1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 24: Tình thế bất đắc dĩ (3)

      Beta: Vệ Tử Y


      Tiêu Tương Phi để ý tới , nhưng cảm giác mệt mỏi càng ngày càng tăng, nàng rất muốn nghỉ ngơi cho khỏe lại, sau đó mới có sức lực tính toán làm gì bước kế tiếp.

      "Ngươi, có thể ra ngoài." Nàng buồn ngủ, muốn ngủ lúc tốt, ngủ đến lúc trời đất mù mịt cũng tốt, tỉnh ngủ phải đối mặt với thực rồi.

      Hiên Viên Vũ vốn còn tức giận, vừa nghe nàng như thế, tức giận chuyển thành kinh ngạc, nàng gì? Nàng muốn đuổi mình ra ngoài? Đây là lều của , nơi ở của .

      "Này, có nghe hay , ta muốn ngủ rồi, ngươi ra ngoài ." Nàng thấy ngơ ngác nhìn mình, giống như có nghe được lời của mình, vì vậy mất hứng lại lần nữa.

      Hiên Viên Vũ muốn nổi giận, nhưng nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi rã rời của nàng tâm tư vẫn lãnh khốc vô tình tự nhiên mềm nhũn ra, thế mà lại nghe theo nàng... Hơn nữa nàng hề làm bộ làm tịch, vì thế tâm tình đột nhiên tốt hẳn lên, so đo nữa.

      "Nàng ngủ , ta ở bên cạnh nhìn nàng." muốn rời , nhưng vẫn rất săn sóc, để cho nàng yên tâm ngủ, có ở đây nàng được an toàn.

      Tiêu Tương Phi vốn định thêm gì nữa, muốn đuổi , nàng có thói quen ngủ ở trước mặt người lạ, lại càng có thói quen giao mình cho nam nhân xa lạ. Nhưng nàng còn nhiều sức lực nữa, nàng chỉ muốn chìm vào trong bóng tối, cũng muốn nhớ tới cái gì. Mới nghĩ vậy, rất nhanh nàng liền bị bóng tối bao vây.

      Hiên Viên Vũ yên lặng nhìn nàng rơi vào giấc ngủ sâu. Lần đầu tiên vô dục vô cầu trông chừng nữ nhân, thậm chí có bất kỳ lý do gì cầu nữ nhân lưu lại, mà càng muốn nàng ở lại.

      Bên ngoài lều, người đến người , rất nhiều quan viên cũng chờ ở bên ngoài, phơi nắng, nhưng dám rời , chỉ sợ Hiên Viên Vũ kêu lên, cho nên nhóm người đội nắng chói chang ở bên ngoài chờ.

      Lâm Vân cùng Viên Quân đưa những thị vệ bị thương được chăm sóc đến lều khác nghỉ ngơi, đám ngự y khẩn trương trị thương cho bọn họ. Lâm Vân ra ngoài lần, an bài rất nhiều thị vệ canh giữ ở bên ngoài lều của Hiên Viên Vũ. Sau khi làm xong những chuyện này, mới trở lại lều nơi thị vệ bị thương, giúp đỡ ngự y vì cứu chữa bọn họ.

      " may là, hầu như toàn bộ chúng ta rút lui toàn vẹn, bầy sói rất đáng sợ." người trong đám thị vệ vẫn còn sợ hãi , mặc dù võ công của kém, nhưng có thể thoát chết từ trong miệng sói, còn rất may mắn.

      "Đúng vậy, đúng vậy." Các thị vệ bị thương khác cũng tán đồng phụ họa , mọi người suy nghĩ chút cũng sợ.

      Lâm Vân cũng gật đầu đồng ý, nhưng mà thấy kỳ quái nhất là: "Viên đại nhân, ngươi biết cái đồ đen thui trong tay vị nương kia là gì ? Hình như rất lợi hại, giết chết con sói ngay lập tức, hơn nữa còn là lập tức bị mất mạng, là lợi hại." cảm thấy rất hứng thú với súng trong tay Tiêu Tương Phi, bởi vì còn chưa thấy qua loại vũ khí nào có thể thầm, khoảng cách xa liền lập tức lấy mạng người. Trừ phi là Tuyệt Thế Cao Thủ, nếu làm sao có thể làm được như vậy.

      Viên Quân lắc đầu cái, lại càng biết, nếu biết tốt rồi. Đầu tiên là từ trời giáng xuống, sau đó đập chết con hổ, cuối cùng còn đưa bầy sói tới, trải qua ngày hôm nay, có lẽ sống 25 năm cũng trải qua nhiều chuyện như vậy.

      Thấy Viên Quân cũng biết, Lâm Vân cũng gì nữa, bởi vì lúc mang binh vọt vào rừng, nàng ở đó rồi, chỉ thấy được phần sau, lúc trước nàng xuất thế nào, cũng cảm thấy kỳ quái, dã thú thường lui tới rừng cây này, người bình thường căn bản dám đến gần, chớ chi là nữ nhân.

      nghĩ ra thôi nghĩ tiếp nữa, lại tiếp tục bận rộn. Còn dư lại Viên Quân ngẩn người, còn suy nghĩ về Tiêu Tương Phi, nữ nhân khiến hiếu kỳ.

      biết ngủ bao lâu, cho đến khi thân mình rất thoải mái tỉnh lại, từ từ nhắm mắt lại, hơn nữa duỗi cái lưng mỏi, nàng mới cam lòng mở mắt ra.

      Chương 25: Tình thế bất đắc dĩ (4)

      Beta: Vệ Tử Y


      Mở to mắt ngờ nhìn thấy đầu tiên chính là khuôn mặt khí xuất thể đẹp hơn được nữa, là nam nhân thành thục, thậm chí còn mang theo loại cảm giác mê hoặc kỳ lạ.

      "Nàng tỉnh? Khát , có đói bụng ?" Hiên Viên Vũ khẩn trương hỏi, luôn luôn là người khác phục vụ , bây giờ ngược lại là hầu hạ nàng.

      Tiêu Tương Phi mờ mịt nhìn , biết mình gian nào, đầu óc trở nên trống rỗng lúc. Nhưng nàng khôi phục lại rất mau.

      “Ngươi vẫn nhìn ta ngủ." Đây phải là câu nghi vấn, mà là câu khẳng định, nàng biết nam nhân này nhất định ra, vương giả có thói quen nghe theo mệnh lệnh của người khác.

      "Đây, uống trà ." Hiên Viên Vũ đáp, ngược lại đưa nước trà tới trước mặt nàng, nhìn nàng, sau đó săn sóc tỉ mỉ mà .

      Tiêu Tương Phi muốn gì đó, cuối cùng cũng ra, nàng quen từ chối người khác, nhưng nam nhân ở trước mắt hình như hiểu được từ chối là gì.

      Quả nàng rất khát, tay chân còn mỏi nhừ, cứng ngắc từ giường bò dậy, mới chậm rãi nhận lấy ly trà trong tay , uống hơi cạn sạch, nàng rất khát.

      Hiên Viên Vũ lặng lẽ nhận lấy ly trà trong tay nàng, lại rót chén nữa đưa tới cho nàng.

      Nàng cũng lên tiếng, nhận lấy uống hơi cạn sạch.

      Cho đến khi hai người tái diễn động tác này ba bốn lần, nàng mới thỏa mãn cơn khát.

      "Đây, đói bụng ." Đưa đĩa Quế Hoa Cao lên, chỉ nhàn nhạt câu.

      Nàng quả rất đói bụng, tự nhiên cũng tính toán khách khí, dù sao nàng cảm thấy nơi này có nguy hiểm, ít nhất tạm thời làm cho nàng cảm thấy có nguy hiểm. Mà nam nhân ở trước mắt, nàng cũng cảm thấy có thể khống chế mình.

      Loáng cái nàng ăn hết đĩa Quế Hoa Cao, trong tay, trong miệng vẫn còn lưu hương hoa quế. Ăn ngon, rất ngon, biết có phải là do đói bụng, nàng cảm thấy bánh Quế Hoa này chính là thức ăn ngon nhất mà nàng từng ăn.

      lại đưa bánh kê, bánh ngô, nước nho lên, rất nhanh lại bị nàng ăn như hổ đói, ăn sạch , cho đến khi ăn vô nữa mới thôi.

      "Cám ơn." Ăn xong rồi, còn phải cám ơn với , đây là thái độ làm người của nàng, nếu thể hồi báo chỉ có thể những lời cám ơn này thôi.

      Hiên Viên Vũ phát , nhìn nàng ăn cái gì cũng là loại hưởng thụ tốt đẹp, vốn chú ý đến việc nữ nhân ăn uống, nhưng duy nhất chỉ có nàng, khiến cho có chút mê muội.

      Thấy đáp lời, nàng rất kỳ quái nhìn về phía , lúc này mới phát ra vẫn nhìn mình chằm chằm, lộ ra ý tưởng **.

      Nàng cảm thấy mất hứng, nếu như là người khác, nàng sớm cho cái tát, hoặc là hung tợn cảnh cáo, nhưng cho mình ăn uống... thể làm gì khác hơn là nhịn chút.

      "Cám ơn, ta nghĩ, ta muốn cáo từ." Ăn uống xong cũng khôi phục sức lực, nàng từ giường đứng lên, khách khí và lạnh nhạt .

      Phản ứng đầu tiên của Hiên Viên Vũ chính là: " được, nàng thể , bắt đầu từ bây giờ nàng chính là người của trẫm, được đâu cả, theo trẫm trở về hoàng cung." Mặt của xị xuống, rất bá đạo tuyên bố.

      Tiêu Tương Phi nghe vậy, thu hồi nụ cười khách khí, sắc mặt càng lúc càng tối lại, ta đúng là biết điều, đối với khách khí chút, lại tiến thêm bước.

      "Ta, Tiêu Tương Phi, thuộc về bất luận kẻ nào, chỉ thuộc về bản thân ta." Nàng trịnh trọng , mặc kệ ngươi là cổ nhân, còn là hoàng đế, nàng đường đường là người đại, đường đường là cao thủ đặc công đại, còn sợ ngươi sao. Nàng có vũ khí, có khả năng ứng phó nha.

      "Từ xuống dưới vương triều Hiên Viên này, có cái gì mà phải thuộc về ta, nàng cũng ngoại lệ." vẫn bá đạo như cũ, cho phép nghi ngờ.

      Nàng lạnh lùng cười, ở bên ngoài cười nhưng trong lòng cười phản bác: "Chuyện cười, ta phải là người của vương triều Hiên Viên của ngươi, chẳng qua là cẩn thận rơi xuống cái chỗ này thôi, làm sao có thể là của ngươi?"

      "Bất kể là ai, rơi xuống cũng được, tới cũng được, đều là thuộc về vương triều Hiên Viên, thuộc về trẫm." Câu trả lời của Hiên Viên Vũ khiến nàng phát điên, thiếu chút nữa muốn rút súng bắn .

      Chương 26: Nhẫn nhục

      Beta: Vệ Tử Y


      Tiêu Tương Phi hổ là đặc công đẳng cấp, chỉ tức giận thoáng qua, rất nhanh trấn định lại. Nàng cố gắng khống chế lửa giận của mình, đặc công phải tỉnh táo vô tình có quá nhiều thất tình lục dục.

      “Nếu như ta theo ngươi” Nàng mỉm cười, giọng , đáng tiếc nụ cười chưa tới đáy mắt.

      Hiên Viên Vũ cũng hù dọa, thấy vẻ mặt của nàng như vậy cũng biết là nàng dò xét mình nhưng là hoàng đế làm sao để cho người khác chuyện đạo lí? “ có nếu như, nàng phải với trẫm” cuồng vọng , khí thế vương giả biểu nhưng tự lộ ra.

      Tương Phi lạnh lùng nhìn , khí thế cao ngạo cũng tản mát ra, nàng cũng chịu để người khác khống chế, quyết định của nàng cũng vì ai mà sửa đổi.

      “Muốn ta theo ngươi? Có thể, nhưng ngươi có thể cho ta cái gì? Vàng bạc châu báu? Địa vị hậu phi? Hay là…?” Nàng cố ý , cũng lộ ra vẻ mặt khinh miệt.

      Hiên Viên Vũ cau mày nhìn nàng, ràng cảm giác nàng phải là người như thế, phải là nữ nhân xem trọng quyền thế ái mộ hư vinh. Tại sao khắc sau lại cầu như thế? biết nàng muốn theo , có lẽ như vậy chỉ để thoát khỏi mà thôi, làm sao có thể dễ dàng buông tay cho được.

      “Chỉ cần nàng muốn trẫm đều làm được, vàng bạc châu báu, vinh hoa phú quý đều trong tầm tay” cam kết theo ý của nàng chỉ cần nàng theo .

      Tiêu Tương Phi hết ý kiến, tại sao nàng lại đụng phải loại vô lại này? là hết sức xui xẻo, trong lòng thầm buồn bã, nàng cũng trầm mặc lời nào.

      Lúc này bên ngoài truyền đến giọng trong trẻo của Viên Quân. “Hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo”.

      Hiên Viên Vũ nhìn nàng cái, trầm gọng . “Vào xong đoan đoan chính chính ngồi vào cái bàn bên cạnh nhìn ra ngoài.

      Viên Quân được cho phép đẩy cửa bước vào, liếc mắt cái liền phát Tiêu Tương Phi ngồi giường liền cười gật đầu với nàng cái.

      “Hoàng thượng, chúng ta nên quay về triều” cung kính , xác thực là sau khi trải qua kiện về bầy sói, lại càng hi vọng Hiên Viên Vũ ở lại trong cung, ít nhất cũng an toàn hơn so với bên ngoài.

      “Trẫm biết rồi, buổi chiều hồi cung” Hiên Viên Vũ đồng ý, ra cũng muốn nhanh chóng hồi cung, thu xếp tốt cho Tiêu Tương Phi.

      Viên Quân mừng rỡ lập tức . “Dạ, thần chuẩn bị” xong vội vàng lui ra khỏi trướng, chuẩn bị hồi cung.

      Tiêu Tương Phi mắt lạnh nhìn, đột nhiên thấy quyền thế là thứ tốt có thể làm cho tất cả mọi người phục tùng, có thể làm tất cả những chuyện ngươi muốn làm.

      “Trước tiên ngươi nghỉ ngơi chút rồi chúng ta hồi cung” Hiên Viên Vũ hòa ái với nàng, biểu ôn hòa sủng ái có thừa.

      Tương Phi đáp ngồi đấy biết nghĩ gì.

      Qua lúc lâu, cuối cùng nàng quyết định theo về hoàng cung. Nàng phải sinh tồn ở thời đại này, theo cũng là cách, mình cũng là cách. Nhưng nàng biết gì về thế giới này, hơn nữa nàng cũng có cái gì, mà hoàng đế này dù sao cũng dám làm gì nàng.

      Tại sao lại ngược đãi bản thân? Có thức ăn có đồ uống lại có người phục vụ, dù sao nàng cũng phải thi hành nhiệm vụ gì, coi như là kì nghỉ phép. Sống ở đâu hòa nhập ở đấy, hưởng thụ tốt cuộc hành trình ở nơi thời đại này , chừng nàng có thể tìm được đường về nhà.

      Sau khi quyết định, lại cảm thấy dễ chịu hơn nhàn nhã chờ đợi. Cuộc sống mới chờ đợi nàng. Nàng biết hậu cung của hoàng đế như thế nào? Có thể giống như tivi hay trình chiếu hay ? Tương Phi cũng có chút mong đợi.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 27: Vương triều Hiên Viên

      Beta: Vệ Tử Y



      Khi hồi cung, nàng được ngồi trong xe ngựa xa hoa, còn có bốn cung nữ hầu hạ, hưởng thụ thoải mái tựa như vị nương nương cao cao tại thượng.

      “Tiểu thư, người khát nước ?” Hỉ Nhi, trong bốn cung nữ nhàng cười hỏi, rất tò mò về nàng.

      Tiêu Tương Phi có hình tượng tựa vào gối mềm, cầm quả nho bỏ vào miệng lơ đễnh . “ khát, ta ăn nhiều hoa quả còn uống trà nữa chắc là phải nhà xí mất” Thiếu chút nữa nàng nhà xí thành nhà cầu, may là thu hồi kịp.

      Bổ nhào, bốn cung nữ bị nàng chọc nhịn được nhếch miệng lên cười ngừng, chỉ là động tác của bọn họ đều dùng khăn tay che, có thể thấy được đây là những cung nữ được giáo dưỡng tốt.

      “Còn bao lâu nữa chúng ta tới hoàng cung?” Tương Phi vén rèm xe ngựa lên ngắm nhìn bên ngoài, chỉ thấy bọn họ đường lớn, từ xa nhìn lại tựa hồ cách mấy dặm phía trước là cái tường thành cao lớn.

      Hỉ Nhi và những người khác che miệng cười, cung nữ khác tên Hoàn Nhi . “Tiểu thư, sắp đến rồi, vào đường lớn rất nhanh thấy kinh thành. Tiểu thư, người nhìn thấy chưa?”

      Để rèm cửa xuống nàng lười biếng . “Thấy rồi, rất hùng vĩ, đáng tiếc cho ta cưỡi ngựa, nếu nhìn được hơn”.

      Lúc đó nàng muốn cưỡi ngựa, ai ngờ Hiên Viên Vũ sống chết cũng chịu, muốn nhét nàng vào trong xe ngựa này cho nàng ngủ thoải mái.

      “Tiểu thư, các tiểu thư đều dễ dàng xuất đầu lộ diện, cưỡi ngựa ư? Cho nên người vẫn nên chết tâm thôi” Lá gan Dận Nhi rất lớn, bởi vì thấy nàng dễ gần nên dễ dàng chuyện.

      “Cũng chỉ có thể như vậy thôi” Mặt Tiêu Tương Phi đầy bất đắc dĩ mà đồng ý với ý kiến của nàng, vừa như có xương tựa gối mềm, dáng vẻ như sắp chết.

      Hỉ Nhi nhìn thấy nàng có vẻ vui, cảm thấy đành lòng vì vậy dụ dỗ . “Tiểu thư, người là người kinh thành phải ? Ta chưa từng thấy qua nữ nhân nào như vậy?”

      Bởi vì khi nàng mới xuyên qua toàn thân mặc y phục kì lạ làm cho trí nhớ của các nàng khắc sâu cho nên bọn họ tràn ngập tò mò và thần bí với thân phận của nàng.

      “Các ngươi cho ta nghe chút về vương triều Hiên Viên , lần đầu tiên ta đến đây nên cái gì cũng hiểu” Vừa nhắc tới chuyện này, nàng lấy lại tinh thần, bắt đầu có hứng thú, cái này gọi là biết người biết ta trăm trận trắm thắng.

      Bốn cung nữ thấy tinh thần nàng tốt lên, lập tức thể chối từ cho nàng biết mọi chuyện về Vương triều Hiên Viên.

      ra, tên vương triều Hiên Viên này gọi theo tộc Hiên Viên cũng chính là hoàng tộc. Nghe vương triều Hiên Viên này là do hoàng tộc Hiên Viên đánh chiếm từ kẻ khác liên miên mấy trăm năm mới sáng lập ra vương triều phồn vinh cường thịnh, trăm năm qua xuất tầng tầng lớp lớp nhân tài, cường đại đến cực hạn, người người an cư lạc nghiệp.

      Chương 28: Tiêu Tương Phi

      Beta: Vệ Tử Y

      Nơi có nhiều nữ nhân nhất trong thiên hạ chính là hậu cung của hoàng đế, nghe ba ngàn mĩ nữ chỉ là con số đại khái, chỉ sợ vạn cái tên ở trong này rồi.

      Tiêu Tương Phi đương nhiên biết, nàng cũng rất muốn thấy nữ nhân trong truyền thuyết của Hoàng đế, rất muốn xem các nàng tranh thủ tình cảm thế nào, thậm chí thủ đoạn cao minh ra sao.

      “Tiểu thư, trong hoàng cung có tam cung lục viện, 72 phi tần, các Tiệp Dư, Thái Nhân, Tài Nhân…. nhiều lắm. Tiểu thư, người cũng phải cẩn thận, ngàn vạn lần đừng đắc tội những chủ tử như vậy.” Hỉ Nhi có lòng tốt nhắc nhở, tiểu thư này là người hòa khí lại bình dị, là người nàng rất thích.

      “Đúng vậy, đúng vậy, người cũng cẩn thận đó.” Ba cung nữ kia cũng vội gật đầu phụ họa, giống như giờ nàng bị khi dễ rồi ấy.

      Tiêu Tương Phi che miệng cười ngừng, dám bắt nạt nàng? Đến Hoàng đế nàng cũng dám uy hiếp, cũng dám đánh, đường đường là đặc công còn sợ những nữ nhân này sao?

      “Đúng rồi, ta quên cho các ngươi biết, ta tên là Tiêu Tương Phi, các ngươi cứ gọi ta là Tương Phi .” Nàng đột nhiên nghĩ đến mình chưa giới thiệu tên mình cho các nàng ấy nên vội vàng . Kỳ thực là vì thói quen nghề nghiệp, nàng luôn luôn tên cho người khác biết, bản thân lấy biệt hiệu là 007.

      Khi nàng vừa xong, bốn cung nữ kia đều sợ hãi, đều nhìn nàng, cùng kêu lên thất thanh: “Tương Phi?”

      Nàng chân tướng gật đầu, cảm giác các nàng ấy cố gắng diễn đạt, vừa xong kêu tên của nàng rồi. “Đúng, về sau cứ gọi ta như vậy .” Nàng dương dương đắc ý .

      Bốn người Hỉ Nhi liếc mắt nhìn nhau cái, vẻ mặt thấp thỏm lo âu, lại có chút do dự. Cuối cùng Hỉ Nhi cũng khó xử : “Tiểu thư, bọn nô tì thể gọi người là Tương Phi.”

      “Vì sao?” Vừa nhàn nhã tự tại nằm xuống, nàng vội trừng mắt, cảm thấy chẳng có việc gì, cả tên của mình cũng thể gọi, là ý gì?

      “Tiểu thư bớt giận.” Hỉ Nhi vội vã , sợ hãi bất an nhìn nàng.

      Thảo Nhi luôn luôn lời nào giành : “Tiểu thư, trong hậu cung Tương Phi, hơn nữa Tương Phi rất lợi hại, nàng luôn luôn được Hoàng thượng sủng ái, cho nên...” Nàng dám tiếp nữa, ý tứ trong đó cần cũng biết.

      ra là thế. Nàng bừng tỉnh hiểu ra, ra bởi vì trong cung có người tên Tương Phi, cho nên nếu lại có Tương Phi nữa chẳng phải là phạm vào tối kỵ của vị Tương Phi nương nương kia sap, khó trách các nàng ấy sợ hãi.

      “Tên của ta là Tiêu Tương Phi, nàng tên Tương Phi kia có quan hệ với ta, trùng tên trùng họ, thiên hạ đầy. Ta ngồi thay đổi tên, sửa họ.” Nàng mặc kệ muốn để ý nhiều như vậy, nhìn ra được vị Tương Phi kia rất lợi hại.

      “Tiểu thư, tha cho bọn nô tỳ .” Hỉ Nhi, Nộ Nhi , Thảo Nhi, Hoàn Nhi lập tức bày ra vẻ mặt cầu xin , sợ hai bên phải người, bản thân sợ là phí sức lại có kết quả tốt.

      Nàng ra sức cười, nhìn bộ dạng mày ủ mặt chau của bốn tiểu nha đầu kia, nàng liền cảm thấy trời muốn sập xuống, làm cho nàng dở khóc dở cười.

      “Được rồi, được rồi. Chọc các ngươi thôi, gọi Tương Phi gọi Tương Phi nữa. Vậy gọi Phi Tử, Tiêu Phi, Phi Phi, thế nào?” Nàng hình như còn chơi chưa , đùa .

      Kết quả, lại làm bốn vị cung nữ hai mặt nhìn nhau, càng thêm dở khóc dở cười, biết trả lời thế nào. Sau đó, phát ra bộ dạng gian kế của nàng thành công.

      “Tiểu thư, người xấu.” Bốn người cùng kêu lên, ngây thơ .

      Lần nữa, càng khiến Tiêu Tương Phi cười lớn hơn.

      Chương 29: Hậu cung

      Beta: Vệ Tử Y


      Năm nữ nhân chuyện phiếm bên trong, rốt cục cũng đến kinh thành vương triều Hiên Viên, hoàng gia đúng là hoàng gia, chậm rãi, hơn nữa khua chiêng gõ trống, phái trọng binh ra canh giữ ở hai bên ngã tư đường, đoàn người hộ vệ thẳng đến hoàng cung.

      “Woa, kinh thành của các ngươi tệ.” Vừa nghe thấy bên ngoài nhiều tiếng động như vậy, Tiêu Tương Phi biết bọn họ vào trong thành, vội vàng xốc rèm cửa sổ lên nhìn ra ngoài.

      Hành động của nàng làm các cung nữ sợ tới mức vội vàng kéo nàng lại, hành vi cử chỉ mất thể diện như vậy, cũng phải là hành vi của tiểu thư khuê các hay phi tần trong cung.

      “Tiểu thư, thể để người bên ngoài nhìn thấy người.” Hỉ Nhi vội vàng dặn dò, sợ tới mức sắc mặt tái nhợt.

      Tiêu Tương Phi bị các nàng lôi kéo, hơn nữa lại như vậy, nhất thời mất hứng thú, tại xem cùng tối nay xem khác nhau nhiều lắm, vì thế nghe theo lời của các nàng, lại lười nhác nằm lại chỗ cũ.

      Bốn cung nữ thấy nàng như thế, ngược lại cảm thấy hành vi của mình tốt, đều đỏ mặt, vì bản thân cho nàng biết quy củ mà áy náy.

      “Tiểu thư, đừng trách bọn nô tì, đây là quy củ.” lâu sau, Nộ Nhi thào mở miệng đầu tiên, biết vì sao, đối mặt với nữ tử vô dục vô cầu như vậy, nàng cảm thấy đành lòng.

      sao, ta được làm cái gì, các ngươi cứ với ta là được rồi.” Nàng để ý, cười cười với các nàng: “Còn bao lâu nữa có thể vào cung?”

      Nghe , đường vào cửa cung sâu như biển, tường thành hoàng cung cao cao hùng vĩ, còn có tầng tầng mái hiên lầu các đỏ thắm, hoa viên như là mê cung, cung điện đếm được.

      Nhưng, rất nhiều người tiến cung, tập trung suy nghĩ, nghĩ tất cả các biện pháp, dốc hết của cải, cũng muốn mãn nguyện, cũng vọng tưởng bay lên đầu cành làm phượng hoàng.

      Đều , mĩ nữ trong khắp thiên hạ đều tụ tập đầy đủ ở hậu cung, lời này hẳn là giả. Tuyển tú hàng năm, tiến cống, hơn nữa các tiểu quốc phụ thuộc đưa mĩ nữ tới, có thể là muôn hình muôn vẻ, thiên hình vạn trạng, ganh đua sắc đẹp, giống như trăm hoa đua nở, vạn gia đua tiếng. Muốn có dạng gì có dạng đó, thanh tú, xinh đẹp, lạnh lùng, nhiệt tình như lửa, xinh xắn lanh lợi, cao lớn cường tráng.

      “Tiểu thư, cũng sắp đến rồi, tại nơi này hình như là đường cái phía Nam, tận cùng đó là hoàng cung, Tuyên Đức môn.” Hỉ Nhi tựa như đều rất quen thuộc bốn phía, vội vàng bẩm báo với nàng.

      Nàng gật gật đầu, nhàng thở dài hơi, nàng im lặng lâu như vậy, suy nghĩ lâu như vậy, sau này vào cửa cung, khẳng định rất náo nhiệt, có rất nhiều chuyện phải làm rồi.

      Nàng có chút chờ mong, cảm thấy chơi rất vui, lại có chút vô vị.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 30 : Nhập cung

      Beta: Vệ Tử Y


      Hoàng cung trải dài cả trăm dặm, xung quanh đều là kỳ hoa dị thảo, tuyệt sắc giai nhân, chim thú hiếm lạ. Kiến trúc trang nghiêm, cửa Chu Tước, Dao Trì, Long Phi Phượng Vũ, lên phong phạm của hoàng gia.

      "Hoàng thượng hồi cung." giọng nam trung khí mười phần, thanh vang dội trải dài trước đại điện hoàng cung.

      "Hoàng thượng, vạn tuế, vạn tuế vạn vạn tuế." Ngay sau đó là rất nhiều tiếng lễ bái vang tận mây xanh, kinh động đến lũ chim.

      Xe ngựa đột nhiên dừng lại, sắc mặt bốn cung nữ mừng rỡ, cùng kêu lên với nàng: "Tiểu thư, đến hoàng cung rồi."

      Tiêu Tương Phi miễn cưỡng ngồi dậy, thầm nghĩ, cũng đến. Dù sao tại gọi nàng xuống ngay, chắc phải đợi lúc mới gọi nàng đến.

      Đáng tiếc, ra nàng nghĩ sai rồi. Sau khi đợi mọi người hô to xong, Hiên Viên Vũ chỉ nhàn nhạt lướt nhìn mọi người, lại ngoài dự liệu của mọi người xoay người lại đứng sát ở phía sau chiếc xe ngựa thứ hai.

      Màn xe đột nhiên bị kéo lên, năm nữ tử phía trong cùng nhìn thấy người đến phía bên ngoài.

      "Xuống đây ." đưa cánh tay với những ngón tay thon dài ra, ánh mắt lại chuyên chú nhìn nàng.

      người nàng sớm thay y phục trước khi đến, bộ quần áo lụa mỏng màu trắng, phía thêu nụ hoa mai, búi tóc được vấn theo kiểu Phi Thiên điểm xuyết trâm hoa mai, nghiễm nhiên như vị mai hoa tiên tử.

      Tương Phi yên lặng, sửa sang lại trang phục người mình, sau đó mới đặt tay mình vào tay của , ưu nhã đứng dậy từ xe ngựa ra ngoài, đứng ở ngoài xe ngựa là phu xe.

      Rốt cuộc hớp ngụm khí khi nhìn thấy tình cảnh bên ngoài. Chỉ thấy nàng đặt tay ở trong tay Hiên Viên Vũ, cái tay khác đặt ở trước eo, nhìn cả đám người tới trước tiếp giá trợn mắt há hốc mồm.

      Chỉ thấy đại thần, cung tần phi, hộ vệ, cung nữ, ai kinh ngạc nhìn nàng. mặt mọi người có nhiều biểu cảm khác nhau, kinh ngạc, khó có thể tin, hiểu , kinh ngạc . . . . . . Trong khoảng thời gian ngắn mỗi người vẻ.

      Hiên Viên Vũ bị tư thái của nàng hấp dẫn, chưa bao giờ có nữ nhân dùng tư thái ngạo nghễ nhìn chúng sanh, khí chất cao quý thanh nhã xuất qua trong sinh mệnh của .

      Nàng điều bí , nàng là tiên nữ hạ phàm, là người tựa hồ có thể nắm giữ vận mạng chúng sanh.

      chỉ là Hiên Viên Vũ, hai người sớm biết nàng là Lâm Vân cùng Viên Quân hôm nay cũng thoáng chốc bị nàng đoạt mất hồn, thiếu chút nữa thất thần.

      ra Tiêu Tương Phi chỉ tò mò, nàng muốn nhìn hoàng cung này là thế nào chút, có hùng vĩ của Tử Cấm Thành Bắc Kinh hay , có mang cho nàng cảm giác quê nhà hay .

      Mọi người lại vì xuất của nàng mà trông đến buồn cười, người của nàng tản ra hơi thở khí chất đặc biệt, có lẽ là bởi vì bản thân là đặc công phải sẵn sàng với mọi tình huống, học thức, thủ nghệ, vũ khí, thêm nữa phải thông hiểu ngôn ngữ, phong tục tập quán của nhiều quốc gia, quan trọng nhất chính là tu dưỡng khí chất, cho nên khi thay y phục cung trang của vương triều Hiên Viên khiến cho nàng mang phong phạm của bậc mẫu nghi thiên hạ.

      Nàng là ai? Nghi vấn này nhanh chóng dâng lên trong lòng mọi người, lại nhịn được ngước nhìn vẻ chói mắt như nhật nguyệt của nàng.

      Chương 31 :Ghen Tức
      Beta: Vệ Tử Y

      Hoàng cung này rất lớn, lớn đến mức nàng phải ngồi kiệu bốn người khiêng mới khiến đôi chân ngọc của mình chịu tội. Giờ phút này nàng nhàn nhã tự tại ngồi đó, thưởng thức cảnh đẹp trong hoàng cung.

      Mà sau lưng dĩ nhiên là mười mấy cung nữ hộ vệ theo, đoàn người trùng trùng điệp điệp, thanh thế lớn, đến nơi được an bài cho nàng là cung Hướng Dương. Mà mười mấy cung nữ hộ vệ kia, dĩ nhiên là được phái đến để phục vụ nàng, để nàng sai bảo và trở thành người của nàng.

      Mỗi lần ngang qua cung lại có rất nhiều cung nữ hộ vệ tò mò ngắm, chỉ có điều thấy chủ nhân của họ.

      Tương Phi cảm thấy có gì thú vị, có cái gì hay mà nhìn, cứ làm như nàng là đại minh tinh, mà những người vây quanh ngắm nhìn giống như những fan cuồng ái mộ.

      "Nhìn xem, nàng là xinh đẹp." cung nữ hâm mộ , giọng cực , nhưng vẫn bị mọi người nghe được.

      "Trời ạ, giống như tiên nữ hạ phàm đấy." hộ vệ lộ gương mặt say mê, trợn to con mắt lớn của .

      "Ta chưa từng thấy qua nương nào có khí chất như thế." cung nữ cũng , chỉ là lời của nàng lập tức bị ngăn lại: " giọng chút, đừng để cho nương nương nghe thấy, nếu lại có thứ ngon để ăn." Nghe họ vội vàng khuyên can.

      "Nghe nàng ở cung Hướng Dương, là cung điện tốt nhất Hoàng Thành." người khác nhanh miệng như các cung nữ bát quái hâm mộ .

      Cung Hướng Dương? Tốt nhất? Trong lòng nàng có chút giật mình, có điều mình có thể ở nơi tốt nhất, cũng có gì tốt. Công việc kiếp trước phải liều mạng cực khổ như vậy. Chỉ sau khi nàng thực xong nhiệm vụ mới có thể xa xỉ bữa. Điều tốt đẹp nhất đầu tiên chính là ngủ giấc ngon, hoặc nghỉ phép, du lịch.

      Cung Hướng Dương? Nàng hết sức mong chờ có niềm vui ngoài sức tưởng tượng, thậm chí có chút chờ nổi.

      Cung nữ cùng hộ vệ của Tiêu Tương Phi bên này nghe được, mọi người cũng dương dương đắc ý, cười vui đến mức thể ngậm miệng lại được. Có phúc khí phục vụ vị phi tử tuyệt sắc như vậy, hơn nữa có thể thấy được hoàng thượng sủng ái chủ nhân nhà họ. Chỉ cần nhìn nhóm người ngựa này, còn có cung Hướng Dương kia, đủ để thấy hoàng thượng sủng ái nàng đến cỡ nào.

      Những lời này dĩ nhiên cũng lọt vào tai Tương Phi, khiến nàng cảm thấy buồn cười, bộ dáng của mình hình như được rất nhiều người mơ ước. Huống chi ở đại nàng chỉ có thể coi là loại trung bình, là loại nữ nhân đặc biệt, nhưng phải quốc sắc thiên hương, nghiêng nước nghiêng thành. đại kỹ thuật sửa sắc đẹp rất phát triển, muốn thành thế nào mà được? Muốn thành tiên, thành vấn đề, muốn trở thành khủng long càng dễ dàng hơn.

      Cả đoạn đường người của các đại cung nghị luận ầm ĩ, hâm mộ, đố kỵ, khinh thường, bất bình, tức giận, cao hứng, vui vẻ, giống như loại thực phẩm, tất cả trong mắt nang. Tương Phi chưa từng chứng kiến nhiều hỉ, nộ, ái, ố như vậy trong đời.

      "Nhìn nữ nhân kia, bộ dáng thanh cao hẳn có số bạc mệnh, khẳng định có kết quả tốt." biết là ai, lẩn trong đám đông, ra câu như vậy, từng chữ từng chữ đập vào tai nàng.

      Thanh cao bạc mệnh? Tương Phi im lặng nở nụ cười, nàng chết qua lần, nhưng lại thành xuyên qua. Bạc mệnh? Nàng cũng muốn xem chút, đến tột cùng là mệnh của ai mỏng hơn?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 32: Cung Hướng Dương.

      Beta: Vệ Tử Y


      Cả vườn Mẫu Đơn, hương khí hút hồn người mà trong cung nguy nga lộng lẫy, sắc ngói lưu ly, ngoài cửa cung đặt hai khối dạ minh châu cực lớn, đường lát đá ngọc, rèm cửa trong cung tung bay, ánh sáng chiếu rực rỡ từ Bắc sang Nam tản mát ra khí thế đắt tiền, xa hoa khiến mọi người nhìn rời mắt. Ba chữ cung Hướng Dương dùng các loại bảo thạch làm thành càng tăng thêm độ xa hoa.

      Hướng Dương…Hướng Dương, trách được lại gọi là Hướng Dương, ở dưới ánh nắng mặt trời tráng lệ, khác biệt cách độc đáo. Ban đêm cũng thua gì ban ngày càng có thêm phong tình khác.

      Cung Hướng Dương là cung điện xa hoa nhất, đẹp nhất trong hoàng cung, trách được lại khiến mọi người đố kị, hâm mộ lẫn oán giận. Cung Hướng Dương này đúng là phải là nơi nữ nhân trần tục có thể ở, quả là như tòa cung điện trời chỉ có tiên nữ mới có tư cách sống ở đây thôi.

      “Tiểu thư, đến cung Hướng Dương rồi” Hỉ Nhi vui mừng , dáng vẻ kiêu ngạo.

      Các cung nữ khác nhìn thấy cung Hướng Dương lại càng thêm vui mừng và kiêu ngạo, chủ tử của mình có thể ở nơi đẹp như thế, chứng tỏ địa vị rất cao lại có vẻ rất được hoàng thượng sủng ái. Ban đầu khi cung Hướng Dương được xây xong, tất cả phi tần hậu cung bất kể lai lịch thế nào, xuất ra bản lãnh gì cũng thể làm cho Hiên Viên Vũ gật đầu cho vào ở, mà nay chủ tử của mình vừa vào cung lại được an bài ở cung Hướng Dương, thân phận địa vị cần cũng biết.

      “Hoàng cung của ngươi tệ, rất lớn, rất đẹp. Đẹp có đẹp nhưng mấy người tuyệt sắc giai nhân kia vẫn đẹp hơn” Tương Phi vẫn còn đứng xe ngựa, giống như quân vương quan sát thiên hạ, tán dương hoàng cung và các phi tử tới trước tiếp giá.

      Hiên Viên Vũ thiếu chút nữa rớt con mắt xuống, nàng lại thấy hậu cung của đẹp hơn hoàng cung, làm cho trong khoảng thời gian ngắn biết trả lời như thế nào.

      “Đúng rồi, đêm nay ta ngủ chỗ nào?” Nàng nhớ tới vấn đề chỗ ở của mình vì vậy nhàn nhạt hỏi sau đó vui vẻ xuống xe ngựa.

      “Tối nay nàng ở cung Hướng Dương” Hiên Viên Vũ đáp lời chút nghĩ ngợi, thần sắc tự nhiên cũng có nửa điểm do dự giống như chuyện tự nhiên.

      Lời này vừa ra khiến cho mọi người trong cung Hướng Dương xôn xao trận đặc biệt là phi tần hậu cung, phóng ánh mắt đố kị hâm mộ tới hướng nàng. Lúc ấy nàng nghĩ cung Hướng Dương là nơi ở của hoàng hậu, lập tức lơ đễnh, bởi vì theo tính tình của nàng ở đâu cũng như nhau, chỉ cần có nơi ăn uống tốt nàng cũng để ý.

      tại khi đứng trước cửa cung Hướng Dương nàng mới hiểu tại sao những phi tử kia lại hâm mộ đố kị như vậy, nơi này phải là nơi cho người ở mà là nơi dành cho tiên trời ở. Còn nữa, giá trị của cung Hướng Dương trừ vị trí bên ngoài chỉ sợ nơi đây là tòa bảo khố.

      “Tiểu thư, chúng ta vào thôi” Cung nữ phía sau đồng loạt , ý tưởng của mọi người lại giống nhau.

      Nàng thấy sao cũng được “Được, chúng ta vào ” Sống ở đâu yên ở đấy, nàng cũng chẳng sợ ai huống gì chỉ là tòa cung Hướng Dương.

      nhóm người vui sướng vô cùng vào cung giống như “Già Lưu đến thăm đại quan viên” ( nhân vật và trích đoạn trong Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần).

      Chương 33: Phượng Hoàng

      Beta: Vệ Tử Y


      Nền đá bạch ngọc đủ làm cho người ta kinh ngạc, nhưng nhìn thấy kì trân dị bảo trong cung càng làm cho người ta cứng lưỡi. Chỉ bàn về chiếc ghế phượng hoàng đặt tại đại sảnh cũng là làm bằng vàng, bốn phía có mười viên dạ minh châu chiếu rọi tựa như phượng hoàng bay múa, câu hồn đoạt phách của người ta.

      “Oa… là đẹp” Các cung nữ phát ra tiếng kêu sợ hãi, trong lòng ngầm khẳng định đây là cung điện chỉ có hoàng hậu mới đủ tư cách ở. Phượng hoàng là tượng trưng cho hoàng phi, trong lòng các nàng hẹn mà cùng cảm thấy Tiêu Tương Phi chính là hoàng phi của vương triều Hiên Viên.

      Tiêu Tương Phi đứng trước mặt chim phượng hoàng tinh tế thưởng thức, lúc ở tại nàng thấy qua các loại trang sức đồ châu báu nhưng quả chưa từng thấy phượng hoàng xinh đẹp tinh xảo như vậy, hơn nữa còn là làm từ vàng, giá trị liên thành.

      “Chúc mừng tiểu thư” Hỉ Nhi bên cạnh nàng chúc mừng đầu tiên, những người khác cũng rối rít phụ họa theo.

      Tiêu Tương Phi nhìn Hỉ Nhi mà hiểu gì, chẳng lẽ là lấy được phượng hoàng giá trị liên thành như vậy? Chỗ ngồi này vẫn là cung Hướng Dương, tựa hồ tất cả đều đem theo được chỉ có thể để ngắm thôi.

      “Tiểu thư, có muốn vào bên trong tẩm cung xem chút ?” Nộ Nhi thể chờ đợi, nhìn sảnh cung bài biện xa hoa như thế, biết bên trong còn có kinh hỉ gì nữa.

      “Được” Nàng cũng quan tâm chỗ ngủ của mình, ngủ ngon mới có thể ăn ngon, có hoàn cảnh thoải mái người mới thoải mái.

      Đám cung nữ vây quanh nàng như sao vây quanh trăng sáng cùng tới hướng tẩm cung, trong lòng mọi người cũng rất tò mò, rốt cục bên trong có kinh hỉ thế nào đây.

      Tiêu Tương Phi cũng rất tò mò, tóm lại cung Hướng Dương này rất đẹp, là nơi mà tất cả các nữ nhân đều ao ước, quả là nơi trong mộng của các thiếu nữ ở trong cung.

      Họ vào bên trong rồi dừng bước. Đây là nơi cho người ở sao? , nếu là nơi cho tiên nữ cũng thấy quá mộng ảo. Chỉ thấy trong phòng ngủ, sa màn màu trắng phất phới, chính giữa gian phòng đặt giường gỗ thượng hạng khổng lồ, đầu giường là hai con phượng hoàng được làm bằng vàng giương cánh, trong mắt phượng hoàng là hai viên bảo thạch màu đen, lông vũ được tạo thành từ các loại bảo thạch khác, bốn viên dạ minh châu được trang trí ở bốn góc, mà bàn là Mẫu Đơn nở rộ.

      Miệng mọi người vẫn chưa khép lại, cho dù là cung nữ vào cung nhiều năm cũng chưa chắc có thể thấy nhiều kì trân dị bảo được điêu khắc tinh tế như thế.

      Ngay cả nàng cũng bị chấn động, lúc ở bên ngoài cũng chỉ thấy kinh ngạc, chỉ là lúc này thấy số lượng lớn như thế nàng thể chấn động vì giàu có của vương triều này.

      Giống như nằm mơ, Tiêu Tương Phi nhàng tới trước giường, hai con phượng hoàng kia càng làm cho nàng kinh ngạc hơn so với con phượng hoàng làm bằng vàng bên ngoài. Khắp nơi là vàng, bảo thạch dễ dàng gì thấy được. Hai con phượng hoàng giống nhau như đúc, bảo thạch đếm cũng hết, cái này cần có bao nhiêu bảo thạch, cần tay nghề rất cao siêu. lợi hại.

      “Tiểu thư, Tương Phi nương nương tới thăm người, nương nương chờ bên ngoài cung” Lúc mọi người quên hết tất cả, cung nữ canh giữ sảnh cung chạy vào báo.

      Tương Phi? Cái tên này khiến Tiêu Tương Phi tỉnh lại, tên cũng giống nàng chỉ là nàng biết nàng ta đến làm gì, muốn gặp mình? Hay là đến dò xét? Hay là nịnh bợ lôi kéo?

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 34: Bái phỏng

      Beta: Vệ Tử Y


      "Tiểu thư, Tương Phi nương nương tới, người mau ra nghênh đón thôi." Hoàn Nhi thấy nàng vẫn còn sững sờ, vẻ mặt nóng nảy thúc giục, những người khác thấy thế cũng liền vội vàng thúc giục theo.

      "Các người sợ cái gì, nhìn các người chút , nếu người tới là khách, sao ta lại hề thấy đạo lý, trừ phi ta thoải mái, hoặc là ta muốn gặp người nọ." Nàng cười híp mắt , cảm thấy đùa giỡn những người bên cạnh mình này rất vui.
      Nhưng, mọi người cũng cho nàng thoái thác, đặc biệt là Hỉ Nhi, bộ dạng càng thêm khẩn trương gần chết, vội vàng : "Tiểu thư, bất kể người thoải mái hay thoải mái, có muốn gặp hay muốn gặp, người có thể gặp bất luận kẻ nào, nhưng người nhất định phải gặp nàng ta."

      Những người khác cũng liền vội gật đầu phụ họa, sắc mặt mọi người tốt, tựa hồ tất cả ngọn nguồn đều là bởi vì Tương Phi nương nương trong miệng các nàng ấy, người tại muốn gặp nàng.

      "Được, ta gặp nàng ta chút." Nhìn thần sắc họ bất an, nàng quyết định gặp Tương Phi nương nương này, rốt cuộc đây là dạng nữ nhân gì.

      Dẫn cả đám cung nữ, toàn bộ có tâm tình thưởng thức trân bảo, chạy về phía tiền sảnh, xem Tương Phi nương nương tới thăm rốt cuộc là muốn dò xét cái gì.

      Nàng vừa tới tiền sảnh, nhanh chóng quét mắt nhìn người ở trong phòng lần, dựa vào bản lĩnh huấn luyện gặp qua là quên được, nàng lập tức phát trong cung Hướng Dương có nhiều thêm ba khách mời mà đến, dĩ nhiên chính là Tương Phi nương nương cùng cung nữ.

      Chỉ thấy nữ tử mặc bộ cung trang bằng lụa màu hồng nâu thêu hoa cúc, chải búi tóc song hoàn vọng tiên, tóc cắm hai cây trâm vàng khảm bảo thạch màu hồng, đôi khuyên tai phỉ thúy đỏ, duyên dáng sang trọng cẩn thận dò xét bài biện xa hoa trong cung Hướng Dương. mặt và trong đôi mắt thỉnh thoảng thoáng qua đố kỵ, khiến Tiêu Tương Phi mắt tinh, nhạy cảm và tâm tư cẩn mật bắt được.

      "Tham kiến Tương Phi nương nương." Sau lưng nàng, các cung nữ vừa thấy được nữ nhân này, liền chỉnh tề hướng về phía nữ nhân đẹp đẽ quý giá kia hành lễ, quả nhiên có đoán sai, nàng ta chính là Tương Phi nương nương đại danh đỉnh đỉnh.

      Vị Tương Phi nương nương kia chậm rãi xoay người, cao ngạo nhìn cả đám xuất ở trước cung sảnh, mà vị dẫn đầu kia là nữ nhân thanh nhã, chính là người nàng nhìn thấy lúc nghênh tiếp đế giá trở về hôm nay.

      Thanh lệ cao nhã, hào phóng có thừa, giơ tay nhấc chân cũng là khí thế hào hùng, làm người ta dám khinh thường, phía dưới khuôn mặt bình tĩnh kia, biết là nữ nhân như thế nào, lại làm đế giá che chở thích như thế, thậm chí còn ban cho tòa hậu cung mà phi tần tha thiết ước mơ, cung Hướng Dương.

      "Tiểu thư, mau bái kiến Tương Phi nương nương." Hỉ Nhi cùng Hận Nhi, Hoàn Nhi, bốn cung nữ bởi vì vẫn làm bạn với nàng lâu nhất, cũng thích tiểu thư bình dị gần gũi này, lúc này thấy nàng hiểu cấp bậc lễ nghĩa, gấp đến độ vội vàng giọng nhắc nhở nàng.

      Bái kiến Tương Phi nương nương? Nữ nhân này? Nàng cũng phải là người của vương triều này, tại sao phải hành lễ với nữ nhân? "Phi Phi lần đầu tiên gặp nương nương, nương nương tốt lành." Vì để các cung nữ khó xử, nàng bình tĩnh thong dong , kiêu ngạo cũng hèn mọn.

      Phi Phi? Tương Phi nương nương nghe có chút nghĩ ra được, chỉ là nàng ta cũng rất biết giả bộ ngu, cũng cao quý : "Muội muội cần đa lễ, tỷ tỷ thấy muội muội lần đầu tiên vào cung, sợ muội muội tịch mịch nhớ nhà, liền vội vàng đến thăm muội muội, xem chút có gì cần giúp tay."

      "Cám ơn nhiều, nơi này tất cả đều tốt, có cần gì cả." Nàng chỉ muốn ăn ngon ngủ tốt, cái gì cũng tốt, cái khác cần, tốt nhất cũng đừng tới quấy rầy mình. Trong lòng nàng nghĩ thầm, mặt ngoài cũng là gương mặt bình thản, trong miệng cũng rất là khách khí.

      Thân là đặc công nhất định phải biến sắc, lộ sơ hở, nhịn đến cùng.

      Chương 35: Tiêu Tương Uyển

      Beta: Vệ Tử Y



      "Tỷ tỷ." Lúc hai người ngươi tới ta , câu có nhiều hàm ý, tiếng nửa mừng nửa lo đột ngột vang lên trong cung Hướng Dương.

      Mọi người rối rít nhìn lại nơi phát ra tiếng , chỉ thấy hai người cung nữ Tương Phi nương nương mang tới, tiếng phát ra từ nữ nhân mặc áo màu xanh lá, nhưng thấy vẻ mặt nàng nửa mừng nửa lo lại còn có bộ dạng muốn khóc.

      Tương Phi nương nương giận dữ xoay người căm tức nhìn nàng, vừa muốn mở miệng mắng, ngờ lại thấy mắt nàng nháy nháy nhìn Tiêu Tương Phi trước mặt mình, lập tức thay đổi chủ ý.

      "Nô tài lớn mật, ngươi gọi ai là tỷ tỷ?" Mặc dù nàng ta mắng chửi người, nhưng là tự nhiên cũng có gì tức giận, tin nàng ta tốt số thế này.

      Tỷ tỷ? Tiêu Tương Phi càng thêm ngạc nhiên, nàng xuyên qua mà đến, muội muội từ đâu tới? Sợ rằng tiểu cung nữ trước mắt nhận lầm người rồi, nếu đây cũng quá đúng dịp.

      "Tỷ tỷ, , nương nương, nô tỳ gọi là nàng, tỷ tỷ của nô tỳ." Cung nữ mặc áo xanh lá kia liền vội vàng tiến lên, chỉ vào Tiêu Tương Phi .

      Lần này, tất cả mọi người trong cung ngạc nhiên, tiểu thư mới vừa vào cung này là tỷ tỷ của cung nữ mặc áo xanh? Đây cũng quá trùng hợp. Hay là cung nữ này nhận lầm người? Hay là mượn cơ hội thấy người sang bắt quàng làm họ? Hoặc tìm chủ cho mình lần nữa?

      "Vị nương này, ta biết ngươi, ta có người thân ở vương triều này, nhà ta chỉ có mình ta. Ta nghĩ, nhất định là ngươi nhận lầm người rồi." Tiêu Tương Phi ngạc nhiên trong chốc lát, nàng lập tức khôi phục thái độ bình thường, buồn cười , nàng cảm thấy cung nữ trước mắt nhất định là muốn mượn cơ hội nhận người thân để lên cao.

      "Đúng vậy, ngươi muốn có hoàng thân đến điên rồi , muốn làm tiểu thư đến điên rồi , chủ tử là người ngươi có thể nhận loạn hay sao? Tỷ tỷ của ngươi cũng đủ tư cách làm tiểu thư? Làm chủ tử cung Hướng Dương?" Tương Phi nương nương câu có hàm ý châm chọc khác, trách cứ cung nữ này phen.

      Cung nữ mặc áo xanh kia nôn nóng, nước mắt trong hốc mắt trực chảy ra. "Nương nương, nàng ta đúng là tỷ tỷ của ta, là người của Tiêu gia ta, là tỷ tỷ của ta." Nàng vội vàng biện hộ, hết sức gấp gáp.

      Tiêu gia? Cái chữ Tiêu này khiến Tiêu Tương Phi lại kinh ngạc lần nữa, nàng họ Tiêu, bốn cung nữ cũng biết, còn có người nào khác biết, làm sao nàng ta biết mình họ Tiêu. Vì vậy, nàng khỏi dung ánh mắt hoài nghi nhìn về phía Hỉ Nhi, bốn cung nữ sau lưng, nhưng đám người Hỉ Nhi đều lắc đầu cái với nàng, bày tỏ họ chưa cũng biết tại sao nàng ta biết nàng họ Tiêu.

      "Ngươi tên là gì?" Nàng lạnh nhạt cười .

      Cung nữ mặc áo xanh kia có lẽ là nghĩ tới nàng hỏi như thế, nhíu mày cái, nhưng rất nhanh liền : "Tỷ tỷ, tỷ nhớ tên của Uyển Nhi sao? Tiêu Tương Uyển, muội là muội muội tỷ, Tiêu Tương Uyển." Nàng ta rất nóng lòng, bộ dạng cũng rất khổ sở.

      Tiêu Tương Uyển? Đó phải là khác chữ cùng tên tuổi Tiêu Tương Phi của nàng sao? Quả tình nghi có nhà tỷ muội, ở đại, tên tuổi của rất nhiều người đều được sắp xếp theo gia tộc phổ.

      "Ta tên là Tiêu Tương Phi." Nàng mỉm cười trả lời "Nhưng ta có muội muội, ở vương triều Hiên Viên này ta có bất kỳ người thân nào."

      ", thể nào, tỷ tỷ, tỷ nhớ Uyển Nhi sao? Cha mẹ, tỷ cũng nhớ sao? Tỷ tỷ, tỷ tỷ." Tiêu Tương Uyển khổ sở hỏi tới, nước mắt tựa như chuỗi ngọc bị đứt, ngừng rơi xuống.

      Tương Phi nương nương thờ ơ lạnh nhạt, nàng hoài nghi nhìn Tiêu Tương Phi cùng Tiêu Tương Uyển trước mặt, càng nhìn càng cảm thấy họ rất giống hai tỷ muội.

      Chương 36: Phạt đánh (1)

      Beta: Vệ Tử Y


      “Ngươi nhận nhầm người rồi, ta phải là tỷ tỷ của ngươi” Tiêu Tương Phi cười phủ nhận, ở đại nàng cũng có huynh đệ tỷ muội, cha mẹ chết sớm, Tiêu gia chỉ còn mình nàng, làm sao có thể xuyên qua lại mọc ra thêm muội muội?

      Tiêu Tương Uyển ngừng rơi lệ nhìn nàng gì, lòng của nàng đau vì tỷ tỷ nhận ra nàng, tỷ tỷ cần nàng.

      Lúc này Tương Phi nương nương cũng cười “Đúng là, tiện tì lại dám nhận chủ tử là tỷ tỷ, tin này truyền ra ngoài phải làm tổn hại danh dự của muội muội sao?”

      “Tổn thương hay ta cũng chẳng sao, mấu chốt là ta có muội muội, nhà ta chỉ có nữ nhi là ta” Tiêu Tương Phi lạnh nhạt , để ý tới các nàng nữa xoay người tới chủ vị trong phòng khách.

      Tiêu Tương Uyển thấy thế lui ra phía sau dám nửa lời nhưng nàng vẫn nhìn chằm chằm bóng dáng quen thuộc, nàng nhìn nhầm, người kia đích thực là tỷ tỷ của nàng.

      “Điều này cũng đúng, chỉ là vài nô tài thấy người sang bắt quàng làm họ thôi, muội cũng cần để ý, trở về tỷ tỷ nhất định quản giáo lại bọn hạ nhân” Tương Phi nương nương ngoài cười trong cười .

      Nàng cười cười với Tương Phi nương nương, tất cả những việc này cũng liên quan gì đến nàng, dù sao phải người của nàng, nàng để ý đau lòng.

      Tương Phi nương nương thấy nàng tỏ vẻ gì trong lòng càng thêm tức giận, chiếm cung Hướng Dương lại được hoàng thượng cưng chiều vậy mà nàng còn biết thu liễm lại, ngược lại bảo trì sợ hãi quá ghê tởm.

      “Muội tốt số, mới vào cung được hoàng thượng sủng ái như thế, tỷ tỷ chúc mừng muội” Tương Phi nương nương gặp người tiếng người, gặp quỷ giả tiếng quỷ.

      “Cám ơn” Tiêu Tương Phi lạnh nhạt như cũ, muốn giải thích cái gì, nàng hơi mệt, hơn nữa cũng phải thi hành nhiệm vụ cần trưng bày vẻ mặt ôn hòa, tìm mọi cách nhân nhượng.

      “Nếu có việc gì khác ta muốn nghỉ ngơi” Tiêu Tương Phi chút nghĩ ngợi hạ lệnh đuổi khách, muốn giả dối nữa, cũng muốn mang mặt nạ sống qua ngày.

      Tương Phi nương nương kia ngờ nàng cũng thèm ứng phó với nàng ta, cảm thấy càng thêm buồn bực, sắc mặt được đẹp mắt “Vậy tỷ quấy rầy muội nữa” Nàng ta vội vã .

      “Tốt, còn việc nữa, ngươi cần cứ gọi ta muội muội này, muội muội nọ như thế, ta nhà ta chỉ có mình ta là nữ nhi, có muội muội cũng có tỷ tỷ, ngươi cũng phải là tỷ tỷ ta, về sau cứ gọi tên của ta Tiêu Tương Phi. Nhớ cho kĩ chớ gọi ta là muội muội, ta thích” Tiêu Tương Phi nghe hai chữ muội muội này liền nôn mửa, khi nàng ta vừa muốn nàng lại nhịn được .

      Lần này sắc mặt Tương Phi nương nương lập tức thay đổi, rốt cuộc nàng ta che giấu tức giận nữa lườm nàng cái, nổi giận đùng đùng dẫn người rời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :