1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 100

      Là kết thúc, nhưng cũng là khởi đầu…

      Đường Học Chính thuộc tuýp người đắm chìm trong nỗi đau của quá khứ, là người từng trải, nhiều, gặp nhiều, biết nhiều và chính điều đó giúp tự cân bằng lại. Cũng vì chuyện của Phù Hiểu quá khủng khiếp với nên mới khó lấy lại bình tĩnh như dạo rồi. Nhưng, cuối cùng cũng nghe được những lời từ tận đáy lòng Phù Hiểu, với , những lời đó như những viên thuốc an thần để cuối cùng cũng có thể thanh thản hơn đôi chút. biến cắn rứt và áy náy với thành tình sâu nặng. Càng ngày, càng thấy vợ mình tốt nết, người đâu mà vừa tốt bụng, vừa tâm lý, vừa xinh đẹp lại vừa nết na. Thế là càng ngày càng Phù Hiểu hơn, vô cùng, nếu muốn hái sao cho chừng nghĩ cách hái . Hơn thế nữa, vụ cãi vã vừa rồi cho bài học nhớ đời, bắt đầu chủ động chia sẻ với . Hằng ngày, làm những gì, gặp chuyện gì – trừ vài chuyện nhất thiết phải cho biết – đều gom lại để với ; Rồi chuyện của họ hàng nhà , cũng coi như chuyện vui, chuyện thú vị kể cho nghe – đương nhiên là mấy chuyện phải lo nghĩ lôi ra để mà lo lắng. Dần dà, Phù Hiểu cảm nhận được tình cảm vợ chồng chia ngọt sẻ bùi mà ba mẹ từng có với nhau, thấy hạnh phúc lắm, cũng càng thêm Đường Học Chính.

      Ít lâu sau đó, sau thời gian dài nghỉ ngơi và làm vật lý trị liệu, cuối cùng Mạc đại thiếu gia cũng tái xuất giang hồ, làm đám người biết được chuyện đó cứ gọi là sôi lên sùng sục, bảo cái gì mà: tổ chức party chúc mừng là được.

      Phù Hiểu sao từ chối được, là người bạn duy nhất của Mạc Vu Phi mang giới tính nữ mà có quan hệ gì về mặt thể xác với chàng đồng thời là vợ quý báu mà Đường đại thiếu gia cất kỹ càng lúc càng nổi tiếng, rất nhiều người ầm ĩ, kêu là nếu tham gia họ cũng đến luôn.

      Lần này Đường Học Chính từ chối quá kiên quyết, tuy muốn để Phù Hiểu tiếp xúc nhiều với đám người đấy nhưng thấy vẫn nên để tất cả những người đó biết : là người đàn bà của ai.

      Thế là bữa tiệc được tổ chức linh đình ở quán bar Ngoạn Gia, nhiều người thấy Mạc Vu Phi lẻ loi mình ngạc nhiên thốt lên, “Chẳng lẽ sau lần cận kề cái chết, nó ngộ đạo, hiểu ‘đời là bể khổ’?”

      Ban đầu, Mạc Vu Phi để vào tai, nhưng đám người kia cứ đai đai lại câu đó làm khóe miệng bất giác giật giật.

      người bá vai Vương Tiểu Xuyên, giễu ngầm, “Chỗ mày lắm ngôi sao xinh đẹp lắm mà, mày hãy gọi mấy đến cho chúng tao làm quen , có thêm bạn cũng là chuyện tốt… Tiện thể, giúp Mạc đại thiếu gia của chúng ta ôn lại niềm vui thú của thiên đường chốn trần gian.”

      Đường Học Chính dạy vợ chơi quay đĩa, nghe được câu nhưng cứ để kệ. Phù Hiểu phải trẻ con, chuyện này cần giấu ấy. Huống gì bên còn có .

      Lý Giản Tình vẫn điềm nhiên uống rượu.

      Mạc Vu Phi như thấy phiền lắm, “Gọi , nhớ gọi cho Gia mấy em nóng bỏng, xinh tươi.”

      Đờ nó chứ, là tú bà đấy hả? Vương Tiểu Xuyên vứt thuốc , mặt xị ra nhưng vẫn gọi điện thoại.

      Các nữ nghệ sĩ là thích ‘kết bạn’ với những cậu ấm tuổi ít tiền nhiều này lắm, chỉ lát sau, những hay xuất ti vi rồi những ít xuất ti vi đều đến cả, những người khách mới đến rất nhanh hòa nhập với khí bữa tiệc.

      Khi này, Phù Hiểu và Lý Giản Tình ở khu hát Karaoke với đám người cả trai lẫn , Đường Học Chính vẫn kè kè bên , sau lại bị Mạc Vu Phi kéo chơi mạt chược.

      Đường Học Chính vừa khỏi, vô số ánh mắt tò mò, hâm mộ, ghen ghét bủa vây lấy Phù Hiểu, rồi mấy nàng đó cứ mồm năm miệng mười hỏi kinh nghiệm thành công trở thành dâu nhà họ Đường của , nếu có Lý Giản Tình ở cạnh hỗ trợ biết phải đáp lời thế nào.

      Đám ngôi sao nữ vừa đến bữa tiệc đa số là muốn ở khu hát karaoke, họ chạy đến mấy bàn cánh đàn ông ngồi với nhau, mắt mày lại với đám con nhà giàu tuổi ít tiền nhiều nọ, mờ ám và gian tình như chực chờ bùng nổ trong căn phòng.

      Mạc Vu Phi nằm ườn ra đấy, ngồi hai bên là hai người tình cũ của , chỉ điềm nhiên hút thuốc, thi thoảng tán tỉnh đôi ba câu hai kia.

      Là người đàn ông kết hôn duy nhất trong phòng, tác phong của Đường Học Chính rất mẫu mực, ngôi sao điện ảnh nổi tiếng từng cùng đêm xuân định quấn lấy , bị dùng câu nhạt thếch: “Vợ tôi ở đằng kia,” từ chối cách vô tình.

      “Chị dâu tôi quyến rũ quá ta.” gã bạn xôi chớp chớp mắt.

      “Vớ vẩn, số thế giới đó.” Đường Học Chính bĩu môi.

      Cả đám phá ra cười, ngôi sao nữ nọ khỏi liếc sang đám người hát karaoke, muốn coi thử xem kia rốt cuộc là người phụ nữ như thế nào mà khiến chàng công tử nhà giàu này mê như điếu đổ.

      Mạc Vu Phi đánh xuống quân bài, hỏi: “Mày xử lý Lam Tiểu Hi rồi à?”

      “Ờ.” Đường Học Chính vốn định chỉnh chết ả ta, nhưng thấy ả ta cũng chỉ là người đàn bà yếu đuối, nông cạn chừa cho ả ta con đường sống, chỉ cho ảnh nóng của ả ta lên mạng LAN của tòa soạn, để tất cả đồng nghiệp của ả bật máy tính lên là được ‘chiêm ngưỡng’.

      Thế là tay lắm rồi, chỉ ăn miếng trả miếng ả ta, để ả ta còn mặt mũi nào công tác ở tòa soạn báo đó nữa thôi: “Sau này, mày bớt trêu vào mấy người Phù Hiểu quen cho tao nhờ.” Nó quen được ả đàn bà nào ra hồn chứ?

      “Được thôi.” cũng rầu lắm.

      Lý Giản Tình vừa hát xong bài, liếc xéo gã chồng chưa cưới ngả ngớn với đám ngôi sao nữ dưới trướng gã của , lại nhìn chàng Đường Học Chính cứ được mấy phút lại quay sang ngắm Phù Hiểu lát, mắt như tối .

      Phù Hiểu chọn bài hát, biểu cảm mặt ấy rất khó tả. nhoài người đến, hỏi: “Cậu định hát bài gì?”

      “Á, chọn đại bài thôi.” ngờ ấy lại đỏ mặt.

      Lý Giản Tình thân với ấy thời gian ngắn, thấy vẻ mặt ấy như vậy tò mò lắm, “Hả?” nhướng mày, nhìn ấy, ánh mắt mờ ám.

      “Tớ chọn đại bài mà.” Phù Hiểu thầm mắng gã đàn ông nào đó. Bảo cái gì mà chưa từng tỏ tình với bao giờ, rồi ép bằng mọi giá phải hát bài, ám chỉ chút chút… Nếu đổi cho hát, chỉ cần chê. Đương nhiên là ngốc đến mức chọn phương án hai, cái gã ấy á, mặt dầy đỡ được, để hát biết xảy ra chuyện gì.

      góc khác, Đường Học Chính thấy Phù Hiểu chọn bài hát ngoác miệng ra cười.

      Nhưng, có hai ca sỹ mê biểu diễn cứ giữ rịt lấy mic, hai này là chị em song sinh với nhau, mười tám tuổi và mới nổi tiếng dạo vừa rồi. Hai càng hát càng hăng, hát hết bài này đến bài khác, những người khác thấy hai còn tuổi, cũng chấp nhắt, cứ để họ hát thỏa thích thôi.

      Đường Học Chính thầm rủa mấy tiếng, ù mấy ván liên tục cho bõ tức.

      “Đêm nay gió lạnh về, em nhớ dịu dàng của …” lúc lâu sau, giọng ca , dịu dàng cất lên, thay cho những thanh nhộn nhịp, rộn rã nãy giờ, giọng ca này chắc cũng lâu hát rồi.

      Người đàn ông rất thờ ơ với những giai điệu nhạc trong phòng lập tức dỏng tai lên nghe.

      Phù Hiểu cũng khá nghiêm túc nhìn lời bài hát, để mà hát bài hát rất thích nhưng chưa hát lần nào. chỉ mong Đường Học Chính nghe thấy, hát lấy lệ mà thôi.

      “… Em hạnh phúc vì có trong đời,

      Em còn đơn,

      luôn tốt với em vô cùng,

      Và lần này khác,

      Hãy để em được ôm chặt,

      Như vẫn luôn bảo bọc em,

      Người hỡi,

      Người dấu hỡi,

      Cám ơn bên em suốt thời gian dài dài,

      Người hỡi,

      Người dấu hỡi,

      Những ngày bên là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời em.”

      — “Người dấu[1]”—

      –Ca sĩ: Mai Diễm Phương–

      vừa hát vừa nghĩ đến tình của , ánh mắt như càng thêm dịu dàng, giọng ca như càng thêm ngọt ngào.

      Bài hát kết thúc, đặt mic xuống, cầm lòng được đưa mắt sang nhìn cái người ngồi chơi mạt chược cách chỗ xa cái. chợt phát đứng ngắm từ bao giờ, phá ra cười, “ còn tưởng là ngôi sao ca nhạc nào hát, hóa ta là vợ .”

      Phù Hiểu bấn lắm, thể ngoan ngoãn đánh bài cho nhờ à?

      Đám phụ nữ luôn được cánh đàn ông tâng bốc có mặt trong phòng đồng loạt tia người phụ nữ mà Đường Học Chính cứ dán mắt vào, rốt cuộc là cái nàng đẹp sang tý gì ấy hấp dẫn Đường Học Chính ở điểm nào?

      “Sang đây nào, sang đánh bài hộ .” Đường Học Chính gọi.

      Cái gã đàn ông này tính cứ như trẻ con ý. Phù Hiểu nhoẻn miệng cười, nụ cười bất đắc dĩ, và Lý Giản Tình thoáng nhìn nhau rồi đứng dậy sang bên .

      Đường Học Chính kéo ghế cho ngồi: “Em đánh ?”

      “Em xem chơi thôi.”

      “Chị dâu, đến làm mấy ván , đừng ghét bỏ bọn tôi.”

      vào , thấy tội nghiệp, Gia đánh với mấy ván.” Mạc Vu Phi cũng lại mở miệng. Nghe hát bài đó xong, thầm mong được bắt nạt bàn mạt chược.

      bạn bài khác cũng mời mọc, thể từ chối lời mời nhiệt tình của họ, Phù Hiểu đành ngồi vào bàn.

      Trước giờ, những người đàn ông này luôn thích đánh bài với phụ nữ, đám phụ nữ của họ chỉ được ngồi chầu rìa thôi, ngờ hôm nay họ lại chủ động mời người phụ nữ lên bàn bài, biết tâm trạng đám phụ nữ vây quanh đó thế nào.

      Đường Học Chính ngồi cạnh Phù Hiểu, vừa xem lấy bài vừa ghé vào tai bảo: “Hát hay ghê, Gia thích.” Người hỡi, người dấu hỡi… Vợ cực kỳ cực kỳ cực kỳ đáng của đó.

      Phù Hiểu suýt đánh rơi quân bài tay. thẹn quá hóa giận lườm cái.

      Đường Học Chính còn thích ấy chứ, thơm đánh chụt cái.

      “Có cần phải đặt phòng cho hai người luôn ?” Mạc Vu Phi gắt gỏng.

      xê ra.” Phù Hiểu cũng bấn lắm.

      biết lỗi rồi mà.” Thấy giận Đường Học Chính vội nằn nì.

      Ao ước lớn lao của phụ nữ chính là đây! Đám phụ nữ trong phòng vừa hâm mộ vừa ghen tỵ.

      Lý Giản Tình thấy mắt mình cay cay, trong mắt cái người đàn ông muốn gì được nấy ấy chỉ có mình Phù Hiểu, ta thờ ơ với tất cả những cám dỗ khác. Còn ấy sao?

      Sau khi tan cuộc, Lý Giản Tình bỗng thấy lòng thanh thản, lần đầu tiên, nở nụ cười chân thành với Vương Tiểu Xuyên, “Vương Tiểu Xuyên, chúng ta xóa bỏ hôn ước .” Phù Hiểu có thể có được nó, sao thể có được nó chứ? Có lẽ vì chơi với ấy lâu nên lây bệnh ‘ngốc’ của ấy mất rồi, nên tin là: đời này vẫn có những thứ như tình chân chính.

      “Hóa ra những có lúm đồng tiền mà còn có cả răng khểnh.” Vương Tiểu Xuyên cũng như sực ngộ ra gì đó.

      Hai vợ chồng nhà họ Đường chui vào trong xe, Đường Học Chính giở di động ra hí hoáy lúc, đến khi tiếng nhạc cất lên trong buồng xe, mới khởi động xe.

      thích vừa lái xe vừa nghe nhạc, Phù Hiểu cũng theo ý .

      Nhưng, giai điệu vừa cất lên, người phụ nữ lập tức nổi quạu, “Sao lại là bài này!”

      Giọng nữ êm ái của Mai Diễm Phương vang lên, chính là bài “Người dấu” nọ.

      “Đổi bài khác ngay!” Lúc đó chưa ngộ ra, bây giờ, mới phát mình tỏ tình với trước mặt bao nhiêu người, ngượng quá mất.

      “Bài này hay mà.” Đường Học Chính cầm lái bằng tay, tay kia cản Phù Hiểu lại.

      lái xe nên Phù Hiểu dám quậy phá , đành ngồi bí xị nghe tiếng ca tràn ra.

      “Người hỡi, người dẫu hỡi,…” Đến đoạn điệp khúc, Đường Học Chính hí hửng hát theo.

      được hát!” Trong chớp mắt, mặt Phù Hiểu đỏ lựng.

      “Em hát được mà cho hát à?” Đường Học Chính nhướng mày, còn hát to hơn.

      “Đường Học Chính!”

      “Người hỡi, người dấu hỡi,…”

      “Im ! Im !”

      “Những ngày bên em là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời …”

      Bất kể người phụ nữ cáu kỉnh kiểu gì, càm ràm như thế nào, giọng cười sang sảng của người đàn ông và tiếng ca du dương vẫn vang đường hai người về nhà.

      ———————-

      [1]亲密爱人: ‘Người dấu’ – Ca sỹ: 梅艳芳: Mai Diễm Phương
      Chris, Anhdvalazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 1:
      Chạy bộ Thói quen ngủ muộn-dậy muộn của bạn Phù Hiểu kéo dài nhiều năm, giờ lấy chồng rồi mà vẫn chưa sửa được. Ngày trước, ngủ muộn-dậy muộn là vì ngủ có mình, muốn làm gì làm; Bây giờ, tuy ngủ hai mình nhưng vẫn hơn trước là bao.

      Bởi vì: đồng chí Đường Học Chính nâng niu vợ mình như báu vật sao nỡ càm ràm chỉ vì thói quen có hơi xấu tý đó chứ, có lần, định gọi dậy, nhưng thấy bộ dạng mở mắt rồi lại từ từ nhắm mắt lại rồi chau mày và bĩu môi là đầu hàng luôn, có sao đâu, phụ nữ càng ngủ nhiều càng đẹp. Ông cụ Đường khác, tuy cụ cũng rất chiều cháu dâu nhưng vì sức khỏe của cháu, cụ thấy thể để cháu mình cứ ngủ dậy muộn như thế mãi. Thế là cụ và cháu trai cụ cuộc họp bí mật, bàn về kế hoạch tác chiến với thói quen xấu của cháu dâu cụ.

      Ban đầu, Đường Học Chính đồng ý với đề nghị của cụ, muốn bắt ép vợ dậy sớm, nhưng sau khi nghe ông cụ Đường phân tích ảnh hưởng xấu của việc ngủ dậy muộn đối với sức khỏe, cảm thấy việc nghiêm trọng hơn hẳn. Cuối cùng, đồng ý với chiến lược của ông cụ. Sau cuộc họp, ông cụ tấn công luôn vào điểm yếu của đối thủ (thói xấu của Phù Hiểu), cụ ỷ vào tuổi tác, ỷ vào việc cháu dâu kính trọng cụ mà tận tình khuyên bảo cháu dâu (tận tình đến mức chỉ thiếu nước rưng rưng nước mắt), khuyên cháu dâu hãy cùng chồng chạy bộ buổi sáng. Trước giờ, Phù Hiểu luôn biết cách ý tốt của các bậc phụ huynh, thấy ông cụ như thế nhận thua ngay tắp lự – tuy thấy làm theo lời khuyên của ông cụ có hơi vất vả – vì thói quen của là viết văn vào buổi đêm, nếu đêm hôm trước thức khuya làm việc sáng hôm sau sao dậy sớm được?

      Ngày đầu tiên của chiến dịch, mới hơn 6h sáng, Đường Học Chính dằn lòng ngồi ở đầu giường lay dậy. Phản ứng của Phù Hiểu cứ như trẻ con cố ngủ nướng, hết nghiêng sang bên trái lại ngả sang bên phải, tóm lại là chịu dậy. Đường Học Chính xém chút đầu hàng: đắp chăn cho rồi để ngủ tí . May mà có ông cụ, khi ông cụ đứng ngoài cửa buồng gọi với vào, Phù Hiểu mới hai mắt híp tịt, mặt mày ủ rũ bò dậy. Là người phụ nữ tập thể dục từ ngày tốt nghiệp đại học, đừng là chạy 3000m, mới chạy có 300m thôi thở hồng hộc rồi. chạy lúc lại nghỉ, nghỉ lúc lại chạy tiếp, rồi chạy lúc lại nghỉ tiếp…

      Hôm đó, trong khoảng thời gian mà bình thường Đường Học Chính chạy được ba vòng quanh núi, hai vợ chồng họ mới chỉ lết được có nửa vòng. Thành tích siêu kém ấy khiến người đàn ông khỏi chắt lưỡi, lấy làm kỳ lạ. Lúc này, ông chồng luôn bình tĩnh, lý trí của Phù đại tiểu thư trông buồn cười lắm đấy, nhưng Phù đại tiểu thư mệt rã rời và sắp nằm bò ra bề mặt trái đất mặc kệ chuyện đó, dang tay ra,
      “Cõng em.”

      Chà chà! Coi cái bộ dạng bốc đồng của ấy kìa, hiếm có khó thấy lắm đó nha, ấy lại còn bĩu mỏ nữa chứ, đáng quá mất,
      “Chúng ta thể gian lận nha.”
      “Em mặc kệ, dù sao em cũng chạy nổi nữa, nổi nữa, nếu chịu cõng em mình về .”

      Hê hê, còn học được cách “cùn” nữa nè, Đường Học Chính ngờ việc chạy bộ lại mang đến cho nhiều niềm vui bất ngờ đến vậy, trong bụng, sướng rơn, nhưng ngoài mặt, vẫn giả vờ là mình bất đắc dĩ phải chiều theo ý . bóp cái mũi xinh xinh của cái, rồi khom người, đưa lưng về phía :
      “Lên .”
      Phù Hiểu hí hửng như sắp chết đuối vớ được cọc, ngay lập tức, nhảy phắt lên lưng , ôm lấy chặt, cứ như sợ đổi ý vậy.
      “Kiệt sức của em cũng khỏe ghê ta?”
      là em dốc hết chút sức lực cuối cùng đó mà.”
      bé ghé vào tai cười, nũng nịu. Với , việc cõng cũng chỉ như tham gia buổi huấn luyện “mang vác vật nặng” thôi, vẫn chạy băng băng như thường.
      “Ông xã, lợi hại quá à.”

      Chênh lệch thể lực giữa họ chút nào. Được vợ ngưỡng mộ nên người đàn ông nào đó thích chí lắm. Thế là, ngày lại ngày, chiến dịch “chạy bộ buổi sáng” của nhà họ Đường vẫn tiếp diễn, mấy hộ gia đình khác ở cùng khu với họ ai cũng bảo cảnh chạy bộ của hai vợ chồng trẻ nhà họ Đường có hơi khác người: là lúc là hai vợ chồng cùng chạy, nhưng lúc về luôn là Đường đại thiếu gia được huấn luyện khả năng “mang vác vật nặng.”

      ra, kiên trì chạy bộ buổi sáng trong thời gian dài giúp thể lực của Phù Hiểu mỗi ngày tốt hơn, thậm chí, có mấy lần, còn kiên trì chạy hết vòng. Chỉ có điều, khi điều đó xảy ra, Đường Học Chính chấm mút được tí gì, có cơ thể mềm nhũn của ai đó nằm lưng, có giọng êm ái của ai đó thầm bên tai. chàng rất hài lòng nên chơi xấu, ngầm kéo dài quãng đường chạy bộ, nếu bắt nạt chị xã kém khoản phương hướng của mình bằng cách lừa chạy lòng vòng, để cuối cùng cũng được mãn nguyện, được cõng gánh nặng ngọt ngào về nhà.
      Chris, Anhdvalazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 2:


      Trang phục mùa đông Chỉ sau đêm mà tuyết phủ trắng thành phố Bắc Kinh, đường, những cơn gió lạnh thấu xương khiến người đường cứ phải run lên vì lạnh. Nhưng mấy chuyện đó vốn chẳng liên quan gì đến Mạc Vu Phi hết, bởi vì: hôm nay định ở lì trong tòa building mang họ của cả ngày.
      “Ra đây.”
      cú điện thoại ngắn gọn đến thể ngắn gọn hơn phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của . tức tối lừ chủ nhân của chiếc SUV đen giản dị đến mức rêu rao đậu ở ven đường,
      “Tao là osin nhà mày chắc?”
      “Lên xe.”
      đâu?”
      “Đến nơi mày biết.”

      Thế là, trước bao ánh mắt của người đời, Mạc thiếu gia bất đắc dĩ phải trèo lên xe, ngày mai, tốt nhất là đừng để nghe được mấy lời đồn đãi nhảm nhí như hẹn với chả hò, công mới chả thụ gì gì đó… TRUNG TÂM THƯƠNG MẠI? Đến đích, trán Mạc Vu Phi chảy xuống ba sọc đen, trong giờ làm việc, khi làm việc, cha đó gọi ra shopping với nó?
      “Mày có biết là tao còn phải họp hả, vụ tranh chấp về quyền sở hữu mảnh đất đó rất quan trọng?”
      cười quyến rũ, hỏi gã đàn ông có vẻ gì là áy náy trước mặt.
      mua quần áo .”
      Đường Học Chính chỉ mặc chiếc áo gió mỏng tang, đưa tay lên phủi những bông tuyết vương áo, rồi đút tay vào túi và vào trung tâm thương mại. Mạc Vu Phi thở hắt ra, muốn hình ảnh của bị sụp đổ ở chốn này, chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ màu cà phê, nhanh bước theo kịp bạn, vẫn chưa chịu từ bỏ công cuộc lôi cổ nó lại:

      “Tao tưởng: quần áo của mày, mày toàn quơ đại mấy bộ là xong?”

      phải mua cho tao.”
      Đường Học Chính thẳng tiến khu vực chuyên bán đồ nữ,
      “Mua cho vợ tao.”
      Nghe vậy, chỉ trong chớp mắt, cơn tức của Mạc Vu Phi bay sạch, nhưng lại thể biểu quá cái hết tức của , đành phải vờ gắt gỏng:
      “Thế mày đưa ấy mua .”
      Nhắc đến chuyện này, cặp mày của Đường Học Chính lập tức nhíu lại,
      ấy sợ lạnh, chịu ra ngoài.”
      “Thế mặc nhiều nhiều vào.”
      “Bảo ấy mặc áo ba đờ xuy bộ đội rồi ra ngoài ấy chê xấu, dỗ thế nào cũng chịu mặc.”
      Làm rầu ơi là rầu, cục cưng của chả chịu để yên tâm gì cả! sợ lạnh, bảo mặc dày dặn chút chịu, kêu mặc thế trông mập ú; Thấy lạnh đến tím cả môi, gắt hai câu, thế là dỗi, quay phắt rồi lơ luôn. Aizzz, chiều quá đâm làm hư rồi. Đường Học Chính khẽ lắc đầu, tiến vào cửa hàng chuyên bán đồ người lớn.
      “Phụ nữ ai mà đỏm chứ? Cái áo đó quê thế ấy lại chả thích.”

      Dạ phải, chỉ mình thấy mặc thế cũng đẹp thôi chứ gì? Đường Học Chính bĩu môi, với , vợ mặc cái gì chả đẹp, mặc cái áo bông to sụ ấy có làm sao?

      “Thế mày tìm tao làm gì?”
      Mạc Vu Phi chợt trở nên cảnh giác. Đường Học Chính liếc xéo cái,
      mình mất thể diện lắm.”

      Kiểu gì cũng phải lôi thằng theo để nó mất thể diện cùng mình. Mạc Vu Phi nhẩm lại “Tam tự kinh[1]” lượt.
      Shop thời trang hàng hiệu vốn ít khách, vào giờ hành chính lại càng vắng hơn, đám nhân viên bán hàng nhàn đến sắp ngủ gật của shop nghe được giọng nam truyền đến ngay lập tức tỉnh táo lại, cuống quýt đứng lên, nở nụ cười tươi rói, nụ cười chuẩn mực của nghề bán hàng:
      “Chào mừng quý… ngài.”
      Thông thường câu chào quen thuộc của họ là: “chào mừng quý ,” nhưng hôm nay, hai chữ “quý ” được họ thay bằng “quý ngài” đến là thuận miệng, bởi vì người bước vào là hai chàng siêu đẹp trai.

      Tuy đám nhân viên bán hàng cũng rất thắc mắc: lý do tại sao hai người đàn ông mà lại vào shop bán quần áo nữ mua đồ, nhưng khi nhìn thấy chiếc khăn quàng cổ có giá mấy nghìn tệ cổ ai đó, họ lập tức ném mấy chuyện vớ vẩn đó ra khỏi óc, bây giờ, việc họ phải làm là: CÂU TRAI! Ba nhân viên bán hàng cùng ùa đến đón khách:
      “Xin hỏi chúng tôi có thể giúp gì cho quý ngài ạ?”
      Đường Học Chính thở dài hơi,
      “Tôi cần những bộ trang phục mùa đông đẹp.”
      Cho bé hay thẹn thùng của . cầu bình dị của khiến đám nhân viên bán hàng sững sờ, chưa có ai vào shop họ và muốn tìm mua bộ đồ đẹp bao giờ.
      “A, trang phục mùa đông phải ạ? Chúng tôi vừa nhập về lô trang phục mùa đông, để chúng tôi giới thiệu cho quý ngài.”
      Hồi hồn sau phút thất thần, nhân viên tóc ngắn cười niềm nở,
      “Xin hỏi quý dùng những trang phục này như thế nào?”
      “Hơn hai mươi tuổi.”

      “Cao 1m65.”

      “Hơi gầy.”

      “83, 54, 86.”

      Đường Học Chính liếc xéo cái:

      dám làm phiền mày.”

      “Mày khách sáo rồi.”

      Hai thi nhau trả lời khiến đám nhân viên bán hàng tò mò lắm, rốt cuộc là hai ‘ảnh’ mua quần áo cho ai?

      “Quý ngài thấy chiếc nảy thế nào?”
      nhân viên bán hàng khéo léo rút ra chiếc váy ngắn màu đen nằm giữa móc treo trĩu quần áo.

      “Ngắn quá, được.”

      ấy thích màu đen.”

      Hai cùng chê bai.

      “Phải dài và dày.”

      Đường Học Chính quét mắt khắp gian hàng, sao shop này toàn đồ “chỉ để làm cảnh chứ xài được” vậy.

      “À, thế chiếc áo khoác này sao?”
      Nhân viên bán hàng mang ra chiếc áo da thỏa mãn cầu dài và dày của khách.
      “Chiếc này được nè, rất dày.”

      Mạc Vu Phi tiến đến, ngắm nghía chiếc áo lông màu trắng.
      ấy mặc mấy bộ đồ lông lá đó.”

      Chỉ vì thích xem thế giới động vật thôi mà người ta cho ăn vây cá rồi nè. Thấy trong shop có đồ cần, Đường Học Chính dứt khoát bỏ luôn. Mấy nhân viên bán hàng thể ngăn hai lại, đành trơ mắt nhìn hai con cá béo núc lọt lưới. Thế là: tất cả các shop quần áo nữ trong trung tâm thương mại bắt đầu sôi lên sùng sục, vì có hai chàng siêu đẹp trai (mỗi chàng đẹp vẻ) ngại ngập và sợ mất thể diện lượn trong khu vực bán đồ cho nữ, để mua đồ cho hơn hai mươi tuổi, dỏng dỏng cao và hơi gầy.

      Các chưa thấy hai người đàn ông hăm hở và cẩn thận khi chọn đồ cho đến mức ấy bao giờ. ấy là gì của hai ‘ảnh’? Người ? Em ? Vợ? Hay là minh tinh nào? Chỉ có điều, hai người đàn ông tuấn và phong độ theo hai cách khác nhau này phải em (loại có quan hệ huyết thống với nhau) mà! Rốt cuộc mà hai ‘ảnh’ đều rất trân trọng ấy là ai? ấy lại còn là trẻ nữa chứ!

      “À này, hay cứ mua hết đống tụi mình thấy được được, rồi mang về cho ấy chọn lấy.”
      Mạc Vu Phi ngờ là chọn quần áo cho phụ nữ lại khó đến vậy.
      “Ok, mày mua đê.”

      Đặt chiếc áo mới cầm tay xuống, Mạc Vu Phi lừ cái,
      “Mày muốn tao bị ấy chê bai chứ gì?”

      Bị chê là “trưởng giả mới phất học làm sang.”

      “Tôi lấy chiếc này.” S
      au hồi lâu nghiền ngẫm, Đường Học Chính đưa chiếc áo gió màu trắng dày cộp tay cho nhân viên bán hàng.

      “Trắng quá.”

      Mạc Vu Phi đồng ý.

      “Da vợ tao trắng trẻo, mịn màng, mặc được.”

      Thế nhưng lại là… VỢ! số nhân viên bán hàng sững sờ vì bất ngờ, số khác tan nát cõi lòng.

      bằng chiếc tao chấm lúc nãy.”
      Mạc Vu Phi lắc đầu.

      “Cổ rộng quá.” “… Hay là tao với mày cá cược , cược xem Tiểu Phù Hào chọn chiếc nào.”
      hoàn toàn đồng ý với nhận xét của nó. Đường Học Chính nhướng mày,

      “Cược thế nào?”

      “Nếu tao thắng, hai chiếc này đều do tao trả tiền.”

      Nhân viên bán hàng đứng cạnh đó che miệng cười,
      “Tiên sinh, ngài ngược rồi.”

      Mạc Vu Phi nở nụ cười rù quyến theo thói quen, cặp mắt hoa đào híp tịt lại,

      “Tôi luôn nhất ngôn cửu đỉnh, ngược ngược.”

      con rùa vàng vừa đẹp trai vừa lắm tiền đó nha! Ngay lập tức, câu tuyên ngôn hùng hồn của chàng khiến trái tim các nàng quanh đó loạn nhịp theo hiệu ứng domino. Đường Học Chính híp mắt lại, hừ lạnh tiếng,

      “Nếu tao thắng, sau này, mày được tặng mấy đồ linh tinh cho ấy nữa.”
      Mạc Vu Phi sầm mặt xuống,

      “Sao ấy có thể chịu đựng được nhen như mày nhỉ?”

      “Thắng làm vua, thua làm giặc.”
      Nó còn dám ra à?

      “Mày đùa đấy à?”

      “Gia nhịn mày lâu lắm rồi”

      “Được, cược luôn!”

      cũng tin là mình thua. Đúng lúc đó, di động của Đường Học Chính vang lên hai tiếng “píp” – có tin nhắn. Người bình thường làm gì có ai dám nhắn tin để Đường đại thiếu gia phải đọc, nhất định là tin nhắn của vợ của rồi.

      “Đường Học Chính! Em xin lỗi vì sáng nay gắt gỏng với … Nhưng mà, chưa nghe câu: “con đẹp vì người mình ” bao giờ à? Chàng ngốc! ~~o(>_<)o~~”

      Đọc tin nhắn mà Đường thiếu sướng rơn, vợ đáng chết được.

      “Mày nhìn cái gì thế?”
      Mà cười đến ngố. Đường Học Chính cố ý chìa cho đọc, Mạc Vu Phi đọc xong, liền đánh rơi di động,

      “Fuck, tay trơn dữ.”

      Đường Học Chính đạp cho cái,

      “Não mày trơn có!”

      bảo là tao cố ý rồi mà.”

      “Mày định cứ hèn thế mãi à, thích vợ thằng bạn thân, ngứa mắt tất cả những người đàn bà khác?”
      Đường Học Chính mắng.
      “Nếu người ta là vợ tao, tao cũng muốn xem: thằng nào là thằng hèn!”

      Nó tưởng hạnh phúc chắc? Gì-gì-gì? Rốt cuộc là có chuyện gì? Rốt cuộc là hai ‘ảnh’ về vợ ai? lẽ là: chàng đẹp trai này mê vợ của chàng đẹp trai kia, nên hôm nay hai người kéo nhau ra đây giải quyết? Chẳng phải mấy chuyện kiểu này luôn ảnh hưởng rất nhiều đến tình bạn ư? Sao hai ‘ảnh’ lại còn trắng ra với nhau thế? Rốt cuộc là hai ‘ảnh’ thân nhau hay thân nhau? Đám nhân viên bán hàng rối rắm…

      Cuối cùng, hai cãi nhau, tự bỏ tiền ra mua chiếc mình chấm, rồi Đường Học Chính cầm cả về nhà. Phù Hiểu định mặc chiếc ba đờ xuy bộ đội nhà xuất bản, thấy về hãi lắm,

      “Sao về rồi?”

      Lúc này, chiếc ba đờ xuy mà khi có mặt thế nào cũng chịu mặc bọc kín mít, Đường Học Chính ngoác miệng ra cười, bước đến, ôm lấy , mi mấy cái liền,

      “Vợ, em mặc cái gì cũng đẹp.”
      dối, em thấy em mặc áo này xấu chết được.”
      Phù Hiểu đỏ mặt, thèm tin đâu.
      “Đẹp mà, lừa em đâu.”
      Ngậm chiếc lưỡi của và mút mấy cái, sau đó, lôi mấy bộ đồ đông mới mua ra,
      “Nào, đổi áo khác lộng lẫy hơn nào.” ấy thế nhưng mua quần áo cho , Phù Hiểu cười ngọt lịm, ngắm trái ngắm phải,
      “Đẹp lắm.”
      đưa tay cầm chiếc áo gió màu trắng trước. Thấy chưa, của tao mãi là của tao. Đường Học Chính hài lòng lắm, quấn lấy , xém chút cho ra ngoài luôn. Sau đó, cũng đổi sang mặc chiếc áo gió dày cộp, cùng vợ ăn vận lộng lẫy ra ngoài.
      Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 3 – Mạc Vu Phi


      (Hôm qua tớ vừa xem lại bộ phim rất nổi tiếng, phim là lồng ghép của 8 mối tình đan xen, nhưng ấn tượng vs tớ nhất là mối tình đơn phương… Chuyện kể rằng có trẻ, sống hạnh phúc bên người chồng thương và có chút phiền lòng vì bạn thân của chồng ác cảm với … Rồi ngày băng video quay đám cưới của bị hỏng, tìm bạn thân của chồng để lấy video đám cưới quay… và khi bật thước phim đó lên, cực kỳ sửng sốt khi trong thước phim đó chỉ có dâu…)

      Đường Học Chính đúng: là thằng hèn.

      Lần gặp đầu tiên ở Đàm Gia Thính, ngay cả trông như thế nào cũng quên. Lần gặp thứ hai trong quán bar, chỉ thấy người đàn bà này cũng thông minh và thủ đoạn ra phết, nhan sắc chỉ bình bình thôi mà lại chinh phục được Đường Học Chính.

      Có nằm mơ cũng chẳng ngờ rằng: hôm nay, cái gương mặt chả có gì là đặc biệt xinh đẹp ấy, càng nhìn lại càng thấy đẹp. Khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm thon thả, hàng mày dài và mảnh mà mỗi khi hài lòng hơi nhướng lên; Rồi đôi con ngươi tròn xoe, đen láy như vỏ nho, đôi con ngươi chỉ lần vào cơn ác mộng… hoặc giấc mơ đẹp của ; Và cả cái miệng đỏ thắm xinh xinh, càng nhìn càng muốn cắn đó nữa…

      Cứt , ràng đâu phải món khoái khẩu của , thế mà hút mất hồn từ lúc nào biết?

      Nghĩ lại những tháng ngày quen biết , thực ra là mỗi ngày thích thêm chút, lâu dần thành ra , ấy vậy mà còn tưởng bị ốm, muốn ‘ân cần hỏi thăm’ tổ tiên mười tám đời cái thằng ngu là mình.

      Ngày ấy, bóp chết cái tình cảm này khi nó còn trong trứng nước nên giờ có muốn tiêu diệt nó cũng quá muộn. cũng có ân hận đấy, nhưng từ sâu thẳm đáy lòng, lại vui vẻ chấp nhận tại.

      ngờ là cảm giác người phụ nữ lại tuyệt đến mức này, hễ nghĩ đến người ấy lại thấy lâng lâng, cứ như được hưởng thụ dịch vụ mát xa năm sao vậy. có kinh nghiệm trong vụ này. Với , đàn bà chỉ là những bông hoa xinh đẹp: có thể ngắm, có thể chơi, có thể hái, rồi khi chán có thể vứt bỏ.

      Chỉ cái nhíu mày hay nụ cười của thôi cũng đủ làm hồn xao xuyến, là người con sẵn sàng hy sinh tính mạng để vảo vệ. Hai chữ “tình ” mà từng thóa mạ ngày hôm nay bỗng trở nên chân thực với hơn bao giờ hết.

      hưởng thụ cái cảm giác cực kỳ xa lạ mà vô cùng tuyệt diệu đấy.

      Nhưng mà: là người đàn bà của Đường Học Chính, là người đàn bà mà chắc chắn 100% là thằng bạn chí cốt của sao ngừng được.

      Thế giới này hoang đường lắm phải ?

      Bọn ngầm hiểu với nhau mà ra, còn , bao giờ có chuyện tự mình phát . vẫn luôn là ngốc, cho rằng: mình là vợ người ta hẳn chả còn ai tơ tưởng tới mình nữa.

      còn mắng : “Mạc Vu Phi, còn muốn lăng nhăng bao lâu nữa? thể tìm tốt để sống 1vs1 ư?”

      Nếu em chịu ly hôn rồi lấy tuyệt ngại: em còn con .

      suýt thốt ra những lời đó nhưng sau lại chỉ cười trừ và lảng sang chuyện khác dù lòng nhói đau nỗi đau còn xa lạ với .

      tháng sau, vẫn lấy vợ. Vợ phải tiểu thư nhà giàu môn đăng hộ đối mà là trinh nữ vừa vào làm ở quán bar. lấy nàng vì lý do gì đặc biệt mà chỉ vì khi nàng khóc làm lớp trang điểm mặt rớt sạch trông nàng giống đến 70 – 80%.

      báo tin sắp kết hôn cho Đường Học Chính trước tiên. Đường Học Chính lừ gương mặt liễu yếu đào tơ xa lạ đó hồi lâu, bàn tay siết lại thành nắm đấm, siết chặt đến mức hằn cả gân xanh. Khi đinh ninh sắp bị phang cho trận nhớ đời Đường Học Chính chỉ dập mạnh điếu thuốc, chửi : “Thằng hèn,” rồi bỏ .

      biết quá giới hạn của A Chính, thế nhưng lần này A Chính vẫn nhịn.

      thoáng dao động, song nhìn vẻ muốn xa gương mặt xinh rất giống đó, lại chẳng nghĩ được gì khác nữa.

      Người nhà sớm quen với thói bốc đồng của , họ vốn chẳng quan tâm cưới ai, chỉ cần cưới vợ có thể đẻ con là được.

      Đám cưới được tiến hành theo đúng theo kế hoạch, ăn vận lộng lẫy và trang điểm đẹp đến dự, bỗng thấy đẹp tả xiết.

      gặp dâu, hai người đều trang điểm đậm xịt nên thấy gương mặt của đối phương.

      cược rằng gương mặt trang điểm đậm xịt đó của là kiệt tác của Đường Học Chính.

      rất mừng, lòng mừng cho , ánh mắt sáng lên những tia sáng lấp lánh: “Mạc Vu Phi, chúc mừng , dâu xinh quá, vừa đẹp người vừa đẹp nết, cả giọng cũng ngọt nữa.”

      Đúng vậy, đẹp quá!

      Đám cưới diễn ra thuận lợi, những ngày sau đó, và Đường Học Chính phối hợp rất ăn ý với nhau: để hai gặp nhau, những trường hợp quan trọng thể vắng mặt, A Chính cùng tham dự, còn mấy trường hợp kiểu họp mặt xã giao bình thường, xách theo vợ .

      Vẫn có số người từng gặp cả lẫn vợ , cũng buồn giấu giếm và những người đó cũng thông minh, làm như biết.

      Chỉ có suốt ngày ríu rít như chim sẻ, bảo đưa vợ đến nhà họ Đường chơi, cuối cùng vẫn là Đường Học Chính – biết nó dùng cách gì – khiến bỏ ý định đó .

      Nhưng cái kim trong bọc lâu lắm rồi cũng có ngày lòi ra, vợ vẫn luôn như con chim non dựa dẫm vào sau khi được chiều chuộng nhiều – thậm chí từng vì nàng giảm bớt số lượng nhân tình – bắt đầu học thói ghen tuông, điêu ngoa, kênh kiệu và trở nên cực kỳ biết điều.

      vô cùng thất vọng: dù bề ngoài có giống rốt cuộc vẫn phải là .

      nhận hết chiều của A Chính, nâng niu của cả nhà họ Đường và càng ngày càng có nhiều người bị hấp dẫn bởi nhưng vẫn như xưa, hề thay đổi, sao vợ lại chẳng bằng được 1/10 ?

      Chỉ có Phù Hiểu đời này!

      Cuối cùng cũng hiểu chân lý ấy.

      người chị của quá ngứa mắt với những hành vi càng lúc càng vênh váo của vợ nên thông đồng với mấy ả bạn thân… Cuối cùng hai cũng thấy được khuôn mặt của nhau.

      Vợ ủ rũ chạy về, cuối cùng nàng cũng chịu lui về đúng vị trí của mình.

      Cái đầu chậm chạp đến thể chậm chạp hơn nữa của cuối cùng cũng hiểu ra tất cả, đứng trước mặt , biết phải gì, áy náy lắm.

      cười, trong chuyện này có lỗi gì đâu?

      “Phù Hiểu, trước kia có tim, bây giờ, chẳng qua là để tim mình ở chỗ em thôi, có khác gì đâu.”

      sợ đến biết làm sao cho phải, mắng là: “đồ ngốc”, đời nhiều người đẹp như vậy thèm thích lại thích .

      Sao câu này với Đường Học Chính mà chỉ với mỗi vậy! rất rất hài lòng.

      Giờ hiểu ra rồi, đời này, xem như rơi vào tay hai vợ chồng nhà đó (và mãi mãi thoát ra được). Nhưng quân tử báo thù hai mươi năm chưa muộn, hai vợ chồng nhà đó mới đẻ được thằng cu, định sinh công chúa để hai mươi năm sau con bé tóm cổ thằng ranh con nhà họ Đường kia cho bõ cơn tức hôm nay của .

      Lời tác giả: Rất nhiều bạn hy vọng Mạc Vu Phi có nữ nhân vật chính cho mình, nhưng là Phù Hiểu chỉ có còn ta thể phạm sai lầm lần nữa: rung động trước khác, vậy nên…
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Ngoại truyện 4 — Yoga
      [​IMG]

      (Hình là tư thế Yoga mà chị Hiểu tập)

      Sau khi bàn giao hết các công việc của CLB cho Đường Học Chính, Đường phu nhân nhàn hơn rất nhiều, trừ những lúc theo chồng ra nước ngoài trả lời phỏng vấn, bà gần như chẳng có việc gì làm. Vừa hay, vào thời điểm ấy, bà tập Yoga được đúng năm, lúc ham tập, thế là bà dồn hết sức lực vào môn thể thao ấy. Phải cái là: lúc trước, Tiêu Thiển Thiển còn tập với bà, bà còn có người bàn luận; Nhưng sau lần bà phát nàng đem chuyện cả nhà bà giấu A Chính cho A Chính rồi mắng cho nàng trận nàng tập Yoga với bà nữa, bà cũng còn người bàn luận nữa. Mấy bà bạn của bà: người thời gian biểu lệch bà, người lười tập, làm ham thích của bà với Yoga chả biết trút với ai. Sau rốt, bà dời tầm ngắm sang con dâu lúc nào cũng rảnh rỗi của bà. Giữa hai mẹ con vẫn còn chút khoảng cách, song, sau khi bà biết việc con trai bà nhắc chuyện năm đó với con bé mà bà tận mắt thấy hai đứa nó vẫn âu yếm như xưa và con bé cũng lên mặt kiểu: “ nợ tôi hai mạng người” với con bà khỏi nhìn con dâu bà với con mắt khác. Bà biết đến cái hơn người của Phù Hiểu, cảm nhận phần nào rộng lượng, nết na của .

      Được mẹ chồng rủ tập Yoga, Phù Hiểu thoáng ngẩn ra rồi nhận lời ngay tắp lự. Nhưng, đến CLB Yoga, mới biết cái khó, tuy có chạy bộ nhưng chạy bộ chỉ làm khỏe hơn chứ người vẫn cứng lắm, chẳng thể nào làm được những động tác cầu mềm dẻo và uyển chuyển. Bà Hàn Ngọc Tố cũng tìm việc để làm, quyết định phụ đạo cho Phù Hiểu.

      Vậy là: tối đó, khi Đường Học Chính bò về nhà sau buổi tiệc xã giao, vừa vào đến phòng khách mới trang hoàng xong của tầng lầu mới, bắt gặp vợ của trong trang phục thiếu vải: áo hai dây, quần soóc đứng lắc lư tấm thảm tập Yoga trong tư thế: chân co lên – chân giẫm thảm, thỉnh thoảng vung vẩy chiếc chân co để lấy thăng bằng.

      “A, về rồi à! Tốt quá, mau đến giúp em tay nào.” Phù Hiểu thở phào hơi.

      “Giúp gì cơ?” bước đến, hôn , rồi muốn ngừng mà sao ngừng nổi hôn sâu , “Cần … giúp gì nào?” cười tà, dán môi mình vào môi , tay đặt lên eo , tay còn lại rất an phận rờ xuống mông nhéo mấy phát.

      Phù Hiểu cắn cho phát, thả chân xuống đất để lấy lại thăng bằng, chỉ vào cuốn sách để đệm, “Đỡ em nhé, em phải giữ thăng bằng.”

      Đường đại thiếu gia còn chả buồn liếc theo hướng chỉ, khom người, mút mát bờ vai ngọc thanh mảnh của , ôm , lầu bầu: “Cái quỷ gì vậy, kệ nó , lên giường với nào.” mặc bộ này là rù quyến mà, muốn xé mấy mảnh vải con con ấy lắm rồi.

      Biết là có nhu cầu sinh lý cao, Phù Hiểu đỏ mặt, liếc chiếc đồng hồ cổ treo tường: “Còn sớm mà… Mẹ dặn em phải tập xong bài tập thăng bằng này, giúp em tay nào, rồi lát nữa em lại ‘chiều’ , có được ?”

      Đường Học Chính nhướng mày, ngừng mút mát vai , những ngón tay luồn vào trong áo của rờ rẫm lưng cách mờ ám: “Nhờ hả? Nhờ phải có tý thành ý chứ.”

      Nhắc đến mấy chuyện riêng tư chốn phòng the của hai vợ chồng, Phù Hiểu cũng hơi động lòng, nũng nịu: “Biết rồi, lát nữa người ta khác ‘chiều’ , thế được chưa? hư lắm đấy.”

      Vị đại thiếu gia nào đó tạm hài lòng, hôn mấy phát cho đỡ thèm, cuối cùng cũng có thời gian liếc nhìn trang sách rực rỡ sắc màu nọ: “Thăng bằng với tư thế Thân Cây, cái quỷ gì thế?”

      đọc , rồi lát nữa em tập tư thế ấy, hãy đỡ em.” Phù Hiểu căn dặn.

      đứng thẳng, hít sâu hơi, từ từ đưa hai tay lên đỉnh đầu, chắp hai bàn tay lại, chậm rãi đưa tay xuống để ngang ngực, đồng thời, nâng chân lên. Chỉ có điều, mới nhấc chân lên có chút xíu, lắc lư rồi, Đường Học Chính nom thế thích chí lắm, nào có đưa tay ra đỡ . Thế là cứ đung đa đung đưa rồi mất thăng bằng ngã vào lòng .

      “Đồ vô tích .” Phù Hiểu thẹn quá hóa giận, ngẩng lên lườm .

      “Để thử lại lần nữa nhé.” Đường Học Chính cười cười, đỡ dậy.

      Lần hai, cuối cùng Đường đại thiếu gia cũng đứng ỳ ra như khúc gỗ nhìn xiêu vẹo rồi đổ kềnh, lần này, đỡ chiếc eo thon thả của , giữ cho đứng thẳng. Sau đó, đặt tay lên chiếc lưng lắc bên nọ lắc bên kia của , cố định lưng , tay kia chỉnh chiếc chân chưa được vuông góc của , để nó vuông góc với chân còn lại. Tiếp đó, lùi ra sau bước, ngắm thành quả, hài lòng gật gù: “Ổn rồi.”

      Phù Hiểu cũng thấy ổn hơn, đổi chân, thử làm lại tư thế ấy, thấy mình thăng bằng hơn khối, lung lay như sắp đổ nữa. Đường Học Chính đứng cạnh đó ngắm cánh tay mảnh khảnh và cặp đùi thon thả của gần mình trong gang tấc nheo mắt lại, mượn việc công để giải quyết việc tư, sờ từ đầu đến chân, mang tiếng: xem đứng thẳng chưa nhưng ra là chấm mút biết bao nhiêu tiện nghi.

      sờ đâu thế?” Phù Hiểu hạ chân xuống, đỏ mặt, lườm chiếc vuốt quỷ chễm trệ ngực .

      “Ngại quá, kìm lòng được.” Đường Học Chính giả nai.

      “Ghét thế biết, cần giúp nữa, xê ra chỗ khác .” vừa mới ngộ ra bị làm rối.

      Đường Học Chính lắc đầu ca thán, “Xài xong vứt luôn, em coi chồng em là đũa dùng lần phỏng?” Thế mà giọng nghe chẳng có tý tiếc nuối nào cho hợp với câu than thở.

      Hình như làm thế cũng hơi giống ‘qua cầu rút ván’, Phù Hiểu chột dạ: “Thế đừng động tay động chân nữa nhé.”

      “Ok.”

      Lần này, vị đại thiếu gia nào đó có động tay động chân, sợ nhàm, xách ghế ra ngồi trước mặt , ngắm bo đì vợ và hào hứng bình luận: “Coi kìa, bo đì vợ Gia mới chuẩn làm sao, ôi những đường cong ấy… Chẹp chẹp, vợ à, có phải ngực em to ra, mông em mẩy ra , em được như thế này, công đâu nha.”

      “Đường Học Chính!” Sao lại tin vậy! Mặt Phù Hiểu đỏ lựng lên vì e lệ.

      cái gì chứ, lần này, còn chả động đến đầu ngón tay của em.” Đường Học Chính nhướng mày.

      Thấy có vẻ gì là hối lỗi là biết ngay rỗi hơi đùa đây mà: “Aizzz, có phải em ‘cho’ đâu, em chỉ bảo hãy đợi em giờ thôi mà.” dậm chân.

      “Cái quỷ gì hút hồn em làm em buồn ngó ngàng đến chồng em, hử?” Gã lòng muông dạ thú nào đó lộ bộ mặt .

      phân phải trái có!” Đôi lúc, bá đạo kinh khủng, cứ y như đứa trẻ con, hễ chú ý dùng đủ mọi thủ đoạn (những thủ đoạn trẻ con vô cùng) cướp chú ý của về.

      “Bầm phu nhân, cuối cùng bà cũng hơi hơi giác ngộ rồi đó.” Đường Học Chính mặt dày đốp lại.

      trẻ con vừa thôi!” Phù Hiểu cắn môi, quyết định thèm cãi lý với nữa, coi như người vô hình, tự mình tập Yoga. Nhưng bé Đường Học Chính (sinh viên sắp lên lớp mầm) đâu có chịu để yên cho , gây ra bao trắc trở cho việc luyện tập của , thậm chí còn bô bô mô tả những tư thế lát nữa . Phù Hiểu tức đến đỏ mặt, chạy xuống lầu dưới, tìm bà Hàn Ngọc Tố, tố cáo: “Mẹ, Đường Học Chính phá con, cho con tập Yoga!”

      Đường Học Chính đứng ngay sau cứ phá ra cười, nhận ra là hành động này của còn trẻ con hơn à?

      Bà Hàn Ngọc Tố đọc “ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN ĐƯỜNG” vội gấp sách lại, “Gì thế?”

      ấy phá con!”

      Đường Học Chính là con nên bà Hàn Ngọc Tố chưa phải xử lý tranh chấp kiểu này bao giờ. Như bình thường nhất định bà nghĩ ngợi gì mà đứng về phía con trai bà luôn, nhưng nhìn vẻ lanh lợi đó của Phù Hiểu bà lại sực nhớ đến những dòng con bé viết trong truyện, rằng: con bé hay làm nũng với ba mẹ lắm, bà có hơi xót lòng, vả lại chuyện này còn liên quan đến việc phát triển môn thể thao Yoga nữa, bà bảo con: “Phù Hiểu tập Yoga, đừng phá con bé.”

      “Con có đụng chạm gì ấy đâu.”

      “Nhưng mà cứ linh tinh!” Phù Hiểu lên án.

      cái gì cơ?” Đường Học Chính hỏi.

      Những lời ấy mới nghe thôi xấu hổ lắm rồi, đâu mặt dày mà ra miệng được? Phù Hiểu trợn mắt với gã lưu manh đó, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

      Ngày trước, bà Hàn Ngọc Tố có dịp nào được nom thấy cái vẻ khoái chí rất trẻ con vì ghẹo được người ta mặt con trai bà đâu, bà phì cười: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”

      Đúng lúc ấy, ông Đường Trí Quốc vào thư phòng, ông vừa đánh cờ với ba bị thua nên vào thư phòng tìm quyển sách dạy đánh cờ. Thấy ba người đều ở trong đó, ông cười khà: “Có chuyện gì mà nhộn nhịp thế?

      Bà Hàn Ngọc Tố mỉm cười kể đầu đuôi câu chuyện cho chồng. Ông Đường Trí Quốc cười lớn. Phù Hiểu có hơi bấn, mất mặt chết được.

      Ông Đường Trí Quốc ngoắc Đường Học Chính, “Cứ để cho người ta tập , ranh con, thiệt gì đâu.”

      Những cuộc chuyện của đàn ông với nhau là nhiều ‘tư tưởng lớn’ lắm, hừ khẽ tiếng, ôm eo vợ, kéo vợ ra ngoài: “Được rồi, Lão Gia mở lòng từ bi, em thích tập tập .”

      Thái độ quay ngoắt 180 độ của làm Phù Hiểu lờ mờ có cảm giác: ‘mèo khóc chuột’, vừa theo vừa hỏi: “Ba bảo gì thế?”

      cho mấy chỉ thị mang tính chiến lược thôi.”

      “Thế tóm lại mấy chỉ thị đó là gì?” Càng nghe càng thấy quái.

      “Em lắm lời thế, em còn hỏi nữa là để yên cho em tập đâu.”

      …”

      “Muốn nghe? Muốn tập? Muốn nghe? Muốn tập…”

      “Đồ đáng ghét!” Phù Hiểu vừa cười vừa mắng.

      Trong thư phòng, ông Đường Trí Quốc và bà Hàn Ngọc Tố nghe tiếng đôi vợ chồng trẻ đấu khẩu khỏi nhìn nhau cười.

      Mấy tháng sau, đến lượt Đường Học Chính xực đến ngon ngọt, cơ thể ai đó trải qua quá trình tập luyện Yoga trở nên mềm mại, dẻo dai vô cùng, mấy tư thế ‘’ ngày trước dám thử giờ có thể yên tâm xài với . ăn tới bến, ăn sung sướng, thậm chí có đêm còn để ngủ, vần cho Phù Hiểu mệt chết . Bây giờ, có muốn xỉu cũng chả xỉu được, chỉ có thể mềm oặt ra nhìn cười tà, liếm từng cen ti mét cơ thể , thậm chí cả chỗ kín đáo nhất của cũng… Khi đê mê tột đỉnh, cây gậy nóng nhất quả đất đâm sâu vào cơ thể , hối hả tiến lên, làm cứ phải thét lên liên tục. Hễ hạ mình xin tha là lại như hóa thú, mãnh liệt tiến về phía trước, khiến cơ thể như vỡ vụn, chỉ còn những cảm nhận về thân thể nóng bỏng quấn lấy nhau của hai người, những giọt mồ hôi ướt nhẹp và… cây gậy nóng rực thuộc về nằm sâu trong cơ thể ấy. Sau rốt, thấy nguồn sáng chói lòa và đầu óc trở nên trống rỗng.

      , càng ngày càng hư đó…” Sau cuộc ái ân, Phù Hiểu thở hổn hển, nghẹn ngào trách móc chồng, nước mắt vương rèm mi trông đến là đáng thương: “Ngày trước có hành hạ em thế này đâu…” Tuy có nhu cầu lớn trong ‘chuyện ấy’ nhưng dạo trước tuần cũng chỉ hai hôm… mưa to gió lớn thế này.

      bé đáng thương ơi, trước kia, em lười vận động, ‘xực’ em hai lần, em chịu nổi, sao dám ‘xực’ em thả phanh? Bây giờ, em tập Yoga được thời gian kha khá rồi, có xuống tay với em nặng cỡ nào em cũng sao, cùng lắm là mệt tý, đây còn ‘kìm nén’ làm gì?” Đường Học Chính sung sướng giải đáp thắc mắc của , chưa hết thèm nên ngón tay lèn vào khu vườn bí mật của , nhờ cuộc ái ân khi nãy, đường vào trơn trượt, ngón tay đâm vào rút ra rất dễ dàng. Trước khi gặp Phù Hiểu, biết ‘thương hương tiếc ngọc’ là gì, có tìm đàn bà cũng tìm mấy chịu được nhu cầu quá lớn của . Từ ngày có Phù Hiểu, với , ‘làm tình’ còn chỉ là ‘tiết dục’ nữa, mỗi lần tiến vào trong , đều thấy hạnh phúc vô cùng, nhìn ‘nở rộ’ trong vòng tay thấy rất thỏa mãn, nhu cầu sinh lý của có cao mấy cũng để ý đến cảm nhận của mà phát tiết bằng cách ấy.

      Phù Hiểu tròn mắt vì sợ hãi: “…!” Trước kia, toàn ‘kìm nén’, bây giờ mới bình thường?! , thể nào?!!!

      “Vừa nóng vừa mềm… cục cưng của ơi…” Đường Học Chính thở dốc, rút phắt ngón tay ra, mạnh mẽ tiến vào .

      Phù Hiểu chưa kịp chống cự bị những nụ hôn nồng nàn của cướp mất lý trí.

      Chỉ có điều, ai đến giải thích cho với: tại sao khi sức khỏe tốt lại phát sinh nhiều ‘vấn đề’ hơn vậy trời!
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :