời này ra, cả người Tạ Minh Châu run rẩy, cái này còn phải trực tiếp đây là lỗi sai của ả ta hay sao, ả ta rơi lệ: "Xin Điện hạ minh giám...."

      Tống Vân vui, chỉ nhìn ả ta.

      Tạ Minh Châu dám tiếp nữa, quay người lui xuống, ai ngờ vẫn chưa được mấy bước, liền bị bóng dáng cao lớn chặn đường, ngẩng đầu lên nhìn, phát ra là Hoài Viễn Hầu Dương Thiệu, vẻ mặt như sát thần.

      hiểu sao tự nhiên cảm thấy rùng mình, Tạ Minh Châu lùi về sau bước, tránh mà rời .

      Phúc Gia công chúa cho người đỡ Kỷ Dao đứng dậy, cau mày : "Đều giải tán ...Kỷ nương, ngươi xem có bị thương ở đâu hay ."

      Các nương đều lần lượt rời .

      Vừa rồi Kỷ Dao mượn lực của Tạ Minh Châu, bị thương ở đâu cả, chỉ là lúc lòng bàn tay chống lên mặt đất, bị đá vụn đâm rách da.

      Lòng bàn tay có chút bị rách da.

      Phúc Gia công chúa thở phào: "Còn tốt!" lại khiển trách câu, " nghĩ tới Tạ Minh Châu lại xấu xa như vậy, đều là ta hại ngươi."

      "Công chúa người tin tưởng ta sao?"

      "Đương nhiên, ta sớm biết Tạ Minh Châu có vấn đề, chỉ là muốn xem xem nàng ta rốt cuộc xấu xa tới mức nào, kết quả...." Phúc Gia công chúa lấy ra khăn tay đưa cho Kỷ Dao lau lòng bàn tay, lại thổi thổi, "đau ?"

      Bàn tay của tiểu nương mở ra, trắng noãn như ngọc, chỉ có lòng bàn tay lộ ra vết máu lớn bằng hạt đậu, giống như chu sao vậy, hiển nhiên có chút đau, mày liễu cau lại, môi đỏ mím chặt, thoạt nhìn chọc cho người ta thương tiếc.

      Dương Thiệu đứng ở bên cạnh nhìn thấy, nghe thấy nàng rên rỉ tiếng, hận thể biến mình thành Phúc Gia công chúa kia, nâng niu bàn tay nàng, cẩn thận bôi thuốc cho nàng.

      Đương nhiên trong tình huống như thế này chỉ có thể nghĩ mà thôi, quay đầu nhìn, lại thấy Tống Vân nhìn chằm chằm chuyển mắt, nam nhân đối với nam nhân là hiểu nhất....

      Dương Thiệu híp mắt lại.

      Trần Tố ở bên cạnh thầm nghĩ, ai nha, bát súp gừng này đều nguội hết rồi, rốt cuộc tặng hay tặng đây?
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :