1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 70

      Khuyên thêm vài lần nữa cũng giữ bà nội và ở ăn cơm được, Phù Hiểu tiễn hai người họ đến tận sân khu nhà, bà cụ Phù cứ giục lên nhà chăm sóc Đường Học Chính suốt, Phù Hiểu cúi đầu gì.

      “Còn giận thằng bé à? Con xem, thằng bé bị ốm mà vẫn lễ phép ra gặp chúng ta, cùng chúng ta chuyện phiếm, khổ thân thằng bé. Bà thấy cậu chàng này được lắm, rất đáng tin, trông có vẻ chín chắn hơn con nhiều, nhưng phải người như thế mới chăm sóc cho con được. Con đừng vì mấy chuyện cỏn con mà lơ người ta nữa, nhá, thằng bé còn ốm đấy.” Bà cụ Phù dặn dò.

      Bà Phù em cũng gật đầu đồng ý, “Mặt nào của cậu ấy cũng tốt, nhưng nhà họ ở Bắc Kinh liệu có xa quá ?”

      “Bây giờ giao thông phát triển, lại thuận tiện lắm, cái gì mà xa với chả xa.” Bà cụ Phù gạt phắt , cụ xót đứa cháu này lắm. Khi con bé chuyển , vốn cụ định chuyển đến sống với con bé, nhưng con bé nhất quyết đồng ý, cản được con bé, nên cụ đành để con bé mình chuyển khỏi nhà con cụ. Mỗi khi nghĩ đến chuyện con bé còn xíu phải đơn mình là cụ lại rớt nước mắt. Bây giờ, với cụ, chỉ cần con bé có người ở bên làm bạn, con bé sống ở đâu cũng tốt, ở xa cụ cũng chẳng sao, chỉ cần năm được gặp cháu mấy lần là cụ mãn nguyện lắm rồi.

      “Cũng phải, vậy Hiểu Hiểu à, đừng đưa với nội nữa, mau về , chừng Tiểu Đường có chuyện cần con giúp, với nội tự về được.” Bà Phù em khoát tay với .

      , ra ấy…” Phù Hiểu ngẩng lên, nhìn bà nội rồi lại nhìn sang , định gì đó rồi lại thôi. Sao có thể ra những lời đó được đây?

      “Cái gì?”

      “… có gì, vậy với nội cẩn thận nhé, con lên nhà đây.”

      Bà Phù em thấy nàng định gì đó rồi lại thôi cũng nghĩ nhiều, chỉ cho là nàng định ca cẩm chuyện vợ chồng trẻ cãi cọ nhau thôi, tiện đó bà giục: “Thế con lên nhà .”

      Phù Hiểu về nhà mà lòng trĩu nặng, phòng khách trống chỉ có tiếng ti vi. Nhân lúc tiễn bà nội và của , Đường Học Chính gắng sức đứng lên, quay vào buồng. Tuy vờ tỏ ra mình đáng thương là kế hay nhưng khi yếu ớt muốn bị Phù Hiểu thấy chút nào: Mất mặt lắm.

      Thế nên Phù Hiểu vào buồng ngủ của chủ nhà luôn, thấy lại nằm sấp giường rồi, trông có chỗ nào là ổn – trừ lưng áo ướt đẫm mồ hôi.

      giật mình, sờ trán thấy trán vẫn nóng lắm. Vừa nãy thôi, còn lởi xởi cười, để người ta sao phát ra khỏe. Người đàn ông này nữa, rốt cuộc phải làm thế nào mới tốt đây? Từ khi đến, phút giây nào là bị dằn vặt, muốn cố hết sức mình tránh xa , chỉ có vậy mới bị ép đến phát điên. Nhưng mà, bây giờ, thế này, sao nỡ lạnh lùng với chứ? Huống gì, bị thương, bị ốm, đều là vì

      “Đường Học Chính, thay áo ngủ nào, mặc áo ướt dễ cảm lạnh lắm.” Trong dằn vặt, bất giác vào buồng dành cho khách tìm áo ngủ để ở buồng đó rồi cầm sang buồng ngủ của lay dậy.

      Cuộc chuyện với bà nội và của Phù Hiểu hao hết chút sức lực còn sót lại của Đường Học Chính, giờ, chả muốn nhấc mi mắt lên tý nào, thở dốc, : “Cứ để kệ , sao đâu…”

      được, lưng còn bị thương, nếu để cảm lạnh hại người lắm, em dìu đứng lên thay quần áo có được ?” Thấy khó chịu trong người, trái tim cũng nhói đau, vừa vừa cố sức nâng dậy.

      Thấy giọng quan tâm, Đường Học Chính khi này chóng mặt cũng thôi phản đối nữa, vịn vào đứng dậy. tưởng mình vẫn còn chút sức lực, nào ngờ vừa đứng lên xây xẩm mặt mày, đổ luôn lên người , thở dốc.

      Mẹ nó chứ, mẹ nó chứ! Sao lại yếu đến mức này cơ chứ! Lực bất tòng tâm, Đường Học Chính chửi thầm trong bụng.

      Bị vật thể nặng đè, Phù Hiểu phải gồng mình lên mới đứng vững được. để tựa đầu vào vai rồi rút cánh tay vòng qua lưng để đỡ của ra phía trước, lần tìm cúc áo cởi sơ mi ra giúp .

      Trong buồng yên lặng đến mức dường như chỉ có tiếng thở của hai người hòa vào nhau, nhiệt độ cơ thể Đường Học Chính như lấn át nhiệt độ cơ thể . Cởi áo giúp mà Phù Hiểu rất muốn chạy trốn, vòng ôm này, sức nặng này, phải làm thế nào mới có thể quên đây? đưa hai tay lên chậm rãi cởi sơ mi giúp , cơ thể nóng như lửa của khiến khỏi run rẩy, ngón tay thanh mảnh của khi chạm lên cũng run lên.

      Phù Hiểu thấy các cơ cơ thể mình như cứng lại, vội hỏi: “Có đau ?” Trong mồ hôi có muối nên ngấm vào miệng vết thương xót lắm, lưng lại ướt đầm ướt đìa thế này, còn như thế suốt lúc lâu, thế mà hề biến sắc mặt.

      “Em giận nữa đau…” Người đàn ông tựa đầu lên vai , lầu bầu gì đó nghe , cuối cùng gọi tiếng với giọng cực kỳ hài lòng, “Vợ…”

      Phù Hiểu cứng người lại, phải lúc lâu sau, mới chậm chạp cầm chiếc sơ mi vải cotton mà vừa thay ra lên, khẽ chấm mồ hôi lưng . Hễ cựa lại khựng lại theo, đợi thả lỏng người mới tay hơn chấm mồ hôi tiếp. Sau khi lau khô mồ hôi, mặc áo ngủ cho , động tác của mềm như chăm sóc đứa trẻ sơ sinh.

      Phù Hiểu đỡ nằm xuống, dấp khăn mặt ướt lên lau trán, lau mặt, lau cổ cho . Đến khi xong xuôi mọi việc trán cũng đầm đìa mồ hôi.

      Đường Học Chính rất nhanh vào giấc ngủ. Nghe nhịp thở đều đều của , khẽ khàng, khẽ khàng ngồi xuống mép giường, đưa ngón tay lên, dịu dàng vuốt ve trán , khuôn mặt . Chỉ khi ngủ say, mới có thể chạm vào giây lát. Nhưng mà, chạm vào … cũng là tội lỗi phải ?

      Với bà cụ Phù và bà Phù em, chuyện Phù Hiểu có bạn trai là chuyện quan trọng. đường về nhà, hai người phấn khởi thảo luận, thậm chí còn bàn cả việc khi cháu lấy chồng phải chuẩn bị đồ cưới gì, năm nay hay sang năm cưới đẹp hơn. Nụ cười tươi rói nở rộ khuôn mặt nhăn nheo của bà cụ Phù, chợt cụ nhớ đến chuyện gì đó, “Tên đầy đủ của Tiểu Đường là gì ấy nhỉ? Để mai lên chùa, mẹ giúp bọn trẻ bói tên xem thế nào.”

      Bà Phù em ngẫm nghĩ, “Hình như là Đường Học Chính.”

      “Viết thế nào ý nhỉ?”

      “Đường chắc là Đường trong triều Đường, Học chắc là Học trong học tập, Chính biết là Chính trong chính trực hay gì khác…” Đường Học… Chính? cái tên được cất vào góc khuất trong trí nhớ từ rất lâu chợt lên trong suy nghĩ của bà Phù em, bà cố nhớ lại, năm đó, cái tên in biên bản đó, chính là… Đường Học Chính. Bà thầm hít sâu hơi, bạn trai Hiểu Hiểu cũng là người Bắc Kinh, lẽ nào… Nghĩ đến đây, bà lập tức lắc đầu tự phủ nhận suy đoán của mình, sao có thể có chuyện trùng hợp vậy chứ!

      Chỉ có điều: khi suy nghĩ đó xuất trong đầu khó có thể gạt nó lắm. Về đến nhà, bà Phù em vẫn thấp tha thấp thỏm, bà mở ngăn kéo luôn được khóa, lôi ra túi giấy tờ rồi đổ ra cả bàn tìm tờ biên bản, nhìn chăm chăm vào cái tên in tờ biên bản đó, bà điện thoại cho Phù Hiểu mà lòng đến là bất an.

      Chuông reo mấy tiếng, Phù Hiểu tiếp điện thoại, bà Phù em tán gẫu với mấy câu rồi làm như thuận miệng hỏi: “Hiểu Hiểu này, bà nội con muốn lấy tên hai đứa coi bói, tên đầy đủ của Tiểu Đường là gì thế con?”

      à, con với ấy thể có kết quả đâu, cho nội giùm con với.”

      “Đừng đến chuyện đó vội, con cho biết tên của cậu ta trước .

      Phù Hiểu lặng chốc lát, “Tên ấy là Đường Học Chính.”

      “Là Học nào, Chính nào?” Bà Phù em truy hỏi.

      Nghe vậy, Phù Hiểu thấy tim mình khẽ nhói lên, lẽ nào của … “Học trong học tập, Chính trong chính trị.”

      Khớp đến từng chữ với cái tên xấp giấy tờ đó ư, bà Phù em trợn tròn hai mắt, suýt nữa thét lên, nhưng bà cố kìm mình lại, bà đoán có lẽ chỉ là trùng tên trùng họ thôi, “Nhà cậu ấy làm nghề gì? Khi nãy, chỉ hỏi cậu ấy qua qua, cũng thấy cậu ấy nhắc nhiều nhà cậu ấy.”

      Phù Hiểu nhắm mắt lại, nhìn người đàn ông ngủ mê mệt giường, khẽ khàng ra ngoài, “ ấy chính là người mà đoán đó.”

      Bà Phù em bật dậy, “Hiểu Hiểu, con có biết là con cái ?”

      “Con biết. , cũng biết.” dựa người vào tường, có cảm giác cơ thể mình còn chút sức lực nào nữa.

      Trợn mắt lên nhìn tờ giấy trắng với những dòng mực đen, bà Phù em cách nặng nề: “Con… sắp xếp thời gian qua nhà lát.” Con bé thế nhưng biết chuyện này? Thế sao nó còn…

      “… Vâng ạ.” Kỳ , cũng hy vọng người khác, phải , cũng phải , có thể giúp họ chặt đứt đoạn nghiệt duyên này.

      Cúp điện thoại, bà Phù em vẫn thấy khó mà tin nổi. Trong cái thế giới rộng lớn này, phải là loại duyên phận nào mới có thể khiến cậu ta và con bé gặp lại nhau chứ? Lẽ nào, cậu ta cắn rứt lương tâm vì chuyện năm đó, nên mới tìm mọi cách tiếp cận Phù Hiểu?

      “Sao thế?” Bà cụ Phù còn muốn bàn bạc thêm với con , đến cửa buồng thấy con cụ gọi điện thoại, vẻ mặt trầm trọng như thể ra chuyện lớn gì rồi, “Chị chuyện điện thoại với ai thế?”

      “Mẹ?” Bà Phù em ngờ là bà cụ đột nhiên ngang qua, bà cuống quýt thu đống giấy tờ bừa bãi bàn lại.

      “Đó là giấy tờ gì thế?” Con cụ bán hàng, ít dùng tới những giấy tờ dạng văn bản này lắm, bà cụ Phù chậm rãi vào, hỏi.

      , có gì.”

      “Đưa mẹ xem?”

      phải chuyện gì to tát đâu ạ.” Bà Phù em lo lắm, bà cụ đâu dễ gì nguôi ngoai được nỗi đau mất con trai và con dâu, giờ mà bà đột ngột cho cụ chuyện này, với sức khỏe cụ bây giờ, bà sợ cụ chịu được.

      “Đó có phải giấy tờ vụ tai nạn của vợ chồng thằng Lực Minh ?” Tuy có tuổi nhưng mắt bà cụ Phù hãy còn khá tinh, bà nhìn xấp giấy tờ với vẻ kinh ngạc, “Sao chị lại lấy thứ đó ra xem? Có phải chị vừa chuyện điện thoại với Hiểu Hiểu ?” Bà cụ bắt đầu sinh nghi, nếu yên lành con cụ chả lật mấy thứ này ra xem làm gì, lại còn vẻ mặt nghiêm trang gọi cho Hiểu Hiểu nữa.

      Cực kỳ ân hận vì mình đóng cửa, bà Phù em ấp úng kể ra ngọn ngành

      Nghe xong câu chuyện, bà cụ ngồi lặng ghế lúc lâu, thở dài thườn thượt hơi, rồi lần chuỗi tràng hạt tay.

      “Mẹ, mẹ xem, Hiểu Hiểu nó nghĩ thế nào mà lại làm vậy?”

      Bà cụ Phù khẽ lắc đầu, “Chả trách con bé lại…” Cụ đoán là con bé cậu kia rồi mới biết, trả trách ánh mắt nó nhìn cậu kia phức tạp vậy, “Aizzz…” Lẽ nào đây là định mệnh?

      Bà Phù em thấy bà cụ gì thêm dần nhớ đến chuyện khiến bà rất là bất an. Năm đó, Phù Hiểu muốn dây dưa gì với nhà họ Đường, bảo với hai vợ chồng bà là con bé quyết định rút đơn kiện rồi mang tro cốt ba mẹ về trước, những chuyện còn lại là hai vợ chồng bà xử lý, thế nên giấy tờ vụ tai nạn đó đến giờ vẫn ở cả chỗ bà. Lần đó, bà cũng giận lắm, lại hiểu nổi cháu rút đơn kiện bà vì lý do gì. Thế nên, khi Phù Hiểu về rồi, bà bàn bạc kỹ với chồng, thấy nên đòi nhà họ Đường bồi thường. Hai vợ chồng bà tưởng chỉ đòi được mấy vạn tệ tốt lắm rồi, ai ngờ cái bà Đường phu nhân hống hách kia ném ngay cho họ tờ séc năm mươi vạn tệ, kêu bọn họ ký tên rồi bảo cái gì mà: người lớn cả với nhau dễ chuyện, thôi giấy trắng mực đen ghi cuộc giao dịch lại, để bà ta khỏi phải lo lắng, đề phòng.

      Hai vợ chồng bà bực bực đấy, nhưng ai lại ghét tiền bao giờ. Sau khi về thị trấn S, hai vợ chồng bà chi khoản trong số tiền đó ra lo ma chay cho trai và chị dâu, lại chi tiếp khoản trong số đó để trang trải cho cuộc sống của Phù Hiểu, phần còn lại… bà và chồng bà cho vào quỹ giáo dục của con trai hai người, chuẩn bị để sau này cho hai con trai du học.

      Chuyện đó… bà cho ai kể cả mẹ bà.

      Bà vốn nghĩ ai biết được chuyện đó, ngờ, hôm nay, tình huống mà bà tưởng là bao giờ có thể phát sinh phát sinh. Làm thế nào bây giờ? Nhỡ như cái cậu Đường Học Chính đó cũng biết khoản tiền nọ, hai vợ chồng bà biết giải thích với Phù Hiểu thế nào?

      Sau khi bón cho Đường Học Chính ít cháo và dùng cơm trưa, Phù Hiểu cho uống thuốc. Đợi đến khi ngủ say, mới sang nhà mình.

      Vào các buổi trưa, chú thường có nhà, hai cậu em họ ở trường cả, biết trong nhà tầm này chỉ có bà nội và . Vả lại, tầm này cũng là tầm bà nội ngủ trưa, chỉ cần cho mình câu chuyện dài, dài này là xong thôi. Bước vào phòng khách, ngạc nhiên khi thấy bà nội cũng ngồi ở đó.

      “Nội, nội chưa nghỉ trưa ạ?” Phù Hiểu thoáng ngẩn người, cười hỏi.

      Bà cụ Phù dễ dàng nhìn ra gượng gạo trong nụ cười của , cụ cũng cười, “Nội ngủ được. Bé ngoan, đến đây với nội nào.” Cụ vỗ vỗ vị trí bên cạnh.

      Phù Hiểu nhìn sang mình, thấy bà gật đầu vẻ khó xử khỏi kinh hãi, nội biết rồi ư?

      “Con bé ngốc này, xảy ra chuyện lớn thế sao con nghĩ đến việc kể cho nội hả.” Cụ đau lòng, trách câu.

      Phù Hiểu bước đến, ngồi xuống cạnh cụ, biểu cảm mặt là vẻ thản nhiên và khó hiểu, “Nội, nội gì vậy? Thời nay, chuyện tình cảm giữa nam và nữ và nhạt lắm, cho dù con biết đến chuyện này con cũng chia tay ấy. ấy coi nhà con như biệt thự nghỉ mát, muốn đến đến, muốn , con thèm ấy đâu.”

      Bà cụ Phù nhìn Phù Hiểu lớn lên, nếu cụ còn phân biệt được: trong lời con bé , câu nào là , câu nào là giả hơn tám mươi năm qua, cụ sống uổng rồi. Cụ cầm tay Phù Hiểu, vỗ vỗ tay vẻ hiền hòa, “Hai đứa con nhau… Vì chuyện đó mà cậu ấy… quen con ư?”

      Phù Hiểu rũ mắt xuống giây lát, sau đó lắc đầu, “Đến giờ, ấy vẫn chưa biết chuyện đó.”

      “Cái gì?” Bà Phù em kinh hãi thốt lên, “Cái gì mà: cậu ta vẫn chưa biết chuyện đó?”

      “… Năm đó, ấy cũng hôn mê giường bệnh, khi ấy ra viện, mọi chuyện kết thúc rồi, người nhà ấy sợ ấy chịu nổi , vẫn giấu ấy đến giờ.”

      “Sao nhà đó có thể làm thế cơ chứ!” Bà Phù em rất bất bình.

      Phù Hiểu gì. ra, có thể hiểu cho cách làm của nhà họ, Đường Học Chính được cả nhà họ Đường hết mực thương, chiều chuộng, nên họ có giấu chuyện đó cũng là bình thường. Huống gì, nếu họ gạt , có lẽ có Đường Học Chính của hôm nay.

      “Thế sao hai đứa con lại quen nhau?” Bà cụ Phù vẫn tỏ thái độ gì về chuyện này, cụ tiếp tục hỏi.

      Phù Hiểu thoáng trầm tư, rồi thuật lại cách ngắn gọn cho bà và nghe chuyện của , bắt đầu từ đoạn gặp ở nhà Dương Mật.

      Bà cụ càng nghe càng đau lòng, tuy cháu cụ hều nhưng cụ vẫn nghe ra: ra hai đứa nhau tha thiết. Nếu phát sinh chuyện này, cụ nghĩ có lẽ cháu cụ cũng chuẩn bị đưa cậu ta về ra mắt người nhà?

      Sau khi kể xong, Phù Hiểu nhún vai cái vẻ điềm nhiên, “Nội, nội đừng lo, chả phải chuyện to tát gì đâu, ấy vẫn khối người cần con mà.”

      Suy nghĩ của bà Phù em đơn giản như mẹ, “Con vậy cũng phải, tuy mọi chuyện qua lâu rồi, nhưng rốt cuộc cậu ta vẫn là kẻ… chia tay cậu ta cũng tốt.”

      Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.
      Chris, Mẹ Mìnlazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 71

      Người bà ngắm cháu , ngắm vẻ đau xót thoáng lộ ra khuôn mặt , cụ khẽ thở dài, “Lệ Hoa, mẹ muốn ăn táo, chị mua cho mẹ .”

      “Mẹ…” Bà Phù Lệ Hoa nghe mẹ vậy là hiểu cụ muốn mình tạm tránh , khỏi gọi tiếng.

      Bà cụ nhìn bà cái.

      muốn nhưng bà Phù em vẫn ra ngoài, Phù Hiểu biết bà nội có lời muốn với mình nên cũng thấp thỏm lắm, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

      Bàn tay nhăn nheo dịu dàng vuốt tóc , “Con à, khổ thân con quá.”

      Phù Hiểu khẽ lắc đầu, “Nội, con biết con sai rồi, con nên chủ quan để chuyện đến nước này, cuối cùng còn khiến nội phải nhớ lại chuyện đau lòng đó.” Năm đó, nỗi đau mà người bà ngồi bên phải chịu cũng đâu có kém , người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh mà!

      Bà cụ thương vén tóc mai cho , “Nội già rồi, cũng trải qua rất nhiều chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy tất cả giống như giấc mộng, chớp mắt là trôi qua.” Năm đó, đột ngột nhận được tin dữ, cụ cứ ngỡ rằng mình theo con trai và con dâu , nhưng cuộc đời dâu bể, cháu ngoại, cháu nội lớn hết cả rồi mà cụ vẫn chưa xuống cửu tuyền.

      Phù Hiểu lặng .

      “Con đừng nghĩ là nội an ủi con, khi con sống đến tuổi này của nội, thấy mình sống đủ, con phát : chuyện trước kia con so đo, con để bụng giờ đều là những chuyện nhặt, người trước kia con ghét, con hận giờ cái hận, cái ghét ấy cũng nhạt rồi. Ngày trước, nội ưng ông nội con, hồi ấy nội nghĩ: tốt xấu gì mình cũng là con nhà phú nông, sao ba mẹ mình lại mù quáng mà gả mình cho gã nông dân nghèo, chữ bẻ đôi biết. Thế nên nội hận, mối hận ấy theo nội cả đời, đến tận khi ông nội con mất, nội mới nghĩ thoáng ra. Nhưng mấy năm nay, mỗi khi nhớ lại, nội chỉ còn nhớ được: ngày trước, ông nội con tốt với nội thế nào, nội bắt đầu ân hận, nếu lúc trước, nội so đo mấy chuyện vặt vãnh ấy, có lẽ, nội với ông ấy hạnh phúc hơn. Song bây giờ, muốn cũng quá muộn.”

      Phù Hiểu hiểu ý bà cụ, mũi nghẹt , “Hai chuyện này giống nhau đâu, nội à, giống nhau đâu…”

      Thấy giọng run run bà cụ xót xa lắm, cụ hiểu rất đứa cháu bề ngoài nhu mì, yếu đuối nhưng tính cách mạnh mẽ, kiên cường này của cụ, mấy năm nay, con bé gần như khóc bao giờ, “Hiểu Hiểu, bé ngoan của nội, nội vẫn chưa cho con, năm đó, con xử khoan dung như vậy, nội rất tán thành cách làm của con.” ra, ban đầu, cụ cũng thầm chê trách cháu, nhưng sau này, khi theo đạo Phật, cụ dần thấu hiểu tấm lòng từ bi của cháu mình. “Bây giờ, Tiểu Đường, cậu ấy có cải tà quy chính, như kỳ vọng của con năm đó hay chưa?”

      Đầu ngón tay bấm chặt vào lòng bàn tay khiến những móng tay trắng nhợt, Phù Hiểu gật đầu, cũng lắc đầu.

      đợi trả lời, bà cụ giọng hỏi tiếp: “Bây giờ cậu ấy… làm công tác gì?”

      “… ấy là bộ đội.” Phù Hiểu đáp, giọng khản đặc.

      “À… Thế cậu ấy có lập được chiến công nào ?”

      Lần này, Phù Hiểu chậm rãi gật đầu.

      “Vậy là tốt rồi, con hư biết hối cải còn quý hơn vàng…”

      “Nội, xin nội đừng nữa,” Phù Hiểu chợt ngẩng lên, đôi mắt chứa đựng nỗi đau tê tái, nhìn bà nội, khẩn khoản, “Con tồi tệ lắm nội ơi, nếu nội còn vậy, con dao động mất, ba mẹ tha thứ cho con đâu!”

      Con bé ngốc nghếch này… “Hiểu Hiểu, tất cả các bậc ba mẹ đời này đều mong cho con cái mình được vui vẻ, hạnh phúc. Nếu con có thể gả cho người đàn ông tốt, rồi sống hạnh phúc suốt đời hai đứa nó mừng lắm.”

      “Đường Học Chính phải người lương thiện.” Phù Hiểu đau xót lắc đầu.

      “Trước kia cậu ấy quả phải.” Bà nội tiếp lời , “Nhưng mà, nếu bây giờ cậu ấy còn giống lúc xưa sao con có thể thích cậu ấy được chứ?”

      “Nhưng mà ấy vẫn là kẻ đó…”

      “Hiểu Hiểu, đừng để khuôn phép thế tục che mắt, con có trái tim Bồ Tát, con vốn là người hiểu về hai chữ ‘bỏ xuống’. Phật tổ dạy các đệ tử rằng: thế giới này là thế giới hỗn loạn, chưa từng tiếc nuối, con cảm nhận được hạnh phúc; Chỉ khi con học được cách bao dung khiếm khuyết, con mới có thể trở nên hoàn hảo.”

      Sao Phù Hiểu có thể biết đến đạo lý này cơ chứ? Chỉ có điều, dám nghĩ về nó, “Con…” Cổ họng như tắc nghẹn, sao thốt nên lời. có thể ‘bỏ xuống’ ư?

      Hai bà cháu cùng lặng im.

      Người bà xót xa nhìn vẻ dằn vặt, hoang mang khuôn mặt , thầm nghĩ: vì sao Bồ Tát lại để đứa bé ngoan ngoãn, lương thiện này phải chịu nhiều kiếp nạn đến vậy.

      “Nội…” Phù Hiểu rất khó khăn khi phải ra nỗi lòng , đây là lần đầu tiên kể cho người khác dằn vặt trong nội tâm , “Con cũng hết cách rồi, ràng con biết con với ấy bao giờ có kết quả, nhưng con vẫn cách nào gạt ấy ra khỏi suy nghĩ của con cho được, con cũng biết là con bị làm sao nữa, gặp ấy, trái tim con vừa vui sướng vừa đau xót, con cũng sắp điên rồi…” Bây giờ, thầm mong có người ngoài cuộc – người xem giúp tháo gỡ những nút buộc này nhanh.

      “Con à, đó là vì con thương cậu ấy đấy.”

      “Con thương ấy, con thương ấy nhiều lắm.” Phù Hiểu úp mặt vào hai lòng bàn tay, đôi môi khẽ run, “Nhưng mà con cũng thương ba mẹ con…”

      Bé ngoan của nội, nội thương con quá, “Hiểu Hiểu, con nghe nội này,” bà cụ Phù chậm rãi , “Ba mẹ con là con trai, con dâu nội, là khúc ruột trong lòng nội. Khi nghe Lệ Hoa chuyện này, nội cũng muốn hai con chia tay, nhưng sau đó, trong lúc chờ con đến, nội ngồi đây mình, tĩnh tâm, suy nghĩ rất nhiều điều. Nội nghĩ: bây giờ, ba mẹ con trời dõi theo chúng ta, tâm nguyện lớn nhất của hai đứa nó là mong cho con được bình an, hạnh phúc suốt đời, nếu người con trai đó có thể cho con hạnh phúc, nhất định ba mẹ con cũng tha thứ cho cậu ấy.”

      Phù Hiểu nghẹn ngào lắc đầu.

      “Ba mẹ con là người thế nào con còn biết ư? Hai đứa nó tốt bụng lắm. Với hai đứa nó, thiên kim là con đây còn quan trọng hơn tính mạng. Nếu con mà vui vẻ, hạnh phúc nhất định hai đứa nó phản đối đâu. Điểm này nội cam đoan.” Bà cụ Phù nhận ra rằng: Phù Hiểu Đường Học Chính rồi, nếu rời xa cậu ấy, cả cuộc đời này con bé sống trong buồn đau và tiếc nuối; Nếu buộc phải chấp nhận tương lai ấy, bằng đặt niềm tin vào Đường Học Chính, đặt niềm tin vào Phù Hiểu, vì tương lai của hai đứa mà đánh cược lần; Cược rằng: có vết thương nào là thể lành theo thời gian, chỉ cần đôi trẻ luôn bên nhau, ngày nào đó, nỗi đau rồi cũng nguôi ngoai.

      “Ba mẹ là người tốt, nhưng mà, con thể tha thứ cho chính mình…”

      “Hiểu Hiểu, con cho nội biết, con cậu ấy rồi phải ?”

      Cơ thể Phù Hiểu run rẩy, đôi môi mím chặt, phải lúc lâu sau, mới gật đầu cách nặng nề.

      “Vậy vì tấm tình này, con hãy dũng cảm lên nào,” bà cụ Phù cầm tay , “Con người sống ở đời, ai có thể trốn được kiếp mà ông trời an bài cho mình. Con gặp phải cậu ấy, đó là kiếp của con. Tình và tình thương chân chính có thể bao dung tất cả. Nếu con cậu ấy, con cũng phải cố lên. Gieo nhân nào gặt quả ấy, có lẽ, ông trời để cậu ấy xuất trước mặt con là vì ông trời muốn bù đắp cho con đấy.”

      Tạm biệt bà nội, Phù Hiểu về nhà mà đến ngọn núi ở ngoại ô, nơi chôn cất tro cốt ba mẹ . Đứng trước mộ ba mẹ, suy nghĩ rất nhiều, rất nhiều điều.

      Bà nội câu, câu khiến triệt để giác ngộ: Đường Học Chính, điều đó là hiển nhiên. Dù có phủ nhận thế nào, kháng cự ra sao, hình bóng cũng hằn sâu trong trái tim rồi. Ngày trước, tuy từng phạm phải lỗi lầm lớn, nhưng bây giờ, hy sinh cho nhiều như vậy, tình dành cho có thể giúp dũng cảm đối mặt với chuyện này hay ? Dù chưa từng nghĩ đến vấn đề này, từng cử chỉ, từng hành động của cũng trong tâm trí , những vết thương chằng chịt lưng , câu : “ phải sống hạnh phúc bên em” của … Trong tình , nỗ lực nhiều đến vậy, lại chịu cố gắng gì, chỉ lo đòi hỏi.

      Vết thương lòng còn chưa kết vảy, có nên mượn danh nghĩa tình để lựa chọn nhìn thẳng vào vấn đề và cùng đối mặt hay ? Và rồi, cùng tiếp hay ?

      “Ba… Mẹ…” Tiếng gọi của tản vào trong gió.
      Chrislazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 72

      Hôm đó, khi Phù Hiểu về đến nhà là chạng vạng tối, vừa vào nhà, nghe thấy tiếng chuyện loáng thoáng truyền ra từ buồng ngủ, đẩy cửa ra, thấy Đường Học Chính nằm sấp giường gọi điện thoại, mắt lim da lim dim. Nghe được tiếng động, lập tức cúp điện thoại, quay ra thấy đứng ở cửa nhìn , mặt biểu cảm. chút lúng túng, cười hì hì kêu đói. chẳng chẳng rằng, xoay người bỏ ra ngoài luôn. Thái độ hờ hững đó của làm Đường đại thiếu gia được vui mất lúc, nhưng chỉ lát sau, khi bưng bát cháo nóng hôi hổi vào buồng, tí tẹo vui ấy liền tan thành mây khói.

      Thế là: chỉ mới hơn ngày, khỏi ốm và vết thương lưng cũng đỡ sưng hẳn. Trong thời gian đó, Phù Hiểu vẫn hờ hững với , nhưng hoàn toàn để bụng chuyện đó. Bình thường, phụ nữ rất tâm lý, biết điều, lần này, bực lâu vậy nhất định là có bí mật gì đây. Còn nữa, dù có tỏ ra thờ ơ với , bàn tay bôi thuốc cho vẫn dịu dàng lắm lắm. phụ nữ lương thiện và tốt bụng, cưới về quả là quyết định cực kỳ đúng đắn.

      Xong cuộc điện thoại, nhìn sang nàng nhìn nãy giờ, đón ánh nhìn của bằng ánh mắt dịu dàng.

      “Đường Học Chính.” Mấy hôm nay, đây là lần đầu tiên chủ động gọi , khiến có hơi hơi kích động.

      “Ờ?” đặt mông ngồi xuống cạnh , vờ ra vẻ lạnh nhạt.

      thấy đỡ hơn chưa?”

      “Khỏe lắm rồi.”

      “Vậy, lát nữa chỗ này với em nhé.”

      Sau khi ăn cơm trưa, Đường Học Chính lái xe, Phù Hiểu chỉ đường, hai người họ đến ngọn núi ở ngoại ô. Đỗ xe dưới chân núi, thắc mắc: “Mình đến đây làm gì?”

      lên biết.” Phù Hiểu mang theo chiếc túi thân thiện với môi trường. Đường Học Chính muốn cầm giúp nhưng cho.

      Hai người men theo con đường mòn giữa rừng cây sum suê đề lên núi, được hơn nửa đường, Đường Học Chính bắt gặp rất nhiều ngôi mộ, còn có gia đình có người mới mất, cả nhà từ già đến trẻ cùng lên núi tế bái.

      Đầu óc rất nhạy bén nên đoán ngay ra là muốn giới thiệu với ba mẹ . Niềm vui cứ gọi là trào ra từ đáy lòng nha, ôm từ đằng sau, hôn chụt cái, “Em là nhóc thối!” Hại lo ngay ngáy mấy hôm liền, hóa ra là hành chơi?

      Phù Hiểu mải nghĩ gì đó, bị ôm thế giật nảy mình. Gia đình có người nhà mới mất mà hai người ngang qua thấy đôi nam nữ trẻ tuổi ôm ấp nhau giữa nghĩa trang khỏi đồng loạt trợn mắt lên lườm – đương nhiên ngoại trừ những nom thấy dung nhan của Đường Học Chính.

      Phù Hiểu e thẹn lắm, “ đừng quậy!”

      Đường Học Chính chịu nghiêm túc, vui sướng nhún vai, bá vai , “Sao em sớm hử, để còn mua bộ quần áo mới mà mặc, mặc bộ này gặp ba mẹ bất lịch nha.”

      Phù Hiểu gì, cứ cắm cúi về phía trước.

      Đến mộ chung của hai vợ chồng ông bà Phù, Phù Hiểu sắp rượu và tiền giấy ra, khi hóa vàng, Đường Học Chính rất ân cần học hỏi , đùa gì chứ, lúc này chủ động còn đợi đến bao giờ, muốn tự tìm đường chết đấy phỏng?

      Đốt vàng mã xong, Phù Hiểu quỳ gối thềm đá dùng để tế bái, cũng bảo Đường Học Chính quỳ xuống. Sau khi lạy ông bà Phù ba lạy, nghiêng đầu nhìn sang Đường Học Chính, ánh mắt sâu thẳm, “Em trò chuyện với mẹ lát, cũng tâm với ba em .”

      Đường Học Chính vốn tin là có ma quỷ, thần thánh, nhưng hiểu là con người gửi gắm rất nhiều những ước vọng tâm linh vào những tín ngưỡng, nghi lễ đó, nhìn vào mắt , ánh mắt đựng đầy thương và xót xa: “Ừ.”

      Mặt trời lên đến đỉnh đầu, tầng lá sum suê che ánh nắng gay gắt cho hai người, vài tia nắng xuyên được qua tầng tầng lá để chiếu xuống trở nên dịu dàng, mát mẻ, ve sầu kêu râm ran biết mệt, chốn này yên bình.

      Gia đình có người mới mất hai người gặp khi nãy làm lễ trước ngôi mộ nằm phía bên tay phải đường mòn, ở lưng chừng núi. Buỗi lễ cuối cùng cũng hoàn thành, sau tràng pháo rền vang, đám người lục tục tản , mấy trẻ để tâm vào chuyện khác cứ thỉnh thoảng lại ngó nghiêng: sao chàng đẹp trai kia lên lâu vậy rồi, mà còn chưa có xuống?

      Cuối cùng cũng còn ai thăm mộ nữa, nghĩa trang vốn vắng vẻ lại càng vắng vẻ hơn.

      Mặt trời dần ngả về tây, đôi trai quỳ trước mộ hai vợ chồng ông bà họ Phù vẫn quỳ mãi ở đó, thấy đứng lên.

      Từ bé đến lớn, Phù Hiểu chưa bao giờ bị phạt nặng, hôm nay, dưới gối là tầng bê tông cứng còng, nên quỳ có lát thấy buốt đau, nhưng vẫn kiên trì quỳ tiếp, quyết động đậy.

      Cứ quỳ được khoảng mười phút, Đường Học Chính lại ngó sang Phù Hiểu lần, thấy vầng trán lấm thấm mồ hôi lạnh, hàng mày cau chặt mà vẫn bướng bỉnh quỳ gối nơi đó cũng biết là có chuyện trong lòng, thế là lại dời ánh nhìn sang bia mộ của hai vợ chồng ông bà Phù và trầm ngâm giây lát. câu gì, tiếp tục quỳ bên .

      Hai người quỳ mãi, quỳ đến khi hoàng hôn buông xuống, Phù Hiểu thấy trừ hai đầu gối buốt như dao cắt ra, hai chân còn cảm giác gì nữa rồi.

      chậm rãi quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh , thấy ngoan ngoãn quỳ ở đó, hàng mi dài che đôi con ngươi đen sâu thẳm, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh lắm, nhưng vầng trán đầm đìa mồ hôi của lừa được ai, quỳ lâu như thế, dù có là cũng đau thôi.

      Cảm nhận được cái nhìn của cách nhạy bén, Đường Học Chính ngẩng lên, nhìn thẳng vào mắt , vẻ mặt điềm nhiên, “Gì vậy em?”

      “… có gì, tán gẫu gì với ba em thế?” chậm rãi hỏi.

      Đường Học Chính nhướng mày, “ em bướng quá, chịu để yên tâm. Mách ba xong mới phát mình ngu quá, sao lại kể tội con ba vợ với ba vợ chứ, thế chẳng phải dưng tự vác nợ vào thân ư? Thế nên bảo với ba là: con ba tuyệt lắm, vừa dịu dàng vừa thảo hiền, chưa bao giờ cãi nhau với . bảo gì nghe nấy, đến là ngoan.”

      có mấy câu mà Phù Hiểu cứ ngẩn ra nghe, như thấy được: trong nhà, hai người đàn ông ngồi với nhau, chuyện phiếm, “Thế ba em gì?”

      “Mới đầu ba quá ưng , nhưng đẹp trai, phong độ thế này cơ mà, ba có cam tâm cũng phải giao con rượu của ba cho thôi, nếu mẹ chúng ta để ông yên?” Đường Học Chính phát : cứ gần Phù Hiểu là lại chả bận tâm đến thể diện của mình gì cả, là bản thân cũng rất thoải mái, nhưng vẫn có thể đùa chọc vui.

      “Ba… thế à?”

      “Chứ em tưởng: mấy tiếng đồng hồ vừa rồi, ở đây làm cái gì?”

      Người đàn ông này ư… ấy biết của câu chuyện, nhưng ấy vẫn lẳng lặng bao dung cho tất cả những việc làm của , cùng quỳ ở đây, mà lời than vãn. Kỳ , rất sợ đứng dậy bỏ . Phù Hiểu ngẩn ra nhìn , nơi nào đó trong lồng ngực như ấm lên.

      đủ rồi ạ, mình về nhà thôi.” cúi đầu, trong mắt còn hoang mang nữa, thầm cho ba mẹ quyết định của mình.

      Đường Học Chính : “Đừng vội, để lát nữa .” nhanh nhẹn xoay người, ngồi xuống thềm đá nóng lên vì quỳ ở đó nãy giờ, sau đó, bế , đặt lên đùi .

      Cảm giác vừa đau vừa nhức từ đầu gối tản ra khắp chân, mặt Phù Hiểu trắng nhợt .

      “Xoa bóp đau nữa.” Thấy khuôn mặt bé xinh của tái nhợt , Đường Học Chính dỗ dành, tay đỡ lưng , tay kia bóp chân cho . muốn hỏi, chỉ có điều: xót ruột quá mất.

      Tay rất ấm và lực đạo tay rất rất , tuy từ đầu gối trở lên vẫn đau muốn chết nhưng chỉ có thể ngẩn ra ngắm , ngắm đến ngây người.

      lúc lâu sau, chợt gọi lên: “Đường Học Chính.”

      “Ờ?” Lo là làm xướt da rồi, xắn quần lên.

      “Sau này… đừng bắt nạt em nhé!”

      “Yên tâm , và ba có trao đổi về điều này rồi.” Quả nhiên là bị trầy da, nhíu mày.

      “Thế à, thế tốt quá.” Đường Học Chính quá lo cho vết thương của Phù Hiểu, nên phát : đôi mắt nhìn chăm chú vào ngấn lệ, nhưng môi lại là nụ cười thanh thản và tuyệt đẹp.

      Khi hai người về đến nhà, chiếc hòm thuốc dạo vừa rồi được sử dụng cách thường xuyên lại được lôi ra. Đường Học Chính để đùi Phù Hiểu gác lên đùi , bôi thuốc cho rồi lấy băng gạc băng vết thương lại cho .

      cần quấn cái đó, vướng víu lắm.” Phù Hiểu kháng nghị.

      “Yên nào.” Tâm trạng Đường Học Chính được tốt, nhưng lại thể nổi sùng với , chỉ có thể cảnh cáo tiếng.

      Phù Hiểu rầu rĩ, vừa nãy còn hay hơn hát mà bây giờ lật mặt ngay được? ín mạnh vào đầu gối , “ đau ư?”

      trán , gân xanh giật giật, chân làm bằng sắt đấy hử? Da dày mấy, thịt béo mấy cũng cứng được bằng bê tông cốt thép? “ đời này, có rất nhiều người phụ nữ có lương tâm, còn em là tài năng xuất chúng trong đám đó.” hành đến nội thương rồi nè.

      Đau hả, đau sao còn ra vẻ có vấn đề gì? Cái gã đàn ông sĩ diện này nữa! Chọn được con đường để như dỡ xuống khỏi lưng tảng đá lớn, mắt Phù Hiểu sáng lên, chợt nhoài người lên phía trước, ấn đôi môi đỏ thắm của lên miệng .

      Tốt, kiểu áy náy nên bồi thường này thích nha. hé môi, ngậm lấy món ngon đưa đến tận miệng, nếm thử mùi vị của trước, thấy hợp khẩu vị quá luồn lưỡi vào miệng , bá đạo mút mát.

      Mẹ nó chứ, sao mùi vị của còn ngon hơn ngày trước, có phải quá đói khát rồi ? Nghĩ đến mấy chuyện đen tối nọ, đôi môi của người đàn ông lập tức hài lòng với tại, gặm gọ , lực đạo mạnh như muốn nuốt chửng vào bụng. Bàn tay vốn để gối của nhanh nhẹn đặt lên chiếc cổ trắng nõn trắng nà của , trêu ghẹo cằm , ngón cái của mơn trớn gờ xương quai xanh duyên dáng của . Sau đó, bàn tay to bản luồn vào cổ áo chiếc T-shirt rộng thùng thình mặc cách thành thạo, bàn tay đó kéo áo xuống, để lộ ra bờ vai ngọc của , đôi môi tham lam của vội vã ép lên.

      Vừa chạm vào cứ như ngồi tên lửa bay đến vùng trời cảm hứng, sao chỉ cái hôn phớt thôi cũng đủ để biến thành thế này vậy? Phù Hiểu muốn bôi thuốc cho , khom người trong vòng tay , thở dốc, sẵng giọng: “ lại sắp hóa sói đấy hả?”

      “Đói chết rồi, cho gặm tý nào.” Nhịp thở của Đường Học Chính như nặng nề hơn, môi vương vít lấy cổ , vuốt quỷ của tự động tìm đến mục tiêu mềm nhất.

      phải biết chia trường hợp ra chứ.” Phù Hiểu cảm thấy mình phạm sai lầm lớn rồi, sao tự dưng lại lơi lỏng phòng bị, chủ động hôn thế?

      “Đợi ăn no, lại chia ba bữa.” Đói xám mắt ra rồi, còn chia trường hợp mới chả trường hiếc cái nỗi gì? Ăn vào bụng mới là việc phải làm. Nghĩ là làm, bàn tay to bản của vung lên, kéo mạnh áo , nàng nào đó lập tức biến thành ăn mặc siêu thiếu vải, mang vẻ đẹp của những nhân vật chính trong thể loại phim rất được cánh đàn ông ưa chuộng.

      Cảnh xuân đập vào mắt, chỗ nào đó ở thân dưới của người đàn ông lập tức đứng nghiêm, Phù Hiểu cũng lâu rồi chưa thân mật với nên đỏ cả mặt, sao làm chuyện “ấy” ở đây được! ra sức đẩy ra, luống ca luống cuống chỉnh lại quần áo, vội vội vàng vàng rúc vào góc sô pha, thậm chí có thời gian lo cho cơn đau nơi đầu gối, cơn đau do cử động mạnh quá.

      “Bé ngoan, nghe lời, theo Gia nào.” Ngọn lửa tình dục cháy lên trong mắt Đường Học Chính, cười, nhoài người sát vào .

      Hay chưa, cậu ấm nhà giàu hiếp đáp con nhà lành nè.

      Phù Hiểu thầm than vãn, cái gã này đến là giảo hoạt, vừa thấy thay thái độ, gã lập tức lấn tới liền.

      Đúng lúc đó, tiếng chuông của cứu mạng vang lên.

      “Em ra mở cửa!” Sợ cản cho , còn chẳng cả xỏ dép, cứ thế nhảy phắt khỏi sô pha, chạy ra mở cửa.

      “Cẩn thận vết thương của em đó!” Chắt lưỡi tiếng, Đường Học Chính cau mày.

      nhắc vậy Phù Hiểu mới thấy hai chân đau chết được, khuôn mặt bé của nhăn lại, hít sâu hơi, nắm tay xoay cửa, hít sâu mấy hơi nữa rồi mới chậm rãi mở cửa ra.

      Người đứng ngoài cửa là người đàn ông trẻ tuổi có mái tóc bạc và đôi mắt hoa đào, mặc bộ comple hè được đặt may thủ công, trông rất lịch , nho nhã.

      Chỉ có điều, chàng đẹp trai này khiến Phù Hiểu ngẩn ra và tròn mắt lên nhìn, khi thấy người đàn ông nọ mỉm cười (nụ cười quyến rũ) với , mới sực hồi hồn. Vừa mở cửa sắt, vừa ngoái ra sau gọi: “Tìm đó.”

      Đường Học Chính nhướng mày, câu này đầy ý nha: “Ai thế?” cũng đứng dậy ra cửa.

      Nụ cười của người đàn ông ngoài cửa cứng lại môi.

      Đường Học Chính bước đến sau lưng , ánh mắt tia sang người đàn ông có mái tóc bạc đứng sau cửa sắt, mặt chút biểu cảm.

      Người đàn ông nọ cũng lặng hó hé gì.

      WHAT’S THE HELL?!
      Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 73

      Phù Hiểu nhìn Đường Học Chính, rồi lại ngó người đàn ông đứng ngoài cửa, tuy mấy khi được chứng kiến cảnh cánh đàn ông bày tỏ thân thiết với nhau, nhưng mới thời gian gặp nhau thôi, hai người này có cần “cảm động” vậy ?

      “Đ**, mẹ nó chứ, tao biết ngay là mày ở đây mà, lại còn lừa người ta là làm nhiệm vụ cơ mật gì gì đó. Đ**, tao xém chút tưởng . May mà tao thông minh!” Người đàn ông ngoài cửa – quý công tử no.1 của giới tư pháp thủ đô – Mạc Vu Phi xả ra tràng, vừa đẩy cửa sắt vừa gào ầm lên hòng giấu chột dạ của mình. Bao giờ về, nhất định lột da mấy thằng ranh con kia, chỉ mỗi việc điều tra hành tung của người thôi mà cũng ra hồn, giữ chúng nó lại làm qué gì!

      Đường Học Chính nhìn , cái nhìn đầy ý.

      Mạc Vu Phi vờ phát ra, ngó nghiêng chung quanh và đánh giá căn hộ với , chỉ to xấp xỉ phòng tắm. “Fuck! Chỗ này mà cũng có người ở được ư?” Vừa chật chội, vừa tối tăm, vừa ẩm thấp, cau mày vẻ chán ghét, phải ngồi xuống à, chẹp, sô pha còn rách nè!

      Phù Hiểu để bụng đánh giá đó của chàng, “Mời ngồi, tôi rót nước cho .” Đến tận đây tìm cơ à, phải chăng có chuyện quan trọng gì?

      “Nước khoáng, tôi uống nước cất đâu.”

      … Làm thế nào bây giờ, nhà đến nước cất cũng chẳng có. Phù Hiểu còn gì để .

      Đường Học Chính đỡ ngồi xuống sô pha, “Kệ xác nó, lát nữa là nó ngay ý mà.”

      “Hey, mày thấy trời tối rồi à?” Uổng thay cho , vội sống vội chết kết thúc vụ án để đến đây, lại bị nó tóm gáy, rốt cục là vì cái gì mà phải khổ thế này!

      muốn hỏi mày đó, trời tối rồi, mày còn chạy đến nhà Phù Hiểu làm gì? Nếu tao làm nhiệm vụ ?” Hai mắt Đường Học Chính sáng như đuốc, tấn công thẳng vào mấu chốt của vấn đề, mang tác phong khi thẩm vấn phạm nhân ra sử dụng.

      Phù Hiểu nghe thế tỏ vẻ kinh ngạc, ở đây, chẳng phải ta luôn ư.

      “Mày ở, chẳng phải tao luôn ư.” Mạc Vu Phi lí luận.

      “Hửmmm?” Đường Học Chính tin dù chỉ chữ, thằng cha này bao giờ làm những chuyện vừa siêu chắc chắn vừa mệt xác kiểu này.

      “Gì, chị dâu, sao thế, bị thương ở đâu à?” Thấy mấy lọ thuốc nước để bàn, Mạc Vu Phi hỏi như là quan tâm lắm ý.

      “Gọi tôi là Phù Hiểu là được,” Gọi chị dâu cũng quá… Phù Hiểu hơi đỏ mặt, “Vết thương ấy mà.”

      Thấy hơi đỏ mặt, người đàn ông chưa bao giờ trong sáng – Mạc Vu Phi hiểu lầm luôn, gật gù ra vẻ hiểu biết, cười dâm dãng: “Cuộc chiến rất dữ dội hả, tôi hiểu mà, tôi hiểu mà.”

      Nụ cười của chàng bóng gió quá làm mặt Phù Hiểu đỏ bừng luôn, “Chúng tôi … à …” lắp ba lắp bắp, huých Đường Học Chính, “ giải thích chứ.”

      “Giải thích làm gì?” Khuôn mặt bé bỏng khi ửng đỏ mới đẹp làm sao, người đàn ông kéo vào lòng, mỉm cười, mi cái, giải thích với thằng này chỉ “càng chùi càng lọ” thôi, còn nữa, phải biến nó thành là được rồi.

      … Ra hai ông tướng này cá mè lứa với nhau, dù gì cũng càng chùi càng lọ rồi, Phù Hiểu rúc luôn vào lòng muốn ló ra, thẹn thùng đưa tay lên bưng má hòng hạ nhiệt khuôn mặt.

      Đường Học Chính hài lòng lắm, bế như bế em bé, ghì chặt lấy ..

      “Ây dà, tao ghen tỵ chết được, sao người đàn bà nào cũng răm rắp nghe mày thế nhỉ, tao mà có bản lĩnh này của mày tốt quá.” Mạc đại thiếu gia – gã playboy: nô giỡn muôn hoa, phiến lá dính thân – với vẻ đến là hâm mộ và đố kị.

      Phải chăng nên bỏ thời gian cẩn thận nghiên cứu: nguyên nhân tại sao gã này luôn phá đám ? Đường Học Chính liếc xéo bạn cái, ánh mắt cảnh cáo.

      May mà Phù Hiển trong tình trạng mơ mơ màng màng nên vào tai nọ ra tai kia câu đó.

      Ba người tán gẫu được lát, Phù Hiểu rất tâm lý vào buồng.

      vừa khỏi, Đường Học Chính lập tức lật mặt, “Nắm đấm có mắt đâu.” Tốt nhất là thà cho .

      “Chủ yếu là vì tao rầu rĩ quá trời rồi, mày có biết con ả Tiêu Thiển Thiển đó làm gì , ả nghe được vụ cá cược của tao với Vương Tiểu Xuyên, thế là ả lên giường với Vương Tiểu Xuyên luôn. Vương Tiểu Xuyên chạy đến khoe với tao, cứ nghĩ tới bộ mặt vênh váo của gã khi đó là tao lại muốn đấm rơi răng gã.” Mạc Vu Phi nghiến răng nghiến lợi rít lên. Còn nữa, lẽ nào phải viết ngược tên treo lên cửa cho nhân dân cả nước chiêm ngưỡng?

      “Mày còn hai cơ hội nữa?” Đường Học Chính còn chả buồn nhấc mí lên.

      Mạc Vu Phi im lặng lát, tiếp: “Trò chơi lần trước của đứa trong hội làm tao nảy ra ý này, mày xem thử xem thế nào?”

      “Cơ hội cuối cùng.”

      Đôi môi mỏng mấp máy mấy cái mà phát ra tiếng, Mạc Vu Phi cũng cất nụ cười giả tạo , châm điếu thuốc, chậm rãi nhả ra làn khói trắng, “Đúng vậy, tao đến đây là vì Phù Hiểu.”

      “Mày tìm ấy làm gì?” Khuôn mặt Đường Học Chính chợt trở nên lạnh lùng.

      “Chơi thôi.”

      “Mạc Vu Phi, chẳng lẽ tao còn chưa đủ ?” Giọng lạnh hẳn , cũng vì muốn tránh cho nó gặp phải loại nguy hiểm vô đạo đức này, mới cẩn thận giới thiệu với nó.

      Mạc Vu Phi ngậm thuốc, cười nhạo báng, “Đừng đùa nữa, mày khoái trò “chim sẻ biến phượng hoàng” từ bao giờ thế?”

      ấy phải chim sẻ, ấy cũng cần phải biến thành phượng hoàng.” Đường Học Chính liếc về phía buồng ngủ cái, “Tao nhắc lại lần cuối cùng, ấy giống những người đàn bà khác, được có ý đồ với ấy, nếu tao giết mày.”

      Fuck, nó tưởng muốn lắm à? Người ra khỏi nhà Phù Hiểu và vào ở trong khách sạn tốt nhất thị trấn S: Mạc Vu Phi hừ lạnh, bước ra khỏi phòng tắm. vốn định nhân lúc thằng bạn ở, mò đến cà cưa Phù Hiểu, cưa được ả thăm dò tin tức từ ả, cũng nhân tiện tìm chứng cứ luôn, ngờ là… Lần này đúng là ngậm đắng nuốt cay mà, nếu phải vì nó, có phải đến cái nơi khỉ ho cò gáy này ? đâm đầu đến đây, chả được ai cám ơn thôi, ngược lại, còn bị thằng vô ơn đó cảnh cáo? Rốt cuộc ả đàn bà tên Phù Hiểu đó cho nó ăn bùa mê thuốc lú gì, mẹ nó chứ, có phải lúc để đùa đâu.

      Chỉ là: loại thủ đoạn nào mới có thể khiến Đường Học Chính – gã đàn ông nhìn như đa tình nhưng thực ra còn vô tình hơn cả hoàn toàn bị chinh phục chứ?

      rất hiếu kỳ đó nha.

      Cuối cùng cũng đuổi được cục nợ , Đường Học Chính quay vào buồng ngủ thấy Phù Hiểu ngồi dựa lưng vào thành giường, đặt laptop lên đùi, vừa nghe nhạc vừa đánh máy vẻ nghiêm túc lắm. đá dép lê, gì, leo lên giường, cọ đầu vào chiếc cổ ngọc ngà của , mi mấy cái với vẻ lười nhác.

      Phù Hiểu tháo tai nghe xuống, “Mạc Vu Phi rồi à?”

      “Uh, em viết gì thế? Cho xem với nào?” Đường Học Chính hào hứng nhoài cổ ra xem.

      được!” Phù Hiểu vội gập laptop lại.

      “Sao vậy, viết “giờ khắc mấu chốt” à?” Môi cong lên nụ cười xấu xa, hơi thở của phả vào tai nhồn nhột, “Có cần tham mưu cho em ?”

      cần đâu, cần đấy.” Phù Hiểu ôm khư khư chiếc laptop, chỉ sợ làm xấu, giằng lấy xem, “ ấy rồi cũng nên bôi thuốc rồi.” vẫn nhớ phải bôi thuốc cho nên ôm laptop xuống giường, cất máy rồi vội vàng lấy thuốc vào bôi cho .

      “Em cứ ở yên đó , để làm cho.” Cánh tay be bé với cặp đùi nho của có khi còn đau gấp mười lần ý chứ.

      sao đâu, thuốc này ngấm nhanh lắm.” tập tà tập tễnh ra ngoài buồng, lấy thuốc và băng gạc vào, rồi ngồi xuống cạnh , “Để em xem đầu gối của nào.”

      Đường Học Chính xắn quần lên, vùng xương bánh chè của tím xanh, có mấy chỗ còn rớm máu do quỳ lên những mảnh đá , Phù Hiểu xót lòng lắm, cau mày bôi thuốc cho . ghé miệng vào vết thương, thổi thổi, đến phút chót, vẫn hỏi: “ hỏi em lý do ư?” Cứ thế mà bao dung cho những việc làm của .

      Được người đẹp chăm sóc, tâm trạng của Đường Học Chính rất tốt, “Bao giờ em muốn cho nghe.”

      “Nếu suốt cuộc đời này, em sao?”

      biết thôi.” Câu này cũng chỉ là chơi thôi, cũng tin là trong tương lai dài dằng dặc của họ, moi được đáp án từ .

      Bàn tay Phù Hiểu thoáng sựng lại, rồi sau đó, chỉ im lặng bôi thuốc cho . lát sau, “Lưng cũng phải bôi thuốc?”

      cần đâu, khỏi rồi.”

      Phù Hiểu cũng ép, nhìn đồng hồ thấy cũng còn sớm nữa, “Mình đắng răng rồi ngủ thôi.”

      Câu này làm tinh thần của Đường đại thiếu gia phấn chấn hẳn, theo vào phòng tắm đánh răng, rửa mặt, rồi lại chạy sang buồng dành cho khách thay đồ ngủ. Khi vào lại buồng ngủ của chủ nhà Phù Hiểu thay đồ ngủ xong, lên giường nằm.

      Sói xám thò đuôi ra luôn: “Cục cưng bé bỏng…” vươn tay ra định ôm lấy .

      Nào ngờ, Phù Hiểu bỗng vòng tay ôm lấy eo , nép chặt vào lòng , mềm giọng nằn nì: “Đường Học Chính, hôm nay, mình cứ thế này mà ngủ giấc ngon nhé, được ?”

      “Mình làm mấy phát , ngủ càng ngon.” Trong mấy chuyện có liên quan đến “phúc lợi” Đường Học Chính chịu dễ dàng nhường nhịn.

      chỉ biết làm mấy chuyện đó thôi.” Phù Hiểu vờ xoay người .

      “Được rồi, đêm thôi đấy.” bé này chỉ giỏi chèn ép thôi? Đường Học Chính siết chặt vào lòng, con đường rước nàng về dinh của hãy còn ngoằn ngoèo lắm.

      “… Biết rồi ạ.” Người phụ nữ vùi đầu vào ngực nũng nịu.

      Khi này mới tạm vừa lòng, vươn tay ra tắt đèn, kéo tấm chăn mỏng đắp lên hai người, rồi vừa giúp chỉnh lại tư thế nằm cho thoải mái vừa hỏi: “Có đè lên đầu gối của em ?”

      đâu, chân có còn đau ? Cả lưng nữa.” Rúc vào lòng , rất cẩn thận để chạm vào vết thương của .

      đau. Ngủ.” Cơ thể mềm mại, thơm tho của người đẹp trong ngực, phải nghĩ cách mau mau vào giấc ngủ mới được.

      “Ừ, được.” Phù Hiểu thở ra nhõm, từ từ nhắm mắt lại, hơi thở của vờn quanh , hơi ấm của bao bọc lấy , khiến kìm lòng được mà hít hơi sâu, “Ôm thích …”

      Hóa ra cơ thể con người… ấm áp đến vậy.

      Đường Học Chính hôn lên trán , trong bóng tối, siết chặt vào lòng.

      đêm ngon giấc…

      Sáng sớm hôm sau, mới hơn 6h sáng mà có người nhấn chuông cửa. Đường Học Chính thức rồi, cau mày, nhàng luồn gối vào dưới đầu Phù Hiểu và rút tay ra, rồi khẽ khàng xoay người xuống giường mở cửa.

      Trong mắt thoáng lóe lên tia nguy hiểm: đừng có là thằng nhãi Mạc Vu Phi kia nữa.

      Lại là mái đầu bạc trắng…

      Chỉ có điều: mái đầu bạc trắng này bạc tự nhiên hơn tóc của Mạc Vu Phi nhiều lắm, và khuôn mặt dưới mái đầu này cũng có tính uy hiếp hơn Mạc Vu Phi rất nhiều.
      Chris, Mẹ Mìnlazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 74

      Ối! Ai đến vậy ta? Đường Học Chính ra sức lắc đầu, tưởng mình còn chưa tỉnh ngủ. Sau khi dừng lắc đầu để nhìn cho kỹ, choáng luôn, ai đó còn mang theo hai ông sếp lớn làm vệ sĩ nữa nè.

      Chuyến công tác này của các cụ cũng hoành tráng quá .

      “Mấy giờ rồi mà còn chưa có dậy hả?” Giọng ông cụ vang như chuông đồng trong căn hộ cũ kỹ.

      “Ông cụ, ba, bác cả, sao mọi người đến cả đây thế này?” Đường Học Chính sao hiểu nổi, mở cửa đón ba người, “Ông cụ, sao nội lại đến đây công tác?”

      Cụ Đường vừa vào nhà vừa giận dữ lườm thằng cháu cái, cái gì mà: sao lại đến đây công tác?

      biết mấy hôm nay ông nội phải duyệt bao nhiêu bản báo cáo đâu.” Bác cả của Đường Học Chính – ông Đường Trí Trung cười , ông vào nhà ngay sau cụ Đường.

      Ông Đường Trí Quốc cũng vào nhà, ông chỉ cười, lắc đầu với vẻ bất đắc dĩ.

      “Mọi người kéo bè kéo cánh đến cả đây làm gì?” Đường Học Chính nhìn theo bóng lưng họ, ánh nhìn đầy cảnh giác. Đừng đến đây vì tổ chức cuộc thẩm vấn thẩm viếc gì đó nhé, chịu nổi “hành hạ” đó đâu.

      “Cái thằng chỉ được cái to xác này, bao lâu rồi hả, mà còn chưa mang được vợ về?” Cụ lo ơi là lo, lo đến ngồi nhà chờ đợi nổi nữa.

      “Nội lo vớ vẩn rồi.” Trước khi đến đây còn ưng, phang cho trận đời, bây giờ, lại tỏ ra sốt xình xịch là sao? Rốt cuộc là họ giở trò gì vậy?

      “Láo nào! Chuyện này liên quan đến máu mủ của nhà họ Đường ta, sao lại là lo vớ vẩn hử? Năm đó, ông nội mày đây…”

      “Thôi, con biết con sai rồi ạ.” Ông cụ Đường bình thường dong dài, nhưng hễ dính đến vấn nối dõi tông đường của nhà họ Đường, là cụ lại bất bình thường. Năm đó, cụ và vợ cụ có cống hiến lớn cho nhà họ Đường, nuôi năm đứa con ba trai, hai trưởng thành.

      Thấy thằng cháu tỏ vẻ sám hối, ông cụ Đường mới ngừng lại, húng hắng ho, ngó trái ngó phải, “Bé Phù đâu?”

      “Vẫn ngủ ạ.” Đường Học Chính ngó đồng hồ cái, còn lâu mới đến giờ thức giấc.

      “Ờ, bé phải ngủ nhiều mới tốt, khỏe người.” Ông cụ gật gù.

      Biểu cảm của Đường Học Chính có hơi quai quái, im lặng lát, hỏi: “Rốt cuộc nội chạy tới đây làm cái gì?”

      “Chính xác là vì lo cưới được vợ.” Ông Đường Trí Trung mỉm cười trả lời.

      lý do nào khác?”

      “Còn lý do gì nữa hả!” Ông cụ Đường trợn mắt.

      “Thế nội ngồi , con gọi Phù Hiểu.” Nếu lại làm ra vụ hiểu lầm giống vụ mẹ , cắt đứt quan hệ với các cụ luôn cho các cụ biết tay.

      “Ấy ấy, người ta ngủ ngon đánh thức người ta làm gì?” Ông cụ Đường gọi lại.

      Đường Học Chính quay lại, chỉ vung tay lên. Nếu gọi ấy, ấy dậy lại chẳng xấu hổ đến tìm cái hố mà chui xuống ấy à?

      Phù Hiểu lơ mơ, mở mắt ra, “Ai gõ cửa thế?”

      Vết xe đổ còn sờ sờ ra đấy, Đường Học Chính đâu dám cho thêm “niềm vui bất ngờ” nữa, “Là ông nội, ba với bác cả .”

      Trong chớp mắt, Phù Hiểu tỉnh cả người, bật dậy, tròn mắt lên với vẻ thể tin nổi, “Ở ngoài kia ư?”

      “Vừa đến xong.”

      Ngay lập tức, Phù Hiểu biết: họ đến đây vì lý do gì.

      Phù Hiểu thay quần áo rồi theo Đường Học Chính ra phòng khách, mấy khuôn mặt rất lâu rồi gặp bỗng xuất trước mặt , ấp úng, chào: “Cháu chào mọi người ạ.”

      Thấy bước ra ông cụ Đường chống ba toong đứng dậy, nhìn chăm chăm vào , quả nhiên là con lớn có khác, trông con bé xinh đẹp hơn năm đó nhiều, “Bé Phù.”

      “Cháu chào ông ạ.” Phù Hiểu khẽ gật đầu.

      “Hai người quen nhau?” Đường Học Chính híp mắt lại.

      “Làm gì có chuyện đó?” Phù Hiểu phủ nhận.

      Ba cha con ông cụ Đường nghe vậy trong mắt chợt lóe lên những biểu cảm khác nhau.

      Đường Học Chính cũng ở đây nên thái độ hai bên có phần dè dặt, như là lần đầu gặp nhau vậy. Sau khi hai bên khách sáo với nhau mấy câu, Đường Học Chính bị Phù Hiểu giục mua đồ ăn sáng. muốn , nhưng lại sợ bị đói, thế là quét mắt nhìn khắp đám đàn ông họ Đường cái rồi mới cầm chìa khóa ra ngoài.

      Thấy vẻ thân thiết của đôi trẻ, ông cụ Đường phấn khởi gật gù.

      Ông Đường Trí Trung chậm rãi đứng dậy, ra ngoài ban công, nhìn Đường Học Chính ra khỏi khu nhà.

      “Bé Phù,” Ông Đường Trí Quốc lên tiếng, “Là cha của Học Chính, chú vẫn nợ con lời cám ơn. ngờ hôm nay, chúng ta lại gặp nhau theo cách này.”

      “Đúng vậy ạ, chuyện đời khó mà liệu trước.”

      Mọi người im lặng trong chốc lát, ông cụ Đường ngồi nghiêm trang nhìn cứ chăm chú vào vẻ mặt điềm nhiên của , chậm rãi mở miệng, “Bé Phù, năm đó, chúng ta cho A Chính là chúng ta ích kỷ, nhưng làm như vậy rất công bằng với con, hôm nay, ông muốn xin lỗi con… Bây giờ, thằng bé có thể gánh vác được lỗi lầm năm đó của nó, ông định chuyện năm đó cho nó.” Ông cụ Đường vốn định tiện hôm nay cho cháu luôn, ngờ Phù Hiểu phủ nhận trước.

      Phù Hiểu cũng biết ý của ông cụ, thế nên mới để Đường Học Chính tạm tránh . ngắm bức ảnh chụp ba mẹ đặt bàn, lắc đầu, “ cần đâu ạ, nếu ấy biết hãy để chuyện này mãi mãi là bí mật với ấy.” Có ra cũng thay đổi được gì, tội gì phải thêm người buồn khổ chứ?

      “Con… tha thứ cho A Chính rồi ư?”

      Phù Hiểu thoáng ngẩn người, mặt giãn ra, “ ấy rất nỗ lực.” Dù trong hoàn cảnh hoàn toàn biết gì cả.

      Trong mắt ba người đàn ông từng trải ấy, bé ngây thơ, trong sáng như chỉ như tờ giấy trắng và họ có thể dễ dàng nhìn thấu mọi suy nghĩ của . Ông cụ Đường mừng lắm, cụ vốn tưởng còn đắm mình trong đau xót, cụ ngờ kiên cường tự vượt lên nỗi đau năm nào.

      “Ha ha ha, tốt, tốt, tốt!”

      Khi này, ông Đường Trí Quốc mới biết con trai mình tốt số đến mức nào, có rất nhiều rất nhiều người thương nó, bảo vệ nó.

      “Thằng bé về rồi.” Chậc, thằng ranh này chấp hành nhiệm vụ đấy à? Chạy nhanh như ăn cướp.

      “Ái chà, nhanh gớm, xem ra là sợ chúng ta dọa con đó nha.” Ông cụ trêu , giờ cụ yên tâm rồi.

      Phù Hiểu cười e thẹn.

      Đường Học Chính cố chịu cơn đau nơi đầu gối mà bước ba bốn bậc lên lầu. mở cửa ra, quét mắt khắp căn phòng. thấy mọi thứ y chang lúc ra ngoài, chỉ có điều: khí thay đổi rồi?

      “Mọi người tán gẫu gì vậy?” Đường Học Chính vội quẳng túi đồ to tướng lên bàn, rồi ngồi xuống cạnh Phù Hiểu, ôm vai hỏi.

      “Chuyện phiếm thôi.” Phù Hiểu ngó gói đồ, “Sao mua ít vậy, thế này liệu có đủ ông nội và hai chú ăn ?”

      “Bé Phù, bây giờ mà con còn ông nội ông nội iếc gì, được khách sáo thế, con phải gọi ông là “nội” mới đúng.” Có thể thấy rằng “giậu đổ bìm leo” là truyền thống lâu đời của gia đình Đường Học Chính, lời này của ông cụ Đường là bằng chứng minh xác cho điều đó.

      “Gì ạ?” Bàn tay mở túi đồ ăn cứng lại, thế, thế này

      “Nào, mau gọi “ba,” gọi “bác cả” con.” Ông cụ Đường chỉ vào hai ông con trai của mình, hai ông kia cũng gật đầu tán thành.

      Gì? Gì! Ngộ ra ý trong đó, trong chớp mắt, hai má Phù Hiểu ửng hồng, nhưng chỉ giây sau, nằm gọn trong vòng ôm cứng cáp và ấm áp của ai đó, “Thông gia chưa gặp, lì xì chưa cho, mà lên mặt rồi.” Đường Học Chính khẽ hừ.

      Phù! May quá. Được che chắn, rốt cuộc Phù Hiểu cũng có thể thở phào nhõm.

      Lần này ông cụ mắng là láo, ông Đường Trí Quốc cũng gật đầu đồng ý, “Con cũng nên gặp thông gia.”

      “Vừa khéo, ba, ba cũng vất vả đến tận đây rồi, quyết phải làm ngay cho nóng, lát nữa gặp bà nội và chú Tiểu Phù, ta bàn chuyện đám cưới của đôi trẻ luôn.” Ông Đường Trí Trung luôn rất quyết đoán.

      Hả? Bom chưa nổ xong à, Phù Hiểu thầm nhủ trong bụng dù bề ngoài vẫn tỏ ra bình tĩnh.

      rất đúng!” Ông cụ Đường vỗ tay đánh đét cái, “Trông vào thằng ranh này chẳng biết phải đợi đến ngày, tháng, năm nào. Bây giờ, hai chuẩn bị lễ gặp mặt cho ba, ngay và luôn, nhớ mua thêm mấy cái bao lì xì nữa.” Ông cụ chỉ huy hai vị thủ trưởng mà cứ như chỉ huy hai lính quèn.

      “Dạ.” Hai ông quan lớn “được” cụ chỉ huy quen vội chạy làm nhiệm vụ.

      Chỉ trong chớp mắt, căn hộ khôi phục lại yên tĩnh vốn có của nó. Phù Hiểu hóa đá trong lòng chàng trai, còn chàng trai ôm ngoác miệng cười sung sướng, còn giơ ngón cái lên với ông cụ phối hợp với mình nữa chứ. Bây giờ, để đè đầu , nhưng vậy có nghĩa là ai trị được đâu nhé.

      Ông cụ vừa cấu kết với con cháu làm việc xấu xong hớn hở lắm, cụ sắp có cháu dâu ngoan hiền và rất nhanh được bế chắt. Tương lai tốt đẹp đó làm cụ nỡ xuống suối vàng gặp bạn già.

      Đàn ông nhà họ Đường ai cũng siêu khoản hành động, hơn nữa họ còn rất quyết tâm, quyết bỏ cuộc khi chưa đạt được mục tiêu. Thế là, trước ngăn cản quá yếu ớt, gần như vô hiệu của Phù Hiểu, Đường Học Chính ra vẻ sành sỏi dẫn mọi người đến nhà bà Phù em. Bên cạnh đó, còn tiện tay xách theo Mạc Vu Phi đường đến nhà Phù Hiểu.

      ai có rảnh mà quan tâm đến việc: sao thằng ranh nhà họ Mạc lại xuất ở đây, chuyện lớn nước nhà quan trọng hơn.

      Trong đầu Mạc Vu Phi chỉ có choáng và choáng, hoàn toàn thể hiểu nổi, thêm đủ loại gia vị vào, quấy nửa ngày cũng nung nấu ra được lời giải thích nào. Đường Học Chính biết chuyện năm đó thôi, nhưng mấy ông đây làm gì chả biết? Sao họ còn vội vội vàng vàng hỏi cưới thế? Trong nước trà nhà Phù Hiểu có bùa mê chăng?

      Hay là: chuyện năm đó còn có bí mật gì?

      Ngay lập tức, Phù Hiểu cực kỳ hối hận vì để chắn đòn giùm lần này.

      Vậy là các lãnh đạo cấp cao nhất của song phương cuộc gặp gỡ hết sức thuận lợi. Trong cuộc hội đàm thân thiết tình hữu nghị đó, đôi bên đưa ra quan điểm mỗi bên về vấn đề tình cảm của đôi trẻ đồng thời bày tỏ cái nhìn về công việc quan trọng là cưới xin, cuối cùng, đôi bên thành công thống nhất vấn đề, đến quyết định ký kết hiệp định. đáng mừng!

      Bà Phù em luôn có tiếng trong chuyện của Phù Hiểu, thấy mẹ bà vui vẻ đồng ý đành gượng cười gật đầu theo. Thấy bà Hàn Ngọc Tố đến, bà thầm thở phào nhõm.

      Bà cụ Phù gật đầu đồng ý dễ dàng và nhanh chóng đến vậy là vì cụ thấy trong mắt Phù Hiểu còn vẻ hoang mang, bần thần nữa, cụ biết cháu cụ lựa chọn con đường để tiếp rồi. Cụ cũng chỉ giúp con bé thôi.

      Bây giờ, tất cả xong xuôi, chỉ đợi Phù Hiểu gật đầu là danh hiệu “vợ chưa cưới” nóng hổi ra lò.

      việc diễn biến quá nhanh khiến đầu quay mòng mòng luôn. Chuyện, chuyện dớ dẩn gì diễn ra ở đây vậy!

      “Phù Hiểu.” Khi các bậc phụ huynh tán gẫu hăng say, Đường Học Chính ôm , thầm vào tai .

      “Dạ?” Phù Hiểu – dỗi lên tiếng đến là tình nguyện.

      “Ngoài ra, em còn muốn gả cho ai nào?” Nếu có sửa, có miễn thêm vào.

      …!

      toạc móng heo!

      là lựa chọn gian nan nhất của , làm gì còn người đàn ông nào có thể khiến đau đến tột cùng cũng vui đến tột cùng như chứ?

      “Biết rồi ạ.” bĩu môi, sao cứ có cảm giác “ trâu bắt chó cày” thế nhỉ.

      bé này vẫn luôn dứt khoát như vậy, mừng rỡ cười lớn, hôn lấy hôn để , “Yên tâm , tối nay bổ sung “lễ cầu hôn” cho em, cầu hôn em đến khi em nhận lời mới thôi.” phấn khởi khiến hoang dại trong trỗi dậy, giọng Đường Học Chính như trầm hơn, khàn hơn.

      “Cái này…” Phù Hiểu bấn quá đẩy ra, đồ sói háo sắc, đồ sói háo sắc!

      Thế là ánh mắt của mọi người dồn cả về phía đôi trẻ, chàng trai nhìn với vẻ vô tội, trợn mắt lên lườm chàng trai cách dữ dằn.

      … “Hiểu Hiểu, được bắt nạt Tiểu Đường.” Bà cụ Phù bênh vực lẽ phải.

      Phù Hiểu muốn tìm cái hố mà chui xuống.

      Người nãy giờ sắm vai khách quý bên nhà trai – Mạc Vu Phi tỏ thái độ sống chết mặc bay, rất có thể… bỏ sót chuyện gì.

      chỉ cảm thấy thế mà người mới nhận chức “chồng chưa cưới” của ai đó cũng cảm thấy thế, sau khi rời khỏi nhà bà Phù em, chàng kia lựa dịp bảo với : “Mày giúp tao điều tra xem nhà họ Phù trước kia có quan hệ gì với nhà tao.”

      Mạc Vu Phi nhìn chăm chú vào bóng lưng Phù Hiểu, ừ tiếng.
      Chris, Mẹ Mìnlazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :