1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 88: Yếu điểm (1)

      Khi Viên Trường Khanh từ kinh thành trở về, là chạng vạng ngày mười tháng tám.

      Mười ba tháng tám là sinh nhật San Nương.

      Qua thêm hai ngày lại đến mười lăm tháng tám, ngày lễ trung thu.

      Sáng sớm ngày mười hai, gã sai vặt Viêm Phong liền tới phủ Ngũ lão gia, dâng bái thiếp của Viên Trường Khanh, xin phép sau giờ ngọ tới chơi. San Nương nghe được tin tức liền buồn bực trận. Nàng biết, lão thái thái Viên gia cùng lão thái thái nhà nàng cùng mạch máu sĩ diện có thừa. Trung thu sắp đến, là ngày gia đình đoàn viên, Viên lão thái thái thế nào cũng tìm cách giữ Viên Trường Khanh đến sau trung thu mới thả người mới đúng chứ, làm sao trở lại rồi?

      Trong khắc, San Nương tự luyến mà nghĩ, có lẽ vội vàng trở về ăn sinh nhật cùng nàng. Nhưng cái ý niệm kia cũng chỉ gợn lên chút mà thôi, nàng cho rằng là loại người làm việc theo cảm tính như vậy.

      Ngũ hoàng tử Chu Sùng cũng nghĩ giống nàng, cho nên liền hỏi Viên Trường Khanh, “Trong kinh xảy ra chuyện gì?”

      Lúc này bọn họ ở trong khách viện Lâm gia. Lần này trở về, Viên Trường Khanh cùng Lâm nhị tiên sinh.

      Viên Trường Khanh ở sau án thư xem xét danh mục quà tặng chuẩn bị cho cả nhà Ngũ lão gia, nghe Chu Sùng hỏi, có vẻ rất thản nhiên, đáp: “Viên Nhị gãy chân, trong nhà đều nghi ngờ là ta giở trò quỷ, ta ở lại chỉ tổ chuốc thêm hận. Vừa đúng lúc lão sư từ chức trưởng viện về quê, ta liền theo cùng.”

      Chu Sùng trầm mặc, thở dài: “Rốt cuộc vẫn từ chức……”

      Mùa xuân sau khi Lâm Trọng Hải thăm người thân trở về kinh, trong triều liền ngừng có người muốn đem từ chức trưởng viện đẩy xuống. Lâm nhị tiên sinh sớm muốn bỏ quách gánh nặng , nhưng Hạnh Lâm thư viện là thư viện hoàng gia năm đó khai quốc hoàng đế sáng lập nên, trừ Tông Nhân Phủ, kể cả hoàng đế cũng có quyền tùy ý nhận đuổi giáo chức thư viện. giờ đứng đầu Tông Nhân Phủ là hoàng thúc của đương kim hoàng đế, lão Sở Vương. Sở Vương sớm quen nhìn hoàng thượng hoa mắt ù tai, đâu chịu thuận theo ý tứ những người kia mà bãi miễn Lâm Trọng Hải. Chính Lâm nhị tiên sinh muốn tự từ chức, lão Sở Vương đều giữ chặt chịu buông. Cứ giằng co như vậy non nửa năm, giờ rốt cuộc Lâm Trọng Hải vẫn từ chức.

      Chu Sùng thở dài tiếng, lại : “Như Hiên rồi, ngươi cũng rồi, tại lão sư cũng mất, chỉ còn mình ta ở trong kinh chịu khổ.”

      Chẳng qua cũng phải là người để cảm xúc u buồn làm cho ngột ngạt, chỉ trong nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, đê tiện hề hề mà tiến đến trước mặt Viên Trường Khanh, nhìn hỏi: “ ta nghe xem nào, ngươi cùng với tiểu Thập Tam nhi, rốt cuộc là đính thân hay chỉ là lừa gạt người ta?”

      Viên Trường Khanh đột nhiên gấp lại danh mục quà tặng, giương mắt nhìn chăm chú: “Ngươi cái gì?!”

      Sắc bén vốn thường giấu giếm sau hàng mi dày rậm đột nhiên phóng tới, tức khắc khiến Chu Sùng nổi da gà, theo bản năng liền tránh mắt , “Là tiểu Thập Tam nhi , hai ngươi chỉ là kế sách tạm thời……” Dừng chút, dường như cảm thấy chính mình chột dạ đến khó hiểu, lại lần nữa quay đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh.

      Chỉ thấy Viên Trường Khanh hạ mắt xuống, nhìn danh mục quà tặng trong tay lẩm bẩm: “Nàng ……”

      lặp lại những lời này ngữ điệu nghe có chút kỳ quái, vừa phải hoài nghi, cũng phải kể lể, có chút giống như là cảm khái.

      Chu Sùng chớp chớp mắt, bỗng nhiên nhoài người lên án, ngẩng đầu nhìn Viên Trường Khanh: “Như vậy, điều tiểu Thập Tam nhi ? Hai ngươi chỉ là kế sách tạm thời?”

      Viên Trường Khanh gập tay phải, khuỷu tay gác ở án thư, ngón cái rũ ở phía dưới án thư mơn trớn vết chai do hàng năm viết chữ lưu lại ngón giữa, sau đó lại lần nữa lấy cái giọng thất thần lẩm bẩm câu, “Kế sách tạm thời……” Dừng chút, bên môi đột nhiên ra ý cười cổ quái, rũ mắt nhìn vết chai ngón tay cười : “Đúng vậy, kế sách tạm thời.”

      Chỉ là, “Kế sách tạm thời” trong lời lại phải cái Chu Sùng nghĩ tới, càng giống như trong lời San Nương.

      Chu Sùng làm sao có thể nghe ra được cách dùng từ hai nghĩa của , mắt nhịn được chớp chớp loạn, lại chống án thư : “Ngày đó ta còn với tiểu Thập Tam nhi, cũng biết hai ngươi ai có mắt nhìn hơn, ràng là ‘cao lãnh hoa’ được các nương khắp kinh thành theo đuổi, thế mà nàng cứ coi như là thấy……”

      Lời còn chưa dứt, lông mày Viên Trường Khanh liền nhướn lên, trừng mắt nhìn hỏi: “Ngươi phải tới tuyên chỉ sao? tại xong xuôi rồi, sao còn chưa quay về?”

      Ánh mắt như băng đâm qua làm Chu Sùng đột nhiên co rụt cổ lại, lẩm bẩm : “Ngươi quản ta!”

      “Ta tất nhiên quản được Ngũ gia, cũng nghĩ quản.” Viên Trường Khanh đứng lên, đem danh mục quà tặng bỏ vào bên trong tráp lễ, ngẩng đầu lên , “Ta chẳng qua là cẩn thận nhắc nhở Ngũ gia chút, Ngũ gia trước khi chuyện tốt nhất nên suy nghĩ cân nhắc. Nơi này là Mai Sơn trấn, phải kinh thành, dân chúng trong trấn nề nếp bảo thủ, có vài lời ở kinh thành được, còn ở chỗ này lại được.”

      Chu Sùng chau mày, “Ta cái gì……” bỗng khựng lại, đột nhiên giơ tay chỉ vào Viên Trường Khanh, “ thể nào, ngươi đều biết hết?!”

      Kỳ giành lấy việc tuyên chỉ để ra khỏi kinh thành, thứ nhất là vì cảm thấy mình cũng là người có liên quan trong chuyện của Ngũ phu nhân; thứ hai là bởi vì lại chọc nợ đào hoa trong kinh, kém chút nữa bị người ta bắt được nhược điểm để bức hôn. May mà nhanh chân, kịp thời bứt ra mới tránh được kiếp, nhưng trong khoảng thời gian ngắn cũng dám rêu rao lại khắp nơi…… Mà từ khi Viên Trường Khanh đưa Viên lão thái thái về kinh tới khi trở lại Mai Sơn trấn, tính ngày ở lại kinh thành tất cả quá ba ngày. nghĩ trong thời gian ngắn như vậy, lại vẫn biết chuyện của mình…..

      Chu Sùng biết là, thực ra do có tật nên mới giật mình, Viên Trường Khanh căn bản biết mấy chuyện đó. Chẳng qua bởi vì Chu Sùng vô tình chọc trúng chỗ đau của nên mới thẹn quá thành giận, mới chọn khuyết điểm của Chu Sùng mà phản kích lại thôi.

      Vừa tấm tắc nghĩ Viên Trường Khanh là vạn năng, Chu Sùng vừa khinh thường bĩu môi, biện hộ cho bản thân: “ biết mấy nữ hài tử cả ngày đều suy nghĩ cái gì, trong đầu trừ ‘gả chồng’, chẳng lẽ còn ý niệm gì khác?! Chẳng qua là tùy tiện đùa hai câu, liền cho là ta có ý tứ với nàng. Hơi thờ ơ lạnh nhạt, lại ta là bội tình bạc nghĩa…… Trời biết ta cùng nàng từ đâu ra mà ‘ thủy ’ với ‘chung’, càng chưa làm gì tới mức ‘ loạn ’, thế nào lại còn có ‘bỏ rơi’?!”

      “Đó chính là vì ngươi biết tự kiềm chế hành vi.” Viên Trường Khanh vừa , vừa vẫy tay gọi Viêm Phong tới.

      Chu Sùng oán giận: “Ta cảm thấy ta hề làm sai cái gì! Chẳng qua là đùa bình thường, ve vãn bỡn cợt cái gì cũng đều làm……”

      “Cho nên mới bảo ngươi để tâm trước khi mở miệng.” Viên Trường Khanh đem tráp đựng danh mục quà tặng đưa cho Viêm Phong, dặn dò thẩm tra đối chiếu lễ vật lần nữa, sau đó quay đầu lại nhìn Chu Sùng : “Còn nữa, ngươi cách Thập Tam nhi xa ra chút.”



      Editor: Kế sách tạm thời tạm thời nhưng mà tránh xa vợ ra nha :v

      P/S: chân thành cảm ơn mọi người tạo động lực cho hơi lười này ạ :-* Các tuần tiếp theo chúng ta vẫn có cái hẹn cuối tuần nếu đủ comment trong tuần nha. Mọi ngừoi cứ comt thong thả ^^

      bornthisway011091, Chris_Luu, ngocanh5 others thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 88: Yếu điểm (2)

      “Cái gì?” Chu Sùng ngẩn ra.

      “Gần đây Thập Tam nhi đủ xui xẻo,” Viên Trường Khanh lại , “Cái ngươi gọi là ‘ bình thường ’, đến cả người trong kinh thành cũng tiếp thu được, huống chi đây là ở nông thôn. Ngươi cũng đừng mang thêm phiền toái cho nàng.”

      Chu Sùng lắc lắc đầu, phục mà gân cổ cãi: “Đó là vấn đề của bọn họ!” Lại , “Hơn nữa, tiểu Thập Tam nhi mới giống mấy nữ hài tử trong kinh kia đâu!”

      đột nhiên lại lần nữa áp khuỷu tay lên án thư, ngẩng đầu nhìn Viên Trường Khanh cười : “Ngươi xem, rốt cuộc cái dạng tiên nữ gì mới có thể lọt được vào mắt ngươi? Mệt cho ta trước đây còn tưởng rằng ngươi rất thích Thập Tam nhi. Nhưng mà cũng phải , tiểu Thập Tam nhi so với những nương ta gặp từ trước đến giờ mạnh mẽ hơn nhiều, thích chính là thích, thích chính là thích, mọi thứ đều thể hết ra mặt, như mấy người trong kinh thành kia, trong lòng nghĩ đằng, mặt lại là nẻo. ràng trong lòng thích ta nhưng chỉ vì mãng bào hoàng tử người ta, cả đám vẫn có thể biết xấu hổ mà bám lấy ta, quay đầu lại còn trả đũa……”

      câu “ thích chính là thích” khiến ngón tay Viên Trường Khanh rủ sau lưng lại lần nữa miết miết vết chai. nhịn rồi lại nhịn, rốt cuộc thể nhịn xuống được, đột nhiên lấy đốt ngón tay dùng sức gõ mặt bàn cái, : “Ngươi đừng gọi nàng như vậy!”

      “Cái gì?”

      Chu Sùng đột nhiên bị ngắt lời, nhất thời kịp phản ứng lại.

      “Đừng gọi nàng ‘ tiểu Thập Tam nhi ’,” Viên Trường Khanh , “Nghe quá thân mật. Ta rồi, nơi này phải kinh thành, cầu của nơi này đối với nữ hài tử giống như ở kinh thành, Thập Tam nhi lại mới trải qua mấy việc đó, ngươi cũng đừng đem cho nàng thêm phiền.”

      Chu Sùng chớp mắt nửa ngày, vẫn hiểu nổi ý tứ Viên Trường Khanh, liền hỏi: “Gọi nàng ‘ tiểu Thập Tam nhi ’ làm sao vậy? Nàng phải đứng hàng thứ mười ba sao? Lại hơn ta. Vậy thôi có gì mà thêm loạn?”

      Viên Trường Khanh trầm mặc lát mới : “Nàng là nương đính thân.”

      “Vậy sao?” phải Chu Sùng giả ngu, mà là vì sinh trưởng trong cung đình nên đối với quy củ dân gian đúng là quá hiểu biết.

      Viên Trường Khanh đành phải nhẫn nại hạ hoả bắt đầu phổ cập giáo dục “Ở dân gian, nương đính thân cần giữ khoảng cách với nam tử khác, bằng bị người ta bàn tán; trong tương lai lúc có mâu thuẫn lại bị bới móc ra.”

      Chu Sùng ngẩn người, cười : “Được, về sau trước mặt mọi người ta gọi nàng như vậy nữa.”

      “Lúc có ai cũng được gọi!” Viên Trường Khanh .

      “Vì cái gì?” Chu Sùng bất mãn, “Ngươi phải cũng gọi nàng là ‘ Thập Tam nhi ’ sao? Dựa vào cái gì ta thể gọi?”

      “Bởi vì!” Viên Trường Khanh đột nhiên nghiêng đầu, ánh mắt lộ sắc bén dừng người Chu Sùng, khiến cảm thấy như bị luồng sát khí đánh úp lại.

      Chu Sùng theo bản năng từ án thư đứng thẳng dậy, ngơ ngác nhìn Viên Trường Khanh.

      Viên Trường Khanh lúc này mới ý thức được thất thố, vội thu lại ánh mắt tàn khốc, rũ mắt hoà hoãn, mới : “Bởi vì, ta là vị hôn phu của nàng. Cho nên ta có thể, ngươi lại thể.”

      Chu Sùng lại sửng sốt. Nếu người trước mắt này phải Viên Trường Khanh, kẻ luôn luôn ngay ngắn hơn cả khối đậu hũ ngoài cửa hàng, thiếu chút nữa cho rằng đây là vị hôn phu đánh ghen…… Nhưng mà người này lại là Viên Trường Khanh, đánh bay cái tưởng tượng cùa mất hút, Chu Sùng chưa từng thấy có hành vi gì thiếu lý trí. Mấy chuyện “Ghen tuông" này, càng thể cùng có liên quan gì.

      “Ngươi đính thân với nàng, phải là kế sách tạm thời sao?” Chu Sùng nghi hoặc hỏi.

      Viên Trường Khanh trầm mặc, sau đó nhìn Chu Sùng : “Tóm lại, ngươi về sau gọi nàng là Hầu nương là tốt rồi.” Ngừng lại chút, lại : “Thập Tam nhi gần đây chịu tội quá nhiều, ngươi đừng chọc nàng phiền lòng thêm.”

      Tuy nghe giải thích như vậy nhưng trong lòng Chu Sùng lại càng nổi lên nghi ngờ, nghiêng đầu hỏi : “Ngươi…… Ngươi chắc chắn, giữa ngươi với nàng, là ‘ kế sách tạm thời ’?!”

      Viên Trường Khanh khép hàng mi dày rậm che đậy ánh mắt lát. Sau đó ngẩng đầu, nhìn Chu Sùng gật đầu cái, “Đúng vậy.”

      —— Bởi vậy mới , ai cũng có điểm mạnh điểm yếu, Viên Trường Khanh có “Trí tuệ” tương đối là cao cấp nhưng sang “Tình trường” lại chính là điểm yếu. Sở dĩ gật đầu là bởi vì đối với San Nương nắm chắc, sợ lỡ lời nên , tin đồn bay đến tai San Nương đúng là kiếm củi ba năm thiêu giờ. lại nghĩ tới, bởi vì quá mức cẩn thận ở điểm này, lại khiến người khác hiểu lầm……

      Lúc đầu Chu Sùng hỏi Viên Trường Khanh, kỳ thực cũng có ý gì đặc biệt, cho đến khi Viên Trường Khanh khẳng định mà gật đầu, đột nhiên liền cảm giác tim bỗng dưng đập loạn.

      Khác với Viên Trường Khanh hơn tuổi mà còn ngu ngơ chuyện tình cảm, Chu Sùng trải đời cực sớm, từ bé đến lớn luôn có đám nữ hài từ vây quanh, tới chữ “Tình”, quả thực có thể xem là thân kinh bách chiến. “Bệnh trạng” này xuất , lập tức liền hiểu, “tiểu Thập Tam nhi” gợi lên hứng thú trong lòng ……

      Lúc này Viên Trường Khanh xoay người ra khỏi thư phòng.

      Nhìn bóng rời , Chu Sùng khỏi cảm thấy may mắn. May mắn giữa và tiểu Thập Tam nhi chỉ là “Kế sách tạm thời”, cũng may mắn Viên Đại đối với Thập Tam nhi có hứng thú, vậy tiến lên cũng ngại tình nghĩa huynh đệ ……

      chán đến chết, Chu Sùng bỗng nhiên cười hắc hắc, đuổi theo Viên Trường Khanh, reo lên: “Này, ngươi từ từ chờ ta với!”

      Viên Trường Khanh xoay người nhíu mày : “Ta sang nhà Ngũ lão gia, chờ ngươi làm gì?”

      mới từ trong kinh trở về, về tình về lý đều nên mang lễ vật bái kiến cha vợ chút, huống chi…… ngày mai là sinh nhật San Nương. Tuy rằng chiếu theo quy củ, đường đường là con rể tương lai, hoàn toàn có tư cách tới cửa ké chén mì thọ, nhưng nắm chắc tiểu tức phụ tương lai của có đồng ý gọi tới . Nếu San Nương muốn, tùy tiện tìm lý do lừa gạt Ngũ lão gia Ngũ phu nhân, chừng bị từ chối ngoài cửa. Cho nên trước tiên đến trước mặt cha vợ mẹ vợ lượn vài vòng tạo cảm giác tồn tại, đỡ phải đến lúc đó bị động chịu Thập Tam nhi .

      Mặt khác, có thứ gọi là “Gặp tiết trùng dương xót nỗi nhà”*, chừng lão gia phu nhân nhìn đến , nhớ tới trong cảnh “Tha hương khách lạ mình ta”*, chừng lại mềm lòng, cho dọn tới khách viện trong phủ ở…… Được vậy lời to rồi……

      “Cùng nhau nha!”

      Chu Sùng cười hướng vai mà vỗ, suýt nữa đem Viên Trường Khanh phòng bị vỗ đến lảo đảo.


      *Bài thơ Ngày trùng cửu nhớ huynh đệ ở Sơn Đông của Vương Duy thời Thịnh Đường


      Độc tại dị hương vi dị khách,

      Mỗi phùng giai tiết bội tư thân.

      Dao tri huynh đệ đăng cao xứ,

      Biến sáp thù du thiểu nhất nhân.



      Dịch thơ (Người dịch: Đỗ Đức Thịnh - nguồn: Facebook)

      Tha hương khách lạ mình ta

      Gặp tiết trùng dương xót nỗi nhà

      Huynh đệ đăng cao ai có biết

      Thù du vẫn thiếu nhành hoa

      Editor: Khổ thân Chu bị bạn lườm cháy mặt vẫn chưa tỉnh còn đòi hăm hở tiến lên :v Trước mặt chính là hôn phu đánh ghen hàng giá đóoo -_-


    3. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 89: Đáp lễ (1)

      Cuối cùng Chu Sùng vẫn là lì lợm la liếm mà theo Viên Trường Khanh tới nhà San Nương.

      Ngũ lão gia cảm khái chuyện Lâm nhị tiên sinh hồi xong, liền mang theo Viên Trường Khanh cùng Chu Sùng hậu viện gặp phu nhân.

      Quả nhiên như Viên Trường Khanh tính toán, phu nhân vừa thấy mặt liền hỏi Viên Trường Khanh tại ở nơi nào, nghe ở trong nhà tiên sinh liền quay đầu với Ngũ lão gia: “Chẳng mấy ngày nữa là đến Tết Trung Thu, lúc này mà ở trong nhà người khác như vậy là bất tiện, bằng sửa soạn khách viện cho Trường Sinh qua ở .”

      Giống như tất cả cha vợ khó tính khác, trong lòng Ngũ lão gia đối với Viên Trường Khanh còn tồn tại ít khúc mắc, Ngũ phu nhân lại đúng tiêu chuẩn mẹ vợ xem con rể, càng xem càng vừa ý. Hơn nữa Viên Trường Khanh cũng mất nơi nương tựa từ , khiến phu nhân cảm thấy đồng bệnh tương liên sâu sắc. Từ khi hai nhà đính thân xong, đến cả đại danh phu nhân cũng gọi nữa, chỉ gọi nhũ danh lâu ai gọi của “Trường sinh”.

      Ngày thường, chuyện phu nhân mở miệng Ngũ lão gia đều phản đối. Vậy mà chuyện này Ngũ lão gia lại phản bác lại. Ngũ lão gia cười đáp lời phu nhân: “Đó là nhà ân sư dìu dắt từ , có thể có cái gì tiện? còn muốn phấn đấu cầu học, ở cùng lão sư càng có thể tinh tiến việc học. Nếu phu nhân đau lòng thường xuyên đưa đồ ăn đồ dùng sang cho là tốt rồi.”

      Thế là tính toán toàn vẹn của Viên Trường Khanh cứ như vậy rơi vào hư vô :v.

      Chỉ chốc lát sau, Phương ma ma tới báo, là đại nương ở Bát Phong các thiết trà bánh, phu nhân liền cười với Viên Trường Khanh : “ thôi.”

      Có câu “Lý thắng được tình”, dân phong Đại Chu dù có cởi mở hơn so với tiền triều nam nữ kết giao vẫn là tối kỵ, nhưng ra đối với các cặp đôi đính hôn, tình đời có vẻ phá lệ khoan dung. Chỉ cần có người giám hộ bên cạnh, hai người ngồi ở chỗ cười uống trà tâm cũng được người đời cho phép —— đương nhiên, bị vài người chê cười vài câu cũng là khó tránh khỏi.

      Bởi vậy, phu nhân cười cười khiến cho Viên Trường Khanh cảm thấy mất tự nhiên trận. Mất công luôn luôn ổn trọng, liền đỏ mặt đứng dậy hướng phu nhân cảm tạ. Xoay người ra ngoài, vừa mới muốn hỏi Phương ma ma vài câu về thương thế của San Nương, ngờ Chu Sùng cũng theo ra.

      “Ngươi ra đây làm cái gì?” Viên Trường Khanh hỏi.

      “Ta cũng theo lời mời của tiểu…… của Thập Tam nhi.” Chu Sùng cười .

      Mắt Viên Trường Khanh lập tức liền nheo lại -_--_--_-.

      Ngũ lão gia ở trong phòng nghe được, cười : “Đúng đó, San Nhi được ngươi tặng trà tốt, phải đáp lễ cho ngươi.”

      Có Ngũ lão gia chống lưng, Chu Sùng đắc ý nhìn thoáng qua sắc mặt khó ở của Viên Trường Khanh, trở tay giữ chặt : “Nhanh lên, tiểu…… Thập Tam nhi là kiên nhẫn nhất, tới chậm là nàng liền mắng chửi ngươi đó.”

      Phương ma ma nghe xong cười : “Ngũ hoàng tử lại xấu nương nhà chúng ta , đợi nương biết, lúc đó mới thực là muốn mắng người chửi nhé.”

      Chu Sùng buông ống tay áo Viên Trường Khanh, chạy qua ôm lấy đầu vai Phương ma ma, cười : “Ma ma cứu ta .”

      Thấy Chu Sùng cùng hạ nhân Hầu gia quen thuộc đến vậy, trong lòng Viên Trường Khanh dâng lên trận cổ quái, liếc xéo : “Ngươi thân thiết với cả nhà Thập Tam nhi từ bao giờ vậy?”

      Chu Sùng thèm để ý : “Ta ở trong thị trấn cũng chỉ quen biết người hai nhà, ngoài Lâm gia chính là nhà bọn họ, thường xuyên qua lại, tự nhiên liền thân thiết.”

      Mắt Viên Trường Khanh chợt lóe lên, : “Ngươi vẫn nên hồi kinh , trong kinh ngươi quen biết nhiều người.”

      “Nhưng trong kinh phiền toái cũng nhiều.” Chu Sùng cười , quay đầu lại hỏi Phương ma ma, “ biết nương nhà các ngươi còn bánh đậu xanh , lần trước ăn khá ngon, thế mà lại bị Hầu Quyết đoạt mất miếng cuối cùng.”

      Phương ma ma che miệng cười : “Ngài là biết đùa, trong cung cái gì mà chẳng có, lý nào lại thèm mấy thứ này.”

      Viên Trường Khanh bỗng nhiên : “ phải đói bụng, hẳn là đói con mắt.”

      chuyện lát tới Bát Phong các rồi.

      Lúc này tuy rằng San Nương có thế vài bước nhưng còn cà nhắc, nàng muốn mất mặt trước mặt người khác, liền sớm ở trong Bát Phong các chờ Viên Trường Khanh tới. Thấy Chu Sùng cùng Viên Trường Khanh đường tới, nàng cũng cảm thấy có cái gì kỳ quái, đỡ bàn đứng lên, hướng hai người kia thi lễ.

      Viên Trường Khanh còn chưa mở miệng, Chu Sùng nhanh nhảu qua làm bộ đỡ nàng phen, cười : “ đùi ngươi còn có thương tích mà, đa lễ như vậy làm cái gì.” Lại cướp lấy vị trí bên tay trái nàng ngồi xuống, : “Nghe Sơ Nghi tiên sinh , ngươi có đáp lễ cho ta?” —— hoàn toàn bộ dáng đảo khách thành chủ.

      Mắt Viên Trường Khanh khỏi trầm xuống ba phần.

      San Nương cười : “ biết ngươi cũng tới, ta gọi người mang tới cho ngươi.” Sau đó quay đầu phân phó Lục An tiếng, quay đầu lại liền thỉnh Viên Trường Khanh ngồi xuống bên phải nàng, : “Ta còn tưởng ngươi phải qua trung thu mới có thể trở về.”

      Nếu là trước đây, đánh chết Viên Trường Khanh cũng chịu như vậy, nhưng lúc này có lẽ là bị Chu Sùng kích thích, bỗng nhiên quay đầu nhìn San Nương : “Ngày mai là sinh nhật ngươi, nên bỏ lỡ.”

      San Nương ngẩn ra o_O.

      Chu Sùng giương mắt nhìn Viên Trường Khanh, đột nhiên nghiêng người ghé sát vào San Nương, cố ý làm bộ khe khẽ cùng nàng, chê cười Viên Trường Khanh: “Thấy , thấy ? Đây chính là kỹ xảo chuyện, ta về sau phải học hỏi rồi. ràng là tình cờ gặp dịp, thế mà vậy nghe cứ như tình thâm ý trọng thực ấy.”

      San Nương bị chọc đến nở nụ cười, quay đầu nhìn về phía Viên Trường Khanh, nàng lại đột nhiên sửng sốt.

      Muốn về Viên Trường Khanh theo cách của người đại chính là khuôn mặt Pokerface* trời sinh, rất khó nhìn ra cảm xúc phập phồng. Vậy mà lúc này liếc mắt cái, bỗng nhiên San Nương chú ý thấy hơi hơi khẩn trương nhấp môi mỏng, lại còn vui nheo nheo mắt…… quá ràng nhưng vẫn khiến San Nương nhìn ra, cao hứng …… , cao hứng còn , bằng việc thường luôn luôn khắc chế, lúc này hẳn có chút phẫn nộ rồi, San Nương nghĩ.

      *Pokerface: mặt nhìn ra cảm xúc -_-. Chơi bài poker thường nhìn mặt nhau để đoán bài trong tay. Ai che dấu cảm xúc tốt có thêm cơ hội thắng. (Editor)

      Có thể , về điểm này, San Nương kiếp trước và Viên Trường Khanh rất giống nhau, chính là trong lòng có bực bội bất mãn thế nào, nàng cũng luôn che giấu cảm thụ chân của mình trước mắt người khác. Chỉ đến sau khi trọng sinh nàng mới thay đổi phong cách —— có chọc tức chết người khác, cũng tuyệt chịu để chính mình chịu phân ủy khuất. Hào hứng quậy phá như vậy xong, nàng liền khỏi càng thêm cảm thương cho chính mình trước kia. giờ nhìn Viên Trường Khanh nén giận giống y như nàng trước kia, nàng đột nhiên liền mềm lòng.

      Vì thế nàng thu lại ý cười, cầm ấm trà đứng lên, muốn rót cho ly.

      Viên Trường Khanh nhanh chóng đứng lên, tiếp nhận ấm trà từ trong tay nàng, bảo: “Ngươi ngồi xuống .” bên duỗi tay lấy cốc trà của nàng bên hỏi nàng, “ đùi cảm thấy thế nào? Còn đau nhiều ?”

      “Sớm còn đau, cũng có thể được hai bước, nhưng đường khập khiễng cà nhắc đến khó coi.” Nhìn động tác như nước chảy mây trôi, San Nương sâu kín thở dài, “Ta có chút sợ hãi ta què.”

      Viên Trường Khanh rót trà xong, nâng lên cốc trà lên thổi thổi, ánh mắt lướt qua giữa hàng mi rậm nhìn về phía San Nương, “Có cái gì mà phải sợ.” .

      San Nương cũng nâng mắt lên, liền chạm phải ánh mắt .

      bắt chước nàng nhìn lại, cong cong đuôi mắt.

      chỉ sáu chữ như vậy, San Nương vẫn từ trong ánh mắt nhìn ra, đây là trêu ghẹo nàng. Ngụ ý chưa hết chính là —— dù sao nàng đính thân, hơn nữa hai người bọn họ ước định ràng, chỉ có nàng mới có thể từ hôn, nếu nàng muốn từ hôn, liền đúng hẹn cưới nàng ;).

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :