1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phu Nhân Tướng Quân Đương Gia Ký - Hoa Nhật Phi

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      Ủng hộ truyện của bạn
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    2. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 1: Đại tiểu thư dòng chính


      Thành Lạc Dương.


      Gió xuân tháng hai lạnh như cắt, thổi vào mặt cũng thấy đau.


      Tịch Vân Chi đứng đầu gió nhìn nhóm người hầu mang vải vóc vừa mua đưa vào trong phủ, nàng mặc kệ cho sợi tóc đen nhánh bị gió thổi tán loạn, áp mặt vào cửa sổ xe ngựa. Nhị tổng quản đến gọi nàng vào bên trong, là lão phu nhân triệu tập nữ quyến các phòng, có đại tuyên bố.


      Thường ngày, những lần tụ hội như vậy, lão phu nhân cho gọi nàng mặc dù nàng cũng là tiểu thư Tịch gia, còn là đại tiểu thư dòng chính.


      Mẫu thân của nàng giữ trinh tiết, mười năm trước bị người bắt gian. Lão phu nhân lại là người coi trọng trinh tiết, biết được chuyện này tức giận đến thiếu chút nữa là cưỡi hạc về tây thiên. Mẫu thân của nàng bị loạn côn đánh chết, đệ đệ mới được bảy tuổi cũng bị hoài nghi là huyết thống bất chính, liền bị đưa , từ đó tung tích.


      Sau khi mẫu thân chết, địa vị của Tịch Vân Chi ở Tịch phủ rớt xuống ngàn trượng. Mặc dù phụ thân nàng, Tịch Trưng, vẫn chưa tái giá, nhưng ngày ngày uống rượu đến mơ màng, càng ngày càng u mê.


      Trước chín tuổi, Tịch Vân Chi nàng sống cuộc sống an nhàn sung sướng. Sau chín tuổi, mặc dù phải là thiên đường rơi vào địa ngục, nhưng sinh hoạt hằng ngày đều bị người ta cắt xén. Lúc Tam thẩm nương còn là đương gia, từng nhiều lần tiếp tế và dạy dỗ lễ nghi cho nàng, chỉ có điều tới mấy năm, Tam thẩm nương lại đột nhiên nhìn thấu hồng trần, hiểu cuộc đời huyền ảo, quyết định Từ Vân tự xuất gia. Đương gia cũng thay đổi thành Ngũ thẩm nương.


      Từ khi Tịch Vân Chi khi còn bé, Ngũ thẩm nương thích nàng. Hôm nay đắc thế lại càng ưa gì nàng, cắt xén chi phí ăn mặc là chuyện thường xuyên xảy ra, có khi còn để bọn hạ nhân khi dễ nàng. Vào ngày đông giá rét, nàng mặc áo đơn ngồi dưới tuyết rửa chén, đợi cho nàng rửa đến lần thứ mười trong nước lạnh buốt thấu xương mới bằng lòng cho nàng nghỉ tay. năm kia, da tay nàng nứt nẻ, sưng phù đến biến dạng.


      Buồn bực lên tiếng, nàng chịu bị người ta khi dễ suốt hơn hai năm. Cho đến sinh nhật năm Tịch Vân Chi mười hai tuổi, nàng nghiêm mặt chạy tới trong sân viện lão phu nhân quỳ ba ngày ba đêm, cáo trạng, khóc tố, chỉ hi vọng lão phu nhân đáp ứng để nàng làm người chạy việc, giúp chút chuyện trong cửa hàng Tịch gia.


      Lão phu nhân mặc dù chán ghét mẫu thân nàng, nhưng dù sao Tịch Vân Chi nàng cũng là người Tịch gia, bà ít nhiều gì cũng nghe chút chuyện về nàng trong hai năm qua, liền gật đầu ngầm cho phép.


      Tịch Vân Chi sở dĩ chọn hỗ trợ trong cửa hàng bởi vì, thứ nhất là có thể quang minh chính đại ở trong phủ chịu khi dễ, thứ hai là vì nàng có tư tâm. Ngũ thẩm nương cắt xén chi phí của nàng quá nhiều, nếu tự lực cánh sinh nàng chắc chắn trở thành đại tiểu thư đầu tiên trong lịch sử bị chết đói.


      Nàng ở trong cửa hàng làm nhiều, học cũng nhiều, nếu gặp phải vấn đề khó giải quyết Từ Vân tự nhờ Tam thẩm nương chỉ dạy. Tự mình loay hoay vài năm, đối với chuyện buôn bán cũng coi như có chút hiểu biết nhất định. Nàng nghĩ thầm, chờ về sau có cơ hội, nàng dùng số tiền mấy năm nay tích cóp được để mở cửa hàng, tương lai dù có bị đuổi ra khỏi Tịch gia nàng cũng phải chịu cảnh màn trời chiếu đất, độc lập mà sống.

      ooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooooo


      Sân viện của lão phu nhân nằm ở phía đông Tịch phủ, bên trong mang đậm khí cổ xưa, nhà rường được chạm trổ công phu. Chỉ riêng nội thất góc phòng khách thôi được làm từ gỗ tử đàn quý hiếm phũ sơn gỗ thông. Vừa vào sân viện, liền có thể ngửi thấy mùi đàn hương khắp nơi. Lão phu nhân tin Phật, tay bà luôn quấn chuỗi Phật châu, mỗi mùng và mười lăm đều trai giới tắm rửa, thành kính lễ Phật.


      Tịch Vân Chi có chút thấp thỏm khi bị gọi đến. Nhị tổng quản thấy ống tay áo của nàng dính chút bụi hỏi xem nàng có muốn đổi bộ quần áo mới hay , bởi vì lão phu nhân thích nữ quyến trong phủ trang dung cùng cử chỉ của quá tùy tiện. Tịch Vân Chi tạ ơn ý tốt của Nhị tổng quản, nhưng nàng cũng chỉ rửa tay chứ hề có ý định trở về thay quần áo.


      Quần áo nàng mặc người là loại bố y kém chất lượng mà các nương nhà bình thường hay mặc.

      Trong lòng nàng rất ràng, ở trong cái nhà này, có người nào nguyện ý nhìn thấy nàng ăn mặc ngăn nắp gọn gàng. Nếu các nàng muốn xem, nàng cũng lười diễn cho các nàng xem, miễn cho các nàng xem xong thoải mái, lại làm khó mình.


      Nhị ma ma thay lão phu nhân nghênh đón phu nhân và tiểu thư các phòng nghe được tiếng bước chân liền cười nheo mắt ra đón. Khi thấy người tới là đại tiểu thư được sủng ái nét mặt bà ta liền chùng xuống, cúi người hành lễ qua loa với Tịch Vân Chi, :


      "Ai, là đại tiểu thư. Mời vào , lão phu nhân cũng sắp ra rồi a."


      "Làm phiền ma ma ra đây đón ta." Tịch Vân Chi kính cẩn trả lễ lại cho bà ta, liền cúi đầu vào phòng khách.


      Tịch gia là thế đại thư hương, tổ tiên Tịch gia có ít người từng là quan văn. Tịch lão thái gia lúc sinh thời làm đến chức quan nhị phẩm Đại học sĩ Hàn Lâm Viện.


      Tuy từng ở trong quan trường hơn mười năm nhưng Tịch gia giống như những thư hương thế gia khác. Từ trước đến nay vẫn theo con đường kinh thương, của cải để dành tương đối phong phú. Cho nên sau khi Lão thái gia chết , Tịch gia mặc dù còn ai vào triều làm quan, nhưng mỹ danh thư hương thế gia vẫn được người đời nhắc đến.


      Trong những người con thế hệ này của Tịch gia cũng chỉ có phụ thân của Tịch Vân Chi là Tịch Trưng cùng Ngũ thúc của nàng là có công danh. Phụ thân của nàng đỗ cống sĩ trong cuộc thi hương, còn muốn tham gia thi đình. Mọi chuyện vốn rất tốt cho đến khi gặp phải đả kích chuyện thê tử hồng hạnh vượt tường, từ đó rơi vào vực thẳm, gượng dậy nổi. Còn Ngũ thúc tham gia thi rất nhiều lần nhưng mãi vẫn là cử nhân, nên cũng bỏ mộng làm quan, ở nhà tĩnh dưỡng.


      Tịch Vân Chi ngồi bậc cửa uống ngụm trà nóng, lẳng lặng chờ đợi thấy ngoài cửa truyền đến từng đợt tiếng cười như chuông bạc. Lúc cửa gỗ tử đàn nặng nề được đẩy ra, vài vị thiếu nữ mặt hoa da phấn cùng nhau vào, bộ dáng chuyện trò vui vẻ, phảng phất như gió mùa xuân thổi vào phòng, gian yên lặng lập tức sống lại.


      Muội muội Tịch Vân Xuân của Nhị phòng, muội muội Tịch Vân Tú của Tứ phòng, muội muội Tịch Vân Tranh của Ngũ phòng cùng muội muội Tịch Vân Đồng của Tam phòng. Bốn người các nàng đều là những vị tiểu thư xuất sắc nhất Tịch gia, cũng là cháu mà lão phu nhân thương nhất.


      Tịch Vân Xuân xinh đẹp, Ngũ quan cực kỳ diễm lệ, chỉ cần ăn mặc tùy tiện thôi cũng diễm quan quần phương.


      Tịch Vân Tú nhu mì nhã nhặn, giơ tay nhấc chân đều dịu dàng động lòng người.


      Tịch Vân Đồng tuy là nữ nhi của Tam phòng, nhưng tuổi lại nhất. Thiên chân vô tà, đôi mắt lúc cười lên cong cong như búp bê mang đầy phúc khí.


      Nhưng nếu như ba người các nàng đẹp, Tịch Vân Tranh kia... chính là quốc sắc thiên hương, là tuyệt sắc mỹ nhân vướng bụi trần. Phảng phất như bức tranh thanh linh thoát tục, cái nhăn mày, nụ cười đều làm cho con người ta khiên tâm động phách.


      "Vân Chi tỷ tỷ, sao tỷ lại ngồi trước cửa a? Mau vào, cũng đừng ngại bọn muội muội a." Trong bốn người, Tịch Vân Tranh là người mà ngay cả ánh mắt cũng khinh thường nhìn nàng, chớ chi là mở miệng chuyện với nàng. Chỉ có Tịch Vân Đồng là mỗi lần thấy nàng còn đôi ba câu khách sáo, khuôn mặt ngây thơ nhắn luôn treo nụ cười thiện lương, đối với người trong phủ cũng rất hòa khí.


      Tịch Vân Chi cười nhạt lắc đầu: "Bọn muội muội mau vào thôi, ta mới vừa từ bên ngoài về, toàn thân dính bụi, vẫn nên vào làm cho lão phu nhân mất hứng."


      Tịch Vân Đồng còn muốn tiếp lại bị Tịch Vân Tú kéo lại, biết ở bên tai nàng những gì, khuôn mặt nhắn của Tịch Vân Đồng liền đỏ lên, theo vài vị tỷ tỷ vào trong.


      Trong lúc mơ hồ, Tịch Vân Chi nghe thấy Tịch Vân Xuân : "Nàng là đại tỷ như thế nào? ràng là đức hạnh tốt, vậy mà vẫn mặt dày ở lại nhà chúng ta, cũng chỉ làm trò cười cho người khác thôi. Ngươi để ý nàng làm chi?"


      "..."


      Những người khác trong sảnh phần lớn đều nghe được lời của Tịch Vân Xuân, có người hé miệng cười tiếng, có người dùng khăn che miệng cười. Tịch Vân Chi vô duyên vô cớ bị người ta lấy ra chỉ trỏ, nhưng nàng cũng chỉ mắt nhìn mũi, mũi nhìn tâm, giống như lão tăng nhập định. Làm như người bị ám chỉ trong lời cay nghiệt vừa rồi phải là nàng, mội chút cũng liên quan.


      Sau chín tuổi, loại lời này như thế này nàng nghe rất nhiều, lực sát thương cũng lớn hơn nhiều so với câu này. Nếu mỗi lần nàng đều nhớ kỹ mỗi câu người khác sống được cho đến bây giờ.


      Đợi các tiểu thư ngồi vào chỗ của mình, trong nội đường liền truyền đến động tĩnh. Lão phu nhân được Nhị thẩm nương cùng Ngũ thẩm nương dìu ra, các tiểu thư khác cũng rối rít đứng lên hành lễ. Tịch Vân Chi dứng lẫn ở phía sau cũng hành lễ theo bọn họ.


      "Tất cả đứng lên ." Tịch lão phu nhân quơ quơ ống tay áo, tư thái ung dung ngồi xuống:


      "Bộ xương già này của ta cũng thể sống được bao lâu, các ngươi cũng trưởng thành hết rồi, có thể xuất trước mặt ta cũng chỉ có mấy năm nữa thôi. Nếu đem các ngươi sắp xếp cho yên ổn, ta chính là cũng yên tâm."


      Sau khi lão phu nhân xong câu đó, Nhị thẩm nương liền : "Phi phi phi, lão tổ tông ngài lời này cũng sợ đem chúng ta hù chết, cái gì mà hay , lão tổ tông ngài chính là sống lâu trăm tuổi, phúc khí tràn trề."


      Ngũ thẩm nương dùng khăn che miệng cười cười, ánh mắt khôn khéo lại cố ý tìm kiếm giữa các nương như hoa như ngọc kia thân ảnh khiến bà ta chán ghét. Tịch Vân Chi cũng né tránh, khóe miệng mỉm cười vô hại, tùy ý để bà ta trừng mắt.


      "Mấy ngày gần đây, trong phủ hỉ liên tục. Vân Xuân, Vân Tú cùng Vân Tranh cũng đến tuổi xuất giá. Nữ nhi lớn giữ được, giữ đến giữ lại thành oan gia. Cho nên, trước đó vài ngày ta còn lo lắng làm thế nào để tìm cho các ngươi phu quân có gia môn trong sạch. Nay cuối cùng cũng tìm được, ba nha đầu các ngươi đến bên cạnh ta."


      Lão phu nhân vẫy vẫy tay với ba người cháu . Tịch Vân Đồng ngây thơ cũng muốn tới gần xem lại bị Ngũ thẩm nương lôi kéo lại, chỉ chỉ vào cái trán nàng làm nàng thẹn thùng ngồi trở về.


      Ma ma đem ba phong thư cưới đỏ thẫm xếp thành hàng, lão phu nhân hoà nhã :


      "Chính lục phẩm thông phán ở kinh thành, năm trước vừa mới nhậm chức. Gia thế cũng tương đương với Tịch gia chúng ta, là thế đại thư hương, nhất định là tốt. Vân Xuân, tới xem chút."


      Tịch Vân Xuân mặt đầy ửng đỏ, nhưng cũng hiểu lễ, thẹn thùng e lệ phúc thân với lão phu nhân: "Vân Xuân chịu đâu, lão phu nhân người làm con xấu hổ."


      Động tĩnh của nàng làm cho mấy tỷ muội trêu chọc, còn đẩy đẩy sau lưng nàng, khí trong phòng thập phần hoà thuận vui vẻ.


      Tịch Vân Chi rốt cuộc cũng biết mục đích hôm nay lão phu nhân đem tất cả nữ quyến trong phủ triệu tập lại. Đây là muốn định nhà chồng cho ba vị tiểu thư đứng đầu Tịch gia.


      Cúi đầu nhìn nhìn bàn tay có chút thô ráp của mình, người cõng cái danh con của nữ nhân giữ đức hạnh. Với cái danh tiếng này, nếu sau này phải lập gia đình, cũng chỉ có thể chịu thiệt gả cho người buôn bán .


      "Nha đầu Vân Tú tài văn chương tốt, Triệu tri châu cũng nhiều lần muốn rước ngươi về làm chính thất. Triệu tri châu là môn sinh cũ của tổ phụ ngươi, người có thể nhớ đến sư ân khuất, nhất định là người có nhân phẩm tốt."


      Vân Tú nhoẻn miệng cười cười: "Toàn bộ đều để lão phu nhân làm chủ."


      Lại là hồi trêu chọc vang lên khắp phòng. Lão phu nhân cầm lên hồng bao cuối cùng, mọi người cũng tự giác yên tĩnh trở lại. Ai ở đây cũng biết, Tịch Vân Tranh là nữ nhi xuất sắc nhất của Tịch gia. Bất luận là dung mạo hay là tài năng đều đứng đầu. Hôn Vân Xuân cùng Vân Tú tuy bất phàm, nhưng biết đến lượt Vân Tranh là người phú quý đến cỡ nào. Mọi người trong phòng đều trông chờ.


      "Phong thư này, là tự mình Vân Tranh nha đầu tranh được." Lão phu nhân nhìn Tịch Vân Tranh cười có thần bí làm cho trong lòng Tịch Vân Tranh cũng có chút hồ đồ, dùng khăn tay che đôi môi mím chặt, sóng mắt lại lưu chuyển mười phần phong lưu.


      "Cũng lạ là ta đây lại để ý, duyên phận bậc này há là thứ chúng ta có thể cầu. Ba tháng trước, Vân Tranh nha đầu theo giúp ta tới Dương Châu. Tính tình nha đầu này có chút mạnh mẽ, giấu diếm ta mang theo tỳ nữ ra đường dạo phố. Lúc bấy giờ mới được người ta nhìn trúng."


      lúc mọi người trông mong ngóng chờ, lão phu nhân đem hồng bao nhét vào trong ngực Tịch Vân Tranh, giải thích nghi hoặc : "Đô Sát viện trái đốc ngự sử Trương đại nhân ba tháng trước Dương Châu làm công sai nhìn thấy ngươi. Vì muốn tìm cho ra ngươi mà ngự sử đại nhân làm cho tri phủ thiếu chút nữa đem thành Dương Châu lật hết lên để tìm được nhà chúng ta. Vân Tranh mặc dù hồ nháo, nhưng đây cũng có thể xem là nhân duyên khiến mọi người ca tụng."


      Lão phu nhân vừa xong, mọi người đều cả kinh, mà ngay cả Tịch Vân Chi cũng cảm thấy bất ngờ. Đô Sát viện trái đốc ngự sử chính là quan tam phẩm ở kinh thành a. Vân Xuân cùng Vân Tú gả cho người được coi như là môn đăng hộ đối cùng Tịch phủ, nhưng để có thể so sánh với Đô Sát viện trái đốc ngự sử chính là đồ đệ gặp sư phụ rồi. Hơn nữa, nếu là đích thân vị ngự sử kia chọn trúng Tịch Vân Tranh, mọi chuyện giống như nhân duyên thiên định mà lão phu nhân . Trong chuyện này ắt có gì đó.


      Sau khi an bài xong mọi chuyện, thấy tất cả mọi người đều vây quanh chúc mừng ba vị nương kia, Tịch Vân Chi cũng muốn chen vào góp phần náo nhiệt, chỉ muốn sớm rời . Nhưng cũng quên hành lễ cáo lui với lão phu nhân và các thím, những thứ lễ nghi này nếu nàng làm, người khác cũng để ý. Nhưng nếu nàng làm, lưng gánh thêm cái tội danh là ' tôn trưởng bối, đức hạnh khiếm khuyết'.


      Nguyên đám muốn phúc thân cáo lui, lại nghe lão phu nhân đột nhiên :

      "Vân Chi, ngươi theo ta vào bên trong, ta có lời muốn với ngươi." xong, liền để cho Ngũ thẩm nương tự tay dắt vào nội đường.
      Last edited: 1/7/18
      kabi_ng0k, Alice Huynh, Iluvkiwi14 others thích bài này.

    3. nguyen_tbngoc

      nguyen_tbngoc Member

      Bài viết:
      31
      Được thích:
      42
      Truyện hay lắm, ủng hộ bạn nhiều!!!:yoyo55::yoyo55::yoyo55:
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    4. MaiAnhSF

      MaiAnhSF Active Member

      Bài viết:
      190
      Được thích:
      246
      Ủng họ editer . Mình xin 1 suất ngôi hóng ạ.
      Tĩnh Tĩnh Yên Yên thích bài này.

    5. Tĩnh Tĩnh Yên Yên

      Tĩnh Tĩnh Yên Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      52
      Được thích:
      1,341
      Chương 2: Giao phong


      Tịch Vân Chi bao giờ nghĩ rằng lão phu nhân những lời như vậy với nàng. Trong lòng thoáng ra dự cảm xấu, đến cả bộ cũng có chút chậm chạp.

      Trong nội đường là bàn thờ Phật rất lớn, đó có bức tượng Quan Bồ Tát mặt mũi hiền lành được làm bằng hắc ngọc. Bức tượng này là nhiều năm trước, lúc Lão thái gia còn sống, môn đồ của ông cố ý tìm danh gia điêu khắc nổi tiếng ở Giang Nam làm ra, giá trị liên thành. Lão phu nhân cực kỳ thích bức tượng này, mỗi ngày đều sai người lau lau lại ba lượt. Ngày ngày thành kính quỳ lạy, thắp hương lễ Phật.

      Mùi đàn hương nồng đậm trong khí tràn vào trong khoang mũi của Tịch Vân Chi, nàng cảm thấy đến màng nhĩ của mình cũng chấn động, khí huyết dâng trào. Nàng nắm chặt bàn tay giấu ở trong ống tay áo.

      "Vân Chi a, lão thái bà ta cũng biết là những năm này bạc đãi ngươi, nhưng mà ta oán ngươi cũng là do người mẫu thân ra gì kia, lần này... Lão thái bà có chuyện này muốn với ngươi." Tịch lão phu nhân ngồi dựa ghế thái sư, lăn lăn Phật châu trong tay, Ngũ phu nhân mặt chút thay đổi đứng ở phía sau bà. khí yên tĩnh làm cho Tịch Vân Chi cảm thấy máu trong người cũng sôi trào, cả người căng thẳng nghe Tịch lão phu nhân :

      "Thanh danh của ngươi... quá xấu, kiếp này sợ là thể gả vào gia đình đàng hoàng làm chính thất. Ngươi cũng đừng trách lão thái bà ta thiên vị, ta đây cũng muốn ngươi chịu khổ gả cho người thô bỉ."

      Tịch Vân Chi cúi thấp đầu, thân thể thể khống chế run lên, có lẽ nàng dự đoán được điều lão phu nhân sắp là gì. Bởi vì thanh danh của nàng tốt, nên kiếp này đừng mong gả cho người trong sạch tử tế làm chính thê. Nếu muốn gả cho người trong sạch, cũng chỉ có thể làm thiếp cho người ta!

      Vân Hương cùng Vân Tú đều gả gần, duy chỉ có Vân Tranh là muốn lấy chồng ở kinh thành xa xôi. Lão phu nhân chẳng lẽ là muốn để cho nàng với Vân Tranh cùng nhau gả kinh thành sao?

      "Ta có mấy lời muốn với ngươi. Cửa hôn này của Vân Tranh nhìn qua rất tốt, nhưng theo tin tức người trong kinh truyền đến vị ngự sử kia từng cưới qua chính thất, cuối cùng lại bị tiểu thiếp hung hãn của hại chết, đây chính là ái thiếp diệt thê. Tính tình Vân Tranh quá cao ngạo, thân mình gả kinh thành, ta và Ngũ phu nhân của ngươi đều lo lắng. Nếu ngươi có thể đóng vai đại nha hoàn cùng gả với Vân Tranh, thời gian lâu dài sau này, vị kia cũng niệm tình ngươi hầu hạ bên cạnh mà nạp ngươi làm thiếp..."

      Lão phu nhân vừa lăn lăn Phật châu trong tay, vừa đến chân tâm ý, trong mắt toát ra hoà nhã cùng từ ái làm Tịch Vân Chi khỏi cảm thấy, lão thái bà này sở dĩ những thứ này chính là tâm muốn tốt cho nàng.

      Mà hóa ra, hai người này ngay cả vị trí thiếp cũng muốn cho nàng! Ý định muốn để cho nàng từ vị trí đại tiểu thư dòng chính của Tịch gia xuống làm nha đầu thông phòng danh phận, cả đời nhận hết khi dễ.

      "Thế nào?" Ngũ phu nhân từ nãy đến giờ vẫn luôn trầm mặt , thấy vành mắt nàng ửng đỏ, con ngươi chuyển cái, dùng thanh lạnh lùng : " muốn?"

      Tịch Vân Chi cố nén nước mắt, run rẩy đầu vai, yếu ớt lắc đầu, ngẩng đầu cầu cứu lão phu nhân. Nhưng lão phu nhân sau khi nghe Ngũ phu nhân mở miệng, liền dứt khoát nhắm mắt lại, lăn lăn Phật châu, để cho Ngũ phu nhân tức giận chửi ầm lên:

      "Danh tiếng tiểu tiện nhân như ngươi mà có tư cách gì muốn? Chỉ bằng tướng mạo hay đức hạnh của ngươi? Ngươi còn có thể làm ra được cái gì nên hồn hay sao? Đừng có làm cho Tịch gia xấu hổ thêm nữa, cho ngươi theo Vân Tranh chính là đề cao ngươi!"

      Tịch Vân Chi nước mắt lưng trong lời, nắm chặt quả đấm đến nỗi móng tay cũng đâm sâu vào lòng bàn tay.

      "Lão phu nhân, Vân Chi cầu xin gả cao, nhưng chỉ cầu xin lão phu nhân niệm tình tổ tôn chúng ta..." Nàng quỳ xuống, dùng đầu gối về phía trước mấy bước, bàn tay run run muốn nắm lấy vạt áo lão phu nhân. Chỉ là ánh mắt Ngũ phu nhân chợt lóe, liếc nhìn ma ma bên cạnh cái, để bà ta chút lưu tình đá nàng cước, mũi chân đập mạnh vào gò má đau rát.

      Nhìn màn trước mắt, Tịch lão phu nhân từ ghế thái sư đứng lên, để mấy người ma ma dìu đến trước bàn thờ Phật, thành kính quỳ lạy, cũng thèm liếc mắt nhìn Tịch Vân Chi phủ phục mặt đất thêm cái nào nữa.

      Nàng bị hai ma ma vừa động thủ kéo ra khỏi sân viện lão phu nhân, trong lúc mơ hồ, nàng nghe được lão phu nhân phân phó Ngũ phu nhân lấy gia phả. Hai người bọn họ đây là muốn cắt đứt hoàn toàn đường lui của nàng, nàng tin tưởng rằng sau hôm nay, gia phả Tịch gia còn cái tên Tịch Vân Chi nữa.

      Có chăng cũng chỉ còn nha đầu thông phòng thân phận.

      Phía sau hàng cây ngoài viện chợt lóe lên bóng người, Thúy Nha xuyên qua vườn hoa , từ lỗ chó bên cạnh tường chui ra ngoài. qua đám người đường hối hả, mỗi lần chạy đến đầu hẻm nào cũng đều dừng lại chút, giống như tìm kiếm ai đó. Đến khi nàng chạy được bảy tám con hẻm, cuối cùng cũng tìm được Tịch Trưng uống rượu say mèm trong quán.

      "Đại lão gia, Đại lão gia, ngươi mau trở về xem chút , đại tiểu thư sắp bị người ta bán rồi." Hai cánh tay Thúy Nha níu lấy y phục Tịch Trưng lắc lư, hi vọng động tác của nàng có thể làm cho vị lão gia say hơn mười năm này tỉnh táo lại đôi chút.

      "Muốn bán bán liền , nhớ lưu lại cho ta hai phân tiền uống rượu a."

      Tịch Trưng nằm sấp ở bàn, búi tóc phân tán loạn, hai má đỏ hồng. Nghe Thúy Nha cũng chỉ bực mình lẩm bẩm đôi câu, thay đổi tư thế lại tiếp tục ngủ.

      Thúy Nha rất lo lắng, nàng vốn là thiếp thân nha hoàn của đại tiểu thư, năm đó bởi vì chuyện của Đại nãi nãi, nàng cũng bị giáng chức đến nhà bếp làm nha đầu làm việc nặng. nhiều năm như vậy, nàng vẫn luôn hi vọng có ngày Đại phòng có thể chấn hưng, đến lúc đó hi vọng Đại tiểu thư có thể niệm mà đem nàng túm trở về.

      Tịch Trưng say đến tối tăm mặt mày, dù nàng có kéo hay túm như thế nào đều vững như Thái Sơn, Thúy Nha tức giận đến giậm chân:

      "Đại lão gia!"

      Cứ chờ đợi vô ích như vậy cũng phải là biện pháp, Thúy Nha suy nghĩ chút, hay là về trước hỏi đại tiểu thư xem nên làm cái gì bây giờ. Thả cánh tay vô lực của đại lão gia ra, nàng xoay người chạy về.

      --------------------------------------------------------

      Tịch Vân Chi dù có cận kề cái chết cũng tình nguyện theo Tịch Vân Tranh vào kinh thành làm đại nha đầu thông phòng. Từ sau khi ra khỏi sân viện của lão phu nhân, nàng liền lập tức trở về phòng thu thập đồ dạc, tùy tiện cầm theo mấy bộ quần áo trong tủ liền muốn chạy trốn từ cửa sau. Chỉ là nghĩ đến, Ngũ phu nhân sớm đề phòng nàng, phái người nhìn chằm chằm cửa sau, vừa thấy thân ảnh của nàng, chưa kịp lời gì bị mấy gia đinh kéo nhốt vào phòng chứa củi.

      Cái giá rét của khí cũng sánh bằng cái lạnh trong lòng Tịch Vân Chi, nàng đem thân thể co thành cục, núp trong góc phòng u. Nàng khóc bởi vì nàng muốn đầu hàng. Nàng sở dĩ núp trong bóng tối là vì muốn người ngoài nhìn thấy ánh mắt của nàng.

      Tịch Vân Tranh lấy chồng ở kinh thành xa xôi, Tịch gia chắc chắn mở tiệc chiêu đãi, thời gian chuẩn bị ít nhất cũng phải tháng. Trong tháng này, cho dù bị đánh chết nàng cũng muốn chạy trốn khỏi nơi này.

      "Đại tiểu thư, đại tiểu thư là muội. Muội là Thúy Nha."

      Lỗ hổng cửa sổ xuất khuôn mặt tròn tròn. Tịch Vân Chi chống đỡ thân thể đứng lên, yên tâm nhìn sau lưng Thúy Nha vài lần. Thúy Nha cầm hai miếng điểm tâm nhét qua lỗ:

      "Đại tiểu thư, muội từ phòng bếp trộm được ít bánh, người mau ăn chút ."

      Tịch Vân Chi trong mặc dù đói bụng, nhưng có chuyện còn khiến nàng quan tâm hơn. Miễn cưỡng hé cái miệng bị thương, thanh khàn khàn hỏi: "Thúy Nha, chỗ lão phu nhân có truyền ra tin tức gì như là ta bị bệnh hoặc là mất tích ?"

      Thúy Nha lắc đầu: " có, hôm nay muội ra đường tìm Đại lão gia. Ngài ấy uống rượu say, lúc muội trở lại vừa hay nhìn thấy đại tiểu thư bị giam vào phòng chứa củi. Muội chờ bọn họ đều hết mới qua thăm người."

      Tịch Vân Chi rũ mắt thầm nghĩ, từ khi nàng bị giam cho đến lúc này được hai canh giờ. Lão phu nhân nhất định chuẩn bị tốt cái cớ để đề phòng chuyện của nàng bị người ngoài hỏi tới. Tịch Vân Chi nàng khi bị xóa tên ra khỏi gia phả, kết cục chính là đột nhiên phát bệnh mà chết hoặc là mất tích. Nếu nàng làm chút chuyện để người ngoài biết nàng còn sống trước khi lão phu nhân ra tay chừng, có thể kéo dài thêm thời gian...

      Nghĩ thông, Tịch Vân Chi liền đến song cửa sổ ngoắc tay với Thúy Nha, thấy nàng ấy kê lỗ tai qua rồi lên tiếng:

      "Ngươi mấy cửa tiệm trong phố Bắc Đường giải thích vài câu, Tịch gia đại tiểu thư phải lập gia đình. Vốn muốn trả hết tiền hàng vào ngày mai, nhưng bây giờ chỉ đành phải hoãn lại tháng sau, kính mời các chưởng quỹ đến Tịch phủ uống chén rượu mừng."

      Thúy Nha nghe xong gật đầu liên tục: "Dạ, nô tỳ bây giờ."

      Tịch Vân Chi thấy nàng xoay người, lại yên tâm dặn dò: "Nhớ kỹ, là mấy cửa tiệm trong phố Bắc Đường."

      "Biết rồi ạ." Thúy Nha lên tiếng xong liền chui vào trong bụi cây bên cạnh.

      Tịch Vân Chi men theo vách tường ngồi xuống.

      tại nàng chỉ hy vọng cái danh đại tiểu thư Tịch gia này của mình còn có thể dùng được. Tốt nhất là làm cho mấy vị chưởng quỹ mà nàng khất nợ tiền hàng trong phố Bắc Đường, nhốn nháo lên. hy vọng xa vời là lão phu nhân thả nàng ra ngoài, nhưng có thể kéo dài chút thời gian cũng tốt.

      Tịch lão phu nhân niệm kinh xong được ma ma bên người đỡ ra phòng ngoài. Ngũ nhi tức Thương Tố Nga liền tiến lên chào, thay ma ma dìu lão phu nhân đến ngồi ghế thái sư.

      "Ngươi tới đúng lúc, ta có chuyện gì thương lượng với ngươi đây."

      Tịch lão phu nhân khép hờ hai mắt uống trà, làm cho người ta nhìn thấu được suy nghĩ trong mắt của bà ta. Thương Tố Nga tất nhiên biết lợi hại của vị Phật gia này, lúc này tươi cười :

      "Lão phu nhân làm Tố Nga ngại chết, trong phủ có chuyện gì còn phải là do ngài định đoạt, cùng con dâu thương lượng cái gì chứ ạ!"

      Tịch lão phu nhân liếc bà ta cái, tuy gò má mang cười nhưng cũng gì, sai ma ma bên người lấy ra tờ giấy màu hồng trong hộp gỗ. Thương Tố Nga vừa cầm lên nhìn, sắc mặt tuy có chút biến hóa nhưng cũng bày tỏ gì nhiều. Đem tờ giấy màu hồng bỏ lại vào trong hộp, trầm ngâm lát mới mở miệng thử dò hỏi Tịch lão phu nhân:

      "Này... ý tứ của lão phu nhân là..."

      Tịch lão thái tinh mắt liếc nhìn người con dâu thứ năm, trầm giọng noi: "Hỏi ta làm cái gì, dù sao người muốn cho Vân Chi làm bạn xuất giá với Vân Tranh là ngươi. Quan thủ lăng mặc dù tính là chức quan to nhưng cũng phải là dân chúng bình thường. Người bọn họ xin cưới chính là đại tiểu thư của Tịch gia, ta muốn nghe xem thử ngươi thế nào."

      Thương Tố Nga nhãn châu xoay động: "Vị trí của Tịch Vân Chi gia phả Tịch gia chẳng phải mất rồi sao. Nếu người bọn họ xin cưới là đại tiểu thư Tịch gia, danh nghĩa thứ nữ Vân Kiều của chi thứ hai cũng được tính là đại tiểu thư. Nếu quan thủ lăng kia có ý định cầu hôn, đem Vân Kiều gả qua đó, sau này dù có gì xảy ra cũng tiện ăn ."

      Tịch lão phu nhân trả lời, hai mắt nhắm nghiền như lão tăng nhập định, Thương Tố Nga đứng ở bên cũng dám thúc giục. Đúng lúc này, người gác cổng vào báo lại, bên ngoài phủ có mấy vị chưởng quỹ đến thỉnh an đại tiểu thư Tịch Vân Chi, bảo là muốn chúc mừng. Mặt khác còn có người tự xưng là thủ hạ của quan thủ lăng tới nạp sính lễ cầu thân với đại tiểu thư.

      Lão phu nhân cùng Ngũ phu nhân liếc mắt nhìn nhau. Tại sao mấy chưởng quỹ kia lại tới chúc mừng cho Tịch Vân Chi? Còn có vị quan thủ lăng kia buổi sáng mới vừa tới ý tứ cầu thân, sao buổi chiều lỗ mãng đến nạp sính lễ rồi?

      Trăm điều khó hiểu, lão phu nhân gọi quản phía dưới đến hỏi mới hay. biết là ai bóng gió truyền ra ngoài là Tịch đại tiểu thư phải lập gia đình, nên sáng sớm hôm nay liền có chưởng quỹ của mấy cửa hàng đến thăm hỏi chúc mừng. Vốn chỉ là hiểu lầm, giải thích phen là được nhưng biết mấy vị chưởng quỹ kia làm thế nào mà lại gặp được thủ hạ của quan thủ lăng đến cầu hôn.

      Hai bên trò chuyện qua lại, mấy vị chưởng quỹ với đối phương về lời đồn đãi bọn họ nghe được, mà đối phương nghe xong lại cho rằng Tịch gia nhận lời cầu hôn của bọn họ, liền vội vã trở về, đem sính lễ sớm chuẩn bị tốt đến trước cửa Tịch phủ.

      Chuyện này xảy ra làm cho tin đồn kia ngày càng đáng tin cậy. Thẳng cho đến xế chiều, có thêm rất nhiều chưởng quỹ đến đây chúc mừng, thuận tiện cầu Tịch gia tận lực trả hết tiền nợ trước khi đại tiểu thư thành thân.

      Bị biến cố bất ngờ xảy đến, người có kiến thức rộng như Tịch lão phu nhân cũng bị dọa cho trở tay kịp. phen náo loạn này làm hỏng kế hoạch của bà ta.

      Bà ta vốn có suy nghĩ là mấy ngày nữa tuyên bố với bên ngoài là đại tiểu thư Tịch gia - Tịch Vân Chi đột nhiên nhiễm bệnh sốt rét, chết bất đắc kỳ tử, sau đó thần biết quỷ hay đưa nàng đến kinh thành. Nhưng mọi chuyện xảy ra hôm nay làm cho bà ta lâm vào thế bị động.

      Last edited: 3/7/18
      Alice Huynh, Iluvkiwi, SiAm12 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :