1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 5 — Thư gửi bé cưng

      “Cho nên sau này khi khôn lớn, dù con có quên những ngày thơ dại, xin con cũng đừng quên ấm áp của những ngón tay mà hôm nay chúng ta vuốt ve gò má con.”)

      *************************************

      Thư gửi bé cưng!

      Bé cưng ngoan của chúng ta ơi, bây giờ là mười giờ bốn mươi tám phút tối, con mới chào đời ba mươi sáu ngày và con ngủ say bên mẹ, khiến mẹ khỏi muốn thơm con cái. Tuy mẹ biết con mẹ mà ngủ là mẹ cũng phải tranh thủ ngủ ngay, nếu chờ đến khi mẹ vừa chợp mắt con lại oe oe khóc đòi ăn; Nhưng hiểu sao: ngắm gương mặt xíu của con say giấc, mẹ thấy buồn lo, nỗi buồn lo tên.

      Trước kia, mẹ vẫn cho rằng: trẻ con là sinh vật vô tình nhất thế giới này. Các con hưởng thụ cách đương nhiên tình thương của mọi người rồi đến khi khôn lớn lại quên tất cả.

      Bé cưng, con có biết con ra đời quan trọng và tuyệt vời với chúng ta cỡ nào ? Khoảnh khắc mẹ nghe thấy con cất tiếng khóc chào đời, bao nhọc nhằn tan biến hết chỉ còn lại niềm vui sướng vô bờ bến thậm chí mẹ còn muốn ngồi dậy nhìn xem con mẹ trông như thế nào. chỉ có mẹ mà cả ba của con, ông bà nội của con và cả cụ nội của con nữa, niềm hân hoan tràn ngập gương mặt mỗi người. Ông bà nội của con – những người luôn nghiêm túc, chín chắn – vì làm con vui mà lần đầu tiên học những câu bi bô dỗ trẻ. Cụ nội của con ngồi bên nôi con rời lấy bước, ngắm gương mặt xíu của con mà cụ cười đến khép miệng lại được. Ba con – tuy vẻ mặt ba vẫn cái vẻ sinh con nên hài lòng – nhưng hễ con khóc là ba lại vội vã rung chuông gọi hộ sỹ, phản xạ có điều kiện của ba con đó, trông ngộ lắm con à.

      Lẽ ra mẹ phải vui mừng con à, nhưng chỉ vừa nãy thôi, khi bế con từ phòng khách lên, lòng mẹ chợt dâng lên nỗi buồn man mác.

      Chỉ giờ trước, con còn nằm trong chiếc nôi ở phòng khách, cụ nội của con cầm trống bỏi đùa với con, hễ thấy con nở nụ cười là cụ liền mừng rỡ. Ông nội và bà nội con vừa từ nước ngoài về, còn chưa kịp nghỉ ngơi chạy luôn đến trước mặt con luôn miệng gọi: cục cưng bé bỏng, khúc ruột bé bỏng. Ông bà muốn thơm con nhưng cụ nội con ngại hai người vừa ở ngoài về, người nhiều bụi bặm, cụ vội cản lại, để hai người bế con, thơm con, để họ tắm rửa sạch rồi mới cho lại gần con. Ngay sau đó, con khóc oe oe, ba vị bề – ba người quen với mọi sóng to gió lớn của cuộc đời – đều biến sắc. Họ bế con, vừa đong đưa vừa dỗ, dỗ được nên họ hốt hoảng, đến khi con mải mê bú sữa và nín khóc, con khóc vì con đói rồi mà, họ mới thở phào nhõm. Bú sữa xong là con ngủ, ba con bế con lên lầu, cụ vội chạy theo dặn ba cẩn thận, kẻo con tỉnh. Ông bà nội con vừa tắm vội tắm vàng ra, gặp ba bế con lên đến lầu hai, thấy con say giấc khỏi ủ ê, tuy vậy ông bà vẫn lập tức giảm lượng xuống, chuyện với giọng chỉ như tiếng muỗi. Khi con lên đến lầu ba, mẹ vô tình ngó xuống, mới phát ra cụ nội con hãy còn đứng dưới lầu, nghển cổ nhìn lên.

      Lúc ấy, mẹ suýt rớt nước mắt.

      Cụ nội của con ông lão chín mươi tuổi rồi, tuy sức khỏe của cụ vẫn luôn rất tốt, nhưng bây giờ số bệnh người già cũng bắt đầu quấn lấy cụ. Tai của cụ còn thính như xưa, buổi đêm cụ hay bị ho khan, dù có chữa chỉ được thời gian là lại tái phát… Cụ có thể bên con được bao lâu nữa đây? Còn con, sau này khi khôn lớn liệu con có nhớ: cụ từng ngồi bên con lắc xúc xắc, có nhớ: cụ từng bế con cách cẩn thận, có nhớ: tình vô bờ bến mà cũng rất vô tư cụ dành cho con… hay ? Con nhớ khuôn mặt của cụ chứ? Hay phải đợi đến lúc chúng ta kể cho con nghe con mới tưởng tượng ra chút hình ảnh mơ hồ về cụ mà phải ánh mắt chứa chan tình thương của cụ khi ngắm nhìn gương mặt xíu của con ngày hôm nay.

      Còn chúng ta, nếu có điều ngoài ý muốn nào xảy ra chúng ta cùng con chặng đường đời rất dài. Chúng ta nhìn con lớn lên: biết , biết , biết chạy; rồi dần dần con khoác cặp mẫu giáo, lên tiểu học, lên cấp hai, lên cấp ba, học đại học; sau đó con bước ra xã hội, gây dựng nghiệp của mình, kết hôn, sinh con và tạo dựng gia đình nho của mình. Đến lúc đó, con đối xử với chúng ta thế nào đây?

      Con là bé trai, mẹ nghĩ: khi con biết đùa với đám bạn cùng trang lứa con còn dính lấy chúng ta nữa, con phàn nàn chúng ta bắt con ăn, bắt con học. Khi con đến tuổi dậy , đến lứa tuổi nổi loạn, có thể con thấy chúng ta cái gì cũng khó nghe, con thèm nghe lời chúng ta nữa thậm chí cãi lại chúng ta, khăng khăng quan điểm của mình. Đến khi con trưởng thành, con trở nên độc lập và cần đến chăm sóc của chúng ta nữa, con thích sống mình hơn là ở cùng với ba mẹ và ông bà nội. Rồi sau đó, khi con tìm được con , các con cùng xây tổ ấm, trong mắt các con chỉ có lẫn nhau và chúng ta còn là những người thân thiết nhất với con thế gian này nữa.

      Viết đến đây, mẹ cũng thấy quá mức buồn cười, là con còn xíu à, còn khóc oe oe đòi ăn, thế mà mẹ lại nghĩ cách bi quan về tương lai xa lơ xa lắc.

      Mẹ nghĩ có lẽ mẹ chỉ muốn với con rằng: chúng ta con, chúng ta rất con, đến mức sẵn sàng hy sinh tất cả vì con.

      Cho nên sau này khi khôn lớn, dù con có quên những ngày thơ dại xin con cũng đừng quên: ấm áp của những ngón tay mà hôm nay chúng ta vuốt ve gò má con.

      **************************************
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 105: Ngoại Truyện 6 – Dạy Con

      Nhà họ Đường có ba vị vua con: trưởng nam Đường Chấn Đông tám tuổi, thứ nam Phù Chấn Nam bảy tuổi và công chúa Đường Chấn Thiến – bé mà ba Đường Học Chính bỏ bao công sức nằn nì mới có cơ hội xuất trái đất – năm tuổi.Ông cụ Đường – người cực kỳ ủng hộ việc kế hoạch hóa gia đình – cũng hề phản đối, bởi vì: mấy năm vừa rồi, cụ thấy cái dở của việc chỉ sinh con nên mới cứng nhắc như xưa.

      Chỉ là, theo cụ, cặp vợ chồng có hai đứa con là vừa rồi, cháu trai cụ lại cứ thích con , đòi đẻ thêm bằng được, cụ cũng có mắng mấy câu rồi thôi. Song, bây giờ, mỗi khi chắt bé bỏng lon ton chạy đến làm nũng với cụ khiến lòng cụ ngọt như đường phèn, cụ lại thầm lấy làm may mắn vì hồi đó phản đối quá kịch liệt, lấy đâu ra nhóc xinh xắn, đáng đó chứ?Mà với mấy nhóc, ba là Đại Ma Vương, ba chỉ hừ lạnh tiếng cũng đủ làm mấy nhóc sợ tè ra quần – đương nhiên là Thiến Thiến của chúng ta sợ ba, vì ba bé chưa làm dữ với bé bao giờ; Còn mẹ sao, lời của mẹ có tý uy hiếp nào với mấy nhóc, thế nên mẹ rất ít càm ràm, mẹ luôn để mấy nhóc thích nghịch thế nào nghịch, khi mấy nhóc thích cái gì, mẹ luôn thỏa mãn ý thích của mấy nhóc.

      Thế còn ông bà nội và cụ nội, ừm, ba người chính là đối tượng để mấy nhóc làm nũng, mấy nhóc chỉ cần giả vờ khóc mấy tiếng, là chuyện gì cũng ok tuốt! Nhưng mà, khi hai em Đông và Nam lớn hơn đôi chút, hai cậu bé thấy làm nũng phải hành vi của bé trai, thế là công chúa Thiến Thiến độc quyền vụ đó.Hai em học trường tiểu học công lập, hằng ngày, mẹ Phù Hiểu đưa đón hai nhóc.

      Về việc cho hai em vào học trường tiểu học nào, nhà họ Đường mở cuộc họp gia đình, mẹ Phù Hiểu cho rằng: khi tính cách hai nhóc chưa định hình hoàn chỉnh nên cho hai nhóc vào trường tiểu học dành riêng cho con nhà quyền quý vì như thế hai nhóc dễ nhiễm phải thói xấu là kiêu ngạo.

      Ba Đường Học Chính gãi gãi mũi, theo ý vợ luôn.Hôm đó, khi mẹ Phù Hiểu đến đón con tan học thấy mặt con trai lớn có hai vệt cào, cánh tay cũng có vết bầm tím, chị có hơi hốt, song kiểm tra kỹ thấy con sao cũng yên tâm hơn nhiều. Chị nhướng mày, lẽ nào đây chính là ‘thời trai trẻ của người đàn ông chân chính’ mà ba mấy nhóc từng đề cập với chị. Phải chăng hơi sớm quá? Giáo viên chủ nhiệm lớp :

      “Cháu nhà chị đánh nhau với bạn nam cùng lớp, trò kia bị cậu chàng đánh cho chảy cả máu mũi.”

      Trong giọng mang theo ý trách móc.

      xảy ra chuyện gì vậy?”

      Ba mấy nhóc có cho hai con trai tập võ, cũng rất hay phạt hai nhóc đứng tấn, về khoản thể lực nhất định hai nhóc hơn các bạn cùng trang lứa.
      “Có mẹ cũng chả hiểu, về thôi!”

      Cậu bé Đường Chấn Đông tỏ ra mất kiên nhẫn, mới tý tuổi mà rất ra dáng, tuy mặt chễm chệ hai vệt cào nhưng trông cậu bé vẫn cực kỳ xinh xắn.Con trai thứ hai của mẹ Phù Hiểu trông giống mẹ hơn nên xét về ngoại hình cậu bé trông khá bình thường chứ đẹp xuất chúng như trai. Lúc này, cậu bé cũng ngửa lên nhìn mẹ, kéo tay chị, giục chị về.Có gặp chuyện gì hai nhóc này cũng chỉ kể với ba Đường Học Chính, mẹ Phù Hiểu có hơi ghen tỵ với chồng.

      “Thế con hãy chuyện đó với ba con nhé, được nào?”

      Nếu chị hỏi giáo viên chủ nhiệm, nhất định thằng bé cho là chị tôn trọng thằng bé và nổi giận.
      “… Được ạ.”

      Khuôn mặt xinh xắn của cậu bé Đường Chấn Đông nhăn nhíu lại, cậu bé ngẫm nghĩ lúc mới đồng ý cách tình nguyện.Mẹ Phù Hiểu cười gọi điện thoại cho ông xã công tác nước ngoài của chị, chị mấy câu với chồng rồi đưa di động cho con trai lớn.

      “A lô, ba ạ!”

      Cậu bé vừa chuyện điện thoại vừa ra chỗ khác, muốn để mọi người nghe được, nhưng mà, cậu bé vẫn chưa biết để đạt được mục đích đó còn phải điều chỉnh cả lượng của mình nữa.

      “… Là nó chọc con trước… Con bảo là nghỉ hè con được công viên Disney ở Mỹ bằng máy bay riêng của nhà mình, nó dám bảo con là bốc phét, còn bảo với các bạn khác là con là vua dối, sao con có thể bực chứ?”

      Aizzzz, là mấy chuyện này à. Mẹ Phù Hiểu thấy hơi khó xử.Khi này, giáo viên chủ nhiệm lớp cũng :

      “Tuy trò kia có sai nhưng trò Đường Chấn Đông dối là đúng, chị cần bảo ban cháu thêm.”“ trai em dối!”

      Cậu bé Phù Chấn Nam gào lên luôn.Mẹ Phù Hiểu cũng biết là giáo viên chủ nhiệm phán đoán vấn đề theo cách nghĩ thông thường, nhưng chị vẫn hơi hài lòng. Chị xoa đầu con, hỏi lại:

      “Thày hỏi Đường Chấn Đông xem cháu nó có dối chưa?”Biểu cảm mặt giáo viên chủ nhiệm khi này rất kỳ quái, ý như là: cả chuyện này cũng phải hỏi à?“

      "Thày Trần, tuy tôi học ngành sư phạm nhưng tôi vẫn biết là tâm hồn trẻ con rất mẫn cảm và dễ bị tổn thương, phải chăng thày nên hỏi các cháu trước rồi hãy ra kết luận? Tôi nghĩ, với chuyên môn của thày, muốn biết đứa trẻ có dối hay rất dễ dàng, đúng ?”

      Cậu bé Phù Chấn Nam ngẩng lên nhìn mẹ, cậu bé có vẻ bất ngờ trước hành động của mẹ.Nghe ra ý trong lời chị, giáo viên chủ nhiệm hoảng hốt, lúng búng:

      “Ý chị là…”
      “Mẹ, ba bảo mẹ nghe điện thoại ạ.”
      Chuyện với ba xong, cậu bé Đường Chấn Đông chạy lại, đưa điện thoại cho chị.Mẹ Phù Hiểu nhận lấy, nghe được tiếng cười từ đầu dây bên kia truyền đến,
      “Chuyện thôi, con mình thắng em ạ.”
      “Vâng, em biết rồi.”

      Mẹ Phù Hiểu bình tĩnh cúp điện thoại.Cậu bé Đường Chấn Đông thở phào nhõm, đúng như lời ba , ba bảo với cậu bé là: mẹ mắng đâu.
      “Thày Trần này, tôi xin phép đón các cháu về trước.”
      Mẹ Phù Hiểu cười cười, dắt tay hai con trai toan rời .
      “Ối, cục cưng bé bỏng của mẹ, ai đánh con thành ra thế này thế?”
      tiếng thét chóe lóe vang lên cách đó xa, bên đó có bà mẹ mập mạp ngồi xổm xuống kiểm tra các vết thương người con trai , mặt cau có đến mức có thể kẹp chết muỗi bằng nếp nhăn.Cậu bé mập tìm được chỗ dựa, lập tức đưa ngón tay mũm mĩm lên chỉ vào cậu bé Đường Chấn Đông.Sao hôm nay phải ba mình đến đón mình vậy. Cậu bé Đường Chấn Đông lén thở dài, cậu bé cảm thấy lần này mình cần phải ra mặt rồi.Cặp mẹ con mập mạp nọ hùng hổ đến chỗ ba mẹ con Phù Hiểu, bà mẹ mập mạp liếc xéo cậu bé Đường Chấn Đông cái, thấy cậu bé chỉ bị thương hều càng giận, chị ta bảo với mẹ Phù Hiểu:

      “Chị là mẹ nó hả? Chị dạy con chị kiểu gì thế, sao lại để nó đánh con tôi?”

      Mấy nhóc nhà họ Đường định mở miệng cãi, bị mẹ Phù Hiểu kéo lại, chị cười bảo với bà mẹ mập mạp:
      “Trẻ con cãi lộn rồi đánh nhau là chuyện bình thường mà, phụ huynh như chúng ta can thiệp vào chuyện bọn tốt lắm đâu, cứ để tự các cháu giảng hòa với nhau chị ạ.”
      “Có phải con chị bị đánh đâu! Chị xem thằng đó đánh Khắc Khắc nhà chúng tôi thành ra thế nào? Nhỡ xảy ra chuyện gì chị có đền được ?”

      Thấy chị đối đáp bâng, bà mẹ mập mạp nổi sùng lên.Mẹ Phù Hiểu ngồi xổm xuống, kéo cậu bé mập lại gần kiểm tra cái mũi sưng vù đỏ chót của cậu bé, mặt mày cậu bé bầm tím cả, chị đau lòng xoa đầu cậu bé:
      “Khắc Khắc này, Đường Chấn Đông nhà đánh con là đúng, bảo bạn xin lỗi con. Nhưng mà con nên bảo bạn dối, Đông Đông ghét dối nhất, con là bạn thân của Đông Đông, chuyện đó con cũng biết phải ?”
      “Nhưng bạn ấy bảo nhà chú có máy bay, thế phải dối là gì?”

      Dù cậu bé còn , cậu bé cũng biết máy bay rất đắt, chỉ nhà nước mới có.

      “Nhà chú có chiếc nho , đó là bí mật, chắc Đông Đông coi con là bạn rất thân mới kể cho con, hôm nào mời con chơi bằng máy bay với các bạn nhé, có được nào?”

      Mẹ Phù Hiểu cười dịu dàng.Cậu bé mập bất giác gật đầu.
      “Khắc Khắc ngoan lắm, Đông Đông, qua đây nào, hai con hãy xin lỗi rồi bắt tay nhau .” Mẹ Phù Hiểu gọi con trai.“Con thèm!”

      Cậu bé Đường Chấn Đông quay phắt , còn lâu nhé!
      “Đàn ông chân chính là phải quảng đại, Đường Chấn Đông, ra con phải người đàn ông chân chính.” Mẹ Phù Hiểu với giọng kinh ngạc.
      “Ai bảo thế, bắt tay bắt tay, xem ai sợ ai!”

      Cậu bé như con nhím xù lông lên, hùng hổ chạy đến chỗ cậu bé mập, đứng hồi lâu mới cách tình nguyện: “Tớ xin lỗi cậu.”
      “Tớ cũng xin lỗi cậu.”

      Hai cậu nhóc cùng phì cười.Mẹ Phù Hiểu đứng dậy, bà mẹ mập mạp còn chưa hoàn toàn hết tức,
      “Tôi ngờ, chị dỗ trẻ khéo gớm, cứ thế là xong rồi à? Chị hứa gì với bọn cố mà giữ lời đấy, tôi rất muốn xem chị biến đâu ra máy bay cho bọn ngồi!”

      Ra là con trai chị ta dối rồi đánh con trai của chị, con chị còn còn dễ lừa, chứ chị đâu dễ bị lừa thế chứ.
      “Hứa với cháu rồi đương nhiên tôi giữ lời, nếu chị chê, thứ bảy này, tôi mời chị với Khắc Khắc đến nhà tôi, chúng ta cùng .”
      công viên Disney ở Hồng nhé mẹ!”

      Đó là công viên Disney gần nhất, mắt hai nhóc Đường Chấn Đông và Phù Chấn Nam sáng lấp lánh.
      “Sao lần nào hai đứa cũng đòi công viên Disney vậy.”
      Mẹ Phù Hiểu bóp trán.

      “Vui mà mẹ, công viên Disney vui mà, cứ thế nha mẹ. Khắc Khắc, thứ bảy này cậu nhớ sang nhà tớ sớm vào đấy, như thế tụi mình chơi được nhiều hơn!”

      Những cáu gắt ban nãy của cậu bé Đường Chấn Đông tan biến sạch.Giáo viên chủ nhiệm và bà mẹ mập mạp ngẩn ra nhìn mấy mẹ con Phù Hiểu xa, lẽ nào nhà họ có máy bay ?Ngồi xe, mẹ Phù Hiểu suy tư cậu bé Đường Chấn Đông sán lại gần:
      “Mẹ, con muốn học trường này nữa.”
      Mẹ Phù Hiểu nhướng mày:
      “Lý do?”
      “Các bạn ấy kỳ lắm, con gì cũng tin, lũ con chỉ biết gào thét và đỏ mặt, chán bỏ xừ.”
      Cậu bé Phù Chấn Nam cũng gật đầu lia lịa.
      “Mẹ cho tụi con chuyển sang trường bọn Chung Tử học , mấy đứa tụi con quen toàn học trường ấy, chúng nó cười nhạo con khi con bảo nhà con có máy bay.”

      Cậu bé đến đám bạn cùng trang lứa ở cùng khu.Mẹ Phù Hiểu nghiêng đầu nhìn con:
      “Cũng phải được.
      Mắt hai em sáng lên.

      “Nhưng mà, mẹ nghe , ở trường bên ấy, học sinh phải chơi sao để bẩn quần áo, được chạy nhảy làm ồn trong trường, khi ăn cơm được phát ra tiếng động, còn phải học khiêu vũ, học nghi thức, học chơi nhạc cụ, học cưỡi ngựa, học thư pháp… tuần chỉ được nghỉ ngày…”
      Mẹ Phù Hiểu ung dung , càng nghe mặt hai em càng dài ra.
      “Khiêu vũ? Đàn ông đàn ang múa may cái nỗi gì?” Cậu bé Đường Chấn Đông hét lên.
      “Nhưng thứ bảy ông bà nội đưa tụi con chơi.”

      Cậu bé Phù Chấn Nam trầm tính hơn , cũng ít hơn, nhưng cậu bé bảy tuổi ấy lại có chất giọng trẻ con êm ái, nghe rất dễ thương.“Mẹ có phải hiệu trưởng đâu, mấy chuyện ấy mẹ quyết được. Nếu các con muốn chuyển mẹ chuyển trường cho các con.”Hai em nhăn trán ngẫm nghĩ, nhăn đến mức có ngấn, chả trách lâu rồi được gặp bọn Chung Tử, ra là tụi nó bị trường quản chặt quá. Thảm ghê!

      “Các con muốn chuyển trường à, các con nhớ phải tạm biệt các bạn ở lớp đấy nhá, có Tiểu Khâu, Đại Binh, Đại Cao, Bé Mập, ừm, bây giờ mẹ mới chỉ nhớ được nhiêu đó thôi, các con còn nhiều bạn lắm?”
      Mẹ Phù Hiểu kể ra mấy đứa bạn tốt ở trường của hai em.
      chuyển đâu, chuyển đâu, con chỉ hỏi chơi thôi.” Cậu bé Đường Chấn Đông vội .Cậu bé Phù Chấn Nam cũng vội vàng lắc đầu.

      “À, thế thôi vậy.”
      Mẹ Phù Hiểu cực kỳ tôn trọng ý kiến các con. hàng ghế trước, tài xế khỏi cười trộm. lát sau, im lặng được lúc, cậu bé Đường Chấn Đông lại :

      “Mẹ, hôm nay mẹ nên thưởng cho con, mình ăn KFC nha mẹ!”
      “Ủa, tại sao?”
      “Vì khi đánh nhau con đánh thắng ạ!”

      Cậu bé Đường Chấn Đông vung vẩy tay, với giọng đắc ý.Mẹ Phù Hiểu phì cười, chị như thấy được ba Đường Học Chính của mấy nhóc lúc bé: thằng bé bá đạo y chang ba nó.
      “Con cũng muốn ăn.”
      Cậu bé Phù Chấn Nam vội .
      “Cũng được, nhưng, các con phải hứa với mẹ chuyện.”
      “Chuyện gì ạ?”
      “Sau này, khi ở trường, các con được về cuộc sống ở nhà của các con nữa.”
      “Vì sao ạ?”

      Bạn nào cũng được , tại sao chỉ hai nhóc được.
      “Bởi vì các con sướng hơn bạn học của các con rất nhiều, mẹ muốn các con mang những thứ vốn phải các con làm ra đó ra khoe các bạn, làm thế là tốt.”Hai em nửa hiểu nửa .
      “Giống như thày giáo cho các con viên kẹo nhưng lại cho các bạn mười viên kẹo vậy, nếu thế các con có vui ?
      vui ạ!”

      Bây giờ, các con giống như có mười viên kẹo trong khi các bạn khác chỉ có viên, các bạn mà biết các bạn cũng vui. Nếu các con muốn hòa thuận với các bạn, các con phải tạm giấu chín viên kẹo kia , để tất cả cùng chỉ có viên kẹo, tất cả cùng vui.”

      Trẻ con rất cố chấp, tâm hồn trẻ con đòi hỏi công bằng tuyệt đối

      “Thế còn chín viên kẹo chúng con giấu sao ạ?”
      Cậu bé Đường Chấn Đông hỏi.Mẹ Phù Hiểu mỉm cười, thằng bé mới thông minh làm sao:

      “Đợi đến khi thời cơ chín muồi, con lại lấy ra cho các bạn xem, nếu con có thể dùng những viên kẹo ấy giúp các bạn của con càng tốt.”
      “Thời cơ chín muồi là gì ạ?”
      là lúc các con có được những người bạn thân thiết, những người bạn vì con có nhiều kẹo hơn họ mà vui, lúc ấy các con có thể cho các bạn rồi.”

      Cậu bé Đường Chấn Đông hiểu là chỉ bạn thân của mình mới được xem chín viên kẹo mình giấu kia, còn cậu bé Phù Chấn Nam chỉ biết là được để các bạn biết mình có nhiều kẹo hơn các bạn, nếu các bạn vui.Tài xế lặng lẽ gật gù thán phục, thiếu phu nhân khéo dạy con.

      Mẹ Phù Hiểu nhìn hai cậu con trai, chị dạy hai con như vậy chủ yếu là vì chị muốn hai nhóc lấy tư thái ngang hàng (chứ phải kẻ cả) học, qua đó khám phá thế giới lẽ ra phải bình đẳng này.

      “Thiếu phu nhân, đến tiệm KFC rồi.”“Oaaaaaaaa!”

      “Các con có thể hứa với mẹ chuyện mẹ vừa chứ?”
      “Được ạ, được ạ, bọn con hứa ạ, ăn KFC, ăn KFC!”“KFC! KFC!”

      “Vậy : dừng xe nào.”

      “Hoan hô, mẹ vạn tuế.”
      Mà thứ bảy tuần đó, khi ôm con ngồi máy bay riêng của nhà họ Đường, bà mẹ mập mạp nọ xấu hổ chết được.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      (II)

      duy nhất trong ba vị vua con của nhà họ Đường: bé Đường Chấn Tây thừa kế tất cả những ưu điểm về ngoại hình của ba mẹ, bé rất xinh, ai gặp cũng mến, lại dẻo miệng vô cùng, rất được lòng các cụ già, các cụ luôn miệng gọi bé là: “khúc ruột bé bỏng”, càng lớn bé càng ra dáng Giả Bảo Ngọc phiên bản nữ.

      Ba Đường Học Chính của mấy nhóc luôn nghiêm khắc với hai con trai, song, với con phải dùng bao mưu mẹo mới nịnh được mẹ Phù Hiểu sinh thêm khác, là: nâng tay sợ rớt, ngậm trong miệng sợ tan. Mạc Vu Phi và vợ cũ của ta sinh được đứa con trông giống mẹ Phù Hiểu của mấy nhóc như đúc, làm ghen chết được, rất muốn cướp con bé về nhà nuôi.

      Sao nhiễm sắc thể X của kém tắm thế biết, mãi chẳng vào được trứng? Thế là giở trò, thế là chơi xấu, cuối cùng cũng nịnh được mẹ Phù Hiểu (khi đó quyết định thôi đẻ nữa) đẻ cố, ơn trời, cuối cùng cũng thành công! Tuy con giống vợ bằng Mạc Tiểu Tiểu nhưng cũng tạm vừa lòng, nhìn bé chào đời và lớn dần lên mỗi ngày mà như được thấy quá trình trưởng thành của mẹ Phù Hiểu mấy nhóc, thấy hạnh phúc lắm lắm. Lần công tác nước ngoài này, thể đưa mẹ Phù Hiểu theo vì phải ở nhà chăm sóc hai đứa con trai, đành tạm đưa con cùng cho đỡ nhớ. Mẹ Phù Hiểu khuyên chồng mãi chả được, đành chiều theo ý .

      Đến ba mẹ chồng càm ràm mãi rồi mà còn khăng khăng theo ý mình nữa là. Chồng và con nước ngoài hai tháng, dẫu ngày nào cũng chát webcam với hai cha con, mẹ Phù Hiểu vẫn khỏi nhớ nhung da diết. Có đêm, choàng tỉnh giấc, vuốt ve chỗ nằm vắng chủ cạnh mình mà rầu rĩ, mãi chả ngủ lại được. Máy bay chậm rãi đáp xuống sân bay, mẹ Phù Hiểu nheo mắt lại quan sát, mỉm cười.

      Cửa mở ra, nhìn người chồng phong độ của chị bế con bé bỏng xinh xắn của hai người bước xuống mà tim khỏi loạn nhịp. Người ta hay : “cái dớp bảy năm,” nhưng theo đó là do họ lười chăm chút cho tình và hôn nhân thôi. Với tình và hôn nhân, bạn càng coi trọng nó, càng phải chăm chút cho nó.

      và ba Đường Học Chính của mấy nhóc hiểu được điều đó. Những năm qua, họ dắt tay nhau qua bao vui buồn, đến tận bây giờ, nhìn càng ngày càng phong độ, vẫn thấy tim mình đập rộn lên trong ngực y như lần đầu họ gặp nhau. Ánh mắt của người đàn ông vừa xuống máy bay cũng khóa chặt lấy : hai tháng gặp, ấy đẹp ra trông thấy…
      “Mẹ!”

      con reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ mênh mang của ba mẹ. Ngắm bé chạy về phía mình, mẹ Phù Hiểu mỉm cười, dang rộng vòng tay, đón bé.
      “Mẹ, con nhớ mẹ lắm, nhớ mẹ đến mức buồn ăn kẹo que.”
      Nằm trong lòng mẹ, con làm nũng.
      ? Cho mẹ ngắm con mẹ cái nào, xem có bị gầy tý nào ?”

      Bạn Tiểu Tây cười hì hì, lùi lại bước cho mẹ ngắm.
      “Ừm, con béo lên, công của ba con hả! Xem nào, cục cưng của ba mẹ mặc quần áo mới à?”
      “Ba mua cho con đó, đẹp mẹ?”
      bé Đường Chấn Tây như chú bướm xinh tung tăng bay lượn.
      “Đẹp lắm, cục cưng bé bỏng của ba mẹ xinh đẹp nhất.”

      Mẹ Phù Hiểu kìm lòng được hôn lên má bé. bóng người to lớn che nắng cho hai mẹ con, mẹ Phù Hiểu ngẩng lên, ngắm khuôn mặt tuấn tú cười rạng rỡ của ba Đường Học Chính, đôi môi cong lên nụ cười hạnh phúc, đưa tay cho :
      về rồi.”
      Ba Đường Học Chính nắm lấy tay , kéo đứng dậy:
      về rồi đây.”
      Giọng ấm êm của vang lên bên tai , chiếc hôn dịu dàng của dừng khuôn mặt .
      “Thiếu phu nhân ạ.”
      giọng nữ lạ cắt ngang phút đoàn tụ của hai vợ chồng. Mẹ Phù Hiểu nhìn sang thấy xinh đẹp đứng đằng sau Đường Học Chính tươi cười với . Chị ngẫm nghĩ lát, mới nhớ ra này là bảo mẫu mới của Đường Chấn Tây:
      An phải , thời gian rồi làm phiền quá.”
      Lúc ta vừa xuống máy bay có… rù quyến thế này nhỉ?
      “Là trách nhiệm của tôi mà.”

      “Dưa Hấu rất thích An, bảo là muốn ấy ở chơi với con bé thêm, đồng ý.”
      Ba Đường Học Chính vắn tắt. mình phải chăm sóc ba đứa con nên rất bận, rất ít có thời gian cho riêng .
      “Ừ.”
      Mẹ Phù Hiểu gật đầu.
      “Các con đâu em?”
      “Các con còn chưa tan học, lát nữa mình cùng đón con nhé.”
      “Ừ.”
      “Đường tiên sinh, hai hôm nay hôm nào cũng công tác đến nửa đêm, có muốn nghỉ trước lát ạ?”
      bảo mẫu họ An bế Đường Chấn Tây lên, hỏi với vẻ quan tâm.
      mệt à?”
      .”

      Mẹ Phù Hiểu cẩn thận quan sát sắc mặt chồng rồi mới quay sang bảo mẫu họ An kia bảo:
      để Tiểu Tây xuống , con bé tự được.”
      “Ứ chịu đâu, con muốn An bế con cơ.”
      “Đường Chấn Tây, con mà lười quá là biến thành con heo đấy.”
      “Con ứ biết, con muốn được bế cơ.”

      Mẹ Phù Hiểu khẽ nhíu mày. Đoàn người về nhà, Đường Chấn Tây chạy vào nhà chào cụ, bé lon ton chạy đến, ghé vào tai ông cụ Đường (giờ tai cụ nghễnh ngãng lắm rồi) hét lớn:
      “Con chào cụ ạ!”
      Làm ông cụ Đường phấn khởi cười lớn.
      “Cứ để con bé ở dưới này chơi, mình lên nhà thôi em.”
      Ba Đường Học Chính dắt mẹ Phù Hiểu vào thang máy. Thang máy này là năm đó khi sửa nhà lần thứ ba cho xây thêm. Mẹ Phù Hiểu nghĩ chồng muốn tắm rửa thay quần áo, nên theo lên. Ai dè, cửa thang máy vừa đóng lại, đè áp lên bức tường bằng kính chiều, nụ hôn nóng bỏng của hấp tấp đặt xuống môi . Mẹ Phù Hiểu thoáng sửng sốt, nhưng nỗi nhớ chồng da diết cả tinh thần và thể xác khiến vô thức đón nhận , ôm cổ , quấn quýt .
      “Biết về mà em còn mặc quần!”

      Ba Đường Học Chính khẽ hừ, hài lòng tụt chiếc quần bằng vải mềm của vợ xuống. … Dù làm vợ chồng nhiều năm, vẫn khỏi e thẹn khi ra miệng những suy nghĩ xấu xa nọ.
      “Mình về phòng , rồi…”
      “Ai đợi được lâu thế chứ!”

      Người đàn ông tụt quần xuống, xé quần của , tay nhấc bổng lên, tay nắm chiệc gậy nóng bỏng gào thét đòi được vỗ về của mình và cho nó tiến vào miền đất tuyệt diệu nọ.
      “Ưm!”
      hai tháng trời làm chuyện đó, lại tiến vào gấp nên có hơi đau.
      xin lỗi, nhịn nổi nữa, lát nữa đền cưng sau nhé.”
      hai tháng chạm vào , nhịn được đến lúc về nhà là kỳ tích rồi, suốt đường , giây nào cũng muốn đè xuống sỗ sàng.
      chút nào…”
      cố.”

      Dứt lời, áp môi mình lên đôi môi mỡ màng của , hoàn toàn mất khống chế, bắt đầu những luật động mạnh mẽ và cuồng dã. Khi hai vợ chồng ra gần đến giờ cơm tối. Hai cậu con trai được đón về nhà, mẹ Phù Hiểu của mấy nhóc chợt nghĩ đến việc: cái thời điểm lẽ ra phải đón con chiều nay, lại nằm giường an ủi ông chồng mãi thỏa mãn… khỏi đỏ mặt.

      Hai cậu con trai biết ba về – hai cậu nhóc cũng mấy tháng được gặp ba rồi – khỏi reo ầm lên. Ba Đường Học Chính bế bổng hai nhóc lên, cười lớn. Ông Đường Trí Quốc và bà Hàn Ngọc Tố biết con trai và cháu hôm nay về nên có tổ chức bữa tiệc gia đình, cả gia đình vui vẻ ngồi vào bàn ăn. Cậu bé Đường Chấn Đông và cậu bé Đường Chấn Nam tự giác đứng dậy rửa tay, bé Đường Chấn Tây cứ ngồi ỳ tại chỗ, buồn nhúc nhích.
      “Dưa Hấu , sao con rửa tay với các con?”
      “Con rửa rồi ạ!”
      “Rửa lúc nào?”
      “Lúc về đến nhà ạ.”
      “Con rửa lâu lắm rồi, bây giờ, tay con bẩn, ngoan, rửa tay có được ?”
      bé Đường Chấn Tây bĩu môi:
      “Con ứ thích, An, con muốn ăn thịt viên.”
      bảo mẫu họ An ngồi cạnh đó vội gắp thịt viên cho bé.
      “Cụ, ông nội và bà nội con ai ăn đâu, sao con lại ăn trước thế?”
      Trước kia con bé có tính xấu này đâu.
      con đói mà.”

      sao, sao, Dưa Hấu đói rồi, cứ để con bé ăn .”
      Bà Hàn Ngọc Tố .
      được, được ăn trước người lớn, rửa tay ngay.”
      quá khắt khe với các con về lễ nghi khi dùng bữa, nhưng tối thiểu phải giữ được lễ phép cơ bản nhất.
      “Con !”

      Hai tháng được ba và bảo mẫu họ An nuông chiều, bé Đường Chấn Tây nhiễm tính tiểu thư, giãy chân chịu rửa tay.
      “Thôi mà em, con bé thích thế cứ chiều con bé .”
      Ba Đường Học Chính cười . Bình thường, hễ ba lên tiếng là mẹ nghe ba, bé Đường Chấn Tây mừng húm, lè lưỡi với mẹ.
      “Đường Học Chính, xem , cứ chiều cho lắm vào, xem con hư thế nào rồi này?”
      Ba Đường Học Chính nổi giận vì con tỏ thái độ tôn trọng mẹ:
      “Đường Chấn Tây, nghe lời mẹ.”
      Cậu bé Phù Chấn Nam vào bàn trước trai, thấy ba mẹ có vẻ rất tức giận đưa tay kéo em rửa tay. Nào ngờ bé Đường Chấn Tây hất tay trai ra, khóc ầm lên:
      “Con muốn, con muốn mà~~”
      Thấy bé khóc, cụ và ông bà nội bé đều hốt, vội dỗ dành bé. bảo mẫu họ An :

      “Thiếu phu nhân, tiểu thư bé bỏng còn , đừng làm khó bé.”

      Nếu là trước kia, ba Đường Học Chính nhất định chiều ý bé, nhưng hành vi hỗn với mẹ Phù Hiểu của bé làm ba giận. Nghe bảo mẫu họ An vậy liếc xéo nàng, ánh mắt lạnh băng:
      “Làm khó con bé là sao? Hai của con bé đều thế cả.”
      Mẹ Phù Hiểu nhíu mày, liếc con khóc quấy ầm ĩ, khẽ trách ba Đường Học Chính của các bé:
      “Biết thế em cho mang con theo, chiều con quá, con hư rồi đó.”
      Ba Đường Học Chính cười nịnh nọt:
      ai cũng bảo con là phải chiều mà. Mình đâu thể dạy con như dạy con trai được em.”
      “Người cha ngốc nghếch!”

      Mẹ Phù Hiểu tét chồng cái. Ba Đường Học Chính của mấy nhóc rất biết cách dạy dỗ hai cậu con trai, nhưng lại quá chiều con duy nhất của chị:
      “Để con bé cho em dạy, được tham gia.”
      “Em toàn chuyện dạy con thôi à, có chuyện gì quan trọng hơn sao?”
      Ba Đường Học Chính ghẹo vợ.
      “Con đỏng đảnh chút có sao đâu, rất thích nhìn em làm nũng.”
      Giọng lớn nhưng mẹ Phù Hiểu vẫn sợ người khác nghe được, dịu giọng:
      đứng đắn chút nào. Chuyện đấy khác, chuyện này khác, Dưa Hấu mà cứ thế này mãi thành kiêu căng hợm hĩnh đó.”
      “Thế sao nào, có ở đây, con bé kiêu căng chút xíu có sao.”
      “Đúng đó: ba nó là Lý Cương, ba ta là Đường Học Chính!”
      Mẹ Phù Hiểu bực mình.
      “Hì hì, được rồi, em muốn sao cũng được, nhưng đừng nghiêm khắc qua, vừa vừa phai phải thôi.”

      Bà lớn phát uy, ba Đường Học Chính chỉ có thể bênh con rượu thêm câu. Còn bé Đường Chấn Tây, thấy ba mẹ bàn bạc chán vẫn bắt mình rửa tay bé tủi thân lắm, từ khóc giả vờ thành khóc luôn.
      “Đường Chấn Tây, sau khi khóc xong, phiền con vào WC rửa tay rồi quay vào đây ngồi tiếp.”

      Mẹ Phù Hiểu . lại vẫn phải nghe lời mẹ, bé Đường Chấn Tây gào ầm lên. Bà Hàn Ngọc Tố xót cháu,
      “Thôi mà, con bé còn , chờ con bé lớn thêm lại bảo ban dần.”
      “Mẹ, Phù Hiểu dạy con, mẹ đừng can thiệp.”

      Ba Đường Học Chính . Lời này làm công chúa nổi quạu, ba luôn thương bé nhất, thế mà hôm nay ba lại đứng về phe mẹ, còn ngăn bà nội bênh bé. Bé dỗi, bé ném đồ linh tinh:
      “Con ghét mẹ nhất, con ghét ba nhất!”
      Bé khóc ầm lên. Ba Đường Học Chính luôn rất nghiêm khắc với hai em Đông và Nam nên hai cậu nhóc chẳng bao giờ khóc quấy ầm ĩ như em lúc này. Hai cậu nhóc cũng rất khôn, chỉ ngồi ngoan, tham gia vào câu chuyện. Song, hai cậu nhóc chợt phát , tiếng của người mẹ luôn rất hiền từ của họ dường như rất có trọng lượng nha.

      (III)

      “Đường Chấn Tây, lại đây.”
      Phù Hiểu nhíu mày, tính khí lớn như vậy. bảo mẫu họ An lặng lẽ mấy câu gì với tiểu thư, nhưng tình nguyện tiến lên về phía của mẹ. Phù Hiểu với Đường Học Chính:

      “Mọi người ăn trước , em cùng con trò chuyện chút, em ăn sau.”
      xong liền dắt Đường Chấn Tây đến phòng khách. Cả nhà nhón chân nhìn phòng khách, chỉ sợ tiểu tổ tông lại ầm ĩ với mẹ, may là hai người cúi đầu lát, Đường Chấn Tây cúi đầu toilet rửa mặt.

      bảo mẫu họ An vội đứng dậy theo bé. Đợi công chúa rửa mặt và tay ra, rồi ngồi ở ghế tựa chế riêng cho bé, sau đó ,
      “Cụ cố, ông nội, bà nội, ba mẹ, mời mọi người ăn cơm."
      “Tốt, tốt, mau ăn mau ăn.”
      Ba người lớn lần lượt thúc giục. Phù Hiểu và Đường Học Chính nhìn nhau khẽ cười. Vốn tưởng rằng con chỉ có tật xấu này, ngờ hôm sau càng lộ ra nhiều hơn, đến đâu cũng phải bế, ăn chỗ nào ném rác chỗ đấy, đòi ba mua quần áo mới, buổi sáng đòi mặc cái này, buổi chiều lại đòi mặc cái kia, có giày vừa ý liền quấn quít ông bà nội đòi mua... đòi thiếu thứ gì. Dưới đáy lòng Phù Hiểu thầm mắng Đường Học Chính, khiến bất đắc dĩ làm người mẹ khắt khe và chỉ ra chỗ sai của bé. hai lần bé còn nghe lời, nhưng nhiều lần hơn Đường Chấn Tây liền mất kiên nhẫn,

      “Mẹ, sao mẹ suốt ngày trách móc con thế?”
      “Mẹ phải trách móc con mà là mẹ dạy con.”
      Phù Hiểu nhẫn nại ,
      “Con xem, trong phòng con có cái thùng rác hình chim cánh cụt đáng như vậy, chúng ta nên vứt rác ném vào trong thùng phải sao?”
      “Nhưng mà nó xa quá, kêu nó tới nó lại nghe, con đành phải ném xuống đất.”

      ... Chẳng lẽ bé di truyền lười biếng của ? Phù Hiểu thiếu chút nữa là sặc, hắng giọng tiếp tục :
      “Vứt rác xuống đất rất bẩn đấy, căn phòng đáng của con có chút rác ở chỗ này chỗ kia rất khó coi, cả phòng đều trở nên hôi thối.”
      thối thối!”
      Đường Chấn Tây xua tay kháng nghị,
      “Con ném xuống có người giúp con nhặt thôi!”
      “Ai giúp con nhặt?”
      “Người làm!”
      Nụ cười của Phù Hiểu trở nên nhạt dần,
      “Ai với con như vậy?”

      Cho rằng chính mình đúng rồi, Đường Chấn Tây đắc ý hếch cằm lên,
      “Dì An ạ.”
      Phù Hiểu nhìn về bảo mẫu họ An cầm đồ chơi ở phía sau,

      An, những lời này sao?”
      bảo mẫu họ An mỉm cười :
      “Đúng vậy, thiếu phu nhân.”

      Phù Hiểu hơi nhíu mày, để Đường Chấn Tây mình chơi, sau đó mời ta ngồi xuống, nghĩ chút rồi :

      “Tôi nhớ An là giáo chuyên nghiệp ưu tú, hẳn là thể dung túng trẻ con vứt rác bừa bãi?”
      bảo mẫu họ An tươi cười sắc mặt thay đổi,
      “Tôi tùy người mà dạy, thân phận địa vị của tiểu thư như vậy, bé đương nhiên cần quan tâm những việc đó, cho nên tôi dạy bé làm thế nào để trở thành thiên kim đại tiểu thư.”
      “Điểm này tuy rằng cũng cần, nhưng là cũng phải làm những lễ phép cơ bản, cần phải nhân nhượng con bé.

      Tôi cũng với ba con bé được dung túng, về sau những chuyện con bé có thể tự làm hãy để nó hoàn thành, mong để ý điểm này, mời thay đổi phương thức, tôi muốn để con bé có ý tưởng cao cao tại thượng.” Phù Hiểu .
      “Thiếu phu nhân muốn dạy tiểu thư như con bình dân sao?” Phù Hiểu nghe thấy vui, “ An có nhận thức sang hèn?”
      “A, có lỗi, thiếu phu nhân, tôi quên cũng là... Như thế, phải hiểu hơn tôi sao? Bình dân và hào môn khác nhau.” bảo mẫu họ An cười xin lỗi.
      “Xem ra quan niệm của chúng ta hợp, xin lỗi, e rằng thích hợp ở lại đảm nhiệm chức bảo mẫu của Tiểu Tây.”

      “Thiếu phu nhân, tôi được Đường tiên sinh trực tiếp thuê , e rằng có quyền sa thải tôi.”

      ta chuyện cứng rắn như vậy là có nguyên nhân. theo Đường Học Chính xuất ngoại hai tháng thời, Đường Học Chính nhiều lần đêm về, ta liền khẳng định vợ chồng bọn họ kỳ thực bằng mặt bằng lòng, mà Đường Chấn Tây lại nhận hết cưng chiều của Đường Học Chính, còn ỷ lại vào ta như vậy, mà trưởng bối trong nhà cũng rất thương Đường Chấn Tây, tối hôm qua khi Phù Hiểu mắng con, ta liền nhìn ra ông bà nội đau lòng nhíu mày, cho nên, lúc này muốn sa thải ta, chừng người phải là ta mà là Phù Hiểu.

      “Ký hợp đồng phải ? Tôi gọi ấy đem tiền bồi thường huỷ hợp đồng, nhất định thanh toán cho .” Phù Hiểu hiểu người này thể giữ lại được, còn dám ngó nghé nhà họ Đường, là người đàn bà gây tai họa.

      Đường Học Chính làm việc liền hắt xì, vợ nhớ sao?

      “Phù Hiểu, thời gian còn sớm, Dưa Hấu kêu gào muốn đến câu lạc bộ dưỡng sinh chơi.” Hàn Ngọc Tố lúc này nắm tay Đường Chấn Tây vào phòng khách.
      “Tiểu thư,”
      bảo mẫu họ An nghẹn ngào chạy tới bên cạnh Đường Chấn Tây, nước mắt thoắt cái chảy xuống,
      “Sau này con phải tự chăm sóc cho tốt, phải ngoan ngoãn ăn cơm đúng giờ, đúng giờ ngủ, dì An thể ở lại làm bạn với con.”
      “Dì An, đừng khóc đừng khóc, dì muốn đâu thế?”

      Đường Chấn Tây sốt ruột .

      “Mẹ con chê dì chăm sóc tốt cho con, muốn đuổi dì...” bảo mẫu họ An khóc đáng thương. Đường Chấn Tây vừa nghe liền nóng nảy,
      “Mẹ, con muốn dì An chơi với con, mẹ đừng đuổi dì ấy!”
      Thế nào mà diễn hay như vậy? Phù Hiểu đen mặt lại :
      “Mẹ chơi với con.”
      cần muốn, con muốn dì An ở với con thôi!”
      Đường Chấn Tây liền bật khóc. bé làm gì dì An cũng mắng, mẹ luôn xen vào quản đông quản tây. Hàn Ngọc Tố nhìn cháu khóc nhịn được,
      “Sao êm đẹp lại muốn sa thải ấy?”
      “Phu nhân,”
      bảo mẫu họ An ở trước mặt Phù Hiểu ,
      “Tôi với thiếu phu nhân, tiểu thư là đại tiểu thư của nhà họ Đường, phải bồi dưỡng khí chất cho bé từ , nhưng thiếu phu nhân lại kiên trì muốn tiểu thư làm những chuyện hợp với thân phận của bé.”
      “Chuyện gì?” Hàn Ngọc Tố nhíu mày, nghe hiểu.
      “Mẹ,”
      Phù Hiểu đứng lên,
      ấy rất chiều Tiểu Tây, cơm đến há mồm, áo đến vươn tay, như vậy được, làm hư Tiểu Tây. Con giải thích với ấy ấy lại nghe, cho nên con mới định sa thải ấy.”

      “Nuông chiều nuông chiều, nhà họ Đường chúng ta cũng phải chiều nổi.”
      Đường Học Chính quả nhiên là được mẹ nuông chiều, Phù Hiểu nổi vạch đen mặt,
      “Mẹ, mẹ cảm thấy con bé biết lễ phép giống như hai người mới tốt, hay là làm tiểu thiên kim bướng bỉnh mới tốt ạ?” “Chuyện này…”
      Hai đứa cháu trai niềm kiêu hãnh của bà, dẫn ra ngoài gặp thân thích bằng hữu, luôn lễ phép thỏa đáng, kéo ghế giúp bà nội, còn phải luôn nhường đồ ăn ngon cho bà. Tất cả những người gặp qua hai em bọn họ ai hâm mộ bà , khiến cho bà rất tự hào.

      Qua cửa của Hàn Ngọc Tố, Phù Hiểu nhàng kéo con qua,
      “Dưa Hấu , ngày mai con phải nhà trẻ, dì An cũng thể cùng con, mình ấy ở đây cũng rất đáng thương, để ấy tìm bạn khác chơi được ?”

      được được, con muốn dì An ở với con!”

      Dì An , chỉ cần dì ấy nhõng nhẽo vài lần, tất cả những người chiều dì ấy thương dì ấy đều thoả mãn cầu của dì ấy.

      “Con được phân phải trái.”

      Thấy vẻ mặt của mẹ kiên quyết, bà nội lại giúp bé, Đường Chấn Tây chưa bao giờ bị cự tuyệt bèn thét to:
      “Mẹ, con ghét mẹ nhất! Con cần mẹ làm mẹ con, con muốn dì An làm mẹ con!”
      “Con lặp lại lần nữa.”
      Thấy sắc mặt mẹ trầm xuống, Đường Chấn Tây vẫn chịu thua :
      “Con ghét mẹ, con muốn dì An làm mẹ con!”
      Đối với người mẹ, tổn thương lớn nhất chính là lắng nghe lời chán ghét từ miệng con thốt ra, cho dù phần lớn đều là lời vô tâm. Biết con còn , cũng căn bản biết bản thân cái gì, nhưng Phù Hiểu vẫn là cảm thấy rất đau lòng, đứng lên, tâm tình vô cùng tệ,
      “Mẹ, hôm nay con tập yoga, con muốn lên lầu nghỉ ngơi chút.”
      Lúc lên lầu, còn mơ loáng thoáng nghe được Hàn Ngọc Tố ,
      “Sao cháu có thể như vậy với mẹ,”
      mà con còn lớn tiếng trả lời,
      “Cháu có sai, là mẹ đáng ghét nhất!”
      Cái mũi khỏi cay cay, mười tháng mang thai lại đổi lấy chán ghét của bé, Phù Hiểu rất khổ sở. Hôm nay hai em được Đường Học Chính đón về, ba bố con vừa về đến nhà liền cảm thất khí u ám, sau khi nghe Hàn Ngọc Tố qua, sắc mặt Đường Học Chính lạnh xuống,

      “Đường Chấn Tây, con được đầu thai vào làm con của mẹ của là phúc khí của con, nếu con muốn ở với chúng ta theo dì An , làm con của ta .”
      “Con muốn ba…”
      Thấy ba nổi giận, Đường Chấn Tây đáng thương ôm lấy đùi . A, muốn ba cần mẹ. Con bé biết hối cải phải dạy chút mới được, Đường Học Chính liếc mắt nhìn bảo mẫu họ An còn bày ra vẻ mặt vô tội, hừ lạnh tiếng, kéo Đường Chấn Tây ra. Hai an hem Đông Nam còn chưa biết tính nghiêm trọng của việc, chạy đến trước mặt em , vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa,
      “Đường Dưa Hấu, ba mẹ cần em rồi!” Đường Chấn Tây cãi lại,

      “Bí Đao thối, Bí Đỏ thối, các tránh ra!”
      Đường Học Chính lên lầu mở cửa phòng ngủ chính ra, chỉ thấy vợ nằm ở giường lớn, sủng nịch khẽ cười tiếng, lên phía trước ôm cả và chăn,
      “Em hờn dỗi với con , sợ mọi người chê cười sao?”
      “Nó phải là con của em, nó cũng nhận em là mẹ.”

      Phù Hiểu vùi đầu trong chăn, buồn rầu .
      “Được rồi, chúng ta đưa nó , để em khỏi phiền lòng.”
      Đường Học Chính hôn lên tóc .
      “…Đưa đưa , cần con bé nữa.”
      sao, được, dù sao cũng tức giận, bây giờ.”
      Đường Học Chính làm bộ đứng dậy. Phù Hiểu xốc lên chăn. Đường Học Chính cười lớn hôn môi nàng. Nụ hôn nồng nhiệt qua , Phù Hiểu nằm ở trong lòng chồng, tâm tình tốt lên chút, nhưng cứ nghĩ đến lời của Đường Chấn Tây, vẫn cảm thấy trái tim đau xót.

      bằng chúng ta ra ngoài khuây khoả trước, trở về lại từ từ dạy dỗ.”
      Đường Học Chính đề nghị,
      “Chúng ta lâu ra ngoài hưởng tuần trăng mật, bảo em vài lần, em đều kéo theo các con.”
      “... mới công tác về, ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ.”
      “Bảo bối, chẳng lẽ em còn biết, em chính là phương pháp nghỉ ngơi tốt nhất của ư?”
      Đường Học Chính ám muội xoa mông .
      “Đáng ghét... Nhưng bọn làm sao bây giờ?”
      Mỗi lần đều yên lòng về bọn trẻ, Đường Học Chính nhíu mày,
      “Đều lớn như vậy rồi, lại cần uống sữa.”
      "Bí Đao và Bí Đỏ còn có thể, nhưng mà Dưa Hấu ...”
      “Đừng lo lắng, ba mẹ đừng chiều con bé.”
      “Cái An kia…”
      “Trở về rồi cho nghỉ.”
      Thời gian vừa rồi bận quá, khi ở cùng con cần ta, cho nên chưa phát ra. trầm mặc lát, “Đều tại , muốn sinh con , đánh cũng đánh được, mắng lại mắng được, thương nó đến vậy nó còn ghét em!”
      “Phải phải, sai rồi, sai rồi.”
      Làm chồng đành phải dùng hành động làm dịu hờn giận của vợ . Theo tiếng cười trầm thấp và tiếng rên rỉ mềm mại, lại là cảnh xuân trong phòng. Sáng sớm hôm sau, Đường Chấn Tây rầu rĩ vui mà ăn bữa sáng, chờ mẹ đưa nhà trẻ, nghĩ rằng mẹ khẳng định dong dài, ai ngờ đợi hồi lâu là bà nội xuống dưới ,

      “Dưa Hấu , hôm nay bà nội đưa cháu nhà trẻ được ?”
      Sớm tinh mơ con trai dẫn theo vợ biến mất.
      “Mẹ đâu ạ?”
      “Ba mẹ cháu ra ngoài có việc.”
      “Ah ah, ba mẹ cần Đường Dưa Hấu nữa!”
      Đường Chấn Đông đeo cặp lưng hô to.
      “Đáng ghét đáng ghét!”

      Thấy Đường Học Chính nghe lời Phù Hiểu sa thải ta, bảo mẫu họ An trong lòng đắc ý, ta với Hàn Ngọc Tố:
      “Thiếu phu nhân sao lại như con nít giận dỗi với tiểu thư chứ?”

      Hàn Ngọc Tố liếc nhìn ta cái, bà hiểu được nguyên nhân Phù Hiểu muốn sa thải ta. Con trai để ta ở lại vài ngày nữa. Nhưng cũng để mình ta ở cùng Đường Chấn Tây. Tuy rằng kiên quyết tin tưởng lời của trai, Đường Chấn Tây vẫn có chút sợ hãi. nhà trẻ chơi trò chơi cũng vui, trở về là tìm ba mẹ đầu tiên, bà nội lại :
      “Ba mẹ ra nước ngoài, phải mấy ngày mới trở về.”

      Vì thế Đường Chấn Tây chờ buổi tối gọi điện thoại, ai ngờ đến lúc bé ngủ, ba mẹ vẫn gọi điện thoại đến. Công chúa bắt đầu miên man suy nghĩ, chẳng lẽ mẹ cần bé? Mẹ muốn để bé làm con của dì An? Nhìn dì An dịu dàng giúp bé đắp chăn, bé nhớ tới mỗi tối mẹ đều thơm bé, cho dù mẹ có bên cạnh cũng hôn bé qua màn hình, mẹ thất thơm bé sao?

      Kỳ Phù Hiểu muốn gọi điện thoại về, nhưng bị bá vương ngăn lại, cái gì hưởng tuần trăng mật cũng chỉ có thể nghĩ đến , nếu muốn nghĩ đến con cái phải chịu phạt. Ba ngày trôi qua , Đường Chấn Tây rốt cuộc chịu nổi nữa, khóc lớn với bà nội,
      “Cháu muốn mẹ, cháu muốn mẹ!”
      Vừa lúc con của Mạc Vu Phi đến tìm hai em Đông Nam chơi nghe , bé vui vẻ hỏi:
      “Dưa Hấu , em cần mẹ Phù Hiểu sao? Chị muốn nha.”
      Lúc Mạc Tiểu Tiểu hai tuổi, Mạc Vu Phi ly hôn với vợ, ta lấy cớ mình công tác bận quá, người trong nhà lại có ai rảnh rỗi, vì thế đem Mạc Tiểu Tiểu cho Phù Hiểu chăm sóc, để cho nuôi cùng Phù Chấn Nam, vì thế Đường Học
      Chính trừng ta chút, Phù Hiểu cũng hết cách, đành phải đón con của ta về nuôi. Cho đến năm trước, Mạc Vu Phi chọn người phụ nữ dịu dàng thục nữ để tái hôn, ta mới đón Mạc Tiểu Tiểu về. Lúc này Mạc Tiểu Tiểu có cảm tình sâu nặng với Phù Hiểu.

      Đường Chấn Tây vừa nghe, ở mặt đất lăn lộn khóc,
      “Tôi muốn, tôi muốn, các người tránh ra, tôi muốn mẹ, mẹ là của tôi!”
      “Tiểu thư.”
      bảo mẫu họ An vội vàng muốn ôm bé ngồi dậy.
      “Tránh ra, tránh ra, tôi muốn mẹ!”
      Đường Chấn Tây xua hai tay loạn xạ, cho bất cứ ai tới gần. Hàn Ngọc Tố bất đắc dĩ, gọi điện thoại cho con dâu, “Tiểu Tây khóc lóc muốn tìm con.”
      Đường Chấn Tây qua điện thoại,
      “Mẹ, con sai rồi, con ghét mẹ, mẹ đừng ghét con, mẹ đừng bỏ con."
      “Dưa Hấu ...”
      “Con ngoan ngoãn rửa tay, con ngoan ngoãn bỏ rác vào thùng rác, con làm con ngoan, mẹ trở về được ? Mẹ, con rất nhớ mẹ...”
      Nước mắt chảy đầm đìa.
      “Mẹ bỏ con, mẹ lập tức trở về, đừng khóc nha.”
      Phù Hiểu nghe được lòng đều mềm nhũn.
      sao ạ?”
      . Con ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối mẹ về.”
      “Con nhất định ngoan ngoãn ăn cơm, mẹ nhất định phải trở về!”

      Sau khi cam đoan xong, Phù Hiểu mới treo điện thoại, kêu ông xã nhanh chuẩn bị máy bay về nhà. Đường Học Chính nhíu mày, gì mà làm theo. Sau khi về nhà, mẹ con ôm nhau, như là lâu ngày gặp lại, Đường Chấn Tây ôm chặt Phù Hiểu, ngay cả ngủ cũng muốn cùng mẹ. Vì thế công chúa tay nắm tay mẹ, tay nắm tay ba, cuối cùng yên tâm ngủ. Hai vợ chồng nhìn khuôn mặt nhắn ngủ say của con ở giữa, nhìn nhau cười, hôn chúc ngủ ngon, rồi tắt đèn ngủ. Mà ý đồ thay thế thiếu phu nhân nhà họ Đường của bảo mẫu họ An kia, ngoài ý muốn là vật hi sinh, sau khi bị nhà họ Đường sa thải, trực tiếp bị công ty đuổi việc.

      Mấy năm sau, theo ba học tập chút mưu lược kế sách, hai em Đông Nam trong lúc vô tình đên chuyện này, càng nhớ lại càng thấy thích hợp. Đây làm sao là chuyện phát sinh theo tự nhiên, ràng là kết quả của tay ba bày ra. Xuất ngoại tuần trăng mật, cắt đứt liên hệ, giữ lại bảo mẫu họ An, lại tùy tiện vài câu giao cho bà nội, ba ngày khiến cho Đường Chấn Tây cả đời khó quên. Chậc chậc, tuy rằng thương con nhất, nhưng làm đau lòng người phụ nữ nhất, hình phạt này cũng gọn gàng dấu vết a. Quay đầu nhìn xem em giờ xinh đẹp như hoa, tính tình rất tốt, biết gặp phải mấy ngày kia là họa hay là phúc đối với bé. Quên , vẫn là im miệng tốt nhất. Chớ chọc họa thân. Quay người lại, thấy Mạc Tiểu Tiểu trổ mã mềm mại xinh đẹp, ngoài ý muốn nhìn đôi mắt hoa đào của bé, lời đầu tiên ra:

      “Hai ai muốn ở rể?”
      Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 7: ngày bình thường của hai vợ chồng nhà họ Đường

      Sáng sớm 5 giờ rưỡi, Đường Học Chính thức dậy đầu tiên, nhàng nâng cái đầu ở trước ngực , chuyển người cầm cái gối đầu để ở dưới đầu vợ . Hôn xong mới phát tướng ngủ rất xấu, ràng lúc ngủ nằm thẳng, sáng dậy lại thành nằm ngang. Cũng may giường lớn, đủ cho ngủ. Từ bả vai đến đùi , đều đảm nhiệm làm gối đầu của .

      Xem tư thế ngủ của con cái, xem tư thế phô trương của bọn trẻ, liền chận chậc lấy làm ngạc nhiên, là cùng dạng với mẹ a, biết bọn trẻ bị mẹ lây truyền, hay là mẹ bọn trẻ vẫn theo các con có tiến bộ gì. tò mò hỏi ra miệng, ngờ bị khoa chân múa tay hầu hạ chút. cọ cọ vợ vẫn tỉnh, sờ mặt lúc, rồi đứng dậy rửa mặt. bao lâu lặng lẽ xuống lầu, người lớn còn chưa dậy. Ông cụ và cha phải qua sáu giờ mới dậy vận động. vốn tưởng rằng bản thân quen với cuộc sống gia đình lớn, nhưng ngờ cũng khó tiếp nhận như vậy.

      Hơn nữa lúc có thời gian muốn trải qua thế giới hai người, mang Phù Hiểu các nơi trong nước hoặc ra nước ngoài nghỉ vài ngày, hoặc là cùng du lịch tham quan kỳ quan thế giới, hoặc là chẳng làm gì, ở thành phố xa lạ tìm chỗ ở lại, tán gẫu, ăn cơm, tản bộ, ... Cho dù là thế nào, đều cảm thấy thỏa mãn. Cười cười, vào phòng tập thể hình trước. Cùng Phù Hiểu chạy bộ đủ làm nhét kẽ răng, cho nên phải vận động cấp tốc trước khi thức dậy. Chờ con cái lớn lên đến tuổi thích hợp, cũng thừa dịp lúc này dạy bọn trẻ các loại quyền thuật cùng vật lộn, ngay từ đầu bọn trẻ còn vừa ý, sau năm học, mỗi sáng bọn trẻ đều đầy đủ tinh thần chờ . Bất tri bất giác tập được giờ, cởi bỏ áo ướt đẫm mồ hôi, ở trong phòng tắm rửa, định trở về phòng ngủ gọi vợ thức dậy tập luyện. Đánh thức là công việc thống khổ và là thú vui nhất.

      số người trời sinh sáng sớm vui, vợ tuyệt đối là người trong số đó. Mỗi ngày gọi , luôn tình nguyện, có thể ở giường từ bên này lăn đến bên kia, vì trốn tránh rời giường. Trong lòng dày vò a, muốn giúp đắp chăn ngủ tiếp, lại đầy thú vị, thích xem bộ dạng mơ mơ màng màng nhíu mày chu miệng làm nũng của , làm cho hận thể nuốt vào bụng.

      thực tế, mỗi ngày đều bị kiềm chế được mà hôn tỉnh lại. Có hai loại kết quả, thứ nhất là nàng thiếu khí mà tỉnh dậy, mềm nhũn đẩy ra rời giường rửa mặt; hai là nàng thiếu khí mà tỉnh dậy, nhưng đem hết sức lực cũng đẩy được , đương nhiên sau đó bị ăn sạch ... Chuyện này chủ yếu quyết định bởi vì trình độ hầu hạ tối qua.

      Dù sao mặc kệ thế nào, buổi sáng tuyệt đối là rèn luyện đầy đủ. Ăn xong bữa sáng, lại nghĩ như thế nào chết dưới hoa mẫu đơn, cũng thể làm kiếm tiền nuôi gia đình. Đây cũng là thời gian công tác của Phù Hiểu, thói quen vốn thức khuya làm việc của bởi vì đủ loại nguyên nhân, thể đem thời gian sáng tác chuyển đến buổi sáng, thư phòng còn đặc biệt vì nàng tạo ra hiệu quả như buổi tối, bình yên, tĩnh lặng, nếu muốn, mở trần nhà, còn có thể nhìn đến bầu trời đầy sao —— trong đó thậm chí bao gồm vũ trụ cùng ngân hà. Chuyên chú công tác buổi sáng, viết chữ xong đoạn Phù Hiểu chuẩn bị đưa cơm trưa cho ông xã —— tuy rằng bữa trưa ở công ty của cũng kém, nhưng tự tâm huyết dâng trào đưa qua lần sau đó liền nghiện. mình ăn cơm vui, ngắm khuôn mặt nhắn của vợ, chuyện phiếm, ôm hôn chút, công tác buổi sáng mệt nhọc đều tiêu tan. Hơn nữa sau khi ăn cơm trưa còn có thể ôm thân hình mềm mại của vợ ngủ giấc, buổi chiều chỉ cảm thấy tinh thần thoải mái.

      Mặc dù có khi Phù Hiểu nổi lên cảm hứng mà xin nghỉ, nhưng đây chỉ là tình huống rất rất rất ngẫu nhiên, Đường đại thiếu gia của chúng ta là loại người nào, vợ mình bởi vì công tác mà lạnh nhạt với , đây coi như xong? Tội lớn ngập trời! Đàn ông lòng dạ hẹp hòi mặt ngoài cái gì, đến đêm khuya, phụ nữ đàng hoàng phải chịu tội. Hai người ngọt ngọt như mật ăn xong cơm trưa, có khi Đường Học Chính bề bộn nhiều việc, để ở phòng bên cạnh viết bài, chơi trò chơi, hoặc là để gọi người dạo phố mua quần áo. Có khi có thể thoải mái chút, mang ra ngoài hẹn hò, hoặc là xem nơi nào lại có xe mới triển lãm.

      Về vấn đề thích xe của , hai người thông qua nhiều lần hiệp thương mới vất vả đạt thành hiệp nghị. Khi lần đầu tiên tham quan gara của , tròng mắt Phù Hiểu suýt rơi ra. Bán xe cũng nhiều xe như a! Sau này thông qua giảng giải nhiệt tình, mới biết được những chiếc xe đó đều là trăm phương nghìn kế mới lấy tới tay, hàng quý, mà có số là nhất thời hứng thú mua về qua vài ngày lại chán. Thế là sở thích tăng cao, nhưng Phù Hiểu quả cảm thấy rất xa xỉ, thích cũng vừa thôi, có cái cũng liếc mắt cái còn để ở gara bảo người ta bảo trì, đây lãng phí sao? Vì thế thảo luận với vài lần, rốt cục đạt thành nhất trí: nếu nhìn trúng chiếc có thể giữ lấy, nhưng nhiều hơn, phải mang chiếc thích quyên góp từ thiện.

      Phù Hiểu luôn luôn làm từ thiện, tiền nhuận bút viết sách đều mang làm từ thiện, phần lớn là nhi đồng thiếu niên. Việc này cũng có việc xen giữa, khi nhắc tới , Hàn Ngọc Tố nghe tiền kiếm được đa số đều làm từ thiện, bà khỏi thốt lên hỏi 50 vạn kia có phải cũng làm từ thiện hay , lúc này Phù Hiểu mới mờ mịt biết ra lúc trước của nhận tiền Hàn Ngọc Tố. Lúc này Đường phu nhân mới biết được Phù Hiểu căn bản biết chuyện. Cuối cùng Phù Hiểu cũng có đề cập với mình chuyện tiền, tuy rằng trong lòng vẫn là muốn hỏi, nhưng mà chuyện qua để nó qua . Vì thế Phù cũng biết Phù Hiểu biết rồi, để bản thân sầu lo thành bệnh. Trở lại chuyện chính, về mua xe bán xe chuyện, Đường Học Chính từng mỉm cười , giống như chính cung nương nương, thích xe tựa như tiểu thiếp, cưới cái vào, liền giúp đưa cái ra ngoài.

      Lòng ghen tị quá mạnh mẽ. Phản ứng của Phù Hiểu là đá cước. Lúc bữa tối, Đường Học Chính ở nhà, xã giao bên ngoài—— ai bảo người ta thích bàn chính trị kinh tế bàn cơm đâu —— chính là Ngoạn Gia đóng góp trò chơi. Ngoạn Gia kỳ thực là địa phương cho em lâu ngày hội họp —— người vĩnh viễn có khả năng tự mình làm xong việc, lựa người tạo thành hội viên, hỗ trợ các ngành các nghề, giúp quốc gia lớn mạnh. tại trồi lên mặt nước, nhưng ai có thể lay động lực lượng bọn họ. Làm xong việc Đường Học Chính về đến nhà, mình bà xã ở cùng ông cụ nghiên cứu thư pháp, hoặc là cùng mẹ chồng thảo luận yoga. Sau khi trở về, đối thoại như thế này:
      về.”
      “Uhm, thơm quá, em tắm rồi?”
      “Đúng vậy, dùng gì tắm thế? Muốn em xả nước giúp ?”
      “Được, lần trước em mua tinh dầu xem còn có lọ viết hiệu quả trị liệu thần kỳ, bằng chúng ta thử xem?” “ thấy khi nào!”
      “Ngay mặt em, có thể nhìn thấy sao? Hơn nữa, em phải cố ý cho xem sao?”
      “Ai, ai cố ý cho xem.”
      “Cứng đầu, biết rồi, em phải cố ý.”
      Chồng biết em xấu hổ.
      “Em cố ý!”

      “Được được, xả nước giúp , cho hai giọt. đây kiểm tra giả.”
      cần!”
      “Cũng được, tự giọt.”
      được!”
      “Vợ, sao em khó hầu hạ như vậy...”
      “A! Thả em xuống dưới...”

      Vì thế ngày lại ngày, ngày bình thường ngọt ngào chậm rãi trôi qua.


      THE END.
      Chrislazybee thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      hay quá :th_66:
      Truyện này có ebook bạn?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :