1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Phi thường xuyên qua: Bạo quân sủng cơ - Hồ Tiểu Muội (20/231+6NT) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 5 – Ngỗ nghịch

      “Thỉnh các công chúa trổ tài nghệ của mình.”

      Lễ nghi quan sắc mặt chút thay đổi tuyên bố, các nàng công chúa theo trình tự lẳng lặng làm theo, lần lượt trổ hết tài nghệ của mình ra.

      Có lẽ cái chết của Lạc quốc công chúa vừa rồi làm cho các nàng hoảng sợ, và có lẽ ảo tưởng tốt đẹp về vương của các nàng cũng đều bị đánh vỡ. gương mặt của các nàng giờ mang theo nụ cười mỹ lệ mà dứt khoát.

      Nhan sắc các nàng khiến người ta say mê như vậy, giọng hát các nàng làm người ta động lòng như vậy, tiếng đàn các nàng giống Thiên như vậy… Nhưng vì sao khi các nàng ca múa lại yếu ớt như những đợt bọt biển bị uy hiếp sợ hãi đến mức phải biến mất? Tại sao buổi “Tuyển phi đại điển” này lại vui thích như trong tượng tưởng, khắp nơi đều lộ ra vẻ bi thương, đây rốt cuộc là tại sao chứ?

      Vương ngồi sau tấm rèm thủy tinh rất ít khi chuyện, nếu thấy thích tiết mục nào liền lệnh cho thị vệ ban chết cho vị công chúa biểu diễn tiết mục ấy, lời bình tĩnh tựa như bóp chết con kiến. Các công chúa sắc mặt tái nhợt nhận lấy phán quyết của vương, cho dù may mắn sống sót cũng hề thấy tia vui mừng. Tư Tư đứng ở trong đám người, nhìn về phía tấm rèm thủy tinh phát ra ánh sáng ngọc bích ở đối diện, trong lòng trỗi dậy cảm giác muốn chạy trốn khỏi đó.

      Ta mặc kệ! Ta mặc kệ tháng này ta vẫn là vị công chúa nhan sắc mỹ lệ, ta quan tâm. Muốn ta ở lại cái thế giới tình bất định coi mạng người như cỏ rác này, ta thà trở về cái quốc gia hắc ám kia!

      “Thỉnh Tinh Nguyệt quốc công chúa Nguyệt Lạc lên biểu diễn ‘bay phất phơ vũ’.”

      Lễ nghi quan sắc mặt chút thay đổi lại tuyên bố, Tư Tư trong phút chốc lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.

      Trong thâm tâm nàng thầm mắng cái công chúa Nguyệt Lạc rảnh rỗi khiêu khiêu vũ vũ kia, ngượng ngùng cười, chậm rãi tiêu sái bước , trong lòng thầm nghĩ làm sao thoát được kiếp nạn này.

      Ta phải làm cái gì bây giờ? Nguyệt Lạc nhảy múa đẹp, ta trời sinh lại chút gì gọi là năng khiếu nghệ thuật, lần dọa người này ta thực biết giấu mặt mũi vào đâu. Cái gì mà “bay phất phơ vũ”? Ta căn bản là biết nhảy. Làm sao bây giờ? Hay là ra đó nhảy lung tung cho có, vẫn là…

      Thôi kệ ! Nhảy lung tung cũng phải chết, bằng chết trước khi thực chuyện ta muốn. Ta muốn làm mỹ mạo công chúa mang vận mệnh khổ cực này nữa. Ta thà trở về làm u hồn ở Địa phủ, dạy dỗ tên Diêm Vương thối tha chuyên gạt người kia.

      Tư Tư nghĩ xong, lập tức dừng bước, đối diện với vương ngồi sau tấm rèm thủy tinh kia cúi đầu: “Vương, ta biết múa.”

      Cái gì?

      Tứ phía mảnh xôn xao. Sắc mặt mọi người tái nhợt dị thường, mà thanh trong giọng của vương nghe ra chút cảm xúc: “Vậy ngươi hát cho ta.”

      “Ta cũng biết hát.”

      “Vậy ngươi biết làm cái gì?”

      “Ta cái gì cũng biết.”

      ra là như vậy! Công chúa Nguyệt Lạc của Tinh Nguyệt quốc quả nhiên là danh bất hư truyền, ngay cả tiết mục để biểu diễn cũng là người ngoài đề ra ý kiến.”

      Rèm thủy tinh nhấc lên, vương từ vương vị chậm rãi xuống.

      ai nghĩ đến Lãnh Tĩnh Vương cư nhiên lại vì nữ tử mà rời khỏi ngai vàng xuống, ai cũng hít hơi khí lạnh. Bọn họ lẳng lặng đứng, chờ vương xử lí nữ tử can đảm dám ngỗ nghịch này, cũng là chờ hồi thảm kịch phát sinh.
      Chris thích bài này.

    2. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 6 – Tuấn mỹ bạo quân

      Hạt trân châu thủy tinh va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang leng keng, ở đại điện yên tĩnh nghe qua hết sức to mà vương xuất cũng làm cho nhóm công chúa đều ngẩn ra như người mất hồn. Các nàng cực lực giành chiến thắng để chiếm được sủng ái của vương, nhưng ai có thể nghĩ đến vương lại… tuấn mỹ đến như vậy.

      Diễm Liệt thân hình cao to cường tráng, khoác tấm áo trường bào nguyệt nha màu trắng, ngũ quan tuấn mỹ, con ngươi thâm thúy lại là màu tím dị, theo tâm tình của mà biến hóa thành thể bất đồng sâu cạn, lưu quang tràn ngập các loại màu sắc. khẽ nhếch môi cười mang theo hùng bá thiên hạ, cả người toát ra ngạo khí vương giả, làm cho người ta dám nhìn thẳng vào. Mái tóc dài màu đen ở dưới ánh sáng giống như toát ra màu đen hỏa diễm, cũng như tính tình của : cuồng vọng và mãnh liệt. đến bên Tư Tư, cúi đầu, dùng sức nâng cằm nàng lên, cơ hồ muốn bóp nát cằm nàng.

      “Công chúa Nguyệt Lạc, ngươi là khinh thường ta sao? Chẳng lẽ ngươi và Tinh Nguyệt quốc có quan hệ gì?”

      Thanh của Diễm Liệt lớn, nhưng lại lạnh dị thường như băng, làm cho tâm Tư Tư nhịn được mà run lên. Tư Tư cố gắng nén lại nội tâm sợ hãi, quật cường nhìn thẳng vào vương, lại suýt nữa mê ly lạc trong đôi mắt hấp dẫn của .

      Vương là hết sức tuấn mỹ! Nếu chỉ nhìn dung mạo của , ai có thể được rằng đây là bạo quân giết người gớm tay?! Nhưng mà, chính là người tay dính đầy huyết tinh…

      Nàng nuốt nước miếng, gian nan : “Vương, ta làm sao có thể khinh thường ngài, ranh giới của ngài mở mang như vậy, chiến tích của ngài huy hoàng như vậy, ngài là vị vương giả cùng lãnh tụ trong lòng mọi thần dân. Có điều là làm đế quân cần dựa vào vũ lực để giành chính quyền, nhưng thống nhất thiên hạ cần phải dựa vào nhân nghĩa. Chỉ trông vào giết chóc để thống trị e là… giang sơn này ngài ngồi vững.”

      Lời của Tư Tư làm cho sắc mặt hầu hết mọi người trong điện thay đổi bất ngờ. Bọn viên quan mặt mày xanh mét, mồ hôi tự chủ mà cứ toát ra, sắc mặt nhóm công chúa cũng đều lượt tái mét. Nhưng sắc mặt Diễm Liệt nhìn ra tia tức giận. bình tĩnh nhìn Tư Tư, ánh mắt câu hồn đoạt phách như nhìn thấu tâm tư nàng.

      Dưới ánh nhìn soi mói của vương, Tư Tư theo bản năng cúi đầu xuống lại nghe thanh của Diễm Liệt vang lên bên tai mình. Hơi thở ấm nóng của khiến tai Tư Tư đỏ bừng, ngừng khiêu khích tâm tình của nàng. Thanh của Diễm Liệt là như vậy, nhưng cũng khí phách làm cho người ta thể nghi ngờ:

      “Công chúa Nguyệt Lạc quả nhiên là thư, khiến ta rất bội phục… vậy nên tại ngươi chính là Nguyệt phi của ta. Ta tuân thủ lời hứa, thả tự do cho thần dân của ngươi, thỉnh các công chúa tự hồi cung.”

      Lúc Diễm Liệt thẳng thắn ra quyết định của mình Tư Tư lập tức ngẩng mạnh đầu, vẻ mặt che giấu sợ hãi và muốn khó tin nhìn . Diễm Liệt đem toàn bộ phản ứng của nàng thu vào tầm mắt, khóe môi nhếch lên mỉm cười đầy châm chọc. Mà Tư Tư ngờ, thời điểm mà Diễm Liệt công bố kết quả các công chúa ở đây đều sắc mặt tái nhợt.

      Rất nhiều người quỳ rạp xuống đất, thất thanh khóc rống, còn lại ngơ ngác đứng nhìn, ngây ra như phỗng. Tư Tư nghi hoặc nhìn các nàng, hiểu sao các nàng ta lại muốn làm phi tần của tên bạo quân này. Thời điểm mà nàng nghi hoặc vạn phần đám thị vệ vào điện đem từng công chúa lần lượt rời .

      Đám công chúa bọn họ được khóc rống, liều mạng giãy dụa, sớm còn vẻ cao nhã như lúc ban đầu, sắc mặt tràn đầy tuyệt vọng cùng bi thương đến thấu xương. Các nàng bị đưa đều phẫn hận nhìn Tư Tư, giống như nàng vừa đoạt hy vọng duy nhất của bọn họ.

      “Đây là… sao lại thế này?” Tư Tư theo bản năng hỏi.
      Chris thích bài này.

    3. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 7 – Thị tẩm (1)

      Diễm Liệt nghe được nghi vấn của Tư Tư, có chút ngoài ý muốn, liếc mắt nhìn nàng cái, hơi biến sắc rồi lập tức khôi phục lại vẻ bình tĩnh ban đầu. nhìn hai gò má tinh thuần như Dương Chi Bạch Ngọc của Tư Tư, trêu cười :

      “Người thắng làm vua, kẻ thua làm giặc… ta có nhiều phi tần, người vô dụng chỉ có thể vứt bỏ.”

      “Các nàng ấy, ra sao?” Tư Tư run rẩy hỏi.

      “Đưa quân doanh làm quân kĩ, lấy lòng binh lính của ta,… chẳng lẽ ái phi biết?” Diễm Liệt lẳng lặng .

      ra là như vậy! Trách được vì sao các nàng mực muốn lấy lòng bạo quân này, trách được các nàng biết trước kết quả sau này mà thương tâm tuyệt vọng đến thế! Bất kể thế nào, các nàng cũng từng là công chúa, từng là lá ngọc cành vàng a! tại sao có thể nhẫn tâm như thế? Tại sao có thể nhẫn tâm đến thế?

      “Đừng như vậy, được ?” Tư Tư nhìn Diễm Liệt cầu xin: “Buông tha cho các nàng , các nàng chỉ là những nữ tử vô tội mà thôi.”

      “Ngươi có tư cách gì mà cầu xin ta.” Diễm Liệt dùng sức nắm lấy cổ tay của Tư Tư, đem nàng ngã vào lồng ngực rộng lớn của mình, cố nén tức giận : “Nguyệt Lạc công chúa, ngươi cũng chỉ là bạn giường của ta mà thôi, nếu hầu hạ tốt, có thể sống lâu vài ngày, nếu hầu hạ tốt, ngươi cùng thần dân của ngươi đều phải mất mạng, ngươi là người thông minh, nhất định biết nên làm thế nào để lấy lòng ta, phải ?”

      “Ta…” Tư Tư môi hơi giương lên, nhưng lại biết nên cái gì cho phải, chỉ biết thống khổ lắc đầu.

      “Chẳng lẽ ngươi muốn?”

      Diễm Liệt quen nhìn các nữ nhân lấy lòng , nịnh hót , lại là lần đầu tiên nhìn thấy nữ nhân hi vọng hầu hạ , khỏi giận dữ. luôn tự cao, tính khí bá đạo, lúc này cảm thấy lòng tự ái của mình bị xâm phạm. Tay tự giác chậm rãi nắm cổ Tư Tư, chỉ cần dùng sức thêm chút là có thể bóp nát cái cổ yếu ớt của nàng, cũng làm cho nữ nhân cuồng vọng này từ nay về sau biến mất. nhìn gương mặt tái nhợt nhưng kiên nghị của Tư Tư, tâm có chút động. Rốt cục, buông tay, lại nhàng ôm lấy nàng, giống như ôm mảnh lá liễu bình thường.

      “Ngươi làm cái gì vậy? Mau buông ta ra!” Tư Tư kêu to.

      “Hôm nay là ngày đại hỉ của chúng ta, ngươi ta muốn làm gì?” Diễm Liệt cười lạnh.

      “Ta cần! Thả ta ra!”

      Diễm Liệt hừ lạnh tiếng, mặc kệ Tư Tư giãy dụa, ôm nàng sâu vào trong cung điện.

      “Buông! A!”

      Tư Tư chỉ cảm thấy mình từ cao rơi xuống, thái dương đập mạnh vào sàn nhà cứng rắn. Nhất thời mảnh thanh tĩnh.

      Tư Tư xoa xoa thái dương, lo lắng nhìn Diễm Liệt, lại bị mảnh bích sắc trước mặt hấp dẫn.

      Chỗ này là cung điện do ngọc thạch xây dựng thành, tất cả vật dụng đều là ngọc chất, lạnh lùng phát ra quang mang . Trong cung điện, là ôn tuyền lớn dùng Dương Chi Bạch Ngọc làm thành, nước nóng từ trong vòi nước ngừng trào ra, vô cùng xa hoa.

      “Ái phi có thích ôn tuyền ? Nghe nữ tử ở Tinh Nguyệt quốc đều thích ngâm mình trong ôn tuyền mới có thể có da thịt trắng noãn tinh tế thế này. biết ái phi có như vậy ?”

      Diễm Liệt lạnh lùng nhìn Tư Tư, ngón tay trượt thân thể nàng, đến chỗ nào đều làm cho nàng run rẩy thôi. Thời điểm Tư Tư thấp thỏm lo âu, lại đột nhiên thô bạo xé y phục của nàng, cầm lấy bộ ngực đẫy đà của nàng.

      “Buông tay.”

      Tuy rằng thân thể này phải của mình, nhưng Tư Tư theo bản năng cả kinh, liền liều mạng giãy dụa. Nàng dùng móng tay để lại mặt Diễm Liệt vết cào, làm cho đau đớn mà chết lặng.

      “Tiện tỳ! Ngươi cũng dám phản kháng ta?”

      Diễm Liệt ngờ Tư Tư lại ngoan ngoãn, khỏi nổi giận. đánh vào mặt nàng cái, làm cho đầu Tư Tư ong ong cả lên, khóe miệng cũng trào ra tia máu.

      cần…” Tư Tư vô lực giãy dụa.

      được ngỗ nghịch với ta…” Diễm Liệt cắn vành tai của nàng, lạnh lùng .

      Chương 8 – Thị tẩm (2)

      Toàn bộ thân thể Tư Tư bại lộ trong khí, nàng hề cảm nhận được cảm giác sung sướng trong đêm tân hôn, nếu có cũng chỉ là khuất nhục cùng đau đớn. Nàng cảm thấy mỗi lỗ chân lông cơ thể mình đều tản ra nhiệt khí, thân thể rét run đến cực điểm. giọt lệ thanh thuần theo gương mặt Tư Tư chảy xuống, mà nàng cũng nhắm hai mắt lại.

      Thôi, cứ coi như bị chó cắn ! Nguyệt Lạc, ta cảm thấy may mắn thay vì ngươi chết. Nếu ngươi phải chịu khổ cực này, nhất định sống bằng chết…

      Sau khi bị hành hạ tê tâm phế liệt đau đớn kết thúc, Tư Tư cuối cùng cũng thở phào nhõm, thời gian đó giống trôi qua thế kỉ. Diễm Liệt lời, lặng lẽ mặc quần áo, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tư Tư, trong lòng hiểu lại vừa động.

      chỉ thấy Tư Tư tóc tai hỗn độn, biểu cảm chút thay đổi, khuôn mặt lại có vẻ phát ra tuyết sáng. Con mắt đen thẫm cũng sáng ngời, mà trong ánh mắt đen ấy lại chút che giấu lộ ra chán ghét cùng cừu hận đến cực điểm, giống như muốn đem ăn tươi nuốt sống .

      “Nguyệt Lạc, ta cho phép ngươi nhìn ta như vậy —— chưa có bất kì nữ nhân nào dám dùng ánh mắt như vậy nhìn ta.” Diễm Liệt lạnh lùng .

      “Đó là người khác, phải ta.”

      Tư Tư chán ghét nhìn Diễm Liệt, rốt cục cũng gian nan bò lên từ mặt đất, chà lau vết máu ở khóe miệng, mặc quần áo. Thân thể của nàng đau đớn như bị xé rách, người đầy những dấu hôn và vết bầm ứ thanh. Nàng thèm nhìn Diễm Liệt lấy lần, lập tức ra cửa lại bị Diễm Liệt nhéo tóc lại phen.

      “Đau… tên biến thái này, mau buông tay!”

      Tư Tư khó thở, nghiêng đầu qua bên, cần nghĩ ngợi liền hướng tới khuôn mặt của Diễm Liệt mà đánh. Nàng chỉ cao tới lồng ngực của , mà lại ra sức đánh, toàn bộ bàn tay đều đập mũi . Diễm Liệt đau đớn bưng kín cái mũi, trong mắt đầy vẻ tức giận, cả cơ thể đều ngập tràn sát khí.

      “Ngươi dám đánh ta? Nữ nhân dơ bẩn này!” Diễm Liệt lạnh lùng nắm lấy tóc nàng: “Ta muốn ngươi bị hàng vạn người chà đạp, để ngươi sống bằng chết.”

      ra ngươi hào phóng như vậy sao? chút ngần ngại cùng nam nhân khác dùng chung nữ nhân? ra ngươi rất cao hứng cùng phấn khích khi bị đội nón xanh a.” Tư Tư cười lạnh: “Có thể … đây chính là phúc khí của ta.”

      “Ngươi!”

      Diễm Liệt chán nản. hung ác nhìn khuôn mặt mỹ lệ bất khả tư nghị của Tư Tư, cảm thấy đây là nữ nhân kì lạ chưa từng thấy.

      Ta thực lần đầu mới nhìn thấy nữ nhân như vậy… Đối với sủng hạnh của ta, nàng ta chẳng thèm ngó tới, lại giống như tìm tới cái chết, có chỉ là biểu cảm lãnh mạc làm người ta chán ghét… sao cả.

      Nàng ta thực cần, hay là cố ý làm vậy để hấp dẫn chú ý của ta? Nguyệt Lạc, tâm cơ của ngươi sâu, thực nằm ngoài dự liệu của ta. Nếu phải vì “nguyệt lượng”, tại ta giết ngươi rồi.

      “Nếu ngươi cảm thấy khuất nhục, có thể… tự sát. Thắt cổ, đập đầu, ngâm nước, thỉnh tự nhiên.” Diễm Liệt cười lạnh.

      “Tại sao ta lại phải tự sát?” Tư Tư cũng cười lạnh: “Chẳng qua ta cũng chỉ là bị heo cắn, lẽ ngươi ta so đo với heo?”

      “Ba!”

      Lại là cái bạt tai mạnh.

      Mái tóc Tư Tư tung bay trong gió, mà khuôn mặt nàng sưng đỏ mảng lớn. đợi nàng kịp phản ứng, Diễm Liệt bắt lấy cằm nàng, lấy trong lòng ra viên thuốc, cứng rắn nhét vào miệng nàng. Tư Tư quật cường lắc đầu, liều mạng giãy dụa, phẫn nộ cắn phát lên tay Diễm Liệt, trong miệng ngập tràn mặn tinh.
      Chris thích bài này.

    4. rina93

      rina93 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,489
      Được thích:
      6,869
      Chương 9 – Sống mơ mơ màng màng

      Ta mới ăn mấy cái thứ quái quỷ mà ngươi đút cho! Cắn chết ngươi, cắn chết ngươi này cái tên hỗn đản sinh con có hậu môn. Chờ ta phát đạt, nhất định chỉnh chết tổ tông mười tám đời nhà ngươi! giết chết ngươi ta thề mang họ Doãn.

      “Ha…”

      Diễm Liệt đau đớn hít ngụm lãnh khí. Tư Tư nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ mà tà mị khiến người ta sợ hãi, theo bản năng lui ra sau. Diễm Liệt đột nhiên nắm mũi nàng, bá đạo mà hôn.

      khó chịu… Chết mất thôi…

      Tư Tư chịu đựng nổi cái cảm giác hít thở thông, theo bản năng mở cánh môi ra, Diễm Liệt nhắm đúng thời cơ, linh hoạt tách môi nàng ra, đầu lưỡi quấn lấy lưỡi nàng, hôn nàng đến nỗi thở được. Ngay cả thân thể cũng khống chế nổi mà chìm đắm trong nụ hôn này, nàng chỉ cảm thấy yết hầu mình bị lấp kín, dị vật lập tức bị nàng nuốt vào bụng. Tư Tư kinh hãi, liều mạng ho khan, lấy tay móc họng nhưng thứ nàng phun ra được chính là nước chua.

      “Khụ khụ! Ngươi cho ta ăn cái gì?”

      Tư Tư phẫn nộ nhìn Diễm Liệt, mà Diễm Liệt lại nở nụ cười. Nét cười của sáng lạng tựa như trăm hoa đua nở, mặt trời, mặt trăng và ngôi sao đều lâm vào ảm đảm. nhàng vuốt ve khuôn mặt Tư Tư, ôn nhu : “Thứ ta cho ngươi ăn chính là ‘sống mơ mơ màng màng’ —— nó là xuân dược mạnh nhất, có thể làm cho trinh nữ lập tức biến thành dâm phụ, cuối cùng ân ái trong khoái cảm mà chết . ai có thể ngăn cản được phát tác của nó —— ai cả.”

      “Nếu chính ta ngăn cản được sao?” Tư Tư cắn răng hỏi.

      “Nếu ngươi thực ngăn cản được, ngươi cũng phải chết —— chỉ là chết kiểu kia đơn giản như chết kiểu này. Ngươi phải chịu đau đớn đến cực điểm, cho đến lúc ngươi chết —— đúng rồi, ta quên cho ngươi biết, loại dược này có thuốc giải.”

      Diễm Liệt xong, mặt còn tràn ngập ý cười tỏa sáng như ánh mặt trời, giống như vừa mời Tư Tư cùng dùng bữa tối bình thường. Tư Tư oán hận nhìn theo , chỉ cảm thấy thân thể càng ngày càng nóng, chút khí lực yếu ớt cũng có.

      “Nếu muốn cầu xin ta tha thứ…, bây giờ kể ra cũng chưa muộn —— ngươi chỉ cần cho ta biết tháng nào ‘nguyệt lượng’ rơi xuống, ta liền nguyện ý cùng ngươi…”

      “Phi! Ngươi đừng nằm mơ.” Tư Tư chỉ nghe nửa câu, căn bản rảnh bận tâm ‘nguyệt lượng’ rốt cuộc là cái gì: “Ta nhất định để ngươi được như ý.”

      “Làm càn!” Diễm Liệt giận dữ: “ khi ngươi nghe lời như vậy, ta liền biến ngươi thành dâm oa đãng phụ cho vạn người thóa mạ. ‘Nguyệt lượng’ ta tự có biện pháp để tìm ra, mà ngươi cả đời này phải làm quân kỹ.”

      Diễm Liệt xong nổi giận đùng đùng bỏ , hề liếc nhìn Tư Tư cái. Tư Tư toàn thân vô lực, tùy ý để mấy thị nữ đem nàng vào ôn tuyền, thần trí nàng cũng càng ngày càng ràng.

      Nóng quá! Ta muốn… ta muốn có người ôm ta, giải quyết chút đói khát cơ thể. Ơ, cái tên vương biến thái kia từ lúc nào vậy? Bên cạnh ta sao lại có nhiều nam nhân đến vậy? Bọn họ vì sao đều nhìn ta như thế?

      Tư Tư nhìn tứ phía, khỏi kinh hãi. Trong ôn tuyền biết từ khi nào có hơn mười nam nhân trần truồng lõa thể, thân hình cường tráng, mang theo nụ cười vô cùng dâm tà. Bọn họ quay chung quanh bên người Tư Tư, lấy nước hắt vào mặt nàng, hơi thở nam tử phả vào làm Tư Tư cơ hồ rơi vào tay giặc.

      được! Ta thể để cái tên bạo vương kia được như mong muốn. Ta… ta tình nguyện tìm cái chết!

      Tư Tư nghĩ, cắn răng hướng vách tường ôn tuyền mà đánh tới, lại phát ra mình ngay cả chút khí lực tự sát cũng có. Hai gò má nàng ửng hồng, toàn thân nóng cháy, ham muốn dục vọng mời gọi làm nàng bất an vặn vẹo thân thể, nơi cổ họng cũng phát ra tiếng rên rỉ khác nhau vốn thuộc về nàng. Nàng gắt gao cắn môi, máu theo khóe môi chậm rãi chảy xuống, nhưng hỗn loạn trong đầu cũng làm nàng có chút tỉnh táo trở lại. Mấy nam nhân cười cười hướng nàng tới, Tư Tư dùng hết sức lực cuối cùng rống to: “ cho các ngươi chạm vào ta, tất cả đều cút ngay!”

      Sau đó, gian bao trùm mảnh hắc ám.
      ChrisAndrena thích bài này.

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 10 – Tránh thai

      Mệt mỏi quá a… Ta là ở đâu? Nam nhân trước mặt ta chính là… Diêm Vương?

      Tư Tư trợn tròn mắt nhìn, liền gặp được khuôn mặt quen thuộc của tên Diêm Vương kia, lửa giận trong lòng nàng cũng bắt đầu xoèn xoẹt thiêu đốt. Nàng theo bản năng xông về phía trước, nắm lấy Diêm Vương, hung tợn : “Công chúa cái quái gì? Ngươi chẳng phải cho ta hưởng phúc sao? Ta cần, ngươi mau để ta đầu thai đến kiếp người bình thường. Ta chịu đủ rồi!”

      “Chỉ sợ là… có chút khó khăn!” Diêm Vương cười tủm tỉm .

      “Ngươi cái gì? Chẳng nhẽ ta thể đầu thai sao?”

      “Nguyệt Lạc còn sáu mươi năm dương thọ, cho nên ngươi còn phải sống sáu mươi năm nữa.” Diêm Vương cười vô cùng gian trá.

      “Đồ thối tha! tại phải ta chết rồi sao?”

      ! Ngươi chưa chết —— vận mệnh, cho phép bị đảo loạn, lại càng cho phép bị sửa đổi. Điều duy nhất bây giờ ngươi có thể làm chính là thuận theo vận mệnh, hảo hảo mà sống. Nếu ngươi tự sát lung tung thay đổi vận mệnh, ngươi có thể hồn phi phách tán, trọn đời thể siêu sinh. Cho nên, trở về Nguyệt Lạc. Cuộc sống còn lại đều do ngươi nắm giữ.”

      luồng bạch quang xuất , Tư Tư lại rơi xuống…

      “Đau quá a… Diêm Vương thối! Chờ ta sống hết sáu mươi năm dương thọ và chết, ta nhất định tìm ngươi giết chết.”

      Doãn Tư Tư cực lực mở mắt, hung tợn mắng Diêm Vương, lại phát ra ra bản thân ở trong gian phòng xa lạ. Nàng thử cử động thân thể, cả người nặng tựa như chì, kí ức khuất nhục đón cũng ập đến.

      Đúng, ta chính là bị tên bạo vương kia cường bạo, làm nhục, còn bị ép uống xuân dược… Cơ thể ta làm sao lại bị thương như vậy? Ta rốt cuộc có làm tên bạo vương kia được như ý nguyện, cùng nhiều nam nhân đến thế giao hoan hay ? Vì sao trong đầu ta lại hoàn toàn trống rỗng?

      Ngay lúc Tư Tư khổ sở, vài nha hoàn mỹ mạo thấy nàng tỉnh liền đỡ nàng dậy rồi cung kính dâng lên chén canh thuốc: “Nguyệt phu nhân, thỉnh người uống ‘vui thích canh’*.”

      “Các ngươi gọi ta là gì?” Tư Tư mẫn cảm hỏi.

      “Nguyệt phu nhân ạ.”

      tại quân chủ vẫn là tên khốn Diễm Liệt kia?”

      “Thỉnh nương nương đừng gọi thẳng tục danh của vương.” Vài nha hoàn cuống quýt quỳ xuống.

      biết! Mẹ nó chứ, ra ta ôm tia ảo tưởng, muốn xuyên đến thời khác… ai!” Tư Tư bất đắc dĩ cười.

      Mấy nha hoàn hiểu được ý tứ của Tư Tư, cũng dám hỏi thẳng vấn đề, chính là vẫn thỉnh cầu Tư Tư ở trước mặt mấy nàng uống hết chén canh đen tuyền kia. Tư Tư ngửi thấy mùi khó chịu của chén canh liền chán ghét xua tay: “Đem ! Ai muốn uống cái thứ khó chịu như vậy?!”

      “Thỉnh phu nhân ăn canh.”

      “Các ngươi đến tột cùng rốt cuộc vì sao cứ khăng khăng ép ta uống cái thứ kia? Khó uống như vậy ta mới này nọ uống.”

      “Phu nhân thứ tội —— đây là do vương phân phó chúng nô tỳ.”

      “Tại sao ta phải nghe lời ?” Tư Tư cười lạnh: “Còn nữa, uống thứ canh này rốt cục để làm gì?”

      “Cái này…”

      cho ta biết!”

      “Dạ… là để phòng ngừa mang thai.”

      “Sao lại chịu sớm!”

      Tư Tư hung hăng trợn mắt liếc nhìn mấy nha hoàn cái, sau đó liền nhanh chóng đoạt lấy chén thuốc vẫn còn bốc hơi nóng, cắn răng cái định nuốt xuống. Nhưng là nàng vừa đưa chén thuốc đến bên môi, bị bàn tay to đánh rớt. Nàng ngạc nhiên ngẩng đầu, lại thấy khuôn mặt hừng hừng lửa giận của Diễm Liệt.

      *vui thích canh: Là loại dược dùng để ngăn cản phát triển của tế bào phôi, ở thời của chúng ta còn gọi là thuốc tránh thai. Cái này ta hiểu thế nào giải thích thế ấy nhé!
      ChrisAndrena thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :