1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 90

      Con người là sinh vật rất kỳ lạ, có thể chịu được việc những người quen biết bôi nhọ mình, nhưng lại sao chịu đựng nổi việc người thân thiết nhất với mình hiểu lầm và trách mắng mình dù chỉ chút xíu.

      Phù Hiểu bỗng thấy rất tủi thân, sao chuyện tiếp với được, đành cúp luôn điện thoại. vẫn cho là sai, thậm chí còn nghĩ là làm thế vì ghét Tiêu Thiển Thiển!

      Nghe được tiếng “Tút” báo đầu dây bên kia dập máy, cơn giận như bùng lên trong lòng Đường Học Chính: mình mới chỉ hơi gay gắt, mà ấy nổi sùng lên rồi?

      Những lần cãi nhau trước, nhường ấy là vì biết mẹ làm ấy tủi thân, nhưng lần này, chuyện sờ sờ ra đấy sao ấy vẫn bốc đồng vậy chứ?

      Đường Học Chính thế nào cũng là cậu ấm nhà giàu, vốn chỉ có phụ nữ phải chủ động nịnh , chứ chẳng phải chủ động nịnh ai bao giờ. Huống hồ, lần này, cho là Phù Hiểu đúng, nghĩ vậy sao dỗ nổi, làm thế tôn nghiêm đàn ông của để đâu?

      Thế là cũng bực, cũng chả thèm gọi lại.

      Trong cuộc hôn nhân của mình, đôi vợ chồng trẻ lần thứ hai chiến tranh lạnh với nhau.

      Mấy ngày sau, bà Hàn Ngọc Tố về Bắc Kinh, mới về chưa được ngày bà nghe được chuyện của Tiêu Thiển Thiển, thậm chí còn nghe mẹ nàng chính miệng nàng suốt ngày rầu rĩ, chán nản, chịu ra khỏi nhà.

      Bà Hàn Ngọc Tố luôn rất quý Tiêu Thiển Thiển, bà tìm thời gian hẹn ra ngoài an ủi .

      Sau khi hỏi chuyện đêm hôm đó, buổi tối, bà Hàn Ngọc Tố về nhà tổ, chất vấn Phù Hiểu ngay trong bữa ăn: “Sao chị lại có thể gọi cú điện thoại đó hả?”

      Phù Hiểu mấy hôm liền liên lạc gì với Đường Học Chính rồi, mà cũng chẳng chủ động tìm , thế nên rất buồn. Nhưng nghe tin bà Hàn Ngọc Tố về, vẫn cố lên tinh thần đón bà, dặn phòng bếp nấu mấy món bà thích ăn. ngờ việc đầu tiên bà làm khi về nhà là nhiếc móc .

      “Mẹ, Tiêu tiểu thư lái xe khi say rượu, đâm vào xe trước, may mà có thương vong gì về người, con nghĩ nên để ấy nhận được bài học thích đáng, để ấy còn rút kinh nghiệm.”

      “Tôi nghe Thiển Thiển : con bé chỉ đụng vào đuôi chiếc Audi kia thôi, chỉ là chuyện cỏn con, thế mà vì chuyện đó, chị nỡ hủy hoại tiền đồ của con bé?”

      Sao họ đều cho là hại Tiêu Thiển Thiển chứ? Phải chăng họ đều quên: Tiêu Thiển Thiển lái xe khi say rượu, đó mới là nguồn cơn của câu chuyện.

      Phù Hiểu phải kẻ lắm lời, dậu đổ bìm leo nên chỉ mím chặt môi, lời nào.

      Ông cụ Đường lên tiếng: “Có chuyện gì vậy?” Cụ vẫn thắc mắc: sao mấy hôm nay trông Bé Phù có vẻ ủ rũ, mà cụ hỏi con bé chịu .

      Bà Hàn Ngọc Tố thuật lại đầu đuôi câu chuyện. Nghe xong, dù ngoài mặt vẫn duy trì vẻ bình tĩnh nhưng trong bụng ông cụ Đường thầm mắng con dâu hồ đồ: “Chuyện qua rồi, thôi đừng nhắc nữa.”

      Bà Hàn Ngọc Tố liếc xéo Phù Hiểu cái, dù rất hài lòng nhưng cũng nữa.

      Đợi Phù Hiểu về buồng riêng, ông cụ Đường mới bảo với bà Hàn Ngọc Tố là: “Ngọc Tố à, người ngoài biết chuyện đó, chứ chị còn biết chuyện đó chắc?”

      Bà Hàn Ngọc Tố biết ba chồng bà nhắc đến vụ tai nạn năm đó, bà : “Ba, con biết chứ, nhưng chuyện lần này hoàn toàn giống chuyện năm đó, chỉ là hai xe va chạm với nhau thôi, chuyện của Thiển Thiển mới là quan trọng. Thiển Thiển kể là A Chính bảo với chị ta tầm quan trọng của việc rồi, thế mà chị ta còn bướng, còn cố gọi cảnh sát.”

      “Chả trách mà… Chắc là mấy hôm nay, con bé cãi nhau với A Chính chứ gì?” Bình thường, hễ rảnh là đôi trẻ lại nhắn tin, điện thoại với nhau, thế mà mấy hôm nay cụ thấy.

      “Chắc thế ạ, mà ba này, tuy là những chuyện ba con có thể hiểu được, nhưng mà chị ta chẳng biết nghĩ cho A Chính gì cả. Con thấy chị ta quá thích hợp A Chính.” là người làm việc lớn luôn có những lúc phải ‘bỏ con săn sắt, bắt con cá rô’, chị ta hẹp hòi thế, sao có thể đứng bên A Chính được?

      luyên thuyên, trong việc này, con bé có gì sai chứ? Bé Tiêu tự mình uống rượu say rồi đâm vào người ta liên quan gì đến Phù Hiểu nào? Con bé gọi điện là con bé làm tròn trách nhiệm. Nếu cứ giải quyết riêng giải quyết riếc như các chị làm gì còn ai nhận được bài học thích đáng nữa. Rồi đường, có bao nhiêu người vô tội vô duyên vô cớ bị mất tính mạng hả!”

      “Ba, ba vậy cũng đúng, nhưng mọi chuyện luôn có nặng , chuyện của Thiển Thiển lần này… ba cũng biết là ảnh hưởng lớn đến A Chính.”

      “Hừ, vậy chỉ có thể A Chính hãy còn non tay, chưa lo nghĩ chu đáo.” Nếu đổi lại là cụ thu xếp, cụ cho người bí mật theo đương , phòng ngừa mọi cố từ trước khi chúng xảy ra, đến tận khi thành công mới thôi.

      Thấy con trai bị phê bình, bà Hàn Ngọc Tố có phần vui, bà chỉ thấy ba chồng bà bênh Phù Hiểu chằm chặp.

      Nhìn vẻ mặt con dâu, ông cụ Đường biết thừa bà nghĩ gì, đành mềm giọng đổi đề tài, “Thôi chuyện này nữa, ba có việc cần nhờ chị giúp đây.”

      Hàn Ngọc Tố vội : “Ba, sao ba lại thế, cái gì mà giúp với chả giúp.”

      “Khà khà, ba muốn mua cuốn sách, chị tìm mua giúp ba nhé.”

      nghĩ ngợi gì nhiều, bà Hàn Ngọc Tố nhận lời luôn, “Được ạ, tên sách là gì ạ?” Phải chăng là bản thư pháp của nhà thư pháp nào?

      “Tên là… ĐỐI THOẠI VỚI THIÊN ĐƯỜNG.” Ông cụ Đường vừa nhớ lại vừa đáp.

      Nghe thế, bà Hàn Ngọc Tố hơi nhíu mày, vẻ lo lắng, “Ba?” yên lành đọc loại sách đó làm gì?

      Biết là bà rất có thể hiểu lầm nhưng ông cụ Đường cũng giải thích ràng, “Tóm lại, chị cứ mua về đây cho ba .”

      Bà Hàn Ngọc Tố gật đầu liền.

      Ông cụ vào thư phòng, lấy điện thoại gọi vào di động của Đường Học Chính.

      “Alo, ông cụ?” Đường Học Chính ở ngoài tiệc tùng xã giao, thấy lão thủ trưởng gọi vội tìm chỗ yên tĩnh mà bắt máy.

      “Có phải cãi nhau với vợ ?” Ông cụ thẳng vào vấn đề như thường lệ.

      nhắc đến thôi, nhắc đến là chau mày liền, cái ả đó là, đỏng đảnh thế biết, gọi cho , cũng chẳng chủ động liên lạc luôn. “Nội à, nội già rồi, nội lo mấy chuyện này làm gì, nội cứ ăn khỏe, ngủ khỏe, giữ sức khỏe của nội cho tốt là được.”

      “Đồ ngu, dỗi con bé cái nỗi gì, cứ mềm giọng xin lỗi câu, chẳng phải là xong chuyện rồi ư?”

      “Nội cứ yên tâm , chỉ mấy chuyện vặt vãnh ấy mà.” Vì người ngoài mà chẳng chuộc với nhau đến mức này, cũng bất ngờ lắm. muốn mấy hôm liền được thấy bóng người ta, được nghe giọng người ta chắc? Mẹ nó chứ, buổi tối, nằm lên giường mà rấm rứt. Chỉ có điều: lần này mà chiều thể đảm bảo là có lần thứ hai, lần thứ ba, còn nữa, tôn nghiêm đàn ông của biết để đâu bây giờ?

      “Chuyện cái con khỉ, nội thấy con bé gầy rộc !”

      Đường Học Chính có hơi xót ruột, nhưng nghĩ bụng: chắc ấy cũng chả cố bướng được mấy ngày nữa đâu nhỉ? “Được rồi, con khác biết cân nhắc nặng , nội đừng có lo, sao đâu.”

      Sao giống nhà cụ lại ra cái thằng đầu gỗ này vậy trời! Ông cụ Đường tức lắm, cụ nghĩ: kiểu gì cũng phải cho cậu chàng năm đó, để cậu chàng biết mức độ nghiêm trọng của việc? Nhưng cụ ngẫm lại : có đôi vợ chồng trẻ nào là có lúc cãi nhau đâu, có lẽ chuyện nghiêm trọng như cụ nghĩ, cụ mà cho cậu chàng chuyện đó, khéo lại thành chuyện bé xé ra to.

      “Con bận, con cúp máy đây.” Sau cùng, Đường Học Chính dặn, “Nội nhớ ép ấy ăn nhiều vào đấy.”

      Hôm sau, bà Hàn Ngọc Tố ở trụ sở chính CLB thư ký báo vào là Tiêu Thiển Thiển muốn hẹn gặp bà, bà thoáng trầm tư, rồi đồng ý.

      giờ sau, Tiêu Thiển Thiển bước vào phòng làm việc được bố trí đượm vẻ lãng mạn vùng Giang Nam của bà Hàn Ngọc Tố, “ Hàn ạ.” Hôm nay, trông tiều tụy như hôm qua, trang điểm tỉ mỉ và ăn vận lộng lẫy như thể nghĩ thông suốt chuyện gì.

      “Thiển Thiển, đúng là khách quý đến chơi mà, sao nay con có rảnh mà đến chơi với Hàn vậy?” Bà Hàn Ngọc Tố tươi cười đón .

      Hai người vừa uống trà hoa vừa tán gẫu, chuyện được lúc, Tiêu Thiển Thiển hỏi: “ Hàn ơi, chuyện hôm qua con với ấy, chuyện đó làm khó xử chứ ạ?”

      Bà Hàn Ngọc Tố : “Đừng nhắc đến nữa, về nhà, mới Phù Hiểu được hai ba câu ông cụ bênh chị ta rồi.”

      “Ông Đường… ưng con Phù Hiểu đó đến thế ư?”

      Bà Hàn Ngọc Tố làm gì mà chả biết suy nghĩ của Tiêu Thiển Thiển, song bà còn hiểu Đường Học Chính và ông cụ Đường hơn. Bà ngẫm nghĩ lát rồi khéo: “Ông cụ rất ưng chị ta, cũng chẳng làm gì được.”

      “Rốt cuộc là ông Đường ưng ta điểm gì nào?” Tiêu Thiển Thiển hoàn toàn thể hiểu nổi.

      “Cái này con có đừng hỏi.”

      “Nhưng mà, Hàn ơi, con A Chính, con lòng ấy, con muốn ở bên ấy.” Tiêu Thiển Thiển thẳng tính, trong tình , biết giấu diếm tình cảm của mình mà chỉ biết tranh thủ, “, giúp con .” vốn cho là mình thừa sức làm Đường Học Chính mê như điếu đổ, nào ngờ lại bị con quê mùa kia hút hồn, tuy giờ hối hận cũng muộn nhưng vẫn định bỏ cuộc.

      Bà Hàn Ngọc Tố ngờ là lại thẳng ra như thế nên có hơi khó xử. Là người mẹ và là bà chủ của gia đình lớn, trước tiên, bà phải nghĩ cho đứa con trai duy nhất của mình. Bà phản đối Phù Hiểu cũng vì chuyện năm đó, nhưng thấy Phù Hiểu có vẻ gì là định chuyện đó ra bà cũng yên tâm phần nào, huống hồ cưới cũng cưới về rồi. Còn nữa, con dâu đó của bà có nết xấu nào để mà soi mói, hiếu thảo với ông nội, nghe lời ba mẹ, lại hòa thuận với A Chính. Có nhà nào là mong được trong ấm ngoài êm? Tuy trong lòng, bà có hơi hài lòng con dâu nhưng bà có thể dự đoán được: nếu bà giúp Tiêu Thiển Thiển gia đình nhất định êm ấm như bây giờ. Nhỡ xảy ra chuyện hay gì, biết người của ba thế hệ nhà họ Đường đánh giá bà thế nào. Chuyện này bà tuyệt đối thể làm.

      “Thiển Thiển này, tuy thằng A Chính nhà rất được nhưng ngoài thằng bé ra vẫn còn rất nhiều người đàn ông tốt, con nghĩ thoáng ra chút, nhé.”

      Nhưng mà, ơi, con chỉ cần A Chính thôi. Với lại cũng thích con Phù Hiểu đó mà, sao chịu giúp con chứ?” Tiêu Thiển Thiển ngờ là bà Hàn Ngọc Tố từ chối giúp , sốt sắng hỏi.

      có thích hay quan trọng, quan trọng là A Chính thích.”

      “Nhưng mà, cũng biết A Chính đấy, thấy ấy giống loại đàn ông cam tâm sống trọn đời với ả đàn bà tầm thường đó sao?” Tiêu Thiển Thiển thử thuyết phục bà.

      “Aizzz, ván đóng thuyền, sau này, dù thằng bé có muốn ly hôn, ông cụ với Lão Đường cũng đồng ý đâu.” Dù gì, với hai người họ, Phù Hiểu đơn giản chỉ là vợ của A Chính mà thôi.

      “Tại sao ạ? Hàn?” Tiêu Thiển Thiển nhạy bén phát ra điểm khác lạ, nhớ là người nhà Đường Học Chính luôn can thiệp vào chuyện của .

      “À , con cũng biết đấy, ly hôn ảnh hưởng xấu đến hình ảnh của A Chính.”

      “Nếu A Chính còn làm chính trị đành, bây giờ, ấy thừa kế nhà họ Hàn, căn bản là cần lo lắng vấn đề đó, đúng ạ?”

      Bà Hàn Ngọc Tố lúng túng, “Nhà họ Hàn cũng coi trong chuyện này lắm.”

      , đó vốn phải lý do, đúng ạ?” Tiêu Thiển Thiển thấy lý do bà Hàn Ngọc Tố đưa ra quá gượng ép, cứ như là cố giấu diếm chuyện gì vậy, “Xin hãy cho con lý do chân chính, nếu con từ bỏ ý định.”

      Bà Hàn Ngọc Tố đương nhiên muốn , nhưng Tiêu Thiển Thiển tỏ thái độ rất kiên quyết, nếu bà cho mặc kệ tất cả những chuyện khác mà tìm Đường Học Chính luôn.

      Bà Hàn Ngọc Tố cũng bất đắc dĩ lắm, bà nhìn con bé khôn lớn, tính con bé bướng bỉnh cỡ nào, bà biết chứ. Vả lại chuyện đó cũng phải hoàn toàn có liên quan gì đến con bé, cho con bé, để nó biết mà còn dứt tình với con bà.

      “Thiển Thiển, con có còn nhớ vụ tai nạn mà con và A Chính gây ra năm đó hay ?” Năm đó, người ngồi xe A Chính chính là con bé, hai đứa uống say bét nhè, gây ra họa lớn, ba mẹ con bé đưa con bé – khi đó chỉ bị thương ra nước ngoài ngay trong đêm đó.

      “… Đương nhiên là con nhớ.” Chính vì vụ tai nạn đó mà và Đường Học Chính phải chia lìa.

      “Phù Hiểu chính là con của nạn nhân trong vụ tai nạn đó.”

      “Cái gì!” Tiêu Thiển thiển cực kỳ kinh hãi, “Chẳng phải vụ tai nạn đó đâm chết người ư?”

      “Đúng vậy, ba mẹ Phù Hiểu đều chết trong vụ tai nạn đó.” Bà Hàn Ngọc Tố nhìn nàng, : “Giờ con hiểu rồi chứ, hiểu: vì sao hai đứa nó thể ly hôn?”

      “Hóa ra A Chính cưới Phù Hiểu là vì thương hại ta?”

      phải thế, từ đầu đến cuối A Chính vẫn biết có người chết trong vụ tai nạn đó. Phù Hiểu rút đơn kiện nên chúng ta cũng cho thằng bé. Kết quả là mười năm sau, biết tại sao chúng lại gặp nhau, A Chính còn khăng khăng đòi lấy Phù Hiểu, ông nội và ba nó cũng phản đối, nên mới thành ra thế này. Giờ con biết biết vậy thôi, đừng gì với A Chính nhé.”

      Tiêu Thiển Thiển ngẩn ra, nghe bà Hàn Ngọc Tố dặn vậy chỉ máy móc gật đầu.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 91

      Tiêu Thiển Thiển rồi, bà Hàn Ngọc Tố ngồi vào bàn làm việc. Lý do bà chịu cho Tiêu Thiển Thiển là vì bà cho rằng Tiêu Thiển Thiển con bà, nên biết phân biệt nặng cho chàng : Làm thế này, chắc con bé hiểu vì sao A Chính và Phù Hiểu li hôn được, cũng nài ép gì nữa chứ?

      Thư ký gõ cửa rồi vào và đưa cho bà cuốn sách bằng hai tay, là cuốn truyện bán chạy, “Phu nhân, sách phu nhân cần mua được rồi ạ.”

      Bà Hàn Ngọc Tố nhận lấy, nhìn bìa sách mà bà khỏi nhướng mày, bà còn tưởng sách ba chồng bà muốn mua là cuốn sách thảo luận về vấn đề sinh tử cơ, nhưng sách này cuốn tiểu thuyết đại, thuộc dòng sách kén người đọc mà. Bà tò mò lật trang đầu ra đọc, bà rất muốn biết lý do tại sao ba chồng bà lại muốn đọc cuốn sách này.

      Ai ngờ, mới đọc được mấy trang, mắt bà đỏ hoe, bà rút khăn giấy ra sỉ mũi.

      Cả ngày hôm đó, bà Hàn Ngọc Tố ở lì trong phòng làm việc, bà ở mình, từ chối tất cả các cuộc hẹn và đề nghị gặp mặt. Hoàng hôn buông xuống, cuối cùng bà cũng ra, mắt bà sưng vù, đỏ hoe như vừa khóc xong, “Hôm nay cũng còn việc gì nữa, cháu tan làm .” Giọng bà có hơi khàn, bà chỉ dặn thư ký có câu đó rồi bước vào thang máy riêng và xuống luôn.

      Thư ký đứng dậy : “Vâng,” rồi nhìn bà rời khỏi hoài nghi có phải bà gặp chuyện gì .

      Về nhà, bà Hàn Ngọc Tố vào thẳng thư phòng tìm ông cụ Đường, đặt sách xuống bàn, bà hỏi với giọng khàn khàn, “Ba, sách ba cần là cuốn này ạ?”

      Ông cụ cầm lên, đeo kính lão vào để xem bìa, xem tên tác giả, “Đúng là cuốn này rồi.”

      “Cuốn này là cuốn tiểu thuyết, ai giới thiệu nó với ba thế ạ?”

      “Tiểu thuyết? Chị đọc rồi à? Có hay ?”

      “Hôm nay con có đọc qua rồi ạ, viết được lắm, rất cảm động.”

      “Ờ…” Ông cụ Đường gật gù, thoáng nhìn đôi mắt sưng đỏ của con dâu, “Chị thế ba đọc xem sao.”

      “Con ra ngoài đây ạ.”

      “Ừ, .”

      Bà Hàn Ngọc Tố nhìn ba chồng cái, gật đầu xin phép ra ngoài. Nhưng, khi ra đến cửa, kìm lòng nổi, bà xoay người lại, hỏi: “Ba, ba muốn đọc cuốn sách này ạ?”

      Ông cụ mỉm cười: “Ba bảo chị mua về cho ba, ba đọc ai đọc?”

      “Con nghĩ… ba muốn để con đọc nó.” Cuốn sách là câu truyện về đứa trẻ có cảnh ngộ gần giống Phù Hiểu, truyện được viết dưới dạng cuốn nhật ký, ghi lại cuộc sống ăn nhờ ở đậu của nhân vật chính sau khi ba mẹ qua đời, bao đơn, bao bất lực phải gượng nuốt vào bụng. Hơn nữa, giọng văn hài hước, nhàng, mỗi ngày, nhân vật chính tưởng tượng nếu ba mẹ còn sống, những tình huống đó diễn biến khác thế nào. đối lập gay gắt khiến người đọc đắng lòng, nhất là những người trẻ con như bà Hàn Ngọc Tố. Khi đọc cuốn sách, bà từng nghĩ, nếu Đường Học Chính khi còn thơ bé cũng phải sống trong cảnh đó dù bà có ở thiên đường cũng như sống trong địa ngục thôi. Lẽ nào ba chồng bà muốn thông qua cuốn sách này nhắc bà thay đổi cái nhìn về Phù Hiểu?

      Ông cụ Đường cười khà, “Chị lại suy diễn linh tinh rồi, chị thích đọc tiểu thuyết, sao ba lại muốn để chị đọc? Đây là sách bé Phù viết, nhà chúng ta có nhà văn, ba thấy cũng hay, vì là sách của nhà văn nhà ta nên ba mới bảo chị mua về cất.”

      Câu đó của ông cụ như dội bom vào suy nghĩ của bà Hàn Ngọc Tố, cuốn sách này là Phù Hiểu viết? Là chị ta viết, chứng tỏ rất nhiều tình tiết trong truyện là chuyện mà chị ta từng gặp phải? Bà đứng lặng ở đó hồi lâu, lúc mới đọc cuốn sách đó xong, bà chỉ sao tĩnh tâm được, còn bây giờ, lòng bà dậy sóng. Bà siết chặt nắm tay, lúc lâu sau mới lúng búng: “Con … cẩn thận suy ngẫm.”

      Bà rời khỏi thư phòng, ông cụ Đường thong thả đứng dậy, lấy từ giá sách sau lưng ra cuốn sách giống hệt cuốn con dâu cụ mua về. Cụ vuốt ve bìa hai cuốn sách, trong mắt cụ là suy tư…

      Đêm về khuya, Tiêu Thiển Thiển nằm giường, xoay qua xoay lại mãi chẳng ngủ được. Năm đó, vụ tai nạn ấy khiến sợ mất vía, ba mẹ bàn bạc qua với người nhà họ Đường, rồi đưa ra nước ngoài ngay trong đêm đó. Ở nước ngoải, vẫn thôi lo lắng, hãi hùng, chỉ sợ người nhà nạn nhân đến tìm trả thù. Mãi đến khi nghe được tin mọi chuyện êm xuôi, mới tạm yên tâm. cố tình quên bẵng chuyện đó , nào ngờ, sau mười năm, chuyện đó vẫn bị lôi ra, thậm chí lại còn ly kỳ đến mức này.

      A Chính thế nào lại biết hậu quả của vụ tai nạn năm đó và việc Phù Hiểu là con duy nhất của đôi vợ chồng kia? Nhưng, dù vậy, Phù Hiểu phải biết chứ, nếu ả ta biết, sao ả ta còn trở thành vợ A Chính? A Chính là hung thủ hại chết ba mẹ ả ta cơ mà! Sao ả ta có thể… thể nào, chuyện đó làm gì có ai tha thứ được, Phù Hiểu lấy Đường Học Chính nhất định là có mục đích, gặp phải chuyện kiểu đó, ả ta muốn trả thù mới là lạ ý!

      Càng nghĩ càng thấy hoảng hốt, ngồi dậy, quờ chiếc điện thoại định gọi cho Đường Học Chính.

      Nhưng mà, đến giờ, A Chính vẫn chưa biết chuyện đó, nếu cho rằng: … từng đâm chết hai người vô tội, dù có là cũng thấy chuyện đó khó tin ?

      lại đặt di động xuống, nằm vật ra.

      Trong đêm đen, bóng người giường cứ xoay qua xoay lại, mãi đến khi sắc trời chuyển sang màu xám trắng, bóng người giường mới chịu nằm yên. Nào ngờ, mới yên chỉ lát, bóng người đó bật dậy, rủa tiếng, rồi bật đèn lên và thay đồ.

      Chỉ mấy phút sau, vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, lao ra khỏi cổng. Bảo vệ thấy thế lấy làm lạ, hỏi: “Tiêu tiểu thư, đâu mà sớm thế?”

      Thượng Hải!” phải cho thôi! Vụ tai nạn đó qua lâu rồi, nếu thể chịu đựng nổi, cùng chịu đựng. Song Phù Hiểu là nguy hiểm tiềm lớn nhất trong tương lai của , thể biết được!

      Mấy tiếng đồng hồ sau, trong văn phòng CEO của tập đoàn Hàn Thị, Đường Học Chính sa sầm sắc mặt ngồi hút thuốc, hỏi với giọng khó chịu, “Tiêu đại tiểu thư, tự dưng phăm phăm chạy đến đây, xin hỏi đến vì việc gì?” Hai vợ chồng chiến tranh lạnh với nhau mấy ngày liền rồi, chỉ chuyện đó thôi đủ cho điên đầu. Thế mà, hôm nay, kẻ đầu sỏ – người hại vợ chồng cãi nhau lại còn cố sống cố chết gọi cho . vốn định gặp ta, nhưng ngẫm lại thấy nên giải quyết dứt điểm ta, nếu ta cứ năm ba hôm lại gây chuyện lần chẳng biết Phù Hiểu giận đến bao giờ.

      “Đương nhiên là có chuyện quan trọng.” cũng châm điếu thuốc, hòng làm bộ óc thức trắng đêm suy nghĩ của mình tỉnh táo hơn.

      “Chuyện gì mà thể qua điện thoại?”

      qua điện thoại nỏi được.” Tiêu Thiển Thiển vẫn rất phân vân, hít sâu, hít lấy làn khói trắng. Cuối cùng, cũng ra quyết định, “A Chính, còn nhớ vụ tai nạn nhiều năm trước chúng mình gây ra ?”

      có ý gì?” Đường Học Chính nheo mắt lại. Vô duyên vô cớ ta chẳng đùng đùng chạy đến Thượng Hải hỏi cái câu vớ vẩn đó.

      Tiêu Thiển Thiển nhìn thẳng vào , chậm rãi , “Vụ tai nạn đó, ra: chúng ta đâm chết người.”

      Đường Học Chính ngừng hẳn mọi động tác, chỉ nhìn và cố gây ra tiếng động nào.

      Tiêu Thiển Thiển tiếp tục, “Mà Phù Hiểu: chính là con của đôi vợ chồng chết trong tai nạn đó.”

      “Rầm” – Đường Học Chính đập mạnh tay lên chiếc bàn làm việc bằng gỗ. Cơ thể căng cứng lại, giọng lạnh đến thể lạnh hơn, “Tiêu Thiển Thiển, đừng có luyên thuyên.”

      Tiêu Thiển Thiển hề sợ hãi, “Chuyện đó là mẹ chính mồm cho tôi biết, tin hay tùy .”

      “Chứng cứ?”

      “Tôi chính là nhân chứng,” Vẻ mặt Tiêu Thiển Thiển hoàn toàn giống đùa, “Tôi vẫn luôn biết có người chết trong vụ tai nạn đỏ, chỉ biết họ là ba mẹ của Phù Hiểu thôi.”

      Máu như chảy ngược… chỉ thấy cơ thể dần chết lặng… từ đỉnh đầu đến ngón chân. từ chối tin vào điều đó, nhưng nó lại có thể giúp xâu chuỗi được rất nhiều kiện lại với nhau. Nó là nguyên nhân tại sao lần đầu tiên gặp mẹ, sắc mặt Phù Hiểu tái nhợt và vội vã bỏ ; Nó là nguyên nhân tại sao mẹ khăng khăng chấp nhận Phù Hiểu; Nó là nguyên nhân tại sao Phù Hiểu dù cực kỳ đau xót vẫn nằng nặc đòi chia tay ; Nó là nguyên nhân tại sao sau khi chấp nhận rồi, lại đưa đến mộ ba mẹ quỳ nửa ngày trời! Nó cũng là nguyên nhân tại sao Mạc Vu Phi lại mò đến nhà Phù Hiểu, cũng là nguyên nhân tại sao ông cụ phải gửi rất nhiều báo cáo đến nhà Phù Hiểu, cũng là nguyên nhân tại sao bà cụ Phù luôn nhìn với ánh mắt tràn ngập đau thương.

      “Tại sao… năm đó, tôi phải tù?” thào hỏi, ánh mắt rệu rã.

      “Nghe là Phù Hiểu rút đơn kiện, chắc là người nhà giúp giải quyết chứ gì… có ổn đó?” Tiêu Thiển Thiển hỏi với vẻ lo lắng.

      Phù Hiểu rút đơn kiện, là loại tình huống gì có thể khiến bỏ qua cho – tên hung thủ đâm chết ba mẹ … Đường Học Chính ngồi phịch xuống chiếc ghế da, lần đầu tiên trong đời, thấy mình lạnh băng, lạnh băng như thể sâu thẳm cõi lòng dòng sông băng vậy. Dù có là lần chấp hành nhiệm vụ bị phe địch bắt, cũng sợ hãi như lúc này, như thấy cả thế giới sụp đổ trước mắt .

      Tiêu Thiển Thiển hiểu người nhà nhưng hiểu rất . Năm đó, ông nội cầm quyền nên thể có chuyện người nhà dùng các mối quan hệ riêng cứu kẻ gây họa lớn là , chỉ có thể là tự Phù Hiểu tha cho kẻ đầu sỏ hại mất ba mẹ mãi mãi! Hễ nghĩ đến việc tất cả những đơn và đau xót của bao năm qua đều do gây ra là cổ cứ như bị ai bóp nghẹt, đau đến thở được!

      “A Chính, chuyện qua lâu rồi, đừng nghĩ nhiều.” Tiêu Thiển Thiển chưa thấy bàng hoàng thế này bao giờ, bỗng thấy sợ hãi, sợ cho là quyết định sai lầm.

      Khi chấp hành nhiệm vụ, Đường Học Chính cũng từng phải giết người. Tuy chuyện ngày còn trẻ, còn lông bông từng lỡ đâm chết hai người vô tội khiến rất áy náy nhưng áp lực tâm lý khá lớn đó vẫn chịu đựng được. Song, điều khiến chịu đựng nổi là: đâm chết ba mẹ người phụ nữ !

      “A Chính, bây giờ, vấn đề chính là: nếu Phù Hiểu biết là người gây ra vụ tai nạn ấy mà còn đồng ý lấy nhất định là ả ta có mục đích khác!” Tiêu Thiển Thiển thấy mãi chẳng vội ra lý do mấu chốt của việc đến đây hòng dời chú ý của .

      Đúng vậy, Phù Hiểu biết hại chết ba mẹ , tâm trạng như thế nào khi cùng quỳ trước mộ ba mẹ cả ngày để xin tha thứ, rồi lại kết hôn với trong khi hoàn toàn biết gì! Đường Học Chính bị cắn rứt và tự trách ép đến thở nổi. Cuối cùng, khi nhớ ra mình vì nguyên nhân gì mà chiến tranh lạnh với con tim như rớt vào hầm băng.

      “Đường Học Chính, hành vi của Tiêu tiểu thư là đúng, ấy nên lái xe khi say rượu.”

      “Đường Học Chính, ấy sai rồi.”

      Lúc trước, cho những điều là đúng, nhưng bây giờ, khi nghĩ lại, bỗng thấy kinh hoàng. nhẫn nhịn, giấu của năm đó để lý luận với , sau mỗi lời đó, tủi thân, đau xót đến mức nào, thế nhưng chịu nghe vào tai dù chỉ chữ?! những chịu nghe mà còn trách mắng , làm sai?!

      hận thể lấy súng ra bắn chết mình luôn!

      “Đường Học Chính, rốt cuộc là nghĩ cái gì vậy, tôi chuyện với đó.” Tiêu Thiển Thiển chau mày, bỗng thấy rất bất an.

      Cuối cùng Đường Học Chính cũng hồi hồn, ánh mắt rệu rã của cũng có tiêu cự lại, “Tôi rất cám ơn : cho tôi .”

      Thấy thôi bần thần, Tiêu Thiển Thiển biết người đàn ông này cáng đáng được, thở phào nhõm: “Tôi biết là có thể chịu đựng được, chỉ có điều…”

      “Xin lỗi, có thể để tôi yên lát ?” ngắt lời .

      “A Chính?” Tiêu Thiển Thiển khá là ngạc nhiên.

      “Bây giờ tôi muốn ở mình, mời ra ngoài cho.” Đường Học Chính thở hắt ra hơi, ngã vào chiếc ghế da sau lưng.

      Biết vừa phải chịu đả kích quá lớn, Tiêu Thiển Thiển cũng cố thêm, dập thuốc, nhìn cái, rồi rời với tâm trạng rối bời.

      khỏi, Đường Học Chính đưa tay với hộp thuốc lá bàn làm việc, đốt điếu rồi để hộp thuốc lại vị trí ban đầu. Làn khói thuốc làm biểu cảm mặt trở nên thoắt thoắt , đôi con ngươi đen của chưa bao giờ u ám như lúc này, u ám như lỗ đen muốn hút hết tất cả ánh sáng chung quanh vào nó.

      đốt hết điếu này đến điếu khác, người thấm đượm hương Nicotine mà vẫn hay biết.

      Chẳng biết qua bao lâu, là mấy phút hay là mấy giờ, cú điện thoại khiến thức tỉnh. liếc số điện thoại hiển thị màn hình di động, rồi quay , buồn động đậy bàn tay kẹp đầu thuốc.

      Chuông réo ngừng, vẫn làm ngơ.

      Nhưng người gọi đến cứ như muốn thi gan với , gọi hết cuộc này đến cuộc khác, …cuộc gọi thứ ba… cuộc gọi thứ tư… Đường Học Chính bực bội nhấn nút nghe, “Alo, … Mày--Cái-Gì!”
      Mẹ Mìn, Chris, Anhdva2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 92

      Trong bệnh viện quân y ở Bắc Kinh —

      chàng bệnh nhân cao to đen hôi được hai đồng bọn cũng cao to xấp xỉ dìu đến dãy ghế chờ bằng sắt của bệnh viện ngồi. chàng bệnh nhân đó lớn tiếng kể khổ, “Đờ, lần này tao chết chắc rồi. Mày thấy vẻ mặt lúc đó của Mạc thiếu nên biết, ta gào lên với tao: “Bảo vệ ấy, đồ ngu!” Sau đó, ta tự xông lên, hùng cứu mỹ nhân lần, tiếp đó, đùi trái của ta bị đạn văng trúng. Nhiệm vụ của tao là bảo vệ ta, thế nhưng ta lại bị thương, mày bảo có phải tao sắp toi đời rồi ?”

      “Mạc thiếu mà lại liều mình cứu người phụ nữ ư?” Đám bạn gã đâu rảnh mà quan tâm đến tương lai bi đát của đồng bọn chứ, họ còn bận ngồi lê đôi mách.

      thể nào! Mày đừng vì trốn tránh trách nhiệm mà luyên thuyên!”

      “Tất cả những lời ông đây đều là ! ta thấy người đàn bà kia lơ nga lơ ngơ giận dữ đẩy tao ra rồi xông lên, thế nên ta mới bị người nhà họ Tề bắn trúng.”

      “Đờ, có đó?”

      Còn hai nhân vật chính của cuộc thảo luận có mặt trong phòng bệnh VIP của bệnh viện: Mạc Vu Phi nằm giường bệnh, sắc mặt nhợt nhạt; Còn Phù Hiểu ngồi ở cạnh giường, nhìn với vẻ lo lắng.

      Sau khi thấy tính mạng hề bị đe dọa, vài gã bạn xôi bạn thịt của hỏi thăm vớ hỏi thăm vẩn đôi ba câu, rồi quay sang tròng ghẹo nữ vật chính trong truyền thuyết, “ trẻ à, nghe Mạc đại thiếu gia của chúng tôi xả thân cứu người đẹp. khiến người ta đau đớn cõi lòng, à , là cảm động, cảm động, ha ha ha.”

      “Xê ra, gọi trẻ cái nỗi gì, sau này mày phải gọi là chị dâu, chị Mạc nhỉ?”

      Bị đám người vây lấy, Phù Hiểu có phần e thẹn: “Các hiểu lầm rồi, quan hệ giữa tôi và Mạc Vu Phi phải loại quan hệ đó.”

      Hê! Mạc Vu Phi luôn thích khiêu chiến với khó khăn, thử thách: “Được, được, chúng tôi hiểu cả.”

      “Với hành động dũng mà Mạc thiếu gia của chúng tôi làm ngày hôm nay, có phải em nên lấy thân báo đáp ?” Bọn họ biết là còn có ngày này, ngày mà Mạc Vu Phi quý trọng người đàn bà hơn chính mình. Hiếm khi được xem vở kịch hay thế này, bọn họ cũng phải đền đáp người ta chút chút chứ nhỉ.

      Biết là bọn họ trêu, Phù Hiểu gì nữa, chỉ cười cười.

      “Chúng mày có thể xéo rồi.” Nhân vật chính bị bỏ quên giường bệnh lạnh lùng rít lên.

      “Thôi nào, chẳng phải tụi tao tốt cho mày đấy ư?”

      “Đúng đó, trẻ, em tên gì?”

      “Tôi là Phù Hiểu, chào .”

      “Phù… Hiểu?” Sao nghe quen tai vậy?

      “Đúng rồi, Phù là ký hiệu, Hiểu là rạng sáng.”

      “Hey, có phải em là cái phóng viên người Sao Hỏa đó ?” người vỗ tay đánh tét cái, sau đó nở nụ cười đến là quái, nhìn chằm chặp hai người họ, sực ngộ ra, “A, chả trách em dám viết về Mạc Vu Phi kiểu đó, hóa ra là nhân vật quan trọng, hiểu, hiểu mà.” Vương Tiểu Xuyên thể trêu vào, hay ấy là định mệnh chân chính của Mạc Vu Phi? Nhưng này ngực, mông, trông như thiếu nữ ngây thơ, giống lắm.

      Tất cả họ đều đọc bài viết đó rồi á, mình còn bị người ta gọi là phóng viên người Sao Hỏa nữa chứ, xấu hổ quá mất.

      Vương Tiểu Xuyên ngồi ở đầu khác vừa ngậm điếu thuốc châm lửa vừa thờ ơ. Lũ người này chết rồi đến nơi mà còn biết. Nhưng hành động của Mạc Vu Phi hôm nay cũng khiến hơi bị khó hiểu, dù là vì vợ của Đường thiếu chăng nữa theo như miêu tả của gã vệ sỹ: phải chăng Mạc Vu Phi hơi dũng quá.

      hiểu sao mà tâm trạng của Mạc Vu Phi cực kỳ tệ: “Mau xéo hết cả !”

      Đúng lúc đó, cánh cửa bỗng bật mở, người đàn ông trán ướt đẫm mồ hôi xuất trước mắt mọi người.

      Nụ cười khách sáo cứng lại môi Phù Hiểu, trong khoảnh khắc ấy, trong mắt như chỉ còn lại mỗi hình ảnh của người đàn ông ấy. Phụ nữ là thế, dù trong lòng có oán mấy, cáu mấy khi nhìn thấy người đàn ông duy nhất của lòng mình, cũng thầm mong được sà vào lòng . Mấy hôm nay, Phù Hiểu tủi thân lắm, nghĩ rất nhiều, cộng thêm với việc vừa trải qua tình huống hai phe sống mái với nhau mà tưởng chỉ có thể xuất trong phim ảnh, phải cố nín nhịn đến tận bây giờ. Trong cơn hoảng hốt, nhìn thấy người đàn ông khiến vừa vừa hận nọ, thế là chỉ trong nháy mắt, mũi như nghẹt , gọi: “Đường Học Chính.”

      “Phù Hiểu.” Đôi mắt khóa chặt lấy , ánh mắt đầy tham lam của lướt người . Khi nghe tin bị thương, trái tim như ngừng đập. chạy đến, vươn tay ra, ghì chặt báu vật quý giá nhất của vào lòng: “Vợ, cục cưng bé bỏng, em bị thương ở đâu hả, có đau lắm ?” hôn lên trán , hôn lên mặt , hỏi với vẻ đau lòng.

      Ngã vào vòng ôm luôn khiến muốn xa rời ấy, hơi thở thân quen, hơi ấm thân quen, ngay lập tức, biết tại sao, nước mắt chợt lã chã rơi, “Đường Học Chính…”

      “Em khóc cái gì! Đau ở đâu? Hay có chỗ nào thoải mái?” Thấy Phù Hiểu khóc là Đường Học Chính rối hết cả lên, biết phải gì. Tuy khi nhìn những người phụ nữ khác rơi lệ, cũng thấy tội nghiệp cho họ. Nhưng khi bắt gặp người phụ nữ của mình rớt nước mắt dù chỉ giọt rất hận, hận thể móc tim mình ra đưa cho : “Đừng khóc nữa, đừng khóc nữa, đây rồi, ngoan.”

      Rốt cuộc là cái chuyện khỉ gió, điên rồ, dớ dẩn gì diễn ra ở đây vậy!

      Trán đám đàn ông vây quanh đó chảy xuống ba sọc đen, họ trợn tròn mắt, há hốc mồm. Vốn tưởng người đàn bà trẻ này là hồng nhan tri kỷ của Mạc thiếu, sao chỉ trong chớp mắt họ lại thấy Đường thiếu ôm ấy, vừa nựng vừa dỗ dành vậy?

      “Đờ! Đừng làm tao ngứa mắt.” trái táo nhân tiện đập trúng lưng Đường Học Chính.

      Tiếng mắng chửi giận dữ bay đến từ phương trời xa xôi nào đó phá tan thế giới chỉ có hai người của hai vợ chồng. Lúc này, Phù Hiểu mới sực nhận ra là mình vừa khóc tu tu như trẻ con trước đám đông, khỏi đỏ mặt, hấp tấp gạt nước mắt.

      Đường Học Chính cũng giúp lau nước mắt, dịu dàng hỏi: “Em bị thương ở đâu hả? Em nằm nghỉ còn đứng làm gì?”

      Mạc Vu Phi – người có thể coi là người bị thương mức độ vừa giật giật khóe miệng: người bị thương nằm ngay trước mắt nó, nó lại chẳng buồn liếc nhìn.

      “Em bị thương ở đâu cả, Mạc Vu Phi vì bảo vệ em nên bị trúng đạn vào chân trái.” Giọng Phù Hiểu vẫn còn hơi nghẹn ngào, “May mà có ấy, nếu có lẽ em chết rồi.”

      Chỉ mấy chữ ngắn ngủn, bẫng mà khiến trái tim Đường Học Chính buốt giá, nếu bị trúng đạn… Trời ơi! May quá! May quá! khỏi ghì chặt lấy , nhìn sang Mạc Vu Phi nằm tiu nghỉu giường bệnh, “Mày sao rồi?”

      chết được.” Mạc Vu Phi đáp lạnh te.

      “Cám ơn.” Lần này thể cám ơn nó.

      “Mày khách sáo quá.”

      này là người phụ nữ của Đường thiếu? Lẽ nào là vợ mới cưới của gã? thể nào, họ còn tưởng Đường thiếu quá ưng vợ, nên mới khoe nàng ra; Nhưng, với tình hình hôm nay, là gã quá ưng vợ, nỡ để nàng lộ diện!

      Mạc thiếu vì tình nghĩa em mà xả thân cứu vợ Đường thiếu? Họ bảo là Mạc Vu Phi bao giờ vì lý do đơn giản mà xả thân cứu rồi mà. Đờ , hai thằng thân nhau gớm!

      “Có người chăm nom nhà họ Tề chưa?” Trốn lâu như vậy, cuối cùng cũng chịu thò đầu ra rồi.

      cần người khác, chỉ người nhà tao thôi đông lắm rồi.” Nhận được tin bị thương, ai đến thăm hỏi, kéo nhau trả thù hết rồi.

      “Thế được, mày nghỉ cho khỏe, tao điều thêm người đến gác bệnh viện.”

      Mạc Vu Phi: “Ừ,” với vẻ mệt mỏi.

      “Phù Hiểu bị sốc, tao đưa ấy về trước, tiện thể dọn sạch đống rác này giúp mày.” liếc đám người chỉ giỏi làm ồn đứng trong phòng.

      Phù Hiểu thấy Mạc Vu Phi muốn nghỉ ngơi liền : “Mai tôi lại đến thăm .”

      Mạc Vu Phi gật đầu.

      Đường Học Chính lúc sợ bóng sợ gió thoáng cứng người lại.

      Hai người vào trong xe, Phù Hiểu khi này qua thời điểm kích động, đâm biết phải thế nào với ông chồng chiến tranh lạnh với . Đường Học Chính chui xuống ghế sau ngồi với , cửa xe vừa đóng lại là lập tức nâng cằm lên cách thô lỗ và ra sức hôn .

      Về mặt tình cảm, Phù Hiểu muốn từ chối , nhưng lý trí của với rằng thể coi thường mâu thuẫn của họ, muốn đẩy ra, song những đẩy được mà còn bị siết chặt vào lòng.

      “Cục cưng bé bỏng của , em làm sợ chết được…” Đường Học Chính dán môi mình lên đôi môi đỏ thắm của , thầm những lời thương, “Làm xém chút mắc bệnh tim.” Rồi tiếp tục hôn sâu .

      “Đường Học Chính… Những người đó là ai thế?” Nằm trong vòng ôm ấm áp của , mới dám hỏi câu đó.

      “Là lũ người xấu xa đáng được nhắc đến, em đừng sợ, chúng nó bao giờ làm em bị thương được nữa.” Đường Học Chính hôn trán hòng trấn an .

      Hai người ôm lấy nhau, cảm nhận yên tâm mà hơi ấm cơ thể đối phương mang đến trong im lặng. lúc lâu sau, Phù Hiểu lên tiếng: “Về chuyện của Tiêu tiểu thư…”

      “Chúng ta nhắc đến chuyện đó nữa, đều là đúng, đừng giận nữa nhé.” Đường Học Chính vội tiếp lời. Bây giờ, căn bản dám nghe đến chuyện đó.

      Phù Hiểu khẽ đẩy ra, “Em phải bắt xin lỗi cho bằng được. Em chỉ muốn chúng ta cho ràng mọi chuyện.” Chứ cứ giấu mãi trong lòng rất chán. Mấy hôm rồi, hôm nào cũng muốn chuyện hẳn hoi với , nhưng thấy: lời đến chót lưỡi đầu môi mà sao thốt nên câu, có thốt nên câu cũng có tý sức thuyết phục nào. biết cách nghĩ của , cũng cố hiểu cho , nhưng vẫn cách nào chấp nhận được lối suy nghĩ đó. Vả lại, cũng biết phải suy nghĩ của mình cho hiểu kiểu gì, sợ chỉ mới với được đôi ba câu về chuyện đó, lại mất bình tĩnh và cúp điện thoại luôn. Còn nữa, ra rất sợ, sợ đến cùng, Đường Học Chính vân chịu thay đổi cách nhìn, vẫn khăng khăng là sai…

      nghĩ kỹ lắm rồi, trong chuyện này, tuyệt đối là sai, em tha thứ cho lần này nhé.” Đường Học Chính làm nũng, chiếc di động ngừng réo chuông khi về lại bắt đầu réo inh ỏi, tiếp điện thoại cách rất kiên nhẫn, chỉ đôi ba câu là cúp.

      “Vợ, theo Thượng Hải chơi .” bỏ mặc thời gian biểu kín mít của mình mà cố bay về Bắc Kinh nên cứ bị người ta gọi như gọi đò. Nhưng lại thể để ở Bắc Kinh mình được.

      được, vì em mà Mạc Vu Phi bị thương, em phải ở thăm nom ấy.” ta chính là ân nhân cứu mạng của , ta sao có thể khỏe mạnh ngồi đây ôm , chuyện với chứ.

      “Em yên tâm, nó tuyệt đối thiếu người chăm sóc đâu.”

      “Em cũng biết thế, nhưng thấy ấy khỏi hẳn em yên lòng.”
      Mẹ Mìn, Chris, Anhdva2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 93

      Bản năng chiếm hữu của giống đực như gầm thét trong cơ thể Đường Học Chính, sau lưng , bàn tay to bản của siết lại thành nắm đấm, nhưng trước mặt , vẫn nở nụ cười rất vô tư: “Được chứ, được chứ, nhưng em phải cùng mới an toàn.”

      “Gì cơ?”

      “Em quên hậu cung khổng lồ của nó rồi à, em mà mình, chẳng phải làm các ấy hiểu lầm ư?” Đường Học Chính búng trán .

      “À, quả thế.” Phù Hiểu sực hiểu ra.

      Đường Học Chính cười khẽ tiếng: “Thôi Thượng Hải với ? Mai chúng mình lại về.”

      “Vậy cũng được, mai em còn phải làm.” Phù Hiểu vẫn kiên quyết từ chối.

      “Ông xã quan trọng hay công việc quan trọng?” Đường Học Chính xị mặt xuống, thốt lên.

      Phù Hiểu lừ cái, “Đương nhiên là công việc quan trọng rồi, em còn giận đấy nhá.” Mấy hôm nay, tâm trạng siêu tồi, tối nào cũng mất ngủ, tha cho dễ thế đâu.

      Nghe vậy, Đường Học Chính lập tức biến sắc mặt, đổi sang cười hì hì: “Vợ hiền bé bỏng ơi, biết lỗi rồi mà. Em đừng giận nữa.” ‘chụt’ cái, “Em Thượng Hải thôi vậy, nào, để đưa em về nhà, em lên ghế trước ngồi .”

      cho là em đúng hay là nhường em thế?” hỏi khi kéo ra khỏi xe, thấy mình căng thẳng lạ.

      Đường Học Chính trả lời luôn, đặt ngồi vào ghế phụ, giúp thắt dây an toàn, rồi lại vòng về ghế lái, nghiêng đầu sang , cách nghiêm túc: “ suy nghĩ vô cùng cẩn thận, thấy là quá mức tự đại, em làm những chuyện em nên làm, thế mà lại trách mắng em vì những sai lầm phải của em đó. Tất cả đều là lỗi của , xin lỗi em, em đừng giận nữa, được ?”

      Nhìn vẻ mặt chân thành của , Phù Hiểu bỗng thấy bao buồn khổ mấy hôm vừa rồi như tan thành mây khói, chậm rãi nở nụ cười tươi rói, cười tươi như thế này mấy ngày rồi, “Vậy em giận nữa.”

      Cái bé này nữa, chỉ giỏi dọa thôi! Đường Học Chính cố kiềm chế để : ôm cổ và hôn say đắm cái nữa.

      “Đường Học Chính, cám ơn .” Phù Hiểu sàng. đỏ mặt, ngắm nghía khuôn mặt tuấn tú của . Tuy khăng khăng là mình đúng nhưng biết: người sĩ diện như Đường Học Chính phải cực kỳ cố gắng mới có thể nhận sai về mình.

      Yết hầu Đường Học Chính giật giật, cánh tay bỗng căng cứng, trong im lặng, khởi động xe.

      Xe đến cổng bệnh viện, Phù Hiểu luôn: “ đưa em đến chỗ bắt xe taxi thôi, em về lấy được mà.” Chẳng phải có khối người giục quay lại Thượng Hải ư? Nghĩ đến việc vội vội vàng vàng về Bắc Kinh vì , bỗng thấy lòng mình ấm áp lạ.

      có gì quan trọng bằng em hết.” Đường Học Chính biết nghĩ gì. “Vả lại, em vừa bị sốc, sao có thể để em lại mình được?”

      “Bây giờ em sao rồi…” Kỳ , vào khoảnh khắc trở về và ôm lấy , thấy lòng mình bình yên trở lại.

      vẫn chưa biết em và Mạc Vu Phi đụng phải lũ người nhà họ Tề như thế nào.”

      “Hôm qua là thứ bảy, Mạc Vu Phi cũng về ở nhà núi. Sáng nay, ấy rủ em ăn quẩy và sữa đậu nành ở quán lâu năm. Sau đó, khi tụi em qua ngõ có phần hẻo lánh, chợt có mấy người đàn ông nhảy ra, rút súng chĩa vào tụi em. Em sợ quá, đờ người ra, phát là có người đàn ông nổ súng, bắn về phía em, may mà Mạc Vu Phi đẩy em ra, nhưng ấy lại bị…”

      Đường Học Chính dễ dàng hiểu đầu đuôi câu chuyện, nhà họ Tề tưởng Mạc Vu Phi là đầu têu ‘chơi’ họ, nên dù bị theo dõi sít sao vẫn cho quân tóm Mạc Vu Phi. Sau đó, vì Mạc Vu Phi tình cờ và bất ngờ mang vệ sỹ theo nên lũ đó đổi sang bắt Phù Hiểu làm con tin. ngờ Mạc Vu Phi lại liều lĩnh xông lên cứu … Bàn tay cầm vô lăng của siết chặt lại.

      nhắc đúng quá, nếu em mình biết gây nên hiểu lầm gì đây.” Hôm nay, trong bệnh viện, khiến đám bạn ta hiểu lầm rồi.

      Đường Học Chính nhếch mép cười nhạt, gì.

      Có thể… phải là cái gì hiểu lầm nữa rồi.

      Về đến nhà, Đường Học Chính dìu lên lầu, kiên quyết bắt ngủ giấc cho bình tĩnh lại. Nhưng, vừa bước vào buồng, đập ngay vào mắt là chiếc va li bằng da to sụ, va li nằm ở cạnh tủ quần áo, trong va li chất đống quần áo – hình như là đồ nữ, cứ như có người gói ghém đồ đạc vậy.

      “Em làm gì thế?” Trừ ra ai có thể nghe ra chút căng thẳng trong giọng .

      “À, em định cất chỗ quần áo mùa đông .” Phù Hiểu đáp bâng quơ. ra, đó là trong những biểu của việc được vui. Khi buồn, làm nổi việc gì ra hồn, chỉ có thể nhờ vào những công việc dùng đến não đó để bớt suy nghĩ.

      Đường Học Chính bước đến, đôi mắt sắc lẹm của quét qua va li hành lý, cầm chiếc áo hè cộc tay lên: “Đây là cái gì?”

      Phù Hiểu nhìn thoáng qua, “Em cầm nhầm, cất vào tủ giúp em .” Dứt lời, xoay người vào nhà tắm, quyết định rửa mặt cho tỉnh táo.

      Đường Học Chính nhìn chăm chăm vào bóng lưng cho đến khi bóng khuất sau cánh cửa. Tâm trạng đâu có được bình tĩnh như vẻ mặt . Có cầm nhầm , hay là vốn định bỏ vào? Lần đầu tiên, nghi ngờ lời Phù Hiểu .

      Từ khi biết được đến giờ, luôn thấp thỏm lo âu, ngồi rất lâu trong phòng làm việc mà chẳng biết mình nghĩ những gì. Rồi, nhận được điện thoại của Vương Tiểu Xuyên, biết tin Phù Hiểu và Mạc Vu Phi bị nhà họ Tề tập kích. Sau đó, lại phát ra tình cảm ‘ bình thường’ Mạc Vu Phi dành cho Phù Hiểu, chết tiệt là bỗng thấy tự ti kinh khủng…

      – Đường Học Chính mà lại tự ti ư! Có ra cũng chẳng ai tin đâu nhỉ!

      phải thấy mình thua kém kẻ nào, mà là cảm giác vớ vẩn nhưng cực kỳ mãnh liệt cứ chiếm cứ lòng , càm thấy: Phù Hiểu đời nào ! Sao có thể cơ chứ? là hung thủ đâm chết ba mẹ , là hung thủ hại độc, khổ sở mười mấy năm trời cơ mà! Còn nữa, về làm vợ rồi, còn biết đường quý trọng, còn vì tự phụ và cái tôn nghiêm, sĩ diện đàn ông vớ vẩn gì đó mà mắng , lạnh nhạt với ! Mạc Vu Phi có thể ở bên , an ủi khi buồn, Mạc Vu Phi dù biết bị thương vẫn xông lên cứu , trong khi ở tận Thượng Hải xa xôi và biết gì cả!

      Dù Phù Hiểu có từng sau những chuyện này có khi nào thay lòng ?

      Lần đầu tiên, chắc chắn.

      Đường Học Chính vò chiếc áo tay, từng cơn sóng của những cảm xúc tiêu cực ồ ạt dâng lên trong : rốt cuộc là ấy chỉ sắp xếp lại tủ quần áo, hay là ra ấy định bỏ ?

      ghét việc mình đứng đây lo nghĩ vớ vẩn, đoán già đoán non như người đàn bà, nhưng lại dám tiến thêm bước. dám hỏi cho , thậm chí dám thẳng thắn xin lỗi , xin tha thứ cho tội lỗi mười năm trước phạm phải. Bởi vì sợ, sợ khi những lời ấy bật ra khỏi miệng, bị cắn rứt vô hạn nuốt chửng. sợ: đến phút cuối, phát ra tên sát nhân và rồi chịu nổi việc sống cùng nhà với .

      Nếu muốn thả … Liệu có vì áy náy mà đáp ứng tất cả những cầu của ?

      có.

      Nhưng mà… thể.

      Sau khi biết tất cả , chỉ thấy càng hơn: thiếu nữ mười năm trước đặc xá cho tội lỗi của , người phụ nữ mười năm sau giấu mà về làm vợ !

      Tuy chỉ nghe được những lời phiến diện của Tiêu Thiển Thiển, nhưng qua những hiểu biết của về Phù Hiểu và qua thái độ của ông cụ, của ba mẹ, của cả Mạc Vu Phi nữa, cũng có thể nhìn thấu mọi mặt của vấn đề. Năm đó, với tấm lòng lương thiện và cao thượng, tha cho tên hung thủ vị thành niên con đường sống. Ngày nay, dùng tấm lòng lương thiện và cao thượng bao năm thay đổi đó tha thứ những tội lỗi từng mắc phải, về làm vợ , thậm chí còn giấu giếm đến cùng cho được ngang hàng với trong tình !

      Có trời biết: có tư cách có được !

      Đường Học Chính thở dốc, cơ thể căng cứng lại, đứng như trời trồng ở đó.

      Bất kể là có tư cách hay cũng buông tay. Dù có phải đối kháng với ông trời chăng nữa cũng phải ghì chặt người con này vào lòng.

      ai được cướp của .

      sao thế?” Phù Hiểu ra từ nhà tắm, chợt phát Đường Học Chính trông có vẻ lo âu lạ, cứ đứng như trời trồng ở đó, tay còn cầm chiếc áo hè của .

      sao.” Đường Học Chính ném chiếc áo vào tủ, tươi cười, bước đến bên , “Em ngủ , nhìn em ngủ rồi lại .”

      về đến nhà rồi, còn lo cái gì? mau Thượng Hải , kẻo lỡ hết việc bây giờ.”

      vậy, chứ Phù Hiểu cũng giục nổi Đường Học Chính. Bất đắc dĩ, trèo lên giường, đắp chăn, nhắm mắt lại, “Ừm, em ngủ rồi nè, có thể rồi đó.”

      “Kỷ lục Guinness về ngủ nhanh cũng chả nhanh bằng em,” Đường Học Chính phì cười, ngồi xuống mép giường, vén tóc mai cho , “Có cần hát ru cho em ngủ ?”

      Phù Hiểu vẫn nhắm tịt mắt bỗng cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng bóc: “Dỗ trẻ còn đấy à, lại còn đòi hát ru.”

      Ngắm nụ cười tươi như hoa của , Đường Học Chính nghiêm mặt lại, chậm rãi cúi xuống, ngậm lấy đôi môi kiều diễm như đóa đào của , phải nụ hôn sâu tràn đầy dục vọng mà chỉ áp đôi môi mình lên đôi môi đỏ thắm, mềm mại của .

      phút sau, nhàng rời môi khỏi môi , “Ngủ .” ghé vào tai thầm.

      Phù Hiểu khẽ chớp rèm mi dài, đôi mắt vui cười của hé mở để nhìn cái, cầm tay , nhắm mắt lại, cọ má mình vào lòng bàn tay , muốn xa chút nào, “ gầy .”

      “… Em cũng gầy .” Ánh mắt Đường Học Chính tràn đầy đau xót, là do gây ra, “ cho em nữa, ngoan ngoãn ngủ .” Khoảnh khắc này, sợ cả việc đối thoại với .

      Phù Hiểu khẽ bĩu môi song vẫn ngoan ngoãn vâng dạ, dựa đầu vào tay , thong thả vào giấc ngủ.

      Chẳng biết qua bao lâu, Đường Học Chính ngắm khuôn mặt say ngủ của , với giọng khàn khàn: “Phù Hiểu, em là người đàn bà của .”

      CHỈ CÓ THỂ LÀ CỦA THÔI…

      Rất nhiều người mắc phải “Hội chứng Công sở” nên Phù Hiểu cũng dám chắc là Lam Tiểu Hi mắc chứng đó. Bởi vì: dạo này, chị ta xét nét khủng khiếp, nhận ra điều đó sau khi in ba lần cùng tập hồ sơ theo lệnh chị ta. Lần in thứ hai, sợ là phải in bản nộp cho Tổng biên tập, nên khỏi hỏi chị ta trước kẻo lại phải in thêm lần nữa, thế là chị ta lườm và quát ầm lên luôn.

      Nhưng, hình như bắt đầu từ tuần trước, chị ta trở nên cực kỳ khó tính. Chị ta có tâm gì ư? đường từ phòng in ấn về phòng làm việc, Phù Hiểu khỏi phỏng đoán. Song, ngẩng lên nhìn, thấy: chị ta vẫn cười đùa hơn hớn với những đồng nghiệp khác đấy chứ, có mặt mày bí xị nữa đâu.

      Chắc lại nghĩ vẩn nghĩ vơ rồi. Phù Hiểu thở hắt ra hơi, chợt nhớ đến mẩu giấy hôm qua Đường Học Chính để lại cho trước khi Thượng Hải, có viết là hôm nay đến đón khi tan làm, thế là chút xíu khó chịu của bay sạch.

      Chỉ có điều, biết là “Hội chứng Văn phòng” chỉ nhắm vào của Lam Tiểu Hi còn kéo dài đến tận giờ nghỉ trưa. Đến giờ nghỉ trưa, chị ta tự dưng sai từ đầu này sang đầu kia thành phố Bắc Kinh để vào Khu Bảo tồn Động vật hoang dã mà chụp bức ảnh gấu trúc rồi mang về cho chị ta. Chị ta ảnh đó là tài liệu nghiên cứu? Nghiên cứu cái gì chứ? Nghiên cứu xem có nên chuyển đổi tạp chí này từ tạp chí chuyên viết về người: các nhân vật nổi tiếng sang tạp chí chuyên viết về động vật à? Sau khi suy nghĩ cẩn thận, nhận thấy cầu của chị ta quá vô lý. Thế nên gọi chị ta lại khi chị ta định ăn trưa với đồng nghiệp khác, “Chị Lam, chị có thể cho tôi biết, bức ảnh gấu trúc đó được dùng vào việc gì ?”

      Nụ cười của Lam Tiểu Hi tắt lịm, Lam Tiểu Hi quay lại, nhìn Phù Hiểu với vẻ dửng dưng, “Tôi bảo chụp đương nhiên là có việc cần đến nó, phải hỏi nhiều thế đâu.”

      đồng nghiệp vận đồ Channel đứng cạnh Lam Tiểu Hi cười khẽ tiếng.

      Có ngốc cũng biết chị ta làm khó , Phù Hiểu khỏi hỏi: “Chị Lam, tôi làm gì khiến chị giận ư?”

      Lam Tiểu Hi cười lạnh, “Ngài quá rồi, ngài là VIP của tạp chí ta, ai mà dám giận ngài chứ?”

      Đúng là vậy rồi! Phù Hiểu ngạc nhiên lắm, nghĩ nghĩ lại, thấy cũng chỉ có vụ viết bài phòng vấn Mạc Vu Phi thôi. Nhưng mà, chuyện qua lâu rồi, mà lần đó, khi nhắc chuyện này với chị ta, chị ta vẫn bình thường lắm, tâm trạng còn tốt nữa là khác, tại sao đến giờ chị ta mới bùng phát?

      “Aizzz, nghe là vụ phỏng vấn nhân vật nổi tiếng kỳ tới, Tổng biên tập cũng định để ta , có vậy?” đồng nghiệp đứng cạnh đó hỏi.

      Nụ cười của Lam Tiểu Hi càng lạnh hơn, “Ai mà biết được, người cũng là ta mời đấy chứ. Phù Hiểu, tôi ngờ đó nha, ra cũng có chút tài năng, vui lòng chỉ dạy thêm cho tôi chứ?”

      Quả nhiên là tồn tại của gây ảnh hưởng xấu đến công việc của mấy chị ấy! Phù Hiểu cũng lường trước được tình huống này, nên nhất thời chẳng biết phải gì. chỉ muốn hoàn thành thời gian thực tập của mình cách nhàng, đơn giản thôi, đâu biết xảy ra những chuyện ‘hầm hố’ đó chứ. “À, chuyện đó ấy hả, là chồng tôi và Mạc Vu Phi quen họ, cho nên…”

      “Là ông chồng chưa từng xuất của quen, hay là chính quen?” Kể từ hôm nọ, hôm thấy Phù Hiểu lên xe của Mạc Vu Phi Mạc Vu Phi tìm tới nữa, cho rằng còn có lý do nào khác ngoài ả ta.

      Phù Hiểu giật mình, nhìn vẻ mặt ganh ghét của Lam Tiểu Hi, lẽ nào chị ta và Mạc Vu Phi thể nào? Chẳng phải lần phỏng vấn đó là lần gặp gỡ đầu tiên của hai người họ ư? Nếu thế nhanh quá nhỉ?

      Thấy Lam Tiểu Hi cho là chột dạ, lạnh lùng : “Phù Hiểu, Mạc Vu Phi là người như thế nào, và tôi đều biết , đừng tưởng là bây giờ thắng.”

      Quả nhiên… Biết là dài dai dại, Phù Hiểu đành bảo nàng: “Hôm nay, chồng tôi đến đón tôi, nếu chị chê gặp ấy lần cho biết.”

      “Hừ, tôi rất hân hạnh.” Lam Tiểu Hi cười lạnh tiếng rồi quay đầu bỏ .

      Phù Hiểu muốn làm phức tạp vấn đề, chỉ mong có thể giải quyết dứt điểm chuyện này. ngồi vào bàn làm việc, nhắn tin hỏi Đường Học Chính bao giờ đến, phóng viên thực tập vẫn mặc đồng phục chợt sán lại chỗ , “Phù Hiểu, chị cũng đanh đá ghê, dám cãi nhau tay bo với chị Lam, nhưng chị làm thế về sau làm việc tiếp ở tạp chí này thế nào?”

      “Chị cãi nhau với chị ấy, chỉ là giữa hai người bọn chị có ít hiểu lầm”

      “Vụ Mạc thiếu phải ?” phóng viên thực tập kia nhìn quanh quất, giọng , “Nghe chị ta là ‘người mới’ của Mạc thiếu, chị lỡ làm gì để chị ta ghen lồng lên thế?”

      “Hai người họ hẹn hò với nhau từ bao giờ thế?” Sao chẳng biết gì sất?

      “Ngốc ạ, ngày thứ ba sau cái ngày chị với chị ta phóng vấn Mạc thiếu chả có manh mối rồi còn gì. Chị ta có túi xách mới, nhưng cỡ chị ta trả nổi giá của chiếc túi đó.”

      … Ôi, cái thế giới này mới ‘fastfood’ làm sao! Phù Hiểu còn gì để nữa.

      Đúng lúc này, Đường Học Chính hồi tin nhắn của , đến đón , đợi tan làm.

      Phù Hiểu mỉm cười.

      “Chị có chồng rồi à?” Thấy biểu cảm của , phóng viên thực tập khỏi thắc mắc.

      “Đương nhiên.”

      “Thế chị nên bảo ấy đến đón chị lần , nếu chỉ chị Lam, mà rất nhiều người cũng móc chị, chị: chỉ phóng viên thực tập nhoi, phải như thế nào mới được viết bài phỏng vấn Mạc thiếu chứ.” Nhưng rất mừng, Phù Hiểu cũng coi như đem vinh quang về cho đám phóng viên thực tập bọn , chuyện gì chẳng có lần đầu tiên chứ.

      “Mấy ‘bả’ là vớ vẩn, ai bảo là phóng viên thực tập thể hơn mấy ‘bả’ chứ.” Ngó nghiêng chung quanh thấy mọi người ăn trưa gần hết, phóng viên thực tâp mới ra xã hội nhăn mũi .

      “Ờ.” Phù Hiểu ngẫm nghĩ, nhắn tin cho Đường Học Chính —

      “Giản dị chút nha.”

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 94

      thành ngữ là: ‘đàn gảy tai trâu’; Có loại người là: ‘trẻ con bảo được’. Hôm nay Phù Hiểu thấu hiểu sâu sắc đạo lý .

      Vào khoảnh khắc bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà, vẫn muốn tìm chiếc xe màu đen chẳng phải của hãng xe cao cấp nào. Nhưng, giống như bất kỳ người bình thường nào khác bước ra khỏi cửa lớn của tòa nhà này, ngay giây đầu tiên, đôi mắt bị thu hút bởi chiếc siêu xe cực kỳ phong cách đậu sát thềm, còn giây thứ hai, đôi mắt lại bị thu hút bởi người đàn ông tuấn tú vận chiếc T-shirt hàng may thủ công màu đen bằng chất liệu bông, chàng đó buông suông áo chứ sơ vin và đủng đỉnh hút thuốc chờ đợi ai đó.

      Chiếc Rolls Royce[1] đó là ảo ảnh đấy hả! Làm việc trong tòa nhà này toàn là thành phần trí thức có thu nhập cao, thế mà khi nhìn thấy chiếc xe thể thao trong mơ đó vẫn khỏi nuốt nước miếng. Xe đó phải hễ có tiền là mua được đâu nhé!

      Có phải người đàn ông ngồi trong xe đó quá mức Cao-Phú-Suất rồi ! đám đàn ông khỏi ghen tỵ, thầm nghiến răng.

      Và các bạn có thể dễ dàng hình dung ra phản ứng của đám phụ nữ ở đó – trừ Phù đại tiểu thư của chúng ta.

      Như bình thường, nhất định vờ như biết cái chàng đó và bắt xe taxi về luôn, nhưng hôm nay khác, có tận hai ôn thần kè kè sau lưng đây nè!

      Lam Tiểu Hi và đồng nghiệp vận đồ Chanel hồi hồn sau phút thất thất vì ngắm chàng đẹp trai bên chiếc siêu siêu xe hắng giọng hỏi: “Chồng đâu?” chàng đẹp trai kia rốt cuộc là ai?

      “Ừm…”

      “Đừng bảo với chúng tôi là chàng siêu đẹp trai kia nhá?” đồng nghiệp vận đồ Chanel kháy.

      Nếu nhận ấy => bị đàm tiếu; Nếu nhận ấy => bị đàm tiếu nhiều hơn! Phù Hiểu tức nghiến răng. Nhưng mà, nếu chàng thành tâm thành ý đến đón bạn như vậy mà bạn còn vờ như quen chàng làm tổn thương tâm hồn thô thiển của chàng đấy!

      “Có thể lắm chứ.” Phù Hiểu cười gượng hai tiếng, bước xuống thềm.

      Hai kia cũng cười.

      Ba người đến chỗ chiếc siêu xe của giới quý tộc đậu, Lam Tiểu Hi và đồng nghiệp kia ngừng phỏng đoán thân phận của chủ xe. Thấy Phù Hiểu định chào hỏi chàng , hiểu sao, hai bỗng thấy rất căng thẳng, “Này…”

      “Đường Học Chính, chào đồng nghiệp của em .” Lát nữa, tính sổ với sau. Phù Hiểu nở nụ cười ‘sáng lạn’ với xã của mình.

      Lúc này, người đàn ông nghĩ gì đó đến mức xuất thần mới quay đầu lại, thấy bé của ‘ngoài cười trong cười’ nhướng mày, tỏ vẻ mình vô tội. nhìn ra sau , rất nghe lời cất tiếng chào hỏi: “Cám ơn hai giúp đỡ Phù Hiểu.”

      Ối mẹ ơi! Cao-Phú-Suất[2] nạm kim cương nè! Nụ cười này của khiến đồng nghiệp vận đồ Channel phải rối loạn nhịp tim.

      “Đây là chị Lam – Lam Tiểu Hi. Đây là chị Trương. ấy là chồng tôi: Đường Học Chính.” Phù Hiểu cố giới thiệu cho xong. có cảm giác lần này những giải quyết được vấn đề mà còn gây ra vấn đề lớn hơn.

      “Chào .”

      “Chào , Đường tiên sinh.”

      Vô số ánh mắt đổ dồn về nhóm ba người đẹp quen biết chàng đẹp trai nọ.

      Phù Hiểu cảm thấy áp lực phải chịu khi đứng cạnh Đường Học Chính còn lớn hơn của ngôi sao.

      “Chào hai .” Đường Học Chính tỏ thái độ cực kỳ thân thiện, “Phù Hiểu vẫn chê tôi làm mất mặt ấy, đâm ra hôm nay tôi rất ngạc nhiên. Chắc hai phải tốt với ấy lắm, nên ấy mới chịu để tôi gặp hai . Vợ tôi có hơi ngốc. Hai chê bai gì ấy, tôi cảm kích vô cùng.” Đường đại thiếu gia là ai cơ chứ, chút đành hanh rởm của mấy ả đó chả đủ nhét kẽ răng. Chỉ có bé Phù Hiểu nhà là quen khiêm nhường với người ta thôi, chứ mấy ả đó đẹp mặt lâu rồi, dám bắt nạt bé của à.

      Sắc mặt của hai kia lúc xanh lúc trắng, đồng nghiệp vận đồ Chanel cười xòa, “ thế tôi dám nhận, Tiểu Hi là người hướng dẫn của Phù Hiểu, tôi cũng chỉ là chân chạy việc thôi.”

      “Giọng văn của Phù Hiểu rất khá.” Lam Tiểu Hi khôi phục vẻ bình tĩnh vốn có, vờ như nghe ra đâm chọc trong lời , “ biết Đường tiên sinh công tác ở đâu?”

      “Công việc của tôi chẳng đáng nhắc tới đâu, gia đình tôi có làm kinh doanh , cũng là bon chen với đời để kiếm miếng ăn ấy mà.” Đường Học Chính mở cửa xe cho Phù Hiểu, sau khi lên xe, vừa thắt dây an toàn cho vừa hỏi cách cực kỳ dịu dàng, “Vợ, ngày hôm nay của em tốt chứ?”

      “Cũng tàm tạm…” Nếu có cái vụ này…

      “Thế được.” Đường Học Chính hài lòng lắm, kéo lại gần, hôn đánh “chụt” cái lên đôi môi thắm đỏ của .

      Đường-Học-Chính! Ban ngày ban mặt, trước mắt bao người… Phù Hiểu thầm nghiến riêng nghiến lợi, chỉ hận thể cắn cho phát.

      ngờ… ngờ là: Phù Hiểu – ả đàn bà ngu xuẩn, ‘giả heo ăn thịt cọp’ này lại câu được con cá bự đến vậy… Tuy chưa nghe tên người này bao giờ, nhưng bất luận là nhìn xe, nhìn quần áo, hay thậm chí chỉ cần nhìn cách ta tra chìa khóa thôi cũng có thể thấy được: ta chắc chắn 100% là công tử nhà quyền quý. Tim Lam Tiểu Hi cứ gọi là đập bình bịch trong ngực, thấy may mắn vì bây giờ có Mạc Vu Phi ‘bảo kê’, chứ chỉ cần câu của Phù Hiểu cũng đủ làm tiêu tùng.

      “Chị Lam, chúng tôi định thăm Mạc Vu Phi, chị có cùng chúng tôi luôn ?”

      Chả trách ả ta luôn gọi thẳng tên của Mạc Vu Phi… Lam Tiểu Hi cực kỳ ân hận vì coi thường người ta, thế mà đến tận bây giờ mới phát được điểm khác lạ, “Tôi đâu, dù sao cũng có việc gì.” Mạc Vu Phi chưa điện thoại cho tự ý đến nhất định vui.

      “Gì?” Nghe câu trả lời của Lam Tiểu Hi là Phù Hiểu biết ngay: mình lại lỡ mồm rồi. Chị ta vẫn còn chưa biết chuyện Mạc Vu Phi bị thương.

      “A, đây là ‘người mới’ của Mạc thiếu à.” Đường Học Chính như thể vừa phát ra chuyện đó, nửa cười nửa , liếc Lam Tiểu Hi cái.

      Cái liếc mắt đó được liếc rất ‘trình độ’, liếc cho Lam Tiểu Hi hổ thẹn đến mức phẫn nộ.

      “Bao giờ hai người kết hôn, nhất định tôi và Phù Hiểu mừng bao lì xì dày cộp.” Đường Học Chính đến là chân thành, đến là vào lòng người.

      Dùng cụm từ ‘muôn màu muôn vẻ’ để miêu tả gương mặt của Lam Tiểu Hi lúc này quá lời chút nào, nàng gần như cứng họng, người đàn ông ấy…

      “Mình chứ em?” Đường Học Chính hỏi.

      “À, chị Lam, chị Trương, thế chúng tôi trước nhé.” Phù Hiểu cũng hận thể biến khỏi chốn thị phi này ngay tức khắc. May mà người của tạp chí công tác về gần hết, mấy người xem được cảnh này đều là người lạ.

      Chờ hai người họ xa, đồng nghiệp vận đồ Chanel mới cất giọng ghen ghét: “ ấy còn thắt dây an toàn cho ta nữa…” người đàn ông vừa lắm tiền vừa chiều vợ đó nha.

      Tiếc là Lam Tiểu Hi còn nghe được vào tai bất cứ lời nào của nàng.

      xe, Phù Hiểu mặt lạnh te, chỉnh lại những lọn tóc mai xòa xuống trán, “Đồng chí Đường Học Chính, xin cho tôi biết hai chữ ‘giản dị’ viết thế nào?”

      “Cái gì?” Đường Học Chính nghiêng đầu về phía , trông mặt là ngây thơ, vô tội.

      bảo là đến đón em giản dị chút rồi mà, xem, mai em phải làm thế nào đây?” Phù Hiễu bĩu môi.

      “Em bảo lúc nào cơ?”

      là em nhắn tin cho rồi.”

      nhận được.”

      ư?”

      tin em tự xem .” Đường Học Chính chỉ vào chiếc di động xe, trông đến là nghiêm túc.

      “Di động gì mà rách thế, để có tin nhắn mà cũng chả nhận được.” Phù Hiểu hài lòng, cầm điện thoại của lên xem xét.

      “Tín hiệu tốt.” Người đàn ông dối chớp mắt. Sao có thể ‘nhận được’ tin nhắn đó cơ chứ, đọc nó cái là biết có vấn đề liền. Chỉ là, nếu cứ kín tiếng thế lũ người đấy chẳng bao giờ biết là vợ của . phạm phải sai lầm trầm trọng hôm đám cưới, chính là: vì muốn để Phù Hiểu tiếp xúc với đám ăn chơi trác táng kia nên tổ chức đám cưới to. Lẽ ra, nên tuyên bố cho cả thế giới cùng biết… Bây giờ, tuy cũng là mất bò mới lo làm chuồng nhưng may mà chưa quá muộn màng.

      “Á! để hình nền gì thế này!” Sao lại là trong những bức ảnh hại mất trinh vậy, nhìn được cả đùi nè, “Xấu chết được… Mau đổi !” bắt đầu càu nhàu, quyết định tự mình ra tay.

      Đường Học Chính nhanh tay nhanh mắt cướp lấy, “Hê, cái nàng này, sao em nỡ phá di động của chồng em thế chứ?”

      “Đường Học Chính, đưa cho em.” xe nên Phù Hiểu dám nhào sang giành nhau với , đành trách móc rồi yếu ớt ra lệnh.

      “Ừm, em đừng sốt ruột.” Đường Học Chính miệng ngoan ngoãn vâng dạ nhưng tay đút ngay di động vào túi quần, “Tối nay, từ từ rồi khác ‘cho’ em.” nở nụ cười lưu manh.

      đáng ghét!” Cái gã vừa lưu manh vừa háo sắc này nữa… “Nhỡ quên ở đâu, rồi người ta thấy sao?”

      “Thằng nào dám xem móc mắt thằng đó ra.” Người đàn ông điềm nhiên tung ra đáp án vô cùng bạo lực, sau đó còn khiêm tốn hỏi , “Em thấy thế nào?”

      “…” nên cảm thấy thế nào!

      Phù Hiểu và Đường Học Chính mang hoa đến bệnh viện thăm Mạc Vu Phi, nhưng, ngay khi đến nơi, Phù Hiểu lập tức cảm thấy mình lãng phí tiền. Đừng trách ấy vì suy nghĩ đó, khi bạn bước vào phòng bệnh mà trong đó chỉ có bệnh nhân và hoa, bạn cũng có suy nghĩ giống ấy.

      Cậu cả nhà họ Mạc nằm chiếc giường bệnh ở chính giữa căn phòng bệnh tràn ngập hoa, vây quanh ta, ngoài y tá riêng chịu trách nhiệm chăm sóc bệnh nhân 24h/24h còn có ba người đẹp hoặc quyến rũ hoặc dịu dàng, ba đó ngồi bên giường bệnh chàng hoặc gọt táo hoặc giết thời gian.

      Trâu bò quá… Phù Hiểu cảm thán, rốt cuộc là ta làm như thế nào!

      Mạc Vu Phi ghẹo nhân tình quay ra nhìn hai người khách mới đến chơi cái, tia sáng lạ chợt lóe lên trong mắt , với giọng biếng nhác: “Bủn xỉn thế, thăm bệnh nhân mà tặng có mấy cọng hoa.”

      Nghe chàng thế, Phù Hiểu cầm bó hoa bị sặc luôn, e lệ gãi mũi.

      bảo em là hãy mua hoa cúc rồi mà.” Đường Học Chính vắt hai tay qua vai , gác cằm lên đỉnh đầu , cười lạnh mấy tiếng.

      Ba người đẹp kia cũng rất giỏi nhìn người, nhanh nhẹn dọn chỗ cho hai người họ ngồi.

      “Mùi nồng nặc chết được, vứt hết cái đống này .” Đường Học Chính thích mùi này, cau mày .

      Chỉ có người đẹp từng gặp Đường Học Chính trong lần với Mạc Vu Phi là “vâng” ra tiếng, nhìn Mạc Vu Phi cái, rồi gọi hai kia cùng mình dọn hết đống hoa hoét trong phòng ra ngoài.

      y tá đón lấy bó hoa trong tay Phù Hiểu, biết nên xử lý sao cho phải.

      “Cho vào lọ , kẻo Đường thiếu tôi ghét nó.” Mạc Vu Phi nửa cười nửa .

      [1]劳 斯莱斯: Rolls Royce, nhãn hiệu xe siêu sang hàng đầu thế giới nay. Nhắc đến Roll Royce là nhắc đến quý phái, lên đẳng cấp của chủ nhân. Rolls Royce là nhãn hiệu xe của BMW, nếu như chiếc BMW chiếc xe thể thao đắt giá Rolls Royce là chính gã quý tộc của BMW.

      [2]高富帅: Cao-Phú-Suất: chỉ những chàng vừa cao lớn vừa giàu có vừa đẹp trai.
      Mẹ Mìn, Chris, Anhdva2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :