1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 95

      Y tá vâng dạ và cầm lọ hoa vào phòng tắm.

      Phù Hiểu hỏi: “Hôm nay chân còn đau ?”

      “Tiêm thuốc tê rồi, đau cái nỗi gì?”

      “Chân này hở?” Đường Học Chính bước lên trước bước, đùa ác bằng cách chọc hai phát vào chiếc đùi băng bó của thằng bạn, mẹ nó chứ, ai bảo ngày trước khi bị thương nặng, nằm chết dí giường, thằng này dám vẽ rùa lên người .

      Khóe miệng Mạc Vu Phi giật giật, đúng là sông có khúc, người có lúc mà.

      “Đường Học Chính!” Phù Hiểu ngờ là lại trẻ con đến vậy.

      Thái độ ‘bảo vệ’ đấy của làm vị đại thiếu gia nào đó phật ý, “Chẳng phải là tiêm thuốc tê rồi ư?”

      sao đâu, tôi quen rồi.” Mạc Vu Phi gượng gạo cong môi cười, trưng cái vẻ mặt người bị hại ra.

      Phản ứng của Đường Học Chính là đạp thêm cho đạp nữa.

      Phù Hiểu chưa được nhìn cảnh hai gã ‘bạn tồi’ đó ‘ngồi chơi’ với nhau bao giờ, bó tay với hai ảnh luôn, nhưng công nhận là xem cảnh ‘hai ảnh ngồi lại với nhau’ cũng khá thú vị.

      Ba người tán gẫu được mấy câu ba người đẹp kia cũng dọn hoa xong. Ba nàng đó rất biết điều, xong việc là chui luôn vào phòng khách cạnh đó ngồi với nhau. Thấy Phù Hiểu định ở thêm lúc nữa, Đường Học Chính gọi y tá vào, bảo: “ lấy thêm chiếc giường bệnh nữa vào đây.”

      cần giường làm gì?” Phù Hiểu thắc mắc.

      nằm nghỉ lúc .” Từ lúc đặt chân đến Thượng Hải hôm qua tới lúc lên máy bay về Bắc Kinh hôm nay, làm việc hai mươi mấy tiếng đồng hồ liên tục, thức trắng đêm để làm việc. Nhờ thế, tạm thu xếp xong công việc, có thể về Bắc Kinh thời gian. Về đến Bắc Kinh, xuống máy bay cái là đón Phù Hiểu luôn. Bây giờ, thấy hơi mệt, phải chợp mắt mươi phút mới được.

      mệt à?” luôn giấu mệt mỏi của rất kín nên vẫn hơi khó phát : “Em bảo là đừng vội về rồi mà.” hài lòng nên trách câu.

      “Chỉ hơi hơi thôi. Chợp mắt tý là ổn liền.” Đường Học Chính đưa tay lên vuốt cặp mày thanh mảnh nhíu lại của .

      lát sau, chiếc giường bệnh cơ động được đẩy vào, Đường Học Chính vẫn mặc nguyên quần áo nằm xuống, Phù Hiểu đắp chăn cho , ngồi xuống mép giường, cười trêu : “Chưa thấy ai ốm đau gì mà đòi nằm giường bệnh như .”

      Đường Học Chính cầm tay , “Người nhà bệnh nhân ở chăm nom.”

      “Mày xéo cho khuất mắt tao được à?” Từng từ từng chữ của Mạc Vu Phi như được rít qua kẽ răng.

      “Mạc thiếu đâu dễ bị thương, tôi mà thêm thời gian ở cạnh cậu ấy, cậu ấy lại chẳng hoạnh họe tôi?” Đường Học Chính lạnh lùng đáp, nhắm mắt lại, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.

      Phù Hiểu vẫn chăm chú nhìn , giờ phút này, vẻ mỏi mệt khuôn mặt , khẽ thở dài, siết chặt tay .

      “Sao nó về rồi?” Mạc Vu Phi hỏi.

      “Chắc là cái chàng này vẫn chưa xong việc đâu, như ấy bảo với tôi phải mấy hôm nữa ấy mới về được.”

      Con ngươi của Mạc Vu Phi lóe lên tia suy tư.

      Bên tai loáng thoáng tiếng Phù Hiểu và Mạc Vu Phi chuyện, Đường Học Chính dần chìm vào giấc mộng: lái xe chở Phù Hiểu hóng gió, đột nhiên, có chiếc xe lao ra, chắn ngang mũi xe , phanh kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn hai chiếc xe va mạnh vào nhau. hoảng hốt quay sang xem Phù Hiểu có bị thương thấy đầm đìa nước mắt. há miệng muốn nhưng phát ra được thanh nào, muốn đưa tay lên song cũng lại thể động đậy, cửa bên ghế phụ mở ra, bàn tay to lớn của đàn ông thò vào, đợi Phù Hiểu nắm lấy. Hai mắt Phù Hiểu đẫm nước mắt, nhìn với ánh mắt thê lương, bàn tay từ từ đặt lên bàn tay kia.

      ’ – trong giấc mơ, thầm hét lên trong lòng, chợt bừng tỉnh, bàn tay to bản siết chặt lại.

      “Đường Học Chính, sao vậy?” Phù Hiểu giật mình vì động tác bất ngờ của , tay bị bóp đến đau, quay sang nhìn .

      Đường Học Chính bần thần nhìn , trước mắt vẫn là khuôn mặt nhắn, xinh xắn ấy, trong tay vẫn là bàn tay ấm áp thân thuộc ấy, thế mà vẫn sao xua được nỗi phiền muộn trong lòng, “ nằm mơ…” Giọng chứa đầy mỏi mệt, xoay người xuống giường mà tay vẫn nắm chặt lấy tay chịu buông ra.

      gặp ác mộng phải ?” chưa thấy trông căng thẳng thế này bao giờ, cứ như là đánh mất cái gì cực kỳ quan trọng ý.

      phải.” Đường Học Chính cười cười, “ mua cho bao thuốc.”

      Phù Hiểu thấy có hơi khang khác cũng cố hỏi thêm, đứng dậy, lấy ví rồi ra khỏi phòng.

      Đợi khỏi, Đường Học Chính đuổi hết mấy người liên quan ra khỏi phòng. đóng cửa phòng bệnh lại, đưa tay lên vuốt mặt, rút ra điếu thuốc, châm lửa, hít hơi dài vào phổi.

      “Trong phòng bệnh cấm hút thuốc.” Mạc Vu Phi lạnh te, có vẻ chẳng ngạc nhiên gì trước những hành động của thằng bạn.

      Đường Học Chính ngã người vào chiếc ghế bành bằng gỗ hồng đào đặt cạnh giường bệnh, ngửa mặt lên trời, nhả ra làn khói trắng dập dờn, “… ngờ, tao mà cũng có ngày nhục như thế này.” cứ tưởng là có thể đè ép được cắn rứt và tự trách của mình, dùng cả đời này đền bù cho Phù Hiểu, nhưng, chợt phát ra: làm được. thể nghĩ đến việc: Phù Hiểu vì mà mất những gì, rồi lại vì mà gặp phải những chuyện gì.

      Mạc Vu Phi nhíu mày, biết là thằng bạn có chuyện muốn với , nhưng ngờ nó lại mở đầu câu chuyện kiểu ấy.

      Là chuyện gì vậy?

      “Mày tra đâu mà ra vụ đó thế? Vụ tai nạn năm xưa tao gây ra ấy.” Đường Học Chính vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ấy, hỏi với giọng khàn khàn.

      Thuốc tê khiến Mạc Vu Phi quá minh mẫn, ngẫm nghĩ trong chớp mắt, rồi, trợn tròn hai mắt lên, cuối cùng cũng hiểu được ý nghĩa câu hỏi của thằng bạn, “Sao mày biết được chuyện đó?” nghiêng đầu, nhìn sang thằng bạn, cau mày lại, hỏi.

      Uổng còn ôm tia hy vọng mong manh xác xuất 1/10000, hy vọng có thể nghe được câu trả lời phủ định từ miệng thằng bạn. Đường Học Chính cười khổ tiếng, thấy đầu lưỡi đắng chát, “Tao đâm chết ba mẹ ấy.”

      Mạc Vu Phi im lặng hồi lâu, “… Thế mày định làm gì bây giờ?”

      “Theo mày tao còn có thể làm gì bây giờ?”

      “Ly hôn?” Mạc Vu Phi nhướng mày.

      “Hừ, mày mong thế lắm nhỉ.” Đường Học Chính cười lạnh, rít hơi thuốc vào phổi.

      “Tao mong cái cứt, ả nhân tình nào của tao là nóng bỏng hơn Phù Hiểu chứ.”

      “Lấy chúng nó ra so sánh với Phù Hiểu?” Đường Học Chính giận dữ cau mày. Chỉ mấy món đồ chơi, là cái thá gì mà dám mang ra so với vợ ?

      “Chậc” tiếng – Mạc Vu Phi chắt lưỡi, cũng thấy mình luyên thuyên.

      Hai người cùng im lặng trong chốc lát, rồi, Mạc Vu Phi tiếp: “Thế tiếp tục làm như biết.” ra cũng chẳng ích lợi gì.

      “… Tao thử đây.” Đường Học Chính day trán.

      “Mày có ý gì?”

      “Tao mà cũng ép được nó xuống.” tìm ra con đường giải quyết vấn đề rồi, thế mà vẫn sao đè ép được cái cảm giác chênh vênh như đứng bên bờ vực thẳm trong xuống.

      Khả năng chịu áp lực tâm lý của thằng bạn mạnh đến mức nào, Mạc Vu Phi biết chứ, nếu nó muốn ngay cả việc lên vũ trụ cũng chỉ là chuyện với nó. Mạc Vu Phi ngờ là: có ngày, nó lại tâm với những lời gần như là đớn hèn đấy.

      cho tao những gì mày biết .” Đường Học Chính bảo.

      Mạc Vu Phi thong dong cất tiếng, câu chuyện ấy… để kể hết cũng chỉ cần mấy phút ngắn ngủn thôi, nhưng đằng sau nó, là bị vùi lấp suốt bao năm tháng.

      Càng nghe, Đường Học Chính càng bàng hoàng, Phù Hiểu, người con ấy… Rốt cuộc ấy cần bao nhiêu kiên cường để có thể ra hai chữ ‘tha thứ’? Rồi mười năm sau, trải qua vô số chuyện, vẫn cam nguyện mình gồng gánh ấy, lựa chọn giấu diếm đến cùng vì muốn làm tổn thương gã hung thủ là !

      Cảm giác cực kỳ chán ghét bản thân mình cứ mãnh liệt dâng trào trong , cổ họng đắng chát như nuốt hoàng liên.

      Căn phòng lại chìm vào yên tĩnh, yên tĩnh đến đáng sợ.

      “Mạc Tử,” lúc lâu sau, giọng nặng nề, chứa đầy mệt mỏi và nỗi ân hận vang lên trong phòng bệnh im ắng: “Sao tao lại đâm chết ba mẹ ấy chứ…”

      ‘Nhận định từ tiềm thức’[1] rất đáng gờm, dù bạn có chống cự nó kiểu gì nó vẫn tồn tại và tác động mạnh lên tâm lý bạn. Đường phu nhân và Đường Học Chính là ví dụ minh họa cho nhân xét .

      Bà Hàn Ngọc Tố dần bình tĩnh lại, bà thấy có lẽ mình quá đa sầu đa cảm. Tiểu thuyết là tiểu thuyết, đời là đời , sao có thể nhập hai cái đó làm được. Song, tuy bà quyết định thôi nghĩ nữa nhưng mỗi khi gặp Phù Hiểu bà vẫn cứ thấy rối lòng. Thế nên, nếu lúc trước bà rất khắt khe bây giờ: trong cư xử tự nhiên bà đỡ xét nét hơn chút, khi chuyện tự nhiên bà đỡ gắt gỏng hơn chút. Dần dà, khi bà để ý đến, bà và Phù Hiểu như mọi cặp mẹ chồng – nàng dâu bình thường khác.

      Đường Học Chính khác. gần như tự ngược mình, tìm người điều tra chi tiết cuộc sống mấy năm qua của Phù Hiểu, càng biết nhiều về cuộc sống của , lại càng cực kỳ hổ thẹn. Đôi lúc, thậm chí từng nghĩ: tất cả những người đàn ông tốt thế giới này đều xứng được theo đuổi Phù Hiểu, chỉ có có tư cách đấy. Nhưng, suy nghĩ đó vừa chớm lên bị vội vàng bóp nát, Phù Hiểu chỉ có thể là của , cho dù xứng với , cũng hèn hạ chiếm đoạt niềm hạnh phúc ấy.

      Còn Phù Hiểu, tuy hoàn toàn biết gì về chuyện nọ nhưng vẫn nhận thấy: kể từ hôm thăm Mạc Vu Phi về, Đường Học Chính có hơi khang khác. vẫn bận đến mức phải tính thời gian bằng giây, bằng phút song cứ đến đêm, hễ bọn họ vào giường là lại dùng đủ mọi mánh lới, lần nào ân ái, cũng khiến chỗ để trốn, ép phải hết những lời thương mới chịu hài lòng. Những lúc tỉnh táo, quả xấu hổ đến mức muốn tìm cái hang mà chui xuống. từng đưa ra kháng nghị nhưng vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình.

      “Đường Học Chính, được như vậy nữa.” Sau khi ân ái, cơ thể mềm mại của ngã vào lòng , khẽ đấm lên ngực .

      “Cái gì?” Đường Học Chính tạm no nê, hôn lên bờ vai ngọc để trần và ướt đẫm mồ hôi của , hỏi với giọng khàn khàn.

      được suốt ngày bắt nạt em thế này nữa.” bĩu môi.

      Tay Đường Học Chính cứng lại: “ bắt nạt em, em.”

      bắt nạt em có!” Càng chung sống với lâu, Phù Hiểu lại càng hay hờn dỗi, hay vô lý.

      bắt nạt em đâu.” Đôi môi trượt lên, bịt chặt đôi môi đỏ mọng chuyện của , cho bắt nạt .

      Còn dám kêu bắt nạt người ta hử! nàng bận ư a thấy mình oan khuất lắm.

      “Cục cưng bé bỏng, chúng mình hưởng tuần trăng mật .” Dù dạo này có bận đến hận thể phân thân cũng muốn để có cảm giác là chồng đây tròn trách nhiệm với . muốn lấy lòng , dùng tất cả những gì có lấy lòng .

      “Ừm, được, Mạc Vu Phi vẫn chưa thể xuống giường. Đợi ấy khỏe lại rồi tính.” Vì ta bị thương, nếu mặc kệ ta mà nghỉ tuần trăng mật thấy ổn lắm.

      Mạc Vu Phi, lại là Mạc Vu Phi. Mấy hôm nay, hễ rảnh là lại rủ thăm Mạc Vu Phi, biết chỉ quan tâm Mạc Vu Phi như người bạn, mà vẫn ngăn được những suy nghĩ cực đoan tràn ngập lòng mình: Nếu Mạc Vu Phi vứt bỏ tình cảm em của và nó mà tỏ tình với , liệu có bỏ hay ? Đôi con ngươi của Đường Học Chính tối sầm lại. Đột nhiên, áp môi mình lên môi , kéo và vòng xoáy của tình dục.

      cho bóng dáng của người đàn ông khác xuất trong suy nghĩ của ! Trong mắt và trong lòng : chỉ được phép có thôi!

      [1] 心理暗示: Psychological implications: Cactus xin được tạm dịch theo cách hiểu cá nhân là ‘nhận định từ tiềm thức’, mình cũng biết phải giải thích định nghĩa này thế nào, thôi lấy ví dụ để mọi người hình dung vậy, ví dụ này là thày marketing của mình lấy. Ví dụ: trong marketing có chiến lược về giá là chiến lược giá lẻ, với sản phẩm A, nếu đề giá là 299k được khách hàng chuộng hơn là đề giá 300k, thực ra giá là 299k hay 300k cũng chả khác gì nhau, nhưng đề giá là 299k lợi dụng được ‘nhận định từ tiềm thức’ để đánh vào tâm lí khách hàng, từ tiềm thức, khách hàng nhận định giá là 299k là hơn 200k chứ phải gần 300k, nên đề giá 299k khiến họ có cảm giác là sản phẩm rẻ hơn 300k dù thực tế phải như vậy.
      Chris, Anhdva, AChu 1 thành viên khác thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 96

      Trong đời, Đường Học Chính chưa từng quá chấp nhất điều gì, cũng chẳng có cái gì là thể mất . Mỗi khi gặp khó khăn, trắc trở, luôn thành công nhờ ý chí quyết thắng của , song hễ thành công là cụt hứng liền. Riêng Phù Hiểu khác, từng tế bào cơ thể gào thét rằng: thể mất . Nhưng: bây giờ, trong lòng , như báu vật nặng ngàn cân treo sợi tóc, chị sơ sẩy chút thôi rơi vỡ, chỉ sơ sẩy chút thôi có thể bị mất mãi mãi. Vì vậy mà lúc nào cũng sợ sợ sệt sệt, nhưng càng như thế lại càng rối, càng biết phải làm thế nào cho tốt.

      Càng ngày, Phù Hiểu càng cảm nhận cái khác nơi Đường Học Chính. phải có gì khác thường mà là thi thoảng nét mặt, động tác nào đó của làm cảm thấy: … lo âu. hỏi cũng chả hỏi được ra nguyên do gì, tưởng là chuyện công việc, muốn cho , tuy có hơi hụt hẫng vì điều đó nhưng vẫn cố hết sức làm vui lên. Kết quả là: lúc dỗ , rất vui vẻ, song lâu sau đó, còn lo lắng, căng thẳng hơn.

      Hết cách, đành phải nhờ đến bậc tiền bối: bạn Dương Mật của chúng ta.

      ngày cuối tuần nọ, hai bạn kéo nhau spa. Khi nằm sấp giường mát xa, Phù Hiểu rầu rĩ hỏi: “Mày bảo tao nên làm gì bây giờ?”

      Dương Mật cũng nằm sấp chiếc giường mát xa cạnh đó để nhân viên mát xa ấn lưng cho, nghe bạn hỏi vậy, thấy trán mình chảy xuống ba sọc đen, chẳng phải là dạo này Đường thiếu rất hay tặng quà nó, hễ nghe nó là nó phải phỏng vấn ai đó – cụ thể là những người mang giới tính nam, trẻ tuổi và khá thành công trong nghiệp – là lại cau mày, dỗ thế nào cũng chịu cho nó phỏng vấn người ta ư. Nó có chắc là nó than vãn (chứ chẳng phải khoe khoang) ?

      “Chị hai à, chị khoe em hạnh phúc của chị đấy hả?” Dương Mật hỏi cách chắc chắn.

      Phù Hiểu biết phải thế nào với bạn, “Mày thấy trông tao hí hửng lắm à?” nghiêm túc chuyện với nó đó.

      “Nhưng mà, vấn đề là: người ta như thế có gì tốt chứ?”

      tốt cũng chẳng phải, nhưng mà, tao biết chắc là ấy có chuyện phiền muộn mà ấy chịu cho tao và tao cũng chẳng biết phải hỏi ấy thế nào, mày có hiểu cái cảm giác đó ? là người ta ở bên mình, mà mình lại giúp gì được người ta, chỉ có thể trơ mắt ra nhìn người ta buồn phiền.” mong mình có thể giúp được Đường Học Chính, mặc dù có rất nhiều chuyện có lẽ bao giờ cho , vẫn hy vọng được chia sẻ với dẫu chỉ chút xíu những nỗi niềm của .

      “Tao biết chứ, Tiêu Nhiên cũng có những lúc như thế. Mày đừng lo, đàn ông ai chả vậy, sĩ diện bỏ xừ ra, dù ở ngoài có gặp phải chuyện gì về nhà ta cũng cho mày đâu, vì sợ mày xem thường ta ấy mà.” xong, Dương Mật cũng thấy được hợp lý cho lắm. Đường Học Chính là ai cơ chứ, chỉ có ta vênh mặt lên với người ta, chứ ai dám vênh mặt lên với ta?

      “Tiêu Nhiên cũng cho mày à?” Ngày trước, thấy ba có chuyện gì cũng với mẹ , chuyện vui hay chuyện buồn đều là câu chuyện của ba mẹ với nhau lúc cơm no rượu say. Vả lại, có nhiều chuyện vui, ba mẹ với nhau xong là lập tức vui lên.

      “Hồi trước , bây giờ có đỡ hơn chút, dần dà ấy cho tao những chuyện xảy ra trong ngày của ấy.”

      Phù Hiểu lặng im, đàn ông đều thế cả ư? bỗng thấy lòng hụt hẫng, lẽ nào cũng muốn chia sẻ vui buồn của với ? Ai chẳng có lúc vui lúc buồn, hai người bên nhau chẳng phải là nên đồng cam cộng khổ với nhau ư? Có khi nào những chuyện đó với là vì muốn làm lo ?

      Nhưng, dù có thế nào, cũng hy vọng có thể vui lên.

      “Có cách gì mày? Trước kia Tiêu Nhiên cũng cho mày mà bây giờ ấy lại , mày làm thế nào thế?” Phù Hiểu khiêm tốn học hỏi kinh nghiệm.

      “Vụ này …” Dương Mật húng hắng ho, “Là phụ nữ là khác làm được thôi.” trả lời cách súc tích.

      “Tao nào có chuyển đổi giới tính.” Kỳ thị hả, cái gì mà là phụ nữ đều làm được? Phù Hiểu rầu lắm.

      nhân viên mát xa mát xa cho cười khẽ, “Phù tiểu thư, tôi nghĩ ý của Dương tiểu thư là: hôm nay đến chăm sóc sắc đẹp ở chỗ chúng tôi, mát xa ở chỗ chúng tôi, lát nữa lại để chúng tôi trang điểm cho trở nên xinh đẹp, thế là khi về có thể dùng luôn với nhà.”

      Lúc này, Phù Hiểu mới nghe ra ý trong câu, đôi má hồng của lại càng hồng hơn. “À …” thấy giờ mà bảo là: “ làm thế được” xấu hổ chết mất, dạo này, gã kia tối nào cũng như đói lâu ngày, chưa rù quyến gì vồ đến lột quần áo rồi, có lần, tắm chạy vào, thế là hai vợ chồng lại ‘’ nhau trước tắm cho nhau sau.

      “Vừa hay chỗ chúng tôi có mặt hàng tinh dầu, các quý bà là chuộng hàng này lắm, chỉ cần giọt vào bồn tắm khi tắm là được.” nhân viên mát xa khác cười bảo.

      “Á, cần đâu.” Bây giờ, chưa gì sắp chịu nổi vần vò, lại thêm lọ tinh dầu gì đó nữa

      “Nghe được đấy, mày lấy lọ về xài xem sao.” Dương Mật nháy mắt. tính Phù Hiểu lắm, trong mấy chuyện chăn gối, con bé chắc 100% là chịu chủ động, thỉnh thoảng xúi nó chủ động lần, cũng có thể giúp hai vợ chồng nó thắm thiết với nhau hơn. Có khi, sau hôm nay, Đường thiếu còn cám ơn cũng nên…

      “À , thế …”

      biết phải ngỏ lời từ chối thế nào nên khi ra về Phù Hiểu mang hai lọ tinh dầu về nhà cách bất đắc dĩ. Về đến nhà, nghe Đường Học Chính trong buồng, mỉm cười, lên lầu, đẩy cửa buồng ra song lại chẳng thấy ai. Ngấm nghĩ giây lát, khẽ gõ cửa phòng tắm.

      “Ai đấy?” Giọng trầm ấm vọng ra từ trong phòng tắm.

      “Em về rồi đây. tắm à?”

      “Ừ, vào ?”

      ngờ là tắm bồn, bình thường, toàn tắm vòi hoa sen cho nhanh. Có phải rất cần thư giãn ? Phù Hiểu ngẫm nghĩ lát, đẩy cánh cửa pha lê, vào phòng tắm.

      Đường Học Chính nằm trong bồn tắm, thấy trẻ bước vào khỏi nhíu mày, hôm nay trở trời chăng?

      Tóc mai ướt nhẹp rủ xuống ngang mày, thân hình cường tráng của thoắt thoắt sau làn nước, căn phỏng mờ ảo vì hơi nước, chàng trai tuấn mỹ trong làn sương mờ càng quyến rũ hơn. Dù cùng ân ái vô số lần, Phù Hiểu vẫn e thẹn dám nhìn thẳng vào cơ thể trần truồng của .

      “Đến đây với .” nhấc tay khỏi nước làm nước văng tung tóe, ngoắc .

      được kéo em xuống nước đâu nhá.” rất cảnh giác, dặn được xấu trước.

      “Em chả tắm rồi còn gì?” Đường Học Chính giả nai, “Thế nào, đẹp cưng?”

      Phù Hiểu phì cười, đến chỗ , ngồi xuống thành bồn tắm, nghiêng đầu cho ngắm mình, “ thấy em hôm nay có đẹp ?”

      “Ừm, để Lão Gia xem nào.” Cánh tay ướt nước ‘vô tình’ đè lên đùi , vòng qua eo , kéo lại gần, nhổm dậy, hít hà : “Thơm,” sau đó lại ngửa đầu lên mi : “Đẹp.”

      “Quần áo của em…” Phù Hiểu nở nụ cười bất đắc dĩ, huých .

      “Vợ càng ngày càng đẹp ra.” Đường Học Chính đâu chịu bỏ qua cho , dán mình vào , cười hì hì.

      “Biết ngay là lại giở trò lưu manh mà.” Phù Hiểu đành cam chịu, vò mái tóc ướt nhẹp của cho bõ tức.

      Đường Học Chính cười khẽ hai tiếng, gối đầu lên đùi chịu ngẩng lên.

      Phù Hiểu ngồi im cho gối lên đùi, vớt nước lên kỳ tấm lưng trần cường tráng của , “ mệt à?”

      “Có hơi hơi.”

      “Em vừa mua được lọ tinh dầu, nghe là thả vào nước tắm giúp người ta thư giãn, hay là em mang vào đây cho nhé.” đâu dám là: có lọ tinh dầu còn có cả tác dụng giúp tăng sức hấp dẫn tình dục.

      cần, chỉ phụ nữ bọn em mới dùng thứ đó.” Đường đại thiếu gia kiên quyết từ chối.

      “Rất nhiều đàn ông cũng dùng mà.”

      “Thế cũng dùng.”

      “Đằng nào sáng mai chả tắm lại, có mùi gì mai tắm xong cũng bay sạch thôi. Mà em nghe tinh dầu rất tốt trong việc giúp người ta thư giãn đầu óc, nó giúp người ta có giấc ngủ ngon và ngủ dậy rất tinh thần.” đọc vanh vách lời nhân viên tiếp thị ra, số mới ‘sướng’ làm sao?

      Đường Học Chính choáng lắm, nhưng ra sức mời mọc như thế, tốt xấu gì cũng phải nể mặt chút chút: “Thôi em lấy tinh dầu của em .”

      “Được, chờ em lát.” Thấy đồng ý, Phù Hiểu mừng húm, vội chạy ra buồng ngoài lấy tinh dầu. Lát sau, cầm theo chiếc lọ chỉ bằng ngón tay út vào, nheo mắt đọc hướng dẫn sử dụng, rồi mở nắp lọ ra, mấy giọt vào bồn nước.

      Hương thơm thoang thoảng lan tỏa trong phòng.

      Phù Hiểu để lọ tinh dầu lên giá để đồ, thọc tay xuống bồn nước khoắng cho tinh dầu tan vào nước. cười hì hì, hỏi, “ thấy thế nào?”

      Đường Học Chính nhếch mép cười, “Thấy thế nào ấy à…” Đột nhiên, vươn tay ra, kéo tuột bé của vào bồn tắm, “Em thử khác biết.”

      Phù Hiểu lập tức ướt hết quần áo, còn lời nào để , chỉ lườm , nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Đường-Học-Chính!” là đồ siêu vô lại!

      “Gì thế?” Gã đàn ông da mặt dày như tường đồng vách sắt bắt đầu đủng đỉnh lột quần áo của , “Mà thấy quần áo em cũng ướt hết cả rồi, hay em tắm thêm lần nữa cho thoải mái.”

      vén mái tóc mai ướt nhẹp rủ xuống mắt lên, rồi cắn bờ vai cứng cỏi của phát mạnh cho bõ tức.

      Đường Học Chính còn thích là đằng khác, để vai cho cắn và tiếp tục lột quần áo , đồ nào cởi được xé đôi rồi ném .

      Khi cũng mảnh vải che thân như , vội vã ngậm lấy môi , đói khát mút mát…

      Sau cuộc ái ân, Phù Hiểu dựa vào lòng Đường Học Chính, hai người ngâm mình trong bồn nước lạnh. Ngẫm lại những lời răn dạy của Dương Mật, lên dây cót bản thân, hắng giọng, bắt đầu, làm như chỉ ‘chuyện phiếm’ với : “Cả ngày hôm nay, em phải ngồi mốc trong phòng làm việc, chán ơi là chán. Hôm nay làm những gì thế?”

      Tóm hai tên gián điệp kinh tế, vô ý phá đổ hai công ty, những chuyện này sao có thể với chứ, chỉ khiến càng chán ghét thôi, “ làm gì cả.” đủng đỉnh hôn lên vai .

      Đôi mắt của Phù Hiểu tối .
      Chrislazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 97

      hỏi tiếp: “Thế có chuyện gì buồn cười ạ?”

      “Vụ kéo em xuống nước vừa nãy có tính .”

      “… Em hỏi lúc làm cơ.” Phù Hiểu bĩu môi.

      “Vậy có.” Mấy công việc đó có gì hay ho, đáng để kể ra cơ chứ.

      “Thế gặp chuyện phiền não gì à? Mấy hôm rồi, em thấy có vẻ vui.”

      Đôi con ngươi của Đường Học Chính tối lại, cơ thể bỗng căng cứng, nhưng chỉ chớp mắt sau, lại cười hì hì, trêu : “Sao vợ Lão Gia lại cho là Lão Gia vui?”

      vui mà.” Phù Hiểu cúi đầu nghịch bàn tay , “ vui, em cũng vui nha, có chuyện gì vậy , có thể cho em biết ?”

      biết phát ra lâu rồi, song cái gì cũng , chỉ nghĩ đủ mọi cách để làm vui. Nhưng, giống như vòng tuần hoàn ác tính: càng tâm lý lại càng căng thẳng hơn. Sao dám với rằng: biết mình chính là hung thủ khiến trở thành nhi nhưng vẫn mặt dày hưởng thụ dịu dàng của … “ …”

      Phù Hiểu ngẩng phắt lên, nhìn thẳng vào đôi mắt chất chứa ưu lo của – những ưu lo chưa kịp giấu , nhất thời, thấy giận lắm, “ muốn với em thôi, nhưng đừng có lừa em!” biết mình nên nổi giận với khi buồn phiền, nhưng chẳng hiếu sao lại khống chế được bản thân mình. có chuyện giấu trong lòng, sao lại cứ chịu cho ? Lẽ nào đáng để tin tưởng? Nếu bây giờ, chỉ chút vấn đề hai vợ chồng thể cùng nhau đối mặt trong tương lai dài dằng dặc sau này, hai người chung bước kiểu gì? Càng nghĩ càng thấy tủi, đẩy ra, rút khăn tắm, quấn ẩu vòng quanh người rồi ra khỏi phòng tắm.

      ngờ là giận, Đường Học Chính khẽ chửi thề tiếng, đứng dậy, lau người qua quýt, rồi khoác áo choàng tắm chạy ra theo. Khi ra đến nơi, Phù Hiểu vì dỗi trèo lên giường, nằm xoay lưng về phía rồi. Thấy tóc ướt nhẹp, thở dài hơi, đến trước mặt , “Tóc em còn ướt nè, để tóc ướt mai bị đau đầu đó.”

      Phù Hiểu nhắm mắt lại, lật người sang bên kia, thèm đếm xỉa đến .

      “Được rồi, ngài cứ nằm ạ, để tiểu nhân sấy tóc cho ngài.” Đường Học Chính bật máy sấy lên, sấy mái tóc đen óng ả xõa gối của .

      Phù Hiểu ra sức ngọ ngoậy đầu, nhích người (từng tý ) sang cạnh kia của chiếc giường, vẫn dỗi , vẫn đưa lưng về phía .

      Động tác ‘trườn kiểu sâu đo’ đó của làm hai mắt Đường Học Chính tít lên: vợ quả là đáng nhất quả đất! Nghĩ đến đó, mắt lại tối lại, trèo lên giường, ôm lấy trẻ từ phía sau, chỉ bằng tay có thể ôm trọn rồi.

      Phù Hiểu ra sức giãy dụa, song Đường Học Chính tốn bao nhiêu sức lực ghì chặt vào lòng, “Vợ.” ghé vào tai thầm, “Đừng cáu mà, đúng là có chút chuyện, ừm, chuyện khá nghiêm trọng… ai giúp được cả nên em cứ kệ , ít ngày nữa là ổn thôi.” nhất định phải tự mình vượt qua cú sốc này, vì chịu nổi nguy cơ mất .

      Nghe vậy, tuy Phù Hiểu vẫn hơi hơi thất vọng nhưng còn giãy dụa nữa. lúc lâu sau, chậm rãi xoay người lại, ngửa lên nhìn , “Nếu em có thể giúp được chuyện gì, nhớ phải cho em đấy.”

      Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, “Đương nhiên rồi.” Với , còn nằm trong vòng tay chính là hỗ trợ lớn nhất. mi mấy cái liền: “Bây giờ ngài có thể sấy tóc rồi chứ? Đường phu nhân?”

      cũng phải sấy!”

      Ngày hôm sau, Phù Hiểu được nghỉ, ngồi mép giường bệnh của Mạc Vu Phi, gọt táo theo cầu của chàng.

      “Gọt táo hình con thỏ .” Mạc Vu Phi . Giường bệnh hơi rung rung vì vừa xem tivi vừa rung đùi.

      Phù Hiểu cũng quen với kiểu của rồi, liếc xéo cái, “ xem phim thần tượng Đài Loan chứ gì?”

      “Sao biết?” Hai mắt Mạc Vu Phi lập tức sáng lên, lấp lánh như sao.

      “… Có rảnh để xem phim đó, chẳng bằng thêm thời gian tập vật lý trị liệu.”

      “Mệt.” Đại thiếu gia rất kiệm lời.

      Phù Hiểu bĩu môi.

      “A Chính đâu rồi?” Nếu là vụ thể tình bạn với đoán: trong tương lai xa, khi sắp ngoẻo, chắc thằng đó cũng chẳng ‘thắm thiết’ với bằng dạo này (giả sử là Phù Hiểu tồn tại).

      ấy có việc gấp.” Khi hai vợ chồng đến đây, nhận cuộc điện thoại rồi vội vàng rời . Trả lời xong, do dự chốc lát, nhưng rồi vẫn hỏi: “ biết dạo này Đường Học Chính lo buồn chuyện gì phải ?”

      Người đổi kênh ti vi liên tục vì rỗi hơi quá: Mạc Vu Phi nhướng hàng mày, “Ờ.”

      Quả nhiên là ta biết. “Vậy có thể giúp đỡ ấy chút chút ?” biết là cánh đàn ông luôn có số chuyện muốn với phụ nữ, cũng như phụ nữ các luôn có số chuyện muốn với đàn ông.

      “Sao biết được thế?” trả lời mà hỏi lại .

      “Mấy hôm nay, tâm trạng ấy được tốt, tôi có thể nhìn ra được.”

      Tâm trạng thằng đó có được tốt mấy người bình thường cũng nhìn ra được đâu nhé? Chắc ấy để ý nó ghê lắm. Mạc Vu Phi cũng cảm xúc của mình lúc này là gì nữa, chỉ bảo rằng: “Mấy hôm nữa là ổn thôi, đừng lo vớ lo vẩn.”

      Hai người chuyện Đường Học Chính gọi đến: “Em vẫn ở chỗ Mạc Vu Phi à?” Mẹ nó chứ, để ở đó mình, sao yên tâm nổi.

      “Vâng ạ, có đến đây nữa ?”

      qua đấy được, còn bận đến tầm 6, 7 giờ tối cơ. Hôm nay, tự dưng thèm ăn gà hầm bí đỏ em nấu quá, em nhớ về sớm nấu cho ăn nhá.”

      “Thưa quý khách, tiệm nhà em là phải hẹn trước ạ.” Sao đột ngột vậy.

      “Hở?” Thành đầu bếp từ bao giờ thế?

      “Hì, lát nữa, Dương Mật đến đây thăm Mạc Vu Phi. Sau đó, em với ấy sang nhà ấy thăm chú Dương và Dương. Hay là thế này , bao giờ xong việc, đến thẳng nhà Dương Mật nhé.”

      “Được.”

      “Vậy ngoài món gà hầm bí đỏ, ngài còn cần thêm món gì nữa ạ? Quý khách?”

      “Thịt rán, đậu sốt, cá hấp, thêm canh ngô hầm xương nữa.” Cái gã này đúng là biết khách sáo là gì.

      “… Cám ơn quý khách gọi hết tất cả các món trong thực đơn tiệm chúng em.”

      cần khách sáo, cứ thế nhé, tối gặp.”

      Nghe như có tiếng rất nhiều người xì xầm chuyện ở đầu dây bên , xem ra là rất bận: “Được rồi, bye bye.”

      cúp điện thoại, Mạc Vu Phi liếc cái, nửa cười nửa : “Bất ngờ , còn biết cả nấu ăn cơ à.” Đám phụ nữ quen ai là dám xuống bếp vì sợ ngón xấu ngón tay ngọc ngà, thanh mảnh của mình.

      “Tôi chỉ biết nấu mấy món dân dã thôi.” Sống mình đương nhiên là phải biết các kỹ năng sống cơ bản rồi. ra khoái nấu nướng, với chỉ cần no bụng là được. Nhưng, từ khi Đường Học Chính bước chân vào cuộc đời , đâm ra khá thích nấu ăn, hai người ăn vui hơn người ăn nhiều. Vả lại, nhìn ăn ngấu nghiến những món nấu, thấy rất vui.

      “Ồ, vừa khéo, tôi cũng ăn ngán mấy món siêu bổ đầu bếp của tôi nấu rồi, mai nhớ nấu cho tôi bát canh thanh đạm, canh gà, canh cá gì nhá.”

      cầu của ta cao gớm!

      Cuối cùng Đường Học Chính cũng xong việc, nhìn đồng hồ, hơn 7 giờ rồi. bước ra khỏi phòng họp, định gọi cho Phù Hiểu thư ký tiến đến báo cáo, “Đường thiếu, khoảng 4 giờ chiều nay, có Tiêu Thiển Thiển tiểu thư đến tìm ngài. Tôi bảo với ấy là ngài có việc gấp phải xử lý, đề nghị ấy quay lại vào hôm khác, nhưng khăng khăng đòi đợi ngài xong việc. Bây giờ, Tiêu tiểu thư vẫn ngồi trong phòng khách đợi ngài ạ.”

      Đường Học Chính cau mày, gần như quên là mình chưa giải quyết xong nàng. ngẫm nghĩ giây lát, : “Được rồi, cứ tan làm .” Rồi lững thững về phía phòng khách.

      Trong phòng khách, Tiêu Thiển Thiển đứng cạnh cửa sổ sát đất, ngắm bầu trời tối dần. khoanh hai tay trước ngực, mím môi trầm tư. vừa tập Yoga với bà Hàn Ngọc Tố ở thẩm mĩ viện xong. Nhân cơ hội đó, cũng thăm dò được ít tin tức từ bà Hàn Ngọc Tố. cho Đường Học Chính lâu vậy rồi mà vẫn chẳng có động tĩnh gì nên sắp cạn kiệt kiên nhẫn rồi. quanh co hỏi bà Hàn Ngọc Tố phát bà Hàn Ngọc Tố vẫn chưa biết con trai bà biết câu chuyện năm đó. Thậm chí, qua lời bà Hàn Ngọc Tố, còn biết thêm là: dạo này, Đường Học Chính còn chiều Phù Hiểu hơn bao giờ hết, nuông nấng Phù Hiểu hết mức có thể.

      Rốt cuộc là nghĩ gì, rốt cuộc là định thế nào? muốn ngồi nhà đoàn già đoán non nên quyết định đến gặp trực tiếp để hỏi cho ràng. Dù nghe được tin giải quyết chuyện quan trọng, cũng từ bỏ ý định đó, thế là ngồi trong phòng khách đợi suốt ba giờ đồng hồ.

      vốn có tính kiên nhẫn, nhưng hôm nay khác, sao cất bước rời cho nổi, cứ thấy lòng mình phiền muộn sao ấy.

      “Có việc gì ?” Rất lâu sau, Đường Học Chính đột ngột xuất , đứng ở cạnh cửa.

      Tiếu Thiển Thiển giật mình, xoay người lại, bối rối nhìn sang người đàn ông kiệt xuất ấy, sau phút im lặng, thong thả mở miệng: “… Tôi đói rồi, chúng ta đâu ăn .”

      “Tôi còn có việc.”

      “Tôi chờ mấy tiếng đồng hồ rồi, thế mà chỉ chút thời gian đó mà cũng cho tôi được ư?”

      “Tôi có hẹn ăn tối rồi, nào, tôi mời uống tách cà phê.” Sau đó giải quyết dứt điểm mọi chuyện, mong có thêm chuyện ngoài ý muốn nữa.

      Hai người vào quán cà phê sang trọng dưới lầu, Đường Học Chính gọi cà phê xong điện thoại cho Phù Hiểu, báo cho là có lẽ về muộn chút.

      Nhất thời, nụ cười của Tiếu Thiển Thiển tắt lịm, buồn nghĩ xem nên vào đề thế nào nữa, hỏi thẳng luôn: “ vẫn chưa làm với Phù Hiểu?”

      cần thiết.” Đường Học Chính hờ hững.

      “Vậy định thế nào?” truy hỏi.

      định gì cả.”

      Nghe vậy, Tiêu Thiển Thiển cau mày, “A Chính, tôi lừa đâu!” Lẽ nào cho là lừa , nên mới coi chuyện này ra gì?

      “Tôi biết.” Giọng của Đường Học Chính như trầm hơn.

      “Thế sao còn… Lẽ nào muốn đền bù ả ta?” Tiêu Thiển Thiển đoán, rồi vội khuyên, “A Chính, nghĩ kỹ lại , đời này, làm gì chuyện trùng hợp cỡ đó, sau bao nhiêu năm, ả ta đột ngột xuất trước mắt , nhất định là ả ta có mục đích khác!”

      Đúng lúc đó, nhân viên phục vụ bưng cà phê lên, hai người tạm dừng lát. Sau đó, Đường Học Chính : “Tôi đền bù cho ấy kiểu gì cũng sợ đủ, còn quan tâm ấy có mục đích khác hay làm gì?”

      “A Chính, ả ta muốn trả thù đó, tuy chúng ta có lỗi trong chuyện năm đó nhưng cũng thể để ả ta hủy hoại đời .” Tiêu Thiển Thiển ra sức khuyên can, nghĩ kỹ lắm rồi, cho là người đàn bà nào có thể cam tâm về làm vợ người đàn ông hại chết cha mẹ mình, Phù Hiểu là người thủ đoạn, ả dám làm điều đó, nhất định là vì muốn tìm cơ hội trả thù.

      “Bây giờ, đầu đuôi chuyện năm đó ra sao tôi biết hơn , Phù Hiểu là người như thế nào tôi cũng hiểu hơn . Trong chuyện đó, chỉ có tôi và mắc tội với ấy, chứ ấy làm gì có lỗi với tôi và cả.”

      “Như bây giờ thấy mệt mỏi à? Nếu muốn đền bù cho ả ta, có hàng trăm hàng ngàn biện pháp, sao phải chọn biện pháp mệt mỏi nhất chứ. Bây giờ, khi nhìn thấy ả ta, thấy khổ sở sao?” nợ ả hai mạng người – tính mạng của ba mẹ ả, ngày ngày phải gặp ả có khác nào bị tra tấn tinh thần?

      “Chuyện của tôi khiến lo.” Ngày ngày gồng gánh nỗi sợ hãi mất Phù Hiểu, sao có thể khổ sở chứ! Nhưng muốn để Tiêu Thiển Thiển biết điều đó.

      thể để áy náy mê hoặc mình, nhỡ ả ta lên kế hoạch trả thù từ rất lâu, chuyện gì cũng có thể xảy ra đó.”

      biết Phù Hiểu là người như thế nào đừng có phỏng đoán linh tinh. Trước kia, ấy có thể rút đơn kiện và tha cho tôi, đủ để thấy ấy vị tha tới mức nào. Về lý mà , cũng nên biết ơn ấy!” Chứ đừng có suốt ngày suy xét, đề phòng.

      gặp chuyện tất cả mọi người trong nhà ra tay giải quyết giúp . Ông nội có chính trực đấy, nhưng người gặp chuyện cũng là thằng cháu trai quý báu của ông, ông cũng làm ngơ nổi đâu. Người nhà chỉ cần gây sức ép chút chút, người nhà họ Phù có thể rút đơn kiện chắc?”

      ra những lời đó mà thấy ngượng miệng à,” Đường Học Chính nhìn , ánh mắt sắc lẹm, “Tôi còn tưởng có thể hiểu ra, ngờ lại thành kiến với ấy nặng nề đến vậy. Giờ tôi có nữa cũng vô ích, hãy coi như chưa từng nghe được chuyện này .”

      “Sao cố chấp vậy hả!” Tiêu Thiển Thiển cáu tiết, “Nếu tin ả ta có mục đích khác đến thế sao lại dám đối chất với ả ta chứ?”

      “Tôi bảo là cần thiết rồi mà.”

      tôi !” Nếu để ấy thấy được bộ mặt của Phù Hiểu ấy vĩnh viễn biết ai mới là người thực tốt với ấy.

      “Tiêu Thiển Thiển,” Giọng điệu của Đường Học Chính thay đổi hẳn, “Đây là chuyện của gia đình tôi, dù sau này tôi có thân bại danh liệt, cũng khiến lo.”

      !”

      “Tôi rất cảm kích quan tâm dành cho tôi, nhưng tôi tiêu thụ nổi nó, cám ơn.” , câu hai tầng nghĩa, “Chỉ xin sau này: Đừng nhúng mũi vào chuyện của vợ chồng tôi nữa.”

      “Trong mắt , tôi đáng ghét đến vậy ư?” Tiêu Thiển Thiển siết chặt nắm tay, giọng hơi đứt quãng vì tủi hổ.

      “… Xin lỗi.” Trừ hai chữ này, biết phải gì khác?

      biết và Phù Hiểu… Sao có thể tiếp tục ả ta bằng tình thuần khiết chứ! Bây giờ kiên quyết lắm, nhưng có khi đó chỉ là vì áy náy và muốn chịu trách nhiệm với ả ta thôi!”

      “Thế cũng chẳng liên quan gì đến .” Đúng là tình dành cho Phù Hiểu còn nhõm như xưa, nhưng cho ai rằng: ra, thấy mình còn may mắn chán. Trong tình và hôn nhân còn quá trẻ, nếu biết được , sau này có lẽ còn có những lần cãi vã với Phù Hiểu đến cùng và tuyệt đối thỏa hiệp, sau này nhất định có lúc làm đau lòng. Song, bây giờ còn như thế nữa, cảm thấy có thể có được Phù Hiểu may mắn lớn lao, chỉ mong có thể trân trọng suốt đời.

      Thân mình Tiêu Thiển Thiển run lên bần bật, đôi môi cũng run run, “Trước mặt , tôi quỵ lụy đến mức nảy rồi, thế mà lại chỉ bảo tôi đừng có xen vào chuyện của ư?” Dứt lời, rớt nước mắt.

      Từ bé đến lớn, chưa từng hạ mình với ai, thế mà trước mặt , quỵ lụy đến mức chính cũng nhận ra mình, song lại chẳng buồn ngó ngàng đến.

      Ngạo mạn như Tiêu Thiển mà cũng có lúc yếu đuối đến mức này, nàng làm xúc động nơi nào đó trong tâm hồn Đường Học Chính. Nhìn nàng, như thấy được yếu đuối của chính mình. Ở trước mặt Phù Hiểu, lại chẳng như Tiêu Thiển Thiển bây giờ, cẩn thận từng li từng tý, chỉ sợ coi thường , căm ghét . thở dài hơi, rút khăn giấy đưa cho nàng.

      Tiêu Thiển Thiển cắn môi dưới, chậm rãi đưa hai tay ra nhận, rồi nắm lấy tay .

      Đường Học Chính thoáng ngừng lại giây, rồi lập tức rút tay về, “Xin lỗi.”

      Cuối cùng, Tiêu Thiển Thiển nhắm lại đôi mắt đẫm lệ, từng giọt, từng giọt nước mắt rơi xuống tách cà phê bỏ dở.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 98

      Phù Hiểu ở trong phòng bếp nhà Dương Mật nấu cơm với bà Dương bị Dương Mật lôi phắt vào gian buồng.

      “Gì thế mày?” bận nè.

      “Vớ vẩn, đương nhiên là hỏi mày hôm qua thế nào rồi.” Dương Mật có vẻ hào hứng lắm.

      Phù Hiểu ho khẽ tiếng, “Ai quy định là mua xong phải dùng luôn nào.”

      “Mày đúng là đồ cầu tiến, đồ nhát như thỏ đế.” Dương Mật bực với cái nết ‘ đến nơi đến chốn’ của bạn lắm.

      … Bộ làm thỏ dễ lắm chắc?

      “Thế tóm lại là tối hôm qua thế nào, có tiến triển gì ?”

      Đôi mắt Phù Hiểu tối , “ ấy vẫn chịu , chỉ bảo là tự ấy xử lý được.”

      ra, Dương Mật sớm đoán được kết quả. biết: Đường Học Chính thuộc tuýp người đó – tuýp người để ai nhìn thấu mình chắc chắc ta dễ dàng cho phụ nữ tâm của ta. Chỉ có điều, còn tưởng Phù Hiểu là đặc biệt với ta…

      sao đâu mày, đàn ông là thế, cứ để kệ họ .” Dương Mật đành an ủi bạn.

      “Ờ, Mạc Vu Phi cũng bảo thế, cho tao lo vớ lo vẩn.”

      Đúng rồi, nhắc đến chuyện này mới nhớ, hôm nọ, với Tiêu Nhiên đến thăm Mạc thiếu có gặp Phù Hiểu, tuy biết từ trước là Phù Hiểu cũng ở đó nhưng vẫn khỏi kinh ngạc khi thấy bạn mình quá thân với Mạc thiếu. Phù Hiểu nào có như vợ thằng bạn nối khố của ta chứ, có mà thành bạn nối khố của ta luôn rồi ý. “Mày làm thân với Mạc thiếu từ bao giờ thế?” Sao lại phát ra là khả năng tạo dựng mối quan hệ của bà chị mình siêu đỉnh nhỉ? Nếu biết truớc gọi nó đến thăm sớm hơn nữa, chừng bây giờ lên đến chức quản lý rồi cũng nên.

      “Aizzz, câu khó mà hết được. Hôm nào rảnh tao kể cho mày sau, bây giờ tao ninh bí đỏ .” ấm nhà kén chọn vô cùng, thích bí đỏ ninh nhừ, nhừ đến gắp được bằng đũa ấy.

      Dương Mật chắt lưỡi tiếng, nhưng cũng cố giữ lại. Làm phiền bữa tối của Đường đại thiếu gia là nặng tội lắm nha.

      “Hiểu Hiểu, bao giờ Tiểu Đường đến?” Từ trong phòng bếp, bà Dương ló đầu ra hỏi, còn mấy món nữa chưa nấu, bà sợ kịp mất.

      ấy bảo tối ấy mới đến cơ, còn kịp chán, Dương, đừng lo.”

      “Aizzz, đây là lần đầu tiên Tiểu Đường đến nhà chúng ta sau khi hai đứa kết hôn, đương nhiên phải làm cho tươm tất chút rồi. Con mau vào đây , có thể cho bí đỏ vào rồi đó.”

      “Dạ, vâng ạ.”

      Phù Hiểu định ra Dương Mật gọi lại, “Mày có tin nhắn.”

      rút chân lại luôn, cầm chiếc di động để giường lên, là tin nhắn đa phương tiện Lam Tiểu Hi gửi cho , có tựa đề.

      Cái gì vậy ta? Là hình ảnh cho bài phỏng vấn à? Phù Hiểu tải về luôn.

      “Cái gì thế?” Dương Mật nhoài đến hỏi.

      “Tao cũng biết.” Tải xong, mở ra thấy:

      Trong bức ảnh, người phụ nữ đẹp, đôi mắt ngấn lệ cầm tay của người đàn ông, mà vẻ mặt của người đàn ông vừa bất đắc dĩ, vừa xót xa.

      Vốn là bức ảnh tuyệt đẹp nhưng vì nhân vật nam chính là chồng nên sao thích nó cho được.

      “Ai gửi thế!” Dương Mật hãi lắm.

      Tim Phù Hiểu đập loạn lên, thế này là thế nào? Lòng rối như tơ vò, cắn môi, quyết định gửi bức ảnh vừa nhận được cho Đường Học Chính.

      “Mày làm gì thế?” Dương Mật ngăn lại.

      “Dù có đoán gãy lưỡi những phỏng đoán của tao về nguồn cơn cảnh trong ảnh cũng chỉ là phỏng đoán, thà rằng cho ấy xem ảnh rồi bắt ấy giải thích với tao.” Phù Hiểu .

      “Mày cho ta xem ảnh đó trước ta dễ dàng bịa ra hàng trăm hàng ngàn lý do để lừa mày.”

      ấy làm như thế, nếu ấy muốn ấy , chứ ấy dối tao đâu.” Dứt lời, gửi hình ảnh đó cho luôn.

      Năm giây… mười giây… mười lăm giây sau, điện thoại réo chuông.

      Dương Mật cũng rất căng thẳng, “Mày cố bình tĩnh chuyện với ta nhé.” giọng nhắc.

      Phù Hiểu: “ừ” tiếng, nhận điện thoại.

      “Em ở đâu?” Đường Học Chính hỏi, giọng nghe có vẻ căng thẳng lắm.

      “Nhà Dương Mật.” Phù hiểu rầu rĩ đáp.

      “Ai cho em xem ảnh đó?” Nghe được đáp án, giọng lập tức lạnh .

      quan tâm chuyện đó làm gì?”

      “… Phù Hiểu, phải như em thấy đâu.”

      Bất giác, Phù Hiểu thở phào nhõm, “Thế bây giờ ở đâu?”

      đường đến chỗ em đây.”

      “Vậy mau đến đây , em rất hài lòng, chúng mình cần chuyện.”

      sắp đến nơi rồi, em đừng nghĩ ngợi linh tinh nhá.”

      “Nghĩ hay nghĩ em kiểm soát được chắc? phiền quá !” Phù Hiểu cáu tiết, mắng xong là cúp điện thoại luôn.

      Nghe được câu đó của , Đường Học Chính sa sầm sắc mặt cũng phải mỉm cười, giẫm ga, tăng tốc độ.

      Dương Mật thấy lời chất vấn khi phẫn nộ đến tột cùng của bạn đơn giản hóa đến mức chỉ gói gọn trong câu: “ phiền quá ,” tròn mắt lên nhìn bạn, chẳng thể hiểu nổi, “Hiểu, vụ này cứ thế là xong à?”

      “Ai vụ này đến đây là xong rồi, tao vẫn giận nè!” Phù Hiểu để di động xuống, ra ngoài, vào bếp nấu cơm tiếp.

      Vừa giận vừa vội vội vàng vàng nấu cơm? Cơn tức này: LỚN GỚM!

      Dương Mật lắc đầu, xin ngả mũ chào thua bạn.

      Đường Học Chính phi đến với tốc độ nhanh nhất có thể, quét mắt khắp phòng khách, rồi lao vào bếp, “Vợ.” cười toe toét chạy đến ôm .

      “Xê ra, bận nè.” Phù Hiểu làm mặt lạnh.

      Bà Dương vui vẻ ra mặt, “ phải ngượng đâu, Dương ra ngoài trước đây, xem hai chị có giống ‘ ngày gặp như xa cách ba thu’ kìa?” Dứt lời, bà lập tức ra ngoài.

      …” Từ “Dương” còn lại của biến mất khi hai đôi môi dán vào nhau, Phù Hiểu muốn né , nhưng chiếc lưỡi bá đạo của luồn vào miệng , quấn quýt chiếc lưỡi đáng của .

      Khi bị hôn đến nhũn cả người ra và ngã vào lòng , Phù Hiểu bực tức nghĩ: Gã này chả biết phân chia trường hợp gì cả!

      “Vợ, đừng giận nhé.” Đường Học Chính ôm lầu bầu.

      “Về nhà chuyện sau, đừng để Dương và chú Dương lo.” Phù Hiểu cố bình ổn lại nhịp thở của mình, đẩy ra, mang đồ ăn ra bàn cơm.

      Nghe thế, Đường Học Chính lại thấp thỏm rồi, rốt cuộc là có định tính sổ với vậy. Chỉ có điều, bất luận kẻ chụp bức ảnh đó là ai, bao giờ tra ra y, cũng chỉnh chết y.

      ***************************************************

      lát sau, mọi người quây quần vui vẻ bên mâm cơm tối thịnh soạn, Đường Học Chính thấy mâm cơm toàn món cầu khỏi kéo Phù Hiểu vào lòng mình và mi cái.

      Lần đầu tận mắt thấy đôi trẻ âu yếm, ông bà Dương tuy có hơi quen nhưng cũng là chân thành mừng cho hai đứa. Bà Dương cười bảo: “Các con âu yếm nhau thế chúng ta cũng yên tâm. Tiểu Đường à, Hiểu Hiểu của chúng ta mồ côi cha mẹ từ thuở còn thơ, sau này xin con hãy bao dung với con bé, những lúc con bé giận dỗi, con hãy nhường con bé, nhé.”

      Đôi vợ chồng trẻ nhà họ Đường cùng im lặng trong chốc lát, Đường Học Chính mỉm cười, từ tốn : “Con biết rồi ạ.”

      Ông Dương cười bảo: “ Dương của các con là hay càm ràm lắm. yên lành mình mấy chuyện đó làm gì, tôi là tôi thấy Tiểu Đường rất thương Phù Hiểu, còn cần mình dặn chắc?”

      “Ha ha, đúng vậy, tính vẫn dong dài thế, cứ kệ thôi, các con mau ăn .”

      Cơm nước xong xuôi, mọi người ra phòng khách ngồi uống nước và chuyện trò với nhau, thấy cũng còn sớm, bà Dương giục vợ chồng Phù Hiểu về. Hai vợ chồng Phù Hiểu nhìn nhau cái, rồi đứng dậy, chào ông bà Dương để về nhà.

      Hai vợ chồng Phù Hiểu vốn có tâm , vì lời bà Dương căn dặn trong bữa ăn mà lúc này lại càng im lặng hơn. Sau khi lên xe, Đường Học Chính thắt dây an toàn cho Phù Hiểu như thường lệ. Khi nhoài người về phía , ngắm trong bóng tối, đôi mắt long lanh như sao sáng và đôi môi đỏ mọng của khiến kìm chế được mà áp môi mình lên môi .

      Phù Hiểu giãy dụa, nhắm mắt lại, đón nhận nụ hôn của .

      Hôn môi xong, Đường Học Chính còn cả hôn má nữa, rồi mới ngồi thẳng người lên lái xe.

      Sau hồi lâu im lặng, cuối cùng Phù Hiểu cũng lên tiếng, “ giải thích cho em chuyện bức ảnh đó .”

      ta khóc, đưa cho ta tờ khăn giấy.” Đường Học Chính trả lời cách cực kỳ súc tích.

      “Sao ấy lại khóc?”

      “… Cái đó em cần biết, dù sao em chỉ cần biết rằng: rất trong sạch là được.” Đường Học Chính nghiêng đầu nhìn sang .

      “Thế ấy tìm có chuyện gì?”

      “… Chuyện thôi.”

      Phù Hiểu mím môi, hơi nghiêng người, nhìn vào , “Đường Học Chính, em sống mình quá lâu nên em cũng quá : trong đời sống vợ chồng, hai vợ chồng nên sống với nhau như thế nào, nhường nhịn nhau ra sao. Nhưng mà, ngày ba mẹ em còn sống, ba mẹ luôn dạy là: dù là trong tình bạn hay trong tình , hai người muốn bên nhau phải hiểu nhau, tin tưởng lẫn nhau và sẻ chia với nhau.”

      Đường Học Chính thấy cằm dưới của như cứng lại.

      “Em cho suy nghĩ của em trước nhé, có được ? Nếu thấy có gì đúng, có thể ngắt lời em.”

      Đường Học Chính lặng im.

      Phù Hiểu coi như là đồng ý, nhìn thẳng vào , : “Em thích Tiêu tiểu thư, ai chịu đựng nổi người năm lần bảy lượt thóa mạ mình chẳng vì lý do gì, em phải thánh mẫu nên đương nhiên em cũng thế. Nhưng mà em chưa bao giờ xấu ấy trước mặt dù chỉ câu, bởi vì ấy là bạn , là người cũ của , hai người có chung quá khứ, mà em tham dự vào quá khứ ấy nên đương nhiên có nhiều chuyện em biết, chuyện đó em có thể chấp nhận. Lần trước, ấy gây ra tai nạn giao thông, hai người đều cho là em sai, thậm chí còn chiến tranh lạnh với em vì vụ đó, khi đó, thậm chí buồn nghĩ đến căn nguyên việc là ấy lái xe khi say rượu nên mới… có biết, những ngày ở Thượng Hải, em nhớ đến mức nào , nhưng khi về lại gặp người phụ nữ khác trước! có lý do, em có thể hiểu cho . Chỉ có điều, đền đáp cho cố gắng hiểu cho của em, đền đáp cho cố gắng làm mọi chuyện với của em là: chúng ta chiến tranh lạnh. Em rất đau lòng, em muốn nghĩ ngợi nhiều mà cả ngày lúc nào là em nghĩ ngợi. Em nghĩ: phải chăng quan điểm sống của chúng ta quá khác nhau nên dù chúng ta có nhau cũng thể hạnh phúc bên nhau? Phải chăng nhất định phải môn đăng hộ đối mới có thể có chung suy nghĩ? Phải chăng chỉ có tình thể nuôi sống hôn nhân?”

      đến đây, Phù Hiểu ngừng lại lát, cố nuốt xuống nghẹn ngào, rồi tiếp: “Quả em nghĩ rất nhiều, thậm chí em còn thấy hơi lạnh lòng. Song, khi bị kẻ xấu tập kích và suýt bị bắn, khi em cực kỳ sợ hãi, trong lòng em vẫn chỉ có bóng hình thôi. Hôm đó, khi bằng xương bằng thịt xuất trước mặt em, biết em thấy vui sướng và yên tâm đến mức nào đâu. Em cảm thấy, bất luận xảy ra chuyện gì, chỉ cần còn ở bên em, em có thể chịu đựng tất cả. Em muốn rời xa ! Nhưng mà, kể từ hôm ở Thượng Hải về, khác hẳn, có chuyện buồn lo, mà tuyệt chịu cho em. thấy với em cũng chả được tích gì hay là chuyện đó vốn thể để em biết? Ví dụ như là: Tiêu tiểu thư còn , muốn quay lại với ấy, còn do dự!”

      Tiếng phanh xe chát chúa vang lên giữa ngã tư vắng lặng, trong bóng tối, Đường Học Chính trông có phần tiều tụy, siết vô lăng, hít sâu hơi rồi mới quay sang , “Trong suy nghĩ của em, là người như thế ư?”

      “Em luôn muốn nghĩ về như vậy. Nhưng khi em hỏi , cứ quanh co lòng vòng với em, mà bức ảnh sờ sờ ra đấy, bảo em nên nghĩ thế nào? Nghĩ là vì ấy khóc nên đưa khăn giấy cho đấy, đồng thời bày tỏ thương hại dành cho ấy?” Phù Hiểu biết cái gì nên , cái gì nên , đành hết tất cả suy nghĩ của ra. muốn tiếp tục bên , nên vấn đề này nhất định phải giải quyết dứt điểm luôn, thể lần lữa nữa.

      “Người nghĩ đến lúc ấy phải ta.” Đường Học Chính thấy tim mình đau thắt, kể ra từng lỗi lầm của , kể ra những uất ức của , sau đó sao?

      “Vậy nghĩ cái gì?”

      Đường Học Chính chau mày, siết vô lăng chặt đến mức những ngón tay của trắng bệch ra, muốn tìm đại lý do đánh trống lảng chuyện này, nhưng lòng tự trọng của cho phép dối gạt !

      Đợi mãi mà chẳng đưa ra trả lời, Phù Hiểu tháo dây an toàn, định xuống xe.

      “Em làm gì thế hả!” Đường Học Chính vội kéo lại, nắm tay rất mạnh, làm đau mà hay biết, “Em muốn đâu?” muốn bỏ ?

      biết là vì đau tay hay vì đau lòng mà Phù Hiểu đầm đìa nước mắt, “Đường Học Chính, ở trước mặt , em gần như trong suốt, luôn có thể nhìn thấu em, thế nhưng, đến cả nghĩ gì, em cũng biết. thấy bây giờ việc chúng ta bên nhau vô nghĩa lắm ư?” nhiều lắm, nhưng cũng vì chịu nổi cảnh này, người em của biết phiền não của , hồng nhan tri kỷ của hiều được lòng , chỉ có là ngây ngốc ngồi phỏng đoán.

      “Vô nghĩa? Vô nghĩa nên em muốn ở bên nữa phải ? Em muốn đâu? Em muốn tìm thằng nào!”

      cần lo!” Phù Hiểu dùng hết sức bình sinh giãy ra, nước mắt lã chã tuôn rơi.

      cần lo em muốn ai lo!” Hai mắt Đường Học Chính đỏ vằn lên, hận thể khóa lại, giấu ở nơi ai nhòm thấy được, “ nghĩ gì à? nghĩ tại sao người hại chết ba mẹ em, hại em trở thành trẻ mồ côi lại là ! Còn em, phải chăng đến ngày nào đó, cuối cùng em cũng chịu nổi , rồi bỏ !”

      Khoang xe chợt chìm vào yên lặng, chỉ còn những thanh xíu do những tiếng còi inh ỏi của những chiếc xe lướt qua xe họ xuyên qua lớp cửa kính truyền vào trong xe.

      Nước mắt của Phù Hiểu như khảm khuôn mặt , trông rất chi là tội nghiệp; Nhưng khi này, chỉ có thể thẫn thờ nhìn người đàn ông trước mặt.

      Đường Học Chính dám tin là mình vừa mất lý trí và buột miệng ra tất cả. lập tức buông ra, đấm mạnh vào vô lăng, gây nên mớ thanh hỗn độn.

      Hỗn độn như là tâm trạng của hai người lúc này…

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 99

      , biết rồi?” Khi biết, cũng có thể vượt qua được chuyện đó. Nhưng khi biết mọi chuyện khác hẳn, bây giờ là lúc hai người chính thức cùng đối mặt chuyện đó, hiểu sao, hai người thấy lòng mình… đắng chát.

      “Phải, biết hết rồi.” Đường Học Chính đáp, trông suy sút hẳn, dám đối mặt , nhưng mà, cần phải đối mặt . dùng hết sức bình sinh ngăn bản thân mình trốn tránh, “Phù Hiểu, xin lỗi…” Sau cùng, giọng nặng nề của vang lên trong khoang xe lặng im tiếng động.

      Lời xin lỗi đến muộn mười năm vọng vào tai Phù Hiểu khiến khỏi nước mắt như mưa. Nếu khi nãy chỉ thút thít khóc bây giờ khóc ầm lên, khóc như đứa trẻ lạc tìm được đường về nhà.

      Đường Học Chính thấy lòng đau như cắt, có tư cách vươn tay ra an ủi , chỉ có thể luôn miệng câu “xin lỗi.”

      cầu xin tha thứ bởi vì cho rằng mình đáng được tha thứ.

      Phù Hiểu bưng mặt khóc nức nở, mười năm trước, khóc ra được, cuối cùng, sau mười năm, cũng có thể khóc lên thành tiếng, khóc ở trước mặt người đàn ông hại ba mẹ , người đàn ông mà nhất!

      “Phù Hiểu! Phù Hiểu!” Đường Học Chính có cảm giác những tiếng khóc ấy sắp mang , mang rời xa thế giới của mãi mãi. đến nước này thể tự ti được nữa, hốt hoảng ghì chặt vào lòng. “Xin lỗi, xin lỗi, em muốn trừng phạt thế nào cũng được, chỉ cần em rời xa !”

      Nằm trong vòng tay , Phù Hiểu ra sức lắc đầu, thân mình nhắn của run lên bần bật, khóc nức nở, mấy lần cố mở miệng chuyện mà thanh thoát khỏi đôi môi vẫn chỉ là tiếng khóc.

      Phù Hiểu! Phù Hiểu! Đường Học Chính ghé vào tai , luôn miệng gọi tên .

      Khóc đến mệt nhoài, Phù Hiểu nằm trong vòng tay Đường Học Chính nức nở. Đường Học Chính ôm , cẩn thận như ôm báu vật quý nhất thế giới, dịu dàng hôn lên trán , hôn lên hai gò má còn đẫm nước mắt của .

      Nhìn khóc tức tưởi, lần đầu tiên trong đời, Đường Học Chính biết đến cảm giác tan nát cõi lòng: tất cả đều là lỗi của ! hại mồ côi, hại nơi nương tựa, khi bình tĩnh lại, có khi nào bỏ !

      Hai người lái xe về căn hộ trong nội thành, họ gì suốt dọc đường , về đến nhà, Phù Hiểu mệt mỏi ngã vào giường, Đường Học Chính lập tức nằm xuống cạnh , ôm vào lòng, đôi con ngươi sâu thẳm của như ngập trong bóng tối, há miệng mấy lần, cuối cùng cũng thốt nên lời: “… Khi biết được , rất muốn chết quách cho rồi, năm đó, thằng ngu muội là đây gây ra tai họa lớn biết chừng nào, ba mẹ em cứ thế mà… nợ em đâu chỉ có lời xin lỗi, em phải chịu bao nhiêu khổ cực, … nên quỳ gối trước mặt em cầu xin em tha thứ cho tội lỗi của , nhưng lại vờ như biết.”

      thoáng ngừng lại rồi tiếp tục với giọng khản đặc: “ biết rất vô liêm sỷ, nhưng mà dám. Nghe vô lý lắm phải em, nhưng sợ lắm! sợ đối mặt với em sau đó, sợ em phát kỳ đáng để em , rồi em cứ thế mà rời bỏ . Mà dù ra vẫn cực kỳ sợ hãi, sợ đến ngày nào đó, em bỗng thấy em thể tha thứ cho tội lỗi của ; hoặc là, nếu ngày nào đó, có lỡ phạm phải sai lầm gì khiến cho em thất vọng em chịu mở lòng khoan dung với nữa. Em biết được đâu, khoảng thời gian vừa rồi, với mỗi phút mỗi giây đều là giày vò. giống như tên trọng phạm hình , chỉ sợ ngày nào đó em phán tội tử hình!”

      Nước mắt của Phù Hiểu lặng lẽ rơi, “… Ngày nào cũng lo nghĩ những chuyện đấy ư?” Bao ngày qua, những buồn phiền và đau xót mà sao giấu được, tất cả đều là vì ?

      “Theo em còn có thể nghĩ về cái gì nào?” nở nụ cười tự giễu, rồi vội vàng ôm ghì lấy , hạ mình cầu xin , “Vợ, đừng rời bỏ .”

      “Em…” Vừa khóc xong nên giọng vẫn hơi nghẹn ngào, thoáng ngừng lại.

      Đường Học Chính sợ đến cứng người lại, siết chặt lấy , chặt như thể muốn nhét vào trong cơ thể mình, “ cho! cho!”

      Người đàn ông này mà cũng có lúc run rẩy, người đàn ông biết sợ là gì này mà cũng có lúc sợ hãi! Phù Hiểu nắm chặt lưng áo , trong khoảnh khắc ấy, thấy trái tim gần kề hơn bao giờ hết.

      “Đường Học Chính, em rời xa đâu.” vừa khóc vừa cười, “Nếu em bỏ xuống chuyện cũ, em ở bên .”

      “Nhưng lại lần nữa làm khổ em, là thằng khốn nạn, em đau lòng như vậy rồi mà còn biết, lại còn trách em.” Đường Học Chính vẫn yên tâm, đếm những sai lầm của mình, “ biết là ngu vô cùng… nhưng mà… Phù Hiểu… lòng em, hãy cho cơ hội!” căn bản dám dùng câu nghi vấn, chỉ có thể giả vờ cứng cỏi.

      Phù Hiểu rúng động. Tuy hai người họ đều biết lòng dạ nhau nhưng cũng chỉ là tự hiểu trong lòng chứ ra. Đây là lần đầu tiên thẳng là , thấy tim mình nhảy nhót trong lồng ngực. sà vào lòng , hít hơi sâu, cũng đâu muốn xa chứ, “Dạo vừa rồi, em có vui, có buồn lòng, nhưng mà, em chưa bao giờ nghĩ là em rời bỏ . Bởi vì… em chọn , em quỳ trước mộ ba mẹ xin ba mẹ tha thứ cho lựa chọn của em sao em có thể dễ dàng chia tay với thế được? Hễ nghĩ đến chuyện được ở bên là lòng em lại đau nhau cắt. Vì thế nên em luôn cố gắng làm hòa với , luôn muốn chia sẻ với những buồn lo của , luôn muốn trở thành người vợ tốt của .”

      Đường Học Chính vội đẩy ra, đôi mắt chứa đầy nỗi sợ hãi và cảnh giác của nhìn chằm chằm cách bất an, sợ lừa .

      “Đường Học Chính…” Phù Hiểu khẽ gọi, chủ động dâng đôi môi thắm đỏ của mình lên cho .

      Đường Học Chính đón nhận món quà của , ra sức mút đôi môi , chỉ hận thể nuốt luôn vào bụng để khỏi phải thấp thỏm, lo âu và sợ mất .

      Rờ lại vết thương lòng thành sẹo và mở lòng với nhau khiến hai người khao khát hơi ấm của nhau hơn bao giờ hết, họ chuyện, chỉ điên cuồng lao vào nhau, quấn chặt lấy nhau.

      Sóng gió qua , căn phòng tràn ngập dấu vết của cuộc ái ân, nhịp thở gấp gáp của hai người hòa vào nhau, hai người nhìn nhau say đắm. lâu, lâu sau đó, Đường Học Chình vùi đầu vào hõm vai , với giọng khàn khàn: “Khi chúng mình sang thế giới bên kia, em hãy đưa gặp ba mẹ để xin lỗi ba mẹ nhé…”

      Phù Hiểu thấy mũi mình nghèn nghẹt, “… Ừ.”

      Này hôm sau, hai vợ chồng Phù Hiểu tận hưởng những giây phút bình yên bên nhau Dương Mật gọi đến, vẫn lo hai vợ chồng họ cãi nhau, nên mới sốt sắng gọi điện hỏi. Khi tiếp điện thoại, Phù Hiểu nằm trong vòng tay Đường Học Chính, ngửa lên nhìn , cúi người xuống hôn sâu . mỉm cười, vội che lại đôi môi chực chờ áp lên môi của lại, hẹn bạn thân ở đầu dây bên kia là chiều gặp, hứa với bạn là kể hết mọi chuyện với bạn.

      Thế là, chiều hôm đó, khi gặp Dương Mật, bởi vì Phù Hiểu vừa cởi được khúc mắc trong lòng, tuy nỗi đau còn đó nhưng cảm giác được dưới cố gắng của hai vợ chồng nỗi đau vơi nhiều lắm, nên rất vui. Vì vui, buột miệng cho Dương Mật chuyện năm đó.

      “Mày là: Đường thiếu chính là hung thủ gây ra vụ tai nạn năm đó?” Biểu cảm của Dương Mật chỉ có thể dùng hai chữ ‘kinh hãi’ để miêu tả sơ sơ?

      Phù Hiểu thầm trách mình lắm miệng, thấy bạn chịu bỏ qua chuyện đó, đành năm mười kể cho bạn đầu đuôi câu chuyện.

      Càng nghe, Dương Mật càng rầu rĩ.

      “Kẹo Mật, mày sao thế?” Kể chuyện xong, thấy biểu cảm của Dương Mật khang khác, Phù Hiểu cẩn thận hỏi.

      Dương Mật đứng phắt dậy, cầm túi luôn.

      “Kẹo Mật, mày sao thế? Mày giận à? Có phải mày giận tao cho mày ? Tao xin lỗi, tại tao muốn làm mày lo!” Phù Hiểu sốt ruột lắm, vội đứng dậy đuổi theo.

      Phù Hiểu kéo bạn lại mới phát ra Dương Mật rơi nước mắt, sốt ruột vô cùng, “Xin lỗi, cũng vì tao muốn mày làm mày lo, mày hãy tha thứ cho tao lần này nhé?”

      Dương Mật dừng bước, gạt nước mắt, “Tao trách mày đâu, tao chỉ trách chính tao thôi.” Người chị em tốt nhất của gặp phải chuyện lớn đến vậy mà lại hề hay biết! Bao nhiêu năm Phù Hiểu thân mình, cũng chưa an ủi Phù Hiểu được lần nào! “Hôm gặp mẹ ta mày rời Bắc Kinh luôn, hôm đó chắc mày đau lòng, khổ tâm lắm, thế mà mày chả chịu với tao gì cả. Tao còn trách mày về mà chẳng chào tao tiếng… sao tao ngu vậy chứ!” Nước mắt làm nhòe lớp phấn mặt , lau nước mắt, muốn nín khóc mà nước mắt cứ lã chã tuôn rơi.

      Phù Hiểu cũng thấy mũi mình nghèn nghẹn, “Kẹo Mật, đừng khóc nữa, tao sao, chẳng phải tao vẫn rất ổn đấy ư?”

      “Mày đáng ghét! Lần nào cũng thế, tao cho mày biết, nếu còn có lần sau tao với mày chị em gì với nhau sất!” Dương Mật giương đôi mắt đẫm lệ lên lừ bạn, dọa dẫm, nhưng cái giọng nghẹn ngào của làm câu dọa của chả đáng sợ tý nào.

      “Tao biết rồi, tao xin thề.” Phù Hiểu ra sức chớp mắt, cố để nước mắt tràn mi, nở nụ cười rạng rỡ.

      “Đồ đầu heo!” Dương Mật mắng bạn, rồi ôm chầm lấy bạn.

      con đường tấp nập người qua lại, hai trẻ ôm chầm lấy nhau, cảm nhận cách sâu sắc tình bạn họ dành cho nhau.

      Hai người bạn vừa cười vừa khóc lúc, sau đó, Phù Hiểu sực nhớ ra chuyện mình quên chưa làm. kéo Dương Mật vào siêu thị, mua ít thức ăn, rồi bắt xe đến bệnh viện.

      “Mấy thứ này là để làm gì?” Dương Mật thắc mắc.

      “Aizzz, Mạc Vu Phi bảo muốn ăn canh gì thanh đạm chút.”

      Biểu cảm của Dương Mật rất kỳ quái và giữ nguyên biểu cảm đó mà nhìn bạn bưng đồ ăn vào phòng bệnh của Mạc Vu Phi.

      cho là đùa, cũng tưởng rằng chẳng ai coi lời của đó là .

      Nhưng, khi mùi canh thơm phức bay vào mũi , khi hơi nóng của canh sượt qua gò má … Mạc Vu Phi nhìn bát canh rong biển trước mặt, chợt khao khát có được trước mặt hơn bao giờ hết, “Phù Hiểu, em…” Liếc thấy Dương Mật bước vào, lời suýt bật thốt ra trong cơn xúc động, lại thôi nữa.

      “Sao thế, đừng quá cảm kích tôi, tôi cũng biết là có mặn hay đâu.” Phù Hiểu cười ngây thơ, bảo: “ ăn , tôi có chuyện này muốn với .”

      Mạc Vu Phi ngồi thẳng lưng dậy, hơi tựa ra sau hòng che bóng tối trong đôi con ngươi, “Chuyện gì thế?” vừa hỏi vừa dùng thìa múc canh.

      Phù Hiểu chưa vội, đợi nhấp xong ngụm, hỏi: “Thế nào?”

      “… Cũng tàm tạm.” chậm rãi , chậm rãi nhấp ngụm nữa.

      “Tôi bảo cái này nhá: Đường Học Chính biết chuyện năm đó rồi.” Lúc này, Phù Hiểu mới vào chuyện chính.

      “Hả?” Mạc Vu Phi hắng giọng, đến chính cũng phát ích kỷ mong đợi điều gì.

      “Chúng tôi mọi chuyện với nhau, hóa ra bất luận là chuyện gì ra cũng thoải mái hơn là giấu trong lòng. ấy áy náy và tự trách lắm, mấy hôm rồi, hôm nào ấy cũng lo nghĩ chuyện đấy.”

      “… mấy cái đó với tôi làm gì?”

      Phù Hiểu ngoẹo đầu, nhìn chàng, cười ngốc tiếng, “Tôi cũng biết nữa, tôi chỉ muốn cám ơn thôi.”

      “… Đồ ngốc.” cũng thế. Mạc Vu Phi ngửa đầu, hơi uống cạn bát canh.

      Dương Mật ngồi cạnh đó phát ra chuyện mà mình thể ra.

      Cái con ả này đúng là chậm chạp hơn heo mà!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :