1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 37: Phạt đánh (2)

      Beta: Vệ Tử Y


      Nàng ta chân trước vừa , chân sau Hỉ Nhi và bốn cung nữ vây quanh nàng la lên “Tiểu thư, sao người lại đắc tội với Tương Phi, trời ơi, nàng phải dễ chọc đâu” Họ có thể tưởng tượng cuộc sống khó khăn sau này của nàng.

      “Ta mặc kệ nàng” Tiêu Tương Phi tức giận, tại sao cứ nhất định bắt nàng phải dối trá, có làm nhiệm vụ nàng làm chuyện uất ức chính mình.

      Đám cung nữ hai mặt nhìn nhau, ai đoán ra tâm tư của nàng, thể làm gì khác ngoài cầu nguyện cho chuyện này dẫn đến hậu quả kinh khủng nào.

      Tương Phi nương nương muốn bao nhiêu tức giận là có bấy nhiêu tức giận, có bao giờ nàng ta phải chịu như vậy? Có bao giờ nàng ta bị người ta như vậy? Lúc nào nàng ta chẳng được mọi người cung kính, ai thấy lại nịnh bợ? Nhưng hôm nay vào cung của Tiêu Tương Phi nàng ta lại chịu nhục nhã như vậy, trước nay chưa từng có.

      Càng làm cho nàng ta nổi trận lôi đình là nữ nhân kia cũng là Tương Phi, điều này làm nàng ta bối rối. Nàng ta tên là Tương Phi, nàng cũng là Tương Phi làm cho nàng ta mất mặt rồi.

      Trở lại cung Vân Cảnh của mình, nàng ta ngồi chủ vị uống nước trà vừa tức vừa nghĩ sau đó ánh mắt lướt tới Tiêu Tương Uyển phục vụ.

      “Đều là do cẩu nô tài này, có việc gì lại nhận tỷ tỷ loạn lên, muốn nịnh bợ người ta đúng , muốn hầu hạ nàng ta đúng ? Bản nương nương đây tha cho ngươi, ngươi muốn phất lên làm phượng hoàng? Tiện nhân” Tương Phi nương nương càng càng giận.

      “Nương nương, nô tỳ dám, nô tỳ có” Tiêu Tương Uyển bị dọa sợ, lúc nàng nhìn thấy Tiêu Tương Phi quá kích động, khi nhận Tiêu Tương Phi là tỷ tỷ quên mất Tương Phi nương nương là người độc tàn nhẫn.

      Tương Phi nương nương có thể nào để cho nàng chuyện, ra lệnh cho cung nữ khác “Người đâu, đưa ra cho bản cung, nhìn xem nó còn cãi lại ”.

      Cung nữ nhận lệnh, lấy cây roi đầy gai, mực tôn kính đưa cho Tương Phi nương nương tức giận.

      Tương Phi nương nương cầm trong tay, liếc mắt nhìn roi, lúc này mới lạnh lẽo cầm roi đứng lên từng bước từng bước tới chỗ Tiêu Tương Uyển run rẩy.

      Chương 38: Vết thương chồng chất

      Beta: Vệ Tử Y



      "A. . . . . ." Tiếng kêu thảm thiết thê lương từ trong miệng Tiêu Tương Uyển bật ra, vang dội cả cung Cảnh Vân, khiến mỗi người cũng sợ hết hồn hết vía, trong lòng run sợ.

      "Tiện nhân, nhìn Bổn cung, muốn bám con tiện nhân kia đúng , xem ngươi dám ăn cây táo rào cây sung ." Tương Phi nương nương vung roi vùn vụt, đánh vào người Tiêu Tương Uyển phách phách.

      Tiêu Tương Uyển chỉ cảm thấy người nóng rát, đau đớn tựa như ôn dịch, nhanh chóng chạy khắp tứ chi, làm cho nàng muốn chết rồi lại chết được, muốn ngất lại thể ngất .

      "Nương nương, tha mạng, nô tỳ dám, nô tỳ sai lầm rồi." Nàng còn hơi sức cầu xin tha thứ, hai mắt đầy nước mắt, thi nhau rơi xuống.

      Tương Phi nương nương há có thể dễ dàng vì mấy câu cầu xin tha thứ là có thể bỏ qua hay sao? Muốn nàng ta cứ như vậy mà bỏ qua phải là Tương Phi nương nương, cũng lưu tiếng xấu trong miệng đám hạ nhân rồi.

      "Tiện tỳ, nếu hôm nay Bổn cung giáo huấn ngươi cho tốt, ngày sau để cho các ngươi cưỡi đầu bản cung rồi." Nàng ta vừa , vừa ra sức giơ roi quất mạnh vào người của Tiêu Tương Uyển.

      "Nương nương, nô tỳ sai rồi. . . . . ." Tiêu Tương Uyển bị đánh đến trầy da sứt thịt, đau đến quần áo người bị máu tươi của nàng nhiễm đỏ, nàng đau đến liền hít khí cũng cảm thấy khó khăn.

      Đám cung nữ đứng bên cũng rất sợ hãi nhưng họ có cách nào, ai cũng dám cầu cạnh, bởi vì kẻ cầu tình phải chịu trọng phạt, họ muốn bị đánh cho nửa chết nửa sống, bán thân bất toại.

      Tương Phi nương nương càng đánh càng thuận tay, càng đánh càng hăng hái, roi cũng quất càng nhanh, thanh quật xuống hết sức êm tai dễ nghe, thậm chí mang theo tiếng gió vun vút.

      Ý thức củaTiêu Tương Uyểncàng ngày càng yếu, đầu đầm đìa mồ hôi, mặt có nửa điểm huyết sắc, đôi môi bị nàng cắn đầy máu.

      biết nàng khổ sở cầm cự bao lâu, cho đến cuối cùng cầm cự nổi, mặc cho bóng tối nuốt lấy mình. Nàng muốn gặp cha mẹ, muốn tìm tỷ tỷ, còn có người thân trong tộc.

      "A, nương nương, nàng ta ngất rồi." biết là người nào phát nàng bất tỉnh, thân thể cũng nhúc nhích, trạng thái còn sức sống, kinh sợ thét chói tai.

      "Tiểu thư, Tiêu Tương Uyển phải là muội muội của người sao?" Hỉ Nhi cảm thấy tên tương tự như vậy, lại thêm gương mặt nàng ta khẳng định cùng nghiêm túc, làm cho họ rất nghi hoặc.

      Tiêu Tương Phi cảm thấy rất buồn cười, tên sai biệt lắm chính là tỷ muội? Như vậy tên giống nhau như đúc, vậy là quan hệ gì? Còn có những ngươi kia sinh cùng năm cùng tháng vậy là quan hệ gì?

      "Ta rồi, ta có bất kỳ thân nhân nào, nhà ta chỉ có mình ta, nếu ta có muội muội làm sao ta có thể nhận đây? Các ngươi cảm thấy ta là hạng người như vậy sao?" Nàng hỏi ngược lại, vẫn thay đổi, lạnh nhạt bình tĩnh.

      Hỉ Nhi, Nộ Nhi , Hoàn Nhi, Thảo Nhi, bốn cung nữ liếc mắt nhìn nhau, cũng cảm thấy kể từ lúc họ tiếp xúc với tiểu thư tới nay, nhìn ra tiểu thư là loại người đó, đạo lý tình người. Cho nên, bốn người họ đều đồng tâm nhất trí.

      Tiêu Tương Phi nhún nhún vai với các nàng, biểu thị chính là như thế. Sau đó liền ngồi vào ghế chủ vị : "Ta đói bụng, có gì ăn hay ?"

      Đám người Hỉ Nhi vừa nghe, luống cuống, mải thăm cung Hướng Dương, quên mất mấy ngày nay tiểu thư cũng được ăn cái gì ngon "Tiểu thư, nô tỳ lập tức phân phó người làm." Hỉ Nhi lập tức , mang theo mấy cung nữ vội vàng ra khỏi cung.

      Bọn Hỉ Nhi vừa , còn lại Thảo Nhi, Hoàn Nhi, Nộ Nhi liếc nhìn nhau, Thảo Nhi do dự chút, đột nhiên hành lễ cái, mực cung kính : "Tiểu thư, có câu, nô tỳ biết có nên hay ."

      "Có lời gì ngươi cứ ra, đừng có dông dài, muốn thôi, ở chỗ này của ta có thể thoải mái." Tiêu Tương Phi lơ đễnh , hết sức thoải mái dựa vào ghế chờ đồ ăn trở lại.

      Thảo Nhi nghe vậy mừng rỡ, vội vàng : "Tiểu thư, mới vừa rồi người nên như vậy với Tương Phi nương nương, nàng ta là người có thù tất báo, huống chi tiểu thư vào cung Hướng Dương, để cho nàng ta coi là cái đinh trong mắt, trong lòng kích động."

      Tiêu Tương Phi gật đầu cái, nàng biết, nhưng nàng cảm thấy sao cả, nếu mấy nha đầu này là vì tốt cho nàng, nàng nghe chút cũng sao, ra ý bảo Thảo Nhi tiếp tục .

      "Tiểu thư cự tuyệt Tương Phi nương nương, nàng ta nhất định thẹn quá thành giận, mới vừa rồi cung nữ kia nhận người là tỷ tỷ, khẳng định lành ít dữ nhiều. Tương Phi nương nương có tiếng xấu bên ngoài, nàng ta nhất định đem toàn bộ tức giận phát tiết ở người cung nữ đó. Tiểu thư, mới vừa rồi người nên cứu nàng, hoặc là. . . . . ." Thảo Nhi to gan , trong lòng cũng thấp thỏm bất an, chỉ sợ chọc giận nàng.

      Nộ Nhi cùng Hoàn Nhi nghe cũng thẳng thắn gật đầu, liên tiếp phụ họa : "Đúng vậy, đúng vậy, tiểu thư, Thảo Nhi đúng."

      Tiêu Tương Phi nghe xong, cảm thấy Thảo Nhi cũng sai, nhưng nàng biết vì cái gì mình phải vô duyên vô cớ nhận cung nữ phải là muội muội mình, nàng cũng muốn nghĩ nhiều như vậy, càng nghĩ vì vậy mà cung nữ kia phải bị trừng phạt.

      Nhìn vẻ mặt hờ hững của Tiêu Tương Phi, các nàng cũng cảm thấy hình như mình lời dư thừa, Thảo Nhi cũng lên tiếng nữa.

      "Nếu như, cung nữ kia bởi vì ta mà bị phạt, ta hỏi." Tiêu Tương Phi phát mấy cung nữ bên người đột nhiên tiếng động, lập tức hiểu suy nghĩ trong nội tâm các nàng, liền mỉm cười .

      Nộ Nhi cùng các cung nữ lập tức lộ ra nụ cười, gật đầu cái.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 39: Chịu tội

      Beta: Vệ Tử Y


      Đau là cảm giác duy nhất của nàng, từ lúc vào cung tới nay, nàng nếm trải nhiều lần, đặc biệt là sau khi theo Tương Phi nương nương, bị đánh thành chuyện thường như cơm bữa, bàn tay, nặng roi phục vụ.

      Tất cả vết thương lớn thân thể, biến mất cũng nhạt theo thời gian, nhìn thấy mà ghê, dữ tợn đáng sợ.

      Tiêu Tương Uyển nằm nửa sấp giường, ra , cả người nàng đều đau, nằm ngửa được nằm sấp xong, phía sau còn đau hơn phía trước.

      "Tương Uyển, đáng đời ngươi, ngươi quên gì làm gì cũng phải thận trọng hay sao, tại bị nương nương đánh, cũng may chỉ là nỗi khổ da thịt, nếu nàng đánh chết ngươi rồi, ngươi cũng chỉ là cái tiện mệnh mà thôi." Phương Tri Thư vừa bôi thuốc cho nàng, vừa thầm, loại chuyện xui xẻo này, mọi người thấy cũng nhiều, cũng tập mãi thành thói quen rồi.

      "Ta gặp được tỷ tỷ quá kích động, nghĩ nhiều như vậy." Tiêu Tương Uyển vừa đau đến hút khí, vừa bất đắc dĩ . Chỉ là, nàng rất thất vọng đối với tỷ tỷ, tại sao tỷ tỷ lại nhận nàng chứ, tỷ tỷ vẫn thương mình nhất mà.

      Phương Tri Thư thấy nàng nhắc tới chuyện này, có chút vui sướng khi người gặp họa mà : "Tương Uyển, ngươi nhớ tỷ tỷ muốn điên rồi à? Hay là ngươi muốn bay lên làm Phượng Hoàng, muốn trèo cây to trong cung Hướng Dương đó?"

      "Nàng đúng là tỷ tỷ của ta, ta nhìn lầm, nàng ràng chính là tỷ tỷ ta, Tương Uyển láo." Tiêu Tương Uyển nóng nảy, vội vàng giãy dụa cãi cọ.

      "Cho dù là , người ta nhận ngươi, ngươi cũng còn biện pháp. Huống chi bây giờ người ta là chủ tử rồi, hơn nữa còn là chủ tử cung Hướng Dương, đâu có thể nào nhận muội muội như ngươi?" Tri Thư bộ hiểu biết nhân tình thế , xem thấu thế tục này.

      Tiêu Tương Uyển phục, tức giận phình má : "Tỷ tỷ phải là người như vậy đâu, nhất định là có nguyên nhân, nhất định là tỷ tỷ có số việc nên thể nhận Tương Uyển." Nàng tình nguyện là như thế này, cũng nguyện ý tin tưởng, Tiêu Tương Phi quên mất mình, để ý tình tỷ muội.

      Phương Tri Thư cũng ngây thơ như vậy, nàng vào cung sớm hơn Tương Uyển, cung đình ngươi lừa ta gạt, chỗ nào cũng có hãm hại, người trong cung coi mạng người như cỏ rác, còn có cái gì là làm ra được.

      "Được, được, tỷ tỷ của ngươi như vậy." Nàng biết có cũng vô dụng, nhất định phải chính mình thể nghiệm mới có thể tỉnh ngộ.

      Tiêu Tương Uyển bất kể nàng cái gì, nàng toàn tâm toàn ý nghĩ tới Tiêu Tương Phi trong cung Hướng Dương. Nàng còn nhớ, trước kia ở Giang Nam, ở Tiêu gia tỷ muội các nàng là hai viên ngọc quý trong tay cha mẹ, họ cùng nhau trải qua cuộc sống vô cùng vui vẻ ở Giang Nam, cho đến. . . . . .

      Cung Hướng Dương.

      "Tiểu thư, tiểu thư, xong, xong." Hỉ Nhi vội vàng hấp tấp xông tới, hô to gọi với Tiêu Tương Phi nằm nghỉ ngơi.

      Tiêu Tương Phi nghe được tiếng nàng, vội vàng mở mắt, tiếng động nhìn nàng.

      Thảo Nhi cùng Nộ Nhi ở bên vội vàng thay nàng : "Hỉ Nhi, ngươi làm sao vậy? Hốt hoảng như vậy, xảy ra chuyện gì? Ngươi quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi."

      Hỉ Nhi nghe vậy, mới biết mình luống cuống, vội vàng rất cung kính hành lễ : "Tiểu thư, xin lỗi, là nô tỳ có quy củ, xin tiểu thư trách phạt."

      " , chuyện gì?" Tiêu Tương Phi chậm rãi , biết mấy nha đầu này cũng chỉ là làm dáng chút cho nàng nhìn.

      Thảo Nhi, Nộ Nhi, Hỉ Nhi liếc mắt nhìn nhau, vẫn là Thảo Nhi thúc giục: " mau, tiểu thư chờ nghe đấy."

      "Tiểu thư, người còn nhớ cung nữ nhận người là tỷ tỷ, cũng chính là người có tên khác chữ Tiêu Tương Uyển, nàng bị Tương Phi nương nương đánh cho nửa chết nửa sống rồi." Hỉ Nhi tựa như con chim sẻ, líu ríu.

      Tiêu Tương Phi nghe, chân mày tự chủ nhíu lại, người nơi này cũng quá dã man hiểu chuyện , động chút là đánh phạt. "Tiểu cung nữ kia tại như thế nào?" Nàng nhớ mình từng qua, nếu như nương kia bị đánh, nàng nhất định hỏi tới.

      "Bị đánh , trầy da sứt thịt, vết thương chồng chất." Hỉ Nhi đơn giản, giọng bâng quơ mang theo chút tức giận.

      Nộ Nhi cùng Thảo Nhi và đám cung nữ nghe xong nhíu mày, nhưng gì.

      đáng thương, trong lòng Tiêu Tương Phi thầm nghĩ, lửa giận bốc lên "Chúng ta thôi." Nàng từ ghế nằm bò dậy, xỏ giày thêu hoa vào, ra ngoài.

      Đám cung nữ hai mặt nhìn nhau, biết nàng đây là nơi nào, vừa đuổi theo, vừa : "Tiểu thư, chúng ta đâu?"

      " xem tiểu nương kia." Tiêu Tương Phi quay đầu lại ném xuống câu như vậy, chuyện này nàng cũng có phần trách nhiệm, về tình về lý xem chút cũng sao.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 40: Bất động thanh sắc

      Beta: Vệ Tử Y


      Hỉ Nhi theo cung nữ dẫn đường quẹo rẽ bảy tám lần, từ cung Hướng Dương thẳng, ngang qua Cung Vị Ương, cung Đức Khánh, lúc này mới tới cung Cảnh Vân của Tương Phi nương nương kia.

      Cung Cảnh Vân là trong những cung điện của phi tử, mức độ hào hoa tinh xảo bì kịp cung Hướng Dương vạn phần, phương hướng cũng chỉ có thể coi như bình thường. Cảnh sắc bên trong cung lấy hoa thược dược làm chủ đạo.

      Hỉ Nhi bước lên trước bước với hộ vệ cùng cung nữ cung Cảnh Vân: "Ta là cung nữ Hỉ Nhi cung Hướng Dương, tiểu thư nhà ta cầu kiến Tương Phi nương nương, xin phiền truyền lại."

      Cung nữ kia nghe xong, liếc mắt nhìn thân phận cao quý của mọi người, dĩ nhiên có can đảm làm khó, vội vàng chạy vào trong cung Cảnh Vân thông báo.

      Chỉ chốc lát sau, cung nữ kia lại vội vội vàng vàng chạy đến, mực cung kính đối với Tiêu Tương Phi : "Nương nương nhà ta cho mời tiểu thư vào bên trong."

      Tiêu Tương Phi gật đầu, theo phía sau nàng vào trong cung Cảnh Vân. Cung nữ và hộ vệ đường nhiều bằng cung Hướng Dương, cung Hướng Dương vốn ít hộ vệ và cung nữ, hơn nữa còn ban thêm bọn người Hỉ Nhi cho nàng, chừng gần trăm người nữa, phô trương y như hoàng đế.

      Tương Phi nương nương lúc này sớm ngồi ngay ngắn trong nội cung, khi nàng ta biết được Tiêu Tương Phi cầu kiến trong lòng đầu tiên có chút kinh ngạc, sau lại lập tức biết, nhất định là nàng đến vì Tiêu Tương Uyển. Luôn miệng tiện tỳ kia phải muội muội mình, tại nhất định là vì nàng mà đến.

      "Tiểu thư tới." lúc ấy , tiếng thông báo vang dội cả cung Cảnh Vân.

      Ngay sau đó Tiêu Tương Phi xuất , bốn cung nữ Hỉ Nhi theo sau lưng, giống như bốn hộ vệ, bảo vệ nàng.

      "Xin chào, Tương Phi nương nương." Tiêu Tương Phi nhìn thấy nàng ta, nở nụ cười nhàn nhạt, lễ phép thăm hỏi.

      Tương Phi nương nương cũng từ ghế chủ vị đứng lên thay đổi sắc mặt tươi cười, thản nhiên tiêu sái tới trước mặt nàng, thân thiết lôi kéo tay nàng mỉm cười : "Muội muội cần đa lễ, sao muội muội lại rảnh rỗi tới cung Cảnh Vân?"

      Tiêu Tương Phi biết nàng ta làm như biết, còn cố hỏi , bản lãnh của nữ nhân hậu cung cao, thiên phú diễn trò quá lợi hại. "Hôm nay muội muội đến trả lễ, hôm qua tỷ tỷ đến cung Hướng Dương thăm muội muội, hôm nay muội muội qua để trả lễ." Nàng cảm thấy ghê tởm chính mình khi như vậy, gì mà tỷ tỷ, muội muội, nghe thôi cũng khiến nàng buồn nôn.

      "Muội muội là tri thư đạt lễ, mau ngồi ." Tương Phi nương nương cười rất vui vẻ, trong lòng nàng ta rất ràng ý đồ nàng đến làm gì, chắc là vì ả cung nữ họ Tiêu mà đến thôi.

      Tiêu Tương Phi hướng về phía nàng ta cười tiếng, ngồi vào bên cạnh chủ vị tiếp nhận trà dâng lên uống ... Lạnh nhạt hờ hững ngồi thưởng trà.

      "Muội muội đến, tỷ tỷ rất vui." Tương Phi nương nương thấy nàng bình thản ung dung, biến sắc làm cho người ta khó suy đoán, có chút kiềm chế được.

      "Phải, huống chi muội biết tỷ muội nào trong cung, mà tỷ tỷ vừa hay là người duy nhất muội biết, dĩ nhiên muốn lại nhiều hơn, thân thiết hơn chút." Nàng đặt ly trà xuống, cười .

      Tương Phi nương nương nghe, nửa tin nửa ngờ, trong hậu cung ngươi lừa ta gạt. Ai nấy đều kết bè kết phái riêng, rất khó có thể tâm tin tưởng người khác. Họ Tiêu này đoán chừng là vì cung nữ chịu đòn mà đến, giả mù sa mưa, nàng ta sao có thể nhìn ra.

      "Muội muội vậy tốt, tỷ tỷ rất vui." Tương Phi nương nương che miệng cười , ánh mắt lại thay đổi nhanh như chớp. Sau đó thản nhiên khiến người ta khó đoán được, lại : "Hôm qua tiện tỳ trong cung tỷ tỷ lại dám mạo phạm muội muội, tỷ tỷ xử trí nàng, vì muội muội mà trách phạt nàng ta, nàng ta lại dám nhận là tỷ muội của muội, có ý định bay cao làm Phượng Hoàng đến mức muốn điên rồi."

      Tiêu Tương Phi nghe, trong lòng trầm xuống, quả nhiên giống như lời bọn Hỉ Nhi, nữ nhân này tâm tính nhen, ngay cả cung nữ cũng tha cho. Đồng thời trong lòng cảm thấy thương cho cung nữa kia, có chủ tử như vậy, chắc thường ngày dễ chịu gì.

      "Tỷ tỷ dạy cực kỳ đúng, muội cám ơn trước." Nàng mỉm cười lên tiếng, cho Tương Phi nương nương nhìn ra tia sơ hở.

      Tương Phi nương nương vẫn cẩn thận xem chừng sắc mặt nàng, thấy nàng động thái nào, nghe được việc kia cũng tỏ ra đau lòng, vẻ mặt chút cũng đổi, điều này làm cho nàng ta cảm thấy thất vọng.

      Chương 41: Tiêu gia

      Beta: Vệ Tử Y


      Bốn cung nữ Hỉ Nhi yên lặng đứng phía sau nàng, xem hai nữ nhân kẻ đến ta , lục đục đấu đá, khỏi thầm hít sâu chắc lưỡi. Bội phục hơn chính là tiểu thư nhà mình cư nhiên thành thạo công phu đổi sắc mặt.

      Nhưng mà, tiểu thư còn phải đấu cùng Tương Phi nương nương tới khi nào, Tương Phi nương nương nổi danh cổ quái khó dây dưa, cứu người từ tay nàng ta hẳn là rất khó.

      Lúc trong lòng bốn cung nữ thầm lo lắng gấp rút, Tiêu Tương Phi lên tiếng lần nữa, lần này nàng còn che giấu mà thẳng ý định ra: "Tỷ tỷ giúp muội muội dạy dỗ cung nữ kia, ra chẳng thể thoải mái bằng chính tay muội dạy dỗ nàng. Muội có thỉnh cầu." Nàng nhìn Tương Phi nương nương, mỉm cười lạnh nhạt.

      Tương Phi nương nương biết trong hồ lô của nàng bán thuốc gì, thể làm gì khác hơn là thuận thế hỏi: "Muội muội cứ , tỷ mà làm được nhất định làm, nhất định thành toàn cho muội." xong, nàng ta có chút bất an.

      Tiêu Tương Phi nhìn nàng ta, cười hết sức vui vẻ " cầu của muội rất , chính là muốn tỷ giao cung nữ kia cho muội tự mình dạy dỗ. biết tỷ tỷ có đồng ý hay ? Chỉ là, muội muội nghĩ tỷ tỷ nhất định đồng ý, có đúng hay ?" Trước tiên dùng lui làm tiến, lần này hẳn là nàng ta thể đồng ý.

      "Cái này , sợ rằng tốt cho lắm, nếu để hoàng thượng biết, biết nàng ta cư xử với muội như thế nào, sợ là muội muội tự mình dạy dỗ tổn hại danh tiếng của muội muội." Tương Phi nương nương cũng phải là kẻ non tay, sống ở hậu cung năm năm, trải qua cả trăm ngàn trận chiến, chuyện người lừa ta gạt, làm sao dễ dàng mắc bẫy của nàng.

      " sao, muội bẩm với hoàng thượng, tỷ tỷ yên tâm . Muội cũng đa tạ tỷ tỷ quan tâm, đem nàng giao cho muội." Tương Phi cười, cười đến rạng rỡ, đấu đấu tới cùng chứ sao.

      Tương Phi nương nương gì, cuối cùng thể làm gì khác hơn là nuốt hận : "Được rồi, là thua muội, tỷ giao nàng cho muội, ngàn vạn đừng để nàng xảy ra chuyện, nếu muội cũng khó giao phó với hoàng thượng."

      "Vậy muội đa tạ tỷ trước." Nàng thành công, cứu người ra trước rồi hãy .

      Bốn cung nữ Hỉ Nhi sau lưng cũng cực kỳ cao hứng, ngờ được tiểu thư vừa xuất mã, Tương Phi nương nương lập tức thả người, tốt quá, khiến người ta vui vẻ.

      Hoàng cung, Ngự Thư Phòng.

      "Hoàng thượng, nàng là đại nữ nhi Tiêu gia, Tiêu Tương Phi, là kẻ lòng dạ độc ác như thế, sao lại để nàng vào cung, thậm chí còn ban cho ở cung Hướng Dương?" Tể tướng vương triều Hiên Viên mực cung kính , chưa bao giờ thích người của Tiêu gia, Tiêu gia là cây to đón gió lớn, Tài vật cực lớn, chính là thiên hạ đệ nhất cự phú của vương triều Hiên Viên.

      "Đúng vậy, hoàng thượng. Nữ tử này vạn lần thể vào cung, thậm chí làm chủ phi tần." Đại tướng quân vương triều Hiên Viên Lâm Chấn cũng , với bộ dạng chau mày ủ rũ.

      Hiên Viên Vũ cau mày, nhìn bọn họ, cùng với chúng đại thần phía sau bọn họ, bọn họ làm phiền rất lâu. Trở về từ hôm qua đến nay, bọn họ liền dây dưa muốn mình thay đổi chủ ý, phế Tiêu Tương Phi, nguyên nhân chỉ có , vì nàng là người của Tiêu gia, đại tiểu thư Tiêu gia.

      Vốn muốn thăm giai nhân, lại bị bọn họ cản trở, còn phải nghe bọn họ khuyên can, cứ như Tiêu Tương Phi chính là hồng nhan họa thủy, chỉ cần khắc có thể khiến vương triều Hiên Viên sụp đổ.

      "Nàng phải là người của Tiêu gia, phải người Tiêu gia trong miệng các ngươi. Trẫm rất lai lịch của nàng, nhưng nếu các vị đại thần tin, có thể hỏi thăm Viên Đại Học Sĩ và Lâm trưởng thị vệ." uy nghiêm , trong lòng rất giận, nhưng vẫn nhẫn bạo phát.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 42: Đích thân tới

      Beta: Vệ Tử Y


      Các đại thần hai mặt nhìn nhau, hoàng đế của bọn họ luôn minh thần võ, quả quyết công minh, hôm nay vì tỉ muội Tiêu gia lần đầu làm ra quyết định khiến cho người ta kinh ngạc.

      “Hoàng thượng, người thay đổi chủ ý sao?” Tể tướng chưa từ bỏ ý định hỏi lại lần nữa, lòng run rẩy, hi vọng có thể thu hồi mệnh lệnh ban ra.

      Hiên Viên Vũ thấy bọn họ cổ hủ, mặc dù được xem như là hoàng đế tốt nhất nhưng dù gì cũng là minh quân, chuyện này phải là tùy tiện. tỉnh táo, vô cùng tỉnh táo.

      “Trẫm quyết định rồi, các ngươi cần nữa” chán ghét phất tay với bọn họ ý bảo bọn họ có thể lui xuống. bị phiền nhiễu hai ngày rồi, có thời gian thăm nàng.

      Các đại thần còn có điều muốn , lúc này có người thông báo Viên Quân đến Ngự thư phòng “Viên đại nhân đến, Viên đại nhân mau khuyên nhủ hoàng thượng” Mọi người thấy như thấy cứu tinh rối rít .

      Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ ngồi Long vị, thấy sắc mặt có vẻ nhịn được biết các đại thần phiền lâu rồi “Các đại nhân, Tiêu tiểu thư vừa vào cung quả phải người Tiêu gia, lúc ấy ta và hoàng thượng cùng săn bắn chung chỗ Tiêu tiểu thư xuất . Cho nên ta và hoàng thượng cũng rất lai lịch của Tiêu tiểu thư, nàng xác thực phải là người của Tiêu gia chẳng qua là trùng tên họ với đại tiểu thư Tiêu gia mà thôi. Dưới gầm trời này trùng tên họ rất nhiều, cái này cũng lạ lắm” nhìn mọi người mỉm cười .

      Các đại thần thấy có lý, á khẩu trả lời được, biết làm thế nào mới tốt “Điều này, chúng thần cũng là lo lắng cho hoàng thượng, sợ có tinh hại nước hại vua thôi” Tể tướng vội vàng .

      “Được rồi, được rồi. Viên đại nhân giải thích mọi chuyện, các ngươi lui ra , trẫm mệt mỏi muốn nghỉ ngơi” ra lệnh sau đó dẫn đầu ra khỏi Ngự thư phòng, bị mấy đại thần này phiền chết rồi.

      “Chúng thần cung tiễn hoàng thượng” Đám người tể tướng thấy sắc mặt hoàng thượng vui, trong lòng biết thể chọc mất hứng nữa, thể làm gì khác hơn là nhìn rời .

      Viên Quân liếc mắt nhìn chúng đại thần, cảm thấy bọn họ buồn cười, nữ nhân trùng họ trùng tên cũng làm cho bọn họ suy đoán nhiều như vậy. Nếu mà bọn họ biết Tiêu Tương Phi là từ trời rơi xuống, bọn họ có cho rằng nàng là tiên nữ hạ phàm, đem nàng cung phụng hay ?

      Lòng Hiên Viên Vũ như lửa đốt bước nhanh đến cung Hướng Dương, tính tối hôm qua đến chỗ nàng cùng dùng bữa với nàng nhưng lại bị những người này quấy rầy. Hôm nay cuối cùng được rảnh rỗi muốn xem nàng như thế nào rồi.

      “Hoàng thượng giá lâm” tiếng thông truyền vang lên, chỉ nghe bước chân hấp tấp, tay áo bay tán loạn, có vài bóng người từ cung Hướng Dương chạy như bay ra ngoài.

      “Nô tì ra mắt hoàng thượng” Cung nữ quỳ rạp hai bên cúi đầu hành lễ với .

      Hiên Viên Vũ uy nghiêm nhìn lướt qua nhóm người nhưng nhìn thấy người ngày nhớ đêm mong “Tiêu tiểu thư đâu?” lãnh nhược băng sương cất tiếng hỏi.

      “Khởi bẩm hoàng thượng, Tiêu tiểu thư dẫn theo đám người Hỉ Nhi cung Cảnh Vân chưa có trở lại” Cung nữ Vân Như mực cung kính đáp.

      Cung Cảnh Vân? Nàng cung Cảnh Vân làm gì? “Sao nàng lại cung Cảnh Vân?” Nghi ngờ lên đôi mắt .

      “Hôm qua Tương Phi nương nương tới thăm, hôm nay tiểu thư đáp trả lễ” Vân Như vội vàng đáp.

      bừng tỉnh hiểu ra, hóa ra là như vậy. Vừa nghĩ vừa vào trong, phân phó thông báo với tiểu thư, để nàng về gặp trẫm”

      “Dạ, hoàng thượng” Vân Như vội vàng đáp rồi mang theo cung nữ khác chạy ra ngoài.

      Chương 43: Đưa Người

      Beta: Vệ Tử Y


      “Tiểu thư, hoàng thượng tới” Vân Như vừa ra cung Hướng Dương có mấy bước gặp đám người Tiêu Tương Phi về phía này lập tức nóng nảy xông lên .

      Hiên Viên Vũ? tới làm gì? Tiêu Tương Phi cảm thấy chẳng hiểu gì cả, ngày hôm qua nàng mới vào đến hôm nay lại đến. Chỉ là đến cũng tốt nàng cũng có chuyện muốn ở đâu?” Nhìn sau lưng Vân Như có lấy nửa bóng người, vì vậy buồn bực hỏi.

      “Hoàng thượng ở cung Hướng Dương chờ tiểu thư” Vân Như như biết nàng nghĩ cái gì vội vàng bẩm báo.

      Nàng nghe xong, dẫn theo mấy người hùng dũng tiến về cung Hướng Dương.

      Quả nhiên, ở cung Hướng Dương có rất nhiều binh lính thấy nàng rối rít hành lễ.

      “Tiêu tiểu thư” Viên Quân vừa chạy tới cửa gặp ngay , vội vàng kêu lên.

      Tiêu Tương Phi quay đầu nhìn lại, lập tức nhận ra nam tử tuấn dật cùng với Hiên Viên Vũ ngày đó “Là ngươi à, Viên đại nhân” cũng tới làm gì?

      Viên Quân nhìn nàng thân cung trang, trong lòng thầm kinh ngạc, giống với trang phục cổ quái đơn giản. Hôm nay so với ngày hôm qua càng xinh đẹp động lòng người, phong tình vạn chủng, lung linh sinh động, tựa như tiên tử ra từ trong tranh.

      “Viên đại nhân, ngươi nhìn gì?” Thấy mắt lom lom nhìn mình, nàng tò mò hỏi, nàng nhất định mặc sai cung trang bởi vì bộ quần áo này là Hỉ Nhi tự mình loay hoay giúp nàng mới mặc được.

      Bị giọng của Tiêu Tương Phi thức tỉnh, hồi phục tinh thần lại, sắc mặt tự chủ đỏ lên, vội dời tầm mắt xin lỗi “Tại hạ cảm thấy tiểu thư biến hóa quá lớn so với lần gặp đầu tiên, nhất thời nhìn ra” thành ra suy nghĩ của bản thân chỉ sợ mạo phạm giai nhân.

      Ha..Ha.. Sau lưng truyền đến tiếng cười của bọn Hỉ Nhi, chỉ là tất cả mọi người dám cười lớn tiếng chỉ sợ kinh động hoàng thượng bên trong nội cung.

      Tiêu Tương Phi vừa vừa làm như có chuyện gì xảy ra “Người này hay người kia đều vậy, chỉ là người dựa vào y trang phật dựa vào kim trang thôi. Chẳng lẽ Viên đại nhân cũng có tật xấu xem người dựa vào quần áo?”

      Viên Quân theo phía sau, cười nhạt , nàng vẫn là bộ dạng như ngày đó, luôn làm cho người ta cảm thấy ngoài ý muốn.

      Hiên Viên Vũ nhìn thấy bọn họ trước sau vào, nhưng trong mắt chỉ có bóng dáng của nàng, chân thành mà sinh động, phiêu miểu xuất trần, trang phục người nàng siêu phàm thoát tục khỏi làm cho lòng người lay động.

      “Nàng về rồi?” bước bước dài tiến lên, nghênh đón nàng vui sướng . Tiêu Tương Phi thấy bộ dạng vui mừng của vội hỏi “Ngươi tìm ta có chuyện gì ?” Đúng lúc nàng cũng muốn tìm có việc đây.

      “Hôm qua nàng vào cung, trẫm chưa tới thăm nàng, sợ nàng ở trong cung quen” ra việc mình lo lắng, tỉ mỉ quan sát nét mặt của nàng.

      ra là vì chuyện này, nàng cũng phải là thiên kim đại tiểu thư, kim chi ngọc diệp chỗ khác thể sống “Ta rất khỏe ở đây có ăn có ở, ăn ngon lại được người phục vụ, tốt vô cùng, ta rất hài lòng. Cám ơn ngươi” Nàng mỉm cười đáp, nàng cũng phải là người vô ân, đương nhiên cũng rất dễ dàng thỏa mãn.

      “Vậy tốt rồi” lặng lẽ thở phào, muốn lúc này cung nữ ngoài cửa tiến vào.

      “Nô tì bái kiến hoàng thượng” Cung nữ kia nhìn thấy cuống quít hành lễ , bất an đứng bên, liếc mắt nhìn Tiêu Tương Phi.

      “Có chuyện gì? thấy nàng giấu giấu diếm diếm, trong lòng biết là có chuyện tìm Tiêu Tương Phi liền quát lên.

      Cung nữ kia nghe thấy sợ tới mức bùm cái quỳ xuống cúi thấp đầu giọng “Nô tì tới tìm tiểu thư, người nàng muốn ở bên ngoài”.

      Người nàng muốn “Người nào?” vội vã hỏi trước, nàng vừa đến chẳng lẽ quen biết ai? Hoặc người nàng muốn là ai?

      “Là Tiêu Tương Uyển à?” Tiêu Tương Phi đợi cung nữ kia trả lời tiến lên hỏi.

      Cung nữ kia vội vàng gật đầu, mực cung kính “Tiểu thư, là Tương Phi nương nương phái người đưa người tới” Xui sao lại gặp ngay hoàng thượng, hù chết nàng.

      “Để nàng vào ” Nàng mỉm cười , Tương Phi nương nương kia cũng giữ lời.

      Viên Quân và Hiên Viên Vũ hai mặt nhìn nhau, làm sao nàng biết Tiêu Tương Uyển? Sao lại muốn nàng đến đây? Chẳng lẽ bọn họ có quan hệ, nàng là người Tiêu gia?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 44: Tỷ muội

      Beta: Vệ Tử Y


      Tiêu Tương Uyển là được Phương Tri Thư dìu vào, nàng dè dặt cẩn trọng đỡ Tiêu Tương Uyển bị thương vào, liếc mắt cái vội vàng hốt hoảng phát , hoàng thượng cũng ở trong cung Hướng Dương này.

      "Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng." Nàng vội vã để ý tới Tiêu Tương Uyển bị thương, lôi kéo nàng cùng nhau hành lễ thỉnh an.

      Tiêu Tương Uyển nhíu chặt chân mày, nhịn đau hướng về phía Hiên Viên Vũ hành lễ thỉnh an : "Nô tỳ khấu kiến hoàng thượng." Thân thể của nàng tại rất đau, chỉ là, khi nàng nghe Tiêu Tương Phi đến cung Cảnh Vân đòi nàng nàng vui mừng nhịn được, nàng biết tỷ tỷ nhất định tới cứu nàng.

      Hiên Viên Vũ hướng về phía họ gật đầu, nhìn động tác cứng ngắc của Tiêu Tương Uyển, chỉ vì nàng quả có mấy phần giống Tiêu Tương Phi, tỉ mỉ xem xét mới phát .

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Sau khi Tiêu Tương Uyển đứng thẳng người, thấy người đứng ở bên cạnh là Tiêu Tương Phi, liền vui mừng gọi, mới vừa gọi xong liền rơi nước mắt vui mừng, nên lời.

      Tiêu Tương Phi tự nhiên cũng nhìn thấy nàng ta hành động bất tiện, lại nghe nàng ta gọi mình là tỷ tỷ, trong bụng ngừng thở dài, tiểu nương này nhớ tỷ tỷ muốn điên rồi, nhớ người nhà đến ngây dại ra. Chỉ là nàng cũng trách nàng ta, ở nơi này nếu có thể gặp gỡ người có bộ dáng giống tỷ tỷ mình, chỉ sợ nếu là mình cũng ngộ nhận.

      "Ngươi vừa mới bị thương cần lại. Hỉ Nhi, Thảo Nhi, các ngươi đỡ nàng vào nghỉ ngơi, thuận tiện tìm chút thuốc dán xoa, sau đó mời đại phu sắc thuốc cho nàng. Ngoài ra đừng cử động lung tung, vết thương lại nứt ra tốt, lây vi khuẩn càng thành chuyện xấu rồi." Nàng dặn dò nàng ta, rồi hướng về phía Hỉ Nhi, Thảo Nhi phân phó.

      Tiêu Tương Uyển nghe được nước mắt rơi như mưa, nàng là tỷ tỷ, trước kia tỷ tỷ chính là quan tâm nàng như vậy, tỷ tỷ trở lại, nàng đơn nữa rồi.

      "Tỷ tỷ. . . . . ." Nàng thào lần nữa, nhìn nữ tử trước mắt vui buồn lẫn lộn, ngàn vạn ngôn ngữ ngẹn ngào ở trong cổ họng. Hỉ Nhi cùng Thảo Nhi theo nàng phân phó, vội vàng đỡ nàng ta vào gian phòng họ ở trong cung Hướng Dương, Hỉ Nhi càng thêm vội vàng bước thấp bước cao tìm ngự y.

      Đợi sau khi họ rời , lúc này Tiêu Tương Phi mới nhìn thẳng vào hai ánh mắt phóng đến người mình như có điều suy nghĩ. Xoay người trực diện mỉm cười: "Thế nào? Ta có làm gì thỏa đáng sao?" Nghiêng đầu, cười nhàng.

      Động tác này tự nhiên miễn cưỡng, lại có cỗ sức quyến rũ vô cùng, nàng bướng bỉnh cười tươi nhàng ở bên trong, phong tình vạn chủng, lần nữa phá vỡ hình tượng dĩ vãng. Hiên Viên Vũ cùng Viên Quân nhìn choáng váng, hai người nhìn chằm chằm nàng, trả lời vấn đề của nàng.

      Ở lại trong cung phục vụ, Nộ Nhi cùng Hoàn Nhi và đám cung nữ len lén ngẩng đầu thấy bộ dáng này, khỏi thầm giật mình, càng cảm thấy Tiêu Tương Phi có sức quyến rũ vô cùng, họ chưa từng gặp qua hoàng thượng có bộ dáng này.

      Nàng nghiêng đầu buồn cười phát , nam nhân ở trước mắt choáng váng: "Hỏi ngươi đó?" Nàng nũng nịu , tiến lên trước mắt dùng đầu ngón tay bạch ngọc khua khua.

      Lúc này Hiên Viên Vũ mới tỉnh lại, ngay sau đó lại bị tay ngọc của nàng hấp dẫn, trong khoảnh khắc ngơ ngẩn này, cũng phát nàng tốt đẹp vô vàn, cho dù nàng là người Tiêu gia, muốn buông tay, sợ rằng là tuyệt đối thể rồi.

      "Nàng ta là muội muội của nàng?" vội vã hỏi, mượn câu này che giấu luống cuống vừa rồi của mình.

      Tiêu Tương Phi lắc đầu cái, thở dài: " phải, ở chỗ này ta nào có người nhà chi là muội muội. Hôm qua nàng ta theo Tương Phi nương nương tới đây, nhìn thấy ta liền kêu tỷ tỷ, có thể là bởi vì cùng họ, tên lại gần trùng thôi, nhớ lại tỷ tỷ của nàng, cho nên muốn thuận tiện gọi ta là tỷ tỷ."

      Hiên Viên Vũ vừa nghe liền hiểu, cung nữ Tiêu gia này cho là mình gặp được thân nhân, xúc động cho nên mới gọi Tiêu Tương Phi là tỷ tỷ.

      "Nàng muốn người hả?" to gan suy đoán , nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy khẳng định.

      Nàng gật đầu cái, chỉ là khi nhìn về phía , nhiều hơn chút tức giận: "Nếu phải người kia là Tương Phi nương nương, ta cũng chạy đòi người đâu."

      Tương Phi nương nương? chỉ là mê muội chút, lập tức hiểu ý tứ của nàng, mặc dù hỏi tới hậu cung, nhưng cũng thể biết cái gì. Phi tần ngươi lừa ta gạt, tranh giành tình nhân, ganh đua sắc đẹp, tâm kế thủ đoạn, sinh trưởng ở hậu cung nên chính sớm hiểu biết rồi.

      "Nếu mang người về bỏ qua ." an ủi, biết nàng chỉ là phát tiết chút, ý tứ cũng muốn ra tay dạy dỗ Tương Phi nương nương.

      Quả nhiên ngoài dự đoán, nàng gật đầu cái, mặt khôi phục yên tĩnh. " may là người có sao, cuối cùng vẫn tốt." Đây coi như là chuyện vui mừng , chỉ là nếu về sau các cung nữ thấy nàng đều gọi tỷ tỷ xong, chẳng lẽ phải đưa cả bọn họ về đây? Vấn đề này lớn nha.

      Chương 45: Họa từ trong nhà (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      Hiên Viên Vũ ngồi chuyện với nàng lát, sau khi cùng nàng ăn xong, liền vội vội vàng vàng , ban ngày có rảnh đến chỗ các phi tần đâu, chỉ có đến buổi tối, mới chọn ở cung điện của phi tần.

      vừa , Viên Quân cũng liền vội cáo từ cùng nhau rời khỏi, cũng dám lưu lại làm cho người ta bắt được đầu đề câu chuyện, càng sợ đưa tới hoài nghi của Hiên Viên Vũ, cho nên theo Hiên Viên Vũ cùng nhau rời khỏi cung Hướng Dương.

      Chờ hai người bọn vừa , Tiêu Tương Phi liền vội vàng xem Tiêu Tương Uyển bị thương, nàng cứu nàng ta trở lại, phải xen vào đến cùng, nếu lãng phí cách vô ích.

      "Tiểu thư tới." Hỉ Nhi tinh mắt phát bóng dáng của nàng, vội vàng vui vẻ cười .

      Tiêu Tương Uyển nằm ở giường vội vàng giãy giụa muốn đứng lên, nhưng rất nhanh liền bị Hỉ Nhi, Nộ Nhi đè xuống, tự nhiên Tiêu Tương Phi cũng tới trước mặt.

      "Ngươi cảm thấy như thế nào? Nơi nào thoải mái?" Nàng thân thiết nhìn nàng ta hỏi. Sau đó quay sang đám người Hỉ Nhi hỏi: "Tìm người đến xem qua chưa? như thế nào?"

      Hỉ Nhi vội vàng trả lời: "Tiểu thư, ngự y đến xem qua, là bị thương ngoài da, may là có thương tổn đến gân cốt, nhưng bị thương , tất cả đều là thịt nhão, là đáng sợ." Nàng vừa , vẻ mặt cũng sợ hãi, sắc mặt biết thay đổi mấy lần.

      Nộ Nhi ở bên cũng gật đầu liên tục đồng ý, nàng cũng thấy thương thế như vậy, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn còn sợ hãi, suy nghĩ chút cũng cảm thấy đáng sợ.

      Nghe mấy lời này, Tiêu Tương Phi nhịn được nhíu mày, nhìn sắc mặt tái nhợt có chút huyết sắc nào của Tiêu Tương Uyển, nắm tay của nàng ta.

      "Tỷ tỷ, Uyển Nhi có gì đáng ngại, tỷ tỷ cần vì Uyển Nhi lo lắng." Thấy nàng lo lắng bất an như thế, Tiêu Tương Uyển cảm động thôi, vội vàng lên tinh thần để an ủi nàng.

      Tiêu Tương Phi nâng lên nụ cười mỉm với nàng: "Ngươi dưỡng thương cho tốt, cần lo lắng chuyện sau này, có ta ở đây." Nàng dịu dàng , đối với người luôn miệng gọi nàng là tỷ tỷ này, là tiểu nương liền sinh ra đồng tình cùng thương hại.

      "Tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng biết, chỉ cần có tỷ tỷ, Uyển Nhi cũng có chuyện." Tiêu Tương Uyển kích động , để ý thương thế người, nhào vào trong ngực của nàng.

      Tiêu Tương Phi đành phải ôm nàng ta, cẩn thận để cho mình làm vết thương nàng ta đau thêm. Nàng ta mới nhào vào trong ngực của mình trong chốc lát, nàng có thể cảm thấy y phục của mình ướt mảnh, điều này làm cho nàng sửng sốt, trong lòng dần dần dâng lên tất cả nhu tình, ở đại nàng có muội muội, chỉ có Lam Lan như muội muội vậy, ở người của Tiêu Tương Uyển, nàng tựa hồ thấy được bong dáng Lam Lan, Lam Lan cũng vẫn luôn gọi mình là chị .

      Tiêu Tương Uyển khóc thút thít ở trong ngực trong chốc lát, lúc này mới xin lỗi từ trong ngực của nàng ngẩng lên, nhận lấy khăn tay nàng đưa cho, cúi đầu: " xin lỗi, tỷ tỷ, Uyển Nhi nhịn được."

      " sao." Nàng cười , đột nhiên sinh ra hứng thú đối với nữ nhân kiên cường lại bất khuất Tiêu Tương Uyển này, đột nhiên nàng rất muốn hiểu tại sao nàng ta lại gọi mình tỷ tỷ, tại sao nàng ấy lại khẳng định mình chính là người của Tiêu gia, đến tột cùng Tiêu gia là gia tộc như thế nào?

      Tiêu Tương Uyển nhìn thấy nàng cười với mình cũng cười lại, cảm giác có tỷ tỷ tốt, tỷ tỷ ở cạnh mình, nàng cái gì cũng sợ rồi.

      "Uyển Nhi, ta có thể gọi ngươi như vậy ?" Tiêu Tương Phi đỡ bả vai của nàng ấn nàng về giường nghỉ ngơi, sau đó mới ngồi ở bên giường vỗ vỗ tay của nàng ta, hỏi.

      "Tỷ tỷ, trước kia tỷ luôn luôn gọi ta là Uyển Nhi như vậy." Tiêu Tương Uyển vội vàng .

      Tiêu Tương Phi cười, lại lặng lẽ hỏi: "Uyển Nhi, ta muốn biết, tỷ tỷ của ngươi đúng là ta sao? Tiêu gia là gia tộc như thế nào? Người nhà ngươi đâu? Bọn họ ở nơi nào?"

      Theo lời nàng hỏi, sắc mặt của Tiêu Tương Uyển càng ngày càng bất an, còn có kích động, sắc mặt thay đổi bất thường, ngay cả ánh mắt cũng là thần sắc chán nản.

      "Tỷ tỷ, ngươi nhớ sao? Quên mất Uyển Nhi? Quên cha mẹ? Quên huyết hải thâm thù của Tiêu gia chúng ta rồi sao?" Tiêu Tương Uyển vô cùng kích động, lại chống mạnh thân thể lên, nhìn nàng hỏi.

      Tiêu Tương Phi á khẩu trả lời được, bởi vì nàng phải Tiêu Tương Phi của Tiêu gia, phải là tỷ tỷ của nàng ta, muốn nàng nhớ cái gì? Nàng cái gì cũng biết. Tất cả, cũng chỉ là Uyển Nhi bên tình nguyện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :