1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 65

      “Học Chính à, cậu muốn suy nghĩ thêm à?” Trong văn phòng hiệu trưởng, thày hiệu trưởng già thở dài, ông phân vân lắm, ông hỏi Đường Học Chính trong bộ quân phục đối diện ông câu mà đến ông cũng chẳng nhớ mình hỏi mấy lần.

      “Em suy nghĩ rất kỹ rồi ạ.” rầu rĩ như thày hiệu trưởng, Đường Học Chính có vẻ phấn chấn hơn ông nhiều, “Cám ơn thày quan tâm.”

      “Vậy… aizzz.” Cúi đầu nhìn tờ đơn tay, thày hiệu trưởng do dự, nỡ đặt bút ký, “Lão thủ trưởng biết chưa?”

      “Khi về em cho ông cụ.”

      Sao lại khăng khăng thế? Thày hiệu trưởng đặt bút xuống, : “Học Chính, có phải cậu gặp chuyện gì khó ra , cậu cứ ra , thày giúp cậu nghĩ cách, sao tự dưng cậu lại đòi từ chức thế? Có phải mấy thằng ranh đó tọc mạch gì cậu rồi ? Cậu cứ cho thày, thày cho chúng nó trận giúp cậu.”

      Đường Học Chính cười khẽ, “Thày nghĩ xa quá rồi ạ, em có vướng chút việc riêng, phục vụ trong quân đội còn thích hợp với em nữa, trước ngày kia, em cũng nộp đơn xin xuất ngũ cho đơn vị của em.”

      khuôn mặt già nhăn nheo của thày hiệu trưởng, ông mắt chữ O mồm chữ A, cậu ta, cậu ta bảo cậu ta muốn xuất ngũ? Thế hệ tương lai mà bọn họ coi trọng… “Học Chính, chuyện này hệ trọng lắm, cậu cứ suy nghĩ cẩn thận , tuyệt đối được hành động nông nổi.”

      “Em ạ.”

      “Với thành tích cực kỳ xuất sắc của cậu bây giờ, sau này nhất định cậu giỏi hơn ba cậu, thậm chí vượt xa ông ấy, sao yên lành cậu lại đòi xuất ngũ?”

      Đương vẫn cực kỳ bình tĩnh, chút dao động, “Em suy nghĩ rất kỹ rồi, cám ơn ý tốt của thày ạ, cám ơn thày giúp đỡ em trong thời gian qua.” đứng dậy, thực động tác chào trong quân đội cách tiêu chuẩn. Sau đó, gật đầu chào thày giáo rồi ra ngoài.

      Thày hiệu trưởng vẫn chưa hồi hồn sau cú sốc, ngay sau thời gian học ở trường ông, Học Chính… cậu ta… bỗng dưng thích làm bộ đội nữa… Nếu tin này truyền ra ngoài, biết có bao nhiêu người xông đến mắng ông đây!

      Ra khỏi văn phòng hiệu trưởng, Đường Học Chính buồn bận tâm về vẻ rối rắm của thày hiệu trưởng, vừa vừa gọi điện thoại, thỉnh thoảng chào lại tốp năm tốp ba binh sĩ qua , cũng buồn bận tâm đến biểu cảm kinh ngạc của mấy cậu lính đó khi thấy số sao vai .

      Vừa xong cuộc điện thoại, chuông điện thoại lập tức réo vang, nhìn tên người gọi đến hiển thị màn hình mà khỏi nhíu mày, ông cụ nhận được tin nhanh gớm? còn chưa ra khỏi cổng trường đâu nha.

      “Đường Học Chính, mày về đây ngay cho tao!”

      Giọng ông cụ nghiêm khắc lắm, cũng rất lâu rồi cụ dùng cái giọng nghiêm khắc đó với rồi. Đường Học Chính ủ rũ về nhà, vào phòng thư pháp của ông cụ Đường thấy ông cụ đặt hai tay lên cây gậy đầu rồng, ngồi nghiêm trang ở giữa phòng. Bốn bức tường được phủ kín bởi những bức tranh chữ với những nét chữ như rồng bay phương múa, gian thoang thoảng mùi mực và ông cụ với vẻ mặt nghiêm trang khiến có cảm giác: ngờ như bị thẩm vấn.

      “Sao thế, ông cụ?” bước lên, ngồi xuống ghế trúc đối diện sập. Dạo rồi, ông cụ ‘triệu tập’ kiểu này lần nào.

      “Mặc quân phục đứng nghiêm cho tao!” Ông cụ Đường quát.

      Ái chà chà! Quả nhiên là làm gì đó khiến ông cụ bực? “Tại sao?” Đường Học Chính híp mắt.

      “Mày còn dám hỏi tại sao à?” Ông cụ đùng đùng nổi giận, “Nếu mẹ mày với tao đến giờ tao còn chẳng biết gì.”

      Thế nhưng lại là chuyện này, Đường Học Chính đứng thẳng người dậy, hai tay để lên hai bên tay vịn ghế, “Nội nghe được gì?”

      “Nghe mẹ mày con bé đó hỗn láo, coi người lớn ra gì!” Ông cụ Đường lườm cái, “Đứa con như vậy mà mày cũng dám bênh, làm mẹ mày buồn lo đến mất ngủ!”

      Đường Học Chính đanh mặt lại, “Ông cụ, cách duy nhất để kiểm chứng lý thuyết là phải thực hành nó, nội già nên lú lẫn, quên mất điều đó rồi à?”

      “Tốt, tốt, vậy tao hỏi mày, con bé đó có phải con bé lần trước mày định giới thiệu cho tao? Kết quả là con bé dỗi nên thành, phải ?”

      Đường Học Chính thầm rủa hai tiếng, sao lại trùng hợp vậy chứ, “Lần trước là ấy hiểu lầm con, dỗi con. Với lại lần đó con cũng cho ấy là nội muốn gặp ấy.”

      “Tốt, tốt, mày đừng đứng đấy mà lẻo mép với lão già này, mạnh hơn muôn lời hùng biện, tao thấy ta như thế, mẹ mày cũng thấy ta như thế, mày còn cãi cái gì? Mau chia tay với đó !”

      Đường Học Chính kiên nhẫn giải thích: “Chúng ta phải nhìn vấn đề cách toàn diện chứ, thể chỉ nghe lời phiến diện của bên được. Con là người thế nào nào, nếu vợ con tệ đến mức đó, con còn hì hụi nài nỉ ấy lấy con ư? Nếu nội gặp mặt ấy, nội hiểu ấy hơn con cam đoan: nhất định nội ra lệnh cho con cưới ấy về làm vợ ngay lập tức.”

      “Hừ, con bây giờ á, cứ nào tao ưng là mày lại thấy ngứa mắt.”

      “Cho nên con mới tìm vợ con cũng thích mà nội cũng thích.” Thấy ông cụ có xu hướng mềm lòng, Đường Học Chính ngừng cố gắng.

      Ông cụ Đường lặng im, Đường Học Chính cũng để kệ ông suy nghĩ.

      Đúng lúc này, máy điện thoại mạng nội bộ căn nhà réo chuông, ông cụ Đường húng hắng ho rồi tiếp điện thoại, “Alo… chuyển máy … Lão nghe đây… Khỏe, khỏe lắm… Ha ha, cậu …”

      Đầu dây bên kia báo cáo gì đó, ông cụ Đường biến sắc, bắn ánh mắt sắc như đao lâu năm (đao lâu năm nhưng vẫn còn rất sắc bén) sang Đường Học Chính.

      Đại khái là đoán được chuyện gì, Đường Học Chính có cái cảm giác gọi là “ nghèo còn mắc cái eo.”

      Ông cụ cúp điện thoại, lườm với vẻ tin nổi.

      Đường Học Chính mắt nhìn lỗ mũi, lỗ mũi ngắm sàn, trông bình tĩnh lắm.

      “Mày… bỏ học, còn đòi xuất ngũ, đổi sang làm nghề khác?” Dù cụ có giỏi dự liệu thế nào cũng đoán được rằng: thằng ranh này dám làm mấy chuyện đó .

      “Vâng!”

      “Vâng cái cục cứt!” Ông cụ Đường nổi giận, chống mạnh cây gậy đầu rồng xuống, “Tổ quốc bồi dưỡng mày lâu như vậy, mà mày đền đáp Tổ quốc thế à? Ờ, nuôi mày đủ lông đủ cánh rồi, giờ mày định theo bọn tư bản, kiếm tiền đút túi, hưởng thụ cho sướng cái thân mày hả?”

      “Con có cách của con, dù là bộ đội nữa, con vẫn báo đáp Tổ quốc được.”

      “Vậy cũng cần phải xuất ngũ! , rốt cục là vì nguyên nhân gì!”

      Đường Học Chính im lặng trong giây lát, “Con sợ chết.”

      “Mày cái gì?” Ông cụ Đường tin nổi lỗ tai mình.

      “Con bây giờ con sợ chết.” Trước kia, chưa từng có cảm xúc ấy, nhưng bây giờ, càng ngày cảm xúc ấy càng mãnh liệt trong , vợ đơn quá lâu rồi, muốn cho tương lai mà ở đó có thể được yên tâm.

      Người ta : đàn ông được chia ra làm hai tuýp người, tuýp là những kẻ luôn tìm kiếm kích thích, tuýp người còn lại là những người thích bình yên. Hiển nhiển là thuộc tuýp đầu tiên. Bất ngờ là: có người con có thể khiến cam tâm bảo vệ , giữ gìn bình yên cho cuộc sống của mình và .

      “Vì bé kia mày mới thế, có phải ?” Ông cụ Đường chợt hiểu ra.

      “Vâng ạ.” Đường Học Chính đáp, giọng cực kỳ kiên quyết.

      Ông cụ Đường đập bàn đứng dậy, vác gậy ba toong lên đánh , “Tao đánh chết mày, thằng vô dụng, vì người đàn bà mà mày dám quên chức trách của mình hả!”

      Đường Học Chính tránh đòn, mặc cho ông nội ra sức vụt cây gậy đầu rồng lên người mình. Tuy ông cụ lớn tuổi nhưng lực đánh chút nào. cũng vận khí công đỡ đòn, chỉ kiên gan chịu đựng, kêu ca lấy tiếng.

      biết đánh bao nhiêu gậy, ông cụ Đường mệt mỏi, thở hồng hộc, ngồi xuống nghỉ tạm. Đường Học Chính vẫn đứng nghiêm, lúc này, mới mở miệng: “Con phụ kỳ vọng của nội nên con cam tâm chịu phạt. Nhưng có lời này con chỉ với nội lần thôi.” thoáng ngừng lại, rồi tiếp: “Đó là quyết định của riêng con, liên quan gì đến Phù Hiểu cả. ấy mất ba mẹ từ khi còn bé, ấy đơn quá lâu rồi, con thể để sau này, ấy phải ngày ngày sống trong lo âu, sợ hãi, sống mà biết lúc nào mình mất chồng mình. Con thừa nhận là con ích kỷ, nhưng nhiệm vụ có con còn có người khác chấp hành, còn hạnh phúc của Phù Hiểu chỉ có con có thể mang đến cho ấy. Mà với con, làm ấy hạnh phúc mới là điều quan trọng nhất.” cũng biết từ bao giờ, sâu sắc, đến khắc cốt minh tâm, “Con rồi, con có cách làm của con, nội phải lo. Chỉ có điều: con hy vọng còn nghe được những lời phiến diện đó từ nội lần nào nữa, nếu nhà họ Đường thể đón nhận Phù Hiểu, nội hãy coi như có đứa cháu trai là con .”

      Dứt lời, xoay người bỏ . Con giun xéo lắm cũng oằn, huống chi là người chưa bao giờ biết nhường, biết nhịn như . Người nhà biết phân biệt tốt xấu mà coi rẻ Phù Hiểu, nhịn họ lâu vậy cũng vì mong khi cưới về, họ tốt với ? Nhưng nếu họ cứ khăng khăng theo ý mình, cũng cần thiết phải nhiều lời với họ.

      “Đứng lại!” Khi ra đến cửa, ông cụ Đường gào lên.

      Đường Học Chính dừng bước theo lời ông.

      “Đừng tưởng có thể uy hiếp tao kiểu đó, thành công của mày hôm nay phần lớn là nhờ cái nhà này. Huống chi những chuyện mày làm, nếu có thân phận tôn quý này của mày, mày thể tiếp tục công việc đó cách thuận lợi đâu!” Giọng uy nghiêm của ông cụ Đường dội vang trong căn phòng.

      “Ông cụ à, khi nội bằng tuổi con nội hùng bá phương rồi, sao con có thể là đứa chỉ biết dựa bóng cha ông chứ?” Huống gì còn phải nuôi vợ , “Nội lo xa quá rồi đấy.” Dứt lời, bước ra ngoài và đóng cửa phòng lại.
      Chris, Mẹ Mìnlazybee thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 66

      Cánh cửa ban công từ từ mở ra, Đường phu nhân vào, trông bà có vẻ rất vui.

      “Chị nghe thấy cả rồi chứ?” Ông cụ trầm giọng hỏi.

      Tối qua, con dâu cụ chuyện này cho cụ, cụ hãi quá, trằn trọc cả đêm ngủ được. Tới sáng nay, cụ phát cách muộn màng là cụ mừng như điên. Nếu hai đứa tâm đầu ý hợp đây chẳng phải là cách bù đắp lỗi lầm tốt nhất ư? Càng nghĩ cụ càng thấy phấn khởi, thậm chí cụ còn muốn lệnh cho cháu trai cụ cưới luôn bé về làm vợ. Nhưng cụ chợt nhớ đến thói trăng hoa, bạc bẽo của thằng cháu mình, sợ cậu chàng xứng với người ta, cũng lo cậu chàng tốt với bé, huống chi bây giờ, con dâu cụ vẫn thành kiến bé lắm. Thế nên cụ thử, phép thử đơn giản, xem thằng ranh hư đốn nhà cụ sẵn sàng để trở thành chỗ dựa cho bé lương thiện kia hay chưa. Cụ ngờ là: A Chính kiên gan hơn cụ tưởng rất nhiều, còn thầm làm bao nhiêu chuyện vì bé, vì tương lai của hai đứa nữa chứ. Coi như cậu chàng vượt qua được thử thách của cụ rồi đó.

      Ông cụ là người trải đời nên nghĩ tích cực lắm, người mất cũng mất rồi, điều người còn sống nên làm là sống cho tốt. giờ, cụ chỉ lo có điều là: liệu Phù Hiểu có chịu cho A Chính cơ hội làm lại hay .

      Bà Hàn Ngọc Tố thấy vẻ mặt ba chồng rất giống hài lòng vội can: “Ba à, bây giờ, A Chính dỗi, làm bướng với chúng ta, ba tuyệt đối được chiều theo nó!”

      Ông cụ Đường trợn mắt, “Con trai chị vẫn là thằng quỷ ranh thích làm nũng chị đấy phỏng?”

      Bà Hàn Ngọc Tố bị chẹn lời, sao phản bác được, bà kìm lòng được nhắc: “Cái Phù Hiểu đó… chuyện qua bao lâu rồi mà giờ lại đột nhiên xuất trước mặt A Chính, chẳng biết ta có ý đồ gì đây!”

      Ông cụ Đường lắc đầu, “Ngọc Tố, suy nghĩ của chị còn chưa đủ chính trực!” Cụ dừng lát, “ bé Phù là tốt. Ngày trước, chị giấu tôi tìm con bé đòi giải quyết riêng, tôi biết chị sốt ruột chuyện của A Chính, nhưng chị có bao giờ nghĩ đến: lúc ấy, con bé cũng chỉ có mười sáu tuổi, nhưng con bé mất những gì! A Chính gây ra họa lớn, có ông bà nội đau lòng nó, có ba mẹ che chở nó; còn con bé, con bé vĩnh viễn mất những người thân nhất, con bé trở thành trẻ mồ côi đó! Chị thử suy bụng ta ra bụng người xem, nếu chị ở vào hoàn cảnh đó, chị tha cho A Chính con đường sống ư? Khi chị giống con bé, phải chịu nỗi đau tột cùng vì mất ba mẹ, còn bị người ta thêm dầu vào lửa, ỷ thế hiếp người, chị có thể tha cho hung thủ con đường sống ?”

      Bà Hàn Ngọc Tố á khẩu được gì.

      “Tôi đoán là chị thể, nếu chị rơi vào hoàn cảnh đó, nhất định chị từ thủ đoạn hại đối phương tan cửa nát nhà cho thỏa mối hận lòng; Mà nếu là tôi, tôi đoán: tôi cũng thể, giết người đền mạng, dù đối phương chỉ là đứa bé tôi cũng muốn nó phải trả giá đắt. Nhưng bé đó làm được, vì để người khác phải chịu nỗi khổ giống mình, con bé dứt khoát chọn tha thứ, phải vị tha cỡ nào mới làm được điều đó chứ! Nếu khoan hồng, độ lượng của bé ấy, con của chị sao có ngày hôm nay? như vậy, chị còn chê người ta nhen cái nỗi gì! Tôi : nếu Phù Hiểu chịu làm vợ con trai chị, đó là phúc đức con trai chị tu suốt ba đời!”

      Trong suốt mấy thập niên bà Hàn Ngọc Tố làm dâu nhà họ Đường, ông cụ chưa từng nặng lời với bà dù chỉ câu, nhưng mà hôm nay, ông cụ quả mắng cho bà trận.

      “Chị về mà ngẫm lại cho hẳn hoi , chuyện của A Chính và Phù Hiểu cũng được ngăn trở nữa, để thằng bé cưới vợ tốt về, rồi hai đứa nó sống hòa thuận với nhau. Còn thằng Trí Quốc, tôi điện cho nó sau.”

      Dù ngoài xã hội, bà Hàn Ngọc Tố có hô mưa gọi gió cỡ nào, thế lực nhà mẹ đẻ – hậu phương của bà có to lớn và vững chắc bao nhiêu, trong nhà, bà cũng thế cúi đầu trước uy nghiêm của ông cụ Đường đức cao vọng trọng. Tuy bà vẫn hơi hài lòng, nhưng cũng chỉ có thể nghe lời, mím chặt môi rời khỏi phòng thư pháp.

      Còn Đường Học Chính, về phòng, thấy lưng và tay đau rát lột phắt áo ra. soi gương, ngó những vệt đỏ chằng chịt lưng mà đuôi mày giật giật, đánh mạnh thế biết? cầm di động, nằm úp sấp lên giường, chợt nhớ đến web, có người : thỉnh thoảng đàn ông phải biết đúng lúc vờ tỏ ra mình đáng thương, cách đó hiệu quả lắm; hay là bây giờ thử phát nhỉ? Nghĩ là làm, lập tức soạn tin nhắn: “Vợ, bị ông cụ đánh.” Soạn xong, ngẫm nghĩ rồi thêm: “Đau chết được.” Định gửi tin lại thấy ổn lắm, liền xóa mấy chữ “chết được” , chỉ để lại chữ “đau.” Cuối cùng, gửi tin nhắn .

      Chờ lúc lâu thấy hồi , chán nản ném điện thoại ra xó, mẹ nó chứ, lừa Gia.

      Lưng vẫn chưa hết đau, Đường Học Chính xị mặt ra, rúc đầu vào gối, chợp mắt.

      “Rong rong–” Chợt di động rung lên.

      Đưởng Học Chính ngẩng phắt đầu dậy, vươn cánh tay dài ra cầm di động, động tác này ảnh hưởng đến vết thương nên rên khẽ tiếng, chú ý vẫn dồn vào màn hình di động. Thấy tên người gửi tin, tròn cả mắt.

      Cứt ! Nếu biết trước khổ nhục kế hiệu quả thế này, sao phải đợi đến tận bây giờ mới dùng chứ? Trước kia, nhắn cho bao nhiêu là tin mà chẳng chịu hồi lại, giờ, vừa nghe bị thương, vội vội vàng vàng nhắn tin cho . Cái nàng bé bỏng đó nữa, còn muốn cậy mạnh đến bao giờ?

      “Sao lại bị đánh?” Phù Hiểu hỏi.

      Đường Học Chính ngoác miệng ra cười, đọc tin thôi cũng có thể hình dung ra vẻ cau mày bặm môi của khi này.

      bảo mai nhà em, ông cụ bảo thế muộn quá, rồi nện cho trận.” nhắn lại vậy đó.

      5 phút sau, Phù Hiểu hồi lại: “ có bị thương nặng lắm ?”

      chảy máu, nội thương.”

      “Bôi thuốc chưa?”

      “Chưa bôi, mai nhà em, em bôi thuốc cho , nhớ chuẩn bị thuốc trước nhé.”

      “Tôi làm, chúng ta chia tay rồi. tự lo .”

      nhớ em lắm.”

      “Tôi nhớ .”

      “Thế cứ mặc xác , cho nội thương chết luôn .”

      Lần này mãi chả thấy hồi , khi Đường Học Chính cho là khổ nhục kế còn hiệu quả nữa di động trong tay lại rung lên.

      “Đường Học Chính, được lấy sức khỏe của mình ra đùa.”

      Giận à. Thấy được ổn lắm, Đường Học Chính vội nhắn lại: “Được, được, bôi thuốc ngay đây.”

      Ở đầu dây bên kia, Phù Hiểu siết chặt di động, môi dưới bị cắn đến trắng nhợt. Tuy kêu ca gì nhưng biết: bị đòn là vì . Dương Mật : ngày trước, cứ cách vài tháng lại thay bạn lần, tệ bạc với thế này rồi, sao còn chưa chịu buông tay vậy?

      Còn ở đầu dây bên này, Đường phu nhân thấy Đường Học Chính bị đánh lo cho con lắm, vội lên lầu nhìn con. Đẩy cửa ra, bà thấy con nằm sấp chiếc giường to tướng, tấm lưng trần màu bánh mật khỏe khoắn của chàng chằng chịt những vệt roi đỏ, bà bật thét lên, “Sao lại nặng tay thế cơ chứ?” Ba chồng bà cũng là, sao cụ xuống tay mạnh thế biết!

      Đường Học Chính thèm quay ra, chỉ với giọng uể oải: “Nhờ phúc của mẹ đó.”

      … aizzz!” Con trai bị thương nặng thế này cơ mà, Đường phu nhân vội gọi quản gia mang hòm thuốc lên, tự tay bôi thuốc cho chàng, bà xót xa thổi vết thương cho chàng: “Có đau lắm ? Có cần bệnh viện khám ?”

      cần, chết được.”

      dỗi mẹ cái nỗi gì, chẳng phải mẹ cũng vì tốt cho sao?”

      “Mẹ chịu vứt cái cố chấp của mẹ mới là tốt cho con.”

      “Mẹ thương lắm đấy!” Ông cụ Đường cũng lên, hừ lạnh tiếng. Cụ liếc thoáng qua vết thương người chàng. Aizzz? Cụ xuống tay nặng thế cơ à?

      Đường Học Chính dán mắt vào di động, rằng.

      “Được rồi, đừng giả vờ giả vịt với nội nữa, đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, nếu vẫn khăng khăng như vậy…” thể quay phắt 180 độ thái độ luôn được, ông cụ đành làm ra vẻ, với vẻ miễn cưỡng, “Vậy mau mang bé đó về đây cho chúng tôi xem xét.”

      Nào ngờ Đường Học Chính hoàn toàn cảm kích, “Miễn , vợ con phải đồ vật cho mọi người nghiên cứu. Mọi người thích ấy, ấy cũng thích mọi người, tốt nhất là khỏi gặp nhau luôn.” Ông cụ mà cứ cái thái độ này còn lâu mới cho ông cụ gặp .

      Chà! Thằng ranh con này thù dai gớm! Ông cụ Đường ân hận lắm, sao cụ đánh nó ít vậy chứ, cụ hắng giọng, “Nội bàn bạc với mẹ rồi, nếu tỏ thái độ kiên quyết như vậy, có lẽ chúng tôi hiểu lầm con bé. lớn rồi, chúng tôi nên tin vào mắt nhìn người của !” Ừm, lấy cớ này được đấy.

      Đường Học Chính thoáng sựng lại, vùng đứng dậy, mắt sáng lên nhìn sang ông cụ, “Nội đùa con chứ?” Cứt , khổ nhục kế hiệu quả vậy sao ai với tiếng hả!

      “Thằng vô liêm sỉ này, chuyện này sao có thể lấy ra đùa chứ?” Ông cụ Đường lườm .

      Lại nhìn sang mẹ, “Mẹ?”

      Bà Hàn Ngọc Tố trăm ngàn lần muốn nhưng bị uy nghiêm của ba chồng áp, đành gật đầu cách miễn cưỡng, “Ba phải ạ.”

      “Mẹ đồng ý chấp nhận Phù Hiểu, ấy đến đây mẹ xị mặt ra với ấy?”

      “Mẹ đồng ý rồi sao có thể đổi ý chứ?” Ông cụ Đường .

      Bà Hàn Ngọc Tố đành phải gật đầu.

      hơi đâu mà để ý gượng gạo của bà, Đưởng Học Chính nhẩy nhẩng lên, ngoác miệng cười và vỗ vai ông cụ, “Mẹ nó chứ, nếu biết trước chỉ cần ăn bữa ‘tiệc’ này là xong chuyện… Sao nội bảo con sớm hơn chứ, thế có phải xong chuyện lâu rồi !”

      Ông cụ tiện tay phang cho gậy nữa.

      Phấn khởi xong, khoác áo lên người, thèm để ý lưng mình đau rát, “Con ra ngoài lát.”

      đâu?”

      ra ngoài có chút việc.”

      “Sao còn chưa nhà bé Phù Hiểu đó?” Ông cụ Đường càng nghĩ càng thấy lo, khúc mắc trong lòng bé ấy có hóa giải được còn phải xem hành động của cậu chàng này, giờ làm gì còn thời gian cho cậu chàng đủng đỉnh chứ? Nhỡ cậu chàng đến muộn, con bé bị thằng khác cưới mất, cụ tìm đâu được cháu dâu tuyệt vời như thế nữa?

      “Con còn chút việc phải xử lý trước.” Đến đơn vị điền đơn xin xuất ngũ.

      phải biết phân ra chuyện nào nặng chuyện nào chứ, sốt xình xịch lên đòi nhà ta chấp nhận con bé mà giờ lại vội là sao? Nhỡ đâu bé thích người khác biết làm sao bây giờ?”

      “Đêm nay con khởi hành. Thằng nào dám ngấp nghé ấy cơ?” Đường Học Chính nở nụ cười đến là khát máu.

      “Hừ, thế còn tạm được, nếu mai mới coi chừng đấy, nội nện cho trận nữa!”

      “…” Đường Học Chính nhìn ông cụ cách kỳ quái, ông nội đọc tin nhắn của ?

      Lần đầu tiên trong đời, bà Hàn Ngọc Tố cảm giác được bất lực, ba chồng bà đồng ý, chồng bà rồi cũng lại nghe lời ba chồng bà thôi, con trai khỏi nhắc nữa, chuyện Phù Hiểu vào cửa nhà họ Đường như ván đóng thuyền rồi. Aizzz! Hy vọng xảy ra chuyện gì!
      Chrislazybee thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 67

      Khoảng hơn tám giờ tối, ở thị trấn S, Đường Học Chính đứng trước cửa nhà Phù Hiểu, nhấn vang chuông cửa.

      “Em ra mở cho… Người đẹp à, tìm bộ nào đẹp đẹp nha, rách quá là em mặc đâu!” giọng nam trẻ từ trong nhà truyền ra, lời còn chưa dứt, cậu trai trẻ xinh xắn để tóc ***, ở trần mở cửa ra và đột ngột đứng trước mặt Đường Học Chính.

      Đường Học Chính nhìn cậu chàng với vẻ điềm nhiên.

      Cậu trai trẻ xinh xắn trong nhà chợt có cảm giác rờn rợn mà biết vì sao, “ tìm ai?”

      “… Phù Hiểu.” thung dung nở nụ cười, đáp lời.

      “Ồ, là bạn chị Hiểu hả, mời vào.” Cậu bé còn trẻ người non dạ và thiếu kinh nghiệm xã hội lắm, cậu chẳng biết đề phòng người lạ gì cả, cứ thế mở cửa ra luôn.

      May cho cậu, chính ngây thơ đó của cậu cứu mạng cậu lần.

      “Chị ơi, có bạn chị đến nè…” Cậu bé giương giọng gọi.

      Phù Hiểu trong buồng dành cho khách, nghe em gọi ôm chồng quần áo ra, “Ai vậy…”

      Phải đến rất nhiều năm về sau, Đường Học Chính mới hình dung chính xác được cảm giác của trong khoảnh khắc này. Còn hôm nay, vào khoảnh khắc nhìn thấy Phù Hiểu, chỉ thấy sức sống trong lắng lại từng thớ thịt, linh hồn như trong thân xác chứ kỳ còn trong rồi. Nhưng, thấy trỗng rỗng mà thấy mình tràn đầy.

      “Vợ.” nhìn say đắm, cười gọi lên tiếng.

      Phù Hiểu giật mình, cứ ngỡ mình trong giấc mộng. Giọng như truyền đến từ chân trời xa xăm, như là hư ảo. Kỳ cho là: bao giờ gặp lại

      gọi chị tôi là gì cơ?” Câu thét đầy ngạc nhiên phá vỡ bầu gian như dậy sóng trong căn phòng, “xoẹt” – cậu trai trẻ vọt đến trước mặt Đường Học Chính, chiếc khăn tắm quấn quanh eo cậu chàng suýt nữa hy sinh.

      Hành động của cậu chàng xua phút thất thần của Phù Hiểu, lúng túng : “Phù Gia Dương, bao giờ cậu mới chịu lớn hả?

      “Chị, chị đừng giấu kỹ thế mà, hay ấy là rể tương lai ạ?” Em họ của Phù Hiểu – Phù Gia Dương nháy mắt với , rồi làm ra vẻ thẩm định Đường Học Chính phen, vuốt cái cằm nhẵn thín, “Được đó, rất đẹp trai, em phê chuẩn!”

      “Phù Gia Dương!” Cậu chàng lắm lời quá thể rồi đấy!

      Trái lại, Đường Học Chính cười tươi, bước đến ôm lấy khi đăm chiêu, phát ra chướng ngại vật trong lòng , “Em ôm nhiều quần áo thế làm gì?”

      “Em, em tìm quần áo cho thằng bé, nó đánh bóng rổ trường thế nào mà quần áo ướt hết cả, chạy vào nhà em tắm.” Phù Hiểu căng thẳng lắm, năm mười giải trình với , tay quên siết chặt chồng quần áo, “Em thấy có mấy bộ quần áo dùng đến nữa, để trong nhà em, lấy cho thằng bé mặc tạm… Xin lỗi, chưa xin phép trước…”

      “Cho em nó đồ cũ có ổn ? Hay để mua cho em nó mấy bộ mới nhé?” Nể mặt tiếng “ rể” của cậu chàng.

      cần đâu, thằng bé nhiều quần áo lắm rồi.” Phù Hiểu lắc đầu như lắc trống bỏi, hơi thở thân quen bao lấy khiến biết mình gì.

      “Chị, hai chị còn sống chung với nhau nữa ư!” Cậu nam sinh cấp ba Phù Gia Dương sốc lắm.

      có!” Phù Hiểu lườm cậu.

      “Thế chồng quần áo này là thế nào?”

      “Trẻ con hỏi nhiều thế làm gì? Mau vào trong kia tìm bộ rồi mặc lên người cho tôi!” nhân cơ hội đó né Đường Học Chính, ném cả chồng quần áo cho Phù Gia Dương, hùng hùng hổ hổ đẩy cậu chàng vào buồng dành cho khách.

      Cùng với tiếng “xoạch” và tiếng lầu bầu của Phù Gia Dương, cánh cửa buồng dành cho khách đóng lại. Phù Hiểu căng thẳng lắm, trợn mắt với cánh cửa buồng màu nâu. Khi còn chưa nghĩ ra phải đối mặt với người đàn ông còn lại trong phòng kiểu gì chỉ trong chớp mắt, lực rất mạnh đặt lên ván cửa.

      Chưa kịp thét lên, đôi môi bị người ta bá đạo chiếm lấy, Đường Học Chính giữ chặt hai tay , đôi môi tham lam ôn lại vị ngọt ngào của người con của .

      Trái tim Phù Hiểu như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, hơi thở hoang dại của đàn ông phả lên khuôn mặt , dám tin là lại càn quấy đến vậy! cố giãy dụa nhưng so thể lực với khác gì châu chấu đá xe. Trong khi tốn bao nhiêu sức lực đặt được nằm vào giữa và ván cửa, chiếc lưỡi ướt át, mềm dẻo của nhanh nhẹn chui vào cái miệng nhắn của , quấn lấy chiếc lưỡi của cho nó tránh né.

      thể tiếp tục như vậy được! Phù Hiểu lặng lẽ quay mặt , song ngay lập tức, bắt được , bốn cánh môi của họ lại vội dàng dính lấy nhau, trong căn phòng chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

      “Ái chà! Đừng vậy chứ!” Có người hét lên ngay trong buồng nhưng ngoài cửa, Đường Học Chính vẫn mê mải hôn môi người phụ nữ của .

      “Chị!” Cậu chàng tinh ý chút nào có tên là Phù Gia Dương đột ngột đẩy cửa buồng ra, tay cậu cầm quần áo, vẻ mặt cậu cực kỳ kích động.

      Đường Học Chính ôm Phù Hiểu cau mày, khi cậu chàng mở cửa, tách hai đôi môi dán vào nhau của hai người ra chỉ trong chớp mắt, có con kỳ đà ở đây bất tiện, phải mau mau đuổi cậu ấy thôi.

      Phù Hiểu chột da lắm, đẩy ra, ngoái sang nhìn cậu em họ, “Làm gì thế?”

      Phù Gia Dương – cậu nhóc chưa có tý kinh nghiệm đương nào hồ hởi như tìm ra lục địa mới và hoàn toàn chú ý đến điểm khác lạ là: vì sao hai chị lại dính với cánh cửa buồng. Cậu chàng giơ bộ quần áo tay lên, hí hửng hỏi: “Đây là hàng ạ?”

      Trái tim Phù Hiểu còn đập thình thịch trong lồng ngực, có tâm trạng mà trêu em trai, hỏi với giọng khàn khàn: “Cái gì mà mới chả giả?”

      phải thế, ý em là: đây là hàng xịn ạ?” Cậu chỉ vào bộ đồ mình mặc người, cầm tay và cả mấy bộ đồ nằm giường, hỏi với vẻ khó tin. Chắc thể nào là hàng xịn đâu, nhưng hàng giả khi sờ vào thích tay như thế này? ?

      “Của ta cả đấy, hỏi ta .” Người đàn ông này đến đâu cũng khiến nơi đó tràn ngập cảm giác tồn tại về ta, và giờ đây, cảm giác đó đè ép đến thở nổi. bâng quơ chuyển đề tài, vòng qua người đàn ông, ra bàn ăn rót ly nước uống.

      Vị ngọt còn vương đầu lưỡi, Đường Học Chính khẽ nhíu mày, liếc cậu bé chỉ mới cao đến vai cái, “Cậu vừa hỏi gì?”

      Vừa nãy quá sơ ý nên cậu mới nhận ra: người đàn ông này dù làm gì và chỉ đứng ở đó thôi cũng tạo cho người ta cảm giác bị áp bách, cậu cũng là con trai mà còn cảm nhận được hơi thở nguy hiểm lộ ra từ ta, cậu khỏi nuốt nước miếng, “Em chỉ muốn hỏi là: chỗ quần áo này mua ở đâu ạ.”

      Đường Học Chính ngẫm nghĩ, “Trong nước cũng có.”

      Trong nước cũng có! Câu trả lời đâu vào đâu này lại là câu trả lời hoàn mỹ cho câu hỏi của cậu, đống đồ này là hàng xịn 100% nha! Ông này… Cậu quan sát cẩn thận hơn, ối giời ơi, ấy, ấy, ấy thế nhưng mặc mấy trăm vạn tệ lên người… Chị của em ơi, rốt cuộc con rùa vàng chị câu được bự cỡ nào!

      Phù Gia Dương rất muốn nhảy nhót hát ca, bây giờ, cậu cũng là phú ông có trong tay ít nhất là mấy chục vạn tệ… Chị cậu bảo chỗ quần áo này ấy đều dùng nữa, nếu cậu thích, cậu có thể lấy. Trời ơi, dù là đồ second-hand, nhưng trông mới như chưa được mặc bao giờ thế này cũng bán được với giá đắt cắt cổ!

      “Vợ, đói rồi, em nấu gì cho ăn .” buồn tìm hiểu xem tại sao cậu chàng lại có vẻ ngạc nhiên thế, Đường Học Chính xoay người, với Phù Hiểu.

      “… nấu.”

      “Nhưng là người bệnh đó nha, em phải có tinh thần nhân đạo chứ.” Đồng chí Đường Học Chính là bạn ngoan, rất giỏi suy ra ba.

      còn bị thương ở đâu cơ?” Có người bệnh nào hơn hớn như cơ chứ? Còn dám lừa là bị đánh…

      “Cho em xem.” Đường Học Chính thấy tin cởi luôn áo ra cho xem lưng .

      Tấm lưng rộng và cường tráng cường tráng của tím xanh tím đỏ cả, vài chỗ còn có máu bầm. Phù Hiểu trợn tròn mắt, hít vào hơi, ấy bị đánh đau đến vậy ư?

      Phù Gia Dương cũng ngoái cổ lại xem, cậu thầm xuýt xoa: nếu là mình… bị đánh thành thế kia… nhất định mình nằm bẹp giường ít nhất ba ngày, sao ông này trông cứ như bị làm sao thế này? Chỉ có điều: ấy lắm tiền thế rồi, sao còn bị đánh tàn bạo vậy?

      Cậu còn quá trẻ, còn chưa hiểu được câu: “mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh.”

      … bôi thuốc chưa hả?” Phù Hiểu khẽ hỏi, trong mắt tràn đầy nỗi xót xa. đứng đờ ra cạnh chiếc bàn, cố kìm chế mình để đưa tay lên vỗ về .

      “Yên tâm, bôi lần thuốc rồi, hai hôm nữa là khỏi ngay thôi.” Đường Học Chính rất vừa lòng với phản ứng của , nhanh nhẹn khoác áo vào.

      biết tránh à?” khỏi hỏi với vẻ vui. Khi này, trong đầu chỉ còn lại hình ảnh của những vết thương ghê rợn người , thấy cơ thể mình buốt nhói.

      ngốc ơi, ít nhiều cũng nhờ công trận đòn này, có nó chả đến tìm em sớm thế này được.” Đường Học Chính đến cạnh , đưa tay nhéo gò má hây hẩy của .

      có ý gì?” Phù Hiểu bần thần ngắm , lúc này đây, gần trong gang tấc.

      là: chờ giải quyết xong mọi chuyện đến tìm em, quên rồi à?”

      Vẻ bàng hoàng khuôn mặt Phù Hiểu, tin nổi điều vừa nghe, lắp ba lắp bắp. “, thể nào.” Ngay từ đầu, lời đó chỉ là cái cớ, mười mươi là bất luận thế nào mẹ cũng bao giờ đồng ý cho cùng chỗ với .

      thể nào cái gì?” Đường Học Chính vui, tin thế cơ à, lẽ nào cho là giống thằng cha Tiêu Nhiên kia, cả người đàn bà của mình cũng bảo vệ được? “Mẹ còn hiểu lầm em nữa, ông cụ cũng gật đầu rồi. Mà ông cụ gật đầu đồng ý đồng nghĩa với việc cả nhà họ Đường ai có ý kiến. Cho nên, em hãy yên tâm mà làm thiếu phu nhân của nhà họ Đường .” cúi đầu ngắm , nở nụ cười mãn nguyện.

      “Hả! Chị, chị sắp kết hôn rồi sao mẹ em và mọi người ai biết thế, chị làm vậy là được đâu nhé, chị cẩn thận kẻo bà ngoại mắng cho đấy.” Phù Gia Dương vẫn dỏng tai lên nghe họ chuyện nãy giờ chợt reo lên hòng giấu phấn khởi của cậu chàng, chị cậu sắp lấy chồng giàu? So cool!

      “… Người em, cậu ra đây lát nào.” Đường Học Chính ngoắc ngón tay.

      Phù Gia Dương được ưu ái thế ngạc nhiên lắm.

      Đường Học Chính vỗ vai cậu, kéo cậu ra ban công với , hai em rủ rỉ với nhau đôi câu, lúc này, cậu em Phù mới sực hiểu ra vấn đề. Cuối cùng cũng giác ngộ được đôi chút nên cậu xộc thẳng đến chỗ lẳng cặp sách, “Chị, tự dưng em nhớ là em còn có việc, em trước đây.”

      “Gì?” Từ sau khi Đường Học Chính đến, Phù Hiểu gần như có phút nào là hoàn toàn tỉnh táo.

      rể, em trước đây, hôm nào rảnh, qua nhà em chơi nhé.”

      Tốt quá, cậu em vợ cũng nhanh trí ghê, hôm nào rảnh, thưởng cho cậu.

      “Xoạch” – cửa đóng lại khi Phù Hiểu còn chưa kịp ngăn cậu em lại, nghe tiếng đóng cửa, lại càng căng thẳng hơn.

      Ai có thể cho biết: rốt cuộc nên… đối xử với thế nào!
      Chrislazybee thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 68

      “Cậu ấy là con em hả? Sao lại họ Phù thế?” Người đàn ông sau lưng chợt hỏi câu đâu vào đâu.

      có hai người con, đứa theo họ cha, đứa theo họ mẹ.” Phù Hiểu người ta hỏi gì mình đáp nấy, lòng rối như tơ vò.

      “Ờ?” Đường Học Chính đột ngột ôm chầm lấy từ phía sau, “Vậy các con của tụi mình sau này có cần để đứa theo họ mẹ ?”

      Hơi thở nóng bỏng phả lên vành tai nhồn nhột, cố chống cự lại theo bản năng nhưng lại bị ghì chặt vào lòng, “Vợ, nhớ em…” Giọng trầm ấm sượt qua mang tai , yết hầu Đường Học Chính giật giật, cuối cùng cũng nhịn nổi nữa mà liếm láp vành tai đầy đặn cuả .

      “Đừng mà!” Phù Hiểu dùng hết sức bình sinh của mình để giãy dụa, bịt chặt hai tai hơi nóng lên và lùi ra sau mấy bước, “ được!”

      “Tại sao?” thích bộ dạng đề phòng này của , “Em tin ?” Tốt nhất là đừng trả lời là: “Phải.”

      bảo tôi nên tin kiểu gì, chuyện đó vốn là thể!” Mẹ ấy đồng ý ư, trừ khi Sao Hỏa va vào Trái Đất.

      Đường Học Chính nheo mắt lại, “Tại sao lại thể?” Thái độ của cũng kiên quyết đến mức kỳ quái. Còn nữa, sau khi nhìn thấy , trong chớp mắt ánh mắt ánh lên tia vui sướng, và ngay sau đó biểu cảm của trở nên rất kỳ quặc, cứ như liều mạng chống cự lại điều gì.

      Phù Hiểu quay , mím chặt môi .

      “Em có chuyện giấu ?” Đường Học Chính cau mày, “Có phải mẹ lén tìm gặp em ?” nghĩ chuyện này cũng phải có khả năng.

      Phù Hiểu khẽ lắc đầu.

      “Bà tìm gặp em khi nào?”

      cần hỏi gì thêm nữa, tôi quyết định rồi: hai chúng ta thể bên nhau đâu.” Phù Hiểu cực kỳ dứt khoát.

      “Tại sao?” Giọng Đường Học Chính sặc mùi nguy hiểm.

      Phù Hiểu hít sâu mấy hơi, cố lờ cảm xúc trong lòng, sau khi hạ quyết tâm, bắt đầu thốt ra nhưng lời tàn nhẫn nhất mà biết: “Ở đâu ra nhiều tại sao thế, chẳng lẽ trước kia, mỗi khi chia tay bạn , cũng vô số lý do?”

      Đường Học Chính bị sặc, bé này đúng là giỏi chẹn họng người ta.

      “Tóm lại, tôi thích rồi, xin đừng bao giờ đến nhà tôi nữa.” Phù Hiều nhìn , lèo luôn.

      quả nhiên là có bản lĩnh cho vô số những thể nghiệm mới, những thể nghiệm thoải mái chút nào nha, “Tốt, vậy em cố nghiêm túc chút chút , đừng vừa vừa gạt nước mắt thế.” cố kìm chế cơn giận, nhìn chăm chăm vào , với giọng đều đều. trăm phương nghìn kế lót đường cho , thậm chí còn tính đến khả năng xấu nhất, hôm nay, khi vấn đề cuối cùng cũng được giải quyết, phấn khởi quá lao đến đây với chứ đến đây để nghe những lời đó của .

      Phù Hiểu giật bắn mình, chật vật chùi mặt, “Tôi mới khóc đâu!”

      Thấy như con thú bị thương, cứ cố giương vuốt lên phòng bị, hiểu sao, chỉ trong chớp mắt, mềm lòng, thở dài hơi, bước đến, xoay mặt lại, với vẻ bất đắc dĩ: “Thế rốt cuộc là chọc giận em, hay là mẹ làm em tủi thân hả? Dù sao em cũng phải ra chúng ta mới có cách giải quyết chứ? Lưng còn bỏng rát nhưng ở Bắc Kinh nằm nghỉ mà hớt hải chạy đến đây tìm em nè, em vui tý nào ư? có lương tâm à, mấy tiếng đồng hồ bay, ngồi đến khổ đó.” Tưa lưng vào ghế mà đau rát, ông cụ cứ như liều mạng đánh .

      Nghe dỗ dành với giọng thương, chiều chuộng và đầy bất đắc dĩ đó, Phù Hiểu thấy mũi mình nghèn nghẹt, ra quyết định, hạ quyết tâm rồi mà.

      “Ngoan, ra , đừng giấu trong lòng nữa, dù là chuyện lớn hay chuyện cũng gánh vác giúp em. Nếu là Lão Gia – đây cẩn thận chọc tức em, em cứ đánh vào lưng , chọn chỗ nào bị thương nặng nhất mà đánh.” Đường Học Chính đưa ngón cái lên vuốt nỗi ưu sầu giữa hai hàng mày của , cưng nựng.

      Độ ấm nơi đầu ngòn tay như lan đến lòng , nhưng ngay lập tức, như gáo nước lạnh dội xuống, “Đường Học Chính, đừng thích tôi nữa, có được ?”

      Đường Học Chính đưa tay nắm lấy , “.” từ chối cách cực kỳ kiên quyết.

      đừng thích tôi nữa mà.”

      .”

      “Sao mặt dầy thế hả.”

      “Em véo thử xem?” biết được đâu, khó khăn lắm mới tìm được đó.

      …” Phù Hiểu cắn môi, “Tôi còn thích nữa, còn ỳ ra đó làm gì?”

      Người đàn ông bị dụ dỗ bởi sắc đẹp chỉ chú ý đến đôi môi mọng nước, hồng hồng trắng trắng trông như thạch hoa quả bấp búng của , mắt như tối lại, “Tính xấu, của đó.” Đè nén lâu lắm rồi, nào có tâm tư thảo luận mấy vấn đề thiếu dinh dưỡng này, nâng mặt lên, hôn say đắm. Kỳ thích ăn mấy thứ mềm nhũn như thạch hoa quả, nhưng nếu là môi vợ khiến có muốn ngừng cũng ngừng được?

      Phù Hiểu dám tin. Hai người họ chuyện chia tay đó, có được !

      được…”

      “Cho thơm cái thôi mà!” Quả thèm đến phát điên lên được, mới rồi chỉ hôn phớt, căn bản nghiền.

      căn bản là nghe tôi !”

      “Bao giờ em đến vấn đề quan trọng nghe, ngoan, cho mi cái nào.” Đầu lại thò đến, thơm trái cái, mi phải cái.

      “Thế nào mới là chuyện quan trọng hả!” mà cứ thế này sao tiếp tục cho được!

      “Những chuyện kiểu như: bao giờ em cho mi cái, bao giờ em cho hầu hạ em phen, vv.” lập tức tóm lược lại những vấn đề quan trọng.

      bảo là chúng ta…”

      “Nếu còn để nghe được những lời muốn nghe nữa, dạy dỗ em đấy.” Đường Học Chính lạnh lùng ghé vào tai ngắt lời .

      Phù Hiểu biết là cố ý chuyển đề tài, tại, tâm trạng vừa sốt ruột lại vừa buồn phiền, dùng hết sức bình sinh để đẩy ra, “Tốt thôi, thế cái gì cũng nữa cho xong!” Dứt lời, chạy mất, “rầm” tiếng – đá cửa xông vào buồng.

      Đầy nàng còn đỏng đảnh hơn nhiều nhé! Đường Học Chính thấy khó mà hiểu nổi, cũng nổi giận, đến, định đập cửa điện thoại di động trong túi quần rung lên.

      chép miệng, quyết định nghe điện thoại trước cho bình tĩnh lại.

      “Alo?” Tâm trạng quá kém nên giọng cũng lạnh hơn bình thường.

      “Đường thiếu, em là Tiểu Mông.” Người ở đầu dây bên kia cung kính, “Em chỉ muốn hỏi là: “tối nay có đưa hoa đến chỗ Phù tiểu thư ” thôi ạ?”

      Tiểu Mông chính là chàng thanh niên đóng giả nhân viên chuyển phát nhanh. Hai hôm trước, ngay khi nghĩ có thể cuốn gói về kinh đô, nhận được nhiệm vụ gian khổ mà vinh quang – đưa hoa đến chỗ Phù tiểu thư.

      Vụ đưa hoa này phải đưa lúc chín ngàn chín trăm chín mươi chín đóa, mà là tích tiểu thành đại, mỗi khi Đường thiếu nhớ Phù tiểu thư, sai đưa hai đóa hoa hồng đến chỗ ấy. Ban đầu, còn cho là Đường thiếu quá keo kiệt trong chuyện này, nhưng sau hơn mười lần chạy đưa hoa chỉ trong ngày, thấy biểu cảm của Phù tiểu thư chuyển từ kiên quyết từ chối sang phân vân, càng lúc càng phân vân, khỏi khen cho minh thần võ của Đường thiếu, ngài ấy quả là quá hiểu phụ nữ!

      Nghe thế, Đường Học Chính quét mắt khắp căn phòng khách quá lớn. Lúc này, mới phát ra: trong phòng, có rất nhiều lọ hoa cắm hoa hồng, thế là tâm trạng tốt hơn chút chút, “ đưa.”

      “Gì?” Nghe vậy, Tiểu Mông sốc lắm, Đường thiếu bỏ ra bao nhiêu công sức thế chẳng phải là để lấy lòng Phù tiểu thư ư? Sao đột nhiên lại đưa hoa nữa vậy? Lẽ nào ngài ấy lại chán rồi? thể nào, chẳng phải đàn ông đều thích loại phụ nữ khó tán này ư? người đàn ông xuất sắc như Đường thiếu phải là: chưa cưa được – chưa dừng tay mới đúng. Huống gì, Phù tiểu thư quả tốt, vừa nết na vừa hiền dịu, ấy được theo Đường thiếu cũng là chuyện tốt… Lẽ nào Đường thiếu cho là chiêu này hiệu quả? “Đường thiếu, em thấy thái độ của Phù tiểu thư như bớt kiên quyết hơn rồi phải, ngài nên thừa thắng xông lên nha.”

      ư?” Đường Học Chính nhướng mày, lại thấy có vẻ gì là bớt kiên quyết cả, lẽ nào bản thân còn kém hơn mấy bông hoa hồng? “Tôi ở nhà ấy rồi, cậu cần đến đây đâu.”

      ra là thế! Tiểu Mông sực ngộ ra, “Đường thiếu, ngài tốt với Phù tỉểu thư đến chê vào đâu được, ngài đúng là ‘tình thánh thời nay’, là tấm gương để em noi theo!”

      “… Hừ!” có tâm trạng nghe lời nịnh hót, cúp luôn điện thoại.

      ra, trong khoản gú, Đường Học Chính có loại ham mê, hứng thú của Mạc Vu Phi và Vương Tiểu Xuyên. cần phụ nữ chỉ vì nhu cầu sinh lý, chỉ cần giường có thể thỏa mãn nhu cầu của , dưới giường ầm ĩ, gây chuyện, với nào cũng được. Nếu gặp Phù Hiểu cũng biết tại, chung chạ với nào. ngờ: hóa ra thế giới này còn có thứ đồ chơi gọi là ‘tình ’, chỉ quan hệ xác thịt thỏa mãn được nhu cầu của với Phù Hiểu, muốn nhiều hơn nữa, nhiều hơn nữa, cũng phải nhiều thế nào mới đủ. luôn là người biết mình cần gì, tuy còn trẻ nhưng những chuyện trải qua có lẽ còn nhiều hơn tất cả những chuyện mà người bình thường có thể gặp phải trong đời. từng rất nhiều nước làm nhiệm vụ, từng trải qua sinh tử, hiểu mình hơn những người sống đời yên bình nhiều lắm.

      Người muốn LÀ PHÙ HIỂU, điều đó là hiển nhiên.

      Đứng ngắm mấy lọ hoa hồng lát, lại xoay người ngắm nghía cánh cửa buồng khép chặt, bây giờ, có thừa thời gian thi gan với .

      Phù Hiểu thức trắng đêm, ngồi ôm chân trong bóng tối suốt đêm dài, đến khi vệt sáng trắng xuất nơi chân trời, mới giật mình nhận ra ngày mới đến rồi. vẫn biết phải đối mặt với Đường Học Chính kiểu gì, nhưng biết , biết rất là thời gian có thể giải quyết tất cả mọi chuyện, nếu cứ hờ hững với , chẳng bao lâu thấy nhạt nhẽo và bỏ thôi?

      Nghĩ nghĩ lại vẫn thấy cách này dùng được, xoay người xuống giường, cố võ trang chính mình, sau đó ra khỏi buồng.

      Trời còn trưa sáng hẳn, nhưng từng chung nhà với thời gian nên rất thời gian biểu của , ngày nào cũng dậy từ sáng sớm rồi ra ngoài chạy bộ, bất kể nắng mưa. cho là ra ngoài, ngờ lại thấy cửa buồng đóng chặt. Chỉ cần ở trong buồng, cửa buồng luôn được mở.

      ấy thế nhưng vẫn còn trong nhà. Phù Hiểu cũng cảm xúc của mình khi này là gì nữa, buộc mình vào đánh răng rửa mặt, buộc mình từ giờ trở coi như có người kia.

      Thế là đánh răng rửa mặt, sau đó làm bữa sáng cho mình, ăn xong rửa bát, quét nhà lượt, rồi bật ti vi lên xem tin tức buổi sáng. Tiếng động lớn, nhưng với nhạy bén của Đường Học Chính, chắc thức từ lúc đánh răng rửa mặt rồi.

      Phù Hiểu quay vào buồng, bật máy tính lên, cố biến hôm nay thành ngày bình thường, trước tiên lên mạng, sau đó bắt đầu làm việc.

      Thời gian trôi rất mau, chẳng mấy chốc 8h sáng. Buồng dành cho khách vẫn có động tĩnh gì.

      mở bài văn viết dở ra, ngồi ngẩn ra nhìn màn hình laptop lúc lâu, ngó đồng hồ, 9h rồi.

      Trước giờ, luôn rời giường trước 9h sáng cơ mà, phải chăng vốn ở lại, phải chăng kỳ rồi. Bàn tay đặt bàn phím của Phù Hiểu siết chặt, từ đáy lòng trào dâng nỗi đau tên, sau cùng, quyết định xem cho ra lẽ.

      thong thả đến trước cửa buồng dành cho khách, chần chừ nắm tay xoay, cũng chắc kết quả mà mình muốn là gì nữa. Rốt cuộc cũng xoay tay xoay mở cửa ra, đập vào mắt là những vết thương đáng sợ lưng Đường Học Chính, còn nằm úp giường và say ngủ.

      Cặp mày thanh mảnh của khẽ nhíu lại, biết mình có nên đánh thức . Do dự lát, rồi đưa tay lay .

      Nóng quá! Nguồn nhiệt đầu ngón tay chạm vào như làm bỏng , khiến rụt mạnh tay lại.

      “Đường Học Chính.” Căn phòng này im ắng quá lâu, nó tựa như con thú hoang đói khát, nuốt thanh của trong chớp mắt.

      Đường Học Chính vẫn ngủ say, hai hàng mày nhíu chặt, bỏ ngoài tai câu gọi của .

      “Đường Học Chính.” Phù Hiểu gọi to hơn.

      vẫn có phản ứng.

      Tuy trước kia cũng từng xảy ra chuyện tương tự rồi nhưng lần này, vẫn lo lắm. chút do dự đưa tay lên trán .

      Ôi trời, nóng quá! cần đến nhiệt kế Phù Hiểu cũng biết nhiệt độ của làn da dưới tay vượt qua nhiệt độ bình thường của cơ thể người, nhất thời, quên sạch những chuyện khác, vội vàng lục buồng ngủ của mình lên tìm hòm thuốc. sống mình nhiều năm nên trong nhà có chuẩn bị đầy đủ các loại thuốc cần thiết. Có mấy lần, bị phát sốt vào buổi tối, sốt rất cao, nhưng vẫn gắng gượng tự tìm thuốc uống, đến sáng hôm sau mà đỡ mới gọi điện cho của , nhờ bà đưa viện.

      Phù Hiểu nhanh nhẹn lấy ra thuốc hạ sốt, thuốc kháng sinh, sau đó, rót ly nước vừa đun sôi, ra sức thổi cho nguội, nhấp thử ngụm xem đủ nguội chưa rồi bưng vào buồng dành cho khách.

      “Đường Học Chính, dậy nào, cần uống thuốc.” Phù Hiểu ra sức lay , nhiệt độ của làn da dưới tay làm lo lắm.

      Cặp mày của người đàn ông càng nhíu chặt hơn, gắng gượng mở to mắt ra, mơ mơ màng màng trông thấy vẻ mặt đầy lo lắng của Phù Hiểu, “Sao thế?” Mở miệng chuyện mới thấy cổ họng mình bỏng rát như mắc dao, khẽ cựa mình, rốt cuộc cái đầu quay mòng mòng của cũng phát ra chỗ ổn, “ bị sốt hả?” hỏi, giọng khàn khàn.

      “Trán và người rất nóng, cảm thấy thế nào? Có cần viện ?”

      sao đâu, nuốt vài viên thuốc là ổn thôi… có thuốc ?” Tuy sốt li bì nhưng vẫn muốn để thấy vẻ yếu đuối lúc này của , chống tay lên định ngồi dậy.

      Phù Hiểu khom người đỡ dậy, dựng chiếc gối lên thành giường, để dựa vào đó, còn cẩn thận điều chỉnh vị trí chiếc gối để nó chạm vào những chỗ bị thương nặng lưng .

      tự tay cho uống thuốc, sau đó, đỡ nằm xuống nghỉ ngơi. Đường Học Chính cứ thế ngả người nằm xuống luôn, chạm vào miệng vết thương khẽ rủa tiếng.

      Phù Hiểu xót lòng lắm, định xoay nằm sấp. Đường Học Chính nằm sấp cả đêm, vẫn thấy hơi tức ngực, bảo luôn: “Bí lắm, sao đâu, đau.”

      “Vậy sang giường em ngủ , giường em êm hơn giường này.” giọng .

      sao đâu, ốm vặt ý mà, em ra ngoài trước , ngủ giấc là khỏe ngay thôi.” Vừa uống nước xong mà giọng cứ khô khốc.

      sang giường em nằm.” Giường buồng dành cho khách là kiểu giường có ráp giường, ráp giường, cũng chỉ để có tấm nệm lên. Hôm nay, lưng bị thương, nằm giường này đau lắm.

      Đường Học Chính vẫn còn cười được, “Hôm nay thể hầu hạ em rồi.”

      “Cái này…” Phù Hiểu nổi , đành dìu đứng lên, vắt tay qua vai .

      tự được.” Đường Học Chính đẩy đẩy , “Tránh xa ra nào.” thấy thể chất có vẻ dễ bị lây bệnh lắm.

      lo cho mình trước .” Phù Hiểu để đẩy mình ra, dìu vào buồng ngủ chính, “ nằm sấp nhé, để em bôi thuốc cho .”

      Đường Học Chính làm theo lời Phù Hiểu, rúc đầu vào chiếc gối mềm mại của , ngửi mùi hương thoang thoảng còn vương lại – là mùi của , thở phào nhõm, thấy khuôn mặt nóng hầm hầm của mình như dịu bớt .

      Phù Hiểu lại lục tung hòm thuốc lên tìm tuýp thuốc mỡ giúp tan máu bầm. Sau đó, đứng cạnh giường, cúi mình xuống, quyệt thuốc mỡ lên ngón trỏ và nhàng thoa thuốc lên tấm lưng cường tráng của .

      Cơ thể Đường Học Chính cảm nhận được bàn tay mềm mại của , cảm nhận được cảm giác mát mát của thuốc thoa cho , khẽ rên lên tiếng, tấm lưng vẫn bỏng rát của được bôi thuốc, cuối cùng cũng đỡ đau hơn.

      “Vết thương của … Sao lại bị thương?” Như muốn dời chú ý của , Phù Hiểu hỏi.

      bảo xuất ngũ, ông cụ hài lòng.” Được người trong lòng chăm sóc tận tình, lại được nằm thoải mái, người bị bệnh cũng bớt cảnh giác hơn bình thường.

      “Xuất ngũ? làm bộ đội nữa? Tại sao?” Phù Hiểu ngạc nhiên, chẳng phải nghiệp binh của lên như diều gặp gió ư?

      muốn sống hạnh phúc bên em.”

      Tay dừng xoa thuốc.

      “Sao thế? Bôi tiếp chứ.” sướng lưng.

      giọt chất lỏng ấm áp nào đó rớt lên lưng , khỏi rầu rĩ : “Em dùng nước ấm làm gì, mát mát mới sướng lưng.”

      Mắt nhòa , cúi đầu khẽ ừ tiếng, dùng tay trái lau giọt lệ rơi lưng .
      Chrislazybee thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 69

      Ngay sau hôm Phù Hiểu rời Bắc Kinh về nhà, phải làm nhiệm vụ. Hôm về, vất vả chạy đến thị trấn S chỉ để được gặp lát, rồi lập tức ngựa dừng vó quay về Bắc Kinh. Suốt thời gian qua, gần như chưa có giấc ngủ ngon nào. Thêm vào đó, vừa bị ông cụ Đường nện cho trận đau, ăn đòn xong nghỉ ngơi gì chạy gấp đến nhà Phù Hiểu, đến nhà Phù Hiểu bị lơ nên tắm nước lạnh, tắm xong lại thèm lau khô người mà lăn ra ngủ luôn. Sức khỏe có tốt thế chứ tốt nữa cũng ốm.

      Ngón tay máy móc trượt lưng bôi thuốc cho , nước mắt tuôn rơi trong thầm lặng, tại sao, tại sao nhất định phải là , tại sao nhất định phải là .

      lúc lâu sau, Phù Hiểu bôi thuốc cho Đường Học Chính xong, đợi thuốc ngấm rồi mới nhàng đắp cho tấm chăn mỏng. Sau đó, ngồi thẫn thờ mép giường, say sưa nhìn bên khuôn mặt tuấn của .

      cứ ngồi như thế biết bao lâu, đến tận khi chuông cửa réo vang mới như sực hồi hồn, thoát ra khỏi dòng suy tư bất tận. lau vệt nước mắt chưa khô gò má, nhìn vào gương, xoa xoa mặt mình, đến khi chắc chắn là ai có thể nhìn ra: vừa khóc, ra mở cửa.

      “Ai đấy?” đứng ở cửa hỏi.

      “Hiểu Hiểu, là nội đây.” giọng hiền từ vang lên ngoài cửa.

      Phù Hiểu giật mình, vội mở cửa ra thấy của đỡ bà nội đứng trước cửa nhà .

      “Nội, , sao hai người lại đến đây?” Phù Hiểu hỏi với vẻ ngạc nhiên. mở rộng cửa cho hai người vào nhà rồi bước đến đỡ bà nội, bà nội rất già nhưng dáng người của cụ vẫn phương phi, bước của cụ vẫn nhõm lắm.

      “Cái con bé này, còn dám hỏi hả, chuyện lớn thế này mà dám cho chúng ta biết. Nếu phải thằng Gia Dương về kể với chúng ta, biết con còn định giấu chúng ta đến khi nào!” Bà cụ Phù đưa bàn tay cầm tràng hạt lên nhéo , coi như phạt.

      “Gì?”

      của Phù Hiểu bán hàng bán họ nhiều năm, là phụ nữ tháo vát, lời bà cũng gãy gọn hơn, “Tối hôm qua, Gia Dương về cho chúng ta là con có bạn trai. Bà nội con nghe xong ngồi yên được, đòi sang đây luôn, khuyên mãi mới được. Hôm nay, bà dậy từ sớm tinh mơ, ngồi sô pha chờ , để cùng bà sang đây, thấy có chút việc gấp còn đòi mình.” Sau đó, bà quay sang mẹ, giọng đầy vẻ bất đắc dĩ, “Mẹ cũng sốt sắng quá rồi đấy. Nếu Hiểu Hiểu mà chấm chàng nào , kiểu gì con bé chẳng mang cậu ấy về cho mẹ duyệt?”

      “Ha ha ha, A Di Đà Phật, A Di Đà Phật, cám ơn Bồ Tát phù hộ, con suốt ngày ru rú trong nhà chịu ra ngoài, cũng thích chơi với bạn bè, nội là nội lo cho con lắm, nằm mơ cũng nhớ cầu Bồ Tát tìm cho con tấm chồng tốt. Giờ tốt rồi, nếu con có người nội cũng yên lòng. Hiểu Hiểu, thằng bé đó là người vùng nào? Làm công tác gì? Gia đình cậu ấy có tốt ?” Bà cụ Phù cười đến khép miệng lại được, cứ đứng đó mà vội vội vàng vàng hỏi.

      “… Nội, nội đừng nghe Gia Dương luyên thuyên, có chuyện đó đâu ạ.” Phù Hiểu gượng cười . liếc nhanh cánh cửa buồng ngủ của cái rồi dìu bà nội ngồi xuống sô pha.

      có chuyện đó?” Bà cụ Phù có phần bối rối, lặp lại.

      Bà Phù em cũng sốt ruột, “ có chuyện đó? Chả lẽ cả tối hôm qua, thằng bé Gia Dương nó bịa chuyện, mà quần áo hôm qua thằng bé mặc chẳng phải của bạn trai con ư? Thấy thằng bé bảo cái gì mà hàng hiệu và cực kỳ đắt tiền.” Bà suy nghĩ rồi chỉ ra vấn đề. Hôm qua, nghe con trai cháu có bạn trai, ra bà cũng mừng lắm. cả bà mất sớm chỉ để lại con này, bà cũng muốn chăm sóc cho con bé, nhưng bà cũng có gia đình riêng phải vun vén, trong gia đình riêng của bà còn có hai vị tiểu tổ tông bà phải nuôi. Bà đón mẹ bà và Phù Hiểu về ở cùng, khiến gia đình riêng lấy gì làm giàu có đó của bà trở nên chen chúc, tuy ngoài miệng, chồng bà gì, nhưng bà biết trong thâm tâm, ông vẫn quá hài lòng. Phù Hiểu là đứa trẻ nhạy cảm, ngay sau khi thành niên, con bé đề nghị được ra ở riêng, khi ấy bà cũng cố giữ con bé lại. Mấy năm nay, kỳ bà vẫn thấy áy náy hoặc ít hoặc nhiều với con bé, nếu con bé có người ở bên chăm sóc, bà cũng đỡ day dứt hơn.

      phải đâu ạ, chỉ là người bạn…” cúi đầu .

      Bà cụ Phù là người từng trải nên nhìn bộ dạng của Phù Hiểu là ra: nếu là bạn bè chỉ cần bình tĩnh giải thích là xong, sao phải bối rối như bây giờ chứ? “Sao thế? Cãi nhau à?”

      Bà Phù em cứ ngó mãi vào buồng dành cho khách, con trai bà bảo cậu ta vào đây ở rồi mà, sao thấy người đâu vậy? Hay là thằng bé luyên thuyên, để bọn họ mừng hụt.

      Phù Hiểu cúi đầu, biết nên giải thích với hai người thế nào cho ổn.

      Đúng lúc này, “két” tiếng – cửa buồng ngủ của chủ nhà được đẩy ra.

      Ánh mắt của ba người dồn cả vào người đứng sau cánh cửa buồng vừa mở ra.

      chàng trai trẻ tuổi, cường tráng và ở trần từ trong buồng ra. Vẻ mệt mỏi vương mặt chàng, sắc đỏ như bị sốt da và chỗ râu lởm chởm vì ngày chưa cạo khiến càng thêm tiều tụy.

      Ối chà, xem ra bà lạc hậu quá rồi, tụi trẻ thời nay lưu hành việc sống chung. Bà Phù em thầm trách mình theo kịp thời đại.

      Sao chưa cưới xin gì mà hai đứa chung buồng thế này, còn nữa, sao thằng bé này nom ốm yếu, bệnh tật thế kia? Bà cụ Phù nghĩ thầm vậy đó.

      Phù Hiểu nào có tâm trí mà nghĩ lắm vấn đề thế, “ ra đây làm gì? Có chỗ nào thoải mái ư?” vội đến đỡ , tuy nhìn vẻ mặt có vẻ sao, nhưng ra vẫn sốt cao lắm, chưa có hạ sốt đâu.

      sao đâu, đỡ nhiều rồi, thấy có tiếng ra xem sao thôi.” Chính xác là nghe được tiếng bà nội và của Phù Hiểu nên mới ra, chứ nếu người đến là ông cụ với ông già nhà chả buồn đứng dậy. Song mấy người hôm nay là những người thân còn sót lại của Phù Hiểu, thậm chí người còn là bà nội , kiểu gì cũng phải ra gặp chứ. Nghĩ vậy, dùng nghị lực và sức bền khi đối phó với quân địch chiến trường để vượt qua cơn sốt, đứng lên ra khỏi buồng. “Vị này là nội phải ạ? Còn đây chắc là rồi. Con chào nội, con chào ạ.” Đôi môi nhợt nhạt của khẽ cong lên nụ cười, bước lên, dừng lại khi chỉ còn cách họ mấy bược chân, “Con bị cảm , dám đứng gần nội với quá, nội với đừng để bụng chuyện đó nhé.”

      Đường Học Chính mà ra vẻ lịch , tao nhã trông còn lịch , tao nhã hơn gã Mạc Vu Phi chán, chẳng qua thèm ra vẻ thôi. Nhưng mà: cuối cùng trò này cũng có chỗ dùng rồi.

      Phù Hiểu ngờ là lại dậy gặp bà nội và của . thấy lòng mình đắng lắm, chát lắm, cay lắm, mặn lắm nhưng cũng ngọt lắm. Thấy trán rịn mồ hôi, khỏi : “ sốt cao, hạ sốt đâu chứ, mau vào giường nằm nghỉ .”

      sao đâu mà,” cười dịu dàng với , “ chỉ bị cảm thôi, em đừng lo. Nội với chả mấy khi đến chơi, nằm giường thất lễ quá.”

      Người bên nhà ai mà chả thích nghe mấy câu đó, mấy câu đó cho họ cảm giác là cậu trai kia coi trọng họ lắm? Bà Phù em thầm cho điểm cao chàng trai trẻ càng nhìn càng thấy đẹp trai trước mặt, thầm nghĩ: Hiểu Hiểu cũng tinh mắt ghê.

      Bà cụ Phù cũng thích câu đó lắm, lại thấy cháu bảo cậu chàng bị sốt vội : “Cháu bị ốm đừng câu nệ mấy nghi thức xã giao này, mau vào buồng nằm nghỉ . Hiểu Hiểu, cậu ấy… Tiểu Đường sốt bao nhiêu độ?”

      “Con chưa đo, khoảng 3* độ.” Nhiệt độ cơ thể vẫn luôn rất cao.

      nặng như ấy đâu ạ, con chỉ bị sốt thôi.” Đường Học Chính mời bà Phù em ngồi xuống, còn dịch chiếc ghế đơn ra xa hai người họ hơn chút chút rồi mới ngồi, “ lấy cho cái áo, thế này sao gặp người nhà em được, với nội lại chả trừ hết điểm của .”

      Phù Hiểu hé miệng ra nhưng lại biết nên gì, vào buồng dành cho khách tìm chiếc sơ mi mang ra cho , biểu cảm của đến là phức tạp.

      Đường Học Chính cám ơn rồi bảo ra ngồi với bà nội .

      Cặp mày thanh mảnh của Phù Hiểu khẽ chau lại, sốt rất cao, ngón tay chạm vào cũng phải nóng lên cơ mà, còn ra vẻ sao cả làm cái gì: “ đừng cố gượng, nội với cần tiếp đâu.”

      Đường Học Chính vừa khoác áo vừa cười : “ là bề dưới, đến thăm hỏi bề thôi, giờ, bề đến tận nhà rồi, mà còn ra chào hỏi đàng hoàng sao xin cưới em thành công chứ?”

      Giọng tuy nhưng đủ để hai người ngồi sô pha nghe được.

      Bà cụ Phù ngắm vẻ mặt, động tác và lời của đôi trẻ, khỏi gật gù.

      “Hiểu Hiểu, Tiểu Đường uống thuốc chưa?” Bà Phù em hỏi.

      “Uống rồi ạ.”

      “Cậu ấy uống thuốc gì, con đưa xem nào.”

      Phù Hiểu vào trong buồng lấy thuốc, khi ra ba người kia hỏi đáp rất nhiều câu rồi, liếc người đàn ông trông có vẻ gì là khỏe kia cái, mím môi. Sau đó, đưa vỉ thuốc cho của xem, của chỉ liếc qua cái rồi kéo ngồi xuống cạnh bà, còn nháy mắt với nữa.

      à, hiểu lầm rồi…”

      “Haizzz, chị đừng có xen vào, hai chị có quan hệ gì chúng tôi còn chưa nhìn ra ư? Để chúng tôi sát hạch cậu ấy cho chị nào.” Bà Phù em giọng với Phù Hiểu, ý bảo đừng can thiệp vào.

      Thế là danh sách câu hỏi cũng na ná danh sách câu hỏi của những nhà có con lớn kén rể khác được đưa ra để sát hạch Đường Học Chính. Nôm na : quê cậu ở đâu, nhà cậu có mấy người, điều kiện kinh tế gia đình cậu thế nào, có miếng đất nào , sau khi cưới có nuôi được gia đình , có chiều được con cưng của người ta .

      Đường Học Chính trả lời với tốc độ chậm hơn tốc độ thường ngày của nhưng vẫn mạch lạc, trôi chảy lắm. Thái độ khiêm tốn, cách năng lễ phép và cử chỉ lịch của khiến phụ huynh của Phù Hiểu cực kỳ hài lòng, đoạn cuối cuộc đối thoại, bà cụ Phù gật đầu liên tục, luôn miệng khen.

      Chẳng mấy chốc đến giờ cơm trưa, lúc này Phù Hiểu mới xen được vào, “Cũng muộn rồi, nội với có đói chưa ạ? Chúng ta ăn trưa nhé?”

      Bà cụ Phù nhìn đồng hồ, thốt lên, “Muộn thế này rồi cơ à? Mẹ con mình về thôi, Tiểu Đường cũng nằm cháu, nghỉ ngơi nhiều cho chóng khỏe.”

      “Nội với ở đây ăn cơm trưa ạ?” Phù Hiểu ngạc nhiên.

      “Tiểu Đường bị ốm, nội với quấy rầy hai đứa nữa, cậu ấy lại cố gượng ăn cơm với chúng ta xong mới chịu nghỉ.” Bà cụ Phù nhìn sang Đường Học Chính, ánh mắt hiền từ, “Trưa nay, con hãy ninh ít cháo cho Tiểu Đường ăn, phải biết chăm sóc người ta chứ.”

      “Con…”

      “Nội với ở ăn cơm chứ ạ, chả mấy khi nội với đến, hai người ở ăn cơm cho Phù Hiểu vui. Con ăn gì chả được, phải lo cho con đâu.” Đường Học Chính .

      “Ha ha, chúng ta ăn đâu, đặt nồi cơm ở nhà rồi, về nấu thức ăn nữa là xong. Tiểu Đường à, bao giờ khỏi ốm, cháu với Hiểu Hiểu sang nhà chơi nhé, sang gặp chú cháu luôn.”

      Đường Học Chính cười, khoe hai hàm răng trắng bóc: “Vâng ạ.”
      Chrislazybee thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :