1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 155: Hung thủ [1]
      Editor: Vệ Tử Y

      ", chuyện gì xảy ra? Sao cả cũng trúng độc? Biểu ca cũng thế." Tô Uyển Ngữ nghẹn ngào với Thái hậu nằm giường, nét mặt bi thương.

      Khí sắc Thái hậu cũng kém lắm, bởi vì trúng độc nặng, giải độc rồi chỉ cần điều dưỡng chút liền khôi phục.

      "Uyển Ngữ, đừng khóc, làm mọi chuyện đều vì ngươi." Thái hậu câu hai nghĩa , thân thiết kéo tay nàng, nhàng rung.

      Tô Uyển Ngữ kinh ngạc, tại sao Thái hậu tất cả là vì nàng như vậy? Nàng hiểu, chỉ là thông minh hỏi tiếp.

      ", Uyển Ngữ lo lắng cho ngài, nếu có ngài, Uyển Ngữ làm sao mà tốt được, ngay cả người thân cũng có." Nàng lo lắng nhất là cái này, nàng còn chưa được làm hoàng hậu, Thái hậu mà về trầu trời phải mọi việc nàng ta làm đều là công dã tràng sao?

      Thái hậu đương nhiên biết nàng nghĩ gì, vội vàng vỗ vỗ tay an ủi nàng: "Uyển Nhi đừng lo lắng, sớm chuẩn bị đường lui cho ngươi, tương lai của ngươi cần phải lo lắng. Ngươi coi như phải hoàng hậu, cũng là nữ nhân tôn quý nhất vương triều này." lời Thái hậu tựa hồ có hàm ý khác, nhưng nàng cũng làm , chỉ là nhìn nàng sâu. Lời của thái hậu trấn an được nàng ta, còn lo lắng nữa. Vì vậy nàng lại nghĩ tới chuyện .

      ", nghe nữ nhân kia sống nổi, nàng trúng độc có thuốc giải, chỉ là sau đó nghe được Lâm Vân cùng Viên Quân đưa ra khỏi cung tìm giang hồ Quái Y." Nàng đem tin tức hai ngày nay nghe ngóng được vội vàng ra, nghe tin Tiêu Tương Phi trúng độc có thuốc giải, nàng ta rốt cuộc cần lo lắng hậu vị của mình rồi.

      Thái hậu cũng ngạc nhiên, nét mặt vẫn bình tĩnh, có gì giống với người thân thiết của Tiêu Tương Phi cả. Bà lạnh lùng : "Nàng trúng độc, thiên hạ vốn có thuốc giải, coi như nàng chết được cũng chỉ chống đỡ qua được năm. Nếu chịu đựng năm, tư vị sống bằng chết, còn bằng chết sớm chút, dù sao sớm muộn gì cũng là chết."

      " người cũng biết ư, Uyển Nhi còn tưởng rằng biết?" Tô Uyển Ngữ quái lạ hỏi, hơn nữa hiểu bà làm sao lại hiểu cặn kẽ như vậy.

      "Thiên hạ này có chuyện gì mà ai gia biết?" Thái hậu khinh thị , bà cái gì cũng biết, cái gì cũng hiểu, bao gồm chuyện trúng độc này.

      Tô Uyển Ngữ gật đầu, nịnh bợ: "Thiên hạ này quả có chuyện gì biết, người là mẫu nghi thiên hạ bậc tôn quý nhất, ai dám gạt Thái hậu được." Nàng vuốt mông ngựa, tuyệt cảm thấy ngượng ngùng.

      Thái hậu liếc nàng, biết nàng nịnh mình nhưng tức giận, lại càng có gì vui bởi đây là bà ta thiếu nàng, bởi vì Tô Uyển Ngữ là. . . . . .

      "Uyển Nhi, ngươi thăm biểu ca , nên ở bên nhiều chút, như vậy có ấn tượng tốt với ngươi, biết ngươi tốt khi trở thành hoàng hậu cũng thuận lợi hơn." Thái hậu nhắm mắt lại phân phó, bà mệt mỏi muốn nghỉ ngơi, làm được bước này xem như thành công nửa rồi.

      "Dạ, , Uyển Nhi thăm biểu ca." Tô Uyển Ngữ liền vội vàng đứng lên, hành lễ với nàng, sau đó vội vàng lui ra tìm Hiên Viên Vũ.

      Chờ Tô Uyển Ngữ rồi, Thái hậu lại mở mắt nhìn theo, như có điều suy nghĩ.

      Chương 156: Hung thủ [2]
      Editor: Vệ Tử Y

      Tô Uyển Ngữ thân cẩm y hoa phục chạy tới chỗ Hiên Viên Vũ nhưng lại bị chặn ngoài cửa.

      "Nô tài to gan, dám cho bản tiểu thư vào thăm hoàng thượng, ngươi có đảm đương nổi tội ?" Tô Uyển Ngữ phách lối, khinh miệt nhìn chằm chằm thị vệ canh gác tẩm cung.

      Chúng thị vệ hai mặt nhìn nhau, bọn họ cũng biết nàng là người bên cạnh Thái hậu, hơn nữa hình như là nữ nhi Thừa tướng sủng ái, mấy năm nay vẫn được Thái hậu giữ bên người, là đại hồng nhân bên cạnh thái hậu, cũng được thái hậu mến nhất. Lúc ấy người người đều cho rằng nàng là ứng cử viên hoàng hậu, ai ngờ giữa đường lại nhảy ra Tiêu Tương Phi.

      "Tiểu thư, phải chúng tôi cho ngài vào, mà là tướng quân và Viên đại nhân phân phó, cho phép bất luận kẻ nào vào, hoàng thượng vẫn còn điều dưỡng, muốn tiếp kiến ai." Thị vệ cũng cố ý muốn làm khó mà là cấp phân phó, bọn họ thể thi hành.

      Tô Uyển Ngữ tức chết, hấp ta hấp tấp chạy tới thăm hoàng thượng lại bị đuổi ra, làm sao có thể tức được. "Là Thái hậu bảo ta tới, các ngươi còn dám ngăn cản sao?" Nàng tức giận mang Thái hậu ra, xem bọn còn dám ngăn cản hay .

      Lúc thị vệ còn do dự quyết, Viên Quân cùng Lâm Vân vừa đúng từ trong tẩm cung ra, thấy tình cảnh này, nhịn được tiến lên với Tô Uyển Ngữ: "Tiểu thư, hoàng thượng cần nghỉ ngơi, thể gặp ai, mong tiểu thư tha lỗi, mời ngày khác trở lại."

      "Được, được, các ngươi được lắm, bản tiểu thư bẩm báo Thái hậu." Tô Uyển Ngữ dậm chân tức giận, bỏ lại câu rồi vội vàng chạy .

      Nhìn nàng tức giận rời , Viên Quân như có điều suy nghĩ, sau đó vừa vừa với Lâm Vân: "Ngươi có phát Tô tiểu thư này rất giống Tiêu Tương Uyển hay ? Chỉ là Tô tiểu thư này có khí chất hơn chút, nhưng tính khí lại tốt." chỉ gặp Tiêu Tương Uyển lần, ấn tượng sâu.

      Lâm Vân lại càng chưa gặp, vì Tô Uyển Ngữ vẫn chỉ ở bên cạnh Thái hậu, rất ít xuất trong tầm mắt của mọi người.

      "Cái này ta cũng biết." Lâm Vân lắc lắc đầu.

      Qua mấy ngày thân thể Hiên Viên Vũ khôi phục hơn trước, sau khi biết Tiêu Tương Phi tung tích, nghe theo lời khuyên của Viên Quân, Lâm Vân tỉ mỉ tra tìm hung thủ. Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn

      Hiên Viên Vũ ngồi Long vị, suy nghĩ cẩn thận mọi chuyện phát tên hung thủ này giống như tuyệt lo lắng mình bị phát . Làm như vậy, là mục đích gì?

      "Người đâu, bãi giá Vị Ương Cung." nghĩ tới nghĩ lui, cảm giác mình nên thăm Thái hậu chút, về tình về lý, muốn xét xét nhân tiện an ủi người.

      Vị Ương Cung.

      ", biểu ca đến thăm ngài." Tô Uyển Ngữ khi biết tin Hiên Viên Vũ tới sớm ăn mặc trang điểm xinh đẹp.

      Thái hậu lại hưng phấn như nàng, nàng cảm thấy Hiên Viên Vũ có thể phát giác ra cái gì, bây giờ đến thăm có lẽ là muốn tìm kiếm chân tướng.

      Thái hậu trầm tư Hiên Viên Vũ tới bên ngoài, cho người thông báo rồi nhanh chóng đến trước mặt bà.

      "Mẫu hậu, ngài sao rồi? Là nhi thần bất hiếu, thể bảo vệ mẫu hậu." ngồi ở bên giường Thái hậu, nắm tay bà . Tiêu ๖ۣۜZKhang – Diễn ❄đàn Lê๖ۣۜZQuý Đôn

      Thái hậu vội vàng nhấc mình hiền lành mỉm cười với : "Mẫu hậu sao có thể trách ngươi, các ngươi đều ở chỗ mẫu hậu mà trúng độc, là người bên cạnh mẫu hậu sạch , mẫu hậu thực xin lỗi ngươi, cả Phi Nhi nữa." xong, đột nhiên rơi lệ .

      Chương 157: Chân tướng [1]
      Editor: Vệ Tử Y

      Vừa nhắc tới Tiêu Tương Phi, sắc mặt Hiên Viên Vũ liền ảm đạm, hồi lâu nên lời.

      "Phi Nhi rốt cuộc như thế nào? Ai gia nghe nàng mất tích?" Thái hậu sớm biết được tin tức, nhưng vẫn làm ra vẻ quan tâm.

      Hiên Viên Vũ gật đầu, thu lại tâm tình: "Mẫu hậu, nhi thần nhất định tìm Phi Nhi trở về . Lần này Nhi thần tới là muốn hỏi mẫu hậu, có biết hung thủ chưa? Vị Ương Cung có phải có người nào đó chúng ta biết hay ?" rất nghi ngờ.

      Thái hậu cũng nghiêm túc gật đầu, lời ra làm kinh hãi: "Hoàng thượng cần lo lắng nữa, ai gia hạ lệnh xử tử tất cả cung nữ Vị Ương Cung. Mặt khác, tổng quản phái người mới tới."

      "Chuyện này sao trẫm biết?" Hiên Viên Vũ giật mình, hơn nữa cảm thấy hành động lần này quá kinh khủng, coi như là nhất quốc chi quân, cũng dễ dàng hạ lệnh giết nhiều người như vậy.

      "Ai gia cũng là muốn làm cho ngươi quá lo lắng, sợ ngươi lo lắng an nguy của ai gia, cho nên ai gia liền tự chủ trương." Thái hậu chút cũng cảm thấy ổn, là sợ lo lắng, kì thực. . . . . .

      Hiên Viên Vũ trầm mặc, tin tưởng chuyện tuyệt đối đơn giản như vậy, Thái hậu làm như vậy là quá khả nghi rồi. Nhưng, bây giờ gì cũng muộn, người giết, còn có thể hỏi ra cái gì?

      lát, Hiên Viên Vũ vội vã rời , còn muốn đến chỗ khác, trừ nơi đó còn có thể tra được cái gì.

      Đợi rồi, Thái hậu liền từ giường ngồi dậy, nhìn theo hướng lâu, lâu đến mức Tô Uyển Ngữ cũng cảm thấy kỳ quái. Tiêu ✲✲Khang✲Diễn∞ đàn ✰Lê Quý Đôn

      ", thế nào?" Nàng tò mò hỏi.

      Thái hậu lặng yên thở dài, bà biết có nên cho nàng biết hay , nhưng mà chuyện này sớm muộn nàng cũng biết. "Uyển Nhi, cho ngươi biết." vỗ vỗ bên cạnh giường, ý bảo Tô Uyển Ngữ ngồi xuống, sau đó đuổi tất cả cung nữ ra ngoài tẩm cung.

      Tô Uyển Ngữ rất kỳ quái, nhưng vẫn nghe lời ngồi xuống.

      Thái hậu ngơ ngác nhìn nàng lúc lâu, cuối cùng vòng tay ôm lấy nàng giọng khóc ồ lên. Nhất thời Tô Uyển Ngữ bị dọa biết làm sao, biết nên an ủi như thế nào.

      Bên kia, Hiên Viên Vũ thể tiếp tục chờ đợi, nhất định phải tìm ra hung thủ, nhất định phải hung thủ giết chết kia, như vậy mới có thể phụ lòng Phi Nhi.

      Đêm đến, thay long bào bằng thân thường phục len lén ra khỏi hoàng cung, tới tòa biệt viện, trước khi vào nhân lúc bốn bề vắng lặng, từ trong ngực lấy ra thứ đồ, đeo lên mặt. Nếu Tiêu Tương Phi giờ phút này nhìn thấy mặt nạ kia, nàng nhất định có thể nhận ra, Hiên Viên Vũ lại chính là Độc Lang.

      Chỉ thấy Độc Lang vào biệt viện, lập tức có ít người theo, bao gồm Hoàn Nhi. Tất cả mọi người cung kính tới đại sảnh, nhìn Độc Lang ngồi lên ghế chủ vị.

      "Thủ lĩnh, có gì phân phó thuộc hạ?" địa vị Hoàn Nhi ở trong tổ chức cũng cao, lúc này cung kính hỏi.

      Độc Lang liếc mắt nhìn người phía dưới : "Gần đây trong hoàng cung hoàng thượng, Thái hậu cùng Tiêu Tương Phi trúng độc, mọi người có biết chuyện gì xảy ra hay ?" Tiêu ✲✲Khang✲Diễn∞ đàn ✰Lê Quý Đôn

      Mọi người hai mặt nhìn nhau, chuyện này quả có nghe thấy, chỉ là cũng giới hạn trong nội bộ, dân chúng bên ngoài căn bản biết, nếu thiên hạ đại loạn.

      "Thủ lĩnh, thuộc hạ lấy được tin, Tây Vực Đột Bát Hỏa hôm nay đến kinh thành, là đến tìm Tiêu Tương Phi ." Đột nhiên nam tử cao giọng .

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 158: Chân tướng [2]
      Editor: Vệ Tử Y

      Đột Bát Hỏa sao lại tới? Độc Lang có chút ngạc nhiên, vậy mà câu tiếp theo càng làm cho kinh ngạc: " tìm đến thủ lĩnh." Người nọ đem câu trọng điểm ra sau cùng.

      muốn đến tìm mình? Tại sao? Bởi vì hiểu thân phận chân chính của mình? Hay bởi vì tổ chức tình báo Độc Lang này? Độc Lang rơi vào trầm tư.

      Lúc này, Hoàn Nhi lại đứng dậy cung kính thưa: "Thủ lĩnh, thuộc hạ điều tra, việc Thái hậu, hoàng thượng và Tiêu Tương Phi trúng độc cũng phải từ bên ngoài truyền vào, càng phải là người ngoài gây nên. Thuộc hạ nghe Thái hậu sau khi giải độc lập tức hạ lệnh đem tất cả người của Vị Ương Cung xử tử, cho nên thuộc hạ lớn mật cho là, Thái hậu có khả năng là hung thủ, bởi vì hành động của bà ta quá lộ liễu."

      Hoàn Nhi vừa xong, lập tức khí bùng nổ, ngờ Thái hậu độc như thế, sau khi hạ độc lưu người sống, chỉ sợ tra ra mình .

      "Chỉ là, kỳ quái ở chỗ, nếu Thái hậu làm như vậy kì thực tự làm lộ mình, trừ phi nắm chắc hoàng thượng giết bà ta, hoặc bà ta biết làm như vậy hoàng thượng làm gì được mình." Hoàn Nhi ngay sau đó phân tích.

      Độc Lang vừa nghe, chậm rãi gật đầu, hoàn toàn đồng ý ý kiến của Hoàn Nhi, bởi vì ban đầu cũng là nghĩ như vậy, với lại có chuyện liên quan đến Tiêu gia mà vẫn tra được. Thảm án Tiêu gia diệt môn, cũng phải hoàng thượng hạ chỉ, mà là Thái hậu hạ chỉ, lúc ấy còn cảm thấy kỳ quái, cũng chỉ là thương nhân giàu có phương, hơn nữa còn là thân thích của Thái hậu, sao đột nhiên trở mặt, lại còn tru di cả tộc. Vì vậy, liền thầm điều tra, nhưng chỉ tìm được chút dấu vết, cũng thể xác định, xem ra tất cả bí mật đều ở người Thái hậu.

      Trong lúc suy nghĩ mông lung bên ngoài thông báo, Đột Bát Hỏa tới.

      "Mời đến thư phòng." Độc Lang hạ lệnh để mọi người tra xét còn mình mang theo Hoàn Nhi tới thư phòng.

      lát sau, Đột Bát Hỏa xuất trong thư phòng. khách khí quan sát căn phòng chút, Đột Bát Hỏa thẳng vào vấn đề: "Độc Lang huynh, phải là lần đầu tiên gặp mặt, lần này ta tới cũng nhảm, ta muốn chỗ của Tiêu Tương Phi."

      Độc Lang trầm mặc hồi lâu, phất tay bảo Hoàn Nhi ra ngoài, sau đó từ từ quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ bình tĩnh : "Tin tức này có thể đưa cho ngươi miễn phí, bởi vì ta trừ cái này ra, cũng biết đâu tìm nàng."

      "Ngươi ." ngờ Độc Lang thu tiền, điều này làm Đột Bát Hỏa cảm thấy kinh ngạc, nhưng kinh ngạc chỉ là tạm thời, rất nhanh liền hỏi tới.

      "Sau khi nàng trúng độc, thái y trong cung kết luận có thuốc giải, vì vậy Viên đại nhân cùng Lâm đại nhân đưa nàng đến chỗ Quái Y, được Quái Y tạm thời áp độc nhưng thể giải độc. Cuối cùng, quái tăng mang nàng từ chỗ Quái Y. Quái Tăng kia để lại câu, nàng phải người nơi này, cần phải trở về, hữu duyên tự nhiên trở lại." Độc Lang đến đây tâm tình vô cùng nặng nề.

      Đột Bát Hỏa nghe vậy, trầm mặc , hồi lâu, đứng lên ra ngoài. "Vô luận là chân trời góc biển, ta nhất định tìm được nàng." Trong gió truyền đến lời của .
      Dưới mặt nạ Độc Lang đột nhiên cười khổ thôi, đúng vậy, vô luận chân trời góc biển, cũng tìm được nàng, chỉ có nàng mới là người duy nhất mình .

      Phân phó công việc cho người dưới đâu đấy, vội vàng chạy về hoàng cung, biết phải tìm ai để có đáp án, trước kia vẫn muốn cùng người đó xung đột bởi vì cảm ơn, bởi vì muốn thương tâm, nhưng hôm nay khác, tại sao bà ta có thể đối với mình như vậy?

      Chương 159: Ly miêu tráo thái tử [1]
      Editor: Vệ Tử Y

      Hiên Viên Vũ vội vàng chạy về hoàng cung trời còn chưa sáng, cũng buồn ngủ, ngồi long ỷ nhìn hoàng cung to lớn đến phát ngốc.

      , hay là ? Trong lòng thầm giằng co, biết mình có muốn quyết liệt với bà hay . Nhưng chuyện đến ngày hôm nay, chỉ e bà ta cũng biết sớm muộn cũng xảy ra, chắc sớm có chuẩn bị rồi.

      Khi ngừng đấu tranh tư tưởng, trời dần dần sáng, khi Viên Quân Lâm Vân đứng trước mặt chợt cảm thấy giống như qua rất nhiều năm.

      "Hoàng thượng." hai người kinh ngạc khi hoàng thượng ngủ, gương mặt mệt mỏi nặng nề.

      Hiên Viên Vũ gật đầu, cho cung nữ thị vệ thái giám lui cả xuống, ngưng trọng : "Trẫm rất nghi hoặc, biết nên làm sao đây?"

      Hai người cả kinh, họ chưa từng thấy qua hoàng thượng ảm đạm như vậy. "Hoàng thượng, thần vĩnh viễn ủng hộ hoàng thượng, vĩnh viễn đứng ở phía trước hoàng thượng, vì hoàng thượng phân ưu." Viên Quân cùng Lâm Vân song song cung kính , hết sức trịnh trọng.

      "Được, có những lời này của các ngươi, trẫm an tâm." Hiên Viên Vũ rất cảm động, quả nhiên là hảo huynh đệ, vì vậy liền đem suy đoán của mình cùng những chứng cứ thu thập được cho họ.

      Hai người càng nghe càng kinh ngạc, càng nghe càng căm phẫn. Cuối cùng, hai người nhất trí quyết định, để Lâm Vân nắm giữ binh quyền trong tay người khác còn Viên Quân khống chế đại thần trong triều, sau đó mới ngả bài với Thái hậu.

      Ba người mưu đồ lâu, bắt đầu chia ra hành động, mặc dù chỉ là khống chế phần , nhưng phải sớm chiều là có thể hoàn thành.

      Rất thuận lợi, bảy ngày sau, Viên Quân Lâm Vân bí mật thu hẹp binh quyền và an bài khống chế số người, chờ cùng nhau vấn trách Thái hậu.

      "Hoàng thượng, chúng ta thôi." Tất cả chuẩn bị sẵn sàng, hai người ở trong ngự thư phòng cung kính với Hiên Viên Vũ, Lâm Vân sớm thầm nắm giữ hoàng cung.

      Hiên Viên Vũ gật đầu, rốt cuộc đợi được ngày hôm nay, nội tâm có chút khổ sở, bởi vì biết chân tướng là cái gì, có thể khiến cả đời hối hận hay .

      Vị Ương Cung, Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ an tĩnh ngồi ở chủ vị, nàng mơ hồ cảm thấy mưa gió muốn tới, nhưng lại vô cùng an tĩnh. Nên tới cuối cùng cũng tới, trốn cũng trốn thoát, bà trốn hơn hai mươi năm, lúc này cũng nên dừng lại thôi.

      Lúc này Hiên Viên Vũ mang theo Viên Quân cùng Lâm Vân, lặng lẽ vào tẩm cung, bất ngờ xuất trước mặt Thái hậu và Tô Uyển Ngữ.

      "Hoàng thượng. . . . . ." Tô Uyển Ngữ kinh ngạc, che cái miệng nhắn, thể tin được. Nàng cảm giác hôm nay đúng, vô cùng đúng, giống như có chuyện gì muốn xảy ra.

      Thái hậu lại bình tĩnh như cũ, chỉ nhìn Hiên Viên Vũ : "Ngươi rốt cuộc tới, ai gia còn suy nghĩ, ngươi nhịn tới khi nào mới đến hỏi ai gia."

      "Thái hậu biết trẫm muốn biết cái gì." Hiên Viên Vũ tới bên cạnh nàng, ngồi xuống, Lâm Vân Viên Quân mỗi người hộ vệ bên.

      Thái hậu nhìn họ chỉ chăm chú nhìn Hiên Viên Vũ, nhi tử bà dưỡng dục hơn hai mươi năm, , là thay người khác dưỡng dục hơn hai mươi năm.

      "Ngươi muốn biết, ai gia đều cho ngươi biết." Thái hậu quá bình tĩnh, bình tĩnh đến làm cho người ta sợ, tuyệt giống nữ nhân.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 160: Ly miêu tráo thái tử [2]
      Editor: Vệ Tử Y

      Tim Hiên Viên Vũ đập thình thịch, từ khi đăng cơ đến nay chưa từng kích động khẩn trương như vậy.

      "Xin Thái hậu cho trẫm." nỗ lực đè xuống nhịp tim, trấn định .

      Thái hậu nhìn kỹ, bí mật giấu kỹ nhiều năm hôm nay rốt cuộc phải mở ra. Nàng biết sớm muộn có ngày này, chỉ là nó đến quá nhanh.

      "Ngươi phải là con trai ruột của ta." Thái hậu bật câu như vậy, làm mọi người có mặt kinh hãi, chỉ có Hiên Viên Vũ tương đối trấn định, nhưng quả đấm nắm chặt làm bại lộ. Câu tiếp theo lại càng làm mọi người kinh hãi : "Tô Uyển Ngữ mới là nữ nhi ruột thịt của ta, nàng là công chúa Hiên Viên vương triều."

      Tô Uyển Ngữ muốn hôn mê, nàng chấn kinh đến biết phản ứng như thế nào, đầu tiên người nàng thích lại phải hoàng thượng chân chính, sau đó lại biết người mình luôn miệng gọi bằng chính là thân sinh mẫu thân, mình mới chính là người thừa kế vương triều này, công chúa chân chính.

      "Ta, , , mẫu hậu, chuyện này, đây là sao?" Tô Uyển Ngữ run rẩy nhìn Thái hậu, nước mắt tí tách rơi xuống.

      Thái hậu thương tiếc nắm tay nàng, lòng chua xót dứt, trịnh trọng gật đầu, con của bà, nữ nhi ruột thịt. Hốc mắt bà khỏi ướt, phải bà độc ác, mà là hoàng cung ăn thịt người này ép bà thể làm như vậy.

      "Ta là công chúa, như vậy cha mẹ ta? Người Tiêu gia có quan hệ gì với ta?" Tô Uyển Ngữ, , phải là Hiên Viên Uyển Ngữ hỏi, tại sao nàng cùng họ ở cùng nhau?

      ra đây cũng là điều Hiên Viên Vũ muốn hỏi, như vậy chuyện Tiêu gia là sao? Nếu thay Thái hậu dưỡng dục công chúa, tại sao lại muốn giết cả nhà người ta? Chẳng lẽ vì diệt khẩu? hay là. . . . . . , dám nghĩ tới, sợ còn có nguyên nhân tệ hơn.

      Thái hậu xoay đầu nhìn Hiên Viên Vũ, lạnh lùng nhìn , bà xem như nuôi , vốn tưởng rằng chung đụng nhiều năm như vậy rồi, nhất định cùng mình rất thân, nhưng là vạn vạn ngờ, phải máu mủ chính là thân thuộc.

      "Tiêu gia, thay ai gia dưỡng dục công chúa, ai gia cũng thay Tiêu gia dưỡng dục con của bọn họ, còn để con trai họ thành đương kim hoàng thượng, ai gia đối với họ rất tốt rồi." Lời của Thái hậu khiến mọi người trợn mắt há miệng, đặc biệt là Hiên Viên Vũ, vụt đứng lên, vẻ mặt khiếp sợ.

      "Năm đó, ai gia vì vị trí hoàng hậu, mới đem vừa tiểu công chúa sanh hạ len lén tìm gia đình tráo đổi con trai, lại cho gia đình kia nhiều vàng bạc châu báu, rốt cuộc khiến họ trở thành cự phú phương. . . . . . ." Thái hậu làm bộ bố thí ra.

      "Sau đó, bà liền giết họ, sợ họ làm lộ bí mật cho thiên hạ biết ?" Hiên Viên Vũ lạnh lùng , tại , Tiêu gia là thân nhân của , ra họ Tiêu, thân nhân của đều bị vì nữ nhân tư lợi này giết, thế mà lại biết gì cả. hận, giận.

      Thái hậu cũng lạnh lùng nhìn , cũng bởi vì giết thân nhân của mà hối hận, hay sợ hãi. " sai, ai gia cho họ cẩm y ngọc thực, lại cho họ vinh hoa phú quý nhiều năm như vậy, bọn họ cũng nên thỏa mãn. Bọn họ nuôi hài nhi của ai gia, ai gia cũng nuôi con của họ, hơn nữa giúp con của họ ngồi lên Long vị, kết quả như thế, dùng mạng của họ trả là đáng giá." Thái hậu làm như mình bị thua thiệt, giọng điệu vô cùng cuồng ngạo.

      Chương 161: Đại Kết Cục 1
      Editor: Vệ Tử Y

      "Vậy bọn họ đáng chết sao? Nếu như phải là bà, bọn họ tình nguyện mang theo con trai của mình, dù sống khổ cực cũng tốt hơn việc cốt nhục phân ly. Bọn họ thành toàn cho bà, giữ gìn bí mật này, để cho nữ nhi của bà hưởng cẩm hoa ngọc thực, chút cũng thua thiệt. Là bà, là bà, là bà mắc nợ họ, chính bà mới phải trả món nợ này, chính bà mới là người đáng chết nhất." Hiên Viên Vũ tức giận nhịn được, chỉ vào Thái hậu tức giận quát.

      Cha mẹ ruột của , tất cả thân nhân của , tất cả đều bị tư tâm của bà ta mà chết, thậm chí ngay cả bọn họ trông như thế nào cũng biết, thậm chí biết đến hữu của họ, biết họ cùng có quan hệ máu mủ.

      Bà ta sao có thể. . . . . . , tại sao có thể như vậy, bà ta quả phải là người, nữ nhân ghê tởm này, hận chết bà ta. Còn nhớ từ được dạy làm sao để đoạt ngôi vị hoàng đế, cuối cùng để bà ta như nguyện trở thành hoàng hậu, Thái hậu.

      "Ha ha ha, ta đáng chết, ta đáng chết, nhưng có ta, ngươi trở thành hoàng đế sao? Ngươi cao cao tại thượng? Ngươi có được vương triều này? Hừ, đừng lật mặt nhận người." Thái hậu vừa cười lạnh, vừa vô liêm sỉ mà .

      "Bà cho rằng ta muốn làm hoàng đế chó má này? Ta còn bằng sảng khoái tiêu dao . Nếu bà muốn ngôi vị hoàng đế này, tại ta liền đem nó tặng cho mẹ con các người, để cho các ngươi làm ." kéo long bào người xuống, ném tới trước mặt hai mẹ con họ.

      Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ nhất thời ngây người, hai mẹ con họ có năng lực nắm giữ vương triều này, càng thể dùng diện mạo này lên đài.

      "Hoàng thượng, vạn vạn thể, ngài thể bỏ mặc bách tính lo, càng thể tiện nghi cho hai nữ nhân này, hơn nữa hai nữ nhân này cũng xứng lãnh đạo Hiên Viên vương triều chúng ta, ngày sau bọn ta chắc chắn công bố thiên hạ việc ác của họ để cho vạn dân phỉ nhổ. Mong hoàng thượng nghĩ lại." bọn Viên Quân vội vàng quỳ xuống, cao giọng thỉnh cầu.

      Kết quả này ai cũng ngờ nhưng thái hậu lại nghĩ tới, bà ta biết ngày như thế, bà chưa bao giờ có ý nghĩ may mắn như thế, chỉ là vẫn nghĩ kết quả phải tốt hơn kết cục này.
      Hiên Viên Vũ tức giận chịu nổi, trong ngực ngọn lửa phẫn nộ, nhưng vẫn còn nhớ vấn đề quan trọng : "Ngươi, ta, Phi Nhi trúng độc, chỉ sợ cũng là ngươi gây nên. Ngươi đối với chính mình cũng xuống tay ác độc là muốn cho ta nghi ngờ ngươi mà thôi."

      Thái hậu gật đầu, nhất thời như già thêm nhưng như cũ duy trì uy nghiêm của mình: "Nàng chỉ cũng chỉ là con dê thế tội, ai bảo nàng họ Tiêu, ai cho ngươi nàng, hơn nữa muốn lập nàng làm hậu." Tất cả đều là do số mệnh Tiêu Tương Phi tốt, nên xuất .

      "Coi như có nàng, ta cũng lập nữ nhi của ngươi làm hậu, ngươi vĩnh viễn chết tâm ." oán hận , tính tình mẹ như vậy con làm sao mà tốt được? xong lại đột nhiên nhớ tới cái gì, tà tà cười. "Hôm nay, trẫm vẫn là hoàng thượng, trẫm có thể phong nàng làm công chúa, Thái hậu nên biết, trẫm có quyền làm chủ chuyện lớn hôn nhân của công chúa."

      Thái hậu cùng Tô Uyển Ngữ vừa nghe, sắc mặt lập tức đại biến, tức giận nhìn , đặc biệt là Thái hậu lập tức muốn nhào lên. Nhưng nàng thể như nguyện, bị Lâm Vân ngăn cản.

      Hừ, các ngươi cứ chờ ta trả thù . Hiên Viên Vũ nhìn thoáng qua các nàng, phân phó Lâm Vân Viên Quân bên cạnh: "Từ hôm nay trở , Thái hậu và công chúa được bước ra tẩm cung này nửa bước, chờ trẫm tìm được phò mã cho công chúa mới có thể rời cung."

      Lần này, sắc mặt Thái hậu tái nhợt, ngã ngồi ở ghế, lâu được.

      Chương 162: Đại Kết Cục [2]
      Editor: Vệ Tử Y

      "Chị Phi, hơn năm qua chị ở đâu ?" Lam Lan rốt cuộc nhịn được hỏi, năm trước, cùng chị Phi ở đảo Bali du lịch, nhưng mới chỉ ngày thấy đâu, ngay cả Tiếu Cương tìm mọi quan hệ mà vẫn như bốc hơi tăm tích.

      Tiêu Tương Phi mỉm cười nhìn Lam Lan, trầm mặc , thể ra mình ở đâu, đây là chuyện người đại cách nào tiếp nhận.

      "Lan Lan, đừng hỏi, nếu có thể ấy tự nhiên ." Tiếu Cương vỗ vỗ bả vai Lam Lan, ý bảo nên ép hỏi.

      Lam Lan nghe vậy, thể làm gì khác hơn là bĩu môi, cũng là quan tâm chị, Tiêu Tương Phi sau khi mình mất tích Lam Lan rất khổ sở, biết làm sao, may là có Tiếu Cương chăm sóc.

      Tiêu Tương Phi vẫn mỉm cười, trong lòng rất cảm kích Tiếu Cương.

      "Chị Phi, chị biết ? Giờ em cũng là đặc công rồi, chẳng qua là trong thời gian học tập, Tiêu đại ca , chị là đặc công giỏi nhất, cho nên chị nhất định phải đem toàn bộ những gì mình biết dạy em đấy." Lam Lan rất hưng phấn, dời lực chú ý.

      "Được, chị dạy em." Tiêu Tương Phi đáp ứng. Sau đó đem toàn bộ kỹ năng dạy cho Lam Lan, sinh tồn, bảo vệ tánh mạng , giết người , vô luận là cái gì biết dạy cái đó.

      Chỉ là, trong lúc yên tĩnh tưởng niệm triều đại kia, có lẽ vĩnh viễn có cơ hội quay lại. Đột nhiên rất nhớ nam nhân kia, rất nhớ rất nhớ, đặc biệt là trong đêm khuya tĩnh lặng, phát mình quen an tĩnh, cũng thích đại nhiệt náo.

      Ba năm sau, ở sân bay.

      "Chị, có chị theo là quá tốt." Lam Lan hưng phấn, ríu rít chuyện ngừng, đây là nhiệm vụ của , Tiêu Tương Phi yên lòng nên cùng, nếu có gì nguy hiểm kịp thời giải vây.

      Tiêu Tương Phi cười cười, sờ sờ đầu Lam Lan, nha đầu này vẫn lớn lên.

      Lam Lan để ý nhiều như vậy, mỗi lần đều có chị cùng rất an tâm, tuyệt sợ, nhiệm vụ đều vô cùng thuận lợi. Dĩ nhiên lần này cũng ngoại lệ.

      Mới vừa lên máy bay, Lam Lan phát di động của mình rơi ở quầy phục vụ, vội vàng với Tiêu Tương Phi rồi xuống phi cơ tìm. được vài phút chỉ nghe từ sau lưng truyền đến tiếng nổ mạnh, mấy tiếng nổ liên tiếp ngừng. Lam Lan thân thủ nhanh nhẹn nhào mặt đất, sau đó mới nghi ngờ nhìn lại liền cả kinh thất sắc, nước mắt điên cuồng rơi xuống.

      "Chị Phi, chị. . . . . ." Máy bay sớm thành biển lửa, người nào còn sống.

      --- ------ --------

      Hiên Viên vương triều.

      "Phi Nhi, nàng tỉnh?" Hiên Viên Vũ cao hứng nhìn từ từ mở mắt, thiếu chút nữa kích động đến rơi nước mắt.

      giường mờ mịt nhìn lâu, mới dần dần tỉnh táo, nàng giùng giằng muốn ngồi dậy: "Ta, tại sao ta lại ở chỗ này? Ta phải ở máy bay sao?" Nàng nhớ mình ở máy bay, sau đó đột nhiên luồng nhiệt lưu vọt tới, hai mắt tối sầm cái gì cũng biết nữa.

      "Ta phát ra nàng ở vườn hoa Hướng Dương cung, lúc ấy nàng nằm trong bụi hoa, ta còn tưởng rằng nàng là tiên tử đấy, tốt quá, nàng rốt cuộc trở lại, nàng rốt cuộc trở lại." nhịn được thất thanh khóc rống, vùi ở vai nàng.

      Sau hồi bình tĩnh lại, Tiêu Tương Phi rốt cuộc hiểu mình lại xuyên rồi, chết ở máy bay. "Ta trở về?" Nàng nhìn bốn phía, đúng là Hướng Dương cung, thay đổi chút nào.

      Hiên Viên Vũ kích động lắc đầu, cũng dám tin tưởng, ba năm, cho là nàng cũng trở lại nữa. Ngay sau đó, liền vô cùng kích động kể lại chuyện xảy ra ba năm qua, bao gồm Thái hậu hạ độc, còn có Tô Uyển Ngữ gả đến nước khác, cùng với. . . . . .

      " như vậy, ngươi chính là Độc Lang, Ngân diện nhân kia hả ?" Nàng híp mắt nguy hiểm, xem ra người đàn ông này có rất nhiều bí mật a.
      gật đầu, sau đó mới phát , nàng có ý tốt. "Hắc hắc. . . . . ."

      "Dám gạt ta, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết a." Tiện tay thưởng cái cốc đầu.

      Hiên Viên Vũ vội vã tránh né, vừa cầu xin tha thứ vừa thâm tình khẩn thiết mà : "Phi Nhi, nàng đừng , có được hay ? Vĩnh viễn lưu lại, làm hoàng hậu duy nhất của ta, được ?"

      "Duy nhất?" Nàng giảo hoạt cười .

      Hiên Viên Vũ ngây ngốc gật đầu, đương nhiên là duy nhất.

      "Vậy được, để ta suy nghĩ cẩn thận ." Nàng xong câu đó, liền nằm xuống lần nữa.

      Lần này, trợn tròn mắt.

      Nghe , ba tháng sau, Hướng Dương trong cung có thêm người đàn ông, mỗi đêm lười biếng . Nghe , năm sau, hoàng tử đầu tiên của Hiên Viên vương triều ra đời. Nghe . . . . . .

      [HẾT TRUYỆN]

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :