1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Phi tử điêu ngoa của hoàng đế - Mễ Lộ Lộ (10c, H +eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 9-1

      Hoa Đề Lộ phải mất gần tháng mới học được 8, 9 phần Tuyết Nương giao cho.

      Nàng là nương thông minh, học cái gì cũng tinh thông, vì thế được nhóm cung nữ nhất trí tán thành, được đánh giá cao, từ tú nữ trở thành tài tử.

      Kế tiếp, chỉ cần nàng biểu diễn xuất sắc ở yến hội tuyển chọn, có khả năng trở thành nương nương, nhưng điều nàng thấp thỏm phải là vị trí hoàng hậu, mà là hoàn trả mọi ngược đãi của Tuyết Nương đối với nàng như thế nào.

      Tuy rằng nàng rời nơi quỷ quái kia, nhưng lại có cách nào tính sổ với Tuyết Nương, bởi vì tại nàng chỉ là tài tử, theo quy định của hoàng cung, trước khi tuyển chọn chính thức được gặp hoàng thượng, đương nhiên cũng có khả năng nhờ hoàng thượng giáo huấn Tuyết Nương dùm nàng.

      Hoa Đề Lộ phiền chán dạo trong nơi ở của tài tử. Rốt cuộc phải dùng cách nào Hoàng Phủ Phong Vân mới chú ý tới nàng? Hay là. . . . . Nàng thừa dịp trời tối, mạo hiểm thoát khỏi đây lần?

      Tâm vừa động, nàng vụng trộm chuồn ra ngoài cửa, lại đúng lúc va phải Tiểu Vân.

      “A!” Hoa Đề Lộ sờ sờ cái mũi bị đụng đau, ngực Tiểu Vân sao lại cứng như vậy chứ!

      sao chứ?” Tiểu Vân nâng nàng dậy, nhìn xem nàng có bị thương hay .

      “Tiểu Vân!” Nàng thở phì phì. “Sao lại vào đây?”

      “Tôi đến ngự thiện phòng lấy chút điểm tâm cho ăn.” Tiểu Vân kéo nàng ngồi xuống cửa. “Tôi thấy hôm nay trăng tròn, mấy hôm trước phải đòi ăn bánh tuyết cáp lương [1] sao?”

      [1] Hình ảnh



      Tiểu Vân săn sóc làm Hoa Đề Lộ cảm động.

      đối với tôi tốt!” Nàng cầm lấy bánh ngọt. “ dịu dàng như vậy làm tôi nhớ tới người.”

      “Là ai?” Tiểu Vân nhìn nàng. “Nam hay nữ?”

      “Nam.” Hoa Đề Lộ mím môi cười, trong đầu lên khuôn mặt của Hoàng Phủ Phong Vân.

      Nụ cười của Tiểu Vân cứng đờ. “Ai làm cho vướng bận như vậy?”

      Hoa Đề Lộ nheo mắt cười. “Chàng là nam nhân dịu dàng nhất đời, chàng luôn sợ tôi sinh bệnh, sợ tôi tức giận, càng sợ tôi quan tâm chàng, cho nên dùng mọi cách làm tôi vui vẻ. Nếu phải gặp , tôi còn định lén tìm chàng.”

      Tiểu Vân nhìn bộ dáng phấn khởi của nàng, biết là nàng cảm thấy vui vẻ tận đáy lòng, khỏi ghen tị với nam nhân kia.

      cũng là người trong cung?” Tiểu Vân tò mò hỏi.

      Hoa Đề Lộ mím môi, lát sau mới gật đầu. “Ừ, chàng cũng là người trong cung.” Nàng thở ra hơi, nhìn Tiểu Vân : “Nếu tôi chàng là hoàng thượng, có tin ?”

      Tiểu Vân đầu tiên hơi sửng sốt, sau đó lập tức tươi cười, trong mắt toát ra vẻ thỏa mãn. “Chỉ cần từ miệng ra, tôi đều tin.”

      rất dịu dàng.” Hoa Đề Lộ cười ngọt như mật, dường như nàng thoải mái tiếp nhận người bạn mới này. “Vậy có người trong lòng hay ?”

      “Có.” Tiểu Vân gật đầu.

      “Cũng là người trong cung sao?” Nàng tò mò hỏi.

      Tiểu Vân muốn lại thôi, cuối cùng thở dài hơi. “Cũng xem là vậy. Người kia. . . . . Có thể tự do vào cung, tôi cũng biết khi nào mới thực có được người kia.”

      “Vậy với đối phương mình thương ?” Hoa Đề Lộ tiếp tục hỏi.

      “Có.” Tiểu Vân gật đầu. “Nhưng. . . . . Đối phương vẫn cảm thấy tình cảm của tôi sâu.”

      nương dịu dàng như , làm sao lại thích?!” Hoa Đề Lộ thở phì phì, cảm thấy bất bình cho Tiểu Vân.

      “Nếu. . . . . Tôi là thân nam nhi, tôi ?” Tiểu Vân mở to mắt nhìn, giọng điệu sâu xa.

      “Ha ha!” Nàng cười lớn lắc đầu. “ có khả năng, tôi người khác.”

      “Vì sao?” Tiểu Vân dường như thất vọng, nhưng hề tức giận hỏi.

      “Tôi vừa qua rồi! Tôi chỉ hoàng thượng, chỉ Hoàng Phủ Phong Vân.” đến đây, nàng cúi đầu xuống. “Bí mật này tôi chưa từng cho ai, chỉ có Tiểu Vân biết, được đâu nha!”

      “Tôi cho người khác biết.” Tâm tình Tiểu Vân lúc này rất tốt, nhìn nàng chớp mắt.

      ra cũng buồn cười, Hoàng Phủ Phong Vân vốn biết tôi chàng.” Hoa Đề Lộ cười khanh khách. “Chàng vẫn cho rằng tôi hướng tới bầu trời bên ngoài, kỳ thực chàng lầm rồi! Tôi hề hướng tới bên ngoài, tôi chỉ cam lòng nhìn chàng ở cùng nữ nhân khác, cảm giác ấy khiến tôi hít thở thông.”

      “Vốn tôi luôn tự thuyết phục mình, chàng chỉ thích mình tôi, thế nhưng tôi sai rồi, chàng và những nam nhân khác giống nhau. . . . . Hơn nữa hai năm trước, khi tôi thấy chàng và nương tôi từng cho là bạn tốt nằm cùng giường, lòng tôi gần như tan nát.”

      Tiểu Vân im lặng nghe nàng , hề lên tiếng cắt đứt.

      “Người trong cung hề đơn thuần chút nào.” Hoa Đề Lộ nhăn mũi. “Có rất nhiều bí mật tôi đặt trong lòng, dám để người khác biết. Ví dụ như tôi cho rằng có thể tìm được bạn tốt ở trong cung, nhưng người kia lại phản bội tôi, lợi dụng tôi để tiếp cận hoàng thượng, đến cuối cùng. . . . . Vì vị trí hoàng hậu, nàng thậm chí muốn giết tôi!”

      Tiểu Vân thở hốc vì kinh ngạc, chuyện này Hoa Đề Lộ hề tới, có ai biết nguyên nhân. “Hoàng thượng. . . . . biết sao?”

      “Chàng cho rằng tôi tùy hứng vô lý, nên ghen tị, vì vậy hại đối phương.” Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ nhún vai. “ ra tôi chỉ tự bảo vệ mà thôi. . . . Quên , đây là chuyện hai năm trước, tới nữa.” Nàng lại tươi cười. “ chuyện của ! thấy người kia thương sao?”

      “Nghe như vậy, tôi cảm thấy. . . . Đối phương cũng tôi.” Tiểu Vân cười. “Có số việc, tận mắt nhìn thấy cũng phải là chính xác, mà phải tin tưởng đối phương.”

      “Đợi sau khi yến hội tuyển chọn kết thúc, tôi nhất định giúp ở cùng người trong lòng.” Hoa Đề Lộ cam đoan. “Giống như với tôi, có chuyện gì tôi làm được.”

      Tiểu Vân xoa đầu nàng, ánh mắt mỉm cười.

      “Đừng coi tôi như trẻ con!” Hoa Đề Lộ tránh tay của Tiểu Vân. “Tôi nghiêm túc đó!”

      “Tôi tin .” Tiểu Vân gật đầu.

      “Được rồi, tôi lén gặp Hoàng Phủ Phong Vân nữa.” Hoa Đề Lộ tràn đầy tin tưởng đứng lên. “Tôi muốn dựa vào thực lực của mình, muốn cho tất cả mọi người biết, tôi cũng có bản lĩnh làm mẫu nghi thiên hạ!”

      Tiểu Vân nhìn khuôn mặt tự tin của nàng, nụ cười ngày càng sâu.

      Hoa Đề Lộ lúc này xinh đẹp, khắc sâu trong lòng người bên cạnh. . . . .

      Edit: Sulli
      Chương 9-2

      Tin Hoa Đề Lộ được chọn làm tài nhân truyền ra, mọi người đều kinh ngạc vì nàng về cung, hơn nữa còn trở thành tài nhân.

      Tất nhiên tin tức cũng truyền vào tai Mã Lâm.

      Lúc trước, tuy rằng Mã Lâm như nguyện đuổi được Hoa Đề Lộ ra khỏi cung, cũng được phong làm quý phi, nhưng từ khi Hoa Đề Lộ rời , ả còn cơ hội tiếp cận Hoàng Phủ Phong Vân.

      Trong hai năm qua, ả chỉ mất giúp đỡ của Hoa Đề Lộ, cũng mất giấc mộng hoàng hậu.

      Tại hoàng cung xu lợi này, khi mất chỗ dựa vững chắc, cho dù được phong làm quý phi, mọi người vẫn đặt ả vào mắt, cũng nịnh bợ lấy lòng ả như trước.

      Cho nên khi nghe Hoa Đề Lộ về cung, Mã Lâm cảm thấy bất an, cảm thấy bị uy hiếp sâu sắc, vì thế ả chọn ngày, buổi trưa đến nơi ở của tài nhân.

      Vừa vào liền thấy Hoa Đề Lộ tập múa, điệu múa nhàng dáng người động lòng, vẻ đẹp mị hoặc như vậy khiến người ta phải chú ý.

      Nhưng khi nàng xoay người, cẩn thận giẫm vào dải lụa nên trượt chân ngã xuống đất.

      “Ôi!” Hoa Đề Lộ kêu, Tiểu Vân đứng bên cạnh vội vàng lên xem.

      sao chứ?” Tiểu Vân nắm mắt cá chân của nàng, muốn nhìn xem nàng có bị thương hay .

      “Tôi ngốc, động tác cũng làm được.” Nàng lè lưỡi trông rất đáng .

      làm hết sức rồi.” Tiểu Vân an ủi nàng, thấy nàng sao liền đỡ nàng lên. “ nỗ lực luyện tập như vậy, hoàng thượng nếu biết rất cảm động.”

      vậy sao?” Mặt Hoa Đề Lộ hơi phiếm hồng. “Kỳ thực. . . . . Tôi chưa từng làm chuyện gì vì chàng, nếu có thể làm chàng vui vẻ tốt rồi.”

      Tiểu Vân định tiếp, lại bị khách mời mà đến đánh gãy.

      “Đề Lộ.” Mã Lâm thay đổi bộ dáng ác độc trước kia, nét mặt tươi cười. “ ngờ có thể gặp lại muội.”

      Hoa Đề Lộ vừa thấy nàng, nụ cười mặt chợt tắt.

      “Ngươi muốn làm gì?” Nàng chắn ở phía trước Tiểu Vân.

      “Trò chuyện với bạn cũ thôi mà!” Mã Lâm gót sen nhàng, đến trước mặt nàng. “Dường như muội làm gì cũng tốt, bây giờ phải ở chỗ của tài nhân, hoàng thượng vậy mà biết? Hay là hoàng thượng biết mà muốn đến thăm muội?”

      Hoa Đề Lộ ngẩng cao đầu, kiêu ngạo : “Trước yến hội tuyển chọn, hoàng thượng thể gặp ta. Nhưng còn ngươi, ta khi hồi cung nghe rất nhiều chuyện, ngươi thành phi tử rồi cũng có gì vui vẻ, phải hàng đêm đều quạnh ở tẩm cung hay sao?”

      Hừ, muốn so miệng độc, đây chính là sở trường của Hoa Đề Lộ, lăn lộn bên ngoài nhiều năm, đầu lưỡi của nàng tuyệt đối chanh chua hơn những người trong cung, nàng ngoan ngoãn như trước kia để trúng quỷ kế của người khác!

      “Ngươi!” Mã Lâm nổi giận, giơ tay muốn tát nàng.

      Tiểu Vân nhanh tay nhanh mắt, ngăn lại động tác của Mã Lâm, ánh mắt lạnh lùng trừng ả.

      “Buông ta ra! Đồ hạ nhân dơ bẩn!” Mã Lâm thở phì phì giơ tay kia lên, Tiểu Vân tránh rất nhanh đồng thời cũng buông tay ả ra.

      “Nếu ngươi dám làm nàng bị thương, ta để yên cho ngươi!” Hoa Đề Lộ lườm Mã Lâm, lần nữa chắn trước người Tiểu Vân. “Ngươi được thứ mình muốn, còn đến phiền ta làm gì?”

      có!” Mã Lâm nghẹn ngào. “Ta đuợc hoàng thượng sủng hạnh! Trong hai năm qua, ta luôn hao hết tâm tư tiếp cận , nhưng hoàng thượng cho ta vào cửa, cũng chạm vào ta. . . . . .”

      “Ít nhất hoàng thượng cùng ngươi cũng có lộ thủy nhân duyên, phong ngươi làm quý phi rồi.” Hoa Đề Lộ nhíu mày , cảm thấy ngực vẫn đau ê ẩm.

      “Ha ha!” Mã Lâm ôm ngực. “Cho dù ta dùng kế tiếp cận , đêm đó vẫn có chuyện gì.” Ả bỗng dưng mím môi, phát mình làm lộ quá nhiều bí mật.

      Nhưng lời này bị Hoa Đề Lộ nghe được, “Ngươi hoàng thượng cùng ngươi có gì? Hết thảy đều là kế của ngươi?”

      “Chuyện đến nước này, ngươi biết ta cũng ngại, dù sao hoàng thượng cũng nghĩ lời của ngươi có căn cứ.” Mã Lâm cho rằng Hoa Đề Lộ thất sủng mới kiêng nể.

      qua, ta so đo nữa.” Hoa Đề Lộ hừ lạnh. “Cám ơn ngươi vì chân tướng hai năm trước, bằng bây giờ ta còn nghĩ hoàng thượng thương ta!”

      “Ngươi. . . . .” Mã Lâm tức giận đến mức mặt đỏ tai hồng.

      tại ta có thể cho ngươi, hoàng thượng chỉ mình ta, cho nên chàng thủ thân như ngọc, đối với nữ nhân khác hề động tình!” Hoa Đề Lộ cười lạnh vài tiếng. “Cho nên dù ngươi dùng thủ đoạn thế nào, hao tổn tâm cơ cũng hữu dụng, hậu vị là của ta rồi! Mà chuyện đầu tiên khi ta lên ngôi hoàng hậu, chính là trả gấp bội lần chuyện ngươi làm với ta!”

      Mã Lâm tức giận cả người phát run. “Ngươi. . . . . Ta nhất định phải trừ bỏ ngươi!”

      “Hừ!” Hoa Đề Lộ vênh mặt, thô tục đáp lại. “Bà đây ở chỗ này ăn no chờ ngươi!”

      Mã Lâm thấy nàng còn đơn thuần như hai năm trước, chỉ có thể tức giận rời , nếu lại tự rước lấy nhục.

      “Cho là bắt nạt ta dễ thế sao?” Hoa Đề Lộ nhìn bóng lưng của nàng làm mặt quỷ.

      “Nàng. . . . . Chính là bạn tốt mà nhắc tới sao?” Tiểu Vân hỏi.

      Hoa Đề Lộ cắn cắn môi, gật đầu : “Ừ, đây là bí mật của chúng ta, được để ai biết nha!”

      định cho hoàng thượng những gì nàng ta làm sao?” Tiểu Vân nghiêm túc hỏi. “Hoàng thượng cũng là người bị hại.”

      , chuyện quá khứ để cho nó thôi. Hơn nữa, hoàng thượng phải người bị hại, đáng đời , ai bảo lúc trước tin tôi, đây là báo ứng của !” Nàng nhăn nhăn cái mũi, ăn ngay .

      Trán Tiểu Vân toát ra mồ hôi lạnh, ra suy nghĩ của nàng giống những nữ nhân khác.

      “Hơn nữa tại tôi cũng dễ bị bắt nạt, thể lần nào cũng ỷ lại hoàng thượng!” Hoa Đề Lộ cười xán lạn. “Tôi phải học cách kiên cường, có số việc vẫn nên tự xử lý. . . . .”

      Tiểu Vân im lặng hồi lâu sau đó tươi cười, nhịn xuống xúc động trong lòng, chỉ im lặng nắm tay nàng, cho nàng ủng hộ và tình cảm ấm áp.

      “Được rồi, chúng ta luyện tập tiếp !” Hoa Đề Lộ nhặt dải băng lên, quyết định phải cố gắng hơn, để cho những người trong cung khinh thường nàng hiểu nàng cũng đa tài đa nghệ!

      Cuối cùng cũng đến yến hội tuyển chọn.

      hề thiếu những nữ tử xuất sắc lên biểu diễn tài nghệ, Hoa Đề Lộ cũng là trong số đó, phía trước xa các nàng, Hoàng Phủ Phong Vân ngồi ở long ỷ quan sát hết thảy.

      Thấy Hoa Đề Lộ, dường như hề kinh ngạc, khóe miệng vẫn tươi cười, yên lặng nhìn nàng biểu diễn, nhìn nỗ lực và trưởng thành của nàng.

      Yến hội liên tục cho tới chiều, lột xác của nàng làm kinh động mọi người, họ còn coi nàng là tiểu nương hồn nhiên ngang ngược trước kia, mà là nữ tử thành thục quyến rũ. . . . .

      Sau khi yến hội chấm dứt, nàng được hoàng thượng phong làm quý phi.

      ai cảm thấy bất ngờ, bọn họ chỉ kinh ngạc vì Hoa Đề Lộ nỗ lực như vậy, bày ra tài hoa của mình trước mắt mọi người mà phải được sủng mà kiêu ở bên cạnh hoàng thượng.

      Nàng trở lại cung Đề Oanh, mệt mỏi ngồi phịch ghế quý phi.

      Haiz. . . . lâu được thả lỏng như vậy. Hoa Đề Lộ nhắm mắt lại, muốn nghỉ ngơi cho tốt, đột nhiên có bàn tay to dịu dàng phủ lên vai nàng.

      “Ưm. . . . .” Nàng hưởng thụ bàn tay to xoa bóp, thoải mái khẽ ngâm.

      “Vất vả cho nàng rồi.” Hoàng Phủ Phong Vân ngồi bên cạnh xoa bóp cho nàng.

      “Muội bị ép buộc.” Nàng mở to hai mắt, nghĩ rằng mọi chuyện kết thúc, lập tức bật người lên, ngồi đè lên đùi . “Huynh ! Vì sao muội bị trói vào cung huynh lại biết? Khi muội trở thành tài nhân sao đến gặp muội?”

      Hoàng Phủ Phong Vân có nỗi khổ khó . Kỳ thực luôn ở bên nàng, chưa từng rời , thế nhưng. . . . . Chuyện này phải mở miệng thế nào đây?

      Chân tướng việc rất đơn giản, chính là bị mọi người ở trà lâu oán than dậy đất bức bách phải tham gia kế hoạch lần này.

      Bọn họ liên hợp lại trói nàng đưa vào cung, nhưng lại cảm thấy đối với con ngựa hoang như nàng có tác dụng, vì vậy quyết định dạy dỗ nàng, tìm Độc Vô Ái ở phường Nguyệt Ngâm dịch dung giúp mọi người, cũng để Độc Vô Ái sắm vai Tuyết Nương, lại nhờ Hùng Phách tìm loại thuốc kì lạ có thể làm giọng nam trong thời gian nhất định , những người còn lại làm tiểu tỳ trong cung.

      Mà Hoàng Phủ Phong Vân, đương nhiên chính là người thân cận với nàng nhất —— Tiểu Vân.

      Đây là lí do khi nàng bị dạy dỗ, tỳ nữ trong cung đều cao như vậy.

      Đường đường là hoàng thượng lại nam phẫn nữ trang, còn phải chịu thiệt ở bên cạnh nàng, mỗi đêm nhìn dung nhan khi ngủ, muốn ôm ấp cũng được, đây là giày vò mức nào a!

      Nhưng thu hoạch lớn nhất là hiểu suy nghĩ trong lòng nàng.

      phải nàng thương , mà là từ thiếu cảm giác an toàn, sợ hãi mất người bên cạnh, cho nên nàng thà còn hơn.

      hồn nhiên của nàng khiến đau lòng, cuối cùng cũng hai năm trước vì sao nàng muốn xuất cung mà đồng ý làm hoàng hậu của .

      “Ngẩn người cái gì?” Hoa Đề Lộ chu miệng, lâu như vậy gặp, nàng rất nhớ . “Trả lời muội!”

      “Ta nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân lúc này lời dư thừa, thầm nghĩ muốn hôn nàng, vì vậy cúi đầu chiếm lấy đôi môi mềm mại.

      “Ừm. . . . .” Môi bị chặn lại, nàng thể tiếp tục truy vấn, giãy dụa nữa, hưởng thụ nụ hôn sâu của .

      Thỉnh thoảng yên tĩnh chút, làm nữ nhân nghe lời cũng được.

      Rất lâu sau, Hoa Đề Lộ mới đẩy ra, rời khỏi làn môi của .

      Khuôn mặt đỏ bừng vì bị hôn, đôi môi kiều diễm như đóa hoa đào.

      “Ta rất nhớ nàng. . . . .” Hoàng Phủ Phong vân lại bắt đầu hôn cổ nàng.

      “Đợi, đợi chút!” Hoa Đề Lộ cảm thấy có điều bất thường.

      “Hử?” Hoàng Phủ Phong Vân hiểu nhìn nàng. “Làm sao vậy?”

      “Muội đột nhiên nhớ tới người.” Nàng bị ảo giác sao? Tại sao lại cảm thấy Hoàng Phủ Phong Vân rất giống Tiểu Vân?

      Khi nhìn thấy Tiểu Vân, nàng luôn nghĩ tới Hoàng Phủ Phong Vân, bàn tay của bọn họ. . . . Cũng đều to như vậy?!

      Hoa Đề Lộ nghi hoặc nắm tay lên, lật ngược xem xem lại, sau đó lại đặt tay lên mặt nàng, chốc lát sau, nàng liền vội vàng nhảy ra khỏi lòng .

      “Lộ Nhi, nàng muốn đâu?” Hoàng Phủ Phong Vân vội vàng gọi nàng lại.

      Hoa Đề Lộ quay đầu lại : “Muội muốn gặp người.”

      “Ai?”

      “Tiểu Vân.” Nàng xoay người, đến nơi ở của tài nhân.

      Sắc mặt Hoàng Phủ Phong Vân thoáng chốc trắng xanh.

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Edit: Sulli
      Chương 10-1

      Hoàng Phủ Phong Vân cảm thấy mình sắp bị chỉnh đến thê thảm.

      tới nơi ở của tài nhân trước Hoa Đề Lộ, tìm được đám người Độc Vô Ái, Lãnh Thanh Phách đáng chết, họ vẫn hóa trang nhân vật lúc trước.

      Vốn cho rằng sau tuyển chọn, Hoa Đề Lộ quên bọn họ, nhưng nghĩ tới nàng đường đến nơi này.

      May mà Hoàng Phủ Phong Vân sai người trì hoãn nàng, bọn họ mới có thời gian chuẩn bị, thế nhưng. . . . .

      Tất cả mọi người đều luống cuống tay chân.

      “Ta còn cho rằng cần phải mặc nữ trang nữa!” Độc Vô Ái oán hận . “Vẫn phải mặc bộ trang phục đáng ghét kia!”

      “Ai bảo chúng ta đều ngồi cùng thuyền.” Lãnh Thanh Phách thở dài bất đắc dĩ.

      Hoàng Phủ Phong Vân đột nhiên dừng động tác, nghiêm túc , “Ta nghĩ rằng, chuyện đến mức này, chúng ta vẫn nên với Lộ Nhi.”

      “Ngài điên rồi!” Mọi người trăm miệng lời kêu.

      “Nhưng. . . . . Cứ lừa gạt nàng cũng phải cách hay. . . . .” Hoàng Phủ Phong Vân muốn lừa Hoa Đề Lộ nữa, cứ nghĩ tới vẻ tức giận, khó chịu của nàng, lại cảm thấy đau lòng vạn phần.

      “Chúng ta tính kế nàng nàng ghi hận trong lòng, nếu để nàng phát ra, ngài sợ bị nàng vứt bỏ sao?” Bắc Thần Dương nửa phân tích, nửa đe dọa .

      Hoàng Phủ Phong Vân khó xử, tuy rằng Lộ Nhi đồng ý làm hoàng hậu của , thế nhưng. . . . .

      Nếu lại tiếp tục giấu diếm như vậy, nếu ngày nàng phát , đến lúc đó chẳng phải càng thêm tội?

      “Hoàng Phủ, đừng nôn nóng.” Lãnh Thanh Phách biết tính của , biết thương Hoa Đề Lộ đến mức bình thường, vì nàng mà ngại khai bọn họ ra. “Cho dù ngươi quyết , tốt xấu gì cũng để chúng ta mang người nhà thân rồi .”

      “Đúng vậy! Bằng ngài hại rất nhiều người!” Độc Vô Ái đảo cặp mắt trắng dã, nếu sớm biết đồng ý đóng nhân vật độc ác này.

      Nếu để Hoa Đề Lộ biết Tuyết Nương chính là Độc Vô Ái , chỉ sợ phải nhất trả nhất báo mà lột da luôn!

      Trời ạ. . . . .

      Mọi người cứ nghĩ đến hình ảnh Hoa Đề Lộ phát hỏa, tất cả đều rùng mình cái.

      Khi bọn hóa trang xong nhân vật của mình, Hoa Đề Lộ cũng tới.

      “Tiểu Vân, Tiểu Vân ——" Nàng kêu to, kiên nhẫn với Hoa Nhi và Đóa Nhi trước: “Hai người các ngươi kì quái, cứ cản ta là làm sao?”

      Hoa Nhi cùng Đóa Nhi toàn thân run run, căn bản biết trả lời thế nào.

      đúng, sao sắc mặt các ngươi khó coi vậy?” Nàng cảm thấy hai nha đầu này nhất định gạt nàng. “Hoàng thượng đâu? Sao chàng cùng?”

      “Hoàng thượng ở cung quý phi chờ ngài. . . . .” Giọng của Hoa Nhi có phần mất tự nhiên.

      Hoa Đề Lộ híp mắt, chuyện này quái dị.

      Khi nàng muốn đến nơi ở của tài nhân, sắc mặt mọi người bên cạnh đều trắng bệch, nhất là Hoàng Phủ Phong Vân còn lời nào!

      Hừ. . . . .

      Khi nàng suy xét, Tiểu Vân thân hình cao lớn cùng vài tiểu tỳ ra, Tuyết Nương cũng ở trong đó, sắc mặt mọi người đều rất kì quái.

      Hoa Đề Lộ tới trước “các nàng”, chăm chú nhìn.

      Đúng là rất quái lạ.

      Bọn họ đều dám nhìn thẳng nàng. . . . .

      Nàng tới lui vài lần, khi tới gần Tuyết Nương, liền nghe thấy tiếng thở mạnh của nàng.

      “Ha ha. . . . . .” Giọng của Tuyết Nương vừa vừa the thé, cực kì bình thường. “Quý phi sao lại đến đây?”

      Hoa Đề Lộ đảo mắt, càng cảm thấy quái dị hơn, Hoa Nhi cùng Đóa Nhi còn ở sau lưng nàng ra hiệu cho Tuyết Nương, ngừng chỉ vào bộ ngực.

      “Ngực, ngực. . . . . .” Hoa Nhi ám hiệu bằng khẩu hình.

      ra vừa rồi bọn họ tay chân luống cuống, bộ ngực nhét vào quá vội, khiến cho ngực Tuyết Nương bên cao bên thấp. . . . .

      Ngực? Hoa Đề Lộ vẻ mặt thản nhiên, dời mắt đến ngực Tuyết Nương.

      Quá bất thường! Nàng hít sâu hơi, cảm thấy trực giác của mình đúng, đột nhiên vươn tay chạm vào ngực trái của Tuyết Nương.

      “A ——" Tuyết Nương giả bộ thét chói tai, vội vàng bảo vệ ngực mình, nhưng quá muộn, đồ độn bị Hoa Đề Lộ bóp méo.

      “Ha.” Hoa Đề Lộ cười lạnh. “Bộ ngực Tuyết Nương sờ chút liền bẹp rồi lại phục hồi nguyên trạng là sao?”

      Nàng cười tít mắt đến phía trước hai nữ quan dạy nàng cầm, kì, thi, họa.

      Bắc Thần Dương và Lãnh Thanh Phách phản ứng nhanh, vội vàng bảo vệ ngực mình, nhưng Hoa Đề Lộ lại véo mạnh mũi bọn họ, mặt nạ của Lãnh Thanh Phách vì bị kéo mà rách góc, lộ ra bộ mặt của .

      Bắc Thần Dương thấy thế vội lui về sau, muốn tránh khỏi hành vi bạo lực của nàng, lại bị nàng giật tóc, tóc giả đội đầu liền rơi xuống đất.

      Nam nhân!

      Được lắm. Hoa Đề Lộ vẫn hề câu, đến trước mặt Tiểu Vân.

      Thế nhưng Tiểu Vân lại tránh, chỉ cau mày nhìn nàng.

      “Tôi. . . . .” Tiểu Vân mở miệng, giọng lanh lảnh như lúc thường mà lại trầm thấp.

      Hoa Đề Lộ nhìn vào mắt Tiểu Vân, phát bên trong vẫn là ánh sáng dịu dàng, cần vạch mặt nạ của Tiểu Vân, nàng cũng hiểu đó là ai.

      “Hoàng Phủ Phong Vân.” Giọng của nàng lạnh đến cực điểm.

      Edit: Sulli
      Chương 10-2

      Vừa nghe nàng tên này, sắc mặt mọi người đều rất khó coi, còn Hoàng Phủ Phong Vân đành bỏ hóa trang, lớp phấn son mặt hề hợp với vẻ cương nghị tuấn tú của .

      “Lộ Nhi, nàng nhất định phải nghe ta giải thích. . . . .” muốn giữ nàng lại, nhưng nàng tránh ra.

      “Chỉnh ta vui đến thế sao?” Nàng mặt biểu cảm nhìn . “ ngờ huynh và bọn họ là cá mè lứa.”

      Dứt lời, nàng nhấc váy ra ngoài, biết mình nên tức giận hay xấu hổ phát khóc.

      Ngay cả cũng giúp người ngoài ức hiếp nàng!

      Đáng giận, nàng cảm thấy mình chẳng khác nào kẻ ngốc. . . . .

      Mọi chuyện đều như trò đùa, mà nàng giống như vai hề bị người đùa giỡn.

      “Lộ Nhi!” Bàn tay to vươn tới, lôi nàng vào lồng ngực ấm áp.

      “Buông ta ra.” Nàng lạnh lùng .

      ra cảm giác của nàng là đùng, nàng thấy Tiểu Vân giống Hoàng Phủ Phong Vân, quả bọn họ là người!

      Đáng giận! sao có thể đùa giỡn nàng như vậy?!

      buông, nàng gì ta cũng buông!” Hoàng Phủ Phong Vân lôi nàng ra sau tảng đá lớn, che hai người bọn họ. “Nàng hãy nghe ta , ta làm vậy là có nỗi khổ.”

      “Có nỗi khổ gì? Huynh cũng giống như những người khác đùa giỡn muội, muốn chỉnh muội phen, như vậy mọi người mới có thể vui vẻ.” Nàng cắn môi, oán hận .

      “Ta chỉ hi vọng nàng ở bên cạnh ta, vĩnh viễn rời xa.” Hoàng Phủ Phong Vân ôm chặt nàng, cho dù tay nàng ngừng đánh vào người , vẫn buông tay.

      “Nhưng huynh gạt ta!” Hoa Đề Lộ vừa tức vừa thương tâm đấm vào ngực . “Huynh vốn đứng ở phía ta, tin tưởng cũng ta. . . . .”

      “Ta nàng, từ lần đầu tiên thấy nàng, ta nàng.” biết dùng câu chữ hoa lệ làm nàng vui vẻ, nhưng dùng thái độ dịu dàng nhất đối với nàng.

      Hoa Đề Lộ vẫn cam lòng, vừa thẹn vừa tức.

      “Huynh cố ý.” Nàng tức giận cắn tay để trút hết.

      “Ta chỉ mong nàng ở bên cạnh ta, vĩnh viễn rời, nếu giả trang Tiểu Vân ở bên cạnh nàng, ta biết bọn họ tính kế nàng thế nào. . . . Mà khoảng thời gian ở cạnh nàng, ta mới phát mình chưa hiểu nàng, chỉ cho rằng bao dung nàng là biểu của tình .”

      Nghe nôn nóng giải thích, nàng dần dần giãy dụa nữa.

      “Huynh . . . . .” Khuôn mặt của nàng đỏ lên. “Huynh cố ý lung lạc muội!”

      “Ta chỉ muốn thêm hiểu nàng.” Hoàng Phủ Phong Vân ôm nàng. “Lộ Nhi, ta rất sợ mất nàng lần nữa, có đôi khi ta ghen tị với chính Tiểu Vân, vì sao “nàng” có thể gần tâm nàng, có thể nghe thấy phiền não của nàng, mà ta chuyện gì cũng biết, cũng làm được gì.”

      Hoa Đề Lộ im lặng. Kỳ thực sai, là tính tình nàng ngang ngược, có số việc nàng cho rằng mình có thể, cho nên muốn ỷ lại . . . . .

      “Muội muốn ỷ lại huynh là vì. . . . . Muội sợ. . . . .” Giọng của nàng vô cùng .

      “Sợ cái gì?” Hoàng Phủ Phong Vân nâng cằm nàng, chăm chú nhìn. “Có nhớ nàng từng với ta, nàng ta, nhưng sợ ta những nữ nhân khác, sợ phải chia sẻ ta với họ, đúng ?”

      Nàng hiếm khi giống như tiểu nương thẹn thùng, nhàng gật đầu.

      Chuyện cho tới bây giờ, nàng cần giấu diếm tâm nữa.

      Đúng vậy, nàng thương , đây là thực thay đổi.

      “Thế nhưng, huynh là hoàng thượng. . . . . “ Hoa Đề Lộ bất đắc dĩ thở dài. “Đây cũng là chuyện thể thay đổi.”

      “Nhưng ta có thể vì nàng tạo tiền lệ.” Hoàng Phủ Phong Vân hôn môi nàng. “Vì nàng, ta có thể phế bỏ hậu cung, ngay cả Mã Lâm ta cũng có thể đưa về Khương quốc.”

      Nghe thấy tên này, Hoa Đề Lộ bĩu môi lườm . “Hừ, phải huynh chọn tin nàng ta sao? Có thể đưa nàng ta xuất cung được sao?”

      “Nàng hạ dược làm ta hôn mê, lại muốn gây bất lợi với nàng, chẳng lẽ còn để nàng ta ở lại trong cung, để nàng tìm cơ hội làm hại nàng?” dịu dàng . “Nàng cũng đừng so đo, quá khứ là ta đúng, tha thứ cho ta có được ?”

      “Nhưng hận cũ còn thêm thù mới, đời này ngươi nợ ta rất nhiều, còn sao!” Nàng thừa nhận mình mắt mũi [1], rất hay ghi hận!

      [1] Chỉ người mọn.

      “Đúng đúng.” Hoàng Phủ Phong Vân ôm nàng càng chặt. “Tha thứ cho ta được ? Để chúng ta bắt đầu lại, có được ?”

      được.” Nàng quay mặt, vẫn hơi tức giận. “Mấy chục ngày muội bị ngược đãi, lại bị tên Độc Vô Ái đáng chết thưởng vài roi. . . . ! Ai là chủ mưu?”

      “Ừm. . . . .” Hoàng Phủ Phong Vân khó xử. “Có thể trả lời sao? Ta đồng ý với bọn họ, khi việc bại lộ ai là chủ mưu, mọi người. . . . . Có nạn cùng chịu. . . . .”

      “Chớ có gạt muội.” Nàng nhăn cái mũi, tay lôi bàn tay to của . “Huynh thực cho rằng bọn họ có nghĩa khí như vậy sao, có nạn cùng chịu với huynh?”

      Hoàng Phủ Phong Vân bị nàng kéo về chỗ của tài nhân, chỉ thấy bên trong còn Hoa Nhi và Đóa Nhi núp ở góc run run, vừa thấy Hoa Đề Lộ, môi các nàng giật giật như bị rút gân.

      “Tiểu, tiểu. . . . . Tiểu thư. . . . .”

      “Người cùng hội cùng thuyền” trong miệng Hoàng Phủ Phong Vân sớm chốn , còn cái gì có nạn cùng chịu chứ!

      “Được, huynh ai là chủ mưu cũng sao.” Hoa Đề Lộ cười lạnh. “Dù sao hoàng thượng chạy được chứ miếu chạy được [2], chỉ cần là người của trà lâu và phường Nguyệt Ngâm, đừng mơ trốn được!”

      [2] Có thể chạy lần này nhưng thế nào cũng phải quay lại, lúc đấy bị bắt.

      Nàng thông minh như vậy, đoán ra đám người ở trà lâu phản bội tính kế nàng, thế nhưng nghĩ rằng bọn họ lại trả thù thâm và hạ lưu như vậy.

      Hừ hừ, được lắm, người cũng đừng mơ thoát!

      “Ừm. . . . .” Hoàng Phủ Phong Vân do dự. “Nếu thừa nhận chủ mưu là ai, tội của bọn họ có thể giảm bớt ?”

      .” Hoa Đề Lộ cười lạnh, bắt đầu xoa tay. “Dù sao huynh và bọn họ cùng thuyền, tất cả đều có tội.”

      Thời khắc báo thù đến, nàng hồi báo cho tốt!

      “Vậy còn ta?” Hoàng Phủ Phong Vân vẻ mặt vô tội ôm nàng. “Có thể tha thứ cho ta ?”

      Nàng ngẩng mặt lên, nhìn khuôn mặt dịu dàng của , lâu sau mới chu miệng . “Thôi, muội so đo với huynh nữa.”

      ?” Hoàng Phủ Phong Vân vui sướng thôi, ngờ mình được ban ân của hoàng hậu.

      “Bởi vì muội có cả đời để ức hiếp huynh!” Nàng hôn lên môi .

      Được rồi! đành chịu thiệt.

      Chỉ cần có thể ở cùng nàng, cho dù bị ức hiếp cả đời, cũng cam tâm tình nguyện.

      Hoàng Phủ Phong Vân cự tuyệt vị ngọt mà người trong lòng đưa tới, hào phóng hôn nàng sâu.

      Hoa Nhi và Đóa Nhi vẫn núp trong xó, dám cử động chút nào.

      Hoàng thượng có việc gì, vậy. . . . Kết cục của các nàng sao?

      Hu, hu hu. . . . .

      Kết thúc

      Vậy cuối cùng Hoa Đề Lộ chỉnh bọn họ thế nào?

      Rất đơn giản, chính là làm bọn họ sống bằng chết.

      Thế nào là sống bằng chết?

      Vấn đề này càng đơn giản hơn, chính là cướp người quan trọng nhất của bọn họ.

      May mắn những người này đều có điểm yếu —— nương tử của bọn họ.

      Thê tử của Bắc Thần Dương: Hạ Lan Ngọc.

      Thê tử của Hùng Phách: Điền Tiểu Điểm.

      Thê tử của Lãnh Thanh Phách: Hùng Bảo Bảo.

      Thê tử của Độc Vô Ái: Lục Hà.

      Hoa Đề Lộ mang hết các nàng vào trong cung, ngăn cách các nàng khỏi trượng phu.

      Trong đó có ngoại lệ, chính là nương tử của Lệ Chiến Thiết. Tuy rằng Lệ Chiến Thiết tham gia vào kế hoạch bắt cóc Hoa Đề Lộ, thế nhưng thê nợ phu hoàn, cho nên Hoa Đề Lộ vẫn mang Cơ Đát vào trong cung, ngăn cách phu thê bọn họ.

      “Khi nào chúng ta mới có thể về nhà?” Hùng Bảo Bảo cũng có gì xa lạ với hoàng cung, vừa ăn bánh ngọt vừa hỏi.

      “Hu hu. . . . . Người ta nhớ Hùng gia. . . . .” Điền Tiểu Điểm khịt mũi, mím môi .

      “Hoa nương, oan oan tương báo khi nào mới hết?” Hạ Lan Ngọc ôn hòa khuyên giải. “Đứa sinh ra thể có cha. . . . .”

      “Mau thả ta về! Ta muốn gặp phu quân nhà ta!” Cơ Đát thuận theo kéo ống tay của Hoa Đề Lộ. “Van ngài, mau để ta thấy mặt phu quân!”

      Hoa Đề Lộ chỉ nhíu mày, ngồi ghế quý phi đọc sách. “Trừ khi bọn họ qua được cửa ải của ta, bằng đừng mơ gặp được các ngươi. Học tập Lục Hà , nàng ngoan ngoãn, ầm ĩ náo loạn.”

      Lục Hà chớp mắt mấy cái, ngồi bên im lặng thêu.

      “Cửa ải gì?” Hùng Bảo Bảo tò mò hỏi.

      “Qua năm cửa, chém sáu tướng.” Hoa Đề Lộ cắn hạt dưa, ung dung .

      “Đó là cái gì? Có nguy hiểm ?” Điền Tiểu Điểm cau mày, lo lắng thay cho Hùng Phách.

      .” Hoa Đề Lộ bâng quơ. “Chỉ sống bằng chết thôi.”

      A? Sống bằng chết? Các nữ nhân trong phòng nhìn nhau.

      Cuối cùng. . . . .

      Hoa nương dùng chiêu gì đối phó mấy nam nhân này đây?

      Qua năm cửa, chém sáu tướng ——

      Quả khó, thế nhưng khiến bọn họ phát điên.

      Cửa 1: Phân loại thùng trộn lẫn đậu xanh, đậu đỏ, đậu tương trong tối.

      Cửa 2: Dọn dẹp nhà vệ sinh cao cấp trong cung.

      Cửa 3: Châm rau cải thành từng sợi trong tối.

      Cửa 4: Bắt 1000 con muỗi tối.

      Cửa 5: giờ ăn năm quả chanh, cốc mật, năm quả mướp đắng, thìa hạt tiêu.

      Qua năm cửa này, còn có sáu tướng ra đề khó khảo nghiệm bọn họ. . . . .

      Nghe bọn họ vẫn nỗ lực phá cửa ải của Hoa Đề Lộ, bằng kiếp này đừng mơ gặp thê tử quý.

      đáng thương quá!

      Bọn họ xem Hoa Đề Lộ rồi.

      Có lẽ cả đời làm nô lệ của nàng còn sung sướng hơn bị nàng chỉnh sống bằng chết.

      Về phần Hoàng Phủ Phong Vân thấy sắc quên bạn kia. . . . .

      Đương nhiên đạt được thiếu nữ Hoa Đề lộ ngọt ngào xinh đẹp, cùng nàng sống hạnh phúc, bởi vì mọi trở ngại Hoa Đề Lộ giải quyết hết rồi!

      Mà các nam nhân vội vã tìm lại hạnh phúc, cũng cố qua năm cửa, chém sáu tướng ——

      Dù sao hạnh phúc, mọi người phải nỗ lực mới có được.

      HẾT.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :