1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Nhân Tướng Quân Đương Gia Ký - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Quýt Đường

      Quýt Đường Well-Known Member

      Bài viết:
      1,001
      Được thích:
      23,905
      Hay quá
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 3: Xuất giá



      Tịch Vân Chi ngồi dựa bên cạnh cửa phòng chứa củi. Hai ngày nay, giọt nước cũng được uống làm cho nàng tiều tụy chịu nổi, đôi môi nhắn vốn đỏ thắm cũng trở nên tái nhợt khô khốc, nhưng ánh mắt vẫn trong trẻo như cũ, chưa từng từ bỏ hy vọng.

      Nàng kề sát tai vào song cửa sổ, chỉ hi vọng Thúy Nha có thể len lén đến cho nàng nghe chút tình huống bây giờ.


      Nhưng nàng cũng biết chuyện đó là thể nào, bởi vì kể từ sau ngày đầu tiên, ngoài cửa phòng củi liền có nhiều hộ viện tuần tra hơn.


      Ngũ phu nhân đây là quyết tâm cho nàng ở lại Tịch gia, nàng tin tưởng là cho dù nàng có ngoan ngoãn theo Tịch Vân Tranh đến kinh thành, chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi cũng bị xử lý sạch . Đến lúc đó, nàng ở kinh thành thân thích, có chết cũng chỉ là nha đầu hồi môn của vị tiểu thư nào đó mà thôi, có ai vì cái chết của nàng mà tốn sức điều tra.


      Bỗng nhiên bên ngoài truyền đến loạt tiếng bước chân, Tịch Vân Chi cho là mình nghe lầm, vội vàng dựa vào vách tường đứng lên nhìn qua song cửa sổ. Nàng nhìn thấy Tịch lão phu nhân chống quải trượng mang theo mấy ma ma về phía phòng chứa củi.


      Lão phu nhân gọi hộ viện mở cửa, sau đó sai người chuyển cái ghế thái sư vào trong phòng. Tịch lão phu nhân nhìn thấy Tịch Vân Chi dựa ở cạnh tường, trước tiên dùng ánh mắt lãnh đạm quét qua vết thương chồng chất người Tịch Vân Chi lần, sau đó mới cười, vẫy vẫy tay với nàng, :


      "Vân Chi, mau tới đây a."


      Tịch Vân Chi mặc dù chán ghét gương mặt của bà ta nhưng nàng cũng hiểu được là phải nhẫn nhịn. Nàng cúi đầu đến trước mặt Tịch lão phu nhân, hành lễ với bà ta giống như ngày thường:


      "Vân Chi thỉnh an lão phu nhân."


      "Ừ. Ngoan." Lão phu nhân đáp tiếng rồi vẫy tay: "Đến, đến gần chút nữa, đến bên cạnh tổ mẫu."


      Tịch Vân Chi biết lão thái bà này lại đánh chủ ý gì lên nàng, bất động thanh sắc tới, chỉ thấy Tịch lão phu nhân giữ tay nàng lại, ôn hòa ra:


      "Vốn cũng chỉ là muốn thử ngươi thôi, ngươi cho rằng ta mặc kệ ngươi lo chứ? Dù gì ngươi cũng là cháu ruột của ta mà phải ." Vỗ vỗ mu bàn tay nàng vài cái xem như an ủi.


      Tịch lão phu nhân đảo mắt cái, ma ma bên cạnh liền đưa tới tấm giấy đỏ. Tịch lão phu nhân sau khi nhận lấy liền đưa lại cho Tịch Vân Chi, thừa lúc nàng lật xem :


      "Ngoại thành Bắc có cái hoàng lăng, mặc dù phải là đế lăng nhưng có thể đến đó trông giữ, nhất định là thế gia vọng tộc. thế nào nữa đây cũng xem như là nhà tốt. Tối thiểu người ta cũng chịu cưới hỏi đàng hoàng, cho dù công tử nhà này đứng tiện, tính tình có chút cổ quái, nhưng được cái là họ từ nơi khác mới tới, nên biết gì về thanh danh của ngươi. Bọn họ còn có ý muốn cưới ngươi làm chính thất, sính lễ cũng được đưa tới. Về sính lễ bọn họ đưa qua, toàn bộ ta đều cho ngươi làm của hồi môn, ngươi thấy thế nào?"


      Tịch Vân Chi cúi đầu nhìn xem tờ giấy hồng trong tay, ngày lành tháng tốt được viết đó giống với chữ viết của những thầy tướng bình thường, mà hữu thần, cứng cáp có lực, giống như nét chữ của người xuất thân từ binh nghiệp hơn.


      Theo lời lão phu nhân gia đình này hẳn là vừa mới tới Lạc Dương lâu, còn chưa biết gì về thanh danh của nàng nên mới đến cửa cầu hôn. Hơn nữa lão phu nhân cũng nhà này chính là thế gia vọng tộc, nhưng vị công tử kia lại đứng bất tiện, có lẽ là gia tộc xuống dốc, bằng cũng bị giáng chức đến đây trông coi lăng mộ.

      Chẳng qua là, nếu như nhà này xuống dốc, lão phu nhân bao giờ chọn nàng làm tân nương gả qua.


      Nhớ tới thanh danh của mình, trong lòng Tịch Vân Chi có chút sầu lo. Mặc kệ sau này nàng gả cho người nào, dù nàng tuân thủ phụ tiết nhưng nếu có ngày, những lỡi đồn đãi về nàng bay đến làm nhà chồng sinh nghi, cuộc sống sau này của nàng dễ chịu.


      Trong lòng sầu lo nặng nề, lại thấy Tịch lão phu nhân ngồi như lão thần, đôi mắt lão tinh xảo tràn đầy tính toán, bà ta giống như biết Tịch Vân Chi nhất định buông tha cho cơ hội trước mắt. thúc giục, cũng hỏi thăm, chỉ ngồi yên như vậy nhìn nàng.


      Tịch Vân Chi đem tờ giấy màu hồng thu vào trong vạt áo, hạ quyết tâm, mặc kệ lão thái bà này còn có hậu chiêu gì, chỉ cần phải theo Tịch Vân Tranh lên kinh thành làm nha đầu thông phòng, nàng bỏ qua bất cứ cơ hội nào.


      Về phần sau này, nếu nhà chồng nghe được lời đồn đãi gì về nàng, cuộc sống sau này biến đổi như thế nào, nàng biết.


      "Được, ta gả."


      Tịch lão phu nhân có chút vui mừng gật đầu, phân phó Nhị ma ma: "Mang đại tiểu thư rửa mặt, đổi xiêm y sạch , ngày mai phải xuất giá rồi."


      Ngày mai xuất giá? Đây là ngay cả thời gian làm đồ cưới cũng cho nàng. Tịch Vân Chi cố kìm lại bả vai run lên vì tức giận, sắc mặt trắng bệch hành lễ với Tịch lão phu nhân:


      "Vân Chi tạ lão phu nhân quan tâm."


      Tịch lão phu nhân vừa đứng lên, vừa khoát khoát tay với Tịch Vân Chi, tùy ý : " thôi."


      Tịch Vân Chi bị ma ma dẫn rửa mặt.


      Ra khỏi phòng chứa củi, Tịch lão phu nhân dù bận vẫn ung dung sửa sang lại ống tay áo, được thiếp thân ma ma - Quý Hỉ - đỡ ra ngoài. đường , Quý Hỉ ma ma hiểu hỏi:


      "Lão phu nhân, ngài vội vàng đem đại tiểu thư gả ra ngoài như vậy, có thể làm phật ý cả hai bên ạ?"


      Tịch lão phu nhân khóe miệng mỉm cười, mâu quang lại lạnh thấu xương liếc qua Quý Hỉ ma ma, thản nhiên ra: "Thân phận của các nàng là gì chứ? Ta cần nịnh nọt các nàng sao?"


      Quý Hỉ ma ma lúc này mới ý thức được mình sai, vội vàng giải thích: "Nô tỳ sai rồi, với thân phận của lão phu nhân ngài, tất nhiên có ai dám cãi lời ngài, chỉ là... lúc trước ngài đáp ứng với Ngũ phu nhân là đem đại tiểu thư cho Vân Tranh tiểu thư mang đến kinh thành. Bây giờ xảy ra chuyện này, chỉ sợ là Ngũ phu nhân đến phiền nhiễu thanh tịnh của ngài."


      Tịch lão phu nhân hừ lạnh: "Hừ, Thương Tố Nga là cái thứ gì, nàng ta cho rằng ta để cho nàng ta quản gia nàng ta có thể tay che trời sao? Nàng ta càng là muốn diệt trừ Tịch Vân Chi, ta càng để cho nàng như nguyện. Ngược lại ta còn muốn nhìn chút xem thử trong hồ lô của nàng ta có cái gì!"


      " ra là ngay từ đầu lão phu nhân có ý định để cho đại tiểu thư kinh thành." Quý Hỉ ma ma bừng tỉnh đại ngộ, ngay sau đó lại lo lắng : "Lão phu nhân, kia, nếu ngài đối tốt với đại tiểu thư chút, tương lai lỡ như Ngũ phu nhân cùng ngài trở mặt, cũng có thêm người tâm trợ giúp cho ngài."


      Nghe mấy câu đó, Tịch lão phu nhân đột nhiên nở nụ cười, dừng bước với Quý Hỉ ma ma:


      " tâm? Ta muốn chân tâm của nàng làm cái gì? Chỉ là đứa có thanh danh, lại gả cho gia tộc xuống dốc, biết còn kéo dài hương khói được bao lâu nữa kìa. Ngươi nhìn thấy những thứ sính lễ kia bủn xỉn đến thế nào sao? Sau này nàng còn có thể giúp đỡ ta được cái gì? Bây giờ đối tốt với nàng, chẳng phải là uổng công? Nếu là uổng công, ta vì sao phải đối tốt với nàng đây?"


      Quý Hỉ ma ma ngay nghe xong cúi người thấp giọng nịnh nọt, đem Tịch lão phu nhân nâng lên thấu trời.


      Chỉ có thời gian đêm, Tịch Vân Chi căn bản kịp chuẩn bị thứ gì cho mình, chỉ đành phải đem giá y của mẫu thân vừa tìm được sửa lại chút, làm thành giá y cho mình. Lão phu nhân có rất ràng, của hồi môn của nàng chính là sính lễ của nhà chồng mang tới.


      Tịch Vân Chi lặng lẽ xem qua, chỉ là vài thớt vải vóc bình thường, thịt cá, còn có bánh bao bánh tổ ong gì đó. Cũng may tại là tháng ba, ngày nóng, nếu những thứ sính lễ này để qua đêm người nào hỏi đến, sớm hư rồi.


      Tịch Vân Chi biết mình phải gả cho gia đình này, về sau cuộc sống nhất định khó khăn, cũng khó trách tại sao lão phu nhân chướng mắt như vậy. Nếu phải là có nàng, sính lễ như vậy mà muốn cưới tiểu thư Tịch gia là thể nào, chừng còn đem cả người lẫn sính lễ đều ném ra đường.


      Nhưng Tịch Vân Chi lại cảm thấy, nhà chồng nghèo chút cũng sao. Sau này nàng được gả qua đó chỉ cần chịu khó làm lụng, cuộc sống cũng quá khó khăn. Nàng chỉ có hy vọng duy nhất chính là có thể gặp được gia đình hiểu chuyện.

      ----------------------------------------------------------


      Chỉ riêng việc sắp xếp đồ cưới cũng khiến nàng bận đến đêm khuya. Tịch Vân Chi có nha hoàn thiếp thân nên mọi việc đều phải tự mình thu thập, cũng may là những năm này nàng vốn sống thanh đạm nên đồ đạc cũng có bao nhiêu.


      Nàng đem cái hộp gỗ giấu ở đầu giường lấy ra, bên trong có mấy tờ ngân phiếu giá trị , cộng lại cũng được hơn hai trăm hai. Đây là số tiền nàng kiếm được trong những năm phụ giúp buôn bán ở cửa hàng.


      Có hơn hai trăm lượng bạc này, cho dù của hồi môn của nàng nhiều, nhưng ít nhất khi đến nhà chồng, nếu cần chi tiêu vẫn có. Như vậy là đủ rồi.


      Bốn bao đồ đơn giản là tất cả gia sản của Tịch Vân Chi. Nàng xếp chúng chỉnh tề cạnh hai rương sính lễ nhà chồng, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khóe miệng còn chút xanh tím của mình trong gương.


      Tư sắc của Tịch Vân Chi chỉ thuộc hàng trung đẳng, ngũ quan cũng coi như thanh tú nhưng lông mày mờ nhạt khiến nàng thoạt nhìn có chút sơ sài. Hơn nữa, quanh năm sống trong nơm nớp lo sợ làm cho màu tóc nàng ngả vàng, lòa xòa, nhìn có phúc khí.


      Khẽ mỉm cười với thân ảnh của chính mình trong gương, Tịch Vân Chi nhìn lướt qua đồ trang điểm ở bàn, chỉ có hộp son mẹ nàng từng dùng còn dư lại. Nàng bình thường đừng là dùng, mà ngay cả mở ra đều nỡ. Bởi vì cất giữ lâu, mùi hương của son cũng còn thơm như trước, mỗi lần mở ra nàng đều sợ mùi hương bay nhanh hơn.


      Nhưng hôm nay là ngày nàng xuất giá, mặt phải có chút vui mừng. Nàng để hộp son xuống, ra ngoài bưng chậu nước ấm vào phòng, rửa sạch mặt và tay, sau đó mặc giá ý có chút lỗi thời nhưng màu sắc vẫn còn tươi mới.


      Làm xong hết rồi nàng mới ngồi lại trước bàn trang điểm, bàn tay tiều tụy mở hộp son ra, mùi thơm ngát xông vào mũi khiến cho nàng như trở lại lúc còn .


      Bôi lớp phấn son làm cho sắc mặt tươi lên chút ít, Tịch Vân Chi nhiều lần cảm thán, ước gì dung mạo của nàng chỉ xinh đẹp bằng nửa mẫu thân thôi cũng được. Chỉ tiếc, mẫu thân bởi vì nhan sắc của mình mà gặp chuyện trắc trở, ngay cả nhi tử kế tục xinh đẹp của bà thể may mắn thoát khỏi.


      Mà nàng, bởi vì dung mạo bình thường, diễm lệ giống mẫu thân, mới có thể sống đến bây giờ...

      ---------------------------------------------------


      Giống như trong dự liệu của Tịch Vân Chi, ngày nàng xuất giá, khí vắng lặng. Sáng sớm, lão phu nhân liền phái vị ma ma lạ mặt đến đây chiếu cố, chỉ là vị ma ma này, giúp đỡ thu thập, hai giúp đỡ trang điểm, chỉ như môn thần đứng ở ngoài cửa phòng Tịch Vân Chi.


      Đáy lòng Tịch Vân Chi nổi lên cảm giác thê lương nhưng cũng gì, tự mình đắp khăn voan lên rồi ngồi mép giường, hai bàn tay nắm chặt. lâu sau liền nghe thấy bên ngoài truyền đến chút động tĩnh.


      Nàng len lén vén lên góc khăn voan nhìn nhìn, chỉ thấy hai nam tử, già trẻ, người là quần áo được làm bằng loại vải bố màu xanh bình thường, có hơi ngắn. Sống lưng thẳng tắp làm cho người khác vừa nhìn cảm thấy có tinh thần, bọn họ hành lễ hỏi thăm với vị ma ma ở ngoài cửa.


      Ma ma đem ý tứ của lão phu nhân ra, Tịch Vân Chi thế mới biết, ra là lão phu nhân muốn cho nàng xuất giá từ cửa chính Tịch phủ, muốn người nhà chồng đem hỉ kiệu đón nàng từ cửa hông.


      Hán tử trẻ tuổi nghe xong hai hàng lông mày liền dựng lên, xem ra là muốn lý luận với vị ma ma kia, lại bị người lớn tuổi hơn giữ chặt.


      hồi thương lượng có kết quả, ma ma kia mực chịu đến chỗ lão phu nhân xin chỉ thị. Hai nam tử đến đón dâu thấy thế cũng đành phải thôi, mang hai rương sính lễ cùng bốn bao đồ của Tịch Vân Chi ra ngoài, lát sau, vị ma ma giữ cửa kia liền vào bên trong, đỡ Tịch Vân Chi ra cửa.


      Tịch Vân Chi cúi đầu nhìn mặt đất liền biết đây là đường mòn ra cửa hông. Lão thái bà kia đến cuối cùng cũng cố kỵ chút tình cảm tổ tôn gì mà để cho nàng xuất giá từ cửa hông.





      Sao truyện của mìnn ế giống hệt mìnn thế nhể?? :022::th_4:
      Last edited: 10/7/18
      Rum23, Hale205, Alice Huynh22 others thích bài này.

    3. Tôm Thỏ

      Tôm Thỏ Well-Known Member

      Bài viết:
      603
      Được thích:
      553
      Ủng hộ nàng
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. huynhphuc9494

      huynhphuc9494 Active Member

      Bài viết:
      149
      Được thích:
      188
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    5. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Cái tên chương nó vậy chớ nó 'chong sáng' lắm ợ. Báo trước để các vị hương thân đỡ hụt hẫng:th_95:

      Chương 4: Động phòng.




      Tịch Vân Chi đắp khăn voan ngồi cỗ kiệu hoa hai người nâng, chỉ biết là cỗ kiệu đoạn đường dài cũng dừng lại nghỉ ngơi. Nàng ngồi ở trong kiệu chỉ cảm thấy cả người lắc lư, cũng dám vén màn lên nhìn xung quanh, sợ bị người khác nhìn thấy lại nàng đức hạnh tốt.


      Cỗ kiệu càng càng xa, thanh bên ngoài cũng càng ngày càng im ắng, xung quanh quá yên tĩnh khiến cho Tịch Vân Chi có chút sợ hãi.


      Nàng bắt đầu nghĩ ngợi lung tung, nàng nghĩ hết thảy chuyện này có lẽ đều là quỷ kế lão phu nhân cùng Ngũ thẩm nương, muốn để thần biết quỷ hay xử lý nàng.


      Có lẽ chỉ chốc lát nữa bọn họ liền trực tiếp đem nàng ném xuống từ vách núi, hay hoặc là ném vào trong sông sâu...


      Lo lắng suốt cả đường , khoảng khắc cỗ kiệu chạm đất, Tịch Vân Chi cảm giác mình cả người mình đều kéo căng lên, tập trung tâm tinh thần theo dõi động tĩnh xung quanh.


      có tiếng pháo, cũng có thổi kèn, chỉ có vài tiếng bước chân hỗn loạn.


      Tịch Vân Chi hít sâu hơi, lẳng lặng ngồi trong kiệu chờ, giờ khắc này nàng lâm vào thế bị động rồi. Chỉ nghe tiếng bước chân bên ngoài đột nhiên dừng trong chốc lát, sau đó liền nghe thấy mấy tiếng 'tư tư'.


      chăm chú lắng nghe. tiếng 'phanh' vang to như núi lỡ hù dọa Tịch Vân Chi suýt chút nữa nhảy dựng lên trong kiệu. Tiếng thứ nhất vang lên, sau đó lại là vài tiếng nữa.


      Rốt cuộc mấy tiếng vang rung trời này là cái gì vậy? Tịch Vân Chi ôm ngực suy đoán.


      "Được rồi, được rồi. Phóng vài cái là được rồi, chớ có hù dọa tân nương tử ."


      giọng truyền ra, Tịch Vân Chi biết đây là thanh của vị lão thúc lúc trước Tịch phủ đón nàng, lại nghe bên cạnh vang lên giọng có vẻ trẻ tuổi hơn:


      "Tân phu nhân bị hù đâu, Yển bá cần phải lo."


      Giọng này phải là giọng của người trẻ tuổi mà lúc trước nàng nghe ở Tịch phủ, giọng người này rất là vang dội hữu lực.


      "Ta sao có thể lo lắng đây? Mau mau mau, ai thổi kèn thổi kèn, ai gõ chiêng gõ chiêng, nhanh chóng đứng thành hàng, chớ để tân phu nhân chờ sốt ruột." Lão thúc kia lại thúc giục.


      "Là ai thổi kèn? A, kèn thấy, dùng tạm nắp nồi được , ta tìm. Ai da." Người trẻ tuổi chuyện bỗng kêu lên tiếng, giống như bị ai đó đá cước.


      "..."


      Những lời này nghe vào trong tai làm Tịch Vân Chi mở miệng nổi, tâm tư cũng chỉ còn mảnh nguội lạnh.


      Nhà chồng của nàng chỉ nghèo bình thường thôi đâu!


      Khoảng chung trà sau mới mơ hồ nghe được chút tiếng nhạc vui mừng, loại tiểu khúc dân gian uyển chuyển vang vọng, xen lẫn là tiếng đánh trống thùng thùng.


      Màn kiệu bỗng nhiên bị vén ra, bàn tay mạnh mẽ hữu lực đặt lên bàn tay tái nhợt lạnh buốt của nàng. Sau đó nàng chỉ cảm thấy bản thân bị lực đạo mạnh mẽ kéo ra ngoài, chân đứng vững, trực tiếp đâm vào trong lồng ngực ấm áp rộng lớn.


      Tịch Vân Chi bị hù dọa đến dám lời nào, cúi đầu nhìn xuống thấy chân của người mặt hỉ phục kiễng lên, bước khó khăn. Nàng biết, đây chính là phu quân của nàng.


      Nghĩ như vậy, nội tâm của nàng liền thấp thỏm thôi. Nàng có thể cảm nhận được bàn tay cầm tay nàng nóng bỏng như lò sưởi.


      Tim Tịch Vân Chi đập đến lợi hại, nghĩ ngợi liệu có nên cúi người chào phu quân hay bàn tay cầm tay nàng đột nhiên thả ra. Phu quân nghiêng người bước về sau bước, giống như là muốn tận lực giữ khoảng cách với nàng.


      Tay của Tịch Vân Chi bị nhét vào dải lụa đỏ, theo hướng dẫn của lụa đỏ đến bái thiên địa, bái cao đường, hoàn thành xong chút lễ nghi đơn giản liền bị đưa vào động phòng.


      có tam lục bà om sòm như trong tưởng tượng của nàng, cũng có hàng xóm hương thân huyên náo, ngay cả thanh ly tách chạm vào nhau cũng rất loãng. Đây có lẽ là hôn lễ lạnh lẽo nhất mà nàng từng chứng kiến.


      Chờ đợi lúc lâu, Tịch Vân Chi vừa đói vừa khát, lúc buồn ngủ đến chịu nổi nữa khăn voan đầu bị vén mạnh lên, ánh nến đột ngột chiếu đến làm Tịch Vân Chi cuống quít mở mắt.


      Ngẩng đầu nhìn lên thấy vị hôn phu của nàng đứng sừng sững như thái sơn, dung mạo xuất sắc như thiên tiên, giơ tay nhấc chân đều mang theo cỗ quý khí. Loại quý khí này chỉ có ở những người đứng cao, ngạo nghễ nhìn xuống chúng sinh.


      Người xuất sắc như nên bị nhốt ở loại địa phương này, càng nên ở chung chỗ với nữ nhân tầm thường như nàng.


      Tịch Vân Chi đột nhiên cảm thấy hơi chóng mặt, bị thân ảnh trước mắt dọa sợ đến ngây người, động cũng dám động, chỉ sợ đây là mộng, sau khi tỉnh mộng nàng phải tiếp tục đối mặt với cái thực tế ảm đạm kia.


      Tuy khuôn mătk Bộ Đàm chút thay đổi nhưng nhìn ra được kinh diễm trong mắt Tịch Vân Chi. Ánh mắt lạnh nhạt sau khi liếc nhìn qua khuôn mặt bình thường của nàng còn hứng thú gì nữa, đến tủ đầu giường cầm lấy bình rượu có sẵn, rót hai chén rượu, đưa ly tới trước mặt Tịch Vân Chi, lạnh giọng ra:


      "Uống rồi nghỉ ngơi."


      Tịch Vân Chi từ quen nhìn sắc mặt của người khác, sao có thể nhìn ra kiên nhẫn trong giọng của phu quân. Vội vàng thu hồi ánh mắt thất thố, tiếp nhận rượu hợp cẩn, thận trọng nắm trong tay.


      Bộ Đàm có tâm tình cùng nàng lời thân mật, đụng cái chén trong tay nàng cái liền đem rượu nuốt xuống. Cũng đợi Tịch Vân Chi uống xong liền đem chén rượu ném bàn sứ, khấp khiểng xoay người đến sau tấm bình phong đổi hỉ phục.


      Tịch Vân Chi khó nén được thất lạc trong lòng, nàng biết dung mạo của mình quá tốt, khó trách phu quân lại thất vọng như vậy.


      Đem rượu giao bôi nuốt xuống bụng, chỉ cảm thấy mặt cùng trong bụng đều nóng hừng hực, từ đến lớn đây là lần đầu tiên nàng cảm thấy cam lòng về dung mạo của mình. Nếu nàng lớn lên xinh đẹp hơn chút, có lẽ phu quân nhìn nàng nhiều hơn chút.


      Bỏ chén rượu vừa mới uống xong vào khay sứ, lại thuận tay lấy ly rượu của phu quân để vào, dọn dẹp xong mới đứng dậy đến sau tấm bình phong.


      Bộ Đàm cúi đầu mở nút áo choàng, cách tự nhiên, Tịch Vân Chi lên thay cởi bỏ. Bộ Đàm vốn có ý né tránh, nhưng khi chạm phải bàn tay lạnh buốt của nàng liền do dự chút.


      Đôi tay kia giống đôi tay của những tiểu thư khuê các nhà bình thường. Đôi tay của nàng tái nhợt mảnh mai, đốt ngón tay ràng, ngón trỏ và ngón cái có hai vết thương rất ràng, là vết thương mới hình thành cách đây lâu.


      lại nhìn sang khuôn mặt của nàng, nhiều nhất cũng chỉ có thể dùng hai chữ thanh tú để hình dung, lớp phấn son mỏng mặt che được chút tím xanh bên khóe miệng.


      Tư sắc như vậy, lúc trước khi còn ở phủ tướng quân, đừng là đương gia chủ mẫu mà ngay cả nha đầu nhóm lửa cũng tới phiên nàng.


      Nghĩ đến đây, trong lòng Bộ Đàm càng thoải mái.


      Tịch Vân Chi thay phu quân cởi áo ngoài xuống, chỉ cảm thấy đôi con ngươi như hắc ngọc kia nhìn chằm chằm khiến nàng quên tất cả dè dặt. Nàng qua tuổi mười sáu, chuyện phu thê cũng nghe qua đôi chút, cũng nhăn nhó, cúi đầu cởi hỉ phục người xuống, chỉ mặc quần áo trong đứng đó.


      "Tướng công, phải nghỉ ngơi rồi."


      Bộ Đàm chỉ có thể dùng từ gầy yếu để hình dung trước mắt, thậm chí còn nhìn ra chút phập phồng nào nơi thân hình được che đậy dưới áo trắng rộng thùng thình. Nàng chỉ như như hài tử chưa hoàn toàn trổ mã làm cho người ta rất khó sinh ra dục vọng.


      Tịch Vân Chi trong lòng khẩn trương đến nỗi tim gan cũng muốn nhảy ra ngoài, nàng vươn bàn tay run lẩy bẩy bắt lấy ống tay áo của tướng công nhà mình kéo ra khỏi bình phong.


      Có thể làm được bước này, mặt của Tịch Vân Chi đỏ bừng, cũng dám liếc nhìn nam nhân bên cạnh. Nàng sợ nhìn thấy khinh bỉ trong mắt khi thấy nàng chủ động.


      Lúc khí trong phòng căng thẳng, Tịch Vân Chi bỗng cảm thấy thân thể mình chợt , cả người biết tại sao lại nằm giường, còn chưa kịp kinh hô, người liền bị người ta đè lên, thủ pháp thành thạo đem nàng chế trụ thể nhúc nhích.


      Tịch Vân Chi mở to đôi mắt bồ câu nhìn chằm chằm ánh mắt tĩnh mịch của nam tử đè lên nàng, mặt miễn cưỡng rặn ra nụ cười:


      "Tướng công, để ta hầu hạ..."


      chữ 'chàng' còn chưa ra khỏi miệng, cả người Tịch Vân Chi liền bị lật lại, y phục người cũng bị lột ra.


      Vốn có chút cảm xúc nào, đến khi nhìn thấy tâm lưng trần trắng noãn như ngọc cùng thắt lưng chưa đầy nắm tay, dù tự chủ của Bộ Đàm có khá hơn nữa cũng thắng được bản năng nam nhân kêu gào, muốn công thành đoạt đất.


      Thân thể Tịch Vân Chi bị áp đến đau. Nhưng tiếng kinh hô của nàng cũng làm Bộ Đàm dừng lại, dường như trút hết giận dữ lên người con bên dưới.


      Tịch Vân Chi chịu nổi thế công mãnh liệt của Bộ Đàm, muốn quay đầu gọi lại bị giữ chặt, cho phép quay đầu. Nàng đành phải vừa thừa nhận, vừa ra sức níu chặt lấy đệm chăn ngăn cho mình kêu ra tiếng.


      Bộ Đàm va chạm lúc sau mới bằng lòng buông lỏng chính mình, lật người xuống nằm bên thở dốc, còn Tịch Vân Chi sớm toàn thân vô lực. Mặc dù phóng thích, nhưng bàn tay của vẫn giữ chặt cái ót của nàng, khi cảm giác Tịch Vân Chi muốn quay đầu, liền dùng sức áp chế.


      Sau lúc Tịch Vân Chi liền hiểu được, tướng công đây là muốn nhìn thấy gương mặt của nàng, nên cũng cưỡng cầu nữa, dứt khoát trùm chăn xoay người sang chỗ khác, co lại thành đoàn, mang theo nước mắt chìm vào giấc ngủ.


      Tảng sáng ngày thứ hai, Tịch Vân Chi bị thanh múa quyền đánh thức, nghiêng đầu qua nhìn mặt trời ngoài cửa sổ, trong lòng thầm nghĩ ổn. Tướng công chẳng biết lúc nào đứng dậy, giường chỉ có mình nàng.


      Thành thân ngày đầu tiên, nàng những có dậy sớm làm điểm tâm cho mọi người trong nhà, mà còn thỉnh an gia gia, vị trưởng bối duy nhất của tướng công, bây giờ phải làm thế nào đây?!


      Kinh hoảng mặc xong quần áo, lúc mở cửa phòng liền bị ánh mặt trời chói mắt chiếu vào. Hôm qua lúc nàng vào cửa phải đội khăn voan đầu nên nhìn thấy quang cảnh nhà chồng như thế nào, chỉ biết đây là tòa trạch viện lớn lắm, nhân khẩu cũng nhiều.


      Bây giờ nhìn kỹ, nhà chồng của nàng những quá lớn, mà căn bản chính là rất !


      Nhìn nhìn lại cũng chỉ như sân viện của hộ nhà nông, tường trắng ngói đen, bốn năm gian phòng nằm hành lang, phía trước là khu vườn rộng, nằm ở góc trong sân chính là phòng bếp.


      Trong sân cũng có hàng rào mà chỉ có mấy khối đá lớn xếp chồng lên nhau, nàng nhìn thấy hai nam nhân quơ quơ cây gậy trong tay đập đập xuống đất làm cho cát bụi bay đầy trời.


      Nhìn thấy Tịch Vân Chi ra khỏi phòng, động tác của hai người kia liền dừng lại.


      Nam nhân có vóc dáng cao hơn, đen sẫm gầy teo nhìn chằm chằm nàng cười ngừng. Người còn lại thấp hơn người kia cái đầu, da cũng trắng hơn nhiều, chạy nhanh về phía nàng, nàng nghe giọng của liền biết chính là người hôm qua Tịch phủ nghênh đón nàng.


      "Phu nhân, người tỉnh rồi, sao nghỉ thêm lát nữa ạ?"


      Tịch Vân Chi lần đầu tiên trong đời bị người ta gọi là 'phu nhân', có chút thẹn thùng, liền xấu hổ cười tiếng, lại nghe người nọ tiếp: "Phu nhân, ta gọi Triệu Dật, cái người cười ngây ngốc kia gọi là Hàn Phong. Chúng ta là cận vệ của công tử, sau này có chuyện gì cần làm, ngài cứ tùy ý sai sử chúng ta, hễ kêu là tới, bảo làm gì làm cái đó, bảo đảm nghiêm túc nghe lệnh."


      "À, tốt, đa tạ."


      Tịch Vân Chi mới đầu có chút quẫn bách, sau khi điều chỉnh tốt gật đầu với Triệu Dật cùng Hàn Phong, tự mình tới phòng bếp.


      Triệu Dật nhìn bóng lưng rời của Tịch Vân Chi, tới bên cạnh Hàn Phong, hạ giọng hỏi thầm:


      "Phu nhân có phải đối xử quá khách khí với chúng ta ?"





      Tác giả có lời muốn : Phu quân mấy chương đầu có chút cặn bã, nhưng quá lâu, chờ nữ chính rồi trở thành trung khuyển chính hiệu. Bảo đảm a!





      Đúng rồi đó!! @huynhphuc9494 :yoyo25:
      @Tôm Thỏ nhiều nà:th_57:
      Hale205, Rum23, Thanhbliss18 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :