1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 50

      Sếp lớn của đơn vị bà Tiêu nghe về Đường Học Chính khi lên lầu rồi. Đầu tiên, ông này liếc bàn tiệc thứ hai, sau đó, hỏi khẽ: “Ai là thiếu gia nhà họ Đường thế?”

      Bà Tiêu biết chống chế sao, đành phải thú : “Là cậu trai trẻ ngồi bàn thứ hai bên tay phải.”

      Bàn thứ hai bên tay phải chỉ có bốn người ngồi nên rất dễ phân biệt, ông sếp có hơi mập mạp nọ nom mặt mày của Đường Học Chính, cau mày, khẽ trách, “Lão Tần, sao bà lại xếp chỗ kiểu đó? Chẳng lẽ bà biết ý nghĩa của CLB Phong Hoa ư? Hay bà thấy cậu ta ít tuổi, cho cậu ta là thằng ranh chỉ biết dựa hơi cha ông, nên mới sơ sảy cậu ta? Tôi bảo chứ: tôi cũng vất vả lắm, tốn biết bao nhiêu là tiền mới được vào làm hội viên CLB đó, mà ở đó, tôi cũng chỉ là hội viên cấp thấp nhất thôi. Bà vẫn định để thế kia ư?” Nhà họ Hàn và nhà họ Đường là ai kia chứ, người thừa kế mà họ dạy ra hay lộ diện là kẻ bất tài hay sao? Chỉ có kẻ thường thường mới hay lên tít ở trang đầu các tờ giải trí thôi, đời thứ ba của hai gia tộc lớn đó phải thần bí thế này, phải ít lộ diện thế này, mới thể khinh thường đó.

      Bị các sếp phê bình, bà Tiêu khổ mà biết than với ai, đành gật gù vâng dạ. Bà cũng biết thân phận của Đường Học Chính cực kỳ tôn quý nên tươi cười dẫn mấy ông sếp đơn vị bà đến chỗ , “Học Chính à, giới thiệu với cháu nhé. Đây là sở trưởng sở , Sở trưởng Dư. Còn hai vị này là sở phó sở , Sở phó Vương và Sở phó Du.”

      Sở trưởng Dư cắp cặp tài liệu, cười đến là thân thiện, “Chào cậu, chàng trai.”

      Đường Học Chính ngẩng lên nhìn nhưng định đứng dậy, “Chào mọi người.” cười khách sáo, trong khi đám người dồn cả chú ý vào mình dưới bàn, vẫn nghịch bàn tay bé của ai đó.

      Hai ông sở phó đứng cạnh đó có phần quen, lâu lắm rồi mới có người chào họ theo kiểu quá lễ phép này, thế người đó lại còn là cậu thanh niên chỉ đáng tuổi con họ nữa chứ.

      Sở trưởng Dư hề để bụng chuyện đó, ông tìm đề tài chuyện phiếm, “Ông bà đây là?”

      “À, chú ấy là ba mẹ của em tôi.” Khi giới thiệu ông Dương và bà Dương, giọng thân thiết hẳn, hơn nữa giới thiệu Dương Mật là “chị dâu” theo Tiêu Nhiên mà giới thiệu là “em ” theo Phù Hiểu, “Chính là ba mẹ dâu đó. chú ấy từ quê lên đây ăn cưới con. Lúc tôi ở nhà họ Dương, chú giúp đỡ tôi nhiều nên hôm nay, tôi đến đây với chú.”

      “À, ra là thông gia của Lão Tần. Ha ha, chúc mừng hai vị, chúc mừng hai vị gả con .” Sở trưởng Dư cười tươi rói, những lẵng hoa dưới lầu là mấy ông lớn nể mặt hai người này mà tặng đây.

      “Cám ơn, cám ơn.” Ông bà Dương có phần câu nệ, đứng dậy cám ơn.

      “Ngồi , đừng khách sáo thế. Nhưng sao hai vị lại ngồi đây thế này, hôm nay là ngày vui của con hai vị cơ mà. Hai vị là ba mẹ dâu phải ngồi bàn tiệc chứ. Nào, nào, nào, để tôi đưa mấy vị lên đó.” Sở trưởng Dư nhiệt tình mời.

      “Ha ha, cần đâu, chúng tôi ngồi đây được rồi. Sở trưởng Dư à, mấy ông mau lên bàn ngồi .”

      Đường Học Chính ngồi im nhúc nhích, chỉ cười nhạt chứ gì.

      Bà Tiêu sốt ruột lắm, bà đến kéo bà Dương, cười cực kỳ thân thiện, “Chị thông gia, tôi bận đón khách ở dưới kia nên chưa kịp lên đây xem thế nào, sao chị ngồi vào đây thế này? Mau lên bàn tiệc ngồi , hôm nay, chị cũng là nhân vật chính đó!”

      “Gì? Vậy…” Lần này đến lượt ông bà Dương thấy khó hiểu. Phù Hiểu mỉm cười, nắn nắn tay tỏ ý khen ngợi.

      “Nào, nào, nào, để tôi đưa chị lên. chị ngồi đây, người biết lại tưởng nhà họ Tiêu chúng tôi biết đường cư xử.” Bà Tiêu kéo mạnh hơn hòng kéo bà Dương đứng dậy, rồi bà bảo với Phù Hiểu ngồi cạnh đó: “ trẻ à, Dương Mật có mời bạn bè, mấy cậu ấy ngồi cả dưới kia. Các cháu thanh niên, ngồi với nhau cho vui. Hay để dẫn cháu xuống đó nhé?”

      Lần này bà Tiêu chọc tức rồi, vốn rất bực vì bà ta gián tiếp làm vợ của Đường đại thiếu gia khóc nên mới giở trò này… Những người mượn tên đều là những người quyền cao chức trọng nhất nhà chỉ sau có lão thủ trưởng, mấy ông tàng tàng còn chưa đến lượt đâu nhé. Bà ta giỏi , bà ta làm thế ra bà ta coi tấm lòng thành của với vợ ra gì ư?

      Trái lại, Phù Hiểu thấy thế cũng sao cả, chỉ cần ông bà Dương nhận được tôn trọng đích đáng là vui rồi. nghĩ: mình vốn là bề dưới, mình ngồi đâu mà chả được. định vâng người đàn ông nắm tay lên tiếng trước: “ cần đổi chỗ, cháu thấy chỗ này rất tốt. Chú Dương, cháu ngồi đây lâu nên muốn đứng dậy đâu nữa.”

      “Học Chính?” Bà Tiêu kinh ngạc lắm. Trước kia, mấy lần bà tình cờ gặp cậu ta, lần nào cậu ta cũng rất khách sáo với bà. Sao hôm nay, cậu ta cứ như cố ý chống đối bà vậy? “Cháu thấy đấy…”

      Sở trưởng Dư cũng là người tinh ý, ông lăn lộn quan trường bao nhiêu năm rồi mà. Nghe giọng là ông biết hài lòng nên ngăn bà Tiêu lại, cười ha hả, bảo, “Tôi cũng thấy ngồi chỗ này tốt hơn ngồi mâm , chỗ kia gần sân khấu quá. Học Chính, cháu biết chọn chỗ lắm.” Ông đùa rồi ngồi xuống cạnh , “Mấy ông nè, chúng ta ngồi cả đây nhé?”

      Thấy vậy, hai ông sở phó cũng ngồi xuống theo.

      “Sở trưởng Dư?” Bà Tiêu lại càng khó xử hơn, sao mọi người ngồi bàn tiệc dưới cả thế này? Vậy số ghế trật hết vai vế mất?

      Đường Học Chính chớp mắt, nở nụ cười cười đầy ý.

      Kỳ lạ ghê, ba ông chú mà Tiêu phu nhân đưa lên toàn sở trưởng với sở phó, sao thấy mấy ông ấy cứ như nịnh nọt Đường Học Chính hay sao ý?

      Người Trung Quốc vốn chú ý số ghế ngồi, ngồi ghế , ghế trước hay ngồi ghế dưới, ghế sau phân vai vế người ngồi. Bây giờ, mấy người vai vế nhất ngồi cả bàn tiệc dưới, mấy ông cán bộ cấp dưới họ sao ngồi nổi bàn tiệc chứ? Vài người kiếm cớ lân la đến bàn nọ ngồi, chỉ còn mấy vị cán bộ là thể tự mình viện cớ xuống, lại cũng thể ngồi nổi bàn tiệc là xịu mặt ra, đợi bà Tiêu xếp chỗ lại. Bà Tiêu bất an lắm, cười xin lỗi từng người rồi xếp họ vào bàn khác.

      Tuy chức của mấy người nọ quá to nhưng trong giới trung thượng lưu thủ đô, họ cũng là những người có uy tín. Hôm nay, vụ xếp chỗ của nhà họ Tiêu khiến họ ngồi vào bàn tiệc rồi còn phải bò xuống dưới, làm họ thấy rất mất mặt. Mấy vị cán bộ nọ cố nén giận trong lòng, ông cán bộ hói đầu bảo: “Lão Tần à, bà làm thế này mà coi được à? Thế này chẳng phải bà biến chúng tôi thành trò hề cho mọi người xem ư?”

      Bà Tiêu nghe vậy sợ đến vã mồ hôi lạnh, vội chối đây đẩy, “, , , Đội trưởng Lý, ngài gì vậy? Tôi đâu dám thế chứ? ra là Học Chính cậu ấy đến bất ngờ quá, cậu ấy còn trẻ nên nóng tính. Các ông cho tôi xin lỗi.”

      vị lãnh đạo khác cười lạnh, “Gọi thân thiết ghê, Lão Tần, có ô dù lớn vậy rồi nhưng cũng chớ quên chúng tôi nha.”

      Bà Tiêu đành ngậm bồ hòn làm ngọt, luôn miệng xin lỗi rồi vì xấu hổ quá mà kiếm cớ rời . Bà liếc bàn ông bà Dương ngồi mà sốt hết cả ruột. cần phải cũng biết, mấy ông cán bộ mà bà xếp lại chỗ cho họ nhất định là oán bà lắm. Lần này xong rồi, vốn bà xếp họ ngồi bàn tiệc là để họ thấy bà nể họ, giờ thành ra bà cố ý chơi đểu họ. đúng là tự bê đá đập chân mình mà! Sau này, có chuyện gì nhờ đám người nọ, kiểu gì họ chẳng châm chọc lại cho. Aizzz, đều do mình có mắt tròng, ném vàng nhặt đá, nghe giọng Đường Học Chính là biết cậu ta ưa bà. Ai mà ngờ nhà họ Dương còn có mối quen biết này cơ chứ?!

      Bà Tiêu nản quá, chẳng muốn ở lại mà khắc phục hậu quả chút nào nhưng vẫn phải gượng cười, đứng chỉ đạo nhân viên phục vụ dọn bàn tiệc đầu tiên bên tay phải xuống ngay trước mặt mọi người.

      Dương Mật nào có biết chuyện xảy ra lầu chứ. Mãi đến khi dâu, chú rể vào hội trường, mới ngỡ ngàng nhận ra: ba mẹ mình ngồi vị trí chủ tọa, bàn đầu tiên bên tay phải. siết chặt bó hoa cưới, nhìn ba mẹ cười rạng rỡ, nhìn Phù Hiểu cười tươi rói, nhìn Đường Học Chính cười thản nhiên. chớp mắt, cố nén để giọt lệ nơi khóe mắt tràn mi.

      Sau đó, khi dâng trà cho ba mẹ, Dương Mật nắm tay ba mẹ khóc òa như trẻ con. Tất cả mọi người đều cho là nỡ xa ba mẹ, nào ai biết câu chuyện đằng sau.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 51

      Trong bữa ăn, Phù Hiểu vừa ăn vừa chú ý nghe những người cùng bàn chuyện. nghe thấy họ với Đường Học Chính cái gì mà “CLB Phong Hoa,” “Lão Tướng quân” rồi “Tổng giám đốc Hàn”. Rồi, đến khi chúc rượu nhau, đám cán bộ nọ chúc rượu Đường Học Chính trước rồi mới chúc rượu ông bà Dương. Hành động này của họ càng khiến khó hiểu hơn. Tuy chưa làm ở đơn vị hành chính bao giờ nhưng biết: nếu Đường Học Chính chỉ là người thường đám lãnh đạo nọ khách sáo với đến vậy: Chẳng phải ấy chỉ là bộ đội thôi ư? Dù ấy có là bộ đội đặc chủng ở tuổi này, quân hàm của ấy cũng thể quá cao cho được? Sao mấy ông nọ cứ làm quá lên thế chứ? Còn nữa, sao trông ấy cứ như ấy quen với mấy cảnh này lắm rồi?

      “Sao em toàn ăn cay thế hả, uống hớp canh vào kẻo đau dạ dày.” Tuy bận xã giao với mấy ông sếp nhưng Đường Học Chính vẫn quên chú ý Phù Hiểu. Thấy toàn ăn cay vội cản lại, đồng thời vẫy nhân viên phục vụ để nhân viên nọ mang canh đến bàn tiệc họ ngồi, rồi múc chén canh đặt trước mặt .

      “Canh này có bạch quả, em thích.” Phù Hiểu cau mày.

      cho em kén ăn.” Ăn cay nhiều quá nhỡ đau bụng sao.

      “… Đồ Hitler.” thầm , nhấp ngụm canh cách tình nguyện.

      “Ha ha, Tiểu Đường à, chỉ có cháu con bé mới chịu nghe đó. Hiểu Hiểu nó kén ăn lắm nên mới gầy thế này.” Bà Dương cười lớn. Hôm qua, bà còn trằn trọc ngủ được nhưng hôm nay (dù bà biết cụ thể đầu đuôi câu chuyện) thấy vấn đề khiến vợ chồng bà buồn lòng được giải quyết tốt đẹp bà cũng yên lòng.

      “Em nghe thấy chưa?” Đường Học Chính nhân cơ hội này răn dạy , cái nàng này mà có món cay mâm là toàn lười ăn thôi.

      “Em có kén ăn đâu chứ, còn hơn chán nhá.” Phù Hiểu phản bác, mới khó hầu ý, nguyên liệu nấu phải là đồ tươi ngon nhất, hơi có tý vấn đề là chịu đụng đũa liền.

      Giọng điệu thân thiết này dễ khiến người ta nghĩ lắm nha, Phó sở trưởng Du sực ngộ ra, cười bảo: “Hóa ra hai bạn trẻ là đôi.” Chả trách khi Lão Tần bảo họ tách ra ngồi, cậu chàng vui. Aizzz, Lão Tần vốn là người cẩn thận, chu đáo, sao trong mấy chuyện quan trọng này lại sơ sót hoài vậy.

      Đường Học Chính chỉ cười cười, thừa nhận cũng phủ nhận.

      Ông Dương với bà Dương thoáng liếc nhau rồi quay sang nhìn Phù Hiểu thấy nàng cong môi cười và cúi đầu húp canh.

      Dương Mật thay bộ sườn xám ra mời rượu, đến bàn họ nhà ngồi đầu tiên. Sau khi vòng mời tất cả mọi người, vội rời sang bàn khác mà rót đầy ly rượu cho Đường Học Chính, với vẻ cảm kích: “Đường thiếu, chén rượu này là Dương Mật tớ nhất định phải kính cậu. Ơn đức của cậu, tớ cám ơn thế nào cũng đủ. Tớ câu này có vẻ biết lượng sức mình, nhưng sau này, nếu cậu cần tớ, chỉ cần cho tớ biết, tớ làm hết khả năng của mình để giúp cậu.”

      Đường Học Chính cười cười, “Muốn cám ơn cám ơn chồng cậu , nếu cậu ấy nhờ tớ làm thế này.” Lời này cũng là Phù Hiểu dặn , bảo: xảy ra chuyện này, nhất định hai vợ chồng xích mích với nhau, thể để điều đó làm rạn nứt tình cảm vợ chồng họ được.

      Tiêu Nhiên đứng ngay sau Dương Mật, mặt thoáng lên vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ giây sau khôi phục bình tĩnh vốn có. Sau đó, có phần hổ thẹn, gật đầu đầy cảm kích với Đường Học Chính.

      Dương Mật nghe thế cũng sửng sốt, quay sang nhìn chồng, “Sao chẳng chịu gì với em cả…” cảm động lắm, hóa ra vẫn luôn nghĩ cho .

      Nhìn nụ cười tràn đầy hạnh phúc nở môi Dương Mật, người có công lớn nhất lần này – Phù Hiểu cười híp mí, thế là tốt rồi, mọi người ai cũng vui vẻ cả.

      Đường Học Chính ngắm cười, tâm hồn đẹp quá, nghĩ: sao vợ mình đáng thế biết? Làm việc tốt mà gióng trống khua chiêng, đòi lưu danh, đòi người ta biết đến là tốt giả tạo – như hôm nay ý, còn người tốt thực thụ là phải giống kìa, là người có công nhất trong chuyện này nhưng đòi ai biết ơn mình, thậm chí còn sẵn sàng đem tiếng tốt nhường cho người khác.

      Tuy những người khác nghe ra ý trong những câu của họ nhưng ông bà Dương hiểu, hiểu rất : ra việc xếp chỗ này là Tiểu Đường giúp giải quyết? Chả trách thái độ của nhà thông gia quay ngoắt 180 độ luôn! Chỉ có điều: chẳng phải Tiểu Đường là sinh viên trường quân đội ư, sao mọi người nể mặt thằng bé thế?

      “Hiểu Hiểu, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy con?” Bà Dương kéo Phù Hiểu, hỏi khẽ.

      “Con cũng lắm, chỉ cần giải quyết được vấn đề là tốt rồi.” Bạn Phù Hiểu với vẻ lạc quan.

      Bà Dương biết gì, nếu ai cũng nhìn mọi chuyện thoáng như con bé tốt quá.

      Qua mấy tuần rượu, thấy Phù Hiểu ăn khá no Đường Học Chính hỏi có muốn về . Khi này, hơi chếnh choáng rồi, nãy giờ đông người mời rượu quá mà. Phù Hiểu nhìn Dương Mật khắp các bàn tiệc để chúc rượu, rồi lại nhìn sang ông bà Dương đặt đũa xuống, hỏi hai ông bà: “Chú Dương, hay để chúng con đưa chú về nghỉ trước nhé, Dương Mật bận lắm, con ở đây cũng biết chuyện với ai.”

      Hai ông bà liếc nhau, “Cũng được, vậy để Tiểu Đường ngồi với các đồng chí lãnh đạo, chúng ta về trước ?”

      “Cháu cũng say rồi, về là cháu gục liền đó.” Đường Học Chính cười cười, đứng dậy đầu tiên, tiện tay nhấc luôn chiếc túi xách của Phù Hiểu vắt ở lưng ghế.

      Đám người ngồi cùng bàn họ cũng đứng lên giữ lại, Đường Học Chính híp mắt, tựa vào người Phủ Hiểu ra vẻ say lắm rồi. Ông bà Dương sợ chếnh choáng, nhắc Phù Hiểu dìu .

      Bà Tiêu từ đầu buổi tiệc đến giờ toàn loanh quanh ở mấy bàn họ nhà trai ngồi chứ dám đến đó chúc rượu. Giờ bà thấy đám Đường Học Chính định về, nhìn Tiêu Nhiên bận tiếp rượu bàn khác lại bị ông Tiêu liếc mắt ra hiệu bất đắc dĩ phải ra tiễn khách. Thấy bà, Đường Học Chính cười, phô hàm răng trắng đều tăm tắp, “Tiêu phu nhân, em cháu sau này còn phải nhờ nhiều. Con bé còn , đôi lúc còn hiểu chuyện, đừng chấp nhắt con bé. Có gì cứ bảo cháu, rồi cháu mắng con bé giúp .”

      Ông bà Dương nhìn Đường Học Chính với ánh mắt đầy cảm kích.

      Bà Tiêu vội đỡ lời: “Sao cháu lại thế, Dương Mật là tốt, rất hiếu thảo và nghe lời, có gì để chê trách cả. thích con bé lắm, sau này, còn tốt với con bé hơn.” Người ta thế rồi, sau này, bà còn dám làm gì chị ta nữa chứ? Ô dù của chị ta to thế cơ mà. Tuy khi mấy câu này, bà có hơi phật ý những sau khi về nhà, đếm chỗ tiền mừng cũng thôi. Những ông to tặng lẵng hoa đến, ai cũng mừng từ vạn trở lên, Đường Học Chính lại càng rộng rãi hơn. Ngược lại, mấy ông cán bộ bà mời, ông nào ông nấy mừng ở mức tối thiểu cho đám cưới. Thành ý của hai nhóm khách khác hẳn nhau. Hơn nữa, Dương Mật có mối quen biết này cũng rất có lợi cho nhà họ Tiêu bà. Nghĩ vậy, bà thôi hoạnh họe nữa, cũng bất giác thấy ưng Dương Mật hơn. Nhưng đó là chuyện về sau.

      Mấy ông cán bộ tiễn mấy người họ đến đầu cầu thang, sau ông bà Dương chối khéo mãi mới quay vào. Ông bà Tiêu đưa mấy người họ xuống lầu, Dương Mật và Tiêu Nhiên cũng muốn xuống tiễn nhưng Phù Hiểu ngăn họ lại, “Hai người tiếp khách , em và Đường Học Chính đưa chú Dương, Dương về.”

      Đường Học Chính khoác vai Phù Hiểu. Tuy thời nay, xã hội đại, quan hệ giữa nam và nữ có thoáng hơn, bạn bè bá vai bá cổ nhau cũng là chuyện bình thường, nhưng Dương Mật vẫn thấy khi Phù Hiểu và Đường Học Chính đứng cạnh nhau, giữa họ toát lên thân mật tên, động tác của họ hợp nhau đến khó tin. mải tròn mắt nhìn nên quên hỏi. Đến khi sực nhớ ra, muốn hỏi họ xuống lầu rồi.

      Mấy người họ thong thả xuống lầu, nhân viên khách sạn vẫn chưa dọn hai hàng lẵng hoa chỗ khác nên Phù Hiểu có thể đọc những dòng chữ dải băng cho thỏa trí tò mò, đọc xong… mồ hôi lạnh của vã ra như tắm: “Những người này… là họ hàng nhà cả à?”

      “Ừ, hai ông họ Đường là bác cả và chú út , ông họ Cốc là chồng hai , ông họ Hồ là ông xã dì út …”

      “Ngừng-ngừng-ngừng.” Phù Hiểu vội cắt ngang lời giới thiệu của , sắp xỉu rồi nè. Nhà khác có người họ hàng làm to cỡ đó quý lắm rồi, sao , dì, chú, bác nhà ấy… ai cũng… quyền thế vậy trời?

      “Em sao thế?” Đường Học Chính đương nhiên biết nghĩ gì nhưng cố tình giả ngu. lo biết mình nên cho biết gia thế của mình kiểu gì để khỏi sợ quá chạy mất, vừa hay có kiện này. nghĩ bây giờ để biết đôi chút sau này dễ chấp nhận thân thế của hơn. Còn nữa, biết tỏng ông bà Dương quá ủng hộ việc bọn họ thành đôi, hôm nay, thể với hai chú ấy chút chút sau này muốn qua cửa hai chú ấy cũng dễ hơn. Tục ngữ rồi: ăn quả nhớ kẻ trồng cây, ai lại làm khó dễ người giúp mình bao giờ.

      mũi tên trúng hai đích.

      …” Lẽ nào ấy là…

      “Học Chính, cháu có say lắm ?” Thấy cứ dựa vào Phù Hiểu hoài, bà Tiêu hỏi với vẻ quan tâm.

      “Cháu sao.” Đường Học Chính lắc đầu, cười đáp lời.

      “Hôm nay, cháu cũng uống nhiều rồi. Hiểu Hiểu, con dìu Tiểu Đường .” Bà Dương .

      Tuy người sặc mùi rượu nhưng Phù Hiểu vẫn có cảm giác là dễ say bí tỉ thế. thấy nghi nghi nhưng cũng gì.

      Ông Tiêu và bà Tiêu đưa họ đến cửa khách sạn, nghĩ xem nên gọi ai đưa họ về chiếc Hummer của quân đội dừng trước hai người, tài xế chỉn chu trong bộ quân trang xuống mở cửa xe. Đường Học Chính để Phù Hiểu và ông bà Dương ngồi ghế sau, còn ngồi vào ghế phụ. Ông Tiêu vờ ngạc nhiên, lén ngó biển xe, biển xe là: 京 V0….[1] Ông khỏi cảm thán, chàng trai này quả là kín tiếng, may mà có nhà thông gia chứ hai vợ chồng ông cũng giống những người khác, chẳng bao giờ biết được thân phận của cậu ta.

      đường về căn hộ mà Dương Mật và Tiêu Nhiên thuê, bà Dương như sực nhớ ra điều gì, bảo: “Hiểu Hiểu, trí nhớ của tệ quá , Dương Mật có đặt phòng khách sạn cho con rồi, khách sạn tên cái gì Lai ý nhỉ. Hay Dương khách sạn ngủ với con nhé, chú Dương con về ngủ nhà hai đứa nó mình cũng được.”

      [1]京: Kinh trong kinh đô
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 52

      “Gì ạ?”

      Dương, khách sáo quá rồi, nhà cháu vẫn còn mấy phòng trống,” đợi nữ chủ nhân của chúng nó đấy, “Còn bảo Dương Mật đặt phòng khách sạn làm gì, thế chẳng phải lãng phí rồi ư? yên tâm, mọi người đến Bắc Kinh, đương nhiên cháu phải làm tròn trách nhiệm của chủ nhà rồi. Cháu vốn định mời chú đến nhà cháu ở mấy hôm, nhưng nghĩ chắc chú muốn gần con nên cháu ngỏ lời nữa.” Đường Học Chính cười cười, giọng dền vang trong gian khá là rộng rãi của buồng xe.

      “Vậy… Hiểu Hiểu?” hết nước hết cái nên bà Dương đành để đương tự chọn.

      “À …” Phù Hiễu ho khẽ tiếng, nhìn vào kính chiếu hậu, ánh vào mắt là đôi con ngươi đen sâu thẳm của khiến tim như đập nhanh hơn. lúng búng: “Ở khách sạn tốn kém lắm, con ở nhờ miễn phí hơn.”

      “Xem Phù Hiểu của chúng ta biết lo cho gia đình chưa này.” Người nào đó rất chi là hài lòng, cười nghiêng ngả.

      Cái gã này…

      “Vậy, vậy có phiền Tiểu Đường lắm ? Hiểu Hiểu à, Mật Nhi đặt phòng sẵn cho con rồi, con phải lo khoản tiền nong đâu. Tiểu Đường chắc cũng bận việc của cậu ấy, con cũng đừng quấy rầy cậu ấy?” Cho rằng Phù Hiểu muốn tiết kiệm tiền cho Dương Mật, bà Dương khuyên nhủ.

      “Có gì đâu mà quấy rầy mới chả quấy riếc, được hân hạnh đón tiếp Phù Hiểu, cháu mừng còn chả kịp.”

      Cái gã này nữa, chỉ giỏi trêu thôi. Phù Hiểu quyết định đánh đòn phủ đầu chàng, hắng giọng, “Chú Dương, Dương, ra: con hẹn hò với Đường Học Chính.”

      “Gì?” xe có năm người trừ ra, cả bốn người còn lại, trong đó có người cũng là đương giống , cùng giật mình thốt lên.

      Phản ứng này của mấy người khiến khí thế của nàng hay xấu hổ nào đó bay sạch, đỏ mặt, “Có… có gì đúng ạ?” Sao ai cũng ngạc nhiên vậy, mà cả cũng thế là sao.

      “À, , có gì, đây là chuyện tốt mà.” Ông Dương là người đầu tiên bình tĩnh lại, ông cười khà bảo: “Tôi bảo là Tiểu Đường chấm Phù Hiểu nhà tôi rồi mà, xem ra ông lão này còn tinh tường lắm.”

      Thế là mặt Phù Hiểu càng đỏ hơn.

      Đường Học Chính phá ra cười, nàng này đúng là khó đoán mà, vốn cho là mình rất hiểu ngờ lại cho niềm vui bất ngờ thế này, làm kinh hỉ quá mất.

      Bà Dương vốn quá hài lòng với việc hai người họ thành đôi nhưng thấy mặt nào của cũng tốt và lại là ân nhân của nhà họ Dương bà cũng đành thôi. thế này rồi bà còn phản đối sao được? Thế là bà cũng cười, hùa theo ông Dương, “Tốt, tốt, hai đứa thành đôi là chuyện tốt mà. Nhưng cái con bé này nữa, sao con kể với chúng ta sớm hơn?”

      cũng vì con thấy dạo này chú quá bận với đám cưới Dương Mật đó mà, con định chờ xong đám cưới cậu ấy lại cho mọi người.” Giải quyết xong mối lo, Phù Hiểu thở phào nhõm, thế này chắc ấy suốt ngày ghẹo bóng ghẹo gió nữa.

      Qua kính chiếu hậu, tài xế liếc trộm Phù Hiểu cái, khẩu vị của Đường thiếu thay đổi rồi à? Nhưng mà lần này, thơ ngây, trong sáng giới thiệu cậu ấy với người nhà rồi, đến lúc chia tay có những chuyện như dọa tự tử chứ?

      Khi đến sân tòa nhà Tiêu Nhiên và Dương Mật thuê, ông bà Dương xuống xe. Bà Dương định gì đó sau lại thôi: Bây giờ con bé Phù Hiểu đến ngủ nhà Tiểu Đường, liệu hai đứa có… Nhưng giới trẻ thời nay khác thời xưa, khi ông bà còn trẻ nhiều lắm, chắc có chuyện gì đâu nhỉ? Mật Nhi cũng chung sống với Tiêu Nhiên trước khi kết hôn với thằng bé… Nhưng mà tính Hiểu Hiểu hướng ngoại như Mật Nhi, sao chứ?

      Bà Dương thong thả bước lên thềm, vừa vừa ngoái lại. Đợi đến khi nhìn thấy bóng ông bà Dương nữa, Đường Học Chính lập tức ngồi vào dãy ghế sau, nâng má hai Phù Hiểu lên rồi hôn tới tấp, “Vợ ngoan, nhớ em chết bầm.” Khi chút do dự công khai quan hệ của hai người, muốn làm thế này lắm rồi. Nhưng sợ ấn tượng tốt mà vất vả lắm mới tạo dựng được với ông bà Dương vì hành động đó mà mất , thế nên khi nãy cố nhịn. Nhịn lâu thế này mẹ nó khó chịu mà.

      Tuy rằng về cơ bản Phù Hiểu coi con sói háo sắc, nhưng ngờ là lại đói khát đến vậy, còn bác tài ngồi kìa! hì hụi đẩy ra đại thiếu gia lại cho hành động của là “tình thú”. tóm lấy tay để lên ngực, đôi môi đượm hương rượu của ngậm lấy môi , mê mải bú mút.

      “Cục cưng bé bỏng, hôm nay, em mặc chiếc váy này đẹp lắm, nhưng sau này cho em mặc nó nữa.” Đường Học Chính vuốt ve tấm lưng trần của , thở dốc rồi ghé vào cổ gặm gọ, vừa say tình vừa quên dặn dò.

      đừng nghịch nữa nào…” Phù Hiểu né trái né phải, bấn quá, khẽ mắng .

      say rồi.” Đường đại thiếu gia bỗng làm nũng.

      dối.”

      tin em ngửi thử.” cắn lên chóp mũi , “Có phải toàn là mùi rượu em?”

      “Dù thế cũng chưa có say… Ngồi nghiêm chỉnh cho em.” Đừng dựa cả vào thế, “Ban ngày ban mặt, đừng để tài xế người ta cười cho, có được ?”

      “Cậu ta nhìn đường.”

      “Đường Học Chính, em giận rồi nè.” sợ mất mặt nhưng vẫn muốn giữ lại chút mặt mũi.

      “Gọi “Lão Gia” rồi tha.”

      Phù Hiểu phì cười, “ sợ người ta cười cho à.”

      “Vô văn hóa quá, cái này gọi là ‘quý nhau như khách’[1].”

      “Em xin ngài hãy ‘nâng mâm ngang mày’[2] với em .”

      được, muốn ngắm khuôn mặt của em cơ.”

      … Chắc là ấy say rồi nhỉ? nhắc khéo phải lịch lại lai rai sang chuyện ‘nâng mâm thức ăn’ ngắm được mặt ?

      Vị tài xế trông có vẻ rất trầm tính khẽ bật cười, cuối cùng cũng nhịn cười nổi nữa rồi.

      Biết ngay là bị mất mặt mà. Phù Hiểu thầm than, vùi đầu vào ngực hòng trốn tránh thực tế.

      Đường Học Chính ôm vào lòng. Khi nhìn thấy, vẻ mặt biến về vẻ bình tĩnh thường ngày. Tài xế nom thấy biểu cảm bình thản của qua kính chiếu hậu khỏi hốt hoảng. Thế là biểu cảm nhõm khuôn mặt người tài xế bay sạch, nghiêm túc trở lại, nhìn chăm chăm vào đường.

      “Hai đứa mình khách sạn nhé?” bế lên đùi , ghé vào tai hỏi . Tuy chất cồn khiến mất tỉnh táo nhưng khơi dậy thú tính trong .

      Ban ngày ban mặt tỉnh bơ làm chuyện bậy bạ! Mấy chữ này trôi trong đầu , khiến như chim sợ cành cong giãy khỏi vòng tay , “Đừng mà !”

      Phản ứng này của làm tủi thân lắm, Đường đại thiếu gia nhướng mày, “Vì sao?”

      Chuyện này mà cũng hỏi “vì sao” à? Thích hỏi vì sao thế mà đọc ‘Mười vạn câu hỏi vì sao’ ý! Phù Hiểu biết thừa là cố ý, liếc xéo cái vẻ oán trách… Vì sao, vì sao… mà đột nhiên muốn tìm lý do để trả lời cho quá.

      say rồi, cùng về ngủ .” Tiện thể chúng ta tập “bài thể dục” trước khi ngủ luôn. Đường đại thiếu gia lý .

      “Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì, buổi tối có muốn ngủ nữa hay ?” Phù Hiểu nặng lời, dòng suy nghĩ của rối tinh rồi mù. Nhiệt độ cơ thể cho biết đùa, đàn ông cứ uống rượu vào là lại thế ư? Rượu, rượu, đột nhiên vỗ tay đánh đét cái.

      Hành động ngộ nghĩnh này của thu hút chú ý của cánh đàn ông, Đường Học Chính hơi chột dạ, hỏi: “Xin hỏi: xảy ra chuyện gì vậy?”

      Phù Hiểu nhoẻn miệng cười tươi rói, “Tại tự dưng em nghĩ đến chuyện ý mà,” ngừng trong giây lát, “Lần trước, pha chế rượu cho em, khơi dậy trong em niềm đam mê lớn với việc pha chế rượu. Em nghĩ: bao giờ dạy em nhỉ. À, tụi mình mua mấy chai rượu, rồi về nhà dạy em nha .” năn nỉ cực kỳ thành khẩn.

      Lý do này có thể sứt sẹo hơn nữa ? Đường Học Chính cười như cười liếc : “Em muốn học ư?”

      như vàng luôn!” Phù Hiểu xém chút thề độc.

      Giờ mà còn tỏ vẻ nghi ngờ nữa là trở mặt cho mà xem, Đường Học Chính mỉm cười, cố tự hạ nhiệt cơ thể vừa khô vừa nóng của mình. Kế hoạch của nàng này là nửa năm mới được chụt chịt đấy nhé, có lẽ hơi ép quá, “ Ngoạn Gia.” Lỡ làm sợ quá chạy mất chết, mà chạy biết tìm ai?

      “Vâng.” Cụm từ miêu tả chính xác nhất tâm trạng tài xế lúc này chỉ có thể là “sóng to gió lớn,” là đàn ông, khi “thèm” chẳng ai muốn “nhẫn nhịn” cả, nhất là với những người đàn ông chưa bao giờ thiếu đàn bà như Đường thiếu, tội gì phải khổ thế chứ? Đường thiếu thế nhưng lại nhường nàng? Lẽ nào cậu ấy chưa cưa được nàng? thể thế được?

      “Mình đâu vậy ?” Phù Hiểu chưa nghe .

      “Quán bar của , chẳng phải em muốn học pha chế rượu ư? Ở đó đủ các loại dụng cụ, em tha hồ mà chơi.”

      Phù Hiểu biết là lại nhường rồi, cười đến ngọt, “Em mà pha chế thành công mời uống ha.”

      “Hứ.” Đại thiếu gia dỗi, nghiêng mình, lấy môi mình ngậm lấy đôi môi đỏ thắm của .

      [1] 相敬如宾: “Tương kính như tân”: “quý nhau như khách”. Câu đầy đủ là “Phu phụ tương kính như tân” – “Vợ chồng quý nhau như khách”. Câu thành ngữ về đạo làm vợ chồng thời phong kiến, ý chỉ hai vợ trồng phải lấy lễ nghi đãi nhau.

      [2] 举案齐眉: Cứ án tề mi (nâng mâm ngang mày): Điển cố:

      Đời Hậu Hán (25-219), ở đất Giang Nam có chàng hàn sĩ tên Lương Hồng. Nhà nghèo, Lương Hồng ở trong túp lều tranh vách đất. Họ Lương chăm học biết trọng liêm sỉ, khí tiết, giữ đạo thanh bần cao đẹp. Đức hạnh, tài năng của chàng được người khâm phục, nổi tiếng khắp nơi.

      Ở vùng địa phương có nàng Mạnh Quang vốn dòng nho gia giàu có nhứt vùng. Nàng tính nết đoan trang đức hạnh, đương độ kén chồng. Nhiều người thân hỏi, nàng trả lời rằng chỉ có người hiền đức như Lương Hồng mới xứng đáng là chồng.

      Thấy nhà họ Mạnh đạo đức, Lương Hồng cùng nàng Mạnh Quang kết nghĩa đá vàng.

      Khi làm lễ thành hôn, nàng Mạnh Quang mặc xiêm y lộng lẫy, trang sức toàn vàng ngọc đắt tiền, cốt làm đẹp cho chàng vừa ý. Nào ngờ trông thấy vợ trang sức rực rỡ, Lương Hồng bằng lòng, bảy ngày đêm, chàng làm lễ động phòng hoa chúc.

      Nàng Mạnh Quang lấy làm lạ, kiểm điểm lại lời cử chỉ của mình tỏ vẻ gì vô lễ. Nghĩ mãi, nàng ngờ rằng vì nàng trang sức lộng lẫy mà chồng bằng lòng chăng. Nàng liền trút bỏ lớp áo quần tốt đẹp, đồ trang sức ngọc vàng, để mặc y phục vải bô, cài thoa gai ra hầu chồng.

      Thấy vợ như thế, Lương Hồng vui vẻ :

      - Đây mới chính là vợ của ta. Hồng này màng danh lợi, ham của bạc vàng. Hồng chỉ muốn cùng vợ cày lấy ruộng, trồng lấy lúa, dệt lấy vải, sinh sống trong cảnh nghèo mà lúc nào cũng giữ tròn khí tiết, đạo đức, vợ lúc nào cũng kính trọng chồng và chồng lúc nào cũng nể vợ.

      Mạnh Quang nghe chồng rất lấy làm vui vẻ. Nàng đối với chồng rất mực cung kính. Mỗi bữa cơm, đối diện, nàng nâng mâm ngang mày để tỏ lòng kính trọng chồng.
      Chris, Mẹ Mìn, laula3 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 53

      Vào buổi chiều, quán bar vắng tanh vắng ngắt, vắng đến mức có thể giăng lưới bẫy chim, vì quán vắng thế nên Phù Hiểu rất là may mắn được độc chiếm cả quầy bar. Đường Học Chính ở ngay sau ngồi đùi chàng. gối đầu lên hõm vai mảnh mai của , vẻ biếng nhác, hướng dẫn pha chế cocktail: nguyên liệu là gì, bao nhiêu nguyên liệu đủ. Thỉnh thoảng, lại quấy , hôn trộm , sờ lén . Tóm lại, có vẻ khá là thích chí. bên quầy bar xếp đầy những sản phẩm thất bại rồi, nhưng với người mới học như Phù Hiểu càng thất bại lại càng khiến hăng hái hơn. Người lo lắng nhất ra là chàng bartender ngồi cách đó khá xa, nếu nàng kia cứ nghịch tiếp kiểu đó … Nên biết là chỗ rượu mà sếp cất ở đây đều là rượu siêu quý, ngàn vàng khó mua được đó. Chẳng qua, có vẻ lo thừa lo thãi rồi, nom cái bộ dạng thích chí của sếp mà xem, rất có phong thái: ‘chỉ cần người đẹp cần giang sơn’ nha!

      “Em có vài thắc mắc, có lẽ nên hỏi thẳng , nhỉ?” Phù Hiểu vừa hỏi vừa chăm chú vào việc rót rượu vào ly.

      “Cái gì?”

      “Có phải rất nhiều tiền ?” Tuy là sở sờ ra đấy nhưng vẫn ôm tia hy vọng cuối cùng và hỏi .

      “… Có lẽ là nhiều hơn người bình thường chút chút.” Đường Học Chính trả lời cách khiêm tốn.

      Quả nhiên! Phù Hiểu thầm thở dài, “Là nhiều tiền hay nhà nhiều tiền thế?”

      “Nhà nhiều tiền hơn .” Tạm thời là thế.

      có mấy chị em?”

      “Năm đấy, ở thành phố Bắc Kinh, mấy ai được sinh hai con chứ?” Nhất là gia đình , ông cụ ủng hộ chính sách kế hoạch hóa gia đình dữ lắm.

      Lại còn là… con trai cơ đấy?! Phù Hiểu càng rầu, lắc bình lắc lọc xọc cả, con nhà giàu… thế nhưng vớ phải con nhà giàu! “Sao hồi trước, ngài khoe ưu thế này của ngài ra?” Nếu khi chưa biết gia đình ông này có điều kiện đến vậy nhất định chuồn nhanh như thỏ. Bây giờ xong rồi, dù biết nhà rất rất giàu, cũng nỡ xa .

      “Hả, là ưu thế ư?” Đường Học Chính tỏ vẻ sực hiểu ra gì đó.

      … Đồ mưu mô. Phù Hiểu càng hiểu sâu hơn về lợi hại của , rốt cuộc là ấy phát ra ác cảm với những người có tiền bằng cách nào.

      “Thế mà em sớm, còn tưởng em quan tâm mấy chuyện tiền nong đó.” Quả thực là quan tâm đến tiền, nếu khi biết ra rất lắm tiền, rầu rĩ thế này.

      “Hừ.” Phù Hiểu học , khẽ hừ bày tỏ bực tức.

      “Giận rồi à?” Đường Học Chính cọ đầu vào cổ , “Lúc đó nghĩ được nhiều chuyện đến vậy, em đừng giận.”

      hiểu gớm! Phù Hiểu mềm lòng, giận nữa. mím môi cười, “Đồ xấu xa.” Để có cố thế nào cũng sao trốn khỏi lưới tình của cho được.

      “Đồ xấu xa ư?” Đường đại thiếu gia nhướng mày, “Phù tiểu thư cất nhắc vậy, phải hành động sao cho xứng với tội danh này mới được.” Dứt lời, vuốt quỷ của lần xuống, định chui vào trong áo .

      chàng tốt bụng ơi.” Phù Hiểu giữ tay lại xin tha, chàng này chẳng sợ gì sất nhưng sợ nhiều thứ lắm.

      “Tốt chỗ nào?” Muốn chuồn hả, sao cho qua cửa dễ thế được, chí ít cũng phải để chấm mút tý .

      Phù Hiểu cũng biết là tròng ghẹo mình, má ửng hồng. nghĩ cách dụ khị chuông điện thoại của Đường Học Chính vang lên.

      “Điện thoại của kìa.” Sợ chưa nghe ra, còn cố nhắc câu.

      liếc chiếc di động đặt bàn, khi thấy tên người gọi, mắt thoáng lên vẻ kinh ngạc, “Tạm thời tha cho em đó. gọi điện thoại đây. Em nhớ phải ngoan đấy, đừng lung tung.” Thơm thêm cái nữa rồi Đường Học Chính mới cầm di động rời .

      trông trẻ con đấy hả. Càng ngày cảm nghĩ này càng mãnh liệt trong .

      Chướng ngại vật luôn cản đường chỗ khác rồi, cũng có thể tập trung vào trò chơi mới này rồi, ừm, Green Grasshopper… pha chế thế nào ý nhỉ?

      Đám nhân viên của quán bar thấy mình cũng dám đến bắt chuyện. Họ tập trung làm công việc của mình, thỉnh thoảng nhìn trộm đồng thời đoán: rốt cục trẻ mà sếp họ ôm đến hấp dẫn ở điểm gì.

      Thế nên Phù Hiểu mới có thể tập trung hoàn toàn vào việc pha chế ly rượu mới này. Pha xong, định lên mạng ngó xem mình pha đúng chưa giọng vang lên đầu , “Cho ly Whisky đá.”

      ngẩng lên thấy người đàn ông trẻ, mái tóc bạc như tôn lên vẻ phong lưu nơi đôi mắt hoa đào của chàng. từng gặp người đàn ông này rồi, ta là bạn của Đường Học Chính, tên là Mạc Vu Phi phải. Có vẻ ta tưởng nhầm là bartender. nhìn ra sau, chẳng biết bartender đâu rồi nữa. Thế là đành tự lực cánh sinh, tìm chai Whisky trong tủ rượu chi chít rượu. Vấn đề phát sinh chính là: có rất nhiều chai rượu thuộc dòng Whisky nhưng chúng giống nhau.

      muốn dùng loại nào?” Vì biết nên đành phải hỏi khách hàng.

      Mạc Vu Phi vừa từ tòa về, vụ án theo vừa kết thúc, chỉ định vào đây nghỉ lát rồi thôi. Khi nghịch điện thoại, chợt nghe được câu hỏi mới lạ. Thế là nhướng cặp mắt mí lên nhìn bartender thậm chí còn chẳng mặc đồng phục nọ, xem ra là ả mới tới, “… Chai trong cùng bên tay trái ý.”

      Phù Hiểu gật đầu, kiễng chân nhấc chai rượu xuống, gắp khối đá trong đĩa bỏ vào ly, rồi rót đầy rượu vào ly cho chàng, “Mời dùng.”

      “Người đẹp à, có phải gặp em ở đâu rồi phải ?” Mạc Vu Phi cười cười đón lấy, híp mắt nhìn .

      “Ừ, chúng ta từng ăn với nhau bữa cơm.” Thấy chàng quên mặt mình, Phù Hiểu cũng lấy đó làm khó chịu, trả lời chàng cách thành .

      ra câu đó là câu cửa miệng của Mạc thiếu, chàng ngờ lại có người trả lời câu hỏi đó của mình: ăn cơm với bartender lúc nào cơ? Chẳng lẽ ả từng làm ‘’? “Ở đâu thế?”

      “Đàm Gia Thính.”

      Quả nhiên. “Ôi, cái trí nhớ của tôi, sao người đẹp như em mà tôi cũng quên được nhỉ, đúng là lỗi của tôi mà, tôi mời em ly nhé, tính vào hóa đơn của tôi.” Khóe miệng cong lên, hoàn lương à? Vậy đêm nay, để ả về với nghề chính, dù sao ả cũng giữ được công việc này.

      “Cám ơn, cần khách sáo vậy đâu.” Nhìn vẻ mặt giả tạo của ta kìa, biết ngay là ta nhớ được mà. Phù Hiểu cũng để bụng chuyện đó, chỉ mỉm cười tiếp tục pha chế rượu.

      Mạc Vu Phi ngẩn ra, nếu từng ăn cơm với ả phải biết là ai rồi chứ, người có loại phản ứng này chưa từng gặp qua nha. Lạt mềm buộc chặt à? ra khiến hứng thú với ả rồi đó. ngửa đầu hớp hớp lớn, chống hai tay lên quầy bar, cười tủm tỉm, hỏi: “Người đẹp à, tôi thấy hình như em tập pha chế rượu. Vừa hay, tôi cũng hiểu lắm về cocktail, em có thể giới thiệu thêm về cocktail với tôi ?” để kịp lên tiếng, chỉ vào chiếc ly đế cao chưa chất lỏng màu xanh lục, hỏi, “Ly này là gì?”

      “Green Grasshopper.”

      phải Margaret à? Mạc thiếu gia phân vân, “Thế còn ly kia?” Chiếc ly dài với ba tầng màu.

      “Rainbow.”

      … Mạc Vu Phi ngẩng lên, vẻ mặt chàng rất kỳ quái, cười với : “Người đẹp à, cầu vồng ở chốn nào có ba màu thế?”

      Phù Hiểu ngượng lắm, “ ra, nếu nhìn kỹ, vẫn đủ bảy tầng màu đó.” cẩn thận nâng chiếc ly lên, đặt xuống quầy bar, “ nhìn này.”

      Mạc Vu Phi nhìn theo chỉ dẫn của cách cẩn thận, ừm, phải, nếu như mỏng tang như giấy cũng được coi là tầng màu. hiểu sao tự dưng lại thấy nó ngộ thế biết, phá ra cười, nỗi mệt mỏi vì phải đấu miệng lưỡi trong phiên tòa như tan biến. bé này cũng thú vị ghê ta. Lúc này, mới nhìn kỹ hơn, trang điểm , trông rất dễ thương. Mà này, hình như từng gặp ả ở đâu rồi phải?

      “Người đẹp à, có phải chúng ta từng gặp nhau ở đâu rồi ?”

      Phù Hiểu vã mồ hôi, mấy phút trước ta vừa xuyên đến đây hả? “Tôi là Phù Hiểu, Phù là ký hiệu. Nửa năm trước, hôm Đường Học Chính mời khách ở Đàm Gia Thính, tôi với Dương Mật và Tiêu Nhiên.” Nếu ta vẫn nhớ ra cũng hết cách.

      Khi này Mạc Vu Phi mới sực nhớ ra, “Xem ra dạo này tôi bận đến mụ đầu rồi, người đẹp cá tính thế này mà tôi cũng quên được.” Chỉ có điều: sao ta lại có mặt ở đây?

      Phù Hiểu mỉm cười, trông vẫn rất bình tĩnh.

      Có lẽ là do quá đỗi ấn tượng với khuôn mặt tuyệt đẹp của Tiêu Thiển Thiển đấy. Quả quên, lần đó trẻ này từng khiến thấy hứng thú với ta. Nhưng sau lần đó, gặp ả thêm lần nào nữa, cũng hơi tiêng tiếc nhưng rồi rất nhanh quên béng . Chẳng qua, sao ả lại làm bartender ở đây?

      “Sao mày lại có mặt ở đây?” Sau khi gọi điện thoại xong, Đường Học Chính quay vào thấy người đàn ông với mái tóc bạc phơ bắt chuyện với Phù Hiểu.

      Người nào đó hỏi đúng câu hỏi mà muốn hỏi người khác nên Mạc Vu Phi quay đầu lại: sao chiều mà nó lại ở trong quán bar thế?

      Nhìn bước đến, Phù Hiểu cười cười, gì.

      Đường Học Chính đến chỗ hai người, liếc ly rượu thằng bạn chưa uống xong, “Chẳng phải tao cảnh cáo mày rồi ư, được đụng vào rượu của tao.” mê vụ ăn chung, uống chung tý nào.

      Chậc, vốn định chơi trẻ này, ngờ ả lại là người quen của người quen.

      “Á, là em lấy cho ấy, xin lỗi.” Phù Hiểu là người dám làm dám chịu, chủ động nhận lỗi, “Em biết chai rượu đó là của .”

      “Em lấy? sao cả.”

      “Mày dẫn ấy đến đây?” Thấy hai người có vẻ thân Mạc Vu Phi hơi là ngạc nhiên, chẳng phải ả là bạn ở quê của Dương Mật ư? Nó với liên quan qué gì đến nhau chứ.

      “Phí lời.” ra Đường Học Chính muốn để hai người này gặp nhau chút nào, “Mày có việc gì mau phắn .”

      “Lát nữa ,” phắn mới là lạ ý, “Hai đứa mày có quan hệ gì với nhau?” Nếu là người đàn bà xinh đẹp và đầy đặn hỏi câu hỏi ngu ngốc này. Nhưng, ả này chỉ là nàng khá đẹp và mảnh mai, chẳng lẽ ả cũng là đồ ăn của nó?
      HaYen, Chris, Mẹ Mìn3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 54

      Lười phí lời với chàng, Đường Học Chính vào trong quầy bar, túm lấy Phù Hiểu, hôn rồi bế ngồi lên đùi mình, trở lại với tư thế khi nãy. Thế này hiểu rồi chứ?

      dùng miệng có được .” Phù Hiểu đỏ mặt, cúi đầu trách mắng, đâu có thoáng như cơ chứ.

      “Chẳng phải vừa dùng miệng ‘’ ư.” Đường Học Chính cười hì hì, hôn tới tấp lên khuôn mặt ửng hồng của .

      Mạc Vu Phi tròn mắt lên nhìn đôi tình nhân mà đến người mù cũng thấy là rất âu yếm nọ, càng nhìn càng thấy này nghiêm túc, có vẻ gì là chỉ định chơi bời, nó thích dụ dỗ con nhà lành từ bao giờ vậy? “Hai người gian díu với nhau bao lâu rồi?” tin là nó có thể cưa đổ được loại con này chỉ trong ngày.

      Câu hỏi có văn hóa làm sao. Phù Hiểu biết nên trả lời thế nào.

      “Về mà đọc sách thêm , đừng để người ta nghĩ mày thất học.” Đường Học Chính lạnh giọng.

      Làm luật sư chẳng phải hay dùng đến mấy từ đó nhất ư? Quen mồm thôi, “Ý của tôi là hai vị thông đồng với nhau làm việc xấu bao lâu rồi?” cười, sửa lại cho đúng.

      “…”

      “Thông đồng làm việc xấu? Ngoại tình? Tằng tịu?” xong mới chợt nhận ra là trong đầu mình toàn những từ thiếu trong sáng.

      “Em nhìn nè, có đứa còn vô văn hóa hơn .” Đường Học Chính chỉ vào “kẻ chết thay”.

      Phù Hiểu gật đầu tán thành.

      Chà chà, định cười người lại bị người cười? Mạc Vu Phi nửa cười nửa ngó hai người. Tuy ngoài mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh nhưng trong đầu, nện cho Đường Học Chính trận ra trò – đây là thói quen biết có từ năm nào tháng nào của , vì ngoài đời thực đánh thắng được nó nên mỗi khi bực nó, tưởng tượng trong đầu là mình đấm, đá, đạp, nện nó te tua – làm em với nhau bao nhiêu năm, chỉ cần liếc mắt cái là có thể nhìn ra: nó coi này như những người đàn bà khác, chưa thấy nó… dịu dàng thế này với người đàn bà nào. “Tiểu Phù Hào, sao em lại gian díu với tên cầm thú này thế? Có phải em bị nó uy hiếp, đe dọa ? Em đừng sợ, em cứ với luật sư , rồi luật sư giúp em kiện nó.”

      Nào “Tiểu Phù Hào,” nào luật sư,” Đường Học Chính được khoái cho lắm, “ chuyện với thằng đó phải ngồi xa nó ra, cẩn thận kẻo bị quân đội liên minh tám nước – đám đàn bà của nó đánh cho đấy.”

      vẫn luôn muốn hỏi: rốt cục playboy cùng lúc hẹn hò với vô số bạn bằng cách nào. Phù Hiểu tỏ vẻ tò mò, cực kỳ tò mò.

      Xem đôi mắt lấp lánh như ánh sao đêm kia kìa, trông như rất muốn hỏi gì đó nhưng ngại hỏi, Mạc Vu Phi tự dưng rất muốn trêu : “Có vấn đề gì ? Tiểu Phù Hào?”

      “Có…”

      “Có cũng cho hỏi.” Lần trước, ở Đàm Gia Thính, cảm thấy cực kỳ hứng thú với Mạc Vu Phi, lần này, hai mắt lại còn sáng lên nữa chứ? Lần uống dấm[1] này Đường đại thiếu gia vừa uống vội vừa uống nhiều, vội vội vàng vàng ngăn lại.

      “Ờ.” Có phải biết muốn hỏi gì rồi ? Quả nhiên là nên hỏi câu đó nha. Phù Hiểu ngoan ngoãn ngừng lại.

      thấy mặt nó xị ra thế này bao giờ chưa nhỉ, trông như người đàn ông ghen ý. “ sao đâu, Tiểu Phù Hào à, có vấn đề gì em cứ hỏi, ngại.”

      Nếu ở đây nện cho nó trận rồi, dám trêu ghẹo người phụ nữ của à? Ánh mắt cảnh cáo của Đường Học Chính bắn về phía chàng.

      “Ha ha, phải vấn đề to tát gì.”

      “Vấn đề có cũng là vấn đề.” Mạc Vu Phi tỏ ra hết sức nhiệt tình, chưa có thân chủ nào của được hậu đãi vậy đâu nhá.

      Phù Hiều liếc Đường Học Chính cái, khiến chàng khá là thích chí. Tâm trạng tốt nên khai ân, “Hỏi .”

      Ha, có thể hỏi à, tốt quá . “Tôi chỉ tò mò chút thôi, có mấy bạn lúc cơ à? hẹn hò đồng thời với họ bằng cách nào? có bí quyết gì ?”

      Nụ cười của Mạc Vu Phi cứng lại môi, Đường Học Chính thấy người ta gặp họa cong môi cười sung sướng, “Câu hỏi hay quá xá.”

      Nhưng Mạc Vu Phi là loại người nào cơ chứ, mặt dầy thôi rồi, sau thoáng lúng túng, chàng lập tức khôi phục vẻ phong lưu, rộng rãi cười, “ à, tôi với oán thù, đừng phỉ báng tôi vậy chứ. Tôi vẫn là thiếu niên thuần khiết đấy, tôi còn chưa mất dzin đâu.”

      Ái chà, cứ như ý. Cuối cùng Phù Hiểu cũng tìn ra người mà còn giỏi phét hơn Đường Học Chính, chả trách hai ông ý thân nhau như em. “À, tôi thuận miệng hỏi thôi, xin lỗi vì hiểu lầm .” Nếu người ta muốn cũng chẳng hỏi làm gì. Quả nhiên là vấn đề nhạy cảm mà, khủng bố .

      Này, đừng dừng ở đây chứ, chẳng phải phụ nữ luôn thích moi móc tin đồn ư, thế là để chuyển sang đề tài khác tiện thể trêu ả chút chút, nhạo Đường Học Chính thôi. Nếu ả ngừng lại ở đây biết tiếp kiểu gì bây giờ? Còn nữa, cái vẻ mặt: “tôi tin vẫn là trai tơ” là thế nào thế? Mười lăm tuổi mất dzin rồi đó, có được , ả nhìn kiểu gì mà ra là giai ế vậy?

      Liếc khuôn mặt thay đổi biểu cảm xoành xoạch của Mạc Vu Phi, Đường Học Chính vui lắm. Vợ đâu có giống đám đàn bà lõi đời cạnh nó chứ, lần trước, khi cho biết là bộ đội đặc chủng, định tiện thể kể cho đôi chút về nhà họ Đường , ngờ lại hề hỏi thêm vì sợ tiện ra dù rất là tò mò.

      Phù Hiểu phát thái độ khác lạ của hai chàng, cúi đầu, tiếp tục với trò chơi “pha chế rượu” của .

      Thấy cứ thế mà lơ , Mạc Vu Phi ức lắm. chuyện, còn bị người ta cho rằng: là trai tơ lại là chuyện khác, chuyện này liên quan đến tôn nghiêm của người đàn ông nha. Nếu vụ này đồn ra ngoài, chẳng biết người ta nghĩ thế nào, khéo lại cho là bao nhiêu năm qua, có nhiều bạn đến vậy chỉ là diễn trò mà thôi.

      “Tiểu Phù Hào nè, ra tôi phải trai tơ đâu.” Tuy thấy câu này rất ngu nhưng vẫn cần phải làm sáng tỏ vấn đề, “Lúc nãy là tôi đùa em đấy.”

      Phù Hiểu cúi đầu nghịch rượu ngờ nghe được câu đó, khỏi phì cười, ngẩng lên nhìn chàng thanh niên đầu bạc, cười phô hàm răng đều tăm tắp, “Tôi biết phải.” Ngộ quá .

      Vốn dĩ Đường Học Chính cũng cười vì câu đến ngu của thằng bạn, nhưng khi thấy người con trong vòng tay cười tươi quá hết vui liền. Gu phụ nữ của Mạc Vu Phi vốn giống , tuy rằng bọn họ cùng khoái khẩu món: ngực to, mông nảy, eo thon, nhưng lỡ đâu nó bất chợt khoái Phù Hiểu sao, vợ rất tốt nha. phải tự tin vào mình đâu, mà là: chỉ cần nghĩ đến việc có người có ý đồ với bé nhà lại muốn đánh nhau.

      Mạc Vu Phi bị sặc, ả kia trưng cái vẻ mặt chân thành đó ra làm gì? Nhìn cái vẻ mặt tươi cười, hớn hở kia kìa, Gia diễn hài cho ả xem đấy à? còn tưởng ả chỉ là nàng ngu ngốc, đơn thuần nên Đường Học Chính thấy lạ miệng, nhưng xem ra phải vậy rồi. Thế rốt cuộc ả hấp dẫn nó ở điểm gì? Nghĩ thế ngược lại càng khiến hứng thú với hơn. Nó động kinh ư, mà đẹp tuyệt trần như Tiêu Thiển Thiển ngứa mắt, mộc mạc như chú bướm này ưng? “Tối nay, tao đãi khách, mày cho Tiểu Phù Hào cùng cho vui, địa điểm là quán này luôn.” Bây giờ phải tranh thủ nhìn cho kỹ, kẻo lát nữa đông người, quan sát được.

      rảnh.” Đường Học Chính từ chối thẳng thừng.

      “Nè, mày muốn chơi thôi, nhưng phải tôn trọng ý kiến của phái đẹp chứ.”

      “Ý kiến của tao chính là ý kiến của nhà tao, vợ nhỉ?” , giọng đặc giọng gia trưởng.

      Phù Hiểu gật đầu ủng hộ, biết là thích những nơi đông người và huyên náo đây mà. Vừa hay, ra mặt từ chối hợp hơn.

      Vợ? Mạc Vu Phi híp mắt lại, “Hai đứa mày kết hôn rồi?”

      “Tao kết hôn tao còn cần giấu giấu diếm diếm chắc?” hận thể để cả thế giới cùng biết ý chứ, “Chờ đấy.”

      Nó thế nhưng lại quyết định kết hôn ư! “Mày, mày…” Người khác biết Đường Học Chính thôi, chứ còn lạ gì nó nữa? Bị uy hiếp hả? Ả ta có bầu rồi? Hay nó muốn tìm đại ngoan hiền cho Hàn khỏi càm ràm nó nữa?

      “Trông mày ngu chưa kìa.” Có cần phải ngạc nhiên cỡ vậy ?

      “Mày…” Mà này, nó kết hôn hay liên quan qué gì đến . Mạc Vu Phi “xùy” tiếng, sau đó hất tóc trông đến bảnh bao, “Aizzz, mày cho tao cách theo đuổi người đẹp Tiêu , muốn cưa đổ ấy nên cưa chỗ nào?” Quan tâm chính mình mới là chuyện quan trọng nhất.

      Đường Học Chính nhìn cái nhìn đầy cảnh cáo, “Tao biết.”

      Chỉ có điều chàng Mạc như thấy ánh mắt đó, “Đừng vậy chứ, chẳng phải hai đứa mày từng lằng nhằng với nhau ư? Mày chia kinh nghiệm với em , mày xem nè, tao buồn đến bạc cả tóc rồi.”

      Mẹ nó chứ, chấp vặt như đàn bà! Đường Học Chính ân hận lắm, sao mình lại quen với thằng thâm hiểm thế này. Lần đầu tiên, bỗng biết phải mở miệng thế nào. Nếu là những người phụ nữ trước kia có bàn về mấy chuyện này ngay trước mặt mấy ả cũng chả sao, mấy ả đó muốn gây chuyện gây, muốn chia tay chia tay, cũng đau, ngứa. Nhưng lần đầu tiên muốn giải thích với người phụ nữ, biết phải thế nào để giận.

      “Bây giờ hay là trước kia?” Vấn đề thuộc về nguyên tắc phải hỏi cho . bé trong vòng tay mở lời trước.

      “Đừng hỏi câu vô nghĩa ấy.” bận nghĩ cách nè.

      Vậy ý là trước kia rồi? Phù Hiểu xuống khỏi đùi . “Em vào WC lát, các cứ tán gẫu thoải mái .”

      “Hả?” Hai người họ tán gẫu thoải mái về cái gì cơ?

      Hai người đàn ông ngạc nhiên lắm, nhìn theo thẳng tiến vào WC, “ ta muốn chúng ta tán gẫu gì?” Mạc Vu Phi vẫn chưa hình ra ý .

      Trái lại, Đường Học Chính ngộ ra rồi, khuôn mặt đầy vẻ chiều và có chút bất đắc dĩ, quệt trán, cười khổ, phục rồi.

      “Mày cười cái gì!”

      Đường Học Chính khoát tay.

      “Thế ta có ý gì?” Mạc Vu Phi truy hỏi.

      “Sao mà tao biết được.” Sao lại biết cơ chứ. tưởng là hai người họ muốn trò chuyện về: cách cưa bạn cũ của , cho là ở đây được tiện cho lắm, thế nên tránh để hai người họ tán gẫu. Cái bé này, còn có thể đáng hơn nữa ta?

      “… Hừ.” Mạc Vu Phi liếc cặp mắt hẹp dài sang góc người, tia sáng khác lạ lóe lên trong mắt . định đợi về hỏi cho ra nhẽ, ngờ lại nhận được điện thoại và phải ngay (dù muốn sớm thế chút nào).

      Khi Phù Hiểu ra thấy mái tóc bạc phơ nọ nữa, “Bạn rồi à?” ta ‘lấy kinh[2]’ nhanh vậy sao?

      Thấy ngồi xuống ghế bên cạnh Đường Học Chính lại bưng sang, “Nó tên gì?”

      Hả? “Mạc Vu Phi…” Thi vấn đáp đấy à?

      “Trông nó thế nào?”

      “Cao cao, gầy gầy, thấp hơn tẹo, tóc bạc trông rất quyến rũ, cặp mắt hoa đào, mũi cao, môi mỏng…” Tướng mạo điển hình của playboy nha.

      Đường Học Chính nhướng mày, “Nó ấn tượng với em thế cơ à?”

      Tuy câu này là thuận miệng ra, nhưng Phù Hiểu vẫn ngửi được mùi của nguy hiểm trong đó, chối ngay: “Gặp tận hai lần rồi, nếu vẫn nhớ mặt thất lễ quá. Còn nữa, còn ấn tượng với em hơn ta nhiều mà…” Từ lần gặp đầu tiên, hình bóng in sâu trong tâm trí , cũng biết sao lại thế nữa.

      Khi này, Đường đại thiếu gia mới thoáng vừa lòng.

      [1] Các bạn Trung Quốc đại dùng “giấm” để chỉ cơn ghen, “ăn giấm của A” là chỉ “ghen với A,” “thùng giấm to cỡ nào” chỉ “máu ghen nồng cỡ nào”. Tuy có thể dịch thẳng ra tiếng Việt nhưng vì “uống giấm” chỉ cơn ghen gắn với điển tích của Trung Quốc (giống như việc người Việt mình dùng “máu Hoạn Thư” chỉ ghen tuông cũng do điển tích Truyện Kiều ý) nên mình quyết định dịch nguyên theo nghĩa đen của nguyên tác tiếng Trung và chú thích thêm. Còn điển cố khiến người Trung Quốc lấy “giấm” chỉ ghen tuông như sau:

      Hoàng đế nước Kim rất quý hai nàng cung phi là Lệ Cẩm tây cung và Ngọc Sương ái phi. Hoàng hậu lấy làm ghen tức nhưng vì thấy nhà vua quá sủng ái hai nàng, nên đành phải câm lặng. Khi nhà vua lâm trọng bệnh, trước giờ lâm chung, trối lại với hoàng hậu cùng quần thần là khi nhà vua chết, phải chôn sống hai nàng ái phi theo vua. Vài hôm sau, nhà vua chết. Hoàng hậu tuân theo di ngôn của nhà vua, nhưng bà lại nghĩ rằng: nếu chôn hai vị phi tần tuyệt sắc nguyên vẹn này khi xuống cung, nhà vua lại cũng âu yếm say sưa hai nàng như trước. Cái cảnh giao hoan này như diễn ra trước mắt hoàng hậu càng làm cho máu ghen thêm sôi sục hơn nữa. Bà quát tháo ầm ĩ, truyền cung phi thị vệ khoét đôi mắt, xẻo mủi, cắt đôi má mơn mởn của hai nàng Lệ Cẩm và Ngọc Sương. Làm như thế cốt để xuống cung, nhà vua ghê tởm mà dám nhìn đến nữa. Nhưng, hoàng hậu ngắm nghía thấy hai nàng còn đẹp. Mất mắt, mất mũi, mất má đào nhưng nước da hai nàng vẫn trắng nõn nà, thân hình cân đối, diễm lệ làm bà vẫn còn ghen. Bà mới nghĩ ra cách làm hủy hoại tiêu mòn nhan sắc của hai nàng mới hả lòng. Bà đem ngâm hai nàng vào chum giấm chua rồi mới cho chôn theo nhà vua. Bấy giờ, hoàng hậu mới yên tâm.

      Truyện về Lư phu nhân vợ Phòng Huyền Linh: Đời nhà Đường (618-907), Phòng Huyền Linh làm đến chức Tể Tướng, có vợ là Lư Thị. Ông niềm mến vô cùng dành cho vợ, lấy tì thiếp nào cả. Người ngoài cho thế là tại ông sợ vợ ghen. Vua Đường Thái Tông Lý Thế Dân muốn thử Lư phu nhân, hôm cho hoàng hậu gọi nàng vào và bảo: “Theo phép thường, các quan to vẫn có tì thiếp. Quan nhà ta tuổi cao, vua muốn ban cho người mỹ nhân.” Lư Thị nhất quyết bằng lòng. Vua nổi giận, gắt: “Nhà ngươi ghen sống, ghen chết.” Đoạn sai người đưa cho chén giấm, giả làm chén thuốc độc, phán rằng: “Nếu vậy phải uống chén thuốc độc này.” Lư Thị ngần ngại chút nào, cầm chén uống ngay. Vua thấy thế, : “Ta cũng phải sợ, huống chi là Huyền Linh.”

      [2] Giới trẻ Trung Quốc có dùng “lấy kinh” để chỉ “lấy kinh nghiệm,” bắt nguồn từ điển tích ba thày trò Đường Tăng Tây Trúc thỉnh kinh.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :