1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Phiền toái - Trúc Tây (Trọng sinh) Update c89

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      vòng dây mơ rễ má, quá hài :))
      Yến.Yến thích bài này.

    2. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 85: Quả cầu tuyết (2)

      Thấy Viên Trường Khanh tới đón, Ngũ lão gia thở dài: “Nếu lúc trước ta chấp nhận cầu thân của ngươi, có phải có những việc này ?”

      Chuyện này Viên Trường Khanh cũng dám cam đoan, chỉ hướng Ngũ lão gia hành lễ nhận tội, thành khẩn : “Đều là tiểu chất phải.”

      Ngũ lão gia còn ngang ngược lý như ngày đón San Nương núi, phất phất tay, thấu tình đạt lý : “Cũng trách được ngươi, ngươi cũng là người bị hại ……” Ông lại thở dài, xoay người lên xe ngựa.

      Thấy ông lên xe ngựa, Viên Trường Khanh liền lui về phía sau bước, mới muốn cáo lui, Ngũ lão gia bỗng nhiên quay lại bảo: “Ngươi cũng lên .”

      Viên Trường Khanh hơi sững lại, rồi cung cung kính kính mà lên xe.

      xe ngựa, Ngũ lão gia nhịn được liền đem soi từ xuống dưới lượt, bỗng nhiên bĩu môi: “Ngươi xứng với San Nhi nhà ta.”

      Viên Trường Khanh trong lòng nhảy dựng. Ngũ lão gia như vậy tức là cũng tự hỏi chuyện Viên Trường Khanh và San Nương xứng hay xứng —— cách khác, sau khi cự hôn, Ngũ lão gia lại lần nữa bắt đầu cân nhắc việc hôn nhân này.

      Viên Trường Khanh là người luôn làm việc kín kẽ. Khi hướng Ngũ lão gia cầu hôn đem chuyện với San Nương thuật lại lần đầy đủ ràng, chưa từng cố ý tăng thêm cái gì, cũng chưa từng cố ý giảm bớt cái gì. Kể cả việc San Nương cho rằng đây là đính thân giả, khăng khăng là đính thân , cũng thành thành thực thực cho Ngũ lão gia.

      Con người luôn có bản năng tự bảo vệ mình. Khi gặp chuyện tốt lại càng muốn lý giải tình theo hướng có lợi cho bản thân. Chưa kể đến Viên Trường Khanh còn uốn ba tấc lưỡi ra sức mê hoặc San Nương.

      Tình huống của San Nương chính là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ tường. Ngũ lão gia là người ngoài cuộc tỉnh táo. San Nương tự huyễn hoặc bản thân tin rằng đây là đính thân giả. Ngũ lão gia lại ngây thơ như vậy. Viên Trường Khanh còn thành thành trong mắt đây là đính thân —— nếu phải nhờ điểm này, Ngũ lão gia sớm cầm chổi đánh bay khỏi cửa. Cho nên khi Ngũ lão gia suy tính chuyện này, đương nhiên lừa mình dối người như San Nương, ông đem việc đính hôn này suy xét như hôn chính thức.

      Ngũ lão gia đánh giá Viên Trường Khanh từ xuống dưới, lập tức bất mãn mà nhăn mày —— xét bề ngoài, tuy Viên Trường Khanh là trăm dặm mới tìm được người, nhưng đại nam nhân lớn lên đẹp như vậy làm cái gì? Để trêu hoa ghẹo nguyệt?! Cho nên ông càng nhìn càng hài lòng.

      Tuy rằng trong lòng căng thẳng, Viên Trường Khanh lại vội vã trả lời lấy lòng Ngũ lão gia, chỉ ngoan ngoãn ngồi yên tùy ý ông đánh giá.

      lời nào, Ngũ lão gia lại càng hài lòng —— miệng như cái hũ nút thế này, sao xứng với San Nhi hoạt bát nhà ông?!

      Haiz, nhưng làm việc lại giỏi giang hơn hẳn người khác……

      Ngũ lão gia thở dài, “Bây giờ còn có thể làm theo kế sách lúc trước của ngươi ?”

      Viên Trường Khanh sớm chuẩn bị sẵn trong lòng, lúc này mới mặt đổi sắc mà đáp: “Hẳn là có vấn đề gì lớn.” Lại , “Chuyện của phu nhân nằm ngoài dự kiến, ta ra sức nghĩ cách. Tuy nhiên truyền tin tới kinh thành cũng mất chút thời gian, để giải quyết được triệt để lại càng tốn thời gian hơn nữa. Nếu lúc này ta lại hướng quý phủ cầu thân lần nữa, ít nhất cũng có thể khiến Tri phủ đại nhân kiêng dè hơn, cũng có thể giúp chúng ta tranh thủ thêm chút thời gian.”

      Ngũ lão gia khỏi lại đem Viên Trường Khanh đánh giá từ trong ra ngoài vòng nữa. Nếu trước đây ông còn đối đãi với như thiếu niên ngây thơ từ khi chuyện này xảy ra, ông liền dám lại coi khinh nữa.

      Mà, càng biết quỷ kế đa đoan, Ngũ lão gia lại càng cảm thấy xứng San Nhi “đơn thuần đáng ” nhà mình. Ông sợ nữ nhi ngây thơ nhà ông chịu thiệt……

      Nghĩ tới uy hiếp của tri phủ lão gia, Ngũ lão gia nghiến răng nghiến lợi, “ thể tưởng tượng được, đường đường là tri phủ lão gia lại bỉ ổi như thế!”

      Viên Trường Khanh vốn giỏi chuyện phiếm, lại càng biết an ủi người, chỉ cùng Ngũ lão gia ngồi đối diện bốn mắt nhìn nhau. Vì thế trong lòng Ngũ lão gia lại nổi lên trận bất mãn —— hiểu phong tình!

      *·*·*

      Khi San Nương nhận được tin Ngũ lão gia đưa Viên Trường Khanh về thôn trang là sáng sớm ngày hôm sau .

      Tin tức là Hầu Quyết cho nàng.

      Đêm đó Hầu Quyết chỉ bị trẹo chân, đến mấy ngày liền hồi phục hoàn toàn. Chỉ là, từ sau khi xảy ra chuyện, thằng bé tựa như trưởng thành trong đêm, kể cả khi cười rộ lên cũng có chút gượng gạo, trong ánh mắt còn vương chút hậm hực.

      San Nương biết, thằng bé tự trách. Thứ nhất, là bởi vì khóc đòi thăm di nương nên hai người họ mới gặp tai họa; thứ hai, nếu phải di nương nổi lên ý xấu, tình cảnh San Nương cũng đến mức xấu hổ như bây giờ.

      Lại tiếp, thực ra San Nương cũng phải người giỏi khuyên giải an ủi người khác. Ngoại trừ quan tâm chiều chuộng Hầu Quyết, nàng cũng biết nên khuyên thằng bé như thế nào. Mà sau khi Hầu Quyết ý thức được chuyện San Nương khoan dung với hơn hẳn ngày thường lại càng áy náy trong lòng, chỉ làm bộ như có việc gì mà cười đùa trước mặt San Nương.

      giờ San Nương là thanh niên nửa tàn phế, cả ngày chỉ có thể nằm giường. Bởi vậy, trong thôn trang có gió thổi cỏ lay gì đều dựa hết vào Hầu Quyết và bọn Tam Hoà Ngũ Phúc mật báo cho nàng. Tin tình báo của Hầu Quyết tới chưa lâu Hầu Thụy đưa Viên Trường Khanh tới.

      Viên Trường Khanh tất nhiên được vào khuê phòng San Nương. bèn ngồi ở ngoài tấm rèm. Hầu Thụy vừa ngồi bồi uống trà chốc lát, Ngũ lão gia bên kia bỗng nhiên cho người tới gọi Hầu Thuỵ rồi. Sau đó, Phương ma ma lại lục tục kêu mấy người Tam Hoà, Ngũ Phúc ra ngoài hết.

      San Nương liền biết Viên Trường Khanh hẳn là có chuyện muốn với nàng, lại còn được Ngũ lão gia đồng ý tạo điều kiện. Sau khi dỗ được Hầu Quyết vốn chịu ra ngoài rời , liền cách rèm hỏi Viên Trường Khanh: “Xảy ra chuyện gì?”

      Kể cả ai cho nàng biết với khí ngày càng khẩn trương trong nhà, nàng chung quy cũng có thể cảm giác được.

      Viên Trường Khanh đoán được nàng thẳng vào vấn đề như vậy, hơi hơi sửng sốt chút, sau đó mới đem tình xảy ra gần đây hết từ đầu đến cuối cho San Nương biết: “Ngũ thúc ông ấy đồng ý với ngươi cho nên thể tới gặp ngươi, bảo ta tự mình tới hỏi ý ngươi.”

      San Nương chẳng ngờ rắc rối còn có liên quan đến cả phu nhân, khỏi lại lo lắng thêm, hỏi Viên Trường Khanh: “Vừa rồi ngươi ngươi có biện pháp. Ngươi có biện pháp gì?”

      Viên Trường Khanh : “Chẳng qua là trai cò đánh nhau thôi.”

      Có lẽ là vì thấy trong rèm truyền ra động tĩnh gì, Viên Trường Khanh liền tỉ mỉ giải thích thêm: “Ta truyền tin tức vào trong kinh. Phải chờ trong kinh có hành động nên cần thêm chút thời gian. Nếu hai nhà chúng ta đính thân trở thành thông gia, tri phủ muốn động vào nhà các ngươi, dù sao cũng phải suy xét tới ý tứ nhà chúng ta. Hơn nữa, tuy rằng Lý đại vừa chết là Viên Sưởng Hưng có thể thoát khỏi chuyện này, nhưng hôn của ta vẫn là tâm bệnh của lão phu nhân. giờ biết có thể lấy chuyện phu nhân uy hiếp nhà các ngươi, sợ là càng để tâm đến chuyện này hơn. Bà ấy ước gì ta cưới kẻ thù càng tốt nên ta có thể cơ bản đoán được, bà ấy làm gì kế tiếp. Chỉ sợ đến lúc đó chỉ có ngươi mà cả phu nhân cũng chịu liên luỵ. như vậy, chi bằng chúng ta thuận theo ý bà ta mà đính hôn trước, sau đó lại mưu tính chuyện sau này.”

      Trong rèm im lặng lúc lâu, sau đó San Nương thở dài khẽ: “Phu nhân……”

      Viên Trường Khanh lại phạm quy lần, đoán ngay suy nghĩ của nàng mà cướp lời, “Ngươi yên tâm, phu nhân hẳn việc gì. Ta nắm chắc tám phần.”

      San Nương lại lâm vào trầm tư.

      Vì thế Viên Trường Khanh lại : “Còn về Viên Nhị, để thoát lần này cũng được. Rốt cuộc truyền ra lời đồn thổi gì với ngươi cũng tốt. Nhưng mà ngươi yên tâm, ta nhất định đòi lại công bằng.”

      Trong lúc tâm phiền ý loạn, San Nương cũng chú ý tới: là “Đòi lại công bằng”, mà phải “Thay ngươi đòi lại công bằng” —— chỉ ít hai chữ nhưng hàm ý lại khác hẳn. bên là ngươi ta ràng, bên lại là hợp thành thể……

      San Nương rũ mắt nhìn cái chăn mỏng đầu gối. Sau lúc lâu, mới tựa như lẩm bẩm tiếng, “Nhất định là phải gả sao?”

      Viên Trường Khanh lặng lẽ đến bên cạnh rèm, nhìn bóng người mơ hồ trong rèm : “Ta biết làm thế nào mới có thể khiến ngươi yên tâm, nhưng……” Trong lòng cũng yên lặng thở dài, “Ta đại khái chỉ có thể thêm lần nữa câu ‘ngươi yên tâm ’. Ngươi yên tâm, ngươi muốn gả, ta ép ngươi gả. Đính thân chẳng qua cũng là làm chút nghi thức thôi……” dừng chút, cong khoé môi hơi mỉm cười, “Ta hứa, ngươi muốn cùng ta đính thân cả đời cũng được. Cùng lắm chúng ta cứ tiếp tục kéo…… kéo dài tới khi ngươi tìm được người ngươi muốn gả.”

      thực tế, biết , sau khi đính thân với , nàng hoàn toàn có cơ hội tìm được người khác. Nghĩ vậy, Viên Trường Khanh lần đầu tiên cảm thấy bản thân mình kỳ rất đê tiện…… Thích nàng lại dám , cứ như vậy mà tính kế nàng……

      San Nương trong rèm tất nhiên là biết suy nghĩ của . Sau khi nàng buồn bực lúc lâu, đột nhiên nện lên gối cái, gác cánh tay che mắt: “Chỉ là đính thân thôi, phải ?”

      “Đúng vậy.”

      “Đợi khi tình huống cho phép, chúng ta lúc nào cũng có thể từ hôn?”

      “Đúng vậy.”

      “Ta muốn……” Nàng dừng chút, yên lặng hít sâu hơi, lại tức giận phun ra: “Bỏ , cứ theo chủ ý của ngươi mà làm.”

      Nàng duỗi tay kéo chăn qua, đem toàn thân cuộn tròn vào trong chăn.

      Editor: Chốt đơn thành công lần 1!!8-|

    3. Nguyên Nguyễn

      Nguyên Nguyễn Active Member

      Bài viết:
      112
      Được thích:
      98
      Chúc mừng bạn Viễn chốt thành công đơn lần 1
      Yến.Yến thích bài này.

    4. Mengotinh_Ranluoi

      Mengotinh_Ranluoi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,281
      Được thích:
      1,052
      haha, lừa được vô tròng, khổ thân Viên lắm mưu nhiều kế :))
      Yến.Yến thích bài này.

    5. Yến.Yến

      Yến.Yến Active Member

      Bài viết:
      65
      Được thích:
      247
      Chương 86: Ý trời khó trái (1)

      Viên Trường Khanh cùng Ngũ lão gia đều thuộc phái hành động. Ngũ phu nhân mới đưa San Nương từ thôn trang trở về ngày hôm trước, ngày hôm sau bà mối Viên gia liền tới cửa.

      Bởi vì trong lòng còn kháng cự, San Nương nhốt mình tú lâu, coi như chính đều liên quan gì tới nàng. Cho nên lúc nàng từ chỗ Ngũ phu nhân biết được ngày hai nhà thương lượng chọn để làm lễ văn định lại chính là ngày văn định của nàng và Viên Trường Khanh kiếp trước khỏi ngạc nhiên trận.

      “…… Định ở ngày 23 đó,” Ngũ phu nhân cười tủm tỉm: “Khi đó qua lập thu, thời tiết cũng nóng như bây giờ. Theo ý phụ thân ngươi, trong ngày văn định đó cũng làm lễ cập kê cho ngươi luôn……”

      San Nương bỗng dưng vừa nhấc đầu, chặn lời Ngũ phu nhân hỏi: “Ai chọn ngày vậy?”

      “Lão gia chọn.” Ngũ phu nhân cười giễu Ngũ lão gia, “Lão gia thiếu chút nữa đem hoàng lịch lật nát, cuối cùng mới chọn được ngày này.”

      Ngũ phu nhân là người tâm tính đơn giản, Ngũ lão gia giấu bà tất cả rắc rối gần đây, bà cũng chẳng hỏi tới việc gì. Cho nên trong nhà chỉ có bà chịu ảnh hưởng gì từ kiện bắt cóc. Lúc này, Ngũ phu nhân chưa từng sinh con thực hào hứng sắm vai mẫu thân, đối với việc gả nữ nhi tràn ngập nhiệt tình xưa nay chưa từng có.

      San Nương lại rũ mắt xuống.

      Kiếp trước, Ngũ lão gia sớm bày tỏ rằng ông hài lòng với chuyện hôn nhân này cho nên ngày đính thân là do lão phu nhân tìm người chọn. nghĩ tới đổi đời lại vẫn là ngày đó, người cùng nàng đính hôn cũng hề thay đổi……

      Đột nhiên, San Nương có cảm giác như ý trời khó trái.

      “Hoá ra là vậy……”

      Nàng rũ mắt lẩm bẩm, điệu kia chứa tiêu điều như cuộc sống còn gì để trông đợi.

      Phu nhân lại biết San Nương phiền muộn trong lòng, chỉ cho rằng nàng thẹn thùng, liền đổi đề tài, bàn tới bàn lui với nàng chuyện bắt đầu chuẩn bị tất cả mọi thứ cho hai kiện trọng đại này.

      *·*·*

      Nguời dân thôn trấn quanh năm suốt tháng khó gặp được đại gì. Chuyện tỷ đệ San Nương bị bắt cóc kể cả ở thời đại bùng nổ thông tin sau này cũng có thể lên làm “Đầu đề", huống chi ở thời đại khuyết thiếu thông tin giải trí này. Bởi vậy San Nương sớm chuẩn bị tốt tâm lý. Nàng cho rằng chuyện của nàng bị bàn tán đủ hai ba năm mới là lạ. Nào ngờ khi mấy người bạn học tốt Lâm Như Trĩ cùng Du Tuệ, Triệu Hương Nhi tới thăm, nàng mới biết được, chuyện của nàng chỉ leo lên “Đầu đề” được chưa tới nửa tháng bị “Đầu đề” khác dìm xuống……

      “…… thần kỳ lắm,” nếu phải đùi San Nương có thương tích được động đến, sợ là Lâm Như Trĩ theo thói quen mà nhào lên ôm lấy cánh tay nàng. “Buổi tối hôm trước còn có mưa rơi, mấy bức tường đó đều ướt, nhưng sáng sớm hôm sau, hoà thượng Mai Sơn tự vừa mở cửa thấy tường xuất hình thù giống như Bồ Tát ...”

      “Mấu chốt là, Bồ Tát này lại do kiến tạo thành……” Du Tuệ cướp lời.

      Triệu Hương Nhi cũng cam lòng yếu thế mà chêm vào: “Cả lông mày đôi mắt đều rất sống động……”

      Lâm Như Trĩ : “Mọi người đều đây là Bồ Tát hiển linh. Làng xã xung quanh tám dặm tất cả đều chạy tới dưới chân bức tường kia thắp hương. Theo lý thuyết, nhiêu đó hương khói đủ hun kiến chạy hết mới phải. Thế mà kết quả là con cũng chạy. Sau lại biết là ai , rằng ăn con kiến hiển linh này có thể trị được bách bệnh. Có người liền muốn bắt con kiến kia……”

      Du Tuệ lại tranh phần : “Còn chưa ra tay đâu, những con kiến đó cứ như có linh tính vậy, vèo cái liền chạy hết, Bồ Tát cũng theo đó mà mất luôn……”

      Triệu Hương Nhi : “Sau đó liền có người , đây là Bồ Tát tức giận, mấy người đòi bắt kiến kia đều sợ hãi, tự nguyện muốn ở trong chùa làm bảy bảy bốn mươi chín ngày pháp ……”

      “Pháp mới làm bảy ngày,” Lâm Như Trĩ : “ đầu tường chỗ kiến bò hôm trước lại xuất hình thù tượng Phật nhàn nhạt. Lần này, cả người xứ khác cũng tới. Mấy ngày nay, đường lên núi Mai Sơn đều đầy khách hành hương. Ngay cả chúng ta muốn tới thư viện học cũng có cách nào chen qua nổi……”

      Du Tuệ : “Chỉ tiếc dấu vết kia mới qua nửa ngày còn thấy nữa, sau này cũng xuất thêm lần nào……”

      Chuyện thần kỳ bậc này, San Nương nghe xong cũng nhịn nổi mà líu lưỡi, nghi hoặc : “Có lẽ là ai phết mật lên tường chăng?”

      Triệu Hương Nhi vỗ tay cười: “Nhìn xem, cả Thập Tam cũng vậy, có thể thấy được người nghĩ như vậy cũng chỉ có mình ta!”

      Du Tuệ cười: “Cho nên còn có người bỏ công liếm bức tường kia, nhưng tường hương vị gì cũng đều có, có thể thấy được là hiển linh .”

      San Nương ngẩn ngơ, tiếc nuối : “Đáng tiếc, ta lại có phúc được nhìn thấy.”

      Triệu Hương Nhi vội cười : “Ngươi có thể nhìn thấy. Sau này có hoà thượng trong chùa đề nghị, phỏng theo dấu vết tường khắc khắc lại bóng hình tượng Phật. giờ khắc xong rồi.”

      Lâm Như Trĩ cười: “ ngờ được chuyện này lại giúp đỡ bần viện phen. bần viện kia vốn chỉ cách Mai Sơn tự bức tường. Nương theo ngọn gió đông này, mấy người già yếu bệnh tật liền mở tiểu quán bán chút trà bánh bên cạnh miếu, may mắn mà kiếm được con đường sống.”

      Việc này vừa xảy ra, đến cả chính San Nương cũng suýt quên chuyện của bản thân, hỏi đông hỏi tây trận cho thoả mãn trí tò mò, chứ đừng đến người khác.

      Đương nhiên, nàng cũng chỉ là “thiếu chút nữa” mà thôi. Trong lòng nàng rốt cuộc yên, liền nghiêng người về phía Lâm Như Trĩ cùng Du Tuệ, Triệu Hương Nhi mà hỏi thăm lượt. Nàng thế mới biết, trước kia khi nàng mới xảy ra chuyện, trong thị trấn xác thực bàn tán sôi nổi thời gian. Chỉ là khi đó lời đồn cũng loạn, đủ các phiên bản, thậm chí có các phiên bản còn trái ngược hẳn nhau. Cho nên sau này lúc truyền ra thêm mấy phiên bản giật gân kinh hãi thế tục cũng mấy người chịu tin…… Huống chi sau này còn xuất vụ việc “Con kiến hiển linh” kích thích hơn nhiều.

      Quần chúng đối với việc của San Nương có tò mò đến mức nào đó rốt cuộc vẫn là chuyện nhà người khác, giống như cái “Điềm lành” này, chính mình cũng có thể thơm lây. Thêm nữa, Thập Tam nương cũng đón khách tới thăm quan ngắm nghía như bức tường Mai Sơn tự, cho nên quần chúng đảo mắt liền ném chuyện của San Nương ra sau đầu, chỉ nhiệt tình bàn tán về đầu đề “Hiển linh" này……

      —— quả nhiên, mặc kệ là thời đại nào, muốn lên được đầu đề đều phải việc dễ dàng……

      Đương nhiên, San Nương cũng ước gì phải lên cái đầu đề này.

      San Nương cùng Ngũ lão gia đều biết, mặc kệ là chuyện “Con kiến hiển linh” hay là mấy tin tức hư hư thực thực liên quan đến án bắt cóc, kỳ đều do Viên Trường Khanh ở phía sau màn lặng lẽ lên kế hoạch……

      Viên Trường Khanh lại biết là, tất thảy mọi chuyện lặng lẽ làm, kỳ đều được vị khâm sai đại nhân do Thái Tử gia phái tới thành Giang đặt ở trong mắt. Sau khi hồi kinh, vị đại nhân kia liền đem toàn bộ việc từ đầu chí cuối báo cho Thái Tử gia.

      Nếu trước kia Đông Cung coi trọng Viên Trường Khanh, chủ yếu cũng chỉ vì văn tài nổi bật cùng với độ thành thục ổn trọng vượt hẳn so với lứa tuổi. giờ, vị nào đó lại ngoài ý muốn phát , hoá ra tên thiếu niên trầm mặc ít lời này lại là mầm non nhân tài quân sư hiếm có…… Đương nhiên, đây là chuyện sau này.

      Lại về San Nương.

      Ngày lành làm lễ văn định trùng hợp khiến San Nương đột nhiên nảy sinh loại cảm giác về số mệnh. Lúc trưa ngủ mơ, nàng thậm chí còn cảm thấy, ông trời sở dĩ an bài lần trọng sinh này của nàng căn bản phải là vì nàng, mà là vì đoạn nghiệt duyên giữa nàng và Viên Trường Khanh…… Là đặc biệt cho nàng cơ hội để sửa chữa lại cuộc hôn nhân với ?!

      Nhưng nếu là như vậy, vì cái gì chỉ có mình nàng trọng sinh?! Chẳng lẽ trong đoạn quan hệ kia, người làm sai chỉ có mình nàng?! có gì sai?!

      Mà tinh tế cân nhắc tới Viên Trường Khanh nàng quen biết kiếp này, San Nương bỗng nhiên ngộ ra, hiểu biết kiếp trước của nàng về cực kỳ nông cạn…… Đương nhiên, cũng là bởi vì khi đó căn bản chưa từng cho nàng cơ hội hiểu !

      …… cách khác, đời này, chịu cho nàng cơ hội hiểu ?!

      …… Dựa vào cái gì cho nàng cơ hội, nàng phải tìm hiểu ?!

      Cứ nghĩ như vậy, San Nương bỗng nhiên thấy phát cáu.

      Đúng lúc này, Hầu Quyết nhảy chân sáo lên lầu, trong tay còn cầm mấy chiếc đài sen tươi mới.

      Editor: Tài lẻ mới của Viên, tạo scandal hot hit cho báo lá cải cổ đại :v
      bornthisway011091, Tôm Thỏ, Hale2057 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :