1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 55

      Đêm đó, Phù Hiểu bị Đường Học Chính đè dưới thân sàm sỡ mà sao trốn được. thể ngăn luồn hai ngón tay vào trong , thung dung khuấy đảo đầm nước xuân nơi đó. Dưới ánh sáng mờ của ngọn đèn ngủ, ngắm khuôn mặt tuấn tú gần sát bên , vô thức cựa mình, khẽ đẩy ra, cắn chặt môi dưới cố nén những tiếng rên rỉ sắp bật khỏi đôi môi.

      “Cục cưng bé bỏng, sướng ?” Người đàn ông khom người xuống, liếm tai dọc từ vành tai đến dái tai, hơi thở nóng bỏng phả vào tai , hơi thở đượm hương dục vọng.

      Sướng… cái quái gì! Phù Hiểu bị chọc chỉ thấy cơ thể mình như bốc cháy, thế mà lại còn chậm rãi đùa , bỡn .

      “Em kẹp chặt quá, chỉ hai ngón tay của thôi mà đâm vào, rút ra khó rồi,” giọng khàn khàn, đồng thời, rút hai ngón tay ướt đẫm ra để ngay sau đó lại vượt mọi gian khổ lèn chúng vào trong , “Em xem nè, khó đút vào chết được.” khỏi tò mò: rốt cuộc chứa đựng toàn bộ bằng cách nào?

      “Ưm…” Ngón tay cố chấp lèn vào khuấy lên từng cơn sóng tình nho , khuôn mặt Phù Hiểu ửng hồng, người như nhũn ra. quắp lấy lưng , thở hắt ra, , “ có thể… nữa được ?” Nghe thẹn chết được ý.

      “Ừ, tốt, vậy em .” Tay động liên tục và môi bắt đầu chuyển động người tìm món ngon, “ quá trình em từ cái nhìn đầu tiên.” mút gờ xương quai xanh khêu gợi của , giở giọng dụ dỗ.

      “Ai … từ cái nhìn đầu tiên cơ!”

      Chiếc lưỡi nong nóng, ướt nhẹp của len vào đôi môi đỏ thắm hé mở của , bá đạo quấn lấy lưỡi , “Còn chịu nhận hả, đứng ở cửa nhà Dương Mật ngắm trộm qua mắt thần đến là lâu.” nắn bóp bầu ngực căng đầy của , khẽ miểt trái đào của như thể phạt .

      Phù Hiểu chặn bàn tay tác quái của lại, “Em chỉ nhìn xem là ai đến thôi…” Bây giờ, ai lại nhận mình từng làm chuyện đó cơ chứ… dù rằng đầu sắp nghĩ nổi gì nữa rồi.

      “Tốt, cho em nhìn!” Lời còn chưa dứt, rút phắt ngón tay ra khỏi khu vườn bí của , còn chưa kịp cảm thấy mình trống rỗng vì dị vật rời cây gậy nóng bỏng, to hơn ngón tay hàng chục lần đâm mạnh vào trong hề báo trước. muốn lấy mạng đấy à!

      “Thế nào? Nhìn chưa? Ai ở trong cơ thể em nào?” Hễ nơi mềm mại của bọc lấy là nhịp thở của trở nên dồn dập liền, bắt đầu luật động, thong thả mà mạnh mẽ, nhưng vẫn quên cắn đôi môi đỏ thắm của và hỏi .

      Phù Hiểu lắc đầu mạnh, từng cơn khoái cảm dâng lên, bao phủ lấy cơ thể khiến thể thốt ra lời.

      “Lắc đầu? biết?” Đường Học Chính ghì chặt lấy , bàn tay to bản của cẩn thận nâng chiếc mông tròn xinh của lên, khiến nơi tư mật của dán chặt vào nhau hơn.

      “Biết… là Đường Học Chính…” cũng biết mình muốn tránh hay muốn kề sát vào , từ đôi môi bật ra những tiếng rên rỉ nữa như vui sướng nửa như khổ sở.

      chưa bao giờ cho rằng: có ngày mất lý trí chỉ vì vài tiếng rên rỉ khi say tình của ai đó nhưng sờ sờ ra đấy – cơ thể thoát khỏi khống chế của lý trí, càng lúc càng điên cuồng. muốn nghe rên rỉ, nghe thở dốc càng nhiều càng tốt, vì như thế khiến : cực kỳ thỏa mãn, cũng cực kỳ hưng phấn.

      “Chậm thôi , chậm thôi …” Khi nãy, khi chậm hài lòng, nhưng bây giờ, khi như bão táp, đâm vào quá nhanh, quá mạnh, chỉ trong chớp mắt, thấy mình như bị ném lên cao, lên cao mãi, khiến thậm chí kịp thở dốc.

      “Theo kịp , cho em xỉu!” Ghé môi vào chiếc cổ ngọc ngà của mút mạnh, ra lệnh. Đêm nay, để thanh gì khác trừ những tiếng rên rỉ khi ái ân vuột khỏi môi . Mạnh mẽ và cuồng dã, đưa lên đến cao trào đầu tiên của đêm nay.

      Mà đêm… còn rất dài.

      Từ đêm đen đến khi mặt trời ló rạng phía đằng đông, nàng Phù Hiểu sa vào hang quỷ bị người ta vần vò đến rã cả xương và đầm đìa mồ hôi. được người ta bế vào bồn tắm. Mắt díp hết cả vào nhau rồi, người nhũn ra như còn xương nữa, tựa vào bờ vai rắn chắc của , khẽ mắng tiếng “đồ cầm thú” khiến cười vang, cười đến là sung sướng. cúi đầu, đặt lên trán nụ hôn đầy thương, dòng nước ấm áp sượt qua tấm lưng trần chi chít những dấu hôn của .

      “Vợ.” Vừa tắm cho vừa gọi.

      “Ừ…”

      “Sau này, đừng miêu tả người đàn ông khác trước mặt nữa, muốn đánh người đó.” Đánh cho thằng kia khác hoàn toàn với miêu tả của .

      là đồ An Gia Hòa[1].” há miệng cắn , chợt phát ra vai chi chít dấu răng là, là kiệt tác của .

      “Ai?”

      “… Nhân vật đại diện cho bạo lực gia đình.” Cả bộ phim kinh điển đó mà cũng chưa xem.

      Đường Học Chính cười khẽ, “Đừng nhìn như thế, dù có đánh thằng khác đến biến dạng cũng chạm vào sợi tóc của cục cưng bé bỏng của đâu.” Vợ quý báu biết bao, nâng tay còn sợ rớt nữa là.

      “Hừ, tra tấn em ra hình người rồi nè.” Còn chạm vào . Câu ‘lời đàn ông thể tin’ đúng là chân lý!

      Lời này cách nào phản bác, có muốn bao nhiêu lần cũng thấy đủ, muốn vùi mình vào nơi ấm áp của , mãi mãi rời .

      Nghĩ tới đó, dưới nước, thứ gì đó lại nóng và cứng rồi. Phù Hiểu ngồi người nên phát ra ngay tức khắc. sợ quá định lùi ra sau nhưng chẳng có chút sức lực nào, thế nên đành đặt hai tay lên ngực , đe dọa: “ còn cầm thú nữa là em để yên đâu!”

      lần nữa nhé em!” Đường Học Chính kéo tay lên ve vuốt cơ thể , tay kia của trượt cơ thể mềm mại của , phải cười mà đòi phúc lợi trước chứ.

      “Tuyệt đối. tuyệt đối, tuyệt đối được!” cực kỳ kiên quyết, thêm lần nữa nhất định tan xương!

      “Thế còn sao?” thốt ra câu cực giống chú nhóc đòi ăn kẹo nhưng được ăn.

      “Tự xử lý .” Nguy hiểm, nhiệt độ của cái gì đó phải nước càng lúc càng tăng, cựa mạnh, định đứng lên.

      “Tự xử lý kiểu gì?” Bàn tay to bản kìm lấy vòng eo thon thả của , người đàn ông kéo lại. Nước văng tung tóe, bầu vú mượt mà ép mạnh lên vòm ngực cứng như đá, thấy đau đau.

      Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, bàn tay như thoát khỏi khống chế của não bộ mà đặt lên bầu ngực mềm mại của , thong thả nắn bóp.

      “Đường Học Chính!”

      biết mà.” Vẻ mặt trông đến là ngây thơ, vô tội, bao giờ phải tự xử lý đâu?

      , …” Làn nước ấm áp hun đôi má thêm ửng hồng, Phù Hiểu vội đè bàn tay tác quái của chàng lại, thẹn thùng thốt lên, “Hai tay vạn năng!”

      Đường Học Chính thoáng nhướng mày, sau đó cười tà: “Được rồi, lần này tạm thế vậy.”

      Khi Phù Hiểu cho là cuối cùng mình cũng có thể thở phào nhõm và định dậy khỏi bồn tắm tay bị kéo xuống nước cách đột ngột. Sau khi tay chạm vào cây gậy nào đó vừa nóng vừa cứng, mặt lập tức đỏ lựng như núi lửa phun trào, đỏ đến thể đỏ hơn.

      “Đường Học Chính!” Tên lưu manh háo sắc này nữa!

      Khuôn mặt tuấn tú của như phóng đại trước mắt , Đường Học Chính ôm cười rồi trao chiếc hôn sâu, đặt tay lên ‘cậu ’ của mình nắn bóp, “Vất vả cho em rồi, vợ, em chịu thỏa mãn nó an ủi nó chút .”

      ấy, ấy, ấy… Tay nóng như cầm phải lửa, giãy ra được, chỉ có thể bị động chịu sàm sỡ vô chừng mực của chàng, “Đồ lưu manh…” dám nhìn thẳng vào , đành ghé vào hõm vai , cắn cái cho bõ tức.

      ‘Cậu ’ được bàn tay bé , mềm mại nắm lấy khiến hơi thở của Đường Học Chính dồn dập hơn, “Ừ, phải, em thế nào là thế đó. Nào, cục cưng bé bỏng, em bóp nó chặt hơn , mình nhanh hơn nữa nào…”

      Cùng với ngọn đèn mờ ảo và những tiếng thở dốc mờ ám, bầu khí như nóng lên, trong phòng tắm tràn đầy hơi xuân, cảnh xuân.

      [1] 安嘉和: An Gia Hòa, nhân vật trong phim truyền hình nổi tiếng của Trung Quốc “Đừng bắt chuyện với người lạ” (不要和陌生人说话), hay ghen bóng ghen gió và đánh vợ. Cũng như Việt Nam mình dùng Sở Khanh để chỉ những gã lật lọng, bạc bẽo dân Trung Quốc dùng An Gia Hòa để chỉ những gã bảo thủ, quá mức gia trưởng, hay ghen bóng ghen gió, hay đánh đập vợ con.(links phim tiếng Trung)
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 56

      Trưa hôm sau, Phù Hiểu thức giấc. Nằm trong vòng tay ấm áp của Đường Học Chính, chớp rèm mi, nhìn chăm chú khuôn mặt tuấn tú gần trong gang tấc, đôi môi mỡ màng cong lên. cắn cằm phát, xoay người định xuống giường lại bị cánh tay cường tráng quờ về, “Trốn tội?” kề sát vào chiếc tai xinh của , hỏi cách thân thiết, giọng trầm ấm. Đồng hồ sinh học của luôn rất đúng giờ, nên chỉ ngủ có lát tỉnh. Ngắm say ngủ trong vòng tay , thỏa mãn lắm, bất giác ngắm cả nửa ngày trời. Thấy sắp tỉnh, bỗng nổi hứng, nhắm mắt vờ ngủ, ai ngờ lại có hành động đáng đến vậy chứ.

      “Em đói rồi, xem có cái gì ăn .” Phù Hiểu cười hì hì.

      đặt thức ăn ở hàng rồi, người ta đưa đến ngay thôi.”

      “Ái chà, được việc ghê ta.”

      “Đương nhiên, sao nỡ để cục cưng bé bỏng của đói chứ?” Mấy việc này nhường ai đâu. sờ vòng eo thon thả, mềm mại của , ngắm cánh tay mảnh khảnh, cặp đùi thon dài của , ừm, phải chăm cho ấy béo lên tý nữa mới được.

      “Ùng ục.” Phù Hiểu đẩy ra, “Em muốn tắm.” Cả người nhức mỏi, muốn tắm nước nóng cho giãn gân cốt.

      Đường Học Chính định mở miệng gì đó bị cướp lời, “Từng người vào tắm!”

      Bị người ta nhìn ra ý đồ nhưng Đường Học Chính chẳng buồn xấu hổ. rướn người dậy, tấm chăn mỏng tang che cảnh xuân ở thân dưới của cơ thể cường tráng của , “Chẳng phải là hưởng ứng lời kêu gọi của nhà nước: ‘tiết kiệm nước’ ư?”

      “Bụng toàn nước cống thôi, đừng thêm nước nữa kẻo vỡ bụng.” khẽ hừ, chả thèm tin đâu. nhặt chiếc sơmi của lên và mặc vào, rồi xỏ hài vào phòng tắm.

      Bụng… Phép dụ của bé này cũng hóm hỉnh ghê.

      Tiếng xối nước vừa vang lên trong phòng tắm dưới lầu chuông cửa cũng réo hùa theo. Đường Học Chính vớ đại chiếc quần dài mặc vào, xuống lầu lấy đồ ăn lên cho vợ ăn.

      Dự định của là vậy, nhưng sau khi mở cửa, người gặp lại là người tuyệt đối bao giờ đưa đồ ăn, “Mẹ, sao mẹ lại đến đây?”

      “A Chính, nghe hôm qua dùng danh nghĩa của CLB Phong Hoa, có vậy?” Đường phu nhân để ý tới vẻ kinh ngạc thoáng ra khuôn mặt , vừa vào nhà vừa tươi cười hỏi.

      Ra mẹ đến đây là vì chuyện này, xem ra mẹ vui lắm rồi đây, chứ chẳng tốn công tìm chỗ ở. Đường Học Chính cười khẽ tiếng, “Hôm qua ông cụ chả gọi cho con còn gì, mẹ chưa biết ạ?”

      “Ối chà, mẹ nào dám hỏi, ông cụ nổi trận lôi đình ở nhà, chửi là thằng cháu bất hiếu, ba khuyên mãi chả được, sao mẹ dám thêm dầu vào lửa chứ?”

      Cơn giận lớn thế kia à, vậy chẳng phải thảm rồi ư? Đường Học Chính nhướng mày, có cần dùng mẹo nhỉ, về nhà ông cụ cho ăn đạn mất?

      “Aizzz, mau trả lời mẹ , thế à? định thừa kế nhà họ Hàn? Ông ngoại mà biết mừng lắm đây.” Đường phu nhân sốt sắng hỏi con trai cho ra nhẽ, tuy bà được gả vào nhà họ Đường nhưng ai mà chẳng có tình toán riêng? Nếu con bà có hứng thú với Hàn Thị… thế nhà họ Hàn bà phải lo chẳng có người kế nghiệp nữa rồi. Mặc dù thằng Thần Duệ cũng khá đó, nhưng bà vẫn thấy nó hơi thiếu quyết đoán.

      “Đừng bảo với ngoại vội, chờ con thu phục ông cụ .” Nếu hai ông cụ lại chẳng đánh nhau ấy à? Ôi, hai bộ xương già của hai cụ!

      “Ha ha, ư? Thế tốt quá. Vậy mẹ vờ như biết nhá,” Đường phu nhân vui lắm, song ngay lập tức bà lại bắt đầu lo lắng, “Ông cụ giận vậy định qua cửa ông cụ kiểu gì?”

      Đường Học Chính hất hất đầu, ngẫm nghĩ. nắm vai Đường phu nhân, đỡ bà vào phòng khách được trang trí theo kiến trúc Châu Âu điển hình, “Nào, Hàn nữ sĩ, nay mẹ vừa khéo đến đây, con cho mẹ xem vũ khí bí mật của con.”

      Đường phu nhân bật cười vì câu đùa của , “Cái thằng bé này, càng ngày càng giỏi gớm, đến cả vũ khí bí mật cũng có rồi đấy. Đúng rồi, còn chưa cho mẹ: sao đột nhiên lại thấy hứng thú với công việc làm ăn, buôn bán, chẳng phải vẫn hay than làm kinh doanh đủ kích thích đấy ư?” Bà là bà đồng ý cả hai tay làm kinh doanh, nhưng chỉ vì gia sản của nhà mẹ đẻ bà mà lý do lớn nhất là bà thích làm bộ đội. làm bộ đội, mỗi ngày đối mặt gươm, giáo, súng, đạn, lấy sinh mạng ra làm tiền đặt cược sao bà chịu nổi?

      “Chán rồi.” Đường Học Chính ậm ừ cho qua, “Mẹ ngồi đây nhé, con lên lầu đón vũ khí bí mật xuống đây.”

      “Ủa, còn phải đón à, báu vật gì vậy.” Đường phu nhân ngồi ngay ngắn chiếc sô pha dài, chợt bà liếc thấy: vai có vết gì đó, “Vai làm sao thế, bị thương à?” Bà định đứng lên nhìn cho kỹ bị Đường Học Chính nhanh tay nhanh mắt ngăn lại, “ sao đâu ạ, lâu rồi con làm nhiệm vụ lấy đâu ra thương.” Để mẹ thấy bé của lại bấn cho coi, “Mẹ ngồi , con lên lát rồi con xuống ngay.”

      “Nhớ mặc áo vào đấy, cởi trần dễ bị cảm lắm.” Đường phu nhân căn dặn.

      Đường Học Chính khoát tay.

      Chỉ mấy bước là lên tới nơi, Phù Hiểu vừa tắm xong, mặc quần áo, thấy lên hỏi: “Đồ ăn đưa đến rồi?”

      Xem ra đói lắm rồi, cười khẽ tiếng, “Vẫn chưa đưa đến, có vị khách đến đây, em theo xuống gặp ?”

      “Bạn của hả? Đợi em lát, em chải đầu cái .” Phù Hiểu đến trước bàn trang điểm, quơ mấy lược rồi cột tóc lên – kiểu đuôi ngựa, sau đó chỉnh lại chiếc T-shirt cao cổ. Sau khi chắc chắn là để lộ bằng chứng tội ác của ai đó, mới đứng dậy, : “Em xong rồi, mình xuống thôi. À, cũng mặc áo vào .” Nếu người ta mà thấy mấy vết răng vai ấy chỉ còn nước đào hố rồi chui xuống.

      Quả nhiên, Đường Học Chính thầm khen mình giỏi đoán trước, quơ đại chiếc áo khoác lên người, kéo tay . “.”

      Chuông cửa lại vang lên, “Vừa khéo, chắc là người ta đưa đồ ăn đến đó? Có đủ ba người chúng ta ăn ?” Phù Hiểu ngó đồng hồ, đúng 12 giờ trưa, quả là đến sớm bằng đến đúng lúc mà.

      “Đủ chứ, nếu bà ấy cũng muốn ăn.”

      Hai người xuống còn Đường phu nhân định ra mở cửa cho con, thế là ba người gặp nhau ở chân cầu thang.

      Hai người phụ nữ lập tức ngẩn ra.

      Đường phu nhân ngờ đến việc con mình bỗng dắt xuống, đuôi mày bà giật giật. Quả là bất ngờ nha.

      Còn Phù Hiểu, khi thấy người phụ nữ trung niên, bỗng kiềm chế được, hai bàn tay siết chặt.

      Căng thẳng à, thông minh ghê ta. Đường Học Chính vỗ vỗ bàn tay bé của , ý bảo phải câu nệ quá.

      “A Chính, này là ai vậy? giới thiệu cho mẹ à?” Đường phu nhân đứng đó, trông bà lịch mà hòa nhã, bà cười hiền từ với ông con trai quý.

      Phù Hiểu và Đường Học Chính đứng trước bà, Phù Hiểu cứng người, nhìn chăm chằm vào quý bà ấy, sắc mặt càng lúc càng nhợt nhạt hơn, với giọng đều đều, chút cảm xúc: “Tôi là Phù Hiểu.”

      Chỉ trong chớp mắt, Đường phu nhân biến sắc mặt.

      Mẹ quen được người ta nịnh nọt rồi nên cũng khá khắt khe với người ngoài, có lẽ Phù Hiều quá căng thẳng nên quên dùng kính ngữ. Chuông cửa cứ réo liên hồi, thế là Đường Học Chính giới thiệu hai người với nhau cách ngắn gọn, “Mẹ, ấy là vợ tương lai của con, Phù Hiểu. Phù Hiểu, đây là mẹ .”

      Phù Hiểu bỗng ngây ra như bị mất hồn, gật đầu cũng lắc đầu, chỉ đứng đờ ra đó như con rối gỗ.

      “Vợ, em ra lấy đồ ăn .” Thấy biểu cảm của hơi khác thường, Đường Học Chính kéo kéo , định gọi hồi hồn lại.

      Phù Hiểu ngơ ngác ừ tiếng, rồi ra cửa, người cứ đơ ra như người máy.

      Đường phu nhân xịu mặt ra lườm bóng lưng , giọng bà lớn nhưng đủ để tất cả mọi người cùng nghe được: “Mẹ đồng ý! Chị ta quá vô lễ, muốn vào nhà họ Đường làm dâu ư, tuyệt đối thể nào!”

      Đường Học Chính đến là đau đầu, “Mẹ muốn con trai mẹ độc thân suốt đời à?” Đợi Phù Hiểu khỏi, mới kéo tay mẹ ý kiến.

      đời này còn cả đống con mong được ưu ái, có bớt con nhãi khô quắt đó cũng ít!”

      “Mẹ!” Cặp mày rậm của nhíu chặt, ngờ là mẹ lại phản ứng dữ dội đến vậy, đúng là thất sách mà. Sao tự dưng lại nổi hứng giới thiệu Phù Hiểu với mẹ cơ chứ, bà rất chiều , muốn cái gì bà cũng cho , nhưng với người ngoài bà sắc sảo lắm. Chậc, quả là hiểu gì về mấy chuyện gia đình này mà. “Phù Hiểu là tốt, mẹ tiếp xúc với ấy nhiều thấy.” Đây là lần đầu tiên nhẫn nại giải thích với mẹ đó. Trước kia, hai người mà bất đồng quan điểm là toàn vênh mặt bỏ , mẹ toàn phải xuống nước trước, đến dỗ . Nhưng lần này tuyệt đối thể làm như vậy, vì nếu làm thế, mẹ trút giận lên Phù Hiểu, tình hình khi đó còn tệ hơn.

      cất công thuyết phục mẹ, lôi hết các mánh hay dùng để đối phó bà ra xài nhưng lần này lại chẳng hiệu quả tý nào. lo lắm, Phù Hiểu là cực kỳ nhạy cảm, mất ba mẹ từ những ngày niên thiếu nên vốn rụt rè hơn bình thường, hơn nữa, dạo rồi vừa xảy ra chuyện của Dương Mật… Nếu mẹ cứ giữ thái độ này nghĩ thế nào?

      “Mẹ, chuyện mẹ có đồng ý hay để hôm khác sau, giờ mẹ trưng cái thái độ này ra chẳng phải là muốn con mất mặt ư? Khéo người ta lại con thằng đàn ông lớn đùng rồi mà vẫn còn bú tí.” Đường Học Chính nặng lời, khóe môi cúp xuống.

      Nghe vậy, Đường phu nhân vội dỗ: “A Chính, mẹ có ý đó. Được, được, chúng ta tiếp tục quan sát, mẹ làm mất mặt, chuyện của do quyết định.” Dù sao có rất nhiều chuyện có thể giấu con làm, tội gì phải chọc tức thằng bé chứ.

      Đường Học Chính làm gì chả biết bà nghĩ gì trong bụng? Nhưng đây chỉ là kế tạm thời thôi, muốn thuyết phục mẹ còn phải bàn mưu tính kế kỹ hơn.

      Tạm giải quyết xong mẹ, Đường Học Chính vội vàng ra cửa. Sao ấy nhận hàng lâu vậy, hay là lại nghe được cái gì nên nghe rồi.

      Ra đến cửa, Đường Học Chính thấy bé nhà mà chỉ thấy cậu nhân viên giao hàng với vẻ mặt: biết nên làm gì bây giờ. Cậu chàng cầm tay chiếc hộp lớn, trang trí hoa lá cỏ cây rất bắt mắt và nghển cổ, ngó vào trong nhà. Thấy ra, cậu chàng vội nở nụ cười : “Tiên sinh, đồ ăn ngài gọi đây.”

      “Cái vừa ra đâu?” Đường Học Chính nhíu mày, nhìn xung quanh nhưng chẳng thấy Phù Hiểu đâu.

      “Gì? À, ngài muốn cái buộc tóc đuôi ngựa ấy hả, hình như ấy bận gì phải, chạy vội rồi.” Cậu còn thấy kỳ, nếu từ trong nhà ra, tốt xấu gì cũng nên giúp chủ nhà nhận hàng rồi hẵng chứ. Ai ngờ ta cứ cúi gằm mặt, vội vàng lách qua cậu luôn.

      “Cái gì?!” Đường Học Chính đạp cửa xông ra thấy biển báo thang máy biểu thị thang máy dừng ở lầu 1. Tối qua, ngại phải xa nên về biệt thự ngoại ô mà vào ở căn hộ cao cấp ở khu Nhị Hoàn, ngờ lại xảy ra chuyện dở hơi này. nghe được những lời mẹ nên bỏ luôn rồi? Có thể lắm chứ, lần trước, chỉ hiểu lầm là muốn ‘bao’ thôi mà thèm tiếp điện thoại của , hôm nay, bị mẹ chồng tương lai chê thẳng thừng thế, lại chẳng giận à? Chậc, sao lại khiến mọi chuyện rối hết cả lên thế này. Ấn nút gọi mãi mà thang máy chả lên tới nơi, Đường Học Chính sốt ruột, chau mày.

      “A Chính, sao rồi?” Đường phu nhân nghe thấy tiếng cũng theo ra.

      Đường Học Chính thèm để ý đến bà nữa. giới thiệu vợ cho bà biết – chuyện vui đến thế, bà những ưng lại còn xị mặt ra với .

      “Chị ta rồi?” Hừ, lá gan bé thế ư.

      “Hứ.” Đường Học Chính nóng ruột vì thang máy lại dừng ở lầu 5 rồi, đẩy cửa vào lối thoát hiểm, chạy thang bộ từ lầu 20 xuống: mong là Phù Hiểu chưa xa.

      “A Chính!” Cái thằng này!

      “Tiên sinh!” Đồ ăn ta gọi…

      Sau cùng, Đường phu nhân mặt khó đăm đăm nhận hộp đồ ăn gọi, rồi ngồi xuống sô pha, đợi con về. Hừ, chỉ vì con ranh con biết điều mà dám xị mặt ra với bà, có buồn cười cơ chứ! Trong cơn giận dữ, bà hồi tưởng lại cảnh tượng vừa nãy, khi bà và chị ta gặp nhau. Cái con ranh láo toét đó nữa, trông thấy bà còn trưng cái bộ dạng lạnh lùng ra, đôi mắt của nó… quá vô lễ, làm bà phát bực. Hình như trước kia bà từng bắt gặp đôi mắt ấy ở đâu… Dần dần, Đường phu nhân như nhớ đến chuyện gì… Con ranh đó nó tên gì?

      “Tôi là Phù Hiểu.”

      “Tôi là Phù Hiểu!”

      “Là con bé đó!” Đường phu nhân kinh hoàng bật dậy.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 57

      Đường Học Chính lao xuống lầu 1, trán đầm đìa mồ hôi, nhìn chung quanh nhưng chẳng thấy bóng .

      Phù Hiểu chạy đến ga tàu điện ngầm gần đó rồi. còn khoảng hơn mười tệ tiền lẻ trong túi, mua vé, rồi như người mất hồn hòa vào đám đông qua cổng soát vé. Ngắm những đoàn tàu réo còi vút qua, vô thức lên chuyến tàu. Ga này đông lắm, khi lên vừa hay có người xuống, thế là chỗ ngồi.

      Cửa tàu từ từ đóng kín, còi tàu réo vang, đoàn tàu lao về phía trước, mới đầu chậm, sau đó mới nhanh dần. Tàu như dải sáng trong lòng đất tối tăm, đẹp vẻ đẹp khác lạ. Dần dần, tàu lại giảm tốc độ, chậm dần rồi dừng trước mặt đám đông đợi tàu ở ga khác. Tàu chở hết lượt khách này đến lượt khách khác, những hành khách vì kiếm sống mà bôn ba.

      Mà dường như tất cả những điều đó… chẳng liên quan gì đến hết. ngồi như chết lặng chiếc ghế tàu, mặt cúi gằm, hai tay đặt lên đùi, nhìn chăm chăm sàn tàu đầy rác, hai mắt vô thần. Tàu lăn bánh rồi lại dừng rồi lại lăn bánh, nhưng vẫn hề nhúc nhích. quan tâm đến việc mình dừng ở ga nào, cũng quan tâm đến việc mình về đâu. chỉ ngồi ngây ra đó, ngơ ngơ ngác ngác.

      lâu, lâu sau, mới thở dài, cúi mình, vùi mặt vào hai lòng bàn tay. Bờ vai rung rung, giống như khóc mà cũng giống như cười.

      Những hành khách quanh đó liếc hành vi kỳ quặc của cái rồi thôi. Trong thành phố lớn này, vấn đề phát sinh nhiều lắm, ai biết nguyên do của là gì chứ? Họ lo cho mình còn chả xong, hơi đâu mà lo cho người khác.

      Hết ga nọ lại đến ga kia, tàu điện ngầm chạy vòng tròn nên có ga cuối. Chẳng biết qua bao lâu, cuối cùng Phù Hiểu cũng ngẩng lên. Dưới ánh mắt khác thường của những hành khách khác, đứng dậy. Khi tàu dừng, xuống tàu. Khi này, tuy sắc mặt vẫn nhợt nhạt, vẻ mặt vẫn lạnh lùng nhưng thẫn thờ như khi vừa lên tàu nữa.

      từ từ bước lên cầu thang, chợt nghe thấy có người gọi từ phía sau: “Phù Hiểu tiểu thư.”

      Theo bản năng, quay đầu lại, thấy người đàn ông mặc comple, thắt ca vát, rất ra dáng nhân viên công sở. ta vội vã đến trước mặt , “Phu nhân của chúng tôi cho mời .” được lệnh theo Phù Hiểu, phu nhân ra lệnh: mà xuống khỏi tàu điện ngầm đưa đến chỗ bà luôn. ngờ lại ngồi tàu lâu đến vậy, ngồi ngây người như đánh rơi hồn phách ở chốn nào.

      cần phải hỏi cũng biết là ai, Phù hiểu lạnh lùng quay , “Tôi có nhã hứng đó.”

      “Phù tiểu thư.” Người đàn ông đứng chắn trước mặt , “Coi như giúp tôi vậy, nếu đến đó, tôi rất khó xử.”

      Phù Hiểu cắn môi dưới, thấy ta cũng chỉ là bất đắc dĩ khỏi siết chặt nắm tay, “ dẫn đường .”

      Nơi họ gặp nhau là quán trà u tĩnh, Đường phu nhân phất tay ra hiệu cho pha trà xuống rồi quay sang trẻ vừa bước vào lô riêng này, bà cười: “ ngờ bé năm nào trở thành thiếu nữ, tôi nhận ra đó.”

      Phù Hiểu bước đến, ngồi vào vị trí đối diện với bà, “Ông con trai quý báu của bà cũng thành người lớn sao tôi còn là bé được chứ.”

      Khóe môi Đường phu nhân giật giật, nhưng bà vẫn rất lịch mời uống trà. Phù Hiểu cũng khách sáo, nhấc chén trà lên, hơi uống cạn. Nuốt dòng nước trà đắng chát xuống bụng, lạ thay thế nhưng lại thấy đắng.

      Hai người lặng trong chốc lát, Đường phu nhân dịu dàng mở lời, “Chẳng phải nhà ở thị trấn S ư? Sao lại lên Bắc Kinh thế? du lịch?”

      “Có chuyện gì mời bà thẳng cho.”

      Đường phu nhân chỉ thấy con nhãi ranh đó vẫn đáng ghét như xưa. Cả thành phố Bắc Kinh này, nào có ai dám giở giọng đó ra với bà chứ. Nhưng cái con nhóc thối này… từ mười năm trước trưng cái bộ dạng lạnh lùng ra với bà, chuyện cứ như đấm vào tai người ta, lần đó, thậm chí chị ta còn dám… “Sao lại quen A Chính thế?” Nhớ về chuyện cũ, giọng bà khỏi đanh lại.

      Đôi mi của Phù Hiểu run run, rót chén trà cho mình, thong thả đáp: “Tôi ước gì tôi chưa từng biết ta.” Ông trời đùa trò đùa lớn cỡ nào, phải chăng ông ấy thấy vẫn chưa đủ thê thảm? Theo logic này, chắc trở thành vĩ nhân đây.

      “Vậy sao còn cùng chỗ với nó? Còn dụ dỗ nó để nó chịu lấy ai khác ngoài , bây giờ, nó hớt hải chạy tìm đó, vì mà nó nổi cáu cả với tôi!” Nghĩ đến việc con trai bà nổi cáu với bà chỉ vì , bà lại càng tức tối hơn.

      Phù Hiểu nở nụ cười trào phúng, “Áy náy? Muốn bù đắp lỗi lầm?”

      thể nào!”

      thể nào ư? Tại sao? ta tốt với ta bởi vì ta biết: ta đâm chết ba mẹ ruột ta, chăm sóc ta lương tâm ta cắn rứt cả đời!” Trong căn phòng tĩnh lặng, Phù Hiểu gằn từng tiếng, như muốn phóng thích nỗi tuyệt vọng tràn ngập trong .

      “Thằng bé vốn biết ba mẹ chết trong vụ tai nạn đó!” Thấy công kích con mình, Đường phu nhân khỏi lớn tiếng phản bác.

      Tiếng đàn tranh du dương vang vọng trong căn phòng yên tĩnh đến đáng sợ ấy, trẻ gầy yếu như thể nghe hiểu lời bà, “Bà … cái gì?”

      Đường phu nhân vốn định ra, nhưng cứ thấy cặp mắt bướng bỉnh của là bà lại thể phản bác. Bà ngồi thẳng người lên, định xuất ra uy nghiêm của bề : “Tôi là thằng bé biết ba mẹ chết trong vụ tai nạn đó.”

      “Bà có ý gì?” Lòng trĩu nặng, hiểu lắm ý trong từng câu từng chữ bà ta . ta biết ư? Là hung thủ gây ra vụ tai nạn ấy mà ta lại biết nạn nhân là ai ư?

      “Lúc ấy, thằng bé cũng bị thương , khi nó hoàn toàn tỉnh táo lại mọi chuyện được giải quyết rồi. Thằng bé là đứa lương thiện, nhưng ngày ấy nó còn kiêu căng, ngạo mạn lắm. Nếu để nó biết lỗi lầm nó gây ra hại chết hai người, có lẽ nó bao giờ đứng lên nổi nữa. Thế nên nhà chúng tôi quyết định cho nó biết . Sau khi vết thương khỏi hẳn, A Chính bảo muốn xin lỗi, bị ba nó đánh cho trận, tôi chỉ với nó là có người bị thương trong tai nạn, lành vết thương và về nhà rồi. Về sau, nó cũng nhắc lại chuyện này nữa.”

      Phù Hiểu hốt hoảng, chuyện cũ như dòng thủy triều tràn vào suy nghĩ của . Gia đình vốn là gia đình hạnh phúc với ba thành viên, nhưng sau chuyến du lịch ngọt ngào nhân kỷ niệm ngày cưới của ba mẹ , hạnh phúc tan thành tro bụi. nhận được cuộc gọi báo tin ba mẹ sắp về mà nhận được cuộc điện thoại báo tin ba mẹ vĩnh viễn về nhà. Năm ấy, mới mười sáu tuổi, cả thế giới như sụp đổ trước mắt , bao giờ tìm lại được vòng tay ấm áp của ba mẹ, phải trưởng thành chỉ trong đêm. theo chú lên Bắc Kinh nhận tro cốt của ba mẹ mới biết: đường cao tốc sân bay, ba mẹ bị đám học sinh cấp ba say rượu lái xe đâm vào, khi họ được đưa đến bệnh viện quá trễ… Lúc đó, cậu thiếu niên lái xe đâm vào họ cũng hôn mê giường bệnh. Điều chờ đợi cậu ta: là phiên tòa xét xử kín, là mãi mãi bị bêu danh “kẻ sát nhân vị thành niên”. Mẹ của cậu ta vứt cho mấy thùng tiền, hống hách đòi giải quyết riêng với , thế là ném trả chỗ tiền đó vào người mẹ cậu ta. hận lắm, hận thể khiến cậu ta sống cả đời trong nhà tù. Nhưng sau đó, có hai ông bà già đến tìm , sức khỏe của hai cụ còn tốt mà khuôn mặt hai cụ tiều tụy vì buồn lo. Hai cụ là ông bà nội của cậu ta, hai cụ đến xin lỗi thay cháu mình, hai cụ áy náy lắm. Hai cụ hỏi về dự định trong tương lai, cũng hứa thu xếp chu đáo cho cuộc sống sau này của , nhưng đếm xỉa đến hai cụ. Mắt bà nội cậu ta sưng húp, đỏ hoe vì khóc, ánh mắt bà cụ nhìn tràn ngập khẩn cầu, mà há miệng mấy lần cũng thốt nổi câu. cũng muốn mặc kệ hai cụ lắm, nhưng bà cụ thương cháu quá, cuối cùng cũng kìm nổi lòng mình, cầm tay khóc lóc van xin. Bà cụ : tha cho thằng bé lần này , nó còn trẻ lắm, chặng đường tương lai của nó còn dài lắm, chuyện này hủy hoại cuộc đời nó. Ông nội cậu ta cũng cháu như tính mạng, nhưng chỉ siết chặt chiếc gậy ba toong, quát vợ, cho bà cụ nữa. Nhìn hai ông bà già mái tóc bạc phơ, nỡ làm cứng, tan cửa nát nhà, chẳng lẽ cứ phải hại nhà người ta giống mình mới được ư? có thể thờ ơ với hung thủ nằm giường bệnh, nhưng thể nhẫn tâm làm tổn thương hai ông bà già tóc bạc phơ, nỡ nhẫn tâm để họ phải độc trong những năm tháng cuối đời. đến bệnh viện nhìn cậu ta, cậu ta hôn mê giường bệnh, bị băng bó kín mít trông như xác ướp. nhìn chăm chăm vào cậu ta, nhìn lâu, lâu. Rồi, hỏi ông cụ cùng đến bệnh viện: sau này, cậu ta trở thành người tốt chứ? Khoảnh khắc ấy, ông nội cậu ta, người ông trải qua bao giông tố cuộc đời run giọng. Ông cụ siết chặt chiếc gậy đầu rồng trong tay, : ông cam đoan. Trong chớp mắt, mắt ướt nhòe. Đúng vậy, người này còn trẻ lắm, con đường cậu ta phải còn rất dài, rất dài. Ba mẹ hiền lắm, tốt bụng lắm, nhất định họ cũng hài lòng với cách làm của ? Mắt nhòa vì nước mắt, : vậy hãy sống cho tốt, sống cả phần của hai người họ nữa.

      Chuyện cũ là vậy đó, khắc cốt minh tâm đấy nhưng khi qua rồi nhớ lại cũng chỉ như vòng quay của chiếc đèn kéo quân thôi. Phù Hiểu thở dài, cứ nghĩ có thể chôn mãi nỗi đau ấy trong lòng, bao giờ nhắc lại. Ai có thể đoán được rằng: câu chuyện ấy lần nữa được khơi dậy, theo cái cách gần như là vớ vẩn nhất trần đời này. Cậu thiếu niên đâm chết ba mẹ năm đó lại trở thành người đàn ông mới đêm qua còn đầu ấp tay gối với . Trái đất này… thực đến vậy ư?

      “Phù tiểu thư, tôi những lời này với là có chuyện muốn nhờ giúp.” Giọng Đường phu nhân truyền đến từ chốn xa xăm.

      Phù Hiểu lặng .

      “Chuyện quá khứ chúng ta hãy để nó qua , cần phải làm phức tạp mọi chuyện lên, có đồng ý ?” Tuy bây giờ, nếu có biết chuyện đó thằng bé cũng gục ngã, nhưng nó mãi mãi là vết thương trong lòng thằng bé.

      Phù Hiểu nhìn ra ngoài cửa sổ, nở nụ cười nhạt thếch, rất nhạt, rất nhạt…

      “Tôi thấy cũng ra quyết định rồi, có việc gì cần tôi hỗ trợ ?” Dù hỏi Đường phu nhân cũng ngầm biết: chị ta bao giờ có thể cùng chỗ với A Chính. Song hòng tránh những phiền phức cần thiết, bà thấy nên đuổi chị ta sớm hơn.

      Hỗ trợ? “… Có”
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 58

      Lúc này, Đường Học Chính mặt mày bí xị ngồi trong nhà Dương Mật. vừa chuyền di động từ tay nọ sang tay kia vừa “ôm cây đợi thỏ” – đợi Phù Hiểu về “nhà mẹ đẻ”. bé kia dễ dỗi quá thôi, cứ thế chạy ra ngoài, di động cũng cầm theo, chả biết có mang tiền theo ? Chẳng phải lúc ấy kêu đói ư, giờ ăn gì chưa biết? Aizzz, chán quá , sao mãi chả về thế này?

      Dương Mật và Tiêu Nhiên trong kỳ nghỉ ngày Quốc tế Lao động, hai người ngồi tiếp chàng mà nóng hết cả ruột. Ngày trước, mỗi lần chàng đến chơi, hai người họ cũng tiếp đãi rất cẩn thận. Bây giờ, khi biết gia thế hiển hách của chàng, họ đâm ra biết phải tiếp đãi thế nào. Nhất là khi này, chàng xị mặt ra có vẻ rất vui… Con bé Hiểu chết tiệt kia nữa, nó bò về thử xem, xem có cho nó te tua , chuyện lớn cỡ này mà lại là người cuối cùng được biết… nên, nên, bây giờ nó là người phụ nữ của Đường thiếu, ô dù của nó to lắm… Nhưng sao yên lành nó lại cãi nhau với Đường thiếu chứ? Tính nó đỏng đảnh vậy nha… xảy ra chuyện gì?

      Chợt tiếng chuông di động vang lên, Dương Mật vừa mới hồi hồn lại sau những phút thất thần nhất thời chưa nghe ra là điện thoại của ai réo.

      Thế nhưng Đường Học Chính tiếp điện thoai, là cuộc gọi số điện thoại, gọi bằng điện thoại công cộng? “Alo? Phù Hiểu?”

      “Đường Học Chính.” Từ điện thoại truyền ra giọng đều đều, vô cảm, là Phù Hiểu.

      “Ừ, ở đâu? đến đón em.” Đường Học Chính đứng dậy.

      “Chúng ta chia tay .”

      Đường Học Chính thoáng ngừng lại, cũng chưa biến sắc mặt, vừa về phía cửa vừa trả lời: “Ừ, được. Chúng ta gặp nhau chuyện.” Gặp đét cho mấy phát vào mông mới là lạ ý.

      “Trong nhà người mẹ rất ghê gớm, còn ghê gớm hơn cả mẹ chồng Dương Mật, mẹ chồng Dương Mật còn chửi thẳng vào mặt người khác.” Giọng đều đều, chút dao động, chút cảm xúc mà sao Phù Hiểu lại thể lau hết được nước mắt mặt mình, cứ lau, lau mãi và nước mắt cứ tuôn rơi, “Em ghét điều đó, em muốn cùng chỗ với nữa.”

      Tim Đường Học Chính quặn đau, sao có thể nghe ra giọng nghẹn ngào cơ chứ, “Bé ngoan, tất cả đều là lỗi của . ra là bà giận nên mới giận cá chém thớt em đấy mà, liên quan gì đến em đâu.”

      “Em tin đâu, trừ khi mẹ xin lỗi em, với em là bà hoan nghênh em trở thành người nhà họ Đường nhà , em mới cùng chỗ với . Nếu , sau này, chúng ta gặp lại nhau nữa.”

      đáng để em quý trọng đến vậy ư, chỉ vấp chút trắc trở đòi vứt bỏ?” Đường Học Chính cũng giận rồi, bước vào thang máy, ấn nút đóng cửa đánh “tạch” cái.

      Phù Hiểu lặng lúc lâu, cố nuốt xuống nghẹn ngào, bờ vai gầy của run rẩy, “Tạm biệt, Đường Học Chính.”

      chậm rãi cúp điện thoại, ngửa mặt lên nhìn trời hòng ngăn dòng lệ tuôn rơi. Năm đó, nhìn cậu thiếu niên nằm giường bệnh và nghe ông cụ Đường cam đoan, cũng vứt bỏ hận thù rồi. Năm đó, cho và cũng cho chính mình con đường để được giải thoát. Ngày nay, biết từ bao giờ tha thiết nên càng thể có những suy nghĩ về trả thù , hại cũng hại chính mình. Chỉ có điều, thể và mãi mãi thể cùng chỗ với , chấm dứt rồi.

      “Alo?” Nghe những tiếng “tút” dài truyền ra từ điện thoại, Đường Học Chính bực đến nỗi muốn vứt quách di động cho rảnh nợ. Đợi đến lúc tìm được xem, cho trận cho mà coi!

      mở danh bạ, rất nhanh tìm ra số điện thoại, gọi cho số điện thoại đó, “Là tôi, tìm địa chỉ buồng điện thoại công cộng vừa gọi vào máy tôi cho tôi, càng nhanh càng tốt!”

      Chạng vạng, Đường Học Chính vác bụng tức về nhà tổ núi, đợi người giúp việc ra mở cửa, thò chân ra đá tung cửa rồi luôn vào phòng khách lớn, mặc cho đống thiết bị báo động réo vang. Cả căn nhà náo loạn hết cả lên, cả bảo vệ cũng chạy đến mới biết là tâm trạng của Đường thiếu cực tốt nên giận cá chém thớt lên họ.

      Cả Đường phu nhân ngắm tranh chữ với khách thấy chuông báo động réo quá cũng phải giương giọng hỏi: “ xảy ra chuyện gì hả?”

      “Rầm” tiếng, cửa phòng tranh bị đá tung ra, Đường phu nhân giật thót người, thấy người vào là con trai mình khỏi quở trách: “A Chính, nổi điên cái gì.”

      “Mẹ, con muốn chuyện với mẹ.” Lúc này, còn chuyện gì cần hỏi cho ra nhẽ hơn chuyện bé của chứ? Thế nhưng lại gọi điện thoại công cộng ở nhà ga, gọi xong là mua vé chạy luôn, đặc biệt trong túi đến là nhiều tiền.

      “Cái thằng bé này, có mắt à, thấy mẹ có khách sao.” Đường phu nhân mắng câu, rồi kéo lại bảo, “ đoán xem ai đến chơi nào?”

      Đường Học Chính lấy đâu ra tâm trạng mà đoán mới chả đố xem ai đến chơi, liếc qua cái, thấy Tiêu Thiển Thiển ngồi chiếc ghế gỗ lê và mỉm cười với , “Đường thiếu, tâm trạng tốt à?”

      “Sao lại đến đây?” Đường Học Chính hỏi thẳng.

      “Ai lại hỏi khách đến nhà thế bao giờ? Thiển Thiển ra nước ngoài mười năm mới về nước đó, con bé đến thăm chúng ta, sao lại hỏi người ta câu bất lịch thế hả.”

      sao đâu mà , ấy toàn giở cái giọng đó ra với con thôi, con cũng quen rồi.” Tiêu Thiển Thiển đứng dậy, hôm nay mặc chiếc váy liền thân của Chanel, tôn lên dáng người hoàn hảo và làn da trắng mịn của .

      “Ha ha, cũng phải, trước kia hai chị thân nhau lắm mà, tôi còn phải lo chị lạ nhau làm gì.” Đường phu nhân cười dài nhìn , rồi bà quay sang Đường Học Chính, , “ xem, năm đó Thiển Thiển đẹp tệ, hôm nay, khi hoàn toàn trưởng thành, con bé càng đẹp hơn, đẹp quốc sắc thiên hương.”

      Tiêu Thiển Thiển che miệng cười duyên, “ à, người tâng bốc con kiểu đó con xấu hổ đó.”

      tâng bốc, tâng bốc đâu, toàn lời đó.”

      Nếu Phù Hiểu có hành te tua có lẽ tán gẫu với hai người họ đôi câu. Nhưng bây giờ, hơi đâu mà làm cái việc đó, chỉ nhếch mép cười cười, rằng.

      “Thằng ranh thối thây này, mày có điên đâu mà chọc cho cả nhà rối hết cả lên thế hả.” Tiếng mắng của ông cụ Đường vang lên từ phía sau.

      có gì.” Có mặt Tiêu Thiển Thiển tiện , bĩu môi, “Con nằm lát.” Hạ hỏa.

      “A Chính!”

      “Thằng ranh thối thây kia!” Khi ngang qua ông cụ Đường, cụ đưa gậy ba toong cản lại, “Vào phòng tao lát, tao có chuyện phải với mày.” Dây thần kinh nào bị chập rồi, mà lại đòi nương tựa nhà tư bản.

      rảnh.” vòng qua đầu cây gậy của ông cụ, thẳng lên lầu buồn ngoái lại.

      Ông cụ Đường xém chút nữa phi luôn cây gậy ba toong vào ót chàng.

      Cả cửa buồng mình Đường Học Chính cũng đá tung, thấy lòng mình phừng phực lửa, làm cách nào cũng dập được. đá văng chiếc ghế cản đường, ngã người vào chiếc giường lớn êm ái, hít sâu mấy hơi, nhìn trần nhà được trang trí lộng lẫy mà trong đầu toàn là hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp của Phù Hiểu. bé đáng đánh đòn, chẳng chịu tin tuởng gì cả, gặp có chút chuyện thôi cũng lại trốn như bay. Còn ngồi tàu hỏa chứ… hình như còn chả cả mua vé ngồi, mua chiếc vé đứng rồi lên tàu luôn, tàu hỏa từ đây về chỗ cũng phải hai mấy tiếng đồng hồ lận. Đường Học Chính càng nghĩ càng xót ruột, tối qua, để ngủ đủ giấc, hôm nay vẫn chưa ăn uống gì, giờ, lại còn chen chúc tàu hỏa, thế sức sao mà chịu nổi chứ?

      Sao mình lại chấm ấy nhỉ, bé con chịu để người ta yên tâm. Aizz, lại vẫn là lỗi của . nên quá chủ quan, cứ thế mà để hai người phụ nữ gặp nhau. Bây giờ, cuối cùng cũng có thời gian để mà hồi tưởng chi tiết tình hình khi đó, biểu cảm và hành vi của Phù Hiểu rất kỳ quái, giống như căng thẳng, trái lại giống như… kinh hãi? Tại sao? Lẽ nào trước kia từng gặp mẹ rồi? Đường Học Chính híp mắt lại, bắt đầu suy ngẫm về giả thiết có khả năng thành ấy. Phù Hiểu là tốt, nếu ấy biết người mình gặp là mẹ chồng tương lai ấy bao giờ yên lành lại vô lễ (khác hẳn với lúc bình thường) với bà. Trước hôm nay, hai người họ từng có xích mích gì?

      Nằm giường suy nghĩ hồi lâu, vẫn thấy mọi chuyện rất mông lung. Người giúp việc lên mời xuống ăn tối, chán nản, vào phòng tắm, tắm nước lạnh hòng áp chế những nôn nóng trong lòng, rồi xuống.

      Vào phòng ăn, thấy Tiêu Thiển Thiển chưa . liếc cái, điềm nhiên giải thích, “ mời nhiệt tình quá, tôi từ chối được.”

      “Sao con lại mấy lời khách sáo ấy, lâu rồi được gặp con, giữ con lại ăn với bữa cơm mà con cứ chối đây đẩy là sao.” Đường phu nhân vờ giận, trách.

      “Dạ, vậy con cung kính bằng tuân lệnh.” Tiêu Thiển Thiển cười đáp lời.

      “Ha ha, vậy mới nghe được chứ. Nào, nào, A Chính, con ngồi cạnh Thiển Thiển , giúp mẹ chiêu đãi khách quý của nhà ta cho tốt nào.”

      Tâm trí của Đường Học Chính bay đến tận đẩu tận đâu rồi, ý kiến ý cò gì, đặt mông ngồi vào bên phải Tiêu Thiển Thiển.

      Do vừa tắm xong nên từ tỏa ra khí tức sạch , nhàng. Tiêu Thiển Thiển nhìn cái, thấy nhìn thức ăn mâm chớp mắt.

      Đường phu nhân ngồi đối diện với hai người họ, càng nhìn hai người bà càng thấy vừa lòng. Nhìn hai đứa nó xem, đây mới là kim đồng ngọc nữ, đôi trời sinh chứ, mặt nào cũng xứng đôi! Nếu Thiển Thiển thành vợ thằng bé, ngày nào cũng ngồi thế này tốt quá. Nghĩ vậy, bà cười với ông cụ Đường ngồi ở ghế chủ tọa: “Ba, ba xem kìa, có phải hai đứa nó đẹp đôi lắm ? Đám ngôi sao trong phim chiếu ti vi, con cũng thấy đẹp đôi bằng hai đứa nó nha.”

      Thấy con dâu vậy, ông cụ Đường cũng quay sang, híp mắt lại quan sát rồi cười khà, “A Chính sao xứng được với Thiển Thiển, con bé là tốt, có học thức lại ngoan ngoãn, A Chính chỉ là thằng ranh hư đốn thôi.” Tuy cụ cũng thấy trông hai đứa khá đẹp đôi, nhưng cụ vẫn chưa quên lần trước, thằng ranh này long trọng giới thiệu (nhưng hụt) với cụ , cụ thấy mình tham gia vào chuyện của lũ trẻ hơn.

      Đường Học Chính mặt chút biểu cảm nhìn mẹ cái, thấy mẹ thu được tín hiệu cảnh cáo từ mình mới dời mắt , cong môi cười: “Ông cụ, nội cũng tinh mắt gớm. Hàng ngũ người theo đuổi Tiêu đây sắp dài đến sao Hỏa rồi, sao còn đến lượt con.”

      Tiêu Thiển Thiển cười điềm nhiên, “Đường thiếu khiêm tốn quá rồi, nể chúng ta quen biết nhiều năm, tốt xấu gì tôi cũng cho chen ngang vào hàng.”

      “Tôi đắc tội Tiêu đại tiểu thư lúc nào ý nhở? Mà phải nghĩ ra trò này để chỉnh tôi.” Đường Học Chính đáp cách biếng nhác.

      Tiêu Thiển Thiển ngẩn ra, nhướng mày: “Tôi giấu kỹ thế mà vẫn bị phát à?”

      Đường phu nhân còn muốn nữa, bị Đường Học Chính lườm cái đành phải thôi. Bà đành chuyển đề tài: “Coi hai đứa con trêu đùa nhau kìa, Lão Đường về ăn cơm đâu, chúng ta ăn thôi.”

      Đường Học Chính ngày ăn gì, biến cơn giận thành thèm ăn, bưng bát lên ăn ngấu ăn nghiến. Tiêu Thiển Thiển ăn uống , nhìn và từng và cơm lớn mà vui: người này ý à, ở bên ngoài mà ra vẻ với thiên hạ đến quý tộc châu Âu cũng chả sang bằng, ai mà biết bản chất là bộ dạng này cơ chứ. Chẳng qua, sao lại thấy thế này cũng rất MAN?

      “A Chính, đừng cắm cúi ăn mình thế, gắp thức ăn cho Thiển Thiển nào.” Đường phu nhân .

      Đường Học Chính quay sang, “ thích ăn gì cứ gắp tự nhiên, tôi gắp lỡ phải món thích rồi lại ngại từ chối.” Có phải bé của đâu mà phải ép ăn mấy món cay khi toàn ăn cay chứ, nhắc đến chuyện này mới nhớ: “Mẹ, nhà mình có đầu bếp giỏi nấu món ăn của Tứ Xuyên ?”

      Đường phu nhân phân vân: sao tự dưng thằng bé lại hỏi chuyện này, nhưng bà vẫn gọi quản gia lên để hỏi, quản gia đáp: “Món ăn của Tứ Xuyên vừa cay vừa nóng, phu nhân lo mấy món đó tốt cho sức khỏe cụ nên mới mời đầu bếp nấu món ăn của Tứ Xuyên.”

      Đường Học Chính gật đầu, “Vậy mấy hôm nữa, cậu thu xếp rồi chọn lấy người, nhớ là những phải nấu ngon mà còn phải giỏi cả phối hợp dinh dưỡng nhé.”

      “Vâng.”

      Ông cụ Đường : “Nhà mấy đầu bếp rồi, sao còn đòi mời đầu bếp nấu món ăn của Tứ Xuyên, mà nhà cũng có ai ăn cay đâu cơ chứ?”

      “Yên tâm, khác có người ăn ạ.”

      Tiêu Thiển Thiển chớp rèm mi dài, lẽ nào ấy vẫn nhớ: ăn cay?
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 59

      Cơm nước xong xuôi, Đường Học Chính định lên bị Tiêu Thiển Thiển gọi lại, “A Chính, tôi tìm có chút chuyện.”

      Đường Học Chính ngẫm nghĩ: “Vào thư phòng .”

      Thế là ông cụ Đường tấm tức, cụ gọi nó , giờ người đẹp ngoắc cái là nó liền, đồ ranh con nặng sắc già.

      Đường Học Chính để nàng vào thư phòng trước còn gọi người giúp việc bưng hai chén hồng trả lên. Mở cửa ra, dẫn vào bàn uống nước bằng gỗ gụ. “Chuyện gì?”

      làm sao thế?” Tiêu Thiển Thiển vắt chéo chân cách tao nhã, hai tay đặt vào nhau và để lên đùi.

      Đường Học Chính ngồi vào vị trí đối diện nàng, nghe ra câu hỏi của nhưng định trả lời nó, “ có gì.”

      “Nhưng tôi chưa thấy giận dữ ra mặt thế này bao giờ, ai chọc giận ?”

      “Tiêu đại tiểu thư, ý của tôi là: có liên quan gì đến .” ta cho là phạm nhân mà ta thẩm vấn chắc?

      Vẻ mặt thư thái của Tiêu Thiển Thiển lập tức bay sạch, ngồi thẳng dậy: “… Đúng là có lòng tốt giúp người mà bị người khinh mà!”

      “Hả, tôi rất tiếc.” Đường Học Chính trả lời đến là có thành ý, “Tóm lại là có chuyện gì? Tôi mệt rồi.”

      … ngày trước cũng cái tính này, bao nhiêu năm rồi mà chẳng tốt lên chút nào.” Tiêu Thiển Thiển nghiến răng, giọng bực tức: ấy vẫn thế, vui thế nào cũng được, hơi mất vui tý là trưng cái mặt đó ra, chả ai bốc đồng bằng ấy.

      “Cám ơn lời khen của .”

      “Tôi là con hèn nên mới quan tâm !” Tiêu Thiển Thiển đứng phắt dậy, biến khỏi thư phòng nhanh như gió. Người ta biết quý trọng tội gì mà phải ở đấy cho người ta ngứa mắt.

      Đường Học Chính còn chả buồn nhúc nhích, gác đôi chân dài lên bàn, “tách” – bật lửa châm điếu thuốc.

      Người giúp việc lên, lúng ta lúng túng đứng ở cửa hỏi: “Thiếu gia, trà này…”

      “Mang vào đây .”

      Chỉ lát sau, Đường phu nhân vào: “A Chính, hôm nay làm sao thế? Sao Thiển Thiển lại giận dữ bỏ hả?”

      “Sao con biết được, ả đàn bà lão toét.”

      “Aizzz, sao lại người ta thế, nhất định là chọc tức con bé, chứ sao yên lành con bé lại bỏ .”

      “Ừ, mẹ cũng phải, chiều nay, chắc Phù Hiểu nhà ta cũng có chuyện khó ra lời.” Đường Học Chính nhả vòng khói trắng, “Nào, mẹ, mời mẹ uống trà.”

      Đường phu nhân ngờ là mới mấy câu lái sang chuyện Phù Hiểu, bà hơi biến sắc mặt, “So sánh thế sao được? Chiều nay là mẹ tận mắt thấy, mẹ còn chưa mắng chị ta vì vô lễ của chị ta được câu nào đâu, là chị ta chẳng chẳng rằng chạy mất dạng đấy chứ.”

      “Đó là mẹ trước mặt người ta: mẹ đồng ý, vợ con yếu đuối lắm, mẹ thế ấy lại chẳng chạy à.”

      Nếu chị ta yếu đuối vậy tốt. Đường phu nhân nhủ thầm trong bụng. Mười năm trước, chị ta chẳng qua chỉ là con ranh con đến từ thị trấn thôi mà hề sợ họ rồi, còn dám ném trả tiền lên người bà. “ thuyết phục kiểu gì cũng có tác dụng đâu. Tóm lại là mẹ ngứa mắt chị ta, đừng mơ tưởng viển vông nữa. xem , muốn gì có nấy, sao lại thích con ranh con đó chứ. nhìn Thiển Thiển xem, hơn chị ta mọi mặt luôn, thế mà còn chọc giận người ta, để người ta bỏ .”

      “Được rồi,” Đường Học Chính ngắt lời càm ràm của bà, nhắc bà ngồi xuống, “Hàn nữ sĩ xinh đẹp và tao nhã của chúng ta hợp niệm “kinh của các bà mẹ” đâu.”

      Đường phu nhân bật cười vì câu đùa của con, ngồi xuống cạnh chàng, nhấp ngụm hồng trà trong chén chàng đưa, : “Ai bảo chẳng để mẹ được yên tâm, mẹ muốn làm người mẹ ít lời cũng được.”

      “Con muốn làm mẹ yên tâm lắm nhưng là mẹ chịu đấy chứ. Lần trước, cả cái tiểu thư đỏng đảnh Chúc Đình Đình mà mẹ cũng vứt cho con được. Giờ, con tự tìm được tốt để lấy làm vợ mẹ lại vui.”

      Đường phu nhân biến sắc mặt, đặt chén xuống, : “Chỉ giỏi xoay mẹ vòng vòng thôi, thế giới này muôn hình muôn vẻ, mẹ gặp nhiều người lắm rồi, mẹ còn biết có phải tốt ư? Mẹ thấy chị ta chỉ là con bé quê mùa, thiển cận, tương lai là người lãnh đạo, đứng mọi người, vợ sao có thể là đứa con nhen cỡ vậy chứ?”

      Đường Học Chính ngả người, khoác tay lên thành ghế, nhìn bà cách bí hiểm.

      Con của bà còn là cậu bé có làm gì cũng qua nổi mắt bà từ lâu rồi, bà bị nhìn đâm hơi chột dạ, liền cả giận, xịu mặt xuống, “ nhìn mẹ kiểu đó làm gì?”

      “Con chỉ suy nghĩ thôi,” Đường Học Chính gãi cằm, “Con luôn thấy mẹ bài xích Phù Hiểu quá mức, về lý mà : hai người còn chưa từng chính thức gặp mặt, nên có những phản ứng dữ dội đến vậy. Có phải… hai người quen nhau từ trước ?”

      Trái tim Đường phu nhân như rớt đánh “bịch” cái. Bình thường, thằng bé này luôn tỏ ra nó là chàng phóng khoáng, để bụng mấy chuyện vụn vặt, nhưng nếu động não, nó còn gian hơn cáo nữa kìa. “ luyên thuyên gì vậy, nếu mẹ biết chị ta sớm hơn mẹ để hai chị dính vào nhau.”

      đó?”

      “Mấy chuyện kiểu này mẹ giấu làm gì? Mẹ là người thế nào chứ, đâu rảnh mà quen chị ta.”

      “Vậy con cũng thẳng luôn, mẹ mà chấp nhận Phù Hiểu cứ chờ xem con trai mẹ độc thân suốt đời .” Khó khăn lắm mới tìm được người con ấy, “À, cũng đừng trông mong gì chuyện có cháu bế nha.”

      “Cái thằng này…” Đường phu nhân giận quá buột miệng mắng, nhưng bà chợt nghĩ lại, con bà là kiểu người gì bà còn biết ư? Nó từng có vô số bạn tài mạo song toàn mà còn chẳng nào trói được trái tim nó, con ranh Phù Hiểu đó ư… Có lẽ nó chỉ thấy lạ miệng thôi, qua thời gian nữa, có khi nó còn chẳng nhớ nổi ý. Nghĩ vậy, bà cũng coi như mình thông suốt, hắng giọng: “Tùy , dù gì mẹ cũng thích chị ta, có thế thôi.” nên ép nó, cứ để kệ nó thời gian, tự nó thấy chán thôi.

      Vì mẹ tỏ thái độ quá kiên quyết, nên Đường Học Chính tuy cũng cho là hai người phụ nữ này quen nhau nhưng vẫn còn nghi vấn. Vì nghi vấn đó, chiều hôm sau, tìm đến người đứng đầu Bộ Tư pháp.

      Ông Mạc Viễn Đông vừa họp xong, cười đón : “Học Chính, ngại quá, để con phải đợi lâu, có chuyện gì mà con tìm chú Mạc gấp vậy?”

      Đường Học Chính đứng lên, “Chú Mạc, con dám giấu, con có chuyện muốn nhờ chú giúp.”

      “Ha ha, con ra xem nào.” Ông Mạc Viễn Đông giục ngồi xuống, bảo người thư ký vào cùng ông pha trà.

      “Con muốn xem ghi chép về vụ tai nạn của con năm đó.” Đây là trong những đầu mối tìm được, sáng nay, khi thức giấc, nghĩ nghĩ lại cũng xác định được mẹ và Phù Hiểu có từng gặp nhau chưa và nếu có là ở đâu, đây là manh mối mà cho là diệu vợi nhất và cũng là manh mối mà muốn tin nhất.

      Ông Mạc Viễn Đông ngạc nhiên, “Chuyện qua lâu vậy rồi, sao đột nhiên con lại muốn xem chúng chứ?”

      “Con có chút chuyện cá nhân nên cần. Con đến phòng lưu trữ hồ sơ hỏi họ năm đó nguyên đơn rút đơn kiện, cấu thành án nên hồ sơ vụ tai nạn được đưa vào kho dữ liệu điện tử, chỉ có hồ sơ dự bị bằng giấy. Con thấy trình tự lấy hồ sơ quá phức tạp, nên đến nhờ chú giúp.”

      “Hả, thế à, chuyện thôi, con ngồi , chú gọi cuộc điện thoại cái.”

      Đường Học Chính gật đầu, ngó đồng hồ, khi này, biết bé của ở nơi nao? Nghĩ là làm, gọi cú điện thoại, chuông réo bốn, năm tiếng giọng nữ tiếp điện thoại, “Đường thiếu?”

      “Gặp được chưa?”

      “Gặp được rồi, Phù tiểu thư theo tôi đến toa nằm rồi, vừa nãy, Phù tiểu thư cũng ăn chút ít.”

      người ấy có tiền ?”

      “Hình như có nhiều lắm.”

      “Ừ, tâm trạng ấy thế nào?”

      “Ừm… Phù tiểu thư trông rất buồn, sắc mặt nhợt nhạt lắm.”

      Đường Học Chính lặng giây lát, : “Chăm sóc ấy cho tốt, đừng để ấy phát , cố hết sức nhét tiền cho ấy.”

      “Vâng.”

      Cúp điện thoại, Đường Học Chính ngồi ngay ngắn chờ tin tức. Mạc Viễn Đông cũng gọi điện thoại xong, đứng dậy khỏi bàn làm việc, bảo với : “Chú bảo họ tìm rồi, tìm được mang đến đây.”

      “Dạ.”

      “Dạo này chú bận quá, có thời gian đến thăm ông cụ Đường, ông cụ vẫn khỏe chứ?”

      “Khỏe lắm ạ, ông cụ còn hăng hái lắm.”

      “Ha ha, thế tốt quá.”

      Cửa vang lên hai tiếng gõ kiểu lấy lệ, Mạc Vu Phi vội vàng xộc vào, “Ông già, tài liệu con nhờ ba tìm giúp có chưa?”

      “Gọi tao là Bộ trưởng.” Ông Mạc Viễn Đông lườm chàng cái.

      Mạc Vu Phi nào có chú ý mấy chuyện vặt vãnh ấy, nhìn người khách chễm chệ sô pha với vẻ ngạc nhiên, “Sao mày lại chạy đến đây?”

      “Chuyện cá nhân.”

      Chuyện cá nhân gì mà phải chạy đến tận đây giải quyết, Mạc Vu Phi đâm tò mò. hỏi han gì mà ngồi phịch xuống cạnh ba , tán chuyện đông tây kim cổ với Đường Học Chính, đợi chàng kia tự mở lời vàng ngọc giải thích ràng.

      Khoảng nửa giờ sau, cửa phòng lại được gõ vang, lần này người đến quy củ hơn: “Bộ trưởng, hồ sơ ngài cần đây ạ.”

      “Vào .”

      Thư ký trình cho ông Mạc Viễn Đông bộ hồ sơ, ông đưa luôn cho Đường Học Chính, “Này, thứ con cần đây này.”

      “Con cám ơn chú Mạc.” Đường Học Chính đón lấy.

      “Cái gì thế?” Mạc Vu Phi hỏi.

      “Hồ sơ vụ tai nạn giao thông cũ ấy mà.” Đường Học Chính cũng giấu diếm, mở luôn túi hồ sơ ra.

      Vì là vụ án bên nguyên đơn rút đơn kiện nên cũng phải hồ sơ chính quy gì, chỉ có vài bức ảnh và ghi chép trường, bỏ qua tất cả đống giấy tờ đó, tìm xem luôn ghi chép về đương của vụ án, khẽ nhíu mày, đọc lướt qua. Là cặp vợ chồng du lịch… bởi vì tài xế xe kia quặt xe gấp nên cú đâm chính diện, ba người bị thương … đoạn sau giống như mẹ , biên bản ghi lại là người nhà bị đơn bồi thường rất nhiều tiền, bên nguyên đơn rút đơn kiện, chữa trị vài ngày cho vết thương lành hẳn rồi về.

      Đường Học Chính nhận ra là mình vừa thở phảo nhõm cỡ nào, tuy cho rằng chuyện đó là thể, nhưng nếu nó mà là toi rồi.

      “Mày cần thứ này làm gì?” Mạc Vu Phi băn khoăn, thứ nó cầm tay và lật xem, hình như là thứ làm ra hồi “du lịch” nước ngoài?

      có gì.” Đường Học Chính nhìn đồng hồ, nghĩ có lẽ mình nên thị trấn S sớm chút, thế là xếp gọn tập hồ sơ tay, cất vào túi rồi đưa trả cho ông Mạc Viễn Đông, “Con cám ơn chú Mạc, chú giúp con rất nhiều rồi đấy ạ.”

      “Chút việc con con ấy cái gì mà giúp mới chả giúp, hôm nào rảnh qua nhà chú uống với chú mấy chén nhé.”

      “Được ạ, vậy chú Mạc à, con còn chút việc, con trước nhé.” vỗ vai Mạc Vu Phi, gật đầu chào ông Mạc Viễn Đông rồi ra ngoài.

      Mạc Vu Phi chú ý đến thằng bạn, bởi vì vừa giật được tập hồ sơ từ trong tay ông Mạc Viễn Đông, đọc lướt qua lần, vẻ mặt đến là quái. Đợi Đường Học Chính khỏi, rờ tay lên con dấu dập bìa tập hồ sơ, hỏi: “Ba, vụ tai nạn đó của A Chính, ba cũng biết đôi chút phải ?”

      “Đương nhiên, cú đâm rất mạnh, Học Chính cũng hôn mê tận mấy hôm.” Ông Mạc Viễn Đông nhấp ngụm trà.

      Đêm đó, Mạc Vu Phi về nhà sớm hơn thường lệ. lần vào mật thất trong thư phòng ông Mạc Viễn Đông, mở chiếc két bảo hiểm trong phòng ra cách thành thạo, lấy ra từ trong két xấp hồ sơ và tìm được tập hồ sơ. mở tập hồ sơ nọ ra, đọc qua lần, càng đọc cặp mày càng nhíu chặt hơn, đến khi đọc đến tên người nhà của nạn nhân triệt để ngẩn người.

      Chuyện gì diễn ra vậy trời?
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :