Phu quân của ta là gian thần - Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Ngay cang hap dan..cho doi..cho doi Nang post tiep
      lon bia thích bài này.

    2. VickyDao

      VickyDao New Member

      Bài viết:
      2
      Được thích:
      3
      Càng đọc càng hại não qua. dám ăn uống gì hết. :059::059: Tks editor nhiều nhoa :012::012:
      Cố Huân Nhiênlon bia thích bài này.

    3. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 21 ★
      Bọn họ cưỡi cự thú rời - P2
      Mà sau khi khâm sai đại nhân vừa lên đường, tộc trưởng bên này khẩn cấp tuyên bố cho Liên ca nhi cái điền trang kia, vẻ mặt đôn hậu : "Tuy tuổi con còn , nhưng mà lại là người đàn ông duy nhất, cũng cần phải chống đỡ gia đình."

      Vạn Tài ngay từ đầu cho rằng thiếu gia giúp Tùng ca nhi dự thi mình cần tới điền trang nữa, có thể ở lại chăm sóc thiếu gia, nghĩ tới Tùng ca nhi được khâm sai đại nhân chọn kinh thành rồi, vậy mà còn đẩy đến điền trang, chỉ đẩy , ngay cả Liên ca nhi là thiếu gia cũng phải , nhất thời liền gào khóc lên.

      "Tộc trưởng, cầu ngài tha cho Liên ca nhi con đường sống , mình tôi là được, Liên ca nhi như vậy, ăn cũng bao nhiêu ảnh hưởng gì đến trong tộc." Vạn Tài phốc phốc phốc dập đầu, lần này lạy sai phương hướng, nhưng mà rất nhanh bị người ta bắt đứng lên.

      "Tên cẩu nô tài lòng tham đáy này, khế ước bán thân của ngươi ta đưa Liên ca nhi, khế đất điền trang tất cả cũng đều đưa Liên ca nhi, đất điền trang kia còn nhiều hơn so với nhà lão Ngũ lúc trước ở đây, trong tộc làm gì có ai được đãi ngộ như vậy, nếu ngươi lại tiếp tục ở trong này gào, trực tiếp trục xuất khỏi gia tộc." Tộc trưởng vẻ mặt nổi giận .

      Người trong tộc trong lòng đều biết ràng điền trang kia thế nào nên nhìn Liên ca nhi như nhìn người chết, ai dám đứng ra chuyện, trước kia uy tín tộc trưởng cao, nay lại có tiền đồ Tùng ca nhi, cho dù có chút đành lòng, cũng ai nguyện ý đứng ra phản đối tộc trưởng.

      Hãy xem tạo hóa !

      Uất Sinh Liên vóc dáng bé đứng giữa những người trong tộc bàn bạc, lưng thẳng tắp, bên trong áo tay run rẩy kịch liệt, nghĩ tới, lần đầu tiên thành công làm chuyện xấu mau gặp báo ứng như thế.

      Lúc trước còn dạt dào đắc ý bản thân đem tộc trưởng và khâm sai đại nhân đùa bỡn trong lòng bàn tay, được toại nguyện hãm hại Uất Sinh Tùng, cũng bảo vệ được Tiểu Vi, mơ hồ cảm thấy việc tiên đoán ngồi cự thú mà đến có liên quan đến Tiểu Vi, hơn nữa Tùng ca nhi lại dùng Vạn Tài uy hiếp , cho nên chút do dự làm ra chuyện xấu.

      Nhưng mà nghĩ tới, cuối cùng sau khi lấy được khế bán thân của Vạn Tài, tộc trưởng còn tuyệt tình hơn, trực tiếp đưa và Vạn Tài đến điền trang.

      Nếu như quay lại lần nữa, vẫn làm như vậy, nhưng mà nhất định làm càng tốt hơn.

      Vẻ mặt Uất Sinh Liên bình tĩnh, thậm chí khóe miệng còn lộ ra nụ cười , người trong tộc xung quanh nơi biểu lộ ánh mắt đồng tình, nơi bàn luận xôn xao, giống như nhìn thấy, nghe thấy, vái chào tộc trưởng, mở miệng : "Tộc trưởng ban ân, Liên mỗ ghi nhớ trong lòng."

      xong, liền kéo Vạn Tài rời .

      biết vì sao, khí thế vừa rồi của Liên ca nhi làm cho người ta sợ hãi, toàn bộ đại sảnh yên tĩnh trở lại, đến khi xa, mới huyên náo trở lại, sắc mặt tộc trưởng cũng dễ chịu bao nhiêu, vậy mà vừa mới bị tiểu súc sinh kia trấn áp, nhưng mà có khắc ghi trong lòng cũng vô ích, lúc này đến điền trang chính là chịu chết, chờ nhặt xác là được.

      Chủ tớ Liên ca nhi cũng có đồ gì cần thu dọn, mấy bộ quần áo cũ, túi là đủ.

      Chẳng qua lúc gần xuất phát, Liên ca nhi muốn tạm biệt bạn bè chút, tộc trưởng thấy cũng như người sắp chết nên làm khó, chấp thuận cho .

      Mà ngay lúc này nhà Tiểu Sắc Vi và tất cả đồ đạc đều được đóng gói tốt, chuẩn bị khỏi.

      Tiểu Sắc Vi lại rầu rĩ vui, thăm người thân, quá vội vàng, thời cổ đại này giống với đại còn có thể gọi điện thoại gửi tin nhắn, nàng luôn cảm thấy nếu mình cứ rời như thế, Liên ca nhi tới đây thấy nhất định rất khổ sở rất khó chịu, nhưng mà nhìn các vị phụ huynh vội vội vàng vàng, ngay cả Đại Hoa Đại Hôi cũng mang theo, nàng cảm giác nhất định phải đơn giản chỉ là "thăm người thân", nên cũng dám làm ầm ĩ.

      Tiểu Vi tâm tình vui, người trong nhà đều có thể nhìn ra, nhưng mà chuyện gấp cần phải làm ngay, an toàn của Tiểu Vi là quan trọng nhất, các vị phụ huynh cũng giải thích thêm, trước tiên chỉ có thể làm như vậy.

      Ngay lúc này, ngoài cửa có người gõ.

      Tiểu Sắc Vi mắt sáng rực lên, "Con mở cửa."

      Nàng hưng phấn chạy , cửa vừa mở ra, nhìn thấy Liên ca nhi đứng trước cửa, còn có Vạn Tài đứng cách đó xa.

      Tiểu Sắc Vi có chút buồn bực, nhìn thấy Liên ca nhi, thế nhưng biết phải cái gì, chính là người bạn đầu tiên chơi với mình, ở cùng Đại Hoa Đại Hôi lâu ngày cũng có tình cảm, huống chi là Liên ca nhi.

      Mà Uất Sinh Liên càng khó chịu hơn, nghĩ tới bản thân sắp phải rời khỏi nơi này, có lẽ còn được gặp lại Tiểu Vi, tim cảm thấy đau như bị đao cắt, có rất nhiều, rất nhiều lời muốn , nhưng mà giờ phút này nhìn thấy Tiểu Vi câu cũng nên lời, thậm chí đè nén được muốn khóc lên.

      Lúc cha mẹ qua đời, vẫn còn , thậm chí cũng thể cảm nhận được chia ly đau xót, nhưng mà sau khi lớn hơn chút hiểu được, lại muốn nhớ loại cảm giác đau xót ấy.

      Lúc này cảm thấy thứ tốt đẹp nhất thế gian này cũng sắp rời khỏi mình rồi, trở về, nhất định trở về, quang minh chính đại trở về, muốn mọi người trong gia tộc Úc thị đều thần phục dưới chân , muốn quyền lực, cần địa vị, muốn đứng cao, để cho người khác còn điều khiển được nữa.

      có thể chịu đựng bất kỳ loại gian khổ nào, nhưng mà sợ hãi, sợ hãi đến khi làm được, nàng còn ở đây nữa.

      Vậy còn ý nghĩa gì nữa?

      Uất Sinh Liên rằng, giờ khắc này, rơi lệ. Nước mắt từng giọt từng giọt lớn từ trong hốc mắt lăn xuống, xuống quần áo màu tro cũ, nháy mắt ướt mảng, gió thổi qua rất lạnh, lại lạnh bằng trong lòng bây giờ.

      Tiểu Sắc Vi vừa thấy Liên ca nhi cũng nhịn được bật khóc, nước mắt cũng có thể truyền nhiễm, nàng thích nơi này, từ khi nàng có ý thức lớn lên ở nơi này, nàng thích Liên ca nhi, hai người cùng đọc sách, cùng ăn cơm, cùng chơi đùa, phần trong cuộc sống của nàng, dù cho là thú cưng cũng muốn tách rời, huống chi là người.

      Ca ca học săn thú để săn nuôi mình, là ca ca sẵn lòng bán đồ thêu để đổi đồ ăn cho mình, ca ca vì mình vụng trộm gian dối, ca ca có tiền tiêu vặt mua bánh bao cho mình, về sau có lẽ còn được gặp lại nữa...

      Hai đứa đứng đó gì, cách ngưỡng cửa đứng khóc hết sức thương tâm.

      Trong viện, bốn phụ huynh thu dọn tốt chuẩn bị xuất phát, nhìn thấy cảnh tượng này, →_→ ←_← 8 mắt nhìn nhau.

      A Phúc nhìn lão Quách mở miệng : "Hay là chúng ta mang theo Liên ca nhi luôn, Tiểu Vi cũng cần người bạn."

      Lão Quách lên tiếng, Tiểu Nghiêm bên cạnh lại dùng sức ngắt ông cái, bên lấy khăn tay che ánh mắt hồng hồng : "Ta cũng muốn khóc, lão Quách lời !"

      Thất nắm thiết côn lớn trong tay bình tĩnh : "Ta thấy, dù sao đứa cũng là mang theo, hai đứa cũng là mang theo!"

      Phụ huynh ở bên bàn bạc mang theo người bạn để chơi cùng Tiểu Sắc Vi, bên kia Liên ca nhi thấy Tiểu Sắc Vi khóc, vội vàng lau nước mắt cho nàng, lúc tộc trưởng muốn đưa đến điền trang cũng hoảng hốt, giờ phút này lại luống cuống tay chân, người có khăn tay, chỉ có thể dùng mặt trong tay áo cẩn thận lau nước mắt cho nàng.

      Tay chạm vào mặt Tiểu Vi, lành lạnh như băng.

      "Đừng khóc." Sau khi , bản thân cũng từng giọt từng giọt nước mắt lớn tuôn rơi.

      "Ta muốn rời xa ngươi." Tiểu Sắc Vi nghẹn ngào .

      ràng mình phải xa, làm sao Tiểu Vi biết? Liên ca nhi tuy rằng giờ phút này rất khổ sở, nhưng chỉ số thông minh vẫn bình thường, ngẩng đầu nhìn thấy trong nhà thu dọn sạch , Thất , Phúc thúc, Bát di, Cửu bá cũng cầm hành lý, vẻ mặt kinh ngạc hỏi: "Mọi người muốn đâu vậy?"

      "Chúng ta cũng biết phải đâu." Tiểu Sắc Vi khóc đến nỗi thở ra hơi, cẩn thận ra !

      Bốn phụ huynh o(╯□╰)o, bị phát rồi sao.

      Từ Uất Sinh Liên cảm thấy bản thân vận khí tốt, cũng là họ Uất mà chỉ có thể cùng lão bộc sống nương tựa lẫn nhau, người khác có cha mẹ bên cạnh rất vui vẻ, được ăn món ngon, được mặc quần áo mới. Thậm chí ngay cả khi khó khăn lắm mới có cơ hội được làm chuyện xấu cách hoàn mỹ, ngay lập tức liền gặp báo ứng. tin thế giới này có thần linh, nhưng mà trong phút chốc, Liên ca nhi lần đầu tiên cảm thấy là thần may mắn tồn tại, lấy giấy tờ của điền trang ra đưa cho Cửu bá bá, mở miệng : "Dù sao mọi người cũng biết đâu, theo con ."

      Lão Quách mở giấy tờ đất ra nhìn, khá lắm, nhìn đứa mà mình dạy này lại là địa chủ lớn!

      Nhìn thấy vị trí điền trang là ở hướng Bắc, vừa hay ngược hướng với khâm sai đại nhân, lão Quách vốn cũng nghĩ ra nên đâu, giờ phút này buồn ngủ gặp chiếu manh, vỗ tay, thôi!

      Vì thế vốn là hai người bạn sắp sinh ly tử biệt, lại có thể ở chung chỗ rồi
      ︿( ̄︶ ̄)︿

      Lúc khâm sai đại nhân đến kinh thành, nhà Tiểu Sắc Vi và chủ tớ Liên ca nhi cũng rời khỏi thị trấn.

      xe ngựa của khâm sai đại nhân có nửa nồi thịt chó, trời lạnh, đông lại thành thịt chó đông, mặt phủ tầng dầu mỡ. túi có năm miếng da thú màu đen mới toanh tỏa ra mùi tanh nồng.

      Tùng ca nhi ngồi trong xe ngựa có chút khó chịu thích ứng cau mày.

      Trong lòng khâm sai đại nhân cười đắc ý, con cự thú mà ngươi cỡi đến, nay chỉ còn lại nồi thịt cùng bộ da ...

      Mà bên ngoài thị trấn, Thất và A Phúc đánh xe, Tiểu Nghiêm, lão Quách, Vạn Tài ngồi trong xe. Phía trước, Liên ca nhi vẻ mặt tươi cười cưỡi hổ cái thân hình khổng lồ màu sắc rực rỡ, mà Tiểu Sắc Vi cũng hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang cưỡi lưng đại sói xám.

      Trái tim của Liên ca nhi như bay phất phới theo ngọn gió ven đường, bay rất cao rất cao, đây là ngày vui nhất từ trước đến giờ, loại sung sướng của cảm giác mất rồi có được lại tràn đầy lồng ngực , làm cho càng thêm quý trọng cơ hội được ở cùng chỗ, sau này cũng rời xa, ở cạnh bên nhau.
      Last edited: 26/10/15
      Phong Vũ Yên, Nhã Tịnh, Trâu36 others thích bài này.

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      lánh nạn mà hạnh phúc quá để, thanks LON BIA
      lon bia thích bài này.

    5. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Wá tuyệt.... chiến này học dc tiếng nc ngoài rành rõi lun nek 2 đứa =^.~=
      lon bia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :