1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 79: Bị Ăn (phần 1 - Có H)

      Beta: Vệ Tử Y


      Dầu gì người ta cũng là người cho cho nàng cái ăn chỗ ở, dầu gì người ta đối với nàng cũng là mảnh chân thành, dẫn nàng về đây, làm cho người ta hầu hạ nàng, áo đến vươn tay cơm tới há mồm. Cuộc sống của nàng tốt như vậy có vẻ giống gia đình?

      " xin lỗi, chưa cùng ngài tiếng ra cung, là ta đúng." Lần đầu nàng ăn khép nép, lần đầu nàng cùng người khác xin lỗi.

      Hiên Viên Vũ thở phì phò nhìn nàng, nhưng đồng thời cũng hiểu, muốn cho nàng cúi đầu nhận lỗi nhanh như vậy dễ dàng, tự nhiên cũng thể để ý buông tha người ta.

      "Được rồi được rồi, về nàng sau muốn ra cung, cho ta biết tiếng, ta cùng nàng ." Sắc mặt hòa hoãn, giọng điệu cũng ôn hòa xuống. ra cũng chỉ là sợ nàng trở lại thôi, sợ mất nàng. Chỉ là ý nghĩ như vậy, vĩnh viễn cũng thể để cho nàng biết.

      Tiêu Tương Phi trong lòng biết truy cứu nữa, trong bụng thở phào nhõm, vốn chính là nàng có lỗi, nên thông báo với liền chạy ra khỏi cung. "Cám ơn ngài." Nàng chân thành .

      Hiên Viên Vũ bị câu cám ơn này của nàng làm cho sửng sốt chút, ánh mắt nhìn về phía nàng phức tạp mà nóng rực. Nàng ở trong lòng của , vĩnh viễn là đặc biệt nhất đặc biệt nhất, muốn mất nàng.

      "Về sau, nàng nếu như muốn xuất cung, với ta tiếng, ta cùng với nàng." từ chủ vị đứng lên, dắt tay nàng, dịu dàng , ánh mắt canh chừng nàng sáng như đuốc.

      Đây là lần đầu tiên, nàng dám nhìn thẳng ánh mắt lớn mật nóng rực của , ánh mắt kia bao hàm quá nhiều ý đồ, thâm tình, dục vọng, theo đuổi, nóng bỏng khiến cho nàng dám nhìn thẳng, chỉ có thể vội vàng gật đầu đáp ứng. "Được."

      mừng rỡ như điên, biết muốn nàng khuất phục dễ dàng, chớ chi là để cho nàng làm ra hứa hẹn, lâu như vậy mặc dù vẫn có bao nhiêu cơ hội đơn độc sống chung chỗ, nhưng là từ hôm nay lên, thề đem nàng người bỏ lại, đâu đều muốn mang theo nàng, để cho nàng rời tầm mắt của .

      "Nàng ra ngoài ngày, có đói bụng . Những thứ gì đó bên ngoài cung được ngon như ở trong cung, nếm thử chút mấy món ngon ta tự mình phân phó Ngự Thiện Phòng đặc biệt vì nàng làm." Cầm lấy tay của nàng, dắt nàng tới bên cạnh bàn, mỉm cười đối với bàn đầy bàn trân quý mỹ vị .

      Nàng vừa nhìn, cũng biết tốn rất nhiều tâm ý, cho dù rất tức giận rất căm tức, nhưng vẫn vì nàng chuẩn bị bữa tiệc thịnh soạn như vậy, nghĩ tới nghĩ lui, nàng cũng thấy có gì đó ổn.

      "Hảo, chúng ta cùng nhau nếm thử chút." Nàng khó được nghe lời thuận theo ngồi xuống, hơn nữa còn ngồi ở bên cạnh , đối với khẽ mỉm cười.

      Nụ cười này, đem lo lắng của , tức giận của , buồn bực của , toàn bộ tan , cao hứng. Nhìn nàng ngồi xuống, nhìn nàng vì mình chia thức ăn, đột nhiên có loại xung động giống như thời thiếu niên.

      Tối nay nhất định muốn nàng.

      bữa cơm trong Hướng Dương cung ai cũng thở ra hơi nhõm , khí cũng từ khẩn trương đến thư giãn, tiểu thư tính khí rốt cuộc mềm nhũn, Hoàng thượng lại càng làm cho mọi người giật mình, đường đường nhất quốc chi quân lại có thể nhân nhượng nữ nhân, trong lòng mọi người vui buồn lẫn lộn.

      Đêm khuya yên tĩnh, từ lúc cơm nước xong đến bây giờ, nàng cùng với uống ít trà, cười nhìn nghe ít chuyện lý thú về tuổi thơ , cùng với cố gắng ngừng trong thời gian mới vừa lên làm quân vương.

      Nàng biết , Hoàng thượng sáng suốt hiếm có. Hiên Viên vương triều phú cường thịnh vượng đều là công lao của , càng được kết quả dưới nền chính trị nhân từ của .

      Nhưng, tại sao còn chưa à? Nàng mệt mỏi liên tiếp, nhiều lần đè xuống hết sức muốn đánh ngáp cái, cố gắng duy trì lễ nghi của mình, chỉ là, cái mông của tựa như mọc rễ, có nửa điểm ý tứ muốn rời .

      Hiên Viên Vũ sớm nhìn ra, nàng sớm mệt nhọc, đoán chừng hôm nay xuất cung chạy vòng, sớm muốn nghỉ ngơi rồi, nhưng muốn , nghĩ lưu lại.

      Rốt cuộc. "Ngài thấy mệt mỏi sao? Ta lại thấy mệt mỏi, ta muốn nghỉ ngơi. Ngài trở về ." Nàng nhịn được, càng muốn làm khó mình, chịu nổi liền mở miệng đuổi người.

      " tại muộn, ta muốn ở lại nơi này nghỉ ngơi, nàng cũng mệt mỏi, vậy cùng nhau nghỉ ngơi thôi." đứng lên, căn bản cho nàng có cơ hội mở lời, nhanh chóng quay đầu phân phó đám người Hỉ Nhi : "Đưa tiểu thư tắm."

      muốn lưu lại qua đêm? Nàng lẳng lặng nhìn , cuối cùng theo đám người Hỉ Nhi vào trong ao tắm.

      Khí nóng tràn ngập mặt ao, hơi nước lan tràn, làm cho người ta thấy cảnh sắc của ao nước, thậm chí thấy ai với ai. Hỉ Nhi cởi xiêm y phức tạp người cho nàng, Hoàn Nhi xách theo giỏ hoa lan vẩy vào trong ao nước cho nàng, Nộ Nhi gấp gọn xiêm áo sạch , Thảo Nhi thử nhiệt độ của nước ao.

      Lúc cởi hết đồ ra, người nàng còn mảnh vải, chân ngọc trần trụi chậm rãi hướng nước hồ ấm áp bước xuống, nước ấm bao lấy người nàng, bắp chân của nàng, đùi thon dài của nàng. . . . . . đến bên eo của nàng, ngực đầy đặn của nàng, cổ của nàng.

      Nàng buông lỏng thân thể giãn ra trong nước cái, hai mắt nhắm lại, thỏa mãn thở ra hơi, cuối cùng mới đem đầu chống đỡ cạnh bờ ao, nhắm mắt dưỡng thần.

      muốn lưu lại qua đêm, như vậy nàng cần phải cẩn thận suy nghĩ, mặc dù phải là lần đầu tiên, nhưng tối nay tựa hồ có chút bất đồng, có chút giống nhau, khí có cảm giác khiến cho nàng cảm thấy bất an, cảm thấy. . . . . . Sợ.

      Nước ao ấm áp, tràn đầy mùi hương cánh hoa, khiến nàng có loại cảm giác uể oải rã rời, mới khắc nàng tựa hồ ngủ say.

      Đột nhiên, loại cảm giác nong nóng , tê tê, đau đau đánh úp tới trước ngực nàng, trong thân thể tựa hồ có cổ nhiệt lưu chảy qua. Tựa hồ, tựa hồ. . . . . . có cái gì đó cắn cắn bầu ngực của nàng, như ăn hai núm vú của nàng.

      Người nào? Nàng nhanh chóng mở mắt, đôi tay hướng trước ngực đẩy . Nhưng là, hai tay của nàng vừa mới động, liền bị hai bàn tay khác cầm giữ.

      Mà bộ ngực bị mút mạnh hơn, giống như lúc trước khẽ cắn, hơn nữa càng ngày càng tăng thêm lực đạo, giống như lúc trước cẩn thận, ngược lại dùng lực lớn hơn nữa, càng sâu với mở ra miệng rộng, đem bầu ngực của nàng như nuốt xuống, như đủ vào trong miệng của .

      "Người nào? !" Đầu nàng lộ ở mặt nước, mặc dù nội tâm kinh hoàng, mặc dù thân thể thoải mái nổi phản ứng, nhưng là mặt của nàng là bình tĩnh, chỉ là trong sương mù lan tràn trong hồ, ai cũng thấy được mặt nàng đỏ ửng. Cố gắng ổn định tâm thần quát lên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 80: Bị Ăn (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      Run rẩy, loại run rẩy chưa bao giờ có, phải sợ, phải khiếp đảm, mà là do người xâm chiếm lấy ngực của nàng mà có. Nàng chưa bao giờ có cảm giác như thế, rất khác thường, rất hồi hộp, trái tim đập rất nhanh, nơi ngực bị mút vào có cảm giác đau ê ẩm.

      "A. . . . . ." Nàng nhịn được thất thanh thét chói tai, tất cả ý thức cũng bị hành động diễn ra trước ngực hấp dẫn, loại cảm giác khoái cảm chưa bao giờ trải qua.

      Nàng sợ bầu ngực của mình bị nuốt hết, nàng nghĩ giùng giằng phản kháng, nhưng là đôi tay bị nam nhân có lực cầm giữ, hơn nữa hai chân lại chạm đất.

      Trong nước có bất kỳ điểm chống đỡ nào, hơn nữa bởi vì bị ngâm nước ao ấm áp, thân thể của nàng lại càng mềm mại, lại càng giãn ra, hơi sức dùng được. Vì vậy, nàng dám hành động thiếu suy nghĩ, điều này càng làm cho nàng lo lắng, nàng sợ nàng vừa phản kháng như vậy chui đầu vào lưới của kẻ gặm nhấm đỉnh núi trước ngực nàng.

      Nhưng là nếu phản kháng, thân thể của nàng cũng rất căng thẳng, bởi vì đỉnh núi trước ngực là nơi mẫn cảm nhất cơ thể của nàng, nàng tại toàn bộ tinh thần đều chú ý đến viên trái cây bị người ta ngậm trong miệng kia.

      Viên trái cây bị người ta ngậm trong miệng, giờ phút này bị người ngừng liếm mút, khuấy động, thỉnh thoảng còn dùng đầu lưỡi lay động, thậm chí còn ở đỉnh núi lôi lôi kéo kéo.

      Tiêu Tương Phi rất muốn kéo cái đầu chôn trước ngực nàng ra, nàng dùng sức tránh thoát bàn tay to kia, nhưng là nàng vừa mới giãy giụa, liền cảm thấy trước ngực truyền tới đau đớn, làm sợ tới mức nàng lại dám động.

      "Ngươi, ngươi, ngươi. . . . . . cho ngươi đối với ta như vậy." Nàng sợ bị chìm tới đáy ao, mặc dù ao này cũng sâu lắm, nhưng vẫn có thể vượt qua đầu nàng.

      Ở trong ao, người liếm mút trước ngực nàng hình như cũng nghe được nàng gì... trong lòng biết luôn luôn to gan như nàng cũng có lúc rơi vào khiếp đảm như thế này. Lúc này, chút nghĩ ngợi, liền nhanh chóng từ trong nước ló đầu ra , chính xác hôn lên miệng của nàng, căn bản là cho đặc công như nàng kịp phản ứng.

      Lúc miệng nàng bị chặn lại, hai tay của nàng cũng đồng thời bị kéo lên đỉnh đầu, đôi tay chặt dựa vào bờ ao. Mà thân thể bởi vì đôi tay bị giơ cao, mà cong lên giống như con tôm, muốn chết tử tế cũng được, vừa đúng lại dán vào thân thể nam nhân kia, vô cùng mật thiết, vô cùng ăn ý.

      Phản ứng của nàng chính là nâng lên hai chân muốn nhắm ngay chỗ kín của nam nhân đá vào, nhưng là hai chân của nàng mới cử động, nam nhân kia giống như biết trước nàng làm như thế, chân ngọc tuyết trắng thon dài liền bị bắp đùi cường tráng có lực tràn đầy của nam nhân kẹp lấy. thể động đậy, lui được, cũng tiến được .

      Nàng nghĩ há mồm gọi, nhưng là miệng của nàng bị chặn, giống như sâu hút máu ở vết thương, cắn chết cũng thả, hút cho đến khi hài lòng thỏa mãn mới thôi.

      Bá đạo chiếm môi của nàng, rốt cuộc cạy mở được hàm răng của nàng, như con rắn chui vào trong miệng của nàng, chạy thẳng tới đầu lưỡi của nàng, cùng với lưỡi của dây dưa cùng chỗ.

      Đây là cảm thụ nàng chưa bao giờ có, nàng non nớt, nàng hoảng sợ, nàng sợ, đều bởi vì nàng chưa bao giờ trải qua chuyện như vậy. Nàng còn là xử nữ, xử nữ chưa biết mùi đời, ngay cả hôn môi cũng bao giờ có, đừng cầm tay... Rồi... Thân là đặc công, nàng phải bán mình để có thể hoàn thành nhiệm vụ, bởi vì nàng cũng để xảy ra trường hợp phải bán thân thể của mình. Mỗi lần làm nhiệm vụ, nếu như có phương diện này, cũng an bài lão luyện tình trường làm thay, nàng chỉ phụ trách đem mục tiêu giết chết là được.

      Hôm nay, nàng bị người xâm phạm, thừa nhận trước nay chưa có hành hạ, cảm thụ tất cả dục vọng trước nay có, làm nàng cảm thấy mình giống như bị đốt lửa, bị thiêu đốt. Mà nàng lại biết làm sao làm.

      Khoái cảm xa lạ từng đợt từng đợt đánh tới, ở trong nước ao ấm áp đầu óc của nàng bắt đầu tỉnh táo rồi, trước ngực kia hai khỏa gò bồng giờ phút này xúc động thần kinh của nàng, nơi đó mới vừa rồi còn bị mút lấy, bây giờ còn phát ra cảm giác hơi đau.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 81: Bị ăn (3)
      Editor: Vệ Tử Y

      biết là do hơi nóng trong khí làm thân thể dễ chịu thư giãn hay là lần đầu bị nam nhân làm thế, hơn nửa ngày Tiêu Tương Phi mới hồi phục lại tinh thần.

      Đôi tay thể cử động, chân thể dùng, thể làm gì khác hơn là ngừng nghiêng đầu, muốn thoát khỏi cái hôn của miệng mình. Nàng trợn to hai mắt, phát kẻ xâm phạm nàng phải ai khác, chính là Hiên Viên Vũ.

      ngờ lặng lẽ tiến vào trong bồn tắm, thừa dịp lúc nàng chưa chuẩn bị, lặn xuống nước tập kích nàng, nàng dự liệu đến cũng có phòng bị.

      Nàng muốn gọi Hỉ Nhi, nàng muốn gọi Nộ Nhi, nàng muốn gọi Thảo Nhi, nàng muốn gọi Hoàn Nhi, nhưng nàng phát dù cho có gọi hay động tĩnh trong bồn tắm lớn như vậy, họ làm sao có thể nghe được, chắc là làm bộ nghe rồi. Nhưng như vậy cũng thể vào vào xem nàng có gì cần hay lấy cái này cái nọ .

      Họ vào ràng là đứng về phía Hiên Viên Vũ, vì biết Hiên Viên Vũ tiến vào cho nên các nàng cố ý vào.

      "A. . . . . ." Nàng hung ác quyết tâm dùng sức cắn cái lưỡi vẫn đuổi theo đầu lưỡi của nàng, ngửi thấy mùi máu tươi, nếm được vị mằn mặn.

      Hiên Viên Vũ vất vả mới khống chế được mình, lại thấy nàng buông xõa mái tóc dài bóng loáng đen nhánh, rồi lại ưu nhã cởi xuống y phục người, còn chưa thấy được thân thể của nàng máu nóng sục sôi, phân thân rục rịch ngóc đầu dậy, khống chế được nữa.

      Y phục rơi xuống lộ ra toàn bộ thân thể bạch ngọc tuyết trắng, tựa như viên minh châu trong đêm tối phát sáng chói lọi hấp dẫn vô số người tham lam.

      Mà nàng lại tự giác chút nào, nâng cao gò ngực đứng thẳng, khép chặt lại hai chân thon dài trắng như tuyết, giống như tiên nữ hạ phàm nhàng bước liên tục, ưu nhã bước vào trong nước.

      , thiếu chút nữa bởi vì màn này mà chảy máu mũi, thiếu chút nữa mất khống chế nhào tới, chỉ muốn cùng nàng cùng nhau. vất vả mới ép tinh thần ổn định, hết sức nhẫn nại chờ đợi cơ hội.

      Mỗi phút, mỗi giây, mỗi khắc, đều là đau khổ, đều là khảo nghiệm, đều là khó nhịn. người rịn đầy mồ hôi, vốn là chờ đợi trong cung, vốn định thừa dịp nàng tắm mình cũng vội vàng rửa ráy phen, như vậy nàng cũng cự tuyệt mình cùng ngủ, càng để cho nha.

      Nhưng mà, nghĩ tới nghĩ lui, muốn mất nàng, muốn làm cho nàng bay , muốn làm cho nàng xem mình là người xa lạ, muốn nàng chỉ coi mình là bằng hữu bình thường.

      thích nàng, thể phủ nhận, nếu , đem nàng vào cung, càng để nàng ở Hướng Dương cung, càng cố ý để cho nàng trở thành phi tử của mình.

      Cho nên, cuối cùng hạ quyết tâm, muốn nàng, muốn nàng trở thành của mình, muốn trong lòng nàng trong mắt trong thân thể, tất cả đều là , cũng chỉ có thể là , cũng chỉ có .

      Lặng lẽ phân phó đám người Hỉ Nhi xong, tiến vào hồ tắm. Trong hồ hơi nước mù mịt khiến nàng người luôn luôn nhạy bén cũng phát được có mặt của mình. Điều này chính là cơ hội để ra tay.

      Thừa dịp nàng ở trong nước, được làn nước ấm làm cho thư giãn nhắm mắt dưỡng thần , lặng yên tiếng động lặn vào đáy nước.

      Sau đó, kịp chờ đợi lặn đến trước mặt nàng, nhắm ngay hai quả lớn trước ngực nàng há miệng cắn lên. cách nào hình dung cảm giác của mình, trái tròn kia ở trong miệng , khi đỉnh núi bị nuốt ở trong miệng vô cùng hưng phấn, kích động, run rẩy.

      cũng vì đắc thủ thành công mà đắc ý, càng dám khinh thường, cũng dám để cho dục vọng ngay lập tức khiến mình mê muội. thừa dịp vẫn còn lý trí, cầm giữ hai tay của nàng, để cho nàng có thể sử dụng tay phản kháng, mà trong nước chân của nàng thể chạm đáy để cho chiếm hết tiên cơ.

      Quả nhiên, tính sai, nàng dám động.

      Càng làm cho mừng rỡ như điên chính là, nàng thế mà lại ngây ngô đáng như thế, đầu lưỡi của mới vừa đụng nàng, nàng hơn lập tức nhạy cảm, ngạo nghễ đứng thẳng, nụ hoa càng thêm hồng giống như đợi hái.

      dùng kỷ xảo phong phú, hút, cắn, gặm, kéo, liếm, chỗ nào cần, thậm chí hoàn toàn đem vật rất tròn nuốt.

      Tiếng thở nặng nề, còn có rải rác rên rỉ nho , cùng với thân thể nàng căng thẳng kiềm chế, nàng tự chủ cong lên thân thể của mình, kêu ra tiếng nhưng thể làm gì cả, mọi thứ đều cảm thấy.

      Vậy mà, đó phải là điều khiến vui vẻ nhất, vui vẻ nhất chính là, nàng là xử nữ, là người đàn ông đầu tiên của nàng, chỉ thuộc về mình thôi.

      rất muốn vuốt ve thân thể của nàng, nhưng biết, khi buông nàng ra, nàng phản công, nàng cùng liều mạng, nàng nhất định rất tức giận.

      Cho đến khi ở trong nước lâu cần lấy hơi mới ngoi lên, nhưng vẫn chú ý chế phục nàng. Võ lực được sử dụng như thủ đoạn, là người tập võ sức lực đương nhiên hơn hẳn nữ nhân, biện pháp lại càng thêm nhiều.

      thành công, khi mút lấy ngọt ngào trong miệng nàng, nhìn ánh mắt cùng thân thể của nàng, thề tối nay nhất định phải lấy được nàng.

      Bị nàng cắn thể buông nàng ra, nhưng đôi tay như cũ vững vàng khống chế nàng. Sau đó, thuận đường di chuyển xuống cổ.

      Cổ của Tiêu Tương Phi chính là trong những điểm đẹp thân thể nàng, nữ nhân xinh đẹp cao quý, cái cổ của nàng dĩ nhiên chiếm tỉ lệ , nó hề có nếp nhăn nào mà trắng bóc.

      "Ngươi buông ta ra, có nghe hay ." Tiêu Tương Phi cố gắng để cho thanh của mình nghe lãnh khốc chút, nàng muốn để cho phát biến hóa trong nội tâm cũng như thân thể của mình.

      Hiên Viên Vũ nghe được, nhưng chú ý của giờ phút này cổ của nàng, chui vào trong đó, tinh tế hôn, thỉnh thoảng cắn cái, tạo ra đủ loại dâu tây.

      "Hiên Viên Vũ, ngươi có nghe hay , ngươi mau buông ta ra, nếu , ta nhất định giết ngươi." Nàng tức giận phẫn nộ, nàng điên, nàng ngượng ngùng, nàng khó chịu. Thanh cũng vì vậy mà thay đổi, tại sao có thể như thế đối với nàng.

      Trả lời nàng vẫn là trầm mặc, là cổ hôn, còn có hướng xuống phía dưới cử động. hôn rất cẩn thận rất chậm, bỏ qua bất kỳ chỗ nào, nhưng vẫn thể đến trước ngực nàng, nơi bị vuốt ve qua.

      "Ngươi. . . . . ." Nàng phẫn hận phun ra chữ, liền lập tức có thanh , vì vậy nam nhân kia lần nữa cắn lên trước ngực nàng, cắn lên hai trái đầy đặn mê hồn. Hai trái đào ngâm trong nước vì có vuốt ve của mà càng thêm căng cứng.

      "Hỉ Nhi, Nộ Nhi, mau cứu ta, người đâu mau tới a." Dưới tình huống nàng thể động đậy, thể nhớ tới gọi người tới cứu, mặc dù biết ai có khả năng cứu nổi nàng nhưng bản năng vẫn kêu gọi.

      @all: Xin lỗi các bạn vì ngưng truyện quá lâu, nhóm mình beta 80c đầu và edit tiếp, mong các bạn hãy ủng hộ cho Vệ Tử Y nhé ^^


      Chương 82: Thất thân
      Editor: Vệ Tử Y

      Quả nhiên ngoài dự đoán, có ai xuất , có ai đến cứu nàng, thanh của nàng lạc lõng vang vọng trong hồ tắm mù mịt hơi nước.

      "Ngươi có buông ta ra ! ?" Nàng tỉnh táo lại, lạnh lùng nhìn nam nhân còn chúi vào ngực nàng quát lên. Cũng bởi vì dùng sức quát nên trái đào lại càng được thể vào sâu trong miệng .

      Nàng nhịn xuống khóe miệng rên rỉ, vô số khoái cảm, vô số tê dại, cảm giác đau mà như phải đau. Nàng sợ, trong thân thể tựa hồ có vô số sóng nhiệt xa lạ, từng luồng từng luồng, từng đợt từng đợt tập kích nàng, khiến nàng khiếp đảm.

      Hiên Viên Vũ tựa hồ cũng cảm thấy bất an lo sợ đó, từ trước ngực của nàng ngẩng đầu lên, mắt sáng như đuốc nhìn nàng, khóe miệng nâng lên nụ cười tà mị, dùng thanh mê hoặc lòng người : "Phi Nhi, nàng là của ta, đêm nay nàng là của ta."

      Tiêu Tương Phi rất muốn đánh rụng nụ cười mặt , phát chính là con hồ ly, trước sau bất nhất. Nàng ràng cảm thấy rất dễ chuyện, rất dễ đuổi, thế nào mà lập tức liền biến thành dây dưa dai dẳng, thậm chí cường hãn thế này.

      "Nếu ngươi biết hối hận bây giờ vẫn còn kịp." Nàng ngoan cảnh cáo , nàng muốn giết .

      "Ha ha ha, ta hối hận, nếu buông tha nàng ta càng hối hận hơn." cười khẽ, ở bên tai nàng nhàng , thuận đường cắn lên lỗ tai, thỉnh thoảng hà hơi.

      Nàng rất giận, nhưng tựa hồ đều có thể biết điểm nhạy cảm của mình, như tại, ở bên lỗ tai của nàng thổi khí nóng, thân thể của nàng liền khống chế được run rẩy.

      "Ngươi… đủ rồi." Nàng thẹn quá hóa giận quát, ra sức muốn tránh thoát hai tay bị giam cầm, lần này nàng bất chấp tất cả, tự nhiên tốn công sức.

      Hiên Viên Vũ vững vàng đè ép hai tay của nàng, thân thể cùng với nàng hết sức thân mật dán sát chung chỗ, hưởng thụ va chạm bởi vì hành động giãy giụa nàng gây ra, cảm giác này vô cùng mê ly.

      Tiêu Tương Phi biết cử động của mình hóa ra lại thành tiện nghi cho , cho đến khi vật cứng nóng hổi to lớn chống ngay đùi nàng, nàng mới giật mình.

      Lúc này bên ngoài hồ tắm, Hỉ Nhi, Thảo Nhi, Hoàn Nhi, Nộ Nhi Tứ cung nữ tâm thần bất định, họ dám vào, tự nhiên cũng biết bên trong xảy ra cái gì, nhưng mà tiểu thư quan trọng cũng lại dám đắc tội hoàng thượng a. Họ cũng chỉ là thân phận cung nữ hèn mọn, bị người nắm giữ sống chết. Hoàng thượng bảo các nàng làm cái gì, họ phải làm cái đó.

      "Tiểu thư, xin lỗi." Hỉ Nhi vẻ mặt như đưa đám, thào . Nàng dĩ nhiên biết tiểu thư chịu vào khuôn khổ, bởi vì nàng chưa từng nghĩ tới muốn cùng hoàng thượng ở chung chỗ.

      Thảo Nhi cùng Nộ Nhi sắc mặt cũng khá hơn chút nào, họ cũng biết, nếu là ngày sau tiểu thư biết họ bán đứng nàng, chắc chắn muốn họ hầu hạ nữa.

      "Tiểu thư, chúng ta cũng có biện pháp." Hoàn Nhi rơi lệ, trước kia thế nào sao lại thấy có thể được hoàng thượng sủng ái là việc vô cùng cao hứng, tại xảy ra ở người tiểu thư lại cảm thấy là chuyện bi thảm đây.

      Hỉ Nhi là người rất có chủ kiến trong đám người, bất an qua, nàng còn lôi kéo ba người kia, giọng : "Chuyện tới hôm nay, cũng phải do chúng ta, ta tin tưởng tiểu thư ngày sau hiểu được cũng trách chúng ta."

      Đám người Nộ Nhi cũng đành phải gật đầu, tiếp tục lặng yên tiếng động canh giữ ở bên ngoài, chờ đợi bên trong kết thúc, hoặc là bắt đầu. Dù sao, tất cả đều nghe theo mệnh trời.

      Phù hộ tiểu thư.

      Trong bồn tắm.

      Kết quả của phản kháng chính là dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hơn, sàn nhà lạnh như băng, lại thêm giãy giụa mà ma sát, làn da non mềm của nàng bị chà xát hồng lên muốn xước da rồi.

      Hiên Viên Vũ thương nàng, nhưng nếu như chế phục nàng, lần sau vĩnh viễn có cơ hội này. Cho nên tối nay nhất định phải có nàng, miễn cho nàng rời .

      "Phi Nhi, đừng giãy giụa, nàng là của ta, nàng muốn gì ta đều cho nàng." bận ngừng thuyết phục nàng, chỉ vì có được phục tùng của nàng.

      Tiêu Tương Phi tức giận nhìn chằm chằm , nàng là của ? Nàng muốn cái gì cũng cho? Phi, nàng cái gì cũng thiếu, cái gì cũng muốn.

      "Có thả hay ?" Nàng mới cần nhiều lời vô nghĩa với . Cảm giác lạ lẫm khiến nàng khiếp đảm, cho dù nàng có lợi hại thế nào cũng chỉ là , đặc biệt là bị người xâm phạm.

      Hiên Viên Vũ lắc đầu cái, thả nàng? thể nào. Dục vọng của hết sức căng trướng, bây giờ hỏi thăm cũng chỉ là để cho nàng ngày sau nên hận , nên tức giận thôi. Bất kể nàng có đồng ý hay , nhất định muốn nàng.

      "Ngươi. . . . . ." Nàng phát chuyện với nam nhân phát thú tính là vô dụng, chỉ có phản kháng.

      Nàng cố gắng đem hai chân rút ra nhưng nhúc nhích nổi, đôi tay bởi vì giãy giụa càng thêm đau đớn. Cuối cùng phương pháp chính là, nàng khép hai mắt lại, đầu nhanh chóng đập tới trước, mục tiêu của nàng là đầu của .

      Hiên Viên Vũ sớm phát mục đích của nàng, lúc đầu nàng sắp đập tới nhanh chóng nghiêng cái, đầu của nàng liền đụng phải bộ ngực rộng rãi của , phát ra tiếng trầm đục.

      Nàng sốt ruột, mặc dù đầu bị đụng phải rất đau nhưng nàng thất bại. Tên đàn ông này thân thể quả chính là bằng đá, đụng đau, tránh được.

      "Nàng làm đau ta vấn đề gì, nhưng nàng thể làm chính mình bị thương, ta đau lòng." Ánh mắt của càng ngày càng sâu, càng phát nóng bỏng.

      đau lòng? Nếu như lòng thương, cũng đối đãi mình như vậy. Cường ngạnh thân thể mình, để ý mình có nguyện ý hay . "Buông ta ra." Nàng lạnh lùng , để ý thân thể càng ngày càng nóng, càng lúc càng bỏng, chuyện quỷ gì thế này?

      Hiên Viên Vũ rốt cuộc hiểu , nàng chính là bảo mã bất kham (ngựa tốt chịu thuần phục), chỉ chịu chính bản thân nó thuần phục thôi. Ngựa bất kham phải có người đến thuần phục nó. , muốn làm chủ nhân bảo mã.

      Đề phòng nàng giãy giụa nữa, rốt cuộc quyết định điểm huyệt nàng, mặc dù ở trong hồ tắm nước nóng cảm lạnh nhưng cũng thể ở đây mà muốn nàng. Lần sau có thể ở chỗ này hưởng thụ cá nước thân mật, nhưng phải tại, phải lúc này.

      Nàng hận a, tự nhiên đề phòng, người quang lõa làm sao giấu được vũ khí? Nàng cũng thể đập đầu xuống sàn nhà tự tận? Nàng cũng phải là nữ nhân cổ đại, mất tấm thân xử nữ sống nổi nữa, cũng phải là thất thân với người đàn ông này phải ở cùng . Ở đại, hầu như còn xử nữ rồi. Vừa nghĩ như thế, trong lòng nàng liền an ủi, cảm thấy cũng có gì đáng để ý nữa.

      Hiên Viên Vũ biết giờ phút này trong lòng Tiêu Tương Phi biến hóa to lớn cỡ nào, càng biết nàng quyết định chủ ý cần thủ thân như ngọc nữa. Nếu cũng động thủ điểm huyệt của nàng.

      Chỉ thấy nhanh khua ngón tay thon dài điểm vài cái thân thể của nàng, chớp mắt thân người ngọc lập tức mềm nhũn trượt vào trong nước, may là kịp thời ôm lấy nàng.

      làm gì nàng? Điểm huyệt nàng? Đây là điểm huyệt trong truyền thuyết?

      Chương 83: Bão táp
      Editor: Vệ Tử Y

      Giữa trưa hôm sau Tiêu Tương Phi rốt cuộc chậm rãi thức tỉnh, ngay khi thức dậy nàng theo phản xạ có điều kiện nhớ lại mọi chuyện, lập tức bật dậy.

      "Đau." Động tác của nàng lưu loát liền mạch, đau đớn cũng theo đó mà đến, khiến nàng đau đến mức lần nữa ngã xuống giường.

      giường trừ nàng, bóng người, mà chăn đệm hỗn độn chứng minh tất cả, ngày hôm qua phải là mộng, là .

      "Hỉ Nhi, Thảo Nhi." Nàng bắt đầu kêu gọi, muốn kêu người bên ngoài vào hỏi thăm lượt.

      Ngoài phòng, đám người Hỉ Nhi Thảo Nhi tâm thần bất an chờ đợi. Tối hôm qua các nàng vui buồn lẫn lộn chờ đợi buổi tối. Bây giờ nghe tiếng gào, họ khỏi có chút lo lắng, biết tiểu thư có thể trách cứ họ hay .

      "Hỉ Nhi, tiểu thư bảo chúng ta vào đấy." Hoàn Nhi tuổi nhất, nghe Tiêu Tương Phi gào thét lập tức lo lắng , vỗ vỗ bả vai Hỉ Nhi.

      "Biết rồi, chúng ta vào thôi. Nếu tiểu thư muốn đánh muốn mắng, chúng ta ngàn vạn lần thể cãi lại." Hỉ Nhi gật đầu cái, trước khi vào vội vàng phân phó.

      Ba người còn lại cuống quít gật đầu đáp ứng, họ nào dám a, tiểu thư muốn đánh muốn mắng, họ cũng dám dĩ hạ phạm thượng (người dưới hỗn láo với bề ), coi như tiểu thư muốn đánh chết họ, họ cũng dám có nửa câu oán hận.

      Bốn người theo thứ tự vào, nhìn thấy chăn màn hỗn độn cùng với Tiêu Tương Phi bộ dạng cau có hề che giấu ngồi ở giường.

      "Tiểu thư." Bốn người đồng loạt hành lễ thỉnh an, đều dám ngẩng đầu nhìn nàng.

      "Xú nam nhân kia đâu?" Vốn định che lại thân thể mình trước khi bọn họ vào nhưng vì đau đớn mà làm kịp. Thấy các nàng vào, liền thể làm gì khác hơn là bỏ qua, dù sao mọi người đều là con , có gì phải xấu hổ. Vì vậy, lạnh lùng .

      Hỉ Nhi nhìn đám người Thảo Nhi cái, lo lắng tiến lên bước, cúi đầu : "Tiểu thư, hoàng thượng sáng sớm lâm triều, người phân phó nô tỳ cần đánh thức tiểu thư."

      rồi? Tiêu Tương Phi là giận, tức giận chịu nổi. Nàng cúi đầu nhìn tất cả dấu vết lớn người chỗ xanh chỗ tím, toàn thân giống như mới bị thương dạng.

      " ở nơi nào?" Nàng tức giận , mặt càng phát lạnh lùng.

      Đám người Hỉ Nhi giật mình, nếu tiểu thư nổi cơn thịnh nộ, họ cảm thấy sợ hãi, nhưng bây giờ tiểu thư là cái bộ dáng này, làm cho người ta cảm thấy nàng cực kỳ đáng sợ.

      "Hoàng thượng vào triều sớm, lúc này có thể hạ triều rồi." Hỉ Nhi trong lòng run sợ , họ luôn luôn cho tiểu thư là người dễ tính, dễ chuyện, nhưng là bây giờ nhìn lại căn bản cũng phải. Nàng nổi giận mà thôi, vừa phát nộ khẳng định ai cũng ngăn được.

      Quả nhiên, nàng nghe được phương hướng của liền lập tức bò dậy, liều mạng chống đỡ đau đớn, đưa chân đạp xuống mặt đất lạnh như băng.

      Đám người Hỉ Nhi thấy thế, vội vàng nhặt y phục đất, sau đó vịn nàng, bắt đầu ba chân bốn cẳng mặc quần áo cho nàng, tại tốt nhất là cái gì cũng đừng , nếu tiểu thư khẳng định nổi giận hơn.

      vất vả nhịn đau mặc xong quần áo, giầy, nàng mới vừa bước cơn đau giữa hai chân làm cho nàng mặt nhăn mày nhíu, tự chủ dừng bước.

      "Tiểu thư." Đám người Hỉ Nhi vịn chắc nàng, biết thân thể nàng khó chịu. "Tiểu thư, bằng Hỉ Nhi đưa ngài tắm nước nóng, rồi lại tìm hoàng thượng được ."

      " được, ta bây giờ lập tức tìm ." Nàng kiên quyết , còn tắm cái gì, nàng tức điên rồi, chịu nổi.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 84: Kích thích
      Editor: Vệ Tử Y

      Đám Hỉ Nhi dám cản nàng, thể làm gì khác hơn là đỡ nàng, cùng nàng tìm hoàng thượng, họ dám khuyên, dám , thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn mang nàng tìm Hiên Viên Vũ.

      Lúc này Hiên Viên Vũ ngồi ở ngự thư phòng, mới vừa hạ triều, thần thái sáng láng vì cả đêm miệt mài vô độ ngủ mà mệt mỏi, ngược lại tâm tình rất tốt. mặt vẫn mang theo đường cong nhu hòa, khiến hôm nay vào triều sớm các đại thần kinh ngạc thôi, bởi vì trước nay chưa có chuyện này.

      Hiên Viên Vũ tâm tình tốt trở lại Ngự Thư Phòng, tâm trí còn đặt ở người Tiêu Tương Phi. Tối hôm qua đòi hỏi vô độ, biết có làm nàng mệt lắm , nàng dậy chưa, đói bụng hay . Toàn bộ tâm trí đều treo người nàng, nhất cử nhất động của nàng đều khiến nóng ruột nóng gan, đây chính là chuyện chưa từng xảy ra từ lúc chào đời. Đế vương, luôn là đối với nữ nhân hậu cung chia đều mưa móc.

      Lúc ở ngự thư phòng tưởng niệm nàng Tiêu Tương Phi mang theo tứ đại cung nữ nổi giận đùng đùng về hướng , cuộc bão táp chuẩn bị hoa lệ lệ trình diễn.

      Ai quen biết Tiêu Tương Phi đều biết rằng, nàng giờ phút này chính là lửa bốc tận đầu, lúc này ai mà đắc tội với nàng căn bản đều có kết quả tốt. Vừa nhìn thấy loại thần sắc này của nàng, tốt nhất là bỏ trốn mất dạng, cách nàng càng xa càng tốt. Nữ nhân tức giận đùng đùng là đáng sợ, nhưng đáng sợ nhất chính là Tiêu Tương Phi hỏa bốc tận đầu nhưng mặt biến sắc.

      Đám Hỉ Nhi đưa nàng quẹo rẽ hồi qua hết hành lang đến vườn hoa, mà nàng cũng chịu đựng hạ thể khó chịu, kiên cường bước , đôi tay nắm chặt, bất lộ thanh sắc.

      "Tiểu thư, đến Ngự Thư Phòng rồi." Cho đến Ngự Thư Phòng, Hỉ Nhi mới thận trọng . "Tiểu thư, hay ngài quay về , để Hỉ Nhi vào tìm hoàng thượng, hoàng thượng đến Hướng Dương cung tìm ngài là được, ngài đừng nóng giận, xin bớt giận, hoàng thượng rất thương tiểu thư." Rốt cuộc, Hỉ Nhi vẫn cả gan khuyên.

      Tiêu Tương Phi lạnh lùng liếc nàng cái. Đầu lần nữa chuyển sang thị vệ canh phòng ngoài ngự thư phòng, tránh tay của đám Hỉ Nhi thản nhiên : "Các ngươi ở lại chỗ này , tự ta vào là được." Đầu quay lại tự mình về phía trước.

      "Tiểu thư. . . . . ." Hỉ Nhi, Hoàn Nhi, Thảo Nhi, Nộ Nhi lo lắng cùng kêu lên, bất an nhìn bóng lưng của nàng, hy vọng có thể thay đổi chủ ý của nàng.

      Tiêu Tương Phi quay đầu lại, càng dừng lại bước chân, thẳng đến cửa Ngự Thư Phòng, bị thị vệ cản lại. "Tránh ra, ta muốn vào." Nàng mắt nhìn thẳng lạnh như băng .

      Thị vệ thấy nàng bộ dạng vô lễ, căn bản cực kỳ khinh thường, nhưng nhìn sang thấy đám Hỉ Nhi biết thể đắc tội được người này, bọn họ vẫn nhận ra được chủ tử Hướng Dương cung.

      "Chủ tử, xin cho thuộc hạ bẩm báo hoàng thượng là ngài tới." người trong nhóm thị vệ vội vàng mực cung kính , thấy có chuyện đúng liền vội vàng chạy vào bẩm báo.

      "Hoàng thượng, tiểu thư tới." Thị vệ thở cũng dám thở gấp gáp chạy vào, lập tức bẩm báo.

      Hiên Viên Vũ nhớ nàng, đột nhiên nghe nàng tới, lập tức mừng rỡ, liền vội vàng đứng lên, liên tiếp : "Nàng ở nơi nào? Mau để cho nàng vào." nhớ nàng, nàng tới rồi.

      cao hứng, mặt tự chủ lộ ra nụ cười. lúc này, tựa như kẻ mới có được trái tim, kịp chờ đợi muốn gặp nàng.

      Thị vệ dám chậm trễ, lập tức lại vọt ra, thận trọng thỉnh nàng vào.

      Chương 85: Ác chiến
      Editor: Vệ Tử Y


      "Chủ tử, hoàng thượng mời ngài vào." Thị vệ chạy ra mực cung kính thông báo.

      ra , nàng có thể cứ như vậy trực tiếp xông vào, nhưng mặc dù trong cơn giận dữ vẫn mất lý trí, nàng muốn làm khó mấy thị vệ canh cửa này, chỉ muốn tìm nam nhân bên trong tính sổ mà thôi, cùng người khác quan hệ.

      "Cám ơn." Nàng gượng gạo cám ơn, cũng bởi vì tức giận mà quên mất lễ phép, nhưng sắc mặt mảy may biến hóa. Cảm ơn xong nàng đường vào trong ngự thư phòng, biến mất trong tầm mắt mọi người.

      Nàng vừa mới tiến vào, tim đám người Hỉ Nhi cũng thắt lại theo, họ biết là nên tìm cứu binh hay là nên thông báo cho thị vệ, là cứu hoàng thượng, hay là cứu tiểu thư, hẳn là phải cứu tiểu thư rồi.

      "Hỉ Nhi tỷ tỷ, tiểu thư, nàng có chuyện gì chứ?" Hoàn Nhi cực kỳ lo lắng, thậm chí vành mắt đỏ lên, nàng tại rốt cuộc hiểu tiểu thư bị miễn cưỡng, người con tình nguyện bị đoạt mất trong sạch, là chuyện bi thảm cỡ nào.

      Hỉ Nhi ra cũng rất loạn, nếu tiểu thư xảy ra chuyện gì, họ cũng tha thứ cho mình. "Tiểu thư, có chuyện, hoàng thượng sủng ái tiểu thư như vậy, nhất định trách tội nàng." Nàng cũng chỉ có thể tự an ủi mình, an ủi mọi người như vậy.

      Mọi người tiếng động gật đầu, cùng nhau ở ngoài cửa chờ đợi.

      Tiêu Tương Phi vào trong Ngự Thư Phòng rồi tâm tình cũng đột nhiên có chút hồi hộp, tuy nàng tìm tính sổ nhưng đột nhiên biết làm sao để đối mặt người đàn ông kia.

      Hiên Viên Vũ thấy nàng tiến vào hai mắt phát sáng, vội vàng từ Long ỷ đứng lên bước nhanh về hướng nàng. "Phi Nhi, nàng đến rồi. Ta mới vừa tính toán muốn thăm nàng." che giấu chút nào tình ý đối với nàng, vươn tay ra.

      "Khốn kiếp, ngươi ngang nhiên đoạt trong sạch của ta, hôm nay ta đánh chết ngươi, ta mang họ Tiêu." Lúc nhìn thấy nụ cười kia của sắc mặt nàng đại biến, vui vẻ, nàng mất hứng. Cho nên, nàng tức giận đằng đằng quát, nhanh chóng nhào tới.

      Nàng đánh trực diện mà đánh vào sau lưng , nhanh chóng ném qua vai, sau đó xoải chân chút chậm trễ đạp ngực .

      Hiên Viên Vũ là người nào cơ chứ, mặc dù thân thủ của nàng nhanh nhẹn lại kỳ quái, nhưng thời điểm nguy cơ tới, người luyện võ như vẫn tự động tự giác phản ứng kịp.

      Sau khi hề phòng bị bị nàng ném qua vai, nhân lúc chân nàng còn chưa chạm được vào người , nương theo tay nàng luồn tay xuống dưới ôm lấy hai chân nàng, hai người cùng nhau ngã thành đống vô cùng hoành tráng.

      "Phi Nhi, ra nàng thích ta như vậy, mới cách buổi sáng gặp mà kịp chờ chạy đến tìm ta." Tâm tình Hiên Viên Vũ rất tốt, có thể là vô cùng thoải mái, biết nàng phải là muốn gặp mình mà là muốn đến giết mình. Vẫn như cũ cười hì hì, cao hứng cực kỳ.

      Hiên Viên Vũ là quái nhân, ngoài việc là hoàng đế tốt, cũng là quái nhân.

      Tiêu Tương Phi sắp giận điên lên, nhưng dù giận cỡ nào nàng cũng chỉ mím chặt miệng, mặt căng cứng. Nhưng ánh mắt lại bán đứng nàng, giờ phút này, trong ánh mắt của nàng làm cho người ta thấy được nó hừng hực ngọn lửa thiêu đốt. Nàng nổi giận, nàng phát nộ.

      "Xú nam nhân, ta muốn ngươi chết khó coi." Nàng khẽ kêu tiếng, dùng sức đẩy nam nhân giống như con bạch tuộc quấn mình ra, từ mặt đất nhảy dựng lên, bày ra tư thế muốn đánh nhau.

      Hiên Viên Vũ đứng dậy, trong ngực còn lưu lại mềm mại của nàng, màn tối hôm qua lại lên trong đầu , làm nhớ mong. đối mặt với khiêu khích của nàng mà tập trung chút nào.

      Tiêu Tương Phi thấy đắm đuối nhìn mình chằm chằm, biết khẳng định lại nổi lên sắc tâm, lập tức mặt đỏ lên, biết là tức giận hay còn là xấu hổ.

      "Sắc lang." Trong cơn tức giận, toàn bộ điều lệ đặc công đều bị nàng quên sạch, chắc là do nhàn nhã quá lâu, lại bị chiếm thân thể, tạm thời mất lý trí.

      Nhấc chân chính là đá, thừa dịp bất ngờ đá trúng lồng ngực , Hiên Viên Vũ loạng choạng lui về sau bước, nàng lại lập tức tiến công, cái chân khác nhanh chóng lại cho hạ bàn của cước nữa.

      Hiên Viên Vũ ứng phó kịp, nhưng ỷ vào biết võ công, dùng khinh công nhảy lên đáp xuống cách đó xa tránh thoát đòn tấn công của nàng.

      Tiêu Tương Phi cam lòng, hướng ngay chỗ xông tới, đứng gần nàng mới có cơ hội, khi khoảng cách kéo xa với lại dùng khinh công, nàng phải truy đuổi, thể lực rất nhanh kiệt quệ.

      Nàng nghĩ được cũng nghĩ được. Cho nên dễ dàng nhìn thấu ý tưởng của nàng, vì thế tựa như con khỉ ở trong ngự thư phòng nhảy lên nhảy xuống, chạy tới chạy lui.

      "Ngươi dừng lại cho ta, đừng chạy." Nàng rất nhanh liền đuổi đến thở hồng hộc, thể lực ngừng giảm sút. thể dừng lại, quay sang gào thét với . Nếu mang súng theo tốt, lúc lại nghĩ đến cầm theo súng.

      Hiên Viên Vũ đau lòng nhìn bộ dáng nàng thở ra hơi, vốn định để nàng đánh mấy cái cho hả dạ cũng được, ai dè nàng ra tay lưu tình, muốn làm nàng vui nhưng lại thể để cho nàng khiến mình bị thương.

      lúc băn khoăn nghĩ ngợi, Tiêu Tương Phi bởi vì chịu thiệt, tức giận thuận tay vớ mấy bình hoa bên cạnh ném tới, nàng đánh lại ném chút đồ phát tiết cũng được.

      “Binh…binh…binh…”

      Bình hoa tan nát dưới chân , ngay sau đó là bút, giấy, nghiên mực, ghế, sách, tựa như mọc cánh bay về phía , rơi vào bên chân, y phục, hoặc là xéo qua đỉnh đầu .

      Nàng ném lung tung hồi, đến khi còn gì để ném nữa mới thở hổn hển dừng lại.

      Lúc này, thị vệ bên ngoài nghe động tĩnh ầm ầm trong phòng cũng xông vào xem chuyện gì xảy ra, bọn Hỉ Nhi cũng vội vàng theo vào.

      Mọi người vừa nhìn tình cảnh này liền sửng sốt, bởi vì lúc ấy người ném, người trốn, thấy hoàng thượng tức giận, bọn họ cũng dám động thủ bắt nàng.

      Cho đến khi nàng ném mệt rồi mới dừng tay. Chống nạnh nhìn chằm chằm Hiên Viên Vũ cũng nhếch nhác y chang, chưa dứt còn chỉ vào mắng: "Ta tha cho ngươi."

      "Tiểu thư a." đám người Hỉ Nhi thấy nàng dừng tay, lập tức chạy vội tới, sít sao đỡ nàng, nóng nảy kêu lên. Chỉ sợ nàng chọc hoàng thượng trong cơn tức giận mà giết nàng.

      "Làm gì." Nàng vừa nhìn họ, tức giận hỏi.

      Đám Hỉ Nhi rất muốn nàng là thực ngốc hay là giả đần, hoàng thượng đấy, nàng lại còn tha cho , phải là hoàng thượng tha cho nàng mới đúng.

      Hiên Viên Vũ tươi cười rạng rỡ như cũ, rất vui vẻ, rất cao hứng, chút cũng bởi vì dáng vẻ nhếch nhác ở trước mặt mọi người mà nổi giận. "Phi Nhi, lần sau chúng ta tìm chỗ mới chơi , Ngự Thư Phòng quá, đồ nhiều lắm, hôm nào chúng ta đến phòng luyện công , ta cho người chuẩn bị ít đồ vật cho nàng ném, luyện tập tính chính xác cho nàng."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 86: Thất bại
      Editor: Vệ Tử Y


      Lại dám nàng tỉ lệ chính xác cao, tức chết nàng. Bởi vì toàn thân đau đớn nên cơ thể hành động bất tiện, hơn nữa vừa rồi đánh như vậy làm hao phí thể lực, nàng bây giờ càng thêm khó chịu.

      "Ngươi, ngươi chờ đấy." Nàng tức giận chỉ thẳng vào , mắng.

      Hiên Viên Vũ như cũ cười hì hì, còn cố ý gật đầu cái: "Được, Phi Nhi, ta chờ Phi Nhi tới." phải cố ý, chỉ là tại bộ dáng của nàng đáng , để cho say đắm dứt.

      Tức chết nàng mà, vốn dĩ nàng là người tính tình lạnh nhạt giờ lại bị chọc tức muốn giơ chân, giận đến mất lý trí, càng nghĩ càng cảm thấy tốt.

      Từ từ tỉnh táo lại, nàng căm hận trừng mắt liếc cái, nghiêng đầu với đám Hỉ Nhi: "Chúng ta ." Nàng mới cần ở chỗ này lãng phí thời gian nữa.

      Nàng đói bụng, nàng mệt mỏi, mặt mũi cũng mất hết trơn rồi. Giờ nàng phải về, ăn cơm, tắm, ngủ. Nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, từ từ suy nghĩ biện pháp đấu với .

      A! Mọi người hồi thất vọng, vốn tưởng rằng còn có kịch hay để xem, nghĩ nhanh như vậy liền đánh trống thu binh.

      Hiên Viên Vũ cũng ngờ nàng thay đổi thái độ nhanh như vậy, nhìn đến vẻ mặt bình tĩnh của nàng mới biết người ta khôi phục chân diện mục rồi.

      Tiêu Tương Phi thèm để ý biểu của mọi người, tự nhiên tiêu sái ra ngoài, đám người Hỉ Nhi theo phía sau đều hiểu nổi suy nghĩ của nàng.

      "Tiểu thư, chúng ta về sao?" Hoàn Nhi thận trọng hỏi, nhìn nét mặt của nàng cực kỳ lo lắng.

      "Ta đói bụng, ta muốn ăn. Ta mệt mỏi, ta muốn tắm, ta muốn nghỉ ngơi." Đầu nàng cũng quay lại tiếp tục bước về phía trước, thầm tính toán bước kế tiếp nên làm như thế nào. Thất thân thất thân, thực thể thay đổi được, nếu thay đổi được chấp nhận . đại phải có câu thế này ư: thay đổi cái có thể thay đổi được, chấp nhận cái thể thay đổi được. Nàng tại đành chấp nhận thực tế thôi.

      Đám Hỉ Nhi thấy nàng vui giận bất thường, trong lòng thầm nhủ lại càng phải cẩn thận, tiểu thư lúc thường đều ra vẻ chủ nhân, còn tại rất khủng bố, bởi các nàng cũng dò được tâm tình chủ tử mình.

      Tiêu Tương Phi đường lời nào vẻ mặt an nhiên trở lại Hướng Dương cung, ra sau khi bình tĩnh lại thấy trong lòng tràn đầy mệt mỏi, dù nàng có mạnh hơn nữa cũng chỉ là . Từ lúc xuyên chưa hề bộc phát, hôm nay rốt cuộc nhịn được phát tiết ra ngoài. Nàng bây giờ, rất mệt, rất mệt mỏi.

      Đám Hỉ Nhi thấy nàng mệt mỏi, nhiều lời vội vàng chia nhau chuẩn bị, đầu tiên là cho nàng tắm, sau đó là dâng lên đủ loại thức ăn ngon bổ dưỡng, để cho nàng bổ sung thể lực tốt, sau đó mới lên giường nghỉ ngơi.

      Giường được dọn dẹp, nàng vừa lên giường nhắm mắt ngủ thẳng giấc cho đến khi tự tỉnh lại mới thôi.

      "Phi Nhi, nàng tỉnh? Có đói bụng ?" Mới tỉnh dậy liền nghe tiếng Hiên Viên Vũ quan tâm cùng vẻ mặt khẩn trương, ngồi ở bên giường.

      Nàng nhìn lúc lâu, lúc này mới lắc đầu cái, ngủ giấc dậy thân thể cuối cùng khá hơn chút, đầu óc cũng thanh tỉnh ít.

      "Ta nghe bọn Hỉ Nhi nàng ngủ ngày." xử lý hết công vụ lập tức chạy tới, thấy nàng còn chưa tỉnh, vẫn ở bên coi chừng nàng.

      Tiêu Tương Phi có chút hình tượng nào ở giường duỗi cái lưng mệt mỏi, lúc này mới lười biếng bò dậy, chuẩn bị ăn cơm. "Đúng rồi, sau này ta muốn xuất cung chắc là cần xin phép ngài nữa nhỉ." Chân vừa chạm đất đột nhiên nhớ đến vấn đề này.

      Chương 87: Tổ chức Độc Lang
      Editor: Vệ Tử Y


      "Nàng có thể xuất cung nhưng phải có ta cùng." sợ nàng vừa ra ngoài trở lại, nên để cùng mới yên tâm.

      "Nếu như ngài ngày ngày đều bận xử lý việc triều chính, vậy ta phải quanh năm suốt tháng được ra ngoài?" Nàng cũng cam tâm, hai tay chống nạnh tức giận trợn mắt nhìn .

      Hiên Viên Vũ mới nghĩ ra, thể ba ngày hai bữa theo nàng xuất cung, càng thể ngày ngày coi chừng nàng. Trầm ngâm hồi lâu, mới thỏa hiệp : "Vậy để Viên Quân cùng nàng, có bảo vệ nàng, ta cũng thấy yên tâm."

      Viên Quân? Chính là nam nhân bên cạnh kia? Nàng nỗ lực suy nghĩ chút, để bảo vệ mình? Để làm người hầu của mình?" Ta muốn theo ta, tiện chút nào." Nàng ngay lập tức bác bỏ.

      "Nếu nàng muốn theo chỉ có thể chờ lúc ta rãnh rỗi mới có thể cùng nàng xuất cung." thỏa hiệp , thích nàng, nhưng thể để nàng lâm vào nguy hiểm.

      Tiêu Tương Phi phát , người đàn ông trước mắt này bá đạo, khó dây dưa, nhưng nàng lại làm gì được, giận đến nghiến răng cũng có biện pháp.

      "Được, được." Nàng tức giận đáp ứng, sao, đến lúc đó nàng có thể đem tên kia quang sang bên, mình có thể làm chuyện của mình rồi.

      Hiên Viên Vũ thấy nàng đáp ứng, rất vui, cùng dùng bữa với nàng, lại lưu lại qua đêm, chỉ là lúc muốn đụng chạm nàng như vấp phải đinh.

      Ba ngày sau, Tiêu Tương Phi lại muốn xuất cung, Hiên Viên Vũ giữ lời, lập tức phái Viên Quân cùng , Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi theo.

      đường Tiêu Tương Phi muốn làm sao để thoát khỏi Viên Quân, đến Hoa Mãn Lâu gặp cái tên Liên Gián kia, biết mang đến cho mình tin tức gì. Thành công hay , tất cả đều trông vào lúc này.

      "Ai ôi, bụng của ta đau." tới lui, nàng đột nhiên sắc mặt đại biến, ôm bụng kêu đau , bộ dáng nóng nảy.

      Lần này, Hỉ Nhi Thảo Nhi luống cuống, ngay cả Viên Quân cũng có chút lo lắng, hai người bọn họ vịn nàng, vội : "Tiểu thư, ngài làm sao rồi hả ? Viên đại nhân, chúng ta tìm đại phu."

      Viên Quân muốn tìm đại phu, lại bị Tiêu Tương Phi gọi lại, chỉ thấy nàng ôm bụng, thần sắc bất an, sau đó ghé vào tai Hỷ Nhi , chỉ thấy dáng vẻ Hỉ Nhi dở khóc dở cười.

      "Viên đại nhân, bụng tiểu thư thoải mái, chúng ta tìm nhà để nàng vệ sinh." Hỉ Nhi mặt đỏ hồng , mới vừa rồi tiểu thư với nàng là bị tiêu chảy, rồi sao.

      "Được, hạ quan lập tức ngay." Viên Quân thế nào cũng ngờ nàng bị tiêu chảy, vì vậy lập tức đến bên cạnh tìm khách điếm mượn dùng nhà vệ sinh.

      Tiêu Tương Phi ôm bụng, vội vội vàng vàng vào nhà vệ sinh, với mấy người còn lại: "Các ngươi tìm bàn ngồi , thuận tiện gọi bình trà và vài món điểm tâm, nghỉ ngơi trước chút ." xong, có vẻ nhịn được nữa lại chạy .

      Đám Hỉ Nhi vốn định nghiêm chỉnh chờ bên ngoài, nghe nàng phân phó liền cùng Viên Quân tìm chỗ ngồi chờ nàng. Nhưng họ biết, Tiêu Tương Phi lén chuồn rồi.

      Ở trong cái nhà vệ sinh hôi mù chờ lát thấy bọn Hỉ Nhi rồi, Tiêu Tương Phi trở ra liền túm lấy tiểu nhị hỏi cách ra cổng sau rồi chuồn mất.

      Hoa Mãn Lâu ban ngày mở cửa, nhưng nàng phá cửa xông vào, nhắm hướng căn phòng hôm nọ tới. Quả nhiên, cái tên Liên Gián kia và nương Tiếu Ngữ ngồi uống rượu.

      " tồi, các ngươi là tuân thủ lời hứa." Nháy mắt khi đẩy cửa nhìn thấy bọn họ, Tiêu Tương Phi liền quyết định phải tin tưởng bọn họ.

      Tiếu Ngữ liền vội vàng đứng lên hành lễ với nàng, ngượng ngùng : " Tiếu Ngữ gặp qua tiểu thư."

      Liên Gián cũng đứng dậy theo khẽ cung tay chào, cười : "Tiểu thư phân phó, Liên mỗ dám nghe theo." xong, mời nàng vào trong nhà.

      Vừa ngồi xuống Tiêu Tương Phi ngay vào đề: "Chuyện ta kêu ngươi nghe ngóng thế nào rồi?" Nàng muốn biết, bước tiếp theo mình nên thế nào.

      Liên Gián cùng Tiếu Ngữ liếc nhau cái, sau đó Liên Gián bắt đầu : "Tiểu thư có thể cho Liên mỗ biết, tại sao muốn biết những thứ này?" tò mò, nữ tử này làm sao lại dễ dàng tin tưởng như vậy, trả tiền cho làm việc?

      Tiêu Tương Phi nhìn bọn họ, tự rót ly trà, làm như có chuyện gì xảy ra : "Các ngươi nghe qua Tiêu gia chứ?"

      Hai người kia đối nhãn cái, vội vàng gật đầu."Hiên Viên vương triều Tiêu gia, ai biết, người hiểu." Thanh danh ngang tầm Hiên Viên vương thất.

      "Ta là người của Tiêu gia." Nàng tươi cười rạng rỡ , ánh mắt nhìn họ làm như để ý nhưng bỏ qua nhất cử nhất động lẫn thần sắc nào của họ.

      Nội tâm Liên Gián khẽ động, bừng tỉnh hiểu ra, xem ra tin đồn phố là , Tiêu gia đại tiểu thư quả chết, tại nàng muốn tới báo thù.

      Tiếu Ngữ trực tiếp nhìn thẳng nàng, trước mắt, xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, hào phóng thỏa đáng, người khí chất đặc biệt, là đặc biệt nhất nàng ta từng gặp qua. Tiêu gia đại tiểu thư, trong truyền thuyết là thiên tiên, quả thế.

      Tiêu Tương Phi đem vẻ mặt bọn họ thu hết vào mắt. Nàng biến sắc nhìn lại. Hồi lâu, mới chậm rãi : "Các ngươi biết ta là ai, như vậy đem chuyện các ngươi biết ra ." Nàng vuốt vuốt cái ly trong tay, khóe miệng tươi cười, bộ dáng bàng quan.

      "Tổ chức sát thủ và tổ chức tình báo lớn nhất Hiên Viên vương triều là , Độc Lang. Nếu như Tiêu tiểu thư muốn tình báo, nhất định phải giao bạc, muốn giết người, cũng phải giao bạc. Chỉ là muốn Độc Lang giúp ngươi giết người chi phí rất cao, mà phí tình báo cũng hề rẻ. Bởi vì, tin tình báo của Độc Lang chưa bao giờ sai lầm, giết người cũng chưa từng thất thủ." Liên Gián cười hì hì , tổ chức của là cường đại nhất, cũng khiến kiêu ngạo nhất.

      Tiếu Ngữ ở bên ngừng gật đầu, Độc Lang là tổ chức do nàng và Liên Gián thành lập, nội bộ bên trong bọn họ là ràng nhất, với lại chưa bao giờ cung cấp tình báo giả, chưa bao giờ thất thủ.

      Tiêu Tương Phi nhất thời đối với tổ chức giết người kiêm tình báo gọi Độc Lang này cảm thấy hứng thú, ở đại chính là lính đánh thuê, thực lực thể khinh thường. biết bọn họ làm sao giết người? biết bọn họ làm thế nào lấy được tình báo, nàng đối với tổ chức Độc Lang này nổi lên lòng hiếu kỳ rất mạnh nha.

      "Ngươi xem, nếu ta thuê bọn họ tra tình báo, cần bao nhiêu tiền?" Nàng chỉ muốn tin tình báo, chuyện giết người nàng tự mình có thể ra tay.

      ngờ, Liên Gián cùng Tiếu Ngữ liếc nhau cái đồng thời nở nụ cười, Tiếu Ngữ che miệng : "Tiêu tiểu thư, nếu nàng muốn tra tin tình báo về Tiêu gia, Tiếu Ngữ có thể là giá cực kỳ cao, chỉ sợ Tiêu tiểu thư ngài trả nổi."

      Tin tình báo về Tiêu gia rất đắt, xếp vị trí thứ nhất trong mạng lưới tình báo, mặc dù có ai tới đấu giá, nhưng mọi người vừa nhìn thấy giá cả kia cũng biết, người nào trả nổi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :