1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 55: Nộ khí xung thiên

      Beta: Vệ Tử Y


      Tiêu Tương Phi từ xa vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết rợn cả tóc gáy, thanh kia tựa như gào khóc thảm thiết, tựa như người gặp chuyện cùng đường tuyệt vọng mới phát ra thanh khủng bố đó. Nàng cho dù là đặc công thân kinh bách chiến, nghe kiểu thanh như thế, trong lòng cũng hiểu, nhất định là gặp phải chuyện cực kỳ tàn nhẫn.

      "Tiểu thư, thanh này. . . . . ." Đám người Hỉ Nhi nghe được, sắc mặt đại biến, tái nhợt vô cùng, chuyện đều run run, có thể thấy được họ cũng biết người phát ra tiếng kêu như vậy, trải qua cái dạng hành hạ gì.

      Tiêu Tương Phi gì, nhưng nàng bước nhanh hơn, thậm chí là nhấc làn váy dài quét đất phía sau, hướng theo nơi phát ra thanh chạy tới.

      Cung Cảnh Vân, cung Cảnh Vân.

      Nàng vừa chạy, bốn cung nữ phía sau cũng chạy theo, tựa như tiểu đội nhân mã chạy về chiến trường dạng.

      Dọc theo đường , người nhìn thấy tình huống như vậy đều thất kinh, nhưng bọn hiển nhiên cũng hiểu, bởi vì tất cả mọi người nghe được tiếng kêu thảm thiết kinh khủng như thế, cũng hiểu tại sao bọn họ vội vàng như thế.

      "Tiểu thư, người thể vào, chờ nô tỳ thông báo Tương Phi nương nương." Bên ngoài cung Cảnh Vân, đám người Tiêu Tương Phi xông vào bên trong, lại bị cung nữ coi chừng cung Cảnh Vân cùng thị vệ cản lại.

      "Tránh ra." Nàng lạnh lùng nhìn bọn họ, nàng muốn cùng bọn họ nhảm nhiều như vậy, nếu như bọn họ dám cản nữa, nàng trực tiếp động thủ.

      Cung nữ cùng thị vệ hai mặt nhìn nhau, chưa từng có người dám xông loạn tuân quy củ trong hoàng cung, mặc dù trong lòng bọn họ hiểu nàng là vì sao mà đến, nhưng như vậy cũng hợp quy củ.

      "Cái này, tiểu thư, nô tài dám. . . . . ." Cung nữ chuyện với gương mặt bất an, nàng ta cũng thể đắc tội người trước mắt, lại dám khiến chủ tử bên trong tức giận, cho nên nàng quyết định tình nguyện cản nàng lại, cũng thể chọc Tương Phi nương nương tức giận.

      Tiêu Tương Phi hai lời, vươn tay đẩy nàng ta ra, chút do dự vào trong, mặc dù cung nữ bị đẩy ra, nhưng thị vệ lại cùng nhau ngăn cản nàng.

      "Tiểu thư, xin đừng làm khó đám thị vệ." Thị vệ dám nhìn thẳng nàng, mực cung kính .

      Làm khó bọn ? Chẳng lẽ bọn họ có nghe được tiếng cầu cứu thảm thiết này? Bọn họ có thể thờ ơ, nhưng nàng thể. "Tránh ra, nếu đừng trách ta động thủ." Nàng lạnh lùng .

      Thị vệ canh cửa liếc nhìn nhau, vẫn có tránh ra. Tốt, rất tốt. Trong lòng nàng lạnh lùng kêu hai tiếng tốt, ánh mắt nhìn về phía bọn họ lạnh lẽo đáng sợ. Tay trái quyền hướng bụng thị vệ bên trái đánh tới, tựa như tia chớp ra tay nhanh đến mức khiến người thể phản ứng. Tay trái mới đánh trúng mục tiêu, chân phải cũng nhanh chóng nâng lên đá hướng chỗ hiểm của thị vệ bên phải.

      "Ôi." Hai tiếng rên rỉ thống khổ đồng thời vang lên, hai thị vệ bị nàng đánh trúng cũng kìm hãm được thân thể khom xuống, ôm bụng của mình, ôm dưới háng của mình, thống khổ gào khóc.

      Đám người Hỉ Nhi nhìn choáng váng, họ cũng thấy tiểu thư ra tay như thế nào, hai thị vệ kia cứ như vậy ngã xuống.

      Người của cung Cảnh Vân nhìn cũng choáng váng.

      Tiêu Tương Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn bọn họ cái, nhấc làn váy tiếp tục xông vào bên trong, thời gian đợi người, người ở bên trong cũng chờ được, nàng nhất định phải ngăn cản.

      Đám người Hỉ Nhi chỉ thấy nàng giống như bay xông vào cung Cảnh Vân, bốn cung nữ cũng liếc nhìn nhau, liền vội vàng theo.

      Kinh hãi! Phẫn nộ! Đau đớn! Hận! Tức giận! Hận thể giết chết nữ nhân cao cao tại thượng khoan thai tự đắc kia, đủ loại cảm xúc cùng ý tưởng quay cuồng ở trong ngực của nàng, tựa như con mãnh thú dũng mãnh muốn tiến ra, giùng giằng, gầm thét.

      Nếu như phải là nàng tận mắt nhìn thấy, nàng nghĩ tới, chuyện tàn nhẫn cái thế giới này, lúc nào cũng có thể xảy ra. Nếu như Lam Linh chết làm cho nàng đối với chuyện như vậy căm thù đến tận xương tuỷ, hoặc là tính tình đại biến. Như vậy, hôm nay nàng thấy cảnh ở đây, tuyệt đối làm cho nàng muốn giết người.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Bước chân trầm trọng hỗn loạn khiến ý thức hoàn toàn lộn xộn lên, Tiêu Tương Uyển ngẩng đầu, con mắt tiêu cự nhìn Tiêu Tương Phi chạy tới, cùng với trong mắt nàng là dám tin cùng khiếp sợ.

      Tỷ tỷ! tiếng tỷ tỷ này làm nàng rung động sâu, làm cho nàng nhớ lại Lam Linh, cùng với Lam Lan.
      Nàng nhớ, Lam Lan cũng gọi nàng bi thương như vậy, tỷ tỷ.

      Chương 56: Nữ nhân xấu xa, tự tìm chết (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      Tỷ tỷ.

      biết có phải là bị thanh này mê hoặc hay , phẫn nộ của nàng, tức giận của nàng tăng lên đến cực điểm, ánh mắt nàng tựa như ngọn lửa hướng Tương Phi nương nương ngồi chủ vị thiêu đốt.

      "Ngươi lại dám hành hình đối với nàng!?" Nàng cắn răng nghiến lợi , từng bước từng bước về phía Tương Phi nương nương tội ác tày trời này.

      Tương Phi nương nương vừa giận vừa sợ nhìn nàng xông vào tẩm cung của mình, tại lại từng bước ép hỏi, giận đến sắc mặt nàng ta xanh cả lại, cả người phát run nhưng phải vì sợ mà vì giận.

      "Lớn mật, ngươi lại dám xông vào tẩm cung của Bổn cung, ngươi cũng biết Bổn cung có thể bẩm báo hoàng thượng để xử phạt ngươi đấy." Tương Phi nương nương nổi cáu, nàng ta tức giận nguyên nhân khác, nữ nhân trước mắt danh phận, nhưng nàng ta lại trị tội được nàng, thể đánh nàng, càng thể động vào sợi lông của nàng, khó chịu như vậy, làm cho nàng nhịn xuống được.

      Tiêu Tương Phi lạnh lùng nhìn nàng ta, từng bước tới trước mặt nàng ta, nhìn thẳng ánh mắt của nàng ta, gằn từng chữ quát lên: "Tại sao ngươi muốn tổn thương Tiêu Tương Uyển? Rốt cuộc nàng làm sai điều gì? Rốt cuộc nàng phạm ngươi cái gì?"

      Tương Phi nương nương bỗng chốc từ chủ vị đứng lên, khiếp đảm chút nào, mặc dù trước khí thế, nhưng thua ở ánh mắt dám nhìn thẳng nàng, trong miệng cương quyết mà : "Bổn cung là chủ tử, nàng ta cũng chỉ là tiện tỳ, hơn nữa còn là tiện nhân có tội. Bổn cung phải xử phạt nàng ta, muốn trị tội nàng ta, muốn thế nào được thế đó."

      Cũng chỉ là tiện nhân nho , cũng chỉ là thứ đáng giá tiền gì đó, nàng ta muốn bao nhiêu mạng phải chết cũng có thể, hôm nay lại bị nữ nhân đoạt sủng ái của Hoàng thượng lớn tiếng chất vấn, trong khoảng thời gian ngắn nàng ta còn mặt mũi nào mà tồn tại, địa vị nàng ta cao cao tại thượng như thế nào giữ được.

      Tiêu Tương Phi thấy dáng vẻ vô lại của nàng ta, nghe được lời của nàng ta sau đó càng nổi trận lôi đình. Tốt, rất tốt, nếu nàng ta coi mạng người như cặn bã, như vậy cũng đừng trách nàng khách khí.

      "Hỉ Nhi, Thảo Nhi, mấy người các ngươi đem Uyển Nhi về, mời ngự y tới trị tốt, nếu như có ngự y nào chữa trị, hoặc là chậm trễ, ngươi liền cho ta biết, đợi lát nữa ta trở về từ từ dọn dẹp." Nàng quay đầu lại, giọng lại có nửa điểm độ ấm phân phó.

      Đám người Hỉ Nhi nhìn nhau cái, liền vội vàng gật đầu, mấy người Thảo Nhi, Nộ Nhi đẩy đám cung nữ còn canh giữ ở bên, vội vàng thận trọng đỡ Tiêu Tương Uyển xụi lơ đất dậy.

      Mấy người cung nữ bị đẩy ra hết sức lo sợ nhìn Tương Phi nương nương cũng tức giận, khiếp đảm lên tiếng : "Nương nương. . . . . ."

      "Ai dám!?" Tương Phi nương nương xanh cả mặt rống giận, đôi tay nắm chặt thành quyền, nhìn chằm chằm Tiêu Tương Uyển sau lưng Hỉ Nhi cùng đám cung nữ.

      Đám người Hỉ Nhi nghe thế, trong lòng căng thẳng, mặt rất là bất an, họ cùng nhau nhìn về phía Tiêu Tương Phi đưa lưng về phía họ, chờ nàng ra lệnh bước kế tiếp.

      "Dẫn người , xảy ra chuyện gì bản tiểu thư chịu trách nhiệm." Tiêu Tương Phi chỉ nhìn Tương Phi nương nương trước mắt, trong miệng phát hiệu lệnh với các nàng. Nàng cũng muốn sau chuyện này họ cảm thấy sợ hãi, thậm chí là ba ngày ba đêm cũng ăn ngủ được.

      "Dạ, tiểu thư." Nhận được mệnh lệnh, mấy người cung nữ lập tức hưng phấn lớn tiếng , trừ Hỉ Nhi bên ngoài, Thảo Nhi, Hoàn Nhi, Nộ Nhi vội vàng mang Tiêu Tương Uyển bị thương , hành động bất tiện rời trước.

      Hỉ Nhi lại ở lại với Tiêu Tương Phi.

      "Ngươi, lớn mật. . . . . ." Tương Phi nương nương trơ mắt nhìn họ đem Tiêu Tương Uyển mang , giận đến mức vỗ cái bàn bên cạnh, điên cuồng giận dữ hét lên.

      Bộ dáng tức giận của nàng ta, hù ngã ít người, tất cả mọi người thầm lo lắng, biết Tiêu Tương Phi có đấu thắng Tương Phi nương nương hay .

      Tiêu Tương Phi bất kể trong lòng người khác suy nghĩ gì, bây giờ rất nàng tức giận, nàng nhất định phải cho nữ nhân trước mắt này chút dạy dỗ khắc sâu thậm chí là trọn đời quên.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 57: Nữ nhân xấu xa, tự tìm chết (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      Rắc…Rắc.. Rắc…

      Tiếng giòn tan kẽo kẹt vang lên, nhanh đến nỗi người khác kịp phản ứng càng có ai nghĩ nàng hạ thủ với Tương Phi nương nương.

      “A....Cứu mạng…” Tiếng kêu khóc ở cung Cảnh Vân vang lên, thanh gào khóc thảm thiết làm cho người ta nghe mà sợ mất hồn vía.

      Hỉ Nhi trợn mắt há hốc mồm, nàng biết làm sao Tiêu Tương Phi làm được, lúc ấy nàng chỉ thấy Tiêu Tương Phi lặng yên tiếng động đến gần Tương Phi nương nương, sau đó nghe tiếng kêu thảm thiết của Tương Phi nương nương. Nàng thậm chí thấy Tiêu Tương Phi động thủ như thế nào, bởi vì nàng đưa lưng về phía mình. Nhưng Hỉ Nhi rất ràng nghe thấy thanh bị bẽ gãy, rắc…Rắc….

      Tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa của Tương Phi nương nương vang lên, giống như gào khóc thảm thiết, dọa ít người sợ hãi, tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây dại, chỉ có Tương Phi nương nương đau đớn phát ra tiếng kêu thảm thiết, cùng với gương mặt vặn vẹo đầy lệ.

      Chuyện xảy ra như thế nào chỉ có hai người Tương Phi nương nương và Tiêu Tương Phi ràng nhất, thậm chí ngay cả Tương Phi nương nương cũng hiểu nàng động thủ như thế nào, chính xác lầm là tay nàng muốn gãy lìa.

      Ngay lúc Tương Phi nương nương có nửa điểm phòng bị Tiêu Tương Phi từng bước đến gần, sau đó đột nhiên nàng vươn tay ra chộp tới bắt được cánh tay của nàng, nàng cảm thấy cơn đau ùn ùn triệt tâm từ bả vai truyền đến, nàng ta biết Tiêu Tương Phi sử dụng thuật gì đó.

      “A.…Đau chết mất…Cứu mạng…” Nàng ta chỉ có thể gào thét theo bản năng, thê lương mà bi thương, hoảng sợ nhìn nữ nhân trước mặt. Khi nàng đè cánh tay mình xuống, nàng mới phát tay mình bị gãy vô lực buông xuôi xuống dưới.

      “Nương nương…” Các cung nữ hoang mang sợ hãi nhào lên, muốn chạm vào nàng ta mà dám, ở bên bó tay hết cách loạn thành đoàn.

      Trong lòng Hỉ Nhi biết là do tiểu thư nhà mình ra tay, nàng cũng rất kinh hoảng, ngàn vạn lần ngờ tiểu thư dám động tay, hơn nữa còn lợi hại như vậy, nhanh đến mức trong tích tắc làm cho người ta chú ý cũng chẳng phát được. Tương Phi nương nương gào khóc thảm thiết muốn chết muốn sống.

      “Tiểu thư, chúng ta nhanh lên” Hỉ Nhi sợ Tiêu Tương Phi bị người khác bắt được, vội chạy đến bên người nàng lôi kéo nóng nảy .

      Tiêu Tương Phi nhúc nhích, cũng nhìn động tác của Hỉ Nhi, nàng lạnh lùng như cũ nhìn Tương Phi nương nương thống khổ chịu nổi sau đó cảnh cáo “Giờ ngươi cũng biết đau đớn? Lúc ngươi đối đãi với Uyển Nhi có nghĩ tới nàng đau hơn ngươi cả ngàn lần? Đừng cho rằng ta sợ ngươi, bản tiểu thư sợ trời sợ đất, tại chỉ là giáo huấn nho . Nếu Uyển Nhi xảy ra việc gì hay, sau khắc ta cho đầu ngươi nở hoa”.

      Hỉ Nhi nghe được sợ hãi cả kinh, những người khác cũng bị dọa, ngay cả Tương Phi nương nương bị đau đớn cũng nghe được, đặc biệt khi mọi người nghe được đầu nở hoa chỉ thấy trong lòng có dòng khí lạnh chạy dọc cơ thể, Tiêu Tương Phi quá kiêu ngạo, con mắt trừng to lên.

      “Ngươi…” Nàng ta đau đớn chỉ rống giận được tiếng này.

      “Ngươi nhớ kĩ cho ta” chờ Tương Phi nương nương xong, nàng cũng hung tợn .

      Mọi người trợn tròn mắt, đả thương người thôi lại còn uy hiếp. Dưới gầm trời này có người dám như vậy chỉ sợ cũng chỉ có người Tiêu Tương Phi mà thôi.

      Hỉ Nhi biết làm sao trơ mắt nhìn màn này mà ngớ ngẩn.

      “Hỉ Nhi, chúng ta xong rồi, nàng phải quay về xem thương thế của Uyển Nhi.

      Hỉ Nhi còn chưa phục hồi lại tinh thần ngơ ngác theo nàng.

      Những người khác cũng hồn vía đâu, trơ mắt nhìn Tiêu Tương Phi tiêu sái dẫn Hỉ Nhi rời khỏi.


      team edit truyện này có việc bận nên kg edit típ đc, mình sắp xếp editor mới nhưng có lẽ beta lại từ đầu rồi mới edit típ theo, vì vậy các bạn vui lòng đợi chương mới sang đầu tháng sau nhé, xin cảm ơn các bạn ủng hộ ^^

      Chương 58: Cái Chết Của Uyển Nhi (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      "Tiện nhân, tiện nhân, Bổn cung nhất định nhớ tất cả những gì ngươi làm với bổn cung hôm nay, sỉ nhục hôm nay, Bổn cung nhất định đòi lại." Tương Phi nương nương hướng về bóng lưng Tiêu Tương Phi rời tê tâm liệt phế gào lên.

      Nàng ta hận, hận mới vừa rồi lại sợ, lại khiếp đảm, chuyện đột nhiên xảy ra khiến nàng ta chỉ lo kinh ngạc cùng đau đớn, lại quên mất phản kích.

      Tiêu Tương Phi, ta nhớ, món nợ hôm nay ta nhất định đòi lại nghìn lần vạn lần, ta nhất định làm cho ngươi sống bằng chết, để cho ngươi đẹp mắt. Nàng ta độc phát thệ, ánh mắt bởi vì đau đớn mà càng thêm lãnh cùng kinh khủng.

      "Nương nương, nô tỳ mời ngự y rồi, nương nương, người nhịn chút." Cung nữ đỡ nàng, vội vàng , sắc mặt hết sức khó coi, trong lòng càng thêm tâm thần bất định.

      Tương Phi gì, mặt của nàng ta bởi vì đau đớn mà vặn vẹo, phát ra nhiều tiếng rên rỉ, giọt mồ hôi lớn như hạt đậu từ trán xuống làm nàng ta chỉ muốn khóc. Nàng ta rất đau, Tiêu Tương Phi đáng chết.

      Hỉ Nhi theo sát sau lưng Tiêu Tương Phi đuổi theo về cung Hướng Dương, nàng cũng biết ra tiểu thư lợi hại như thế, hôm nay tiểu thư để cho nàng thấy được mặt đáng sợ, sau dịu dàng thiện lương thế mà lại là bạo lực cùng máu tanh.

      "Tiểu thư. . . . . ." Nàng vô cùng bất an, phải bởi vì Tiêu Tương Phi, mà bởi vì Tương Phi nương nương, người đó cũng phải là chủ tử thiện lương, nàng sợ Tiêu Tương Phi bị trả thù.

      Tiêu Tương Phi biết trong lòng Hỉ Nhi suy nghĩ gì, nhưng là nàng chưa từng sợ, càng để ở trong lòng, từ lúc động thủ nàng cũng biết mình sa vào nước đục, trốn thoát rồi.

      "Ta sao, Hỉ Nhi." Tiêu Tương Phi quay lại mà với Hỉ Nhi sau mình. Nhiệm vụ mà nàng chấp hành trước đây còn nguy hiểm hơn, đều là vào sanh ra tử. Nàng tin mình thua trong tay Tương Phi nương nương kia.

      Hỉ Nhi gì, thể làm gì khác hơn là lo lắng trùng trùng theo sau nàng, biết rằng mình gì cũng vô dụng, tiểu thư có suy nghĩ của chính mình, Hỉ Nhi nàng chỉ có thể tùy thời mà hỗ trợ thôi.

      Chỉ chốc lát sau, hai người vội vã trở lại cung Hướng Dương, khí trong cung sớm khẩn trương, mặt người người cũng viết đầy bất an lo lắng.

      "Tiểu thư trở lại, tiểu thư trở lại." biết là người nào mắt tinh nhìn thấy họ, vội vàng kêu lên. Vì vậy người trong cung Hướng Dương rối rít chạy ra đón.

      "Tiểu thư, ngươi trở lại." Thảo Nhi thấy Tiêu Tương Phi trở lại ràng thở phào nhõm.

      Tiêu Tương Phi mặc cho nàng dắt mình, có trả lời lại hỏi: "Uyển Nhi sao rồi? Mời Ngự y tới chưa?" Vừa chuyện, lại bước ngay vào phía trong.

      Thảo Nhi biết nàng nóng lòng, vội vàng đáp lời: " mời ngự y tới, chẩn bệnh cho Uyển Nhi, tiểu thư, người cần phải lo lắng, Uyển Nhi nhất định có chuyện gì."

      "Ta muốn xem chút." Nàng thản nhiên , bước chân ngừng lại.

      "Tiểu thư, cùng Hoàn nhi đến đây ." Hoàn nhi cũng tiến lên đón, vội vàng hành lễ với nàng rồi dẫn mấy người vào trong.

      Tiêu Tương Phi cho là bọn họ đưa Tiêu Tương Uyển vào tẩm cung của mình, ai ngờ các nàng lại đưa Uyển Nhi về chỗ ở của cung nữ nên lại theo họ sang đó.

      Ngoài phòng của Uyển Nhi có hai cung nữ đứng thấy nàng đến liền vội vàng hành lễ vấn an. Tiêu Tương Phi chỉ tùy ý gật đầu, liền vội vàng vào bên trong thăm dò bệnh tình của Uyển Nhi.

      Trong phòng Nộ Nhi ngồi trông chừng, nam tử trung niên ngồi ở trước giường bắt mạch cho Tiêu Tương Uyển, thấy nàng vào liền đứng lên cùng Nộ Nhi hành lễ.

      "Tiểu thư."

      "Hạ quan tham kiến tiểu thư."

      Hai người mực cung kính .

      Tiêu Tương Phi thích những thứ lễ tiết này nhưng ngăn cản, chỉ là vội vàng phân phó: " cần đa lễ, ngự y mau chữa bệnh cho Uyển Nhi."

      Lúc này Ngự y kia mới vội vàng tiếp tục công việc dang dở, xử lý miệng vết thương cho Tiêu Tương Uyển hôn mê bất tỉnh, lau những chỗ máu thịt bầy nhầy, khử trùng, bôi thuốc, cuối cùng quấn băng gạc sạch lên mười ngón tay cho nàng.

      "Ngự y, nàng như thế nào? Bị thương có nặng hay ? Có gì đáng ngại ?" Thấy ngự y kết thúc công việc, lúc này nàng mới dám quấy rầy hỏi .

      Ngự y đứng lên, lại hướng nàng hành lễ, lúc này mới đáp: "Nàng bị thương ở mười ngón tay, cái gọi là tay đứt ruột xót, là nơi đau nhất của thân. tại nàng hôn mê, hạ quan thoa thuốc cho nàng, chỉ là nàng bởi vì chịu hình, thần trí tạm thời có chút thanh tỉnh, chịu qua mấy ngày liền sao." ra vết thương tuy lớn mà , mấu chốt nhất là ý chí bệnh nhân, nếu cảm thấy tình huống hẳn lạc quan.

      Tiêu Tương Phi vừa nghe, tâm liền trầm xuống. Nàng hiểu ý tứ trong lời ngự y, có thể biến chuyển tốt lên hay còn phải trông cậy vào chính bản thân Uyển Nhi. Mặc dù vết thương ngón tay, nhưng nếu như vết thương nhiễm trùng hoặc hoại tử cũng có thể tử vong. Nếu như Uyển Nhi có ý chí muốn sống cái chết đến rất nhanh, tất cả chỉ trông cậy chính bản thân nàng thôi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 59: Cái Chết Của Uyển Nhi (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      Tiêu Tương Phi cảm thấy vừa rồi nàng xuống tay quá , so với thương thế của Uyển Nhi cùng thủ đoạn của Tương Phi nương nương chẳng đáng kể. Lần đầu tiên, nàng cảm thấy mình quá nhân từ.

      "Nộ Nhi, ngươi tiễn ngự y, thuận tiện lấy thuốc." Nàng lạnh nhạt phân phó, sau đó tới bên giường, cúi đầu nhìn Tiêu Tương Uyển giường.

      Nộ Nhi vội vàng : "Vâng, tiểu thư." xong, liền cùng ngự y ra ngoài cửa, rời .

      Đám người Hỉ Nhi đứng ở bên trong phòng, chờ đợi phân phó bất cứ lúc nào.

      giường, Tiêu Tương Uyển cũng nhúc nhích, nằm yên lặng, nếu như phải là ngực còn có chút phập phồng, làm cho người ta lầm tưởng nàng chết. Tiêu Tương Phi ngồi vào bên giường của nàng, cầm khăn trong tay lau mồ hôi cho nàng, mười đầu ngón tay được băng bó như cái lạp xưởng làm người ta cũng phải giật mình, như nhắc nhở nàng những gì nàng ta trải qua.

      "Uyển Nhi, muội hãy yên tâm , tỷ tỷ báo thù cho muội, nếu như muội xảy ra việc gì hay, ta bỏ qua cho Tương Phi nương nương kia." Tiêu Tương Phi ở bên tai của nàng, biết nàng nghe được những lời này, cố gắng mau bình phục.

      Uyển Nhi cũng nhúc nhích, nàng tựa hồ có nghe được lời Tiêu Tương Phi , hoặc là bởi vì sớm hôn mê, cho nên cũng có phản ứng gì.

      Tiêu Tương Phi lau mồ hôi cho nàng, nhấp nước vào môi cho nàng, ở bên quan sát tình hình bệnh của nàng.

      "Tiểu thư, cả ngày hôm nay người còn chưa có ăn chút gì, bằng ăn chút gì đó rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi." Hỉ Nhi khuyên, họ quên rằng nàng vẫn chưa ăn gì cả ngày nay.

      Thảo Nhi sớm đặt thức ăn trong tẩm cung, lúc này cũng vội vàng khuyên nhủ: "Tiểu thư, ở đây để cho chúng ta trông nom, người về nghỉ ngơi rồi ăn cái gì đó, đói bụng tốt."

      Nàng biết mình đói, thế nhưng khi nàng nhìn thấy Uyển Nhi nằm giường có chút sức sống, nàng liền chút khẩu vị."Ta muốn ăn." Nàng lắc đầu cái, .

      Mọi người liếc mắt nhìn nhau, lại khuyên: "Tiểu thư, người ăn gì làm sao có sức chăm sóc Uyển Nhi, bằng ăn chút gì rồi lại chăm sóc cho Uyển Nhi."

      "Được." Nàng suy nghĩ chút, thấy cũng phải, vì vậy liền đồng ý. "Có điều đem thức ăn để ở bên ngoài, ta ở bên ngoài ăn xong lại vào."

      Thảo Nhi vội vàng đồng ý, nhanh chóng bưng đồ đến ngoài phòng của Uyển Nhi.

      có khẩu vị, Tiêu Tương Phi ăn vội vàng vài miếng xong, nàng lại trở về chăm sóc Uyển Nhi.

      Sau giữa trưa bao lâu, Uyển Nhi liền sốt cao, mọi người lo lắng, lại vội mời ngự y trở lại chẩn bệnh, bận rộn hồi lâu, Tiêu Tương Uyển sốt cao vẫn lùi.

      Tiêu Tương Phi biết, sốt cao rất nguy hiểm, sốt cao lùi càng nguy hiểm hơn, cho nên nàng rất nóng lòng, nhưng nàng biết mình cũng mang theo thuốc hạ sốt, nếu như có ít thuốc hạ sốt của đại tốt rồi. Dưới tình thế cấp bách, nàng nhớ tới vài cách hạ sốt thông thường, dùng khăn hoặc vải sạch, dùng nước ấm lau thân thể.

      Hạ lệnh cho đám người Hỉ Nhi thay nhau thực , giằng co cả đêm, ngày thứ hai, Uyển Nhi sốt cao như cũ lùi, gấp đến độ mọi người trong cung Hướng Dương biết làm sao, mà ngự y cũng trắng đêm dám rời , lại tìm mấy ngự y tới chẩn bệnh, vẫn có khởi sắc, thần sắc mọi người hết sức nghiêm trọng.

      "Uyển Nhi, muội nhất định phải bình phục, muội quên là Tiêu gia còn chờ muội báo thù, muội phải vì Tiêu gia báo thù rửa hận mà, cho nên muội thể chết, toàn bộ người trong nhà muội bọn họ hi vọng muội còn sống vì họ báo thù, Uyển Nhi, muội nghe chưa? Nghe được nhanh tỉnh lại, nhìn ta này, ta là Tiêu Tương Phi, muội ta là tỷ tỷ của muội, muội tỉnh lại , muội ta là tỷ tỷ của muội mà." Nàng lại gần bên tai Uyển Nhi, lớn tiếng , hy vọng có thể đánh thức nàng, hy vọng có thể dấy lên trong nàng ý thức sinh tồn cùng ý chí báo thù.

      biết là bởi vì nàng lớn tiếng, hay là do tên của nàng, hay là do lời của nàng, mà Tiêu Tương Uyển nằm giường sau ngày đêm rốt cuộc thân thể bỗng nhúc nhích.

      Đám người Hỉ Nhi thấy vậy, mừng rỡ như điên, nàng nghe được, nàng nghe được.

      Động tác nho này, Tiêu Tương Phi cũng nhìn thấy, nàng vừa đưa tay nhàng vuốt tóc Tiêu Tương Uyển vừa tiếp tục : "Uyển Nhi, muội , ta là tỷ tỷ của muội, ta và muội phải cùng nhau báo thù, nhưng mà rốt cuộc ai là kẻ thù của Tiêu gia, Uyển Nhi muội với tỷ tỷ, nếu như muội chết, tỷ tỷ tìm ai báo thù? Thù của Tiêu gia phải thành đá chìm xuống biển sao? Uyển Nhi, muội phải mau khỏe, cho tỷ tỷ, giải oan cho Tiêu gia với tỷ tỷ."

      Tiêu Tương Uyển nghe được, cho nên nàng rất nỗ lực muốn mở mắt, nàng muốn cho Tiêu Tương Phi biết về huyết hải thâm cừu của Tiêu gia, chỉ là nàng mệt quá, thân thể của nàng hẫng, nàng rất muốn ngủ, nàng muốn tỉnh lại, nàng muốn gặp cha mẹ với tỷ tỷ, cùng với người nhà Tiêu gia.

      “Tỷ, tỷ tỷ. . . . . ."

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 60: Cái Chết Của Uyển Nhi (3)

      Beta: Vệ Tử Y


      "Tỷ, tỷ tỷ. . . . . ." Uyển Nhi cố gắng, cuối cùng cũng từ trong cơn mê man tỉnh lại, người đầu tiên nàng nhìn thấy là Tiêu Tương Phi ngồi cạnh giường mình, kìm nén được liền cất tiếng gọi.

      Tiêu Tương Phi lại bị tiếng tỷ tỷ này làm rung động, chưa từng có câu nào từng khiến nàng cảm động như vậy, nhưng hôm nay tiếng tỷ tỷ của Tiêu Tương Uyển lại làm cho nàng cảm thấy hoảng sợ.

      "Uyển Nhi." Nàng nhàng vuốt đầu và mái tóc của Tiêu Tương Uyển, dịu dàng gọi tên của nàng ta.

      Tiêu Tương Uyển nhìn nàng, nước mắt bỗng nhiên trào ra, thân thể nàng tại rất khó chịu, nhưng nhìn thấy Tiêu Tương Phi, nàng cảm thấy vui, tiếng tỷ tỷ làm cho nàng rất đau lòng.

      "Tỷ tỷ, nhất định phải báo thù cho cha mẹ, báo thù cho Tiêu gia." Tiêu Tương Uyển nắm chặt tay của Tiêu Tương Phi, liền hơi.

      Tiêu Tương Phi gật đầu, chỉ lo lắng nhìn nàng ta, bởi vì nàng thấy thân thể nàng ta hình như có chuyển biến tốt, cảm giác như chỉ là loại hồi quang phản chiếu (Tử Vũ: “hồi quang phản chiếu” là chỉ người bị bệnh nặng khó qua khỏi nhưng lại vì 1 việc gì đó khiến cơ thể chống đỡ, tinh thần hết sức tình táo), biết liệu có phải cảm giác của nàng sai hay .

      "Tỷ tỷ! Tỷ tỷ đừng cự tuyệt Uyển Nhi, tỷ tỷ nhất định phải báo thù vì Tiêu gia, vì mấy trăm mạng người của Tiêu gia, Uyển Nhi thể vì bọn họ báo thù, chỉ có thể đặt hi vọng vào tỷ tỷ." Tiêu Tương Uyển nhìn nàng khẩn cầu, ánh mắt tràn ngập hy vọng.

      Tiêu Tương Phi biết phải như thế nào, nàng rất nhiều lần, nàng phải người của Tiêu gia, nàng phải là tỷ tỷ của Tiêu Tương Uyển, nhưng Tiêu Tương Uyển đến chết vẫn khẳng định nàng là tỷ tỷ của nàng ta. Có lúc nàng cũng hoài nghi, nàng với người cùng tên Tiêu Tương Phi kia giống nhau y đúc vậy sao?

      "Tỷ tỷ… tỷ tỷ. . . . . ." Tiêu Tương Uyển dường như hết sức, xong liền thở dồn dập, hô hấp cũng càng ngày càng nhanh, cảm giác như thở ra hơi vậy.

      "Uyển Nhi, Uyển Nhi, đừng nữa, muội hãy nghỉ ngơi cho tốt, chuyện này sau này hãy , được ?" Nàng vội vàng an ủi Tiêu Tương Uyển.

      Tiêu Tương Uyển yên lòng, mở to mắt nhìn nàng, tràn đầy khẩn cầu, nước mắt tràn ra hốc mắt ngày càng nhiều, nhưng lại rơi xuống giọt nào.

      "Uyển Nhi, đừng như vậy. Tỷ rồi, tỷ phải là tỷ tỷ của muội, muội chắc chắn là nhận lầm người rồi, nếu tỷ tỷ của muội còn sống, nàng ấy nhất định báo thù giúp cha mẹ muội cùng Tiêu gia. Muội đừng lo lắng, được ?" Nàng vội khuyên nhủ Tiêu Tương Uyển, những chuyện nàng làm được, nàng hứa hẹn gì cả, vậy nàng càng thể nhận lời của nàng ta được.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Tiêu Tương Uyển ngơ ngác nhìn nàng, nước mắt rớt xuống từng hạt, sau đó liền im lặng nhìn Tiêu Tương Phi.

      Bộ dáng này của nàng ta khiến Tiêu Tương Phi có chút luống cuống, trong thâm tâm cảm thấy bất lực, chẳng lẽ mọi người ai cũng coi nàng là thần thánh, chuyện gì làm được.

      "Uyển Nhi, muội hãy nghỉ ngơi cho tốt, dưỡng thương cho mau lành, có chuyện gì cũng phải chờ muội khỏe lại rồi mới ." Nàng bắt nàng ta phải nghỉ ngơi cho tốt, muốn để nàng ta quá nhiều, sợ làm ảnh hưởng đến thân thể của nàng ta.

      Tiêu Tương Uyển vẫn im lặng nhìn Tiêu Tương Phi, Tiêu Tương Phi cũng dùng ánh mắt quyết tâm nhìn nàng ta, cuối cùng Tiêu Tương Uyển đành phải nhắm mắt lại, dám dùng vẻ mặt cùng ánh mắt quật cường giằng co với Tiêu Tương Phi nữa.

      Tiêu Tương Phi vẫn ngồi bên cạnh nàng ta rất lâu, cho đến đêm khuya, nàng mới nghe lời khuyên của đám người Hỉ Nhi, mệt mỏi trở về phòng nghỉ ngơi. Nàng biết làm thế nào với Tiêu Tương Uyển, càng biết nàng phải giải thích như thế nào với nàng ta, nàng giải thích ràng đến vậy, chỉ còn thiếu nước đem thân phận là người đại của mình ra . Nhưng liệu Tiêu Tương Uyển có tin ? Hay lại khẳng định hoặc khăng khăng đổ lỗi cho nàng là chiếm hữu cơ thể này?

      Trong đầu nàng rất loạn? Nàng nghĩ ra, nghĩ thông. Nhưng kì quái nhất chính là, hôm nay nàng bẻ gãy cánh tay của Tương Phi nương nương, nhưng có bất kì ai đến tìm nàng để gây phiền toái, ngay cả Hiên Viên Vũ cũng thấy xuất , giống như nàng chưa từng gây ra bất kì chuyện gì vậy. Đây cũng là việc làm cho nàng phải suy nghĩ. Nghĩ nhiều đến mức đầu nàng cũng bắt đầu thấy đau.

      Vừa nằm lên giường lúc nàng liền ngủ thiếp , nếu nghĩ ra, vậy cứ để nước tới đất ngăn cản, binh tới tướng đỡ , nàng còn gì để mà sợ?

      Lúc nàng ngủ rất say đột nhiên bị người dùng sức đánh thức, nàng cau mày chậm rãi mở mắt, chỉ thấy trước mắt là khuôn mặt đầy nước mắt của Hỉ Nhi, cùng hoang mang sợ hãi.

      Nàng còn chưa kịp hỏi, Hỉ Nhi liền vội vã : "Tiểu thư, xong, Uyển Nhi nàng ….. Nàng chết rồi."

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 61: Cái chết của Uyển Nhi (4)

      Beta: Vệ Tử Y

      Uyển Nhi chết?!

      Tiêu Tương Phi ngơ ngác nằm ở giường, tối hôm qua còn bình thường, muội ấy tỉnh, muội ấy có thể cùng mình chuyện, dáng vẻ đấy giống người có thể chết, nhưng là muội ấy làm sao lại đột nhiên chết rồi.

      " thể nào, đây tột cùng là chuyện gì xảy ra? Muội ấy tốt rồi, làm sao có thể chết chứ?" Nàng vừa nhanh chóng bò dậy, vừa cấp bách .

      Hỉ Nhi vội vàng đỡ lấy Tiêu Tương Uyển, mang theo tiếng khóc nức nở : "Tiểu thư, tối hôm qua là tốt, sau khi ngài trở về, cũng có gì biến hóa, nhưng là buổi sáng ngày hôm nay, chúng ta xem xét thương thế của Uyển Nhi, lại phát nàng chết. Ô ô ô"

      Lúc buổi sáng, họ thấy đến giờ thay thuốc, thuốc cũng sắc xong, vội vàng chuẩn bị cho nàng uống thuốc thay dược, nhưng chưa từng nghĩ đến. Lúc các nàng vừa chạm vào Uyển Nhi mới kinh hoảng phát thân thể Uyển Nhi cứng ngắc, nàng tắt thở.

      Tiêu Tương Phi lảo đảo nghiêng ngả chạy đến bên trong phòng của Uyển Nhi đám người Thảo Nhi sớm khóc đỏ cặp mắt, khổ sở đứng ở bên.

      "Uyển Nhi, Uyển Nhi. . . . . ." Nàng vọt tới bên giường của Tiêu Tương Uyển, đưa ra tay vừa run rẩy chạm vào Uyển Nhi, vừa nhàng kêu, tựa như đánh thức nàng tỉnh dậy.

      Uyển Nhi chết rồi. Khi nàng nhìn thẳng vào Tiêu Tương Uyển, mặt có chút máu, người cứng ngắc với kinh nghiệm phong phú của mình nàng biết, Tiêu Tương Uyển chết rồi.

      Nàng nhàng vuốt tóc Tiêu Tương Uyển, vẫn còn chút nhiệt độ, còn có chút mềm mại, nàng nhàng vuốt tóc nàng, tựa như mẫu thân vuốt ve con của mình. Nàng còn dán sát mặt mình ở gương mặt lạnh như băng của Tiêu Tương Uyển, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.

      "Uyển Nhi, xin lỗi. Tỷ tỷ phải là giúp muội báo thù, chỉ là của tỷ phải là tỷ tỷ ruột của muội. Hi vọng muội thấy được cha mẹ rồi cùng nhau thôi." Nàng dịu dàng thầm ở bên tai của Tiêu Tương Uyển.

      Đám người Hỉ Nhi thấy vậy, ai cũng khóc, rối rít quỳ gối bên cạnh Tiêu Tương Phi, nghẹn ngào : "Tiểu thư, ngài đừng quá thương tâm, Uyển Nhi nếu biết, nàng nhất định đau lòng."

      Khóc lát, rốt cuộc mới thấy ngự y vội vàng chạy đến, sau khi kiểm tra, lúc này mới xác định Uyển Nhi tử vong.

      "Tiểu thư, nàng ấy . Nàng ấy chết là do biến chứng của vết thương, dẫn đến sốt cao ngừng, hơn nữa bệnh nhân mất ý muốn sinh tồn, cho nên đẩy nhanh tốc độ tử vong của nàng ấy." Ngự y rất đơn giản, nhìn quen sinh tử, còn cảm giác gì nhiều.

      Tiêu Tương Phigật đầu cái, bày tỏ nàng biết, nhưng tỏ vẻ nàng có thể tiếp nhận nguyên nhân này, mặc dù nàng biết sốt cao cũng chết người, cũng biết cổ đại vết thương cũng dễ dàng chết người, nhưng nàng tin tưởng Tiêu Tương Uyển dễ dàng chết như vậy.

      Nàng thẫn thờ nhìn họ cho Uyển Nhi mặc vào bộ đồ mới, đôi giày mới, sau đó đợi thủ vệ dùng khối vải trắng bọc nàng lại , mới mang nàng ra ngoài. Nàng vội vã đuổi ra kịp đến cửa, nhìn bọn họ mang Tiêu Tương Uyển ra ngoài.

      "Uyển Nhi. . . . . ." đôi mắt nàng đẫm lệ mông lung, nhìn bọn họ dần dần xa.

      "Tiểu thư." Hỉ Nhi đỡ nàng, cũng là hai mắt hồng hồng, lo lắng nhìn nàng. Nàng biết mình phải làm gì, cứ ngẩn người ra như vậy, trong lòng đột nhiên trống rỗng.

      "Tỷ tỷ, tỷ tỷ. . . . . ." Nhưng tai của nàng vẫn có thể nghe được thanh thanh thúy của Tiêu Tương Uyển gọi nàng là tỷ tỷ .

      Chương 62: Thái Hậu

      Beta: Vệ Tử Y


      Uyển Nhi chết, sau khi chết tro cốt được chôn cất ở cái giếng khô trong hoàng cung, ngày đó Tiêu Tương Phiđi bái tế, đứng ở cái giếng đó trầm tư lâu.

      "Tiểu thư, là kỳ quái, Tương Phinương nương cũng tìm đến tiểu thư để gây phiền toái, có lẽ là dám đắc tội với tiểu thư." đường về, Hỉ Nhi đột nhiên thấy khó hiểu liền ra.

      "Đúng vậy, đúng vậy." Những người khác cũng rối rít phụ họa theo, tất cả mọi người cảm thấy kỳ quái, ngày đêm qua, chỉ thấy Tương Phinương nương xuất , ngay cả Hoàng thượng tối hôm qua cũng tới hỏi, chẳng lẽ Hoàng thượng biết?

      Tiêu Tương Phicũng nhíu mày, nàng có tâm tình nghĩ đến, Uyển Nhi chết rồi, biết vì sao, nàng cảm thấy có lỗi. Nghe được lời nghị luận của họ, nàng thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là Uyển Nhi nho chết , Tương Phinương nương sợ là vui mừng nữa kìa, có lẽ là thế mới tìm đến nàng gây phiền phức.

      "Nếu nàng dám đến tìm ta gây chuyện, lần này ta tuyệt đối dễ dàng tha thứ cho nàng như vậy." Nàng hung dữ , bộ dáng như hung thần ác sát. Tương Phinương nương tốt nhất là đừng chọn thời điểm tinh thần nàng tốt để đến gây , nếu nhất định nàng ta có kết quả tốt.

      Đám người Hỉ Nhi thấy Tiêu Tương Phibộ dáng khó chịu, trong lòng biết tâm tình của nàng tốt, vì vậy liền biết ý lung tung nữa, theo nàng trở về Hướng Dương cung.

      Vừa bước vào Hướng Dương cung, liền thấy người canh cửa chính của Hướng Dương cung nhìn ra ngoài, vừa thấy được họ trở lại chân mày liền giãn ra lập tức tiến lên đón.

      "Tiểu Thuận Tử, xảy ra chuyện gì?" Hỉ Nhi thấy người đợi ở cửa là Tiểu Thuận Tử, liền vội vàng hỏi.

      "Tiểu thư, Hỉ Nhi, xong, Thái hậu tới." Tiểu Thuận Tử hốt hoảng , có chút hoang mang lo sợ.

      Đám người Hỉ Nhi nghe xong, mặt lập tức lộ ra vẻ khẩn trương cùng sốt ruột, họ vẫn nhớ là tiểu thư chưa từng gặp Thái hậu, càng biết Thái hậu là người vô cùng nghiêm nghị. Thái hậu đột nhiên đến đây, nhất định là có chuyện tốt lành gì.

      Tiêu Tương Phithấy vẻ mặt các nàng biến đổi liền biết người tới nhất định có ý tốt. Nàng sợ Thái hậu, đến đến, nàng cũng muốn xem chút, người phụ nữ có thể làm gì được nàng.

      ", chúng ta vào gặp bà ta chút." Nàng xưng hô Thái hậu cách tôn trọng, chỉ dẫu đầu vào trong cung.

      Hướng Dương cung có rất nhiều người xuất , rất nhiều khuôn mặt đều là xa lạ. Lúc nàng vào, có nhiều người nhìn nàng nhưng cũng người nào hành lễ.

      Nàng cũng quan tâm, thẳng đường vào, nàng cũng muốn xem chút, Thái hậu tới là muốn làm gì.

      Ở vị trí chủ tọa trong Hướng Dương cung, chỗ mà nàng vẫn hay ngồi giờ có người phụ nữ trung niên trang phục đẹp đẽ sang trọng duyên dáng ngồi ở đó, trong tay nàng cầm tách trà, thưởng thức từng ngụm , giống như vô cùng ngon, giơ tay nhấc chân đều rất có phong thái.

      "Nô tỳ tham kiến Thái hậu." Đám người Hỉ Nhi vẫn theo ở phía sau nhìn thấy người phụ nữ trước mắt đồng thanh cung kính , đồng thời cũng là như nhắc nhở Tiêu Tương Phi.

      Người phụ nữ ngồi ở vị trí chủ tọa như để ý tới, nhàng đặt tách trà xuống, lúc này mới nhìn sang hướng của các nàng, ánh mắt dừng ở người Tiêu Tương Phi.

      Tiêu Tương Phicũng hành lễ với bà, nàng bình tĩnh nhìn Thái hậu.

      Ánh mắt của hai người giao nhau trung, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng động nào, ai cũng lời nào, khí trầm tĩnh khiến cho người khác hít thở thông.

      Đám người Hỉ Nhi tâm trạng dấy lên bất an, liền dám thở mạnh. thầm vì Tiêu Tương Philo lắng, họ sợ Thái hậu khó xử Tiêu Tương Phi.

      "Tiểu thư. . . . . ." Hỉ Nhi to gan, giọng kêu lên, đồng thời vươn tay ra kéo y phục của Tiêu Tương Phi.

      Chương 63: Người Của Tiêu Gia

      Beta: Vệ Tử Y


      "Tiêu Tương Phi gặp qua Thái hậu." muốn các nàng lo lắng cho mình, càng muốn để cho người khác cảm thấy mình có lễ phép, nàng liền kiêu căng cũng nịnh nọt, hướng chủ vị là Thái hậu gật đầu cái, cũng có khom lưng hành lễ.

      Thái hậu mặt chút thay đổi, nhìn nàng biết nghĩ cái gì, thậm chí cũng bất kỳ thái độ với việc vấn an của nàng, trầm mặc làm tâm thần người ta bất an.

      Tiêu Tương Phi vẫn đứng chờ ở đây, nàng chờ vị Thái hậu trước mắt làm khó dễ, vô lên Tam Bảo Điện, điều đó nàng vẫn hiểu.

      Nhưng, ngoài dự đoán, Thái hậu cũng có vẻ giận dữ, càng có làm khó dễ, chỉ là nhìn nàng, mọi người thấy vậy lòng cũng bất ổn, rất là khó chịu.

      Hồi lâu, Thái hậu mới chậm rãi trầm giọng : "Các ngươi lui ra ngoài , ai gia có lời muốn với Tiêu Tương Phi." Bà câu này, từ đầu tới đuôi chỉ nhìn về hướng của Tiêu Tương Phi.

      Hỉ Nhi và đám cung nữ nghe theo lời liền lui xuống, trong nội cung to như vậy chỉ còn lại hai người họ, ngươi nhìn ta, ta nhìn vào ngươi.

      Tiêu Tương Phikhông lời nào, nàng bảo trì bình thản, địch động nàng mới động, địch động nàng cũng động. Ai nắm giữ cả thế cục, người đó chính là người thắng.

      Thái hậu nhìn nàng, vẻ mặt rốt cuộc động, kìm hãm được thở dài cái, dung giọng khổ sở : "Phi Nhi, tới đây." Bà lại còn vẫy vẫy tay với Tiêu Tương Phi.

      Biến hóa bất chợt này khiến Tiêu Tương Phitrợn mắt há mồm, Thái hậu sao lại gọi mình là Phi Nhi, chẳng lẽ Thái hậu nhận biết mình, hay là bà có cảm tình với mình? Nhưng trước giờ họ chưa từng gặp mặt.

      Nàng vừa về phía Thái hậu, đồng thời cũng thầm cảnh giác, tay cũng làm động tác chuẩn bị động thủ. Cho đến khi nàng tới bên cạnh Thái hậu, kinh ngạc phát Thái hậu cũng có động tác gì, chỉ là nhìn nàng, hơn nữa ánh mắt rất phức tạp.

      "Thái hậu." Nàng thận trọng kêu lên, cảnh giác với Thái hậu.

      "Phi Nhi, để nhìn ngươi chút." Thái hậu vẫn lời nào cũng vội vàng, vừa ra câu liền dọa người như vậy, tiếng “” này khiến Tiêu Tương Phithực bị hù cho sợ.

      Tiêu Tương Phikinh ngạc nhìn về phía nàng, Thái hậu lại xưng với nàng? Nàng và Tiêu gia ra là có quan hệ "Tôi biết bà." Nàng chần chờ chút, rốt cuộc vẫn lên tiếng.

      Đôi mắt Thái hậu bắt đầu đẫm lệ mông lung, nàng nhìn Tiêu Tương Phi, nức nở : "Ai gia cứu nổi Tiêu gia các ngươi, để cho phụ mẫu ngươi chết oan chết uổng, càng làm cho Uyển Nhi chết thảm tại trước mặt ai gia. Phi Nhi, ai gia thể làm gì, ai gia thực xin lỗi ngươi."

      "Thái hậu. . . . . ." Nàng biết như thế nào mới được, nàng là quá kinh ngạc, người của Tiêu gia sao chỗ nào cũng có, điều ngờ tới là vị Thái hậu quyền cao chức trọng này, lại cách nào bảo vệ được Tiêu gia, có cách nào cho Tiêu Tương Uyển cuộc sống tốt.

      "Phi Nhi, nghe Vũ Nhi dẫn ngươi tiến cung, trong lòng vừa mừng vừa lo, lo lắng nhất những người đó bất lợi với ngươi, cũng may nghe ngươi có thể ép được bọn họ, nghe ngươi đến ở Hướng Dương cung này, cũng yên tâm." Thái hậu kéo tay nàng, dịu dàng vỗ, vui mừng .

      Lần này, Tiêu Tương Phi càng cảm thấy kỳ quái, tựa hồ cảm thấy người của Tiêu gia bị người khác đuổi tận giết tuyệt, tại nàng lại trở thành người cùng tên cùng họ với Tiêu Tương Phi, phỏng chừng về sau cuộc sống của nàng ở chỗ này cực kỳ nhiều màu sắc, nhất định nhàm chán.

      "Phi Nhi tốt vô cùng, cám ơn quan tâm." Nàng suy nghĩ chút, vẫn nên thuận theo tâm ý của Thái hậu, sửa lại miệng, nếu trước kia nàng giải thích vẫn ai tin, nàng tin tưởng người khác cũng tin. bằng, dứt khoát nhận .

      Thái hậu vừa nghe, hốc mắt ươn ướt, gật đầu cái, che giấu được dáng vẻ xinh đẹp, khí chất cao quý.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :