1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 46: Họa Từ Trong Nhà Mà Ra (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      “Tỷ tỷ, người thân của chúng ta chết hết. Cha mẹ cũng chết chỉ còn lại tỷ và muội nhưng lúc chạy trốn lại bị thất lạc” Tiêu Tương Uyển vừa vừa lau nước mắt, khóc thành tiếng.

      Tiêu Tương Phi im lặng nhìn nàng biết nên an ủi thế nào.

      Hỉ Nhi và cung nữ Thảo Nhi hai mặt nhìn nhau, chuyện về Tiêu gia bọn họ ở trong cung cũng có nghe được ít, cho nên cũng coi như có chút hiểu .

      “Vậy sao ngươi lại vào cung?” Nàng thấy rất kì quái, sau khi thất lạc, Tiêu Tương Uyển vào cung như thế nào.

      Tiêu Tương Uyển lau nước mắt “Uyển Nhi tìm được tỷ tỷ, sau đó thấy hoàng cung tuyển cung nữ, vì mạng sống Uyển Nhi thể làm gì khác hơn là tham dự. May mắn là Uyển Nhi vào được nếu Uyển Nhi cũng còn mạng nữa” Mặc dù cuộc sống trong cung dễ chịu nhưng nếu so với việc rơi vào tay người xấu còn tốt hơn nhiều.

      Hóa ra là như vậy, Tiêu Tương Phi thầm thở dài, là làm khó nàng ta, nàng hiểu cuộc sống như thế dễ dàng gì, thù hận thâm sâu từ trở thành cung nữ còn bị người đuổi giết, vào cung lại phải chịu đựng tính khí của chủ tử, chỉ cần hơi phật ý là bị phạt đánh phạt mắng xảy ra như cơm bữa, chuyện bị đánh chết cũng chẳng có gì lạ.

      “Tiêu gia các ngươi rốt cuộc là phạm phải việc gì? Làm sao mà bị diệt toàn tộc như thế?” Nàng tò mò, cũng biết đây là mấu chốt của chuyện này.

      Vừa nhắc tới Tiêu gia, nước mắt Tiêu Tương Uyển lại càng dừng lại, khuôn mặt bi thương xen lẫn tức giận.

      ra là Tiêu gia là gia tộc lớn nhất ở phía Nam, xưng bá ở phía Nam mấy chục năm, vô cùng giàu có. Có câu cây to đón gió lớn, quá giàu có khí thế là bị người dòm ngó, kết quả bị người thầm kết cấu với sơn tặc, diệt cả nhà, may mắn vợ chồng Tiêu gia mang theo hai ái nữ lẩn trốn tưởng rằng có thể sống sót. ngờ những sơn tặc kia biết nhận được tin tức từ đâu, đường đuổi giết tới cửa, thề phải nhổ cỏ tận gốc. Phu phụ Tiêu gia vì bảo vệ nữ như bèn dẫn dụ kẻ địch, kết quả là chịu chết, mà hai nữ nhi vẫn còn sống.

      “Hóa ra là như vậy, lòng người khó dò” Nghe xong Tiêu Tương Phi khỏi cảm thán, cổ đại như thế, đại phải cũng như thế sao?

      “Tỷ tỷ, chúng ta nhất định phải báo thù, vì Tiêu gia vì cha mẹ mà báo thù” Tiêu Tương Uyển đầy hận ý, nàng nhất định phải báo món nợ máu này.

      Tiêu Tương Phi tán đồng gật đầu cái, vô duyên vô cớ bị người diệt môn, nếu là nàng, nàng cũng báo thù “Được rồi, ngươi nên nghỉ ngơi đừng suy nghĩ nhiều nữa, điều dưỡng thân thể tốt mới có sức lực được” Nàng an ủi, đỡ nàng ta nằm lại giường, đáp chăn vỗ vỗ tay trấn định nàng.

      “Tỷ, Uyển Nhi nghe lời tỷ” Tiêu Tương Uyển hoàn toàn tin tưởng nàng, gật đầu nghe lời nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Tiêu Tương Phi lắc đầu, thầm thở dài, đứng lên ra ngoài, Hỉ Nhi và mấy cung nữ vội vàng cùng nhau theo ra ngoài trở lại chánh điện.

      “Tiểu thư, nô tì có vài lời biết nên hay ” Đám người Hỉ Nhi liếc mắt nhìn nhau chần chừ mở miệng.

      , đừng dông dài, ở chỗ của ta có bí mật gì hết” Tiêu Tương Phi ngồi xuống cầm tách trà Thảo Nhi đưa tới lơ đãng .

      Đám người Hỉ Nhi nghe vậy lúc này mới có can đảm, Hỉ Nhi nhìn xung quanh giọng “Tiểu thư, Tiêu Tương Uyển đúng. Theo nô tì biết, Tiêu gia là vì tội ác tày trời, làm rất nhiều chuyện xấu, làm cho người oán trời giận mới khiến cho hoàng thượng phái binh diệt cả nhà”

      Tiêu Tương Phi nghe nhất thời kinh ngạc, đây là sao? Tại sao Tiêu gia có chuyện xưa như thế mà còn có nhiều phiên bản như thế? Rốt cuộc ai , ai là giả dối?

      Tiêu gia rốt cuộc là dạng gia tộc gì? Mà nếu như Hiên Viên Vũ tiêu diệt Tiêu gia vì sao lại giữ lại Tiêu Tương Uyển trong hoàng cung? sợ bị báo thù sao? Hay Hiên Viên Vũ có mưu quỷ kế gì?

      Lòng nàng đầy nghi ngờ giống như rơi vào sương mù, nghi vấn trong lòng trùng trùng điệp điệp. Tất cả những thứ này có quan hệ gì với nàng?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 47: Thị Tẩm (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      Cuối cùng thương thế của Tiêu Tương Uyển cũng tốt lên, có thể xuống đất làm vài động tác đơn giản. Vốn là đợi thương thế nàng hoàn toàn khỏi hẳn nhưng nàng chịu, Tiêu Tương Phi cũng có biện pháp.

      “Tiểu thư, sao hoàng thượng vẫn chưa đến” Hôm nay Hỉ Nhi rốt cuộc chịu được đem những buồn bực trong nhiều ngày nay ra, nàng ta cẩn thận canh chừng sắc mặt nàng.

      Tiêu Tương Phi im lặng, nàng nằm ghế dựa xem sách trong tay, có việc gì để làm, những hài tử này thể để cho nàng yên, cứ nhất định phải tìm nam nhân mới được sao?

      đến phải tốt hơn sao?” Nàng tức giận nhìn về phía bọn họ cười như cười .

      Nét mặt của nàng làm cho nhóm cung nữ mặt trắng xanh rồi chuyển hồng. Mặc dù họ cảm thấy chuyện kia rất ngại ngùng, nhưng chủ tử nhà mình được sủng ái sớm muộn gì cũng bị người đạp dưới chân. Có nhiều hào quang vinh dự hơn nữa vẫn kém hơn là được hoàng đế ân sủng.

      “Tiểu thư, người còn có tâm tình những lời này, người nên nghĩ biện pháp để hoàng thượng nghỉ lại cung Hướng Dương, như vậy mới có thể bảo đảm địa vị của người” Thảo Nhi cũng gấp, hoàn toàn từ bỏ ngượng ngùng, vội góp lời.

      “Đúng, đúng, Tiểu thư” Nộ Nhi và Hoàn Nhi cũng gật đầu đồng ý, họ cực kì nhất trí ý kiến này.

      “Tỷ, ta cảm thấy Hỉ Nhi các tỉ ấy đúng” Tiêu Tương Uyển cũng gật đầu, nàng vào cung lâu đương nhiên cũng hiểu những đạo lí này, cho nên nàng cũng gia nhập hàng ngũ thuyết phục, ra nguyên nhân khác, đúng là nếu như Tiêu Tương Phi thành Quý phi, có lẽ việc báo thù của bọn họ có hi vọng.

      Tiêu Tương Phi cảm thấy những người này hết cứu được rồi, lại có thể đẩy nàng vào hố lửa, để nàng quyến rũ nam nhân, trời ạ, đây là chuyện nàng biết làm hay sao?

      “Nước vào não các ngươi rồi à? Muốn ta phục vụ nam nhân? Các ngươi nghĩ gì vậy? Bị bệnh sao? tìm ngự y tập thể hết ” Nàng tức giận lên giọng, nhưng trong lòng biết các nàng là vì muốn tốt cho mình, nhưng nàng cũng phải là phi tần hậu cung, phải đặc biệt chờ đợi nam nhân.

      Đám cung nữ hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ của tiểu thư bình thường, lại càng thể lý giải theo cách thông thường. Các chủ tử khác lòng muốn lấy lòng hoàng thượng để được ân sủng nhiều hơn, còn nàng đây? Chỉ muốn thoái thác.

      “Tiểu thư…” Đám cung nữ nổi giận, bộ dạng hận mài sắt thành thép, tuy nhiên cũng có cách nào.

      Tiêu Tương Uyển càng gấp hơn nữa, trong lòng cảm thấy sao tỷ tỷ lại thông suốt, tỷ muội các nàng đều là nữ tử mềm yếu, muốn báo thù còn dễ hơn làm. Sao lại mượn hoàng thượng, nếu bao giờ báo được mối thù này.

      “Tỷ tỷ…” Nàng gấp đến độ vội vàng hô.

      Tiêu Tương Phi nhìn nàng, hiểu tại sao nàng ta lại đẩy nàng về phía đế vương, nhưng ngẫm nghĩ lúc liền hiểu ra, nhưng nàng cũng thể trách nàng ta, thể làm gì khác hơn là cười với nàng ta.

      Thị tẩm? Chịu đựng ân sủng? Tiêu Tương Phi tuyệt đối làm chuyện như vậy, báo thù có hàng trăm hàng ngàn biện pháp cần thiết phải hi sinh thân thể của mình.

      Nàng suy nghĩ lung tung, giọng vang lên tận trời ở cung Hướng Dương “Hoàng thượng giá lâm” cuối còn kéo dài lâu.

      Chương 48: Thị tẩm (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      Hiên Viên Vũ đến đây?

      Mọi người trở tay kịp, làm cho người ngã ngựa đổ, hoảng hốt lo sợ. "Hoàng thượng, hoàng thượng, tới." Đám cung nữ phát ra những tiếng kêu như vậy, vội vàng xếp thành đội, đứng ngay ngắn chuẩn bị nghênh đón.

      Tiêu Tương Phi cũng thể đứng lên, nàng ở địa bàn của người ta, cũng phải tôn trọng người ta chút.

      Vừa đúng lúc này, Hiên Viên Vũ cũng vào, thẳng tới hướng nàng.

      "Tham kiến hoàng thượng." Đám cung nữ chỉnh tề hành lễ quỳ lạy.

      Hiên Viên Vũ hướng về phía họ khoát khoát tay, tới trước mặt nàng, cười : "Phi Phi, trẫm tới thăm nàng, nàng có buồn bực hay ." Gần đây quá bận rộn quốc , lại thêm nhóm đại thần còn có chút oán hận, cho nên tạm thời thể tới thăm nàng, thể làm gì khác hơn là đem mưa móc phân cho phi tần hậu cung khác.

      Phi Phi? Toàn thân nàng nổi lên da gà, nàng chưa từng có cảm giác tên của mình khó nghe như vậy, hôm nay từ trong miệng của gọi ra, tại sao nàng lại thấy run lên đấy.

      "Cám ơn ngươi bận rộn như vậy còn tới thăm ta." Nàng đưa đến vị trí chủ vị, cùng nhau ngồi xuống.

      "Trẫm nên tới sớm." Hiên Viên Vũ nhìn nàng khách khí với mình như vậy, chân mày tự chủ nhíu lại, chẳng lẽ nàng vào ở lâu như vậy, còn có chuẩn bị tâm tư muốn làm nữ nhân của ? cho là làm nàng cảm động, hơn nữa ở trong hậu cung này, tất cả phi tần ở đây đều nhận thức được ảnh hưởng của nàng, nàng phải sinh ra cảm giác đối với mình mới đúng.

      Tiêu Tương Phi nghe ra manh mối trong lời của , trong lòng thầm kêu khổ, đám người Hỉ Nhi, Uyển Nhi lúc nãy mới thúc giục nàng mau leo lên long sàng, vào lúc này người liền giết tới nơi này, nàng nên làm như thế nào cho phải.

      Hiên Viên Vũ thấy nàng trầm mặc , trong lòng biết nghĩ gì, trong lòng biết là nàng tình nguyện, nhưng tình nguyện cũng phải tình nguyện, nhất định bẻ cánh của nàng, làm cho nàng vĩnh viễn ở lại trong cung, vĩnh viễn ở lại bên cạnh .

      "Tối nay, trẫm qua đêm ở chỗ này." ép nàng được, cho nàng quá nhiều thời gian, tối nay nguyện ý chờ nữa, bao giờ đợi nữa.

      tiếng qua đêm làm mọi người trong phòng chấn động. Tất cả các cung nữ mừng rỡ như điên, mặt lộ vẻ vui mừng, vội vàng chuẩn bị. Ngay cả Tiêu Tương Uyển cũng thế, nàng mừng rỡ nhìn vẻ mặt như cha mẹ chết của Tiêu Tương Phi, trong lòng có chút hiểu vì sao nàng có dạng biểu tình này.

      Trời ạ. Trong lòng Tiêu Tương Phi gào khóc, nàng làm đặc công lâu như vậy, cái gì cũng có thể ứng phó tự nhiên, duy chỉ có muốn nàng lên giường cùng nam nhân, điểm này nàng vạn lần làm được. có tình , nàng có bất kỳ quan hệ cùng nam nhân nào. Mà bây giờ, nàng liền gặp phải vấn đề như vậy, muốn lên giường cùng nam nhân này?

      Trong khoảng thời gian ngắn, tâm tư của Tiêu Tương Phi thay đổi liên hồi, chuyển động đầu óc nghĩ đối sách nhanh, có chú ý tới sắc mặt của nam nhân ở trước mắt càng ngày càng tốt.

      Chương 49: Thị tẩm (3)

      Beta: Vệ Tử Y


      Chẳng lẽ làm nữ nhân của cũng cần nghĩ lâu như vậy, cũng cần khó xử như vậy sao? Nữ nhân nào vì lấy được sủng hạnh của tranh được bể đầu chảy máu, hao tổn tâm cơ, dùng hết thủ đoạn? Mà nàng, cố tình giống, tính tình lười biếng, đối với bất kỳ người nào, bất cứ chuyện gì cũng đều hăng hái nổi. Nàng là bí mật, làm cho vẫn muốn tìm hiểu.

      Thời gian trôi qua từng phút từng phút, trong cung được xông hương, mà các cung nữ cũng lui ra gần hết. Hai người còn ngồi ở chủ vị, biết ở tại đây nghĩ cái gì.

      "Hoàng thượng, tiểu thư, đêm khuya, xin hoàng thượng tiểu thư ngủ thôi." Hỉ Nhi đứng ở bên, thận trọng nhìn sắc mặt của hai người, rốt cuộc nén được mở miệng .

      Tiêu Tương Uyển cũng liền vội : "Đúng vậy, hoàng thượng, long thể quan trọng, hoàng thượng nên sớm nghỉ ngơi chút." Nàng rất là mong đợi nhìn bọn họ.

      Tiêu Tương Phi tức giận nhìn các nàng cái, hai người này là nhiều chuyện, nhất định đưa nàng vào miệng cọp? Nhất định muốn nàng phục vụ nam nhân này?

      Hiên Viên Vũ nhìn thần sắc của nàng tâm tình bất định, tự nhiên biết nàng suy nghĩ gì. Nhưng, "Thời gian sớm rồi, trẫm muốn cùng tiểu thư nghỉ ngơi, cần các ngươi hầu hạ, các ngươi ra ngoài trước ." nhìn nàng .

      Đám người Hỉ Nhi liếc mắt nhìn nhau, sau đó liền vội vàng hành lễ : "Dạ, hoàng thượng, nô tỳ cáo lui." xong, vội vàng lui ra ngoài, trong điện to như vậy chỉ còn sót hai người bọn họ.

      "Phi Nhi, chúng ta nghỉ ngơi sớm chút ." đứng lên, tới trước mặt duỗi tay về phía nàng.

      Tiêu Tương Phi đứng lên, chăm chú nhìn : "Ngươi biết, ta phải nữ nhân của ngươi, cũng phải là nữ nhân trong cung, ta có khả năng chung sống ở đây cùng ngươi, ngươi cũng đừng suy nghĩ."

      "Nơi này là lãnh thổ quốc gia của trẫm, trẫm là chủ nhân vương triều này, có gì là trẫm có được, có gì là trẫm thể nhận." nhìn nàng, cũng .

      "Vậy ngươi cứ thử chút xem." Vừa như thế, Tiêu Tương Phi tức giận, lại muốn cường đạo, Bá Vương ngạnh thượng cung, như vậy phải xem có bản lãnh này hay , thử xem .

      Hiên Viên Vũ biết nàng làm , nhưng cũng dễ dàng bị đẩy chỗ khác như vậy, chiếm được nàng, vĩnh viễn từ bỏ ý đồ.

      Chỉ thấy Hiên Viên Vũ ngoài ý muốn bắt được tay nàng, lại lấy động tác sét đánh kịp bưng tai ôm ngang người nàng, chạy nhanh tới nội thất. Khi ra tay Tiêu Tương Phi cũng phát , mặc dù nàng khá nhanh nhẹn, nhưng võ công so ra vẫn kém , cho nên lần này nhất thời liền bị đắc thủ.

      "Buông ta xuống." Nàng tỉnh táo , mặc cho ôm mình về phía giường lớn.

      Hiên Viên Vũ cho là nàng tay đấm chân đá, phản kháng lại, vạn lần ngờ được nàng lại bình tĩnh như thế, chỉ câu như vậy.

      " thả." là người dễ dàng thỏa hiệp như vậy sao?

      Tiêu Tương Phi trừng mắt nhìn , sau khi được đặt nằm ở giường, nàng xoay mặt quay lưng lại phía , kịp trừng mắt nhìn .

      đứng ở bên giường cởi từng cái từng cái y phục người mình, tựa như nữ tử thoát y, bày ra vóc người của mình trước người khác.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 50: Muốn đụng chạm ta, có cửa đâu

      Beta: Vệ Tử Y


      Vóc người cường tráng, làn da màu nâu sậm, cánh tay cứng như thép, cơ bắp như là nham thạch, tất cả vị trí các bắp thịt cũng ra, thậm chí làm cho người ta có loại cảm giác chèn ép.

      Cho dù Tiêu Tương Phi bình tĩnh, thấy nam nhân như vậy, có nam nhân phong thái vương giả như vậy, vẫn làm cho mình cảm thấy rung động mãnh liệt như cũ, nàng thậm chí có khoảnh khắc hoa mắt chóng mặt.

      " được đến gần ta." Nàng hung dữ ra lệnh, mắt lộ ra hung quang, lặng yên tiếng động xê dịch lui về phía sau.

      Hiên Viên Vũ nghe nàng, cởi bỏ áo, lộ ra nửa người rắn chắc cường tráng, còn nửa người dưới chỉ có cái quần rồng, mà chuẩn bị cởi quần ra.

      Thấy bất vi sở động, nàng tức giận, lặng yên tiếng động để tay đầu mình, cái tay khác đặt ở phần eo của mình, cảnh giác nhìn .

      rốt cuộc cởi bỏ chướng ngại cuối cùng, vật xuất trước mặt nàng, lên vóc dáng của người đàn ông tốt đẹp.

      "Phi Nhi, nàng nghe lời trẫm ." bất chợt cười , từng bước đến gần nàng. Mấy ngày nay, muốn nàng lâu rồi, rốt cuộc nhịn được nữa.

      Nghe theo ? Đột nhiên nàng cảm thấy rất buồn cười, làm cho giống như buôn bán vậy, nàng cũng phải là tiền lời, càng phải là quyến rũ người.

      " được, ngươi ra ngoài cho ta. Cái đó, đến chỗ phi tử của ngươi, bằng đến chỗ Tương Phi nương nương , ta cảm thấy được nàng tệ, giỏi vô cùng, nàng cũng rất thích ngươi. Nàng ở nơi nào ngươi , nếu ta gọi người đưa ngươi qua." Nàng đem tay đặt ở tóc lại duỗi trở về thắt lưng, dùng để chống đỡ thân thể của mình, còn hết sức hảo tâm đề nghị.

      Hiên Viên Vũ sửng sốt, lúc này, nàng lại còn đề nghị tìm nữ nhân khác? Nàng là rất hào phóng, hay thích ?

      "Trẫm chỉ cần nàng, chỉ mình nàng, trẫm muốn người khác." bắt đầu bò lên giường, từ từ đến gần nàng.

      Trong lòng Tiêu Tương Phi tựa như đánh trống, chưa từng trải qua chuyện này, nàng là người đại, nàng tự nhiên cũng thấy qua thân thể của đàn ông, nhưng đúng là giống như bây giờ, cho nàng cảm giác rung động mãnh liệt như vậy.

      Nàng nín thở ngưng thần nhìn lấn đến gần mình chút xíu, thân thể của đặt ở thân thể mềm mại của nàng, cảm giác nóng rát truyền vào nàng.

      Thấy nàng có phản kháng, Hiên Viên Vũ cảm thấy rất kỳ quái, nhưng thấy nàng nhúc nhích, trong lòng thoáng qua tia nghi ngờ, chỉ có ý niệm, sao nàng lại ngoan như vậy, nghe lời như vậy.

      Nàng nở nụ cười ngọt ngào, hướng về phía cười tiếng quyến rũ, nháy mắt cái, lông mi xinh đẹp dài chợt lóe tựa như hai cây quạt khẽ mở khẽ gập, mê người cực kỳ.

      "Phi Nhi." Trong lòng kích động hồi, cũng kịp đợi nữa, kịp chờ đợi muốn hôn nàng.

      Vậy mà, môi của còn chưa đến được môi của nàng, liền bị vật cứng màu đen chống lại, chỉ nghe Tiêu Tương Phi dương dương đắc ý cười : "Cách xa ta chút, cẩn thận ta lau súng cướp cò, cẩn thận liền đem ngươi đánh cho thành con sói ngày đó."

      sai, nàng cầm trong tay chính là khẩu súng lục bỏ túi, lớn như cái cặp tóc, vừa lúc bị nàng cài ở tóc, khiến cho bất luận kẻ nào cũng có cách nào phân biệt, càng làm cho khinh thường nhất thời bị mắc lừa.

      Hiên Viên Vũ vừa nghe nếu vừa động kết quả tựa như con sói, lập tức hiểu vật trong tay nàng là cái gì rồi, đây chính là ám khí rất kỳ quái, lặng yên tiếng động lại có thể đánh gục con sói, cũng dám xem thường.

      "Phi Nhi, nàng. . . . . ." nhìn đôi môi đỏ mọng gần trong gang tấc, bất đắc dĩ nhụt chí .

      Nàng cười hết sức vui vẻ, rốt cuộc vặn ngã , đẩy ra, sửa sang lại y phục người chút, nhàn nhã tự tại nhìn sắc mặt xanh mét của .

      "Muốn chạm vào ta? có cửa đâu." Nàng cầm súng trong tay, thân thể nghiêng về phía , giọng .

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 51: Thỏa hiệp

      Beta: Vệ Tử Y


      Hiên Viên Vũ nhìn súng trong tay nàng, biết từ đâu lại có thể tùy thời tùy chỗ lấy ra cái đồ vật này, biết người nàng còn cái gì là chưa biết chưa hiểu hay .

      “Trẫm cưng chiều nàng là chuyện mà vô số nữ nhân mơ ước, sao nàng chịu ở chung chỗ với trẫm?” nghĩ nhìn nàng sâu hỏi.

      “Bởi vì ta phải là những nữ nhân kia, ta tranh nam nhân với đám nữ nhân như vậy, chuyện này ta làm được, ta muốn tình chỉ là đôi, phu thê mà ngươi thích hợp” Nàng biết giải thích với như thế nào, cái gì là tình , cái gì là chế độ vợ chồng, bởi vì ở thế giới của nàng mới có luật này.

      Quả nhiên, Hiên Viên Vũ nghe hiểu ra sao, vương triều Hiên Viên sao có thể chỉ phu thê, đừng làm được trừ người nghèo ra ai tam thê tứ thiếp.

      “Thứ nàng muốn trẫm cho được nhưng trẫm có thể cho nàng vinh hoa phú quý, thậm chí là hậu vị” trịnh trọng , phát ra mình rất mong đợi nàng trở thành hoàng hậu của mình, ý tưởng này đột nhiên nảy ra.

      Tiêu Tương Phi im lặng, nàng biết gì, tư tưởng bất đồng đương nhiên là thể với nhau được, tóm lại nàng và có khả năng cùng chung chỗ.

      Thấy nàng lời nào, Hiên Viên Vũ cũng biết nàng động lòng, càng đáp ứng, điều này làm cho cảm thấy thất bại thôi. Nhưng cũng muốn làm người khác khó chịu bởi vì cũng muốn dùng thủ đoạn để có được nữ nhân, hơn nữa nữ nhân này rất đặc biệt những muốn có được nàng mà còn muốn có lòng của nàng.

      Nàng rất cảnh giác, thấy lời nào chỉ chăm chăm nhìn mình làm nàng thấy rất yên lòng. Tay nắm chặt súng như cũ, nàng cũng nghĩ đến hậu quả bắn trúng có thể bị đuổi giết vĩnh viễn hay ?

      lúc lâu, khí trầm xuống, yên tĩnh đến có thể nghe được tiếng hít thở của hai người, bên ngoài màn lụa phát ra ánh sáng hoàng hôn, khiến cho nội thất càng thêm khó phân biệt, có thêm mấy phần sắc thái ái muội.

      “Ngủ ” Cuối cùng thỏa hiệp.

      Nàng nháy mắt cái, ý tứ của chắc là đụng nàng.

      “Ngủ lại lần nữa, cầm y phục đất lên mặc vào, sau đó lên giường nằm.

      “Ngươi ngủ ở đây?” Nàng rốt cuộc hiểu ý tứ của , đụng mình nhưng vẫn muốn cùng chung chăn gối với nàng.

      Mặt có gì nhìn nàng cái “Ngủ” Lạnh giọng câu, sau đó nhắm mắt lại để ý đến nàng nữa.

      Nàng thu hồi súng, sửa sang lại y phục người, ngủ ngủ, ai sợ ai. Nàng thuận theo bò qua thân thể hướng về phía đầu giường ngoan ngoãn nằm xuống.

      Nàng cũng dám ngủ bên ngoài, nếu cẩn thận bị tên bất lương nào đó cước đá xuống giường chơi thú vị.

      lát sau nàng liền ngủ, có cam đoan, tất nhiên nàng lo lắng nửa đêm bị xâm phạm nên phòng bị mà ngủ thiếp .

      Nàng vừa ngủ, Hiên Viên Vũ liền mở mắt, nghiêng đầu nhìn nàng, tinh tế thưởng thức dung nhan của nàng.

      Chương 52: Rút Móng Tay (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      “Tiểu thư, làm sao người…” Hỉ Nhi hết ý kiến nhìn nàng tin nổi, ngay cả cũng xong.

      Tiêu Tương Phi biết nàng muốn gì nhưng chỉ cười với nàng ta, nàng tự biết mình làm gì, nghĩ gì, đương nhiên cũng hiểu tâm tư của các nàng.

      Hỉ Nhi ra lời, nhưng Thảo Nhi để ý đến, tức giận phụng phịu “Tiểu thư, sao người ngốc như vậy, cư nhiên…cư nhiên…” Nàng cũng giận đến được nữa, trợn to cặp mắt, bộ dạng hận sắt thành thép.

      “Ta rất tốt, ta ngu ngốc” Tiêu Tương Phi cười hì hì , nhìn bọn họ từng người từng người tức đến giơ chân tốt, lần đầu tiên phát ra trêu đùa người khác rất vui.

      “Tiểu thư ngu ngốc, là chúng ta đần, tự nhiên tin tưởng tiểu thư ở chung chỗ với hoàng thượng” Nộ Nhi bĩu môi, căm giận bất bình .

      Mấy người khác nghe cũng phụ họa “Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư gạt người” Họ bị nàng lừa khổ, vốn là bừng bừng vui mừng, cho là buổi sáng tiểu thư nhà nàng được lên làm phượng hoàng, nghĩ tới lại như thế, chịu nổi, làm nàng rất căm tức.

      “Đừng tức giận, đừng tức giận, như vậy phải rất tốt sao” Nàng cười hì hì như cũ chút cũng bị ảnh hưởng.

      “Tiểu thư, người nổi giận nhưng chúng ta tức giận” Thảo Nhi hết sức lực rồi, nàng tức giận thèm nhìn Tiêu Tương Phi.

      Tiêu Tương Phi cười đến vui vẻ “ nữ nhân dễ dàng có được như vậy, nam nhân biết quý trọng. Càng là đồ có được, càng nhớ thương, càng nhớ mãi quên. Có câu rất hay, có được vĩnh viễn là tốt nhất” Nàng cũng phải lạt mềm buộc chặt, nàng là chưa chuẩn bị xong, tạm thời chưa nghĩ đến việc gì với nam nhân.

      Bốn cung nữ nghe há to miệng, dám tin nhìn nàng, sau đó mặt hẹn mà cùng lộ ra tia hiểu , ra là tiểu thư có chủ ý này.

      “Tiểu thư, người lợi hại”

      “Tiểu thư cao minh”

      “Tiểu thư, chúng ta nghĩ tới”

      “Tiểu thư, như vậy có được hay ?”

      Hỉ Nhi và các cung nữ nhao nhao xong, mỗi người phát biểu ý kiến của mình, còn cảm thấy nàng làm rất tốt, cảm thấy nên cầm giữ thời cơ, dù sao chuyện tới bây giờ chỉ có thể như thế.

      “Được rồi, được rồi, chuyện này nữa. Ta đói bụng, sao giờ cũng chưa đưa đồ ăn tới?” Từ sáng rời giường đến giờ trừ uống nước ra nàng cũng chưa ăn gì.

      Hỉ Nhi vừa nghe vội “Kì quái, Uyển Nhi lấy, sao lại lâu như thế” Khi tiểu thư muốn ăn gì Tiêu Tương Uyển nhận việc lấy, nhưng đến bây giờ cũng chưa về, quá lâu kì quái.

      “Đúng vậy, sao Uyển Nhi lại lâu như vậy, đáng lý ra nên về sớm rồi” Thảo Nhi, Nộ Nhi, Hoàn Nhi cũng vội “Chi bằng chúng ta xem chút” xong trừ Hỉ Nhi, Nộ Nhi ở lại, Thảo Nhi và Hoàn Nhi ra ngoài cung.

      ngờ hai ngươi chưa tới cửa cung liền chạm mặt cung nữ hấp tấp chạy vào, nhìn thấy bọn họ, gấp đến nỗi nước mắt đều rơi xuống.

      “Thảo Nhi tỷ, Hoàn Nhi tỷ, việc lớn tốt, xong rồi” Cung nữ này nhìn thấy nàng như gặp được cứu tinh, bổ nhào lên phía trước la to.

      Mọi người đều cả kinh, đám người Hỉ Nhi nhận ra đó là cung nữ trong cung Hướng Dương vội vàng hỏi “ xảy ra chuyện gì? mau”

      Cung nữ kia vẻ mặt đưa đám, khóc nức nở “Các vị tỷ tỷ, xong. Uyển Nhi, Uyển Nhi bị Tương Phi nương nương xử phạt”

      Tương Phi? Mọi người cả kinh, ngờ tới Tương Phi lại bỏ qua còn tìm Tương Uyển gây phiền phức, lần này xong rồi.

      “Tiểu thư…” Đám cung nữ hết sức ăn ý xoay người lại nhìn nàng.

      Tiêu Tương Phi nhíu mày cái, sao Uyển Nhi lại bị Tương Phi nương nương tìm tới phiền toái? Biết bây giờ Uyển Nhi là người của nàng “Chúng ta xem chút”.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 53: Rút Móng Tay (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      “A…” Tiếng gào thê thảm kinh hãi thế tục truyền ra từ trong cung Cảnh Vân. Sắc mặt người người đều rất khó coi, mọi người đều cẩn thận tựa hồ sợ kinh động người trở thành người thét chói tai đó.

      Tương Phi nương nương ưu nhã uống trà mà dương dương đắc ý nhìn người quỳ mặt đất, tâm tình của nàng bây giờ tốt, cảm thấy vui sướng hơn chút rồi.

      Người quỳ mặt đất đương nhiên là Tiêu Tương Uyển đem điểm tâm đến cho Tiêu Tương Phi, chỉ thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đầu tóc rối bời, nước mắt loang lổ mặt, đôi môi chút huyết sắc mà khóe miệng nhiễu máu thấy ghê rợn.

      “A…Nương nương…Nương nương tha mạng…Uyển Nhi làm, làm mà…” Nàng hoảng sợ đứt quãng, đôi mắt vô hồn.

      “Tha mạng, haha…Nô tài lớn mật, còn dám ngụy biện, người đâu, kẹp ngón tay nàng cho bổn cung” Tương Phi nương nương căn bản cho nàng chuyện, chỉ cần nàng cầu xin tha càng cao hứng, càng muốn hành hạ nàng.

      Sắc mặt Tiêu Tương Uyển càng trắng hơn, trắng nhợt như tờ giấy, nàng rất đau, nàng sợ, nàng cũng khó chịu nhưng nỗi đau muốn sống này nàng chịu đựng lâu.

      …” Nàng muốn giãy giụa nhưng vẫn bị người ta đè mạnh xuống, cuối cùng ngay cả hơi sức giãy giụa phản kháng cũng có, còn lại chỉ có chấp nhận và tuyệt vọng.

      Hai tay của nàng bị kéo ra, hơn nữa còn bị hai khối bàn gỗ cố định vững vàng để nàng cách nào giãy giụa chạy trốn mà mười ngón tay của nàng đầm đìa máu tươi.

      “Dạ, nương nương” Cung nữ thi hành lập tức cung kính , sau đó ánh mắt nhìn Tiêu Tương Uyển đầy đắc ý, cung nữ bên trái lấy ra ngân châm màu bạc dài, bắt được tay trái của Tiêu Tương Uyển chọt vào đầu ngón tay của nàng.

      “A…Đau quá…Đau quá…A…” Cả cung Cảnh Vân chỉ nghe tiếng kêu thảm thiết của Tiêu Tưởng Uyển, cái tay đau đứt ruột liền tâm thống khổ, trái tim còn sức để thừa nhận, nàng như muốn ngất xỉu nhưng vì sao ý chí của nàng vẫn ương ngạnh như cũ, vì sao nàng còn ngã xuống, nếu vậy cái gì cũng cần chịu đựng cái gì cũng cần nhẫn nhịn.

      Đâm xong tay trái, ngân châm lại đổi đến tay phải, cây châm đầu ngón tay. châm xuống máu giống như cơn mưa bay trong mùa xuân, phía sau tiếp phía trước thoát ra, sau đó giống như nước chảy từng giọt từng giọt rơi xuống đất.

      “A…” Thống khổ, sợ hãi, hồi hộp thậm chí run rẩy, cùng nhau xông lên trái tim nàng, nàng cảm thấy mình chịu nổi, cảm thấy mình sắp tắt thở, ngay cả hít thở cũng khó khăn.

      Nàng sắp nhìn thấy phụ mẫu rồi sao? Nàng có cách nào báo thù cho phụ mẫu và người của Tiêu gia sao? Nàng vĩnh viễn cũng quên được hình ảnh Tiêu gia máu chảy thành sông, cách nào quên được phụ mẫu trước mặt mình cách nhân thế mà , càng cách nào quên tỷ tỷ…
      Phụ thân, mẫu thân, tỷ tỷ…Uyển Nhi rất vô dụng, Uyển Nhi ngu ngốc, Uyển Nhi…

      Chương 54: Rút Móng Tay (3)

      Beta: Vệ Tử Y


      “Nương nương, nàng ngất rồi” Cung nữ hành hình thấy nàng mềm nhũn té xuống đất lập tức báo cáo.

      Tương Phi nương nương uống trà vừa nghe khinh miệt nhìn Tiêu Tương Uyển té dưới đất bất tỉnh nhân , thong thả “Tiếp tục cho bổn cung, được dừng lại” xong ném tách trà trong tay về phía Tiêu Tương Uyển.

      Bị đập trúng Tiêu Tương Uyển vô ý thức giật giật nhưng vẫn có dấu hiệu tỉnh lại, nhìn ra được nàng vô lực, hai tay đầm đìa máu tươi càng thêm thê thảm nỡ nhìn, thấy ghê rợn.

      “Dạ, nương nương” Cung nữ nghe, lập tức sai người đem chậu nước lạnh tưới vào đầu Tiêu Tương Uyển.

      Tiêu Tương Uyển rên rỉ tỉnh lại, nàng cực kì thống khổ, khi mở mắt đầu còn choáng váng, hơn nữa cảm giác như Ngũ Lôi đầu, hoa mắt chóng mặt.

      “Tỷ tỷ, tỷ tỷ cứu Uyển Nhi” Nàng lẩm bẩm trong lòng tự chủ nhớ đến Tiêu Tương Phi, biết nàng có biết mình bị cực hình hay .

      “Nương nương, nàng tỉnh” Cung nữ thấy nàng tỉnh vội báo cáo, sau đó kéo người nằm đất lên cho nàng tiếp tục quỳ.

      Tương Phi thỏa mãn gật gật đầu, nhận lấy tách trà cung nữ đưa qua, thong thả uống hớp, tùy ý liếc nhìn người đất cái.

      “Tiếp tục ” Nàng tùy ý , để tách trà trong tay xuống, dù bận vẫn ung dung ngồi ngay thẳng.

      Cung nữ vội vàng gật đầu, xong, lập tức lấy ra con dao sắc bén, cung nữ hai bên bắt được tay Tiêu Tương Uyển.

      …Đừng mà… Đừng mà …A…” Tiêu Tương Uyển bị dọa sợ, nàng biết bị kim châm chỉ mới bắt đầu, cũng phải kinh khủng nhất, thống khổ nhất, cái này mới làm cho nàng sợ hãi dứt, rút móng tay, chính là đem móng tay sờ sờ tay của mình rút ra, loại đau đớn này người thường thể chịu đựng được.

      Có thể nào nàng muốn mà ngừng? Cung nữ cầm dao dưới giúp đỡ của hai cung nữ để dao lạnh như băng vào móng tay nàng, mặt nàng chút thay đổi liếc nhìn vẻ mặt hoàng sợ của Tiêu Tương Uyển, nhẫn tâm từng chút từng chút nạy móng tay của nàng ra, đơn giản là cho nàng dao thống khoái.

      “A….” Đau đớn làm cho nàng thét chói tai, ngay cả hô hấp thiếu chút nữa là kịp, nước mắt từ trong mắt chảy ra.

      Máu tươi chảy ròng ròng, nàng bi phẫn nhìn móng tay đầm đìa máu tươi, móng tay bị lấy ra hoàn toàn, còn mu móng tay cũng huyết nhục mơ hồ.

      Tâm nàng đau, là đau giống như mất vật trân quý, giống như trong lòng thêm vết thương, vĩnh viễn thể tiếp tục chữa trị nữa.

      “Ô..ô..ô..” Nàng bi thống nức nở, cả người đều là mồ hôi, làm ướt cả y phục, cái loại dùng hết sức lực toàn thân càng làm tăng bi thương của nàng.

      Ai tới cứu nàng, ai có thể đến giúp nàng chút thôi.

      Cung nữ cũng ngừng lại, cái móng tay được rút ra, nhìn Tiêu Tương Uyển hôn mê thêm lần nữa, lại phải đau đến tỉnh lại. Cuối cùng, cho đến khi sắc mặt của nàng hoàn toàn xanh trắng, giống như cua ngâm trong nước cực kì lâu đến trắng bệch. Máu tươi chảy đầy đất từ sớm, thậm chí khô khốc lại.

      Môi bị nàng cắn chảy ra máu, giống như ngón tay vốn mảnh khảnh của nàng bây giờ cũng thê thảm nỡ nhìn, hoàn toàn thấy được môi đỏ mọng mê người nữa.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :