1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 75

      Ông cụ Đường cũng y chang đến: vội vội vàng vàng. Tối hôm đó, sau khi xác định tốt phương hướng chặng đường tiếp theo, cụ liền cùng hai người con trai lên đường về nhà, tiện thể xách theo Mạc Vu Phi.

      Sau khi máy bay cất cánh, ông cụ tát đánh đốp cái vào đầu Mạc Vu Phi: “Mày làm gì ở đây hả?”

      “Ối chà, ông cụ ơi, ông đánh thôi chứ, hỏng kiểu tóc của con giờ.” Mạc Vu Phi gào ầm lên, lấy di động ra hết soi bên trái lại soi bên phải.

      “Láo nào! Mày là thằng đàn ông, thế mà có mấy cọng tóc đầu cũng phải đếm kỹ!” Nhuộm tóc màu gì thế này, bằng vai phải lứa với cụ đấy phỏng?

      “Ông gì vậy, ai đếm được chính xác số sợi tóc đầu chứ, mà con cũng có thời gian cho chuyện đó.” Mạc Vu Phi cười hì hì.

      Thằng ranh con hư đốn này tính y chang A Chính, “Đừng đùa nữa, tao chết vì ho mất! ! Mày chạy đến nhà bé Phù làm gì?” Thằng ranh này xảo quyệt lắm, hay nó mọc ‘lòng lang dạ sói’ rồi.

      “Đến thăm bạn bè thôi ạ.”

      “A Chính mà chịu để Phù Hiểu kết bạn với ?” Ông Đường Trí Trung cũng tin, con ông muốn làm quen với thằng ranh này, còn bị A Chính dùng quyền thế cấm đoán. Đến em mà thằng bé còn cấm, huống gì là của thằng bé.

      “Chú à, mắt chú là, con có duyên lắm đấy.”

      “Thôi ,” Ông Đường Trí Quốc ngồi cạnh , nãy giờ vẫn để ý mấy câu bông đùa của , “Mấy hôm trước, chẳng phải còn hỏi A Chính đâu ư?” Ông nhớ là lần đó ông nghe theo ông cụ, là A Chính làm nhiệm vụ. là thằng bé này đến đây vì Phù Hiểu?

      Ông cụ rất minh mẫn, sắc bén, nghe thế lập tức giơ gậy ba toong lên: “Mày dám ngấp nghé vợ bạn!”

      “Oái, oái, oái, đừng đánh, đừng đánh.” Mạc Vu Phi sợ cây gậy ba toong mà sợ mức độ nghiêm trọng của tội danh ông cụ Đường gán cho , nếu làm sáng tỏ phải bò ra ngoài mất. Đờ! Người tốt khó làm thế cơ mà, chả trách sau khi chết được mọi người ngưỡng mộ.

      Thế là, đối mặt với ba ông cáo cụ, khai hết mọi chuyện, cũng định xem xét xem có moi được tin gì .

      xong, ba người còn lại lộ ra ba biểu cảm khác nhau, xét về tổng thể, người em tốt, nhưng mà…

      Cây gậy đầu rồng lập tức nện lên người Mạc Vu Phi, đau quá rú ầm lên.

      Hai ông quan lớn quay đầu , ‘vừa khéo’ nom thấy cảnh ba hai ông bạo hành.

      “Cái thằng ranh vô liêm sỷ này! Gặp phải vấn đề hỏi A Chính được, sao mày tìm chúng tao mà hỏi, hả? Nếu cháu dâu tao mà bị mày cuỗm mất tao đánh chết mày!” May mà cụ đến đúng lúc.

      “Sao thế, có chuyện gì ạ?” Quả nhiên là có vấn đề.

      Ông cụ Đường hừ mạnh tiếng, năm mười kể chuyện năm đó cho chàng. Ông vốn muốn để quá nhiều người biết chuyện năm đó, nhưng nếu cho thằng ranh này, ai biết nó còn gây ra chuyện gì.

      Ban đầu, Mạc Vu Phi nghe chuyện với tinh thần hóng hớt, nhưng càng những khúc sau, biểu cảm của càng thay đổi. Sau khi ông cụ Đường kể xong, quay ra ngắm những đám mây ngoài cửa sổ với vẻ phức tạp, hóa ra người đàn bà đó…

      Bạn Phù Hiểu luôn chậm chạp, nên sau khi về đến nhà và chỉ còn với , mới dần ngộ ra ý nghĩa cái gật đầu của . Sau này, hai người họ cùng chung sống dưới mái nhà, sẻ chia với nhau mọi niềm vui và nỗi buồn, cùng nhau nuôi dưỡng máu mủ của họ, nắm tay nhau, bên nhau đến khi mất sinh mạng. cảm giác ấm áp trào dâng trong , lan tỏa khắp cơ thể cách mạnh mẽ nhưng cũng đủ dịu dàng để khiến mũi nghèn nghẹn.

      Đêm khuya, Đường Học Chính tắm xong vào buồng ngủ, Phù Hiểu nằm trong chăn nghịch di động rồi. ngước lên, thấy vào mỉm cười.

      Tóc còn giọt nước, Đường Học Chính say sưa ngắm người con giường, ánh mắt của càng lúc càng nồng cháy.

      Chỉ cần đối nhãn với thôi là dễ dàng cảm nhận được thèm khát của , bàn tay cầm di động của siết lại, cơ thể bé bỏng dưới tấm chăn mỏng run lên cách bất an, bầu khi mờ ám lưu chuyển trong căn phòng.

      Đường Học Chính bắt đầu thong thả cởi áo ngủ.

      “Đường Học Chính…” Người phụ nữ trẻ lí nhí gọi.

      “Ờ?” Hôm nay, chắc có nài ấy cũng lại chẳng cho.

      “Hai đứa mình đều bị đau đầu gối…” Giọng xíu như tiếng mèo kêu làm người ta ngứa ngáy hết cả người.

      đau cả người cơ. Đường Học Chính thầm phản bác trong bụng, thong thả trèo lên giường.

      thôi nhá…” Trước khi bị che phủ hoàn toàn bởi bóng , cuối cùng cũng có thể ra suy nghĩ của mình khi nhìn vào lồng ngực vạm vỡ của .

      Người đàn ông ngẩn ra, nụ cười sung sướng bật ra từ lồng ngực. thế nhưng quên mất, cái nàng này nhận lời chuyện gì rồi là biết phải đổi ý thế nào. nằm xuống cạnh , nâng mặt lên, thơm chụt hai cái, “Yên tâm , Lão Gia thương em.”

      “Ưm! Tóc ướt quá.” Áp vào má lành lạnh, Phù Hiểu cười, lùi người ra sau.

      Cánh tay cường tráng duỗi ra kéo lại, “Lát nữa là khô thôi.” bé này khơi dậy dục vọng trong mau đến khó tin. Chỉ chiếc hôn, nụ cười duyên dáng cũng đủ khiến thèm được ăn sạch sành sanh. Đôi môi đói khát của ngừng bú mút dòng nước ngọt ngào trong miệng , hơi thở nặng nề phả vào mặt , khiến cơ thể khỏi nóng lên cách khác thường.

      Hòng giúp đỡ nhau khi khó khăn, hoạn nạn, người đàn ông chợt ôm lấy xoay người, để nằm đè lên người .

      Phù Hiểu khẽ thét lên tiếng.

      Vừa dùng môi tìm kiếm đôi môi đỏ thắm của , Đường Học Chính vừa bế ngồi dậy, ngừng gặm gọ , “Cục cưng bé bỏng, lần này cho em ở bên .”

      ra, xét về mặt nào đó, tri thức của Phù Hiểu trong khoản này cũng khá là phong phú, lập tức hiểu ý , ngọ nguậy, “ chịu đâu…” Tư thế này á, xấu hổ lắm cơ…

      Đường Học Chính đâu chịu chiều ý ? lột váy ngủ của ra cách thô lỗ, những nụ hôn cháy bỏng của rơi xuống làn da mịn màng của , “ chịu đâu mà em còn ngồi lên!”

      “Em có…” Lý trí dần bay xa, Phù Hiểu cũng biết mình nên từ chối hay nên đón nhận.

      “Con nhóc lừa đảo.” Cởi áo lót của ra cách thành thạo, hài lòng ngậm ‘trái đào’ của . Người đàn ông gì thêm nữa, vùi đầu vào nhấm nháp bữa tiệc thịnh soạn.

      Ánh trăng mờ ảo chiếu xuống hai cơ thể quấn chặt lấy nhau, những tiếng thở dốc vang lên, chiếc giường lớn sau rất nhiều năm chỉ có người nằm, lại lần nữa được là tổ cho đôi uyên ương âu yếm.

      Phù Hiểu từ từ tỉnh giấc, giường còn vương hơi ấm của chẳng thấy đâu. Bên ngoài buồng thấp thoáng có tiếng chuyện, dỏng tai lên nghe, nghe ra chuyện điện thoại với ai, nhưng cũng biết tại sao, mà đôi môi chợt cong lên nụ cười hạnh phúc.

      Lăn vòng giường, gắng gượng ngồi dậy. Tối hôm qua, luôn nhớ việc bị thương, nên dù chưa hoàn toàn thỏa mãn cũng chỉ làm lần rồi để ngủ, chỉ có điều, lần của thôi cũng đủ để mệt nhoài.

      khẽ bóp chiếc cổ nhức mỏi, ánh bạc lấp lánh chợt rơi vào tầm nhìn của , đưa tay phải lên thấy: biết từ bao giờ, chiếc nhẫn bạch kim được đeo vào ngón giữa của ?

      Cử động ngón tay, bỗng nhớ đến hôm qua, ngay sau khi về đến nhà, vội vội vàng vàng ra ngoài, còn tưởng là có chuyện gì, hóa ra… Hì! thích lãng mạn kín đáo kiểu này.

      Xỏ giày và bước ra ngoài, vốn định cho chiếc ôm chào buổi sáng, lại thấy ngồi ở phòng bếp – nơi xa buồng ngủ nhất, trước mặt là chiếc laptop, hai tay lướt bàn phím và đeo tai nghe bluetooth, giọng gì đó. Nghe được động tĩnh từ buồng ngủ, cặp mắt chăm chú vào màn hình của tia thẳng về phía , thấy trong chiếc váy ngủ dễ thương đứng ở cửa buồng, mỉm cười ngắm nghía , biểu cảm nghiêm nghị mặt lập tức bay biến, đôi môi cong lên nụ cười tuyệt đẹp, nhìn say đắm.

      Thấy bận mà vẫn biết xấu hổ quấy rối , cười với rồi vào phòng tắm.

      Khi rửa mặt, chải đầu xong ra, vẫn bận, thế là nhón chân đến gần , giọng hỏi ăn sáng chưa.

      lắc đầu, dù bận vẫn tranh thủ kéo lại mi cái.

      Phù Hiểu e thẹn lắm, sợ người chuyện điện thoại với nghe được nên chỉ cho hôn phớt cái rồi né ra. Đường Học Chính hài lòng, nhéo vòng eo thon thả của .

      thèm để ý đến , xoay người mở tủ lạnh, định nướng mấy lát bánh mì với hâm nóng hai ly sữa.

      Ánh mắt của người đàn ông làm việc rời khỏi công việc mà lẽ ra phải tập trung từ bao giờ, ánh mắt ấy quấn lấy bóng hình người phụ nữ trẻ, dõi theo từng động tác của . Xem , vợ mới ngoan hiền làm sao.

      cưỡng nổi sức hấp dẫn, rời khỏi bàn ăn, bước đến bên , ôm từ phía sau. như chú gấu Koala to tướng, bám riết lấy , đâu theo đấy, vừa chuyện điện thoại vừa hôn trộm , hơi thở nóng bỏng của phả vào tai nhồn nhột. Trong im lặng, Phù Hiễu dỗi, liếc xéo cái, đúng là hư mà, cứ toàn làm theo ý mình thôi. Nhất là sau khi thấy ngón giữa của đeo nhẫn, toàn kìm chế được, thỉnh thoảng lại nâng tay lên hôn, quan tâm lúc đó rửa đồ ăn hay làm cái gì, lại còn chìa tay ra, khoe chiếc nhẫn tay – chiếc nhẫn cùng cặp với nhẫn của , khiến cứ phải phì cười.

      Vác theo gánh nặng, cuối cùng Phù Hiểu cũng chuẩn bị xong bữa sáng, bày bữa sáng ra hai chiếc đĩa, đẩy người đàn ông dính vào người ra, chỉ vào bàn ăn. Trong khi đó, Đường Học Chính cúp điện thoại, song mới chỉ kịp với được vài câu, trao nụ hôn chào buổi sáng chính thức lại có cuộc gọi, muốn tiếp nhưng , đỏ mặt nhắc làm việc cho nghiêm túc. thể lần nữa đeo tai nghe lên: hết cách rồi, tin xuất ngũ rốt cuộc cũng truyền ra ngoài, thành ra ầm ĩ, hôm nay, vừa thay sim hay dùng vào máy là điện thoại từ bốn phương tám hướng dồn dập đổ về.

      Thế là người đàn ông ngoan ngoãn bưng hai chiếc đĩa đặt lên bàn ăn được dọn gọn gàng, Phù Hiểu đặt thêm hai ly sữa được làm nóng lên bàn.

      Đường Học Chính khách sáo mấy câu với người ở đầu dây bên kia rồi cúp điện thoại luôn. định ăn cho đàng hoàng bữa sáng vợ nấu cho , nhưng máy tính cứ bíp liên hồi, liếc màn hình cái vẻ bất đắc dĩ, rồi ngay lập tức, trở nên nghiêm túc, ngồi về vị trí cũ, vắt chéo hai chân, đeo tai nghe lên và lạch cạch gõ bàn phím.

      Phù Hiểu ăn bữa sáng cách . Vì thấy đối thoại ít mà dùng bàn phím nhiều, nên vội vàng giải quyết xong chỗ đồ ăn của mình, rồi đến ngồi xuống cạnh , chọn dịp , xé bánh mì đút vào miệng cho .

      Đường Học Chính nhướng mày, ánh mắt nhìn chan chứa niềm vui và cũng đầy nóng bỏng, há miệng nuốt những miếng bành mì đút, tiện thể mút đầu ngón tay .

      Phù Hiểu bực mình, liếc xéo cái song vẫn tiếp tục đút bánh mì cho , thỉnh thoảng lại bưng cốc sữa lên cho nhấp hai hớp. Đường Học Chính thích uống sữa, nhưng hôm nay là tình huống rất đặc biệt, thế nên, trong bất giác, uống hết cả ly sữa.

      Hầu ăn sáng xong, lúi húi dọn dẹp. Sau khi cất dọn sạch , thấy bận, quyết định quay vào buồng làm việc lát.

      “Làm gì thế?” Thấy rời , Đường Học Chính giữ lại.

      làm việc ạ.” chỉ vào buồng ngủ.

      ở cạnh ảnh hưởng em chứ?” hỏi.

      Buồng dành cho khách ấy vẫn ở có bàn làm việc. Phù Hiểu gật đầu.

      Hai người vào buồng, Phù Hiểu để ngồi ở bàn học và cẩn thận cắm nguồn cho , còn ngồi ở bàn máy tính, cũng đeo tai nghe lên, nhìn cái rồi bắt đầu công việc.

      Hai người đều thuộc tuýp làm việc là tập trung vào công việc, thời gian trôi rất nhanh.

      Chẳng biết qua bao lâu, Phù Hiểu tạm giải lao, vặn vặn cổ, ngó sang người đàn ông vẫn rất tập trung làm việc, chợt thấy hạnh phúc.

      Như cảm giác được ánh nhìn chăm chú của , Đường Học Chính quay đầu lại nhìn , thấy cười dễ thương tả xiết, nhịn được mà kéo đến bên và hôn .

      Hai người làm việc đến tận trưa, trong bữa cơm trưa, Phù Hiểu cắn đũa, mở miệng, “Bao giờ về Bắc Kinh thế?” Nghe chuyện điện thoại có vẻ có rất nhiều người giục về.

      Đường Học Chính nhướng mày, “Đợi ba mẹ qua đây tổ chức hôn lễ cho hai đứa mình xong, hai đứa mình cùng về kinh luôn.”

      “Hả?”

      “Hả cái gì? Ông cụ về Bắc Kinh chuẩn bị mọi chuyện, em cũng bắt đầu thu xếp đám cưới của chúng ta ở đây, cũng chỉ mấy hôm là xong thôi, đợi được ngày tốt, là em có thể lấy chồng rồi đó.” Đồ ăn rất hợp khẩu vị Đường Học Chính, ăn rất ngon lành.

      “Đừng mà?” còn tưởng là chỉ đùa thôi, chả lẽ là ư?

      “Đừng mà cái gì? Nếu phải ông cụ càm ràm đống ‘công việc’, hôm nay đưa em lên Bắc Kinh đăng ký rồi.” Để tránh đêm dài lắm mộng.

      Phù Hiểu sặc luôn, “Có cần gấp vậy ?”

      Đường Học Chính đặt bát đũa xuống, “Cái ả này, em quyết tâm hành hạ Gia để Gia nội thương hử. Thái độ gì vậy, muốn lấy Gia phỏng.”

      phải…”

      “Được rồi, người tình nguyện cưới, người tình nguyện gả, em còn ý kiến gì nữa ?” Đường Học Chính ngắt lời , hỏi cách cực kỳ dân chủ.

      Phù Hiểu thoáng ngẩn ra, phì cười, “Có ai ‘ép cưới’ như hả?”

      “Em nhầm rồi, cầu hôn đấy chứ.”

      Phù Hiểu phá ra cười, “Vậy giải thưởng ‘Lời cầu hôn kém lãng mạn nhất’ chỉ có thể trao cho rồi.”

      “Rước được vợ về dinh là tốt rồi, hoa hoét lòe loẹt quá làm gì.” Đường Học Chính cười lớn lối, đưa tay lên bóp chiếc cằm thanh mảnh của . Chỉ vụ tặng hoa hồng thôi cũng tiêu tốn bao nhiêu là nơ ron thần kinh của rồi, mà có thiết thực bằng ‘lên giường’ đâu chứ.

      “Với cái thái độ này của , ai dám gả cho hử.” Phù Hiểu bĩu môi, liếc xéo .

      “Cục cưng bé bỏng ơi, quá muộn rồi.” Đường Học Chính tỏ vẻ ‘cực kỳ đau xót’ lắc đầu, “Mời thần dễ, tiễn thần khó, ai bảo em bất cẩn vậy chứ.” Bất cẩn quyến rũ .
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 76

      Trong khi Phù Hiểu vẫn còn tưởng là đùa, mọi hoạt động diễn ra với hiệu suất rất cao. Dưới kiểm soát của ông cụ Đường và bà cụ Phù, ba ngày sau, ba mẹ Đường Học Chính, cùng với , dì, chú, bác của đến thị trấn S. Cũng trong ba ngày đó, bà Phù em thu xếp đám cưới đâu vào đấy. Vậy là, vào ngày nắng đẹp, bạn Phù Hiểu của chúng ta theo mốt của thời đại: kết hôn chớp nhoáng.

      Ngay ngày hôm sau, Đường Học Chính đóng gói vợ (còn ngủ mê mệt) ném lên máy bay, tuy tổ chức đám cưới nhưng với , chỉ vậy thôi chưa đủ, điều muốn là: chứng từ chứng minh hoàn toàn thuộc về .

      Tiễn họ lên kinh, hai vợ chồng ruột Phù Hiểu cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm. Xem ra là mẹ Đường Học Chính sợ ảnh hưởng đến tình cảm hai bên gia đình, nên mới nhắc đến chuyện năm đó. Vậy là khoản tiền nọ coi như qua cửa rồi.

      Hai người họ đâu biết rằng: bà Hàn Ngọc Tố ra phải vì bà sợ ảnh hưởng đến tình cảm hai bên gia đình, mà là: năm đó, bà giấu chồng và ba chồng đưa séc cho hai người họ, bà sợ lộ chuyện đó ra bị chồng và ba chồng mắng, còn nữa, con trai bà luôn kè kè bên cạnh nên bà muốn để lộ chuyện năm đó dù chỉ chút xíu. Chỉ có điều: trong suy nghĩ của bà: nếu năm đó Phù Hiểu nhận tiền rồi giờ còn giả vờ vô tội cái nỗi gì, nghĩ thế nên bà sao thích Phù Hiểu cho nổi.

      Ngay hôm về đến Bắc Kinh, Đường Học Chính lập tức kéo Phù Hiểu đến Cục Dân Chính đăng kí kết hôn. Khi cầm tay hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ chót và bước những bậc thềm để xuống, tâm trạng của Phù Hiểu là… câu văn nào tả xiết.

      “Về nhà cất kỹ,” Đường Học Chính khoác vai , ghé vào tai , hớn hở, khẽ gọi, “Bà xã.”

      Trong nháy mắt, tâm trạng phức tạp của bay sạch, chỉ để lại trong cảm giác ngọt ngào và hạnh phúc, “Dạ.” cúi đầu, cất hai tờ giấy chứng nhận kết hôn màu đỏ vào túi xách cách cẩn thận.

      Hành động này của làm vị Lão Gia nào đó rất hài lòng, chu mỏ ra mi phát.

      “Bây giờ mình đâu hả ?” Bị đám người đường chú ý, Phù Hiểu có hơi e lệ.

      “Có phải chúng mình còn cái gì đó chưa chuẩn bị ?” Đường Học Chính – người có tý kinh nghiệm nào về kết hôn hỏi.

      “Sao em biết được?” Phù Hiểu hỏi lại, cũng là người có tý kinh nghiệm nào giống .

      Người đàn ông im lặng liếc người phụ nữ cái, “… nào.”

      Kết quả là hai người chẳng đâu xa cả, chỉ vòng vào quán bar Ngoạn Gia thôi. Lần này, Đường Học Chính để rảnh rỗi ngồi chơi mà bật máy tính lên, đẩy đến trước mặt .

      “Để làm gì cơ?” Phù Hiểu phân vân lắm.

      “Tra cứu.”

      “Tra cứu cái gì?”

      “Tra cứu xem những người khác làm gì khi kết hôn.”

      “… Sao lại là em tra cứu?”

      “Vì em là bà xã của .” Gã gia trưởng nào đó lý .

      Với cái loại lý do đậm chất lý cùn này, Phù Hiểu còn gì để . Nhưng, ngắm khuôn mặt tuấn tú của tràn đầy thích chí, khỏi bật cười, “Đồ hư đốn.”

      Vậy là lên mạng tra cứu cách nghiêm túc, Đường Học Chính đứng canh bên cạnh, gọi bồi bàn mang dụng cụ pha chế rượu đến, giết thời gian bằng cách thử pha chế loại cocktail mới.

      Thời gian lặng lẽ trôi trong tiếng nhạc du dương, Phù Hiểu vùi đầu lướt web, lâu lâu lại khiêm tốn tham khảo ý kiến ai đó chút chút, Đường Học Chính vừa pha chế rượu vừa cho những ý kiến cố vấn kém chuyên nghiệp.

      “Tra cứu cũng xêm xêm rồi?” Cuối cùng Phù Hiểu cũng ngẩng dậy, lí nhí hỏi.

      “Ờ, thế em xem còn thiếu gì nào?” Đến giờ thi rồi.

      “Cũng chẳng có gì, là đám cưới này, nhẫn cưới này, ảnh cưới này.” Na ná nhau cả.

      “Đúng, bảo là còn thiếu cái gì đó mà.” đám cưới nữa trong giai đoạn chuẩn bị, nhẫn cưới vẫn chưa mua, ảnh cưới cũng chưa chụp, đúng rồi, cả váy cưới cũng chưa mua cho ấy, còn nhiều việc phải làm lắm.

      “Thấy Kẹo Mật bảo chụp ảnh cưới mệt cực kỳ.” Nhắc đến Dương Mật, mới sực nhớ ra, bởi vì ông bà Dương cũng ở Bắc Kinh, thời gian quá gấp, sợ cho họ, họ vội vội vàng vàng về, nên vẫn chưa cho họ tin: kết hôn rồi. Thảm rồi, bây giờ mà thành nhận tội liệu có được hưởng khoan hồng nhỉ?

      “Tìm nhiếp ảnh gia giỏi giỏi chẳng phải ổn sao.” Những gì mấy gã đàn ông khác có thể cho vợ mấy gã, vợ mình tuyệt đối thể thiếu.

      “Tốt… Phải chăng em nên tranh thủ tìm Dương Mật?”

      Đường Học Chính tập trung pha chế rượu nên chỉ ừ đại tiếng.

      lát sau, ly cocktail được đưa đến trước mặt Phù Hiểu, đế ly là tầng rượu màu đen, tiếp đó đến những tầng màu cà phê, càng những tầng , màu càng nhạt, tầng cùng có màu vàng của ánh mặt trời, tuyệt đẹp.

      “Ly này tên gì?” thốt lên với giọng tán thưởng.

      “Dawn[1].” Đường Học Chính cười lớn, rất hài lòng khi thấy thích nó ra mặt.

      Ánh bình minh tuyệt đẹp!

      Phù Hiểu ngước lên nhìn , nụ cười của càng thêm rạng rỡ, “Pha chế cho em?”

      “Độc nhất vô nhị thế giới.” ôm lấy , hôn , “Từ nay về sau, nó là loại rượu chỉ của riêng em.”

      “Cảm ơn.” Bất giác nhìn sang chiếc ly đế cao toát ra vẻ bí nọ, chỉ cảm thấy hạnh phúc như vây quanh .

      “Cám ơn cái gì, có phải cho em uống đâu.”

      Biến cố bất chợt xảy ra, Phù Hiểu liếc xéo cái.

      “Nó là của .” Đường Học Chính kéo chiếc ly về trước mặt mình, ngắm màu sắc lộng lẫy của rượu trong ly, “Là loại rượu chỉ có thể uống.” Dứt lời, vươn đầu lưỡi ra liếm môi, híp mắt lại, nâng cốc lên, ngửa đầu ra sau, uống hơi cạn sạch, rượu trượt xuống theo cổ họng, nằm gọn trong bụng .

      Chỉ vì thấy động tác đơn giản đó của thôi, mà Phù Hiểu cũng chợt thấy e lệ.

      Sau khi uống sạch sành sanh thừa giọt, ngồi nghiêm chỉnh, bình phẩm: “Ừm, chua, chát, cay cay.”

      “Hả?” Phù Hiểu nhướng cao mày.

      “Nhưng mà thích cực kỳ.” Đôi mắt nuốt lấy vẻ hờn dỗi của , Đường Học Chính cười ôm vào lòng. Đôi môi mang theo tiếng cười, mang theo hơi rượu, mút lấy đôi môi đỏ thắm của .

      [1] Nguyên văn: 拂晓: Phất Hiểu: bình minh, tảng sáng, Hiểu – 晓 chính là tên nữ 9, tên cocktail nên tớ để tiếng luôn.

      Ngoại truyện 1: Chạy bộ

      Thói quen ngủ muộn-dậy muộn của bạn Phù Hiểu kéo dài nhiều năm, giờ lấy chồng rồi mà vẫn chưa sửa được. Ngày trước, ngủ muộn-dậy muộn là vì ngủ có mình, muốn làm gì làm; Bây giờ, tuy ngủ hai mình nhưng vẫn hơn trước là bao. Bởi vì, đồng chí Đường Học Chính nâng niu vợ mình như báu vật sao nỡ càm ràm chỉ vì thói quen có hơi xấu tý đó chứ, có lần, định gọi dậy, nhưng thấy bộ dạng : mở mắt rồi lại từ từ nhắm mắt lại rồi chau mày và bĩu môi là đầu hàng luôn, có sao đâu, phụ nữ càng ngủ nhiều càng đẹp.

      Ông cụ Đường khác, tuy cụ cũng rất chiều cháu dâu nhưng vì sức khỏe của cháu, cụ thấy thể để cháu mình cứ ngủ dậy muộn như thế mãi. Thế là cụ và cháu trai cụ cuộc họp bí mật, bàn về kế hoạch tác chiến với thói quen xấu của cháu dâu cụ. Ban đầu, Đường Học Chính đồng ý với đề nghị của cụ, muốn bắt ép vợ dậy sớm, nhưng sau khi nghe ông cụ Đường phân tích: ảnh hưởng xấu của việc ngủ dậy muộn đối với sức khỏe, cảm thấy việc nghiêm trọng hơn hẳn. Cuối cùng, đồng ý với chiến lược của ông cụ.

      Sau cuộc họp, ông cụ tấn công luôn vào điểm yếu của đối thủ (thói quen xấu của Phù Hiều), cụ ỷ vào tuổi tác, ỷ vào việc cháu dâu kính trọng cụ mà tận tình khuyên bảo cháu dâu (tận tình đến mức chỉ thiếu nước rưng rưng nước mắt), khuyên cháu dâu: hãy cùng chồng chạy bộ buổi sáng. Trước giờ, Phù Hiểu luôn biết cách ý tốt của các bậc phụ huynh, thấy ông cụ như thế nhận thua ngay tắp lự – tuy thấy làm theo lời khuyên của ông cụ có hơi vất vả – vì thói quen của là viết văn vào buổi đêm, nếu đêm hôm trước thức khuya làm việc sáng hôm sau sao dậy sớm được?

      Ngày đầu tiên của chiến dịch, mới hơn 6 giờ sáng, Đường Học Chính dằn lòng ngồi ở đầu giường lay dậy. Phản ứng của Phù Hiểu y chang trẻ con cố ngủ nướng, hết nghiêng sang bên trái lại ngả sang bên phải, tóm lại là chịu dậy. Đường Học Chính xém chút đầu hàng: đắp chăn cho rồi để ngủ tí tã.

      May mà có ông cụ, khi ông cụ đứng ngoài cửa buồng gọi với vào, Phù Hiểu mới hai mắt híp tịt, mặt mày ủ rũ bò dậy.

      người phụ nữ tập thể dục từ ngày tốt nghiệp đại học, đừng là chạy 3000m, mới chạy có 300m thôi thở hồng hộc rồi. chạy lúc lại nghỉ, nghỉ lúc lại chạy tiếp, rồi chạy lúc lại nghỉ tiếp… Hôm đó, trong khoảng thời gian mà bình thường Đường Học Chính chạy được ba vòng quanh núi, hai vợ chồng họ mới chỉ lết được có nửa vòng. Thành tích siêu kém ấy khiến người đàn ông khỏi chắt lưỡi, lấy làm kỳ lạ.

      Lúc này, ông chồng luôn bình tĩnh, lý trí của Phù đại tiểu thư trông buồn cười lắm đấy, nhưng Phù đại tiểu thư mệt rã rời và sắp nằm bò ra bề mặt trái đất mặc kệ chuyện đó, dang tay ra, “Cõng em.”

      Chà chà! Coi cái bộ dạng bốc đồng của ấy kìa, hiếm có-khó thấy lắm đó nha, ấy lại còn bĩu mỏ nữa chứ, đáng quá mất, “Chúng ta thể gian lận nha.”

      “Em mặc kệ, dù sao em cũng chạy nổi nữa, nổi nữa, nếu chịu cõng em về mình .”

      Hê hê, còn học được cách ‘cùn’ nữa nè, Đường Học Chính ngờ việc chạy bộ lại mang đến cho nhiều niềm vui bất ngờ đến vậy, trong bụng, sướng rơn, nhưng ngoài mặt, vẫn giả vờ là mình bất đắc dĩ phải chiều theo ý . bóp cái mũi xinh xinh của cái, rồi khom người, đưa lưng về phía : “Lên .”

      Phù Hiểu hí hửng như sắp chết đuối vớ được cọc, ngay lập tức, nhảy phắt lên lưng , ôm lấy chặt, cứ như sợ đổi ý vậy.

      “Kiệt sức của em cũng khỏe ghê ta?”

      là em dốc hết chút sức lực cuối cùng đó mà.” bé ghé vào tai cười, nũng nịu.

      Với , việc cõng cũng chỉ như làm bài tập huấn luyện “mang vác vật nặng” thôi, vẫn chạy băng băng như thường.

      “Ông xã, lợi hại quá à.” Chênh lệch thể lực giữa họ chút nào.

      Được vợ ngưỡng mộ nên người đàn ông nào đó thích chí lắm.

      Thế là, ngày lại ngày, chiến dịch “chạy bộ buổi sáng” của nhà họ Đường vẫn tiếp diễn, mấy hộ gia đình khác ở cùng khu với họ ai cũng bảo cảnh chạy bộ của hai vợ chồng trẻ nhà họ Đường có hơi khác người: là lúc là hai vợ chồng cùng chạy, nhưng lúc về luôn là Đường đại thiếu gia làm bài tập huấn luyện khả năng “mang vác vật nặng.”

      ra, kiên trì chạy bộ buổi sáng trong thời gian dài giúp thể lực của Phù Hiểu mỗi ngày tốt hơn, thậm chí, có mấy lần, còn kiên trì chạy hết vòng. Chỉ có điều, khi điều đó xảy ra, Đường Học Chính chấm mút được tí gì, có cơ thể mềm nhũn của ai đó nằm lưng, có giọng êm ái của ai đó thầm bên tai. chàng rất hài lòng nên chơi xấu, ngầm kéo dài quãng đường chạy bộ, nếu bắt nạt chị xã kém khoản phương hướng của mình bằng cách lừa chạy lòng vòng, để cuối cùng cũng được mãn nguyện, được cõng gánh nặng ngọt ngào về nhà.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 77

      Dương Mật bước ra khỏi tòa nhà, đứng ở vỉa hè chờ xe. ngó trái ngó phải đột nhiên có người vỗ vai .

      Vừa quay đầu lại, lập tức tròn mắt lên nhìn cho kỹ, nhưng thứ thấy vẫn là khuôn mặt cười tươi rói của ai đó.

      “Hiểu! Sao mày lại ở đây!” Cái con ả này nữa, mấy tháng trước, nó kêu là cãi nhau với Đường thiếu, rằng bỏ về quê. gọi điện thoại hỏi nó xảy ra chuyện gì, nó cứ ấp a ấp úng chịu , chỉ có cái giọng khản đặc của nó là lừa được ai, nhất định giữa nó và Đường thiếu xảy ra xích mích gì lớn lắm, còn nữa, mới dạo trước, còn nghe được mấy tin đồn… Dạo này bận tối mặt, đâu được, ân hận chết được, sao lại giới thiệu Đường thiếu cho Hiểu làm quen chứ. còn tính xin nghỉ phép thời gian, về quê an ủi Hiểu, ngờ nó lại bỗng nhiên xuất trước mặt .

      Hòng được bạn tốt “khoan hồng,” Phù Hiểu bỏ ông chồng mới ra lò của mình mà chạy đến tòa nhà nơi Dương Mật làm việc để đợi bạn tan tầm.

      “Chẳng phải tao đến đây để rủ mày chơi ư?” cười hì hì trả lời.

      Mặt mũi hồng hào ghê, Dương Mật ngạc nhiên, kéo bạn lại ngắm trái ngắm phải, “Mày… À, sao là tốt rồi, sao là tốt rồi.” Tốt quá rồi! Cuối cùng cũng bỏ xuống được nỗi lo ngay ngáy thời gian qua, kìm lòng nổi, ôm chầm lấy bạn.

      “Tao vẫn bảo là có chuyện gì mà mày cứ tin.” Người nhà họ Dương biết chuyện năm đó, cũng định ra.

      ai bảo mày cứ hay dối.” Dương Mật đánh bạn.

      Phù Hiểu khẽ ho mấy tiếng, ra phải bé ngoan à. “À , tụi mình tìm chỗ nào ngồi .” Trước dỗ cho con bạn hết giận , rồi nó giúp cho với chú Dương, Dương.

      “Được thôi,” cũng muốn hỏi nó xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì, còn nữa, nguyên nhân đích thực của lần lên Bắc Kinh này của nó là gì.

      “Píp píp.” Tiếng còi ô tô truyền đến kéo Dương Mật về với thực tế, đúng là đầu đất, sao lại quên là mình có hẹn chứ?

      “Dương Mật, thôi.” Trong chiếc xe thể thao màu xanh ngọc, trẻ tóc ngắn hạ kính xe xuống.

      này đẹp quá! Phù Hiểu thầm cảm thán trong lòng.

      “Tiêu tiểu thư.” Dương Mật vội nhoài đến, “Ừm, ấy là bạn thân của tôi, tên ấy là Phù Hiểu.”

      Đôi mắt tuyệt đẹp tia sang xinh xắn để mặt mộc đứng sau Dương Mật, kia mỉm cười lịch với , “Chào .”

      “Chào .” thản nhiên đáp lời, sau đó quay sang bảo với Dương Mật, “Hai cùng lên xe , tôi mời hai ăn, ăn mình chán lắm.”

      Thế này Dương Mật đúng là khổ mà kêu ca được, cũng dám kêu ca.

      Người đẹp ngồi ghế lái chính là nữ kiểm sát trưởng tiền đồ rạng rỡ: Tiêu Thiển Thiển. Hôm nay, vốn đến gặp Trưởng phòng Peter của Dương Mật, vừa hay ta có việc đột xuất phải ra ngoài, nên ta bảo Dương Mật tiếp Tiêu Thiển Thiển. Sau khi xong xuôi công việc, Dương Mật – người vốn giỏi giao tiếp lấy được hảo cảm của Tiêu Thiển Thiển. Tâm trạng tốt lại tiện đường nên đề nghị đưa Dương Mật về nhà.

      Vốn Dương Mật rất vui, bời vì có thể làm quen với Tiêu Thiển Thiển mang đến cho lợi ích . Chỉ có điều… dạo trước, nghe Đường thiếu đến CLB Yoga đón mẹ ta và Tiêu Thiển Thiển ăn trưa, sau đó, Đường phu nhân rời trước, còn hai người kia cùng lên chiếc xe… cặp được phụ huynh ủng hộ. Nhưng mà nếu vậy, lỡ Phù Hiểu biết biết ăn sao đây?

      Tuy mặt ngoài Dương Mật vẫn tươi cười, nhưng lòng cứ gọi là nóng như lửa đốt, biết phải trả lời Tiêu Thiển Thiển thế nào mới là tốt nhất.

      “Sao thế, mau lên xe nào.” Tiêu Thiển Thiển nhướng mày.

      Phù Hiểu thấy Dương Mật có vẻ khó xử nghĩ tuyệt đẹp này có lẽ là khách hàng của bạn, vì mình mà bạn do dự muốn cùng ấy. Thế là, Phủ Hiểu chủ động nhận lời: “Vậy chúng tôi đành cung kính bằng tuân lệnh.”

      Dương Mật thấy mình hết cách nào xoay chuyển tình thế hiểm nghèo này rồi.

      Tiêu Thiển Thiển chở hai đến tiệm ăn Nhật từng được giải thưởng quốc tế nào đó về ẩm thực, ba người vào thẳng lô VIP, lâu sau, đầu bếp đến từ Osaka bước vào, chào bọn họ theo kiểu Nhật, rồi đến bệ bếp sau băng chuyền trong lô và bắt đầu chế biến món ăn.

      Dương Mật nhấp nhổm lắm, chỉ sợ lỡ ai đó cẩn thận nhắc đến tên Đường thiếu, hoặc nhỡ đâu Đường thiếu gọi điện thoại cho Tiêu Thiển Thiển, nhưng may là bình yên vô . nghĩ: có lẽ Tiêu Thiển Thiển cho là hai biết Đường thiếu là ai, nhắc đến ta cũng chả để làm gì.

      Thấy hai kia tán gẫu với nhau trong hòa bình, cuối cùng cũng có thể thở phào nhõm, chỉ cầu là cả ba yên ổn ăn xong bữa ăn này, đừng có xảy ra biến cố gì.

      Giữa bữa ăn, Phù Hiểu có tiếp cuộc điện thoại, chỉ giọng với đầu bên kia mấy câu rồi vội vàng cúp máy.

      Tiêu Thiển Thiển nhấm nháp sushi, nửa cười nửa , hỏi: “Bạn trai?”

      Tim Dương Mật như ngừng đập.

      Phù Hiểu e thẹn cười.

      “Có phải đàn ông ai cũng thích những dịu dàng, ngoan ngoãn như ?” Uống mấy chén Sake, đầu óc cũng nguội bớt , nheo mắt lại hỏi.

      Phù Hiểu nghiêng đầu ngẫm nghĩ, đáp trúng trọng tâm: “Tôi xấu tính lắm.”

      “Hừ, chút đỏng đảnh con ấy có là gì.” Tiêu Thiển Thiển cười tự giễu. quá bướng bỉnh, sao bỏ kiêu ngạo, cao giá của mình, kiểu gì cũng phải đợi đến lấy lòng mình trước.

      “Tiêu tiểu thư, cãi nhau với bạn trai à?” Nghe giọng điệu của nàng, Phù Hiểu ướm thử câu.

      Tim Dương Mật cứ gọi là đập binh binh trong ngực!

      “… Gã đàn ông đó sắp làm tôi tức chết rồi.” lợi dụng để giúp Ninh Ninh là vì tính cách của , kiêu ngạo của cho phép nhờ vả người khác dù người đó có là chăng nữa. Sao thể thông cảm cho chút chứ? Kể từ sau vụ đó, biến đâu mất tăm mất tích, dù là dỗi, lên giường với Vương Tiểu Xuyên cũng chẳng chịu xuất .

      Phù Hiểu tò mò lắm, hóa ra là vẫn có người đàn ông có thể khiến vừa đẹp vừa sắc sảo như này buồn phiền ư.

      Dương Mật nghĩ thầm: cũng chỉ có Đường thiếu mới đủ bản lĩnh mà đối xử với Tiêu đại tiểu thư kiểu đó.

      Điện thoại của Tiêu Thiển Thiển réo chuông, nhìn hai người còn lại cái, rồi ra ngoài tiếp điện thoại.

      “Hiểu, Tiêu tiểu thư cãi nhau với bạn trai ấy, chúng mình đừng nhắc đến hơn.” Dương Mật bịa ra lời dối đầy thiện ý.

      “Ờ.” Phù Hiểu ân hận: sao lúc nãy mình nghĩ gì buột miệng hỏi người ta vậy.

      Vậy là hai người tiếp tục tán gẫu, lát sau, mãi thấy Tiêu Thiển Thiển quay vào, bên ngoài lại như có tiếng cãi vã, Dương Mật bảo, “Tụi mình ra ngoài coi sao .”

      Hai người bước ra khỏi lô VIP thấy Tiêu Thiển Thiển đứng với hai trẻ khác, hình như họ cãi nhau. Dương Mật nhìn kỹ hai kia xong xém xỉu luôn, đó chẳng phải là bạn cũ của Đường thiếu – Chúc Đình Đình ư? Còn mặc Kimono đứng cạnh ta nữa, phải chăng là nhân tình người Nhật được Mạc thiếu sủng ái?

      Dù Trái Đất này có biến thành thôn cũng đừng mẹ nó thế này chứ!

      “Hình như có cãi vã, tụi mình qua đó coi sao.” Phù Hiểu thích tranh cãi với người khác, định qua đó xem có thể giúp hòa giải .

      “Tụi mình đừng qua đó hơn…”

      “Tiêu Thiển Thiển, đừng vì bây giờ A Chính cùng chỗ với mà đắc ý vội, ai chẳng biết vụ bê bối của với Vương Tiểu Xuyên!” Tuy chia tay với Đường Học Chính là chuyện từ năm ngoái nhưng Chúc Đình Đình nghĩ lại: thấy là thời gian diễn ra chuyện đó gần với thời gian Tiêu Thiển Thiển về nước, đoán nàng là bên thứ ba, nàng chen chân vào nên A Chính mới bỏ rơi cách vô tình. Mối hận cũ được dấy lên, mắng nàng giữa đường giữa chợ.

      Đương nhiên là Tiêu Thiển Thiển biết đến nhân vật mang tên Chúc Đình Đình này, cười lạnh tiếng, “Thế sao nào? Người ta để bụng đâu, bản tiểu thư đâu có giống chứ? Tôi muốn người đàn ông nào, ta có làm gì cũng thoát khỏi tay tôi đâu!”

      Kể từ khi biết có rất nhiều người gọi Đường Học Chính là A Chính Phù Hiểu khá là mẫn cảm với cái tên này. dừng bước, do dự trong chốc lát rồi hỏi: “Kẹo Mật, mày có biết nhân vật nam chính trong câu chuyện của họ là ai ?”

      “Tao… biết.” Dương Mật nhả ra mấy chữ cách gian nan.

      “Tiêu Tang, cùng chỗ với Đường thiếu à?” Nhân tình của Mạc Vu Phi hỏi. biết là dạo trước, Mạc thiếu mê mẩn Tiêu Thiển Thiển lắm, việc này vẫn khiến lo lắng suốt, hôm nay gặp được nàng, muốn xác nhận lại cho chắc ăn.

      Ở trước mặt Chúc Đình Đình nên Tiếu Thiển thiển đâu chịu lép vế, “Đường Học Chính là người đàn ông của tôi, còn gì muốn hỏi ?” Cho dù bây giờ, phải nhưng tương lai, nhất định là của .

      Tại sao phản ứng của chậm chạp vậy, tại sao bịt tai Hiểu lại chứ, tại sao! Dương Mật thầm gào lên trong bụng.

      A Chính; Đường thiếu; Đường Học Chính… tất cả những cách xưng hô đó đều chỉ để gọi người duy nhất, Phù Hiểu ngây ra. Mấy đó thảo luận về ông chồng mới cưới của ?

      Thấy vẻ sửng sốt khuôn mặt Phù Hiểu, Dương Mật càng tin vào suy nghĩ của mình. thèm băn khoăn những chuyện khác nữa, vội : “Hiểu, hay là tụi mình trước .” Con bé đâu dễ gì lấy lại tinh thần chứ, đừng có vì chuyện hôm nay mà rầu rĩ lại nha.

      Phù Hiểu rất bối rối. tin tưởng Đường Học Chính nên biết: Tiêu Thiển Thiển dối. Nhưng bây giờ, trong tình huống này, nếu thân phận của mình ra với họ tương lai khi gặp nhau nhất định rất bấn; Còn nếu bây giờ, xông đến và bảo với họ: “Các đừng cãi nhau nữa, tôi là vợ Đường Học Chính đây!” đến cũng cho là bị hoang tưởng nặng nữa là họ.

      Rơi vào đường cùng, chợt nghĩ ra cách, kéo Dương Mật, ra hiệu cho bạn đừng lên tiếng, ngó ba cãi vã nhau kia cái, rồi rất nhanh, kéo bạn quay vào lô VIP trong im lặng, đóng luôn cửa lô lại cách sàng.

      “Hiểu…”

      “Lát nữa tao giải thích với mày sau, tụi mình vờ như biết chuyện gì cả nhé.” vừa kéo bạn ngồi vào chỗ cũ, vừa dặn dò.

      Thấy hành vi khác thường của bạn, Dương Mật cho là bạn vừa phải chịu đả kích lớn, dám đổ thêm dầu vào lửa, đành phải gật đầu.

      Khoảng mười phút sau, Tiêu Thiển Thiển trở lại, sắc mặt được tốt cho lắm. là tuýp người dễ bị chi phối bởi tâm trạng. Trừ những lúc công việc bắt buộc phải nhẫn nhịn ra bình thường: khi vui, rất bình dị, dễ gần, nhưng chỉ cần tức giận là xị mặt ra luôn. Về khoản này, giống y chang Đường Học Chính của thời niên thiếu, chỉ có điều nhận ra thôi.

      Phù Hiểu ngờ: người Tiêu Thiên Thiển thích hóa ra lại là Đường Học Chính, chợt nhớ ra hôm ở quán bar, Mạc Vu Phi có nhắc đến “người đẹp Tiêu” nào đó, rất có thể chính là ta, bạn cũ của Đường Học Chính, người đẹp mà Mạc Vu Phi chưa cưa đổ. vì lý do gì, bỗng thấy hơi lúng túng khi ngồi với ta, nên cũng rụt rè hẳn, cuối cùng ba người họ ăn qua quýt rồi tan cuộc.

      Tiêu Thiển Thiển mình lái xe rời , để lại đôi bạn thân cuối cùng cũng có thể tâm riêng với nhau, hai vào quán cà phê, Dương Mật cho là bạn vừa chịu đả kích lớn nên lo lắm, dám hỏi han gì.

      Vì chuyện vừa nãy nên Phù Hiểu thấy bây giờ mà cho Dương Mật cứ quái quái sao ý. Nhưng vẫn hắng giọng, khi chắc chắn là Dương Mật uống cà phê, liền lên tiếng, “Kẹo Mật, tao kết hôn rồi.”

      Nghe vậy, suýt nữa Dương Mật ngã từ xích đu xuống, “Mày lấy ai?!”

      “À, là… Đường Học Chính đó.” sờ sờ mũi vẻ e thẹn.

      Cảm nghĩ đầu tiên của Dương Mật: Phù Hiểu điên rồi!

      Cảm nghĩ thứ hai: Tiêu Thiển Thiển điên rồi!

      Cảm nghĩ thứ ba: cũng điên rồi!!!
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 78

      lúc lâu sau, Dương Mật run rẩy chìa hai ngón tay ra, “Hiểu, đây là mấy?”

      “…” trách con bé có phản ứng này, nếu phải đương chính cũng nghi ngờ: Làm gì có ai ngó ngàng gì đến người đẹp tuyệt trần nọ, mà lại lặn lội hàng ngàn cây số hứng cơn tức của chứ.

      “Tao biết là mày ổn, mày cần đùa tao để chứng minh với tao là mày ổn đâu.” Thấy bạn gì, Dương Mật cười gượng gạo với bạn: Đừng tròng ghẹo quả tim nho vất vả suốt cả ngày của thế chứ.

      “Tao lừa mày.” Phù Hiểu đành nhắc lại.

      Chỉ có điều, ánh mắt của Dương Mật cho thấy: nữa nó cũng chả tin.

      Hai người cùng im lặng, trao đổi bằng ánh mắt với nhau trong chốc lát, rồi, Phù Hiểu thở dài hơi, rút từ trong túi xách ra hai tờ giấy chứng nhận đỏ chót, “Hôm nay đăng ký.”

      Dương Mật cũng có tờ giống thế nên trố mắt ra nhìn, giật phắt tờ giấy chứng nhận lại xem cho thấy —

      Ối mẹ của con ơi!

      bức ảnh là hai khuôn mặt tươi cười kề sát nhau, hai khuôn mặt rất dễ nhận với , cười quen đến thể quen hơn, còn chàng trai cười quá đẹp trai, khuôn mặt cực kỳ đại chúng đó của chàng có muốn nhận nhầm cũng khó!

      Dương Mật lung lay trong gió.

      “Bây giờ mày tin chưa?”

      Bây giờ mày tin chưa? Bây giờ tin chưa? — Sao người này có thể vừa giáng cho đòn sấm sét xong hỏi bẫng: “Bây giờ mày tin chưa?” Dương Mật chỉ tay vào bạn, cực kỳ tiếc nuối vì “dạy dỗ” nó đến nơi đến chốn. Rốt cuộc là thời gian rồi xảy ra chuyện gì, mà lại làm nên cái kết cục hết đường cứu chữa này hả giời? Ngay lúc nãy thôi, tim còn đập binh binh trong lồng ngực vì lo cho nó, hóa ra: người nên lo lắng phải nó mà là cái Tiêu tiểu thư kia.

      “Phù Hiểu, tốt nhất là mày có lý do chính đáng để tao có thể tha cho mày…” nghiến răng nghiến lợi rít lên.

      Phù Hiểu khẽ run lên, con bé gọi cả họ cả tên , chứng tỏ là nó rất rất rất tức giận. Nhưng mà, vốn dĩ chỉ định tìm nó ‘thú tội’ thôi, ai ngờ lại gặp phải nhiều chuyện thế chứ? Thế là tỉ mỉ kể đầu đuôi câu chuyện cho bạn – đương nhiên là lược bỏ tình tiết quan trọng nhất – “Vậy là: tụi tao cưới nhau luôn.” xong, nhấp ngụm cà phê, ngồi đợi bạn xử tội.

      Dương Mật thộn ra nghe, “Thế là: tụi mày cưới luôn…” Thế là, cứ thế cưới luôn? Trong tình huống: hoàn toàn biết gì cả, người chị em tốt nhất của kết hôn rồi? thế, nó còn kết hôn với người đàn ông mà ai có thể nhìn thấu nữa chứ!

      “À , lần tổ chức ở quê cho mày là đúng, nhưng nếu tao thông báo cho chú Dương, Dương và tụi mày nhất định , chú và tụi mày lại vội vội vàng vàng về để kịp tham dự. Tao nghĩ: dù sao lên Bắc Kinh cũng tổ chức nữa, nên mới bảo tao điện cho mọi người, mày đừng giận mà.” Phù Hiểu cười nịnh nọt.

      Bây giờ, làm gì còn sức mà giận? Dương Mật thở dài thườn thượt, ngồi phịch xuống ghế xích đu, cuối cùng đầu óc cũng tiếp nhận được toàn bộ , im lặng hồi lâu, rồi mới chậm rãi : “Mày suy nghĩ kỹ rồi chứ?” Đường thiếu phải người đàn ông mà phụ nữ có thể dễ dàng kiểm soát, tuy điều kiện vật chất của ta cực tốt, tốt đến ít ai sánh bằng, nhưng hạnh phúc cả đời của người phụ nữ thể chỉ trông vào vật chất.

      Phù Hiểu chưa từng nghĩ đến chuyện này nên thoáng ngẩn ra, ngẫm lại tất cả hành vi, cử chỉ và thái độ của Đường Học Chính, ánh mắt bỗng dịu dàng hơn bao giờ hết. cười e lệ và gật đầu.

      Lần đầu tiên, Dương Mật bắt gặp bộ dạng của người đàn bà hạnh phúc vì được chiều khuôn mặt bạn, cuối cùng cũng có thể hoàn toàn yên tâm, nụ cười tươi rói nở môi , “Thế … chúc mừng mày.”

      “Cám ơn.” Phù Hiểu cũng mỉm cười hạnh phúc. Lời chúc phúc của Dương Mật rất quan trọng với , Dương Mật là người bạn thân thiết nhất của trong cuộc đời này.

      xong chuyện quan trọng, hai người bắt đầu tám chuyện trời nam đất bắc. Dương Mật kìm nén nổi tò mò, hỏi thẳng: “Theo mày sao Đường thiếu lại chọn mày, người như Tiêu tiểu thư mà ta còn thèm nữa là.” Nhất định là Tiêu tiểu thư thích Đường thiếu lắm, chứ sao ta lại tuyên ngôn giữa đường giữa chợ? May mà Hiểu lôi , nếu lần gặp sau, nhất định lúng túng đến biết làm thế nào cho hết.

      Phù Hiểu ngẫm nghĩ, ngón tay gõ nhịp lên bàn, nghiêng đầu ngắm chiếc đèn hình hoa tulip tường, đôi môi cong lên nụ cười, “Tao cũng biết, mày mà hỏi Đường Học Chính ý.”

      “Mày vênh hả.” Ngắm khuôn mặt sao giấu vẻ hạnh phúc của bạn dưới ánh đèn dịu dàng, Dương Mật mắng , hâm mộ nó quá mất.

      Phù Hiểu lúng túng cúi đầu, đưa tay lên che miệng.

      trò chuyện nhân vật nam chính trong câu chuyện gọi điện thoại đến, “Đường phu nhân, bây giờ là mấy giờ rồi hả, em bỏ mặc ông xã em à, có ăn tối thôi mà cũng mấy tiếng đồng hồ lận?” Đường lão gia bất mãn oán trách.

      em còn trò chuyện với Dương Mật lát mà.” Phù Hiểu giải thích, vẫn hơi hơi e thẹn khi nghe gọi “kiểu đó” nha.

      “Sau này, hai chị em có rất nhiều dịp tám chuyện, vội lúc nhát, muộn rồi, em ở đâu, đón hai em.”

      Phù Hiểu ngẫm nghĩ thấy cũng đúng liền đọc địa chỉ cho .

      Nửa giờ sau, hai ở trong chiếc Ferrari đỗ ngoài cửa quán cà phê, Dương Mật nhìn thoáng qua người đàn ông tuấn mĩ ngồi hút thuốc ghế lái, có hơi được tự nhiên chào hỏi, “Đường thiếu.”

      Đường Học Chính dập thuốc, lịch tiếng, nhìn sang vợ vừa ngồi vào ghế phụ, hỏi: “Hai em tám chuyện gì mà tám lâu thế hở?”

      “Mấy chuyện linh tinh ý mà.”

      “Buôn dưa lê, bán dưa leo.” cúi người thắt dây an toàn cho .

      Mắt Dương Mật cứ đảo lia lịa, chút khó tin nho trong lòng cuối cùng cũng biến mất tăm, suy nghĩ duy nhất còn lại trong đầu chính là: Hiểu quá bản lĩnh!

      Vì dự định ngày mai mới về nhà tổ nên sau khi đưa Dương Mật về nhà, Đường Học Chính chở vợ đến khách sạn năm sao.

      “Mình về nhà hả ?” Phù Hiểu phân vân.

      “Chỗ này tiện hơn.” đáp cách súc tích, rồi kéo vào phòng tổng thống của khách sạn. bảo tắm trước, còn ra dặn dò nhân viên phục vụ đôi câu. Đóng cửa phòng và quay đầu lại, chợt thấy bóng trắng xẹt qua căn phòng,

      nhướng mày, bước đến trước cửa, khoanh hai tay trước ngực, dựa vào tường và ngắm vợ mình thực những động tác khởi động ở thành bể bơi.



      “Thích bơi lội?”

      “Lâu rồi em bơi.” Phù Hiểu vặn cổ, xoay chân để khởi động, mặc chiếc áo tắm mà khách sạn chuẩn bị cho khách, là loại hai mảnh có kiểu dáng khá là bảo thủ, nhưng dù thế vẫn lộ ra trọn vẹn cánh tay và cặp đùi thon thả, trắng ngần của . Người đàn ông luôn ngắm mãi biết chán híp mắt lại.

      Phù Hiểu bước vào bể bơi nước trong xanh, mê say nghịch nước như nàng tiên cá vừa được về lại biển khơi sau bao ngày xa cách, tỏ ra vô cùng thích thú. Nhưng, bất chợt, từ đáy bể, bàn tay vươn lên, kéo mạnh xuống, hốt hoảng thét lên tiếng, ngay lập tức bị kéo vào trong làn nước.

      lâu sau, trồi lên mặt nước cách chật vật, ho sù sụ mà vẫn quên lườm chàng Đường Học Chính cũng vừa chui lên và cười đến là gian cái.

      “Em nhát thế cơ à?” Người đàn ông sắp bước sang tuổi ba mươi nào đó cứ y như cậu học sinh tiểu học, chỉ biết trêu ghẹo bạn mà mình thích. cười phô hàm răng trắng bóc, trông mặt đến là đắc ý.

      “Đáng ghét!” Làm tim loạn nhịp rồi nè.

      “Kỹ thuật thua người ta chấp nhận .”

      đánh lén em có.”

      “Cho em thêm cơ hội nữa, nếu lại để bắt được phải cho mi em từ đầu đến chân.” Đường Học Chính đưa ra điều kiện cực kỳ trong sáng.

      thèm đâu.” Ai ngốc vậy chứ.

      “Sợ rồi?”

      “Khích tướng cũng vô dụng thôi, ai mắc mưu của đâu.” Phù Hiểu liếc xéo cái, biết tự lượng sức mình, có bơi giỏi mấy cũng thoát được vuốt quỷ của .

      “Thế nên em định chủ động nhận thua, ngoan ngoãn đến bên Gia.”

      … Đúng là rước lưu manh về nhà mà! Phù Hiểu chợt phì cười, trước khi vuốt quỷ của quờ đến, khéo léo lách mình tránh khỏi , gắng sức bơi ra xa, khi cách khoảng “an toàn,” : “Trong vòng mười giây mà bắt được em coi như thua!” Dứt lời, ngụp hẳn xuống, ra sức bơi về phía trước để trốn .

      “Ùm” – tiếng quẫy nước cực mạnh vang lên sau Phù Hiểu, cảm thấy làn nước bao quanh như đẩy trồi lên, bất chấp tất cả, gắng sức bơi về phía trước, thế nhưng vẫn thua người đàn ông mà thể lực đạt đến trình quái vật.

      “Hết thời gian rồi…” Bị cánh tay cường tráng tóm được, Phù Hiểu dựa vào tấm ngực trần vạm vỡ, cứng cáp rỏ nước của , cười khanh khách, giãy giụa.

      “Chưa hết, thời gian của em luôn trôi chậm hơn bình thường.” Đôi vợ chồng trẻ này á, chồng còn giỏi chơi xấu hơn vợ kìa. Đôi môi cười toe toét của Đường Học Chính lướt khuôn mặt , áp mạnh lên đôi môi nở nụ cười tươi như hoa của .

      Hai người nô giỡn lúc, rồi nằm ôm nhau chiếc ghế xếp cạnh bể bơi mà ngắm trời sao đẹp hiếm thấy ở Bắc Kinh và thỏ thẻ với nhau những lời âu yếm.

      Hơn giờ đồng hồ sau, hai nhân vật chính của chúng ta mới quay vào phòng. Phù Hiểu vào phòng thay đồ thay váy ngủ, khi trở ra , cả căn phòng rộng lớn chìm trong bóng tối mờ ảo, cách đó xa, những ngọn nến thơm lập lòe cháy sáng, ánh nến chiếu xuống hai ly rượu nho màu hồng ngọc, khiến chúng như tỏa sáng lấp lánh. Thấy bước ra, Đường Học Chính kéo ghế cho , “Mời em ngồi, Đường phu nhân.”

      Phù Hiểu tròn mắt lên nhìn, thong thả đến trước mặt , nhìn rồi lại nhìn bàn rượu ngon mắt trước mặt, máy móc ngồi xuống.

      Đường Học Chính ngồi đối diện , nâng ly với : “Vẫn chưa chúc mừng em trở thành vợ của Đường Học Chính.”

      Đến lúc này, Phù Hiểu lĩnh ngộ được lãng mạn của đêm nay, phì cười, cũng nâng ly rượu lên, “Cũng chúc mừng trở thành chồng của Phù Hiểu.”

      “Cách,” thanh giòn vang do hai chiếc ly đế cao cụng nhau, hai người nhìn nhau, hơi uống cạn ly rượu, ly rượu này còn say lòng người hơn ly rượu giao bôi họ uống với nhau trong tiệc cưới.

      cầu hôn em hẳn hoi, em có giận ?” Đường Học Chính rót rượu cho , mỉm cười, hỏi.

      …” làm rất tốt rồi.

      “Em có biết vì sao lại cầu hôn em ?”

      Hóa ra là muốn cầu hôn ? Phù Hiểu nhướng mày.

      Ngắm cái vẻ “rửa tai lắng nghe” của , Đường Học Chính bật cười, “Bởi vì, nhất định phải có em, chấp nhận đáp án nào khác, thế nên cầu hôn.” Dù có thể nào, cũng chỉ có lựa chọn duy nhất: gả cho .

      tự phụ…” Biết chắc là gả cho đến thế cơ à.

      tự phụ nhưng em vẫn gả cho đó thôi.” Đường Học Chính cười ha hả, cười đến là bá đạo.

      Người đàn ông này là… Phù Hiểu thấy tình như cháy bùng lên trong tim mình, khiến phân vân biết phải biểu đạt nó bằng cách nào.

      “Giao thừa năm nay em nhớ ước đó, linh nghiệm lắm.”

      Từ phương trời xa xôi nào đó chợt bay đến vấn đề kéo hồi hồn, “Cái gì cơ?”

      “Chưa phát ?” Người đàn ông rất “tốt bụng” lấy di động ra, tìm và mở tin nhắn đầu tiên mà nhắn cho ra —

      “Chúc em năm nay:

      Mã đáo công thành,

      Long khiêu hổ ngọa,

      Giai đại hoan hỉ,

      Bách thành chi phú[1].”

      Lần đó, tin nhắn này làm băn khoăn hồi lâu, nhưng chả thấy chuyện đó liên quan gì đến chuyện này, “Tin nhắn này sao cơ?””

      “Đọc dòng đầu và đọc chữ cuối cùng của bốn thành ngữ.”

      Phù Hiểu nhìn kỹ tin nhắn, đọc thầm lần, rồi hết tròn mắt lên nhìn lại tròn mắt lên nhìn, “…!” Ghép theo cách bảo, hóa ra là: Chúc em năm nay: Thành Vợ Của ?!

      “Thế nào, cuối cùng cũng phát ra rồi chứ?” Đường Học Chính cười đến là đắc chí.

      Trời! Khi đó, còn chưa biết gì cả mà ấy mưu vụ này rồi? Xã hội ngày nay hiểm ác quá, phải quay về Sao Hỏa đây!

      “Thấy chưa, Phù Hiểu, nhất định em là vợ .” để kịp ngạc nhiên, nâng cằm lên, cúi người hôn lên môi .

      [1] “祝你今年: 马到功成/ 龙跳虎卧/ 皆大欢喜/ 百城之富”: “Chúc em năm nay: Mã đáo công thành/ Long khiêu hổ ngọa/ Giai đại hoan hỉ/ Bách thành chi phú.” Lời chúc gồm bốn thành ngữ: “Mã đáo công thành” chúc thành công; “Long khiêu hổ ngọa” chúc sức khỏe, “Giai đại hoan hỉ” chúc niềm vui; “Bách thành chi phú” chúc giàu có. Đọc theo cách nam chính là: “祝你今年: 成卧喜富”: “Chúc em năm nay: Thành Ngọa Hỉ Phú” với “成卧喜富” – “Thành Ngọa Hỉ Phú” phiên là “Chéng Wò Xǐ Fù” đọc lái chút thành “Chéng Wǒ Xí Fù” = “成我媳妇” – “Thành Ngã Tức Phụ” = “THÀNH VỢ CỦA lời tỏ tình quá là độc đáo.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 79

      Đêm đó, Phù Hiểu đêm động phòng hoa chúc chân chính (bị Đường Học Chính ăn tới bến luôn). Hôm sau, trưa trật, mới từ từ tỉnh giấc. Ngay khi mở mắt ra, thấy bóng lưng xã của , ngồi chiếc sô pha đơn màu vàng chanh cách đó xa, quay lưng về phía , làm việc với chiếc laptop.

      bận thế cơ à…” gọi , nằm sấp giường, ngắm bóng lưng và cười biếng nhác.

      Nghe tiếng gọi, Đường Học Chính để laptop xuống ghế, bước đến cạnh giường, đưa tay xoa xuýt khuôn mặt bé xinh của , “Em dậy rồi à?”

      có nghĩ là em lười quá ?” Hằng ngày, dậy từ sáng sớm, còn toàn ngủ đến trưa trật.

      “Ủa? Em ngủ càng lâu càng chứng tỏ “khỏe” cơ mà?” Đường Học Chính nhướng mày, cười tà.

      là cái đồ lưu manh.” Hễ thấy nằm giường là lại nghiêm túc, sợ quá mất. nghiêng người tránh vuốt quỷ của , quấn chăn, xuống giường từ góc khác và chạy vội vào phòng tắm.

      Khi đánh răng rửa mặt xong và ra, Đường Học Chính xong việc, ngồi ở bàn ăn chờ , “Mau đến ăn gì , chiều nay, mình phải nhiều chỗ lắm đấy.”

      “Mình cần những đâu hả ? Chẳng phải mình về nhà luôn ư?” Phù Hiểu ngồi xuống vị trí đối diện .

      “Chỗ đấy để tối, bây giờ, tụi mình mua nhẫn cưới .”

      “Ủa? phải mình có nhẫn rồi ư?” Phù Hiểu khẽ lắc tay phải, đúng là “người sang hay quên” mà?

      “Xấu hổ chưa kìa, hôm qua, lên mạng lâu thế em đọc cái gì hả, đây là nhẫn đính hôn.” Đến còn biết nữa là.

      chỉ là đeo ở ngón nào thôi mà, chuyển nhẫn này từ ngón giữa sang ngón áp út là được rồi.” Phù Hiểu thực động tác vĩ đại đó cứ tênh. Gì, sao lại xị mặt ra thế?

      “…” Ánh mắt của Đường Học Chính cho thấy: tuyệt đối đồng ý cách đó.

      “…” Phù Hiểu chột dạ, “Ừ mua nhẫn cưới.” Cuối cùng vẫn theo ý , cúi đầu cắm cúi ăn.

      Đây phải lần đầu tiên Đường Học Chính shopping với Phù Hiểu, hai người rất hợp nhau khoản mua sắm: chấm món đồ nào là mua luôn, rất ít khi nhùng nhằng. Chỉ có điều, từ trong tiềm thức, hai người đều coi nhẫn cưới là món đồ cực kỳ quan trọng, thế nên, khi chọn nhẫn cưới, họ cũng thận trọng hơn bình thường. Thế là, trong tiệm vàng bạc đá quý nằm trong trung tâm thương mại cao cấp nào đó ở Bắc Kinh bỗng xuất cảnh tượng: đôi trai chụm đầu vào nghiên cứu.

      nhân viên bán hàng mới vào làm và mấy kinh nghiệm niềm nở giới thiệu cho hai người họ các mặt hàng của cửa tiệm. Những nhân viên bán hàng kỳ cựu thường thèm để ý đến những những cặp vợ chồng trẻ mà có lẽ cả đời chỉ có lần bước chân vào tiệm vàng bạc đá quý kiểu này, với các , “thượng đế” đích thực phải là những khách hàng thường đến mua những món đồ như lắc tay, dây chuyền cơ. Phù Hiểu thử kha khá nhẫn, chiếc đeo rộng, chiếc Đường Học Chính ưng vì theo là quá tầm thường.

      Đường Học Chính rất ít khi, thậm chí có thể là gần như chưa bao giờ đến tiệm vàng bạc đá quý, trước kia, quen ném thẻ vàng cho bạn , để các ấy tự mua quần áo, trang sức. Vì vậy, có kinh nghiệm, nên quên mất rằng: trong những cửa tiệm loại này, luôn có những chàng, nàng được đám nhân viên bán hàng gọi là khách VIP, khách quen, và đám đó mới là những người tiêu thụ chính sản phẩm của họ, mới là “thượng đế” đích thực của họ.

      Thế là, khi Đường Học Chính thấy cặp nhẫn nào ở tiệm này lọt được vào mắt , quyết định tiệm khác và ngẩng đầu lên, người đàn ông có nước da ngăm đen nào đó tựa người vào quầy hàng ngắm với ánh nhìn kỳ quái đến là lâu.

      Đường Học Chính rằng, liếc sang gã rỗi hơi đó.

      “… Xin lỗi, tại tôi thấy trông rất giống người bạn của tôi.” Người đàn ông nọ nhếch miệng cười, cực kỳ lịch thiệp giải thích với họ hành vi của ta.

      sao.” Mặc kệ nó, để nó tưởng nó nhận nhầm người cũng tốt.

      Nào ngờ người đàn ông nọ lại nhướng cặp mày rậm, “Hóa ra là Ngoạn Gia … Tao mém tưởng là có những người trông giống nhau y đúc.”

      Phù Hiểu nhìn chàng trai cường tráng trước mặt. Ái chà, trông ta mới khỏe khoắn làm sao!

      “Người đẹp này là…” Ánh mắt của người đàn ông nọ cho thấy ta rất hào hứng.

      “Phù Hiểu, Vương Tiểu Xuyên.” Kiểu giới thiệu muốn cho hai người làm quen với nhau mà.

      “Chào .”

      “Chào , Phù tiểu thư.” Vương Tiểu Xuyên cười đến là đắc chí.

      thôi em.” Sao toàn mang vợ gặp cầm thú vậy trời.

      “Ố, đừng vội thế, chẳng phải hai người muốn mua nhẫn kim cương ư?” Đâu tha cho hai người họ dễ vậy được, Vương Tiểu Xuyên vươn tay ra ngăn họ lại.

      “Ở đây có.”

      “Có, có chứ, gọi quản lý ra đây, còn , mở két .” Vương Tiểu Xuyên tự nhiên như ở nhà mình.

      Hai nhân viên bán hàng bị chàng sai bảo biết là mình phạm phải sai lầm lớn, vội làm theo chỉ đạo của chàng.

      “… Tiệm nhà ai mà mời được ông nhân viên vĩ đại là mày thế.” Vì cùng Phù Hiểu nên muốn rêu rao quá, hơn lần ám chỉ đám nhân viên này mang món đồ “trấn tiệm” của họ ra, nhưng: nếu ai lĩnh ngộ được ý đại thiếu gia cũng thèm mua đồ ở tiệm họ nữa.

      “Hê, sorry nha, để tao gọi Giản Tình ra giải quyết.” đưa hai người họ đến phòng khách chuyên tiếp khách quý.

      “Lý Giản Tình?” Vợ chưa cưới của nó?

      “Ừ, tiệm này là tiệm nhà ấy. Giờ ấy là Sale Manager cấp chi nhánh.”

      nể mặt thằng cha này cũng nên nể mặt phụ nữ. Đường Học Chính nhìn sang Phù Hiểu, thấy Phù Hiểu gật đầu cũng ý kiến ý cò gì.

      lát sau, cao ráo, mảnh mai Lý Giản Tình trong bộ comple nữ màu đen cầm theo hộp đồ trang sức lớn bước vào phòng khách chuyên tiếp khách quý. mỉm cười tươi, lộ ra lúm đồng tiền sâu má, “Hôm nay, biết ngọn gió nào thổi Đường đại thiếu gia đến cái cửa tiệm đơn sơ của nhà tôi thế này.”

      “Chúng tôi chỉ đến mua cặp nhẫn thôi, làm phiền rồi.” Đường Học Chính ngồi song song với Phù Hiểu chiếc sô pha dài, thấy bước vào mỉm cười chào hỏi.

      “Hai người đến chọn nhẫn đính hôn phải ?” cười hỏi, ra hiệu cho nhân viên bán hàng đứng sau mở hộp ra.

      Đường Học Chính nâng tay Phù Hiểu lên, để lộ ra chiếc nhẫn bạch kim ngón giữa của , nhìn vợ, cười, “Là nhẫn cưới.”

      Vương Tiểu Xuyên hút thuốc bị sặc, “Mày sắp kết hôn? Cưới ai!”

      Ba cặp mắt xanh mét cùng lia sang chàng, Lý Giản Tình còn hơi thấy xấu hổ thay cho gã chồng chưa cưới, người ta thành đôi thành cặp với nhau đến đây, có cần phải hỏi cái câu đó ?

      “Nhiều tiền án tiền gớm.” Phù Hiểu liếc xéo ông chồng cái, bóng gió.

      “Nó đùa mà em cũng tin?” Đường Học Chính hờn dỗi, nhéo chiếc cằm duyên dáng của .

      Ố, ố, đấy à? Vương Tiểu Xuyên tròn xoe mắt.

      “Vậy xin được chúc mừng hai người trước, biết hôn lễ được tổ chức vào hôm nào?” Khả năng thích ứng trong mọi hoàn cảnh của Lý Giản Tình rất tốt.

      xem ngày.” Đường Học Chính ậm ừ.

      “Đường thiếu, bí mật đấy, thiếu nữ dễ thương như thế này mà cũng nỡ giấu , nếu phải hôm nay đến mua nhẫn cưới chúng tôi được gặp báu vật của rồi.” Lý Giản Tình nhìn sang thiếu nữ trong vòng tay : Là nhắn, có vẻ yếu đuối, chỉ trang điểm , ấy ngồi bên Đường thiếu mà hề bị lu mờ bởi khí thế của chàng, rốt cuộc thân phận của ấy là gì, sao ấy lại được Đường thiếu chấm?

      “Chào , tên tôi là Phù Hiểu.” ấy nhìn thẳng vào mắt , mỉm cười chào hỏi.

      “Chào , Đường phu nhân, tôi là Lý Giản Tình, rất vui được biết .” Lý Giản Tình nhiệt tình đáp lời.

      “Tôi cũng vậy.”

      “Cho chúng tôi xem nhẫn nào, xem tiệm có báu vật gì mà Vương Tiểu Xuyên cứ giữ rịt chúng tôi lại.” Đường Học Chính cười cách biếng nhác.

      Kết quả là hai vợ chồng mua được đồ tốt . Nhà họ Lý bỏ ra số tiền lớn nhập từ châu Âu về viên kim cương hồng có độ tinh khiết cực cao, sau đó tỷ mỉ mài giũa, đính lên nhẫn bạch kim và chiếc nhẫn nhìn đơn giản mà sang trọng đó lọt ngay vào mắt xanh của Phù Hiểu. Vì nụ cười của người đẹp, Đường Học Chính tiếc bỏ ra mấy chục triệu để mua cặp nhẫn đó.

      Trong khoảng thời gian đó, Lý Giản Tình cũng trở thành bạn mới của Phù Hiểu, trước khi ra về, hai trao đổi số hiệu MSN với nhau, để về sau tiện liên lạc.

      Xong xuôi mọi chuyện, Lý Giản Tình cùng Vương Tiểu Xuyên đưa hai vợ chồng Phù Hiểu ra khỏi phòng khách, hai vợ chồng nhà họ Đường trước, đôi kia đằng sau.

      Vương Tiểu Xuyên giọng bảo với vợ chưa cưới: “ thủ đoạn.” Nhanh như vậy làm thân được với người ta rồi.

      Lúc này, biểu cảm khuôn mặt Lý Giản Tình là lạnh lùng băng giá, nụ cười tươi rói khi ngồi với hai vợ chồng nhà họ Đường biến mất tăm, “Cám ơn hỗ trợ của .”

      cần khách sáo.” Tốt xấu gì tương lai cũng là vợ chồng với nhau, “ cũng nên thận trọng, đừng chạm vào vảy ngược của Ngoạn Gia.”

      “Tôi biết.” Tuy hoàn toàn Đường thiếu chấm ngốc nghếch đó vì lý do gì, nhưng với chuyện này chỉ có lợi chứ có hại.

      Đường Học Chính thừa biết ý đồ của Lý Giản Tình, nhưng thấy vợ mình cũng thiệt hại gì nếu kết bạn với nàng, nên cũng buồn để bụng chuyện đó. kéo Phù Hiểu phăm phăm lại, hỏi: “ đến đây rồi, hay là mình mua bông tai với dây chuyền luôn em nhé, mấy đồ đó hay phải dùng mà?”

      Phù Hiểu còn thầm sám hối: sao mình lại thích cái nhẫn bé tí xíu đó, nghe vậy vội can: “Mình cứ giản dị thôi ạ.”

      “Bà xã đại nhân ơi, có ý định ‘bao’ em đâu, em đừng suy diễn linh tinh nhá.” Đường Học Chính huých .

      phiền quá .” Phù Hiểu lườm cái, muốn mau mau bước ra khỏi tiệm này, kẻo lại bị lôi mua trang sức tiếp. Chợt, người đẹp xuất trong tầm mắt , khiến quả tim nho của loạn nhịp (vì bối rối).

      Lẽ nào đây chính là: ‘trái đất tròn’ trong truyền thuyết!

      Người ngồi chiếc sô pha đơn ở sảnh lớn cửa tiệm chính là: Tiêu Thiển Thiển.

      Còn ba người: Đường Học Chính, Vương Tiểu Xuyên và Lý Giản Tình mỗi người vẻ mặt.

      gọi ta tới?” Vương Tiểu Xuyên – người tin là có thể có chuyện trùng hợp đến mức này đời – hỏi vợ chưa cưới luôn lạnh lùng, kiêu sa của .

      Lý Giản Tình cười lạnh tiếng, nhưng cũng phủ nhận. Bất kể và Vương Tiểu Xuyên bằng mặt bằng lòng với nhau cỡ nào, gã cũng là chồng chưa cưới của , cái con Tiêu Thiển Thiển đó là bạn chơi từ bé đến lớn của , thế mà ả xài người đàn ông của đến là thoải mái, còn khoe ra với tất cả mọi người, cứ như sợ có người biết chuyện này ý. Nhờ có ả, trở thành nhân vật chính trong câu chuyện tiếu lâm những lúc cơm no rượu say của đám người trong giới trung thượng lưu ở thủ đô, ả tưởng nuốt cơn giận đó chắc.

      Chậc chậc, đúng là: có thể trêu trời, có thể trêu đất, chứ thể trêu vào đàn bà. Vương Tiểu Xuyên chột dạ lắm, quyết định cứ giữ mình trước, mặc kệ những người kia.

      Đường Học Chính đưa người phụ nữ mua nhẫn. Có mà bốc phét! Tiêu Thiển Thiển vốn thấy chuyện đó quá vớ vẩn, định đến đây, nhưng giọng điệu của Lý Giản Tình là mỉa mai, bực ta quá, bỏ cả làm, chạy như bay đến đây.

      Ánh mắt tia thẳng vào ả đàn bà trong vòng tay Đường Học Chính…

      Thế là Phù Hiểu chưa kịp chuẩn bị gì cả phải gặp Tiêu Thiển Thiển lần thứ hai. đành tỏ vẻ là mình biết gì sất, bước đến chào hỏi nàng, “Tiêu tiểu thư, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

      Về việc vợ mình bỗng nhiên quen với Tiêu Thiển Thiển, Đường Học Chính quả giật cả mình.

      Chuyện Đường Học Chính đưa ả đàn bà mua nhẫn cũng kinh hãi bằng chuyện ả đàn bà đó thế nhưng lại là ‘người qua đường Giáp’ hôm qua ăn với . Tiêu Thiển Thiển bước lên trước, trợn mắt lên vẻ thể tin nổi, nhìn hôm qua còn buồn nhìn kỹ. Sắc mặt càng lúc càng xám , như phải kìm chế cơn tức lớn lắm.

      Bầu khí dần trở nên kỳ quái, Đường Học Chính nhìn vợ cái, rồi mới quay sang hỏi Tiêu Thiển Thiển cách điểm nhiên: “ đến đây mua đồ à?”

      Khi này, Tiếu Thiển Thiển mới chậm rãi chuyển mắt nhìn sang người đàn ông, nhưng ngay sau đó, lại nhìn Phù Hiểu, cười lạnh, “Nhìn mặt thôi phát ra được, ra thủ đoạn đến vậy, sao nào, sợ Đường Học Chính bị cướp , nên hôm qua mới vờ như tình cờ gặp tôi?” Cơn tức như bùng lên trong , thấy mình như bị người ta tát cho cái vào mặt.
      Mẹ Mìn, Chrislazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :