1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi thường hoàn mỹ - Cố Phán An Nhiên

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 15.1: Đêm trước yến tiệc

      Editor: Mây

      Nếu như Quý U được thị tẩm liên tục làm cho mọi người trong hậu cung vô cùng tức giận, bốn ngày liên tiếp các nàng lạnh nhạt hơn rất nhiều. Các nàng nhìn ra Hoàng thượng là sủng ái Tích tiệp dư, ba ngày liên tiếp có thể coi là cảm giác mới mẻ, liền bảy ngày các nàng thể phủ nhận Tích tiệp dư bắt đầu được sủng .

      Tích tiệp dư trong khoảng thời gian này, lúc nên hầu hạ Hoàng thượng hầu hạ, lúc cáo biệt lại cùng Hoàng thượng hôn môi. Lúc thỉnh an cũng bị làm khó, liên tiếp thị tẩm làm cho các nữ nhân khác dám thăm dò tâm tư của Hoàng thượng, lòng người là như vậy, ỷ mạnh hiếp yếu. Đối đãi với người mới các nàng có thể kiêu căng, đối đãi với người mới được sủng ái, các nàng tuy rằng ganh tỵ nhưng cũng chỉ có thể từ từ tính tiếp.

      Hoàng đế mấy ngày nay ở Vĩnh Thọ cung có thể là thể xác và tinh thần đều thư sướng. Hoàng đế thân thể vô cùng thoải mái, chỉ việc giường cùng Tích tiệp dư hài hòa hết sức, thủ pháp xoa bóp của nàng cũng khiến Hoàng đế hưởng thụ được.

      Thân thể thư thái, tâm cũng vui sướng. Bọn họ xuống giường cùng nhau luyện chữ, đương nhiên là Tích tiệp dư luyện chữ còn Hoàng đế ở đằng sau trêu chọc. Tích tiệp dư pha trà cho Hoàng đế, Hoàng đế thưởng thức sau lại đút trà cho nhau. Tích tiệp dư cũng bồi Hoàng đế ngắm cảnh, chỉ là muốn chạm mặt người khác nên Tích tiệp dư chỉ cho Hoàng đế tản bộ trong viện của nàng, Hoàng đế thấy phong cảnh cũng có gì đẹp mắt, mỹ nhân làm nhìn mãi chán rồi.

      Cách ngày hai mươi sáu tháng chạp chỉ có hai ngày, Hoàng đế cũng có ngủ lại hậu cung. Hoàng đế rất bận rộn, nguyên nhân là lễ tân niên, hai mươi sáu tháng chạp Hoàng đế liền gác bút xử lý công vụ nữa, đợi qua năm mới mới tiếp tục xử lý.

      Cho nên Hoàng đế thừa dịp trước khi phong bút liền đem tất cả mọi việc xử lý trước mới tốt.

      Hậu cung thấy Hoàng đế rốt cuộc tìm Tích tiệp dư thị tẩm nữa mới an tâm, tuy rằng lòng mong đợi của các nàng đều rơi vào khoảng , nhưng ai cũng được thị tẩm nên lòng các nàng mới cân bằng chút, người khó chịu cũng nên là Tích tiệp dư mới đúng.

      Nhưng các nàng biết là Tích tiệp dư này lại cảm thấy may mắn, mấy ngày nay hai người ở cùng chỗ nên lễ vật của nàng cũng chưa chuẩn bị tốt, chung quy là cũng tại vì nếu Hoàng đế biết trước lễ vật ra sao cũng có gì thú vị.

      Hoàng đế ở đây hai ngày, Quý U mới có thời gian chuẩn bị lễ vật. Quý U biết các nữ nhân trong hậu cung chuẩn bị lễ vật gì, nhưng nàng chuẩn bị cái này là thừa dịp Hoàng đế vắng mặt mà điêu khắc.

      Tuy rằng lễ vật năm mới đều mang ngụ ý cát tường may mắn gì đó, nhưng nàng là theo đuổi Hoàng đế a. Lễ vật cho tình nhân nàng cũng theo cái hướng gì mà như ý cát tường.

      Lúc Quý U ở thế giới tu tiên cũng thiếu ngọc tốt, chẳng những vô giá mà còn mang chút linh khí nữa. Tuy có tác dụng gì khác nhưng khi gặp nguy hiểm cũng có thể hộ thân chút.

      Bình tĩnh mà xem xét Hoàng đế đối xử với Quý U rất tốt, phải thích, phải nhưng là khác biệt. Quý U thừa nhận mục đích nàng đối tốt với Hoàng đế cũng đơn thuần, Quý U chỉ muốn sống tốt trong cung nên nhất định phải cạnh tranh. Nhưng Quý U đối với Hoàng đế làm sao mà có chút tình cảm nào được, hai người hằng đêm ở cùng nhau, nàng hy vọng Hoàng đế tốt với nàng, cũng hy vọng Hoàng đế gặp được chuyện như ý.

      Thời điểm Quý U điêu khắc trong phòng cũng ai, nàng tràn đầy chăm chú với miếng ngọc tay, góc này đẽo chút, góc kia khắc chữ, gặp lúc khó xử lại nhíu nhíu mày, giải quyết xong khóe miệng khẽ cười. Ánh mặt trời mùa đông bao trùm lên người nữ nhân hết lòng điêu khắc, điềm tĩnh tốt đẹp.

      Hoàng đế cố gắng phê duyệt tấu chương trong Dưỡng Tâm điện, cũng biết tiểu nữ nhân ở cung Vĩnh Thọ làm gì đó.

      Thích Bạch hai ngày nay thập phần bận rộn, ngày nhiều nhất là ngủ được hai canh giờ, làm cho rất là mệt mỏi. Gần sang năm mới các nơi đều có tấu chương dâng lên, rất nhiều tình cần giải quyết, nếu có thể gác sang năm sau bây giờ bọn họ cũng trình sổ con lên.

      Tiểu Thịnh Tử nhìn thấy thái giám ở ngoài cửa nhìn quanh, lặng lẽ qua hỏi xảy ra chuyện gì. Nhìn thấy trong tay tiểu thái giám bưng chén sứ, liền sáng tỏ gật gật đầu hỏi “Vị nương nương nào đưa đến?” Tiểu thái giám trả lời là Tình quý tần nương nương.

      Trước giờ chuyện đưa canh đến Dưỡng Tâm điện ít, phi tần từ tứ phẩm trở lên đều làm qua, Hoàng hậu nương nương cùng Tình quý tần đưa qua Hoàng thượng cũng nể mặt uống hai ngụm. Mà các phi tần khác đưa canh đến Hoàng thượng ban thưởng cho nô tài phục vụ trong điện. Canh này nếu là Tình quý tần đưa đến, Tiểu Thịnh Tử trực tiếp mang vào cho Hoàng thượng.
      Thích Bạch nghe tiếng vang mới ngẩng đầu nhìn chén canh bàn.

      “Hoàng thượng, đây là Tình quý tần nương nương đưa đến cho ngài chén canh thịt dê củ cải, ngài nhanh chóng dùng , đồ ăn sáng ngài mới chỉ dùng chút, uống chút canh chống lạnh cũng rất tốt.” Tiểu Thịnh Tử nhanh chóng khuyên Hoàng đế dùng nhiều thêm. Hoàng thượng khi bận rộn đều quên ăn quên ngủ, đối với thân thể tốt, hai ngày nay cộng lại cũng mới ăn được vài miếng, Tiểu Thịnh Tử chờ cơ hội liền khuyên nhủ Hoàng thượng.

      Thích Bạch nhìn canh này mới dừng bút lại uống vài hớp. Nhớ đến gần đây đều tìm Tình quý tần, liền với Tiểu Thịnh Tử “Đem đèn hoa sen bát bảo trong khố phòng ban cho Tình quý tần, năm mới treo trong phòng cho có khí vui mừng”, xong cũng để cho Tiểu Thịnh Tử mang canh xuống.

      Tiểu Thịnh Tử thấy Hoàng thượng dùng ít miễn cưỡng nữa, liền bưng xuống, thầm nghĩ Tình quý tần vẫn là rất được sủng ái.

      Thích Bạch nhìn Tiểu Thịnh Tử lui ra ngoài, nghĩ đến việc gần đây cũng thăm Tình quý tần, lại nghĩ tới nguyên nhân liền bắt đầu thầm oán lên người Tích tiệp dư. Tiểu nữ nhân này, uổng cho trẫm vài ngày nay tìm nàng, ngay cả chén canh nàng cũng nghĩ mang đến cho trẫm. Lại nhớ đến thời điểm dùng bữa nàng luôn đoạt chén canh của mình liền bật cười. Hừ, đưa canh cho trẫm đúng , trẫm liền cho nàng đèn hoa sen mà ngắm.

      Thích Bạch yên lặng oán Quý U chút rồi bắt đầu tiếp tục phê duyệt tấu chương.
      Chris thích bài này.

    2. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 15.2

      Editor: Mây

      Tình quý tần trong Cảnh Nhân cung nhìn đèn hoa sen bát bảo mà Hoàng thượng phái người đưa tới, lộ ra khuôn mặt tươi cười, đèn này là của mình. Nàng nhìn về hướng Vĩnh Thọ cung, hết thảy đều biến đổi.

      Hậu cung nghe được tin tức Hoàng thượng ban đèn cát tường giá trị xa xỉ cho Tình quý tần, cũng biết là nên cao hứng hay là cười khổ.

      Cao hứng vì hậu cung này thế cục đổi, Tình quý tần vẫn được sủng. Cười khổ vì vô luận là Tình quý tần hay Tích tiệp dư, dù sao cũng đến lượt mình.

      Trong Yên Ngọc cung, Quý Như gọi Linh Đông tới, bắt đầu bố trí hành động cho yến tiệc tất niên. Nghe được tin Hoàng thượng thưởng cho Tình quý tần cười dữ tợn. Tuy rằng biết Hoàng thượng thích tính cách Quý U, nhưng mà ngài ấy lại thích mặt nàng ta. Mà Tình quý tần, chờ khi nàng chiếm được vị trí của Quý U, tự nhiên đối phó. Nghĩ tới Quý U tại ở trong cung khó chịu, liền ha hả cười.

      “Quý quý nghi, nô tỳ biết Tích tiệp dư vô dụng mà, xem ra kế hoạch của chúng ta cũng gặp nhiều vấn đề, tại người Hoàng thượng chân chính sủng ái là Tình quý tần nương nương, đương nhiên tương lai Quý quý nghi nương nương mới là người được sủng ái nhất.” Linh Đông quỳ mặt đất a dua theo, chờ Tích tiệp dư bị xử phạt nàng tới hầu hạ Quý quý nghi, nàng chắc chắn nắm chắc cơ hội mà Quý quý nghi ban cho.

      “Ngươi biết như vậy tốt, dược cũng đưa ngươi, đến yến tiệc ngươi nên biết phải làm thế nào, được sơ hở” Quý Như cười , cho dù biết Linh Đông chỉ là nịnh bợ nhưng nghe vẫn cao hứng. “Đợi đến khi Quý U bị phạt, ta liền đem ngươi điều đến bên cạnh ta, có cơ hội thị tẩm ta liền cho ngươi” Quý Như tiếp tục dụ dỗ.

      Lục Liễu bên cạnh Quý Như nhìn Linh Đông quỳ dưới đất cười châm chọc, chủ tử làm sao mà cho ngươi cơ hội, ngu xuẩn!

      Mà Linh Đông hết thảy đều biết, nàng chỉ nghĩ nàng thành công là có thể đổi chủ tử, nàng cùng Quý quý nghi cùng nhau xây dựng kế hoạch này, tin tưởng nàng dám giúp mình.

      Tại Vĩnh Thọ cung, Quý U nghe Niệm Hạ sốt ruột vì mình “Chủ tử, ngài tự giam mình trong phòng cũng ra ngoài, Hoàng thượng đem đèn xinh đẹp như thế thưởng cho Tình quý tần.” Tuy rằng mấy ngày nay Hoàng thượng cũng thưởng ít thứ tốt cho chủ tử, những thứ trân quý hơn so với đèn hoa sen phải là có, nhưng Niệm Hạ nóng nảy là do Hoàng thượng lại nhớ tới Tình quý tần.

      Quý U phi thường bất đắc dĩ “Nữ nhân trong hậu cung đều là của Hoàng thượng, đèn cũng là của Hoàng thượng, Hoàng thượng ban cho Tình quý tần có gì kỳ quái đâu, lại Tình quý tần vốn được sủng ái mà.”

      “Chủ tử, nô tỳ khuyên ngài buổi trưa đem canh đưa qua ngài cũng , ngài mà đưa qua chừng Hoàng thượng đem đèn ban cho ngài.” Niệm Hạ giữa trưa liền thúc giục chủ tử đưa canh, chủ tử thể bởi vì Hoàng thượng đến tìm ngài, ngài cũng tìm ngài ấy nha.

      “Chủ tử ngươi còn vội vàng làm lễ vật cho Hoàng thượng, thời gian đâu mà nấu canh. Lại ta ở cùng Hoàng thượng nhiều ngày như vậy rồi, giờ còn đến Dưỡng Tâm điện tìm Hoàng thượng nữa còn ra thể thống gì.”

      “Nhưng là, nhưng là...” Niệm Hạ tuy rằng cảm thấy chủ tử có đạo lý, nhưng vẫn có chút cam lòng.

      “Được rồi, ngươi đừng có nhưng là gì nữa, Linh Đông lo quét sân, lại tìm Quý quý nghi rồi?”

      Nhắc tới cái này, Niệm Hạ thập phần tức giận “Đúng vậy, nàng lại rồi. Chủ tử, các nàng nhất định có việc tốt gì, chúng ta phải phòng bị thỏa đáng mới được.”

      Về phần Quý Như, Quý U nghĩ đến thẻ phản phệ trong gian liền thấy an tâm.

      Hoàng đế cách hai ngày lại tiến vào Vĩnh Thọ cung.

      Tiến vào nội thất liền nhìn thấy tiểu nữ nhân nằm sấp bàn lười biếng ngẩn người. Hoàng đế cảm thấy có chút ngượng ngùng, lúc xế chiều quả thực nghĩ đến việc thưởng cho nàng đèn hoa sen để ngắm, bây giờ nhìn thấy nàng trong lòng lại thấy chột dạ.

      Tuy rằng Thích Bạch cảm thấy mình làm sai, nàng nhớ mà lại tới Dưỡng Tâm điện tìm , nhưng nghĩ tới nàng biết thưởng đồ cho nữ nhân khác rồi lại tới Vĩnh Thọ cung tìm nàng, tim treo cao nha.
      Thích Bạch muốn tìm Tình quý tần nhưng chân lại chịu khống chế hướng về Vĩnh Thọ cung.

      Thích Bạch hai ngày gặp nàng, thấy nhớ nàng đến sốt ruột, lại nghĩ đến nhiệt tình của nàng đối với mình, mình đến biết nàng lại ra cái dạng gì rồi. Dù sao sau khi tìm ra đống lớn lý do để đến đây, nàng lại thèm để ý đến , đây là phát đến hay là thèm nhìn mặt ?
      phương1311Chris thích bài này.

    3. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 16.1: được tự nhiên.

      Editor: Mây

      Hoàng đế thân vàng óng, Quý U đương nhiên sớm phát .

      Quý U cứ tưởng đêm nay Hoàng đế tìm Tình quý tần, Quý U tự cảm thấy cũng có gì. Chung quy hậu cung này nhiều nữ nhân như vậy, Hoàng đế có qua nhiều lựa chọn! Tình quý tần là người được sủng ái nhất, tìm nàng ấy cũng có gì kỳ quái.

      Hoàng đế tuy rằng sủng ái nàng, nhưng hậu cung vẫn còn đống người chờ sủng.

      Quý U được thị tẩm nhiều ngày liên tiếp là điều nàng ngờ tới rồi. Quý U luôn chuẩn bị nếu Hoàng đế đến hảo hảo bồi dưỡng tình cảm, nếu đến nàng cũng chỉ có thể đạm nhạt sinh hoạt theo phép tắc hậu cung.

      Quý U cứng rắn đem Hoàng đế kéo lại đây, đương nhiên Hoàng đế đến đây nàng cũng chủ động đẩy ra ngoài, cái gì mà hiền lành rộng lượng, mưa móc quân ân gì đó là chuyện của Hoàng hậu nương nương.

      Cho nên thời điểm Hoàng đế ở đằng kia chăm chăm nhìn mình, Quý U còn kinh ngạc, hôm nay sao lại đến chỗ Tình quý tần thế kia? Còn công phu suy tính kinh ngạc của Quý U là làm Hoàng đế nghĩ là nàng tức giận.

      Thích Bạch nhìn bộ dáng nàng ngây ngẩn dưới ánh đèn, người bình thường sớm nhào lên tại mặt lại chút thay đổi, tâm liền run rẩy, tức giận? là keo kiệt, cái đèn cũng so đo thua thiệt, có lúc nào thưởng cho nàng cái đồ gì kém hơn đèn hoa sen sao?

      Nếu Tiểu Thịnh Tử biết nội tâm của Hoàng đế hoạt động theo hướng nào nhất định ngửa mặt lên trời hét to, Hoàng đế bệ hạ phải nên trách cứ tiệp dư nương nương ghen tị sao? Cái này cùng với giá trị của đèn hoa sen đến cùng có quan hệ gì đâu a!

      “Khụ khụ, càng lúc càng có quy củ. Trẫm tiến vào lâu như vậy cũng tiến đến thỉnh an, cũng châm trà,” Thích Bạch quyết định đánh vỡ cục diện bế tắc này.

      Quý U vừa nghe vội hồi thần, nhanh chóng thỉnh an rồi tiến đến châm trà. Hoàng đế nhìn nàng làm theo những lời chỉ cảm thấy nghẹn lời, nàng lúc nào ngoan ngoãn như vậy?

      “Thỉnh Hoàng thượng dùng trà” Quý U đưa cho Hoàng đế ly trà liền thành đứng bên cạnh.

      “Đây là làm sao? Tức giận nên chào đón trẫm sao?” Thích Bạch có chút tức giận! Trẫm cũng với ngươi rồi, ngươi còn lời nào sao.

      Quý U bởi vì hai ngày nay tương đối mệt mỏi nên suy nghĩ có chút trì trệ, phát ngốc lại nghe thấy lời này mới nhìn thấy sắc mặt của Hoàng đế tốt lắm, thoáng suy nghĩ lại, mặc dù dám tin tưởng, nhưng mà hình như cũng đoán được ít. Lẽ nào Hoàng đế cảm thấy mình giận dỗi để ý đến ? Nguyên nhân cụ thể của việc giận dỗi là do chiếc đèn kia?

      “Ngài muốn nhìn thấy coi như xong, ở nơi này của thần thiếp lại hung dữ!” Quý U xong ủy khuất đứng đó.

      Thích Bạch nhìn thấy nàng lại giở dạng càn quấy chịu đạo lý ra, ngược lại thở phào nhõm. Thế này mới đúng, vừa rồi ngây ngẫn lời nào, nàng dọa ai đó!

      “Trẫm muốn nhìn nàng có thể đến Vĩnh Thọ cung này sao? Trẫm chỗ nào hung dữ với nàng?” Thích Bạch liền cùng nàng phân phải trái.

      “Còn ngài hung dữ với thần thiếp, ngài đây phải là rống giận với thần thiếp hay sao? Thần thiếp bất quá chỉ là mệt mỏi! Hai ngày nay chuẩn bị lễ vật cho ngài cũng có nghỉ ngơi được !” Quý U xong liền có chút nghẹn ngào, quay mặt qua bên, nhìn đến Hoàng đế nữa.
      Lễ vật? Lễ vật gì? Thích Bạch vừa nghe thanh của nàng run lên đau lòng muốn hỏng luôn rồi. Chỉ hận chính mình vì sao hảo hảo chuyện với nàng, vốn là bản thân lại đuối lý rồi. Tính tình cứng rắn đưa cho nàng cái đèn hoa sen nào, đừng chỉ là ngọn đèn, tại nàng đòi cái gì đều mang đến cho nàng.

      “U U, đừng khóc, phải trẫm hung dữ với nàng, trẫm chỉ là chuyện có chút lớn tiếng thôi.” Thích Bạch nhanh chóng ôm nàng vào lòng dỗ dành. Bọn họ ở chung mấy ngày nay, nàng mỗi ngày đều cười hì hì quấn lấy , lúc nào thấy nàng chịu ủy khuất như vậy.

      Nhìn nữ nhân vùi đầu vào ngực mình khóc nức nở, tâm Thích Bạch cũng đau đến lợi hại. Chỉ có thể giọng dỗ dành, chút suy tính những lời dễ nghe, Thích Bạch chưa từng qua những lời này, chỉ hận mình bình thường ít đọc qua những bản tài tử giai nhân! là ứng với câu lúc cần dùng đến sách vở mới hận mình thiếu tri thức.

      Nhìn nàng dần dần nín khóc, chỉ thỉnh thoảng run lên cái, Thích Bạch mới đem nàng ôm đến chậu rửa mặt, lau mặt cho nàng, sau đó ôm nàng lên đùi , ngồi lên giường.

      “U U, đừng khóc. Trẫm hung dữ với nàng, nàng vừa chuẩn bị lễ vật gì a?” Thích Bạch nhanh chóng đổi đề tài .

      Nhưng mà đề tài này ràng là tốt, ánh mắt của nàng vừa khô bây giờ lại bắt đầu thấm ướt. “Thần thiếp... Thần thiếp nghĩ đây là lễ mừng năm mới đầu tiên chúng ta ở cùng chỗ, mấy ngày nay liền muốn chuẩn bị lễ vật cho Hoàng thượng, ngủ đủ nên mới ngẩn người, phải là để ý đến ngài!” xong nước mắt liền rớt xuống, Quý U nhanh chóng lấy tay lau !
      Thích Bạch nghe nàng , tâm lại như bị đánh cho quyền, kết quả nhìn đến tay lau nước mắt của nàng, liền nhanh chóng kéo qua, mở ra xem, bàn tay nhắn của nàng đầy vết thương trải rộng, vừa sưng, vừa đỏ, ràng là vết thương mới.

      “Đây cũng là do chuẩn bị lễ vật làm ra? Như thế nào lại bị thương thành như vậy? Trẫm muốn lễ vật này để làm gì!” Nắm chặt tay nàng lại, cho nàng rút , lại nhanh chóng cho Tiểu Thịnh Tử truyền ngự y.

      “Thần thiếp nghĩ cho Hoàng thượng biết thần thiếp chuẩn bị thứ gì, là muốn cho Hoàng thượng vui mừng, ngài đúng là muốn nó làm gì đâu, ngài là muốn đúng ?” Quý U đến đây, nước mắt như châu như ngọc thi nhau rớt xuống. tay nàng bị Hoàng đế nắm chặt, liền dùng tay còn lại chà sát mặt, nhưng muốn lau cũng lau hết...
      Chris thích bài này.

    4. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 16.2

      Editor: Mây
      Thích Bạch quả thực hận mình nên , lúc nào cần. đây phải là đau nàng, thương nàng sao! Nhìn nàng nước mắt đầy mặt liền trực tiếp hôn lên mắt nàng, nước mắt của nàng Thích Bạch nếm vừa đắng vừa chát, chỉ muốn nàng đừng khóc nữa, ràng người sai là , vì sao nàng lại phải khóc.

      Vừa nhìn vết thương tay nàng, biết là do công cụ điêu khắc gây nên. Nghĩ tới nàng lòng tràn đầy vui vẻ ở trong Vĩnh Thọ cung chuẩn bị lễ vật cho mình, chính mình chẳng những thưởng cho nàng, còn thưởng cho nữ nhân khác gì đó! Đến nơi này còn hung dữ với nàng, Thích Bạch trước giờ cảm thấy mình lại là kẻ hỗn đản đến như vậy!

      Thích Bạch nắm tay Quý U, thỉnh thoảng lại đưa tới bên miệng hôn lên, lại ôm Quý U, bên tai nàng đều là do trẫm tốt. Lúc Đỗ thái y tiến vào chính là thấy cảnh tượng như vậy.

      Thích Bạch nhìn Đỗ thái y tới nhanh “Còn sững sờ làm gì! Mau chóng tới xem cho Tích tiệp dư chút!”

      Quý U cảm thấy Thích Bạch lại muốn hung dữ với thái y, liền lắc lắc tay áo cho tức giận. Thích Bạch vừa thấy tiểu nữ nhân chịu ngoan ngoãn trở lại liền dỗ dành “Trẫm có tức giận, nàng mau cho thái y xem vết thương, nàng ngoan ngoãn nha.”

      Đỗ thái y ở trong cung nhiều năm như vậy nhưng làm gì gặp qua tình huống này. Ánh mắt nhìn Tích tiệp dư như nhìn nữ thần, thần tượng!

      Đỗ thái y nhìn vết thương của Quý U rồi “Miệng vết thương của Tích tiệp dư cũng sâu, thần cho Tích tiệp dư lọ thuốc mỡ, bôi lên là tốt rồi.” Đỗ thái y vội vàng hồi bẩm với Hoàng thượng ngồi bên. Bộ dáng Hoàng thượng nhìn mình chằm chằm là đáng sợ, thần kinh hãi a!

      “Được rồi, mang theo Tiểu Thịnh Tử lấy dược, nhanh lên!”

      Tiểu Thịnh Tử có thể xem như là chạy vội lấy dược, lại chạy vội trở về. nhìn ra, Hoàng thượng thưởng cái đèn kia cho Tình quý tần, lúc này biết hối hận ra cái dạng gì, hướng gió trong hậu cung này thay đổi hoàn toàn a.

      Thích Bạch cầm dược vội nhanh chóng bôi thuốc cho tiểu nữ nhân trong lòng mình. hết sức nghiêm túc, bôi chút lại hỏi nàng có đau . Mới đầu Quý U chỉ đáp là đau, sau thấy hỏi dứt liền “Ngài bôi chút, lại thổi cho thần thiếp chút.” Hoàng đế liền im lặng bôi thuốc, chốc chốc lại thổi cho nàng, miễn bàn là dụng tâm nhiều như thế nào.

      Mắt thấy dược cũng lau xong, nàng cũng ngừng khóc, Thích Bạch mới thở phào nhõm.

      Thích Bạch nghĩ là vẫn nên giải thích với nàng chút, bằng nàng lại nghĩ lòng dạ hẹp hòi, thưởng đồ cho nữ nhân khác lại đến chỗ nàng nổi giận, thành loại người nào! Vạn nhất về sau nàng sợ biết tìm ai! Vạn nhất nàng chịu đem lễ vật tặng làm thế nào!

      “U U, là trẫm tốt. Trẫm nên chuyện lớn tiếng, trẫm biết U U của trẫm lại làm lễ vật tặng trẫm. Trẫm cảm kích cũng coi như xong , đằng này lại đem U U của trẫm chọc cho đến khóc. U U, nàng đừng tức giận, khụ khụ, cái đèn hoa sen bát bảo kia rất khó coi, Tình quý tần đưa canh cho trẫm, trẫm liền thưởng cho nàng ta cái đèn, đây chính là lễ vật qua lại thôi. Trẫm phải là giận dỗi U U đưa canh cho trẫm, U U của trẫm ngoan như vậy, tốt như vậy, thích trẫm như vậy, còn làm lễ vật tặng trẫm, tay còn bị thương, trẫm đau lòng còn kịp.” Thích Bạch cố gắng hết sức lực muốn làm cho nàng cười lên.

      Quý U nhìn Hoàng đế dỗ dành mình lại bắt đầu ngẩn người. Hoàng đế chuyện rất ôn nhu, tràn ngập tình cảm cùng lấy lòng. người có nhiều nữ nhân như vậy lại phiền chán ở đây dỗ dành chính mình, Quý U muốn thừa nhận tâm nàng trở nên mềm nhũn rồi.

      Thích Bạch nhìn nàng ngẩn người, liền nghĩ nàng khẳng định là mệt muốn chết rồi. cởi quần áo nàng, mang nàng tắm rửa, chăm chú nghiêm túc tắm rửa sạch cho cả hai xong, lại ôm nàng đến nằm giường.

      Thích Bạch thấy nàng lời nào, tâm cũng lo lắng đề phòng. Thích Bạch chưa từng dỗ dành người nào khác, cũng biết biểu đạt lời xin lỗi của mình thế nào. Liền chỉ có thể ôm nàng chặt, nhàng vỗ lưng nàng, dỗ nàng ngủ.

      Quý U nhàng ôm chặt eo Thích Bạch, cảm nhận được động tác của nàng, tim đập nhanh.

      “Thần thiếp kỳ giận dỗi chuyện Hoàng thượng đưa cho Tình quý tần tỷ tỷ đèn hoa sen mà đưa cho thần thiếp, thần thiếp chỉ là sợ Hoàng thượng thích người khác rồi nhớ tới thần thiếp nữa, nhưng thần thiếp dám , thần thiếp sợ Hoàng thượng thấy U U ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy, cũng hiểu chuyện như ngài nghĩ, chán ghét thần thiếp.” Giọng của Quý U vô cùng thấp, thào , Thích Bạch phải cố hết sức lực mới nghe được thanh.

      Cảm giác trước ngực lại trở nên ướt át, Thích Bạch đau lòng nắm chặt tay Quý U, ôn nhu “U U của trẫm dù ngoan, nghe lời, hiểu chuyện trẫm vẫn thích nàng, thích ghê gớm, trẫm nghĩ tới là thích nàng đến như vậy. U U của trẫm cần phải sợ, lần này là do trẫm sai có được hay .” xong bóp cằm nàng, hôn lên trán, mắt, mũi, môi nàng.
      Hôn xong lại nhìn sâu vào mắt Quý U, hai người ai với ai lời nào, nhìn nhau lâu, tựa hồ như nhìn thẳng vào lòng của đối phương.

      Cuối cùng Quý U nhàng mỉm cười, khóe mắt ướt át, nhưng lại đẹp đến kinh người. Quý U cũng học động tác của Thích Bạch, nắm cằm , hôn lên trán, mắt, mũi, miệng, lỗ tai, hầu kết,...

      Lại là đêm kiều diễm.

      Chương 17: Hòa hảo.

      Editor: Mây
      Ánh nắng tươi sáng ngày đông, trong khí tỏa ra loại khí tức lười biếng mà an tường, từng đợt, từng đợt ánh nắng xuyên qua làn mây chiếu vào nội thất Vĩnh Thọ cung, trang phục vàng kim vương đầy đất, hai người lưu luyến triền miên trong chăn cũng dần dần tỉnh dậy.

      Mắt Quý U bởi vì hôm qua khóc nhiều mà sưng lên, vừa mở ra liền nhắm lại.
      Thích Bạch cảm giác được động tĩnh bên cạnh, vừa mở mắt liền thấy bộ dáng vuốt mắt của Quý U.

      “Làm sao đây? Mắt thoải mái sao? cho nàng xoa mắt nữa.” Hôm nay Thích Bạch cần lên triều, chính thức được nghỉ.

      Nhìn thấy đôi mắt sưng lên của nàng, lại đau lòng, vừa mặc quần áo vừa cho gọi người mang khăn nóng tiến vào, sau đó nằm về giường đắp khăn lên mắt Quý U.

      Quý U phi thường ngoan ngoãn để cho Hoàng đế hầu hạ mình, ngoài miệng “Thần thiếp biết ngài cho thần thiếp xoa mắt, vậy ngài nhất định phải ôm thần thiếp.”

      Thích Bạch thấy nàng hề cố kỵ làm nũng với , mới chân chính yên tâm. cứ sợ nàng đối đãi với mình như trước nữa.

      Thích Bạch nằm xuống bên cạnh, ôm nàng chặt, lại nắm lấy tay nàng xem thương thế tốt hơn chưa. Mà Quý U đắp khăn lông, theo bồi chuyện.
      “Hoàng thượng, lát nữa ngài lại Dưỡng Tâm điện có phải ?”

      “U U của trẫm có muốn ? Trẫm cũng phải xử lý công vụ, chỉ là viết mấy chữ phúc ban cho các đại thần” Thích Bạch muốn mang theo tiểu nữ nhân của cùng , nghĩ tới thời điểm ai người cùng nhau viết chữ trong Dưỡng Tâm điện, chút cũng thấy mệt.

      “Nhưng lễ vật của thần thiếp chuẩn bị cho Hoàng thượng còn kém chút nữa mới xong, ngài Dưỡng Tâm điện trước, thần thiếp chuẩn bị xong lại đến sau, có được ?” Quý U sợ Hoàng đế đồng ý, liền lắc lắc tay áo của buông.

      Thích Bạch phi thường đồng ý, tay Quý U vừa đỡ chút, lại muốn bị thương. Nhưng nếu đồng ý khẳng định là nàng bỏ qua cho , đành đồng ý.

      Quý U cũng biết Hoàng đế quan tâm nàng, cho nên tận lực lời dễ nghe, dỗ dành cho nàng ở lại Vĩnh Thọ cung hoàn thành cho xong lễ vật.

      Đắp mắt xong, Quý U có thể càng thêm tận tình hầu hạ Hoàng đế mặc quần áo. Tình cảm ấm lên cực nhanh, những người hậu hạ đều có mắt nhìn, lui ra chờ ở ngoài cửa. Hai người vừa mới lưu luyến rời hôn nhau tạm biệt, Hoàng đế còn chưa ra tới cửa phòng, Quý U liền tiến lên hai bước, từ sau lưng ôm lấy .
      Thích Bạch chỉ có thể dùng chữ để hình dung cảm giác lúc này, sướng! Quý U đem Thích Bạch đè lên tường, nắm lấy áo khoác, miệng lưỡi liều chết dây dưa. Đến lúc Thích Bạch cởi áo khoác của Quý U, bàn tay vừa nắm lấy đại thỏ trắng xoa nắn, liền bị Quý U vỗ lên bàn tay, cho tiếp tục.

      Thích Bạch rất bằng lòng, nữ nhân này làm cho dục hỏa đốt người, lại cho sờ sờ. Mắt thấy Quý U chuẩn bị mặc áo khoác lên, lúc cài áo, Thích Bạch nắm lấy tay nàng, cho nàng cài lên.

      “Hoàng thượng ngài muốn làm gì nha, canh giờ này rồi mà ngài còn chịu ra ngoài, mọi người đều cười thần thiếp.” Quý U nhìn Hoàng đế lom lom nhìn mình, gắt giọng.

      “Bọn họ dám.” Thích Bạch mười phần khí phách trả lời.

      “Bọn họ dám hay thần thiếp biết. Nhưng mà thần thiếp cũng cho Hoàng thượng làm loạn nữa.” Quý U tiếp tục khuyên nhủ.

      “Trẫm làm loạn lúc nào, trẫm làm loạn thế nào? Là ai nhào lên? Trẫm thấy U U cũng là người dám làm dám chịu, làm đến nơi đến chốn. Nàng như thế nào lại làm trẫm thất vọng a.” Thích Bạch xem U U làm lễ vật là phải làm cho xong, là nữ nhân rất có ý thức trách nhiệm, như vậy nàng khơi mào dục hỏa của rồi, sao lại phụ trách dập tắt. Hoàng đế tỏ vẻ thể thương lượng được.

      Quý U nhìn vẻ mặt “ngươi như thế nào có thể đối xử với trẫm như vậy, ngươi tại sao cho trẫm thoát quần áo của ngươi, ngươi tại sao có thể cho trẫm sờ, ngươi như thể nào cố tình gây ” của Hoàng đế. Biểu tình nghẹn lại. Nàng đây là tự làm bậy thể sống sao?

      “Hoàng thượng, ngài...” Nhìn Quý U còn muốn khuyên mình nương tay, Thích Bạch liền kiên nhẫn nữa, nhịn xong, có lời lên giường . Trực tiếp hôn Quý U, ôm nàng lên giường.

      Tiểu Thịnh Tử cùng đám nô tài ở ngoài cửa chờ theo Hoàng thượng đến Dưỡng Tâm điện, nghe được trong phòng truyền đến thanh “Ân, aaaa”, liền đổi tư thế đứng, có thể thấy được là phải đợi. Tiểu Thịnh Tử nhìn Niệm Hạ, Niệm Hạ liền phân phó người nấu nước nóng...

      “Hoàng thượng, người thể trở lại. Ân,.... chán ghét.”

      “Trẫm như thế nào lại thể, trẫm làm cho nàng xem trẫm có thể hay . Nàng được có thể nghỉ ngơi, trẫm tiếp tục là được. Nàng chán ghét trẫm hay đây.”

      “Hoàng thượng, ghét, thần thiếp ghét, ân ...A... Thần thiếp thích. Ngài để thần thiếp nghỉ ngơi .”

      “U U thích trẫm như vậy, trẫm nỡ để nàng rời .”

      “…”

      Mắt thầy còn canh giờ nữa là đến bữa trưa, Quý U mệt đến mê man, Thích Bạch lương tâm đại phát lương thiện ngừng lại. Ôm nàng tắm rửa, mặc xong quần áo cho mình liền thân thiết hôn lên gương mặt nàng, vô cùng cao hứng mang theo Tiểu Thịnh Tử rời khỏi Vĩnh Thọ cung.

      Trước khi còn phân phó Niệm Hạ đến bữa trưa gọi nàng thức dậy, nàng làm xong lễ vật đến Dưỡng Tâm điện tùy giá.

      Mãi đến lúc Niệm Hạ gọi Quý U thức dậy dùng cơm trưa, Quý U mới dùng dằng mở to mắt. mệt, rất đói, rất hối hận a...

      Quý U thu thập chút liền bắt đầu dùng cơm trưa, vừa dùng vừa nghĩ đến chuyện giận dỗi ngày hôm qua.

      Tối qua Quý U cố ý dùng khổ nhục kế, kỳ vết thương tay chỉ cần vào ôn tuyền trong gian rửa qua là tốt rồi, chỉ là lúc Hoàng đế đến nàng chưa kịp chuẩn bị. Thế mới để cho Hoàng đế thấy được vết thương, ngờ hiệu quả lại tốt như vậy.

      Đối với loại chuyện cùng Hoàng đế giận dỗi như thế này, Quý U cũng thấy chút áp lực nào. Đầu tiên, Quý U cảm thấy Hoàng đế dối gạt nàng, nàng lại có giá trị lợi dụng gì, cho nên Hoàng đế đối với nàng là có chút cảm tình.

      Hơn nữa trải qua vài ngày ở chung, nàng đối với Hoàng đế cũng tính là có chút hiểu biết, Hoàng đế phương diện biểu đạt tình cảm cực kỳ trúc trắc, có lúc là hình thức truyền thống đế vương cùng với phi tần, có lúc lại là hình thức kiểu bạn học sinh với bạn , tuyệt đối thể căn cứ theo lẽ thường mà lý giải.

      có đôi người nào nhau mà cãi nhau, chỉ cần chia tay làm mục đích cãi nhau đều là ân ái cả. Loại chuyện này làm tăng thêm tình cảm, là thời cơ tăng thêm phân lượng của mình trong lòng đối phương, cho nên Quý U đối với lần cãi nhau đầu tiên của hai người ngày hôm qua, cảm thấy phi thường tốt đẹp.

      Quý U phát độ tha thứ của Hoàng đế đối với nàng vẫn còn rất cao, tối thiểu là vào thời điểm nàng lời ghen tị thăm dò Hoàng đế cũng bị mắng phải sao. Về phần tương lai, Quý U cảm thấy mình cần cố gắng hơn nữa.
      Quý U tổng kết lại tình hình tại, Hoàng đế trước mắt đối với mình coi như sủng ái. Lương chiêu viện cơ bản có tìm mình gây phiền toái, các phi tần khác ở ngoài mặt đều cùng Quý U chung sống hòa bình. Hoàng hậu đối với Quý U cũng là trạng thái đứng ngoài xem xét, phỏng chừng chướng mắt mình nhưng cũng ra tay ám hại.

      Tình quý tần ở mặt ngoài là đối thủ cường ngạnh nhất của Quý U, vô luận gia thế hay diện mạo của Tình quý tần đều phù hợp với điều kiện của sủng phi, mà vị trí này Quý U cũng muốn. Tình quý tần cho Quý U cảm giác rất kỳ quái, tựa hồ như có rất nhiều bí mật, nhưng bây giờ Quý U có cách nào hiểu thấu đáo. Hơn nữa ngày hôm qua Hoàng đế ban cho Tình quý tần đèn hoa sen, buổi tối lại ngủ lại Vĩnh Thọ cung của nàng, tựa hồ như ở ngoài mặt các nàng là thế lực thù địch.

      Về phần Quý Như vẫn luôn muốn đẩy Quý U vào chỗ chết, nàng cảm thấy nếu Quý Như khẩn cấp tìm Linh Đông bàn mưu lược, vậy mưu của các nàng nhất định được tiến hành gần đây.

      Quý U cảm thấy các phi tần khác sắp tới đây ám hại mình, đầu tiên nàng mới được sủng chưa tới nửa tháng, nàng cũng chưa có đứa , vài ngày sủng ái chỉ đưa tới ganh tị, tạm thời phải là thù hận. Ngoại trừ Quý Như luôn hận Quý U còn người nào khác.

      Quý U từng tại thời điểm cuối cùng của kiếp mở ra nhiệm vụ, chỉ là trong lúc gác đêm nàng vô tình cứu được nữ nhân bị bằng hữu mình sát hại, mà hầu bao này chính là phần thưởng nhận được lúc đó.

      Đồ vật bên trong lúc ấy nàng chỉ nhìn sơ lược qua, cảm thấy đặc biệt hữu dụng, liền mở ra nữa. Thẻ hộ thân, thẻ dự báo mưu, thẻ phản phệ, đan dược giải độc vạn năng, thẻ đao thương bất nhập,... Cái gì cần cũng đều có. Quả thực rất phù hợp với nhiệm vụ đó, bởi vì cứu nữ nhân bị bằng hữu sát hại nên lấy được gì đó đều là phát mưu, phá giải mưu, giải quyết mưu.

      Kỳ trong hai ngày Hoàng đế đến Vĩnh Thọ cung, Quý U cũng dùng thử thẻ dự báo mưu, Quý U thấy là ai, cũng biết tại thời điểm nào, chỉ có thể nhìn thấy bàn tay kê đơn trong ly nước. Lúc ấy nàng hỏi Niệm Hạ có hay chuyện thời điểm đó Linh Đông tìm Quý Như, xác nhận người kê đơn là Linh Đông, nhưng nàng cũng khinh suất.

      Thẻ phản phệ tên như ý nghĩa chính là làm cho người ám hại chính mình bị phản phệ, điều kiện tiên quyết là thẻ viết tên người bị phản phệ. Quý U viết Linh Đông mà viết tên Quý Như. Nếu nàng là chủ mưu gậy ông đập lưng ông quá thích hợp. Thẻ phản phệ có hiệu lực ba ngày, nàng quyết định trước lễ trừ tịch dùng, tối thiểu lễ trừ tịch và mừng năm mới được an toàn.

      Quý U cẩn thận suy nghĩ mấy lần, liền sợ mình có chỗ sơ sót. Sinh hoạt trong hậu cung là mệt, Quý U lại lần nữa cảm thán, sợ sai bước. Có ý nghĩ này, Quý U tự với mình, tất cả vì sống sót đều đáng, đây đều là người, tối thiểu phải là zombie là tốt rồi.

      Nhìn đôi vòng tay tình nhân hoàn thành xong, nằm trong tay nàng, Quý U cẩn thận đem đặt vào hộp gỗ tinh xảo được chuẩn bị trước. Vốn muốn khắc ngọc bội nhưng cuối cùng Quý U vẫn lựa chọn làm vòng tay ngọc, đeo tay càng dễ nhìn thấy, càng dễ nhớ đến nàng. Những hình vẽ hoa văn hộp gỗ đều là tự nàng khắc họa, thập phần dụng tâm. Nhưng Quý U cũng chưa xác định được Hoàng đế có thích hay .

      Quý U thu thập thỏa đáng, liền mang theo Niệm Hạ Dưỡng Tâm điện. Linh Đông vừa quét xong sân viện Vĩnh Thọ cung, hung hăng nhìn chằm chằm bóng dáng của Quý U, trong lòng suy nghĩ ngươi có thể đắc ý bao lâu.

      Trong Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế viết xong mới thấy Quý U đến. Nhưng là sáng nay quả thực thần thanh khí sảng, đối mặt với vẻ mặt hạnh phúc của tiểu nữ nhân này, chút bực bội cũng có, ôm Quý U cùng nhau viết chữ, dùng bữa tối liền hồi Vĩnh Thọ cung.

      Tình quý tần nghe được tin tức Tích tiệp dư vẫn được sủng ái như cũ, thần sắc cũng biến đổi, bởi vì nàng biết địch nhân lớn nhất của nàng vẫn chưa nhập cung. Biến cố nho này nàng cũng để trong lòng, đợi đến nữ nhân kia nhập cung mới là được sủng ái. Mà kiếp này người thắng chỉ có thể là nàng, Quách Tình!
      phương1311Chris thích bài này.

    5. milary

      milary Active Member

      Bài viết:
      244
      Được thích:
      210
      Chương 18: Vòng tay

      Editor: Mây

      Buổi tối hai ngày trước lễ trừ tịch Hoàng đế đều ở tại Vĩnh Thọ cung, ban ngày bận rộn ở Dưỡng Tâm điện. Tuy rằng cần phê duyệt tấu chương, nhưng người ở Lễ bộ cũng đem quyết sách của các công tác chuẩn bị cho yến hội đến báo cáo với Hoàng đế.

      Khoảng thời gian này Hoàng đế cũng cùng Hoàng hậu dùng hai bữa trưa, trong lúc dùng bữa Hoàng hậu với Hoàng đế chút việc vặt trong hậu cung. Thích Bạch vẫn luôn đem công việc trong hậu cung giao cho Hoàng hậu, Lục Hiền phi cùng Trần Trang phi xử lý, phần lớn quyền lực vẫn nằm trong tay Hoàng hậu.

      Thích Bạch nghe Hoàng hậu an bài có gì là ổn, đến lúc Hoàng hậu định an bài Tích tiệp dư cùng Quý quý nghi ngồi chung chỗ câu thích hợp, phần vị kém xa nhau, cứ làm theo quy củ là được.

      Hoàng hậu vốn nghĩ từ lúc nhập cung đến giờ các nàng tỷ muội tình thâm, an bài ngồi chung chỗ để ôn lại chuyện quá khứ. Lại thấy Hoàng thượng cũng có ý tứ chiếu cố đối với Tích tiệp dư liền cao hứng gật đầu.

      Hoàng đế suy đoán hẳn là Hoàng hậu thấy sủng ái Tích tiệp dư, yến hội đem Quý quý nghi có quan hệ tốt nhất với Tích tiệp dư ngồi cùng chỗ xem như lấy lòng . Nhưng Thích Bạch muốn hai người đó ngồi cùng nhau, ngẫm lại thấy bộ dáng dối trá giả vờ sợ hãi của Quý quý nghi lại chán ghét, sợ nàng đem U U của ra làm gì đó. Mấu chốt là Thích Bạch muốn thời điểm nhìn lén tiểu nhân nhi của mình cũng phải nhìn thấy Quý quý nghi!

      Mặc kệ tiểu nhân nhi này khi cùng Quý quý nghi thân mật như thế nào, nàng nhập cung rồi mới là người cùng nàng gần gũi nhất. Quý quý nghi vẫn là ở chỗ mát mẻ nào đó chơi . (Tiểu Bạch đại ca, ghen sao http://***************.com/images/smilies/icon_biggrin2.gif )

      May mắn nhất là Quý U tuy rằng lớn lên cùng với Quý quý nghi nhưng hai nàng lại cực kỳ khác nhau. Quý U mặc dù đối xử tốt với tỷ tỷ của nàng, nhưng thời điểm có liên quan đến Thích Bạch máu ghen của nàng vẫn rất lớn. Cho nên Thích Bạch cũng sợ nàng tức giận chuyện cho hai tỷ muội nàng ngồi cùng nhau.

      Theo quy củ, đêm trừ tịch Hoàng đế ở trong cung Hoàng hậu,sang mùng , Đế - Hậu hai người cùng ngênh đón năm mới đến. Cho nên hai hôm nay, tuy chưa phải ba mươi tháng chạp mà Hoàng đế cùng Hoàng hậu dùng bữa nên nàng thấy vô cùng thỏa mãn.

      tại trong cung khắp nơi giăng đèn kết hoa, khí vui mừng lan tỏa khắp nơi. Phi tần cùng đám cung nhân đều đổi thành trang phục mới, đâu đâu cũng là khí năm mới ngập tràn.

      Các phi tần để tâm vào chuyện Hoàng thượng luôn ở cùng Tích tiệp dư nữa, năm mới các nàng nên bảo trì tốt tâm trạng của bản thân. thể vì hồ ly tinh Tích tiệp dư mà làm hỏng số mệnh năm sau của các nàng. Đợi năm mới sang rồi, chúng ta lại cùng xem.

      Ngay cả Quý Như cũng khó có được lúc tâm tình tốt như vậy, nghĩ tới yến tiệc trừ tịch, nàng dường như thấy được tình trạng thê thảm của Quý U khi bị đẩy vào lãnh cung.

      Vĩnh Thọ cung cũng là bầu khí náo nhiệt, chữ Phúc bên ngoài Vĩnh Thọ cung là do chính tay Hoàng đế viết, Quý U tự tay thiếp vàng. Hoàng đế tuyệt đối thừa nhận bản thân vô cùng thích việc Quý U đặc biệt quý trọng những thứ tặng cho nàng.

      Tối hai mươi chín tháng chạp, Quý U liền đem lễ vật tặng cho Hoàng đế, chung quy là vì buổi tối đêm trừ tịch Hoàng đế phải đến Thừa Càn cung. Mà mùng Hoàng đế cũng bận bịu nhiều việc, biết có thể đến hậu cung hay nữa.

      Quý U cùng Thích Bạch tắm rửa xong, liền lấy lễ vật ra đưa cho .

      Thích Bạch chịu thừa nhận thời điểm Quý U lấy lễ vật, nàng tới chỗ nào ánh mắt cũng bay theo đến chỗ đó. Lễ vật của các phi tần khác, bình thường là đều ở đêm yến hội trừ tịch dâng lên, nhưng tiểu nữ nhân này đoán chừng là muốn đem lễ vật của nàng cho người khác nhìn.

      Đến lúc Quý U đỏ mặt đưa cho mình hộp gỗ tinh xảo xong liền chạy vào trong nội thất, Thích Bạch liền ngẩn người. Chưa từng thấy qua bộ dáng xấu hổ như vậy của nàng, đây là nàng sợ vui sao? Nhưng Quý U biết, vô luận nàng đưa cái gì Thích Bạch cũng thích, nhất là khi Quý U vì chuẩn bị lễ vật cho mà bị thương.

      Chiếc hộp cầm tay có chất liệu là gỗ đàn hương, có hương thơm nhàn nhạt.

      hộp có khắc hai người, thập phần tinh xảo, biểu tình giống như đúc. Quần áo điệp văn, hoa văn lá cây, từng đóa hoa nở rộ đều vô cùng tỉ mỉ. Lóa mắt nhất vẫn là hai người được khắc họa, đây chính là cảnh tượng hai người gặp nhau trong Ngự hoa viên. Ánh mắt của hai người đều dùng bảo thạch màu đen thay thế, long lánh trong suốt, vô cùng sinh động.

      Tóc đen, ngũ quan, khóe miệng mỉm cười, từng chi tiết nhất đều được nàng khắc họa lên.

      Tay của nử tử đặt mặt của nam tử, đây là lúc ấy lần đầu tiên Quý U làm động tác thân mật với , với nàng lạnh, chỉ là tay bị lộ ra bên ngoài nên tay mới lạnh, làm cho thực cảm thụ chút. bây giờ còn nhớ , tuy rằng tay Quý U lạnh lẽo nhưng lại làm ấm tim . Nhìn ngũ quan nhu hòa, ôn nhu, phát , bức họa chỗ nào tinh xảo.

      Bức họa này chỉ là vẽ lên, đó là nàng từng đao từng đao khắc thành. Tuy rằng lúc ấy trời đông giá rét, khi họa lên lại trở nên cực kỳ ấm áp. Từng nét đều được tô thêm màu sắc, có thể thấy nàng tột cùng có bao nhiêu dụng tâm.

      Nhìn hộp gỗ lâu, Thích Bạch mới nhàng mở ra. Bên trong chỉ có đôi vòng tay bằng ngọc, lớn . Sắc trắng bóng loáng, lóe sáng, là bạch ngọc thượng hạng. cả hai chiếc vòng đều có chín viên ngọc ngụ ý viên mãn. Nhìn hai chiếc vòng tay lẳng lặng nằm gắn bó trong hộp gỗ, tâm Thích Bạch nhanh chóng mềm xuống.

      Thích Bạch phải là có suy đoán lễ vật của nàng là cái gì, nhưng chút cũng đoán đúng. Thích Bạch hiểu Quý U đến tột cùng là mất bao nhiêu tâm tư mới hoàn thành được lễ vật này, bọn họ gần đây ở cùng chỗ rất nhiều, như vậy nhưng khi hai người ở chung, có phải nàng hề nghỉ ngơi chút ?

      Thích Bạch thể nghĩ tiếp, bị cảm động đến kiềm chế được. cầm chiếc hộp nhanh chóng tiến vào nội thất tìm Quý U, liền nhìn thấy nàng ngồi bên giường chờ , vẻ mặt khẩn trương. Là nàng sợ thích sao? Nàng sao có thể ngốc như vậy, nhưng cố tình lại bị nữ nhân ngốc này làm cho cảm động.

      “Hoàng thượng, ngài thích lễ vật này của thần thiếp sao? Thần thiếp biết ngài cái gì cũng thiếu, nhưng đây là tâm ý của thần thiếp. Ngài được phép ghét bỏ.” Quý U thấy Thích Bạch chỉ chằm chằm nhìn nàng lời nào, đành phải mở miệng trước.

      Thích Bạch nhìn Quý U mới đầu còn sợ mình thích lễ vật này, sau lại bắt buộc phải thích liền tiến đến vài bước ngồi lên mép giường, ôm nàng ngồi lên chân mình, đem hộp gỗ đặt trong tay nàng, liền hôn nàng sâu. Quý U hết sức phối hợp, mở miệng cùng dây dưa, thẳng đến lúc hai người thở hồng hộc mới tách nhau ra.

      “Thích, trẫm rất thích, thích được, giống như thích ánh mắt của U U, giống như thích môi của U U, giống như thích hai con thỏ của U U, giống như thích bản thân U U,…” Thích Bạch vừa vừa hôn lên môi Quý U. Đến lúc gặp nàng Thích Bạch mới biết ăn vụng về đến thế nào, ràng là trong lòng tràn đầy cảm động, nhưng chữ cũng nên lời.

      Vừa hôn lên liền bị đẩy ra, Quý U chịu khuất phục nhìn Thích Bạch, “Cái gì gọi là con thỏ , thần thiếp mới !” tình liên quan đến tôn nghiêm của mình, Quý U liền ưỡn ngực lên biện bạch.

      “Đổi đổi, là con thỏ lớn, bánh bao lớn, lớn ghê gớm.” Thích Bạch liền cười dỗ dành, tay cũng xoa bóp lên.

      Quý U hừ hừ hai câu liền bỏ qua cho Hoàng đế, nàng mà để cho tiếp biết tới cái dạng gì nữa.

      “Ngài thích ? Thần thiếp giúp người đeo lên tay có được ?” Quý U xong liền mở hộp gỗ, đem vòng bạch ngọc lớn hơn đeo lên cổ tay Thích Bạch. Chiếc vòng vừa khít, rộng chật, có thể thấy Quý U để ý Thích Bạch như thế nào.

      Thích Bạch cũng lấy chiếc vòng hơn đeo lên tay Quý U. Được vòng ngọc hỗ trợ, tay nàng càng lộ vẻ trắng trẻo mịn màng, làm Thích Bạch thích muốn buông tay.

      “Trẫm thích, trẫm luôn mang theo bên mình.” Thích Bạch ôm Quý U chặt, bên tai nàng.

      “Ngài nhớ phải luôn mang theo, được tháo xuống. Chín viên ngọc này chỉ là ý tứ viên mãn, mà còn là tiểu tâm tư của thần thiếp, mong ngóng chúng ta, hai người có thể dài lâu bên nhau” Quý U xong liền cười ngọt ngào.

      Thích Bạch cúi nhìn chín viên ngọc to khác nhau mới bừng tỉnh đại ngộ. Tâm liền mềm đến rối tinh rối mù, nữ nhân này, mỗi câu nàng đều có thể đâm sâu vào trong tim .

      Thích Bạch ôm Quý U, vừa thoát quần áo của nàng vừa “Trẫm tháo xuống, thời điểm nào cũng tháo xuống, thời điểm cùng U U của trẫm thân mật cũng tháo xuống.” xong liền đem toàn thân nàng ôm hôn âu yếm.

      Đây chính là lần đầu tiên Thích Bạch làm loại chuyện này, nhưng cảm giác rất tốt. Vừa hôn vừa hỏi tiểu nhân nhi thở gấp là thích .

      Quý U bị hôn đến ra lời, chỉ có thể vong tình ngâm nga. Nàng cảm thấy môi của Thích Bạch lướt qua toàn thân mình, tại nơi mềm mại nhất của nàng ngừng hôn xuống, đầu lưỡi ngừng đùa bỡn.

      Thẳng đến lúc Quý U chịu được nữa đạt đến cao triều lần thứ nhất. Miệng hô “Chàng rất xấu…”

      “Trẫm đây là đau U U, U U có muốn thoải mái hơn …” Thích Bạch ngoài miệng xong liền bám lên người Quý U cùng nhau triền miên.

      Thích Bạch dừng lại được, chỉ muốn cùng nàng dây dưa, rồi lại dây dưa.

      --- ----Ta là đường phân cách xuân sắc---- ---------

      Ban đêm Thích Bạch đột nhiên tỉnh lại, nghĩ tới đêm mai là lễ trừ tịch, thể tới bồi nàng.

      Nhìn Quý U ôm lấy mình ngủ, có thể thấy được là nàng rất mệt. Tóc Quý U che lên sườn mặt nàng, liền thay nàng vén ra sau tai, dùng tay nhàng ma sát mặt nàng.

      Thế này mới phát trong vòng ngọc đeo tay trái có ánh sáng màu vàng kim , bên chín viên ngọc có khắc chữ “Đời đời, kiếp kiếp”. Bởi vì có màn che giường nên chỉ có chút ánh trăng mơ hồ có thể tiến vào.

      Nguyên lai vòng tay này chỉ là lâu dài, mà còn mang ý nghĩa đời đời kiếp kiếp dây dưa cùng chỗ. Nếu như ban đêm Thích Bạch tỉnh lại cũng phát dấu tích của những chữ này. Thời điểm có ánh sáng cũng nhìn thấy chữ bên vòng tay, chỉ có đêm đen như vậy mới nhìn được, có phải cũng giống như tâm của U U, đường hoàng lại sâu sắc.

      Như vậy vòng tay của U U là chữ gì?

      Thích Bạch nhàng mở chăn nhìn thấy Quý U mang vòng tay tay phải, chín khỏa ngọc đều có khắc chữ, phát ra ánh sáng lấp lánh. Thích Bạch liền nhìn kỹ lại “Quý U Thích Bạch đời đời kiếp kiếp.”

      Chữ phát quang như vậy Thích Bạch phải là chưa từng nhìn thấy qua, chữ tấm biển Bảo Hòa điện cũng phát quang, dùng đom đóm chế thành bột phấn liền có thể phát ra ánh sáng màu vàng.

      Nàng đến tột cùng còn có thể làm cho mình cảm động, kinh hỉ đến thế nào, Thích Bạch biết được, chỉ biết nếu như mình phát U U tốt đẹp như vậy, lễ năm mới này vượt qua như thế nào, nhất định là cùng với bình thường có gì khác nhau. thậm chí cảm thấy gặp U U mới bắt đầu mong chờ cuộc sống sau này.

      Thích Bạch nhìn Quý U, có thể hiểu được vì sao vòng tay của nàng khắc tên, bởi vì nàng thể. Thích Bạch nhất định biết trước ngày mai ở nơi nào, nếu để phi tần khác thấy được nhưng chữ này biết xảy ra chuyện gì. ràng là nữ nhân yếu ớt như vậy, ràng nàng còn như vậy, vì sao liền đến như vậy, làm cho đau lòng.

      cảm thấy trước giờ chưa làm gì vì Quý U, mà nàng lại nguyện đời đời kiếp kiếp.

      Thích Bạch gắt gao nắm lấy tay Quý U, cách nào ức chế trái tim mình đập cách nhanh chóng và cũng muốn ức chế. U U, U U của trẫm…

      Chương 19: Lễ trừ tịch.


      Editor:Mây

      Sáng sớm, lúc Quý U tỉnh dậy, Hoàng đế còn ngủ.

      Quý U nhìn cái mũi tuấn, sườn mặt tinh xảo của Hoàng đế đến ngẩn người. Hôm nay chính là trừ tịch, cử hành yến tiệc cuối năm xong, Hoàng đế liền cùng Hoàng hậu về Thừa Càn cung, Quý U thực có chút quen.

      Nhìn hai người nắm tay nhau, từng viên ngọc chiếc vòng tay lấp lánh trong suốt, sạch , nhiễm bụi bẩn. Hoàng đế hẳn là thích lễ vật này của mình , cái này nàng dùng nhiều tâm tư, bạch ngọc thượng hạng này còn có tác dụng hộ thân. Vô luận triều đại này có ám sát hay , có thể bảo hộ Hoàng đế an toàn là tốt rồi. Hơn nữa nàng khẳng định là biết này có chữ đâu, cũng biết có thể phát hay , dù sao phải ở nơi rất tối mới nhìn thấy được.

      Quý U lặng lẽ thủ thỉ bên tai Thích Bạch “Thiếp muốn làm chàng động tâm như chàng làm thiếp động tâm vậy.” xong hôn hai má , lại hôn vòng tay cổ tay mới khe khẽ xuống giường mặt quần áo. Quý U cũng mặc kệ Hoàng đế có tỉnh , nàng vẫn luôn biểu nữ nhân rơi vào bể tình. Nếu Quý U chú ý Hoàng đế kỹ chút, phát vành tai đỏ bừng.

      Thích Bạch từ từ mở mắt, trong lòng cách nào bình tĩnh lại được. Lời thâm tình, của Quý U truyền thẳng đến trong lòng , sáng sớm như vậy quá tuyệt vời, chỉ lúc có nàng bên cạnh mới cảm giác được. Làm trẫm động lòng sao? U U, nàng sớm làm được.

      Nhìn Quý U mặc quần áo, da thịt phấn nộn đều là dấu hôn, nhất là trước ngực quả thực là thảm thiết. Thích Bạch có chút ngượng ngùng, rất nhàng có được , chỉ vì da thịt U U quá non mịn mà thôi.

      Quý U nghiêng người cũng có phát chăm chú chớp mắt nhìn nàng mặc vào cái yếm hồng nhạt, tiết khố màu trắng.

      Thích Bạch nghĩ Quý U qua năm là được mười bảy tuổi, nhìn thân hình lung linh của nàng, lại nhớ đến bộ dáng của nàng lớn mật phối hợp giường với , khụ khụ, kỳ U U sớm trưởng thành. Năm sau lại tìm lý do tấn thăng cho nàng, tránh cho những kẻ khác có mắt va chạm với nàng. Đúng là phải tìm lý do tốt, chung quy phải khiến Quý U trong hậu cung chân chính đứng vững.

      Thích Bạch nghĩ phải che giấu việc sủng ái Quý U, hơn nữa cũng hoàn toàn giấu được, chỉ trong chốc lát muốn gặp nàng. Ý nghĩ của rất đơn giản, trực tiếp, chính là phân vị của Quý U mà cao ai dám làm khó dễ nàng, ai dám khi dễ nàng liền cùng chuyện !

      Thích Bạch nhìn Quý U mặc xong trang phục, bộ váy dài màu hồng phấn, lộ ra đường cong duyên dáng, cổ áo hơi rộng, có thể nhìn thấy được xương quai xanh, tà váy buông rộng mặt đất. Bên hông dùng sa tím kết thành nơ bướm, mái tóc đen như mực chỉ được vấn thành kiểu Phi tiên kế đơn giản, vài viên trân châu điểm xuyết lên, càng làm tăng thêm vẻ đen bóng của mái tóc.
      Lông mi nàng hơi hơi rung động, đôi môi nở nang kiều diễm ướt át, Thích Bạch lại muốn ôm nàng đến giường.

      “Hoàng thượng, ngài tỉnh lúc nào vậy, cũng cho thần thiếp.” Quý U trang điểm xong mới phát Hoàng đế nằm giường nhìn nàng chăm chăm, cũng biết tỉnh bao lâu rồi.

      “Tỉnh sớm lắm, từ lúc U U với trẫm lời thương, từ lúc U U trộm hôn trẫm, từ lúc U U lấy cái yếm hồng nhạt che hai đại bánh bao trẫm thích nhất, về sau mấy lời thương được trộm lúc trẫm ngủ, trẫm muốn nghe!” Thích Bạch nghiêm trang .

      “Ngài là hư hỏng! Hôm nay là lễ trừ tịch, thần thiếp để cho Hoàng thượng , ai bảo ngài hiểu chuyện giống đứa như vậy. Năm nay ngài hai mươi ba rồi, nên giống người trưởng thành rồi mới đúng.” Quý U có chút bất đắc dĩ, chẳng lẽ chính mình đem Hoàng đế làm hư rồi? Quý U sắp sang năm mới rồi mà còn cùng Hoàng đế tranh chấp.

      Thích Bạch nghe tiểu nương mười sáu tuổi giáo dục mình, là dở khóc dở cười. Định răn dạy nàng hai câu nhưng lại luyến tiếc. Thôi thôi, trẫm là người lớn, cùng tiểu nữ tử nào đó so đo.

      Quý U phát Hoàng đế hôm nay ngoài ý muốn lại dính lấy nàng. Lúc Quý U giúp thay trang phục, Hoàng đế chốc chốc lại hôn tay của nàng, chốc chốc lại trêu chọc tai nàng, hồi lại ôm cho nàng động đậy. Quý U dựa vào người , cười ngọt ngào, làm trong lòng cũng hồi ngọt ngào.
      Quý U nhìn Hoàng đế trang phục chỉnh tề, nhón chân, duỗi tay ôm lấy cổ , chịu buông tay “Ôm thần thiếp dùng đồ ăn sáng .”

      Thích Bạch liền cao hứng cho Tiểu Thịnh Tử truyền bữa, nếu U U ngày làm nũng với vài lần, quen được.

      Đồ ăn sáng hôm trừ tịch có chút khác với bình thường, lúc trước có quy củ buổi sáng hôm trừ tịch Hoàng đế cùng toàn bộ phi tần trong cung dùng bữa. Nhưng từ lúc Thích Bạch đăng cơ hủy bỏ quy định này, buổi tối cùng các phi tần, đại thần tham gia yến tiệc là coi như kết thúc, Thích Bạch trước giờ đối với những chuyện này cũng để ý lắm.

      Điểm tâm ngày trừ tịch đa số đều là bánh mật, đa dạng, tạo hình cũng thực độc đáo. Bánh mật phần lớn là tạo hình đóa hoa, động vật , vô cùng đáng . Mỗi cái Quý U đều ăn nửa, nửa còn lại nhét vào miệng Thích Bạch. Mỗi lần nhét vào miệng Thích Bạch lại chúc câu cát tường, thuận buồm xuôi gió, quốc thái dân an, hàng tháng bình an, vạn như ý, ngũ phúc lâm môn, thập toàn thập mĩ,… Thích Bạch có muốn ăn cũng được, Quý U dường như đem tất cả các từ tích cóp trong đời này đều ra.

      Sau khi ăn xong, Quý U lại hôn hôn lên mặt Thích Bạch, liền đổi thành tâm đầu ý hợp, tương thân tương ái, trai tài sắc, vĩnh dục bể tình cát tường gì đó. Làm cho Thích Bạch vừa ngọt ngào vừa buồn cười.

      Thích Bạch vốn muốn sang năm liền câu nệ tính tình nàng nữa, nàng muốn thế nào thế đó .

      Kết quả nhìn Quý U ăn tiết chế, lo lắng nàng ăn quá no, liền ngăn cản cho nàng ăn nữa. Quý U phục bĩu môi, lại ôm nàng ôn nhu tốt cho thân thể, ăn nhiều khó chịu, cuối cùng lại làm đau lòng mới dỗ được nàng. Thích Bạch nhìn nàng ăn nữa liền gọi Tiểu Thịnh Tử vào cho người dọn đồ ăn xuống.

      Tiểu Thịnh Tử nghĩ Hoàng thượng ngài còn chưa làm phụ hoàng đâu, sao lại có khuê nữ lớn như vậy rồi. Lại nhớ tới tối qua động tĩnh lớn như vậy, nhanh chóng dám loạn tưởng nữa. Ai, từ lúc Hoàng thượng gặp gỡ Tích tiệp dư nương nương, Tiểu Thịnh Tử mắc chứng suy nghĩ chủ quan, chứng lầm bầm lầu bầu, chứng nhân cách phân liệt lại càng ràng nha.

      Nhìn Tiểu Thịnh Tử dọn đồ xuống lại đứng ở cửa chờ Hoàng đế, Quý U liền biết Hoàng đế muốn Dưỡng Tâm điện xử lý việc vặt, cũng chuẩn bị trang phục tham gia yến tiệc trừ tịch. Yến tiệc cũng quá muộn, cho nên bình thường cần dùng ngọ thiện, trực tiếp qua mấy canh giờ liền tới dùng tiệc tối. Chung quy cũng là vì trời mùa đông đặc biệt nhanh tối.

      Quý U cảm thán Hoàng đế vội, mà Hoàng đế hung hăng hôn Quý U lâu mới rời Vĩnh Thọ cung Dưỡng Tâm điện.

      Quý U nhìn Hoàng đế rời sau đó cho gọi Linh Đông cùng Niệm Hạ tiến vào.
      “Hôm nay chính là trừ tịch, đây là lần đầu tiên chúng ta đón lễ năm mới trong cung, ta cũng hy vọng chúng ta làm sai chuyện gì. Nghe hiểu ? Bằng đừng trách chủ tử các ngươi để ý đến cảm tình.” Quý U nghiêm túc .

      Linh Đông cùng Niệm Hạ chỉnh tề quỳ xuống bảo đảm “Nô tỳ biết, chủ tử yên tâm.”

      Niệm Hạ lòng tràn đầy đề phòng nghĩ phải xem chừng Linh Đông, cũng thể để nàng ta làm ra chuyện gì ngu ngốc. Tuy rằng phi tần tam phẩm trở lên đều mang theo hai cung nữ, nhưng vì sao chủ tử lại mang theo Linh Đông lòng tràn đầy bất chính này.

      Linh Đông nghe Quý U đến chuyện để ý đến cảm tình muốn cười châm chọc, qua đêm nay còn biết ai cầu ai đâu.

      Gần đây Linh Đông khi vui sướng, khi lại bi thương. Hoàng thượng tuấn tiêu sái như vậy nhưng lại liếc nhìn nàng cái chính là chuyện làm nàng bi thương nhất, Linh Đông cảm thấy nguyên nhân Hoàng thượng nhìn mình khẳng định là vì gần đây mình chỉ làm cung nữ quét sân, người như vậy Hoàng thượng liếc lần thứ hai.

      Thời điểm thầm bi thương lại nghĩ tới việc Quý U nhanh chóng gặp xui xẻo lại cảm thấy vui vẻ. Dược Quý quý nghi cho nàng nàng cũng hiểu . Nghĩ đến Quý U ở trước mặt mọi người biểu như nữ tử hạ lưu, nàng quét sân cũng tràn ngập khí lực.

      May mắn Quý U tuy lạnh nhạt với nàng nhưng yến tiệc buổi tối vẫn mang nàng theo. Linh Đông càng ngày càng khẳng định Quý U để cho mình quét sân chính là sợ sắc đẹp của mình hấp dẫn Hoàng thượng, bằng vì sao khi Quý U bắt đầu được sủng ái liền lạnh nhạt mình. Tuy rằng Quý U có bộ dáng giống như thiên tiên nhưng Hoàng thượng nhìn lâu cũng kinh diễm nữa, theo loại chủ tử này cũng đừng trách vì sao Linh Đông nàng bất nhân bất nghĩa.

      Quý U ngược lại biết tâm lý Linh Đông hoạt động thế nào, sở dĩ nàng mang theo Linh Đông là vì sợ nàng ta có cơ hội hạ thủ, lần này cho nàng ta xuống tay, lần sau cũng biết nàng ta ra tay lúc nào. Dù sao người cuối cùng bị xui xẻo cũng phải mình, sao cho Linh Đông cơ hội. Hơn nữa Linh Đông cùng Quý Như hợp tác, nếu mang nàng ra làm mồi làm sao đem Quý Như giải quyết được.

      Quý U tuy rằng biết nàng ta hạ dược gì, nhưng trực tiếp độc chết mình. Nếu tội chứng như vậy Hoàng đế khẳng định tra đến cùng.
      Quý U răn dạy xong Niệm Hạ và Linh Đông liền để hai người lui xuống. Khi chỉ còn lại mình nàng liền tiến vào gian.

      Trong gian là mảnh dạt dào, Quý U hít vào sâu, cảm giác cả người thoải mái rất nhiều, ngâm mình trong ôn tuyền, nàng nghĩ lại kế hoạch trong năm đầu tiên: bảo vệ bản thân, theo đuổi Hoàng đế. Cứ kiên trì theo lộ tuyến này là được, vì tương lai sinh hoạt thoải mái mà phấn đấu.

      Quý U vẫn luôn cảm thấy may mắn vì khi trùng sinh có gian này làm bạn. gian chỉ bảo vệ mình, nó càng là loại lòng trung thành, là nơi tránh gió, là nhà riêng của nàng. Lang bạt mấy đời trùng sinh nàng có người nhà, có bằng hữu, chỉ có thể cùng với gian sống nương tựa lẫn nhau.

      Thu hoạch mấy đời đều có thể dùng đến ở đời này, Quý U có khi nghĩ có phải hay hết thảy đều là định mệnh. Nàng hi vọng có thể sống an ổn, năm tháng lặng lẽ trôi qua.

      Thời gian chắc chênh lệch nhiều lắm, Quý U liền ra khỏi gian.

      Dạ tiệc này nàng cũng giữ nguyên cách trang điểm như vừa nãy, chỉ thêm kiện áo khoác lông chồn màu tía. Đây là Hoàng đế thưởng vào hai ngày trước, còn hứa hẹn sau này mang nàng săn. Quý U đối với việc săn cũng có hứng thú lắm, nhưng được ra khỏi cung dạo chơi lại là tâm nguyện của nàng.

      Nhìn thời gian cũng sắp đến, Quý U mang theo Niệm Hạ và Linh Đông đến Thái Bình điện.
      phương1311Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :