Phu quân của ta là gian thần - Lưỡng Khỏa Tâm Bách Thảo Đường - DROP

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 10 ★
      Bước đầu giáo dục (p2)


      Môn văn hóa mà lão sư A Phúc dạy làm Lý Sắc Vi bị đả kích , điểm số của nàng cộng lại chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn, quả thực là muốn khóc xỉu luôn cho rồi!
      Cũng may còn có giờ thể dục quý, luyện tập cưỡi ngựa và bắn cung, đây thực là thế mạnh của mình.
      Đối với người uống sữa hổ từ lớn lên như Lý Sắc Vi mà , môn học này đương nhiên đạt điểm tối đa. Nàng lại lần nữa tràn đầy ý chí chiến đấu! Rống, rống, ta là Tiểu Sắc Vi thể chinh phục!
      Và tiết học này vẫn do A Phúc lão sư dạy.
      Nhưng vừa vào học gặp chút ít khó khăn.
      Ngựa quá mắc, luyện tập kỵ xạ, bình thường đều là dùng ngựa, mà nuôi nổi ngựa phải là kẻ có nhiều tiền, cũng giống như mua chiếc xe chuẩn bị sẵn xăng để cho nó uống và gara để đậu vậy, nuôi con ngựa phải có chuồng ngựa, người chăn ngựa, thức ăn dành cho ngựa, phí tổn hết sức cao, hơn nữa nam nữ quý tộc trong kinh thành rất thích cưỡi ngựa dạo chơi ngoại thành, chiến trường cũng cần lượng ngựa cực lớn, muốn mua con ngựa thiên kim cũng khó cầu! (*)
      (*: Có ngàn vàng cũng chưa chắc mua được)
      Làm lão sư, dạy học sinh cưỡi ngựa, lại phát mua nổi ngựa, đây câu chuyện bi thương!
      Cho nên, ngày hôm qua còn hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang, A Phúc lão sư tại chỉ có thể cưỡi lưng của Đại Hoa.
      Mặt ông đầy vẻ xấu hổ với hai học sinh: "Đợi sau này có tiền, ta mua ngựa cho các ngươi luyện tập, tại tạm dùng Đại Hoa đỡ ."
      Lý Sắc Vi ngây dại, nhìn A Phúc cưỡi mãnh hổ lông sáng rực, màu sắc rực rỡ, hình thể khổng lồ, những lời như vậy, giống như :
      tại điều kiện của chúng ta được tốt, nên tạm học đại học Bắc Kinh trước rồi hãy quay lại học Trung học sau. o(╯□╰)o
      Trong nhà sân quá , luôn nắm vững thái độ phải có tinh thần trách nhiệm với học trò, tuyệt đối làm cho có lệ, A Phúc mang theo hai học trò vào núi.

      Đây là lần đầu tiên Lý Sắc Vi ra khỏi cửa, mặc dù là vào trong núi, nhưng vẫn mừng rỡ thôi, giống như thú con mới được thả ra khỏi lồng, chạy quanh núi.
      Mà Liên tiểu ca lại ngoan ngoãn theo sau lưng tiên sinh học tập, học rất nghiêm túc, cho rằng A Phúc lão sư dạy cách săn thú như thế nào… rất lo lắng cảnh gian nan khổ cực, sau này nếu thực thể kiếm sống, ít nhất có môn kỹ năng này, bị đói chết.
      thực tế A Phúc dạy chính là môn kĩ thuật trinh sát chính thống nhất! Đây chính là kỹ năng mà chỉ có tử sĩ ưu tú nhất của hoàng gia mới có thể học được ╮(╯▽╰)╭.
      Từ dấu vết nhất để lại liền có thể phán đoán các loại tin tức như hoàn cảnh, khí hậu, sinh vật..
      "Ngươi nhìn hai cái dấu này, có cảm giác gì?" A Phúc mặt vuông nghiêm túc hỏi.
      "Ừm, dấu lớn như vậy, chắc là gấu ngựa, bên trái sâu, bên phải cạn, có lẽ chân phải bị thương, vết bùn bên cạnh khô, nên dấu này có lẽ được lưu lại từ ba ngày trước." Liên tiểu ca thông minh xong, vẻ mặt mong đợi nhìn A Phúc, rất có dáng vẻ mau khen ta, mau khen ta .
      A Phúc lại chỉ lắc đầu.
      "Đây là lông của con gấu ngựa màu xám, ngón cái bên chân phải bị gãy, là tối hôm qua lưu lại, hẳn là cách đây xa, ở tại..."
      Lời của A Phúc vẫn chưa hết, liền nghe được tiếng hét của Tiểu Vi.
      "Cứu mạng! ! !"
      Liên tiểu ca và A Phúc đồng thời chạy vội qua.
      Vừa mới gấu ngựa, phải là Tiểu Vi xảy ra chuyện chứ, bởi vì chạy quá nhanh nên chân Uất Sinh Liên bị chạc cây quét trúng, nháy mắt rướm máu, nhưng hề dừng lại, mà tiếp tục chạy.
      Đợi hai người chạy đến trước mặt, nhìn thấy tiểu nương giơ cây gậy, nhắm mắt lại đập loạn xạ vào con gấu ngựa cực lớn, con gấu ngựa hấp hối, thập phần đáng thương, hai người đều o(╯□╰)o.
      Cảnh tượng như thế này mà gọi cứu mạng, hẳn là con gấu ngựa kia mới đúng…
      Vì thế môn học dã ngoại đầu tiên, được kết thúc với chiến công của ba chỏm Lý Sắc Vi săn được con gấu ngựa.
      Vẻ mặt của A Phúc vừa vui mừng lại vừa rối rắm (vui mừng vì đứa rất giống Thất , Thất cũng thích cầm gậy, khí lực cũng lớn. Rối rắm là, cho dù là Thất , nhưng lúc còn như thế này cũng thể đánh ngã con gấu ngựa, có phải bọn họ lại làm sai ở đâu nữa rồi …)
      Chỉ là bị chạc cây quét chút liền đổ máu ào ào, đường khập khễnh, Liên tiểu ca nháy mắt cảm thấy mình cực kì yếu ớt.
      Nhìn ra tâm tình của suy sụp, Lý Sắc Vi an ủi: "Liên ca ca cần lo lắng, cha mẹ ta vốn sinh ra có thân thể rất yếu, sau này nhờ ngâm nhiều nước thuốc mà lão thần tiên cho, nên thân thể mới khỏe lên, sau này ngươi cũng có thể ngâm cùng ta."
      Vì gia tăng lực thuyết phục, Lý Sắc Vi nhấn mạnh ba chữ "Lão thần tiên".
      Nhưng mà Uất Sinh Liên lại chỉ nghe được ba chữ "Cùng nhau ngâm", mặt đỏ có thể rỉ máu.
      Đương nhiên sau đó hai người thể ngâm cùng, bởi vì Liên tiểu ca căn bản thể chịu nổi nhiệt độ đó, nhưng theo Tiểu Vi cùng ăn cùng huấn luyện, thân thể ngược lại tốt hơn nhiều, quan trọng nhất là rốt cuộc cũng phát triển vóc dáng, cao hơn Tiểu Sắc Vi╮(╯▽╰), yên tâm thoải mái nghe nàng gọi mình là Liên ca ca, thoải mái.
      Mà Uất Sinh Liên mỗi ngày sớm về muộn, có đôi khi trở về còn thân chật vật, người trong tộc mỗi khi về , đều gật gù, thở dài than ngắn, cố gắng, còn tuổi học vấn nghề nghiệp, biết tiến tới, chỉ biết chơi đùa.
      Thất có nhà, Tiểu Sắc Vi cảm thấy mình đủ đáng thương, gương mặt vuông của lão cha A Phúc càng ngày càng vuông, góc cạnh càng ngày càng rệt.
      Rốt cuộc, dưới chờ đợi của Tiểu Sắc Vi, Thất thăm người thân trở về, chỉ trở về, còn mang về hai~người~thân~thích!
      Tác giả có lời muốn :
      Vương ngự sử viết tấu chương vạch tội Lý Thượng Thư cẩn thận bị Uất Sinh Liên nhìn cái, thế nhưng lại nhớ sót chữ chạy cho Lý Thượng Thư nghe trước, kết quả Vương ngự sử xui xẻo bị biếm...
      Lưu Hàn Lâm bởi vì lúc vào triều, người mang theo chút mùi hương, bị Uất Sinh Liên ngửi ra mùi tương tự như Cao Thái úy, trực tiếp vạch trần bọn họ là phe, Lưu Hàn Lâm cùng Cao Thái úy cùng nhau bị biếm...
      Mấy người Đột Quyết ở trong triều dùng từ địa phương của Đột Quyết giễu cợt người Hán, quan viên trong triều đều nghe hiểu, Uất Sinh Liên nghe được trực tiếp mắng ngược lại...
      Vương ngự sử, Lưu Hàn Lâm, Cao Thái úy, cùng cả triều quan viên thêm người Đột Quyết tự độc thoại trong nội tâm: Là người nào học vấn nghề nghiệp, bước ra đây, ta cam đoan đánh chết ngươi.
      Nghe di ngôn của Hoàng Thượng khi lâm chung còn lưu lại phiên bản khá hoàn chỉnh:
      Hoàng Thượng bóp cổ quốc sư: Tổ cha mi chứ học vấn nghề nghiệp, nhìn lần nhớ, tinh thông ngoại ngữ, ngửi mùi hương biết nguồn gốc (đại loại như thế), người như vậy ngươi lại còn học vấn nghề nghiệp? ? ?

    2. caoduong

      caoduong Well-Known Member

      Bài viết:
      847
      Được thích:
      758
      Ngồi chò tới chương mới mệt mỏi lun....update nhanh nhanh nha ...chaizzzzoô

    3. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      @caoduong ừa, do giờ fải up lại nữa á, hơi lâu chút nha :yoyo44:
      lylycaoduong thích bài này.

    4. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 11 ★
      Bát di Cửu bá


      Thất vừa trở về, đương nhiên là âu yếm bảo bối nữ nhi phen trước, từ lúc có Tiểu Sắc Vi, bà chưa từng rời nhà lâu như thế, mỗi ngày đều nhớ nàng, lộ trình tháng, mà bị bà cứng rắn rút ngắn lại thành nửa tháng, vì thế hai "Thân thích" cũng bị bà ‘rút ngắn’ khác gì dân chạy nạn.
      Tiểu Sắc Vi cũng đặc biệt nhớ Thất , khi Thất rồi mới phát , lão cha A Phúc mới chỉ hung tàn, chủ yếu nhất là, ông ấy nấu thức ăn rất mặn... Mỗi ngày cơm nước xong phải liều mạng uống nước. Lý Sắc Vi cảm thấy mình bị phù lên ít, vậy A Phúc còn mừng rỡ cảm thấy nàng mập lên là do tài nấu nướng của ông tốt =_=!
      Tiểu nương chạy như bay đến trước mặt Thất .
      Thất nháy mắt liền đem hai người phía sau quên mất, vươn tay ôm con lên, ném mạnh lên cao (khi còn bé Lý Sắc Vi rất thích chơi trò này, mỗi khi bay cao cao nhìn thấy cảnh bên ngoài viện, cho nên mỗi khi chơi trò này đều cười ngây ngô)
      Nhưng mới thời gian ngắn bế bé, hình như con bé nặng lên rất nhiều? Hay sức mình yếu dần? Lúc ném con bé lên Thất làm theo quán tính, nhưng khi đem tiểu tử ném lên trung, trong nháy mắt cảm thấy đau tay có lẽ là do mấy ngày nay bôn ba quá mức khổ cực, Thất xoay xoay cánh tay chút….... Sau đó quên việc đón lấy Lý Sắc Vi rơi xuống o(╯□╰)o.
      Tiểu Sắc Vi thẳng tắp rơi từ trời xuống, chỉ nghe xoạch tiếng, nặng nề đập xuống đất...
      Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng đứng sau lưng Thất vận trang phục khất cái, đồng thời run run, →_→ ←_← đứa bé đó còn sống ?
      Đứa bé xui xẻo đó chính là học sinh mà bọn họ sắp dạy sao? Vừa thấy mặt học sinh chầu ông bà, bọn họ phải làm sao?
      Cũng may cũng để cho Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng lo lắng quá lâu, đứa bé nằm dưới đất tự mình bò lên...
      Lần nữa vui vẻ chạy tới, duỗi cánh tay trắng nõn làm nũng cùng Thất : "Nương, tay đau, thổi chút!"
      Má ơi, từ trung đập thẳng xuống đất, chết, ngay cả cánh tay cũng hề đỏ, chỉ thổi chút là xong?
      Đây rốt cuộc là loại sinh vật gì thế này? phải là truyền nhân của dã thú đấy chứ….

      Nghiêm quý phi (⊙o⊙)
      Quách tể tướng (⊙o⊙)
      Thất đón được nữ nhi, vẻ mặt ngượng ngùng, nhưng lúc Tiểu Sắc Vi còn chưa biết đường có thể mình từ giường lăn đến trong viện, lại hề xảy ra chuyện gì, cho nên cũng hề để ở trong lòng, nghe nàng đau tay, vội vàng phối hợp thổi chút, hơn nữa xoa xoa cho nàng... Sau đó, cánh tay trắng nõn liền đỏ...Tay của Thất thực quá thô!
      Ngã đau, nhưng bị nương xoa rất đau, Tiểu Sắc Vi bắt đầu chuyển dời chú ý, khi nương làm chuyện gì đều cũng cực kì nghiêm túc, ngươi quấy rầy nàng liền ngừng, nếu tiếp tục xoa nữa tay bầm xanh ...
      Nàng chỉ là quá lâu gặp Thất nên muốn làm nũng mà thôi, quả nhiên loại chuyện làm nũng như thế này, thích hợp với gia đình chất phát của nàng.
      Lý Sắc Vi đau đến nhe răng trợn mắt, vội chỉ vào Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng bị bỏ quên hỏi: "Nương, bọn họ là thân thích của nương sao?"
      Thất lúc này mới nhớ tới, bà mang theo hai "Thân thích" trở về.
      Đây cũng là chuyện từng thương lượng xong với A Phúc trước đó, Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng từng liên quan với tiền triều, vẫn nên che giấu chút tốt hơn.
      "Tiểu Vi, đây là bát di của con." Thất chỉ vào Nghiêm quý phi giới thiệu.
      Nghiêm quý phi o(╯□╰)o, Cho dù mặt lão nương đây có sẹo (*) nhưng cũng thể kêu ta là dì sẹo được nha…
      (Sẹo phiên hán việt là ba, chữ Hán là 疤, Nghiêm Quý Phi nghe nhầm là ba di = dì sẹo -___-!!!)
      ... Đợi đến khi nghe được Thất chỉ vào Quách tể tướng thích rượu như mạng , đây là Tửu bá của ngươi tâm lý của Nghiêm quý phi lập tức thăng bằng.
      "Con chào bát di di, cửu bá bá." Lý Sắc Vi rất lễ phép vấn an, tuy rằng hai thân thích này của nương hơi kì quái, ( Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng rống to trong lòng, ngươi mới kì quái , cả nhà ngươi đều quái quái ! ! ), nhưng dù sao trong nhà rốt cuộc cũng có thân thích, Lý Sắc Vi vẫn rất là hưng phấn .
      "Bát di cùng cửu bá của con trong nhà gặp họa, sau này ở cùng chúng ta." Thất giải thích câu.
      Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng đột nhiên bị gặp họa →_→ ←_← yên lặng gì, khóc ra nước mắt... (Ngươi gây họa cho chúng ta là ngươi đó!!!!)
      Nghiêm quý phi vốn cũng giống như ngày thường, niệm phật, ăn chay, đột nhiên từ đâu xuất nữ tráng sĩ, vừa gặp mặt đánh bà ngất xỉu….
      Mà lão Quách tể tướng uống say bí tỉ, trực tiếp bị Thất vác , hai ngày sau mới tỉnh lại.
      Khi hai người tỉnh lại mới phát mình nằm chiếc xe đẩy phủ kín rơm, trời xanh xanh bao la, mây trắng trắng trắng xóa, cỏ xanh mướt kéo dài đến ngút ngàn, sau đó...
      "A! A!"
      Hai tiếng thét chói tai hoảng sợ đồng loạt vang lên.
      Những chú châu chấu xinh xinh nhấm nháp lá cỏ, đều bị kinh hoàng rơi hết xuống đất.
      Từng là sủng phi đẹp nhất, cùng với từng là tể tướng có quyền thế nhất, lại tương ngộ nhau chiếc xe rơm cũ nát, hai người nằm cạnh bên nhau, tay trong tay, đầu tựa đầu….
      Phải biết rằng, đời này người có thể làm cho Nghiêm quý phi ghét nhất, ngoài Quách tể tướng lưng gù ra chẳng còn ai, bởi vì lúc trước khi Hoàng Đế sủng ái nàng, thường dâng sớ nàng là họa quốc phi... Mẹ nó, nhất định là nó hâm mộ bà, đố kị với bà, nên sinh ra hận bà, bời vì cái lưng gù của nên suốt đời có ai thèm đâu…..
      đời này người có thể làm cho Quách tể tướng ghét nhất đương nhiên phải nhắc đến Nghiêm quý phi có dung mạo nghiệt kia, bắt nguồn từ lần ông nôn nóng đến ngự thư phòng gặp Hoàng Thượng, nghĩ tới nửa đường đụng vào thứ gì đó... Mềm mềm , chút đều đau... Bởi vì gù lưng nên lão Quách vội vàng hướng về phía trước, đầu trực tiếp đụng vào bộ ngực cực to, cực kì mềm mại của Nghiêm quý phi rực rỡ chói lóa….
      Hai người bởi thế mà kết thù, người đối phương là phi, người mắng đối phương là gian thần.
      Tuy rằng nay, đại boss chung của bọn họ chầu Diêm Vương, nhưng loại cảm xúc chán ghét đối phương vẫn còn lưu mãi đến tận giờ.
      "Tại sao ngươi lại ở chỗ này?" Hai người đồng thời mở miệng.
      Sau đó hai người rốt cuộc nhìn thấy người có cảm giác tồn tại cực thấp - Thất .
      phụ nữ nông thôn quần áo mộc mạc tướng mạo kỳ quái, kéo xe phía trước, mà bọn họ cùng nhau nằm chiếc xe đó….
      Hai người nghĩ bị bắt cóc, nghĩ bị triều đình phát , nghĩ đến phản tặc... Sau đó liền nghe nông phụ phía trước bình thản mở miệng : "Là lão già nhà ta hai người các ngươi có học vấn tốt, nên bảo ta mời các ngươi đến nhà dạy cho mấy đứa nhà ta!"
      Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng đồng thời đứng hình, hai miệng, lại đồng thanh mở miệng, "Ngươi biết chúng ta là ai ?"
      "Biết! biết tìm các ngươi làm gì?" Mặt Thất buồn bực.
      Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng trực tiếp choáng váng ... Nếu như là quan to quý nhân mộ danh mà đến mời bọn họ, còn có thể lý giải, nhưng thân phận của bọn họ chung quy khá mẫn cảm, tất cả đều có liên quan đến tiền triều, cho tới bây giờ đều bị giữ kín, cho nên cho dù bọn họ tài cao học rộng, trí tuệ hơn người, cũng có quý tộc dám mời bọn họ, chỉ có thể say chết bên đường hoặc làm bạn với kinh phật mà thôi.
      Nhưng mà nay, nông phụ lại muốn mời bọn họ về làm tiên sinh…. Hoàn toàn có cách lý giải!
      Nhưng ngay lập tức, bọn họ cần nông phụ giải thích nữa.
      Trời thăm thẳm, đất mênh mông, gió thổi cỏ lay, đột nhiên xuất đám mã tặc (*)... đám mã tặc, hùng hổ mà đến... Sau đó, à có sau đó…
      (Cướp cưỡi ngựa)
      Nông phụ thuần hậu chất phác trước mắt, đều đem tất cả mã tặc đánh chết hết o(╯□╰)o... Giống như trò chơi thường ngày của mọi nhà, nông phụ vừa ra tay, những tên mã tặc kia liền phối hợp tự chết.
      Nên cho dù Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng có vô số câu hỏi cần giải đáp, an tĩnh ngậm miệng.
      đường , bọn họ biết nông phụ này gọi là Thất , lão già nhà bà ấy tên là là A Phúc, bọn họ có đứa , gọi là Lý Sắc Vi... Mấy đứa bé ở nông thôn phải hay gọi là chó con, cu đen hay gì gì đó sao? Tại sao lại là cái tên Lý Sắc Vi cực kì nho nhã, hơn nữa nhà chồng ngươi họ Lý sao? Lý A Phúc?
      Nhưng Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng rất nhanh còn tâm tư đặt câu hỏi gì thêm nữa, bởi vì Thất bắt đầu chạy ! Ngồi chiếc xe đẩy rách nát cảm nhận được cái gọi là gió như quất vào mặt, lướt như sấm chớp. (Đại khái là chạy nhanh như ngồi chiếc Chery QQ, hay Hummer ̄▽ ̄)... Nghiêm quý phi ói đến phun cả mật, lưng gù của Quách tể tướng bị đụng đến mức sắp lõm luôn….
      Ngay từ đầu Nghiêm quý phi còn muốn dùng khăn bằng sa mỏng che quanh gương mặt bị hủy dung của mình, kết quả rất nhanh, bà liền phát , hoàn toàn cần, bởi bà bị ngã qua ngã lại mặt mũi bầm dập, đầu bù tóc rối, hoàn toàn nhìn ra từng bị hủy dung! biết là nên cao hứng hay là thương tâm ~~
      Mà Quách tể tướng còn muốn kiếm chút rượu uống, nay ông ta cực kì nghiện rượu, 1 ngày uống rượu liền khó chịu, nhưng ông cũng lập tức phát ông hoàn toàn cần dùng rượu nữa, cũng có thể cảm thụ cảm giác say đến choáng váng, sao bay đầy trời, trực tiếp đụng ngất xỉu~~
      Và cứ thế, vốn dĩ là đối thủ mất còn thù địch lẫn nhau, họa quốc phi của tiền triều cùng đại gian thần mà ngay cả lúc Hoàng Đế chết cũng chưa từng buông xuống thành kiến, nhưng ngay chiếc xe đẩy gập ghềnh cũ nát này, lại sinh ra tình cảm đồng sinh cộng tử, sinh tử gắn bó, sống nương tựa lẫn nhau... ︿( ̄︶ ̄)︿
      Buổi chiều đầu tiên khi trong nhà xuất hai vị thân thích, Tiểu Sắc Vi bởi vì ban ngày quá hưng phấn, sớm bị đuổi về phòng ngủ .
      Trẻ con nhà người ta tùy tiện núp chỗ nào nghe người lớn chuyện biết hoàn cảnh quan hệ của các nhân vật chung quanh, đến phiên của Lý Sắc Vi lại thể thực được, cách bức tường, nàng hoàn toàn thể nghe được Thất cùng Phúc thúc gì, vậy cho dù nàng xoay người nhiều chút cũng bị Phúc thúc chạy sang thăm chừng, quá khoa học ...
      Cho nên trước nay nàng hề thăm dò gia trưởng gì, thập phần nhu thuận tự ngủ.
      Lại biết, trong gian phòng cách vách, bốn vị thân thích vừa mới ra lò trợn mắt nhìn nhau, bắt đầu trận chuyện nghiêm túc.
      "Tiểu Vi phải con ruột của chúng tôi." A Phúc mặt vuông nghiêm túc mở miệng .
      Lời này tuy rằng trực tiếp, nhưng mà cũng đúng thôi, Tiểu Sắc Vi rất xinh đẹp, mà Thất cùng A Phúc lại là tướng mạo thường thường.
      "Ta cùng Thất là tử sĩ của tiên hoàng, chính biến tám năm trước, chúng tôi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ nên mới còn sống."
      Nếu như câu đầu tiên ngoài ý muốn, câu thứ hai liền làm cho Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng có chút khiếp sợ, ra tử sĩ trong truyền thuyết lại có hình dạng như thế này? Ai tử sĩ cao cao tại thượng, ai tử sĩ thần thần bí bí →_→ ←_←?
      Bất quá ngẫm lại, bản thân mình cũng nghèo túng như thế, trước kia cũng từng là quý phi tể tướng, giờ cũng hơn được ai.
      "Thân phận của các ngươi chúng tôi đều biết, chúng tôi mời các ngươi đến đây, là muốn mời các ngươi làm tiên sinh dạy cho Tiểu Vi, đương nhiên nếu như các ngươi nguyện ý đem nàng xem như hài tử của các ngươi cũng được."
      Câu thứ ba của A Phúc liền trực tiếp đem Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng bùng nổ choáng váng. sai, Nghiêm quý phi tuy rằng từng được sủng khắp lục cung, nhưng mà cung đấu quá lợi hại, sau khi bị lưu sản đứa còn khả năng sinh nữa. Mà Quách tể tướng ngay cả lão bà đều có, đừng chi đứa .
      Giờ phút này A Phúc mặt vuông thà ném ra cành oliu, tỏ vẻ nguyện ý cùng nhau nuôi nấng đứa này, Nghiêm quý phi cùng Quách tể tướng đều động lòng, bọn họ ngay cả nghĩ cũng chưa từng nghĩ mình đứa con, nay đột nhiên xuất đứa bé đặt ở trước mặt, lại là bảo bối cực kì khỏe mạnh, thân thể cứng cáp. ( Lúc trước là ai Tiểu Sắc Vi là truyền nhân của dã thú o(╯□╰)o)
      Bốn người ai cũng ôm tâm tư, bước đầu đạt thành nhất trí.
      chiếc giường cách vách, Lý Sắc Vi nằm ngủ hồn nhiên biết, người nuôi nấng nàng ngoài cặp phụ mẫu là tử sĩ, bà vú là hổ cái, nay lại xuất thêm quý phi di di, lại thêm tể tướng bá bá... ╮( ̄▽ ̄)╭ trưởng bối càng ngày càng nhiều nha!

    5. lon bia

      lon bia Well-Known Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      442
      ★ Chương 12 ★
      Khâm sai đại nhân


      Gió se lạnh, Bắc Cương quả thực rất lạnh, Nghiêm quý phi mở mắt ra, nghe gió bên ngoài thổi mạnh như nức nở, đưa tay ôm bé trong ngực, siết chặt, bên gương mặt bị hủy dung lộ ra nụ cười ấm áp, khác hẳn nụ cười tinh xảo hoàn mỹ của trước kia, bà nay, là đóa hoa rửa sạch dơ bẩn, tạp niệm, chỉ còn lại tinh khiết xinh đẹp và trang nhã.
      Bà từng cho rằng cuộc đời này của bà kết thúc nơi cửa Phật, mỗi ngày chỉ có thể nhớ về vinh quang trong kí ức mà sống qua ngày.
      Lại nghĩ tới cuộc sống của bà lại có thể rẽ sang hướng khác, cần lục đục đấu tranh, cần hoài niệm quá khứ, sống những ngày tháng bình thản, nhưng lại cảm thấy ngày trôi qua rất nhanh, tại mỗi ngày đều càng ngày càng tốt hơn quá khứ.
      "Bát di, người sắp thức dậy rồi sao?" Lý Sắc Vi buồn ngủ mông lung dụi dụi vào người nàng.
      Ngực lớn, mềm mại, ấm áp, buổi sáng mùa đông, Lý Sắc Vi cảm thấy được Bát di ôm ấp là thoải mái nhất, cho nên dứt khoát chuyển qua đây ngủ chung với Bát di mỗi ngày.
      "Ừm, cha mẹ con hôm nay có lẽ về, Bát di phải dậy nấu cơm, trời rất lạnh, hôm qua có báo với Liên ca nhi cần đến đây học, con có thể ngủ tiếp lát."
      Từ lúc trong nhà có thêm hai vị thân thích, sinh hoạt trong cuộc sống tiện lợi hơn rất nhiều, mặt Bát di có sẹo, nhưng hành động và cách chuyện đều cực giống như siêu cấp đại tiểu thư, Lý Sắc Vi ngay từ đầu quen với bà, luôn cảm thấy Bát di dễ gần gũi, nhưng kết quả Bát di lại có tài nấu nướng rất tuyệt vời.
      Từ lúc ăn cơm mà Bát di làm, thức ăn của Thất cùng A Phúc còn nuốt nổi nữa, Lý Sắc Vi nhanh chóng bị thu mua.
      Thất cũng được giải phóng ~\(≧▽≦)/~ Thất từ được bồi dưỡng để làm tử sĩ (vật hy sinh), sớm muốn ở nhà nấu cơm, chỉ muốn vào núi săn thú cùng A Phúc, nhưng vì muốn cho Tiểu Sắc Vi có khái niệm về gia đình bình thường, cho nên vẫn chịu đựng, nay có Nghiêm Quý Phi từ đầu đến chân đủ chuẩn nữ nhân siêu cấp, Thất yên tâm rồi.
      Mà Cửu bá thích uống rượu ( tể tướng lão Quách ) cũng nhanh chóng tìm được vị trí cho mình trong ngôi nhà này, làm trợ thủ cho Nghiêm quý phi.
      Kỳ ngày đầu tiên chuyện, xúc động nhiều nhất phải là Nghiêm quý phi yếu đuối, mà lại là Quách tể tướng nổi tiếng gian trá.
      Suốt cuộc đời thăng quan và thẳng lên đỉnh cao của dnah vọng, lão Quách kỳ đứa trẻ bị vứt bỏ, bởi vì ông bị gù bẩm sinh.
      Mà triều đại sau lại nhìn mặt mà dùng người gấp trăm lần triều đại trước. Ngoại hình đẹp, đừng hòng được làm quan, cho dù ngươi có tài cao trí lớn, cũng đều có tác dụng. Mà người gù như lão Quách lại có thể leo lên đến chức tể tướng những chua xót trong đó kể mãi cũng hết.
      Thậm chí bởi vì trải nghiệm như thế làm cho lão Quách muốn cưới vợ sinh con, bởi vì tận sâu trong nội tâm của ông vẫn còn lưu lại bóng ma, ông bị gù bẩm sinh, ông sợ di truyền cho con ông, cho nên Quách tể tướng nhìn như tinh tế khéo léo lại là người có ý chí kiên định vững chãi.
      Từ lần đầu tiên nhìn thấy Tiểu Sắc Vi, cần A Phúc , lão Quách liền có thể xác định, nàng phải là con ruột do Thất cùng A Phúc sinh ra, dung mạo khác nhau quá lớn, Thất thân thể cường tráng, mặt đen môi dày, mà A Phúc vóc dáng thấp, mặt vuông, mắt , cho dù đem gien tốt nhất toàn thân dưới của hai người chắp vá lại cũng thể nào tạo ra được bé xinh đẹp như cục bột như thế.
      Nhưng mà người nhà như thế khi ở cạnh bên nhau lại hề có chút cảm giác gì gọi là thích hợp, ông thừa nhận, khắc đó, ông hâm mộ tận đáy lòng, thậm chí đố kỵ, bởi vì dưỡng phụ dưỡng mẫu của ông trước kia đối xử với ông cũng tốt.
      Ông vốn cho rằng cuộc sống huy hoàng của ông ngừng bước, thời gian còn lại đều dùng để say rượu là đủ, nhưng mà đột nhiên phát , cuộc sống lại còn có rất nhiều chuyện có thể làm, nuôi lớn con của mình, thân thể con bé bị tật, bị gù, ông muốn dạy nó rất nhiều, rất nhiều thứ, mỗi ngày chỉ cảm thấy thời gian thiếu đủ dùng.
      Tại huyện thành ở biên cương này, lão Quách ba mươi chín tuổi, cạo sạch gương mặt đầy râu, búi lại mái tóc dài, từ bỏ rượu, được thêm ba người thân, đứa bé, có chỗ đặt chân, chỗ đó, tên là NHÀ.
      ... Đường phân cách thời gian...
      Lúc Nghiêm quý phi giúp Tiểu Sắc Vi mặc xong quần áo vào phòng bếp, Quách tể tướng nhóm lửa xong, nước ấm cũng nấu xong.
      "Cửu bá, chào buổi sáng." Lý Sắc Vi hé môi đáng ngáp , tới bên cạnh ông.
      "Tiểu Vi, Dung Nhi (tên đầy đủ của Nghiêm quý phi, là Nghiêm Hữu Dung, danh xứng với thực nha, có mặt đẹp là lớn nhất, ngươi cũng hiểu mà, hoắc hoắc  ̄▽ ̄), chào buổi sáng, trời lạnh như thế, sao hai người ngủ thêm chút nữa." Lão Quách thuận tay liền đem Lý Sắc Vi bế lên băng ghế , bắt đầu chải đầu cho nàng, bên bếp lò có đặt chiếc lược làm bằng sừng trâu.
      Trước kia khi Thất chải đầu cho nàng, tóc mỗi ngày đều bị đứt ít, nhưng từ lúc có Cửu bá bá, Lý Sắc Vi cảm thấy tóc mình tươi tốt rất nhiều, Cửu bá bá chỉ có học vấn, còn rất biết cách chải đầu!
      "Di di hôm nay cha mẹ về, cho nên rời giường sớm chút." Bởi vì thức sớm hơn bình thường, nên cho dù chải đầu, vẫn là buồn ngủ mông lung.
      "Vậy hôm nay chải kiểu tóc quý phi xinh đẹp nhất cho Tiểu Vi.” Lão Quách lúc lời này ngẩng đầu nhìn thoáng qua Nghiêm quý phi đứng trước bếp. Vị trí này của ông đúng lúc nhìn đến má phải bị hủy dung của bà, vết sẹo chồng chất nhưng ông lại cảm thấy như đóa hoa nở rộ.
      Nghiêm quý phi bị nhìn chằm chằm hơi có chút được tự nhiên, mở miệng hỏi: "Sáng nay Tiểu Vi muốn ăn cái gì?"
      "Bánh củ cải ạ, bá bá cũng thích ăn bánh củ cải.” Lý Sắc Vi mơ mơ màng màng ngồi ghế, thuận miệng hồi đáp.
      Lão Quách hận thể hôn nàng ngụm, đứa bé thông minh, bánh củ cải có cách làm khá phức tạp, cần lão Quách chặt chẽ phối hợp tay.
      Quý phi mặc quần áo cho nàng, tể tướng chải đầu rửa mặt cho nàng, ăn điểm tâm là bánh củ cải do quý phi cùng tể tướng hợp lực làm, buổi sáng mỗi ngày của Lý Sắc Vi sáu tuổi đều được bắt đầu như thế.
      Trời rất lạnh, tuy rằng bảo với Liên ca nhi cần đến, nhưng vẫn vui vẻ tới, chỉ là muộn chút so với ngày thường, bởi vì đường tuyết đọng nhiều.
      Liên ca nhi 8 tuổi nhi vóc dáng rốt cuộc cũng cao, hơn nữa vững vàng vượt qua Tiểu Sắc Vi cm, người mặc bộ áo choàng màu đen, nhìn có chút cũ, kỳ rất ấm áp, bởi vì bên trong áo choàng có may lót lớp da gấu ngựa, là con mà Tiểu Vi đánh lần trước đó!
      Bởi vì lạnh, khi vào phòng mũi hồng hồng, nhìn khả ái hơn bình thường rất nhiều, giống với Tiểu Sắc Vi đáng thích cười, Liên ca nhi ngày thường luôn rất nghiêm túc, bởi vì có bộ dáng rất xinh đẹp, chán ghét người khác gọi là Liên khuê nữ, cho nên thường nghiêm mặt, nhưng mà hôm nay nghiêm túc là bởi vì bắt đầu thay răng (# ̄▽ ̄#), hoàn toàn có cách nào tưởng tượng, Liên ca nhi cực kì xinh đẹp, khi cười lên lại có răng cửa....
      Lúc trước khi răng bị rụng, làm Liên ca nhi giật mình, Lý Sắc Vi lần đầu tiên thấy gào khóc, ra biết đây là thay răng, cho rằng răng rụng còn nữa.
      Trong nhà duy nhất biết thường thức (*) là Cửu bá bá cho biết là thay răng, mới làm cho ngừng khóc, nhưng kỉ niệm gào khóc đen tối đó, được lưu lại trong lịch sử, , bởi vì Tiểu Sắc Vi là tay vẽ tranh thiện nghệ nga, nàng vẽ lại hết rồi... Hắc hắc... ╮(╯▽╰)╭
      (Kiến thức phổ thông)
      Hôm nay vốn dĩ có an bài chương trình học, xem như là ngày nghỉ, có răng cửa, vẻ mặt nghiêm túc, mũi hồng hồng, Liên ca nhi chào hỏi Bát di cùng Cửu bá liền đến phòng sách tìm Tiểu Vi.
      Lý Sắc Vi nhìn thấy Uất Sinh Liên tới, kích động vạn phần, vươn tay liền đem kéo vào phòng, đóng cửa.
      Đem Liên ca nhi kéo tới giường…. Đừng hiểu lầm... Cho dù Tiểu Sắc Vi có ý định đó, cũng có sức để làm, nàng len lén lấy bài tập thủ công của mình ( khối vải được cột kín)
      "Ta còn tưởng rằng hôm nay ngươi tới chứ, mau mau, thừa dịp Bát di làm điểm tâm." Lý Sắc Vi đem miếng vải đưa cho Liên ca nhi.
      Miếng vải này là bài thi thủ công cuối kì môn thêu thùa của nàng.
      Về mỹ thuật nàng rất có thiên phú, miếng vải nàng có thể vẽ lên bức tranh xinh đẹp, nhưng mà trình tự kế tiếp, liền chỉ có thể nhờ Liên ca nhi giúp đỡ.
      Cái tính gian trá này của Tiểu Sắc Vi luôn làm cho lão Quách thực đau đầu, bốn gia trưởng trong nhà, Thất chỉ biết dùng sức mạnh có lẽ dạy cái này, người kiêu ngạo như Dung Nhi khẳng định cũng dạy cái này, mình cũng từng dạy qua, chỉ còn sót A Phúc, người có chuyên môn về tìm hiểu tin tức có hiềm nghi lớn nhất... Đợi A Phúc trở về nhất định phải hỏi chút, bò bên ngoài cửa sổ nhìn lén, Quách lão sư nghiêm túc nghĩ. (Kỳ trẻ em đại đều hiểu, dựa vào gian trá để lấy điểm cao bị gia trưởng mắng, nhưng mà ngươi biết gian trá, thi điểm thấp bị đánh o(╯□╰)o. )
      Liên ca nhi thành thói quen, nhận lấy kim, ngón tay thon dài, tay cầm kim, tay cầm chỉ, đôi mắt dài sáng lấp lánh nghiêm túc thêu, mặt hơi nghiêng, mái tóc dài đen nhánh xõa xuống bờ vai.
      Ở bên ngoài, nếu bị người khác kêu câu Liên khuê nữ tuyệt đối trở mặt, mang thù suốt đời, nhưng Liên ca nhi khi ở trước mặt Tiểu Sắc Vi, lại nguyện ý cầm kim chỉ giúp nàng gian dối, giúp nàng hoàn thành bài thi thêu thùa.
      Hơn nữa Liên ca nhi thêu rất đẹp, những thứ mà thêu, nếu đem ra ngoài làm các Tú nương xấu hổ chết, nguyên do là bởi vì lão bộc Vạn Tài nhà người bị cận thị nặng, ngay cả kim đều nhìn đừng chi đến may vá, từ mấy việc thế này đều do chính tự làm, mà nay, mỗi ngày giúp Tiểu Sắc Vi gian dối, lại dường như kích phát khả năng thiên phú về thêu thùa của , ngón tay linh hoạt, lại thập phần có kiên nhẫn, thứ mà thêu ra, đều sống động, giống Tiểu Sắc Vi, cầm kim bị run, bị run bị kim đâm tay, đâm cái nào chuẩn cái nấy.
      Nhưng Tiểu Sắc Vi cũng hề nhàn rỗi, bài tập về thêu thùa tuy nàng làm tốt, nhưng mà nàng nghĩ tới, thêu thùa biết, nhưng mình có thể chơi điêu khắc, nhìn mỹ thuât của mình tốt đến đặc biệt, chừng kiếp trước mình là sinh viên mỹ thuật, mỹ thuật cùng điêu khắc đều tương thông, nàng ngẫm nghĩ nếu ngày nào đó nàng có thể điêu khắc pho tượng, nhất định có thể làm cho mọi người kinh hỉ.

      Có qua phải có lại, Liên ca nhi giúp nàng hoàn thành bài tập thêu, nàng hứa hẹn đem tác phẩm điêu khắc của mình làm thù lao.
      Nàng cũng biết phải dùng tài liệu gì, ở trong sân chọn cục đá thuận mắt, chuẩn bị ra tay, chỉ là biết có phải là do khu vực hay , cục đá ở chỗ này quá cứng, cho nên trước mắt nàng còn ở giai đoạn mài đá….
      Bên trong phòng , hai đứa bé thầm giữ bí mật của họ, tình cảm càng ngày càng tăng.
      Mà ở bên ngoài phòng, Nghiêm lão sư cùng Quách lão sư thầm tựa vào cửa sổ nhìn lén, nhìn thấy đứa cẩn thận thêu thùa, đứa cầm cục đá dưới đất cọ tới cọ lui... Rốt cuộc bọn họ cũng có lo lắng y như Thất cùng A Phúc, đứa nhà mình vì sao nhìn lại ngốc đến thế? Chỉ số thông minh thấp vậy phải làm sao đây?
      ...
      Thất cùng A Phúc hai người ra roi thúc ngựa chạy về nhà... ( Đợi , trong nhà lấy đâu ra ngựa vây? ) từ lúc A Phúc có Thất hỗ trợ, còn gieo họa cho mấy động vật trong núi nữa, mà bắt đầu gieo họa cho những tên cướp Đột Quyết, bởi vậy biên cương phía Bắc đột nhiên xuất truyền thuyết về đôi phu thê Hắc Toàn Phong(*), lúc này đây bọn họ thắng lợi trở về, ôm đống chiến lợi phẩm của hang ổ cường đạo Đột Quyết, vui vẻ chuẩn bị về nhà đón năm mới.
      (Cơn lốc đen)
      Đại trạch của Uất gia, tất cả tôi tớ đều lưu loát động viên nhau làm việc, bởi vì khâm sai đại nhân trong truyền thuyết, rốt cuộc tới, bởi vì vấn đề thời gian, rất có khả năng đặt chân ở huyện thành này đón năm mới!
      Tộc trưởng của Uất gia từ lúc đem Liên ca nhi đuổi ra khỏi trường học gia tộc, liền chờ đợi ngày này, nghe khâm sai tuyển ít người mới, cơ hội của mấy đứa cháu trai nhà ta tới rồi! ! Rống rống! !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :