1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 20


      Bốn người phụ nữ vây quanh chiếc bàn mạt chược ở góc phòng khách còn cánh đàn ông ngồi chuyện phiếm sô pha, à phải, sô pha còn bất ngờ có thêm nhóc nữa. Được cái Nhan Ấu Tình ngày nào cũng nghe ba mẹ chuyện kinh tế chính trị gì gì đó nên thỉnh thoảng cũng chen được mấy câu.



      Nhưng mà, càng trò chuyện chú của Dương Mât – ông Nhan Vĩ Thành lại càng ngạc nhiên hơn. Ông ngờ kiến thức chính trị chàng trai trẻ này còn uyên thâm đến mức ông – cán bộ kỳ cựu, ngày ngày nghiên cứu về chính trị Trung Quốc cũng thấy hơi nể nể.



      “Tiểu Đường, cháu còn trẻ mà có cái nhìn riêng về những việc lớn của nước nhà rồi, đúng là hậu sinh khả úy mà!” Ông Dương khen ngợi.



      “Để chú Dương phải chê cười rồi, ở trước mặt hai vị, cháu chẳng qua là múa rìu qua mắt thợ thôi.” Đường Học Chính cười nhạt đáp.



      Nhan Ấu Tình động lòng rồi, muốn thử hỏi có bạn chưa có tiếng nhạc chuông di động vang lên từ trong túi xách của Phù Hiểu đặt cạnh.



      Phù Hiểu xếp bài, ngoái sang, “Di động để ở ngăn giữa.”



      “Ừ.” Đường Học Chính lên tiếng, “ phải bảo em tắt máy rồi ư?”



      Bàn tay ra bài của người nào đó thoáng dừng lại, “Em tưởng là bảo em tắt máy em.” Sáng nay lúc ra ngoài hãy còn hơi lơ mơ nên bị sai gì làm nấy.



      Đường Học Chính nửa cười nửa liếc cái.



      Những người còn lại ngẩn ra rồi đều phá ra cười.



      của Dương Mật bảo: “Hiểu Hiểu, cháu vẫn mơ hồ thế à.” Sau đó, bà nháy mắt mấy cái với bà Dương, ý hỏi hai người này có phải loại quan hệ đó hay .



      Bà Dương hiểu ý hỏi của em, lắc đầu.



      Nhan Ấu Tình còn tuổi và bốp chốp lắm, nhìn thân thiết với chị Phù Hiểu như vậy trong lòng có phần buồn bực. Thế nên vừa thấy cúp điện thoại là lên tiếng hỏi thử luôn: “ ra Đường đại ca với chị Phù Hiểu là cặp?”



      “Haizzz?” Sao lại đến thêm người nữa vậy? “Tiểu Tình, em gán ghép linh tinh cái gì thế?”



      “Chị Phù Hiểu của em mắt cao hơn đỉnh đấy.” Đường Học Chính trêu, cũng tắt điện thoại luôn.



      “Hả?” Tuy Nhan Ấu Tình vẫn ra vẻ ngây thơ nhưng trong lòng lại thầm mừng rỡ vì nhận được tin tốt.



      “Em đừng nghe ấy linh tinh.” Phù Hiểu đánh ra cây bài.



      Tới lượt bà Dương em, bà vừa bốc bài vừa đùa: “Trông Tiểu Đường tuấn tú vậy hẳn là phải có bạn rồi chứ?”



      Đường Học Chính chỉ cười nhạt mà gì.



      ngồi xoay lưng về phía : Phù Hiểu liếc xéo Dương Mật cái, như là muốn : “Mày xem , chuyện đó là thể mà?”



      Dương Mật có lời nào để , từ sau khi Đường thiếu chia tay với Chúc Đình Đình còn nghe được scandal nào về ta nữa, mà đừng đến scandal thậm chí chính ta cũng biệt tăm luôn. À phải, từ Phù Hiểu từ Bắc Kinh về đây là lần đầu tiên gặp Đường thiếu.



      Càng lúc… càng kỳ quái rồi, Dương Mật vã mồ hôi lạnh.



      “Ha, ù rồi, mỗi người chung ba Con, cám ơn mọi người nhường.” Khi những người khác đều phân tâm Phù Hiểu hạ bài, rất phấn khởi với kết quả.



      Dù phương Nam có ấm áp vào buổi đêm những ngày Tết vẫn rét căm căm. Phù Hiểu ra từ căn hộ cao cấp của mình, rụt cổ lại vì lạnh. Ngay khi hà hơi vào lòng bàn tay cho ấm thấy Đường Học Chính. Hai tay đút túi, dưới ngọn đèn đường mờ mờ, đứng hơi cúi đầu, bóng trong chiếc áo măng tô đổ dài nền đất.



      Chà! Trai đẹp đúng là cảnh đẹp ý vui. Mắt Phù Hiểu sáng lên, mặc chiếc áo khoác này trông còn chuẩn hơn cả người mẫu.



      Như thể nghe thấy những tiếng động khe khẽ ấy, Đường Học Chính nghiêng đầu, nhìn về phía .



      Dưới ánh đèn mờ nhạt, đôi con ngươi sâu thấy đáy của cho cảm giác mình lạc vào hang động tối om, trái tim nho của Phù Hiểu khỏi đập nhanh.



      “Sao vẫn còn nhiều đồ vậy? em nhận quà của em à?” Đường Học Chính cong môi cười, đến trước mặt . nhướng mày, vừa hỏi vừa đón lấy túi đồ to tướng tay .



      “… Đây là quà đáp lễ.” Ông này có lớn lên đất Trung Quốc vậy?



      Đường Học Chính ngẩn ra, khỏi bật cười, “Thế phiền rồi, quà đáp lễ của nhà Dương Mật nhận.” còn cho là bà Dương quá khách sáo nên mới từ chối khéo. Dương Mật và Tiêu Nhiên thấy muốn nhận cũng dám khuyên mà lập tức bảo bà Dương cất .
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 21

      “Gì? siêu đó, em chả bao giờ từ chối cho được.” Phù Hiểu kinh ngạc lắm.

      Đường Học Chính chỉ cười cười.

      “Em xách là được rồi, mấy thứ này cũng đâu có nặng.” Thấy chủ động giúp đỡ mình quá đâm ra thấy hơi ngại.

      “Phải, mấy thứ này cũng đâu có nặng.” gật gù, tỏ vẻ đồng ý với nhận xét của nhưng cũng có ý đưa đồ trả .

      Phù Hiểu mỉm cười, đưa tay lên rờ mũi, liền theo ý vậy, “Để em gọi xe nhé.”

      “Chỗ này cách nhà em xa phải?”

      “Ừ, dọc theo trục đường này khoảng mười phút là đến.”

      “Vậy tụi mình bộ về .” Đường Học Chính đề nghị, “Hình như nãy ăn hơi nhiều, giờ vẫn thấy đầy bụng.”

      Phù Hiểu nghe vậy cười hì hì, “ Dương cứ liên tục gắp thức ăn cho chứ gì.” tỏ vẻ mình là người từng trải nên hiểu lắm.

      “Rất nhiệt tình.” Đường Học Chính tổng kết lại cách súc tích.

      Phù Hiểu cười nhìn về phía trước, con đường vắng tanh có lấy bóng người, chỉ thỉnh thoàng mới có chiếc xe gào rú lao vụt qua, “Muộn thế này rồi… sợ là hơi an toàn…” nghe : dạo gần đây, có rất nhiều gã côn đồ nghiện hút hay nhân lúc đêm hôm để cướp bóc.

      “Yên tâm , bọn đó cũng phải ăn Tết chứ, hôm nay chúng cũng nghỉ thôi.” Đường Học Chính đồng quan điểm với , cười, “ nào.”

      Thấy vậy Phù Hiểu cũng liền mau chân đuổi kịp , hai người sóng bước bên nhau, ánh đèn đường mờ nhạt chiếu xuống họ tạo nên hai chiếc bóng dài ngắn.

      “Cơm xong em làm gì?”

      “Cùng bà nội đánh bài. Còn ?”

      “Cũng lên bàn bài làm mấy ván.”

      “Thắng hay thua thế?”

      “Thắng.” Kỳ , đâu có muốn thắng chứ, nhưng vì có người rất nhiệt tình là bà Dương ngồi sau và nhìn thấy bài , thêm với việc hôm nay rất đỏ, thế nên dù muốn nhưng vẫn ăn được tiền của ba người kia.

      tốt, còn em toàn thua thôi.”

      “Tết nhất ở quê em cũng rảnh rang ghê.” Ăn rồi chơi, chơi rồi ăn.

      “Ở đâu mà như thế này chứ? Thế theo vì lý do gì mà nhiều người ngóng đến nghỉ Tết vậy?” Phù Hiểu lý luận, “Chứ từ trước giờ gia đình ăn Tết kiểu gì?”

      Đường Học Chính thế nhưng lại híp mắt, ngẫm nghĩ lát, “Mùng hình như gặp ai cả.”

      “Hả?” Phù Hiểu thấy khó mà tưởng tượng ra nổi, “Công việc của gia đình cũng bận ghê nhỉ?”

      “Ờ, cứ đến Tết là họ lại trốn đông trốn tây, cứ như kẻ trộm ấy.”

      Đại ca à, rốt cuộc là gia đình làm cái gì vậy? Phù Hiểu cố đè nén để hỏi về vấn đề này.

      “Trông hai vợ chồng son vui vẻ quá nhể, hay là cho mấy đứa bọn vui cùng nha?” Sau lưng họ chợt vang lên giọng đểu giả, hai người biến sắc, quay đầu lại thấy từ trong ngõ lục tục chui ra bảy tám gã thanh niên tóc tai bù xù và nồng nặc mùi rượu. Thủ lĩnh của bọn chúng là gã tóc vàng, gã này mồm ngậm điếu thuốc, tay vung vẩy con dao găm, “Tết nhất em cũng muốn gây chết chóc, đưa ít tiền cho tụi tao uống mấy chén rượu là xong.”

      “Nếu để con vợ mày ở lại chơi với tụi tao cũng được, ông đây ngại: ả là con đàn bà dâm đãng.” Gã lùn tịt, môi dày cười hô hố, gã này say đến mở nổi mắt ra rồi.

      Đám người đó lập tức vào với hùa nhau xì xào, huýt gió cách lưu manh.

      Tia sáng lạnh lẽo chợt lóe lên trong mắt Đường Học Chính.

      Bọn người này quả nhiên cần ngày nghỉ mà. Phù Hiểu gắng gượng lên tinh thần cho mình, sau đó nghĩ cách để báo cảnh sát.

      bóng đen chắn trước mặt : là Đường Học Chính, đưa túi đồ cầm cho rồi ung dung dặn: “ cần đứng xa quá, núp vào ria tường là được rồi.”

      “Gì?” Nghe vậy là Phù Hiểu thấy căng thẳng liền, “Bọn chúng người đông, chịu thiệt!”

      “Yên tâm, chỉ mấy tên này vẫn đối phó tốt. Nếu em sợ đừng nhìn, cũng cần báo cảnh sát đâu.” xong, cởi áo khoác đưa cho và đẩy lùi ra sau.

      “Đường Học Chính!” Phù Hiểu ghì chặt lấy chiếc áo trong tay, lòng rối bời, cũng biết có nên nghe theo hay nữa.

      “Sao nào? Cũng muốn làm hùng hở? Với cái bộ dạng yếu xìu chỉ biết núp váy đàn bà của mày, cẩn thận kẻo lại thành cẩu hùng chổng vó lên giời đấy!” Thấy tư thế của đám côn đồ biến sắc, chúng nhìn bằng ánh mắt hung ác và rút vũ khí ra.

      Đường Học Chính vặn vặn cổ, “Bớt nhảm , nhân dịp Tết, Gia lì xì cho mày nè.”

      “Đờ mờ mày!” Gã tóc vàng nhả khói rồi hét lớn tiếng, “Lên!”

      Nhanh như chớp…

      Tình huống vừa xảy ra là ví dụ chính xác nhất cho thành ngữ . Dường như mọi chuyện xảy ra chỉ trong cái chớp mắt vậy. chỉ thấy Đường Học Chính túm lấy tay tên thủ lĩnh nọ hất phát là tên kia liền văng vào tường, ngay sau đó huých cùi chỏ ra sau… như nghe thấy tiếng xương bị vỡ vụn ra vậy.

      Ngay sau sát na đó, hùng đứng còn bảy cẩu hùng nằm rạp dưới chân mà rên rỉ đầy khổ sở.

      “Rác rưởi.” Đường Học Chính còn chẳng cả thở dốc. lạnh lùng quét mắt nhìn mấy gã, thậm chí còn chưa kịp làm nóng người đâu.

      sao chứ?” Phù Hiểu ôm đồ, nhanh chân bước đến bên . ngắm nghía từ xuống dưới, tuy vừa rồi thấy bị thương nhưng trong lòng vẫn thấy có hơi lo.

      “Yên tâm, lũ chúng nó miệng cọp gan thỏ cả thôi.” Hòng chứng minh điều đó, Đường Học Chính đá chơi phát, thế nhưng cũng lại có tiếng xương gãy.

      “Á –” Tiếng kêu thảm thiết đó chính là của gã lùn tịt, môi dày khi nãy.

      “Em nhìn , chúng nó yếu xìu ý mà.” Đường Học Chính như thể hoàn toàn nghe thấy tiếng kêu thảm thiết nọ, chỉ nhìn bé bỏng trước mặt mình, “Chúng làm em sợ chứ?”

      Phù Hiểu lắc đầu, “ đâu.” Coi bộ vẫn chưa cho cơ hội chịu kinh hách. Nhưng mà… “Bọn họ sao chứ? Có cần báo cảnh sát ?” Hay là gọi xe cứu thương vậy? Sao lâu thế rồi mà mấy người đó còn đứng dậy? đâu có thấy ra tay nặng à… trừ cái gã bị hất văng lên tường đó.

      có chuyện gì đâu, biết chừng mực mà. Để bọn nó ở đây tỉnh táo lại là được rồi.” Đường Học Chính mặc lại áo khoác, trông lại như chưa hề xảy ra chuyện gì, đón lấy đống đồ tay , “Mình thôi em.”

      “À…” Nghe vậy nên Phù Hiểu cũng theo rời luôn.

      Chỉ có điều, hề biết rằng: biết chừng mực của Đường Học Chính là mỗi gã đó gẫy từ hai cái xương sườn trở lên, vì cả lũ người đó ai đứng dậy nổi nên chúng đành phải nằm cả đêm nền đất lạnh băng, mãi đến khi có xe cảnh sát tuần qua, phát ra chúng và đưa chúng bệnh viện. Sau rốt, gã bị thương nhất cũng nằm bẹp mất ba tháng, còn bị thương nặng nhất phải gã bị Đường Học Chính đá bay đâu mà là cái gã lùn tịt, môi dày bị đá chơi phát hồi chót cơ, xem phim chụp X-quang của gã đó biết, chậc chậc… cực kỳ hoành tráng luôn. Cho nên mới : cơm có thể ăn bậy nhưng được linh tinh, nếu cái giá phải trả có thể rất là đắt đó.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      C22

      Lại về hai nhân vật chính: khi này, họ về đến nhà rồi. Phù Hiểu bảo Đường Học Chính chìa tay ra, người sau tuy định làm gì nhưng vẫn nghe theo.

      Phù Hiểu úp tay xuống để kiểm tra nủy tay , Đường Học Chính nhướng mày.

      Thấy mấy vết bầm và sưng đỏ, Phù Hiểu chau mày lại, lấy hòm thuốc trong phòng khách ra rồi để ngồi xuống sô pha, “Vẫn nên bôi thuốc hơn.”

      Tuy chút xướt da đó chưa nặng đến mức được coi vết thương với Đường Học Chính nhưng vẫn ngoan ngoãn cách khác thường. ngồi xuống, còn chủ động chìa tay ra cho .

      Phù Hiểu dùng tay nâng tay lên, tay kia bôi thuốc cho nhàng. Hơi ấm truyền từ lòng bàn tay đến ngón tay , hai người lặng im chuyện.

      Đường Học Chính nhìn chăm chăm vào những động tác đầy chuyên chú của , mắt lóe lên tia sáng khác lạ.

      “Tay to quá.” Bôi thuốc xong Phù Hiểu mới chú ý, gần như nhìn thấy tay mình đặt dưới bàn tay vậy, hóa ra bàn tay của người đàn ông to lớn đến vậy ư?

      “Tay em .” Năm ngón tay của khép lại ôm trọn lấy bàn tay mảnh mai của , “Nhìn nè, biến mất rồi.”

      Phù Hiểu cười, nhìn thẳng vào con ngươi đen láy tươi cười của Đường Học Chính. Bỗng nhiên, sửng sốt, những cử chỉ thân mật khiến ký ức về nụ hôn nồng nàn, càn rỡ của hai người trong thang máy bùng lên dữ dội nơi , hơi nóng bỗng chạy từ lòng bàn tay đến hai gò má, hơi luống cuống, cuối cùng, vờ sửa sang lại hòm thuốc rút tay ra: “Mà này, em chứ đánh nhau cũng hơi bị lợi hại đó nha, sinh viên nào trong trường cũng nhận chương trình huấn luyện đó ư?” Hóa ra lính của tổ quốc đáng tin đến vậy cơ à?

      , bộ đội như bọn nhận chương trình huấn luyện đặc biệt.” Đường Học Chính dường như phát mất tự nhiên của , tiếp lời , “ theo cách thông thường bọn là bộ đội đặc chủng.”

      Phù Hiểu sựng hẳn việc sửa sang lại, nhìn với vẻ khó tin, mắt mở tròn xoe, “Bộ đội đặc chủng? là bộ đội đặc chủng?” Họ phải là những chiến binh thần bí trong truyền thuyết sao? vẫn luôn thần tượng hóa bộ đội đặc chủng.

      “Cũng chỉ là binh chủng mà thôi.”

      “Quá khiêm tốn rồi! Chả trách lại lợi hại vậy!” sùng bái của Phù Hiểu thể diễn tả bằng lời, bắt đầu dùng cặp mắt khác xưa để lần nữa đánh giá người đàn ông trước mặt. Chậc chậc, cơ thể trải qua vô vàn khổ luyện đó nha, muốn ngắm xem bo đì của ý chuẩn đến mức nào… Khoan , hình như nghĩ lan man quá rồi.

      Cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nhìn với vẻ thèm dãi nữa, đúng lúc này, gặp phải đôi mắt nửa cười nửa của , “Muốn ngắm?”

      Hai má lập tức đỏ bừng, ho tiếng, vờ tỏ ra bình tĩnh hòng dời chú ý của sang chuyện khác, “Lần đầu tiên em nghe nhắc đến chuyện này đấy, ngờ theo chủ nghĩa ‘thần bí’ nha, vợ chồng Kẹo Mật chắc cũng chưa biết chuyện này đâu nhỉ?” Nếu , nó sớm kể với .

      thấy việc đó cần thiết.” Đường Học Chính vặn vặn cổ, bâng quơ đáp.

      … năm nay chắc khá già rồi nhỉ?” Bộ đội đặc chủng đâu dễ vào vậy chứ, lại chỉ bằng tuổi ư, sao có thể như thế được?

      Đường Học Chính cười ha hả, “Yên tâm , lừa em đâu. nhập ngũ, nhận huấn luyện khá sớm, mười bảy, mười tám tuổi tham gia thực chiến với ông già nhà rồi.”

      … Câu này mang theo rất nhiều thông tin: mười bảy, mười tám tuổi? Cùng ông già nhà ? Quân nhân thế gia? Tham gia thực chiến? Ở đâu? Những nghi vấn liên tiếp nhảy ra trong đầu nhưng Phù Hiểu vẫn nén xuống, những chuyện này ngay cả Tiêu Nhiên cũng biết người khác hỏi vẫn hơn.

      “Ra lợi hại thế cơ à.” Phù Hiểu cười cười, lảng sang chuyện khác, “ còn sớm nữa, tắm rồi ngủ thôi.”

      “Ờ.” tia ngạc nhiên thoáng lóe lên trong mắt Đường Học Chính nhưng vẫn đáp lại lời .

      đêm tĩnh lặng.

      Sáng mùng hai Tết, khi Phủ Hiểu còn say giấc nồng có người gõ cửa buồng , “Phù Hiểu.”

      Người con quấn mình trong chăn thoáng chau mày, như chú mèo ngủ lười, khẽ rên hừ hừ.

      phải chú Dương, Dương của em bảo là trưa nay họ sang chúc Tết sao, nên dậy thôi.”

      Phù Hiểu lập tức bật dậy, “Mấy giờ rồi?” Chẳng phải hôm qua đặt báo thức rồi ư? Sao nó lại kêu vậy?

      “11 giờ.”

      Sau khi nhìn biểu tượng chuông báo thức màn hình di động Phù Hiểu choáng luôn, đặt báo thức rồi thế nhưng lại quên ấn OK? vội vàng xuống giường thay quần áo, “Em xong ngay đây!”

      Trong buồng thoáng truyền đến tiếng chửi thề khe khẽ, Đường Học Chính cong lên nụ cười.

      Phù Hiểu cuống hết cả lên, đánh răng rửa mặt xong trong vòng năm phút, vừa chải đầu vừa lên tiếng hỏi: “Chúng ta còn gì trong tủ lạnh ?”

      Đường Học Chính dựa vào tủ lạnh thưởng thức vẻ rối rắm của , khi nghe vậy, mỉm cười mở tủ ra và ngó nghiêng khoang tủ rỗng tuếch bên trong, “Còn trứng gà.”

      “Xong rồi, xong rồi!” Phù Hiểu lao vụt ra nhanh như gió, “Mình mau mua thức ăn nào.”

      “Đặt món ở khách sạn rồi bảo họ mang đến chẳng phải nhanh hơn ư?”

      Hai mắt Phù Hiểu sáng lên, như trút được gánh nặng vỗ tay, “Ý kiến hay, thông minh.” vỗ vỗ vẻ mừng rỡ.

      Lúm đồng tiền như hoa ánh lên con ngươi đen như mực và sâu thăm thẳm, khiến người chàng trai khỏi bật cười.

      “Bây giờ em đặt, nhưng vẫn cần mua ít thức ăn vì Dương muốn ăn món sườn xào chua ngọt em nấu. Được rồi, ở nhà xem ti vi , em ra ngoài đây.” Phù Hiểu lại vội vàng lấy áo khoác và khăn quàng.

      với em.” Đường Học Chính cũng quay vào buồng lấy áo khoác.

      “Hả, được.” Phù Hiểu cũng ý kiến ý cò gì, nhưng khi vừa quay đầu ngó thấy buồng dành cho khách khắp nơi đều là đồ của nam giới bỗng nhận ra để sót vấn đề vô cùng vô cùng quan trọng.

      “À này… Đường Học Chính, em có chuyện này muốn thương lượng với .” yếu ớt cất tiếng.

      “Cái gì?” hiểu tại sao mà đột nhiên lại có vẻ khó xử như vậy.

      “Hả, à … hình như… có lẽ phải làm phiền thu dọn đồ đạc của rồi đem cất vào buồng em.”

      Đường Học Chính dừng hẳn mọi động tác lại, vẻ mặt của trông đến là kỳ quái.

      Phù Hiểu thấy rất áy này nên cúi đầu dám nhìn , sàng giải thích, “ phải chúng ta gạt chú Dương và Dương: ở khách sạn ư? Nếu bọn họ thấy đồ đạc của ở buồng dành cho khách, thế …” phiền lắm đó. Chắc là ép hai người mùng ba Tết đính hôn luôn? Vả lại, lần này, cũng thú với Dương Mật, vẫn cho là việc Đường Học Chính xuất ở nhà dịp Tết nhất định khiến nó nghĩ linh tinh.

      Lúc này Đường Học Chính mới hiểu ý của , vuốt trán, cất tiếng cười trầm.

      Phù Hiểu hiểu có ý gì, nhìn khuôn mặt tuấn tú cười đến là sung sướng của , vội : “ đừng có cười mà, vấn đề này nghiêm trọng lắm đó!”

      “Dạ, dạ, biết rồi.” Đường Học Chính cười, lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ nhưng vẫn nghe .

      “Thế đành phiền vậy, em mua thức ăn, dọn dẹp !” xong, ra cửa xỏ hài rồi lập tức ra ngoài.

      May là mọi người ai cũng biết thói quen dậy muộn của Phù Hiểu cả, vậy nên họ rất chu đáo, tầm trễ trễ mới đến. Khi họ đến mọi thứ cũng vừa kịp chuẩn bị xong.

      Cả nhà ông Dương đều vào nên khí trong nhà trở nên đông vui hẳn. Vừa vào nhà là họ thấy chàng thanh niên tuấn lãng ngồi ở sô pha.

      “Khà khà, Tiểu Đường, cháu mới đến hả.” Bà Dương cho rằng cũng được mời, bà tươi cười hỏi han .

      “Dạ, mời chú ngồi.” Đường Học Chính đứng dậy, chỉ mỉm cười chào hỏi.

      “Con chuẩn bị cơm nước xong hết rồi, hay chúng ta dùng cơm trước nhé?” Phù Hiểu ôm bà Dương hỏi.

      “Chúng ta còn chưa tiêu hóa xong bữa sáng đâu, lại còn đống hạt hướng dương và kẹo ăn luôn miệng từ sáng tới giờ nữa chứ, mọi người cứ ngồi tán gẫu , lát nữa lại ăn.”

      “À, được.”

      Vậy là mọi người cùng ngồi với nhau trong phòng khách. Dương Mật còn nghĩ hôm qua chuyện trò hẳn hoi với Đường Học Chính, định mở lời tiếng di động vang lên nên đành ra ban công tiếp điện thoại. Mấy phút sau, quay vào với vẻ bất đắc dĩ, “Hiểu, tao vừa nhận được cuộc gọi của khách hàng, tao có ít việc cần xử lý, tao vào buồng mày lên mạng lúc.” xong, về phía buồng ngủ đóng cửa của Phù Hiểu.

      Tuy Phù Hiểu vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên nhưng mắt chớp lia lịa, ngay sau đó hỏa tốc lao đến trước mặt bạn, “Mày gấp gì nào? Tao lấy laptop cho mày.”

      Dương Mật hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, “Tao vào buồng ngủ của mày lấy máy dùng là được rồi, cần mang ra đây đâu.”

      “Mọi người ngồi cả đây chơi, mày chui vào buồng xử lý công việc mình buồn chán lắm, bằng lấy laptop ra đây, vừa làm việc vừa chuyện phiếm hơn.” Phù Hiểu ân cần khuyên rồi đẩy nàng ngồi xuống chỗ cũ, “Tao lấy máy cho mày!”
      Chris, 251XYZ, Anhdva 1 thành viên khác thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 23


      “Này…”

      “Dương Mật, Phù Hiểu cũng có lý, ở ngoài này vừa chơi vừa làm việc cũng được.” Đường Học Chính tươi cười, giúp cho cái lý do sứt sẹo của Phù Hiểu.

      “Gì… À, được.” Dương Mật đâm ra càng thấy khó hiểu hơn nhưng vì Tiêu Nhiên liếc nên cũng đành phải ừ lấy tiếng.

      Phù Hiểu chột dạ, nhanh chóng chạy vào trong buồng, cầm theo chiếc laptop màu đen bàn rồi nhanh chóng trở ra, ngay sau đó nhanh chóng đóng chặt cứa lại, “Đây, cho mày.” thầm thở phào nhõm và đưa laptop cho Dương Mật.

      “Gì? Mày thay laptop mới?” Dương Mật vừa nhận lap vừa tò mò hỏi .

      “Hả?” Phù Hiểu ngẩn người, “…” bỗng im bặt bởi vì bây giờ cũng thấy rồi: chiếc laptop tay Dương Mật tuy cũng màu đen nhưng quá giống chiếc laptop đen của nha! hít sâu, trong chớp mắt, hiểu ra: mình lấy nhầm laptop của Đường Học Chính rồi. và bên đương mỉm cười kia liếc nhau cái, thấy gật đầu mới cười bảo: “Phải, phải đó.” Phải chăng cận nặng hơn rồi? Hay là bệnh hồ đồ của nặng hơn rồi?

      “Chà chà, loại này được đó, trông cá tính ghê.” Dương Mật khen thẳng thừng luôn.

      Tiêu Nhiên ngồi cạnh đó cũng ngó sang, “Dòng máy này hình như là dòng máy dùng cho nam giới, em cầm thấy nặng à?” càng nhìn càng thấy quen mắt, nheo mắt lại nhìn cho kỹ rồi bật cười lớn, giọng pha chút ngạc nhiên, “Phù Hiểu, khoản tiền lớn đó nha.” còn tiếc nỡ mua nữa là.

      “Ha ha, ha ha.” Việc đến nước này cũng chỉ phải cười gượng.

      “Gì? Chiếc laptop này đắt lắm ưsao?” Dương Mật tò mò hỏi.

      “Ít nhất cũng bốn vạn tệ.”

      câu khiến tất cả mọi người hít sâu, “Bốn vạn tệ?” Bà Dương kinh hãi lặp lại, “Ôi mẹ ơi.” Chú của Dương Mật ông ấy mua ô tô cũng có mấy vạn tệ thôi.

      Phù Hiểu cũng muốn hít sâu nhưng nhớ đến vai diễn của mình đành đè nén lại trong lòng, xém thiếu dưỡng khí rồi nè.

      “Hiểu, mày trúng sổ xố năm trăm vạn ư?” Dương Mật còn gì để nữa, chỉ cái laptop mà tận mấy vạn tệ, có cần hoang phí cỡ vậy ?

      Phù Hiểu cảm thấy mình như ngậm bồ hòn làm ngọt vậy, gượng gạo cười bảo: “Đột nhiên có ngày tao hâm hâm, ngớ ngẩn thế nào lại mua.”

      Khóe miệng Đường Học Chính giật giật.

      “Hiểu Hiểu, có tiền cũng phải biết tiết kiệm, tương lai còn nhiều việc phải dùng tiền lắm.” Bà Dương nhắc nhở.

      “Vâng, con biết rồi ạ.” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính: Nghe thấy chưa? dùng ánh mắt ám chỉ .

      Đường Học Chính nhún vai vẻ vô tội: Cũng đâu phải của chứ. ngầm chối cãi.

      Cái gã này nữa… còn đùa giỡn lưu manh đấy. Phù Hiểu nghiến răng.

      “Ái chà, để con xài thử cái laptop mấy vạn tệ này xem có gì khác biệt nào.” Bật laptop, Dương Mật trêu , “A, cần mật khẩu.”

      “Hả, mật khẩu…” Phù Hiểu lại liếc sang Đường Học Chính, người sau lắc lắc di động.

      Lần này đến lượt khóe miệng Phù Hiểu giật giật, số điện thoại của ư? Nếu đọc cái dãy số cát tường đó ra… mọi người ở đây đều cho rằng thương thầm nhớ trộm mất. “Để tao.” còn cách nào khác, chỉ có thể vậy.

      “Nè, mày còn sợ tao biết mật khẩu của mày hử?” Dương Mật hài lòng rồi.

      “Cái con bé này, mấy thứ như mật khẩu sao có thể để người khác biết cơ chứ.” May là bà Dương lên tiếng.

      Dương Mật bĩu môi.

      Coi như vượt qua cửa ải này. Phù Hiểu đưa chiếc laptop được mở khóa cho Dương Mật, thấy hơi khô mồm khô miệng nên ngồi xuống uống hơi cạn chén nước của mình.

      Đường Học Chính cực kỳ tốt bụng rót thêm chén đầy cho .

      “Sao laptop của lại ở bàn làm việc của em?” Thấy chú ý của những người còn lại đều dồn vào chiếc laptop, Phù Hiểu nghiến răng hỏi .

      “Chẳng là tìm chỗ để đặt nó.”

      “Laptop của em đâu?”

      “Hình như thấy nó giường.”

      … Hình như là hôm qua mình dùng xong để nó ở giường, mình những quên mất việc này lại còn ngờ vực người ta nữa. Phù Hiểu ủ rũ bảo: “Em sai rồi.”

      sao đâu, biết dũng cảm nhận lỗi là bé ngoan.” Đường Học Chính nhịn cười đến là khổ sở. Cái bé này nữa, sao có những lúc ấy lại ngộ vậy cơ chứ?

      “Ái chà, laptop cấu hình cao cỡ top quả có khác, tốc độ tải về cũng nhanh hơn máy thường.” Dương Mật rất hài lòng với hiệu suất này, “Vừa hay, ảnh chụp lúc mày ở Bắc Kinh tao vẫn chưa cóp cho mày được, tao cho lên mạng rồi, để tao tải về cho mày nha.”

      cần đâu, lúc nào rỗi rãi, tao tự tải về.” Phù Hiểu vội .

      có gì, dù sao tao cũng chỉ dùng bảng biểu thôi mà, có dùng đến mạng đâu. Để tao tải về cho mày luôn, có mấy tấm tao còn muốn cho mày xem đấy.” Dương Mật cười hì hì bảo.

      Phù Hiểu đành phải im lặng, nghĩ chờ mấy người họ về cóp lại sang máy là được.

      lâu sau, Dương Mật gọi, “Hiểu, mày đến đây nào.” Sau đó còn đẩy Tiêu Nhiên ra chỗ khác, “ cho xem.”

      Thấy bạn ra vẻ thần bí Phù Hiểu cũng thấy tò mò, “Ảnh nào?” vừa nhìn vào màn hình vừa ngồi xuống, “Tao ngất đây… Mấy tấm này mà mày cũng để lại được!” Là ảnh hai tự chụp khi hai nô nhau giường.

      “Hì hì, mày xem, tao chụp cho mày hơi bị đẹp đó.” Khó mà chộp được những khoảnh khắc khêu gợi cỡ vậy.

      “Cũng đúng ha, mình tự sướng trông được ghê đó.” Phù Hiểu gật gù, đồng ý với ý kiến của bạn, dù sao người khác cũng đâu xem được, “Được, giữ lại!”

      Mọi người chuyện trò lát rồi cùng ăn trưa. Phù Hiểu cùng bà Dương dọn bàn, mấy ông tướng kia hò nhau đánh bài. Còn Dương Mật, xong việc nên tắt laptop, đứng dậy định mang laptop cất vào buồng cho bạn. Chiếc laptop đắt tiền cỡ vậy đáng được nâng niu mà.

      Đường Học Chính phát ra hành động đó của , nửa cười nửa , mắt lóe lên tia thích thú, tuy vậy vẫn làm tròn trách nhiệm mà hô lên tiếng: “Phù Hiểu, thu dọn đĩa chén bàn .”

      “Ờ –” Trong bếp, Phù Hiểu còn đun nước, lên tiếng đáp lời , định chờ nước sôi rồi lại ra.

      Dương mẹ thấy họ chuyện với nhau như vậy vẻ mặt có phần phức tạp.

      hết sức mình rồi. Đường Học Chính nhướng mày nhìn Dương Mật mở cửa buồng.

      Phù Hiểu xách siêu nước ra.

      Dương Mật bước chân vào buồng.

      Phù Hiểu sửng sốt, lập tức trợn tròn mắt, “Kẹo Mật!”

      Người đưa lưng về phía nàng – Dương Mật bỗng dừng bước. ngẩn ra mất mấy giây rồi rụt chân lại, rồi, với vẻ mặt thản nhiên, ôm laptop ra và đóng cửa buồng lại.

      “Phù Hiểu.” xoay người nhìn sang chủ nhân của căn buồng, cố duy trì vẻ bình tĩnh nhưng thành công mà ngược lại còn khiến vẻ mặt mình trở nên hơi kỳ quái.



      “Tao nhất định giải thích ràng cho mày.” Phù Hiểu đặt siêu nước xuống, bước nhanh đến chỗ nàng, đẩy nàng vào buồng.

      “Ha ha ha ha –” hài hước quá mà, Đường Học Chính nhịn được phá ra cười, hoàn toàn buồn nghĩ xem: mình mới là kẻ đầu sỏ.

      “Sao thế, Đường thiếu?” Thấy vẻ mặt chị xã nhà mình đến là kỳ quái còn Đường Học Chính lại cười cực kỳ vui vẻ Tiêu Nhiên lấy làm khó hiểu.

      có gì.” Đường Học Chính lắc đầu nhưng ý cười vẫn đọng mãi môi.

      Sao có thể có gì cơ chứ? chưa từng thấy cậu ta cười tươi cỡ vậy bao giờ. Đáy mắt Tiêu Nhiên lóe lên tia suy tư.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 24


      Người bị đẩy vào buồng – Dương Mật đưa ngón tay run rẩy của mình lên chỉa vào người còn lại : “Mày, mày là cái đồ ‘giả heo ăn thịt cọp’!”

      “Gì?” Vì bị buộc tội cách bất thình lình nên Phù Hiểu lúng túng biết phải phản ứng thế nào.

      “Mày còn “gì” hả? Mày còn “gì” hả?” Dương Mật kích động đặt chiếc laptop xuống, “Tự mày xem ! Tự mày xem !” run rẩy chỉ vào chứng cứ mồn ra đấy.

      Phù Hiểu nhìn theo hướng bạn chỉ, ánh mắt vốn vô tội càng lúc càng trợn lớn hơn: Đây… đây là chuyện gì vậy? vội chợ nấu cơm nên có thời gian vào lại trong buồng, sao chỉ trong chớp mắt mà buồng ngủ của thành ra thế này rồi?

      giường vứt loạn hai chiếc gối đầu và hai cái chăn, còn vài bộ quần áo nam nữa. ghế cũng bừa ra mấy bộ quần áo, vắt đè lên chỗ quần áo sáng nay thay ra. bàn trang điểm trừ mỹ phẩm ra còn có gel cạo râu của nam giới, dao cạo râu…

      Người nào đó lung lay trong gió, bảo ta dọn dẹp ta dọn dẹp thành thế này à? Bây giờ cả khách trọ cũng làm được nữa rồi, đây ràng là trường của vụ sống chung mà.

      “Tuy mày nhìn bằng mắt thấy chuyện này có hơi mờ ám nhưng ra nó phải thế đâu.” Phù Hiểu biết phải gì bây giờ, yếu ớt giải thích.

      phải chuyện đó còn có thể là chuyện gì! mau, mày gian díu với Đường thiếu từ bao giờ!”

      là tao gian díu với ta mà, nếu tao mà gian díu với ta tao bị sét đánh!” còn cách nào khác nên đành thề độc hòng giành lấy tín nhiệm của quan tòa, “ ra là ta ngủ ở buồng dành cho khách nhà tao, vì tao sợ Dương biết lại nghĩ ngợi nên tao mới bảo ta chuyển đồ đạc của ta vào đây.”

      Dương Mật im lặng chỉ vào những chứng cứ vứt loạn giường, ghế, bàn trang điểm và khắp mọi nơi, có chỗ nào trông giống thu dọn rồi chuyển đồ sang đâu!

      Phù Hiểu có nỗi khổ mà sao nổi nên lời, “Sao tao biết chàng ấm đó dọn đồ dọn thành thế này cơ chứ!” sai rồi, sai rồi. Lẽ ra khi Đường Học Chính còn ở trong buồng dành cho khách nhà , phải biết rằng ta là cậu ấm rành việc nhà. Dù những bộ quần áo của ta có đắt thế nào, cần giữ gìn thế nào chăng nữa khi mặc xong ta cũng vứt hết lên giường cho xong chuyện, dù có chất đống ta cũng chả buồn mang giặt; Nếu có người giặt hộ ta giải quyết cách đơn giản là: coi đống đồ đó như rác, đóng gói lại rồi vứt. Vì việc này mà ngạc nhiên mấy lần rồi, thế mà lại còn ngây thơ tin rằng ta biết dọn dẹp nữa chứ? Câu danh ngôn đúng với : “ là rất ngốc, rất ngây thơ.”

      “Mày có Tiêu Nhiên nên cũng biết rồi đấy, phải đàn ông ai cũng thế này sao?” còn chưa hết hy vọng mà tiếp tục giải thích.

      Thấy cái vẻ bất đắc dĩ của nó biết ngay là thể có chuyện nó lừa , nhưng mà: tình huống này dù nhìn theo khía cạnh nào cũng quá là kỳ quặc nha? “Tết nhất mà Đường thiếu lại ở nhà mày ư?” Nó lại còn dám gạt cơ đấy! Dương Mật lườm bạn cái.

      Phù Hiểu đành chậm rãi gật đầu.

      “Đường thiếu rất ‘có ý’ với mày phải ?”

      “Mày thấy chưa, tao sợ mày nghĩ thế nên mới dám cho mày đấy.”

      “Mày còn lý nữa hử?”

      Phù Hiểu rụt cổ lại.

      “Hiểu, mày thực hề hay biết rằng: Đường thiếu theo đuổi mày ư?” Dương Mật dường như dám khẳng định luôn rồi, nếu sao người cực kỳ bận rộn như ta lại hai lần chạy đến cái xó quê này? Mà lại còn vào những dịp quan trọng như dịp Tết nữa chứ? tin Đường Học Chính là người rảnh rỗi đến mức đó, nếu có mục đích chắc chắn cả đời ta cũng bao giờ bước chân vào cái thị trấn này.

      mà, chính mồm ta thế mà.” Nhận ra rằng nếu còn giải thích ra có nhảy xuống Hoàng Hà cũng rửa sạch nỗi oan. Thế là Phù Hiểu đành năm mười thú , “ là cái hôm Đàm Gia Thính đó, tao bỏ về trước, ta đuổi theo tao bảo: ta muốn tao làm… bạn ta, còn hôn tao nữa… ràng là bạn ta còn giận nhau với ta mà, tao đâu thể làm người thứ ba được? Mà xét mọi mặt, chuyện đó cũng là thể, thế nên tao từ chối rồi.”

      “Mày từ chối rồi?” Dương Mật tròn mắt lên, ấy thế mà đời còn có có thể từ chối Đường thiếu cơ đấy? Mà ấy còn là bạn thân từ bé đến lớn của nữa chứ, phải chăng nên lấy làm tự hào?

      “Phải đó, tao từ chối rồi. Lúc ấy, tao còn nghĩ ta là đồ tồi, ai cũng được. Tao lại nghĩ nếu tao ở lại có thể làm xấu mối quan hệ giữa tụi mày với ta, thế nên tao về. Sau đó, cũng chính cái lần ta đến đây du lịch ấy, tao vốn muốn dính dáng gì đến ta nữa đâu, nhưng vì ta biết : tao từ chối ta rồi có ý gì với ta nữa cho nên tao để ta vào ở nhà tao. Sau đấy… là ba mươi Tết đó, ta ta tìm chỗ yên tĩnh để ăn Tết, ai mà biết nguyên nhân của ta là cái gì cơ chứ? Chẳng qua, con người ta quả rất tốt, hôm qua tao mới biết: hóa ra ta là bộ đội đặc chủng.” Phù Hiểu sốt sắng hết những gì cho là cần cho bạn.

      lượng thông tin lớn khiến Dương Mật dường như nắm bắt được vấn đề quan trọng trong đó, bởi vì hình như là tất cả những thông tin đó đều rất quan trọng! “Tao thấy hơi chóng mặt.” vuốt trán rồi lại nhúp mi giữa: nó gì cơ? Lúc đấy nó nghĩ Đường thiếu đương nhăng nhít nên nó cho ta là thằng tồi? Vì Đường thiếu tỏ ra là: ta còn ý gì với nó nữa nên nó tin luôn? Cuối cùng còn có câu gì mà: Đường thiếu là bộ đội đặc chủng? Ối giời ơi! sắp phục chết bà chị này rồi, phải chăng dây thần kinh nào đó của nó bị nối nhầm?

      “Dù sao cái gì cần tao cũng cả rồi, tự mày suy nghĩ . Tao phải ra ngoài, thể để Dương vào đây được.” Phù Hiểu bỏ lại câu rồi vội vã ra, để Dương Mật ở lại mình vừa hít sâu vừa tiêu hóa từng câu từng chữ của .

      từ buồng ngủ vào bếp, Tiêu Nhiên ngẩng đầu cười bảo: “Phù Hiểu, các em bàn bạc chuyện lớn nước nhà gì thế?”

      có gì?” Phù Hiểu cười lấy lệ, lườm Đường Học Chính cái vẻ vui, vào bếp trong ánh mắt vờ như vô tội của .



      Dương, để đấy, đống này để lát con xử lý, ra ngoài xem ti vi ạ.” Thấy bà Dương rửa bát Phù Hiểu vội nhận việc.

      sao đâu, dù gì cũng rỗi.” Bà Dương cười xòa và tiếp tục rửa, “Con tráng .”

      “À, vậy lại phải phiền rồi.”

      “Đừng luôn khách sáo thế, trước giờ đều coi con như con của .”

      “Con biết ạ, Dương còn tốt với con hơn cả Kẹo Mật nữa.” Phù Hiểu khẽ cười, .

      Hai người nhìn nhau cười rồi chuyện trò thêm đôi câu nữa. Dương nhìn ra ngoài cửa sau đó hạ giọng bảo: “Hiểu Hiểu, con thành cho Dương biết: có phải Tiểu Đường có ý với con…”

      đâu, đâu ạ.” Phù Hiểu lập tức lắc đầu lia lịa.

      “Đừng dỗ , nhìn ra được. Chỉ là… Thằng bé Tiểu Đường đó cung là đứa tốt, nhưng thấy nó cũng là cậu ấm nhà giàu, khác chồng Dương Mật là bao.”

      “Đúng đó ạ, đúng tuyệt đối luôn.” Cứ nghĩ đến chiến tích vĩ đại của ta trong buồng lại ngứa răng rồi.

      “Nếu bây giờ con còn chưa có ý đó với nó đừng tìm mấy đứa công tử nhà giàu đó con à. Con nhìn Dương Mật mà xem, đăng ký kết hôn lâu vậy rồi mà bên nhà trai họ còn sốt ruột lo đám cưới cho chúng nó, con xem có ra cái gì ! Người biết còn tưởng Mật Nhi nhà chúng ta có bầu nên nhà họ mới phải nhận.” Hễ nhắc đến việc này là bà Dương lại thấy tức tối, “Mật Nhi bắt nổi Tiêu Nhiên mà mẹ chồng con bé ghê gớm, cứ nghĩ là lại đau lòng. Chúng ta nào có đòi hỏi gì đâu, chỉ cần thằng đó là đứa thà, các con có thể mua được căn hộ rồi mua lấy cái xe, sống yên ổn cả đời là tốt rồi, có phải nào? Dù thế nào con cũng được giẫm lên vết xe đổ của Mật Nhi.” Bà Dương hết lời khuyên nhủ.

      Phù Hiểu thấy mũi mình ngàn ngạt, bà Dương về chuyện con bà cũng vì lo tương lai được hạnh phúc, tuy mất ba mẹ ruột nhưng cũng có thiếu quan tâm và thương của ba mẹ đâu nào! “ Dương, yên tâm . Con nghe lời mà. Mà Kẹo Mật ở Bắc Kinh tốt lắm, con cũng gặp mẹ chồng cậu ấy rồi. Chỉ vì bọn họ bận quá thôi, chắc chắn hễ có rảnh là họ lo đám cưới liền, đừng lo.”

      Cái con bé này lúc nào cũng chỉ biết lo cho người khác thôi. ràng về chuyện của nó mà lại đổi thành nó an ủi bà. Bà Dương nhìn cách từ ái, “Hiểu Hiểu của chúng ta, tương lai con nhất định phải tìm người chồng thương con.” Con bé thân mình lâu quá rồi, bà nhìn nó mà thấy đau lòng.

      “Được ạ, thành vấn đề!” Phù Hiểu luôn miệng đồng ý, hai người cùng cười lớn.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :