1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Nhân Tướng Quân Đương Gia Ký - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Truyện hay mà nàng
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Truyện ko ế đâu, chẳng qua có nhiều tàu ngầm đọc mà ko lên tiếng đó (trog đó có mình) :v.
      Tĩnh Tĩnh Yên Yênlayla5 thích bài này.

    3. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Vậy là nữ chính có khuôn mặt bình thường còn thân hình như ma quỷ hả.
      Hale205Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 5: Cả nhà ăn ngon.



      Tịch Vân Chi bối rối chui vào phòng bếp.


      Bên trong phòng có chút tối tăm, gần cửa đặt cái bàn bát tiên, phía đối diện là bếp lò cháy, vách tường góc phòng phía nam treo đầy sản vật núi rừng như chim trĩ, vịt hoang, còn có cả nấm dại, rau dại, cùng que xiên...


      Nhà chồng đây là muốn lên núi kiếm ăn sao?

      Đè xuống nghi vấn trong lòng, Tịch Vân Chi có sức trông nom cái khác, chuyện nàng cần làm bây giờ chính là nấu nước dâng trà. Phu quân mặc dù có phụ mẫu, nhưng còn có gia gia.


      Tân nương như nàng cần phải dậy sớm làm điểm tâm cho phu quân cùng gia gia, tuân thủ nghiêm túc đạo làm dâu.


      Hôm nay hơi trễ nên kịp làm món gì quá phức tạp, Tịch Vân Chi liền dựđịnh nấu nước sôi để ngâm cho gia gia bình trà. gắng sức nhóm lửa thấy nam tử trung niên vào, Tịch Vân Chi nhận ra tướng mạo của , chính là trong hai người Tịch phủ đón dâu.


      Nam tử trung niên tới bếp lò, thấy nàng tại nhóm lửa liền vội vàng tiếp nhận củi trong tay nàng, :


      "Ai da phu nhân, sao có thể để ngài làm loại này việc nặng nhọc như này được, để ta là được rồi."

      Tịch Vân Chi thấy giống như giả vờ, liền tủm tỉm cười : "Lão nhân gia, ta đậy trễ, biết tướng công cùng gia gia có tức giận hay , nên muốn đun chút nước để dâng trà."


      Nam tử trung niên vuốt râu, cười tiếng: "Phu nhân, lão già cổ hủ này họ Yển, mọi người đều gọi ta là Yển bá. Lão thái gia biết ngài mệt mỏi, liền bảo ta nấu ít điểm tâm đưa qua cho ngài, ngài ấy có tức giận với phu nhân đâu. Về phần thiếu gia... ngài ấy có thói quen dậy sớm, bây giờ hẳn là dạo trong rừng, phu nhân cần phải lo lắng."


      Tịch Vân Chi gật đầu lia lịa : "Yển bá, điểm tâm để ta nấu là được rồi."


      xong liền muốn cầm lấy củi trong tayYển bá, lại bị lách người cái, nhanh nhẹn ngồi xuống nhóm lửa sau bếp lò, Tịch Vân Chi thấy thế cũng nhàn rỗi, liền mở nắp nồi xem thử nước sôi hay chưa.


      Yển bá ngồi phía sau bếp lò, len lén quan sát nàng hồi lâu, rũ mí mắt, giống như vô tình chút chuyện nhà với Tịch Vân Chi.


      "Phu nhân là tiểu thư dòng chính Tịch gia? Thân gia lão gia gọi là Tịch Trưng?"


      Tịch Vân Chi bỗng nhiên nghe thấy tên phụ thân, động tác tay dừng chút mới gật đầu: "Đúng vậy. Yển bá biết cha ta?"


      Yển bá ngồi khuất sau bếp lò nên Tịch Vân Chi nhìn thấy mặt của , chỉ nghe thấy giọng cười hơ hớ truyền ra: "A, năm ấy Tịch lão gia thi gặp mưa nên xin trú mưa trong Bộ phủ, ta có hỏi là nhân sĩ nơi nào, là người Tịch gia Lạc Dương, lúc này mới biết."


      "..."


      Nghe chuyện Yển bá cùng phụ thân gặp gỡ, Tịch Vân Chi biết nên đáp lại như thế nào.


      Phụ thân thi...đó là chuyện của gần mười năm về trước. Khi đó ông hăng hái, chí khí cao ngất, lòng muốn đoạt trạng nguyên để rạng rỡ tổ tông, chỉ tiếc là tạo hóa trêu ngươi, mọi chuyện lại biến thành quang cảnh như hôm nay.


      Yển bá xong cũng đề cập gì đến chuyện của Tịch Trưng nữa, ngược lại đem tình hình nay của Bộ gia cho Tịch Vân Chi nghe.


      ra là nhà chồng họ Bộ, tướng công gọi là BộĐàm, nghe trước đây là tướng quân, nhưng sau khi bại trận, lại gẫy chân nên ở kinh thành có đất dụng võ, bị hoàng đế phái đến đây trông coi lăng mộ.

      theo hai ông cháu Bộ gia Lạc Dương ngoại trừ đội binh lính đục nước béo cò do hoàng đế phái tới, cũng chỉ có ba người, Yển bá, Triệu Dật cùng Hàn Phong. Ba người bọn họ theo hai ông cháu Bộ gia vào ở trong sân viện này.


      Mấy nam nhân ở cùng chỗ, có ai chăm lo quán xuyến chuyện ăn mặc, lại. Bọn họ khi mặt trời lên cao lên núi săn, con mồi săn được hong gió cho khô, đó là lý do tại sao phòng bếp treo đầy sản vật núi rừng.


      Tịch Vân Chi động tác nhanh nhẹn, nấu chút cháo, cắt chút ít thịt khô bỏ vào cháo nấu chín, cuối cùng lại cho thêm mấy cây nấm vào. Cháo chín, mùi hương lập tức tỏa ra bốn phía.


      Nàng tỉ mỉ múc chén rồi thả vào trong khay, theo Yển bá đến hậu viện của gia gia Bộ Thừa Tông.


      Hành lễ với gia gia xong, liền đem nấu cháo đích thân mình nấu dâng lên.


      Cũng biết là Bộ Thừa Tông khen giả hay khen , cầm chén cháo ăn đến lang thôn hổ yết, vừa ăn vừa giơ ngón tay cái lên với Tịch Vân Chi, hai ba ngụm liền đem bát cháo đầy uống hết xuống bụng.


      Yển bá xấu hổđưa khăn sạch cho ông lau miệng, ông còn chưa thỏa mãn chép chép miệng, giọng vang dội hữu lực vang vọng trong sân:


      "Ai nha, lâu rồi ăn được cháo ngon như vậy. Đàm Nhi có phúc, Đàm Nhi có phúc a, ha ha ha ha."


      Tịch Vân Chi quỳ mặt đất, động cũng dám động, bởi vì nàng biết vị này gia gia là hay láo. Giống như Tịch gia lão phu nhân, ràng trong lòng chán ghét ngươi, nhưng mặt lại có thể làm ra vẻ vui mừng.


      Bộ Thừa Tông thấy Tịch Vân Chi quỳ câu nệ, ông biết bây giờ có cái gì nàng cũng thả lỏng tâm tình được nên cũng cưỡng cầu. Vỗ lên trán cái rồi đột nhiên đứng lên, lại lại trong phòng như tìm vật gì đó, Yển bá cũng hiểu vị này muốn tìm cái gì liền tới gần hỏi.


      Bộ Thừa Tông vuốt vuốt chòm râu trắng phao, đứng chỗ suy nghĩ hồi lâu mới làm như bừng tỉnh đại ngộ, hấp ta hấp tấp vào phòng trong, lát sau lại nghanh nhẹn ra, dứt khoát ngồi hẳn ghế thái sưđối diện Tịch Vân Chi, vẫy vẫy tay với nàng.


      Tịch Vân Chi chuyện gì, cũng dám đứng lên, liền xê dịch đầu gối, Bộ Thừa Tông thấy nàng như vậy cũng gì, đưa túi gấm màu đỏ trong tay giao cho nàng, thanh vang dội :


      "Đây là đồ gia truyền của Bộ gia chúng ta, đôi ngọc bội uyên ương, ngươi con, Đàm Nhi con, lát nữa đeo lên cho . Cũng may lúc trước bị soát nhà, ta nhanh tay giấu , bằng tổ tông Bộ gia nhất định nửa đêm bò từ trong mồ ra tìm ta chuyện a."


      Tịch Vân Chi lấy hai cái ngọc bội con uyên ương trắng như tuyết từ trong túi gấm ra, mặc dù gia gia nhàng, nhưng nàng hiểu được sức nặng trong lời đó.


      Ngọc bội này chính là vật truyền thừa của Bộ gia.


      Trách nhiệm trọng đại lại từ chối được, Tịch Vân Chi liền cẩn thận cất vào trong vạt áo, dập đầu với Bộ Thừa Tông rồi :


      "Dạ, cháu dâu chắc chắn bảo quản tốt."


      Bộ Thừa Tông thấy nàng cẩn thận như vậy, thấp thỏm trong lòng cuối cùng cũng buông xuống chút ít, đứng dậy tự mình đem Tịch Vân Chi từ mặt đất kéo lên, vui vẻ ra mặt, với nàng:


      "Chỉ bảo quản tốt thôi được, còn phải truyền xuống, truyền cho con dâu, cháu dâu của các ngươi. Nha đầu ngươi rất tốt, phải mau mau sinh cho Bộ gia chúng ta mấy đứa trắng trẻo mập mạp lại càng tốt a, ha ha ha ha."


      Tịch Vân Chi mặt đỏ tới mang tai đứng ởđó biết làm thế nào cho phải, lại nghe Bộ Thừa Tông vỗ bụng :


      "Lão Yển a, mau múc cho ta thêm chén cháo nữa, lão tử cảđời cũng cảm thấy uống cháo lại ngon như vậy. Ăn cơm các ngươi nấu, lão tử sớm muộn cũng bị các ngươi hại chết."


      Tịch Vân Chi lúng túng biết làm gì, nghe gia gia còn muốn húp cháo, liền xung phong nhận việc:


      "Để cháu dâu cho ạ."


      xong liền lẹ tay cầm chén cháo Bộ Thừa Tông vừa uống xong, đỏ mặt cúi đầu ra khỏi sân viện.


      Yển bá thấy lão gia nhà mình nhúc nhích mà nhìn chằm chằm bóng lưng nha đầu kia, khỏi hỏi: "Lão gia, nghĩ gì thế? Thiếu phu nhân rất tốt, lễ nghi quy cũ cũng đúng mực."


      Bộ Thừa Tông nghe lời của Yển bá, làm như có điều suy nghĩ thu hồi ánh mắt, chép miệng ra: "Tính tình rất tốt, nhưng là quá gầy, hình như được ăn uống tốt, phải bồi bổ nhiều hơn mới được."


      "..."


      Yển bá suýt nữa ngã nhào, té ra là lão gia lo lắng chuyện này hả?!


      muốn bị Bộ Thừa Tông gọi lại.


      "Đúng rồi, ngươi đem sổ sách cùng tiền bạc còn dư lại trong nhà, tất cảđều giao cho cháu dâu, để cho nàng quản lý ."


      Yển bá có chút chần chờ: " ra lão gia... sổ sách cùng tiền bạc nhà chúng ta..." lúng túng : "Phu nhân mới đến, như vậy tốt lắm đâu."


      Ai ngờ Bộ Thừa Tông lại quyết tâm, khua tay : "Cứ làm như thế, có gì mà lo hay lo, đây chính là cháu dâu mà tự ta chọn trúng."


      Lúc trước ông dùng thời gian hơn ba tháng tận lực tìm hiểu tính tình cùng khả năng của người cháu dâu này, nhất định sai.

      ---------------------------------------------------


      Tịch Vân Chi trở lại phòng bếp, liền trông thấy Triệu Dật cùng Hàn Phong vây quanh trước bếp lò húp cháo, thấy nàng đến liền vội vàng đứng ở bên, Triệu Dật nhanh nhảu với nàng:


      "Phu nhân, cháo này là ngài nấu à? Ăn quá ngon!"


      "..."


      Tịch Vân Chi làm sao cũng nghĩ tới, mình chỉ nấu nồi cháo trắng thôi mà lại được nhiều người khen ngợi như vậy, tươi cười :


      " vậy à? Vậy các ngươi ăn nhiều chút..."


      liền lấy ra thêm cái chén từ trong tủ chén giữa phòng, đến nồi múc cháo, nhưng lạ nhìn thấy nồi cháo được vét đến sạch , còn có thể thấy được đáy nồi đen sẫm.


      Nàng nhớ là nồi cháo nàng nấu có thể cho tận mười người ăn lận a, bây giờ còn phải múc thêm chén cho gia gia nữa, nhưng có còn nữa đâu hả?


      Triệu Dật vẫn còn húp cháo, tiếng vang rung trời. Hàn Phong thức thời hơn, để chén cháo xuống, gãi gãi cái ót, thẹn thùng cười với Tịch Vân Chi:


      "Ăn ngon quá, nên chúng ta ăn hơn vài chén." chỉ là...vài chén thôi mà.


      "..."


      Gia gia còn chờ húp cháo đấy, Tịch Vân Chi khóc ra nước mắt.


      Chưa kịp suy tính thấy Triệu Dật đột nhiên buông chén xuống, bước nhanh ra khỏi phòng bếp, ngoảnh mặt noi với Hàn Phong:


      "Gia trở lại."


      Hàn Phong cũng phát giác ra liền theo sát bước chân Triệu Dật vội vàng rời , Tịch Vân Chi chuyện gì nên cũng theo xem.


      Chỉ thấy BộĐàm thay bộ hỉ phục hôm qua bằng bộ thường phục đen tuyền, ngũ quan tuấn mỹ cộng thêm vẻ mặt lạnh như sương khiến cho thoạt nhìn như mũi kiếm bén nhọn.


      Nếu phải bên chân đứng tiện, đường có chút mất thăng bằng, người nam tử như vậy, chỉđứng thôi cũng đủ để cho thiên hạ chúng sinh phải liếc nhìn.


      Triệu Dật cùng Hàn Phong thu hồi thái độ vui cười thoải mái như lúc chuyện với Tịch Vân Chi, mực cung kính đứng ở ngoài phòng bếp, vẻ mặt trang nghiêm, dáng người cao ngất tựa như hai cây tùng thẳng tắp.


      BộĐàm biết làm cái gì bên ngoài mà bàn tay có chút vết bẩn, mặt chút thay đổi, khập khiễng tới bể cá ngoài phòng bếp. Triệu Dật cơ trí, lập tức chạy tới thay múc nước, Hàn Phong tìm xà phòng.


      Tịch Vân Chi đứng ở ngoài cửa, đôi con ngươi đen láy nhìn chằm chằm người nam nhân kia, thấy lạnh lùng liếc qua, nàng liền vội vành sốc lại tinh thần, hề có chút khúc mắc mỉm cười hào phóng hỏi :


      "Tướng công sớm. Chàng còn chưa ăn điểm tâm, để ta ..."


      " cần."


      Tịch Vân Chi còn chưa xong liền bị BộĐàm lên tiếng cắt đứt, cầm lấy xà phòng Hàn Phong đưa tới, rửa sạch tay xong liền tiếng về phía thư phòng.


      Tịch Vân Chi nhìn theo bóng lưng rời , thở dài hơi .


      Triệu Dật cùng Hàn Phong liếc mắt nhìn nhau, sợ nàng cảm thấy lúng túng, Triệu Dật vội vàng lên tiếng an ủi:


      "Gia, ngài ấy... có thói quen ăn điểm tâm. Phu nhân, ngườiđừng để trong lòng a."


      Tịch Vân Chi rộng lượng cười tiếng: "Ừ, ta làm sao lại để trong lòng đây. Các ngươi ăn no chưa? Ta nấu thêm ít nữa, các ngươi có muốn ăn thêm ?"


      Triệu Dật cùng Hàn Phong lập tức vứt mọi chuyện ra sau đầu, gật gật đầu liên tục:


      "Muốn, muốn, muốn!"


      Bộ dáng nhiệt tình, chỉ thiếu đường vẫy vẫy hai cái đuôi.









      Cám ơn các vị hương thân ủng hộ mị nhoa~~ moaa moaa :yoyo45:
      Cái này là phải hỏi Bộ chớ mị có biết mô @Quýt Đường >:O:v
      Hale205, Rum23, Alice Huynh22 others thích bài này.

    5. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 6: Đương gia chủ mẫu



      Lại là đêm lửa nóng bao trùm.


      Sau màn che truyền ra rên rỉđè nén cùng với tiếng hít thở nặng nề.


      Tịch Vân Chi giữ nguyên tư thế khom người xuống như đêm động phòng, BộĐàm đè ở phía sau lưng nàng công thành đoạt đất, mạnh mẽ luật động.


      Tịch Vân Chi gối cánh tay của mình, vòng eo bị người phía sau nắm chặt làm nàng thể nhúc nhích gì được, cả người mệt đến nhũn ra, mặc cho loay hoay.


      Qua vài lần chiến đấu, BộĐàm rốt cục cũng tiết thân, xoay người nằm xuống bên cạnh Tịch Vân Chi, bao lâu liền bình phục hơi thở, nghiêng người ra phía ngoài giường nhắm mắt lại ngủ.


      Lúc trời còn chưa tối, Tịch Vân Chi chuẩn bị tốt khăn để lau rửa thân mình, mặc xong áo lót cùng quần lót liền nghiêng đầu qua nhìn phu quân phảng phất tiến vào mộng đẹp, do dự lúc mới khẽ mở miệng :


      "Phu quân là... muốn nhìn thấy dung mạo của ta sao?"


      Gian phòng yên tĩnh làm cho Tịch Vân Chi càng cảm thấy khó xử, nàng nhịn được đỏ mắt, lâu sau mới nghe thấy BộĐàm phát ra tiếng thở dài sâu:


      "Ngủđi."

      .


      Tịch Vân Chi sờ sờ mặt của mình, chỉ cảm thấy gò má nóng lên lợi hại, rồi lại nhịn được lôi kéo ống tay áo rũ xuống phía sau BộĐàm, đổi lại được câu lạnh như băng của đối phương:


      "Ừ?"


      Nàng cố gắng hít hơi sâu, lấy hết dũng khí ra:


      "Phu quân, ta muốn ngủ phía bên ngoài có được ?"


      "..."


      Lại là hồi trầm mặc, ngay lúc Tịch Vân Chi cho rằng phu quân đồng ý BộĐàm lại đột nhiên đứng dậy, áo lót rộng thùng thình có buộc chặt làm lộ ra lồng ngực tinh tráng hữu lực.


      Tịch Vân Chi nghĩ phi lễ chớ nhìn liền cúi đầu xuống.


      BộĐàm giương mắt nhìn nàng, chỉ cảm thấy bộ dáng nữ nhân này nhỏđến đáng thương, luôn mang vẻ mặt lo lắng hãi hùng, nghĩ giận lại dám giận, muốn cũng dám .


      Nữ nhân như vậy đối với người khác là dịu dàng động lòng người, nhưng đối với là làm ra vẻ nhẫn nhục chịu đựng.


      Thu chân lại để cho nàng leo từ trong ra, lúc tà áo của nàng lắc lưqua lại, phảng phất nhìn thấy đôi thỏ ngọc như ánh trăng trắng nõn ôn nhu bên trong y phục. Lại nhớ đến xúc cảm như mỡ dê ôn nhuận vừa rồi, BộĐàm chỉ cảm thấy cổ họng căng thẳng, tà hỏa dưới bụng từ từ dâng lên, tận lực dời mắt .


      Tịch Vân Chi lại hồn nhiên biết chính mình xuân quang hiển lộ, tự giác quay lưng nằm ngủ.


      BộĐàm vốn có thói quen thức dậy sớm, giờ dần vừa qua muốn đứng lên. Động tác nhàng lướt qua Tịch Vân Chi vẫn ngủ say, con ngươi lạnh lùng liếc nhìn khuôn mặt nàng vài lần.


      Lúc ngủ, nàng mất kính cẩn cùng cứng nhắc lúc ban ngày, cái miệng hồng nhuận nho khẽ mở ra, tiếng động câu dẫn.


      BộĐàm lắc lắc đầu, cho là mình điên rồi mới có thể cảm thấy như thế. Lưu loát xuống giường, đến sau tấm bình phong thay quần áo, nhưng đập vào mắt chính là bộ y phục chỉnh tềđược đặt ghế. Từ trong ra ngoài, từđầu đến chân đều được ủi bằng phẳng.


      những quần áo sạch mà ngay cả những đồ dùng nhặt như vớ cùng phát quan đều được chuẩn bị tốt, bày ở bên.


      Là nàng sao? Nàng khi nào chuẩn bị những thứ này?


      Xuyên qua tấm bình phong viền gỗ khắc hoa động, lần đầu tiên nhìn thẳng nữ nhân này.

      .


      Tịch Vân Chi rất nỗ lực để dậy sớm, nàng hy vọng có thểđích thân hầu hạ phu quân mặc quần áo, nhưng lúc này quá giờ mẹo, phía chân trời cũng sáng. Phu quân nàng cũng rời giường, biết tung tích.


      Nàng cảm thấy thất bại, nặng nề ngã vào giường, thất lạc đem chăn mền trùm qua đỉnh đầu, chóp mũi có thể ngửi thấy cỗ hương vịđặc biệt của phu quân phảng phất. Tịch Vân Chi giật mình đột nhiên ngồi dậy, xốc chăn mền, chân trần ra sau tấm bình phong.


      Quần áo vốn được bày ghế còn, phu quân nhất định là mặc quần áo nàng chuẩn bị.


      khắc kia, nàng dường như có thể nghe thấy thanh hoa nở trong lòng mình, cho dù ở giường có bị ghét bỏ, chỉ cần phu quân nguyện ý tiếp nhận săn sóc của nàng, dù là chỉ là nhặt, nhưng nàng cũng phải bối rối.


      Tịch Vân Chi sau khi thức dậy liền quét dọn sạch trong phòng lẫn ngoài sân. Hôm qua nàng lấy thịt cá, dưa muối mà nhà chồng đưa làm sính lễ phơi khô, còn hơn tám mươi cái bánh tổ ong cắt ít để làm điểm tâm. Số bánh còn lại định cắt thành miếng để phơi nắng.


      Hôm qua nghe xong lời của Yển bá, Tịch Vân Chi mới hiểu được vì sao lễ nghi thành thân lại đơn giản như vậy, trong nhà chỉ có năm người đàn ông chuẩn bị gấp rút làm sao tạo ra được quang cảnh náo nhiệt gì.


      Phu quân nàng như chim hoàng tước gặp rủi ro, trước kia bay lượn trung, hôm nay lưu lạc hương dã, trong lòng tất nhiên là bất bình.


      Nàng đủ năng lực giúp vỗ cánh trở lại, điều duy nhất có thể làm chính là dùng hết sức lực quan tâm săn sóc . Những thê tử khác làm ba phần, nàng liền làm bảy phần, cuối cùng ngày, phu quân nàng có thể tự mình bước ra khỏi sương mù.

      phơi bánh tổ ong trong sân thấy Yển bá cười hơ hớ, tay cầm theo vật gì đó tới, nhìn thấy nàng hành đại lễ nhưng lại bị Tịch Vân Chi cản lại.


      "Yển bá, ngươi làm vậy ngại chết ta."


      "Ha ha, cần phải vậy, cần phải vậy." Yển bá vuốt râu cười tiếng.


      Tịch Vân Chi thấy có lời muốn , liền buông việc trong tay xuống.


      Yển bá thấy thế liền cung kính cúi người xuống trước mặt Tịch Vân Chi làm tư thế mời.


      Tịch Vân Chi xoa xoa tay tạp dề, tuy cảm thấy kỳ quái nhưng cũng theo Yển bá tới nhà chính.


      Vừa vào trong, Yển bá cũng khách khí, liền cầm hai quyển sổ sách trong tay đưa cho nàng, :


      "Phu nhân, đây là sổ sách của Bộ gia chúng ta từ sau khi tới Lạc Dương. Hôm qua Lão gia có , phu nhân bây giờ chính là đương gia chủ mẫu Bộ gia, đại dưới trong nhà đều giao cho phu nhân toàn quyền quản lý."


      Tịch Vân Chi nghe Yển bá khách khí, chỉ cho là diễn với nàng, muốn thử dò xét xem dã tâm của nàng thế nào, liền vội vàng khoát tay:


      ", , chuyện lớn như vậy,Vân Chi sao dám đảm đương, vẫn nên để gia gia cùng Yển bá tiếp tục chủ trì mới tốt."


      Yển bá thấy thế lúng túng cười cười, đem sổ sách cùng cái hộp con đặt bàn, như trút được gánh nặng :


      "Sổ sách ở chỗ này, trong hộp chính là toàn bộ ngân lượng còn lại của Bộ gia. Kính xin phu nhân thông cảm, ta già rồi, có nhiều tâm lực để ý tới những chuyện này nữa. Mọi chuyện sau này chỉ có thể làm phiền phu nhân chiếu cố nhiều hơn."


      Yển bá xong, đợi Tịch Vân Chi chuyện liền vội vàng hành lễ ra khỏi phòng.


      Tịch Vân Chi cầm sổ sách tay mà biết làm sao, nhưng sau khi nàng mở ra vài trang ra nhìn thử liền hiểu được ý tứ của Yển bá và gia gia.


      Nàng khóc ra nước mắt khép sổ sách lại, cần mở hộp ra cũng biết trong đó là cái quang cảnh ảm đạm đến thế nào.


      Năm lượng tám tiền, đây chính là toàn bộ gia sản còn lại của Bộ gia.


      Tuy có chút bất đắc dĩ nhưng nàng cũng nghĩ nhiều, đem sổ sách cùng hộp gỗ Yển bá đưa cho an trí tốt rồi mới ra.

      .


      Sau khi Yển bá ra từ nhà chính, đúng lúc Triệu Dật cùng Hàn Phong cũng chuẩn bị nâng ghếđá lên tập luyện, lại bị Yển bá gọi lại. trịnh trọng với bọn họ là từ nay về sau, mọi chuyện trong cái nhà này đều do phu nhân quản lý, muốn bọn họphải tuân thủ theo lời dặn dò của phu nhân...vân vân...


      Triệu Dật cùng Hàn Phong biết khả năng nấu nướng phu nhân nhà mình, vui mừng hớn hởđáp ứng, hai người còn ra hình ra dáng khom lưng hành đại lễ với Tịch Vân Chi vừa từ nhà chính ra, khiến cho Tịch Vân Chi càng thêm ngượng ngùng.

      ----------------------------------------------------------

      Tiếp tục phơi hết bánh tổ ong còn lại, nàng vào bếp bắt tay chuẩn bị làm điểm tâm cho mọi người, bởi vì bánh tổ ong có rất nhiều nên Tịch Vân Chi dứt khoát nấu nồi cháo loãng, đem bánh tổ ong cắt lát bỏ vào chảo dầu chiên giòn.


      Đợi màu bánh chuyển sang màu vàng mật vớt ra bỏ trong mâm sứ tráng men trắng, rồi rãi thêm lên hai ba muỗng đường trắng, đường trắng tiếp xúc với nhiệt độ cao liền chảy ra, chảy cả vào bên trong bánh tổ ong.

      Mấy người nam nhân Bộ gia lâu được nếm qua những món ăn gia đình, lại lần nữa bày tỏ thán phục cùng tán dương đối với tay nghề nấu nướng của Tịch Vân Chi.


      Triệu Dật cùng Hàn Phong dứt khoát tìm hai cái ghế , đầu người này chạm trán người kia, ghé sát vào nồi đường phía sau ăn lang thôn hổ yết, ngay cả chút dầu trụng bánh tổ ong cũng chừa lại chút nào, toàn bộăn bụng.


      Tịch Vân Chi chỉ bưng nửa bát cháo loãng, đứng bên cạnh cửa phòng bếp nhìn quanh, tính toán canh giờ, tướng công cũng sắp trở lại rồi.


      Chờ hồi lâu nghe chỗ cửa viện phát ra chút động tĩnh, Triệu Dật cùng Hàn Phong theo thường lệ vội vàng buông bát đũa, đứng ngay ngắn ngoài phòng bếp nghênh đón BộĐàm.


      Chỉ là hôm nay BộĐàm lại đến ngoài phòng bếp rửa tay mà lại trực tiếp thư phòng, Tịch Vân Chi nhìn bóng lưng rời , khóe miệng nở bụ cười tươi rói .


      Cũng may vừa rồi nàng có múc chén cháo cùng với xấp bánh tổ ong cắt lát đem vào thư phòng, nếu phu quân bây giờ mới về, điểm tâm sớmđã bị Triệu Dật cùng Hàn Phong ăn sạch rồi.

      Ăn xong điểm tâm, Hàn Phong chủđộng đề xuất thay Tịch Vân Chi rửa chén, Triệu Dật nhà chính mang cái ghế dài đặt ở bên ngoài phòng bếp cho Tịch Vân Chi ngồi nghỉ ngơi.


      Tịch Vân Chi cũng cản bọn họ, nhưng vừa mới ngồi xuống lại nghĩ tới chuyên, cúi đầu rũ mắt suy nghĩ chút liền xoay người với hai người Triệu Dật và Hàn Phong rửa chén lau nồi ở trong phòng bếp:


      "Đúng rồi, lát nữa trong hai người các ngươi theo ta lên phố chuyến. À, ta thấy phía trong góc hậu viện có cái xe đẩy , vừa lúc ta cần dùng."


      Triệu Dật từ sau bếp lò thò đầu ra, hỏi:


      "Phu nhân muốn lên phố làm gì ạ? Là muốn mua đồ sao? Ngài cứ việc phân phó để chúng ta mua là được rồi."


      Hàn Phong cũng theo phụ họa, bọn họ rất vui khi có thể giúp đỡ cho phu nhân a.


      Tịch Vân Chi lại lắc lắc đầu: " cần đâu. Các ngươi ai cùng ta cùng đem sản vật săn được treo vách tường phòng bếp đặt xe đẩy , dù sao chúng ta cũng ăn hết, bằng bán ."


      Triệu Dật cùng Hàn Phong liếc mắt nhìn nhau: "Phu nhân, ngài phải muốn mua đồ, mà là muốn bán đồ?"


      Tịch Vân Chi gật đầu: "Ừ."


      Triệu Dật ngượng ngùng cười tiếng: "Hắc hắc, những thứđó có người mua đâu ạ. Lúc trước ta cùng Hàn Phong cũng lên chợ thử qua, mọi người phần lớn chỉ mua con mồi còn sống thôi."


      Tịch Vân Chi khẽ mỉm cười: "Đó là các ngươi biết chỗ bán, cứ theo ta là được."


      "..."


      KY_BIBG, Hale205, Rum2318 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :