1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Quân Của Ta Là Quyền Thần - Cửu Lam (Tuyển thêm editor)

Thảo luận trong 'Cổ Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 25:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Từng lời của nam nhân rơi và tai nàng ấy, Kỷ Nguyệt khiếp sợ nhìn y, nhất thời thể phát ra thanh gì.

      Nàng ấy hoàn toàn nghĩ tới Tạ Minh Kha ra những lời như vậy.

      Mặc dù gần đây y tỏ ra rất quan tâm nàng ấy, nhưng đột nhiên trực tiếp tới chuyện cưới gả...Nàng ấy : "Lời vừa rồi của ngài, là sao?"

      "Thiên chân vạn xác," Tạ Minh Kha hỏi nghiêm túc, "Nàng có đồng ý ?"

      Bị nam nhân nhìn như vậy, Kỷ Nguyệt khỏi đỏ mặt.

      Nếu như Hoàng Thái hậu thực đáng sợ như vậy, vậy đây đúng là biện pháp tốt, nàng ấy biết năng lực của Tạ Minh Kha, cũng biết đến danh vọng của Tạ gia, nhưng nàng ấy làm sao có thể ra được, hơn nữa, ân tình này, ân tình mà nàng ấy nợ cũng quá lớn, Kỷ Nguyệt cắn môi, lát sau giọng : "Nếu ngài chỉ vì ân tình..."

      "Ân tình của ta phải sớm trả hết rồi hay sao?"

      Vậy là vì y thích nàng ấy? Giống như muội muội ? Kỷ Nguyệt cảm thấy trái tim mình đột nhiên nhảy lên bùm bùm, tai cũng có chút nóng.

      Ánh mắt của nam nhân đứng đối diện vô cùng ôn nhu, hàm chứa ý cười nhìn nàng ấy.

      Nàng ấy càng biết phải gì.

      ràng là lúc y cầm dao uy hiếp, nàng ấy còn có thể đàm phán với y, nhưng tại...

      Tiểu nương xấu hổ rồi, dù sao cũng là chuyện chung thân đại , lệnh của cha mẹ lời của mai mối, để cho nàng ấy mở lời, giống như là tự định chung thân, Tạ Minh Kha nghĩ, nhưng trong lòng nàng ấy khẳng định là đồng ý, nàng ấy thông minh như vậy, còn biết cách cự tuyệt như thế nào hay sao?

      Tạ Minh Kha như mở cờ trong bụng: "Qua vài ngày nữa ta liền tới cầu hôn."

      "Tạ đại nhân..." cuối cùng Kỷ Nguyệt cũng mở miệng, "chuyện lớn như vậy, đâu phải là chuyện ta với ngài có thể quyết định?"

      "Ta đương nhiên hỏi Kỷ đại nhân, Kỷ phu nhân," Tạ Minh Kha cười , "Nàng cần lo lắng, đợi tin tức tốt ."

      Vẻ mặt nam nhân bừng bừng phấn chấn, vậy mà y lại vui mừng như vậy sao, Kỷ Nguyệt nhìn bóng lưng rời của y, khuôn mặt lại đỏ bừng, nhưng mà, hình như y quá tự tin rồi, như đơn giản lắm. Khoảng cách giữa hai gia đình rất xa, Tạ lão phu nhân, Tạ lão gia đồng ý sao?

      Nàng ấy đột nhiên cảm thấy chuyện này chưa chắc thành công.

      Kỷ Nguyệt bình tĩnh lại, suy nghĩ xa hơn, nhưng Liêu thị nghe thấy ý của Tạ Minh Kha lại vui đến mức quên hết thảy, đợi đến khi hai cha con Kỷ Chương từ nha môn trở về, liền : "Chuyện hôn của Nguyệt Nhi xem như ổn rồi!"

      Kỷ Đình Nguyên mờ mịt, ngày hôm qua ta hỏi ý muội muội, còn chưa nhận được đáp án, sao mọi chuyện ổn rồi? Lẽ nào là phụ thân chọn được vị công tử nào? ta nhìn Kỷ Chương, nhưng Kỷ Chương cũng là khuôn mặt mờ mịt: "Nương tử, lời này có ý gì?"

      "Tạ đại nhân ngay lập tức tới cầu hôn."

      "Tạ đại nhân nào?" Hai phụ tử đồng thời hỏi.

      "Tạ Minh Kha Tạ đại nhân!" Liêu thị vui vẻ thể tự kìm chế, tay khoát lên tay áo của trượng phu, "hôm nay ngài đến thăm Nguyệt Nhi, đích thân với ta, ngài muốn cưới Nguyệt Nhi làm thê."

      Kỷ Chương trợn mắt há hốc mồm.

      Đầu tiên Kỷ Đình Nguyên cũng rất ngạc nhiên, nhưng nghĩ tới chuyện lần trước, Tạ Minh Kha chỉ ra tay ngăn cản Hoàng Thái hậu, còn đích thân tới Xuân Phong Lầu nhắc nhở, liền bừng tỉnh đại ngộ, ra Tạ Minh Kha nhìn trúng muội muội của ta, khó trách!

      "Nếu là Tạ đại nhân đích thân , vậy phụ thân, mẫu thân chuẩn bị đồ cưới thôi." Tạ Minh Kha tuyệt đối nuốt lời.

      Nhắc đến đồ cưới, Liêu thị cứng người, tay nắm chặt khăn tay, khuôn mặt có chút khó xử: "Vốn dĩ chuẩn bị tốt rồi, nhưng ai ngờ được Nguyệt Nhi gả vào vọng tộc, sợ rằng... trời ơi, ta phải chuẩn bị thêm, thể để người khác chê cười." Bà vội vội vàng vàng vào sương phòng tìm ngân lượng.

      Lúc này Kỷ Chương mới hồi thần, nhìn thê tử động tác rối loạn, giọng hỏi nhi tử: "Đình Nhi, con cảm thấy Tạ gia đồng ý sao? Gia đình chúng ta địa vị như thế này, thực dám trèo cao."

      Kỷ Đình Nguyên lại chút hoài nghi, đây là xuất phát tự tín nhiệm đối với Tạ Minh Kha, nhưng lại có bằng chứng xác thực: " Phụ thân, sao phải đoán già đoán non, qua vài ngày nữa liền biết thôi."

      ....................

      ngày trước khi hưu mộc, Tạ Minh Kha trở về nhà.

      Nghe y tới Uất huyện (ở tỉnh Hà Bắc, TQ), Tạ lão phu nhân với Nhị phu nhân: " Nó thăm phụ thân, vậy mà cũng thèm với ta tiếng, đúng là thèm để tổ mẫu như ta vào trong mắt."

      Đột nhiên gặp Tạ Tri Thận, nhất định là chuyện quan trọng!

      Nhị phu nhân đảo mắt, nghĩ tới Kỷ Nguyệt, cười khẽ : "Mẫu thân, có lẽ Minh Kha vì chuyện hôn của , nên cầu Đại bá đồng ý."

      "Cái gì?" Lão phu nhân kinh ngạc, "Con là , nó có người trong lòng rồi? Sao ta biết?"

      "Con cũng chỉ là nghe , hình như là nương của Kỷ gia." Nhị phu nhân nghiêng người, "Mẫu thân, phải người phiền não về chuyện này hay sao, đến nay Minh Kha nguyện ý thành thân, cũng xem như giải tỏa được nỗi lòng."

      Nhưng lão phu nhân rất là buồn bực, trước đây Lão phu nhân giới thiệu ít nương cho Tạ Minh Kha, nhưng y làm như nhìn thấy, nay vô thanh vô tức, tự mình định ra chuyện hôn nhân, Lão phu nhân cầm chén trà lên uống ngụm, giống như muốn dập tắt ngọn lửa tức giận: " Kỷ gia nào?"

      "Là từ huyện chuyển đến, tổ tiên làm nghề nông, nhưng hai phụ tử nhà đó đều làm quan trong triều, Kỷ nương đó nghe là người dịu dàng thanh lệ, nhan sắc tuyệt đỉnh." Nhị phu nhân khuyên giải, "Người cũng đừng tức giận, dù sao Minh Kha cũng muốn thành thân rồi, Kỷ gia đôn hậu thuần phác, quả thực là tệ."

      Xuất thân này đúng là cực thấp, chỉ hơn nữ tử bán hoa ( thanh lâu) chút.

      Lão phu nhân nhìn nhìn Nhị phu nhân, cái gì mà nghe , lời vừa rồi của Nhị phu nhân, hiển nhiên là cho người điều tra Kỷ gia.... Cũng được, Tạ Minh Kha nhìn trúng người mà bà ta chọn, vậy liền để nó cưới nữ nhi Kỷ gia , dù sao cũng phải là chuyện xấu.

      Tiểu nương xuất thân từ gia đình , dù sao cũng dễ nắn bóp.

      Lúc này, Tạ Minh Kha tới Uất huyện.

      "Phụ thân," y hành đại lễ, "thân thể phụ thân gần đây thế nào?"

      "Vẫn tốt." Tạ Tri Thận dựa vào ghế mềm, đánh giá nhi tử, "sao con có thời gian tới đây? Trong thư phải ta rồi hay sao, cần nhớ nhung, nếu có chuyện gì, ta cho người tới Kinh Thành truyền tin." Dứt lời, chỉ chỉ bàn cờ ở đối diện, "nhưng nếu đến rồi, đánh cờ cùng ta."

      "Vâng." Tạ Minh Kha ngồi xuống đối diện.

      Hai phụ tử im lặng đánh cờ, ngươi đến ta .

      Mắt thấy quân cờ của nhi tử càng ngày càng ít, Tạ Tri Thận : "Còn đến đây có chuyện gì hay sao?"

      Tạ Minh Kha dừng tay chút: "Nhi tử muốn cưới thê tử."

      "Ừ?" Tạ Tri Thận sửng sốt, sau đó liền lập tức nở nụ cười, "tuổi của con cũng nên cưới thê tử rồi, là nương nhà nào? Ta có quen ?"

      "Người quen biết, là Đại nương của Kỷ gia, Kỷ đại nhân nhậm chức tại Hộ bộ."

      Tạ Tri Thận à tiếng: "Là nương mà con thích?"

      Mặt Tạ Minh Kha có chút nóng: "Vâng."

      "Vậy được, lập tức tới cầu hôn." Tạ Tri Thận thêm vài quân cờ đen, "nhớ để Minh quản chuẩn bị sính lễ... người mai mối có chưa? Nếu con nhậm chức ở Hàn Lâm Viện, bằng đến lúc đó mời con dâu trưởng của Từ đại học sĩ trong Hàn Lâm Viện tới Kỷ gia chuyến."

      Trượng phu của Từ đại thiếu phu nhân tên Từ Lân, là môn sinh đắc ý của Tạ Tri Thận, nếu như nhờ giúp đỡ, nhất định họ đồng ý, vị Thiếu phu nhân kia cũng xuất thân từ dòng dõi thư hương thế gia, hai người nam nữ, phúc khí tràn đầy.

      Tạ Minh Kha nghĩ nghĩ lại, cảm thấy cực tốt, cười : "Đa tạ phụ thân nhắc nhở." định hạ cờ, lại biết bắt đầu từ khi nào, thế cờ phía y thất bại thảm hại rồi.

      "Con thua rồi." Y .

      mặt Tạ Tri Thận lộ ra chút ranh mãnh: " phân tâm trong khi đánh cờ là tối kị, sau này đừng phạm phải nữa."

      Nhưng ràng là phụ thân hỏi y giữa chừng, khóe miệng Tạ Minh Kha nhếch lên: "Lời dạy bảo của phụ thân, nhi tử ghi nhớ trong lòng."

      "Ừ." Tạ Tri Thận phất phất tay, "được rồi, con trở về , chuyện thành thân là đại , cần chuẩn bị rất nhiều, nếu muốn cưới nương nhà người ta, thể qua loa đại khái."

      "Phụ thân..." Tạ Minh Kha giọng , "ngày đó, phụ thân có về Kinh Thành ?"

      "Đương nhiên, con thành thân, lẽ nào ta lại tham dự?"

      Tạ Minh Kha yên tâm: "Vậy nhi tử xin phép rời , phụ thân bảo trọng," lại , " nếu ở đây thoải mái, vẫn là trở về Kinh Thành ở lâu dài thôi."

      Tạ Tri Thận ừ tiếng, đợi đến khi nhi tử rời khỏi viện, mới cúi đầu ho mạnh cái. Mặc dù thân thể ngày yếu , nhưng nghĩ đến dáng vẻ thanh lãnh của nhi tử, vậy mà lại có người trong lòng, nhât thời cảm thấy vô cùng vui mừng.

      Nhận được đồng ý của phụ thân, Tạ Minh Kha trở về Tạ phủ, lập tức ra lệnh cho Minh quản chuẩn bị sính lễ, sau đó tới chỗ Lão phu nhân.

      Quả nhiên tôn tử này muốn thành thân rồi, trước đó Lão phu nhân thảo luận qua chuyện này với con dâu, lúc này cũng ngăn cản, lập tức đồng ý ngay.

      Cho dù Lão phu nhân đồng ý, nhưng có Tạ Tri Thận, bà ta có thể làm chủ được sao?

      Rất nhanh Tạ Minh Kha liền tới cầu thân, Liêu thị mở cờ trong bụng, Kỷ Chương ngây ra như phỗng, vậy xem ra Tạ gia đồng ý, giống như nằm mơ vậy!

      Kỷ Chương chuyện có chút lắp bắp, Liêu thị lại nhìn chằm chằm con rể tương lai, càng nhìn càng thích.

      Chuyện của tỷ tỷ cuối cùng cũng được giải quyết, Kỷ Dao cảm thấy nhõm thoải mái, trêu ghẹo Kỷ Nguyệt trong khuê phòng: "Còn muội linh tinh, tỷ tỷ, lần này liền tin muội chưa? Tạ đại nhân ở chính phòng đó."

      Kỷ Nguyệt thèm để ý đến nàng: "Ở ở chứ sao."

      "Tỷ tỷ, tỷ phải làm nữ hồng cho tốt."

      "Nữ hồng cái gì?"

      "Làm giày cho tỷ phu a! Nếu Tạ đại nhân tới đưa sính lễ, tỷ lấy cái gì ra trao đổi?"

      Khuôn mặt Kỷ Nguyệt rốt cuộc chịu nổi mà đỏ lên, cắn môi : "Muội vậy mà hiểu biết nhiều nha, nhưng còn nhắc tới những chuyện này với ta nữa, đừng trách ta đuổi muội ."

      "Tỷ tỷ xấu hổ rồi à?" Kỷ Dao nâng hai tay bưng lấy mặt, nháy mắt, "có phải tỷ tỷ thích Tạ đại nhân ?"

      Lần này Kỷ Nguyệt nữa, trực tiếp giơ tay ra cù lét nàng.

      Kỷ Dao lăn lộn giường thành cục, trực tiếp kêu tha mạng.

      Lúc hai tỷ muội náo động, loạn Vân Châu bùng phát.

      Nguyên nhân là do Hoàng thượng muốn đoạt binh quyền từ tay Tần vương, Tần vương này trời sinh dũng mãnh thiện chiến, binh mã hùng mạnh, trước đây Hoàng thượng suy nghĩ về đại cục nên nhẫn nhịn, mà nay giặc ngoại xâm dẹp yên, bốn biển yên bình, ông liền muốn động thủ với Tần vương. Ai ngờ Tần vương lại lãnh binh tạo phản trước, đợi đến khi tin tức truyền tới Kinh Thành, Tần vương đoạt được hai thành trì rồi.

      Hoàng thượng nổi giận lôi đình, ra lệnh cho Tổng đốc Vân Xuyên điều binh tới ngăn cản Tần vương đánh lên hướng Bắc.

      Chuyện này rất nhanh truyền khắp Kinh thành.

      Buổi tối, Kỷ Chương lo lắng yên: "Đúng là sóng gió từng đợt từng đợt kéo tới, khó khăn lắm mới ngừng chiến tranh, Tần vương này lại nổi lên tà tâm."

      "Cũng thể trách Tần vương, thỏ khôn có thể tránh thoát vuốt chó săn, Tần vương từng lập nên chiến công hiển hách, bảo vệ biên cương, Hoàng thượng có chút đề phòng..."

      Ca ca đúng là to gan, chẳng trách kiếp trước dám cấu kết với Tam hoàng tử đấu lại Tống Vân, lời như vậy cũng dám ra, Kỷ Dao thầm lắc đầu, nhưng đúng là Hoàng thượng có ý như vậy, chỉ là bị Tần vương chớp thời cơ hành động trước, bố trí cạm bẫy, làm cho Tổng đốc Vân Xuyên liên tiếp bại trận, thế cho nên khi Hoàng thượng phái Dương Thiệu trợ giúp, cũng phải mất đến năm, mới bình định được.

      nghĩ ngợi liền nghe thấy tiếng "cộp", ngẩng đầu lên nhìn, ra là ca ca bị phụ thân gõ cho cái.

      Kỷ Chương : "Lời này thể ở bên ngoài!"

      "Phụ thân, con cũng phải kẻ ngốc." Kỷ Đình Nguyên , "chỉ ở trong nhà thôi."

      "Cũng ít trước mặt Nguyệt Nhi, Dao Dao " Liêu thị trừng mắt nhìn hai phụ tử, "Nguyệt Nhi sắp phải gả rồi, chuyện đại hỉ, các người đánh trận cái gì mà đánh trận? đúng rồi," Bà cười tít mắt, "mọi người cảm thấy ngày lành nên định vào tháng tám hay tháng chín tốt hơn?"

      "Đương nhiên là tháng tám" Kỷ Dao , "càng nhanh càng tốt!"

      Như vậy mới có thể chân chính thoát khỏi nguy hiểm, Tạ Minh Kha chắc chắn cũng nghĩ như vậy, cứ xem , nhất định là tháng tám.

      Nghe thấy lời đó, Kỷ Nguyệt lại đỏ mặt.

      "Vậy đến lúc đó liền đề nghị tháng tám." mặt Liêu thị nở nụ cười tươi như hoa, nữ nhi của bà vậy mà lại có thể gả tới danh môn vọng tộc, đúng là giống như nằm mơ vậy.

      Chỉ là bà nghĩ tới, chuyện vui chỉ có , ngày hôm sau, trong cung hạ đạo thánh chỉ, đề bạt số quan viên, mà Kỷ Chương cũng nằm trong số đó, được thăng chức thành Tri phủ Thuận Thiên Phủ.

      Lúc đầu Kỷ Chương tham gia buộc tội dẫn tới chú ý của Cố Diên Nhiên, lão ta lật xem hồ sơ quan viên, phát người này tính cách cương trực, cần cù chịu khó, đoan chính nghiêm minh, đúng là thanh quan, liền để bạt ông làm tri phủ. Tri phủ của Kinh Thành so với phủ doãn của nơi khác, phẩm cấp cao hơn bậc, là chính tam phẩm.

      Liêu thị biết tin, chân mềm nhũn, suýt nữa ngất.

      Đương nhiên là vì quá vui mừng.

      Bởi vì bà vốn dĩ kiên định chắc chắn trôi qua cuộc sống khổ cực với Kỷ Chương, ai nghĩ tới có ngày bà có thể làm phu nhân tam phẩm, trước mặt hai nữ nhi, bà nhịn được vui mừng tới phát khóc.
      Last edited: 3/1/20
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt13 others thích bài này.

    2. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 26:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Chuyện vui trong nhà luân phiên tới, nữ nhi trở thành thiếu phu nhân Tạ phủ, tướng công lại thăng quan, Liêu thị vô cùng vui mừng lại có chút sợ hãi, vì có câu "Họa hề phúc sở ỷ, phúc hề họa sở phục" (chuyện vui có thể dẫn tới kết quả xấu, chuyện xấu có thể dẫn tới kết quả vui), trăng tròn rồi khuyết, nước đầy rồi tràn, bà nghĩ nghĩ lại, quyết định đến chùa thắp nén hương, bẩm báo nhận được phúc lộc trời ban.

      Bởi vì Kỷ Nguyệt vẫn phải giả vờ bị thương, tiện xuất môn, liền chỉ có Kỷ Dao và Liêu thị tới chùa Bạch Mã.

      Trong xe ngựa, trong lòng Liêu thị tính toán.

      Bởi vì Kỷ Chương thăng quan, chuyện thêm của hồi môn sợ nữa, chính là chuyện tổ chức tiệc mừng có chút....Liêu thị phiền não, đến lúc đó phải chuẩn bị cái gì mới tốt, nhân khẩu Kỷ gia ít người, lão gia tử lại là độc đinh, cho nên chuyện Kỷ Chương thăng quan, cũng có họ hàng thân thích gì tới chúc mừng hay gửi quà mừng, chỉ có vài vị đồng liêu và bạn bè của Kỷ Đình Nguyên, nhưng trong số những người tặng quà, nổi bật nhất chính là lễ vật của Tạ phủ và Hoài Viễn Hầu phủ.

      Quà tặng như vậy, cho dù nhà bọn họ có lấy tất cả đồ vật tích cóp trong phủ cũng trả nổi, miễn bàn tới chuyện mời cơm hồi báo, Liêu thị đau đầu, nhìn nữ nhi ăn bánh mứt táo: "Dao Dao, con có hiểu Hoài Viễn Hầu ?"

      Quá hiểu ấy chứ, Kỷ Dao gật gật đầu.

      Nhìn nữ nhi nghĩ cũng thèm nghĩ liền gật đầu, giống như để ý lời bà hỏi vậy, Liêu thị sẵng giọng: "Sao còn ăn đồ ăn, nhanh nhanh cho nương biết."

      Sao nàng lại ăn cho được, thời kỳ phát dục, khẳng định là phải tẩm bổ cho tốt, Kỷ Dao liếc cái bộ ngực của mình, lại nhét khối điểm tâm vào miệng, mới : "Nương, con mà."

      "Vậy con , đồ vật Hầu phủ mang tới tặng, làm sao để đáp lại? Hầu gia có tức giận hay ?"

      Tạ phủ thôi đến, dù sao sau này cũng là con rể tương lai, nhưng Hoài Viễn Hầu lại khác, cho dù Dương Thiệu nguyện ý kết giao cùng nhi tử, Liêu thị vẫn cảm thấy thể nhận nổi lễ nặng như vậy.

      ra là vì cái này, Kỷ Dao : "Nương cần quan tâm, lần trước con tới tìm Hầu gia, nghe quan hệ của ngài và Tạ đại nhân vô cùng tốt, cho nên phần lễ vật này mặc dù tặng cho nhà chúng ta, nhưng thực tế là vì nể mặt Tạ đại nhân."

      Đối với hai gia tộc đó chút quà này đáng là bao, cũng chỉ có nhà bọn họ mới sợ này sợ nọ.

      Liêu thị sửng sốt: "Hai người họ là bạn tốt?"

      "Đúng vậy." Nếu tại sao Dương Thiệu phải quan tâm tỷ tỷ như vậy, đương nhiên là vì Tạ Minh Kha.

      Liêu thị hiểu , gật gật đầu: "Vậy thôi, với Tạ đại nhân chút, để ngài biết có phần quà tặng này. Nhưng có điều, tới Hầu gia, con làm phiền ngài ấy nhiều lần như vậy, lần sau nương mời tới nhà, con nhớ phải cảm tạ cho tốt."

      Nàng có thể lấy cái gì ra để tạ ơn cơ chứ? Cũng chỉ câu cảm ơn bằng miệng, hơn nữa, sau này cũng làm phiền được nữa, Dương Thiệu ngay lập tức phải đánh giặc rồi, rất lâu gặp lại.

      Kỷ Dao dựa vào vách xe, thở dài hơi.

      Xe ngựa dừng trước núi, hai mẹ con xuống xe vào chùa thắp hương.

      Liêu thị rất hào phóng quyên tặng mười lạng bạc, nếu là ngày thường, nhiều nhất cũng chỉ hai ba lạng.

      Kỷ Dao đứng ở bên cạnh nhìn, nhìn thấy có người cầu bùa bình an, nghĩ nghĩ, nhân lúc mẫu thân để ý, cầu cái, dấu trong tay áo.

      Liêu thị thành kính lễ bái Bồ tát xong, dẫn Kỷ Dao trở về.

      ....................

      Trong cung.

      Mấy ngày gần đây Hoàng Thái hậu xem rất nhiều bức họa, trong đó thiếu người có sắc đẹp tuyệt trần, nhưng vẫn luôn cảm thấy thiếu cái gì đó, được hợp ý như Kỷ Nguyệt. Dù trong cung này có bao nhiêu cung phi, nếu là thiếu mỹ nữ, đó là chuyện thể nào, nhưng nhi tử Hoàng thượng của bà lại chỉ sủng ái mình Hoàng Quý phi.

      Bà đặt bức họa sang bên, định hỏi chuyện của Kỷ Nguyệt, lại nhìn thấy thái giám bước vào bẩm báo: "Thái hậu nương nương, Kỷ đại nương kia đính hôn vào mấy ngày trước rồi."

      "Sao?" Thái hậu kinh ngạc, "Đính hôn với nhà nào?"

      phải nàng ấy bị thương hay sao, sao lại đính hôn rồi? Lẽ nào trước đây có người thích hợp rồi? Nhưng chuyện này cũng làm khó được bà, Hoàng Thái hậu híp đôi mắt.

      Ai ngờ thái giám bẩm báo rằng: "Là Tạ gia, Tạ Minh Kha Tạ đại nhân."

      Tạ Minh Kha?

      Hoàng Thái hậu hoàn toàn ngờ tới là y.

      Bà nhíu mày.

      Thời gian cũng có chút trùng hợp, Kỷ Nguyệt vừa bị thương, tới mấy ngày liền đính hôn với Tạ phủ, phải là.... Bà nghĩ tới chuyện ngựa nổi điên, Tạ Minh Kha từ trước đến nay nổi tiếng vì tài trí hơn người, nếu như kế hoạch đó do y nghĩ ra, cũng phải là có khả năng, nhưng, y to gan như vậy sao?

      Y lại biết suy nghĩ của bà hay sao?

      , đó là chuyện cũ từ hai mươi năm trước.

      Hoàng Thái hậu : "Tạ đại nhân có ở trong Đông cung ? xem xem, nếu ở đó, mời y tới đây."

      Thái giám lĩnh mệnh.

      lát sau, Tạ Minh Kha liền tới Từ Tâm Điện, nhưng phải chỉ có mình y tới, Tống Diệm vậy mà lại cùng với y.

      Hoàng Thái hậu nhìn thấy cháu của mình, ngẩn người ra: "Diệm Nhi, sao con lại tới?"

      "Hoàng Tổ mẫu, lúc ngài cho người đến mời Tạ đại nhân, y phẩm trà cùng con, tới lá trà của núi Vân Khê, Tạ đại nhân nó có mùi vị đặc biệt." Gần đây khí sắc của Tống Diệm cực tốt, bởi vì ta cảm thấy phụ thân lại dần dần coi ta là con trai của ông rồi, giọng dường như cũng vang dội hơn trước.

      Tạ Minh Kha này lại hợp ý với tôn tử nhà bà như vậy, Hoàng Thái hậu cảm thấy bất ngờ.

      "Hoàng Tổ mẫu, người đột nhiên mời Tạ đại nhân tới, là có chuyện gì sao?"

      Hoàng Thái hậu dùng nụ cười che đậy mục đích của bà: "Có lần Yên Yên mời Kỷ nương tiến cung làm khách, ta nhìn thấy cũng rất thích nàng, đến hôm nay mới biết, ra Tạ đại nhân đính hôn với Kỷ nương đó rồi." Bà nhìn về phía Tạ Minh Kha, "trai tài sắc, ta cũng vui thay cho các ngươi, nhưng ta rất hiếu kỳ, ngươi quen biết Kỷ nương từ lúc nào?"

      Ngồi vững chắc Phượng ỷ hơn mười năm, lại được Thiên tử hiếu thuận như vậy, há có thể là người bình thường?

      Tạ Minh Kha đáp: "Hồi nương nương, hai chúng thần quen nhau từ đầu mùa xuân năm nay, lúc đó vi thần bị kẻ cướp đâm trọng thương, là Kỷ nương cứu vi thần...."

      "A, ra tháng ba ngươi xin nghỉ, là bởi vì kẻ cướp đâm trọng thương? Sao sớm," Tống Diệm ở bên cạnh nhịn được chen lời: "Kỷ nương đó vậy mà lại là ân nhân của ngươi, thú vị thú vị! Có phải là, vì thế mà ngươi đối với nương đó nhớ mãi quyên? Nếu truyền ra ngoài, đúng là giai thoại," vỗ vỗ bả vai Tạ Minh Kha, "ngày ngươi thành thân, ta nhất định tặng hậu lễ."

      "Đa tạ Điện hạ." Tạ Minh Kha vội vàng tạ ơn.

      Hỏi rồi, còn bằng hỏi, tôn tử đem câu chuyện lấp kín đến mức có cách nào tiếp được nữa, Hoàng Thái hậu nghĩ, xem ra tôn tử rất thích Tạ Minh Kha, muốn lôi kéo y. Cũng được, nếu như có thể nhận được ủng hộ của Tạ gia, vậy Kỷ Nguyệt, liền tử bỏ thôi, lại thấy hai người sớm đâm sâu rễ tình, thiết nghĩ dù có tiến cung cũng hầu hạ tốt cho Hoàng thượng.

      Hoàng Thái hậu thêm nữa.

      Sau lần đính hôn, Tạ phủ có đưa cỡ giày tới, mấy ngày hôm nay Kỷ Nguyệt đều ở trong nhà làm giày, Kỷ Dao thường xuyên tới chỗ tỷ tỷ, đợi đến khi giày làm xong, Tạ Minh Kha cho người đến nhận.

      Bên ngoài khua chiêng gõ trống, tiếng pháo nổ liên hồi, Kỷ Dao chạy vào trong viện xem, chỉ thấy từng hòm từng gòm gỗ lim nối đuôi nhau tiến vào, giống như con rồng dài, nàng vui rạo rực chạy tới khuê phòng của tỷ tỷ.

      "Đừng tới sính lễ, tỷ có biết Tạ đại nhân mời ai tới? Trừ bà mối quan gia, có Công bộ thị lang Thường đại nhân, Quang Lộc Tự thiếu khanh Hứa đại nhân, còn có Đại thiếu phu nhân Từ gia!" Đều là người phú quý, hơn nữa người bình thường muốn mời cũng mời được, Kỷ Dao cảm thấy vui thay cho tỷ tỷ, xem ra Tạ Minh Kha đối với tỷ tỷ đúng là tấm chân tình.

      Kỷ Nguyệt cười khẽ, lấy giày ra: "Muội mang tới đưa cho mẫu thân."

      Bên phía nhà trai đưa sính lễ, nhà cũng phải hồi lễ, ví nhụ như văn phòng tứ bảo, lá trà, long nhãn... còn có đồ vật làm cho phu quân tương lai, thông thường đều là giày, để thể trình độ nữ hồng.

      Kỷ Nguyệt tất nhiên là rất khéo tay, làm giày còn đẹp hơn giày mua ở ngoài tiệm, Kỷ Dao nhìn thấy, có chút đố kị: "Những đôi trước kia tặng muội đều đẹp như vậy, tỷ tỷ bất công."

      Kỷ Nguyệt cau mày: "Dao Dao, muội lại linh tinh..."

      Miệng cũng là chặt, Kỷ Dao nghĩ, ràng hai người sắp thành thân, tỷ tỷ lại câu cũng tiết lộ, cũng biết rốt cuộc tỷ ấy có thích hay , nhưng nếu như thích, tỷ tỷ cũng làm đôi giày tinh tế như vậy, nàng chính mắt nhìn thấy Kỷ Nguyệt mỗi mũi kim mỗi sợi chỉ, từ từ thêu nên.

      Kỷ Dao ôm giày tới chính phòng.

      Hai bên thương nghị ngày lành để thành thân, nghe ý của Từ đại thiếu phu nhân, quả nhiên Tạ Minh Kha muốn thành thân vào tháng tám, cũng chính là tháng sau, tháng đó có hai ngày đại cát, hai phu thê Kỷ Chương chọn ngày hai mươi sáu tháng tám, như vậy thời gian dãn ra, những gì cần chuẩn bị cũng có thể chuẩn bị tốt.

      Kỷ Dao đem giày mang tới.

      Từ đại thiếu phu nhân nhìn thấy, kinh ngạc : "Nữ hồng của Đại nương là tốt, ta đến bao nhiêu nhà làm mối, nữ hồng này đúng là tiêu chuẩn."

      Liêu thị tất nhiên là vài câu khiêm tốn, nhưng trong lòng lại vô cùng vui vẻ, bởi vì các mặt của nữ nhi đều xuất sắc, cho nên Tạ Minh Kha mới nguyện ý cưới, hôm nay con rể trông thấy đôi giày này, có lẽ cũng thích ?

      Bàn xong chuyện tốt, hai phu thê đích thân tiễn vài vị khách ra cổng, lúc trở về nhìn thấy sính lễ đầy ắp trong viện, hai người có chút phát sầu, nhà bọn họ thực là rất , Liêu thị nghĩ tới nghĩ lui, đặt hết vào Đông sương phòng: "Xem ra phải đổi chỗ ở."

      Kiếp trước sau khi nàng gả cho Dương Thiệu, trong nhà rất nhanh chuyển tới trạch viện khác, nhưng nay chuyển sớm hơn hai năm, Kỷ Dao giơ hai tay tán thành: " Tốt tốt tốt, con muốn ở đại viện!"

      Đứa trẻ này, Liêu thị cười, lại thương lượng với Kỷ Chương: "Nguyệt Nhi lập tức phải gả cho người ta, ông lại thăng quan, có phải nên mời Lão gia tử tới ở thời gian ?"

      Phụ thân nhất định rất thích, Kỷ Chương : "Ta lập tức cho gã sai vặt đón ông ấy."

      Có thể gặp Tổ phụ rồi, Tổ phụ nhất định mang rất nhiều đồ vật tới, Kỷ Dao vội : "Phái nhiều gã sai vặt chút, tránh cho Tổ phụ tự làm mình mệt mỏi, nào là gà vịt cá thịt, hoa quả khoai lang."

      Kỷ Chương, Liêu thị đều cười ra tiếng, nhất trí đồng ý ý kiến của Kỷ Dao: "Đúng đúng đúng!"

      Lúc này Tổng đốc Vân Xuyên đánh bại trận, tổn thất cực lớn, sau khi Hoàng thượng suy nghĩ cặn kẽ, lệnh cho Dương Thiệu kiểm duyệt binh mã, mưu định sách lược, năm ngày sau lãnh binh tới Vân Châu.

      Nghe được tin tức này, người lo lắng nhất trong Kinh Thành phải là Thái phu nhân, mà là Thái tử Tống Diệm.

      Trong lòng ta, Dương Thiệu chính là nhân vật như thần, nếu Dương Thiệu rời rồi, ta phải làm sao đây!

      Tống Diệm gấp đến độ hận thể ngay lập tức tới Minh Đức Điện, quỳ xin Hoàng Thượng thu hồi mệnh lệnh, nhưng ta giám để lộ ra quan hệ của ta với Dương Thiệu, chỉ có thể lén lén lút lút chuồn ra khỏi cung, vô cùng lo lắng tới Hoài Viễn Hầu phủ chuyến.
      Last edited: 3/1/20
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    3. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 27:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió


      Trước đây, Dương Thiệu từng báo cho ta biết địa điểm, có chuyện qua lại bằng thư từ, kết quả Tống Diệm lại đích thân tới Hầu phủ, mặc dù đổi trang phục, nhưng cũng khó có thể bảo đảm bị người khác nhận ra.

      Dương Thiệu cảm thấy vui, nhưng biểu ra ngoài, ngược lại là Tống Diệm sợ tức giận, liền giải thích: "Ta thực đợi được, cũng sợ lãm lỡ dở chuyện trong quân của ngươi, cho nên tới đây chuyến."

      "Điện hạ mời ngồi," Dương Thiệu trâm trà cho ta, "rốt ruộc Điện hạ đợi kịp cái gì?"

      "Dương đại nhân," Tống Diệm có tâm tư uống trà," nếu như ngươi muốn đánh trận, ta có thể thỉnh cầu Phụ hoàng, để ngươi ở lại. Đây dù sao cũng phải chuyện tốt, ngươi nghĩ xem, Tổng đốc Vân Xuyên là ai, ông ta là lão tướng quân thân kinh bách chiến, đến nay còn ngã quỵ, nếu như ngươi tới đó...."

      "Thần nhất định phải ," Dương Thiệu cắt ngang lời ta, "Dương gia tuyệt đối phải loại tham sống sợ chết."

      Đối diện với ánh mắt kiên nghị của nam nhân, Tống Diệm ngượng ngùng: "Ta phải là coi thường ngươi."

      Đương nhiên phải, Dương Thiệu còn biết ý đồ của ta hay sao? ta là sợ rời rồi, khó mà đối phó được Hoàng thượng và Tống Vân, lại trở về tình cảnh trước đây.

      Dương Thiệu : "Thời gian vi thần ở đây, Điện hạ chỉ cần nhớ rằng, mọi chuyện đều lấy bất biến ứng vạn biến là được."

      Vậy nghĩa là ta chuyện gì cũng phải làm, Tống Diệm do dự: " Thời gian trước Phụ hoàng cắt cử Nhị đệ giám thị Hộ bộ, đến lượt ta, lại chỉ phân phó cho ta ôn luyện sách vở." Mặc dù Phụ hoàng đối tốt với ta hơn trước đây, nhưng từ đầu tới cuối đều giống Tống Vân, ta nhìn thấy, vẫn là nhẫn nhịn.

      Băng dày ba thước há có thể tan trong ngày, trong thời gian ngắn làm sao có thể khiến Hoàng thượng triệt để thay đổi cách nhìn? Nhưng Dương Thiệu vẫn phải cổ vũ Tống Diệm, ta thiếu nhiều nhất chính là tự tin: "Những gì Điện hạ học tập đều là thuật Đế vương, sao có thể so sánh với Sở vương Điện hạ, mặc dù Sở vương rèn luyện ở nha môn, tương lai cũng chỉ có thể cung phụng Điện hạ, sao phải để ý?"

      Phụ hoàng cũng có dụng ý như vậy sao, Tống Diệm nhịn được nở nụ cười.

      Dương Thiệu nhìn thấy, thầm nghĩ Thái tử điện hạ đúng là rất ngây thơ, càng ngây thơ càng dễ làm những chuyện xúc động, nhưng bản tính của ta xấu, nếu như biết nghe lời hay lẽ phải, trọng dụng thần tử có năng lực, Đại Yến này vẫn có thể phồn thịnh như cũ.

      Nhưng mà....

      Vẫn phải chuẩn bị vẹn toàn, Dương Thiệu trầm ngâm: "Điện hạ có lẽ nên thành thân rồi."

      Tống Diệm sửng sốt.

      ta lớn hơn Tống Vân hai tuổi, vẫn luôn tìm kiếm nhân tuyển thích hợp, theo như cầu của Thái hậu, vậy gia tộc phía sau nhất định phải là gia tộc quyền quý cha truyền con nối tay nắm binh quyền, hoặc lại thế gia vọng tộc hô phong hoán vũ trong triều.

      Suy nghĩ lại, Tống Diệm cũng rất phiền não.

      Kiếp trước, cuối cùng ta cưới nữ nhi của Diên An Hầu, dã tâm của Diên An Hầu , Thái tử vốn muốn mượn lực của Diên An Hầu, nhưng cuối cùng lại bị liên lụy, Dương Thiệu : "Điện hạ có nhớ Thái tử Tề Tức? Lúc đầu ngài cưới nữ nhi của Ngụy Quốc Công, ý đồ mưu toan lợi dụng Ngụy Quốc Công, củng cố địa vị của mình, kết quả lại làm cho Quang Tông Đế nghi ngờ, bị Tư Đồ Trung châm ngòi li dán, biếm thành thứ dân."

      Ngữ khí nhàn nhạt, giống như chỉ câu chuyện cũ của triều đại trước, nhưng Tống Diệm lại đứng ngồi yên, thậm chí sau lưng còn toát mồ hôi lạnh.

      Bởi vì trong chớp mắt, ta cảm thấy mình chính là Thái tử Tề Tức đó.

      ta lau mồ hôi trán: "Dương đại nhân... vậy theo ngươi thấy, ta nên lấy nương của nhà nào?"

      Dương Thiệu : "Vi thần làm sao có thể làm chủ thay cho Điện hạ? Nhưng, vi thần cảm thấy, Điện hạ cưới người mình thích là được, sớm ngày sinh hạ quý tử, cũng để Hoàng thượng sớm có thể hưởng thiên luân nhi nhạc (phúc con cháu)."

      Thiên luân chi nhạc?

      Tống Diệm sáng mắt, có loại cảm giác hiểu .

      "Dương đại nhân, ngươi rất đúng, ta nên thành thân rồi," ta cười, "ta lập tức chọn nương để thành thân!"

      "Lập tức?" Dương Thiệu khẽ nhướng mày: "Lẽ nào trong lòng Điện hạ có sẵn nhân tuyển?"

      "Nếu ngươi là người mình thích, vậy người...." mặt Tống Diệm lộ ra chút sắc đỏ, chỉ là dòng dõi hơi thấp, vốn dĩ ta muốn nạp thành tiểu thiếp, nhưng tại bừng tỉnh đại ngộ, theo lời Dương Thiệu, lúc này ta nghĩ mình tỏ ra tranh giành càng an toàn, cũng có thể nhận được tín nhiệm của Phụ hoàng.

      Nhìn thần sắc của ta, Dương Thiệu nghĩ tới người - Kiều An.

      Kiếp trước khi Thái tử bị giam lỏng, đó là thiếp thị duy nhất còn ở bên cạnh ta, sau đó Thái tử tự vẫn, nàng ta cũng tự tử mà chết, Thái tử từng viết bài thơ tặng nàng ta, năm đó lưu truyền ra ngoài, người người thổn thức.

      Nếu thực là nàng ta, vậy cũng tệ.

      Hai người chuyện trong nửa canh giờ, Tống Diệm đứng dậy cáo lui, lúc sắp rời lại quay người nhìn Dương Thiệu cái: "Dương đại nhân, ngươi nhất định phải bình an trở về."

      Người mà tại ta tín nhiệm nhất chính là Dương Thiệu, bởi vì ta cảm thấy, Dương Thiệu lòng muốn tốt cho ta, phụ tá ta tới cuối cùng, kiên định rời, ta đương nhiên muốn mất người như vậy, nếu như có thể, ta hận thể cùng tới Vân Châu với Dương Thiệu.

      Dương Thiệu ngớ người, khẽ cười : "Vâng, điện hạ."

      Trong nụ cười đó có hứa hẹn, Tống Diệm yên tâm, quay người rời khỏi.

      Đến khi ngồi kiệu trở về, trong lòng lại lo lắng, biết mình ra quyết định như vậy, Hoàng Tổ mẫu thấy thế nào, bà khẳng định cực lực phản đối ?

      Nàng ấy chỉ là tiểu bích nhân gia tộc , thể đem tới trợ giúp gì cho ta, nhưng lúc nàng ấy cười, xinh đẹp, ngọt ngào như vậy, ấm áp như vậy, Tống Diệm nghĩ, hoặc là ta nên trực tiếp cầu Phụ hoàng ban hôn, như vậy dù Hoàng Tổ mẫu có biết, cũng thể ngăn cản.

      ta nắm chặt tay.

      .....................

      Khi Kỷ lão gia tử tới Kỷ gia, quả nhiên mang tới rất nhiều thứ, trái cây rau dưa trồng trong thôn trang cũng phải xe, lại thêm gà sống vịt sống, nhốt trong viện kêu các các cạc cạc.

      Nghe Tổ phụ tới rồi, Kỷ Dao nhanh chóng chạy tới, nhào vào lòng Tổ phụ: "Tổ phụ, con rất nhớ người, người nên sớm đến Kinh Thành ở mới đúng!"

      Lão gia tử bóp bóp khuôn mặt nàng: "Kinh Thành có gì tốt, lúc nào con về thôn trang, phải đều đòi ở thêm vài ngày hay sao? Nếu phải cha con thăng quan, Nguyệt Nhi gả chồng, ta mới đến đâu."

      Tổ phụ này ấy à, chính là thích phong cảnh đồng ruộng, nhưng đúng là thú vị, thỉnh thoảng ở chút, đúng là nỡ rời , nhưng nếu ở lâu vẫn là cảm thấy có chút vắng vẻ, Kỷ Dao kéo tay áo của Lão gia tử: "Chân của tỷ tỷ còn chưa khỏi, Tổ phụ, chúng ta thăm tỷ tỷ thôi."

      "Được được được." Lão gia tử cười.

      Hai ông cháu liền tới Tây sương phòng.

      Liêu thị nhìn thấy xe đồ vật, ngược lại rất vui vẻ: "Sáng mai liền dùng để làm tiệc, tươi ngon biết bao, còn có những con gà con vịt, nuôi rất tốt, làm ra món ăn nhất định rất ngon, đỡ phải chợ mua đồ ăn." Giơ tay ra gọi mấy gã sai vặt tới, "mang tới nhà bếp, bảo bọn họ sắp xếp cho tốt, nên ướp ướp, nên rửa rửa, đừng để đến ngày mai bận làm kịp."

      "Vâng." Gã sai vặt lĩnh mệnh.

      Kỷ Chương : "Ngày mai liền mở tiệc đãi khách?"

      "Muộn nữa, Hầu gia liền phải xuất chinh rồi," Liêu thị vẫn là rất thích vị Hầu gia trẻ tuổi này, "đương nhiên phải nhanh chóng mời ngài ấy tới nhà ăn bữa cơm, nếu còn phải đợi tới ngày tháng năm nào? Ông có đúng ?"

      "Vẫn là nàng suy nghĩ chu đáo." Kỷ Chương nắn bóp tay của thê tử, "ta tại liền viết thiếp mời, lập tức gửi ."

      Thư pháp của ông đúng là rất đẹp.

      Liêu thị dịu dàng : "Vâng, Tri phủ đại nhân."

      Trượng phu của nàng là quan chính tam phẩm rồi, Liêu thị gọi tiếng, trong lòng liền cảm thấy thoải mái.

      Thê tử tươi cười như hoa, Kỷ Chương yếu lòng, suýt chút nữa hôn cái trước mặt hạ nhân, nhưng da mặt của ông từ trước tới nay dày như vậy, cười cười, tới thư phòng.

      Ngày hôm sau, từ sáng sớm phòng bếp truyền ra mùi thơm, bay tới mũi Kỷ Dao, nàng ở giường trở mình, lầu bầu : "Cái gì mà thơm vậy..."

      "Canh gà nhân sâm," Mộc Hương giọng , "ninh được nửa canh giờ rồi."

      Kỷ Dao mở mắt ra, chỉ thấy sắc trời sáng tỏ.

      Nàng thức dậy rửa mặt.

      Bên tai nghe thấy thanh ầm ầm bên ngoài truyền tới.

      "Sao vậy?" Nàng hỏi.

      "Nghe hôm nay có mấy chục vị khách tới, phu nhân kêu gã sai vặt di chuyển đồ đạc, để lấy gian đặt bàn ghế."

      Khách nhân? Vậy Dương Thiệu cũng ở trong đó rồi.

      Kỷ Dao đột nhiên nhớ tới lá bùa bình an mà nàng cầu được, tìm vòng nhưng thấy: " Trời ơi, ta để ở đâu nhỉ? Sao lại thấy!"

      Mộc Hương hỏi: " Là đồ gì vậy ạ?"

      "Bùa bình an, to như thế này, màu vàng" Kỷ Dao khoa tay múa chân miêu tả, "tối hôm qua ta vẫn còn thấy, sao lại thấy rồi."

      Mộc Hương mím môi cười, tới bên giường, lật gối giường lên: " nương, là cái này , tối hôm qua rơi từ giường xuống, nô tì liền nhặt lên để ở đây."

      "A." Kỷ Dao thở phào hơi, gật gật đầu để vào trong tay áo.

      Mộc Hương lấy cho nàng bộ váy sam: "Hôm nay có khách nhân tới, phu nhân thể ăn mặc tùy tiện được."

      Bởi vì còn chưa tới tháng, tỷ tỷ vẫn phải "dưỡng thương", hơn nữa, Tạ Minh Kha cũng tới làm khách, trước khi thành thân được gặp mặt, cho nên chỉ có Kỷ Dao lộ mặt.

      Liếc nhìn chiếc váy vô cùng tươi sáng, nàng nghĩ, lẽ nào chuyện hôn của tỷ tỷ định rồi, mẫu thân bắt đầu lo lắng chuyện hôn của nàng? đến nỗi , nàng mới bao nhiêu tuổi chứ? Ít nhất cũng phải đợi đến sang năm.

      Năm sau, nàng cũng phải bộ dáng này nữa, Kỷ Dao sờ sờ cằm, chỗ này nhọn hơn, mà phải tròn tròn nữa, nghĩ tới bộ dáng tươi đẹp trong tương lai, bản thân nàng cũng có chút mong đợi. Còn tại ấy à, mặc cái gì cũng như nhau, dù sao người khác nhìn vào đều thấy nàng chính là tiểu nương.

      Nàng thay váy sam, cài hai đóa châu hoa, ra bên ngoài.

      Liêu thị nhìn thấy nàng, vội vàng dặn dò: "Đợi các nương đến, con tiếp đón cho tốt, mang các nàng tới sương phòng chơi, đồ ở phòng bếp chuẩn bị xong hết rồi, muốn ăn cái gì liền gọi đem tới."

      "Vâng." Kỷ Dao gật gật đầu.

      Đợi đến giờ Tỵ (9 giờ sáng), khách nhân lần lượt tới, trong các nương, ngoài Thẩm Nghiên ra, còn có nương gia của bảy nhà Lưu gia, Chương gia, Khúc gia..., phụ thân của bọn họ đều là đồng liêu của Kỷ Chương, đều quen biết tỷ muội Kỷ gia.

      Bởi vì Kỷ gia , có chỗ để dạo chơi, Kỷ Dao liền làm theo lời mẫu thân dặn dò, mời bọn họ tới sương phòng của mình ngồi chơi, còn các phu nhân do Liêu thị tiếp đón.

      Hoài Viễn Hầu phủ.

      Dương Thiệu vừa trở về từ quân doanh, còn hai ngày nữa phải xuất chinh rồi, tẩy rửa chút, tiếp nhận y bào mà Trần Tố đưa qua, phát ra là bộ màu xanh cỏ, lại vứt trở về.

      Trần Tố mặt ngơ ngác hiểu: "Hầu gia..."

      "Cầm kiện màu lam đậm tới." tới gian nhà bên cạnh, mở chiếc hộp đen nhánh có sơn thiếp vàng, lấy ra khối dương chi bạch ngọc, và dây đai ngọc khóa vàng.

      Đợi mặc xong cẩm bào liền đeo ngọc bội lên, thắt đai lưng ngọc, ngọc quan đầu đổi thành màu tử kim, chân đôi giày màu đen, còn cạo râu sạch . Trần Tố ở bên cạnh nhìn, cảm thấy Hầu gia nhà ta giống như nghênh đón nương tử vậy, chỉ thiếu mỗi bắn pháo hoa ở bên ngoài thôi.

      Sau khi mặc đồ xong, Dương Thiệu nhìn thời gian cũng còn sớm, liền lập tức tới Kỷ gia.

      Lúc này Kỷ Dao cũng kêu gọi các nương nhập tiệc.

      Vừa mới đến Đình, liền thấy Dương Thiệu từ đường tới, bước như gió, dáng người thẳng tắp, bước dưới ánh mặt trời, còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời chói chang.

      Cẩm bào màu lam sẫm như làm nền cho ngũ quan thâm thúy tuấn mỹ, màu da dường như cũng tối như vậy, đôi mắt giống như sao trời, kim quan đầu lóe sáng, ngọc bội bên hông trơn bóng mượt mà, Kỷ Dao nhìn tới mức trợn mắt há hốc mồm, các nương ở bên cạnh cũng đỏ mặt, tâm hồn thiếu nữ nhảy loạn.

      Mắt thấy thu hút tất cả ánh nhìn của mọi người, Kỷ Dao nghĩ, Dương Thiệu rốt cuộc muốn làm gì, trêu hoa ghẹo nguyệt như vậy!
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt14 others thích bài này.

    4. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Chương 28:

      Editor: Phiêu Phiêu Trong Gió

      Lẽ nào trước khi đánh trận, muốn tìm nương để thành thân?

      thể , còn có hai ngày nữa thôi mà!

      Vẻ kinh ngạc đến ngây người của tiểu nương rơi vào trong mắt , Dương Thiệu nhếch khóe miệng, mặc dù phải cách xa quá lâu, nhưng hi vọng Kỷ Dao nhớ kỹ của ngày hôm nay.

      Kiếp trước, nàng từng , mặc y bào màu lam đậm là đẹp nhất.

      Nam nhân trực tiếp qua ngay trước mặt Kỷ Dao, tới chỗ đám người Kỷ Chương, Kỷ Đình Nguyên hàn huyên, rất nhanh bị người vây quanh vào chính phòng.

      Bởi vì xuất của Dương Thiệu, các nương đều có chút tâm tư , khách nhân hôm nay của Kỷ gia chỉ có Tạ Minh Kha và Dương Thiệu là tôn quý nhất, nhưng Tạ Minh Kha định thân với Kỷ Nguyệt, còn lại, đương nhiên chỉ có Dương Thiệu.

      Sau khi nhập tiệc, Khúc nương là người đầu tiên nhịn được, hỏi Kỷ Dao: "Người vừa rồi là Hoài Viễn Hầu phải ?"

      đợi Kỷ Dao trả lời, Lưu nương : "Đương nhiên là phải, có lần ta thấy ngài ở thọ yến của Du đại nhân." Người được nhắc đến chính là cậu của Dương Thiệu, ca ca của Thái phu nhân Công bộ Thượng thư đại nhân, trước đây Lưu gia có thể dự, Lưu nương cảm thấy vô cùng kiêu hãnh.

      Đúng là Hoài Viễn Hầu, chẳng trách tư thế oai hùng như vậy, khí vũ hiên ngang, Khúc nương hơi đỏ mặt hỏi: "Kỷ nương, từ khi nào nhà muội lại gần với Hầu gia như vậy?"

      Các nương cũng dựng tai lên nghe ngóng.

      Ai ai cũng cảm thấy hứng thú với phu quân trước đây của nàng, Kỷ Dao nghĩ, phát ra Dương Thiệu được mọi người thích ngưỡng mộ như vậy, kiếp trước, nàng chỉ biết Du Tố Hoa ngấp nghé Dương Thiệu, những người khác đúng là chú ý tới, có lẽ là vì toàn bộ tâm tư đều đặt người Tống Vân.

      Nàng đáp: " Hầu gia là bạn tri kỷ của Tạ đại nhân." thân với nhà nàng, cho nên, nên thăm dò tin tức từ nàng.

      Lưu nương bật cười khúc khích: "Còn gọi Tạ đại nhân, phải trở thành tỷ phu của ngươi rồi hay sao? giao hảo với tỷ phu của ngươi, đương nhiên đối với nhà ngươi cũng xa lạ gì." Nàng ta nâng má, "Hầu gia lập tức phải xuất chinh tới Vân Châu rồi, nếu có thể đánh bại Tần Vương, nhất định được trọng thưởng, thăng quan phát tài."

      Kiếp trước, Dương Thiệu đúng là thăng quan, kiêm thêm chức chính nhị phẩm Đô đốc, còn về phần phát tài, Hoài Viễn Hầu phủ cũng thiếu chút bạc mà Hoàng thượng ban thưởng, nghĩ lại nghe thấy tiếng Lưu nương tiếp: "Nhưng nếu như bại trận, Hoài Viễn Hầu phủ cũng rớt xuống ngàn trượng, ta nghe , Tổng đốc Vân Xuyên bị áp giải đường hồi kinh, sớm muộn gì cũng bị rơi mũ ô sa. Tần Vương khí thế to lớn, Hoài Viễn Hầu cũng nhất định..."

      "Ngài mới bị bại trận đâu," Kỷ Dao cắt ngang lời của nàng ta, "tam quân kinh thành binh hùng tướng mạnh, Tổng đốc Vân Xuyên chỉ là nhất thời thất thủ, Hầu gia tuyệt đối như vậy."

      Bị bác bỏ ý kiến trước mặt mọi người, Lưu nương trong lòng có chút vui.

      Vốn dĩ Kỷ Chương là thủ hạ dưới trướng của phụ thân nàng ta, kết quả tới tháng nữa, liền thăng lên làm quan chính tam phẩm, phẩm cấp còn cao hơn cả phụ thân của nàng ta. Nàng ta liếc nhìn Kỷ Dao, có ý tốt mà :" Kỷ nương bảo vệ như vậy, chẳng lẽ là thầm thích Hầu gia rồi? Chẳng trách với chúng ta nguồn gốc sâu xa về mối quan hệ giữa gia đình ngươi và Hoài Viễn Hầu phủ."

      Kỷ Dao cười.

      Nàng thích Dương Thiệu?

      Kiếp trước Dương Thiệu thích nàng tới tột cùng, kiếp này, cũng chỉ vì nàng chưa lớn lên thôi, cho nên mới động tâm.

      nay Lưu nương muốn lợi dụng Dương Thiệu, lại để các nương khác cho rằng nàng có tư tâm giấu giấu diếm diếm, Kỷ Dao nhướng mày: "Hoài Viễn Hầu còn chưa xuất chinh, ngươi giương cao uy phong của nghịch tặc, phỏng đoán tương lai của Hầu phủ, lời này, ngươi có dám cho phụ thân của ngươi là Lưu đại nhân nghe hay ?"

      Thẩm Nghiên cũng hát đệm: "Lưu nương, ngươi đúng là nên cẩn thận về lời , chúng ta đều là nữ nhi nhà quan, từ được học chữ nghĩa, sao lại học được cách chuyện che đậy của kẻ ba hoa vậy?"

      nay giống lúc trước, Kỷ Chương làm Tri phủ phủ Thuận Thiên, lại có mối hôn với Tạ gia, các nương chẳng có ai bảo hộ nàng ta, ngược lại còn bị chỉ trích.

      Lưu nương sắc mặt tái xanh, mắt thấy bản thân thân mình, tìm cái cớ liền rời .

      Kỷ Dao nhếch nhếch khóe miệng.

      Thẩm Nghiên kéo kéo tay của nàng:" Lưu nương này đúng là tự rước lấy nhục, làm khách cũng có quy củ của khách nhân." Làm gì có khách nhân nào tới nhà người ta, khắp nơi lời thị phi như vậy?

      "Đúng vậy, đợi lát nữa mẫu thân có hỏi, muội đúng tình hình thực tế." Kỷ Dao cười nhìn Thẩm Nghiên, "tỷ gắp thức ăn , đừng khách sáo, những đồ ăn này đều do Tổ phụ của muội mang từ thôn trang tới."

      "Ừ." Thẩm Nghiên gật đầu, nhìn các nương ở đối diện thầm có những suy nghĩ xấu, thấp giọng , "bọn họ đều nhìn trúng Hoài Viễn Hầu, nhưng mà Hầu gia đúng là rất tuấn."

      Kỷ Dao : "Tỷ cũng..."

      ", ta đương nhiên chỉ thích ca ca của muội." Thẩm Nghiên nháy mắt.

      Được rồi, Kỷ Dao càng biết nên cái gì.

      Đợi đến khi yến tiệc kết thúc, bởi vì Kỷ gia cũng có chỗ nào để dạo, các nương liền lần lượt rời cùng các phu nhân, sau đó Liêu thị kéo Kỷ Dao tới chỗ rồi hỏi: "Có chuyện gì vậy, sao Lưu gia nương rời giữa chừng? phải bảo con tiếp đón cho tốt hay sao?"

      "Nàng ta ăn linh tinh,"Kỷ Dao bĩu môi, " con thích Hầu gia, còn nhỡ đâu Hầu gia đánh bại trận, Hầu phủ như thế nào như thế nào."

      Liêu thị sửng sốt: "Cái gì?" Chuyện này đúng là có chút quá đáng, nhưng người tới là khách, Lưu đại nhân và Kỷ Chương ở nha môn ngẩng đầu thấy cúi đầu thấy, "sao con phải so đo, để ý là được, sao lại để người ta tức giận bỏ ?"

      "Là nàng ta tự rời , sao lại là con làm cho nàng ta tức giận rời rồi?" Kỷ Dao sờ hà bao ở bên hông, khuôn mặt vô tội.

      Nha đầu này vẫn luôn miệng lưỡi bén nhọn buông tha người, phải nó còn có thể là ai? Liêu thị chọc đầu nàng: " Con ấy à!" Nhưng cuối cùng cũng lời chỉ trích, ngược lại đánh giá nữ nhi chút, "vậy rốt cuộc con..." bà muốn hỏi có thích Dương Thiệu hay , bởi vì Kỷ Dao phải là có mấy lần đơn độc gặp mặt hay sao, so với quan hệ bình thường tốt hơn chút.

      Nhưng chưa hỏi ra miệng, bà cảm thấy mình được voi đòi tiên lòng tham đáy.

      Có Tạ Minh Kha làm con rể đủ hài lòng, còn hi vọng tiểu nữ nhi làm Hầu phủ phu nhân? Cũng xem xem, đại nữ nhi tốt xấu cũng là người tài mạo song toàn, Kỷ Dao mới bao lớn, còn tùy hứng ngang bướng, Dương Thiệu nhìn trúng nàng mới là lạ, cũng chỉ có bản thân mình là coi con cái của mình như bảo bối.

      Liêu thị lắc lắc đầu.

      Kỷ Dao hiểu tại sao đột nhiên có loại cảm giác bị ghét bỏ nồng đậm.

      "Nương, người nhìn cái gì vậy?"Nàng cúi đầu, "con có chỗ nào mặc thỏa đáng?"

      " có gì." Liêu thị chỉnh lại châu hoa của nàng, dặn dò, "Hầu gia lập tức phải tới Vân Châu rồi, nhớ cảm ơn tiếng, vài lời may mắn."

      Kỷ Dao đáp: "Vâng."

      Nàng đứng ở xa quan sát chính phòng, chỉ thấy các nam nhân uống rượu xong cũng bắt đầu cáo từ rồi, nhưng Tạ Minh Kha và Dương Thiệu là người ra cuối cùng, hai người họ vẫn luôn chuyện với phụ thân và ca ca. Sau đó Tạ Minh Kha dừng lại ở cửa, nhìn về hướng sương phòng của tỷ tỷ, ngừng chân bất động.

      Nhất thời còn cho rằng tỷ tỷ ra ngoài nhìn y, Kỷ Dao quay đầu nhìn mới phát tỷ tỷ cũng xuất , chỉ thấy cái bóng của góc váy lộ ra bên ngoài dưới mái hiên nhà, dường như có người ở đó.

      Nàng ấy hẳn là đứng ở cửa hông.

      Tạ Minh Kha nghĩ tới đôi giày vô cùng thoải mái ấy, tươi cười mặt tràn ra.

      Lúc này Dương Thiệu lời cáo từ, tới bên cạnh y, Tạ Minh Kha hỏi: "Hầu gia là tới quân doanh, hay là hồi phủ?"

      "Đều phải." Dương Thiệu nhìn thấy Kỷ Dao, khẳng định nàng thò đầu ra nhìn , "Dục Thiện, ngươi rời trước, ta ở đây còn có chuyện."

      Có chuyện ở Kỷ gia?

      Tạ Minh Kha thuận theo ánh mắt của , phát ra tiểu nương, cảm thấy có chút kỳ quái nhưng hỏi nhiều, cáo từ rời .

      Dương Thiệu tới chỗ Kỷ Dao.

      thân trang phục đẹp đẽ quý giá, sáng rực lấp lánh, sáng chói lóa mắt.

      Nghĩ tới lời vừa rồi của Lưu nương, nàng thầm thích Dương Thiệu, trong lòng Kỷ Dao liền cảm thấy vui, nếu như nàng lớn hơn hai tuổi, Lưu nương còn có thể ra lời như vậy hay sao? Dương Thiệu sớm theo đuổi bỏ nàng rồi, đâu có giống tại... Kỷ Dao cắn cắn môi, tiến lên hành lễ: "gặp qua Hầu gia."

      Tiểu nương mặc bộ váy sam mùa hè màu vàng nhạt thêu cỏ huyên, đầu mang hai đóa châu hoa màu vàng nhạt, giống như nhụy hoa hải đường từng nở rộ trong đình viện, có chút tươi mát của ngày xuân.

      Dương Thiệu cảm thấy nàng có chút thay đổi, bên hông buộc đai thêu hoa lan bằng chỉ bạc, nhìn thấy được vòng eo tinh tế, lại nhìn xuống, thấy có chút đường cong.

      Có lẽ gần đây ăn ít đâu?

      : "Trong nhà liên tục có chuyện vui, chắc là rất vui mừng?"

      "Đương nhiên, nhờ phúc của Hầu gia." Kỷ Dao cười cái, "nếu như có ngài, tỷ tỷ chưa chắc có thể gả cho Tạ đại nhân, nhưng vẫn mong Hầu gia nhớ kĩ những lời lúc đầu, tỷ tỷ hối hận."

      Ngược lại cũng rất thông minh, còn muốn đảm bảo cho tương lai của Kỷ Nguyệt, Dương Thiệu hơi nhướng mày:"Ngươi đợi bản Hầu, chỉ vì muốn chuyện này?"

      " phải." Kỷ Dao lấy bùa bình an ở trong tay áo ra ngoài, "biết Hầu gia phải đánh trận, ta đặc biệt cầu được, mang cái này theo có thể bảo vệ bình an."

      Tấm bùa giấy màu vàng tay nàng như được mạ thêm lớp màu vàng, Dương Thiệu nhìn chằm chằm lên đó, liếc nhìn ngón tay tuyết trắng bên dưới, hận thể bắt lấy đưa lên môi hôn cái.

      Từ trước đến nay khi trượng phu xuất chinh, thê tử đều tặng bùa bình an, hôm nay Kỷ Dao trông mong tặng cho , có thể thấy được trong lòng nàng rất lo lắng.

      "Đa tạ." nhìn Kỷ Dao, giơ tay ra nhận.

      Nàng đưa về phía trước, ai ngờ tay của nam nhân nắm lại, nắm cả đầu ngón tay nàng vào lòng bàn tay.

      Kỷ Dao bị dọa giật mình, bật thốt lên: "Hầu gia..."

      Cảm giác đó rất quen thuộc, khô ráo ấm áp, nhưng đột nhiên đối xử với mình như vậy, Kỷ Dao bị mê hoặc, định nghĩ linh tinh, liền nghe thấy giọng trầm thấp của nam nhân: "sao lại nghĩ tới việc cầu bùa bình an?"

      "Vì muốn đáp tạ Hầu gia," Kỷ Dao thành đáp, "Hầu gia giúp đỡ ta nhiều lần, ta có gì báo đáp, cho nên..."

      Chỉ vì như vậy sao? có chút tin, nếu là quan hệ bình thường, nương gia tặng loại đồ vật như thế này, Dương Thiệu mở tay ra, đợi được đến ngày Kỷ Dao thích .

      Nắm rồi lập tức buông ra, Kỷ Dao càng thêm mơ hồ hiểu , lẽ nào vừa rồi chỉ là gấp gáp muốn cầm bùa bình an nên lỡ tay? Nhất định là như thế, bây giờ cũng thích mình, nắm ngón tay của mình làm cái gì cơ chứ?

      Dương Thiệu cất bùa bình an vào hà bao mang bên hông: "Ta mang theo bên người."

      Nghe có vẻ trịnh trọng, Kỷ Dao ngẩng đầu đánh giá, ngũ quan của nam nhân như được điêu khắc, nếu như mặc lên áo giáp, nhất định vô cùng uy phong. Nhưng chiến trường hung hiểm, có khi lại thêm mấy vết sẹo, nàng tâm : "Mong rằng Hầu gia đánh đâu thắng đó gì cản nổi, khải hoàn trở về."

      Dương Thiệu buông mắt xuống nhìn tiểu nương: " có ngày đó."

      Lần này nhanh chóng bắt được Tần Vương, tốn nhiều thời gian như kiếp trước, nhưng mà, thời gian về về cũng phải mấy tháng.

      Kỷ Dao nhớ sao? nhìn thấy ánh mắt phức tạp của tiểu nương, giống như cất giấu rất nhiều lời muốn , khóe miệng giương lên: "Kỷ nương, tạm biệt."

      Đợi khi trở về, bọn họ từ từ chuyện.

      Nam nhân cáo từ rời .

      Kỷ Dao chậm rãi thở ra hơi, kiếp trước Dương Thiệu phải mất năm rưỡi mới đánh bại Tần Vương dũng mãnh thiện chiến, kiếp này có rất nhiều chuyện thay đổi, chừng thời gian càng dài, đợi hồi kinh, e rằng nàng sớm gả cho người khác rồi. Dù sao nàng cũng ngốc như kiếp trước, lòng tâm niệm Tống Vân, nay phụ thân là Tri phủ phủ Thuận Thiên, tỷ phu lại là Tạ Minh Kha, đợi nàng lớn lên chút, nhất định có rất nhiều bà mối tới cửa đề thân...

      Nhìn bóng lưng xa của nam nhân, nàng nghĩ, lúc gặp lại, bản thân có lẽ trở thành phụ nữ có chồng rồi, trong đầu đột nhiên nghĩ tới câu , "Hoàn quân minh châu song lệ thùy, hận bất tương phùng vị giá thời." (Đại ý: Thấy người hai hàng lệ rơi, hận thể gặp người khi chưa gả)

      Nghĩ nghĩ liền ngây ngẩn, nàng nhất định là bị ngốc rồi, cho dù nàng gả cho người khác, Dương Thiệu sao phải để ý?

      Tên trứng thối đó còn là nam nhân thích nàng đến chết nữa rồi.

      Cho nên, nàng cũng tâm niệm , kiếp này, gả cho Dương Thiệu, nàng phải chọn phu quân thích nàng, nàng cũng thích người đó, có thể sống bạch đầu giai lão!
      Last edited: 3/1/20
      thongminh123, Phuongphuong57500, dhtt12 others thích bài này.

    5. Phiêu Phiêu Trong Gió

      Phiêu Phiêu Trong Gió Well-Known Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      976
      Edit bấy lâu nay mà mềnh edit sai tên của ca ca nữ chính, mình sửa lại tên thành Kỷ Đình Nguyên rồi nhé, mong mn thông cảm :)
      levuongHòa Yên Linh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :