1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phi thường xuyên qua: Bạo quân sủng cơ - Hồ Tiểu Muội (20/231+6NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 11 – Lửa giận

      “Ngươi… ngươi làm cái gì vậy?”

      Tư Tư nhìn thấy Diễm Liệt, theo bản năng co rúc vào góc tường, dùng chăn che khuất thân thể.

      Ký ức khuất nhục trong trí nhớ nháy mắt lại dội về, khiến cho nàng nhất thời đình chỉ hô hấp.

      Nàng liều mạng lắc đầu, cảnh giác nhìn , vươn cánh tay bé trắng như Bạch Ngọc ra: “Đưa thuốc cho ta!”

      “Ngươi thực muốn mang thai hài tử của ta?” Diễm Liệt lớn tiếng hỏi. cũng biết vì sao, Nguyệt Lạc như thế lại bi thương thất vọng như những nữ nhân bình thường khác, mà lại có chút hưng phấn uống vui thích canh trong lòng có chút mất mát.

      Xét theo lệ thường, những nữ nhân của địch quốc giống Nguyệt Lạc là thể mang thai hài tử của . Cho nên, lúc cung nữ hỏi có muốn lưu lại con nối dõi hay , có chút do dự, nhưng vẫn là lắc đầu. Bởi vì thể vì bất luận kẻ nào mà thay đổi nguyên tắc của mình.

      Nữ nhân đáng chết kia tại sao phải như vậy! Nàng thực nghĩ đến chuyện mang con của ta sao? Chẳng lẽ nàng biết nếu mang con nối dõi của ta giá trị lợi dụng của đứa bé đó lớn tới bao nhiêu sao? Ta biết nàng ta lòng dạ thâm sâu, hay là ngu ngốc đến đáng sợ. , đây hết thảy chắc chắn chỉ do nàng giả vờ! Dù sao nàng cũng là môn đồ mà Lạc Lam đắc ý, có thể ngăn cản được “sống mơ mơ màng màng”…

      Diễm Liệt nghĩ tới tình hình ngày đó gặp nàng. Khi phỏng chừng đúng thời gian dược phát huy tác dụng, chuẩn bị hạ lệnh mang Nguyệt Lạc đến quân doanh, lại phát tình cảnh khó quên tại ôn tuyền.

      Thân thể Nguyệt Lạc trần truồng trong nước ôn tuyền, mái tóc đen xõa bay trong nước, hai đôi má hồng tuyệt mỹ làm người ta say mê, nàng gắt gao cắn môi, liều mạng lắc đầu, liều mạng ngăn cản dược hiệu. Bọn thủ hạ của chỉ phối hợp mệnh lệnh, thấy Nguyệt Lạc như thế cũng dám dùng sức mạnh. Bọn họ nhìn thấy vương liền cuống quýt quỳ xuống, mà Diễm Liệt cau mày xua tay, tâm hiểu tại sao lại vừa hoảng loạn.

      Ta chính là lần đầu tiên nhìn thấy người có nghị lực như vậy. Người ăn “sống mơ mơ màng màng” rất nhanh bị ham muốn khống chế, nếu cùng người khác ân ái, thân cốt bị ê ẩm tê dại như bị từng con kiến gặm nhấm, sống bằng chết. Loại thuốc này ngay cả nữ nhân trinh tiết nhất cũng thể chống cự. nữ tử nhu nhược như nàng mà lại ngăn cản được? Chẳng lẽ nàng thực quật cường đến vậy?

      “Ngươi…”

      Nữ nhân trước mặt thoạt nhìn mảnh mai như vậy, nhưng tính tình lại quật cường, lông mày Diễm Liệt hơi nhăn lại, ánh mắt cũng có chút mê ly. Câu hỏi của cuối cùng cũng ra. Thân thể Nguyệt Lạc chậm rãi trượt vào trong nước, muốn hôn mê.

      “Nguyệt Lạc.”

      Diễm Liệt thét tiếng kinh hãi, theo bản năng nhảy xuống nước, gắt gao ôm lấy thân thể nàng vào trong ngực. Làn da Nguyệt Lạc trơn bóng nhẵn nhụi, mà đôi lông mi cong dài của nàng như chiếc kéo từ từ cắt sâu vào thâm tâm lạnh lẽo của .

      , ta thể vì nữ nhân mà động lòng được. Ta là vương cao cao tại thượng, nàng chỉ là thiếp của ta thôi. Ta tha mạng cho nàng chỉ bởi vì “nguyệt lượng” —— nếu có được “nguyệt lượng” trong truyền thuyết kia ta có thể thực tất cả nguyện vọng…

      Diễm Liệt nhớ tới đôi mắt nhắm chặt của nàng, nghĩ tới đôi môi bị nàng gắt gao cắn mà rướm máu, lòng có chút yếu mềm. nhìn cung nữ quỳ rạp dưới đất, nhìn tới bát thuốc tránh thai nghi ngút hơi nóng, lửa giận lại thiêu đốt: “Ngươi nghĩ tới chuyện mang thai hài tử của ta phải ?”

      “Đương nhiên —— lẽ ngươi muốn ta mang thai hài tử của ngươi sao? Thuốc tránh thai này chẳng phải ngươi chuẩn bị cho ta ư?”

      tại ta đổi ý!”

      “Dựa vào cái gì mà ngươi bảo ta uống ta phải uống, bảo uống ta được uống? Ta cho ngươi biết, ta chút cũng nghĩ tới chuyện mang thai hài tử của ngươi, chút cũng nghĩ! Ngươi… ngươi lăng nhục ta, còn cho nhiều người như vậy đến vũ nhục ta! Ngươi phải người, ngươi là tên ác ma! Ta thà chết cũng muốn gặp lại ngươi!”
      ChrisAndrena thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 12 – Quân kỹ

      Tư Tư xong, giãy dụa đứng lên, lảo đảo ra cửa. quật cường của nàng cuối cùng cũng hoàn toàn chọc giận Diễm Liệt.

      Diễm Liệt ra phía trước, tựa như ngọn núi lớn chặn đường của nàng, sau đó từ cao nhìn xuống:

      “Ngươi, rất làm càn. theo ta!”

      “Ngươi muốn dẫn ta đâu? Buông ra!”

      Tư Tư liều mạng giãy dụa, nhưng nàng làm sao có thể là đối thủ của Diễm Liệt? Diễm Liệt mặc kệ nàng giãy dụa, ra sức lôi nàng đến chuồng ngựa. cưỡi con đại hắc mã, sắc mặt chút biểu cảm nhìn Tư Tư : “Lên ngựa.”

      “Ngươi dẫn ta đâu? Ta lên.”

      “Lên ngựa.”

      Diễm Liệt dùng roi quật mạnh vào lưng Tư Tư, làm cho phần lưng nàng nhất thời đau đớn như bị hỏa thiêu. Thân thể nàng vẫn chưa hồi phục như cũ, bị đánh mạnh tới thế, sớm chống đỡ nổi. Tuy rằng nàng cực lực đứng vững, nhưng chân mềm nhũn, quỳ rạp xuống đất. Nhưng nàng vẫn quật cường nhìn Diễm Liệt, chịu thua.

      “Lên ngựa.” Diễm Liệt mặt chút thay đổi ra lệnh.

      “Ta, , muốn!” Tư Tư cắn răng .

      “Ba.”

      Diễm Liệt lại lần nữa vung roi lên lưng Tư Tư. Máu đỏ chậm rãi theo dọc lưng Tư Tư chảy xuống, nhuốm đỏ cả bộ y phục trắng noãn, trông kinh tâm. Nhưng là nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt Diễm Liệt, có chút nào gọi là sợ hãi. Diễm Liệt giận dữ nhìn nàng, cuối cùng ôm ngang nàng lên ngựa.

      “Ngươi làm gì vậy? Mau buông ra!”

      Con ngựa chạy về phía trước nhanh như gió, tiếng la của Tư Tư cũng trôi theo gió. Cánh tay của Diễm Liệt tựa như sắt thép làm cho Tư Tư thể tránh né. Gió ngừng ào vào miệng nàng, nàng bị sặc gió ho khan, nước mắt giàn dụa. Mục tiêu —— quân doanh rốt cục cũng tới nơi, môi nàng cũng muốn khô khốc, chữ cũng nên lời.

      “Ngươi… dẫn ta đến đây làm cái gì?” Tư tư hỏi.

      “Ta cho ngươi thấy, nữ nhân bị ta vứt bỏ đều chỉ có chung kết cục.”

      Diễm Liệt xong, ôm Tư Tư xuống ngựa, sau đó kéo nàng đến lều trại cũ nát. Trong lều là hai nữ tử quần áo chỉnh tề, đầu tóc rối bù. Sắc mặt các nàng khô vàng, ngây ngây dại dại, người vốn còn tia sinh khí, chẳng khác gì con bù nhìn. Bên cạnh các nàng là các nam tử giáp bạc, người người sắc mặt ửng hồng, nặc mùi rượu. Bọn họ nhìn thấy Diễm Liệt đều quỳ xuống, nhưng chỉ thản nhiên xua tay: “Các ngươi đứng lên, làm cái gì cứ tiếp tục làm.”

      “Tạ vương ân điển.”

      Các nam nhân cuống quýt tạ ơn, sau đó cười hì hì, cầm lấy bình rượu rót vào miễng nữ nhân, lời dâm uế chịu được. Tư Tư trợn mắt há mồm, thể tin nhìn Diễm Liệt: “Các nàng là…?”

      “Lạc tuyển công chúa. Nguyệt Lạc, ngươi tốt nhất phải phủng dưỡng ta tốt. Nếu , các nàng chính là kết cục của ngươi.”

      Diễm Liệt xong, tàn nhẫn cười, rốt cục cũng hài lòng, mặt Tư Tư có nét hoảng sợ. Tư Tư thể nhìn , trong mắt tràn đầy nước mắt:

      “Ngươi ? Các nàng… sao lại thành ra như vậy? Ngươi tại sao có thể làm như vậy?”

      bàn tay đánh mạnh vào mặt Diễm Liệt. ngờ Tư Tư lại lần nữa dám đánh , ngây ngẩn người trong khoảng thời gian ngắn, trong quân trướng cũng hoàn toàn yên lặng.
      Chris thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13 – Trừng phạt

      Đây là lần thứ hai nàng đánh , nhưng so với lần đầu nàng còn sợ hãi nữa, lần này Tư Tư quyết định đánh cược tính mạng của mình. Nàng cừu hận nhìn Diễm Liệt, còn lí trí mà hô to:

      “Ngươi phải là người, ngươi là bạo quân! Chẳng lẽ nữ tử chúng ta từ là đồ chơi cho nam nhân các ngươi tiêu khiển sao? Các nàng cũng có phụ mẫu, cũng có người tình thương các nàng. Ngươi có người thân sao? Nếu như người thân của ngươi bị lăng nhục như vậy, ngươi có cảm giác như thế nào? Ngươi quá đáng.”

      Thân thể Tư Tư yếu ớt, dù dùng hết sức lực có nhưng cũng chỉ để lại dưới gò má của Diễm Liệt dấu ửng đỏ. Diễm Liệt mở to mắt nhìn Tư Tư như thể tin nổi, rốt cục cỗ phẫn nộ cũng dâng lên. Mà tim cứ như bị con dao găm xẹt qua cực nhanh, bắt đầu rướm máu. Mắt đỏ rần lên, giận dữ bắt lấy hai bả vai của Tư Tư, trầm :

      “Ngươi rất đúng —— ta có người thân. Ta có phụ mẫu, có huynh đệ, cái ta có chính là quyền lực —— nhưng, có quyền lực chính là có tất cả. Cái gì gọi là tình phụ mẫu? Tình huynh đệ? Tất cả chỉ là lừa nhân gạt thế, lừa mình dối người mà thôi. Nguyệt Lạc, ngươi thực quá mức làm càn! Ta muốn giáo huấn ngươi.”

      “Cứ tự nhiên.” Tư Tư sớm biết trước kết quả: “Ngươi muốn thế nào liền làm như vậy ! Tốt lắm! Coi như mệnh ta xúi quẩy, gặp phải ngươi. Bây giờ ngươi giết ta , ta đời này kiếp này cũng muốn gặp lại ngươi lần nữa.”

      “Giết ngươi?” Diễm Liệt lắc đầu: “Nguyệt Lạc, ta muốn ngươi nhớ kĩ ngày này, muốn ngươi hối hận vì làm thế. Ngươi đâu, trói nàng ở giáo trường, trừ khi nàng cầu xin tha thứ, tuyệt nhiên cởi trói hay cho ăn uống.”

      “Dạ.” Bọn lính cung kính coi.

      Tư Tư khắc trước vẫn là “Nguyệt phi”, ấy vậy mà mới đó bị trói vào cột gỗ. Mặt trời chói chang làm nàng mở mắt ra, mà nàng gần như muốn hôn mê.

      Ta khát, rất muốn uống nước! Nhưng mà, ta thà chết cũng cúi đầu trước tên bạo quân kia! Diễm Liệt, ngươi cho là làm như vậy có thể khiến cho ta khuất phục sao? là nằm mơ!

      Tư Tư oán hận nghĩ, ánh mắt hung tợn nhìn Diễm Liệt ung dung tự tại uống trà ở dưới gốc cây, hận thể dùng ánh mắt giết chết . Nàng thỉnh thoảng lại liếm láp đôi môi sớm khô khốc của chính mình, yết hầu quay cuồng, bụng cũng nghe lời mà kêu lên. Thời gian trôi qua, nàng chỉ cảm thấy cảnh sắc trước mắt ngày càng mơ hồ, ánh mắt cũng mệt mỏi mở ra được. Ngay tại thời điểm ý thức của nàng chậm rãi rời , chậu nước lạnh ngâm ướt nàng từ đầu đến chân, cả người nàng run lên, ý thức cũng theo đó mà thanh tỉnh.

      “Như thế nào? Muốn ngủ sao? Tỉnh lại.” Diễm Liệt mặt chút biến sắc .

      Diễm Liệt! thực muốn thế nào? Đúng là đồ biến thái!

      Tư Tư căm giận nhìn Diễm Liệt, sau đó nhắm chặt hai mắt, xoay đầu . Diễm Liệt lần đầu tiên thấy nữ tử quật cường tới vậy, lòng khỏi tức giận:

      “Ta muốn xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào. Người đâu, hồi cung. Nguyệt Lạc, ta chờ thời khắc ngươi cầu xin ta.”

      “Ta… tuyệt đối… cầu ngươi.” Tư Tư giọng kiên quyết .

      Ban đêm.

      giáo trường trống trơn ngoại trừ Tư Tư bóng người, yên tĩnh đến đáng sợ. Tư Tư lẳng lặng nhìn ánh trăng, lẳng lặng hưởng thụ từng cơn gió , cảm thấy tâm tình bình tĩnh như nước.

      Lạc Lam, như ngươi mong muốn. Ta tại làm phi tần của vương. Kết quả này ta thực cũng chưa từng nghĩ tới. Nhưng tại, ta có vẻ bị giết trong tay của vương rồi. biết sau khi ta chết, ngươi có khổ sở hay bi thương hay . Dù sao… Nguyệt Lạc cũng ngươi sâu sắc như vậy.

      Tư Tư nhớ tới đôi mắt ôn nhu lại lạnh như băng của Lạc Lam, tâm bắt đầu đau đớn, nước mắt cũng vô thanh mà chảy xuống. Nhưng nàng cũng biết, đầu kia giáo trường, bóng dáng cao lớn mực lặng yên đứng nhìn nàng, mặt có chút nỡ cùng thương .

      Chương 14 – Thỏa hiệp

      “Cái gì? Đến bây giờ Nguyệt Lạc vẫn chưa cầu xin ta tha thứ cho nàng?”

      Giữa cung điện hoa lệ, Diễm Liệt ngồi uống rượu, thần sắc tràn đầy tức giận, nắm chặt bình rượu cho đến khi bình lộ ra vết nứt tinh tế. nội quan thấy tâm tình tốt, bèn cuống quýt :

      “Vương, người cần tức giận. Nguyệt phu nhân nhất định cầu xin ngài tha thứ.”

      “Cút, mau cút ra ngoài cho ta.”

      Diễm Liệt ném ly rượu về hướng đầu nội quan, làm cho trán của xuất dòng máu tươi dài. Nội quan quan tâm tới vết thương, chỉ vội vã chạy ra ngoài, mà lửa giận trong mắt Diễm Liệt vẫn chưa có tia bình ổn.

      Nguyệt Lạc này… khiến người khác phải tức giận! Những nữ nhân ta sở hữu đều rất ngoan ngoãn, dịu dàng. Tại sao chỉ có nàng là quật cường, ngỗ nghịch đến thế? Chẳng nhẽ nàng sợ ta giết nàng, diệt hết tất cả thần dân trong quốc gia của nàng hay sao? Nàng… quá mức làm càn rồi.

      “Người đâu, đến giáo trường.”

      “Tuân lệnh vương.”

      Thời điểm Diễm Liệt bước vào giáo trường, Tư Tư sắp lâm vào tình trạng hôn mê. Nàng nhắm chặt mắt, mặt trắng như giấy, hơi thở mỏng manh, tựa như chết. Diễm Liệt nhìn nàng sâu, giận dữ bùng lên, đột nhiên nắm lấy tóc nàng kéo mạnh: “Tỉnh lại. Nhanh cầu ta.”

      Đau đớn lại làm cho Tư Tư lần nữa thanh tỉnh. Nàng hơi mở mắt, nhìn mặt Diễm Liệt, càng nghe được cái gì. Như thế, nàng vẫn nở nụ cười quật cường môi: “Ta cúi đầu trước ngươi.”

      Bốp…

      Roi của Diễm Liệt lần nữa đánh vào bả vai Tư Tư, nhưng nàng còn cảm giác đau nữa. Roi của Diễm Liệt lần đầu quất rất mạnh, nhưng càng về sau càng có chút nương tay, theo bản năng có chút biến , có vẻ muốn có thêm vài vết sẹo xấu xí người Tư Tư.

      “Vương, thể đánh nữa!” Nội quan bên người Diễm Liệt thấp giọng nhắc nhở: “Nếu đánh nữa, chỉ sợ Nguyệt phu nhân…”

      “Nhanh chóng đưa nàng chữa thương. Nàng có mệnh hệ gì, ngươi cũng đừng có quay lại.”

      Đây là lần đầu tiên ta nếm được tư vị thất bại…

      Nguyệt Lạc, ngươi như thế, là rất ngoài ý muốn của ta. Ta biết ngươi lòng muốn chết, nhưng ta để cho ngươi toại nguyện. Bởi vì, ta phải tìm “Nguyệt lượng”, càng bởi vì, ta muốn chinh phục ngươi… Ta nhất định làm cho ngươi phải thuận theo ta! Diễm Liệt kiên định thầm nghĩ.

      Thân thể của Tư Tư chỉ là tổn thương ngoài da, ngự y rất nhanh chữa khỏi cho nàng, thậm chí còn thấy vết sẹo nào. Nhưng mà, mỗi khi nàng nhìn thân thể cùng gương mặt mình vẫn xinh đẹp như lúc ban đầu, chỉ hận thể hủy dung, làm cho Diễm Liệt mất hứng thú với nàng.

      Sau khi thân thể nàng hồi phục, Diễm Liệt thường xuyên chiêu nàng hầu hạ , cũng bỏ qua bất cứ cơ hội nào để làm nhục nàng.

      Chương 15 – Phát tác

      “Rót rượu cho ta.”

      Diễm Liệt mặt tỏ vẻ gì nhìn Tư Tư, cao ngạo ra lệnh. Tư Tư trong lòng thầm mắng tiếng, nhưng hề có biến đổi gì khuôn mặt, thuận theo Diễm Liệt rót rượu.

      Uống cho chết ngươi ! Tốt nhất là ngươi uống say rồi rơi vào nhà xí chết đuối luôn ! Tránh voi chẳng xấu mặt nào, nếu như ta sống lại ở thời kia, có lẽ cùng thân thể của mình qua khỏi rồi. Ta cũng là khờ, nếu chịu thuận theo từ sớm cần chịu nhiều đau khổ da thịt như vậy, nhưng là ta tại nhìn đến chịu được mà làm ngược lại mệnh lệnh, chính là muốn cho toại nguyện? Xem ra ta và trời sinh cừu địch…

      “Rượu quá vẹn toàn.”

      Có phiền hay ? Tư Tư làm vơi ít.

      “Rượu quá ít.”

      Có phiền hay ? Tư Tư lại đổ thêm vào ít.

      “Rượu tốt.”

      Thời điểm Diễm Liệt lần thứ trăm linh bới móc nàng, Tư Tư rốt cục cũng nổi giận. Nàng nâng bình “phanh” cái để bàn, đằng đằng tức giận nhìn Diễm Liệt. Trong mắt Diễm Liệt lóe lên tia sát cơ, mà Tư Tư cũng tức giận cực điểm: “Ngươi rốt cục muốn thế nào? Giày vò ta chơi rất vui sao?”

      “Tạm được.” Diễm Liệt bình tĩnh tựa như uống ly rượu bình thường.

      “Ngươi! Làm sao lại nhàm chán đến như vậy?”

      “Ta thích.”

      Diễm Liệt trả lời, rốt cục làm cho Tư Tư phát điên. Nàng liếc cái, gì, chỉ lạnh lùng cười. Nụ cười của Tư Tư khiến lửa giận của Diễm Liệt lần nữa nổi lên. bá đạo nắm lấy cằm của Tư Tư, ép nàng nhìn mình, tà mị cười: “Ngươi nghĩ phục vụ ta?”

      phải.” Tư Tư trái lương tâm .

      “Rất tốt, xem ra chuyện lần trước cuối cùng cũng dạy dỗ thay đổi ngươi ít. Nguyệt Lạc, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời, ta cho ngươi cả đời làm sủng cơ, vinh hoa phú quý tiêu xài hết. Ngươi hiểu chưa?” Diễm Liệt xong, lằng lặng nhìn nàng, chờ đợi câu trả lời.

      Tư Tư sắc mặt do dự, nhưng vẫn : “Ta… ta muốn.”

      “Ngươi cái gì?”

      Lời của Tư Tư khiến Diễm Liệt hoàn toàn bộc phát. cầm ly rượu lên, nâng cốc hất vào mặt Tư Tư, u : “Đừng tưởng rằng ta bây giờ đối với ngươi có vài phần hứng thú đúng tới ngươi! Chỉ cần ta ra lệnh tiếng, binh lính của ta huyết tẩy Tinh Nguyệt quốc, để cho thần dân của ngươi vì ngươi mà trả giá lớn. Nguyệt Lạc, ngươi có phải nên xem cảnh đó chút?”

      cần a!” Tư Tư cuống quýt ngăn cản, tim đột nhiên đau tựa như bị chùy lớn đánh vào, đau đớn thể hô hấp: “ cần… Ta… đau quá… là đau!”

      Tư tư xong, khổ sợ té quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt sớm tràn đầy mồ hôi. Diễm Liệt nghi ngờ nhìn nàng, nội tâm ân cần nhịn được lạnh lùng : “ cần giả bệnh.”

      là đau!”

      Trận đau đớn mãnh liệt này kéo dài gần nửa canh giờ. Khi thời điểm đau đớn qua, y phục của Tư Tư bị mồ hôi đem làm ướt đẫm, sắc mặt cũng tái nhợt đến đáng sợ. Diễm Liệt nhìn nàng, đột nhiên nhớ tới người từng với : “Diễm Liệt, ‘sống mơ mơ màng màng’ là xuân dược, đồng thời cũng là độc nhất độc dược. Người trúng ‘sống mơ mơ màng màng’ nếu kịp ân ái cũng người khác bị giày vò tâm can tới chết. Mà độc là có giải dược.”

      Chẳng lẽ… lời của y đều là ? Diễm Liệt kinh ngạc thầm nghĩ.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 16 – Đấu trí

      Thời điểm khi cảm giác đau đớn rốt cuộc qua, Tư Tư mồ hôi chảy đầy người. Trong lúc nàng phát tác, Diễm Liệt vẫn mực im lặng nhìn nàng, biết suy nghĩ điều gì, cũng gọi ngự y đến chuẩn bệnh giúp nàng, là lãnh huyết chí cực. Tư Tư trong lòng thầm mắng Diễm Liệt máu lạnh vô tình, cắn răng đứng dậy, thân thể nàng lại nhũn ra, lảo đảo vài cái ngã xuống đất.

      bàn tay to lớn, theo bản năng ôm lấy nàng. Thanh Diễm Liệt lạnh lẽo, nhưng lại hàm chứa tia khỏi thương tiếc:

      “Ngươi… chống cự ‘sống mơ mơ màng màng’. Ngươi là người đầu tiên tránh khỏi dược hiệu của nó.”

      “Vậy như thế nào?” Tư Tư lạnh lùng hỏi. Nàng biết vì sao đột nhiên ra chuyện này, nhưng là trong lòng nàng thư giãn hơn.

      ra là, ta cũng có cùng nhiều nam nhân như vậy hoan ái, cũng coi là giữ được trinh tiết. Nhưng vì sao lại nhắc tới chuyện đó, chẳng lẽ còn muốn uy ta ăn xuân dược lần nữa?

      “Nguyệt Lạc, giao ‘nguyệt lượng’ cho ta —— ngươi trở thành phi tử được sủng ái nhất của ta, thần dân của ngươi cũng được tự do.”

      Tư Tư biết rằng Diễm Liệt tự chủ mà nhượng bộ, cũng là lần đầu tiên đè xuống kiêu ngạo tự ái của mình. là kẻ mạnh, đồng thời cũng chỉ kính nể cường giả. Tư Tư quật cường, nàng độc nhất vô nhị, để lại trong mắt ấn tượng thể xóa nhòa.

      “Ta biết cái gì gọi là ‘nguyệt lượng’.”

      “Vậy sao? Vậy chúng ta có điều gì tốt để thêm nữa.” Diễm Liệt giận dữ: “Quốc gia của ngươi, tất cả đều phải chết.”

      Diễm Liệt xong, lẳng lặng nhìn Tư Tư cái, cả người toát ra sát khí lạnh lẽo. Tư Tư trong lòng cả kinh, nghĩ tới đây là bạo quân coi mạng người như cỏ rác, vội vàng nhẫn khí :

      “Ta biết cái gì gọi là ‘nguyệt lượng’! Ta… ta bị mất trí nhớ.”

      “Mất trí nhớ?” Diễm Liệt hồ nghi nhìn nàng.

      “Đúng. Chính là chuyện lúc trước, toàn bộ đều nhớ . Ta… ai cũng biết, ai cũng nhớ . Cho nên, Nguyệt Lạc có thù hận cùng với ngươi, nên do ta gánh. Ở thế gian này, ta chỉ là tấm giấy trắng thôi.”

      Tư Tư xong, thản nhiên nhìn Diễm Liệt, nhưng biết tại sao mình lại đối mặt với bạo quân này ra những lời như thế. Mà Diễm Liệt, quả nhiên cười lạnh :

      “Đây lý do rất tốt. Đáng tiếc ta tin tưởng.”

      “Tùy ngươi có tin hay .” Tư Tư than : “ ai tin tưởng. Cũng mặc kệ ta phải Nguyệt Lạc, đều là chán ghét ngươi tột cùng. Nếu như cho ta cơ hội, ta nhất định giết ngươi.”

      “Đáng tiếc ngươi giết được ta.”

      “Ngươi vội vã giết thần dân của ta phải là sợ chúng ta phục quốc sao? mình ta đương nhiên giết được ngươi, nhưng nếu tướng sĩ của Tinh Nguyệt quốc đều ở đây, bọn họ nhất định lấy đầu ngươi.”

      “Chỉ bằng những tên tướng sĩ kia?” Diễm Liệt cười ha hả, nắm cằm Tư Tư nâng lên: “ cần đối với ta dùng chiêu khích tướng để đạt được mục đích của ngươi —— những thứ này kỹ lưỡng đối với ta mà , dậy nổi bất cứ tác dụng gì.”

      “Ta hiểu rất —— nhưng mà ta có lòng tin phục quốc.”

      “Được, ta liền cho ngươi cơ hội này —— thần dân của ngươi được tự do, mà ngươi, phải cùng ta hồi cung.”

      “Ngươi… ngươi cái gì?”

      Ngươi là Thánh nữ của Tinh Nguyệt quốc, coi như ngươi mất trí nhớ, nhưng cũng là con đường duy nhất để tìm kiếm ra ‘nguyệt lượng’. Cho nên, ta muốn ngươi ở bên ta, ngày tìm được ‘nguyệt lượng, ngươi nhất định phải sống ngày. Nếu , chỉ thần dân của ngươi, tất cả quốc gia thua trận cũng nên vì ngươi mà chôn theo.”

      “Ngươi uy hiếp ta?” Tư Tư tức giận hỏi.

      “Đúng vậy a.” Diễm Liệt khẽ mỉm cười: “Bởi vì ta nhìn thấu tâm can ngươi —— ngươi, muốn người khác vì ngươi mà chết, phải sao?”

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 17 – Chém giết

      Tư Tư xong, kiêu ngạo ngẩng đầu, mà những nha hoàn hầu hạ nàng mặt xám như tro tàn.

      Diễm Liệt nheo mắt nhìn Tư Tư, đặt lại câu hỏi lần nữa:

      “Ngươi chịu cùng ta hồi cung?”

      “Ta có chết cũng ở bên cạnh ngươi.”

      “Tốt lắm.”

      Diễm Liệt xong, đột nhiên cầm kiếm lên hướng nha hoàn mà đâm tới. Nha hoàn đó che ngực đau đớn, cơ hồ kháng cự được, liền tử vong ngay lập tức. Máu tươi ở ngực của nàng tràn ra như đóa hoa màu đỏ, nhìn kinh tâm.

      Tư Tư ngơ ngác nhìn nàng ta, hô hấp ngưng trệ. Mà mặt Diễm Liệt vẫn mỉm cười tràn đầy tàn nhẫn:

      “Cùng ta hồi cung?”

      …”

      Lại thêm người nữa chết dưới thanh kiếm.

      Dù là chém giết tàn sát có lý do, bộ y phục màu xanh nhạt của Diễm vẫn dính chút vết máu nào. Tư Tư ngơ ngác nhìn , đột nhiên kêu lên tiếng, giang hai cánh tay ngăn ở trước thanh kiếm:

      cần giết thêm người nào nữa! Ta… ta cùng ngươi trở về!”

      “Rất tốt. Trước hết ngươi hãy chăm sóc bản thân mình tốt, ta phát người tới hầu hạ ngươi.”

      Diễm Liệt xong, thu kiếm lại, thi thể nha hoàn sớm có người tới dọn dẹp. Người chết cũng chết rồi, chỉ giữ lại mặt đất vết máu màu đỏ sậm. Tư Tư nhìn bóng lưng Diễm Liệt xa, đột nhiên lệ rơi đầy mặt.


      Đây chính là thời đại ta ở! Ở chỗ này, tính mạng con người như thế nào lại ti tiện, liền cả con kiến cũng bằng… Mà ta, còn phải chịu được sáu mươi năm… Ai có thể cho ta biết, ta rốt cuộc nên làm cái gì?

      Tư Tư suy nghĩ, trong lúc vô tình lệ rơi đầy mặt. Ban đêm tối đen như mực, thân thể nàng lạnh lẽo cách nào tự kiềm chế…

      Thời gian trôi qua từng ngày, nàng được các cung nữ tỉ mỉ phục vụ, thân thể hồi phục lên đáng kể, cũng có thể mình lại. Thân thể có thể hồi phục như cũ, tâm tình nàng liền xấu . Bởi vì nàng biết, chỉ cần nàng bình phục, nhất định phải cùng tên bạo quân đó hồi cung, sống ở bên cạnh .

      Chỉ cần nhớ tới Diễm Liệt, tâm tình nàng trở nên bất định, Tư Tư cảm thấy đầu đau muốn nổ tung. Cho nên, thân thể nàng tốt rồi, nàng còn than vãn, làm bộ như nơi này đau, nơi đó đau, trì hoãn thời gian hồi cung.

      Các cung nữ cũng bị nàng diễn trò lừa gạt, chỉ coi bệnh tình nàng tái phát, thích hợp lặn lội đường xa. Mà Diễm Liệt chỉ lẳng lặng nhìn nàng biểu diễn, ở bên tai nàng nhàng :

      “Nguyệt Lạc, bệnh của ngươi nếu như tốt lên, những cung nữ phục vụ ngươi đều bị trị tội.”

      “Đừng! Ta… ta tốt lắm!” Tư Tư cắn răng nghiến lợi .

      “Vậy tốt. Ngày mai theo ta hồi cung, ‘ái phi’ của ta.” Diễm Liệt khẽ mỉm cười.

      Khốn kiếp! uy hiếp nữ nhân! Mà , chính là bắt được điểm yếu của ta… Doãn Tư Tư, ngươi từ lúc nào trở nên mềm yếu như vậy rồi hả? Chẳng lẽ ngươi phải hao phí cả đời ở chỗ này sao? ! Ta muốn trốn! Ta cùng hồi cung đấy!

      Tư Tư nghĩ tới, cắn chặt môi, quyết đổi chủ ý.

      Chương 18 – Chạy trốn

      Đêm khuya yên tĩnh.

      Tư Tư thấy mình sắp ngất, nghĩ nên ngủ sớm chút, khiến cho tất cả nha hoàn rời . Sau khi người trông chừng nàng rời , nàng vội vàng thay y phục gấm màu đỏ sậm, đem những toàn bộ trang sức đẹp đáng tiền trong phòng, mở cửa phòng, liền rón ra bên ngoài. Nhưng thời điểm ngay khi nàng muốn mở cửa cánh cửa sổ bật ra. Nàng quay đầu lại, ngạc nhiên tột độ khi phát Lạc Lam từ cửa sổ hạ xuống nhàng như có cánh, phiêu dật hoa lệ tựa như thiên thần.

      “Ngươi, ngươi… vì sao lại tới đây?” Tư Tư kinh ngạc tới nỗi đầu lưỡi cũng dính líu lại.

      “Công chúa, muội chịu khổ nhiều rồi.”

      Lạc Lam ôm Tư Tư chặt, vuốt ve mái tóc dài nhu thuận của nàng, trong lòng cũng có chút thương cảm nhàn nhạt. Khách quan so với bạo quân đó mà , được Lạc Lam ôm trong ngực hiểu sao có chút ấm áp, trong buổi tối tịch này, cuối cùng cũng cảm nhận được tia ấm áp duy nhất rồi. Tư Tư nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cái ôm trong ngực, nước mắt cũng trong lúc vô tình tùy ý chảy xuống.

      “Nguyệt Lạc…”

      “Ta sao…”

      giây sau, Tư Tư kiên quyết đẩy Lạc Lam ra, mặt lộ nụ cười kiên cường. Nàng biết, coi như người nam nhân trước mắt này dịu dàng như ngọc, nhưng cũng chính tự tay đưa nàng đến tên bạo quân kia…

      “Nguyệt Lạc?” Lạc Lam ngạc nhiên nhìn Tư Tư cứ như vậy đẩy ra, trong lòng mơ hồ có chút mất mác.

      tới lúc ta phải rồi. Lạc Lam công tử, có thể ngăn cản ta ! Những gì có thể làm, ta đều thay ngươi làm rồi, bây giờ ta muốn vì mình mà sống.”


      Tư Tư xong, đứng dậy hướng cửa ngoài tới. Lạc Lam thấy thế, vội vàng ngăn ở trước mặt nàng, kiên định :

      “Muội thể .”

      “Xin công tử coi như ta chết . Ta muốn nạn lại bên tên bạo quân đó thêm phút nào nữa.”

      “Nhưng muội có biết rằng nếu muội rời , có bao nhiêu người vô tội thoát khỏi dính líu ? Chẳng lẽ những khổ nạn muội chịu cứ như vậy mà uổng phí sao? Nguyệt Lạc, muội phải chỉ làm cho mình muội, vai muội gánh vác sứ mạng phục quốc!”

      “Tại sao lại muốn ta phải chịu đựng? Tại sao tất cả đều ép buộc ta chịu đựng?” Trong mắt Tư Tư tràn đầy nước mắt: “Bỏ qua cho ta , Lạc Lam. Xin cho ta ích kỷ lần… Xin cho vì mình mà sống lần…”

      Tư Tư xong, vô lực té quỵ xuống đất, cả người lạnh tới đáng sợ. Trí nhớ tràn đầy khuất nhục của nàng, ép nàng thở nổi.

      Nguyệt Lạc a Nguyệt Lạc, tại sao muốn ta tới gánh trách nhiệm trầm trọng như vậy? Ta phải Đấng Cứu Thế, ta chỉ là con người hết sức bình thường, vì tư lợi của bản thân mà thôi… Xin cho ta tùy hứng lần thôi…

      “Nguyệt Lạc, xin lỗi.” Mặc dù rất đau lòng nhưng Lạc Lam vẫn chắn trước mặt nàng: “Muội thể .”

      “Nếu như ta ta nhất định phải sao?”

      “Vậy thứ cho huynh thất lễ.”

      Lạc Lam xong, móc ra thanh chủy thủ tinh xảo, Tư Tư còn chưa kịp phản ứng, tự đâm vào lồng ngực của mình. Máu tươi tuôn ra giống như suối, Tư Tư trong nháy mắt nhớ lại cái chết thảm thương của bọn nha hoàn trước mặt nàng. Nàng ngơ ngác nhìn Lạc Lam, vội vàng kéo xuống mảnh chéo quần băng bó vết thương cho . Máu đem chéo quần của nàng nhuộm màu đỏ tươi, mà Lạc Lam mặt trắng như giấy. Tư Tư đau lòng vuốt ve gương mặt trắng bệch của , giọng hỏi:

      “Đây là tội gì?”

      “Muội như thế, rất nhiều người chết. Công chúa, muội nhẫn tâm nhìn thấy cảnh chém giết cùng máu tươi sao? Để cho muội chịu khổ, lòng của huynh so ai khác cũng đâu! Nhưng chúng ta thân là con dân của Tinh Nguyệt quốc, có nghĩa vụ bảo vệ thần dân. Xin công chúa nghĩ lại!”

      biết.” Nước mắt Tư Tư tùy ý chảy xuống: “Ngươi cần lại phải tự làm mình đau. Ta biết rồi.”

      Nguyệt Lạc, ngươi nhất định là Lạc Lam. Nếu , nhìn bị thương, lòng ta cũng đau như vậy… Nguyệt Lạc, ngươi cho ta sinh mạng, vậy hãy cho ta vì ngươi làm chút gì ! Bảo vệ tình lang cùng dân chúng của ngươi là điều duy nhất ta có thể làm rồi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :