★ Chương 22 ★
Những món quà tặng của trưởng bối
đường , Vạn Tài ngồi xe ngựa luôn cảm thấy được tự nhiên, mấy lần đứng dậy muốn ra đằng trước đánh xe.
Đều bị cản lại.
Thất câu: "Ta muốn về lại huyện thành, ngươi yên tâm ngồi đó !"
Vạn Tài mắt cận rất nặng, xấu hổ ngồi xuống.
Nhưng mà biết vì cái quái gì, ngồi trong xe ngựa cũng đứng ngồi yên, bát di và cửu bá của Tiểu Vi nương xem ra khó ngồi chung... muốn ra ngoài ngồi, nhưng mà cảm thấy cha mẹ Tiểu Vi dường như càng khó ngồi chung hơn (⊙o⊙).
biết có phải vì thị lực tốt mà cảm giác của Vạn Tài dường như nhạy bén hơn người khác rất nhiều, ngồi trong xe ngựa thoải mái, nhất định có lý do.
Bên trái là đồng chí Tiểu Nghiêm # chồng trước của ta là Hoàng Đế #, ngồi bên phải là đồng chí lão Quách # lão tử muốn hồi hoàng cung uống bình rượu #, phía trước đánh xe là đồng chí A Phúc # tóc vô số đầu người từng cắt có thể quấn hai vòng trái đất #, đồng chí Thất # gậy cũng có thể làm thịt ngươi #.
Mỗi khi muốn mở miệng gì, nhưng mà vừa mới há mồm, nhìn qua những người này, lại ngậm miệng lại.
Cứ như vậy im lặng cả đoạn đường , Liên ca nhi và Tiểu Sắc Vi phía trước, chung quy vẫn là trẻ con, ra khỏi thị trấn hai nhóc vui vẻ cưỡi Đại Hoa Đại Hôi, đường líu ríu chuyện, vô cùng hưng phấn, qua hồi liền cảm thấy mệt mỏi.
Thất đưa hai đứa lên xe ngựa, cũng cho Đại Hoa Đại Hôi nghỉ ngơi lát.
Hai đứa lên xe, chưa được vài câu ngủ.
Liên ca nhi cả ngày hôm nay trải qua rất nhiều thay đổi, lúc này nhắm mắt lại rất nhanh phát ra tiếng ngáy đều đều, mà Tiểu Sắc Vi vốn là có thói quen ngủ trưa, bởi vì gấp rút lên đường nên ngủ đủ, rất nhanh ngủ.
Vạn Tài vội vã cầm tấm vải bố đắp cho hai đứa , bởi vì thị lực của tốt nên lo lắng mình cẩn thận đụng trúng đứa , cho nên động tác hết sức nhàng, hành động rơi vào trong mắt Tiểu Nghiêm và lão Quách, bọn họ lại cảm thấy Vạn Tài chính là người vô cùng tốt (hai người đều thừa nhận, bọn họ hoàn toàn chưa bao giờ nghĩ tới nên đắp chăn cho Tiểu Vi lúc ngủ, bởi vì thân thể của Tiểu Vi rất khỏe mạnh nha ~~)
"Ngươi chăm sóc cho Liên ca nhi rất tốt." Tiểu Nghiêm khó có khi chủ động mở miệng .
"Nên vậy, thiếu gia còn , ngủ dễ bị lạnh, đắp mảnh vải, chờ khi cậu ấy tỉnh kiểm tra lại, nhỡ may cậu ấy đái dầm, cũng dễ thu dọn." Vạn Tài hào phóng chia sẻ kinh nghiệm chăm trẻ .
Mà Tiểu Nghiêm cùng lão Quách biểu tình đều o(╯□╰)o, té ra miếng vải bông này là để giải quyết vấn đề đái dầm của Liên ca nhi sao... Vẫn là Tiểu Vi của bọn họ ngoan, hề có tật xấu đái dầm.
Liên ca nhi ngủ vẻ mặt hết sức vui vẻ, bất hạnh bị Vạn Tài bán đứng, lập tức từ thân phận đương gia đại địa chủ lần nữa ngã xuống đến cấp bậc trẻ em, hơn nữa còn là đứa bé còn đái dầm...
Đợi khi Liên ca nhi tỉnh lại phát ánh mắt của người lớn là lạ, biết vì cái quái gì, nhưng mà mặt vẫn mang theo ý cười, chắc có chuyện gì xấu.
Vạn Tài bởi vì nguyên nhân chia sẻ kinh nghiệm nuôi trẻ rốt cuộc cũng chuyện cùng phụ huynh nhà Tiểu Sắc Vi, khí bên trong xe dễ chịu hơn rất nhiều.
Xe ngựa đong đưa hồi lâu, mặt trời cũng sắp xuống núi, bọn họ mới nhìn thấy cái thôn .
Lo lắng Đại Hoa Đại Hôi gây kinh sợ cho thôn dân, cho nên mọi người đều xuống xe, bắt Đại Hoa Đại Hôi ngồi trong xe ngựa.
Đại Hoa vốn khá nặng do được ăn ngon, nó vừa lên xe, bánh xe liền lún xuống, hơn nữa Đại Hôi bữa giờ được chăm sóc, Đại Hôi ở nhà Tiểu Sắc Vi nhanh chóng được bồi bổ, lúc đầu còn có chút tình nguyện, bây giờ cho dù có đuổi cũng , bộ lông sáng loáng, mông so với trước trở nên mập mạp hơn, hai mãnh thú vừa lên xe, phía trước chân ngựa cũng phát run, bánh xe càng thêm lún xuống mãnh liệt.
Mặc kệ Thất đánh thế nào, ngựa vẫn chậm rãi.
Đoàn người thực vất vả ở cửa thôn gặp được thôn dân, # người biết ngoại ngữ nhiều nhất # A Phúc mở miệng hỏi: "Lão hán, xin hỏi đến Uất gia trang phải đường nào?"
Lão hán cẩn thận đánh giá mấy người trước mắt, người già có trẻ có, lưng gù thêm người bị hủy dung, người duy nhất nhìn có tinh thần khí lực chính là người phụ nữ đánh xe, nhưng mà bà ngay cả cái xe cũng đánh xong, giống người có thể chịu đựng gian khổ.
Lại nghe được khẩu của người đàn ông mặt vuông dáng người này khá giống người thuần bản địa, Hán ngữ thêm Đột Quyết ngữ tạo cảm giác hỗn tạp, mới dừng lại đến, mở miệng : "Ta khuyên các ngươi nên đến Uất gia trang, nghe năm nay cường đạo Đột Quyết cướp còn hung ác hơn năm trước, Uất gia trang ai dám tới."
"Đa tạ lão hán quan tâm, thiếu gia của chúng tôi chỉ muốn đến xem điền trang, làm phiền lão hán chỉ đường." A Phúc chỉ chỉ Liên ca nhi.
Lão hán nhắc nhở nhưng người ta cảm kích, chuyện cũng liên quan tới ông, " theo hướng này, qua khỏi hẻm núi, bên kia đều là địa bàn của Uất gia trang, các ngươi tự đến xem !" xong, lão hán cõng gùi nhanh chóng vào thôn, cổng thôn còn có người đàn ông canh chừng, lão hán vừa vào, cổng lớn liền rơi xuống hàng rào lớn bằng gỗ, người đàn ông giữ cửa lạnh lùng nhìn đoàn người.
Quả nhiên theo con đường lão hán kia chỉ, xa về phía Bắc liền nhìn thấy hẻm núi lớn.
Hẻm núi hai bên là vách đá, cọng cỏ cũng có, đường cũng ngắn, chỗ rộng nhất có thể chứa hai chiếc xe ngựa cùng , đến chỗ hẹp nhất, cũng chỉ có thể chứa chiếc xe ngựa, hơn nữa gió trong hẻm núi rất lớn, lớn có tiếng vang vọng lại.
Bên ngoài mặt trời còn chưa xuống núi, tiến vào hẻm núi lại rất u.
Đoàn người bọn họ vào, cảnh tượng giống như bị mãnh thú nuốt sống.
Vừa mới vào, liền nhảy ra hai người Đột Quyết và người Hán lai Đột Quyết, người như vậy tại biên cương rất nhiều.
Nhìn trang phục của bọn họ đúng là kiểu người Đột Quyết bên kia, thích tết tóc thành bím, người trong đó chạm vào dấu vết bánh xe, kích động : "Dê béo đấy, nhìn vết bánh xe lún sâu này."
người khác miệng cắn cọng cỏ dại, mở miệng : "Đừng chủ quan, người Hán là xấu xa nhất, có dê béo tặng chúng ta, ai biết có phải là hố sâu hay ."
"Ta vừa đếm, có bảy người, hai đứa trẻ, hai nữ nhân, lão già, tên lưng gù, người trung niên vóc người bé, chắc chắn có việc gì đâu."
"Đừng khinh thường, Uất gia trang hai năm qua rất quỷ quái, bên kia vào được, chỉ có thể chui vào từ bên này, ngươi ở đây canh chừng, ta cho thủ lĩnh." Người nọ phun cọng cỏ ra, thân mình linh hoạt lẩn vài cái thấy tăm hơi.
Vào hẻm núi gió quá lớn, vì thế thả Đại Hoa và Đại Hôi ra ngoài, những người khác ngoại trừ Thất đều vào xe ngựa.
mãnh hổ, cự lang ở đằng trước, Thất đuổi xe ngựa theo sau, chậm rãi tiến về phía trước.
Gió từ bên cạnh thổi qua, bởi vì nguyên nhân địa hình, phát ra tiếng vọng vù vù, rất là khủng bố.
Liên ca nhi nghe được thanh bên ngoài, sắc mặt có chút tái nhợt, Tiểu Sắc Vi ngược lại chút cũng sợ, từ bị rèn đúc thần kinh thép, nhưng mà nhìn vẻ mặt Liên ca nhi, nàng lấy răng nanh mang đeo cổ ra, đưa cho Liên ca nhi : "Đây là bùa hộ mệnh mà nương cho ta, từ mang theo, có thể phù hộ ngươi."
(Bé răng: Em chỉ là chiếc răng thôi, nay còn phải kiêm chức bùa hộ mệnh, trách nhiệm nặng nề o(╯□╰)o)
Cầm mảnh răng năng trắng, Tiểu Sắc Vi cảm thấy dường như chưa đủ sức thuyết phục, lại từ trong túi áo móc ra thanh đao màu bạc, đưa cho Liên ca nhi : "Tặng cho ngươi, nương của ta cái này có thể phòng thân."
Vẻ mặt Tiểu Nghiêm và lão Quách từ lúc Tiểu Sắc Vi cầm răng nanh đưa như xem náo nhiệt, ái chà, hai đứa vô tư... Đến khi Tiểu Vi rút thanh đao ra, ánh mắt mỗi người đều bị dao động chút, trong xe ngựa mờ tối đều có thể nhìn thấy thanh đao phản quang, ràng là lưỡi dao của sát thủ, từng tiếp xúc rất nhiều rất nhiều, rất nhiều máu ... Thất , đưa thứ này cho đứa chơi đùa được sao? Bởi vì Thất ở bên ngoài đánh xe, hai người đành phải căm tức nhìn A Phúc.
"Ngươi biết Thất rồi đó, cưng chiều đứa có giới hạn, để lần sau ta nàng." Bị Tiểu Nghiêm và lão Quách nhìn chằm chằm, A Phúc trưng ra khuôn mặt vuông giọng .
Tiểu Nghiêm và lão Quách cùng nhau khinh bỉ nhìn thê nô A Phúc, ngươi dám Thất sao, là quỳ mà sao...
Tiểu Sắc Vi đưa cho Liên ca nhi thứ gì đó, Liên ca nhi tất nhiên là hết sức vui sướng, nhưng mà lập tức nhận mà mở miệng hỏi: "Ngươi đem bùa hộ mệnh cho ta, vậy còn ngươi sao?"
" sao đâu, phụ thân cho ta cái này, dùng rất tốt." Tiểu Sắc Vi lại từ trong túi áo lấy ra cục vuông vuông giống như cái hộp , chỉ vào chỗ gồ lên : "Ngươi nhìn chỗ này, dùng sức ấn vào, quăng ra xa, tiếng nổ vang lên, nhưng sức ngươi quăng xa, cho nên ta cho ngươi đao ."
Lúc này Tiểu Nghiêm và lão Quách quả quyết dùng ánh mắt như tia laser bắn vào A Phúc, mẹ nó nên cưng chiều đứa giống như ngươi vậy sao? Ngươi còn biết xấu hổ Thất ! ! Đây là địa lôi nổi danh của tử sĩ tiền triều, ngươi vậy mà lấy cho Tiểu Vi chơi...
A Phúc mặt vuông thà nghiêm túc nhìn về phía trước!
"Bùa hộ mệnh ta luôn mang bên người." Liên ca nhi trịnh trọng tiếp nhận răng nanh và đao , dưới trợ giúp của Tiểu Vi, bỏ thanh đao vào dưới cẳng chân, lập tức cảm thấy có cảm giác an toàn hơn rất nhiều, sảng khoái!
Trước mặt các trưởng bối, nhận lễ vật của Tiểu Sắc Vi, Liên ca nhi quyết định muốn đáp lễ.
thận trọng đeo răng nanh lên cổ, sau đó từ cổ lấy xuống ngọc bội mà mình vẫn hay đeo, đưa cho Tiểu Sắc Vi.
"Đây là tổ phụ để lại cho ta, giờ cho ngươi."
Tiểu Sắc Vi nhận lấy ngọc bội quan sát, rất xinh đẹp, mang hình dáng đóa hoa, rất xinh xắn, nàng phấn khởi : "Cám ơn Liên ca ca, ta rất thích, cái này ngươi cho ta so với món bát di cho hơn, vừa vặn có thể mang được."
Tiểu Sắc Vi từ trong túi áo lấy ra vật gì đó giống như cục chặn bàn, phía là dị thú nửa rồng nửa hổ, phí dưới vuông vức, ngọc sáng bóng hòa cùng với chất liệu bằng gỗ, nhìn giống như thuộc loại ngọc thượng hạng, nhưng mà nàng nhận ra, bởi vì phía dưới cục vuông vuông đó mất góc , Tiểu Sắc Vi cảm thấy chắc là sản phẩm có tì vết, bởi vì là quà tặng bát di cho nàng, cho nên lần này chuyển nhà nàng liền mang theo làm vật tùy thân. # Tây Hán kết thúc Vương Mãn soán quyền, Hoàng Đế Lưu năm ấy gần 2 tuổi, ngọc tỉ do Hiếu Nguyên thái hậu trông coi. Vương Mãng ra lệnh cho An Dương Hầu Vương Thuấn bức Thái Hậu giao ra ngọc tỉ, bị Thái Hậu giận dữ mắng, Thái Hậu phẫn nộ ném ngọc tỉ xuống đất, ngọc tỉ bị ném rớt mất góc, lúc sau lấy kim loại bổ sung vào khiếm khuyết, từ đó lưu lại tì vết #
Lúc này ánh mắt mặt vuông A Phúc và lão Quách lưng gù đồng thời đều trừng lớn, sau đó đồng loạt nhìn chằm chằm Tiểu Nghiêm... Mẹ nó, ngươi đúng là họa quốc phi, ngọc tỉ vì sao lại nằm trong tay ngươi, còn nữa, ngươi cưng chiều Tiểu Vi như vậy ư, đem ngọc tỉ cho con bé làm cục chặn bàn chơi, quá kỳ quái quá vô lý... Ngoài ra, vậy rốt cuộc cái trong tay Hoàng Đế bây giờ rốt cuộc là cái gì...
Tiểu Nghiêm bị hai đôi mắt nhìn chằm chằm mà chút áp lực cũng có, ưỡn ngực kiêu ngạo, cười ha hả : "Tiểu Vi, đem đôi lão hổ xinh đẹp mà cửu bá bá cho con lấy ra xem."
Hậu quả của việc có gia trưởng nhiều đó chính là làm cho Tiểu Sắc Vi trước giờ nghe lời, ngoan ngoãn từ trong túi áo lại lấy ra đôi lão hổ bằng đồng xanh, cửu bá bá là ông ở quê nhà trồng trọt nhặt được, rỉ sắt. # mẹ nó trồng trọt có thể nhặt được cặp binh phù ư, ngươi chỉ ta nhặt cái thử xem #
Tiểu Nghiêm vẻ mặt hợp lý hợp tình, chúng ta ai cũng đừng ai, ngươi là đại gian thần, binh phù triều đình vì cái quái gì mà hai cái đều nằm trong tay ngươi, muốn tạo phản sao! # Bàn về chuyện tiền triều vì sao diệt vong #
Mặt vuông A Phúc thả lỏng, khà khà mọi người đều là người chạy năm mươi bước cười người chạy trăm bước ư, ai cũng đừng ai.
Đến phiên lão Quách vẻ mặt chính trực nhìn về phía trước, nhưng mà phía trước ông là Tiểu Nghiêm, ông lưng gù ngồi thẳng, liền biến thành lão Quách vẻ mặt chính trực nhìn chằm chằm bộ ngực lớn của Tiểu Nghiêm...
"Chát" lão Quách bị tát cái.
Tràng pháo tay vừa dứt liền nghe được Thất hưng phấn kêu: "Đến rồi, đến rồi, mau ra đây nhìn."
Đoàn người từ trong xe ngựa nhảy ra, bước xuống đất, rốt cuộc hiểu được vì cái quái gì lão hán kia nhìn hẻm núi biết.
Hẻm núi trong ngoài quả thực là hai thế giới.
Bên ngoài đập vào mắt tất cả đều là sa mạc, từng tòa từng tòa núi , có ngọn cỏ, nhưng mà giờ phút này đập vào mắt lại là ốc đảo, tuy rằng dưới đất toàn là cỏ dại, nhưng mà qua sa mạc khô cằn cùng hẻm núi u ám như thế, nhìn thấy mảnh đất rộng lớn xanh biếc, ánh chiều tà ngả về phía tây, những rặng mây đỏ đầy trời, chiếu sáng mảnh đất điền trang, thể diễn tả hết được vẻ yên tĩnh mĩ lệ.
Đứng ở chỗ này liếc mắt nhìn liền có thể thấy điền trang kia, giống nhà trong thị trấn, từ xa nhìn điền trang kia như tòa thành , bên ngoài còn có tường đất đắp cao thành lũy, nhưng mà nay những bức tường đất kia có nửa sụp, bên ngoài cỏ mọc cao, mặc dù cảnh chiều tà, cỏ dại cùng bức tường đổ, nhưng mà giờ khắc này trong mắt mọi người đều có loại cảm giác rung động thân thiết, cuối cùng ~ cũng ~ đến ~ nhà ~ rồi!
P/s: bữa giờ editor, betaer bệnh hết nên chương mới chậm trễ, mọi người thông cảm nhe Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ