1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường quân cơ: Nữ đặc công hoàng phi tuyệt - Hải Yêu Phiêu Lượng

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 141: Đồng bệnh tương liên
      Editor: Vệ Tử Y

      Viên Quân lần đầu tiên thấy nàng bảo vệ người ngoài, trong lòng càng thêm tức giận, hậm hực trợn mắt nhìn Đột Bát Hỏa, bi thương nhìn nàng lúc lâu, ngoài dự liệu của mọi người quay đầu bỏ .

      "Viên đại nhân. . . . . ." bọn Hỉ Nhi thấy tình cảnh này, kinh ngạc gọi với theo biết bị làm sao, đuổi theo được mà theo cũng xong, sửng sốt nhìn đùng đùng bỏ như vậy.

      Tiêu Tương Phi bất đắc dĩ nhìn theo, có số việc, nàng phải muốn , mà là thể .

      " xin lỗi, phải cố ý." Xoay người, áy náy với Đột Bát Hỏa, mặt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Đột Bát Hỏa lắc đầu, nhìn ra, cái tên Viên Quân này thích nàng, nếu cũng theo như vậy, càng khẩn trương như thế. Tâm tư của nam nhân, chỉ có nam nhân là nhất.

      " sao, cũng là muốn bảo vệ ngươi." mỉm cười , để ý chút nào, cũng có ý trách cứ.

      Tiêu Tương Phi thấy Đột Bát Hỏa như thế, lúc này mới hơi yên lòng, đồng thời cũng cảm thấy, mình cũng nên tìm lúc nào thích hợp chuyện với Viên Quân, nếu vẫn tiếp tục ở bên cạnh mình.

      "Bây giờ có phải chúng ta ra ngoài dạo chút hay , để nàng có thể tìm hiểu Tây Vực của chúng ta?" Đột Bát Hỏa cười , buông tha cơ hội cùng nàng thân cận, càng hy vọng mình có thể có cơ hội.

      "Được." Nàng đáp ứng, đến rồi thể bỏ lỡ, dĩ nhiên phải tìm hiểu cảnh vật nơi này, cho nên rất mau mắn đồng ý.

      Đột Bát Hỏa mang nàng và bọn Hỉ Nhi cùng đội thị vệ, nữ nô khởi hành thăm thú trong hoàng cung.

      Mà Viên Quân sau khi tức giận bỏ , mình lung tung, tâm tình vô cùng khổ sở, biết mình nên như vậy, nhưng khống chế được.

      tới lui, đột nhiên nghe được tiếng khóc truyền đến từ tòa cung điện lộng lẫy, ngoài cửa còn có binh sĩ thị vệ.

      Tiếng khóc vẫn kéo dài, vốn muốn để ý tới, bởi vì chính mình cũng tâm phiền ý loạn, nào có tâm tình để ý tới người khác. Nhưng, hôm nay biết đột nhiên nổi lên loại cảm giác đồng bệnh tương liên, cũng muốn khóc như người trong kia.

      Nam nhân dễ dàng rơi lệ, cho nên, cũng chỉ suy nghĩ thôi. Tiếng nỉ non khiến động tâm, bước chân vô thức hướng về phía tiếng khóc.

      Viên Quân vốn định trực tiếp vào cửa cung, nhưng đám thị vệ khiến do dự, quy củ trong cung đều hiểu, vì muốn làm cho càng nhiều người phát , vì vậy tới góc tường người, bay vọt quá vào cung.

      Tòa cung điện này đúng là rất hoa lệ, đủ thấy chủ nhân là người thân phận hiển quý, biết là Vương Hậu hay phi tử? nghĩ như thế, cứ theo tiếng khóc tìm tới.

      "Hỏa ca ca, Hỏa ca ca. Ô ô ô. . . . . ." Tư Cầm Hồng ghé ở góc tường, sau khi chạy khỏi cung của Đột Bát Hỏa, đôi mắt đẫm lệ mông lung tới nơi này, để ý nhiều, lại thất thanh khóc lớn.

      Viên Quân vạn vạn ngờ, người khóc lại là công chúa ngang ngược bốc đồng Tư Cầm Hồng, trước mắt hoa lê đẫm mưa, nằm cỏ khóc đỏ cả mắt, để ý hình tượng nữ nhân, khác biệt trời vực với nữa nhân vênh váo tự đắc kia.

      Tiếng bước chân nhàng đánh động người khóc, nàng cảnh giác nhanh chóng ngẩng đầu lên, phòng bị nhìn người tới, đồng thời cũng rất tức giận, lại có người sợ chết dám chọc giận nàng.

      "Là ngươi. . . . . ."

      Chương 142: Công chúa
      Editor: Vệ Tử Y

      ? !

      Tư Cầm Hồng kinh ngạc nhìn người tới, phải người bên cạnh nữ nhân kia sao? coi chừng nữ nhân kia, sao lại xuất ở trong cung của mình?

      "Ngươi tới nơi này làm gì? Chẳng lẽ tới trộm?" Tư Cầm Hồng lau nước mắt lạnh lùng , bày ra bộ dạng thần thánh thể xâm phạm.

      Viên Quân nghe vậy nhịn được hơi nhíu mày, thương hại lúc đầu lập tức biến thành bất đắc dĩ, vốn cực kỳ ghét nữ nhân này, nhưng bây giờ, còn cảm giác ghét, chỉ là bất đắc dĩ.

      "Ta là trong lúc vô tình ngang qua, nghe có tiếng khóc nên tới đây xem chút, ngờ là ngươi." Viên Quân thành , đối với việc nàng ta bảo mình là kẻ trộm cũng giận. Có thể do nữ nhân này cho thấy được nàng giống như đứa bé, tùy hứng điêu ngoa nhưng có tâm địa xấu.

      Tư Cầm Hồng ngờ tiếng khóc của mình dẫn người ta đến, nhất thời tức giận lại xấu hổ, mặt đỏ bừng, phản bác: "Ta khóc lúc nào, ta khóc, là ngươi nghe lầm. Ngươi xông loạn vào đây lại còn ăn hồ đồ, cẩn thận ta sai người lôi ngươi ra ngoài chém." Giả bộ tức giận, Tư Cầm Hồng cố che giấu bối rối.

      Viên Quân dĩ nhiên hiểu, liền làm ra vẻ bừng tỉnh : "Chắc là ta nghe nhầm rồi, xin lỗi." Biết nàng sĩ diện, tự nhiên cho nàng cái bậc thang để leo xuống.

      Mấy lời này của Viên Quân lập tức lấy lại mặt mũi cho Tư Cầm Hồng, khiến cho nàng đối với tăng thêm hảo cảm, nên cũng cảm thấy đáng ghét. "Làm sao ngươi ở đây? Sao canh chừng chủ tử của ngươi?" Nàng nhớ đến Tiêu Tương Phi, liền bĩu môi, vui .

      "Nàng có cung nữ thân cận theo hầu, có chuyện gì cần ta, ta liền chung quanh chút." muốn cho người khác biết, là do giận Tiêu Tương Phi nên mới chạy .

      Tư Cầm Hồng bừng tỉnh hiểu ra, dời bước đến bên trong đình, chậm rãi ngồi xuống, nhắc tới Tiêu Tương Phi khỏi tức giận: "Chủ tử của ngươi quyến rũ ca ca ta, còn đánh ta, mắng ta." Nhớ tới liền phẫn hận dứt, cắn răng nghiến lợi.

      "Nàng phải như thế, có người phạm nàng, nàng phạm người. Ngươi nên nghĩ nàng như vậy, con người nàng rất tốt, phải như ngươi nghĩ." Vừa nhắc tới Tiêu Tương Phi, liền nhịn được bảo vệ, mặc dù giận nàng, nhưng để cho người xấu nàng như vậy.

      "Ta cứ , nàng chính là muốn leo cao, muốn phất lên làm Phượng Hoàng. Ta thích nàng, ta ghét nàng." Tư Cầm Hồng giống như bị ong mật trích nhảy dựng lên, vui gào thét. Tiếng kêu của nàng đánh động ít cung nữ thị vệ.

      "Công chúa, công chúa. . . . . ." đám người vội vàng chạy tới, cuống quít kêu lên, chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì. Cho đến khi thấy Viên Quân cùng Tư Cầm Hồng ở chung chỗ, kinh ngạc há to miệng, biết có chuyện gì xảy ra.

      Công chúa? ! Viên Quân nhìn Tư Cầm Hồng, trong lòng cũng lường trước nên quá kinh ngạc. Từ Đột Bát Hỏa cũng có thể thấy được Tư Cầm Hồng được dung túng thế nào, dù có tức giận cũng trách cứ nặng lời.

      "Các ngươi lui xuống hết cho bản công chúa." Nàng vui quát lên với đám nô tài, bị người phá đám, thái độ cũng rất ác liệt.

      Cung nữ thị vệ thấy vậy bị dọa sợ tới mức liên tiếp lui về phía sau, thối lui đến cách đó xa mới ngừng lại, nửa bước cũng dám rời , chỉ sợ nàng xảy ra chuyện, cho nên chỉ có thể bất an đợi chờ.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 143: Thuyết phục
      Editor: Vệ Tử Y

      " ra ngươi là công chúa." Khó trách ngang ngược kiêu ngạo, Viên Quân trong lòng thầm, cũng ra, chỉ sợ chọc giận vị chủ tử khó dây dưa này.

      Quả nhiên, Tư Cầm Hồng nghe Viên Quân nhận ra mình là công chúa nhịn được cao ngạo hơi ngẩng đầu, khinh miệt : "Chính là bản công chúa."

      Viên Quân thiếu chút nữa muốn cười váng lên, phát , này cũng chỉ là bị làm hư thôi, căn bản là tâm tính đứa bé. "Viên Quân bái kiến công chúa." làm như hành lễ.

      Tư Cầm Hồng hài lòng gật đầu, phát mình hề ghét nam nhân trước mắt, ngược lại cảm thấy tao nhã lễ độ, hảo cảm tăng lên gấp bội.

      "Miễn lễ." Nàng hướng ngoắc ngoắc tay, ý bảo cần đa lễ, sắc mặt còn tức giận, tâm tình từ từ chuyển biến tốt.

      "Cám ơn." cũng phải muốn hành lễ, tóm lại chính tự nhiên ung dung.

      Giờ lại đến phiên Tư Cầm Hồng thăm dò : "Theo ngươi nàng tốt như vậy, mà ta lại cảm giác ngươi rất vui là thế nào?" Trực giác của nữ nhân luôn rất kỳ quái, Tư Cầm Hồng cảm thấy nam nhân trước mắt đối với Tiêu Tương Phi kia phải như y .

      Viên Quân nghe vậy, thầm giật mình, ngờ nàng nhạy cảm như vậy, nhìn ra. "Đúng, ta là mất hứng. Bởi vì ta hy vọng nàng đến chỗ các ngươi nhưng nàng lại đến, ta biết tại sao, nhưng nàng nhất định phải là vì ca ca ngươi mà đến." , ra cũng muốn làm cho Tiêu Tương Phi nhiều kẻ địch.

      Quả nhiên, lần này đến phiên Tư Cầm Hồng thất kinh, như vậy, Tiêu Tương Phi vô ý với Tây Vực hoàng cung này? Vô ý với những thứ vinh hoa phú quý này? Vô ý với danh vị hả ?

      "Ngươi biết tại sao nàng đến?" Tư Cầm Hồng nghĩ ra, nhưng vẫn tin tưởng nam nhân trước mắt, lừa gạt mình.

      Viên Quân gật đầu : "Hôm nay, nàng mời ca ca ngươi là để bàn công việc, nhưng ta lúc ấy rất vui, cho nên liền giận bỏ ." cảm thấy việc này có gì mất mặt , cũng thoải mái ra.

      "Hoá ra là như vậy." Tư Cầm Hồng rốt cuộc yên tâm, cũng bắt đầu buông xuống thành kiến đối với Tiêu Tương Phi, nếu là như vậy, nàng ta cũng cần thù hận nàng. "Vậy bọn họ bây giờ ở nơi nào?" Nàng hỏi tới, cảm thấy mình có cơ hội phải tìm hiểu nữ nhân này.

      "Ta biết." lắc đầu, tức giận bỏ nào ai lo lắng nhiều như vậy.

      Thế là, Tư Cầm Hồng ngoắc tay về phía người hầu, lập tức có mấy cung nữ thị vệ run run rẩy rẩy chạy đến, cung kính thưa: "Công chúa."

      "Đại vương cùng Tiêu Tương Phi nơi nào?" Nàng cáu kỉnh hỏi, làm màu.

      Những cung nữ thị vệ này sắc mặt ngay lập tức biến đổi, đầu cũng dám ngẩng lên, thủ lĩnh thị vệ cung kính bẩm: "Công chúa, Đại vương cùng Tiêu tiểu thư chơi ạ." xong, bọn họ đều sợ hãi Tư Cầm Hồng tức giận nổi đóa.

      Sắc mặt Tư Cầm Hồng quả nhiên thay đổi, chỉ là rất nhanh bình tĩnh lại, biết Đột Bát Hỏa đưa Tiêu Tương Phi chơi cũng là chuyện hợp lý, chỉ cần Tiêu Tương Phi đúng như lời Viên Quân, tới đây vì mục đích khác, nàng có thể so đo.

      Viên Quân trong lòng cũng rất khổ sở, nghe được bọn họ chơi, mà để ý tới mình, nội tâm chán nản dứt.

      "Chúng ta cũng ." Tư Cầm Hồng đột nhiên như vậy, đứng lên nhìn , .

      Sửng sốt chút, Viên Quân cũng vội vàng đứng lên đồng ý, sai, bọn họ cũng muốn , để ý Tiêu Tương Phi tới đây là mục đích gì, nên hiểu, nàng phải loại người như vậy. Nếu như nàng có khó khăn, như vậy nhất định bàng quan đứng nhìn.

      Chương 144: Gặp nhau
      Editor: Vệ Tử Y

      Theo các cung nữ thị vệ chỉ điểm, Viên Quân và Tư Cầm Hồng cuối cùng cũng đến được nơi Đột Bát Hỏa và Tiêu Tương Phi du ngoạn.

      "Hồng Nhi? !" Đột nhiên thấy Tư Cầm Hồng và Viên Quân cùng xuất Đột Bát Hỏa vô cùng kinh ngạc, muội muội mình sao lại cùng Viên Quân?

      Tư Cầm Hồng chậm rãi tiến về phía hai người, kính cẩn hành lễ : "Hồng Nhi tham kiến ca ca, Phi tỷ tỷ." xong, lễ phép lui tới bên cạnh.

      thay đổi của nàng làm cho mọi người rất quen, biết nàng lại diễn tuồng gì, trong lòng hết sức cảnh giác. Chỉ có Viên Quân biết, nàng thay đổi cách nhìn.

      "Hồng Nhi, sao muội tới đây?" Đột Bát Hỏa thu hồi kinh ngạc, vội vàng hỏi, biết nàng đột nhiên tới làm gì.

      Mấy người Tiêu Tương Phi bên này đứng im lên tiếng, xem xem nàng muốn làm gì.

      "Ca ca, Hồng Nhi tới bồi ca ca cùng Phi tỷ tỷ du ngoạn, Hồng Nhi cũng là nửa chủ nhân, Phi tỷ tỷ ngàn dặm xa xôi đến Tây Vực , Hồng Nhi làm sao có thể làm người chủ tận trách nhiệm đây?" Nàng mỉm cười , tuyệt giống nữ nhân náo loạn ngừng trước đó .

      Đột Bát Hỏa gật đầu, nàng đúng, nhưng biết điều gì khiến cho nàng biến chuyển lớn như thế, trong bụng rất hoài nghi.

      "Cám ơn. Tiêu Tương Phi tới đây khiến mọi người thêm phiền toái, ta ở đây cảm tạ mọi người." Tiêu Tương Phi lúc này mới cười nhạt mà , nàng thèm để ý Tư Cầm Hồng này tại sao đột nhiên thay đổi lớn như thế, chỉ cần nàng đối với mình bất lợi nữa, nàng muốn thế nào, đều liên quan đến mình.

      Tư Cầm Hồng thấy nàng như thế, lập tức cao hứng, vốn là bởi vì lời của Viên Quân mà thay đổi cái nhìn với nàng, lúc này nghe được lời nàng càng cảm thấy nàng có thể phải là nữ nhân như mình nghĩ.

      "Phi tỷ tỷ đừng khách khí, cũng có gì phiền toái hay . Hồng Nhi cùng ngươi dạo chút." Nàng chủ động tiến lên khoác tay Tiêu Tương Phi, cao hứng .

      Tiêu Tương Phi trong bụng mặc dù kinh ngạc, nhưng ngoài mặt vẫn bất lộ thanh sắc, chỉ gật đầu thuận theo nàng.

      Bọn Hỉ Nhi vẫn yên tâm, đầy cảnh giác, biết nữ nhân này lại muốn làm gì, vì vậy cũng theo sát gót.

      Đột Bát Hỏa cũng ngơ ngác nhìn Tư Cầm Hồng, lại nhìn Viên Quân bên kia, biết bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng lại thể hỏi, thể làm gì khác hơn là đuổi theo.

      Viên Quân sau khi nghe lời vừa rồi của Tiêu Tương Phi càng tin vào suy nghĩ của mình, nàng cũng phải là thích đến chỗ này , nhất định là có nổi khổ tâm thể cho người khác.

      "Phi tỷ tỷ, ngươi thấy Tây Vực chúng ta có đẹp ?" Tư Cầm Hồng biết mọi người trong lòng nghĩ như thế nào, nàng chỉ muốn biết suy nghĩ của bên cạnh.

      Tiêu Tương Phi nhìn nàng, vẫn lạnh nhạt : "Mỗi địa phương đều có phong cảnh đặc sắc, nơi nào cũng đẹp." Nha đầu này khi nào thay đổi thành thế này? Có mưu gì sao? Vốn còn đối đầu gay gắt với mình, giờ lại quay sang lấy lòng, biết có ý gì đây.

      "Tỷ tỷ chắc là ở lại Tây Vực của chúng ta thời gian dài chứ hả?" Tư Cầm Hồng kiên trì, thèm để ý ý nghĩ của người khác, liền đường hoàng ra.

      Đột Bát Hỏa ở phía sau nghe vậy, hết sức vui, trong lòng nhận định nàng là tới quấy rối, vừa định xuất khẩu dạy dỗ, Tiêu Tương Phi trả lời trước.

      "Ta có ý định ở lâu, chắc mấy ngày nữa trở về Hiên Viên vương triều, ra ngoài cũng lâu, nên trở về rồi." Mặc dù để ý tâm tư của nha đầu này nhưng Tiêu Tương Phi cũng ngại đem tính toán của mình ra.

      "A. . . . . ."

      Chương 145: Trở về
      Editor: Vệ Tử Y

      "A! ?" Mọi người nghe thấy cũng nhịn được kêu lên, rối rít nhìn Tiêu Tương Phi, bị câu này làm cho kinh ngạc.

      Cái gì? Đột Bát Hỏa nghe vậy, dị thường khiếp sợ, vạn vạn ngờ, nàng mới tới mấy ngày, nhanh như vậy rời , làm ứng phó kịp.

      Trừ Đột Bát Hỏa, đám người Viên Quân Hỉ Nhi Tư Cầm Hồng là cao hứng nhất rồi, nghe nàng muốn trở về Hiên Viên vương triều vui đến biết làm sao.

      "Tiểu thư, sao?" Hỉ Nhi mừng rỡ bật thốt lên, nhất thời quên mất có nhiều người tại đó, cứ như vậy đường đột hỏi.

      Tư Cầm Hồng cũng là hai mắt tỏa sáng, nghe Tiêu Tương Phi chính miệng thừa nhận, nàng ta tại rốt cuộc hoàn toàn tin, Tiêu Tương Phi phải tới để tranh đoạt , ít nhất, Tư Cầm Hồng tin tưởng nàng muốn lấy bất cứ thứ gì.

      "Phi tỷ tỷ, sao lại sớm như vậy? Ít nhiều cũng phải ở lại mấy ngày ngắm nhìn hết núi non phong thổ của chúng ta chứ." Tư Cầm Hồng mặc dù chỉ ước gì người ngay nhưng vẫn lễ phép vài câu khách sáo có lệ.

      Tiêu Tương Phi làm sao biết suy nghĩ trong lòng mọi người, chẳng qua cảm thấy bọn họ buồn cười, người người chỉ ước g nàng rời , nhưng lại thể hư tình giả ý để giữ nàng lại.

      " cần, ra ngoài lâu như vậy, chắc Hiên Viên Vũ cũng sốt ruột chờ đợi, ta cần phải trở về." Nàng nhớ đến Hiên Viên Vũ , biết vì sao, gần đây ở bên ngoài, nàng rất ít nghĩ đến , bây giờ trở về thế cũng chỉ là viện cớ thôi.

      Vừa nghe nhắc Hiên Viên Vũ, sắc mặt Đột Bát Hỏa và Viên Quân được tự nhiên, tựa như lâu nghĩ đến cái tên này rồi. Nhưng, bọn họ đều biết, nàng có quan hệ với .

      "Đúng vậy a, tiểu thư, hoàng thượng nhất định rất nhớ tiểu thư, nếu hoàng thượng biết tiểu thư muốn về, khẳng định vô cùng cao hứng." Hỉ Nhi nhanh miệng, hưng phấn vô cùng.

      Bọn Hoàn Nhi cũng rất vui vẻ, họ chỉ lần được hoàng thượng phân phó, mau sớm thúc giục tiểu thư hồi triều, chỉ sợ nàng ở mãi Tây Vực chịu về.

      Hiên Viên Vũ! Nàng nhắc thầm cái tên này, sau khi đến Tây Vực, nàng quả thực rất ít nhớ tới , ở nơi này yên tĩnh, có ai bởi vì nàng là người của Tiêu gia mà quấy rầy nàng, càng để cho nàng cảm thấy ưu phiền, nhưng tránh được nhất thời, tránh được đời. Nàng cuối cùng vẫn phải đối mặt.

      "Phi tỷ tỷ, ra ngươi có phu quân rồi." Tư Cầm Hồng chỉ sợ thiên hạ loạn, cười ngọt ngào , cũng có địch ý nữa, lúc này nàng lòng hỏi.

      Lời này chọc giận Đột Bát Hỏa, chẳng lẽ kém Hiên Viên Vũ? Chẳng lẽ nàng thể lưu lại vì ? từng , nhất định lấy được nàng.

      "Hồng Nhi, câm miệng." khống chế được tâm tình, giận dữ hét lên, tức giận nhìn chằm chằm Tư Cầm Hồng.

      Tư Cầm Hồng nhìn thần sắc cùng giọng của , trong lòng hiểu tức giận, nhưng người ta quả đối với vô ý, nàng cũng cũng chỉ là , nhất thời trong lòng uất ức thôi.

      Tiêu Tương Phi nhìn bọn họ như vậy, biết lại làm họ mất hứng, vội vàng hoà giải: "Lời nàng cũng phải đúng, ta vẫn phải trở về."

      Đột Bát Hỏa thấy nàng giúp Tư Cầm Hồng chuyện, giận đến phẩy tay áo bỏ , để nhóm người ở lại đó hai mặt nhìn nhau.

      "Ca ca. . . . . ." Tư Cầm Hồng vội vàng kêu lên, nhưng giữ được người.

      Tiêu Tương Phi cũng để bụng, chỉ cần đáp ứng chuyện của mình nuốt lời là được.

      Viên Quân là cao hứng, tin tưởng nàng.

      Chơi được, ngoạn thành nhưng đoàn người lại thấy thất vọng vui, ngược lại còn rất hưng phấn, vây quanh Tiêu Tương Phi trở về chỗ ở.

      Tư Cầm Hồng cũng cùng theo lúc, sau khi xua tan địch ý, đối với Tiêu Tương Phi hảo cảm tăng lên gấp bội, tự nhiên cũng đối với chuyện của nàng nổi lên lòng hiếu kỳ.

      Trở lại chỗ ở, hầu hạ nàng cùng Tư Cầm Hồng ngồi xuống chủ vị, lập tức bưng nước trà điểm tâm cho các nàng thưởng thức.

      "Tỷ tỷ, ngươi muốn trở về?" Tư Cầm Hồng phải là tin tưởng, mà là có chút nỡ.

      Tiêu Tương Phi gật đầu, biết tiểu nha đầu này trong lòng suy nghĩ gì, nàng cũng ngại, dù sao nàng vốn là vô ý, tại khiến tiểu nha đầu còn địch ý cũng là chuyện tốt.

      "Đúng vậy a, chúng ta ra ngoài lâu, hoàng thượng tưởng niệm tiểu thư, nhưng vẫn dám thúc giục tiểu thư trở về, chính là muốn cho tiểu thư ở bên ngoài chơi thêm mấy ngày. tại, tiểu thư nhất định là chơi đủ nên muốn trở về đấy." Lúc này phải Hỉ Nhi chuyện mà là Thảo Nhi xưa nay hiếm khi mở miệng.

      Chúng cung nữ vội vàng tán đồng gật đầu, nghĩ đến có thể trở về rồi, họ so với ai khác càng cao hứng.

      " ra phu quân tỷ tỷ nhớ nhung tỷ, mà tỷ tỷ cũng nhớ phu quân của mình rồi, tỷ tỷ hạnh phúc, Hồng Nhi rất hâm mộ." Lần đầu tiên Tư Cầm Hồng cảm thấy nữ nhân trước mắt hạnh phúc, may mắn. Có Hiên Viên Vũ, lại có Đột Bát Hỏa nhớ thương, mà mình đây? có gì cả.

      Tiêu Tương Phi cười nhạt, nàng nhớ Hiên Viên Vũ ư? Cả nàng cũng biết đấy.

      Tư Cầm Hồng cùng Tiêu Tương Phi chuyện lát cũng ở lại quấy rầy nữa. Nàng vừa , bọn Hỉ Nhi liền vui vẻ múa may lung tung, rối rít vây quanh nàng, mồm năm miệng mười : "Tiểu thư, chúng ta rốt cuộc có thể trở về."

      Nộ Nhi cũng mỉm cười: "Đúng vậy a, tiểu thư, muốn hồi cung a."

      Thảo Nhi che miệng : "Bên ngoài dù có tốt thế nào cũng bằng Hiên Viên vương triều chúng ta, cũng bằng hoàng cung của chúng ta, trở về là tốt."

      " hay quá, chúng ta trở về." Hoàn Nhi trực tiếp nhất, nàng vẫn quen cuộc sống tại nơi man di này.

      Viên Quân tự nhiên lên tiếng, nội tâm so với ai khác càng vui.

      Qua hai ngày, nàng bảo Viên Quân chuẩn bị xe ngựa, thông báo với Đột Bát Hỏa và Tư Cầm Hồng, liền quyết định lên đường trở về Hiên Viên vương triều.

      Đột Bát Hỏa trong lòng biết giữ được, trong lòng buồn bực nhưng cũng thể nghe theo nàng phân phó, lại chuẩn bị rất nhiều đặc sản trân bảo thượng đẳng đưa cho nàng.

      Dù thế nào nữa cũng quyết định, đợi xử lý xong chuyện chính , nhất định đến Hiên Viên vương triều, những muốn giúp nàng mà còn hy vọng có thể đưa nàng trở về Tây Vực.

      Lần này, người lưu luyến rời lại là Tư Cầm Hồng, trong hai ngày cuối cùng Tiêu Tương Phi ở Tây Vực, nàng ngày ngày chạy đến chỗ Tiêu Tương Phi, tự nhiên cũng biết tính tình của nàng, đối với nàng thích sùng bái. Trước khi họ lên đường, Tư Cầm Hồng cũng chạy đến tiễn đưa.

      "Cám ơn mọi người chiếu cố." Tiêu Tương Phi mỉm cười, chân thành . Những ngày này, Đột Bát Hỏa hứa hẹn giúp nàng, nàng biết nên cảm kích như thế nào.

      Bọn Hỉ Nhi cũng cung kính hành lễ với Đột Bát Hỏa.

      Đột Bát Hỏa mắt sáng như đuốc nhìn nàng, ngắm nhìn dung nhan của nàng, ánh mắt của nàng, dường như muốn đem nàng khắc tại đáy lòng. "Ta tới tìm nàng." cam kết.

      Tiêu Tương Phi sửng sốt, ngay sau đó hiểu ý tứ của , trong bụng bất đắc dĩ thôi.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 146: Hồi cung
      Editor: Vệ Tử Y

      Hiên Viên vương triều, hoàng cung Hiên Viên, trong Ngự Thư Phòng.

      "Ngươi gì, Phi Nhi muốn trở về rồi hả ?" Hiên Viên Vũ nghe được tin này vô cùng kích động, cũng nhịn được bật dậy khỏi long ỷ hét lên với kẻ báo tin.

      Người kia chỉ biết cung kính cúi đầu, dám dòm ngó mặt rồng, khom mình giữ lễ thưa: "Hoàng thượng, quả như thế, thuộc hạ nhận được tin tức, tiểu thư đường về rồi."

      Hiên Viên Vũ cao hứng, những buồn bực lo lắng trong lòng bấy lâu hôm nay lại được giải quyết dễ dàng, nàng muốn quay về rồi, nàng rốt cuộc trở lại. Có trời biết, lo lắng thế nào, sợ nàng trở lại, sợ nàng cùng Đột Bát Hỏa ở chung chỗ, tại tâm tình rốt cuộc có thể thả lỏng.

      "Tốt, tốt, tốt quá. Lui xuống lãnh thưởng ." khi vui vẻ, trở thành người vô cùng dễ tính, vội vàng ban thưởng cho người báo tin.

      Kẻ báo tin cũng vui mừng kém, sớm nhìn ra được hoàng thượng đối với Tiêu Tương Phi chung tình sủng ái, tin tức này mà được tưởng thưởng còn gì đáng thưởng hơn nữa.

      "Tạ hoàng thượng, tạ hoàng thượng." Sau khi liên tục khấu tạ, hành lễ, người báo tin mới theo thái giám xuống nhận thưởng.

      Hiên Viên Vũ quan tâm gì nữa, lần nữa ngồi trở lại long ỷ, tinh thần sáng láng, nụ cười treo mặt, tâm tình hết sức thoải mái thay cho vẻ buồn bực trước đó.

      "Chúc mừng hoàng thượng, tiểu thư rốt cuộc hồi cung rồi, trận chiến của hai nước cũng từ can qua biến thành tốt đẹp, đáng mừng a." Thái giám thân cận cũng vui vẻ dâng lên đầu mày ca ngợi.

      "Đúng vậy a, chờ Phi Nhi trở lại, trẫm nhất định phải thiết đại yến ăn mừng phen." nhịn được cười ha ha, tâm tình vui vẻ.

      Thái giám gật đầu liên tục đồng ý, trong bụng cũng thở phào nhõm, người trở lại là tốt rồi, trở lại là tốt rồi, hỉ nộ ái ố của hoàng thượng cũng có người gánh vác.

      Mà lúc này, Tiêu Tương Phi cùng Đột Bát Hỏa và Tư Cầm Hồng cáo biệt, mỗi người mang tâm tình khác nhau, hưng phấn, vui vẻ, mất mát, thậm chí là khổ sở .

      Lòng Tư Cầm Hồng là phức tạp nhất, nàng vừa cao hứng lại mất mát, vừa mới quen Tiêu Tương Phi muốn , vẫn còn chưa tìm hiểu được con người nàng còn có hảo hảo hiểu người này đấy. Người , nàng ta vừa vui lại vừa nỡ.

      "Phi tỷ tỷ, rảnh rỗi quay lại Tây Vực , đến lúc đó ta nhất định bồi tỷ chơi vui vẻ." Mấy lời này của Tư Cầm Hồng đều xuất phát từ tâm.

      Tiêu Tương Phi gật đầu, mỉm cười, cũng thêm gì.

      Đột Bát Hỏa cũng tiến lên, tự mình dẫn đội quân hộ tống họ đến biên cảnh, sau đó họ được quân đội Hiên Viên vương triều hộ vệ, an bài đường như thế cũng yên lòng.

      "Phi Nhi, nàng trở về trước, ta nhất định tìm nàng." Đột Bát Hỏa kiên định , mắt sáng như đuốc nhìn nàng, trong lòng quyết định.

      Tiêu Tương Phi gì chỉ yên lặng nhìn , có lẽ cuộc đời này e là nàng phải phụ , chỉ vì nàng đối với có cảm giác.

      Lời từ biệt cũng hết, Hỉ Nhi cùng Hoàn Nhi mỗi người đỡ bên Tiêu Tương Phi chậm rãi lên xe ngựa. Trở về, là mong muốn duy nhất của họ lúc này. Họ hi vọng có thể nhanh chóng rời , sớm ngày trở lại nơi họ quen thuộc, các nàng sớm nôn nóng rồi. Lên xe, Tiêu Tương Phi mặc cho Thảo Nhi lót đệm sửa sang chỗ ngồi, thoải mái ngả lên đệm.

      "Lên đường." Viên Quân hô to tiếng, chỉ huy xe ngựa, hướng về phía Hiên Viên vương triều thẳng tiến. Ánh mắt mọi người vẫn dõi theo đoàn xe dần dần xa "Phi Nhi, ta nhất định tìm nàng, chờ ta." Đột nhiên, Đột Bát Hỏa hết lớn về phía đoàn xe phía xa.

      Chương 147: Gặp lại
      Editor: Vệ Tử Y

      Dù có muốn hay Tiêu Tương Phi cũng phải trở về, trốn tránh phải là biện pháp, mặc dù nàng có thể mặc kệ nhưng những người đó bỏ qua cho nàng ư? Từ khi nàng bị gắn cái mác Tiêu gia đại tiểu thư nàng thể trốn thoát khỏi cái mớ hỗn độn này rồi.

      Đối mặt, chỉ có đối mặt, mới là đường thoát duy nhất. Sinh tồn trong thời xa lạ này, đối mặt là biện pháp duy nhất, cho nên nàng lợi dụng mấy ngày rảnh rỗi nghỉ ngơi dưỡng sức đủ rồi lại xuất .

      "Tiểu thư, chúng ta sắp đến Hoàng Thành rồi, cuối cùng cũng về nhà." Trải qua đoạn đường ngựa xe mệt nhọc, ra khỏi Tây Vực, trở về lãnh thổ Hiên Viên vương triều, từng bước tiếp cận kinh thành, thời gian dường như kéo dài đằng đẵng, lúc này mới dần dần tới mục đích. Cũng khó trách bốn người Hỉ Nhi lại vui mừng như vậy.

      Tiêu Tương Phi cũng biết sắp đến kinh thành, nàng cũng biết mình nghĩ gì, có lẽ lần này trở về cũng nên buông lỏng chân tay làm lớn phen chứ cứ thế này cũng phải là cách hay.

      "Tiểu thư, hoàng thượng biết tin chúng ta trở về, người rất vui, nghe hoàng thượng ở ngoài thành nghênh đón chúng ta đó." Hỉ Nhi vui rạo rực đem tin tức này cho nàng biết.

      muốn đến đón mình? Tiêu Tương Phi sửng sốt, nàng vẫn hiểu lắm, mặc dù cùng ở trong hoàng cung, nhưng nàng tuyệt hiểu tại sao đối với mình tốt như vậy, hiểu tại sao giữ mình buông.

      Càng gần kinh thành, suy nghĩ càng rối rắm, trong lòng bỗng bất an, đây là chuyện chưa từng có, nàng có vẻ như sợ Hiên Viên Vũ, lại có vẻ mong đợi đến gần , loại tâm tình này, nàng hiểu, cũng thể giải thích tại sao lại như vậy.

      Kinh thành, hoàng cung.

      "Hoàng thượng, đoàn xe của tiểu thư sắp đến kinh thành, còn khoảng 20 dặm nữa." Tin tức về Tiêu Tương Phi vẫn luôn được thông báo cặn kẽ.

      mặt Hiên Viên Vũ mừng rỡ, đợi nhiều ngày, rốt cuộc cũng chờ được đến lúc nàng trở về " tốt quá, người đâu, lập tức theo trẫm ra thành nghênh đón tiểu thư." gọi người khoác thêm long bào, chuẩn bị xuất cung nghênh đón nàng.

      Trong khoảng thời gian ngắn, tin tức Tiêu Tương Phi trở về lan truyền khắp trong ngoài hoàng cung, triều từ xuống dưới rất nhiều người đều cho là nàng trở lại nữa, vạn vạn ngờ nàng vẫn quay về. Rất nhiều người trong lòng đều suy đoán, tại sao nàng phải trở lại, mà có vài người bắt đầu chuẩn bị làm sao đối phó nàng, để cho nàng vĩnh viễn biến mất.

      Hiên Viên Vũ tự mình ra thành nghênh đón Tiêu Tương Phi, đồng thời cũng dẫn theo đám quan viên tiền hô hậu ủng. Đến Hoàng thượng cũng tự thân nghênh đón, bọn họ sao dám theo đây.

      Đứng ở ngoài thành, tâm tình Hiên Viên Vũ vô cùng kích động, biết lúc gặp lại nàng nên những gì, biết nàng mập hay là gầy, nàng có biết mình nhớ nhung lo lắng cho nàng hay ?

      Trong lúc bất an đoàn xe chở Tiêu Tương Phi xuất trong tầm mắt. Viên Quân ngồi chễm trệ lưng ngựa là người đầu tiên nhìn thấy Hiên Viên Vũ, vẻ mặt phức tạp liếc mắt nhìn về xe ngựa sau lưng, đưa nàng quay về nhưng vẫn có được nàng.

      "Tiểu thư, hoàng thượng, là hoàng thượng tới đón chúng ta kìa." Bọn Hỉ Nhi vén mành xe, trông thấy cờ xí hoàng gia xa xa, hưng phấn kích động báo lại cho Tiêu Tương Phi. Tiêu Tương Phi nghe vậy, tay gắt gao nắm chặt ly trà trong tay, tâm tình phức tạp.

      Chương 148: Cầu hôn
      Editor: Vệ Tử Y

      "Nàng trở về? !" Hiên Viên Vũ cố nhịn xuống tâm tình kích động, nhưng bước chân vẫn nhanh tiến lại, con mắt chăm chú khóa người của nàng, giọng .

      Tiêu Tương Phi nhìn nam nhân trước mắt, biết gì cho phải, tỉ mỉ nhìn , phát gầy nhiều, giữa lông mày tựa hồ có nhiều thêm chút sầu lo.

      "Uhm, ta trở về." Nàng nhàng gật đầu, nhìn thẳng ánh mắt của , nội tâm trăm mối cảm xúc ngổn ngang.

      Hiên Viên Vũ nhàng nắm hai tay nàng, về phía liễn giá của mình. Bọn Hỉ Nhi theo sát phía sau, đối với cảnh này họ nhìn mà vui lây, thậm chí so với vị chủ nhân Tiêu Tương Phi này còn cao hứng hơn, chỉ cần nàng chấp nhận hưởng ân sủng, họ tự nhiên cũng được thuận nước đẩy thuyền theo.

      Lên liễn giá, nàng cùng cùng ngồi ghế , Hiên Viên Vũ vẫn nắm tay nàng buông mà Tiêu Tương Phi cũng mặc cầm tay mình.

      Xe ngựa ổn trọng khởi giá quay về kinh thành. Hồi lâu, hai người cũng chuyện, Hiên Viên Vũ như cũ chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ sợ nàng biến mất.

      Tiêu Tương Phi bị nhìn đến phát ngượng nhưng vẫn giả vờ làm bộ điềm nhiên như , bình tĩnh lạnh nhạt.

      Cho đến tận khi vào đến hoàng cung, xuống liễn giá Hiên Viên Vũ vẫn ở trước mặt mọi người dắt tay nàng, từng bước về Hướng Dương cung.

      Mọi người vẫn nhìn họ, dám có ý kiến, lại càng dám ra, nhưng trong mắt tiết lộ tất cả, biết là mừng hay lo, hay lại có mưu kế gì.

      Hướng Dương cung, trừ người thuộc cung nội, những người khác sớm lui xuống, chỉ còn tứ cung nữ ở lại hầu hạ. Hướng Dương cung vẫn như cũ, giống như chủ nhân chưa bao giờ rời , nàng cùng ngồi ở chủ vị.

      "Phi Nhi, gần đây nàng vẫn tốt chứ?" Trầm mặc hồi lâu, Hiên Viên Vũ cũng đem quan tâm thành lời, cũng là gián tiếp thổ lộ.

      Tiêu Tương Phi gật đầu, tránh tầm mắt của , bưng ly trà trong tay, từ từ nhấp miệng.

      "Nàng biết ? Ta rất lo nàng trở lại, ta muốn tìm nàng, rất muốn dẫn nàng quay về." rốt cuộc nhịn được bộc phát, kích động thôi ra. "Đột Bát Hỏa muốn tranh nàng với ta, điều này sao có thể? Ta cái gì cũng có thể nhường, chỉ có nàng là thể."

      Tiêu Tương Phi ngẩn ra, bị giọng nóng bỏng, ánh mắt mãnh liệt đâm tới làm cho đứng ngồi yên, nàng biết nên trả lời như thế nào, càng biết phản ứng như thế nào.

      "Phi Nhi, nàng là của ta, nàng vĩnh viễn là của ta, ta để cho bất luận kẻ nào cướp nàng , trừ phi ta chết." Đột nhiên, Hiên Viên Vũ nóng nảy khẩn trương nắm tay nàng, lo lắng sợ hãi thể tiếp tục che giấu.

      Lần này, Tiêu Tương Phi thể làm mặt lạnh, thể làm ngơ nữa "Ta rất tốt, chỉ là thuận tiện giải sầu, phải trở về rồi sao?" Nàng cố ý vòng vo để lái chủ đề .

      Hiên Viên Vũ giờ phút này thể chịu đựng thêm nữa, nỗi sợ hãi mất cùng bất an khiến cảm nhận sâu sắc, sợ nếu như mất nàng mình biến thành như thế nào? dám nghĩ, càng thể mất nàng.

      "Phi Nhi, ta muốn lập nàng làm hậu, ta muốn nàng là hoàng hậu duy nhất của ta, có được ? Ta muốn lập tức cưới nàng." Lòng nóng như lửa đốt thể chờ đợi, nhất định vĩnh viễn đem nàng buộc chặt bên người, chỉ sợ người khác đoạt .

      À? ! Tiêu Tương Phi kinh ngạc, nhất thời biết trả lời như thế nào, biết cự tuyệt tốt hay là nên gật đầu, lần đầu tiên nhất thời có chủ ý.

      Chương 149: Ngoài ý muốn
      Editor: Vệ Tử Y

      Tiêu Tương Phi ngờ được rằng Hiên Viên Vũ được làm được, xế chiều hôm đó liền triệu quần thần, thương nghị chuyện muốn lập nàng làm hậu, bởi vậy mà dẫn đến chuyện kinh thiên động địa khiến người bất ngờ này.

      ", làm sao bây giờ? Biểu ca muốn lập nàng làm hậu, ngài mau nghĩ biện pháp ." Lúc này ở cung Vị Ương của Thái hậu, đứng bên cạnh Thái hậu nhàn nhã uống trà kia lại chính là người bị cho là chết Tiêu Tương Uyển, nàng gấp gáp thúc giục Thái hậu.

      Thái hậu ung dung đặt ly trà xuống, liếc nàng, sau đó kéo tay ngọc của nàng nhàng vỗ vỗ rồi chậm chạp : "Uyển Nhi, ngươi gấp cái gì, có ở đây, còn sợ đồ giả mạo đó lên làm hoàng hậu sao, yên tâm , tính toán sẵn mọi việc cho ngươi rồi."

      Tiêu Tương Uyển vừa nghe, lập tức nửa mừng nửa lo, chỉ cần lời này của Thái hậu nàng có thể yên lòng chút, mưu tính lâu như vậy cũng thể thất bại trong gang tấc được.

      ", vậy chúng ta bây giờ phải làm thế nào? Biểu ca để các đại thần lo liệu rồi." Nàng sợ mình cản nổi, mất cơ hội. Tiêu Tương Phi này xuất chinh chết trận, cũng bị những kẻ man di kia bắt , Tiêu Tương Uyển giận đến cắn răng nghiến lợi. Mạng của Tiêu Tương Phi là tốt.

      Thái hậu kéo Tiêu Tương Uyển lại ngồi gần bên cạnh, thân thiết vô cùng, vuốt tóc nàng thương mà : "Uyển Nhi, ngươi yên tâm, chỉ có mình ngươi là người thân, trừ ngươi ra, để cho bất luận kẻ nào trở thành hoàng hậu ."

      Tiêu Tương Uyển nghe vậy, cực kỳ cao hứng, hưng phấn nhào vào trong ngực bà làm nũng, Thái hậu đối với mình tốt như vậy, trong bụng vui mừng.

      " Tiêu Tương Phi kia làm thế nào?" Tiêu Tương Uyển khỏi nhớ đến người mà nàng gọi là tỷ tỷ kia, ai mà ngờ nàng trùng tên trùng họ với tỷ tỷ mình, chỉ có điều người tỷ tỷ yếu đuối nhu nhược đó chết sớm rồi.

      "Dĩ nhiên là để cho nàng biến mất." Thái hậu lơ đãng , vẫn ôm Tiêu Tương Uyển trong lòng, vuốt lưng nàng tựa như. . . . . . hai mẹ con.

      Tiêu Tương Uyển cả kinh, làm cho Tiêu Tương Phi biến mất? ! Nàng khỏi có chút sợ hãi , nhưng vừa nghĩ tới Hướng Dương cung, nghĩ đến hậu vị, nghĩ tới Hiên Viên Vũ, Tiêu Tương Uyển liền cắn răng, biến mất biến mất , ai bảo nàng số mệnh tốt, cứ lao đầu vào.

      Thái hậu cùng Tiêu Tương Uyển ở nơi này mưu đồ bí mật, ở nơi khác Hiên Viên Vũ ở trong ngự thư phòng cùng các đại thần thương nghị muốn lập Tiêu Tương Phi làm hoàng hậu, nhưng ngờ bị các đại thần phản đối.

      "Hoàng thượng, chúng thần đồng ý tội nữ trở thành hoàng hậu triều ta, nàng có tư cách cùng phẩm đức này." Thừa tướng nhắm mắt , sắc mặt của đẹp, mà sắc mặt của Hiên Viên Vũ càng dễ nhìn.

      "Trẫm tìm các ngươi tới, phải muốn các ngươi đồng ý, mà là xác thực cho các ngươi biết, hoàng hậu của trẫm chính là Tiêu Tương Phi, trẫm truyền các ngươi đến là để cho các ngươi lập tức chuẩn bị, trẫm muốn ba ngày sau lập hậu, đại điển lập hậu các ngươi hãy chuẩn bị ." Hiên Viên Vũ nhẫn, đối với bọn lão ngoan cố này vô cùng tức giận.

      Các đại thần khỏi hai mặt nhìn nhau, sau đó lại đem mọi ánh mắt hướng tới kẻ đại diện Thừa tướng đại nhân.

      Thừa tướng thấy ý Hiên Viên Vũ quyết, khỏi lắc đầu, là hồng nhan họa thủy a, hoàng thượng khư khư cố chấp nghe ý kiến của bọn họ nữa. "Chúng thần tuân mệnh." có biện pháp, thể làm gì khác hơn là đáp ứng.

      Hiên Viên Vũ rất hài lòng, lấy vợ đương nhiên là muốn cưới người mình thích, hậu cung ba ngàn, chẳng lẽ làm hoàng thượng mà lại chút quyền tự chủ? Vậy làm hoàng thượng gì? Làm thế nào mà làm nhất quốc chi quân?

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 150: mưu
      Editor: Vệ Tử Y

      Từ Ngự Thư Phòng ra ngoài, Thừa tướng vội vã chạy tới Vị Ương Cung, đem chuyện Hiên Viên Vũ cùng các đại thần thương nghị nhất nhất báo cho Thái hậu.

      "Thái hậu, chuyện này nên làm sao?" Thừa tướng lòng nóng như lửa đốt, thúc giục Thái hậu nghĩ biện pháp.

      Thái hậu nhàn nhã nâng chung trà lên uống vài ngụm, lúc này mới thong thả ung dung nhìn Thừa tướng : " cần gấp gáp, muốn lập hậu cứ để cho lập, ai gia lúc ấy cũng đồng ý, phải vừa hợp ý ai gia rồi sao?"

      Thừa tướng bị lời này làm cho hồ đồ, Thái hậu làm sao có thể đồng ý chuyện này? Thái hậu ghét nhất là người Tiêu gia, làm sao có thể để Tiêu Tương Phi kia trở thành hoàng hậu?

      "Này. . . . . . , thần ngu muội, xin Thái hậu chỉ điểm." Thừa tướng nghĩ ra, cho nên thể làm gì khác hơn là thành hỏi, biết Thái hậu muốn chơi trò gì?

      Thái hậu lạnh lùng cười, cực kỳ thần bí. Nàng chỉ điểm? Nàng chỉ điểm, nàng ám hiệu, và cũng thầm làm. "Được rồi, ai gia tự có chừng mực, ngươi cứ làm tốt chuyện của mình ." Thái hậu nhàn nhạt .

      "Vâng" Thừa tướng cung kính vâng dạ, chuẩn bị lui ra.

      Lúc này, giọng nữ nũng nịu ngăn lại: ", con muốn Tiêu Tương Phi làm hoàng hậu, nàng phải chết, nếu , con phải làm sao?" Người kia chính là Tiêu Tương Uyển, chỉ thấy nàng lệ rơi đầy mặt nhào vào trong ngực Thái hậu oán thán.

      Thái hậu dịu dàng vuốt ve tóc nàng, sủng ái mà : "Uyển Nhi, cần phải lo lắng, còn ngày ngươi nhất định là đương kim hoàng hậu, ai có thể ngồi lên vị trí này."

      "Có ?" Tiêu Tương Uyển ngẩng khuôn mặt đầy nước mắt, nghi ngờ hỏi, nàng có chút dám tin, biết vì sao lại đối với nàng tốt như vậy, sao lại quý bảo vệ nàng như thế, thậm chí còn hứa hẹn cho nàng làm hoàng hậu.

      "Đứa ngốc, đương nhiên là , gạt ngươi lúc nào chưa? thành toàn tâm nguyện của ngươi, yên tâm ." Thái hậu thân thiết vỗ vỗ tay nàng, an ủi.

      Tiêu Tương Uyển lúc này mới nín khóc mỉm cười, làm nũng trong lòng Thái hậu.

      "Ngươi cứ trở về trước , phải làm thế nào ai gia cho người báo tin sau." Thái hậu phất tay với Thừa tướng, ý bảo có thể .

      Thừa tướng vội vàng cung kính vái chào, nhanh chóng rút lui.

      Tiêu Tương Uyển biết, nhưng biết. Hai nữ nhân già trẻ này, quan hệ cũng đơn giản, người tham vọng dã tâm như Thái hậu sao có thể vì người Tiêu gia nhà tan cửa nát mà tận tâm tận lực? Tuy bà cũng là người Tiêu gia, nhưng chỉ là bề ngoài, kì thực. . . . . .

      Chờ Thừa tướng cáo từ lui xuống, Thái hậu kéo Tiêu Tương Uyển trong ngực mình ra, nghiêm túc : "Uyển Nhi, từ hôm nay trở , tên của ngươi phải là Tiêu Tương Uyển nữa, ngươi tên là Tô Uyển Ngữ, nhớ, ngươi tên là Tô Uyển Ngữ." Giọng hết sức trịnh trọng, sắc mặt nghiêm nghị.

      ", Uyển Ngữ biết, về sau ta gọi Tô Uyển Ngữ." Tiêu Tương Uyển vội vàng sửa miệng theo, bộ dạng Thái hậu dọa nàng sợ, khiến nàng cảm nhận được tính nghiêm trọng của việc.

      Thái hậu thoả mãn gật gật đầu, thở phào nhõm, lại dặn dò: "Từ nay về sau, tư thái cử chỉ của ngươi nhất định phải ung dung quý phái, khí độ nhất định phải hào phóng thỏa đáng, năng phải có tri thức lễ nghĩa, bởi vì ngươi chính là hoàng hậu tương lai, hiểu ?" Thái hậu kiên nhẫn dạy nàng, hy vọng tương lai nàng có sai sót gì.

      ", Uyển Ngữ hiểu." Nàng vui vẻ đáp lời, chỉ cần có thể làm hoàng hậu, cái gì nàng cũng nguyện ý hy sinh trả giá.

      Chương 151: Kế độc
      Editor: Vệ Tử Y

      "Tiểu thư, ngài sắp làm hoàng hậu, chúng ta vì ngài cao hứng." Bọn Hỉ Nhi vô cùng vui vẻ, thân phận của các nàng cũng nước lên thuyền lên rồi. Các nàng về sau chính là người hầu hạ hoàng hậu, thân phận so với các cung nữ khác cao hơn rất nhiều.

      Tiêu Tương Phi thèm để ý cười cười, nàng thiết tha danh phận gì cho lắm, trước mắt nàng chỉ muốn làm sao mới có thể phá giải bàn cục này, chân tướng đến tột cùng là gì.

      Bọn Hỉ Nhi thấy nàng có vẻ gì là vui mừng cả, cũng để tâm dám quấy rầy nàng, an tĩnh phục vụ bên, gì nữa.

      lúc nàng nghĩ đến nhập thần ngoài cửa truyền đến tin Viên Quân xin cầu kiến, nàng gật đầu với Hỉ Nhi, Thảo Nhi vội vàng ra ngoài mời Viên Quân vào.

      "Viên Quân tham kiến tiểu thư." Mới cách có ngày, khi nghe được tin lập hậu, lập tức chạy tới, biết kết quả nhưng vẫn nhịn được. . . . . .

      Tiêu Tương Phi khoát khoát tay, ý bảo ngồi xuống hãy . "Cám ơn Viên đại nhân đường bảo hộ, nên thỉnh hoàng thượng ngợi khen Viên đại nhân mới đúng." Nàng biết mục đích tới đây, cho nên cũng do dự ra lời này .

      Viên Quân nghe vậy, ngây ngẩn cả người. tới, phải tới tranh công lĩnh thưởng, là vì nàng mà đến, chẳng lẽ nàng biết sao? "Tiểu thư, ta. . . . . ." Đột nhiên nổi lên dũng khí muốn với nàng vài lời.

      "Cám ơn Viên đại nhân, Tương Phi vô cùng cảm kích, Tương Phi biết mình cần gì, sống cuộc sống ra sao. Cho nên, đối với Viên đại nhân, Tương Phi rất cảm kích." Nhưng phải , cũng phải là cái loại thích đó. Nàng nuốt câu này lại trong lòng, muốn để bọn Hỉ Nhi biết tâm ý của Viên Quân đối với mình, càng muốn Viên Quân nhiều hơn, nếu ngay cả làm bằng hữu cũng khó.

      Viên Quân hiểu, nhìn ánh mắt nàng kiên định, rốt cuộc tỉnh ngộ ra là tự mình đa tình, tự lừa mình dối người, nàng, nhưng nàng lại thương , nàng đối với mình chỉ có cảm kích, chỉ là bằng hữu.

      "Ta hiểu, cám ơn nàng." Hiểu, nhưng vẫn chán chường, cả người như bị hút hết sức lực, tất cả hi vọng còn, muốn đến để thổ lộ, muốn mang nàng rời khỏi nơi đây nhưng căn bản nàng muốn , nàng là của Hiên Viên Vũ , thuộc về Hiên Viên Vũ .

      Tiêu Tương Phi biết, việc đến nước này, chỉ có tự nghĩ thông nếu cũng có cách nào, có lẽ ngày kia còn cần giúp đỡ của .

      "Viên đại nhân, là ta nên cám ơn ngươi mới phải, ta ở chỗ này cuộc sống chưa quen, nếu nhờ ngươi chăm sóc, chỉ sợ ta sớm sống yên rồi." Nàng mỉm cười , chỉ mong gặp lại vẫn là bằng hữu.

      "Ta hiểu." Viên Quân có chút thất hồn lạc phách, đứng lên, cũng cáo từ mà thẫn thờ như cái xác hồn ra khỏi Hướng Dương cung.

      Bộ dáng của , khiến bọn Hỉ Nhi rất lo lắng, ra dù , trong lòng họ cũng hiểu, chỉ là làm bộ như biết thôi.

      "Viên đại nhân. . . . . ." Hoàn Nhi thận trọng kêu Viên Quân, nhưng cũng quay đầu lại mà thẳng.

      "Tiểu thư, Viên đại nhân. . . . ." Thảo Nhi có chút bất an thử dò xét, biết nên làm sao.

      Tiêu Tương Phi cúi đầu bưng ly trà, trong lòng thở dài, có lẽ phải mất người bạn tốt, rất đáng tiếc. Hi vọng, tương lai vẫn muốn làm bạn với mình.

      Thấy nàng lời nào, bọn Hỉ Nhi cũng dám lên tiếng, ở bên trầm mặc chờ đợi.

      Gần tối, Hiên Viên Vũ đưa nàng đến chỗ Thái hậu dùng bữa, thuận tiện đem chuyện lập hậu nhất nhất bẩm báo.

      "Hai người các ngươi muốn thành thân, đây vẫn là tâm nguyện của ai gia, như thế là tốt rồi. Phi Nhi, ngươi nhất định phải giúp vương triều chúng ta khai chi tán diệp, sinh hạ long mạch đấy." Thái hậu thân thiết dặn dò, mặt mày vui mừng hớn hở.

      mặt Tiêu Tương Phi là hai đóa mây hồng cúi đầu thẹn thùng, yên lặng ăn cơm của mình.

      "Mẫu hậu, hài nhi cùng Phi Nhi nhất định tuân chỉ ý của ngài, vì vương triều chúng ta khai chi tán diệp." Hiên Viên Vũ vui vẻ cười to, liên tiếp cung kính .

      Thái hậu rất hài lòng, phân phó bọn họ ăn nhiều chút, lại lôi kéo họ chuyện lúc lâu, lúc này mới thả họ về.

      Bước chân hai người vừa khỏi Tô Uyển Ngữ nhào ra, hận hận nhìn chằm chằm bóng lưng xa của Tiêu Tương Phi. "Bác, ngài phải đáp ứng Uyển Nhi để cho Uyển Nhi làm hoàng hậu sao? Ngài sao lại, sao lại. . . . . ." Tô Uyển Ngữ thốt nên lời, gấp đến độ thẳng dậm chân, vành mắt ửng đỏ.

      "Đứa ngốc, nàng ta có thể sống được qua tối nay hay còn chưa biết." Thái hậu cười lạnh, thong thả ung dung .

      À? ! Lúc này Tô Uyển Ngữ ra lời, Tiêu Tương Phi sống quá tối nay, như vậy phải là. . . . . . .", có ?" Nàng vô cùng cao hứng, biến buồn thành vui.

      Thái hậu lạnh lùng gật đầu, bà muốn đối phương chết người còn sống, Tiêu Tương Phi cũng là ngoại lệ.

      Hiên Viên Vũ cùng nàng tản bộ trở lại Hướng Dương cung, mới vừa vào Hướng Dương cung, hai người lại cảm thấy trong bụng bình thường, đau đớn từng đợt.

      "Phi Nhi, nàng sao rồi?" Hiên Viên Vũ bởi vì biết võ công nên biểu chưa ràng nhưng Tiêu Tương Phi khác, nàng vốn là người giỏi chịu đựng mà lúc này đau đến mặt mũi biến dạng, cắn chặt môi.

      "Ta rất đau." Nàng ôm bụng, nhịn đau được kêu lên.

      Bọn Hỉ Nhi kinh hãi, lập tức đỡ nàng cùng Hiên Viên Vũ vào, những người còn lại hốt hoảng tìm thái y, cũng có người bẩm báo Thái hậu.

      Trong khoảng thời gian ngắn, cả hoàng cung náo loạn, người người cũng lo lắng dứt, mà Tiêu Tương Phi là tình huống xấu nhất, nàng trúng độc nặng, lại biết võ công, tự vận công bức độc.

      Ngự y vừa vào cửa, mồ hôi mặt còn chưa tới kịp lau, liền nghe Hiên Viên Vũ thúc giục: "Mau tới xem nàng, nàng trúng độc, nếu nàng có chuyện gì bất trắc trẫm đòi mạng chó của các ngươi."

      "Vâng, vâng, thần tuân chỉ." Ngự y dám nhìn long nhan, vội vàng chạy lại bắt mạch cho Tiêu Tương Phi, giải độc. Nhưng dùng hết mọi biện pháp mà vẫn giải được loại độc này, thái y đưa mắt nhìn nhau bó tay hết cách.

      Hiên Viên Vũ vốn muốn vừa vận công bức độc vừa nghe ngóng kết quả bên phía Tiêu Tương Phi, nhưng vận công rồi mới phát nếu chuyên tâm toàn lực vận công trục được độc ra ngoài. Cho nên thể ngừng, thể làm gì khác hơn là tập trung toàn bộ tinh thần vào việc bức độc.

      Mà Tiêu Tương Phi sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, sắc mặt càng lúc càng xanh, hô hấp càng ngày càng suy yếu, ý thức cũng càng ngày càng mơ hồ.

      "Tiểu thư, tiểu thư, ngài sao rồi?" bọn Hỉ Nhi bị dọa sợ, mới vừa rồi còn tốt, sao giờ lại biến thành thế này.

      lúc mọi người sợ đến mức biết làm gì, bên phía Thái hậu cũng truyền đến tin tức khiến người ta càng khiếp sợ, làm cho cả hoàng cung loạn càng thêm loạn.

      Chương 152: Trở về [1]
      Editor: Vệ Tử Y

      Thái hậu cũng trúng độc.

      Tin tức này làm mọi người kinh hãi, hoàng thượng trúng độc, tiểu thư trúng độc, lần này ngay cả Thái hậu cũng trúng độc. Trong nhất thời, hoàng cung đại loạn, người người cũng cảm thấy bất an.

      Bận rộn nhất là ngự y, bởi vì ba người đồng thời trúng độc, hơn nữa chỗ trúng độc đều giống nhau, Thái hậu nhất, tiếp theo là hoàng thượng, còn bị độc nặng và khó giải nhất là Tiêu Tương Phi, có thuốc nào giải được.

      Chuyện lớn như vậy nếu truyền ra ngoài biết phải làm sao? Nếu hoàng thượng hoặc Thái hậu có việc gì hay xảy ra, đầu của bọn họ cũng giữ được rồi.

      Trong khoảng thời gian ngắn, hoàng cung đại loạn, may là lúc này, người đầu tiên chạy tới là Viên Quân, Lâm Vân cũng suất lĩnh cấm vệ quân khống chế cục diện, rất nhanh cục diện yên ổn trở lại.

      "Thái y, hoàng thượng cùng Thái hậu như thế nào?" Lâm Vân lo lắng nhất là hai người vội vàng hỏi tới.

      Bởi vì Thái hậu và hoàng thượng trúng độc sâu, cũng dễ dàng giải độc nên có thể thở phào nhóm : "Lâm đại nhân, hoàng thượng cùng Thái hậu có gì đáng ngại, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng. Nhưng, nhưng Tiêu tiểu thư . . . . . ." Bọn thái y hai mặt nhìn nhau, biết như thế nào.

      Lâm Vân vốn yên tâm, nghe bọn họ như thế quát lên: " mau, Tiêu tiểu thư như thế nào?" Thiếu chút nữa tiến lên nắm lấy y phục của bọn họ.

      Bên kia Viên Quân cũng nghe thấy, biết hoàng thượng sao hoàn toàn yên tâm, nhưng lại lo lắng cho tình trạng của Tiêu Tương Phi. " mau, tiểu thư như thế nào?" Ba bước gộp làm hai xông lên, níu lấy thái y gặng hỏi.

      "Nàng, nàng …… tình huống tốt lắm, độc này có giải dược, chúng lão thần cũng thúc thủ chịu thua, thể ra sức a." thái y bất an , kì thực có thể cứu sống hoàng thượng và Thái hậu, họ cố hết sức rồi.

      Viên Quân vừa nghe, ngu người, nàng trúng độc thể giải? Là ai ác tâm như vậy muốn mạng của nàng đây? Tại sao cùng nhau trúng độc mà lại khác nhau như vậy?

      "Lập tức phái người mời cao thủ giải độc giang hồ tới, nhất định phải giữ được tính mạng tiểu thư. Nơi này để ta xử lý, ngươi mau mau ." Viên Quân lập tức buông thái y ra, xoay người hét lên với Lâm Vân.

      Lâm Vân lập tức gật đầu, theo như phân phó để lại cấm vệ quân cho Viên Quân điều động còn mình tìm cao thủ giang hồ.

      Sắp đặt người bảo hộ hoàng thượng và Thái hậu, Viên Quân liền tới trước giường Tiêu Tương Phi, nhìn khuôn mặt nàng tái nhợt xanh xao, nhất thời có thể nhìn ra khổ sở của .

      Nếu như cứu được nàng sao đây? Nếu nàng cứ như vậy mà ? phải làm sao? Bọn họ phải làm sao? Ô ô ô, nàng thể chết được, nàng thể chết như vậy.

      Hai chân Viên Quân quỳ sụp xuống trước giường nàng, bên cạnh bọn Hỉ Nhi thương tâm rơi lệ, trong lòng ai cũng hết sức nặng nề, chỉ sợ có tin xấu.

      Tiêu Tương Phi lúc này ý thức càng ngày càng yếu, nếu phải do tố chất thân thể tốt so với người thường sức chịu đựng dẻo dai, cho nên vẫn gắng gượng chịu đựng đau đớn mới bị độc tính phát tác đoạt tính mạng ngay. Nhưng hề dễ chịu chút nào, độc tính hoành hành toàn thân, xâm thực thần kinh khiến lực chống cự của nàng càng ngày càng yếu, hô hấp ngày càng khó khăn suy yếu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 153: Trở về [2]
      Editor: Vệ Tử Y

      Bảy ngày sau.

      "Nàng đâu? Nàng đâu rồi?" Hiên Viên Vũ khàn cả giọng la hét với đám người Hướng Dương cung, Hướng Dương cung còn chủ nhân của nó, chỉ còn lại đám cung nữ thái giám cùng thị vệ.

      Tất cả nội thị Hướng Dương cung run sợ, kìm được lui về phía sau, Tiêu Tương Phi ở đâu, bọn họ làm sao biết? Chuyện này chỉ có Viên đại nhân và Lâm đại nhân mới biết.

      "Hoàng, hoàng thượng, chuyện này, Viên đại nhân cùng Lâm đại nhân mang tiểu thư ra ngoài rồi, chúng nô tài quả biết tiểu thư ở nơi nào." thái giám run run rẩy rẩy , sợ tới mức mắt cũng nhắm lại, hai chân run giống như gió rung cây vậy.

      Viên Quân? Lâm Vân? Hiên Viên Vũ vừa nghe tên hai người này, lập tức lạnh giọng phân phó : "Lập tức truyền Viên đại nhân và Lâm đại nhân tới gặp trẫm, lập tức, lập tức."

      mệt mỏi chịu nổi, kiệt sức ngã xuống ghế, từ ngày trúng độc đến giờ nhiều ngày được gặp Phi Nhi rồi, biết nàng thế nào. Khi hoàn toàn đem độc tống ra ngoài mới biết người nàng trúng độc có thuốc giải, khắc kia thiếu chút nữa phát điên, muốn giết người, thể tin được. Cho đến khi đến cung điện còn chủ nhân này, thấy bọn Hỉ Nhi khóc thành đoàn, thiếu chút nữa ngất .

      "Hoàng thượng, Viên đại nhân cùng Lâm đại nhân mang tiểu thư tìm giang hồ thánh y, từ đó đến nay cũng chưa trở lại, có bất kỳ tin tức gì." Hỉ Nhi vừa lau nước mắt, vừa nghẹn ngào .

      Thảo Nhi các nàng lệ rơi dứt, hối hận mình ban đầu nên cùng theo, nên để Viên Quân bỏ các nàng lại, bây giờ biết tiểu thư sống chết ra sao.

      Hiên Viên Vũ lập tức như già , vốn muốn lập nàng làm hậu, trải qua cuộc sống vui vẻ hạnh phúc, cùng cai trị vương triều này, vẫn tin tưởng hai bọn họ cùng chung tay Hiên Viên vương triều có bao nhiêu thành tựu, bao nhiêu cường đại. Nhưng giờ có nàng, chỉ còn lại mình .

      suy nghĩ lung tung bên ngoài cung truyền đến thông báo, Viên Quân cùng Lâm Vân đến. Chỉ chốc lát sau, hai người cung kính đứng trước mặt .

      " cho trẫm biết, nàng ở nơi nào? Nàng còn sống ? Mang trẫm gặp nàng." Vừa thấy hai người, Hiên Viên Vũ kềm chế được kích động, bỗng chốc đứng lên lớn tiếng hỏi.

      Viên Quân, Lâm Vân thấy dáng vẻ nóng nảy như thế, khỏi hai mặt nhìn nhau, vô cùng lo lắng, hai người cũng trầm mặc .

      Hiên Viên Vũ thấy vậy trái tim lập tức cảm thấy ổn, đập thình thịch trong lồng ngực, cơ thể vốn còn suy yếu càng thêm vẻ đơn độc bạc nhược lảo đảo muốn ngã.

      "Hoàng thượng, xin hoàng thượng bảo trọng long thể." Lâm Vân hoảng hốt vội , hiểu sao hoàng thượng phải vì nữ nhân mà gấp gáp, thương tâm như vậy. Hậu cung hoàng thượng có nhiều phi tần như vậy, thêm người coi là nhiều, thiếu kẻ tính là ít.

      "Mau cho trẫm, nàng ở đâu?" nổi giận, bọn họ tại sao có thể đối đãi như vậy, tại sao để ý cảm thụ của .

      Lúc này, Viên Quân vẫn an tĩnh lên tiếng "Hoàng thượng, thần cho là trước tiên người nên truy tìm hung thủ hạ độc , nếu có thể còn có lần sau." Bọn họ tra tới tra lui cũng tra được cái gì, người nào lại dám hạ độc hại hoàng thượng Thái hậu? vẫn nghĩ ra, tìm được hung thủ.

      "Trẫm để các ngươi đến làm gì? Tróc nã hung thủ, bảo vệ nàng, tại thế nào? Hung thủ tìm được, nàng lại thấy. Các ngươi , các ngươi đưa nàng đâu rồi?" Hiên Viên Vũ gào thét như sấm, ngón tay vẫn chỉ vào hai người, nếu phải là bạn tốt, sớm kêu người lôi ra chém.

      Chương 154: Trở về [3]
      Editor: Vệ Tử Y

      Lâm Vân nhìn Viên Quân vẫn im lặng nãy giờ lại nhìn Hiên Viên Vũ giận dữ, rốt cuộc hạ quyết tâm, : "Hoàng thượng, thần đưa Tiêu tiểu thư đến chỗ của giang hồ Quái Y, Quái Y mặc dù thể giải loại kỳ độc này, nhưng tạm thời đè lại cho phát tác."

      Mới dứt thấy Hiên Viên Vũ mừng rỡ, nàng còn sống, nàng chưa chết, tốt quá. "Nàng giờ ở đâu? Trẫm muốn gặp nàng, trẫm muốn tìm danh y thiên hạ cứu nàng tỉnh lại." vô cùng kích động lay lay bả vai Lâm Vân.

      Viên Quân nhìn Hiên Viên Vũ kích động tiếp lời Lâm Vân chưa hết: "Hoàng thượng, mặc dù nàng chưa chết, nhưng cũng khác mấy. Sau đó đột nhiên có tăng nhân quái dị, mang tiểu thư , đến nay tung tích ." Viên Quân rất gian nan mới hết được lời này, muốn Hiên Viên Vũ trách tội Lâm Vân, bởi tất cả đều là chủ ý của .

      Cái gì? Hiên Viên Vũ sửng sốt, ngơ ngác nhìn Viên Quân, vẻ mặt dám tin, cái gì, nàng tung tích ? thấy nàng? Hiên Viên Vũ vô lực xoay người, nhìn thẳng Viên Quân bộ dạng thất hồn lạc phách.

      "Ngươi gì? Ngươi cái gì?" Hiên Viên Vũ níu lấy y phục của Viên Quân, vừa gào vừa thét, tâm trống rỗng, khó chịu vô cùng khó chịu, khóc ra nước mắt.

      Viên Quân cũng rất thống khổ, khi biết Quái Y đem Tiêu Tương Phi giao cho Quái Tăng lai lịch đó gấp đến độ nổi điên, nhưng Quái Tăng kia lúc gần lưu lại đoạn văn làm cho thể gì.

      "Thần , tung tích của nàng." khổ sở cực kỳ, biết nàng còn có thể trở lại hay , hay là vĩnh viễn trở lại nữa, khổ sở tuyệt kém Hiên Viên Vũ.

      "Làm sao có thể? Làm sao có thể? Dù có phải lật từng tấc đất trẫm cũng phải tìm được nàng." Hiên Viên Vũ trịnh trọng thề, nàng là của , ai cũng thể cướp , ông trời cũng thể.

      Viên Quân yên lặng nhìn Hiên Viên Vũ lâu, mới chua sót : "Coi như người có đào từng tấc đất lên cũng thể tìm được nàng." cũng từng nghĩ như vậy, nhưng lời của Quái Tăng….

      Hiên Viên Vũ nhìn Viên Quân chằm chằm, có ý gì, là ý tứ gì? "Ngươi đem nàng giấu ?" Cắn răng nghiến lợi thốt ra câu, Hiên Viên Vũ hận được giết , người này coi như là huynh đệ bằng hữu tốt nhất của .

      Lúc này, Lâm Vân mờ mịt biết làm sao với Hiên Viên Vũ giận dữ: "Hoàng thượng, ai có thể giấu nàng , trừ phi là ông trời, nếu ai có khả năng."

      "Nàng trở về." Viên Quân thẩn thờ tiếp lời, cũng thể tiếp nhận chuyện này.

      Về? Hiên Viên Vũ vẫn hiểu, trở về? Về đâu? Sao lại về? "Nàng phải ở chỗ này có nhà sao? Nàng phải. . . . . ." được nữa, đối với nàng, biết gì cả, lai lịch nàng.

      nhớ, nàng từng , nàng từ trời tới, lúc ấy nàng chính là rơi xuống trước mặt mình, từ trời giáng xuống. Mà bây giờ nàng trở về sao? Nơi đó là chỗ nào?

      " Quái Tăng kia , nàng vốn thuộc về nơi này, hôm nay đến thời điểm nàng phải trở về, nếu về chỉ có con đường chết, cho nên đưa nàng ." Viên Quân lặp lại lời Quái Tăng kia, câu này khó khăn lắm mới được trọn vẹn.

      Là thế này sao? Là thế này ư? Hiên Viên Vũ ngã bệt xuống đất, mờ mịt biết làm sao, về, nàng về. Như vậy còn sao? phải làm sao?

      "Hoàng thượng. . . . . ." mọi người kinh hô khi Hiên Viên Vũ ngã xuống, lo lắng nhìn giống như cái xác hồn.

      Còn Hiên Viên Vũ tự lẩm bẩm gì đó, người như lập tức già rất nhiều, mặt cũng lạnh lẽo.

      "Hoàng thượng, tại chuyện ngài nên làm nhất chính là tìm ra hung thủ, vì tiểu thư báo thù." tâm tình Viên Quân cũng giống Hiên Viên Vũ, nghĩ đến người hạ độc hại Tiêu Tương Phi liền hận đến cắn răng nghiến lợi.

      Đúng , đúng, đúng. Tất cả mọi người kìm được gật đầu, nếu tiểu thư về được, nhưng hung thủ nhất định phải bắt được, nếu sợ rằng còn có thể lại có lần tiếp theo.

      " cùng trẫm." dưới giúp đỡ của bọn Hỉ Nhi đứng dậy, vỗ vỗ bụi đất người, bất động thanh sắc với Viên Quân cùng Lâm Vân.

      "Dạ, hoàng thượng." hai người nửa mừng nửa lo liếc mắt nhìn nhau, vội vàng theo sau Hiên Viên Vũ, về phía Ngự Thư Phòng.


      --- ------ ------ ------

      đại, đảo Bali, bệnh viện.

      "Đây là đâu?" Tiêu Tương Phi vừa mở mắt liền phát mình ở trong căn phòng trắng toát, bất giác thốt lên.

      Y tá thay thuốc cho cười híp mắt : " muốn gì?" ấy dùng tiếng lưu loát hỏi, vô cùng hòa ái dễ gần nhìn .

      "Ah, làm phiền, tôi muốn hỏi tôi ở đâu vậy? Tôi bị làm sao?" cử động thân thể thấy đau đớn, cau mày dùng ngữ hỏi lại.

      y tá kia vội đè lại mỉm cười : "Đừng cử động, trúng độc , hơn nữa kéo dài mấy ngày, cho nên chúng tôi giúp làm phẫu thuật, cũng may giải phẫu vô cùng thành công, chất độc người loại bỏ."

      Hoá ra là như vậy, Tiêu Tương Phi bừng tỉnh hiểu ra, đầu nặng trịch lại rơi vào gối đầu mềm mại , điều chỉnh hô hấp, mỉm cười với y tá: "Cám ơn , tiểu thư. Thay tôi chuyển lời cảm ơn bác sĩ."

      "Được, cứ nghỉ ngơi cho tốt ." y tá giúp đắp kín mền, mỉm cười ra ngoài.

      Tiêu Tương Phi nhắm mắt nhớ lại trúng độc, đau đau, khó chịu, khổ sở chống đỡ lâu. Bị người đổ rất nhiều thuốc, lại bị ghim rất nhiều châm, cuối cùng chỉ cảm thấy mình ngừng lay động, giống như bị người di chuyển . Sau đó, nghe được thanh hòa ái dễ gần với mình, ngươi có thể trở về. Sau đó, trôi vào bóng tối vô biên.

      Bây giờ xem ra trở về đại, trở lại nơi quen thuộc, đó là thế kỷ của , nhà của , cuộc sống của .

      Thở phào nhõm, thể lực còn chưa khôi phục bao nhiêu, bởi vì làm phẫu thuật nên nguyên khí tổn thương nặng nề, hơn nữa trước đó chịu ít khổ, quả thực rất mệt mỏi.

      Từ từ thiếp , biết rằng khi ngủ say cấp của Tiếu Cương và Lam Lan đẩy cửa vào. Thấy ngủ say, hai người chỉ nhìn nhau gì.

      biết bao lâu, tầm nhìn của Lam Lan mới từ mặt Tiêu Tương Phi chuyển đến Tiếu Cương bất an hỏi: "Tiêu đại ca, chị ấy từ đâu trở về? Làm sao lại trúng độc?"

      Tiếu Cương cũng mờ mịt biết làm sao, lắc đầu " cũng biết, trong thời gian năm ấy mất tích, ấy đâu, làm gì, sao lại trúng độc?"

      Lam Lan nhàng tới trước giường Tiêu Tương Phi ngồi xuống, nhìn khuôn mặt muôn phần cảm thán.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :