1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5


      đường đưa Phù Hiểu về nhà Dương Mật, Đường Học Chính hỏi: “Ngày mai mình đâu em nhỉ?”

      “Hả?” Phù Hiểu ngây ngẩn người, hiểu sao lại hỏi thế: “Hôm nay em hơi mệt, ngày mai định ra ngoài.”

      “Làm gì có chuyện chơi ngày mệt, loại việc như thăm quan này là cứ phải ‘rèn sắt khi còn nóng’[1].”

      chưa từng nghe ai như vậy cả.

      “Ngày mai Tử Cấm Thành nhé, đến đón em.”

      Lâu lắm rồi mới gặp người nhiệt tình đến thế, Phù Hiểu cười , trong giọng pha tia câu nệ, “Đường thiếu, cám ơn ý tốt của . Nhưng em muốn làm phiền thêm nữa, làm trễ nải thời gian quý báu của , em yên lòng.” Hại phải ở Địa Đàn cùng cả buổi chiều, đủ ngại rồi.

      “Đừng khách sáo thế, bạn của chị dâu chính là bạn của , nếu bọn họ có thời gian chiêu đãi em để chiêu đãi em cũng như nhau.” Đường Học Chính nhàng xoay tay lái vòng, bâng quơ cười .

      “Nhưng mà…”

      phải huênh hoang đâu, mà đưa em á, em được thấy rất nhiều thứ mà nếu mình em thấy được.” Đường Học Chính tự tiếp thị bản thân bằng cách cho thấy những ưu điểm của mình.

      Phù Hiểu hơi hơi động lòng rồi.

      “Nhưng mà, nhất định còn có việc khác…”

      “Rất khéo là dạo này được nghỉ, nhàn đến phát hoảng luôn.”

      chứ?”

      “Đương nhiên là rồi.”

      “Vậy …”

      “Thậm chí còn có thể chỉ cho em mấy đường hầm bí mật ở đó nữa cơ.”

      “Sau 10 giờ sáng có được ? Sớm quá em dậy được.” Đến phút chót, Phù Hiểu vẫn bị dụ dỗ.

      “Được quá chứ.”

      Vì thế: mấy ngày liên tiếp, Đường Học Chính đưa Phù Hiểu thăm thú tất cả các địa điểm mà muốn : Tử Cấm Thành, Nam La Cổ Hạng, Phủ Cung Thân Vương , vv. Lợi ích mà Phù Hiểu thu được ít, thậm chí cả những nơi mở cửa cho khách vào thăm cũng theo lẻn vào. Hai người dần trở nên thân thiết, Phù Hiểu rất vui vẻ, nghĩ có thêm người bạn tốt. Đường Học Chính là người đàn ông tốt khó mà gặp được, lịch , hóm hỉnh, đôi khi chín chắn, đôi khi lại trẻ con. Chỉ có chút chuyện vẫn khiến băn khoăn là: khi xung quanh là khung cảnh cổ đại, rất dễ chìm đắm trong những suy nghĩ của riêng mình, có lẽ những lúc đó động tác của quá chậm chạp nên về sau Đường Học Chính mới có thói quen dắt tay , giới thiệu cho về khu di tích.

      ra từ Phủ Đại Công Chúa, Phù Hiểu với vẻ cảm kích: “Đường Học Chính, em muốn mời ăn tối, có rảnh ?”

      “Phải là em có rảnh mới đúng?” Chàng trai cong môi lên, mấy hôm nay, chưa được ăn bữa cơm nào cùng .

      Phù Hiểu ho khan hai tiếng, cảm thấy dạo này mình chiếm rất nhiều thời gian của rồi, dám chiếm nốt thời gian ở bên bạn , thế nên luôn là Dương Mật ở nhà đợi về ăn cơm, mà ra mấy hôm nay Dương Mật và Tiêu Nhiên đều rất bận, bận đến nỗi hôm nào cũng mười , mười hai giờ đêm mới về nhà.

      “Chúng ta ăn gì đây?”

      thích ăn gì nào?” Phù Hiểu hỏi ngược lại.

      Đường Học Chính muốn mở miệng đột nhiên có tiếng nhạc vang lên, là di động của Phù Hiểu.

      “Xin lỗi.” gật đầu với , tiếp điện thoại, “Alo?”

      “Cám ơn trời đất, Hiểu, cuối cùng tao cũng xong việc rồi, tụi tao đặt chỗ ở nhà hàng Alameda, mày bắt xe đến đây !” Giọng Dương Mật nghe như vừa trút được gánh nặng vang lên bên tai .

      “Gì?” Phù Hiểu bị bất ngờ, thoáng liếc Đường Học Chính, sau đó suy nghĩ lát rồi hỏi, “Nhà hàng nào?”

      “Alameda,” Dương Mật chậm rãi nhắc lại, sau đó dặn dò, “Mày bảo tài xế: ở khu Triêu Dương, đồn Tam Lý, người ta khác biết.”

      “Được, lát nữa tao qua.”

      cúp điện thoại, ngầng đầu với chàng trai tuấn lãng cao, lớn hơn rất nhiều, “Dương Mật đặt cơm trước mất rồi, có muốn cùng ?”

      Đường Học Chính như có chút đăm chiêu, nhìn sang , “Chúng mình cùng ?”

      “Có vấn đề gì sao?” Phù Hiểu thấy khó hiểu trước câu hỏi của , sau lát ngẫm nghĩ, cười : “ yên tâm, ấy keo kiệt đến nỗi chỉ mời mỗi mình em đâu.”

      Đường Học Chính bỗng bật cười, thua rồi, “Được rồi.”

      Alameda là tiệm ăn Brazil chính tông do người Brazil mở, việc kinh doanh cực kỳ nhộn nhịp. Thỉnh thoảng Đường Học Chính cũng đến đó dùng cơm nên khá quen đường, quanh co, lòng vòng lúc cũng chở Phù Hiểu đến cửa nhà hàng.

      Phù Hiểu nhe răng, bị xoay đến choáng váng. Nếu có Đường Học Chính, bị tài xế ‘đập bao nhiêu cái sào trúc’ (lừa bao nhiêu xiền) đây.

      Bồi bàn dẫn họ vào phòng ăn, kiến trúc mang đậm màu sắc văn hóa của quốc gia khác cùng hương thơm thoang thoảng làm Phù Hiểu khỏi hiếu kỳ, nhìn ngó chung quanh.

      “Sao em cứ như trẻ con, chỗ nào cũng ngó ngó nghiêng nghiêng vậy.” Đường Học Chính cười .

      “Ít ra em thấu hiểu được cảm giác của Già Lưu đến Đại Quan Viên.”

      Đường Học Chính cười lớn, cho đến giờ, vẫn chưa gặp nào tự mình quê mùa đâu.

      Tiếng cười thu hút chú ý của vợ chồng Tiêu Nhiên lúc này ngồi cạnh cửa sổ, hai người này vốn liếc mắt đưa tình với nhau, vừa ngầng đầu, họ lập tức bị hai người tới làm cho giật mình, liền vội vàng đứng dậy. Đường thiếu sao lại ở trong này? Hơn nữa tại sao ta còn cười với Phù Hiểu?

      “Kẹo Mật, Tiêu Nhiên.” Phát hai người họ, Phù Hiểu vui vẻ gọi.

      “A, mày đến rồi.” Dương Mật ngơ ngác đáp lại tiếng, sau đó nở nụ cười tươi rói, “Đường thiếu, khéo ghê, cậu cũng đến đây dùng cơm à?”

      , tớ đến đây ăn chực,” Thấy Phù Hiểu ngồi vào trong, ngồi xuống cạnh cách cực kỳ tự nhiên, “Bởi vì Phù Hiểu các cậu nhen thế đâu.”

      Hai vợ chồng chuyển mắt theo động tác của hai người đối diện, sau đó nhìn chằm chặp vào nam nữ ngồi trước mặt họ, suy nghĩ của hai vợ chồng biết bay đến chốn nào rồi.

      Lúc này, thấy vẻ mặt kỳ quái của họ, Phù Hiểu mới nhớ đến việc giải thích: “À, vừa rồi Đường Học Chính cùng tao thăm quan Phủ Công Chúa, tao định mời ấy ăn cơm rồi nhưng mày lại gọi điện thoại nên tao bảo ấy cùng đến đây luôn.”

      “Đường thiếu Phủ Công Chúa với mày?” Dương Mật tròn mắt, hỏi lại .

      chỉ vậy, mấy hôm rồi ấy làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho tao suốt à.” Phù Hiểu nhìn sang Đường Học Chính vẻ cảm kích.

      “Mấy hôm rồi?” Dương Mật xém biến thành vẹt, chỉ biết nhắc lại lời Phù Hiểu.

      “Đường thiếu, mấy hôm rồi toàn cậu đưa Phù Hiểu thăm quan à?” Tiêu Nhiên cũng kinh ngạc lắm, hỏi.

      Nhấp ngụm nước chanh, Đường Học Chính nửa cười nửa , “Vừa khéo tớ có rảnh.”

      Hai vợ chồng Tiêu Nhiên thoáng nhìn nhau, kinh ngạc đến nên lời. Đường thiếu vừa khéo ta rảnh rỗi, cho nên ta cùng Phù Hiểu thăm thú các nơi? Đây, đây là chuyện quá mức tưởng rồi. Đường thiếu trông có giống loại đàn ông nhàn rỗi, cùng người khác du lịch khắp chốn ? những thế, còn mấy hôm liên tiếp lận?

      “Tóm lại là tao gặp may.” Phù Hiểu cười tổng kết.

      Dương Mật chịu nổi lườm , có trúng năm trăm vạn cũng khoa trương như bây giờ á! Cái con ả này là, chuyện lớn vậy mà hó hé gì với , muốn đùa nghịch quả tim yếu ớt của hả!

      *********************************
      [1]趁 热打铁: Sấn nhiệt đả thiết (rèn sắt khi còn nóng): câu thành ngữ này khuyên chúng ta “hãy hành động ngay lập tức để có cơ hội thành công cao hơn” cũng như chỉ khi thanh sắt còn nóng đỏ, chúng ta mới có thể dễ dàng rèn nó thành hình dạng như ý.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6



      Trong mắt Tiêu Nhiên lóe lên tia lo lắng, lẽ Đường thiếu…

      “Các cậu gọi món chưa?”

      “À, chưa đâu.” Tiêu Nhiên hồi hồn, búng tay gọi bồi bàn, bồi bàn đưa thực đơn lên, Tiêu Nhiên chuyền qua cho Đường Học Chính, “Đường thiếu, cậu gọi trước .”

      Đường Học Chính đón lấy chút khách sáo, mở ra, sau đó hỏi: “Phù Hiểu. Em muốn ăn gì nào?”

      “Em có biết món gì ở đây đâu, để Kẹo Mật gọi món giúp em .”

      “A, cũng đúng, ưu tiên nữ sĩ.” Đường Học Chính gấp menu lại, đưa cho Dương Mật.

      “Mang thêm menu nữa lên đây.” Tiêu Nhiên vội vàng gọi bồi bàn.

      Dương Mật có chút gượng gạo đón lấy menu, lòng dạ rối như mớ bòng bong, rốt cục có chuyện gì với hai người này? biết tính Phù Hiểu, nếu vẻ mặt của nó bình thản như vậy chứng tỏ nó cảm thấy có vấn đề gì, nhưng dường như nó thân với Đường thiếu hơn bọn họ – những người quen biết với ta hai năm, rất nhiều. Chẳng lẽ Đường thiếu…

      Đến khi bữa ăn bắt đầu, nghi hoặc vẫn còn lởn vởn nhưng do tìm được cơ hội để chuyện riêng nên vợ chồng Tiêu Nhiên đành bưng vẻ mặt tươi cười mà chuyện trò rôm rả với hai người kia.

      Đường Học Chính nhấp ngụm Vang trắng của Pháp, liếc sang Phù Hiểu, thấy loay ha loay hoay cắt bít tết, cười, trêu : “Em lăng trì nó đấy à?”

      “Xin lỗi, tại em khỏe quá ý mà.” Phù Hiểu đáp với vẻ cam chịu, aizzz, cắt thức ăn mệt người.

      “Đưa đây nào.” Đường Học Chính vừa vừa đổi đĩa của mình với , “ giúp em.”

      Hớp rượu trong miệng Dương Mật xém phun ra, hóa ra Đường Thiếu là người ân cần đến vậy?

      Phù Hiểu kịp ngăn , đành ngượng ngập cám ơn.

      Cả khi cắt bít tết, Đường Học Chính cũng mất vẻ tao nhã, chỉ cười khẽ trước lời cám ơn của . Dưới ánh đèn mờ ảo, Phù Hiểu thoảng thấy đường nét mềm mại của bên khuôn mặt .

      Trái tim của bỗng đập trật nhịp.

      Nguy hiểm quá, nguy hiểm quá, quả nhiên có sức đề kháng trước mẫu đàn ông lịch thiệp, dịu dàng. Những người đó chỉ có thể dùng để thưởng thức, nhỡ vượt qua ngưỡng thưởng thức hỏng bét. Người đàn ông ngồi cạnh lúc này chỉ là cảnh đẹp thoáng vụt qua đời mới đúng.

      Lúc này, điện thoại của Đường Học Chính vang lên, đeo tai nghe Bluetooth, vừa cắt bít tết vừa tiếp điện thoại, “Alo? … A, là ngài sao, Hàn nữ sĩ xinh đẹp… Ha ha, có chuyện tốt gì thế?”

      Nhân lúc mải nghe điện thoại, Dương Mật đá đá Phù Hiểu, người sau vẻ mặt mờ mịt.

      “Đúng như mẹ biết… Có liên quan gì đến con đâu, là người lớn cả với nhau rồi, chẳng lẽ con còn phải dỗ ta?” Đường Học Chính cau mày, “Con của mẹ có kiên nhẫn đó, muốn kiện cáo kệ cho ta kiện cáo , chỉ cần đừng đến phiền con là được… Được rồi, được rồi, con bận, đừng nổi nóng, có nếp nhăn đẹp đâu, con cúp máy đây.”

      Cất tai nghe điện thoại , Đường Học Chính đưa bít tết cắt xong cho Phù Hiểu.

      “Cám ơn.” Phù Hiểu lại lời cám ơn.

      “Thế nào rồi, Đường thiếu, Đình Đình bị cậu lạnh nhạt, mách với người nhà cậu à?” Tiêu Nhiên ướm hỏi.

      , là chia tay rồi.” Đường Học Chính đáp bâng.

      Trái tim nho của Dương Mật run lên bần bật trong lồng ngực, tất cả các dấu hiệu đều thuyết minh cho .

      “Đừng lo, con chỉ giận mấy ngày thôi, hai ba hôm nữa là ấy làm hòa với liền.” Phù Hiểu nhấm nháp món thịt bò ngoài giòn trong mềm, cười tủm tỉm, an ủi .

      Ba người còn lại hẹn mà cùng nhìn sang với ánh mắt cực kỳ quái dị.

      “Sao thế?” Phát cái nhìn kỳ quặc cùa họ nên Phù Hiểu hỏi lại cách cẩn thận.

      đoán chắc là có rất nhiều người em cực kỳ chậm chạp đấy nhỉ?” Đường Học Chính nghiêng đầu ngó , cười như cười hỏi.

      Phù Hiểu hoang mang, nhìn về phía Dương Mật, xin bạn giúp đỡ, “Có ?”

      Dương Mật húng hắng ho, “Có lẽ… cũng hơi hơi.” Con ả này có mà còn chậm hơn heo ấy!

      “Phải đó? Vậy khả năng là có chút nhỉ. Ngại quá, câu vừa nãy có mang nghĩa bóng gì đó ?” Phù Hiểu vẫn vô tư lắm, khiêm tốn nhờ mọi người giải thích tường tận cho mình.

      “Ha ha ha.” Đường Học Chính cứ như bị điểm huyệt cười, cười đến mười phần vui vẻ, “ nhóc thú vị.”

      Phù Hiểu hài lòng, “Năm nay ngài bao nhiêu ‘quý canh’[1] rồi?”

      Đường Học Chính nhíu mày, “ chưa già đến mức người ta phải dùng ‘quý canh’ để hỏi tuổi đâu?”

      “Em cũng còn ở lứa tuổi bị người ta gọi là ‘ nhóc’ nữa.”

      Hai người ngày sinh tháng đẻ cho nhau.

      Phù Hiểu bĩu môi ra vẻ cam lòng, “Lớn hơn em có chút xíu thôi à.”

      “Ha, ra là em Phù.”

      “Chỉ hơn mấy tháng thôi mà!”

      “Các cặp song sinh nhà người ta chỉ hơn mấy giây cũng là trai nhá.”

      Hai vợ chồng Tiêu Nhiên lại lần nữa liếc nhau, bọn họ bao giờ thấy Đường thiếu như thế này chưa? Tuy Đường Học Chính nhìn có vẻ dễ gần, nhưng đấy cũng chỉ là biểu bề ngoài thôi, nếu : quen ta hai năm, sao bọn họ còn khách sáo với ta như vậy. Nhưng Đường thiếu trước mặt Phù Hiểu lại khác gì cậu bé lớn xác bình thường, có duyên cả?

      “Ngày mai mình đâu đây?” Đường Học Chính trêu nữa, hỏi cách nghiêm túc.

      “Mai em Thiên Tân ăn bánh bao Cẩu Bất Lý[2] rồi.” Phù Hiểu luôn chỉ biết thà trả lời.

      “Sao đột nhiên lại muốn Thiên Tân?”

      “Em có người bạn học cùng đại học ở đấy, biết em đến Bắc Kinh, cậu ấy bảo em đến chỗ cậu ấy chơi.”

      “Nam hay nữ?”

      “Nữ.”

      chơi mấy hôm?”

      “Chắc khoảng hai ba hôm gì đó.”

      đưa em .”

      phải phiền toái thế đâu, em ngồi tàu điện.”

      Ê, ê, coi hai người bọn họ như người vô hình hả! Dương Mật phát : lớn chuyện rồi.

      Đường Học Chính ra ngoài lát, Dương Mật vội bắt lấy thời cơ, chất vấn: “Tụi mày có chuyện gì thế!”

      “Chuyện gì là chuyện gì?” Phù Hiểu chẳng hiểu gì.

      “Sao tụi mày lại thân nhau thế hả?”

      “À, cũng nhờ phúc của tụi mày đấy, hôm đầu tiên, hôm tao Địa Đàn, Đường Học Chính hình như vừa xong việc ở gần đấy và đường về. ấy trông thấy tao liền đưa tao Địa Đàn. Sau đó, ấy bảo bạn của tụi mày cũng là bạn của ấy, vừa hay ấy có rảnh nên ấy giúp tụi mày chiêu đãi tao, có thế thôi.”

      … Loại lý do này mà nó cũng tin? “Sao mày kể với tao?”

      “Ngày nào tụi mày cũng về trễ vậy, tao ngại quấy rầy tụi mày nghỉ ngơi nên mới .”

      “Vậy tụi mày hôn môi chưa?”

      Phù Hiểu sẵng giọng, “Kẹo Mật, mày luyên thuyên gì thế?”

      Dương Mật thấy phản ứng như vậy cũng hơi hơi yên tâm, Đường thiếu là tay chơi thứ thiệt, nếu ta chấm , nhiều lắm là ngày thứ hai lên giường, bao giờ có chuyện nhiều ngày thế rồi mà vẫn trong giai đoạn chưa để bên nữ biết, có lẽ… với ta, Hiểu là người bạn khác giới hợp cạ thôi!

      [1] 贵庚 (quý canh): Tuổi, dùng để hỏi tuổi cách trang trọng, người trẻ tuổi sử dụng từ này khi hỏi người tuổi người tầm tuổi cha chú mình.

      [2] Bánh bao Cẩu Bất Lý (狗不理包子) là thương hiệu bánh bao nổi tiếng của Trung Quốc, do Cao Quý Hữu (còn có biệt danh là Cẩu Tử) sáng lập năm 1858 ở Thiên Tân.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 7

      Đường Học Chính về lại chỗ ngồi, như thể chợt nhớ ra điều gì hỏi: “Phù Hiểu, công việc giờ của em là gì?”

      Dương Mật giật mình, lại bắt đầu nghĩ đến khả năng xấu nhất.

      “À, nghề tự do.” Phù Hiểu ậm ừ.

      “Nghề tự do kiểu gì?” Đường Học Chính truy hỏi.

      “Chính là loại công việc có thể hoàn thành tại nhà, được trả công.”

      “Em có muốn lên Bắc Kinh , thu xếp công việc cho em.”

      “Cám ơn, cần đâu.” Phù Hiểu xin miễn cho kẻ bất tài, “ ra, em thích Bắc Kinh chút nào.” Về mặt nào đó mà .

      Đường Học Chính có phần ngạc nhiên, ngờ là được từ chối cách thẳng thừng như vậy. liếc sang Dương Mật, ý bảo nàng gì đó.

      “Ừm, thế này, Hiểu, mày lên Bắc Kinh cũng tốt mà, mày mà lên Bắc Kinh sống là tụi mình lại được ở gần nhau rồi. Công việc mà Đường thiếu thu xếp cho mày chắc chắn kém công việc bây giờ mày làm đâu.”

      “Ừ, đúng là như thế, nhưng thành phố này lớn quá, làm tao có tý cảm giác an toàn nào.”

      Đường Học Chính như có chút đăm chiêu nhìn thoáng , nhắc lại chuyện này nữa.

      Mấy người ăn tối xong, Tiêu Nhiên vẫy bồi bàn định tính tiền, Đường Học Chính thản nhiên: “Vừa nãy ra ngoài, tiện thể tớ thanh toán luôn rồi.”

      “Gì? Làm thế sao được?” Tiêu Nhiên vội vàng .

      có gì, chỉ là chút tiền trinh.”

      “Ha, em còn định để Kẹo Mật trả tiền, coi như em mời .” Phù Hiểu cầm túi xách đứng dậy.

      “Em nghĩ đẹp quá nhỉ, nhớ là em vẫn nợ đó.”

      “Có lẽ thể để Dương Mật trả nợ thay em rồi.” Phù Hiểu nở nụ cười tiếc nuối, “Em định là Thiên Tân rồi về thẳng nhà luôn.”

      “Hả? Mày gì thế, Hiểu, sao mới ở chơi mấy ngày mày đòi về rồi?” Dương Mật là người đầu tiên sốt ruột.

      Đôi con ngươi đen như mực của Đường Học Chính co lại.

      Phù Hiểu vừa ra ngoài, cười cười, giải thích, “Hôm nào tụi mày cũng bận tối mặt, tao muốn tụi mày ít được nghỉ ngơi lại còn phải bỏ thời gian tiếp đãi tao.”

      cái khỉ gì vậy, tao mặc kệ, tao cho mày về!”

      “Kẹo Mật…” Phù Hiểu với vẻ bất đắc dĩ.

      “Phù Hiểu, Dương Mật ngóng em lên chơi ngóng rất lâu, em hãy ở lâu mấy ngày , dự án của ấy cũng gần như xong rồi, có thể nghỉ ngơi thời gian.” Tiêu Nhiên cũng khuyên nhủ.

      “Đúng vậy, thậm chí ngày mai tao có thể xin nghỉ phép để cùng mày Thiên Tân mà.”

      “Mày cứ ở mà làm việc cho tốt thôi, tao lại về đây ở chơi mấy ngày là được.” Phù Hiểu thỏa hiệp.

      “Hừ, thế còn tạm được.”

      Ra khỏi tiệm ăn, vì Tiêu Nhiên cũng lái xe đến nên Đường Học Chính mình về trước. Đợi rời khuất, Dương Mật nhét ngay Phù Hiểu vào trong xe, lắc lắc Phù Hiểu, ép hỏi: “Đường thiếu theo đuổi mày phải ?”

      “Mày điên rồi, Kẹo Mật.” Phù Hiểu nhìn như nhìn quái vật. “ ấy là người đàn ông có bạn .”

      À, hỏi sai rồi, bạn thân của cố chấp như trẻ con về vấn đề tình cảm, khi nó chắc chắn gã đàn ông có người hoặc vợ, nó liền khăng khăng rằng gã đó thể lại chấm khác.

      “Nhưng mà ta ta chia tay.”

      “Mày có thể hôm nay chia tay người này ngày mai lập tức thích người khác sao?” Phù Hiểu hỏi với vẻ kỳ quái.

      … Nó thấy chuyện đó là thể nhưng người khác chưa chắc nghĩ giống nó. Dương Mật biết có nên toẹt ra , liếc chồng cái, thấy lắc đầu với , mới thở dài : “NẾU: Đường thiếu thích mày mày làm thế nào?”

      “Mày thấy có khả năng đấy ?” Phù Hiểu coi lời đó là bạn đùa.

      Ôi giời ơi, cách nào cho nó hiểu ý mình… Dương Mật điên đầu lắm, được cái là ít nhất phía bên này Phù Hiểu cũng có ý gì cả, cuối cùng đành đưa ra lời cảnh cáo, “Hiểu, mày nghe tao đây, nếu, tao là nếu, Đường thiếu có ý đó với mày, có thế nào mày cũng được nhận lời ta, hoàn cảnh sống của ta khác xa với chúng ta, nhiều nhất là ta thấy mày mới mẻ, muốn nếm thử mà thôi.”

      Nhìn chăm chăm vào vẻ mặt nghiêm túc của Dương Mật, cuối cùng Phù Hiểu chịu nhìn thẳng vào vấn đề, “ ra phải mày đùa.”

      “Cám ơn, cuối cùng mày cũng vỡ lẽ ra rồi.”

      Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Đừng lo, tao gặp ta nữa là được.” Bây giờ, mới biết vì sao lần đầu tiên gặp lại căng thẳng đến vậy, ra là do quá hấp dẫn.

      Dương Mật khẽ thở phào nhõm, sau đó, khỏi hỏi thêm: “Mày thích Đường thiếu chưa?”

      Phù Hiểu hơi bất ngờ trước câu hỏi của bạn, há hốc mồm, im lặng lát, nhìn những vệt đèn neon loang loáng vút qua cửa sổ xe, sau rốt, cười khẽ, “Mày hỏi tao còn chưa phát ra đâu, nếu ấy mang thân phận khác, có khi là tao theo đuổi ấy cũng nên.” đáng tiếc, là người đàn ông của người khác.

      nàng này là người đơn giản cho nên mới thà hơn người, “Thường thôi, nếu có Tiêu, tao cũng muốn theo đuổi ta á.”

      Tiêu Nhiên nhìn ảnh vợ mình phản chiếu qua gương, lè lưỡi với .

      Phù Hiểu khẽ cười hai tiếng, xem ra Kẹo Mật trước bước rất rất dài, ấy tìm được hạnh phúc cho mình, còn nửa kia của vẫn chưa thấy bóng dáng, biết ấy ở nơi nào.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 8


      tuần sau –

      Trong khách sạn năm sao ở Bắc Kinh, Đường Học Chính ngồi ăn với mẹ mình, mặt cứ xịu ra, rút di động ra nhìn thoáng qua rồi lại cất di động vào túi với vẻ hài lòng.

      Đường phu nhân vận bộ comple nữ được cắt may rất vừa vặn, bà chăm chú quan sát từng cử chỉ của ông con trai quý báu, bà hỏi, trong giọng pha lẫn chút hào hứng: “ đợi điện thoại à?”

      ạ.” Đường Học Chính bĩu môi.

      “Hả?” Đường phu nhân nhướng mày.

      “… Con chỉ xem giờ thôi.”

      “Có cùng ăn bữa cơm với mẹ mà cũng tình nguyện vậy sao?”

      Nghe vậy, môi Đường Học Chính cong lên nụ cười tà, “Xem ra là gần đây con lỡ lạnh nhạt với Hàn nữ sĩ.”

      Đường phu nhân khỏi bật cười, “Đừng có mà lẻo mép với tôi, ba mấy hôm liền thèm đến trường rồi, đâu hả?”

      Đường Học Chính nhướng mày, “Thế nào, thủ trưởng lại làm giảng viên khách mời ạ?”

      được sang chuyện khác, mau, xảy ra chuyện gì?” Đường phu nhân để ậm ừ cho qua chuyện.

      Đường Học Chính gắp hạt đậu xanh nhét vào miệng, “Nào có sao giăng gì, muốn thôi.”

      phải vì chuyện của Đình Đình?”

      “Ả ta?” Đường Học Chính cau mày vẻ chán ghét, “Liên quan gì đến ả ta?”

      Đường phu nhân nghiên cứu qua vẻ mặt của con trai, xác định nó chả có tý hảo cảm nào với Chúc Đình Đình, bà khỏi cằn nhằn: “Cái thằng bé này, lớn vậy rồi mà có bạn cứ như chơi trò chơi vậy. bớt giao du với mấy đứa bạn chẳng ra gì của , chẳng làm được chuyện gì ra hồn cả.”

      Đường Học Chính mất kiên nhẫn, “Được rồi, được rồi, để cho con ăn cho tử tế được ?”

      Thấy con trai độc nhất vui, Đường phu nhân lập tức dừng lại, “Được, được, được, để ăn, để ăn. Xem này, lại gầy rồi.”

      Ăn cơm xong, hai người lại tán gẫu ít việc nhà, đột nhiên điện thoại của Đường Học Chính réo chuông, vội vàng lấy ra xem, sau đó, chính cũng phát vẻ thất vọng thoáng xuất gương mặt mình.

      Thấy vẻ mặt đó của , Đường phu nhân đâm ra hơi suy tư, lẽ ông con trai nhà bà mê nhà nào rồi?

      Sau khi mấy câu với đối phương, Đường Học Chính cúp điện thoại, “ thôi mẹ, con đưa mẹ về.”

      Đường phu nhân gật đầu, vừa nhấc túi xách vừa hỏi: “Con trai mẹ, rốt cuộc là con nhà nào thế, mẹ có quen ?”

      “Cái gì?” Đường Học Chính khoác vai bà, hơi bối rối trước câu hỏi đột ngột của bà.

      “Mẹ có ý kiến gì về vấn đề dòng dõi đâu, đừng giấu diếm, mẹ tin vào mắt nhìn người của ông con trai quý báu của chúng ta.”

      Đường Học Chính ư hử, gì.

      Ra khỏi lô riêng, thoáng thấy bóng lưng xinh, ngồi chính giữa phòng khách, đột nhiên dừng bước.

      “Gì thế?” Đường phu nhân ngẩng đầu.

      “Con trông thấy người quen ạ.” Đường Học Chính hất cằm về hướng vừa nhìn, “Con ra chào hỏi vài câu.”

      Đường phu nhân gật đầu, “Mẹ ra bãi đậu xe trước.”

      Đương Học Chính chạy đến, trưng ra nụ cười xã giao chuẩn cần chỉnh, bảo với mẹ của Tiêu Nhiên: “Cháu chào , Tiêu.”

      Người đưa lưng về phía cứng người lại.

      “A, là Học Chính đó hả.” Tiêu phu nhân ngẩng lên, cười với vẻ kinh hỉ.

      “Đường thiếu?” Tiêu Nhiên đứng dậy, “Khéo thế biết.”

      Đường Học Chính cong môi cười, “Tối mai tớ mời khách ở Đàm Gia Thính, cậu với Dương Mật nhớ đến nhé.”

      Cái khách sạn Đàm Gia Thính ở Bắc Kinh đó phải nơi người bình thường có thể chi trả nổi đâu. Dương Mật thầm chắt lưỡi, ngoài mặt vẫn mỉm cười, “Chà, tuyệt quá, thế tụi tớ cung kính bằng tuân lệnh vậy. Đường thiếu, cậu có chuyện vui gì vậy?”

      có gì, tổ chức để mọi người họp mặt vui chơi mà thôi.” Đường Học Chính nhìn sang Dương Mật, lúc này, như mới phát ra Phù Hiểu ngồi cạnh , gật đầu với vẻ thản nhiên, “Phù Hiểu, về bao giờ thế?”

      Phù Hiểu ngẩng đầu lên, cười lịch : “Vừa về hôm qua.”

      “Ồ, khéo thế biết, ngày mai cũng rất hân hạnh được đón tiếp em, nhớ đến nhé.”

      “Tôi …”

      rồi đấy nha, tớ trước, mọi người ăn ngon miệng. Tạm biệt , Tiêu.” để ý đến Phù Hiểu, Đường Học Chính vỗ vỗ Tiêu Nhiên, gật đầu chào mẹ Tiêu Nhiên và Dương Mật rồi rời .

      Phù Hiểu tức nghiến răng, coi là người vô hình phải ?

      … Bước vào lô riêng tráng lệ, Đường Học Chính và mấy người bạn của ở rồi, bọn họ ngồi xung quanh chiếc bàn tròn, ngậm điếu thuốc, vừa nhả khói vừa tán gẫu về những đề tài mà cánh đàn ông thấy hứng thú. Mấy bạn của họ dịu dàng e ấp nép mình vào họ. Trong đám, Đường Học Chính là người duy nhất ngồi có mình và điều đó khiến càng thêm nổi bật.

      Người đầu tiên chú ý tới ba người họ là Mạc Vu Phi, với cặp mắt sắc sảo, dập thuốc, tròng ghẹo, “Tiêu Tử, cậu giỏi gớm, dám mang bà lớn và đến.”

      Tiêu Nhiên chào hỏi mọi người xong hết mới ngượng nghịu cười, đáp lời: “Mạc thiếu, cậu đừng hại tớ thế chứ. Nếu là người khác e rằng đêm nay tớ phải quỳ bàn phím rồi.”

      Dương Mật chú ý đến trò đùa của họ, vì gặp phải người quen bàn cơm mà sợ tới mức lắp bắp, “Trưởng phòng!” Gã quỷ Tây[1] này phải con trai ông chủ giờ của , người lãnh đạo trực tiếp của sao?

      Peter với mái tóc nâu nhìn sang , “Hả, Jennifer.”

      ấy là vợ người em của tao, là chị dâu tao đó, sau này mày để mắt chút.”

      “Mày sớm.” Peter tiếng Trung cách lưu loát. “Đến đây, ngồi .”

      “À, được ạ.” Dương Mật càng căng thẳng hơn. ngờ Đường thiếu quen cả trưởng phòng của , chẳng lẽ do quan hệ của ta với Mạc thiếu?

      “Sao ai giới thiệu đôi chút về em xinh đẹp này vậy?” Mạc Vu Phi thấy hứng thú, tiến đến bên Phù Hiểu, “ là Mạc Vu Phi.”

      “Xin chào.” Phù Hiểu khẽ gật đầu với . Đúng là thiếu gia nhà giàu điển hình: đôi mắt mí đào hoa, áo quần chỉn chu, nét cười tự phụ, tuy vẻ ngoài đẹp như Đường Học Chính nhưng về khoản phong lưu tuyệt đối kém .

      Chỉ là động tác đơn giản ngược lại khiến Mạc đại thiếu gia sửng sốt, bởi vì nhìn thấy trong mắt có gì cả, có ngưỡng mộ, có hám tiền, cũng mưu. Mắt tựa như hồ nước phẳng lặng dù gặp cũng chút gợn sóng.

      “Em họ gì?” kéo ghế cho , hỏi.

      “Tôi họ Phù.” Phù Hiểu dừng lại trong chốc lát sau đó thêm, “Phù trong ký hiệu.”

      Mạc Vu Phi nhếch môi cười lớn: nàng thú vị.

      Từ lúc Phù Hiểu bước vào, Đường Học Chính luôn nhìn ngó gì . Sau khi thấy bọn họ đến đông đủ, bảo với nhân viên phục vụ vẫn đợi trong lô: “Mang đồ ăn lên .”

      Chỉ mấy phút sau, từng món ăn vừa giàu dinh dưỡng vừa đắt tiền được bưng lên. Mạc Vu Phi chen vào giữa Peter và bạn chàng, ngồi cạnh Phù Hiểu, ân cần gắp thức ăn cho . Dương Mật vã mồ hôi lạnh, sao biết là: Hiểu hấp dẫn chú ý của mấy chàng công tử đến vậy chứ.

      “Mạc Vu Phi, ngồi về vị trí của mày , con bé của mày sắp nổi sùng lên rồi.” Đường Học Chính cảnh cáo câu.

      “Chậc.” Liếc thoáng bạn dẩu cái miệng nhắn, Mạc Vu Phi hừ tiếng với vẻ khó chịu, phiền ghê, biết thế mang bạn đến rồi.

      Đường Học Chính liếc xéo , xoay xoay chiếc mâm quay, : “Đừng để ý đến thằng đó, ăn thôi.”

      [1] Cuối thời phong kiến nhà Thanh và giai đoạn Dân quốc, mối quan hệ giữa Trung Quốc và quốc gia Châu Âu tốt, thậm chí rất tệ, người châu Âu mắt xanh, da trăng, tóc vàng, nâu bị dân Trung Quốc gọi là ‘quỷ Tây’ (do họ đến từ phương Tây).
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 9



      Từ đầu tới cuối, Phù Hiểu chỉ yên lặng cúi đầu, ăn uống cách .

      Đường Học Chính lấy đề tài: quyền sở hữu của miếng đất ở Bắc Giao để gợi chuyện, mọi người sôi nổi hẳn lên, chỉ có Phù Hiểu là như kẻ ngoài cuộc, khi mâm tròn xoay qua xoay lại ngẫu nhiên gắp gắp, chậm rãi ăn.

      A, món xiên có vẻ được. Khi muốn gắp xiên thử cho biết món này được làm từ thịt gì mâm tròn lại quay rồi. Trơ mắt nhìn món ngon lướt qua trước mắt, khỏi ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy Đường Học Chính nghiêng đầu chuyện phiếm với người khác, tay xoay xoay mâm tròn.

      Phù Hiểu rút đũa lại, nhấp ngụm sinh tố chanh. Món súp vây cá dừng trước mặt .

      “Ăn chứ?” Dương Mật nhướng mày nhắc nhở.

      Phù Hiểu lắc đầu, món đó nhìn chả ngon mắt gì.

      “Ê, siêu giàu dinh dưỡng đấy.” Vây cá đó nha! Vây cá, tổ yến mà mọi người hay nhắc đến đó!

      thích.” Nhằm biểu thị việc thích món đó, khẽ xoay mâm tròn.

      Nhưng lâu sau, món vây cá lại quay về trước mặt . Xem ra Đường đại thiếu gia rất thích món ăn dừng trước mặt ta. biết vì sao, Phù Hiểu chợt thấy tức tối.

      “Nè, nếm thử .” Dương Mật ra sức đề cử, còn chủ động cầm bát canh của , múc muỗng cho .

      “Cám ơn.” Nhận ý tốt của bạn, Phù Hiểu nếm thử, cặp mày xinh xắn hơi nhướng lên, xem ra cũng được đó. uống thìa thứ hai.

      Đường Học Chính gắp miếng tôm chiên trong chiếc đĩa trước mặt nhét vào miệng, khóe môi mang theo nét cười, cười với Peter.

      “Phù tiểu thư làm công việc gì?” Mạc Vu Phi thấy hứng thú, hỏi.

      “… Có thể coi là thất nghiệp.”

      “Thế ba mẹ em…”

      Phù Hiểu lặng im trong chốc lát, “Họ đều qua đời.”

      “A, tôi rất tiếc.” Mạc Vu Phi xin lỗi.

      Đường Học Chính nhìn về phía , như thể nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của bọn họ, “Chuyến Thiên Tân thế nào?”

      “… Cũng tạm.” Phù Hiểu cúi đầu tiếp tục ăn thức ăn của .

      “Hai người quen nhau à?” Mạc Vu Phi hơi ngạc nhiên.

      “Lúc Đường thiếu đến nhà tụi tớ chơi gặp Phù Hiểu.” Dương Mật cười giải thích.

      ra là vậy!” Mạc Vu Phi bất mãn, “Tiêu Tử, cậu như thế là được, có người đẹp đến nhà cậu làm khách mà cậu lại chỉ mời có Đường Học Chính là sao?”

      “Có người với tao nên khen khác xinh đẹp trước mặt bạn mình.” Đường Học Chính nửa như có ý lại nửa như vô tình nhìn sang người nào đó.

      “Con chim nào thế?” Mạc Vu Phi hỏi. Thói quen dùng tiếng của vị đại thiếu gia này là dịch word by word ra tiếng Trung rồi tiếng Trung.

      “Mạc, biết mày là Tây nửa mùa hay là người Trung Quốc nửa mùa nữa.” gã bạn khác cười nhạo .

      “Đúng rồi đấy.” Peter cũng hùa theo.

      “Đồ quỷ Tây nhà mày biết cái qué gì.” Mạc Vu phi lườm chàng.

      Peter nhún nhún vai.

      Dương Mật cũng hùa theo đám người cười khẽ, trong lòng có phần hốt hoảng, phải Đường thiếu cố ý mời thủ trưởng của đấy chứ?

      có chuyện đó đâu nhỉ?” Mạc Vu Phi nhắc lại đề tài trước đó, “Gặp người phụ nữ xinh đẹp mà khen ngợi đâu phải là cách hành xử của người lịch .”

      “Là cách hành xử của playboy chứ? Mạc thiếu.” bạn xinh đẹp của Mạc Vu Phi dịch sát vào , dùng chiếc móng tay giả dài gãi gãi mặt .

      Mạc Vu Phi lớn tiếng cười ha hả, ôm nàng hôn chụt cái, “Chẳng phải em cũng là Gia khen mới vào tay Gia sao?”

      “Ghét lắm cơ!” bạn đấm vào ngực .

      Quả nhiên là điển hình! Như thể nghĩ đến điều gì, Phù Hiểu ngẩng đầu, chăm chú quan sát Mạc Vu Phi.

      Đường Học Chính chú ý đến ánh nhìn của , chau mày.

      Đúng lúc này, có người đập cửa lô của họ, khi mở cửa ra xuất người mà ai ngờ tới, đương nhiên là bạn cũ của Đường Học Chính: Chúc Đình Đình.

      “Hi, A Chính. Hi, mọi người.” Người được mọi người nhìn chằm chặp đó vẫn mười phần tự nhiên tiến vào, vui vẻ chào họ.

      đến đây làm gì?” Đường Học Chính hỏi cách lạnh lùng.

      “Đừng lạnh nhạt thế chứ, A Chính, tuy chúng ta chia tay những vẫn có thể làm bạn bè mà, mời khách mà cũng chẳng gọi em.” Chúc Đình Đình bước đến, đống trang sức lòe loẹt của nàng va vào nhau kêu leng keng.

      “Tôi chọn ai làm khách là tự do của tôi.”

      “Trở mặt nhận nhau à.” Chúc Đình Đình dẩu miệng, sau đó ra lệnh cho nhân viên phục vụ, “Lấy thêm ghế đặt vào đây.” chỉ vào vị trí bên cạnh Đường Học Chính.

      “Tôi cho rằng tôi mời ngồi xuống.”

      Nhân viên phục vụ khó xử lắm, Chúc Đình Đình lườm chàng, đành phải hạ mình tự bê chiếc ghế đặt cạnh , “Đừng vậy chứ, chỉ vì em có vài vấn đề muốn hỏi thôi.”

      Trước tự tiện của nàng, Đường Học Chính thể cách ràng rằng hài lòng, “Sao nào, chơi chán trò kiện cáo rồi à?”

      “Aizzz, thế giới này, đáng tin nhất quả nhiên là đàn ông. Khi ta còn hứng thú gì với , ta thậm chí vô tình đến mức muốn giết luôn.”

      “Muốn tôi mời ra ngoài ?”

      “Đừng giận, đừng giận, à, thích ăn món vây cá của tiệm này nhất phải ?” Chúc Đình Đình mắt điếc tai ngơ trước lời của , quay chiếc mâm tròn, để món súp vây cá chuyển đến trước mặt , “Đây rồi, em múc cho , ăn cho hạ hỏa.”

      Cặp mày của Đường Học Chính nhíu chặt lại, dường như rất khó chịu trước hành động của nàng. “Rốt cuộc muốn gì?”

      “Mấy hôm trước, tham gia chỉ huy buổi diễn tập ở trường, đâu?” Chúc Đình Đình vừa với thìa vừa hỏi.

      *******************************************
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :