1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phù Hiểu, em là của anh - 读读 (100C+7NT)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 45

      Dóng tay nóng như bốc cháy khiến toàn thân nóng lên, định né lại phát khỏe đến đáng sợ, “Em, em thấy chìa khóa đâu, có lẽ là rơi ở đằng kia rồi. Để em tìm…”

      Người đàn ông gì, cầm lấy tay , để bàn tay trượt theo dóng tay , rồi mười ngón tay của họ đan vào nhau, luồn vào túi quần .

      Trong chớp mắt, có tiếng leng keng do kim loại va vào nhau.

      Nắm lấy tay và cầm chùm chìa khóa ra, ghé vào tai thầm, “Chìa màu đen.”

      Nhịp thở nóng bỏng, dồn dập của phả lên tai , khiến cơ thể nhạy cảm của khẽ run lên. Trong tình thế như cưỡi lưng hổ này, Phù Hiểu còn cách nào khác đành phải cúi xuống tìm chiếc chìa màu đen rồi chậm rãi tra khóa vào ổ.

      Vài tiếng: “Lách cách” vang lên, cửa mở ra.

      Chỉ trong tích tắc xuất thay đổi lớn, Phù Hiểu còn chưa kịp nhận ra thay đổi đó thấy mình bị ép chặt vào bức tường cạnh cửa trong phòng, những nụ hôn trút xuống như mưa và đôi môi bị đôi môi khác che lại.

      Đường Học Chính lẳng đống đồ tay vào góc và sập cửa đánh “rầm” tiếng. mút lấy đôi môi đỏ thắm của , lực mút mạnh như thể muốn nuốt luôn vào bụng. bị tra tấn đến khổ! chân lèn vào giữa hai chân , nâng người lên, môi và tay cùng nhau thám hiểm cơ thể mềm mại của , cho tránh né.

      Phòng khách yên ắng dội lại tiếng thở dốc khi nặng khi của hai người, rồi tiếng quần áo cọ sát với nhau vang lên khiến bầu khí nơi đây càng thêm mờ ám.

      “Bánh gatô…” Phù Hiểu chống đẩy theo bản năng, yếu ớt muốn dời lực chú ý của người đàn ông vùi đầu vào cổ liếm láp.

      “Ừ…” Vì phải kìm nén trong thời gian đến là dài, nên khi này, lý trí của bay lên tầng trời thứ chín lâu rồi, có còn trong cơ thể nữa đâu. vô thức “Ừ” tiếng, đôi môi tiếp tục chăm chăm vào thưởng thức món ngon, bàn tay to bản đặt bên hông cũng nhanh nhẹn luồn vào trong áo .

      “Đừng mà…” Phù Hiểu khẽ run, đưa tay lên như muốn đẩy bàn tay nóng bỏng tác quái da thịt của ra.

      Nhưng mà người đàn ông dùng tay giữ chặt lấy hai tay giữ chặt đỉnh đầu, vừa hôn chiếc cằm duyên dáng của vừa khản giọng bảo: “Vợ, lần này trời có sập xuống cũng ngăn được đâu.” Dứt lời, dùng ngón tay cởi móc cài áo ngực của ra.

      “Á!” Phù Hiểu sợ tới mức né trái né phải nhưng bầu ngực đẫy đà dưới áo vẫn bị nắm lấy bằng tay và thong thả nắn bóp.

      Thân thể chưa từng được khai phá sao có thể đột ngột tiếp nhận nổi loại kích thích này, ra sức giãy dụa, “Đừng mà, rất kỳ quái, đừng mà …”

      Chút phản kháng nho càng khiến người đàn ông hưng phấn hơn, gầm lên tiếng gầm đầy thống khổ, đôi môi lần nữa tìm đến đôi môi đỏ thắm của để giải khát, tay bất giác nắn bóp mạnh hơn, muốn cứ thế này mà vùi mình vào trong cơ thể ! Cả người căng cứng như thể muốn nổ tung, phải ghì lấy , hôn hít , gặm gọ mới có thể tạm thời kiềm chế con mãnh thú trong cơ thể .

      “Đừng lộn xộn nữa nào, em còn chưa chuẩn bị tốt, lại khiêu khích em bị thương đó.”

      nào có khiêu khích cơ chứ! Đê mê trong những nụ hôn nhưng Phù Hiểu vẫn giữ được chút xíu lý trí, “Đường Học Chính, hôm nay làm nữa, được ?”

      Bộ dạng rất chi là tội nghiệp đó của khơi dậy thú tính trong người đàn ông, khẽ gầm lên tiếng, “ bảo là được khiêu khích rồi mà!” Dứt lời, đôi tay cường tráng của xé chiếc áo Phù Hiểu mặc thành hai mảnh; đôi môi đói khát của ngậm lấy núm vú mềm mại của , như đứa trẻ ngừng bú mút; khi đầu lưỡi mải mê chơi với trái đào bé bỏng của bàn tay cũng rất công bằng, ngừng tròng ghẹo bầu ngực đẫy dà còn lại, hết nắn lại bóp.

      Nàng trinh nữ với đôi má ửng hồng sao có thể chống chọi được với thủ đoạn này chứ? Cả người như nhũn ra, đổ mình lên người và theo bản năng cố chống chọi với những cơn sóng tình nóng bỏng dâng lên trong cơ thể mình, “Đường Học Chính…” gọi giọng nũng nịu, cũng biết mình gọi vì muốn làm gì.

      đây mà, đừng sợ.” siết chặt trong vòng tay, để cảm nhận ngọn lửa tình nơi , “ làm tổn thương em đâu, đừng sợ…” Trải dọc theo gờ xương quai xanh duyên dáng, mảnh khảnh của là những dấu hôn, những nụ hôn chứa chan tình thương của dừng cổ , khuôn mặt đôi môi .

      phải đấy, em sợ đau…” Những nụ hôn dịu dàng của mang theo trân trọng mà dành cho , cuối cùng cũng đầu hàng trước , ôm lấy thủ thỉ.

      Tiếng thở dốc như nặng nề hơn, Đường Học Chính chợt bế bổng lên, khiến giật mình bật thét ra tiếng. cười khẽ tiếng, cúi đầu ngắm khuôn mặt ửng hồng của .

      Quần áo Phù Hiểu xộc xệch lắm rồi, hờn tiếng, vòng tay ôm lấy cổ và vùi mặt vào gáy .

      Đường Học Chính nghiêng đầu, khẽ hôn lên tóc rồi bế lên lầu.



      Khi Phù Hiểu tỉnh giấc là trưa hôm sau, ánh mặt trời chiếu vào mắt khiến được thoải mái. Đưa tay lên che, muốn đứng dậy kéo rèm cửa sổ nhưng phát xương cốt người như rã hết cả ra nên đành nằm lại trong khổ sở. Người đàn ông ôm cũng thức dậy, giọng khàn khàn vì vừa thức giấc, hỏi: “Cục cưng bé bỏng, sao thế?”

      “Mặt trời chói quá, em ngủ được…” Phù Hiểu bất mãn, rì rầm trách cứ.

      Nghe vậy, Đường Học Chính lập tức bật dậy, khép lại ba tầng rèm của cửa sổ sát đất, nhất thời căn phòng trở nên mờ tối.

      “Cám ơn…” Mí mắt vẫn nặng trình chịch, Phù Hiểu mơ mơ màng màng tiếng cám ơn rồi lại mệt mỏi thiếp .

      Đường Học Chính mỉm cười trở lại bên giường, ánh mắt ngưng lại gương mặt khi ngủ đầy an tĩnh của , lát sau lại nhìn xuống cơ thể , da thịt chi chít vết xanh tím, đồng tử đen như mực càng lúc càng sâu thẳm. Nhớ đến cầu lần lại lần của mình tối qua, bây giờ chính cũng thấy mình quá đáng. ràng biết là tấm thân trinh nữ, trước khi tiến vào vốn là muốn săn sóc , nhưng mà khi xuyên thủng lớp màng mỏng manh ấy, nơi mềm mại của chặt chẽ bao quanh nhất thời khiến mất hết lý trí, chỉ còn lại bản năng. Trước kia, dù phải thày tu song cũng phải kẻ phóng đãng, quá ham mê tình dục gì, nếu có nhu cầu trong chuyện đó phóng thích mà phóng thích xong rồi cũng lưu luyến. Thế nhưng tối qua và sáng sớm hôm nay, muốn rời khỏi cơ thể dù chỉ phút, giây; vậy nên vần vò đủ các tư thế, tiến vào từ phía trước, phía sau, bên trái và bên phải. Kỳ còn chưa hoàn toàn thỏa mãn, nếu phải khóc dữ quá, khóc đến ngất nhất định tạm tha cho .

      Mới nghĩ đến đó thôi mà cơ thể bắt đầu biến hóa, hô hấp của trở nên dồn dập, đưa tay vuốt ve cánh tay mảnh khảnh của . Lý trí của còn trong cuộc chiến kịch liệt: có nên vươn vuốt quỷ của mình tới chỗ bé quàng khăn đỏ hay .

      Cuối cùng lý trí của dành phần thắng, nhanh nhẹn đứng lên, quyết định tìm chút đồ ăn đút cho , quả kiệt sức rồi.

      Ra khỏi phòng, Đường Học Chính nhặt chỗ quần, áo, đồ lót vương vãi khắp nơi nền nhà lên rồi quăng hết vào thùng rác, chứ lát nữa bé da mặt mỏng của trông thấy lại xấu hổ cho mà xem.

      tìm thấy chỗ bánh ngọt chuẩn bị hôm qua ở góc cửa, chiếc bánh gatô bị vỡ ra làm bảy do rơi theo quỹ đạo ném ngang. nhìn chiếc bánh lắc đầu, cười cười rồi xách mấy túi đồ vào bếp.

      lát sau, cắt miếng bánh gatô để vào đĩa, đặt thêm mấy chiếc bánh quy lên cạnh đó, rồi hâm nóng ly sữa tươi. Sau đó, đặt tất cả vào khay và thong thả bưng lên lầu. Mở cửa buồng ra, ngắm người con của mình say ngủ giường, cảm giác thỏa mãn ùa đến với .

      “Vợ ơi, dậy thôi, dậy ăn chút gì nào?” Đặt khay xuống bàn, ngồi xuống mép giường gọi.

      Bị đánh thức khi trong giấc mơ, Phù Hiểu cau mày, “ ăn!”

      “Chắc em đói rồi, phải ăn chút mới được, nào?” Đường Học Chính dỗ, “Ăn xong lại ngủ tiếp.”

      Được nhắc nhở, bụng rất phối hợp với réo lên mấy tiếng, Phù Hiểu đói đến mức ngủ nổi nữa nhưng vẫn quấn mình trong chăn, muốn dậy chút nào. ngồi ở đầu giường, lấy tấm chăn mỏng che cơ thể trần truồng của mình. Nhìn người đàn ông chỉ mặc mỗi chiếc quần ngủ, khoe ra trọn vẹn cường tráng của , khỏi đỏ mặt. Nghĩ đến những diễm tình đêm qua, giọng bảo: “Em muốn mặc quần áo.”

      “Làm gì có ai khác, cần mặc đâu.” Đường Học Chính thưởng thức cảnh xuân thoắt thoắt .

      “Em muốn mặc quần áo!” nhìn bằng ánh mắt đó làm sợ quá, nghĩ về đêm qua khi như con thú hoang ghì lấy , cắn xé ; còn dám mặc quần áo sao?

      Thấy kiên quyết Đường Học Chính nhún nhún vai, lấy chiếc sơ mi đen từ trong tủ quần áo ra cho .

      Khi này, Phù Hiểu mới hài lòng, đón lấy chiếc áo rồi bảo: “ quay mặt .”

      Đường Học Chính cong lên nụ cười tà, “Vợ à, có cần phải như vậy ? Cơ thể em còn chỗ nào mà chưa xem qua chứ?” Đêm qua, còn riêng bật đèn ngủ nghiên cứu phen, mặc kháng nghị kiểu gì cũng quyết xem đủ và tiện thể hôn đủ.

      “Đáng ghét! Quay mặt !” đỏ mặt, cả giận mắng.

      “Dạ, dạ, dạ.” Thấy vẻ mặt đáng nào đó lại xuất khuôn mặt , Đường Học Chính thầm hít sâu hơi, xoay người hòng bình ổn lại nhịp thở của mình.

      Đợi Phù Hiểu mặc quần áo xong, Đường Học Chính đưa đĩa bánh gatô cho : “Bổ sung năng lượng.”

      đón lấy, xoay chiếc đĩa vòng.

      “Tìm gì thế?”

      “Dĩa.”

      “À, quên lấy rồi.”

      “Hả, sao, em cầm tay ăn cũng được.” xong, cầm luôn miếng bánh gatô lên, ăn ngấu nghiến. rất đói, chỉ hai ba miếng tiêu diệt sạch sành sanh miếng bánh gatô. Ăn xong, vẫn chưa hết thèm mà liếm mép và đưa ngón tay dính bơ lên miệng liếm sạch, “Ngon quá.”

      Yết hầu của Đường Học Chính giật giật, sau đó cách chậm rãi: “Ngon để xuống lấy thêm cho em nhá.”

      phải phiền thế đâu, em xuống ăn cũng được.” Dứt lời, Phù Hiểu cựa mình định đứng lên.

      “Em cứ ngồi im ở đó , mang lên cho em.” Đường Học Chính ngăn lại, đứng dậy xuống lầu.

      Phù Hiểu trông theo bóng lưng , khóe môi cong lên nụ cười ngọt ngào. Chà chà, có phải ăn quá nhiều đồ ngọt rồi mà vị ngọt cứ như thấm cả vào trong tim thế này.

      Khi lên, Đường Học Chính cầm cả chiếc bánh gatô lên theo, Phù Hiểu cười khúc khích, “ mang lên nhiều bánh thế làm gì?”

      “Ăn thôi.” đặt chiếc bánh ở cạnh giường, ngón tay dài của quệt chút kem đưa vào miệng, “Nhìn em ăn ngon quá, cũng thấy thèm thèm.”

      “Hì, có ngon ?” Phù Hiểu thích cùng thưởng thức món ngon với người ta lắm.

      “Tạm được.” Đường Học Chính nhướng mày, ngồi ngay trước mặt , ngón trỏ của quệt ít kem đưa lên môi , “Em cũng nếm thử.”

      “Em tự ăn…” Phù Hiểu bắt đầu cảnh giác.

      “Đừng khách sáo, nể mặt tý nào.” Đầu ngón tay lướt môi , rồi tách đôi môi ra, đưa ngón tay dính đầy bơ của mình vào trong miệng .

      Phù Hiểu kịp đề phòng, đành đỏ mặt ngậm ngón tay , liếm sạch chỗ bơ đó.

      Cảm giác mềm mềm, ướt át nơi đầu ngón tay như lan tỏa khắp cơ thể, đôi con ngươi đen của Đường Học Chính như tối , ngón trỏ của chịu điều khiển của , trêu đùa chiếc lưỡi xinh, mềm mại của , “Còn nữa, nên khen em nha.” khàn giọng .

      Cơn sóng tình của sáng sớm hôm nay vẫn chưa rút hết, Phù Hiểu cuống quýt kéo ngón tay tác quái của chàng ra, “Khen em gì cơ?” định để dồn tập trung vào cuộc chuyện.

      Đường Học Chính khẽ cười, nghiêng người, kề sát vào , “Khen em… rất biết cảnh giác nha.”

      “Thế… thế à?” Sao nghe như cạm bẫy thế nhỉ, Hai tay của Phù Hiểu giữ chặt đôi tay , sợ làm chuyện gì đó ngoài dự đoán của mọi người.

      “Đương nhiên, vừa mua bánh gatô là em phát ý đồ của liền, đáng khen.” Đường Học Chính dùng tay đè nằm xuống dưới thân , cười đến là sung sướng.

      Phù Hiểu ngây ra mất giây, ngay sau đó, khuôn mặt đỏ lựng như núi lửa phun trào, “, , …” sợ tới mức dám động cựa luôn.

      gì cơ?”

      ” nửa ngày, cuối cùng Phù Hiểu cũng phun ra câu đầy đủ, “ là cái đồ biến thái!” Cái bộ dạng ngây thơ, vô tội của chàng ngày hôm qua… còn cả vụ tự khinh bỉ mình nữa chứ!

      Đường Học Chính xịu mặt ra luôn, “Nè! Sao em lại thế, sao có ăn bánh gatô mà em cũng bảo là biến thái hử?” để kịp phản ứng lại, người ta biến sắc mặt, nở nụ cười tà, “Lần sau, lại biến thái cho em xem!” xong, cười lớn rồi hôn say đắm.

      “Tránh ra…” Tên xấu xa này khỏe chết được.

      “Ừ, được, ăn nữa !” Người đàn ông coi những nắm đấm của như là mát xa, đủng đỉnh cởi chiếc sơmi của vừa khoác lên người ra, kỳ mặc nó rất đẹp, phải cởi nó ra cũng tiếc lắm chứ, nhưng mặc gì còn đẹp hơn.

      “Đáng ghét!”

      “Ừ,” Ngón tay dài vươn ra quệt lấy lớp kem màu hồng rất ngọt và ngậy, “ là đồ biến thái, đáng ghét.” Dứt lời, bôi lớp kem màu hồng tay lên trái đào bé bỏng bên ngực trái của , cười cách tà mị rồi liếm nơi đó, “Măm nào!”

      Thế là bé quàng khăn đỏ lại lần nữa rơi vào miệng sói. Aizzz… aizzz… chịu đề phòng kẻ gian… trời đất khóc cùng!
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 46

      Tháng năm ở thành phố Bắc Kinh, mặt trời chói chang, nắng như thiêu như đốt. đường phố, có những người diện trang phục hè – những chiếc áo sơmi cộc tay và váy ngắn. Còn Phù Hiểu – người vừa từ xe xuống mặc chiếc sơmi đen dài tay cao cổ và chiếc quần bò thẫm màu, trông kín im ỉm.

      “Có cần lên đó với em ?” Sau khi lấy va li hành lý ra khỏi cốp. Đường Học Chính hỏi.

      “Đừng mà,” vì thiếu ngủ nghiêm trọng nên Phù Hiểu uể oải lắm, ngáp khẽ, “Bây giờ họ bận lắm, để xong vụ đám cưới này .”

      Ngắm dãy thềm khá là dài trước mắt, Đường Học Chính : “ đưa em đến thang máy.”

      cần đâu, em xách được mà.” mảnh mai đến mức đó đâu.

      Người đàn ông cười khẽ, “Người lúc nãy cả cốc nước cũng lấy nổi là ai ý nhỉ?”

      còn dám hả!” Người phụ nữ lại bấn rồi.

      “Được rồi, thương lượng nữa.” lấy va li hành lý ra, bàn tay to bản dắt tay , “ nào.”

      Phù Hiểu khẽ rên lên, để dắt cách quá tình nguyện. Khi lướt qua đầu xe, thoáng thấy logo hình chú ngựa đen tung vó, khỏi ngẩn người.

      “Chiếc Ferrari[1] này là của ?”

      “Ừ.”

      “… Xe của phải là chiếc Hummer ư?”

      “Chếc đó cũng của , hay dùng hai chiếc này.”

      … Hai người gì vậy trời? “Biệt thự hôm qua tụi mình ở cũng là của à?”

      phải.”

      Cuối cùng Phù Hiểu cũng có thể thở ra nhõm.

      “Nhà đó đứng tên ông già .”

      Hơi thở nghẹn lại nơi cuống họng. Phù Hiểu ho sặc sụa.

      “Sao thế?” Đường Học Chính ngạc nhiên, bỏ tay khỏi cần va li vỗ lưng cho .

      …”

      “Đường thiếu?” Chợt giọng quen quen vang lên sau họ, “Sao hôm nay cậu lại có rảnh mà đến đây chơi thế?”

      Phù Hiểu ho sặc sụa hơn, giọng đó chẳng phải của Tiêu Nhiên ư? Vốn định để từ từ rồi mới kể với họ, nhưng… sao lại đột phát sinh tình huống đột xuất này chứ?

      “Em đỡ hơn chưa.” Đường Học Chính liếc Tiêu Nhiên hai tay xách hai túi đồ cái rồi lại cúi xuống, vỗ lưng cho .

      Tiêu Nhiên ngạc nhiên, sao cùng Đường thiếu trông quen quen vậy? đến gần nhìn cho kỹ, “Ủa, Phù Hiểu, em đến rồi à? Sao em gọi cho tụi để tụi đón em?” Sao hai người này lại cùng nhau vậy? Tiêu Nhiên rất phiền muộn. vốn cho là Phù Hiểu có thể trở thành đối tượng của Đường Học Chính, vì cậu ta và ấy từng ở trong cùng ngôi nhà mà vẫn xảy ra chuyện gì.

      “Á, chào , khụ khụ, em tình cờ gặp được ấy nên nhờ ấy chở em đến đây.” Phù Hiểu ấp úng giải thích. Sau đó, cười, nhìn sang chàng trai nho nhã, lịch trước mặt, “Mai là thành chú rể rồi, chúc mừng .”

      Tiêu Nhiên ngẩn ra, nhíu mày, thoáng lộ ra nụ cười khổ: “Cám ơn.”

      Gì? Vẻ mặt này đâu giống người sắp cưới vợ – hoàn thành trong bốn chuyện lớn nhất trong đời chứ, Phù Hiểu liếc Đường Học Chính cái, là có chuyện gì xảy ra.

      Đường Học Chính tỏ vẻ: cũng biết có chuyện gì.

      “Được rồi, mời hai vị lên nhà trước , Dương Mật và ba mẹ vợ tớ đều ở nhà.” Tiêu Nhiên cố lên tinh thần, mời cách nhiệt tình.

      Thế là ba người về phía cầu thang, Tiêu Nhiên thấy Đường Học Chính xách hành lý cho Phù Hiểu : “Đường thiếu, để tớ xách cho.”

      Phù Hiểu bảo: “À, cứ để ấy xách cũng được. nặng.”

      … Giọng điệu này… có vẻ họ rất rất thân nhau ha? Tiêu Nhiên nhìn Đường Học Chính: cậu ta chỉ cười, lắc đầu khi ấy vậy. nghĩ: Địa vị của Phù Hiểu trong lòng Đường Học Chính nhất định hề thấp, rốt cuộc họ phát triển mối quan hệ của mình thế nào và quan hệ giữa họ là loại quan hệ gì?

      Dù có tò mò mấy cũng thể hỏi thẳng ra, đành cười : “Lần đến chơi trước, thấy em xách có cái túi bé xíu, sao lần này vác cả va li hành lý thế?”

      “Trong này toàn là quà quê mà chú Dương, Dương bảo em mang lên. chú ấy điện cho em, bảo là ba mẹ Tiêu cũng thích ăn, dặn em mang lên nhiều nhiều chút.”

      “À…” Nụ cười của Tiêu Nhiên càng nhạt hơn.

      Khi đến cửa thang máy, Phù Hiểu khẽ bảo: “ về .”

      Đường Học Chính gật đầu, “Tối đến đón em.”

      “Đừng đến, tối nay có lẽ em ngủ với Dương Mật.”

      Người đàn ông cau mày, “Sao em phải tranh chỗ ngủ của Tiêu Nhiên?” Đồng thời còn bỏ trống chỗ nằm giường của .

      “Gì chứ, nhà này coi như nhà , Kẹo Mật đương nhiên phải ở đây chờ Tiêu Nhiên đến đón rồi.” Chẳng phải phong tục ở đâu cũng vậy ư? Phù Hiểu tỏ vẻ: chưa làm phù rể bao giờ nên biết đâu.

      “Phiền vậy?” còn tưởng chỉ ăn bữa cơm thôi.

      “Đương nhiên rồi, chuyện gì chứ chuyện này là phải chu đáo.”

      “Thế còn sao?” Hôm qua có người đẹp nằm trong lòng, hôm nay phải mình trông phòng?

      Phù Hiểu ráng nhịn cười, chàng khi này rất giống đứa trẻ bị bỏ rơi, nom đến là tôi nghiệp. định dỗ thêm “Bíp” – thang máy xuống rồi, vội dặn, “ chuyện với nữa, tối em gọi cho .”

      “Hôn cái nào.” giữ nàng Phù Hiểu muốn chuồn êm lại.

      “Tiêu Nhiên nhìn!” Phù Hiểu cúi đầu, sẵng giọng, Tiêu Nhiên còn ấn thang máy cho bọn họ đấy nhá.

      “Hứ.” Đường Học Chính đâu bận tâm đến nhiều chuyện như vậy, tóm lấy , trao chiếc hôn sâu.

      Tiêu Nhiên vội quay mặt sang hướng khác, sau đó mới kinh ngạc vì: hóa ra họ hẹn hò với nhau.

      “Người còn đau đừng cố sức quá.” Hôn xong, dặn dò Phù Hiểu câu rồi đưa vào trong thang máy, bảo với Tiêu Nhiên, “Hai người lên .”

      Phù Hiều gần như còn mặt mũi mà gặp ai nữa.

      Tiêu Nhiên vẫn mang vẻ mặt bình thản: “Đường thiếu, cậu lên nhà ngồi chơi lát à?” từng thắc mắc: sao nay cậu ta rảnh rỗi vậy, hóa ra…

      “Tớ lên đâu, tớ còn chút việc.”

      “Vậy tớ giữ nữa, mai cậu cố đến nhé.” Tiêu Nhiên cười khách sáo, .

      Đến khi Đường Học Chính khuất khỏi tầm mắt họ, Tiêu Nhiên mới nhấn nút đóng cửa thang máy, hai người có chút mất tự nhiên, với nhau đến cửa căn hộ hai vợ chồng Tiêu Nhiên. Cửa còn chưa mở nghe thấy tiếng Dương Mật gào khóc ở bên trong: “Con lấy chồng đâu! Con lấy chồng đâu!”

      xảy ra chuyện gì vậy? Nhất thời, Phù Hiểu nhíu chặt cặp mày, Dương Mật là đứa mạnh mẽ, nếu phải chuyện lớn xảy ra con bé khóc nức nở thế này.

      Trông Tiêu Nhiên căng thẳng lắm, vội vàng mở cửa ra, đón là khuôn mặt nhắn đầm đìa nước mắt của vợ .

      “Mật Nhi!”

      Dương Mật nhìn , trong mắt chỉ có thất vọng và đau xót, bặm môi, lau khô hai má đẫm lệ, cố ra vẻ cứng cỏi định gì đó. Chợt thấy bóng dáng sau lưng , dòng nước mắt tủi thân lần nữa trào ra: “Hiểu… Hiểu… tao lấy chồng đâu, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà!” lao về phía Phù Hiểu, ghì chặt lấy bạn như người sắp chết đuối ghì lấy cây gỗ cứu mạng.

      Tối hôm qua, Phù Hiểu bị người ta vần vò cả đêm, nên khi này, người vừa đau vừa mỏi, bị bạn đâm mạnh vào, suýt nữa ngã bổ chẩng. ráng nhịn đau kêu ra tiếng, vội vã đỡ lấy Dương Mật hỏi: “Kẹo Mật, mày khóc cái gì? xảy ra chuyện gì hả?”

      “Mật Nhi, con đừng thế nữa, con xem, Hiểu Hiểu đến dự đám cưới của con nè, đừng khóc nữa, nào.” Bà Dương từ phòng khách bước ra, dịu dàng khuyên con, nhưng đến đoạn sau chính bà cũng khỏi nghẹn ngào.

      Hiển nhiên là Tiêu Nhiên biết vì sao lại khổ tâm đến vậy, thở dài vẻ khó xử lắm, nhưng cách nào đến bên an ủi lấy câu.

      Ông Dương ngồi ở sô pha cũng lắc đầu vẻ bất đắc dĩ, hai bàn tay ông siết chặt thành nắm đấm.

      “Kẹo Mật, mày bình tĩnh lại nào, có gì tụi mình từ từ , có vấn đề gì là thể giải quyết đâu? Mai mày còn phải trang điểm, đừng khóc nữa kẻo hai mắt sưng lên giờ.” Thấy mấy người ai cũng mang tâm trạng nặng nề, Phù Hiểu lấy khăn tay ra lau nước mắt cho bạn rồi giọng khuyên nhủ.

      Dương Mật nức nở: “Còn cái gì… khỏi… khỏi nữa… chúng ta… về nhà… tao muốn ở lại đây nữa.”

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Phù Hiểu dìu Dương Mật bước chậm vào buồng, nhìn Tiêu Nhiên rồi lại nhìn bà Dương. Nào ngờ hai người đều tránh cái nhìn của , hình như ai muốn ra.

      Thấy vậy, dìu Dương Mật thẳng vào buồng, trong gian riêng tư có lẽ bạn bình tĩnh hơn chút.

      Đóng cửa buồng, hai người ngồi vào mép giường. Dương Mật cúi đầu, qua mấy câu đứt đoạn mới kể xong câu chuyện.

      Chuyện cũng từ đám cưới mà ra, theo tập tục ở quê , bàn đầu tiên bên tay trái là họ nhà trai ngồi còn bàn đầu tiên bên tay phải là họ nhà ngồi, nhưng bà Tiêu đồng ý với cách xếp bàn đó. Bà bảo là bà mời rất nhiều người có vai vế, thể để đám khách đó của bà ngồi ghế dưới nên bà cầu ông bà Dường ngồi bàn thứ hai bên tay phải.

      Đối với bà Tiêu đây chuyện này chỉ là chuyện nhưng với Dương Mật lại là chuyện thể chấp nhận nổi. Ba mẹ ngậm đắng nuốt cay nuôi lớn , lăn lội ngàn cây số lên tham gia đám cưới của con , có ba mẹ nào là mong con mình ở bên mình làm bạn nhưng hai người họ chưa từng cầu phải về gần họ, chỉ vì lấy được tấm chồng tốt mà vui mừng khôn xiết. nhắc đến nỗi đơn và khó khăn hai người họ phải chịu, bây giờ, nếu ngay cả tôn trọng cơ bản nhất cũng thể cho hai người họ, vậy sao xứng là con của hai người họ chứ!

      “Hiểu, mày , tao nên làm gì bây giờ?” Cuối củng Dương Mật cũng ngẩng đầu lên, phát Phù Hiểu khóc từ bao giờ. Dòng lệ khó khăn lắm mới ngăn lại chợt tràn mi: “Mày cũng thấy tao ấm ức lắm phải ?” siết chặt tay bạn, khóc đến nghẹn lời.

      Phù Hiểu nghẹn ngào, nên lời, chỉ ra sức lắc đầu.

      [1] 法拉利: Ferrari, xe của hãng Ferrari, Ferrari là công ty sản xuất xe hơi thể thao của Ý do Enzo Ferrari sáng lập năm 1929. Với tên gọi ban đầu là Scuderia Ferrari (nghĩa là Ferrari Bền vững), nhà sản xuất này chuyên tài trợ cho các tay đua và chế tạo các loại xe đua. Đến năm 1946, hãng bắt đầu sản xuất cả các mẫu xe dành cho cuộc sống hàng ngày và trở thành Ferrari S.p.A. Tên tuổi của hãng gắn liền với các cuộc đua, đặc biệt là cuộc đua ô tô Công thức 1. Ngày nay, cái tên cũ Scuderia Ferrari của hãng được dùng để đặt cho tên đội đua Scuderia Ferrari Marlboro nổi tiếng trong các cuộc đua Công thức 1. Logo của Ferrari là hình chú ngựa đen tung vó.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 47

      Phù Hiểu từng gặp mẹ của Tiêu Nhiên nên biết: bà là phụ nữ sắc sảo, đanh đá. Nếu Dương Mật cứ cứng đối cứng với bà ấy sau này quan hệ mẹ chồng nàng dâu giữa Dương Mật và bà ấy thế nào? Nhưng nếu con bé chịu nhường chịu nhịn … “Mày thử chuyện với mẹ ấy xem sao?”

      “Cái gì nên tao cả rồi, còn thiếu nước quỳ xuống van xin bà ta thôi. Nhưng bất luận thế nào bà ta cũng quyết đổi ý.” Càng Dương Mật càng ấm ức: sao bà ta lại cứng tay vậy chứ, còn chẳng phải vì bà ta thấy nhà quyền thế, cho là gả vào nhà họ Tiêu họ là Dương Mật trèo cao, thế nên bà ta chẳng sợ ai cả, cũng thèm nể mặt thông gia luôn.

      “Tiêu Nhiên thế nào?”

      ta? ta nào dám cãi lời mẹ ta chứ.” Dương Mật tủi thân thế này nguyên do lớn nhất là vì thái độ của Tiêu Nhiên, “Tao phải sống với ta cả đời, nếu ta để tao phải uất ức thế này tao còn lấy ta làm gì?”

      được mấy câu ngốc nghếch đó, Tiêu Nhiên đương nhiên cũng có nỗi khó xử của ấy, ấy đối xử với mày thế nào mày còn sao? Nếu ấy tốt với mày mày có chịu lấy ấy ?”

      Dương Mật lặng , tốt với , biết chứ. Nhưng mà bây giờ, mới hiểu ra rằng: đương là chuyện của hai người nhưng kết hôn là chuyện của hai gia đình. Sao nỡ chỉ vì bản thân mình mà để ba mẹ phải tủi hổ chứ? Đám cưới của con duy nhất mà ba mẹ ruột lại ngồi ghế dưới… Ai biết chuyện lại chẳng chỉ trỏ họ.

      Phù Hiểu biết bạn nghĩ gì nhưng cũng biết khuyên bạn thế nào. coi ông bà Dương như ba mẹ , nghĩ đến việc họ gượng cười chấp nhận ngồi bàn thứ hai cũng… Chuyện này nhất định là dấu đinh trong lòng họ cả đời, nhưng nếu trở mặt Kẹo Mật, Tiêu Nhiên còn cả mẹ ấy nữa…

      “Mật Nhi.” Đúng lúc này, Tiêu Nhiên – vẫn đứng ngoài cửa buồng từ nãy đến giờ, gõ cửa.

      Dương Mật đáp.

      “Mật Nhi, chuyện này là mẹ đúng, em muốn thay bà tạ lỗi với ba mẹ chúng ta thế nào cũng được. Nhưng em à, tính bà vốn vậy rồi, nếu bây giờ hay em phản đối bà sau này bà lại càng khắt khe với em hơn. Sau này, em với bà còn phải chung đụng nhiều, nếu bây giờ làm căng tốt cho em về sau.”

      Ông bà Dương nhìn nhau, thở dài buồn bã.

      “Em là vợ của Tiêu Nhiên , là người con lựa chọn, nhất định phải cưới được em về. Để em tủi thân là lỗi của , nhưng cam đoan sau này tốt với em, cũng khiến mẹ tôn trọng em, quý em, có được em?”

      “Mật Nhi, ba mẹ vui, với ba mẹ ngồi đâu mà chả thế. Con đừng nghĩ nhiều, đừng để Tiểu Tiêu phải khó xử.”

      Sau cánh cửa buồng, Dương Mật lấy tay che miệng, gục vào vai Phù Hiểu, nước mắt rơi trong lặng thầm.

      Điều Phù Hiểu có thể làm chỉ là ôm chặt bạn, cho ấy an ủi.

      Tối đó, Tiêu Nhiên về nhà ba mẹ ngủ, Dương Mật có lẽ do khóc mệt nên cũng ngủ rất sớm. Tâm trạng ông bà Dương tốt, chuyện trò với mấy câu rồi ngủ cả. Phù Hiểu thấy lòng nặng trĩu, chuyện này trong có vẻ như được giải quyết nhưng thực tế chỉ là bên chịu nhịn, chịu nhường bên kia thôi. Chẳng lẽ quả có biện pháp nào khác ư? Có lẽ tối nay, Tiêu Nhiên có thể thuyết phục mẹ ấy…

      Chuông điện thoại vang lên, giật mình, mở cửa ban công rồi ra đó tiếp điện thoại, “Alo?”

      “Ngủ chưa?” Từ đầu dây bên kia truyền đến giọng quen đến thể quen hơn.

      “Vẫn chưa…”

      “Xuống , đợi em ở cửa thang máy.”

      đến à?” vô thức ngó xuống dưới lầu, “Em xuống ngay đây, chờ em lát.”

      xỏ giày rồi khẽ khàng đóng cửa xuống lầu. Cửa thang máy mở ra, thấy khuôn mặt tuấn mỹ của Đường Học Chính, hiểu sao tâm trạng bỗng nhõm hơn hẳn, khóe môi khẽ cong lên nụ cười đón chào . “Sao lại đến đây?”

      có việc gì làm vòng lại đây lát.” Đường Học Chính rất tinh mắt, khẽ nâng cằm lên, híp mắt lại quan sát, “Khóc?” yên lành khóc cái gì?

      Phù Hiểu đâm lúng túng, thoáng nghiêng đầu tránh ánh nhìn của , “Đâu có.”

      “Sao thế?” quan tâm đến câu phủ nhận tọp của , Đường Học Chính hỏi ngay.

      chỉ hỏi câu đơn giản mà chợt khiến rất muốn dựa vào , và cũng làm như vậy . rầu rĩ ôm lấy , dụi khuôn mặt xinh vào ngực .

      Đường Học Chính thích chí lắm, đưa tay ghì lấy , “Bé ngoan, xảy ra chuyện gì rồi, Gia làm chủ cho em.”

      Phù Hiểu mím chặt môi, cựa mình rời vòng tay , kéo tay ra ngoài, “Tụi mình vừa vừa chuyện.”

      Họ quẹo vào khuôn viên trước tòa nhà, Phù Hiểu kể qua câu chuyện cho Đường Học Chính nghe, kể xong lại rầu rĩ, cúi đầu.

      Đầu tiên, Đường Học Chính thở phào nhõm, còn tưởng nhóc nhà mình bị uất ức, hóa ra là chuyện của Dương Mật, “Dương Mật khổ sở, em khóc theo làm cái gì?” Định làm đau lòng đấy phỏng?

      “Em cũng đâu muốn khóc, nhưng cứ nghĩ đến chú Dương, Dương là em lại nín được, chắc chắn trong lòng, họ cũng rất khổ tâm, nhưng họ gì, ngược lại còn khuyên Dương Mật…” xong, cúi đầu, hơi sụt sịt mũi.

      “Được rồi, được rồi, đừng buồn nữa.” Thấy lại bắt đầu rầu rĩ Đường Học Chính vội khuyên, “Chuyện ý mà, để đấy cho .” đương nhiên biết địa vị của ông bà Dương trong lòng Phù Hiểu, để vợ mình hết buồn chút chuyện “nhấc tay chi lao[1]” này cớ gì làm, huống chi chuyện này với tuyệt đối chỉ có lợi chứ có hại.

      có thể chứ?” Tia hy vọng lên trong mắt .

      “Có thể.” Dễ như ăn kẹo.

      chứ!”

      “Ừ.”

      Cuối cùng khuôn mặt nhăn nhíu của Phù Hiểu cũng chịu giãn ra, “Đường Học Chính! Em biết chuyện này có vẻ phiền, nhưng em hết cách rồi. Em muốn nhờ giúp Dương Mật, em nhất định cảm tạ .” Quả rất hy vọng!

      Quả nhiên vẫn là vẻ tươi cười hợp với , chỉ vì chuyện của người khác thôi mà cũng rầu rĩ nửa ngày được, đúng là bé khó chiều mà. Đường Học Chính lắc lắc đầu, vẻ chiều, “Em khóc cho xem là biết ơn em lắm rồi.”

      Phù Hiểu lập tức lao vào , trao chiếc ôm chặt!

      Tiệc cưới ở Bắc Kinh hay được tổ chức vào buổi trưa, thời gian khá là gấp. Khoảng năm giờ sáng, Phù Hiểu thức dậy cùng Dương Mật trang điểm và thay váy cưới. Vì có chuyện buồn trong lòng nên Dương Mật rất ít cười, hoàn toàn có vẻ hạnh phúc mà dâu nên có. Phù Hiểu định chuyện hôm qua với bạn nhưng rồi lại thôi, sợ: nhỡ có chuyện ngoài dự liệu xảy ra chẳng phải bạn mình lại càng thất vọng hơn ư? Thế nên chỉ an ủi Dương Mật mấy câu, đùa chút chút để thay đổi khí.

      Sau khi tiến hành loạt các nghi thức xin dâu, nhà trai nhà : tấn công tôi phòng thủ, cuối cùng Tiêu Nhiên cũng được rước người đẹp về dinh trong tiếng chúc phúc của mọi người và tiếng pháo rền vang. bế Dương Mật từ cửa thang máy ra đến xe hoa, ai nhận ra: kỳ ôm rất chặt, như là sợ vùng chạy mất. Vào trong xe, nụ cười khuôn mặt Dương Mật vụt tắt, đồng thời khẽ thở dài.

      Tuy rất khẽ nhưng Tiêu Nhiên vẫn nghe được, cánh tay đóng cửa xe của cứng lại, bất giác đóng quá mạnh tay, cửa xe sập đánh “rầm” tiếng.

      Dương Mật còn chẳng buồn phản ứng lại.

      “Mật Nhi, chẳng phải hôm qua chúng ta thống nhất rồi ư? Hôm nay, em đừng nghĩ nhiều quá làm gì, vui lên em.” Tiêu Nhiên bỏ hoa cưới xuống, nhàng khuyên nhủ, “Tối qua, chuyện với mẹ rồi. ra, ý của bà là sợ ba mẹ em ngồi với mấy vị lãnh đạo ấy câu nệ. Còn nữa, quê quy định nhà phải ngồi bàn đầu tiên, em hãy nhập gia tùy tục .”

      “Tôi tên là Mật Nhi, là viên kẹo ngọt ngào của ba mẹ, nhưng họ nào có ngọt…” Dương Mật cười tự giễu, nghiêng đầu ngắm những tòa nhà cao tầng chi chít thành phố Bắc Kinh, những thứ hằng theo đuổi, có sai ?

      Thấy vậy, Tiêu Nhiên biết gì thêm, chỉ siết chặt tay .

      Đến khách sạn nơi đặt tiệc, hai người nghỉ ngơi lát rồi xuống lầu đón khách. Phù Hiểu định cùng Dương Mật bị bạn ngăn lại, “Tao nhờ đồng nghiệp làm phù dâu rồi, mày ở bên ba mẹ tao giúp tao với, tao muốn để ba mẹ vào bàn tiệc sớm thế.”

      Phù Hiểu nhìn thẳng vào mắt bạn, cái nhìn đượm buồn, bỗng rất muốn bảo bạn thôi đừng gả vào nhà họ Tiêu nữa cho rồi, lời sắp thốt khỏi môi mà lại thôi, “Được rồi, tao ở đây xem ti vi với chú, mày cũng đừng nghĩ nhiều quá, có lẽ mọi chuyện diễn ra theo hướng khác…”

      đời này đâu có nhiều chuyện như ý mình thế chứ.” Dương Mật cười khổ, “Mày yên tâm, tao sao. Mày giúp tao an ủi ba mẹ tao với, tao… là đứa con bất hiếu.”

      Sau khi Dương Mật xuống, Phù Hiểu vào phòng nghỉ, thấy ông bà Dương nhìn nhau cười khổ, lòng trĩu nặng, thong thả đến chỗ họ.

      “Hiểu Hiểu, con phải xuống đó à, thế hay quá, con mau vào nghỉ chút , sáng nay, con vất quá rồi. Trước giờ, con có dậy sớm bao giờ đâu, hôm nay tờ mờ sáng phải dậy, khổ thân con.” Bà Dương thấy đến thay khuôn mặt tươi cười, dịu dàng kéo đến ngồi cạnh bà.

      “Con sao, tối qua con ngủ sớm mà.” Phù Hiểu cười lắc đầu, “ Dương, tối qua chú ngủ có ngon ạ?”

      “Ngủ ngon chứ, Tiêu Nhiên tháo vác lắm, chúng ta có phải lo liệu gì cho đám cưới đâu. Chúng ta có việc gì, toàn vui chơi giải trí, ngủ tít thò lò.” Bà Dương cười hiền hòa đáp.

      “Chúng ta cũng có nhiệm vụ đấy, lát nữa bọn trẻ còn kính trà chúng ta mà, mình có mang bao lì xì đấy? Đừng có ngủ tít thò lò mà quên chuyện quan trọng này.” Ông Dương cười khà nhắc nhở.

      “Mang rồi, mang rồi, còn mình nữa, chuyện gì cũng chả để ý, mình có mang bao lì xì chưa?”

      “Aizzz, tôi phải kiểm tra lại cái .”

      Các bậc ba mẹ đời ai cũng thế này ư? Luôn dành cho con cái mình tình vô tư nhất, dù trong lòng có khổ mấy cũng quyết để ảnh đến hạnh phúc của con mảy may. Phù Hiểu thấy mắt mình ươn ướt.

      [1]举手之劳: nhấc tay chi lao, việc , đơn giản, dễ, tốn sức giải quyết chỉ như cái nhấc tay.
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 48

      Ba mẹ Tiêu Nhiên cũng ở dưới lầu đón khách, ra phần lớn khách đến là họ hàng, bạn bè, cấp , cấp dưới của họ. Dương Mật càng thêm nản, sắp giữ nổi khuôn mặt tười cười đó rồi.

      Sau khi đón vị cán bộ cấp phó phòng, bà Tiêu nhân lúc có ai bảo với Dương Mật, “Chị xem, khách chúng tôi mời toàn các vị lãnh đạo, bọn họ nể lắm mới đến dự đám cưới chị, chị thấy mát mặt à? Chị nghĩ mà xem, bọn họ toàn ngồi ghế chủ tịch, giờ sao có thể để họ ngồi ghế dưới cho được, đúng ?”

      Dương Mật vô thức siết chặt bó hoa cưới.

      “Mẹ.” Tiêu Nhiên hơi nhíu mày, gọi tiếng.

      Đúng lúc này, chiếc xe hơi sang trọng dừng trước bậc thềm, đầu xe có treo cờ hồng, bà Tiêu ngõ chiếc xe, nghĩ rằng: mình đâu có quen biết với mấy ông bà bên quân khu, khách của nhà ai vậy? Sau đó, trong bộ quân trang phẳng phiu chỉ huy hai lính nhấc lẵng hoa theo, cười tươi rói đến chỗ dâu, chú rể: “Tôi đưa lẵng hoa đến theo lệnh của Tư lệnh, chúc hai vị mãi mãi đồng lòng.” Dứt lời, đưa lên bao lì xì mỏng.

      Phù dâu đứng sau lưng Dương Mật vội cười đón lấy, theo kinh nghiệm của nhất định bên trong là mấy thứ như séc siếc…

      Bà Tiêu liếc lẵng hoa thấy dải băng là dòng chữ, “Mừng gả con , Tư lệnh viên quân đoàn giải phóng ***, Đường Trí Trung.” Bà giật cả mình, là tư lệnh của quân khu Bắc Kinh đó, đây là ô dù lớn mà bà cũng khó với được, sao lại thành khách quý của nhà thế này? Bà định hỏi Dương Mật liên tục có người đến chúc mừng.

      “Tôi thay mặt chủ tịch Cốc, chúc hai vị tình thắm ngàn thu.” “ lẵng hoa, bao lì xì, mừng kén được rể hiền, Chủ tịch Hội đồng Quản trị Tập đoàn ***, Cốc Hội Nguyên.”

      “Vì hội trưởng bận quá, tiện đến đây nên riêng phái tôi đến chúc mừng đám cưới hai vị.” “ lẵng hoa, bao lì xì, mừng gả con , Hội trường Hiệp hội *** Trung Quốc, Hồ Hoành.”

      “Cục trưởng Đường phái tôi đến chúc mừng đôi trẻ, chúc hai người trăm năm hòa thuận, sớm sinh quý tử.” “ lẵng hoa, bao lì xì, mừng kén được rể hiền, Cục trưởng Cục *** Quốc gia, Đường Trí Viễn.”

      “Tôi là…”

      “Tôi đại diện cho…”

      “Bộ trưởng cử tôi tới…”

      Cứ như là có hẹn trước với nhau, đám người ngừng đưa lẵng hoa và bao lì xì đến trước mặt Tiêu Nhiên và Dương Mật, lẵng hoa xếp kín hai bên sảnh lớn khách sạn. Tuy những người tặng lẵng hoa ai đến nhưng những người đó đều rất có tên tuổi, có thể họ đều là khách quý trong các buổi quốc yến đó! Tư lệnh, Chủ tịch Hội đồng Quản trị, Cục trưởng, Bộ trưởng, Chủ nhiệm, Tổng giám đốc, Ủy viên trưởng… Ôi trời ơi, tim bà Tiêu đập bình bịch trong ngực, chỉ cần so với trong những người này thôi đám khách bà mời cũng thành hàng tôm tép, sao tất cả họ đều là khách của nhà vây? Chẳng lẽ: kỳ nhà họ Dương rất có thế lực?

      Dương Mật cũng hiểu đầu đuôi câu chuyện ra làm sao, tuy những người này ghi lời chúc như thể họ là khách quý của ba mẹ , nhưng chắc chắn ba mẹ quen ai trong số họ, chẳng lẽ họ đưa hoa nhầm địa chỉ? Nhưng vài người trong số họ còn viết tên … Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Bên dưới có vẻ nhốn nháo nên Phù Hiểu phát ra. Dù biết cụ thể xảy ra chuyện gì trực giác của cho rằng đó là kiệt tác của Đường Học Chính. ngó xuống từ thềm của cầu thang hình xoắn ốc thấy hai hàng lẵng hoa dài và vẻ mặt khác thường của bà Tiêu. khỏi vui mừng, rút điện thoại di động ra, gọi cho , “Alo, có tác dụng rồi đó, ở đâu?”

      ở ngay ngoài thôi.” Chiếc Lamborghini[1] mới tinh dừng sát thềm, Đường Học Chính vận bộ comple hè màu bạc, đeo kính râm bước xuống xe, vừa tiếp điện thoại vừa ném chìa khóa cho nhân viên bảo vệ, mỉm cười và thong thả bước lên thềm.

      “Hì, em đợi ở cầu thang nhá.”

      “Được.”

      Đường Học Chính mà xuất cướp hết chú ý của đám người quanh đó liền. Tuy mình nhưng khí phách toát ra từ như khiến người ta thể dời mắt khỏi được.

      Tiêu Nhiên và Dương Mật ra đón, tháo kính râm, rút bao lì xì trong túi ra: “Chúc mừng đám cưới”

      Tiêu Nhiên nhận bằng hai tay, cười bảo, “Đường thiếu, cám ơn vì cậu đến đây.” Thấy cậu ta đến, khỏi có suy nghĩ: hay cậu ta có quen với những người tặng lẵng hoa khi nãy. Những vị lãnh đạo có chức có quyền mà chưa từng gặp đó ràng nâng vai vế nhà họ Dương lên. Chuyện nhà họ, trừ Phù Hiểu ra, người ngoài ai biết, mà cậu ta lại là người chưa công khai của Phù Hiểu. Có lẽ Phù Hiểu kể chuyện này cho cậu ta nên Đường thiếu mới nhờ người tặng lễ… Nhưng mà, dù Đường thiếu có uy tín cỡ nào cũng thể mời nổi những người này chứ nhỉ? nghĩ nghĩ lại mà nghĩ ra.

      “Đương nhiên rồi, tớ được chú Dương, Dương giúp đỡ rất nhiều, chuyện vui thế này mà đến tham gia biết ăn làm sao.” Đường Học Chính khẽ cười, nhìn hai hàng lẵng hoa dài, xem ra đến khá đông đủ rồi.

      Dương Mật cười cảm kích, thấy liếc dãy lẵng hoa trong đầu cũng lên suy nghĩ: phải chăng có liên quan đến ta.

      Bà Tiêu ngờ lại quen ba Dương Mật nhưng cũng để bụng chuyện đó lắm. Trong mắt bà, Đường Học Chính chỉ là cậu thanh niên rất có tiền đồ mà thôi.

      “Tiên sinh, lẵng hoa của ngài phải để đâu đây ạ?” Sau lưng , hai nhân viên đưa hoa của hàng hoa nâng lẵng hoa bách hợp sang trọng hỏi.

      “Để đâu cũng được.” Đường Học Chính khoát tay.

      Thế là hai cậu nhân viên nọ chọn chỗ trống vuông vức đặt hoa xuống rồi rời . Mọi người hẹn mà cũng nhìn về phía dải băng của lẵng hoa.

      “Mừng gả thiên kim, CLB Phong Hoa, Đường Học Chính.”

      nhìn thôi chứ ai nhìn là người ấy ngạc nhiên rớt tròng mắt liền. CLB Phong Hoa ư! Đó là nơi tập trung của các nhân vật quyền lực nhất trong thủ đô, thẻ hội viên của CLB đó có chi ngàn vàng cũng khó mà có được! Nghe sếp lớn trong bóng tối của CLB đó là người sáng lập tập đoàn xuyên quốc gia Hàn Thị, Hàn Kiều Thiên của Thượng Hải. Năm xưa, cụ lập ra CLB này, ngày nay, CLB do con cụ, người gả vào nhà họ Đường – quân nhân thế gia quản lý, như hổ thêm cánh. Năm đó, ông cụ Đường – người đời binh nhung, sau khi bĩnh tĩnh, sáng suốt phán đoán phương hướng sau này, bất chấp phản đối của mọi người theo con đường mình chọn, sau trở thành trong những nguyên lão, người sáng lập nên Tân Trung Quốc. Hai em trai, ba người con trai và các cháu cụ đều nhập ngũ, trừ hai người hy sinh hôm nay, tất cả đều là nòng cốt của quân đội quốc gia.

      Việc hai nhà họ Đường và họ Hàn kết làm thông gia có thể liên hợp giữa hai thế lực hùng mạnh của giới chính trị và giới kinh doanh. Nhà họ Đường có căn cơ về chính trị, còn nhà họ Hàn lập nghiệp ở Thượng Hải, vẫn ngầm chi viện kháng chiến dành chính quyền, thực lực của họ lớn đến thể hình dung, từ việc họ lập nên CLB hùng mạnh giữa thành phố Bắc Kinh – nơi được coi là đầm rồng hang hổ này có thể thấy điều đó. Chỉ có điều: hội viên được phép sử dụng danh tiếng của CLB, trừ chủ nhân của CLB, Đường thiếu cậu ấy… Đợi chút, cậu ấy cũng họ Đường, lẽ nào cậu ấy chính là đời thứ ba quý báu của hai nhà họ Đường và họ Hàn?

      Tiêu Nhiên thể ngờ rằng người luôn bình dị, gần gũi như Đường thiếu lại có thân thế hiển hách đến vậy, nên nhất thời biết phản ứng sao cho phải.

      Ông bà Tiêu đương nhiên biết đến CLB Phong Hoa, sếp lớn của bọn họ là hội viên của CLB đó. Điều họ thể ngờ đến là: chàng trai trẻ phận bề dưới, người khi tình cờ gặp còn luôn mỉm cười chào họ lại là ông chủ của CLB Phong Hoa? Họ đúng là có mắt tròng mà!

      Dương Mật đứng ì tại chỗ, á khẩu được gì, chỉ cảm thấy Đường thiếu khác với người bình thường và có hơi thần bí, chứ đâu ngờ rằng: ra xuất thân của ta hiển hách tới vậy! Trời ơi, đả kích này lớn quá mất!

      Đường Học Chính cứ như phát thân thế của mình khiến người bối rối cỡ nào, chỉ cười, bảo với Dương Mật: “Chị dâu, chú ở cả kia à?”

      Dương Mật sực hồi hồn, ngây người mất lát mới nhận ra là hỏi ba mẹ , ậm ừ mấy câu, vẫn thấy mông lung lắm.

      “Vậy tớ lên đó trước đây, từ Tết đến giờ tớ chưa được gặp chú, nhớ chú ghê.” Vừa vừa bước qua cổng chào. Nữ tiếp tân vội tiến lên dẫn đường cho . Tuy biết sao vẻ mặt đám người biến sắc nhưng người đàn ông này phong độ quá mất: giá ấy nhìn mình cái tuyệt nhỉ.

      “A, Học Chính, cháu lên à? Tiểu Nhiên, con đưa Học Chính lên .” Bà Tiêu đẩy chú rể.

      cần đâu, có người chờ cháu đó rồi.” Đường Học Chính khoát tay từ chối, rồi ung dung đút tay vào túi, thong thả bước lên cầu thang hình xoắn ốc theo kiến trúc La Mã.

      “Ha ha, có khách quý đến sao có thể tiếp đãi sơ sẩy vậy chứ, Tiểu Nhiên, mau lên con!” Bà Tiêu liếc con cái và giục.

      Tiêu Nhiên thoáng trầm ngâm trong thời gian cái chớp mắt, sau đó, với Dương Mật liếc nhau, rồi vội đuổi theo, “Đường thiếu, để tớ đưa cậu lên đó .”

      Đường Học Chính cười cười, tỏ vẻ mình thế nào cũng được, để chàng theo lên cùng.

      Tiêu Nhiên cùng lững thững lên cầu thang, tuy vẫn còn ngạc nhiên về thân phận của lắm nhưng điều gì nên vẫn phải , “Đường thiếu, lần này… rất cám ơn cậu.” Gắn kết mọi việc với thân phận của cậu ta khó đoán ra: người đứng trong bóng tối giúp nhà Dương Mật là ai.

      Đường Học Chính cũng phủ nhận, “Vợ cưới về là để thương, cái gì nên làm vẫn phải làm.”

      Lời rất mà Tiêu Nhiên lại hổ thẹn cúi đầu, “Phải, cậu rất phải.” Quả là vì muốn chống đối bà mẹ sắc sảo của nên mới để Dương Mật phải cực kỳ tủi thân trong cái ngày lẽ ra là hạnh phúc nhất đời này. Nếu có Đường thiếu, có lẽ cho dâu của đám cưới tồi tệ nhất rồi?

      “Sao đến muộn vậy?” Giọng đầy hân hoan, vui sướng vang lên phía họ. Hai người đàn ông cùng ngẩng lên thấy Phù Hiểu cười tươi rói, tỳ vào lan can, khẽ trách ai đó.

      [1]兰 博基尼: Lamborghini, xe hơi thể thao cao cấp (siêu xe hơi) của Ý, của công ty Automobili Lamborghini S.p.A. Logo của Lamborghini là hình chú bò vàng.
      Chris, Mẹ Mìn, laula3 others thích bài này.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 49

      “Sao đến muộn vậy?” Giọng đầy hân hoan, vui sướng vang lên phía họ. Hai người đàn ông cùng ngẩng lên thấy Phù Hiểu cười tươi rói, tỳ vào lan can, khẽ trách ai đó.

      Ngó thấy bé nhà mình là tâm trạng Đường Học Chính lập tức tốt lên, ngắm khuôn mặt xinh đẹp cùng chiếc váy xinh đẹp kia kìa, chậc chậc, ấy rất ít giày cao gót, hôm nay, ấy cao gót để lộ mắt cá chân mới gợi cảm làm sao. “Đứng có mệt ?” vội bước đến trước mặt , cong môi cười, cúi đầu ngắm nghía gương mặt xinh xắn của , hôm nay, có trang điểm , trông càng thêm tao nhã.

      Phù Hiểu như nghe được , gì vì còn bận mắt chữ A mồm chữ O ngắm nghía , sau đó, kinh ngạc thốt lên, “Đường thiếu, hôm nay, đẹp trai quá mất.” Hôm nay, ăn vận theo phong cách khác hẳn mọi hôm, khiến khí chất toát ra từ vốn tuyệt vời nay lại càng tuyệt vời hơn.

      “Phù tiểu thư khách sáo rồi,” Đường Học Chính bật cười, vốn định khen đôi câu nhưng sau khi ngó thấy cảnh xuân lấp ló sau lưng lập tức đổi giọng trách cứ, “Hôm nay, em ngoan chút nào cả, sao lại mặc thế này ra ngoài hả?” từng dùng lưỡi cảm nhận vẻ đẹp của những đường cong lưng nên đương nhiên biết những đường cong đó quyến rũ cỡ nào, sao ấy lại khoe tấm lưng tuyệt đẹp của mình ra thế chứ, vậy chẳng phải khiến đám đàn ông nghĩ linh tinh ư?

      “Em làm sao cơ?” Phù Hiểu nghiêng đầu hỏi lại vẻ: em hiểu.

      Còn biết mắc lỗi gì hả? Vậy chẳng phải tội càng thêm nặng ư? Đường Học Chính nhướng mày, thấy mình phải nhân cơ hội này dạy bảo ấy mới được.

      “Hiểu Hiểu, dưới đó có chuyện gì vậy con?” Bà Dương từ phòng nghỉ ra, đúng lúc, bà cắt ngang kế hoạch của Đường thiếu rồi.

      “À, có gì đâu ạ, là Đường Học Chính đến ạ.” Phù Hiểu vẫn chưa nhận ra là mình vừa tránh được kiếp nạn, vội cười giải thích với bà Dương.

      “A, là Tiểu Đường à, lâu rồi gặp, cái thằng bé tinh ranh này.” Bà Dương ngắm nghía với vẻ hiền từ, mỉm cười chào đón.

      vẫn khỏe chứ ạ?” Đường Học Chính hỏi cách lễ phép.

      “Khỏe, khỏe, khỏe lắm, cám ơn cháu quan tâm.”

      “Mẹ, khách khứa đến khá đông đủ rồi, hay ba mẹ vào bàn tiệc với Đường thiếu luôn nhé?” Tuy Tiêu Nhiên là mất bò mới lo làm chuồng nhưng may cho là vẫn chưa quá muộn. thấy Đường Học Chính tốn công nâng địa vị của hai ông bà lên đoán: chắc là do Phù Hiểu nhờ. Bây giờ, dù sắp xếp ba Dương Mật, Đường thiếu và Phù Hiểu vào bàn đầu tiên mẹ cũng ý kiến ý cò gì. Làm vậy : Dương Mật phấn khởi, Phù Hiểu phấn khởi, đương nhiên Đường Học Chính cũng vừa lòng, thậm chí là giải quyết êm đẹp luôn khó xử của . Chuyện tốt đưa lên tận cửa thế này, nếu còn biết nắm lấy cơ hội tuyệt vời cỡ vậy mà xử lý vấn đề cho tốt, nên về vườn cho rồi.

      “Gì? À, được, được.” Vẻ mừng rỡ khuôn mặt bà Dương thoáng cứng lại nhưng bà rất nhanh mỉm cười, gật gù: “Mẹ gọi Lão Dương.”

      Nhân dịp này, Phù Hiểu khẽ hỏi: “Thành công chứ?”

      “Đương nhiên, Lão Gia ra trận mà lị.” cúi người thầm vào tai .

      Phù Hiểu vã mồ hôi, còn “Lão Gia” cơ đấy? “ kiếm đâu ra nhiều người thế hử?” Chẳng qua cách này của ấy rất hay, nếu nhà họ Dương cũng có mối quen biết ở Bắc Kinh, mẹ Tiêu Nhiên phải biết điều hơn.

      “Họ hàng nhà cả đấy, gấp nên mượn tên mấy người thôi.” Cách nghĩ của đàn ông: đơn giản mà thô bạo, nếu bà Tiêu ỷ thế hiếp người để gậy ông đập lưng ông.

      “Họ hàng nhà cũng đông ghê ta.”

      Nghe vậy, Đường Học Chính nhìn bằng cái nhìn đầy hối lỗi, “Vợ, đây chỉ là phần nổi của tảng băng trôi thôi, bao giờ tụi mình kết hôn, em nhớ thông cảm cho nhá.” Coi như cảnh báo trước rồi đó.

      chuyển đề tài nhanh quá và đề tài của khủng khiếp quá nên Phù Hiểu biết nên phản ứng làm sao. khẽ ho lên mấy tiếng. May cho là đúng lúc này ông bà Dương từ phòng nghỉ ra, cười bảo: “Chúng ta thôi.”

      Mấy người thong thả vào sảnh lớn khách sạn – nơi tổ chức tiệc cưới, Tiêu Nhiên dẫn họ đến bàn đầu tiên bên tay phải luôn. Bàn đó có vài ông cán bộ ngồi, họ thấy có người đến nhưng cũng buồn để ý, chỉ liếc nhìn cái rồi lại quay vào, chuyện rôm rả với nhau.

      Thấy Tiêu Nhiên muốn dẫn họ vào ngồi bàn đầu tiên ông Dương cười, ngăn lại, “Tiểu Tiêu, ba mẹ ngồi đây được rồi, mấy vị lãnh đạo ấy ba mẹ quen ai, ngồi đó khéo làm mất mặt nhà con.” Sau đó, ông quay lại nhìn Phù Hiểu và Đường Học Chính, “Hiểu Hiểu, Tiểu Đường, các con ngồi với hai ông bà già này nhé? chú chả quen ai ở đây, biết mỗi hai đứa, chúng ta ngồi với nhau cho thoải mái.”

      Phù Hiểu liếc Đường Học Chính cái, người sau quét mắt qua bàn tiệc , cong môi cười cười, “Thế ta ngồi đây luôn ạ.”

      “Đường thiếu!” Tiêu Nhiên ngạc nhiên.

      Đường Học Chính liếc xéo cái, ánh mắt đầy cảnh cáo nhưng giọng cực kỳ thân thiện, “Tớ cũng thấy chỗ này đẹp, tầm nhìn rất rộng.” Hóa ra có hơi khó chịu , chả trách Phù Hiểu buồn.

      “Nhưng mà…”

      sao đâu, Tiểu Tiêu, mẹ ngồi đâu chả được.” Bà Dương nghĩ Tiêu Nhiên khó xử nên rất tâm lý, vừa vừa cùng ông Dương ngồi xuống.

      Phù Hiểu nghĩ chắc có ý gì đó mới làm thế, nên truy hỏi thêm mà ngồi xuống với ông bà Dương, Đường Học Chính cũng vào bàn theo, ngồi cạnh .

      Tiêu Nhiên nghe ra ý trong lời Đường Học Chính, khẽ chau mày nhưng cách nào ngăn họ lại được.

      “Cậu xuống dưới , hai đứa tớ chăm sóc chú giúp cậu.” Đường Học Chính bóng gió.

      “Vậy…”

      “Đúng đó, Tiểu Tiêu, con mau xuống đón khách , cần lo cho chúng ta đâu.” Ông Dương cười khà khà .

      “Vâng.” Tiêu Nhiên hết cách đành vâng đại tiếng rồi rời .

      định làm gì hả?” Đợi Tiêu Nhiên khuất, Phù Hiểu mới khẽ hỏi.

      “Muốn ngồi cũng phải là người ta mời lên đó ngồi, mất mặt quá.” Đường Học Chính đáp, vẻ: đương nhiên là phải thế.

      À, quên mất, người ta sĩ diện lắm, “ để Dương Mật và Tiêu Nhiên phải khó xử chứ?”

      đâu, em yên tâm .”

      Những thứ như tin đồn luôn được truyền với vận tốc ánh sáng, nhất là những tin quan trọng có liên quan đến mình. Thế nên, chuyện dưới lầu, các ông to tặng lẵng hoa được mọi người bàn tán rất rôm rả. Rồi, vụ đời thứ ba của nhà họ Đường, chủ nhân của CLB Phong Hoa, người vốn cực kỳ khó gặp được đích thân đến dự tiệc cưới được tuôn ra. Sau khi xác định tính chính xác của tin này, khách khứa sôi nổi hẳn lên! Chỉ cần là người có chút hiểu biết thời cục, biết người này cỡ nào nên làm quen và cỡ nào khó làm quen, nhất là đám cán bộ có phần hống hách ngồi bàn tiệc thứ nhất, họ khá là nhấp nhổm, bất an. Thỉnh thoảng, họ vờ tình cờ nhìn về phía chàng thanh niên tuấn tú ngồi bàn dưới họ, họ thấy mình như đứng đống lửa, ngồi đống than. Cảm giác khi này của họ, nếu so sánh quá lên chút là: mình – quan thất phẩm tép riu ngồi ghế hoàng thái tử. Sau, họ còn nghe , tất cả các ông sếp to đều đưa quà với danh nghĩa là khách của nhà , vậy ba mẹ dâu – người mà thiếu gia nhà họ Đường phải đích thân tiếp đãi rốt cuộc thế lực đến mức nào? Giờ họ ngồi thế này chẳng phải giọng khách át giọng chủ ư? Bọn họ chỉ là mấy quan chức , sao dám chọc vào đám người đó chứ?

      Mấy ông cán bộ nọ càng nghĩ càng thấy lo, thậm chí có người thầm oán ba mẹ Tiêu Nhiên, nhà họ Tiêu làm thế này chẳng phải là cố ý chơi đểu họ ư?

      Phù Hiểu cũng thấy bầu khí trong đại sảnh khang khác, hỏi cách khiêm tốn, “Mấy ông đó sao vậy?” Sao có ăn cưới thôi mà cũng lại tỏ ra căng thẳng thế chứ?

      “Ai mà biết?” Đường Học Chính giả vờ hồ đồ, “Hôm nay đỡ hơn chưa?”

      Bà Dương thính tai, nghe được, “Hiểu Hiểu, con thoải mái ư?”

      Phù Hiểu lập tức đỏ mặt, che cổ (đến là giấu đầu hở đuôi), “, đâu ạ, con có hơi đau bụng.”

      Đau bụng che cổ làm gì? Đường Học Chính buồn cười quá bật cười.

      “Hả, hay là ăn phải cái gì rồi? Bây giờ con còn đau ?” Bà Dương hỏi vẻ quan tâm. Bà là người chất phác nên quên điều kiện tiên quyết của vấn đề: sao Đường Học Chính biết Phù Hiểu được khỏe?

      “Con hết đau rồi ạ.” Phù Hiểu vội đáp, tiện thể lườm Đường đại thiếu gia khi này rất hớn hở cái.

      “Em phải cẩn thận chứ, sức khỏe là vốn liếng để làm cách mạng đó.” Đường Học Chính còn cố ghẹo , dặn dò ra vẻ quan tâm lắm. Ấy, nghiêm túc đấy, yếu thế ai làm ‘cách mạng’ với bây giờ?

      Phù Hiểu càng ngày càng hiểu người đàn ông này nên đoán ngay ra suy nghĩ của chàng. lén đưa tay xuống dưới bàn véo đùi , ngược lại bị túm tay, giữ rịt ở đùi luôn.

      Bỏ ra nào. Phù Hiểu biết mình thua mưu người ta, liếc xéo cái, ngầm ra hiệu.

      Đường Học Chính đáp trả bằng cách cầm bàn tay bé của lên nghịch, còn ra vẻ nghiêm trang hỏi: “Phù Hiểu, em nhìn làm gì, có chuyện gì à?”

      Gã đàn ông siêu hư đốn này nữa! Phù Hiểu tức mém ói màu, nom chàng chín chắn thế mới ức chứ!

      Đúng lúc đó, bà Tiêu đưa mấy sếp lớn của cơ quan bà lên lầu, ngó thấy Đường Học Chính ngồi cạnh người nhà Dương Mật ở quê lên bà xém xỉu luôn, rốt cuộc Tiểu Nhiên định làm gì vậy? Sao lại xếp vị thiếu gia xuất thân hiển hách ấy vào ngồi chỗ đó chứ!
      Chris, Mẹ Mìn, 251XYZ2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :